1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 27: Liếm lần đổi mạng

      Editor + Beta: LimCa

      Bóng đêm đen như mực, dãy đèn lồng chiếu sáng hành cung(1) tĩnh lặng.

      (1)Hành cung: hành lang trong cung, ý đường trong cung.

      Con chồn an tĩnh cứ lăn lộn qua lại trong ngực An Hoằng Hàn, cả người toàn mùi thuốc, ngửi phải khiến nàng khó chịu. Nàng giơ móng vuốt lên, đặt trước mũi ngửi ngửi, rồi lại quay ra ngửi mùi đám lông tơ bụng.

      Nàng nâng mắt nhìn lên An Hoằng Hàn, sao chán ghét mùi thuốc khó ngửi người nàng nhỉ? Hay do mũi của bị tắc, tức giận do ngửi thấy? Suy nghĩ vấn đề , Tịch Tích Chi lập tức bác bỏ.

      "Ngươi còn dám lộn xộn, trẫm liền ném ngươi xuống để tự mình ." An Hoằng Hàn đè lại con chồn trong ngực, kể từ khi ra khỏi điện Bàn Long, con chồn chưa từng thôi lộn xộn, nó có mấy lần suýt chút nữa bị rơi xuống đất.

      Đầu ló ra nhìn xuống mặt đất, Tịch Tích Chi lắc đầu cái, nằm đàng hoàng ở trong ngực An Hoằng Hàn. Có công cụ An Hoằng Hàn thay cho việc bộ, nàng mới lười xuống đất để bộ. Huống chi, nàng phải chạy theo cật lực mới có thể đuổi kịp bước chân mọi người, thế đợi nàng chạy đến cung Phượng Tường chắc phải mệt nằm úp sấp xuống đất rồi.

      Nghĩ đến lão thái hậu kia, Tịch Tích Chi rất tò mò An Hoằng Hàn báo thù cho nàng như thế nào.

      Đổi thành mọi ngày, lúc này, An Hoằng Hàn sớm ngủ rồi. Song khi bọn họ đến, trong cung Phượng Tường vẫn có người phải khổ sở chịu đựng nỗi đau.

      Vừa bước vào cung Phượng Tường, lỗ tai Tịch Tích Chi dựng lên nghe trận tiếng kêu thảm thiết làm người khác phải tan nát cõi lòng. muôn như vậy về đêm còn ngủ, ai mà khóc bi thảm thế, đây là muốn dọa người sao? Trong lòng Tịch Tích Chi nhịn được oán trách, nhưng ngay sau đó vừa nghĩ đến nhất định là lão thái hậu ác độc lại trách phạt người nào.

      ra chỉ mình nàng phải chịu đựng Thái hậu ra tay ngoan độc còn có trăm vạn đồng bào khác!

      Chít chít. . . . . .Hãy để nàng đảm đương làm hùng lần, giải cứu đồng bào ở sâu trong biển lửa kia! Tịch Tích Chi dùng cả bốn chân giống như con gấu Koala leo lên xuống bắp đùi An Hoằng Hàn, nhanh chóng bò xuống dưới.

      Thái giám theo đến nhìn thấy, hai con mắt trừng lớn như chuông đồng. Con vật này chẳng lẽ coi bắp đùi bệ hạ như thân cây hả?

      Sắc mặt An Hoằng Hàn cũng khó coi, nhìn con chồn lén lút núp phía sau cửa, đầu thò vào nhòm ngó bên trong đại điện, nhưng vẫn chậm chạp chịu vào.

      “Thế nào vừa rồi còn tỏ vẻ dũng cảm còn bây giờ lại ghé vào chỗ này dám vào?" An Hoằng Hàn dùng mũi chân khẽ đạp con chồn lay động, lông mày hơi nhíu lại.

      Cái nhìn kia tràn đầy châm chọc, nhưng nhìn kỹ thấy sâu trong đôi mắt mang theo chút đùa giỡn.

      Mặc dù biết đây là phép khích tướng, Tịch Tích Chi vẫn mặt dày mày dạn nhảy vào bẫy của An Hoằng Hàn. Có An Hoằng Hàn làm chỗ dựa, sống lưng của Tịch Tích Chi ưỡn thẳng, nâng ngực lên, là cái thứ nhất ngông nghênh vào đại điện.

      Trong đại điện, hai người thị vệ thi hành hình phạt với cung nữ, trường côn to bằng cánh tay ngừng đập vào cái mông vị cung nữ, tiếng kêu thảm thiết được phát ra từ trong miệng nàng.

      thanh cung nữ rất chói tai, tiếng kêu vô cùng thảm thiết. Tịch Tích Chi dùng hai móng vuốt che lại lỗ tai của mình, kêu lên ‘chít chít’.

      xuất của nàng rất nhanh dẫn tới chú ý của mọi người. Thái hậu ngồi ở ghế phía rùng mình nhìn hướng sau lưng con chồn , quả nhiên ngoài dự đoán, An Hoằng Hàn cất bước về phía bên này.

      "Sắc trời tối, hoàng thượng qua đêm ở chỗ phi tần, tới nơi này của ai gia làm gì?" Thái hậu đứng lên, cung nữ nâng đỡ nàng ta bước xuống, đầu ngón tay nàng ta đeo bộ móng tay bằng ngọc phỉ thúy tượng trưng cho thân phận cao quý.

      "Liên tục nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong cung nên trẫm liền tới xem chút." An Hoằng Hàn ngoắc tay với tên thị vệ kia, ra lệnh bọn họ tạm ngừng, tránh làm ầm ĩ đến cuộc chuyện giữa và Thái hậu.

      Mặc dù thị vệ thuộc người hầu trong cung Phượng Tường nhưng lời của vua nước ai dám cãi? Lúc này tất cả dừng lại mọi động tác.

      Thái hậu mới tin lời bừa đó, cung Phượng Tường cách khá xa điện Bàn Long, cho dù thanh lớn hơn nữa cũng thể truyền tới chỗ An Hoằng Hàn bên kia được. Vô bất đăng điện tam bảo(2), An Hoằng Hàn tới đây nhất định có lý do. Ngửi thấy mùi thuốc phiêu đãng trong khí, ánh mắt Thái hậu nhìn vào thân con chồn .

      (2)Vô bất đăng điện tam bảo: câu ý chỉ có việc gì đến.

      "Bệ hạ biết?" Xem ra bất luận che giấu tai mắt người khác cỡ nào cũng tránh khỏi ánh mắt của An Hoằng Hàn.

      "Mẫu hậu, trẫm cho rằng. . . . . . Chúng ta tất yếu cần chuyện mình với nhau."

      Lời chứa đựng khí lạnh làm cả người Thái hậu đổ mồ hôi lạnh.

      Cung nữ thấp giọng nức nở, thanh khóc lóc rối rít tràn ngập trong đại điện.

      Tịch Tích Chi bước thong thả, lại gần bên cạnh cung nữ, nâng móng vuốt lông lá lên lau vệt nước mắt mặt nàng. Nàng kêu lên hai tiếng ‘chít chit’ muốn cho nàng ta đừng khóc.

      Cung nữ mới mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt nhắn mỹ lệ ướt đẫm nước mắt kinh ngạc nhìn con chồn . Nàng ta dường như thể tin được con chồn lại an ủi mình. Nhưng động tác tốt bụng xuất phát từ con chồn chỉ tạm thời khiến nàng ta quên mất đau thương ngừng khóc.

      Tịch Tích Chi liếc mắt nhìn cái mông nàng ta, nơi đó vùng máu chảy đầm đìa.

      ‘Chít chít’. . . . . . Kêu hướng An Hoằng Hàn mà đối phương chỉ lo tranh chấp cùng thái hậu. Tịch Tích Chi kéo kéo vạt áo , móng vuốt chỉ vào cung nữ.

      An Hoằng Hàn chỉ nhìn thoáng qua, : "Trẫm chưa bao giờ chia sẻ đồng cảm."

      tới nơi này chỉ vì lấy lại lẽ công bằng cho con chồn . có tâm tư nhàn rỗi trông nom chuyện của người khác.

      Có câu 'Cứu mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp'. Tịch Tích Chi từng được giáo dục phải làm người tốt bụng nên đương nhiên gặp phải chuyện này sao có thể bỏ mặc quan tâm? Nàng kêu ‘chít chít’ lần nữa, ngừng vòng tròn xung quanh An Hoằng Hàn. Cuối cùng thấy thờ ơ, nàng thể làm gì khác đành sử dụng đòn sát thủ(3). . . . . . Đó là làm bộ dáng đáng . Nàng khéo léo cọ xát bắp chân An Hoằng Hàn, con ngươi trong veo đầy nước, đôi mắt chớp chớp nhìn An Hoằng Hàn.

      (3)Đòn sát thủ: đây được hiểu là cách cuối cùng, ra tay thường nhất định thành công, là chiêu độc thường được dùng ở phút cuối.

      Hiển nhiên chiêu này rất hữu dụng, An Hoằng Hàn đưa ánh mắt phóng tới người cung nữ, hỏi: "Muốn trẫm cứu nàng? Có thể, chỉ cần trước hết liếm liếm cho trẫm?"

      Liếm? . . . . . .

      Bắt được cái từ này, Tịch Tích Chi nhìn thấy hai bàn tay to của An Hoằng Hàn ôm lấy nàng.

      Cũng phải chưa từng liếm, Tịch Tích Chi hết sức chủ động vươn đầu lưỡi liếm lên mu bàn tay An Hoằng Hàn.

      Lại là loại cảm xúc ấm áp ướt át này. . . . . .

      An Hoằng Hàn đột nhiên sinh ra ý tưởng quái dị, nâng cao con chồn lên, ánh mắt nhìn thẳng nó.

      "Trẫm chưa liếm tay, nếu ngươi liếm gò má của trẫm trẫm liền tha tên cung nữ kia, thế nào?"

      Nghe điều kiện thế, Tịch Tích Chi tức giận liên tục nhảy bật lên. Dù gì nàng cũng là con chồn có suy nghĩ, liếm liếm tay thôi, đằng này liếm mặt chẳng khác nào hôn má?

      " đồng ý?" An Hoằng Hàn đọc được phẫn nộ trong đôi mắt nó, lại tiếp tục : "Như vậy trẫm có liên quan gì tới sống chết của nàng ta?"

      giết người như ma, cái xem trọng nhất chính là mạng người. Ở trong mắt , chỉ là cung nữ có cũng như .

      Ánh mắt nhìn hướng cung nữ lần nữa, khi chạm đến đôi mắt đầy đáng thương cùng khát vọng trong đó của nàng ta Tịch Tích Chi lại đành thỏa hiệp(4). Nếu chỉ liếm liếm có thể đổi được mạng sống, Tịch Tích Chi đương nhiên chút do dự nào làm ra lựa chọn.

      (4)Thỏa hiệp: ý chấp nhận, đồng ý với điều kiện nào đó mà mình muốn nhưng vẫn phải làm.

      Lại gần gò má An Hoằng Hàn, đầu lưỡi trắng trẻo mềm mại đưa ra giống như cọng lông vũ rơi xuống nước nhàng phất qua.

      Mặc dù con chồn cam tâm tình nguyện, nhưng An Hoằng Hàn ăn được ngon ngọt(5) vẫn cực kỳ vui vẻ. vung tay, ra lệnh cho hai tên thái giám, "Dẫn tên cung nữ này tìm thái y chữa trị cho nàng ta."

      (5)Ăn được ngon ngọt: được hưởng ưu việt, được lợi về mặt nào đó.

      Thái hậu cực kỳ tức giận vì bị người và chồn xem . Nhưng thấy khí thế An Hoằng Hàn phát ra, nàng ta dám trở mặt với đối phương.

      "Bệ hạ, chân tay tên cung nữ kia vụng về làm đổ ly trà, ai gia chỉ dạy dỗ nàng chút thôi. Nhưng nếu bệ hạ tha cho nàng ta lần này khuyến khích tính nết hư hỏng của bọn cung nữ."

      An Hoằng Hàn hơi nhíu mày, lạnh lùng : "Thái hậu đối với quyết định của trẫm có dị nghị(6)?"

      (6)dị nghị: đề nghị khác hoặc ý kiến khác, chung là thường chỉ mặt xấu, ý hài lòng về việc nào đó, từ thường dùng để người cấp với cấp dưới.

      tiếng ‘ Thái hậu’ làm đối phương cứng người ở tại chỗ. Chỉ lúc An Hoằng Hàn nổi giận mới xưng hô nàng như vậy. Thái hậu nhìn ra thái độ đối phương chuyển biến cũng dám mở miệng phản bác, " Sao ai gia lại có dị nghị chứ? Bệ hạ là vua nước, tự nhiên cái gì chính là cái đó."

      "Cung nữ làm đổ trà chọc giận lão nhân gia người. Vậy con chồn trẫm nuôi lại làm chuyện gì mà bị Thái hậu ngược đãi vết thương đầy người đây?" Giọng điệu chất vấn, mỗi chữ đều đâm trúng tim Thái hậu.

      Câu ‘con chồn trẫm nuôi’ kia quanh quẩn trong đầu Thái hậu. . . . . . Nhưng câu đó thể An Hoằng Hàn coi trọng con chồn .
      ruatapchay90, sesshomarin, minhminhle5 others thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      A that nham hiem

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 28: Bí mật muốn người biết

      Editor + Beta: LimCa

      Tịch Tích Chi xấu hổ đỏ mặt, núp ở trong ngực An Hoằng Hàn. Nghe được trực tiếp chất vấn Thái hậu, đầu dần dần thò ra. Khuôn mặt lão thái hậu chút biểu cảm đứng đối diện trước người nàng.

      Thái hậu tâm thần bất định(1), cách lúc lâu mới lên tiếng : "Bệ hạ, ngài là máu mủ ai gia mang nặng đẻ đau mười tháng, vì con chồn, ngài chẳng lẽ định cãi lộn cùng ai gia!"

      (1)Tâm thần bất định: nghĩa là ý thức ở trạng thái bình thường, hay là tinh thần ở trạng thái ổn định.

      Thái hậu bày ra dáng vẻ uy nghi, tất cả cung nữ thái giám rút lui khỏi cung Phượng Tường, trong tẩm cung chỉ còn lại hai người An Hoằng Hàn cùng Thái hậu cộng thêm con chồn .

      Đều mẹ con đồng tâm(2), Tịch Tích Chi cho rằng An Hoằng Hàn cứ như vậy rút lui cãi vã với Thái hậu nữa.

      (2)Đồng tâm: cùng chung nhịp đập trái tim, ý có tình cảm thắm thiết, mặn nồng

      Vậy mà ngoài dự đoán của nàng, khóe miệng An Hoằng Hàn hàm chứa ý giễu cợt, cười lạnh , " ra người còn biết trẫm là máu mủ cốt nhục của người?” Ngón tay nhàng vuốt ve lông tơ con chồn , nhìn như thờ ơ nhưng lại che giấu sóng ngầm mãnh liệt, "Năm năm trước, ly rượu độc kia, trẫm vẫn nhớ ràng rành mạch."

      Rượu độc gì. . . . . . ?

      Trong đầu Tịch Tích Chi đầy nghi vấn. . . . . . Nhưng khi nàng nhìn ánh mắt An Hoằng Hàn chứa nỗi hận thấu xương, nàng biết , ly rượu độc kia có liên quan đến Thái hậu.

      Thái hậu sợ hãi lui về đằng sau bước, cực kì khiếp sợ nhìn chằm chằm An Hoằng Hàn, bởi vì tin nổi, thanh nàng ta cũng run rẩy theo, "Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi biết được?"

      Sợ hãi và chột dạ. Thái hậu vò khăn lụa rất mạnh như muốn xé nát nó, sắc mặt nàng ta xanh mét, lúc đỏ lúc trắng, cặp mắt do trừng quá lớn mà toát ra từng tia máu.

      Tiếng bước chân của An Hoằng Hàn vô cùng nặng nề, từ từ sải từng bước tiến về phía Thái hậu, "Nếu trẫm biết sớm bị ly rượu độc kia của người độc chết. Mẫu hậu, từ người thiên vị thất đệ(3), người làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý(4) ở sau lưng vì để phụ hoàng có thể chú ý đến thất đệ. Có chuyện tốt người liền toàn bộ nghĩ tới thất đệ, có đồ ăn ngon cũng đưa tất cả cho thất đệ. . . . . . Thậm chí cuối cùng vì giúp giảm bớt đối thủ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà tiếc độc sát(5) người con trai ruột khác của mình."

      (3)Thất đệ: em trai thứ đứng thứ bảy trong số các em.

      (4)Thương thiên hai lý: chuyện có tính người, nhẫn tâm tàn nhẫn

      (5)Độc sát: giết người bằng thuốc độc

      "Ngươi(6) có thể ngoan độc đến mức đó còn có mặt mũi tình thân trước mặt trẫm sao?" Nheo mắt, An Hoằng Hàn giống như vị thần trông xuống chúng sinh(7), "Ngươi ngoan độc, trẫm liền ác độc hơn so với ngươi! Thất đệ mà ngươi thích, trẫm để chết theo cách khổ sở nhất. chỉ thân bại danh liệt(8-) còn chịu hình phạt ngũ mã phanh thây(9)."

      (6)Ở đây, ta chuyển xưng hô để thể việc An Hoằng Hàn còn giả vờ phải tỏ ra tôn trọng mẹ đẻ của mình như lúc trước.

      (7)Chúng sinh: từ thường dùng trong đạo phật, ý chỉ những con người thấp hèn bé, yếu đuối nhút nhát cần được giúp đỡ hỗ trợ.

      (8-)Thân bại danh liệt: ý thanh danh nghiệp đều sụp đổ, thất bại.

      (9)Ngũ mã phanh thây: hình phạt thời xưa, dùng 5 con ngựa buộc dây thừng nối liền với năm bộ phận cơ thể con người là: đầu, hai tay và hai chân, đánh cho mỗi con về 5 hướng khác nhau, kéo căng đứt người ra.

      Hai mắt Thái hậu trợn to, hoảng sợ nhìn về phía An Hoằng Hàn, "Chuyện kia là ngươi hãm hại Hạo nhi! là đệ đệ ruột của ngươi, sao ngươi có thể đối xử với như vậy?"

      Cuộc chiến tranh giành năm đó vô cùng kịch liệt. Đủ mọi thủ đoạn tranh đấu tàn nhẫn, gay gắt của các hoàng tử nối đuôi nhau tiếp diễn. Cho dù có người chết cũng mơ hồ tìm ra hung thủ . Khi đó, tiên hoàng hề để ý tới việc huynh đệ bọn họ tự chém giết lẫn nhau, dù sao người nào sống sót đến cuối cùng mới chính thức là Đế Vương đời sau của nước Phong Trạch.

      Cuộc chiến tranh giành quyền lực lúc ấy chỉ dùng hai chữ “ngoan độc” (10)để hình dung.

      (10)Ngoan độc: chỉ đồng thời bao gồm tất cả nham hiểm, mưu xảo quyệt, độc ác, tàn nhẫn.

      "Trẫm chưa từng coi là đệ đệ." người tùy ý làm bậy lại tham sống sợ chết có tư cách làm đệ đệ .

      Ở trong mắt , có huynh đệ, chỉ có kẻ địch. . . . . .

      Mà toàn bộ lời ấy đều do người phụ nữ đối diện đây dạy.

      "An Hoằng Hàn. . . . . . Ngươi độc ác! độc ác!" Thái hậu như bị đứt dây thần kinh, vừa khóc vừa cười, nước mắt chảy đầm đìa, "Ai gia vì hạo nhi diệt trừ nhiều thế lực như vậy cuối cùng ngờ lại tiện nghi Bạch Nhan Lang(11) là ngươi. Tại sao ngươi biết chuyện về ly rượu độc năm đó mà còn trừ bỏ ai gia?"

      (11)Bạch Nhãn Lang: con sói mắt trắng, ý chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa độc ác.

      Nghe được ba chữ ‘ Bạch Nhãn Lang ’, Tịch Tích Chi vung móng vuốt hướng phía thái hậu. Nếu An Hoằng Hàn là Bạch Nhãn Lang người làm mẫu hậu như nàng ta lại nên làm cái gì! Hổ dữ ăn thịt con, mà nàng ta lại có thể nhẫn tâm ra tay với chính con ruột của mình.

      So với lúc Thái hậu hành hạ, nàng càng thấy tức giận hơn, Tịch Tích Chi để ý An Hoằng Hàn đè nàng, thân thể bé nhằm thẳng hướng Thái hậu.

      màn bất ngờ này làm hai người kịp ứng phó.

      Khi thân thể con chồn sắp đập vào người Thái hậu, bàn tay to vững vàng tiếp được nàng, ôm lại nàng trở về trong ngực, "Ngươi muốn dùng trứng chọi đá sao? Đụng vào như vậy rốt cuộc ngươi bị thương hay bà ta bị thương?"

      Mặc dù lúc An Hoằng Hàn tức giận có lời khó nghe nhưng phần lo lắng chân thành trong dó hề giả. Cứ đụng vào như vậy, chỉ sợ Thái hậu bị thương mà có thể nàng phải nằm mấy tháng xuống được giường.

      Nàng thay An Hoằng Hàn cảm thấy đáng giá, biết khi còn bé vượt qua như thế nào, phải trải qua bao nhiêu sóng gió mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế vạn người ngưỡng mộ.

      Nhìn bộ dáng tức giận của con chồn rất đáng , trái tim lạnh lẽo của An Hoằng Hàn dần dần tan chảy. Xoa phần lông che trán con chồn , An Hoằng Hàn quay lại nhìn về phía Thái hậu, : "Năm đó có diệt trừ ngươi, đó là bởi vì ngươi có ý nghĩa với trẫm. Ngươi có hay đều quan trọng. Nhưng ngươi sai ở chỗ nên đụng vào thứ gì của trẫm!”

      nâng con chồn lên, mở ra lông tơ rậm rạp của nàng, làm lộ ra mảnh thịt tím bầm nhìn thấy mà ghê người.

      "Trẫm mặc kệ vì sao ngươi ức hiếp nàng, tóm lại, tối nay món nợ này trẫm đòi lại!" Chậm rãi nâng tay phải lên, An Hoằng Hàn búng tay tạo ra hai thanh nhàng vang vọng bên trong đại điện.

      Cùng lúc đó, hai bóng đen xông vào từ ngoài cửa sổ mở rộng.

      "Tham kiến bệ hạ." Hai người nam tử mặc cẩm bào màu đen quỳ chân mặt đất.

      Bọn họ cầm theo quả kim bài điêu khắc Hùng Ưng trong bàn tay phải.

      "Ảnh Vệ. . . . . ." Thái hậu thể tin được nhìn khối kim bài kia, lại quay đầu nhìn về phía An Hoằng Hàn, ngừng lắc đầu, : " thể nào. . . . . . Tiên hoàng làm sao giao lại Ảnh Vệ cho ngươi?"

      Đoạn thời gian Tiên hoàng qua đời đó là do nằm lâu giường rồi dậy nổi. Người khác biết vì sao, chẳng lẽ Thái hậu còn biết nội tình(12)? Năm đó, An Hoằng Hàn cấu kết với thái y trong cung, bỏ chất độc mãn tính(13) vào trong chén thuốc của tiên hoàng, khiến tiên hoàng từng bước đến tử vong.

      (12)Nội tình: ý nguồn gốc sâu xa, lí do bên trong đó.

      (13)Chất độc mãn tính: thuốc độc phát tác chậm đến khi phát tác -hehe- tong)

      Hoàng thất có rất nhiều bí mật muốn người biết, cái trong đó chính là bí mật bồi dưỡng chín mươi chín Ảnh Vệ. Nhóm Ảnh Vệ này chính là tinh trong tinh , mỗi người võ công cao tuyệt, mặc dù thể thiên hạ vô địch nhưng ít ra cũng có thể lấy địch trăm.

      An Hoằng Hàn thuận lông con chồn , nhíu mày lạnh lùng : "Có gì thể? Muốn từ trong miệng người biết bí mật có rất nhiều phương pháp giống như hành hạ người cũng có nhiều biện pháp kẻ hết. Thái hậu, ngươi thử xem, trẫm hành hạ ngươi như thế nào để báo thù con chồn ?"

      Tâm tình An Hoằng Hàn chút gợn sóng, nhàng ra.

      Con chồn nháy mắt mấy cái, tối nay phải nàng biết được quá nhiều chuyện? Sống ở trong hoàng thất, người biết càng ít bí mật sống được càng lâu. Những lời này của An Hoằng Hàn tối nay khiến lần nữa Tịch Tích Chi lại có nhận thức mới về hoàng cung.

      Hoàng cung đáng sợ, đáng sợ là lòng người khó đoán. Mỗi người ở đây ôm đủ loại mục đích, sống ở trong tranh đấu, cuối cùng tự mình lạc hướng.

      Thái hậu run rẩy lùi về phía sau. Đứa con này là do nàng sinh, đương nhiên nàng hiểu biết thủ đoạn của . Phàm là người rơi vào trong tay , chết vẫn còn dứt khoát, ngộ nhỡ sống bằng chết bị giữ lại hơi thở đó mới là điều thảm nhất .

      "Ngươi. . . . . . Ngươi nghĩ làm cái gì với ai gia! Dù thế nào ai gia cũng là mẫu thân ruột thịt của ngươi, chẳng lẽ ngươi sợ người đời chỉ trích?" Thái hậu vẫn giữ được sáng suốt, đến nước này, khí thế còn tự hoảng loạn.

      "Dùng gậy ông đập lưng ông thôi. Bất quá. . . . . . Dựa vào cơ sở đó, trẫm trả lại gấp bội." Mặt An Hoằng Hàn chút thay đổi, giọng lạnh lùng giống như đối phương chỉ là người xa lạ chút quan hệ nào.
      ruatapchay90, sesshomarin, Andrena6 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 29: Gậy ông đập lưng ông

      Thái hậu sợ hãi tê dại ngồi ghế, trâm hoa cắm búi tóc xiêu vẹo trái phải, từng sợi tóc trắng rơi rũ trước ngực. Ngón tay bám chặt mép bàn, gân xanh mu bàn tay nổi lên, giận quá hóa cười: “Ai gia nuôi ngươi hơn mười năm, vậy mà kém con chồn ngươi mới nuôi!”

      Thái hậu cực kỳ đau khổ thất vọng, dù nàng thích đứa con trai này nhưng ngay chút phân lượng so với con chồn cũng bằng làm nàng cảm thấy thất bại.

      Trước đây nàng là con Thừa tướng, sinh ra đến giờ luôn được mọi người vây quanh, nổi bật cả đời. Mười ba tuổi tiến cung làm phi tử lại càng được người khác nịnh bợ. Cuối cùng. . . . . . nàng vậy mà kém con chồn.

      "Đúng vậy sao? Ở trong mắt trẫm, ngươi là cái gì cả.” bỏ mặc Thái hậu bởi vì nàng làm ra việc gì chọc giận .

      khi chọc giận người này thể giữ lại nữa.

      Ánh mắt An Hoằng Hàn phát ra ánh sáng lạnh, sát ý dần dần hiển lộ.

      Cảm thấy khí giữa hai người nhanh chóng thay đổi, Tịch Tích Chi ngồi thẳng dậy, hai chân trước siết chặt cánh tay An Hoằng Hàn.

      An Hoằng Hàn lấy ra bình sứ từ trong tay áo, "Cho Thái hậu ăn."

      Bình khắc bất kỳ hoa văn nào, ngay tên cũng dán. Cặp mắt Tịch Tích Chi nhìn chằm chằm bình thuốc kia, đoán sai trong đó đựng loại thuốc nào đó.

      "Dạ, bệ hạ." Hai người Ảnh Vệ đưa tay nhận lấy bình , mở nắp bình.

      Từng luồng khói trắng bay ra khỏi chiếc bình sứ , mùi gay mũi tràn ngập trong khí. Tịch Tích Chi dùng móng vuốt che lỗ mũi, nháy mắt mấy cái, hiểu nhìn An Hoằng Hàn.

      Chít chít. . . . . . [Đấy là cái gì?] Tịch Tích Chi nghiên cứu độc dược nhưng nhìn khói trắng phiêu đãng trong khí cũng biết độc tính thuốc này chắc chắn rất lớn.

      Chẳng lẽ An Hoằng Hàn muốn lấy tính mạng Thái hậu! Ý nghĩ này vừa xuất trong đầu Tịch Tích Chi, nàng lại đành lòng. cho cùng, người kia vẫn là mẫu thân ruột thịt của An Hoằng Hàn. Giết cha mẹ chính là tội lớn nhất. Tội nghiệt sâu nặng như vậy, sau khi chết xuống Tào Địa Phủ vĩnh viễn được vào kiếp luân hồi.

      "Nhìn chằm chằm chớp mắt thuốc kia làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn ăn?"

      Chuyện đùa giỡn này, chút buồn cười.

      Tịch Tích Chi khua khua móng vuốt, ý đồ bảo An Hoằng Hàn trừng phạt Thái hậu chút là được, nhất thiết phải làm lớn như vậy. Trong hoàng cung nhiều người biết việc An Hoằng Hàn tiến vào cung Phượng Tường, nếu bọn họ vừa rời khỏi mà Thái hậu chết ngay lập tức phải ràng do bọn họ tạo ra.

      Hiểu ý con chồn muốn biểu đạt, An Hoằng Hàn chọc chọc gáy nó, "Trẫm chưa đần đến thế, ngay Thái hậu đều biết làm việc gì cũng phải che giấu tai mắt người khác, chả lẽ trẫm biết? Chỉ cần tối nay bà ta chết dù khắp thiên hạ dễ dàng nghi ngờ trẫm làm cũng ai dám đứng ra chỉ trích trẫm."

      Con chồn trở nên hồ đồ, lời này có ý gì?

      Thái hậu giãy giụa kịch liệt, ngừng dùng hai tay ngăn cản Ảnh Vệ đến gần. Nhưng nàng ta là người phụ nữ sao là đối thủ của hai người đàn ông cao lớn. lâu sau, đôi tay liền bị giữ ở sau lưng, thể động đậy. Thuốc nước trong bình sứ sót chút nào rót vào trong miệng nàng ta. Khuôn mặt bôi son trát phấn, trang điểm kĩ lưỡng của Thái hậu trở nên nhếch nhác.

      Nước thuốc qua cổ họng giống như cây đuốc đến đâu cháy hừng hực đến đó. Cổ họng bị tổn thương nghiêm trọng, hai tay che cổ, Thái hậu ho khan kịch liệt, ho mạnh đến nỗi trào máu ra ngoài.

      Vừa định chất vấn An Hoằng Hàn rốt cuộc cho nàng ăn cái gì, Thái hậu hoảng sợ phát . . . . . . Nàng ra lời.

      Bất kể miệng của nàng đóng mở thế nào, trước sau cũng phát ra được tiết. Đó là thuốc câm!

      Đôi khi sợ người khác tiết lộ bí mật ra ngoài, bọn họ thường chế ra thuốc câm. Loại chuyện này thường xuyên xảy ra trong hoàng cung. Thái hậu ngờ có ngày nàng phải uống thuốc câm.

      "Thuốc kia đáng sợ hơn so với tưởng tượng của ngươi, nó chỉ làm người ta vĩnh viễn ra lời, còn có thể. . . . . ." Cố ý dừng lại chút, thành công nhìn thấy mặt Thái hậu lộ ra nét hoảng sợ, khóe miệng An Hoằng Hàn nâng lên đường cong lạnh lùng, "Nó còn có thể khiến da thịt người ta từ từ thối rữa, cho đến chết."

      Suy nghĩ loại cảm giác đó chút, trước khi chết chính mắt thấy da thịt toàn thân mình dần dần thối rữa. Nữ nhân bẩm sinh đều thích xinh đẹp, Thái hậu cũng ngoại lệ. Nàng ta như bị điện giật, hai mắt đờ đẫn. Đợi khi nàng ta dần dần phục hồi lại tinh thần, cặp mắt đột nhiên mở tròn xoe, tràn ngập mãnh liệt hận thù, liều chết trừng mắt nhìn An Hoằng Hàn.

      Tuy nàng được nhưng Tịch Tích Chi vẫn cảm nhận thấy nàng ta căm ghét An Hoằng Hàn cỡ nào.

      Ngón tay nhàng thuận lông cho con chồn , An Hoằng Hàn ngẩng đầu lên, : "Các ngươi vừa cấu vừa bấm Vân chồn làm hại nó cả người bầm tím. Trẫm thuận tiện trả ngươi bình “Nhan sắc tiều tụy” để ngươi nếm thử chút mùi vị toàn thân chỗ ổn.”

      qua. . . . . . Trả lại gấp bội.

      Tịch Tích Chi còn kinh ngạc hơn Thái hậu. Nàng nghe đồn rằng An Hoằng Hàn tàn khốc những chưa được tự mình chứng nghiệm lần, cảm giác đó hoàn toàn giống vậy. Nhớ đến mấy ngày nay An Hoằng Hàn chăm sốc mình, nàng suýt quên đối phương là người như thế nào.

      "Cuối cùng cho ngươi biết câu. . . . . . Sủng vật mà trầm nuôi, cần người khác thay dạy dỗ trẫm." Con chồn do nuôi, cho dù muốn dạy dỗ cũng là việc của , cần người khác phải nhúng tay.

      Thái hậu nắm chặt vạt áo, cổ họng đau từng đợt. Muốn cầu cứu lại kêu lên tiếng. Lúc này, nàng giống như con thú bị bao vây, bất luận giãy giụa đến thế nào cũng giãy thoát được lồng giam kiên cố.

      Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, lúc ấy ở Ngự Hoa Viên con chồn cũng có sức chống cự như vậy.

      Quả nhiên là gậy ông đập lưng ông.

      Da dẻ dần dân có chút ngứa ngáy như có trăm ngàn con kiến bò loạn ở người. Thái hậu giơ tay muốn gãi. . . . . .

      Còn chưa chạm vào, thanh lạnh lùng của An Hoằng Hàn lại vang lên.

      "Đánh Thái hậu bất tỉnh, ném lên giường . Hai người các ngươi trông coi bà ta tốt, đừng cho bà ta có cơ hội ra chuyện này." Sau đó, An Hoằng Hàn nhìn Thái hậu cái, quay đầu lại, ôm con chồn ra ngoài.

      Hai người Ảnh Vệ đưa tay bổ vào gáy Thái hậu, hành động vô cùng quen thuộc, hiển nhiên đây phải lần đầu tiên.

      Bên ngoài đoàn cung nữ thái giám chờ đợi, nhìn thấy bệ hạ ra ngoài, tất cả đều quỳ đất, dập đầu thỉnh an.

      "Thái hậu ngủ, các ngươi đừng vào quấy rầy người." xong câu đó, An Hoằng Hàn lại dẫn thái giám cung nữ trở về điện Bàn Long.

      Dọc đường con chồn kêu lên chít chít, thỉnh thoảng lấy móng vuốt chọc cánh tay An Hoằng Hàn nhưng đối phương như cũ để ý tới nó.

      Mức độ báo thù như thế có nghiêm trọng quá hay ? Tịch Tích Chi cúi thấp đầu, nhìn móng vuốt lông lá của mình, lâm vào trầm tư. Nếu nàng hái đóa hoa Lam Linh đó xảy ra nhiều chuyện đến vậy. Mọi việc đều do nó gây lên, thế nhưng toàn bộ tội ác đều do mình An Hoằng Hàn gánh chịu. . . . . .

      Như thế công bằng. . . . . .

      Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi lần nữa kêu gọi chủ nhân.

      Vẫn có thấy được đáp lại.

      Trở lại điện Bàn Long, An Hoằng Hàn cho tất cả cung nữ thái giám rút lui. Cho đến khi sắp ngủ, mới ôm con chồn , mở miệng : "Hoàng cung là nơi thế đấy, ngươi chết ta chết. Tâm tư đồng cảm thừa thãi chỉ tự hại mình."

      Hôm nay, nếu thả Thái hậu, chừng mai chính là ngày tử vong.

      Đây là thế giới tàn khốc, chỉ có lòng dạ độc ác mới có thể sống sót.
      ruatapchay90, sesshomarin, minhminhle7 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 30: Chuyện phiền toái nối đuôi nhau kéo tới

      Cuộc sống kiếp trước của Tịch Tích Chi phải lo nghĩ, sống trong rừng sâu núi thẳm ngăn cách với thế giới bên ngoài, nơi đó có kẻ lừa người gạt, cần mỗi ngày phải đề phòng kẻ nào. Cho nên bản tính trong lòng nàng luôn lương thiện. Chỉ cần đối xử tốt với người khác, người ta quan tâm mến ngươi. . . . . .

      Bất chợt thay đổi hoàn cảnh sống, Tịch Tích Chi trở nên khó thích ứng.

      Mẹ con ruột thịt đều muốn trở mặt thành thù, vậy rốt cục hoàng cung còn có bao nhiêu đáng sợ?

      Tròng mắt Tịch Tích Chi phiếm sương mù, toát ra bi thương. Vì địa vị quyền thế mà mất tình thân có đáng giá ? Có lẽ, bọn họ có lựa chọn. Hễ sinh ở trong hoàng thất, nhất định thể rời khỏi tranh chấp quyền thế. Dù ngươi trành giành, có nghĩa người khác thả ngươi con đường sống. Biện pháp duy nhất có thể bảo vệ tính mạng chính là tham gia tranh đấu, giành được thắng lợi cuối cùng.

      Nếu . . . . . . Nhất định bị người khác coi là chướng ngại vật, nhẫn tâm diệt bỏ.

      Tịch Tích Chi có lập trường chửi trích hành động của An Hoằng Hàn. Bởi vì giết cha giết huynh đệ cũng để sinh tồn.

      Nếu như. . . . . . tội danh giết mẹ, An Hoằng Hàn nhất định phải phải gánh, Tịch Tích Chi nguyện ý cùng cùng nhau chịu đựng. tóm lại chuyện này do nó gây ra, nó cũng phải chịu phần trách nhiệm.

      hề khuyên nhủ An Hoằng Hàn bỏ qua cho Thái hậu, tâm tình Tịch Tích Chi suy sụp, đầu vươn thẳng bò vào ổ của mình.

      Chiếc ổ ấm áp tạm thời xua tan lạnh lẽo trong lòng nàng để nàng lần nữa tìm đến tia hi vọng. Bất luận Hoàng gia thối nát cỡ nào, vẩn đục bao nhiêu, chỉ cần lương tâm nàng hổ thẹn với trời đất có gì đáng sợ!

      An Hoằng Hàn nhìn tinh thần con chồn lại phấn chấn, yên tâm cởi bớt áo, lên long sàng nghỉ ngơi.

      ra nội tâm An Hoằng Hàn cũng mâu thuẫn. mặt, nghĩ làm con chồn hiểu được hoàng cung dơ bẩn, phân biệt ràng hoàn cảnh xung quanh mình; mặt khác, lại lo lắng con chồn nhiễm xấu biến bản thân trở thành người có lòng dạ nham hiểm.

      Nếu đôi mắt màu xanh da trời kia dính phải bụi bẩn cực kỳ đáng tiếc ?

      Nhất định rất đáng tiếc.

      Mỗi ngày sáng sớm kiên trì tu luyện, Tịch Tích Chi lắc cái đầu mơ mơ màng màng, tìm được chính xác vị trí cây chuối tây, lại ghé vào bên dưới hấp thụ linh khí trời đất.

      Trải qua mấy ngày tu luyện, Tịch Tích Chi cảm giác được trong cơ thể linh lực khả năng bão hòa. Bởi vì vừa mới bước lên con đường tu luyện cho nên nàng cầu nhanh, chỉ cầu ổn. Sư phụ thường dạy nàng, làm tình gì dựa vào chính là chữ ‘ ổn ’. Nếu căn cơ bất ổn, tới giai đoạn tu luyện về sau có khả năng đột phá mới.

      "Ngươi nghe chưa? Thái hậu mắc phải bệnh lạ, hôm nay sáng sớm rời giường thể chuyện, toàn thân còn ngứa ngáy." Hai tiểu cung nữ bưng cái mâm, vừa châu đầu ghé tai vừa hướng điện Bàn Long.

      Có lẽ do việc tối hôm qua, Tịch Tích Chi cực kỳ chú ý tới chuyện tình Thái hậu chuyện tình. Vạch đám lá chuối ở trước mặt, đầu lộ ra, nhìn hướng cung nữ bên kia vừa qua.

      " vậy ư? Cung Phượng Tường đều náo loạn cả lên, thái y bận rộn đến loạn chân tay mà kiểm tra được Thái hậu mắc bệnh cung đô vỡ lở ra rồi, thái y bề bộn đến loạn tay loạn chân, lại kiểm tra ra Thái hậu mắc bệnh gì." thanh khác hồi đáp, bởi vì nơi này là chỗ ở của bệ hạ, hai người chuyện đều vô cùng giọng, e sợ bị người khác nghe thấy, bọn họ khua môi múa mép.

      May mà thính giác con chồn nhạy bén bỏ sót bất kỳ lời nào của các nàng vào lỗ tai.

      Thuốc đó hẳn là thuốc độc mạn tính. biết kỳ hạn bao nhiêu ngày?

      Hai cung nữ dần dần xa, Tịch Tích Chi nghĩ muốn thăm dò nhiều tin tức hơn, ra từ sau lá chuối.

      Mỗi ngày thời gian Tịch Tích Chi ở chỗ này hấp thu linh khí trời đất đều giống nhau. Hai cung nữ phụ trách theo con chồn nhìn thấy nó ra kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó đuổi theo bước chân của con chồn .

      Bất kể Tịch Tích Chi làm chuyện gì đều bị hai người hầu này giám thị. dám làm quá nhiều hành động khác thường, Tịch Tích Chi bước từng bước dạo trong hoàng cung. Hoàng cung cực lớn giống như mê cung.

      Tịch Tích Chi mới đến lâu nên vẫn biết đường này thông hướng nơi nào, con đường kia lại về đâu.

      Thuần túy là loạn. . . . . .

      Trước hết có tất yếu tìm An Hoằng Hàn muốn tấm bản đồ, nếu chung quy có ngày nó bị lạc đường.

      biết tới chỗ nào, tòa cung điện tráng lệ xuất trước mặt Tịch Tích Chi. Vì Tịch Tích Chi biết chữ viết nơi này nên tấm biển viết chữ gì, nàng cũng biết.

      Bên trong truyền đến từng trận tiếng tiếng cười, tất cả đều là tiếng cười trong trẻo như chim sơn ca của những .

      Có vết xe đổ từ Thái hậu, Tịch Tích Chi lại dám trêu chọc nữ nhân trong hậu cung. Nghe đến mấy tiếng cười này, ý nghĩ đầu tiên chính là mau chóng rời khỏi nơi này, tránh lại chọc tới phiền toái.

      Vừa định trốn , đột nhiên thanh trẻ con truyền đến, "Là Vân chồn được hoàng huynh nuôi, xinh đẹp."

      chừng mười tuổi, mở to mắt nhìn quả cầu trắng khả cái, ánh mắt trong veo xinh đẹp làm người ta nhìn liền nảy sinh thương tiếc.

      Thấy đối phương chỉ là đứa bé choai choai, Tịch Tích Chi yên tâm to gan dừng lại bước chân. An Hoằng Hàn thể có phi tần vậy, nhìn y phục mà mặc tất cả đều là vật liệu may loại tốt nhất, cũng phải cung nữ.

      Thế chỉ còn khả năng tiểu nương này là muội muội An Hoằng Hàn. . . . . .

      rụt rè tới, ngồi xổm mặt đất, đôi con ngươi to trong veo như nước nhìn con chồn . Muốn sờ sờ con chồn nhưng bàn tay bé đưa đến giữa trung lại rụt trở về.

      Nhiều dần dần tụ tập xung quanh, họ đều mặc quần áo hoa gấm, mỗi người đều trang điểm qua loa, trang phục xinh xắn.

      người Thái hậu khiến Tịch Tích Chi vô cùng nhức đầu, nếu như trở thành nhóm biết nàng có còn mạng sống hay . Bản thân ở trong hoàng cung, có thể bớt gây ra phiền toái liền ít trêu chọc. Nàng trốn tránh trêu vào. Xoay người lại, chuẩn bị lấy đà chạy nước rút trăm mét, lao ra khỏi vòng vây đám nữ tử này.

      "Thập tứ muội vẫn còn nhát gan, làm chuyện gì cũng sợ hãi rụt rè. Liền sờ Vân chồn cái cũng có lá gan." thanh êm tai từ trong miệng kia ra.

      Tướng mạo nàng xuất chúng chói mất nhất khi so sánh với các ở đây.

      Nghe giọng điệu hẳn tiểu nương này là muội muội nàng ta. Nhưng tại sao vừa chuyện đối đầu gay gắt? Chẳng lẽ giữa tỷ muội các nàng hòa thuận?

      Sợ bị nàng ta khi dễ, Tịch Tích Chi nâng chân trước, lại dần dần hạ xuống. Dường như gần đây nàng càng ngày càng thích chõ mõm vào chuyện bao đồng rồi? Nhưng có cách nào, nàng quen nhìn chuyện tình lớn ức hiếp .

      "Lục. . . . . . Lục tỷ." sợ bóng sợ gió ngẩng đầu lên, trong thanh mang theo mấy phần do dự, "Nhưng nó là sủng vật hoàng huynh, được hoàng huynh đồng ý, ta nào dám sờ?"

      Tịch Tích Chi thích cá tính nhất gan sợ phiền phức của nhưng để mặc cho người khác khi dễ đành lòng. Hóa ra chỉ mình nàng thể thích ứng hoàng cung thối nát mà cũng là người bị hại trong đó.

      Mặc dù các công chúa còn lại chuyện nhưng trong mắt tràn đầy khinh bỉ cho thấy họ cũng thích .

      "Quả nhiên là đứa con do nô tỳ sinh ra, chút khí thế của hoàng gia." Trong hơn mười người công chúa, biết người nào mắng câu.

      cắn chặt đôi môi, ánh mắt lóng lánh chứa lớp nước trong suốt.
      ruatapchay90, sesshomarin, minhminhle7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :