1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả cho lão nam nhân - Lạc Vũ Thu Hàn (71) HOÀN Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 67.

      Editor: Linh

      Nguyên Hòa mùa đông năm 21, trải qua hai ba năm phát triển, thời Khâm Châu ước chừng có sáu mươi vạn người, ước chừng khai khẩn ra bốn mươi vạn mẫu đất. Trong đó có hai mươi hai vạn mẫu ruộng cạn cùng ruộng dốc, những ruộng cạn và ruộng dốc này thích hợp gieo trồng sắn, hàng năm sản lượng sắn ước chừng hai vạn cân, hơn nữa còn có xu hướng tăng trưởng.

      Hai ba năm này, Khâm Châu phát triển người có mắt đều thấy. Nó sớm phải là thành nghèo khó trước đây, bây giờ nó lộ ra sinh mạng mạnh mẽ. Nhất là nó có hai đặc sản trụ cột – sắn và các loại hương liệu.

      Bột sắn này chất lượng tốt, thua kém bột mì, hơn nữa giá còn rẻ hơn bột mì. ít thương nhân ở các nơi đều tranh nhau đến, còn có điều chính là, bởi vì Khâm Châu là nơi quân đội đóng quân, bọn họ hai lần tẩy trừ thổ phỉ xung quanh. Bởi vì trong này buôn bán có bảo đảm, cho nên có thể Khâm Châu là nơi giao dịch mà các thương nhân cực thích đến.

      Hơn nữa, Khâm Châu còn là thành thị có tính bao dung rất mạnh. Nó cũng giống những thành thị khác bài xích khất cái và kẻ lang thang. Ở trong này, chỉ cần ngươi nguyện ý trả giá lao động, như vậy còn có cơm ăn chỗ ở.

      Đây cũng là biện pháp Lâm đại nhân dẫn dắt đám thủ hạ nghĩ ra, dù sao theo Khâm Châu phát triển, kẻ lang thang và khất cái đến đây ngày nhiều, toàn bộ đều đuổi ra ngoài cũng phải chuyện hay.

      Trong binh doanh đồn điền lớn như vậy, luôn cần người đến làm việc, chỉ dựa vào binh lính là làm được, binh doanh định kỳ đúng giờ sắp xếp số binh lính xuống đất lao động, nhưng lại phải lực lượng gieo trồng chính. Bọn họ tập trung những người lang thang và khất cái lại, cho bọn họ cơm ăn, cho bọn họ quần áo mặc, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ. Nhưng là, bọn họ phải đến đồn điền làm việc! Đương nhiên, bắt bọn họ làm việc đến muộn, có lúc nghỉ ngơi. phân chia tốt nhiệm vụ, hoàn thành là có thể nghỉ ngơi. Kể từ đó, chỉ giải quyết được vấn đề kẻ lang thang và khất cái, cũng giải quyết được vấn đề đồn điền.

      ra vào năm thứ hai sau khi sắn được trồng phổ biến, Lâm Hoán Chi cảm nhận được sắn sản lượng cao và gieo trồng dễ dàng.

      Năm đó sau khi thu hoạch sắn xong, liền viết cuốn sổ con tình huống gieo trồng sắn ở Khâm Châu bọn họ rồi gửi về Kinh. Trong sổ con , năm nay Khâm Châu sản xuất đủ lương thực cho mình, thậm chí còn có thể bán ra ngoài phần sắn qua chế biến. Khi tin tức truyền ra, cả nước ồ lên. Trừ bỏ đất lành vùng Giang Nam, đúng là chưa có tỉnh thành nào dám bản thân đủ lương thực, càng đừng Khâm Châu là thành mới thành lập.

      lâu sau khi Đương kim nhận được sổ con của , liền triệu về Kinh. Trước khi , còn mang theo mấy chục cân sắn tươi mới, cùng các loại sắn qua xử lí.

      tháng sau, thánh chỉ truyền đến, cá nhân Đồng Khoát Nhiên có công với Khâm Châu, có công với xã tắc dân chúng, quan thăng bậc, đặc phong làm Chính tứ phẩm Đô Tư. Còn các quan viên lớn trong thành đều được phong thưởng! Trong đó được khâm thưởng nặng nhất là ba người Lâm Hoán, Bùi Kính, Đồng Khoát Nhiên.

      Lâm Hoán cũng được thăng cấp quan, từ Tứ phẩm Tuyên phủ sử thăng lên thành Tam phẩm chỉ huy Đồng Tri, mà Bùi Kính được thăng thành Tuần thủ Phúc Kiến.
      (Mấy chức quan này mình cũng . .)

      Người phía thấy bọn họ quản lý Khâm Châu tốt như thế, liền muốn phái người qua hái đào. Bàn tính của bọn họ đánh tốt, nhưng phái bọn họ làm sao có thể để những người kia thực được. Ở Khâm Châu Lâm phái (phái nhà họ Lâm) bọn họ ở giữa trả giá ít, những thế lực xa lạ đó, đừng mong trộn lẫn vào. Bọn họ cắm rễ ở đây mấy năm, phải mấy quan viên mới tới này có thể sánh bằng, quan chức có cao lại như thế nào, muốn mất quyền lực cũng chỉ là chuyện của câu .

      lâu sau khi quan viên to ở Khâm Châu được phong thưởng, Bùi Kính bước . Sau khi kiếm được cái Tuần thủ Phúc Kiến liền sảng khoái rút khỏi Khâm Châu, nhậm chức. cũng biết, thời Lâm phái bên này che trời thế nào, khống chế toàn bộ Khâm Châu, ở lại cũng có ý nghĩa. Huống hồ có thể kiếm được công việc béo bỏ ở Phúc Kiến, trong đó đủ để vùng vẫy. Dù sao nay Khâm Châu như thế nào mọi người đều thấy được.

      Nhưng cũng chột dạ, xây dựng Khâm Châu hơn phân nửa là Lâm phái sai người làm, nhiều lắm chỉ là cản trở mà thôi. Đặc biệt là Đồng nhị người dưới trướng Lâm Hoán, có tay luyện binh, sắn này cũng xuất ra từ tay , viên phúc tướng, sao lại gặp được nhân tài như vậy đây. Ừ, hình như hương liệu cũng là nhà bọn họ trồng trước, quả nhiên là phúc tướng.

      Có điều có chút may mắn chính là, là Tri phủ Khâm Châu, chiến tích của Khâm Châu cũng có phần rơi xuống đầu . Chiếm tiện nghi của người ta, cũng tốt tiếp tục ở Khâm Châu ngốc. Nếu tiếp tục đánh ý tưởng làm việc chỉ ngồi lấy chiến tích của người khác để thăng quan, ngày nào đó, người Lâm phái nhịn nổi, xúc động tìm đến liều mạng, khóc cũng có chỗ . Phải biết rằng, đám binh lính càn quấy kia cũng phải người có thể đạo lý.

      Vài năm nay, Đồng gia có hương liệu độc nhất vô nhị, mang đến cho gia tộc bọn họ lợi nhuận khổng lồ.

      Năm thứ nhất, Đồng gia thử dùng hương liệu vào mấy tửu lâu, làm ăn tốt, chưởng quầy kiếm tiền đếm tới tay bị chuột rút. Nghĩ xem, giá giống nhau, thức ăn mĩ vị tự nhiên càng được người hoan nghênh.

      Mấy tửu lâu của Đồng gia cùng chung thực , có chút đồ ăn chiêu bài giống nhau, có chút lại giống với, có lẽ là đặc sắc của mỗi nơi.

      Mấy gian tửu lâu của Đồng gia buôn bán lời khoản, sau khi lại lần lượt cho ra mấy món ăn chiêu bài để ổn định địa vị, liền đẩy dời mấy công thức đồ ăn phối thêm hương liệu . Rất nhanh, mọi người đều tiếp nhận thứ mới mẻ này, lúc hầm thịt canh đều cho vào chút, cần có bao nhiêu thơm. Quan trọng nhất là hương liệu này đắt, hai văn tiền có thể mua được bao , bỏ vào nồi đun nước, thơm nức. Cho nên hương liệu Đồng gia buôn bán cũng cực thuận lợi. Hàng năm các nhà lấy được ít tiền lãi.

      Trả giá có thu hoạch, hơn nữa hồi báo còn rất phong phú, miễn bàn người bổn gia có bao nhiêu cao hứng. Vài vị lão gia bổn gia đều Đồng nhị tinh mắt, hơn nữa còn nhân hậu, có đường sống cũng quên kéo bổn gia phen.

      Người bổn gia đại đa số đều là người lương thiện, đương nhiên, cũng có số người nhìn quen mắt Đồng nhị chiếm công đầu, mát mấy câu, lại bị trưởng bối trong nhà mắng lại.

      Bởi vì theo ước định lúc trước giữa Đồng Nhị gia và bổn gia, mặc kệ bọn họ hợp lực mở ra bao nhiêu, Đồng Nhị chiếm ba thành, đương nhiên, ba thành này tính cả ruộng nước, ruộng dốc mỗi cái chiếm nửa.

      Lúc đó suy xét đến Đồng nhị ra sức, vài lão nhân bổn gia đều đồng ý. Bây giờ xem ra, quả khoản buôn bán có lời. Tuy rằng Đồng nhị kiếm nhiều, nhưng dù sao rất nhiều chuyện đều là làm, chính bọn họ buôn bán lời ít. Bọn họ gần như là làm chưởng quầy phủi tay, cần gì sức gì, hàng năm còn có thể lấy nhiều hoa hồng như vậy, còn có cái gì vừa lòng.

      Đại Bảo hơn hai tuổi, lại mặt đất y chang con vịt, đường rất vững chắc, hơn nữa còn có thể số từ đơn giản.

      Tiểu gia hỏa dưới dạy bảo của cha , đứng có tướng tứng, ngồi có tướng ngồi. cực thích gác chân, cố gắng thẳng lưng, cực có uy nghi ngồi ở ghế dựa. Có điều mỗi lần Dương Nghi xem đều bật cười, ngươi tiểu bất điểm này, học người nghiêm mặt, giống cái gì. Mỗi lần nàng cười, tiểu gia hỏa mất hứng vểnh môi. Ngày hôm đó, vị thuộc hạ của Nhị gia từ Nam Phương trở về, tặng bọn họ rổ hoa quả tươi mới. rổ, bên trong cũng chỉ có năm sáu quả cam mà thôi. Mùa đông hoa quả hiếm, có thể chia được năm sáu quả Dương Nghĩ cũng rất vui vẻ. Nhỡ kỹ là lễ nhà ai, quyết định buổi tối cùng Nhị gia tiếng, có thể vào thời gian này đưa chút hoa quả tới, xem như là người cơ trí. Lời bên gối, Nhị gia có nghe hay phải xem suy nghĩ của .

      Cẩn thận bóc quả, gọi người bế Đại Bảo đến, Dương Nghi tách múi nhét vào miệng Đại Bảo, Đại Bảo thỏa mãn nheo mắt lại. Ăn xong, tiểu gia hỏa đặt tay mình lên tay Dương Nghi, chỉ vào mấy trái cam, “Nương ăn, quả quả, ăn ngon!” xong, còn dùng sức gật đầu, ý bảo dối.

      “Đương nhiên ăn ngon, bởi vì mùa đông có quả quả mà.” Dương Nghi vui vẻ điểm điểm mũi , cười . Tiểu gia hỏa nhăn cái mũi , nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi, “Vì sao có?” “Bởi vì mùa đông lạnh, Đại Bảo con xem, chúng ta phải lạnh đều tránh trong nhà mình sao? Quả quả này cũng sợ lạnh, đều trốn rồi.” Dương Nghi lại đút cho múi nữa, tùy ý giải thích.

      “Phái người bắt lại!” Đại Bảo vung tay lên, cực có khí thế . Theo ý , chút vấn đề này có gì khó, phải là tránh ở trong nhà sao? Đến nhà bọn chúng bắt lại là được. Lần trước nhìn thấy người khác có con thỏ trắng, muốn người ta cho. Nương cũng , nay bắt được thỏ trắng, phải là cha cũng phái người bắt thỏ trắng về cho hay sao.

      “Được, chúng ta liền phái người bắt. Có điều, quả quả trốn rất sâu, phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được.” Dương Nghi cũng làm như có gật đầu. Mất rất nhiều thời gian, tiểu gia hỏa bất mãn nhíu mày, “Bảo phụ thân phái thêm người” tiểu gia hỏa nghĩ nghĩ, lại dặn dò thêm, “Sau khi tìm được quả quả, phái người bảo vệ, có quả quả khác ra ngoài, cũng cùng nhau bắt lấy!” Phía sau Xuân Tuyết nghe xong phì cười. nghiêm túc giao đãi như vậy, còn có người bật cười, mất hứng rồi. tức giận trừng liếc Xuân Tuyết cái, bĩu môi, “Xuân Tuyết, ngươi cười cái gì?”

      Dương Nghi lập tức vuốt lông cho , “được được, chúng ta phái thêm người, bắt tất cả các quả quả lại.” Thế này tiểu gia hỏa mới vừa lòng gật gật đầu, liền ăn miếng cam tay nương . Tối đến Nhị gia trở lại. Nha hoàn tôi tớ trong nhà động tác càng thêm so với vừa rồi, mỗi lần bọn họ nhìn thấy lão gia nhà mình tự chủ được kính sợ. Nhị gia thượng vị lâu, khí thế uy nghiêm ít có người có thể chịu được. Dương Nghi tiến lên phía trước cởi áo choàng ngoài cho , “Năm nay tuyết rơi nhiều ---” Tuyết rơi đúng thời gian, sang năm thu hoạch tệ lắm nhỉ?

      Nhưng nàng lo lắng chính là chuyện khác, mắt thấy sắp đến Nguyên Hòa năm hai hai, biết Vân Châu bên kia – phía sau nha hoàn đưa khăn ấm tới, Nhị gia tiếp nhận, lau mặt, “Còn phải sao? Tuyết lớn như vậy, đại nam nhân như ta kém chút nữa cũng có chút chịu nổi, nàng có việc gì cũng đừng ra ngoài, lạnh hỏng rồi cũng tốt.” Nhị gia lau tay xong liền kéo Dương Nghi vào phòng trong. Trong phòng trong, Đại Bảo chơi mình, thấy cha , vội ném đồ chơi, bước chân ngắn vọt tới, ôm đùi Nhị gia làm nũng, “Cha, sao bây giờ người mới trở về, Đại Bảo đều chờ người rất lâu.”

      Cả nhà cùng nhau ăn cơm là lệ, trừ phi quá canh giờ mà Nhị gia vẫn chưa trở lại, lúc này hai mẹ con bọn họ mới có thể tự mình ăn trước. Nhị gia tay bế nhi tử lên, cười , “Đều là phụ thân tốt, làm Đại Bảo của chúng ta đói bụng, Đại Bảo đừng trách phụ thân được ?” Đại Bảo nghiêng đầu, “Nương vì để Đại Bảo có cơm ăn, phụ thân rất vất vả, Đại Bảo trách phụ thân nữa.” Bên ngoài lạnh như vậy, và nương và quả quả đều có thể tránh trong nhà mình, chỉ có mình cha mỗi ngày đều ra ngoài, rất vất vả, đại nhân đại lượng liền tha thứ cho phụ thân.

      Nhị gia buồn cười, hóa ra Đại Bảo để ý liền những gì mình nghĩ ra ngoài. Nhị gia nhịn được dùng bàn tay dày to xoa đầu nhi tử, “Đại Bảo thực ngoan, là nhi tử tốt của phụ thân ---”

      “Dạ, dạ, Đại Bảo rất ngoan ---” tiểu gia hỏa gật đầu phụ họa. Tiểu gia hỏa bộ dáng đáng làm cha mẹ đều cười lên tiếng. Nhị gia nhìn thê tử cười ở bên, nhịn được liền tiến lên cầm tay nàng. “Chúng ta ăn cơm thôi.” Tay Dương Nghi được bảo dưỡng tốt, vừa mềm vừa trơn, Nhị gia nhịn được nhéo mấy cái, rước lấy ánh mắt nghi vấn của thê tử. cười cười, “ có việc gì ---” có điều ở trong lòng tính toán, Đại Bảo sắp ba tuổi, ngày khác đến hỏi Tô đại phu, có phải nên cho Đại Bảo thêm muội muội rồi ?
      Last edited by a moderator: 7/4/15
      vanlactamviem, Snow, Tôm Thỏ6 others thích bài này.

    2. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :yoyo60: nhìn 2 người mình cũng muốn lấy chồng :yoyo40:

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 68.

      Editor: Linh

      Tuyết to như lông ngỗng đầy trời rơi xuống đất, trong trời đất mảnh mênh mông.

      Trong thành Khâm Châu, cửa hàng đều khép cửa hờ, người bộ đường cơ bản đều vội vàng lướt qua.

      Phần lớn mọi người đều ru rú ở trong phòng sưởi ấm.

      “Hôm nay trời lạnh.”

      “Năm nay tuyết rơi lớn như vậy, sợ là lạnh chết ít người?”

      “Trời muốn như thế, đây cũng là chuyện có biện pháp.”

      “Nàng cũng biết, thành Khâm Châu chúng ta còn có cháo phát đúng giờ, có phòng có thể ở, các nơi khác, mỗi ngày chỉ phân chén cháo loãng, than ngay cả chút cũng có, bộ dạng này, đói chết cũng bị lạnh chết.”

      “Triển gia gửi thư rồi hả?” Dương Nghi bưng mâm điểm tâm vào nhà, chỉ thấy cầm phong thư vuốt thẳng. Mấy năm nay, Nhị gia vẫn cùng Vân Châu bên kia duy trì liên lạc, hàng năm dù thiếu cũng có mười phong thư này nọ.

      Ngay từ đầu, là Triển gia giúp Đồng gia lược trận, muốn động người của Đồng nhị? Suy nghĩ chút cũng biết Triển gia những gì.

      Có điều Đồng nhị gia trải qua mấy năm phát triển, thân binh tay đạt bốn vạn, hơn nữa người người nghiêm túc huấn luyện, là đại đoàn thể thứ hai trong binh doanh, so với đại đoàn thể đứng đầu thiếu hai ba vạn người. Nhưng chỉ có bốn vạn binh này, dù là đại đoàn thể đứng đầu cũng dám trêu chọc.

      tại Nhị gia ở binh doanh Khâm Châu cũng là nhân vật có hai. thời hai nhà Triển Đồng là trợ lực lẫn nhau.

      “Đúng vậy.” ràng Nhị gia tự hỏi vấn đề gì đó, trả lời thẳng tuốt chút để ý.

      “Xem chàng vẻ mặt ngưng trọng, trong thư gì?” Dương Nghi cười hỏi.

      Nhị gia tiện tay đưa thư cho nàng, “Nàng xem .”

      Thư là Nhị cữu của Nhị gia viết, trong đó viết trong lòng ông có chút bất an, cho nên mới có phong thư này. Ông còn cho Đồng Nhị, vốn Đại ca ông, cũng chính là Đại cữu của Nhị gia vốn muốn ông viết lá thư này.

      Thư cũng dài, Dương Nghi đến lát xem xong. Mọi rợ phương Bắc quả nhiên động, nàng thầm nghĩ, Nhị cữu công của Đại Bảo hổ là lão tướng sa trường, trực giác chuẩn.

      Nàng biết đời trước Nhị cữu có từng bất an trong lòng ông với người khác hay . Có điều nàng nghĩ, hẳn là ? Đời trước, Nhị gia vẫn luôn mình, giống đời này có thê có tử, muốn vì bọn họ mưu tính, cho nên liền vẫn luôn đứng ở Vân Châu. Cho dù đời trước Nhị cữu có dự cảm gì, cũng có người có thể . Cho nên, Triển gia mới có thể bị người Đột Quyết diệt tận, người trợ giúp. Người người đều chờ Triển gia ngã, sau đó chia cắt địa bàn và quyền lực của bọn họ kìa.

      “Xem ra Vân Châu bên kia sắp trận đánh ác liệt phải đánh.” Nhị gia cảm thán, năm nay trận tuyết này, ngựa dê vùng quan ngoại nhất định bị lạnh chết ít. Năm sau mùa xuân, dân tộc du mục vùng quan ngoại nhất định tụ hợp xuôi nam, chiến tranh hết sức căng thẳng đây. nay quan ngoại ngừng sinh dưỡng vài năm, trận đánh ác liệt là thể tránh được.

      “Chàng nghĩ như thế nào?” Dương Nghi cũng chọn vị trí ngồi xuống. Nàng luôn biết nam nhân của mình có tâm tư muốn lập công, nay có cơ hội tốt, nhất định bỏ qua.

      Mấy năm nay đến Khâm Châu, biết vì sao, Nam phỉ (cường đạo, thổ phỉ phía Nam) vô cùng kiêu ngạo năm đó trừ bỏ năm vừa mới bắt đầu kia xuất nhảy lên, mấy năm nay đều là tiểu đả tiểu nháo. Bọn hoài nghi, có phải thời điểm năm đầu tiên bị Nhị gia dẫn tân binh dọa sợ hay .

      Ừ, hình như sau trận đánh năm đó, tuy rằng binh doạn cũng tổn thất ít binh, nhưng vẫn là thắng. Sau này phỉ binh giống như bị sợ, dám hấp tấp nữa. Làm hại bọn Nhị gia rảnh rỗi đến khùng, liền lấy thổ phỉ cách Phương Viên thành Khâm Châu trăm dặm để tôi luyện tân binh. Làm hại ít lão đại thổ phỉ kêu khổ thấu trời, liên tục trốn trong trại. Trốn đến khi cảm thấy an toàn mới nơm nớp lo sợ dàn xếp xuống dưới. Vốn phụ cận thành Khâm Châu có rất nhiều thổ phỉ, trong vòng năm, đều mai danh tích hết.

      Biết được tin tức này, các dân chúng đều vỗ tay khen hay. Nhưng lại khổ người mang binh như Nhị gia. Ngươi , ngay cả thổ phỉ cũng có, bọn họ dùng cái gì để tân binh luyện tập? Binh gặp qua máu, phải binh a.

      Khi phụ cận còn thổ phỉ, bọn họ đành phải tản ra bốn phía tìm chút tử. Mỗi người thường để thổ phỉ ra tay quá nặng, đánh trước hồi, ai thắng tổ thổ phỉ liền thuộc về người đo.

      Lần đầu tiên Dương Nghi nghe được chuyện này cười đến ngừng được, nàng đúng chưa từng nghe qua người trong binh doanh để thổ phỉ ra tay quá nặng. như vậy, phải đoàn người đều lười nhác sao?

      Dương Nghi biết, cũng phải tất cả tướng lĩnh đều có ánh mắt của Nhị gia, có số người chính là được chăng hay chớ, cho rằng chuyện khổ sai này tới lượt bọn họ là tốt nhất. Làm sao hiểu mục đích Nhị gia làm như vậy đâu? Mỗi ba tháng, Nhị gia để tân binh thay nhau xuất chiến ít nhất lần, lấy cái này giữ vững tâm huyết của bọn họ. Như vậy, mới có thể để những tân binh này ở chiến trường giết chết được kẻ địch đồng thời bảo vệ được tính mạng.

      “Có thể nghĩ như thế nào? Chỉ có thể thầm làm tốt chuẩn bị xuất binh thôi.” Dù sao thành chỉ chưa hạ, dám trắng trợn chuẩn bị, phía chụp xuống cái tội danh mưu phản, Đồng gia bọn họ liền xong rồi. Trước chuẩn bị sẵn sàng, nếu Vân Châu tốt, thánh thượng cũng thể để Vân Châu rơi vào tay giặc. Khi đó, hướng hai cái binh doanh khác mượn binh, là chuyện nhất định. Đến lúc đó, cũng có thể nhanh chóng xuất binh. Hơn nữa, “binh mã chưa động lương thảo trước” chính là chí lý của nhà binh. Mấy năm nay, nhà bọn họ cũng tàng ít lương thực, nay đến thời điểm mấu chốt này, là lúc nên xuất ra phần.

      Vân Châu bên kia khẩn cầu lương thực, cũng biết triều đình trợ cấp bao nhiêu lương thảo?

      “Gần nhất ta phải chở bộ phận lương thực.” Nhị gia , “Nhiều làm chút chuẩn bị, có thể dùng đến ta là tốt nhất.”

      Dương Nghi yên lặng gật đầu. Mấy năm nay, nhà bọn họ kinh doanh tốt lương thực thu hoạch được cơ bản chưa từng bán , chẳng những bán, còn có thể vào lúc thu hoạch lương thực giá tiện nghi mua ít về tích trữ. Trừ tòa nhà nay bọn hõ ở ra, bọn họ còn lén mua hai tòa nhà tầm trung để tích trữ lương thực, bên ngoài để chút, nhiều hơn đặt ở dưới hầm lén đào.

      Cho nên, mấy năm nay, tiền bạc tay bọn họ đúng nhiều lắm, tất cả đều biến thành lương thực. Bọn họ tích trữ lương thực, hàng năm vừa có mới bán lương thực cũ . Nhà bọn họ có cửa hàng lương thực, che giấu tốt, ai cũng phát được. Lương thực này, dù bọn họ sống thêm mười đời nữa cũng hết.

      , nhà bọn họ và Triển gia tòng quân nhiều, có đôi khi lương thảo chính là nhân tố cứu mạng, còn hữu dụng hơn cả vàng bạc châu báu.

      lời trong lòng, ra Dương Nghi muốn Nhị gia tiến đến Vân Châu, theo ý nàng, chiến trường đao kiếm có mắt, ngoài ý muốn nhiều lắm, cho dù Nhị gia rất có bản lĩnh, cũng có khả năng bị thương. nàng ánh mắt thiển cận cũng tốt, nhát gan cũng được, bây giờ có Đại Bảo, nàng cũng chỉ muốn Nhị gia bảo vệ mẫu tử bọn họ bình yên sống qua ngày. nay Nhị gia cũng là chính Tứ phẩm, chỉ cần mắc phải tội lớn mưu phản, dựa vào ở đây kinh doanh mấy năm, lại cẩn thận chút, vậy là đủ rồi. cần lại dùng tính mạng đổi lấy tiền đồ.

      giờ nàng chỉ có thể thầm cầu nguyện, chiến Vân Châu giống đời trước, toàn bộ Triển gia lâm vào vòng vây. Nếu thời điểm đó thực đến, Nhị gia nhà nàng nhất định đếm xỉa đến.

      Đáng tiếc. Lịch sử dễ dàng thay đổi như vậy.

      Đột Quyết và mấy thế lực ở phương Bắc tập kết xuôi Nam, thế tới ào ạt, Vân Châu tự nhiên là chỉnh hợp binh lực, ương ngạnh chống cự. lâu sau, chiến tranh lâm vào trạng thái giằng co, dần dần, thư tín cũng truyền ra nữa.

      Đột Quyết bên kia, mục tiêu xuôi nam là cướp đoạt lương thảo, chính lương thảo tay bọn họ có nhiều lắm, tự nhiên là tính toán tốc chiến tốc thắng. Hơn nữa bọn họ có khí lực và sức chiến đấu cường hãn, mặc dù được xưng hai mươi vạn binh lực, nhưng cũng thể khinh thường.

      Lâm vào thế giằng co, hợp lại đương nhiên chính là lương thảo rồi. Đối với việc vận chuyển lương thảo đến Vân Châu, động tác của triều đình chậm, nhưng tuyệt đối thể xưng nhanh. Chờ chuẩn bị thỏa đáng, là chuyện của nửa tháng sau. Có điều may mắn là lương thảo cuối cùng cũng vận chuyển về phía Vân Châu, chỉ cần Vân Châu bên kia kiên trì thêm nửa tháng, lương thảo có thể đến.

      Nhưng làm người ta bất đắc dĩ chính là, trong lúc mấu chốt này, lương thảo nửa đường bị cướp.

      Khi Nhị gia nhận được báo cáo của thám tử, liền biết Vân Châu Triển gia gặp nguy. Vì thế, thầm xuất binh chuẩn bị lúc trước, chỉ đợi thánh chỉ xuống, liền xé chẵn ra lẻ, bằng tốc độ nhanh nhất tới Khâm Châu.

      Lương thảo bị cướp, có phải bị người từ giữa làm khó dễ hay , tất cả đều đợi đến khi Vân Châu chuyển nguy thành an rồi lại thanh toán.

      Khi thánh thượng nhận được tin lương thảo vận chuyển đến Vân Châu bị cướp rất là căm tức. Mặc dù là cân bằng, bình thường đối động tác của mấy người phía dưới cũng mở con mắt nhắm con mắt, nhưng tuyệt cho phép Vân Châu rơi vào tay giặc. Nếu Vân Châu bị Đột Quyết đánh hạ, như vậy liền tương tương với mở ra lỗ hổng, như vậy chính là tội nhân của cả nước, toàn bộ nước An Hòa đều có ngày bình an. Vì thế, liên tiếp hạ xuống ba đạo thánh chỉ, kêu những người đó lần nữa trù bị lương thảo; mặt khác hai binh doanh khác đều nhận được thánh chỉ, gọi bọn lập tức xuất binh trợ giúp Vân Châu.

      Cho nên, Nhị gia cần đợi lâu liền nhận được thánh chỉ xuất binh.

      Loại thời điểm này, cho dù Dương Nghi muốn, lúc này cũng thể gì, chỉ tích cực chuẩn bị cho kim sang dược cầm máu, thanh tâm hoàn giải độc, đều đóng gói để mang theo.

      Dương Nghi bình thường, Nhị gia đều xem ở trong mắt, mắt thấy nàng thu thập kém nhiều lắm, liền qua, giữ chặt tay nàng, “ vội, còn lại để bọn nha hoàn thu thập là được, hai ta trò chuyện.”

      Nhị gia kéo nàng vào phòng trong, Đại Bảo nằm giường ngáy o o, Dương Nghi cầm chân thò ra ngoài của đặt lại vào trong chăn, hai phu thê mới ngồi xuống chuyện.

      thường sờ sờ cái cằm tinh tế của nàng, Nhị gia hỏi, “Nàng sợ hãi?”

      Dương Nghi ôm chặt thắt lưng , vùi đầu vào trong lòng , xem như cam chịu. Đời trước, Nhị gia sau trận chiến đó như thế nào, nàng bất luận như thế nào cũng nhớ ra. Chủ yếu là khi đó nàng thất sủng, có thể biết vốn thiếu, nàng làm sao có thể chú ý người có quan hệ gì với nàng đây? Cho nên nàng cũng biết lần này Nhị gia đến Vân Châu trợ lực là cái kết cục gì.

      Nhị gia ở trong lòng thở dài, ôm chặt nàng, ra, có thể sống yên ổn, ai lại nguyện ý liếm máu lưỡi đao đây? còn muốn nhìn nhi tử lớn lên, cùng nàng chậm rãi biến lão, tốt nhất, lại sinh nữ nhi xinh đẹp giống nàng. Nhưng là, lúc này thể, người nhà cậu có ơn với , còn là người thân của , thể để mặc họ gặp nguy hiểm mà để ý.

      “Nương tử, nàng yên tâm . Võ nghệ của ta khắp binh doanh đứng số số hai, tuy rằng khoa trương như có thể lấy địch trăm, nhưng ở chiến trường cũng ít có địch thủ, tự bảo vệ mình hoàn toàn thành vấn đề. Cho nên lần này ta nhất định có việc gì, nàng hãy yên tâm chờ ta trở về.”

      Giống như dỗ hài tử, Nhị gia lần lượt ra bản lĩnh của mình, cùng với ít kinh nghiệm đối địch của , chỉ hi vọng có thể giảm bớt lo lắng trong lòng thê tử.

      Khó được thời điểm yên ả giống như bây giờ, Dương Nghi yên lặng nghe. Nhưng qua lại, hai người biết vì sao đến giường.

      biết có phải vì giường có Đại Bảo hay , Dương Nghi có chút đè nén, thanh thâm đè nén, phía dưới liên tục co rút lại. Nhị gia cảm thấy cực kì thoải mái, động tác từ chín nông sâu đến đại khai đại hợp, đâm đến nàng rất là chịu nổi, cuối cùng nàng hung hăng cắn ngụm.

      Vào lúc ban đêm, Nhị gia bước , mang theo bốn vạn thân binh của , chia làm ba đường, xuất phát về phía Vân Châu. Lúc này đúng là thời khắc căng thẳng, đến sớm, có thể có nhiều hơn phần thắng, Dương Nghi cũng có gì oán hận. Bởi vì ngày tiếp theo, nàng cũng bắt đầu thu thập hành lí, chuẩn bị về Thông Châu ở thời gian ngắn, Khâm Châu bên này có Thanh Thúc trông coi, xảy ra nhiễu loạn gì. Ngược lại là lão thái thái ở Thông Châu làm nàng rất là lo lắng.
      vanlactamviem, Snow, Andrena6 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 69.

      Editor: Linh

      “Đại Bảo, , lát nữa chúng ta tìm lão thái thái.”

      Nghe được có thể xuất môn, tiểu gia hỏa hoan hô tiếng, vui vẻ chạy tới để bà vú mặc quần áo cho .

      “Đông Mai, đừng quên cầm cả bánh vừa mới nướng xong đó nha.” Tiểu gia hỏa vừa giang tay để ma ma giúp mặc quần áo, vừa quên quay đầu giao đãi.

      “Tiểu thiếu gia, người cứ yên tâm .” Đông Mai cười đáp.

      Dương Nghi mỉm cười nhìn bộ dáng vừa bận rộn vừa đáng của nhi tử, bọn họ từ Khâm Châu trở về cũng có mấy ngày rồi. Bọn họ vừa trở về liền vào ở trong An Viên sân của Nhị gia, tuy là có chút chật, nhưng được cái yên tĩnh. An Viên có phòng bếp , hai mẫu tử bọn họ muốn ăn cái gì liền kêu phòng bếp làm. Từ Khâm Châu trở về, bọn họ mang theo hai xem đo vật tư, trong đó có bộ phận chính là lương thực. Mỗi ngày thịt tươi thức ăn đều do quản Dương Nghi mang theo mua từ bên ngoài về, cũng dùng hào của Đồng phủ, đề phòng hạ nhân trong phủ lấy chi phí ăn mặc của chi thứ hai bọn họ để khoác.

      Bởi vì chuyện Vân Châu, bệnh của lão thái thái quả nhiên nổi lên biến hóa, đại phu bà sầu lo quá độ, tốt cho bệnh tình. Gần nhất, Dương Nghi mỗi ngày đều dẫn theo Đại Bảo đến viện lão thái thái, trò chuyện với bà, chỉ sợ bà mình miên man suy nghĩ.

      Tiểu gia hỏa vừa mặc xong quần áo, liền dùng sức kéo Dương Nghi ra cửa, Dương Nghi cố ý bất động, thấy mặt đều sắp đỏ bừng, mới cười đứng dậy.

      “Phu nhân, vẫn là để lão nô đến ôm tiểu thiếu gia .” Tống ma ma .

      Dương Nghi gật gật đầu, chính thân thể của nàng nàng tự biết, nếu nàng đoán sai, trong bụng nàng hẳn là có thêm đứa rồi. Cho nên đứa trong bụng là quan trọng nhất, nàng cậy mạnh làm cái gì.

      Đại Bảo tuy rằng rất muốn để nương ôm, nhưng biết bên ngoài đường khó , hơn nữa bản thân bây giờ rất nặng, muốn nương mệt.

      Dương Nghi ở phía trước, Tống ma ma sau bước, ôm Đại Bảo theo phía sau.

      Vừa đến viện lão thái thái, tiểu gia hỏa liền giãy dụa muốn xuống dưới, “Ma ma, đặt ta xuống dưới, tự ta !”

      Đứa giãy dụa, Tống ma ma sợ làm bị thương, tự nhiên dám ôm chặt. Đại Bảo liền thuận thế trượt xuống dưới, “Aiz Aiz, tiểu tổ tông của ta, người chậm chút, đừng nóng vội a –”

      Ngay lúc bọn họ đáng chuyện, Dương Nghi dừng bước chân, quay người lại.

      Tiểu gia hỏa nhét tay vào bàn tay Dương Nghi, “Nương, dắt Đại Bảo –”

      “Được, nương dắt.” Dương Nghi sủng nịch cười cười, nắm tay của , nhanh chậm qua hành lanh quanh co.

      “Là Đại Bảo đến đây?” Nghe được tiếng bước chân, lão thái thái ở bên trong vội .

      “Lão thái thái, ta nhìn xem.” Thanh nương .

      “Nãi nãi –” vừa vào nhà, tiểu gia hỏa liền tránh khỏi tay nàng, chạy vào trong phòng.

      “Aiz ôi, thiếu gia ngoan của ta, người chậm chút a.” Thanh nương vừa mới ra bên ngoài liền nhìn thấy Đại Bảo dùng chân ngắn chạy vào bên trong, vội kêu lên. Bà chỉ sợ đứa này để ý ngã. Sau khi Đại bảo thuận lợi tiến vào phòng trong, bà mới quay đầu hành lễ với Dương Nghi.

      Khi Dương Nghi tiến vào phòng trong, tiểu bao tử thẳng tắp đứng trước mặt lão thái thái.

      “Nãi nãi, cháu ngoan của người đến thăm người đây, hôm nay người có ngoan ngoãn uống thuốc nha?” Tiểu gia hỏa ngẩng gương mặt nhắn ngọt ngào ngây thơ hỏi.

      “Có, vừa mới uống xong.” Lão thái thái vui tươi hớn hở cười.

      “Ừ, ngoan –” tiểu gia hỏa làm như khen lão thái thái câu, mỗi lần thoải mái đều ngoan ngoãn uống thuốc, nương đều như vậy, cộng thêm cái thân ái (hôn).

      Lão thái thái thấy bộ dáng tiểu đại nhân đáng của , nhịn được vươn tay nhéo hai má non mềm, ‘tiểu quỷ...”

      Đại Bảo ghé sát vào tai lão thái thái, lén lút : “Nãi nãi, Đại Bảo mang đồ ăn ngon cho người đấy.”

      Lão thái thái khen câu, “Đại Bảo của chúng ta như vậy biết hiếu thuận nãi nãi, là bé ngoan.” Sau đó học bộ dáng của , giọng , “Đại Bảo mang đồ ăn ngon gì cho nãi nãi vậy?”

      “Là bánh nướng nha, bánh nướng ăn ngon lắm, Đại Bảo lần có thể ăn hai cái luôn!” Đại Bảo đắc ý .

      “À, hóa ra Đại Bảo của chúng ta là cật hóa à (ý ăn nhiều đó), lần liền ăn cái bánh nướng!” Lão thái thái vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

      Nghe được lão thái thái gọi là cật hóa, tiểu gia hỏa nóng nảy, vội cường điệu, “Nãi nãi, Đại Bảo phải cật hóa, Đại Bảo chỉ là muốn ăn nhiều, mau mau lớn lên –” Tuy rằng Đại Bảo biết cái gì gọi là cật hóa, nhưng trực giác đây là nãi nãi giễu cợt ý của .

      “Được được, Đại Bảo của chúng ta phải là cật hóa.” Lão thái thải chỉ phải trấn an, sau đó bà xoay người, muốn ôm lên kháng.

      Muốn giờ toàn bộ Đồng gia, người lão thái thái muốn gặp nhất chính là Đại Bảo, tiếp theo đến phiên Đại bá của Đại Bảo, sau đó là Dương Nghi, những người khác, bà vừa thấy liền phiền. Hơn nữa Đại Bảo bây giờ ba tuổi, đúng là thời kỳ đáng , hơn nữa lúc này Nghi gia lại mạo hiểm đến Vân Châu cứu viện nhà mẹ đẻ lão thái thái, ai cả đường lối về, Lão thái thái tự nhiên là Đại bảo hơn mấy phần, liên quan đến phần của cha cũng chia cho .

      Dương Nghi tiến lên phía trước bước muốn ngăn cản, “Lão thái thái –”

      Thanh nương, “Lão thái thái, việc này lão nô làm là được.”

      Lão thái thái tự giễu cười cười, “Aiz, già , còn dùng được rồi.”

      Vì ngăn ngừa lão thái thái lại nghĩ đến chuyện khác thương tâm tích tụ, Dương Nghi vội vã ôm Đại Bảo lên kháng, để ngồi kế bên lão thái thái, cười , “Già cái gì chứ? Lão thái thái được vậy, về sau nha, lão thái thái còn phải giúp Đại Bảo của chúng ta cưới vợ mang đứa đâu.”

      “Ừ ừ, cưới vợ --” Đại Bảo dùng sức gật đầu.

      Lão thái thái vui tươi hớn hở xoa nắn mặt Đại Bảo phen, “Đại Bảo của chúng ta cũng biết cưới vợ là ý gì sao?”

      Đại Bảo biết lão thái thái cười , nghi hoặc liếc nương cái, lớn tiếng cường điệu, “Biết, nươi với Đại Bảo, cưới vợ chính là tìm cho Đại Bảo thê tử cùng Đại bảo chơi!”

      Nghe xong câu trả lời của , tất cả mọi người đều cười ha ha ngừng.

      Đại Bảo nhìn người này, lại nhìn người kia, tất cả mọi người cười cái gì, nhưng tốt tính, lập tức cũng nhếch môi cười với mọi người, ánh mắt cong thành hình trăng khuyết, thấy như vậy, mọi người sửng sốt, lại cười to hơn.

      “Laoxn thái thái, chuyện gì vui vẻ vậy a?” Từ thị cười hỏi.

      Mọi người thấy Từ thị đến, ý cười mặt phai nhạt chút, vẫn là lão thái thái câu, “ có gì, ngươi hôm nay sao có có rảnh mà đến đây?”

      Dạo này chuyện phiền lòng nhiều lắm, hơn nữa Từ thị ăn vụng về, cũng phải người biết , lão thái thái kiên nhẫn để nàng ta ở bên cạnh gây chú ý, liền miễn nàng ta thỉnh an.

      Vốn đâu, Từ thị rất mừng rỡ, ai bình tĩnh hầu hạ lão thái thái soi mói đây.

      Nhưng từ khi Dương thị trở về tất cả những chuyện này đều thay đổi, lão thái thái đối Dương Nghi tốt hơn đối nàng ta, Từ thị cảm thấy bản thân ủy khuất. Nàng ta gả vào Đồng gia cũng chừng hai mươi năm, thế nhưng lại kém tân nương tử mới gả vào đến mấy năm, chuyện này bảo trong lòng nàng ta thoải mái thế nào được?

      Hơn nữa từ sau khi Dương Nghi đến Đồng gia mỗi ngày đều đến chỗ lão thái thái thỉnh an, trái ngược nàng dâu như nàng ta có vẻ kiêu ngạo, phải sao? Cho nên chỉ có mình ngươi hiếu thuận, nàng ta là con dâu ác có đúng ?

      Lời này của lão thái thái khiến Từ thị cảm thấy ủy khuất, ràng lão thái thái muốn gặp nàng, nhưng lời này ra làm người ta vừa nghe liền cho rằng nàng ta bất hiếu, khiến nàng ta rất có mặt mũi, mệt này nàng ta ăn. “Xem lão thái thái này, ngài luôn thích yên tĩnh, ta đây phải sợ quấy rầy ngài thanh tĩnh mới ít đến sao? Hơn nữa, phòng này của lão thái thái so với phòng ta còn ấm áp hơn nhiều, nàng dâu ước gì ngày ngày được ở lại này.”

      “Được rồi, đến đây mau ngồi xuống .” Lão thái thái kiên nhẫn cùng nàng ta lời sắc bén.

      Từ thị liếc Dương Nghi ở bên cạnh cái, : “Hóa ra Nhị đệ muội ở đây, Nhị đệ muội xưa nay miệng lợi hại, là người biết dỗ người, khó trách có thể dỗ lão thái thái vui vẻ như vậy.”

      Dương Nghi cũng lười cùng nàng ta so đo, cho Từ thị cái lễ, “Đại tẩu –” sau đó nới với Đại Bảo, “Đại Bảo, mau gọi Đại bá nương.” Bất kể như thế nào, nàng ta là trưởng bối phải sao? Cấp bậc lễ nghĩa nên có vẫn phải có. Hơn nữa hai người cũng có huyết hải thâm cừu, những chuyện trước đây Dương Nghi thấy hoàn toàn là Dư thị ép buộc vớ vẩn. Tuy rằng Tư thị xen vào việc của người khác cho nàng thêm phiền toái, nhưng Từ Nhược Khanh dưới châm ngòi của nàng thay nàng báo oán. Hai năm qua Từ thị cũng vì thế mà già rất nhiều, khuôn mặt càng thêm có vẻ chua ngoa. Về sau chỉ cần Từ thị chọc đến bản thân, nàng cũng mặc kệ nàng ta, hơn nữa cũng có tâm tư để ý tới.

      Đại bảo thấy khuôn mặt tươi cười của Từ thị có chút vặn vẹo, “Đại bá nương –” biết vì sao, mỗi lần thấy Đại bá nương, tự giác lui cổ...

      “Đại Bảo ngoan –” Từ thị vươn tay, muồn sờ sờ hai cái búi tóc đầu , nào ngờ Đại Bảo xoa đầu, hoàn toàn nể mặt. Đứa chết tiệt này... Quả nhiên có mẫu nào tất có con đấy!

      Thấy Từ thị vui, Dương Nghi cũng chỉ ôm chặt Đại Bảo, xoa xoa lưng trấn an, ngoài miệng : “Đại Bảo khá sợ người lạ, Đại tẩu đừng trách móc.”

      sao đâu.” Từ thị mất tự nhiên cười cười, “Ta dẫn theo Hạo nhi và Dung nhi đến, Nhị đệ muội, ngươi xem có phải nên để Đại Bảo cùng bọn họ chơi chung với nhau ?” xong liền bảo bà vú bế hai đứa lên, hai đứa đều mấy gặp lão thái thái và Dương Nghi, có chút sợ người lạ, đều kề bên Từ thị tránh né.

      Hạo nhi đại danh là Đồng Hạo Hạo, là nhi tử của Nhị thiếu gia Đồng Văn Đống; Dung nhi đại danh là Đồng Hạo Dung, là nhi tử của Tam thiếu gia Đồng Văn Bân, mẹ đẻ chính là Hồ Hạnh người quen cũ của Dương Nghi.

      đến Hồ Hạnh, Dương Nghi trở về lâu như vậy, cũng gặp qua hai lần, xem có chút phong vận hơn trước kia, hơn nữa tiến thối cũng có quy củ. Nghe , mẫu tử hai người đều rất được Tam thiếu gia coi trọng.

      Hai đứa là là tôn tủ nhất của Từ thị, cùng Đại Bảo tuổi sai biệt lắm.

      Lời của Từ thị làm lão thái thái nhíu mày, Dung nhi còn tốt, tuy rằng là thứ tử, nhưng cũng là đứa nhu thuận cơ trí. Nhưng Hạo nhi có chút bá đạo, ba đứa đặt chung chỗ... Vợ lão đại luôn tìm vợ lão nhị phiền toái, phương diện này có phải có cái gì ổn hay ? Chuyện liên quan đến tôn tử, cũng khó trách lão thái thái nhíu mày.

      Thấy lão thái thái nhíu mày, Từ thị cũng chỉ cười cười, “Nếu Nhị đệ muội đồng ý thôi, ta cũng chỉ cảm thấy tụi bằng tuổi nhau, hơn nữa đều là người nhà, phải nên tiếp xúc nhiều hơn mới đúng.” ra Từ thị có ý gì xấu, nàng ta chỉ muốn Dương Nghi mang theo nhi tử nàng giành tiếng tốt mà thôi. Cho dù nàng ta có bất mãn thế nào, nàng ta cũng làm chuyện mờ ám trước mặt lão thái thái.

      Điểm này Dương Nghi cũng nghĩ đến, Đại bảo trở về thời gian, vẫn luôn có bạn chơi, điều này cũng làm cho nàng có chút lo lắng. Lúc này thấy Đại bảo tò tò nhìn hai tiểu oa nhi tránh sau lưng Từ thị. Trong lòng biết, sợ là Đại Bảo nguyện ý cùng bọn họ chơi chung. Nhi tử của Hồ Hạnh, nàng cũng nghe rất nhu thuận. Hạo nhi, ở trong ấn tượng của nàng, là đứa cực có tì khí, đây mới là nguyên nhân Dương Nghi do dự.

      Có điều, Đan Hồng bên người Đại bảo là người biết chút quyền cước, có nàng ở bên cạnh nhìn, lại thêm mấy ma ma có sức khỏe, hẳn là cũng có chuyện gì. Vì thế, Dương Nghi gật gật đầu.

      Lão thái thái cũng hi vọng người nhà có thể thân mật chút, thấy Dương Nghi gật đầu, lập tức cao hứng phân phó, “Các ngươi đều hầu hạ cẩn thận cho ta, nếu bọn họ bị làm sao, ta hỏi các ngươi!”

      Bà vú ôm ba đứa ra phòng ngoài, nơi đó thiếu đồ chơi Dương Nghi mang về từ Khâm Châu. Bởi vì Đại Bảo ở trong phòng lão thái thái lâu, những thứ đó đều chuẩn bị cho giết thời gian.
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      vanlactamviem, Snow, Andrena6 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 70.

      Editor: Linh

      Đại Bảo là đứa hào phóng, vì chiêu đãi hai đứa cháu, những lấy phần bánh của ra, còn lấy ra quả xúc cầu tinh xảo. Xúc cầu này là cha đưa cho , vẫn luôn rất quý trọng, cũng nỡ mang ra chơi. Bây giờ vì chiêu đãi đồng bọn mới, lại bở được, có thể thấy được tính tình vẫn là sai.

      Dương Nghi vừa trò chuyện, vừa phân thần nghe động tĩnh gian ngoài, hồi lâu, nghe ba đứa dường như chơi tệ, liền yên lòng, chuyên tâm cùng các nàng chuyện.

      “Ngươi dối!” Tiếng Đại bảo thét chói tai từ bên ngoài truyền tới, “Cha ta mới bị người xấu đánh chết!”

      Hạo ca nhi có chút bị dọa đến, nhưng xưa nay bá đạo chấp nhận được đứa khác lớn giọng với , lập tức liền ngạnh cổ chống nạnh lớn tiếng : “Ta mới sai! Nãi nãi ta , ngươi cùng nương ngươi kiêu ngạo như vậy, phải là ỷ vào thúc công sao? Người Đột Quyết sớm hay muộn cũng thu thập thúc công, đến lúc đó ta xem ngươi còn kiêu ngạo thế nào?” Bất tri bất giác, Hạo ca liền rập khuôn ra nguyên thoại của Từ thị.

      Hạo ca nhi năm nay lăm tuổi, đúng là tuổi học miệng, Từ thị cho rằng đứa hiểu chuyện, ở trước mặt bọn họ cũng chút cố kị.

      Ba người nghe thấy tiếng Đại Bảo thét chói tai vội vàng ra vừa vặn nghe được Hạo ca nhi những lời này, Từ thị lập tức ngượng ngùng : “Đồng ngôn vô kị đồng ngôn vô kị --” Đứa chết tiệt này, lần này nàng ta bị nó hại thảm rồi.

      Lão thái thái cũng hung hăng liếc Từ thị cái.

      Đại Bảo vừa thấy Dương Nghi, quản tất cả liền chạy tới, ôm đùi Dương Nghi, ngẩng mặt, mắt to cầu xin Dương Nghi. “Nương, dối đúng ? Cha từng đáp ứng Đại Bảo, chỉ cần Đại Bảo ngoan ngoãn ở lão gia bồi nãi nãi, khi người trở về mang đồ tốt cho Đại Bảo, cha có khả năng trở lại đúng ?” Nhưng là Đại Bảo đợi lâu lâu sao cha còn chưa trở về -- vừa nghĩ đến mất cha, nước mắt Đại Bảo liền thi nhau rơi xuống đất.

      Lời của Tiểu gia hỏa làm mọi người vô cùng xót xa, Lão thái thái còn quay lưng lại lau nước mắt.

      Dương Nghi ngồi xổm xuống, ôn nhu lau nước mắt cho , “Đại Bảo ngoan nào, Đại Bảo là tiểu nam tử hán mà, nam tử hán khóc nha.”

      Cảm giác được Dương Nghi thương, dường như tất cả ủy khuất của nương đều biết đến, Đại Bảo nước mắt rơi càng nhiều, nghẹn nào : “Nhưng là cha người –”

      Dương Nghi sờ sờ đầu , khẽ cười : “Đại Bảo con nghĩ xem, chuyện cha con đáp ứng con, có lần nào là làm được?”

      Đại Bảo ngừng khóc, nấc cái, nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ mới lắc đầu.

      “Đúng chứ, cha con về nhất định trở về!” Dương Nghi kiên định .

      Đại Bảo dùng sức gật đầu, ngọt ngào ngây thơ , “Dạ, cha nhất định trở về!”

      “Cho nên Đại Bảo nín khóc nha, nếu cha con trở về biết con khóc nhè, người chê cười Đại Bảo.”

      Đại Bảo khẩn trương, vội vươn hai cái móng vuốt ra lau mặt, “Nương, Đại Bảo nín khóc, người đừng cho cha nha.” Tiểu gia hỏa rất để ý hình tượng nam tử hán của trong lòng cha .

      “Được, nương .” Trấn an tiểu bảo bối, lúc này Dương Nghi mới đứng lên, tay tự nhiên vẫn nắm tay Đại Bảo.

      Nợ nên tính nàng quên, nàng lạnh nhạt nhìn Từ thị, thấy nàng ta ánh mắt trốn tránh, ràng dám đối diện với nàng. “Đại tẩu, ngài cũng đừng che dấu, ngài hay chưa từng vậy tất cả mọi người phải người ngu, trong lòng đều ràng...” Nàng con mẹ nó (nguyên văn tác giả) muốn để ý đến Đại tẩu biết điều này, giờ Đồng gia lúc rối loạn, lúc trước Từ thị thường xuyên khiêu khích, Dương Nghi thèm chấp rồi. Nhưng lần này nàng ta quá đáng, làm cho người ta thể nhịn được nữa.

      “Ta muốn chính là, ngài lại chỉ mong sao Nhị gia và Triển gia gặp chuyện may như vậy? Về chuyện Vân Châu ngài lo lắng ta cũng miễn cưỡng, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy Đại tẩu ngài trời sinh lạnh bạc mà thôi, nhưng ngài lại ra những lời vui sướng khi người gặp họa đó, khỏi cũng quá khiến người ta thất vọng? Hơn nữa, nếu Nhị gia và Triển gia xảy ra chuyện, ngài thực cho rằng bản thân có thể thoát được quan hệ?” xong lời cuối cùng, Dương Nghi hừ lạnh tiếng.

      trong khoảng thời gian này Dương Nghi cũng có áp lực rất lớn, dù sao lên chiến trường là trượng phu của nàng, nàng làm sao có thể lo lắng? Mặt ngoài còn làm bộ như có việc gì đến an ủi lão thái thái, còn có thai, đủ loại cảm xúc lo âu tức giận đều bị nàng nén xuống, lúc này tất cả đều bộc phát ra rồi.

      Từ thị cũng tức giận, Dương thị dám chuyện như vậy với nàng ta, có để Đại tẩu như nàng ta vào mắt hay ? Nhưng ý trong lời của Dương Nghi lại khiến nàng ta bồn cồn, theo ý nàng ta, Triển gia ngã liền ngã, nhiều năm như vậy cũng thấy Triển gia giúp lão gia nàng ta cái gì.? Lại Đồng nhị, chức quan của còn bằng lão gia nhà nàng ta, mấy năm nay phải lão gia nhà nàng ta giúp đỡ, có thể thăng nhanh được như vậy? Có điều nàng ta lại có chút xác định được, bởi vì mấy chuyện lớn này lão gia chưa bao giờ với nàng ta, tất cả đều là nàng ta tự mình suy đoán.

      Nếu lão thái thái biết suy nghĩ của nàng ta còn biết tức giận thế nào đâu, có khi còn đến thẳng nhà mẹ đẻ Từ thị chất vấn thông gia dạy thế nào lại ra nữ nhi ngu xuẩn lại còn xu lợi tự đại đến đây.

      ra lúc này tức giận nhất chính là lão thái thái, dù sao hai phe Từ thị nguyền rủa cũng là người thân nhất của bà, nếu phải còn chút lý trí, chỉ sợ bà cũng khó thở công tâm, có điều lúc này sắc mặt bà cũng tốt chỗ nào.

      “Nhà lão đại, lời vừa rồi là ngươi ?”

      Từ thị vừa thấy sắc mặt lão thái thái, tâm hoảng hốt, ấp a ấp úng ra lời.

      Lão thái thái vừa thấy liền biết lời này xuất ra từ miệng Từ thị, bà vẫn biết Từ thị phải người lanh lợi, nhưng cho tới bây giờ vẫn biết nàng ta bạc tình như vậy, lần này lão thái thái thất vọng rồi.

      “Người tới, Đại phu nhân lo lắng Vân Châu, đặc biệt đến phật đường ở hậu viện vì dân chúng tướng sĩ Vân Châu cầu phúc, trong vòng nửa năm, bọn ngươi được quấy rầy! Còn có, đại thiếu phu nhân quản , có biện pháp kêu nàng đến hỏi ta, cho lại quấy rầy đại phu nhân, hiểu chưa?

      Từ thị há miệng thở dốc, nhưng vẻ mặt lão thái thái giống như đùa.

      mấy câu liền quyết định cuộc sống giam cầm của Từ thị. Phật đường ở hậu viện rất lâu rồi dùng, lần này xem như có tác dụng. Nửa năm, trận chiến ở Vân Châu hẳn là cũng có kết quả rồi. ra đến lúc đó mặc kệ kết quả như thế nào, Từ thị đều có ngày lành.

      Lúc này mấy bà vú già được lệnh muốn tiến lên, Từ thị mới hoảng, vội biện giải: “Lão thái thái, đây chỉ là ta tùy tiện mà thôi –” cần nhốt nàng ta vào phật đường chứ?

      Lời như vậy có thể tùy tiện sao?

      Lão thái thái vẫy vẫy tay, ràng muỗn gặp lại nàng ta, hai phụ nhân khỏe mạnh lập tức tiến lên kéo Từ thị. Từ thị còn muốn gì đó, dưới ý bảo của Thanh nương, bị vú già lấy khăn bịt miệng.

      Hạo ca nhi thấy nãi nãi bị người lôi , mơ hồ biết bản thân gây họa, trong lòng sợ hãi, oa tiếng khóc lên.

      Lão thái thái bị làm cho đau đầu, nhìn cái, nhàn nhạt với bà vú của : “Ôm Hạo ca nhi về , với Nhị thiếu phu nhân của các ngươi, bảo nàng ta quản tốt đứa , đừng cả ngày chỉ biết ăn giấm chua làm đứa học được mấy lời đứng đắn –”

      Lời này của lão thái thái đúng là bất mãn với chuyện Hạo ca nhi học vẹt, bà vú của Hạo ca nhi kinh sợ đáp ‘vâng’.

      hồi khôi hài cứ như vậy kết thúc, tất cả mọi người mệt đến hoảng, lão thái thái liền bảo Dương Nghi và Đại Bảo về nghỉ ngơi.

      Dương Nghi bụng cũng có chút thoải mái, liền thuận thế đáp ứng.

      Những ngày tiếp theo, bởi vì Từ thị vào Phật đường, tất cả đều trở về bình tĩnh.

      Lần này Đại thiếu phu nhân có quyền quản gia, bởi vì ý thức được Lão thái thái thiên vị chi thứ hai, liền thường thường bảo ma ma bên người qua hỏi bọn họ có thiếu gì , thiếu gì nàng ta bảo người mau chóng bổ sung. Có điều đối chuyện nàng ta cầu tốt, Dương Nghi cũng chỉ làm người ta tức giận trở về. Dù sao cũng phân gia, nếu phải lo lắng lão thái thái, nàng cũng muốn ở đây.

      Hồ Hạnh đến đây hai lần, đều dẫn theo Dung ca nhi cùng đến. Dung ca nhi tính tình ôn hòa, Đại Bảo cũng thích chơi với . Vì Đại Bảo, Dương Nghi cũng nóng lạnh chiêu đãi nàng ta. Từ đó về sau, Hồ Hạnh cũng hiểu , cực có mắt thường qua, có điều lại để bà vú thường xuyên ôm Dung ca nhi đến.

      Bởi vì có đứa cùng tuổi, Đại Bảo thoải mái hơn dĩ vãng rất nhiều, đối với chút tâm tư của Hồ Hạnh, Dương Nghi coi như nhìn thấy.

      Nhân Đại Bảo, lão thái thái quả đối Dung ca nhi tốt hơn lúc trước chút. Hồ Hạnh nghe được Dung ca nhi đứt quãng , cười đến vui vẻ. Sống gần mười năm ở cổ đại, nàng ta sớm còn hồn nhiên và thanh cao lúc trước. Về phần trước đây cùng Dương Nghi ganh đua so sánh? Đây đều là mệnh a, cưỡng cầu được. Bây giờ nàng ta chỉ nghĩ dạy nhi tử cho tốt, thuận tiện để nửa đời sau có người dựa vào.

      Ngày hôm đó, Dương Du tới chơi.

      Dương Nghi nhìn cái bụng lộ ra của nàng, oán tránh : “Cũng là người có thai sao còn chạy loạn khắp nơi? xảy ra chuyện gì, muội phu cũng thể trách ta đấy.”

      Nhớ tới cái người vô cùng khẩn trương kia, Dương Du cũng cười, “Tỷ tỷ tốt, người cũng đừng niệm ta, dễ dàng mới qua được ba tháng đầu nơm nớp lo sợ, người để ta yên tĩnh chút .”

      Dương Nghi bất đắc dĩ lắc đầu.

      Đại bảo biết tin cũng tự chơi mình, cùng theo vào thiên sảnh, ghé vào đùi Dương Nghi, tò mò nhìn bụng tiểu di , “Di di, trong bụng người có đệ đệ sao?”

      Lời của Đại Bảo làm Dương Du có chút thẹn thùng lại có chút cao hứng, nàng hướng Đại Bảo vẫy tay. Đại Bảo nhìn nương cái, thấy Dương Nghi gật đầu thế này mới vui vẻ chạy đến bên người Dương Du.

      “Ừ, bên trong có đệ đệ hoặc muội muội đấy.” Dương Du vuốt bụng cười.

      “Đại Bảo có thể kiểm tra sao? Di di, Đại Bảo cam đoan nhất định rất rất , làm đau đệ đệ.” Đại Bảo mắt to tràn đầy cầu xin.

      Thấy di di đồng ý, Đại Bảo mới cẩn thận vươn tay, nhàng đặt bụng nàng. Đột nhiên, tiểu gia hỏa reo tiếng, ánh mắt mở tròn tròn, cái miệng nhắn khẽ nhếch, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

      Dương Du cũng a tiếng, trong mắt tràn đầy vui sướng, “Tỷ tỷ, nó động, nó đá ta này.”

      “Chúc mừng!” Dương Nghi cũng cười, nàng có thể cảm nhận được cảm giác vừa thỏa mãn và kinh hỉ được làm mẫu thân này.

      “Nương, vừa rồi là đệ đệ động sao?” Đại Bảo kề bên Dương Nghi, sững sờ nhìn bàn tay vừa mới bị đá.

      “Đúng nha, đệ đệ thích Đại Bảo đấy, Đại bảo cao hứng ?” Dương Nghi xoa xoa đầu hỏi.

      “Cao hứng!” Đại Bảo lòng đầy chờ mong nhìn di di , “Di di, có thể để Đại Bảo sờ thêm chút nữa sao?”

      Dương Du đương nhiên đồng ý, đáng tiếc lúc này bàn tay mập của Đại Bảo đặt ở mặt hồi lâu cũng thấy động tĩnh, khuôn mặt tràn đầy chờ mong của tiểu gia hỏa sụp xuống, “Nương, di di, đệ đệ để ý ta –” tiểu gia hỏa cáo trạng, xem như vậy, bởi vì bị ghét bỏ nên muốn khóc.

      “Đại Bảo ngoan nhé, đừng ầm ĩ đệ đệ, đệ đệ mệt mỏi, ngủ rồi. Chờ sau khi tỉnh, cùng Đại Bảo chơi.” Chờ tỉnh ngủ, muội muội cũng về.

      vậy chăng?”

      .”

      “Được rồi, vậy con liền ở đây chờ đệ đệ tỉnh ngủ.”

      Dỗ tốt đứa , lát sau, Đại Bảo tự chơi mình rất vui rồi.

      Dương Du trợn mắt há hốc mồm nhìn bản lĩnh dỗ đứa của tỷ tỷ nàng.

      Dương Nghi liếc nàng mộ cái, chuyện bé xé to.

      Dương Du cười khổ, sờ sờ cái mũi, lại nhìn thẳng tỷ tỷ nàng, mới đắn đo mở miệng, “Tỷ, Đại bá nương nhờ chúng ta có rảnh rỗi đến Tôn gia xem đường tỷ chút..”

      “Chuyện nhà bọn họ, ta mặc kệ.” Muốn quản cũng quản được, có số việc, lựa chọn phải gánh vác hậu quả.

      Dương Du yên lặng gật đầu, nàng cũng biết tỷ tỷ nàng dạo này rất buồn phiền, bản thân nàng sao phải vậy? Nàng còn lấy việc này đến phiền tỷ tỷ, nên. Nghĩ như vậy, chút trắc duy nhất trong lòng cũng còn. Đường là tự mình , đường tỷ tự biến cuộc sống của bản thân thành như vậy, người khác giúp được lần, giúp được cả đời.

      Nghĩ như vậy, Dương Du sang chuyện khác, chuyển hướng đề tài này.

      Ngày như nước, năm nay mùa xuân dường như đặc biệt dài, tuyết lâu chưa tan.

      Vân Châu thường xuyên có chút tin tức vụn vặt truyền đến, có thắng có bại, làm tim người ta lên lên xuống cuống, nghe xong hai ba lần, cuối cùng Dương Nghi dứt khoát nhìn nghe, cũng nghiêm cấm hạ nhân ở bên cạnh lão thái thái linh tinh.

      Đại thiếu phu nhân cũng sáng tỏ dụng ý của Dương Nghi, cũng bảo người trong phủ được .

      Mà bụng Dương Nghi cũng dần dần lớn lên. Bởi vì Dương Nghi lại mang thai, thực làm lão thái thái vui vẻ hồi.

      Trong sốt ruột chờ đợi của đám người Dương Nghi, thời tiết dần dần chuyển ấm.

      Đầu tháng tư, rất đột ngột, tin tức Triển gia Vân Châu đánh bại đại quân Đột Quyết truyền ra.

      Tiếp quan đến báo tin vui, Dương Nghi trong khoảng thời gian ngắn dám tin, đến khi chứng thực tin đại thắng, cả phủ người vui mừng khôn xiết, vui sướng.

      “Nhị gia đâu, Nhị gia sao rồi?” Dương Nghi sốt ruột hỏi.

      Quan báo tin là người trẻ tuổi, chỉ thấy vẻ mặt khó xử.

      Trái tim Dương Nghi co rút trận, mọi người cũng ý thức được tình huống đúng, ào ào nhìn về phía quan báo tin.

      Vẫn là lão thái thái trấn định, chỉ thấy bà động tay, quải trượng nặng nề gõ đất, “Nhị gia rốt cuộc như thế nào, ngươi thẳng.”

      Vì cứu Triển lão Tướng quân, tay Đồng Nhị gia bị phế.”
      Last edited by a moderator: 26/4/15
      vanlactamviem, Snow, Chris7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :