1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 99: (tt)

      Mặt Tư Mộ giây phút trước còn tươi cười nhàng, giờ phút này liền sa xầm chuyển qua trắng xanh.

      Thuốc tránh thai sao?

      Ngôn Mặc BẠch, vì sao lại muốn như vậy?

      vì sao lại có thể nhàng kêu tôi uống loại thuốc này chứ?

      Tư Mộ cắn môi, nhắm chặt mắt, lúc mở ra hốc mắt vẫn còn ươn ướt, muốn rơi nước mãnh liệt.

      "Nếu em uống sao?" Tư Mộ nghe giọng mình khàn lại. Tâm từ từ lạnh xuống, tâm tình vừa mới hưng phấn dần dần biến mất. vì sao lại vô tình lạnh lẽo như vậy chứ?

      "Ngoan, nghe lời!"

      Ngôn MẶc BẠch cầm ly nước đưa tới, chút thương lượng chừa đường sống.

      Giờ phút này, Tư Mộ nghe thấy được tim mình bị nghiền nát, tiếng lạnh lẽo như băng : "Được, em uống!"

      Ngắn ngủn ba chữ, hao tổn hết sức lực của .

      Ngôn MẶc BẠch nhìn như vậy, bản thân mình cũng thấy đau lòng. Thấy ngửa đầu liền đem tất cả thuốc toàn bộ nhét vào trong miệng, đến nước cũng uống, nuốt vào . Có thể thuốc bị vướng ở cổ, nên nôn khan vài cái.

      Ngôn Mặc BẠch liền đưa nước qua, Tư Mộ ngăn lại: " cần, uống!"

      Ngôn Mặc BẠch để nước qua bên, kéo vào trong ngực, tay kia vỗ vỗ đầu : " phải thuốc tránh thai, đối với thân thể của em có làm hại."

      Tư Mộ có sức lực để vùng vẫy, nhắm mắt để làm. Nhưng mà lại ôn nhu như vậy, lại càng thấy khó chịu.

      "Buông ra! Em thay quần áo."

      Ngôn Mặc Bạch nghe thấy giọng nhàn nhạt như vậy, tay cứng đờ. Nhưng vẫn dùng lực ôm lát, mới buông tay. "Nhanh lên, ở bên ngoài chờ em."

      Am thanh đóng cửa vang lên, Tư Mộ lấy tay móc thuốc trong cổ họng ra.

      Tuy bị nước miếng trong miệng làm tan chút, nhưng cũng ảnh hưởng đến xét nghiệm.

      Căn bản Tư Mộ có nuốt xuống. từ mỗi lần uống thuốc phải uống ly nước lớn, có nước nuốt trôi. Trước hoàn toàn tín nhiệm Ngôn MẶc BẠch, ngoan ngoãn tự giác uống thuốc, cho nên làm cho Ngôn MẶc BẠch để tâm. Ngôn Mặc BẠch cũng biết uống thuốc đều phải uống nhiều nước, cho nên cho rằng uống rồi. CŨng do ấy quá tư tin, từ đầu nghĩ tới Tư Mộ ở dưới mắt giấu thuốc như vậy.

      Tư Mộ cầm viên thuốc trắng, tìm cái hộp cẩn thận bỏ vào. Quyết định ngày mai giao cho Thanh Thanh nhờ xét nghiệm. Đừng về sao cho , cũng biết cuối cùng thuốc này là gì?

      Còn muốn lừa gạt là Vitamin sao?

      Tư Mộ nhớ lại, sau khi có kết quả xét nghiệm, nhất định phải đem báo cáo hung hăng đập vào mặt , Ngôn Mặc BẠch cái tên khốn khiếp này dám lừa đão!

      Đem cái hộp cẩn thận cất vào trong túi của mình sao đó lấy điện thoại gởi tin cho Thanh Thanh: "Tới khách sạn Autumn tìm Vưu Ưu, giúp mình lấy cái hộp, bên trong có thuốc xét nghiệm giùm mình.

      Nhắn tin xong, liền thay đồ, rửa mặt, thoa chút kem bảo vệ. giờ là mùa đông, khí khô ráo, ban đêm gió thổi, mặt nếu thoa chút kem mà , dễ bị rạn nứt.

      Chờ từ từ làm xong những cái này, là nửa tiếng sau rồi.

      Ngôn Mặc Bạch thỉnh thoảng gõ cửa giục , mới đầu Tư Mộ để ý đến , kết quả liền gõ cửa kêu la, có vẽ như nếu phản ứng, liền đạp cửa vào rồi. Tư Mộ muốn mở miệng trả lời cũng được.

      Kỳ Ngôn Mặc BẠch là lo lắng người bên trong, cái chuyện thay quần áo chĩ mất vài phút, mà đến 10 phút cũng có động tĩnh, cho rằng còn lo nghĩ trong lòng, khóc đến chết ở bên trong, dù sao lúc ra ngoài, trong mắt nước mắt chảy ra, tức giận.

      Gõ cửa vài lần, có trả lời, liền có chút luống cuống.

      May mắn, gọi vài tiếng, người bên trong liền trả lời. Bây giờ trái lại nóng nảy, chỉ cần người có việc gì là tốt.

      Ước chừng được nửa tiếng, cửa phòng ngủ cuối cùng cũng mở. Ngôn Mặc Bạch nhìn người tới khuôn mặt bình tĩnh, những có chút ý cừoi nào, chủ động mở miệng. " thôi!"

      Mắt Tư Mộ cũng nhìn : "Em qua bên kia hỏi Vưu Ưu có muốn cùng hay , đến bãi xe lái xe đến cửa chờ em, em xuống nhanh."

      Ngôn Mặc BẠch chuyện, gật gật đầu: " ở cửa chờ em."

      chút cũng muốn xuống lại xe, gọi điện thoai, để cho Tiểu Cửu lái xe đến chở ở cửa.

      Tư Mộ vì với . Bất quá có thể để cho tìm Vưu Ưu là được.

      Gõ cửa phòng Vưu Ưu, ấy ở trong phòng ăn khuya, là kêu bộ phận nhà ăn ở lầu ba đưa tới.

      "Dì Mộ Mộ, dì muốn ăn thịt này ? Rất ngon--" Tay Vưu Ngư xoa xoa miếng thịt múa máy trung, tay đầu dầu mở.

      "Dì ăn, ngoan~" đứa ngoan như thế , Tư Mộ muốn hôn cái, kết quả mặt nơi nơi đều dính dầu mỡ với tương, bọn, miệng tìm thấy chổ đáp, đành phải cười vỗ vỗ đầu bé.

      "Cậu vì sao trể thế này còn ở chỗ này?" Vưu Ưu bưng chén nước canh uống, nhìn Tư Mộ hỏi. Bình thường đều bị giam ở nha, như thế này còn có thể xuất ở đây?

      "Có rãnh cùng cậu chuyện." Tư Mộ liền đem hộp trong túi đưa cho Vưu Ưu: "Giúp mình đưa cái này cho Thanh Thanh, mình cậu áy lát ghé tìm cậu."

      "Bên trong là cái gì?"

      "Có báo káo xét nghiệm kể tỉ mỉ cho cậu. tại mình cũng ."

      "Vậy giờ cậu muốn đâu? "Vưu Ưu nhìn Tư Mộ xoay người muốn , nghi ngờ hỏi.

      "Mình muốn ăn đồ nướng!"

      Vưu Ưu vừa nghe, đặt bát cầm tay xuống, lên án : "Cậu vì sao sớm? Mình lâu ăn đồ nướng rồi."

      "Vậy bây giờ cậu còn nuốt trôi sao?"

      "Dĩ nhiên phải trôi rồi! No chết cũng bằng lòng!" xong liền cầm dĩa thịt của bé ăn lên, "Con , chúng ta ăn muốn nướng."

      Tư mộ vội vàng ngăn lại: "Vậy lát nữa Thanh thânh qua làm sao? Đưa thứ này cho cậu ấy như thế nào?"

      "Ngu ngốc! Thứ này tay mình, mình đương nhiên có cách đưa cho cậu ấy. Cậu ấy qua đây, vừa vặn chúng ta . CHo người đàn ông của cậu mời khách, chúng ta ăn bữa sảng khoái." Bàn tay Vưu Ưu vung lên, liền quyết định thay.

      Tư Mộ bị lớn lôi kéo đến cửa, Ngôn Mặc Bạch đứng ở cửa thang máy, lúc các xuất , cửa thang máy vừa mới mở.

      Trái lại đối với xuất của hai mẹ con này Ngôn Mặc Bạch cũng kinh ngạc, như bạn bè liên quan đến vợ của mình đều thích ăn. Chỉ cần đến nơi nào nuốt trôi, bảo đảm nhất trí hô hào. Giống như lúc này, bọn họ vừa mới xuất ở cửa khách sạn Autumm, liền thấy ba chiếc xe cao cấp có rèm che mở cửa.

      Xe đứng trước mặt bọn họ, nhưng người có xuống xe, chỉ là lái xe mở cửa, xuất ba cái đầu, nghiễm nhiên là Sở Kỳ, Thanh Thanh cùng Diêu Dao.

      "Sao các cậu đến đây?" Tư Mộ kinh ngạc nhìn ba người.

      "Các người có ăn ngon, chúng tôi đương nhiên buông tha." Diêu Dao huýt sáo, ánh mắt liếc về phía sau Ngôn Mặc BẠch tìm kiếm cái gì, kết quả thất vọng thở dài.

      "Mình thấy là lời đúng ý rồi. Mượn ăn hóa ra là tên chuyện tình bỉ ổi." Tư Mộ nhìn thấy biểu tình của Diêu Dao, chút lưu tình châm chọc .

      "Đây phải là muốn mọi người náo nhiệt sao? thôi, đến chổ nào ?" Động tác Sở Kỳ vung đầu vô cùng khí thế. bảo vệ bị bỏ lại phía sau, có thể tự đo chơi, cảm giác sung sướng.

      Thanh Thanh vô cùng tự nhiên mở miệng: "Các cậu lái xe phía trước dẫn đường, Vưu Ưu, cậu ngồi ở xe mình , hai cậu ấy lái xe cậu dam ngồi.

      Sở Kỳ thích đua xe, Diêu Dao lái xe có tiếng loạn, là cái loại nhìn thấy xe tốt của người khác là đụng vào. Hai lái xe như vậy quả dám ngồi.

      Vưu Ưu đương nhiên biết ý Thanh Thanh, vì thế cũng cực kỳ tư giác đến phía .

      Ngôn Mặc BẠch nhíu mày, những người này cũng đủ tực giác. Bất quá có Sở Kỳ ở đây, trái lại nên đưa tin cho tiểu tử Cố Khuynh biết.

      tiếng động phát ra tính hiệu.

      Diêu Dao ở phía kia la lên: "Vì sao phát Tiểu Cửu thế?"

      Tư Mộ hiểu ý, liền nhìn về phía người bên cạnh: " bằng gọi bọn họ ! Nhiều người náo nhiệt!"

      Kỳ Tư Mộ cũng biết Ngôn Mặc Bạch kêu Cố Khuynh, bất quá muốn Diêu Dao được như ý nguyện, cũng muốn có người trị Sở Kỳ, mới có đề nghi như vậy.

      Ngôn Mặc BẠch nâng mí mắt, trực tiếp gọi điện thoại cho Tiểu Cửu.

      Tiểu Cửu vừa mới đem xe cho lão đại nhà mình, giờ lại bị triệu tập, liền có dự cảm toót, thể vì cái gì, trong lòng luôn luôn lo sợ bất an....

      Tiếp điện thoại... quả nhiên.... .....

      Lão Đại lại để cho , lên, , ăn, đêm?

      Tốt như vậy?

      Tiểu Cửu nơm nớp lo sợ, cuối cùng vùng vẫy: "LÃo đại, tôi còn có chuyện chưa xử lý xong, có thể được ?

      " được!" Quyết định cự tuyệt.

      Tiểu Cửu khóc ra nước mắt, suy yếu vô lực bộ ra ngoài.

      Quả nhiên, bị lão đại bán...

      "Tôi lấy thêm xe, các người trước ." Ánh mắt nhìn qua mấy chiếc xe trước cửa, Tiểu Cửu nhìn lão đại của mình, thiếu chút nữa khóc rồi.

      " lên xe tôi ngồi ! nhiều xe nhiều vậy, đến lúc dừng cũng tìm thấy nơi đỗ!" Diêu Dao chủ động mời, nhìn Tiểu Cửu rụt rè cùng ánh mắt hồ nghi người bên cạnh, vội vàng nhắc tay: "Nếu như sợ tôi chạy loạn, vậy lái xe cũng giống nhau."

      Tiểu Cửu nhớ lần trước mình lái xe đưa trở về, bị đùa giỡn đường, chân lại mềm nhũn ra rồi. Vốn muốn kiến trì lái xe, kết quả bị lão đại nhà mình đoán chừng là thề đem bán bỏ qua, cực kỳ lạnh nhạt với ta: "Ngồi xe kia ! Nhiều xe, đến nơi có chỗ dừng."

      phun bụng máu, hướng đến xe Diêu Dao. Diêu Dao thấy tới, vội vàng đổi chổ kế bên tay lái, tiểu Cửu lập tức mở miệng ngăn : " cần đổi, cần đổi, lái --"

      Bắt đầu vì cái gì vui đùa? Nếu là mình lái xe chừng lại bị đùa giỡn như vậy. Lần đầu tiên gặp măt hào phóng như thế, giờ dường như làm càn, lo lắng cho thân con trai của mình. Nếu là lái xe, ít nhất cũng rãnh đùa giỡn với .

      Nếu Tiểu Cửu biết trước chuyện phát sinh về sau, liền để mình bị ôm đùa giỡn hoạc gục tâm, cũng bảo để mình lái xe.

      Bởi vì cuối cùng cũng biết Diêu Dao có thể "Nếu như sợ tôi lái xe loạn." là như thế nào rồi, bé lái xe này đẳng cấp như lúc , quả thực chính là kẻ điên. thấy xe bên cảnh tốt hơn của , siêu hơn xe , liền chân ga lê đụng vào.

      Làm Tiểu Cửu sợ tới mức thiếu chút nửa muốn nhảy ra.

      Tiểu Cửu ở bên khuyên được, cuối cùng chỉ có thể chủ động mạnh mẽ đem xe dừng lại, đổi tự mình lái xe. Bất quá xe bị trầy quá nhiều. Điều này cũng là nguyên nhân thường xuyên đổi xe.

      Vài người chuyển đường lớn vòng, mới đến cái chổ Tư Mộ -- cửa đại học A.

      Kỳ rất nhiều món ngon đều tập trung ở gần trường học, kiếm tiền học sinh là tốt nhất.

      Tìm nơi dừng xe, mấy người tới cửa quán, ngoài của bày ra lò nướng, ông chủ vừa nướng vừa kêu bọn họ: "Mời mọi người vào trong ngồi."

      Ngôn Mặc Bạch cùng Tiểu Cửu dĩ nhiên đều chưa đến nơi này ăn cái gì, vừa vào cửa thấy nhiều người như vậy, bắt đầu nhíu mày. Nhưng mà thấy Tư Mộ hưng phấn vào bên trong, cũng cố nén vào theo.

      dễ dàng tìm được bàn trống, mấy người ngồi xuống, liền có người đến bảo bọn họ gọi món.

      Người đến là con trai chủ quán, đường như nhận ra Tư Mộ, vừa nhìn thấy Tư Mộ liền cười : "Mỹ nữ lâu quá tới, hôm nay muốn ăn cái gì!" ( đáng ra có thể dịch là xinh đẹp nhưng thấy khôgn hay bằng để nguyên bản nên mình để luôn Mỹ nữ nha!)

      "Mỗi loại đều đưa trước 10 xâu, nhanh lên nha! Cho thêm đánh bia!"

      Tư Mộ đắc ý vênh váo rất nhiều, hoàn toàn chú ý mặt người bên cạnh ngày càng đen.

      COn trai ông chủ vui a lên tiếng, sau đó vẫn đề nghĩ: "Thêm cá sống , hôm nay cá đặc biệt tươi ngon."

      "Được, nhanh chút, tôi sắp chết đói--"

      Ngôn Mặc Bạch nhàn nhạt lên tiếng: "Thêm phần cháo thịt trứng bắc thảo."

      " ăn cháo ăn món nướng sao?" Tư mộ kinh ngạc.

      "ĐÚng, em ăn !" Ngôn Mặc BẠch trầm xuống, nhìn chằm chằm Tư mộ từng chữ.

      (Hết chương 99)
      dunggg, AnAnthienbinh2388 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 100: Có kết quả báo cáo kiểm nghiệm

      Editor: Cua Rang Me

      Ngôn Mặc Bạch hiểu ánh mắt của Thư Mộ, dùng giọng điệu thể cãi lại : "Em phải ăn!", Tư Mộ sững sờ chút, : "Em muốn ăn cháo, em thích ăn đồ nướng!"

      "Em nghe lời chút." Ngôn Mặc Bạch nhìn chung quanh, cau mày dỗ dành . Nhưng Tư Mộ nhìn dáng vẻ ghét bỏ của , sau đó cảm thấy chuyện hung dữ, cảnh cáo đừng làm loạn.

      "Nhưng em thích ăn đồ nướng, ăn cháo vô ... ..." Tư Mộ hít sâu hơi, cố gắng để cho giọng của mình dịu dàng chút.

      "Vậy em đừng hòng ăn đồ nướng!"

      "Em ăn!"

      Ngôn Mặc Bạch nhíu mày : "Cháo, nhất định phải ăn hết!"

      Tư Mộ tức giận nhìn chằm chằm, sao người này lại đáng ghét như vậy chứ?

      ăn cái gì cũng muốn quản, cho chút tự do nào?

      muốn ăn cháo thịt băm với trứng bắc thảo chút nào, chỉ muốn ăn đồ nướng thôi!

      ràng là đề nghị ăn đồ nướng, còn chỉ nhiều món ăn ngon như vậy, thích nhất là nướng cá sống, kết quả người này lại muốn ăn cháo thịt băm trứng bắc thảo?

      Được rồi, vậy ăn cháo cho xong, rồi ăn đồ nướng. Dù sao ăn nhiều chút cũng được, bình thường đều là ăn để chống đói.

      Tư Mộ nháy mắt với chủ tiệm cháo, có thể bớt lại chút cháo ? Tôi muốn chừa bụng ăn đồ nướng nữa! bát cháo mấy đồng tiền có thể ăn no rồi, mà ăn đồ nướng mấy đồng tiền chỉ đủ nhét kẽ răng, người em chứ thế mà làm nhé. .

      Sở Kỳ nhìn bộ dạng sợ hãi của Tư Mộ, cười ngừng.

      "Này, bé, cậu ở nhà ta có chèn ép cậu như vậy ?" Sở Kỳ ngồi ở bên cạnh Tư Mộ, kề tai , xong lại cười nham nhở.

      Quả là Tư Mộ muốn độn thổ cho xong rồi! là quá mất thể diện? Bình thường ở nhà được cha mẹ nuông chiều, về sau khi được bạn trai cưng chiều, bạn bè bên cạnh cũng chiều theo ý , có khi nào bị chèn ép như vậy chứ?

      Ngôn Mặc Bạch, là người chuyên khắc tôi hay sao chứ?

      sầm mặt lại, nghĩ dám tố cáo với Sở Kỳ, ra lúc ở nhà, Ngôn Mặc Bạch luôn luôn lấn áp .

      Thanh Thần và Vưu Ưu bày ra bộ dạng "Cậu/dì cũng chỉ có thể bị ức hiếp mà thôi". Vì vậy, Tư Mộ càng thêm hận Ngôn Mặc Bạch, nghiến răng nghiến lợi hận thể cắn chết .

      Nhưng Ngôn Mặc Bạch ngồi ở bên cạnh , chỉ cần vươn tay ra cũng có thể đụng đến, nhưng mà lại có dũng khí đó.

      Con trai ông chủ quán mang rượu đến, ban đầu định giúp bọn họ mở nắp chai, nhưng kết quả là Sở Kỳ vung tay lên, : " làm phiền cậu, để tôi tự làm." Đưa tay cầm hai chai, liền mở ra, động tác hết sức phóng khoáng, vừa nhìn dáng vẻ cũng biết là người thường uống rượu.

      Bọn họ đều là con nhà giàu, thế nhưng cũng phải là yểu điệu thục nữ, lên cấp ba học được uống rượu, lúc đại học uống đến ngông cuồng.

      Tư Mộ và Diệp Nham chung với nhau, ngược lại hề uống ..., nhưng mỗi lần mấy chị em cùng gặp nhau, người uống rượu lợi hại nhất chính là . Dĩ nhiên mấy người này đều nhiều năm uống rượu, cũng luyện được tửu lượng rồi. Như vậy chục chai rượu, bọn họ năm người cũng đủ nhét kẽ răng, cho nên bọn họ là mang lên chục chai trước, sau đó gọi thêm.

      Sở Kỳ mở ra mấy bình, theo thói quen chia ra cho các . Tư Mộ mới vừa đưa tay nhận, tiếng của Ngôn Mặc Bạch lại vang lên: " thể uống rượu!"

      là Tư Mộ muốn tục rồi.

      "Đồ nướng cũng thể ăn, rượu cũng thể uống ..., rốt cuộc là muốn như thể nào hả?" Nếu như nơi này phải là nơi công cộng, có lẽ Tư Mộ lật bàn rồi.

      Bảo ăn cháo thịt băm với trứng bắc thảo, cũng nhịn, cùng lắm chờ lát no chết. Nhưng là để cho uống rượu có phải là quá hay ?

      “Cho nên mới cho em ăn đồ nướng.” Ngôn Mặc Bạch nhướng mày như mây trôi.

      Rất đáng ghét!

      "Nhưng trước đây đồng ý cho em ăn đồ nướng mà!" Người này muốn đổi ý sao? Lúc trước còn trông mong mình có thể làm nũng để cầu xin ?

      " đồng ý để em uống rượu!"

      —— muốn cho đao, nhất định phải cắt lưỡi người này , tại sao lại độc miệng và biến thái như vậy chứ?

      Tư Mộ lấy chai rượu Sở Kỳ đưa tới, ngửa đầu uống ngụm lớn.

      Động tác này uống rượu quá phóng khoáng quá sung sướng!

      Tư Mộ lau rượu chảy xuống bên miệng, liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, bộ dạng như là "Tôi muốn uống uống, tôi có miệng tôi uống, thế nào, có gan giết chết tôi " mặt, ràng là khiêu khích.

      Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, mắtt đen nhánh như đêm đông sáng ngời như sao. Thường ngày gặp bộ dạng này của , Tư Mộ nhất định sợ hãi lui qua bên, dám mở miệng. Nhưng ánh mắt của là rất đẹp, Tư Mộ cứ nhìn chằm chằm như vậy, trong mắt phát ra ánh sáng.

      Ngôn Mặc Bạch thở dài, có chút bất đắc dĩ. Giơ tay vuốt tóc trán . Đêm đông, gió đêm hơi khô và rét lạnh, lúc vừa mới xuống xe, Tư Mộ bị trận gió thổi trúng làm co rúm lại chút, bây giờ tóc bị rối chút.

      Lúc ngước đầu khiêu khích nhìn Ngôn Mặc Bạch, nhìn lại ở bên trong, chỉ nhìn thấy đột nhiên cúi đầu xuống.

      Đưa tay muốn giúp , còn Tư Mộ thấy giơ tay đến sợ rụt lại.

      cho là muốn đánh sao?

      Như thế nào mới chịu đây?

      Bất quá bộ dạng quật cường của , lại rất đáng ăn đòn.

      "Chỉ có thể uống tối đa chai!" Ngôn Mặc Bạch rất ít khi chịu nhân nhượng.

      Xem ra hôm nay “thuốc” tong rồi.

      Tư Mộ cũng có chút kinh ngạc, cư nhiên Ngôn Mặc Bạch nổi giận? Còn nhượng bộ?

      Mặc dù chỉ là nhượng bộ bước , miễn cưỡng đồng ý để uống chai, thế nhưng chính là nhượng bộ đúng là khó có được.

      Tư Mộ cũng nhất định phải uống rượu, cùng tranh luận với Ngôn Mặc Bạch có ích lợi gì.

      Mới vừa rồi chỉ là mượn rượu để ra oai, giờ Ngôn Mặc Bạch tạo ra bậc thang để xuống, nếu còn xuống chỉ có thể chờ té chết mà thôi.

      Vì vậy Tư Mộ ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, em biết rồi."

      Có lẽ là biến chuyển quá nhanh, xị mặt được, giọng có hơit cứng ngắc.

      Bên cạnh là bàn người nhìn đến ngây người.

      Hình thức hai người này sống chung chính là như vậy sao?

      Tiểu Cửu càng thêm ngạc nhiên, thiếu chút nữa là té từ xuống.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 100: Có kết quả báo cáo kiểm nghiệm

      Editor: Cua Rang Me

      Ngôn Mặc Bạch hiểu ánh mắt của Thư Mộ, dùng giọng điệu thể cãi lại : "Em phải ăn!", Tư Mộ sững sờ chút, : "Em muốn ăn cháo, em thích ăn đồ nướng!"

      "Em nghe lời chút." Ngôn Mặc Bạch nhìn chung quanh, cau mày dỗ dành . Nhưng Tư Mộ nhìn dáng vẻ ghét bỏ của , sau đó cảm thấy chuyện hung dữ, cảnh cáo đừng làm loạn.

      "Nhưng em thích ăn đồ nướng, ăn cháo vô ... ..." Tư Mộ hít sâu hơi, cố gắng để cho giọng của mình dịu dàng chút.

      "Vậy em đừng hòng ăn đồ nướng!"

      "Em ăn!"

      Ngôn Mặc Bạch nhíu mày : "Cháo, nhất định phải ăn hết!"

      Tư Mộ tức giận nhìn chằm chằm, sao người này lại đáng ghét như vậy chứ?

      ăn cái gì cũng muốn quản, cho chút tự do nào?

      muốn ăn cháo thịt băm với trứng bắc thảo chút nào, chỉ muốn ăn đồ nướng thôi!

      ràng là đề nghị ăn đồ nướng, còn chỉ nhiều món ăn ngon như vậy, thích nhất là nướng cá sống, kết quả người này lại muốn ăn cháo thịt băm trứng bắc thảo?

      Được rồi, vậy ăn cháo cho xong, rồi ăn đồ nướng. Dù sao ăn nhiều chút cũng được, bình thường đều là ăn để chống đói.

      Tư Mộ nháy mắt với chủ tiệm cháo, có thể bớt lại chút cháo ? Tôi muốn chừa bụng ăn đồ nướng nữa! bát cháo mấy đồng tiền có thể ăn no rồi, mà ăn đồ nướng mấy đồng tiền chỉ đủ nhét kẽ răng, người em chứ thế mà làm nhé. .

      Sở Kỳ nhìn bộ dạng sợ hãi của Tư Mộ, cười ngừng.

      "Này, bé, cậu ở nhà ta có chèn ép cậu như vậy ?" Sở Kỳ ngồi ở bên cạnh Tư Mộ, kề tai , xong lại cười nham nhở.

      Quả là Tư Mộ muốn độn thổ cho xong rồi! là quá mất thể diện? Bình thường ở nhà được cha mẹ nuông chiều, về sau khi được bạn trai cưng chiều, bạn bè bên cạnh cũng chiều theo ý , có khi nào bị chèn ép như vậy chứ?

      Ngôn Mặc Bạch, là người chuyên khắc tôi hay sao chứ?

      sầm mặt lại, nghĩ dám tố cáo với Sở Kỳ, ra lúc ở nhà, Ngôn Mặc Bạch luôn luôn lấn áp .

      Thanh Thần và Vưu Ưu bày ra bộ dạng "Cậu/dì cũng chỉ có thể bị ức hiếp mà thôi". Vì vậy, Tư Mộ càng thêm hận Ngôn Mặc Bạch, nghiến răng nghiến lợi hận thể cắn chết .

      Nhưng Ngôn Mặc Bạch ngồi ở bên cạnh , chỉ cần vươn tay ra cũng có thể đụng đến, nhưng mà lại có dũng khí đó.

      Con trai ông chủ quán mang rượu đến, ban đầu định giúp bọn họ mở nắp chai, nhưng kết quả là Sở Kỳ vung tay lên, : " làm phiền cậu, để tôi tự làm." Đưa tay cầm hai chai, liền mở ra, động tác hết sức phóng khoáng, vừa nhìn dáng vẻ cũng biết là người thường uống rượu.

      Bọn họ đều là con nhà giàu, thế nhưng cũng phải là yểu điệu thục nữ, lên cấp ba học được uống rượu, lúc đại học uống đến ngông cuồng.

      Tư Mộ và Diệp Nham chung với nhau, ngược lại hề uống ..., nhưng mỗi lần mấy chị em cùng gặp nhau, người uống rượu lợi hại nhất chính là . Dĩ nhiên mấy người này đều nhiều năm uống rượu, cũng luyện được tửu lượng rồi. Như vậy chục chai rượu, bọn họ năm người cũng đủ nhét kẽ răng, cho nên bọn họ là mang lên chục chai trước, sau đó gọi thêm.

      Sở Kỳ mở ra mấy bình, theo thói quen chia ra cho các . Tư Mộ mới vừa đưa tay nhận, tiếng của Ngôn Mặc Bạch lại vang lên: " thể uống rượu!"

      là Tư Mộ muốn tục rồi.

      "Đồ nướng cũng thể ăn, rượu cũng thể uống ..., rốt cuộc là muốn như thể nào hả?" Nếu như nơi này phải là nơi công cộng, có lẽ Tư Mộ lật bàn rồi.

      Bảo ăn cháo thịt băm với trứng bắc thảo, cũng nhịn, cùng lắm chờ lát no chết. Nhưng là để cho uống rượu có phải là quá hay ?

      “Cho nên mới cho em ăn đồ nướng.” Ngôn Mặc Bạch nhướng mày như mây trôi.

      Rất đáng ghét!

      "Nhưng trước đây đồng ý cho em ăn đồ nướng mà!" Người này muốn đổi ý sao? Lúc trước còn trông mong mình có thể làm nũng để cầu xin ?

      " đồng ý để em uống rượu!"

      —— muốn cho đao, nhất định phải cắt lưỡi người này , tại sao lại độc miệng và biến thái như vậy chứ?

      Tư Mộ lấy chai rượu Sở Kỳ đưa tới, ngửa đầu uống ngụm lớn.

      Động tác này uống rượu quá phóng khoáng quá sung sướng!

      Tư Mộ lau rượu chảy xuống bên miệng, liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, bộ dạng như là "Tôi muốn uống uống, tôi có miệng tôi uống, thế nào, có gan giết chết tôi " mặt, ràng là khiêu khích.

      Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, mắtt đen nhánh như đêm đông sáng ngời như sao. Thường ngày gặp bộ dạng này của , Tư Mộ nhất định sợ hãi lui qua bên, dám mở miệng. Nhưng ánh mắt của là rất đẹp, Tư Mộ cứ nhìn chằm chằm như vậy, trong mắt phát ra ánh sáng.

      Ngôn Mặc Bạch thở dài, có chút bất đắc dĩ. Giơ tay vuốt tóc trán . Đêm đông, gió đêm hơi khô và rét lạnh, lúc vừa mới xuống xe, Tư Mộ bị trận gió thổi trúng làm co rúm lại chút, bây giờ tóc bị rối chút.

      Lúc ngước đầu khiêu khích nhìn Ngôn Mặc Bạch, nhìn lại ở bên trong, chỉ nhìn thấy đột nhiên cúi đầu xuống.

      Đưa tay muốn giúp , còn Tư Mộ thấy giơ tay đến sợ rụt lại.

      cho là muốn đánh sao?

      Như thế nào mới chịu đây?

      Bất quá bộ dạng quật cường của , lại rất đáng ăn đòn.

      "Chỉ có thể uống tối đa chai!" Ngôn Mặc Bạch rất ít khi chịu nhân nhượng.

      Xem ra hôm nay “thuốc” tong rồi.

      Tư Mộ cũng có chút kinh ngạc, cư nhiên Ngôn Mặc Bạch nổi giận? Còn nhượng bộ?

      Mặc dù chỉ là nhượng bộ bước , miễn cưỡng đồng ý để uống chai, thế nhưng chính là nhượng bộ đúng là khó có được.

      Tư Mộ cũng nhất định phải uống rượu, cùng tranh luận với Ngôn Mặc Bạch có ích lợi gì.

      Mới vừa rồi chỉ là mượn rượu để ra oai, giờ Ngôn Mặc Bạch tạo ra bậc thang để xuống, nếu còn xuống chỉ có thể chờ té chết mà thôi.

      Vì vậy Tư Mộ ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, em biết rồi."

      Có lẽ là biến chuyển quá nhanh, xị mặt được, giọng có hơit cứng ngắc.

      Bên cạnh là bàn người nhìn đến ngây người.

      Hình thức hai người này sống chung chính là như vậy sao?

      Tiểu Cửu càng thêm ngạc nhiên, thiếu chút nữa là té từ xuống.
      AnAn, thienbinh2388dunggg thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 100 tiếp theo

      Editor: Cua rang me

      Đại ca à, luôn luôn là người hai, cư nhiên lại ở trước mặt người phụ nữ của mình chịu nhượng bộ? Trăm năm khó gặp nha! Sau đó được bao lâu, nếu có người cho cậu biết Ngôn Mặc Bạch ở nhà còn giúp vợ mình bưng nước rửa chân gì gì đó, cũng phải là thể tin.

      Đồ nướng mới vừa được mang lên, ở cửa vào xuất soái ca với diện mạo hết sức nghiệt, phải là người khác, chính là Cố Khuynh.

      Cố Khuynh vừa tiến đến, liền hướng về phía Ngôn Mặc Bạch phàn nàn: "Tại sao lại tới nơi như thế này để ăn? Bẩn chết!"

      Bộ dạng cau mày của rất giống với Ngôn Mặc Bạch, đôi mắt đẹp vô cùng. Lúc đầu ông chủ vừa dẫn vào nghe được như vậy, có chút vui, nhưng vừa nhìn thấy diện mạo xinh đẹp, quần áo ngăn nắp, phong cách xuất chúng, vừa nhìn giống như là loại người đại phú đại quý, lông chủ cũng cũng chỉ là ngượng ngùng ở bên cười cười.

      "Ngại bẩn đừng tới đây? Có người chỉa súng về phía ép cậu đến đây sao?" Sở Kỳ hớp ngụm rượu, mắt cũng thèm nhìn tới Cố Khuynh.

      Cố Khuynh bị làm đến nghẹn, nhưng hề tức giận. Cười cười rồi tới bên cạnh Sở Kỳ. Đáng lẽ chỉ mấy người ngồi chần chen lấn, vô cùng rộng rãi. Nhưng Cố Khuynh dám chen đến bên cạnh Sở Kỳ, đẩy Tiểu Cửu qua bên kia Diêu Dao.

      Tiểu Cửu là có khổ cũng chỉ có thể để nuốt vào trong lòng, Tiểu Cửu bị Cố Khuynh gạt ra thiếu chút nữa ngã người Diêu Dao. Nếu phải là tay chân cậu linh hoạt, đoán chừng diễn tiết mục mỹ nam ôm ấp thương rồi.

      Diêu Dao dĩ nhiên vui vẻ vì có thể gần Tiểu Cửu thêm chút, vì vậy vô cùng vui vẻ cười lớn tiếng kêu ông chủ mang thêm món năm mươi que. *******************

      Phốc ——

      Tư Mộ thiếu chút nữa là phun ra hết.

      Còn nhiều tới như vậy?

      Vừa mới đến đây phải ăn bát cháo tưởng chừng no đến chết rồi, bây giờ ăn đồ nướng là cố gắng nhét vào. dễ gì mới ăn được nửa, vừa thở phào nhõm. Kết quả này lại gọi thêm?

      Tham ăn đúng là tham ăn, quản được miệng của mình.

      Mặc dù dạ dày no căng, nhưng miệng nhưng vẫn đói, vẫn muốn ăn nữa.

      Vì vậy Tư Mộ nhìn đồ nướng lại được bày đầy bàn, chỉ có thể dùng ánh mắt oán trách nhìn Diêu Dao.

      Rốt cuộc có thể để cho bao tử ăn đồ nướng lần, chút nào để ý đến hình tượng thục nữ, có thể họ cũng phải thục nữ. Giơ chai rượu lên uống liên tục, uống nhiều đến nỗi mặt ba người đàn ông bàn đều đen như đáy nồi, mới chịu dừng lại.

      Tư Mộ sau khi uống hết chai rượu cũng uống nữa, mặc kệ mấy chị em xem thường , cũng lo cho dạ dày của mình, ra sức nhét thức ăn cho nó.

      Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh, ngay cả Tiểu Cửu cũng có nhúc nhích, chỉ nhìn bọn họ ăn.

      Tư Mộ thấy Ngôn Mặc Bạch ăn, vì vậy cầm miếng mực nướng tay đưa tới: "Ăn miếng , ăn rất ngon, em thích ăn cái này nhất . Nướng rất thơm."

      Mặc kệ dụ dỗ như thế nào, Ngôn Mặc Bạch chỉ cau mày ghét bỏ từ chối.

      Tư Mộ hừ hừ: "Tối nay định ăn cái gì? Em ăn no căng rồi, cũng muốn nhúc nhích, đừng nghĩ đến việc em làm cơm cho ăn." Tư Mộ bày tỏ thái độ.

      Chung quanh huyên náo ầm ĩ khiến Ngôn Mặc Bạch vô cùng khó chịu, chỉ thúc giục : "Ăn xong chưa? Ăn xong về." *******************

      muốn ở lại đây dù chỉ phút..

      Cố Khuynh cũng có ăn, nhưng mà có người đẹp trong ngực, ngược lại muốn về sớm chút nào.

      Sở Kỳ càng uống càng hưng phấn, rượu chưa ghiền, nên gọi chủ quán mang thêm rượu trắng, còn gọi Hồng Trà, uống như vậy quá sức.

      Cố Khuynh thừa dịp Sở Kỳ uống say, bên giúp tay, lại có thể nhân cơ hội mà chọc ghẹo. Thậm chí áp sát vào trong ngực .

      Diêu Dao cũng điên khùng, mượn rượu liều mạng tới bên cạnh Tiểu Cửu. Vưu Ưu và Thanh Thầ uống đến hết, nhìn hai người này đùa bỡn điên khùng, ở bên cười cười.

      Tư Mộ nhìn bộ dạng của Sở Kỳ cùng Diêu Dao, vui mừng vì Ngôn Mặc Bạch Bạch cho uống nhiều, nếu nhất định bị Sở Kỳ ép uống. hoàn toàn hiểu , lần trước uống rượu say mới đem lần đầu tiên của mình cho người đàn ông xa lạ Ngôn Mặc Bạch Bạch. Suy nghĩ chút làm giật thót mình.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn mấy người bàn uống say hết, đưa tay sang người ở bên cạnh : " về."

      phải hỏi ý kiến, đây là mệnh lệnh!

      Tư Mộ cũng biết có ăn chút nào, có thể làm cho phá cách đến chỗ này lâu như vậy, ra trong lòng cũng băn khoăn. Thấy Sở Kỳ cũng thể uống nữa, vì vậy hỏi Vưu Ưu và Thanh Thần: "Hai người ăn xong chưa?"

      " thôi! Căng hết cỡ rồi!" Vưu Ưu đứng dậy, kéo theo con còn gặm que mực nướng, "Về thôi, con quả là cái động đáy mà."

      Thanh Thần uống bao nhiêu, bởi vì còn phải lái xe.

      Diêu Dao uống nhiều, ôm Tiểu Cửu buông. Sở Kỳ bị Cố Khuynh ôm. Hai người này cũng có chỗ dựa rồi, cũng cần phải quan tâm bọn họ nữa. Chỉ là dặn dò hai người đàn ông chăm sóc tốt cho bọn họ.

      Cố Khuynh cười đồng ý, Tiểu Cửu bị Diêu Dao quấn lấy khóc nức nở, đôi mắt đẫm nước mắt nhìn về phía Tư Mộ nhờ giúp đỡ, chỉ thiếu là có quỳ xuống cầu xin . phải chăm sóc tốt cho Diêu Dao? ràng là bản thân còn khó bảo toàn?

      Tư Mộ chỉ cười coi như nhìn thấy. Nháy mắt với Thanh Thần, sau đó cùng Ngôn Mặc Bạch rời .

      Sở Kỳ dĩ nhiên cần quan tâm, trước đây lén hỏi Sở Kỳ, ấy và Cố Khuynh xảy ra chuyện gì. Lúc ấy Sở Kỳ lên tiếng, nhưng Tư Mộ hiểu , chỉ sợ sớm vừa ý Cố Khuynh rồi. Bây giờ để cho ấy theo Cố Khuynh, ra là theo ý của ấy. Mới vừa nãy nếu như phải là Sở Kỳ ngầm cho phép, sao Cố Khuynh có thể dễ dàng ôm mỹ nhân trong ngực như vậy?

      Mà Diêu Dao cũng cần lo lắng, phẩm chất của Tiểu Cửu biết rất . Mặc dù có xảy ra chuyện gì, Diêu Dao cũng vui vẻ chấp nhận.

      Ngồi xe, Tư Mộ nhìn sang người bên cạnh chuyên tâm lái xe, thăm dò: "Nếu lái xe đến bên kia chút, bên kia có phòng bếp, nấu cho ít thức ăn?"

      Ngôn Mặc Bạch vốn có hứng thú. Mà tối nay, Tư Mộ đều ở đây đấu trí với . Đầu tiên là vì những thứ thuốc kia, sau nữa lại là chuyện ăn uống, buổi tối cũng gì tốt với . bực chết.

      tại thấy rốt cuộc cũng chịu chú ý đến , nỗi buồn bực trong lòng , cũng dần dần biến mất.

      Khóe miệng nhếch lên: " đói bụng. Tối nay em cũng mệt mỏi rồi, về ngủ sớm chút !"

      Tư Mộ kinh ngạc quay đầu nhìn , tự nhiên lại tốt như vậy?

      thể tưởng tượng nổi! Vẻ mặt mới vừa nghiêm túc chút thay đổi, giờ đây cũng đổi thành vui mừng quan tâm tới .

      "Em ở khách sạn ngủ đến hai ba giờ, bây giờ cũng mệt. Hơn nữa, ăn bữa cơm cũng tốn bao nhiêu thời gian. Còn cả đêm đều chưa ăn cái gì, như vậy tốt cho dạ dày." Được rồi, nếu như tốt bụng quan tâm mình, như vậy mình cũng phải có dáng vẻ vợ hiền chăm sóc . *******************

      Ngôn Mặc Bạch tăng tốc độ, khẽ nở nụ cười: "Em giúp tôi gọi điện thoại qua bên đó , bảo họ nhanh chút. Chúng ta sang đó lấy, về nhà ăn."

      Tư Mộ cầm điện thoại gọi , hỏi muốn ăn cái gì, sau đó cúp điện thoại tiếp tục xem cảnh đêm ngoài cửa xe. ra cuộc sống như thế, quan tâm lẫn nhau, cũng rất tốt. Nhưng mà bọn họ có thể quên trở ngại trong lúc này sao?

      đưa thuốc cho Thanh Thần...

      Thanh Thần cũng để Tư Mộ đợi quá lâu. Ngày thứ hai đem thuốc đến phòng thí nghiệm bệnh viện để nghiên cứu rồi. Có kết quả, Thanh Thần gọi điện thoại cho Thư Mộ đầu tiên, điện thoại thông, muốn lại thôi.

      "Thanh Thần, viên thuốc kia rốt cuộc có thành phần gì?" Tư Mộ thấy Thanh Thần im lặng nửa ngày , trong lòng trầm xuống, vội vàng hỏi.

      Hết chương 100

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 101: Muốn có con, vậy hãy thỏa mãn gia mấy lần nữa !

      Thanh Thần thấy Tư Mộ hơi nóng, cho nên vội trấn an: "Thuốc đó có hại với cơ thể, đó phải là thuốc ngừa thai."

      "Vậy tại sao cậu lại ấp a ấp úng?" Tư Mộ sửng sốt, nếu phải là thuốc tránh thai, vậy đó là thuốc gì?

      "Tý nữa ràng với cậu, như vậy , cậu có thể ra ngoài lát ? Mình đưa tài liệu cho cậu xem, lúc đó cậu hiểu." Thanh Thần suy nghĩ lúc rồi mới .

      " ra ngoài?" Tư Mộ hơi khó xử. Hôm nay Ngôn Mặc Bạch ở nhà cả ngày, ở trong phòng làm việc xem tài liệu Tiểu Cửu đưa. Nhìn dáng vẻ bận rộn của hai người họ, Tư Mộ đâu dám quấy rầy? Nếu đồng ý, lại còn nổi giận nữa sao.

      "Sao vậy? Cậu bị Ngôn Mặc Bạch quản quá chặt rồi đó." Thanh Thần chê cười , sau đó : "Vậy cậu lên mạng , mình gửi tài liệu cho cậu rồi bọn mình chuyện."

      Tư Mộ rất tò mò cuối cùng thuốc kia là thuốc gì, cho nên vừa cúp điện thoại liền vọt lên phòng ôm máy tính làm ổ giường.

      Dù sao những việc này điều làm lén, mà Ngôn Mặc Bạch ở nhà nên Tư Mộ liền phòng bị. Chạy đóng cửa lại, rồi mới trở lại giường. Dĩ nhiên dám khóa trái, nếu như Ngôn Mặc Bạch về phòng hiểu lầm, chỉ có thể có gắng thính tai, nghe thấy tiếng động ngoài cửa liền tắt máy tính, thể để Ngôn Mặc Bạch phát được.

      Lên QQ, Thanh Thần vừa mới gửi tập tin, đó là những ảnh hưởng của ô nhiễn môi trường đến khả năng sinh sản, trong đó có đoạn quan trọng được đánh dấu. Đó chính là ô nhiễm môi trường ảnh hưởng đến khả năng sinh đẻ của đàn ông.

      Mới đầu Tư Mộ hiểu nhưng sau đó chết lặng.

      Ngôn Mặc Bạch từng với , buôn lậu súng ống đạn dược.

      Chẳng lẽ khả năng sinh đẻ của Ngôn Mặc Bạch bị ảnh hưởng.

      Tay Tư Mộ run gõ chữ: "Có ý gì? Ngôn Mặc Bạch... thể sinh sao?"

      Thanh Thần vẫn đợi Tư Mộ xem xong, do yên tâm. Bởi vì trong những nhiệm vụ khi Tư Mộ lấy Ngôn Mặc Bạch là trong vòng năm phải sinh con trai. Nhưng sức khỏe Ngôn Mặc Bạch tốt, đừng sinh con trai ngay cả mang thai cũng có.

      Thanh Thần cũng biết Ngôn Mặc Bạch phải người bình thường, chỉ cần nhìn thủ hạ phía sau , ai ai cũng thân thủ bất phàm, người còn có sát khí. Chỉ có cường giả mới phát ra hơi thở như vậy. Nhưng lại đoán được rốt cuộc là Ngôn Mặc Bạch làm nghề gì.

      Thanh Thần tra tất cả các sách vở cũng tra được thành phần và tác dụng của viên thuốc này, cuối cùng phải cầm hỏi ông nội, mới miễn cưỡng biết được chút. Lúc ấy ông nội thấy những thành phần trong bản phân tích, kích động liên tiếp hỏi thuốc này ở đâu ra.

      Lúc ấy Thanh Thần cũng bị lời của ông nội dọa cho sợ hết hồn, còn tưởng rằng đây là thuốc độc, nhưng khi nhìn vẻ mặt ông nội, đó là vui mừng kích động, mà phải hoảng sợ bối rối, mới hơi yên tâm.

      Dĩ nhiên cho ông nội biết thuốc đó do Tư Mộ đưa. Chỉ người bạn đưa cho .

      Về phần tác dụng của thuốc cũng do ông nội cho biết.

      "Có phải Ngôn Mặc Bạch từng tiếp xúc với những chất hóa học độc hại?" Sau khi hỏi xong Thanh Thần mới cảm thấy mình ngốc, Ngôn Mặc Bạch làm việc thần bí như vậy sao Tư Mộ biết được.

      "Mình biết, nhưng rất có thể."

      Tư Mộ trả lời khiến Thanh Thần rất ngạc nhiên, hình như ấy biết gì đó.

      Tư Mộ lại hỏi: "Cái này có biện pháp trị liệu nào sao?"

      Mấy chữ ngắn ngủn, nhưng vô cùng khó khăn mới mở miệng hỏi được.

      Nếu như Ngôn Mặc Bạch vô sinh, vậy phải làm sao đây?

      Đứa bé...

      Thanh Thần cũng cảm nhận được Tư Mộ rất đau lòng, cho nên giọng an ủi: " cần lo lắng như vậy. Vấn đề này tính là nghiêm trọng. ra thuốc kia có tác dụng tăng cao khả năng thụ thai. Còn vấn đề sức khỏe có thể chữa trị, mấy năm sau tốt hơn."

      "Vấn đề phải ở bản thân ấy sao?" Vấn đề ở người Tư Mộ uống thuốc có lợi ích gì?

      "Ha ha, câu này giống như trai nhau, người đàn ông là hũ nút phụ nữ phải chủ động chút chứ sao. Thuốc kia để tăng khả năng thụ thai, dù cậu uống cũng có gì xấu." Thanh Thần cũng giải thích ràng lắm, đại khát chính là ý này.

      " như vậy giống như nuông chiều cho hư ấy? Dùng thuốc sau này đứa bé sinh ra có khỏe mạnh ?" Tư Mộ cái hiểu cái , nghĩ nghĩ lúc mới hỏi Thanh Thần.

      "Nếu như cậu yên tâm...., vậy hãy để ta đến bệnh viện kiểm tra , hoặc là thụ tinh nhân tạo, như thế có thể chọn lọc những tinh trùng tốt để tiến hành cấy ghép." Thanh Thần đề nghị. cũng hiểu về phương diện này, chỉ có thể cố gắng giải thích. Nhưng việc này rất quan trọng, cũng dám tùy tiện đưa ra kết luận, tốt nhất là đến bệnh viện tìm bác sĩ chuyên môn.

      "Về phần trong năm phải sinh đứa bé, cậu cũng cần lo lắng. Dù sao bây giờ cậu và Ngôn Mặc Bạch cũng có tình cảm với nhau, ai cũng nhìn ra được ta rất quan tâm cậu, chắc canh vì cái bản hợp đồng hoang đường kia mà bỏ rơi cậu." Thanh Thần khẽ an ủi.

      Nhưng Tư Mộ lại yên lòng.

      Ngôn Mặc Bạch biết chuyện ký hợp đồng với cha ? Cho nên mới cho uống thuốc, hy vọng mang thai? Vậy tại sao hai năm nữa mới có con?

      Trong lòng buồn phiền, chuyện với Thanh Thần vài câu rồi đóng laptop lại.

      Trong đầu đều nghĩ đến Ngôn Mặc Bạch.

      đứng dậy ra khỏi phòng, khẽ bước đến phòng làm việc.

      Ngôn Mặc Bạch vùi đầu xem tài liệu.

      Dáng vẻ nghiêm túc, nhìn rất đẹp, Tư Mộ nhìn đến phát ngốc.

      Nhìn chút, mũi vừa cay cay, trong lòng lại thấy chát chát, hơn nữa còn đau ê ẩm, biết tại sao lại vậy.

      Khi Tư Mộ vừa đến cửa, Ngôn Mặc Bạch chú ý đến , cửa phòng đóng lại hoàn toàn vẫn còn khe hở , Tư Mộ chính là nhìn Ngôn Mặc Bạch qua khe cửa đó.

      "Vào !" Ngôn Mặc Bạch ngẩng đầu nhìn khe cửa, trong mắt mang theo ý cười mở miệng .

      Tư Mộ đứng ngoài cửa lúc lâu, sau đó nghe thấy vậy cũng vội vào, cố bình tâm lại mới đẩy cửa vào.

      Khi vào phòng thấy vẻ mặt lạnh lùng nhưng hơi mệt mỏi của , lại càng đau lòng.

      "Qua đây." Ngôn Mặc Bạch để tài liệu trong tay xuống, vươn tay về phía , ý bảo đến cạnh mình.

      Tư Mộ nghe lời đến, rất tự giác ngồi lên đùi , để ôm mình.

      Ngôn Mặc Bạch cũng hơi kinh ngạc, chưa từng ngoan ngoãn như vậy bao giờ.

      Lúc trước đều phải cưỡng ép mới có thịt ăn, ngay cả chủ động cầu được ôm cũng là sau khi hoan ái, làm đau nhiều mới để ôm.

      Nhưng hôm nay lại ngoan ngoãn đến ngồi đùi mình, khiến Ngôn Mặc Bạch nhíu mày hỏi: "Ở mình rất chán hả?"

      Mấy ngày nay Ngôn Mặc Bạch bận nhiều việc, sáng dậy sớm tối ngủ muộn, ngoại trừ ăn cơm ra đều ở trong phòng làm việc, khó tránh khỏi lạnh nhạt với .

      Tư Mộ ôm cổ , đưa tay vuốt ve khuôn mặt Ngôn Mặc Bạch, đau lòng thôi, giọng cũng yếu rất êm ái: "Rất chán."

      Quả rất chán, cả ngày có chuyện gì làm liền nhớ đến những hứng thú mỗi ngày, toàn vì những chuyện nhặt mà đấu võ mồn với , bây giờ cãi quen.

      Chỗ được sờ rất ấm áp, tim cũng ấm áp, ôm chặt vào ngực, dịu dàng : " bảo Tiểu Cửu đưa em chơi với Vưu Ưu."

      Nhốt ở nhà lâu, đúng là có ai chuyện với , với tính cách hoạt bát hiếu động của làm sao chịu nổi.

      Chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, từ trước đến giờ Ngôn Mặc Bạch luôn bá đạo, chính cũng biết từ khi nào lại bắt đầu quan tâm người khác có vui vẻ hay .

      Nếu là bình thường Tư Mộ nhất định nhảy dựng lên hoan hô, còn có thể vì quá vui mừng mà ôm lấy hôn cái rồi : " tuyệt!" Thế nhưng lần này biểu của Tư Mộ nằm ngoài dự đoán của , nhảy cẫng lên hoan hô, cũng xúc động ôm hôn, mà chỉ vùi đầu vào hõm cổ cọ cọ, sau đó giọng, buồn buồn, nóng nóng truyền đến cổ : " muốn ..."

      Ngôn Mặc Bạch vốn cho rằng chủ động hôn nhưng bây giờ phúc lợi lại bị cắt bớt, nhưng ngay sau đó liền phát người trong ngực lạ lạ.

      Đưa tay nâng mặt lên nhìn kỹ, kết quả phát ánh mắt hồng hồng, dáng vẻ như sắp khóc. Từ trước đền giờ cho dù có cầm đại bác hướng về phía , sắc mặt cũng đổi nhưng giờ đây lại cay mày, trong lòng thấy khó chịu, vội vàng hỏi: "Em sao vậy?"

      Tư Mộ ôm , khóc thành tiếng.

      Ngôn Mặc Bạch quen dỗ dành phụ nữ, chân tay luống cuống. Thử dỗ mấy câu kết quả là Tư Mộ càng khóc đau lòng hơn, nhất thời phiền não cào cào tóc ngắn, thở phì phò: "Con mẹ nó! Rốt cuộc em làm sao thế? Khóc có lợi ích gì chứ?"

      khăng khăn theo thuyết nam nhi: đàn ông đổ máu đổ lệ, cho nên biết tại sao phụ nữ lại nhiều nước mắt như vậy, càng chảy càng nhiều. Nóng lòng biết phải làm sao, thấy mặt đầy nước mắt lại càng luống cuống.
      Last edited by a moderator: 13/4/15

    5. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      A nay de thuog ghe

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :