1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      chị chỉ cần xuất 1 chiêu là cả đám im miệng ngay :yoyo60: về sau coi con dám bới móc gì nữa . Còn Tố là tự nguyện hay là bị ép buôc vậy :yoyo68:

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 66: Công tử Kính Lăng uy hiếp
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_
      Quả nhiên hoa thần chỉ mới bắt đầu.

      Ánh tịch dương cuối cùng bắt đầu chìm về phía chân trời, sắc hồng góc trời bắt đầu nhạt dần, nhạt dần, chỉ để lại từng vệt đỏ.
      Giọng công tử Kính Lăng vừa buông, vô số ánh đuốc đồng thời sáng lên. Trong ánh đuốc hừng hực cháy, đội cung nhạc thổi sênh, chơi vu, gõ trống, thổi tiêu, uốn lượn mà đến.

      Trong chốc lát, chúng công tử đều ngồi xuống cỏ, sau đó hàng trăm ánh lửa chiếu sáng, mấy chục vũ cơ đồng thời lả lướt tới.

      Nhóm vũ cơ mặc bào phục và váy giống nhau, trong suốt, mắt cá chân đeo chuông đồng, theo vòng eo đong đưa của các nàng, tiếng chuông khoan thai vang lên , nhịp ràng mà nhàng.

      Ở hai bên nhóm vũ cơ, là hai hàng thị tỳ sắp tháp, giơ kỷ, nâng thực hạp, những thị tỳ này có tới hơn trăm người, bước lả lướt như hồ điệp.

      ngờ lại là trận thế lớn như vậy!

      Chúng công tử hai mặt nhìn nhau, đồng thời quay đầu nhìn công tử Kính Lăng.

      Trong ngạc nhiên của bọn họ, công tử Kính Lăng lười biếng đứng lên, mang quan, chỉ dùng ngọc vấn tóc, vừa đứng lên, tóc đen như mây xoã xuống bờ vai rộng của , tóc đen óng, áo bào đen, ngũ quan tựa góc núi mang theo nụ cười biếng nhác.

      Tất cả những thứ này, càng có vẻ cực kỳ hoa lệ. Đúng vậy, là hoa lệ, loại hoa lệ phú quý trời sinh mà diễn sinh (từ cái đơn giản đến cái phức tạp)

      Công tử Kính Lăng cầm trong tay chén tứ phương màu xanh, mặt cười nhạt, mắt nhìn chúng công tử, cười vang : “Hoa thần mỹ cảnh, hiếm thấy có khách phương xa đến dự yến. Kính Lăng bất tài, đặc biệt chuẩn bị tửu yến ca cơ tấu nhạc.” tới đây, hơi dừng chút, ngữ khí tăng thêm phần, “Đương nhiên, rượu và mỹ nhân há có thể phong thái của chúng ta? Thái tử Diễn chính là người được Tần hầu coi trọng nhất, Tứ huynh, Ngũ huynh ta cũng có tài năng bất phàm. Bởi vậy, ta bày bố tháp kỷ nơi rộng rãi này, xin mời các hiền sĩ thực khách theo các vị công tử an vị. Hôm nay, chúng sĩ tài trí nước Tấn ta, cùng chúng sĩ tài trí nước Tần, cũng có thể so tài cao thấp.”

      cười sang sảng, chậm rãi mà , chúng công tử còn chưa kịp phản ứng, phát sau lưng mình ngồi đầy hiền sĩ thực khách, chỉ chốc lát, tiệc rượu đàm luận nho vừa rồi trở thành nơi người người biện luận sôi nổi.

      Biện luận, là thói quen của người thời này, từ quý công tử, cho tới tiện dân, người người đều biết. Trời đất này diễn sinh, đại đạo có , song, tiểu đạo sao? Mỗi người đều có quá nhiều nghi vấn cần giải đáp. Bọn họ giống như trẻ sơ sinh, đối với trời đất, đối với quốc gia, đối với bản thân, đối với các loại bệnh tật lớn , tập tục, thậm chí ẩm thực, đều tràn ngập hiếu kỳ và tìm tòi. Bọn họ cần dùng tranh luận để xác lập xem nhận thức của mình là đúng hay .

      Bởi vậy, đối với biện luận, mấy vị người Tần chút xa lạ, nhưng công tử Kính Lăng hề lời nào tự mình tiến hành, này cũng quá là coi ai ra gì!

      Công tử nước Tần Doanh Diễn híp mắt hạnh, tỉ mỉ đánh giá công tử Kính Lăng, bất an mơ hồ bắt đầu lên.

      Quý công tử như vậy xa, bên cạnh thiếu thực khách hiền sĩ, mỗi khi gặp yến hội cũng tuỳ tùng. Bởi vậy mặc dù công tử Kính Lăng bất ngờ ra, nhưng các thực khách kia sớm thu xếp ở nơi khác, chỉ cần gọi liền đến.

      Nằm ngoài bất ngờ của Vệ Lạc chính là, mãi cho đến khi sáu vị sứ giả Tần cùng các thực khách hiền sĩ kiếm sư của hai vị công tử đều đến đông đủ, thực khách thuộc hạ của công tử Kính Lăng mới chậm rãi nhập tiệc.

      Thực khách ngồi sau lưng công tử Kính Lăng chỉ có ba người! Hơn nữa, ai được người đời biết danh hiền cả.

      Mọi người nhìn phía sau công tử Kính Lăng, nhìn ba người thực khách, bọn họ phát công tử Kính Lăng còn tháp kỷ trống, cũng chính là phía có thêm hiền sĩ nào nhập tiệc, sắc mặc đều có chút vui - công tử Kính Lăng này thực coi ai ra gì! bỗng nhiên khai tiệc biện luận, rồi lại chỉ cần ba kẻ vô danh tham dự! Này, này thực khinh người quá đáng!

      Công tử Kính Lăng vẫn bộ biếng nhác như cũ, khóe môi khẽ nhếch mang theo ý cười, nụ cười rất nhạt, nửa nửa giả.

      chờ mọi người ngồi vào tháp kỷ xong, tay phải giơ cao, rất tùy ý vẫy vẫy. Theo động tác vừa làm, thậm chí cần mở miệng, đám ca cơ, thị tỳ, nhạc cơ qua lại ngớt đồng thời dừng lại, tiếng động nào phát ra.

      yên lặng đột ngột này, làm các thực khách hiền sĩ ngồi sau sáu người nước Tần phát ra tiếng động đặc biệt chói tai, đặc biệt có qui tắc, lộ chủ nhân họ hề đủ ước thúc và uy nghiêm.

      Công tử Kính Lăng cười cười, giọng từ tính trầm trầm vang vọng, “Các vị, yến nghị lần này, chính là phá đề mục.”

      lại còn là có đề mục muốn mọi người thảo luận, mà phải người mỗi bên tự do tranh luận tùy ý.

      Nhất thời, đám hiền sĩ thực khách cũng ngừng , đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía công tử Kính Lăng. Bát công tử nước Tấn Kính Lăng này làm việc quá mức ức hiếp người rồi, nhất định phải ép kiêu ngạo của xuống mới thỏa! Vì lẽ đó họ lắng nghe rất chăm chú, chuẩn bị thông qua tranh luận phát tiết cơn giận.

      Giọng trầm thấp của công tử Kính Lăng tiếp tục vang lên, “Nghị luận này có đề như sau: Là nước Trung Nguyên, nằm liền với nước di Địch(1) nào đó.” mới tới đây, mọi người đều biến sắc. Lời công tử Kính Lăng quá ràng, quá khách khí. Nước nằm ở Trung Nguyên kia tất nhiên là chỉ nước Tấn của , mà quốc gia di Địch tất nhiên là chỉ Tần. Tần và Tây Địch liền nhau, mấy trăm năm qua lại, bị nhiễm nhiều tập tính của người di Địch, thường bị các nước Trung Nguyên chính thống khinh rẻ. Mà câu này của công tử Kính Lăng, lại châm biếm hề che đậy.

      (1)Địch: Dân tộc Địch (dân tộc thời cổ ở phía Bắc Trung Quốc)

      Công tử Kính Lăng vẫn cười nhạt như trước, đôi mắt đen tựa màn đêm lường được, tiếp tục : “Nước di Địch thấy công tử của nước Trung Nguyên thế lực lớn, sợ thể khống chế. Muốn dùng hôn nhân chia rẽ huynh đệ, cha con.”

      Lần này, toàn trường lặng ngắt như tờ. Đám người Tần hai mặt nhìn nhau, các kiếm khách nước Tần đứng phía sau thậm chí tay cầm chuôi kiếm, bắp thịt gồng lên.

      Công tử Kính Lăng nâng châm uống ngụm, lại thoáng giơ tửu châm lên, cao giọng với mọi người hai bên hỏi: “Xin hỏi, nước di Địch này, công tử đó nên đối đãi thế nào?”

      Thị uy! Đây chính là thị uy thẳng thừng!

      Mỗi người Tần đều biến sắc, vô số cặp mắt nhìn về phía Thái tử nước Tần Doanh Diễn, chờ chỉ thị của .

      Mặt hai vị công tử nước Tấn cũng biến sắc, thực tế, lần này họ cũng bị sứ giả Tần tận lực lôi kéo, là trong những người được chủ trương lựa chọn chuẩn bị đối phó với công tử Kính Lăng.

      Khuôn mặt tròn tròn của Doanh Diễn luôn mang ba phần ý cười cũng trở nên trầm, nhìn chằm chằm Kính Lăng, tâm tư xoay chuyển.

      Chính như lời công tử Kính Lăng , lần này đường đường là Thái tử Tần đến Tấn, thực có ý tốt. Tần Tấn liền nhau, Tấn lại thuộc Trung Nguyên, chiếm ưu thế trời cho. Tấn hầu trước đây ham mê mỹ tửu lỗ tai lại mềm(2), nước Tần đúng là quá lo lắng vị láng giềng này. Song mấy năm qua, mắt thấy công tử Kính Lăng lớn lên, mắt thấy tài lược kiệt xuất, chúng sĩ mang giáp đạt mười vạn!

      (2)ý dễ nghe theo lời người khác

      Có láng giềng mạnh như vậy phải chuyện tốt, người Tần nghĩ tới nghĩ lui, phát biện pháp tốt nhất chính là chia rẽ nội bộ người Tấn, khiến họ tự mình suy yếu. May mắn chính là công tử Kính Lăng này quá mức mạnh mẽ, khiến Tấn hầu cùng các công tử nước Tấn hết sức kiêng kỵ. Cho nên bọn họ mang theo thiên kim và xử nữ tuyệt sắc, còn thêm hai em Thái tử Doanh Diễn tự mình dẫn đến, muốn gả đại muội cho Tấn hầu, tiểu muội cho Thái tử nước Tấn, thương lượng kế sách cùng nhau đối phó công tử Kính Lăng.

      Doanh Diễn cho rằng, mình làm việc vô cùng cẩn mật, hẳn khiến công tử Kính Lăng cảnh giác. Mà cho dù có phát giác, cũng nhanh như thế. Mình mới đến nước Tấn bao lâu? Công tử Kính Lăng này phát , chỉ phát , còn biết tận tường, hơn nữa, phản ứng quá trực tiếp, hề che giấu chút nào, cũng hề bận tâm chút nào!

      Đột nhiên, Doanh Diễn ràng, tại sao tối qua công tử Kính Lăng giết công chúa Hòa Khương, ra sau khi biết được việc này, chuẩn bị cùng cha công khai đối đầu rồi! Hành động giết Hòa Khương, chính là thị uy!

      Lúc này, công tử Kính Lăng quay đầu, cười mà như nhìn chằm chằm Doanh Diễn, lắc lắc tửu châm trong tay về phía Doanh Diễn, mày trái hơi nhíu, cười vô cùng tao nhã ôn hòa, “Thái tử Diễn nghĩ sao?”

      Trong chốc lát Doanh Diễn lấy lại nụ cười, ngẩng đầu đối diện công tử Kính Lăng, cười : “Vua Thuấn xưa kia là người nào? Toạ ủng thiên hạ, đệ ngoan mẫu độc, cũng vui vẻ lấy đức ban ân. Diễn bất tài, chẳng hiểu công tử có ý gì.”

      Câu trả lời của Doanh Diễn, hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Nhưng người có mặt đều hiểu, Thái tử Diễn nước Tần là với công tử Kính Lăng, như vua Thuấn là thánh quân, cho dù đối mặt với em trai cố chấp, mẹ kế ác độc, cũng chỉ có thể lấy đức cảm hóa bọn họ. Kính Lăng ngươi dù tay nắm hùng binh, dù biết ta cùng cha ngươi liên hợp đối phó ngươi. Ngươi có thể làm gì? Ngươi lẽ nào dám bất hiếu, thất đức?

      Giọng Doanh Diễn vừa ra, công tử Kính Lăng đột nhiên ngửa đầu cao giọng cười dài.

      Tiếng cười của vô cùng vang dội, từ giữa tầng của hòn đảo vang xa, tiếng cười của cũng vô cùng càn quấy, vô cùng ngông cuồng tự đại.

      Tiếng cười lớn vừa vang lên, liền im bặt. Công tử Kính Lăng lạnh lùng nhìn chằm chằm Doanh Diễn, từ từ cầm bình, rót rượu cho mình, trong thanh rượu vàng đục cuồn cuộn rót vào châm, lạnh nhạt : “Vua Thuấn? Vua Thuấn có liên can gì? Ta thấy nước Tần màu mỡ rộng lớn, rất là vừa ý.”

      Tiếng rất nhạt, rất ôn hòa, nhưng vừa tới đây, đám người Tần liền đồng loạt thay đổi sắc mặt. Công tử nước Tần Doanh Diễn cũng bật dậy, hai tay vịn kỷ, căm tức nhìn công tử Kính Lăng quát: “Ngươi dám?”

      Giọng Doanh Diễn có chút gấp gáp, có chút loạn, việc tới Tấn lần này rất trọng yếu, tự cho là làm việc cẩn mật kín như bưng, cũng cho rằng công tử Kính Lăng mới mang quan(3) lâu, tuổi còn , có thể ức hiếp. cùng với hiền sĩ thực khách của mình, đại thần của phụ hầu, chưa bao giờ nghĩ dẫn tới công tử Kính Lăng trực tiếp tuyên chiến!

      (3)mang quan: search baidu thấy, hình như là nghi thức đội quan(mũ) cho nam giới khi đến hai mươi tuổi để chứng minh họ trưởng thành phải, bạn nào biết mình ha

      ta lại trực tiếp tuyên chiến!

      ta hề định thông báo với Tấn hầu, càng quan tâm tìm cách giải thích với chư thần nước Tấn, chỉ dựa vào ý nghĩ trực tiếp tuyên chiến!

      Chẳng lẽ, toàn bộ nước Tấn, ai ràng buộc được ? Con người thể ràng buộc , ngôn luận đạo đức cũng thể ràng buộc sao?

      Người này lớn gan!

      Doanh Diễn sau khi giận dữ, đột nhiên, suy nghĩ đáng sợ kéo tới! Công tử Kính Lăng để Tấn hầu vào mắt, để các huynh đệ của vào mắt! hoàn toàn muốn làm gì làm!

      Nếu như thực đại chiến nổi lên, chính bản thân là Thái tử nước Tần khi rơi vào tay , chẳng phải thành con tin? Cuộc chiến Tần Tấn vì thế mà nổ ra, phụ hầu chẳng phải cho rằng ta làm việc vô năng?

      Mọi loại bất an, lo lắng, toàn bộ tuôn ra trong lòng .

      Nghĩ nghĩ lại, mặt Doanh Diễn trắng như tờ giấy, bàn tay vịn kỷ cũng bắt đầu run rẩy.

      Bât tri bất giác, các kiếm khách nước Tần dồn dập tới gần phía Thái tử bọn họ, vây quanh hai bên người , bảo vệ . Đám kiếm khách tay vịn chuôi kiếm, đảo mắt nhìn quanh, bày ra tư thế lời hợp liền rút kiếm xuất kích.

      Nhóm ca vũ cơ còn chưa bắt đầu, yến hội giương cung bạt kiếm!

      Tất cả những thứ này, công tử Kính Lăng giống như thấy, vẫn tao nhã cười như cũ. Tay thon dài trắng nõn vỗ lên chén xanh kỷ, mắt cũng nhấc, tỏ vẻ buồn cười : “Sao Thái tử đứng thẳng? Chẳng lẽ tối qua Mi cơ quá nhiệt tình, khiến chân cũng run?"

      ai nghe được lời chế nhạo, hết thảy người Tần còn căng thẳng theo dõi .

      Công tử Kính Lăng cầm châm khẽ nhấp chút, nhận lấy khăn tay thị tỳ đưa đến nhàng lau khóe miệng, sau đó, đặt tửu châm xuống, ngẩng đầu lạnh nhạt : “Chỉ là đùa vui thôi, Thái tử quá lo lắng rồi. Tần Tấn liền nhau, có thể quan hệ tốt đẹp lâu dài là phúc của hai nước. Kính Lăng vui mừng thay cho phụ hầu và Thái tử.

      Trong miệng vui mừng, vẻ mặt lại chẳng nhìn ra được chút vui mừng nào.

      Tuy vậy, Doanh Diễn thở phào nhõm, ta sợ nhất chính là trở thành con tin của công tử Kính Lăng, tại như vậy, chính là bỏ qua việc này.

      Doanh Diễn vịn kỷ, từ từ ngồi xuống, tâm tư lúc này lên xuống: chỉ cần vừa ra khỏi phủ Kính Lăng, ta lập tức về nước, lấy tốc độ nhanh nhất về nước! Còn việc thương lượng cùng Tấn hầu và Thái tử Tấn, mới vừa bắt đầu, vẫn chưa kết luận được! cần suy nghĩ thêm - đương công tử Kính Lăng đều biết, còn thương lượng gì được nữa?

      Còn hai đứa em , mang đến trước hết cứ để tạm ở nước Tấn , chuyện cưới hỏi ngày khác lại bàn.

      Doanh Diễn lần nữa ngồi xuống, phất tay lệnh đám kiếm khách lui ra.

      Yến hội đến đây người người đều hồn vía lên mây. Công tử Kính Lăng cũng thèm để ý, ngồi vị trí chủ tọa, ưu nhã uống rượu, phất tay lệnh vũ nhạc bắt đầu.

      Đám vũ cơ chết lặng mà khiêu vũ, tiếng nhạc tuy vang vọng, nhưng yến tiệc hề truyền ra tiếng cười và tiếng người , yên tĩnh quỷ dị.

      Cũng biết công tử Kính Lăng nghĩ thế nào, lại kéo dài yến hội chẳng ai ăn uống vui vẻ này tới tận khuya. Khi rốt cuộc phất tay tuyên bố yến hội kết thúc, áo bào đám người Tần ướt mồ hôi rồi khô, khô rồi lại ướt.

      Mà lúc họ rời , bước chân lại càng vội vã, hoảng sợ cuống cuồng, sao còn khí độ thong dong như khi mới đến?


      ====

      Vừa mới chê mấy chương trước ngắn chương này lại dài @@

      @lyly : chương mới nha người đẹp :">
      Last edited: 22/4/15
      Nhã Tịnh, Winter, Tử Mặc10 others thích bài này.

    3. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      Ta đây r. Chương này thấy khí thế của công tử KL khủng khiếp đấy. mong trời phù hộ cho nữ 9 của chúng ta. Amen. Hihi. Thanks nha.
      _haru_ thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 67: Vệ Lạc và Kính Lăng
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Tiếng bước chân xa dần, trong ánh đèn lồng lay động, tất cả dần trở nên yên tĩnh.

      Sau khi công tử Kính Lăng vẫy lui mọi người, cũng chưa , mà lẳng lặng ngồi tháp, tay trái chống cằm, nghiêng đầu suy nghĩ điều gì đó. Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của ở góc độ này, trong tranh tối tranh sáng, phảng phất tựa pho tượng điêu khắc cổ xưa.

      Vệ Lạc liếc mắt nhìn , cúi đầu, cùng ba thực khách đồng loạt lui ra sau.

      Nàng mới lui năm sáu bước, đột nhiên, giọng trầm thấp từ tính của công tử Kính Lăng truyền đến: “Vệ Lạc?”

      Vệ Lạc ngẩn ra, nàng ngẩng đầu chớp mắt nhìn về phía công tử Kính Lăng, hiểu sao gọi mình. Nhưng quay đầu lại, Vệ Lạc cũng chẳng .

      Nàng cúi đầu, giọng đáp: “Vâng.”

      Vừa trả lời, nàng vừa bước chậm rãi tới gần công tử Kính Lăng trầm mặc.

      Nàng thẳng tới bên cạnh công tử Kính Lăng, cẩn thận liếc cái, thấy công tử Kính Lăng mở miệng, cũng tỏ ý, Vệ Lạc mếu máo, có chút biết làm sao.

      Chính lúc nào, công tử Kính Lăng thấp giọng : “Quỳ xuống.”

      A?

      Vệ Lạc cả kinh.

      Nàng trợn to mắt, ngốc trệ nhìn công tử Kính Lăng, đương nhiên, từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy nửa bên gò má như góc núi của , vẫn ở trong tối nên vẻ mặt gì cũng .

      Vệ Lạc do dự chút, từ từ quỳ xuống, cúi đầu, mông nhấc cao, lần thứ hai như quỳ xuống con heo. Hai mắt Vệ Lạc nhìn khe hở giữa đá tảng xanh mặt đất, căm tức thầm nghĩ: Mình hận quỳ! Mình hận cái tư thế này!

      Lúc này, đầu nàng hồi ấm áp.

      Là công tử Kính Lăng đưa tay xoa tóc nàng.

      Vệ Lạc choáng váng, thực ngốc luôn rồi.

      Nàng đực ra nhìn mặt đất, cử động cũng dám. Từ da đầu truyền đến lực và độ ấm của bàn tay kia, Vệ Lạc rất muốn ngẩng đầu lên cái, kiểm tra xem mình có ảo giác : Tại sao công tử Kính Lăng lại đặt tay lên đầu mình? Trời ạ, những đặt lên, giờ lại còn xoa.

      Đúng vậy, tay công tử Kính Lăng nhàng xoa xoa, động tác ôn hòa mà tự nhiên, như vuốt lông chú cún. Vệ Lạc quẫn, cảm thấy việc bản thân từ con heo biến thành con cún rất là bất đắc dĩ.

      Công tử Kính Lăng vỗ về tóc nàng, trầm thấp mở miệng: “Rất có tài trí. Vậy, Vệ Lạc, ngươi là ai?"

      Thân thể bé của Vệ Lạc cứng đờ.

      Sao lại hỏi câu này?

      Hoảng loạn, ngờ vực cùng bất an, như nước thủy triều ập tới. Môi Vệ Lạc run rẩy, đột nhiên cảm thấy bốn phía trở nên vô cùng yên tĩnh!

      Khuôn mặt nhắn của nàng trắng bệch, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, bật thốt lên, giọng thanh thuý, “Tiểu nhân chính là người nước Việt, em, cha chết sớm, nhà có vạn quyển tàng thư , từ được mẹ dạy dỗ, mẹ từng , tổ tiên từ thời Vệ Ý công(xem chú thích chương 61) đến Việt. năm rưỡi trước, mẹ qua đời. Tiểu nhân theo đội buôn rời Việt, ngờ gặp phải giặc cướp, mất hết tài sản, gần như làm nô. May tiểu nhân cơ trí mới trốn được. Sau đó gặp đoàn xe Mi cơ, bèn đêm hôm xin gia nhập, được nhận...”

      Những lời này, là nguyên văn những gì nàng xe ngựa, chữ cũng thiếu. Bởi lẽ Vệ Lạc đặc biệt niệm thuộc lòng mấy lần. Nàng định bụng để sau này có thêm người hỏi mình, trả lời y nguyên, vậy mới có thể đảm bảo khớp với khi cùng công tử Kính Lăng.

      Vệ Lạc rất tự nhiên, thuận miệng, nhưng càng giọng nàng càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp. Bởi vì nàng cảm giác , đỉnh đầu ánh mắt lạnh lùng uy hiếp, sáng quắc nhìn chòng chọc! Ánh mắt kia khiến khí bắt đầu đông lại, khiến áo lót nàng bắt đầu ướt lạnh, làm nàng thực chột dạ run sợ.

      Có điều, Vệ Lạc dù sao cũng là Vệ Lạc, nàng vẫn cố gắng ra sót chữ. Dù rằng giọng càng ngày càng thấp.

      Nàng đáp xong, nhô cao lưng rạp người xuống sát sàn nhà - uy thế vô hình nặng nề trùm lên nàng, tựa ngàn cân, nàng thực chịu nổi

      Trầm mặc.

      Yên tĩnh!

      Trong điện vẫn có tiếng động truyền ra.

      Cũng biết trải qua bao lâu, bàn tay thon dài trắng nõn đưa tới, sau đó, ngón giữa duỗi ra nâng cằm nàng lên.

      Ngón tay thon dài trắng nõn chạm vào da thịt nàng lập tức, Vệ Lạc liền run lên cái, nàng phải lạnh, nàng chỉ là, chỉ là biết sao, lại cảm thấy hơi dễ chịu. đúng, là rất dễ chịu, khuôn mặt của nàng dần dần toả nhiệt, trái tim nàng lại bắt đầu đập loạn.

      Vệ Lạc trừng mắt nhìn, rất muốn mở miệng lên án. Nhưng tất nhiên là nàng dám.

      Lúc này nàng có cảm giác, cảm giác cực kì lạ lẫm. Phảng phất theo ngón tay này, toàn bộ khí, hô hấp lại bắt đầu tràn ngập hơi thở của chủ nhân nó. Tựa như tối hôm qua!

      Nghĩ tới đây, mặt Vệ Lạc càng đỏ, may là mặt nàng dịch dung rất dày, chỉ cần hồng đến vành tai, căn bản ai nhìn ra.

      Lúc này, ngón tay ôm lấy cằm nàng hơi dùng sức, buộc nàng ngẩng đầu lên.

      Vệ Lạc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cặp mặt đen thẳm như trời sao của công tử Kính Lăng, lúc bốn mắt đối diện, nàng nhếch miệng, cười hì hì.

      Công tử Kính Lăng lẳng lặng trông nàng, mắt chớp cũng chớp nhìn chòng chọc nàng, chăm chú tận đến lúc nét cười mặt nàng cứng đờ, áo lót lại bắt đầu tuôn mồ hôi lạnh, mới hé môi mỏng, từ tốn : “Gan càng ngày càng lớn rồi?”

      Câu này phải phản ứng sao đây?

      Vệ Lạc còn chưa thông công tử Kính Lăng vươn tay ra. đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của Vệ Lạc, động tác vô cùng chậm rãi nhàng, tao nhã mà rất tự nhiên. Vỗ khuôn mặt đen đúa của nàng, công tử Kính Lăng lẳng lặng : “Theo hầu.”

      Dứt lời, xoay người xuống tháp.

      Vệ Lạc vội vã từ dưới đất bò dậy, hùng hục theo sát phía sau . ra đại điện, tới chỗ tối trong quảng trường, khuôn mặt nhắn của Vệ Lạc rốt cuộc rúm ró: Sao lại có cử chỉ quỷ dị như vậy? , hoài nghi mình rồi! Mình phải làm thế nào đây, có nên lập tức chạy khỏi phủ ?

      Trốn khỏi phủ phải ý nghĩ thông minh, chỉ vì mình cách nào sinh tồn bên ngoài, mà còn vì nàng vẫn cảm thấy sát ý của công tử Kính Lăng. dù sinh lòng nghi ngờ nàng, nhưng có ác ý. Cảm giác này kể từ khi nàng tỉnh ngủ, liền bám chặt lấy tâm linh nàng. Vệ Lạc bất tri bất giác còn sợ công tử Kính Lăng nữa. Thực đến sợ, nàng chỉ sợ nhịp tim từng hồi mãnh liệt, thể khống chế kia của mình.

      Vệ Lạc sau lưng , bầu trời vầng trăng sáng chiếu soi, trong lúc lơ đãng, khiến hai bóng người lớn chồng lên nhau, hoàn toàn trùng khớp, tựa như chỉ có người. Nhìn bóng người chồng lên nhau kia, Vệ Lạc lại thấy tim mình đập nhanh thêm phần.

      Gió xuân lướt qua rừng cây, thổi tán lá xào xạt vang vọng. Cũng biết tại sao, vốn nên là gió xuân thổi vào người mát mẻ, thế nhưng vẫn cứ thêm phần khô hanh, làm hại tim nàng nóng lên.

      Bất giác, Vệ Lạc liếm môi cái. Nàng rũ mắt, sải vài bước, mãi khi bóng nàng chồng lên bóng nữa mới dừng bước.

      phiến lá thong thả rơi xuống, bay tới mu bàn chân Vệ Lạc, Vệ Lạc đá bàn chân , hất . Vừa làm xong, người phía trước liền quay đầu nhìn nàng, nhìn sâu, cặp mắt đen tối tĩnh mịch thâm trầm như biển.

      nhìn chăm chú Vệ Lạc hồi, cũng lời nào, quay đầu tiếp tục .

      Vệ Lạc theo sát sau lưng , mắt thấy tẩm điện của công tử Kính Lăng xuất trong tầm nhìn, trái tim nàng thình thịch nhảy loạn: Đêm nay nếu lại gọi mình thay y phục, lấy cớ gì từ chối mới được đây?


      ====

      @lyly : chương mới nha ~~~
      Nhã Tịnh, ZjnZjn, Tôm Thỏ10 others thích bài này.

    5. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      đây rồi đây rồi. hihi. ko hiểu dụng ý của công tử KL cho lắm. có phải ý có chút cảm tình vs chị r ko? VL của chúng ta động tình rồi. hehe. tim đập nhanh nha~~. thanks nhé.
      _haru_ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :