1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 309, ý định của các nhà

      Tử Phúc vào hai mươi ba tháng chạp mới về nhà, mang về tin tức xác thực được lên chức, đương nhiên, đồng thời còn có Phó gia, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị vui mừng tất nhiên cần phải . Đặc biệt vội vàng gửi thư cho Hà thị và Thẩm gia.

      Lão gia tử kia là Tử Phúc tự mình qua, sau khi trở về, vẻ mặt Tử Phúc có chút tốt.

      Tử Tình hỏi thăm ràng, chức Châu Đồng này của Tử Phúc, phân công quản lý lương thực và thuỷ lợi, hẳn là nhìn vào thành tích của ở Hoa Liên mà quyết định, khi Tử Phúc vào cửa, Tử Tình cùng mọi người cái này đây.

      Mà Tử Hỉ lại có ánh mắt, nghe xong lời của Tử Tình vội cười với Tử Phúc: "Đại ca, ngươi bây giờ gọi là Tri huyện chân đất nữa rồi, sửa thành Châu đồng chân đất, vẫn là thoát nổi chân đất mà."

      "Ngươi có bản lĩnh đừng ăn cơm nha, đó chính là chân đất trồng ra đó." Tử Phúc cho Tử Hỉ phát đập.

      Tử Hỉ sờ sờ đầu mình, : "Đại ca, còn cái kiểu này, ta cũng thành thân rồi."

      "Ngươi thành thân rồi, ngươi làm a công cũng vẫn là đệ đệ ta." Tử Phúc nhìn cái.

      Tử Hỉ nghe xong lên tiếng, Lưu thị cười : "Tiểu Tứ, ngươi mỗi ngày bị đánh mấy cái ngươi khó chịu sao? Ngươi còn trêu chọc , ngươi thấy đen mặt vào? là, chút ánh mắt cũng có."

      "Ta chỉ cảm thấy đại tẩu chơi vui hơn, đại tẩu chuyện còn thoải mái hơn đại ca, đại ca rất nghiêm túc, nhìn lúc nào cũng khác nhau mấy." Trần thị .

      "Đại ca ngươi chỉ nghiêm túc với Tử Tình, chỉ thích Tử Tình." Lưu thị cũng cười với Tử Tình.

      "Aiz, đại tẩu, nên thêu dệt chuyện như vậy, ngươi hỏi chút Nhị ca ta, hỏi Tử Thọ chút, Tử Hỉ, ai mà đối xử với ta tốt nhất?" Tử Tình .

      "Lời này ta có thể làm chứng, Nhị ca ngươi quả đối với ngươi để tâm nhiều nhất. từng với ta rất nhiều lần." Trần thị cười .

      "Ta cũng vậy, kiên quyết đứng bên cùng tỷ ta, ta chính là tỷ ta nuôi lớn." Tử Hỉ xong an vị đến bên cạnh Tử Tình.

      "Cái này còn kém nhiều lắm, uổng công ta năm tuổi bắt đầu giặt tã rửa mông thối cho ngươi." Tử Tình xoa xoa đầu Tử Hỉ .

      "Đại tỷ, ngươi quá ghê tởm rồi." Tử Vũ cau mày .

      "Ghê tởm cái gì, đại tỷ cũng rửa cho ngươi ít." Tử Tình cười .

      "Làm gì, có người muốn mưu quyền, khiêu chiến uy tín lão đại của ta hay là chuyện gì xảy ra? Mấy người các ngươi. Hồi phải là ta mang theo các ngươi, từ gội đầu đến tắm rửa, đứa nào qua tay ta?" Tử Phúc nghe thấy bên này ồn ào bèn ra, vốn là. ở trong phòng chuyện cùng Tăng Thụy Tường và Thẩm thị.

      "Còn có thể có ai, muội tử thân thiết nhất của ngươi, nàng đoạt công lao của ngươi." Lưu thị cười .

      "Đại ca, sao có thể chứ, ngươi còn hiểu ta, ta là người làm việc vẫn luôn điệu thấp, đây phải Đại tẩu ở đây lấy tiểu Tứ trêu đùa sao? liên quan đến ta." Tử Tình cười . Nhìn ra sắc mặt Tử Phúc tốt lên rất nhiều. vậy có lẽ lão gia tử bên kia lại làm cho cái gì đè ép rồi.

      "Ta coi như nhìn ra, ngươi chính là cỏ đầu tường kia, gió chiều nào theo chiều ấy." Lưu thị cười .

      năm này chuyện vui của Tăng gia đúng ít, Tử Phúc lên chức, Tử Hỉ thành thân trúng cử, cho nên, Thẩm thị Tết này muốn làm lớn, hơn nữa mùng sáu Tử Hỉ xuất môn. Cho nên, bắt đầu từ mùng hai Tết, nhà Tử Tình đều ở lại nhà mẹ đẻ. Lão gia tử và Điền thị ở nhà Tăng Thụy Tường bên này đến mùng hai trở về học đường, vẫn là muốn tiếp đãi nhà Xuân Ngọc. Cũng là thành toàn cả nhà Tăng Thụy Tường, muốn chơi thế nào chơi thế đó.

      Buổi tối mùng năm, người nhà vây quanh chỗ, mở hội nghị gia đình, trước tiên cho Tử Hỉ ở riêng, dặn những việc phải chú ý dọc đường. Thực ra, Lâm Khang Bình sắp xếp A Thổ A Thủy cùng Tử Hỉ, Tử Hỉ cũng tìm hai bạn cùng trường Cò Trắng thư viện, Phó gia ở kinh thành cũng có ít thân hữu. Chẳng qua, Tử Hỉ muốn phiền toái người ta, tất cả ăn, mặc ở, lại, Lâm Khang Bình đều giúp chuẩn bị ổn thỏa.

      xong việc của Tử Hỉ, Tăng Thụy Tường nhìn Tử Lộc và Tử Thọ hỏi: "Tiểu Nhị và tiểu Tam, các ngươi cũng nghỉ ngơi được vài tháng. cùng phụ thân chút, đến cùng muốn làm cái gì? Có tính toán gì ?"

      "Cha, ta nghĩ kỹ rồi, ta đến An Châu mở quán , ta thích cuộc sống tự tại chút, vừa vặn, nương Vĩnh Tùng cũng có thể trông coi chút công việc tiệm cơm, hai người chúng ta cũng lãng phí thời gian, làm thử vài năm trước xem sao, sau này, có muốn làm việc khác, đến lúc đó lại ." Tử Lộc ra trước tiên.

      "Tiểu Nhị, ngươi cũng suy nghĩ kỹ rồi, muốn thi nữa, cũng muốn vào nha môn sao?" Tử Phúc hỏi.

      " được, ta cũng muốn lãng phí thời gian, ở nha môn trông coi sao sao chép chép cũng phải việc ta muốn làm, bằng tự tại mở quán ." Tử Lộc quyết định chủ ý này rồi.

      "Ta muốn thi lần nữa, ta muốn giống như Nhị ca, ở nhà đọc sách, Châu học nữa." Tử Thọ thấy Tăng Thụy Tường nhìn về phía , vội .

      "Các ngươi đều có những ý định riêng, ta nhiều lời nữa, tuổi của các ngươi cũng , đều là người làm cha rồi, có thể lựa chọn việc mình muốn làm, cũng phải phụ trách đối với việc mình chọn, mặc kệ làm cái gì, cha hi vọng các ngươi đều có thể thông suốt phóng khoáng , người nhà sống vui vẻ, có gì khó khăn, phải gia, mọi người cùng nghĩ cách, cần bởi vì thân phận, địa vị khác nhau mà thay đổi tình cảm của huynh đệ các ngươi, ngàn vạn lần đừng trở thành giống như cha." Tăng Thụy Tường .

      Mấy người Tử Phúc vội đứng lên cung kính trả lời "vâng."

      "Đại cha ngươi bây giờ hối hận, nhờ a công ngươi cũng nhờ mấy ngươi Tam bà bà ngươi mà chuyện tình cảm, muốn cùng chúng ta hoà hợp lại, mấy người các ngươi chút, các ngươi là nghĩ như thế nào?" Thẩm thị hỏi.

      Mấy người Tử Tình nhìn về phía Tử Phúc, Tử Phúc : "Hôn ta trở về đó a công bà từng với ta, từ trong lòng ta muốn nhận đại cha, chẳng qua, ta tôn trọng ý kiến của cha, dù sao, là huynh đệ của cha."

      "Ta cũng muốn nhận, dựa vào cái gì chứ?" Tử Lộc .

      Tử Thọ Tử Hỉ cũng rối rít tỏ vẻ phản đối, Tử Tình và Tử Vũ còn chưa gì, Tăng Thụy Tường xua tay : "Các ngươi cần lo lắng, trước mắt ta cũng có suy nghĩ này, chuyện sau này, xem đại cha ngươi làm như thế nào."

      Chuyện chính xong, mọi người bắt đầu chuyện tào lao, Tử Lộc đột nhiên hỏi Tử Tình: "Tình nhi, Thư Duệ nên vào học thôi? Năm trước ta để Vĩnh Tùng vào học đường, đứa này, nhất định muốn chờ Thư Duệ."

      "Đúng rồi, Tình nhi, tiểu Nhị , ta còn quên mất, Thư Duệ năm nay bảy tuổi tính cả tuổi mụ rồi, có thể học vỡ lòng, cha kiểm tra qua Thư Duệ, đứa này có thể thuộc chút Tam Tự Kinh, giảng giải cũng sai, có chút giống tiểu Tứ hồi , mỗi ngày theo ta nửa ngày là được rồi, ta lo ngồi được. Vốn cùng Vĩnh Tùng còn có bạn, Vĩnh Tùng khẳng định An châu với Nhị ca ngươi rồi." Tăng Thụy Tường .

      "Vậy theo ý của cha , ta cảm thấy cũng xê xích gì nhiều." Lâm Khang Bình .

      Vì sáng sớm ngày hôm sau, Tử Hỉ muốn xuất môn, Thẩm thị liền để mọi người giải tán sớm.

      Vài ngày kế tiếp, Tử Phúc rảnh rỗi, lại chạy mấy lượt đến Khang trang, trở về với Tử Tình : "Trong trang của ngươi có hai người làm ruộng là giỏi, chỉ có thể làm ruộng, ta thấy công trình thuỷ lợi trong trang của ngươi cũng làm tệ, hạn úng đều lo lắng chu toàn, năm này trong trang lại xây ít phòng ở, là chuẩn bị cho thành thân, còn đừng , khó trách bọn họ có thể dốc sức, cái gì ngươi cũng đều lo lắng ổn thỏa cho bọn họ."

      "Đó là vệc nên vậy, chẳng qua, ta chỉ là giúp đỡ suy nghĩ chút chủ ý mà thôi, phần lớn là Lâm Khang Bình lo liệu." Tử Tình .

      "Ca ca biết ý của ngươi." Tử Phúc vuốt đầu Tử Tình , cũng thấy tò mò, muội muội mình tại sao lại thông tuệ như thế, lại dường như rất sợ nổi danh, chẳng qua, lấy hành vi nữ tử khuê các để phỏng đoán Tử Tình cũng là qua.

      Tử Phúc qua mười lăm tháng giêng phải nhậm chức, sản kỳ của Lưu thị tới gần rồi, khẳng định là muốn ở nhà sinh xong đứa ở cữ xong rồi mới , càng tới gần sản kỳ, tâm bệnh của Lưu thị lại càng nặng, lo sợ yên, ăn ngủ ngon, cũng may hai nàng Dương thị và Phó thị thường tới khuyên nhủ nàng.

      nhà Tử Lộc sau tiết Nguyên tiêu chuyển đến trong thành An châu, Tử Lộc muốn mở quán, cần đặt mua vài thứ, cũng muốn sớm ra ngoài quảng cáo, Tăng Thụy Tường theo đến An châu giúp tham khảo vạch kế hoạch ngày.

      Tử Tình mấy ngày nay bận rộn chuẩn bị tất cả đồ cho Thư Duệ đến trường, còn có Tiểu Thanh Tiểu Lam đưa gả, tất cả đàn nhà phải chuẩn bị, Tử Tình đều thay các nàng chuẩn bị thỏa đáng, phòng ở gia cụ gì đó là Khang trang bỏ tiền ra, cho nên, hai người cũng có tiêu dùng gì lớn, mấy năm nay trong tay cũng tích góp được chút bạc, trừ tiền tiêu vặt hàng tháng, hai người dệt áo lông làm áo lông cũng tích cóp được ít của cải, cho nên, cuộc sống sau này cần lo.

      Tử Tình chọn ngày là mùng hai tháng hai, mắt thấy ngày mỗi ngày gần, ra, trong lòng Tử Tình đúng là có chút nỡ, người theo mình vẻn vẹn sáu năm sớm chiều ở chung, đột nhiên phải xa cách mình, trong lòng vắng vẻ rồi.

      "Khang Bình, ngươi , nha hoàn xuất giá ta cũng khó chịu như vậy, chúng ta nếu có nữ nhi xuất giá, chẳng phải là lại càng bỏ được? bằng, tương lai nữ nhi chúng ta cũng gả cho hàng xóm cách vách ?"

      "Nữ nhi còn chưa có sinh ra đâu, ngươi còn lo trước lo sau, chuyện tương lai nơi nào đúng được, xem tạo hoá của đứa thôi, yên tâm, ta luôn luôn ở cùng ngươi."

      Lưu thị vào mồng tháng hai cuối cùng cũng sinh nhi tử, cái này, Tăng gia dưới dưới đều vui mừng thay nàng, riêng gì Lưu thị, đến Thẩm thị cũng mừng đến rơi nước mắt.

      Tử Tình nhìn Lưu thị rơi nước mắt cười : "Đại tẩu, đừng quên, ngươi còn thiếu bồ tát trăm cái dập đầu đấy?"

      Lưu thị lau nước mắt, cười : " đâu, chờ trăng tròn, ta cùng nương, còn phải cảm tạ nương ta nữa."

      "Tốt lắm, đứa , ngươi cũng coi như khổ tận cam lai, cuối cùng cũng qua chịu đựng, nghe lời nương, cái gì cũng đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi tốt, dưỡng tốt thân mình mới là việc chính, cũng được rơi nước mắt nữa." Thẩm thị khuyên nhủ.

      Lúc này, mẫu thân Lưu thị dẫn theo muội muội Lưu thị tới, mẫu thân Lưu thị vừa vào cửa, thẳng đến giường ngoại tôn, nước mắt cũng là dâng lên, Thẩm thị thấy vậy, bèn mang theo mấy người Tử Tình lén lút rời khỏi, để các nàng có thể chuyện riêng tư.

      "Nương, đại tẩu cũng sinh nhi tử, nhị tẩu cũng là con cái song toàn, nương nhìn chút ta này, là nam hay là nữ?" Tử Tình đến gần Thẩm thị hỏi.

      "Mới được mấy tháng, nơi nào có thể nhìn ra sớm như vậy? Dưỡng tốt , đừng biết đủ. Đúng rồi, ngày mai Tiểu Thanh các nàng xuất môn từ đâu vậy? Ta còn cho thêm phần trang." Thẩm thị hỏi.

      "Nương, ba ngày trước các nàng chuyển đến trong trang rồi, trong trang có phòng ở cung cấp cho các nàng lấy chồng, cần từ Tình viên."

      "Đáng tiếc ngươi có thai, cũng thể tự mình đưa các nàng xuất môn."

      "Cũng phải là vậy sao? Tốt xấu gì cũng hầu hạ ta thời gian." Tử Tình thở dài.

      --- -----hết 309-------

      By Trạch Mỗ
      Last edited by a moderator: 21/10/15

    2. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Trời ạ, chưa có đọc bộ truyện nào mà muốn nó kết thúc như bộ này á.:yoyo66::yoyo66::yoyo66: Mong nó cứ dài dài dài mãi đến khi con Tiểu Tình lập gia đình sinh con lai tiếp tục . hic. Cứ có cảm giác nó sắp kết thúc rồi. :yoyo44::yoyo44::yoyo44:

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 310, Thám Hoa lang Tử Hỉ

      Tiểu Thanh Tiểu Lam chuyển rồi, Tử Tình trong khoảng thời gian rất dài vẫn chưa thích ứng được, thỉnh thoảng gọi nhầm tên của Tiểu Lục và Tiểu Phấn, làm ra ít chê cười.

      Thư Duệ mỗi ngày đều tự mình đến học đường, Tử Tình làm cho đứa quần áo vải bông mới, thoạt nhìn cùng đứa trong thôn cũng khác nhau nhiều lắm, đứa này theo Lâm Khang Bình luyện đứng tấn năm, lại thường xuyên ở nhảy nhót giường bật bật, thân mình cao hơn đứa trẻ cùng tuổi ít, hơn nữa, chạy hoạt động cũng linh hoạt, Tử Tình cười năm này phí công chịu khổ.

      Mấy ngày này Tử Tình chăm chỉ về nhà mẹ đẻ chút, thường bồi Lưu thị ở cữ chút, cùng Phó thị cũng thân quen hơn chút, mới phát Phó thị thực ra cũng là rất thích chuyện, tâm tư cũng tương đối đơn thuần, chỉ là trong lòng chịu nổi ủy khuất, vô cùng mẫn cảm với lời của người khác, hơi thấy đối phương câu có chút ổn, liền xụ mặt xuống, khó trách ngày ấy có thể bởi vì chuyện mấy đứa bị hóc xương ca, ầm ĩ lên cùng Tử Hỉ.

      Chẳng qua, nàng mang thù, cơn giận của nàng tới cũng nhanh mà cũng nhanh, qua rồi nàng ngược lại tự mình xin lỗi, : "Ta cũng biết điểm này của mình tốt, ở nhà nương ta cũng quản qua ta nhiều lần, mà ta chính là sửa được."

      Nàng vừa cái này, mọi người cũng so đo cùng nàng, thời gian sau, cũng biết nàng là như vậy, khả năng cũng là mới đến chỗ hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, cùng cuộc sống trước kia của nàng đối lập lại quá lớn, còn chưa hoàn toàn dung nhập vào, vừa vội muốn nhận được tán thành của mọi người, Tử Hỉ lại ở bên cạnh nàng, cho nên mới có hành động mẫn cảm đa nghi như vậy.

      Nghĩ thông suốt những thứ này, Tử Tình thường xuyên tìm nàng chuyện, cũng qua cùng Thẩm thị việc này, Thẩm thị đối với nàng cũng nhiều thêm vài phần săn sóc, thường xuyên khen nàng làm việc chủ động, tính khí của Phó thị cũng dần dần mài mòn rất nhiều.

      đến Tử Hỉ, đường bôn ba, cũng chưa từng đường xa như vậy, vừa đến kinh thành bị bệnh, có chút hợp khí hậu, hơn nữa về mặt ẩm thực quen, vốn tương đối soi mói với đồ ăn. Từ có chịu khổ, phương Bắc đều là mì phở , còn chút rau xanh cũng có, hai phía giáp công. Tử Hỉ liền ngã bệnh.

      Cái này cũng làm Vương Tài Vương Hỉ bọn họ lo lắng, Lâm Khang Bình cũng là nghìn lời dặn dò vạn lời nhắn nhủ, nhất định phải chăm sóc tốt Tử Hỉ, có rủi ro gì, chậm trễ thi Hội, cũng phải là đùa?

      May mà Tử Tình trông xa, nhất định muốn Tử Hỉ xuất môn trước nửa tháng. Sợ hợp khí hậu phương Bắc, khí hậu hợp hơn nữa mệt nhọc quá độ, người là rất dễ dàng bị bệnh, nơi nào có tinh lực lập tức vào trường thi?

      Hoàn hảo, Vương Tài Vương Hỉ ở kinh thành nhiều năm, biết Lâm Khang Bình là ra từ Văn gia, trong tiệm cơm của Văn Tam là đầu bếp phương Nam, đồ ăn làm tinh xảo. Cũng có trồng rau trong nhà ấm, chắc là còn có chút gì đó Tử Hỉ có thể ăn, bèn mỗi ngày chạy đến trong tiệm ăn Văn gia đóng gói các loại món ăn và cháo cho Tử Hỉ. Hơn nửa tháng dưỡng khó khăn lắm, Tử Hỉ mới miễn cưỡng có thể ra cửa.

      Đến lúc này, thời giant hi Hội cũng đến, đợt đầu là mùng chín tháng hai bắt đầu thi, trước ngày vào, cũng may phương Bắc trời lạnh, Vương Tài từ trong tiệm ăn Văn gia gói giỏ đồ ăn cho Tử Hỉ, lúc ăn làm nóng bằng bếp lò, cũng dễ dàng.

      Đưa Tử Hỉ vào trường thi, Mấy người Vương Tài cũng dám trở về nghỉ ngơi. Lo lắng sức khoẻ của Tử Hỉ kiên trì được bị tống ra, cho nên, mấy người thay phiên chờ đợi ở ngoài trường thi, ba ngày sau, Tử Hỉ gần như bị hộ vệ đỡ ra khỏi trường thi, về nhà ngủ giấc dài. Ngày hôm sau khoẻ hơn chút, lại bị đưa vào trường thi.

      Cứ như vậy, Tử Hỉ ỷ vào tuổi trẻ, cũng là miễn cưỡng ứng phó xong ba lần thi, trở về liền ngủ giấc miên man, cái này cũng làm mấy người Vương Tài lo lắng, bởi vì giấc ngủ này của Tử Hỉ ước chừng mười hai cái canh giờ.

      Mùng sáu tháng ba vì là ngày yết bảng, người đông nghìn nghịt, vẫn là Vương Tài chen vào xem, Tử Hỉ lại có thể trúng được cống sĩ, chỉ là xếp hạng có chút gần sau, mặc kệ thế nào, có thể thi đình vào tháng sau rồi, Vương Tài cuối cùng thở phào nhõm hơi, vội phái người đưa tin cho Lâm Khang Bình.

      Thi Đình cử hành vào mười sáu tháng ba, lúc này, sức khoẻ của Tử Hỉ trở lại bình thường, sức khoẻ trở lại bình thường, đầu óc tất nhiên tỉnh táo, cuộc thi vấn đáp của thi Đình, Tử Hỉ lưu loát bài văn có lí có cứ, có văn có thái hấp dẫn ánh mắt của giám khảo và Hoàng thượng, thoáng cái liền bước vào hàng ngũ mười tên phía trước.

      Khi Thánh thượng triệu kiến mình, hỏi Tử Hỉ rất nhiều, kinh, sử, tử, tập (*), việc đồng áng, thủ công nghiệp, xưởng .. Tử Hỉ đều trả lời lưu loát, nhất là lời của Tử Hỉ lấy nông nghiệp làm cơ sở, phát triển mạnh thủ công nghiệp và công nghiệp, buôn bán, những có thể làm đầy quốc khố, còn có thể khiến dân chúng giàu có, an cư lạc nghiệp…, rất được Thánh thượng vui lòng.

      (*) Kinh, sử, tử, tập: cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập

      Đáng tiếc, thành tích thi Hội của Tử Hỉ hơi kém, hơn nữa cũng là trẻ tuổi, thi Đình được chấm làm thám hoa lang.

      Sau khi yết bảng, mấy người Vương Tài kinh hỉ và ngoài ý muốn, đến chính Tử Hỉ cũng có vài chả hiểu tại sao, vận khí này, cũng quá tốt , phải biết rằng, lấy thành tích thi hội của , nằm mơ cũng dám vọng tưởng nhất giáp.

      Nhất giáp: Hạng đầu, trong thi cử ngày xưa chỉ Trang Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa

      Tử Hỉ tham gia xong Quỳnh Lâm yến Lễ bộ tổ chức, hoàng thượng lại ở Ngự hoa viên chiêu đãi nhất giáp của cuộc thi lần này, trong bữa tiệc hỏi số tuổi hôn phủ của Tử Hỉ, Tử Hỉ nhất nhất thành đáp lại.

      "Ngươi năm nay còn chưa đầy mười chín, tại sao lại thành thân sớm như vậy?"

      "Hồi thánh thượng, gia mẫu bởi vì thứ nhất thể chậm trễ hôn của tiểu muội, thứ hai thông thường đệ tử nhà nông hôn phối đều làm sớm, do đó định ra hôn cho học sinh."

      "À, ngươi là đệ tử nhà nông, khó trách ngươi đối với việc đồng áng có chút tinh thông, vậy cũng chịu ít khổ , nhưng là trẫm nhìn dường như giống nha?"

      Tử Hỉ nghe xong, bèn kể đại khái tình huống trong nhà chút, Hoàng thượng nghe thấy Tử Hỉ xuất thân nhà nông đủ kinh ngạc rồi, nghĩ tới là, Tăng gia có bốn nam hài lại có thể ra hai tiến sĩ bốn tú tài, hơn nữa, Tăng gia vẫn là từ gia đình cực độ bần hàn, dựa vào nữ nhân mang theo đứa trồng trọt lật người, cái này thể khiến cho Hoàng đế hứng thú.

      Tử Hỉ, chỉ trong nhà Tử Tình nhận được thư của Vương Tài đưa tới, biết Tử Hỉ dưới tình huống bệnh nặng hồi còn trúng tiến sĩ, có thể thêm thi đình, quá vui mà khóc nước mắt tràn mi, tình cảm của Tử Tình đối với Tử Hỉ vốn rất sâu sắc, Tử Hỉ thành công so với Tử Phúc thành công càng có thể tác động tới tâm tư của Tử Tình hơn, dù sao, Tử Hỉ cũng là Tử Tình tay nuôi lớn, tình cảm bỏ ra chút thua gì Thư Duệ bây giờ.

      Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cùng với Phó thị biết được tin tức, vui sướng tất nhiên là cần cũng biết, Phó thị vội thỉnh cầu với Thẩm thị tự mình về nhà mẹ đẻ truyền tin, Thẩm thị sai người truyền tin cho Tử Phúc, Tử Lộc còn có nhà mẹ đẻ.

      Tin tức truyền đến lão gia tử và Điền thị bên kia, lão gia tử là lòng vui mừng, trong lòng Điền thị lại cực kỳ vi diệu, mặc dù tôn tử có tiền đồ, nàng ra ngoài cũng nở mày nở mặt, nhưng tiền đồ của tôn tử này, nàng cũng chỗ tốt thực chất gì, hơn nữa, về sau, thắt lưng của Tăng Thụy Tường và Thẩm thị càng cứng rắn, lại càng nghe Điền thị định đoạt rồi, việc này nếu rơi ở người Tử Toàn hoặc mấy ngoại tôn, có bao nhiêu tốt? Đây là suy nghĩ thực trong nội tâm Điền thị, đương nhiên dám ra với lão gia tử.

      Tăng Thụy Khánh và Chu thị, ở trong ruộng cấy mạ, thôn dân trong ruộng bên cạnh thấy hai người cười : "Thụy Khánh đại thúc, nhà lão Nhị nhà ngươi lại có việc vui lớn rồi, nghe , đứa cháu kia nhà ngươi, lại trúng tiến sĩ, chậc chậc, ngươi , văn phong Tăng gia các ngươi làm sao lại tốt như vậy, phần mộ tổ tiên toả ra khói xanh ? Tương lai, nhi tử ngươi nhất định cũng tệ được ? Ngươi , nhà ai có đệ đệ tốt như vậy, nịnh bợ tốt, ngươi còn ngược lại cắt đứt qua lại, Thụy Khánh đại thúc, ta đúng là bội phục ngươi, có cốt khí."

      "Ngươi biết cái gì chứ? Người ta căn bản cần thiết, Thụy Khánh đại thúc đến cha mẹ cũng cần, còn cần đệ đệ gì?" thôn dân khác .

      "Cha mẹ già rồi tất nhiên vô dụng, nhà đệ đệ nhưng là có tiền có thế, tùy tiện nơi nào dìu dắt chút, Thụy Khánh đại ca phải có rồi, cần tự mình cực cực khổ khổ ở đây cúi đầu khom lưng, năm mệt chết mệt sống, cố gắng còn chưa bằng người ta tùy tiện thưởng chút, các ngươi có đúng hay ?"

      Tăng Thụy Khánh nghe xong, ném mạ vào trong ruộng cái, quát: "Cấy mạ cấy mạ, chuyện nhà chúng ta, liên quan tới các ngươi cái rắm, hàm cật la bặc đạm thao tâm (*), lại , cha mẹ ta ta nuôi tử tế, ai ta cần cha mẹ? Lại thuyết tam đạo tứ (**), phá hỏng thanh danh của ta, chúng ta đến chuyện ràng chút với lý chính và trưởng lão."

      (*)Hàm cật la bặc đạm thao tâm(咸吃萝卜淡操心): chỉ người thích xen vào việc người khác mà nhiều khi dù biết đầu cua tai nheo như thế nào, dù có thể chỉ làm rắc rối phiền phức hơn. | lo chuyện bao đồng; lo bò trắng răng

      (**)Thuyết tam đạo tứ (说三道四): 1. chuyện linh tinh; góp ý bậy bạ | 2. chỉ trích; phê bình; này nọ


      Mấy người thấy Tăng Thụy Khánh nổi nóng, chớp mắt với nhau, cười hoà tiếng, Tăng Thụy Khánh tức giận đến mặt mũi trắng bệch, nhấc chân về nhà, Chu thị thấy thế mắng thôn dân: "Các ngươi cũng tích chút khẩu đức, đám chết bầm, mọi người đều ở trong thôn, ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy."

      "Đúng vậy, người nào có lúc làm sai, các ngươi nha, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng ." Có người lớn tuổi trong tộc Chu thị giúp nàng câu.

      Tăng Thụy Khánh trở về trong nhà, Tử Toàn vừa lúc ở nhà nghỉ cày bừa vụ xuân, Chu thị nỡ để đứa xuống ruộng chịu khổ, mượn cơ hội để đứa đọc sách mà ở lại trong nhà, mà Tử Toàn này phải là người an phận chịu đọc sách, vừa thấy người lớn trong nhà đều ra ngoài, mình cũng ở trong sân bắt mèo đấu chó chơi, bỗng vừa thấy Tăng Thụy Khánh đá văng cửa lớn, còn chưa kịp nhanh chóng vào phòng, thành vật hi sinh, bị Tăng Thụy Khánh hết mắng đánh, trừng trị trận, khi Chu thị vào cửa, vừa đúng lúc nghe thấy Tử Toàn gào khóc thảm thiết, bèn cũng lập tức ra sức chạy tới, gào lên.

      Đây đúng ứng với câu kia, mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu, nhà Tăng Thụy Tường thương lượng muốn mở từ đường tế tổ, bày bữa tiệc, mời toàn bộ người trong thôn, chẳng qua, tất cả cái này đều phải chờ Tử Hỉ trở về lại tiếp.

      đến Tử Hỉ còn ở Ngự hoa viên, nghe xong chuyện nhà của Tử Hỉ, khó được hôm nay Hoàng đế vui vẻ, muốn ban cho ba người nhất giáp cuộc thi năm nay, phân biệt để cho mọi người đưa ra nguyện vọng của mình.

      Trạng Nguyên lang năm nay ba mươi hai tuổi, thấy Thánh thượng vui vẻ, bèn cầu bức hoạ vẽ Thánh thượng, Bảng Nhãn thấy vậy, cũng muốn bức họa, đến phiên Tử Hỉ, Tử Hỉ suy nghĩ chút, hỏi: "Hồi thánh thượng, cầu gì đều có thể đưa ra sao? Chỉ cần Thánh thượng có thể làm là được?"

      "Miệng vàng lời ngọc, như giả bao hoán." (*)
      (*) Như giả bao hoán: nếu giả cho đổi lại

      Tử Hỉ vừa nghe xong, quỳ xuống.

      "Học sinh muốn cầu thánh thượng viết cho bộ hoành phi treo cửa, ta muốn đưa về quê nhà, treo trước cửa đại môn, báo đáp cho mẫu thân vất vả dưỡng dục ta nhiều năm."

      "Cái này, rất dễ dàng, ngươi chần chờ lúc, làm hại trẫm thiếu chút nữa muốn đổi ý, nghĩ đến ngươi cấp cho trẫm vấn đề khó khăn gì, chẳng qua, ngươi vừa cái này, ngược lại khiến ta nhớ tới, trẫm muốn thưởng ngươi chút gì đó, trẫm cấp cho mẫu thân ngươi ân điển lớn."

      Tử Hỉ vừa nghe, vội ba quỳ chín lạy tạ ơn.
      Last edited by a moderator: 21/10/15

    4. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :yoyo44:Tử hỷ làm được nhưng gì với tử tình rồi.:yoyo17::yoyo26:ich nhất cũng được thám hoa:yoyo26:

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 311, Thẩm thị thụ phong

      "Cả đời này của mẫu thân ngươi, nghĩ đến cũng là dễ dàng, lý ra, ngươi chỉ là Thám Hoa, mặc dù ra làm quan, cũng chỉ là thất phẩm, muốn cầu phong thưởng cho mẫu thân ngươi, cũng chỉ là sắc mệnh, hôm nay vừa là ân điển, liền phong làm ngũ phẩm Cáo Mệnh nghi nhân . Cũng coi như vì nàng dưỡng dục được bốn nhi tử tốt cho Đại Phong triều ta." Hoàng thượng .

      "Đa tạ thánh thượng phá lệ khai ân." Tử Hỉ dập đầu xuống.

      Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, các vị đại thần cảm thấy cử động lần này có chút trái thông lệ, muốn đưa ra ý kiến chút, ngờ Thánh thượng khoát tay chặn lại, : "Nếu Đại Phong triều ta còn có hàn môn mẫu thân như vậy, có thể làm cho cả nhà thoát khỏi nghèo khó, còn có thể bồi dưỡng được bốn tú tài hai tiến sĩ, trẫm cũng khai ân tứ phong như vậy."

      Việc này coi như định xuống rồi.

      Mười lăm ngày sau, Tử Tình lại nhận được thư chuyển nhanh của Vương Tài, Tử Hỉ trúng nhất giáp Thám Hoa, Tử Tình vui mừng nhảy lên, quên mất trong bụng còn có tiểu bảo bảo sáu bảy tháng, Lâm Khang Bình đón được Tử Tình, sợ tới mức sắc mặt cũng trắng bệch, hận thể ấn Tử Tình dạy dỗ phen tử tế.

      "Ta ngày mai xuất môn, ngươi ở nhà như vậy, làm sao ta yên tâm?" Lâm Khang Bình hỏi.

      " đâu, còn có chuyện vui nào còn lớn hơn chuyện này sao? Ta cũng là quá ngoài ý muốn quá kinh hỉ, mới bỗng chốc kìm lòng đậu." Tử Tình kéo lại quần áo Lâm Khang Bình nhận sai.

      "Về nhà cha mẹ trước , để cho bọn họ vui mừng chút, phỏng chừng, tiệp báo phải sau hai ngày nữa mới có thể đến."

      Tăng Thụy Tường cũng là có chút thể tin, nhìn thư chuyển nhanh trong tay Tử Tình, đại nam nhân, hai tay nâng thư, hu hu khóc lên. Thẩm thị và Tử Tình thấy đều xót xa thôi.

      Phó thị lúc này cũng là nghiêng nghiêng ngả ngả chạy vọt vào, hỏi: "Tỷ tỷ, là sao? Tướng công trúng nhất giáp Thám Hoa?"

      Tử Tình vội đón tiếp. Đỡ lấy Phó thị, : "Tất nhiên là , công bố hoàng bảng, là hạ nhân của Khang Bình phái người ra roi thúc ngựa đưa tới thư chuyển nhanh. Tiệp báo phỏng chừng mấy ngày sau là có thể đến."

      Phó thị nghe xong cũng là quá mừng mà khóc, nghĩ tới, nàng gả vào gia đình nhà nông này còn chưa đến nửa năm. Tướng công lại còn có thể thi đậu Thám Hoa, khó trách phụ thân nàng vẫn luôn kiên trì muốn Tử Hỉ làm con rể, Phó thị giờ này khắc này, hết sức may mắn vì mình nghe lời phụ thân khuyên bảo. Cũng thể bội phục nhãn lực của phụ thân nàng.

      Tiệp báo quả thực vào ba ngày sau đến, Tử Hỉ còn chưa về nhà, chẳng qua, người Châu nha Huyện nha cùng với thân hào nông thôn trong vùng đến tặng lễ cũng là nối liền dứt. So với lần Tử Hỉ trúng cử trước đó, người đến còn nhiều hơn. Các loại đồ xếp đầy khố phòng, từ giấy và bút mực, tranh chữ cổ, ngọc thạch đồ sứ, lăng la tơ lụa. Cái gì cần có cũng đều có. Chẳng qua, đồ vàng bạc và tranh chữ quý trọng, Tăng Thụy Tường đều khéo léo từ chối.

      Vài ngày nay Tăng Thụy Tường và Thẩm thị bận rộn tiếp đãi khách nhân, giờ học ở học đường do Tử Thọ dạy tạm. Điền thị chờ Tử Thọ hết giờ học, cũng là thường lôi kéo Tử Thọ qua chuyện mấy câu, hỏi chút trong nhà có những người nào đến, tặng lễ gì, Tử Thọ mỗi lần đều hàm hàm hồ hồ trả lời.

      Hai ba lần sau, Điền thị liền lôi kéo tay Tử Thọ : "Tử Hỉ khi nào trở về? Sau này. Tử Hỉ khẳng định cũng là muốn ra ngoài làm quan, Tử Lộc chuyển đến ở trong thành, trong nhà chỉ có ngươi ở lại, tiểu ngươi kia cũng cầu cái gì, chẳng qua là đại cha và đại ngươi kia, làm sao có thể nghĩ ra cách nào. Làm dịu quan hệ với cha mẹ ngươi chút, như thế nào cũng là nhà cốt nhục chí thân, nào có đạo lý sống chết gặp nhau? Chuyện này ra, Tử Phúc và Tử Hỉ cũng dễ nghe nha? Ngươi có phải đạo lý này hay ? bằng, ngươi trở về khuyên nhủ tốt cha ngươi nương ngươi."

      Tử Thọ nhìn thoáng qua lão gia tử bên cạnh im lặng lên tiếng, : "Bà, ta đây chỉ là tiểu bối, cũng có cách nào khuyên bảo, ta cũng khuyên. Cha ta phải chưa từng để cho đại cha ta đường lui, đại cha ta cần. Còn có đại ta kia, xảy ra chuyện tỷ ta, ngươi và a công buộc cha ta tha thứ đại , nhưng đại hối cải sao? Dựa vào cái gì cha ta nương ta phải chịu phần uỷ khuất này lần nữa, các ngươi ai thay ta cha nương ta nghĩ tới cho dù chỉ là lần ? Lấy địa vị nhà ta giờ này ngày này, tới tìm bọn họ đòi lại công đạo trước kia cũng rất phúc hậu rồi."

      Tử Thọ xong cũng chờ lão gia tử và Điền thị đáp lại, khom người hành lễ, tự mình lui ra ngoài, Điền thị thấy Tử Thọ xa, mắng: "Ngươi nghe chút, mỗi đứa, đều là bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, nếu phải là ta nhất thời mềm lòng, có lòng tốt, có thể có ngày hôm nay?"

      Lão gia tử mở miệng : "Nếu phải là ngươi từng bước từng bước bức đến ngày hôm nay, có lẽ, chính là quan lão gia từ lâu rồi, sao đến nỗi chịu khổ những năm này? Có lẽ còn có thể niệm tình người vài phần."

      Điền thị nghe xong muốn phản bác, Thạch bà tử từ phòng bếp ra, Điền thị đành phải nhịn xuống.

      Tử Thọ về nhà cùng Tăng Thụy Tường và Thẩm thị những cái này, nhưng là tìm Tử Tình, tâm hồi.

      Tử Tình nghe xong vỗ vai Tử Thọ : " nghĩ tới ngươi còn rất biết ăn , trong ngày thường chúng ta còn cho là ngươi ít , thời khắc mấu chốt vẫn là đảm đương được, phí công đọc sách."

      "Tỷ, sợ trong lòng ta là nghẹn, mới có thể tìm ngươi mà chút, ngươi chẳng qua là ta nghe được lần bà ta những lời này, chịu nổi, cha ta nương ta mấy năm nay, phải nghẹn thành cái dạng gì nữa?" Tử Thọ hỏi.

      "Cho nên, chúng ta mới muốn kiên quyết ngăn cản cha ta và đại cha hòa hảo, xem ra, tiểu Tứ trúng Thám Hoa, nhà đại cha khẳng định có động tĩnh." Tử Tình .

      Lời này của Tử Tình vừa mới chưa được ngày, Chu thị quả thực tới cửa, Chu thị là theo xe ngựa Phó thị vào, Phó thị về nhà mẹ đẻ truyền tin, ở hai ngày, lúc này, mới đến cửa nhà, thấy Chu thị quanh quẩn ở trước cửa.

      Phó thị cũng nhận ra Chu thị, thấy trước cửa có người, biết mấy ngày nay trong nhà nhiều người đến, cũng có thôn dân trong thôn, tới cửa tặng chút rau, vài quả trứng gà tỏ ý chúc mừng, cho nên, Phó thị cũng có suy nghĩ sâu, dẫn theo Chu thị vào.

      Chu thị thấy Thẩm thị, bèn rút khăn ra, khóc sướt mướt : "Đệ muội, xem ở phần lúc trước chúng ta cũng từng ở dưới mái hiên phụng dưỡng cha mẹ chừng mười năm, đệ muội cũng cần so đo với ta, chuyện học đường ngày ấy, vốn là lỗi của ta, đệ muội cũng biết, khi ta hồ đồ lên, cái gì cũng quan tâm để ý. Ngươi , hai chị em dâu chúng ta, cũng sống chung yên lành mười năm, ta còn giống như trước kia như vậy, ngươi cũng có được danh tiếng, Tử Toàn nhà ta cũng có chỗ dựa, cha mẹ bên kia còn bớt phải lo cho chúng ta, ngươi có được ?"

      " được, đại tẩu. Lời ra, tựa như nước đổ ra ngoài, nước đổ ra ngoài rồi ngươi có thể hốt về sao?" Thẩm thị hỏi.

      Chu thị nghe xong có chút khó tiếp, mà lúc này Tử Tình đến, Chu thị với Tử Tình: "Đại chất nữ khi nào lại mang thai rồi? Nghe ngươi cũng sinh ba nhi tử rồi, chậc chậc, là mệnh tốt. Ta cũng là muốn tới cửa thăm hỏi, đáng tiếc, người trông cửa nhà ngươi cho vào."

      "Đa tạ, cũng làm phiền đại nương nhớ thương." Tử Tình trả lời.

      Phó thị biết đây là Chu thị, cảm thấy có vài phần tức giận, suy nghĩ chút, mở miệng : "Nương, nàng dâu mới từ nhà mẹ đẻ trở về, nương ta nhờ mang giùm mấy cuộn gấm tới đây, lúc ta vừa mới tiến vào để Bích Trúc mang về rồi, bằng bây giờ nương qua chuyến cùng ta, chọn cuộn nương thích, nàng dâu làm cho nương bộ quần áo, chờ khi tướng công trở về bày tiệc mặc."

      Thẩm thị nghe xong tất nhiên hiểu ý của Phó thị, với Chu thị: "Đại tẩu, giờ ta còn có việc, cũng giữ ngươi lại, cuộc sống nhà nào nhà nấy qua, ta cũng xong, đại tẩu chớ quên là được."

      Chu thị còn muốn hai câu, Thẩm thị tự mình đứng lên tiễn khách, Chu thị tức giận được, đành phải cáo từ rời .

      ngày này, Thẩm thị và Tử Tình nằm nghiêng giường, bấm ngón tay tính ngày về của Tử Hỉ, bỗng nhiên Tử Thọ từ học đường chạy về nhà, : "Nương, nương, đường tới đám quan binh, hàng còn cầm cây Hoàng kỳ (*), hẳn là chạy đến nhà chúng ta, Tứ đệ trở lại sao?"

      (*) Hoàng kỳ: Cờ vàng, biểu thị liên quan đến Hoàng đế

      Thẩm thị và Tử Tình nghe xong, dìu nhau ra cửa viện, sai Tử Vũ đưa tin cho Phó thị, cả nhà mới vừa đến cửa viện, Tăng Thụy Tường cũng vào cửa, trước mặt đám người đông nghìn nghịt từ người rẽ đến, chạy thẳng đến Tăng gia, cưỡi ngựa chạy tới trước lại là thủ hạ Phó đại nhân phái tới. Theo sau là nhà Tử Lộc từ xe ngựa xuống.

      "Mau, Tăng lão gia, chuẩn bị nhang đèn tiếp chỉ."

      "Tiếp chỉ? Tiếp chỉ gì?" Tăng Thụy Tường có chút hiểu nổi. Tiệp báo Thám Hoa nhận, lại , cũng cần Hoàng thượng tự mình hạ chỉ chứ?

      "Cha, dù sao cũng là chuyện tốt, nghe là Thiên Đại ban ân." Tử Lộc .

      Vẫn là Phó thị hiểu chút, : "Cha mẹ, trước hết mặc kệ những cái này, chuẩn bị đồ quan trọng hơn. Chỗ trước cửa viện này còn khá lớn, bằng liền bày hương án ở chỗ này . Còn có, mọi người thay bộ quần áo mới vui mừng chút." xong Phó thị chạy nhanh phân phó bọn nha hoàn chuẩn bị đồ.

      Mọi người vội vàng thay quần áo bên ngoài xong, lại tới cửa, bên ngoài tường viện Tăng gia đứng đầy người, quan binh ở ngoài cửa, xa hơn ít, là thôn dân. Lão gia tử và Điền thị biết tin tức cũng chạy tới.

      cùng với quan binh có Phó đại nhân, Phó đại nhân giới thiệu còn có Tri phủ An châu, lúc này, Tử Hỉ cũng từ bên trong kiệu ra, trước tiên dập đầu lạy ba cái với Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, : "Cha, nương, ta tiếp chỉ trước , có cái gì lát nữa sau."

      Hương án dọn xong, lão gia tử và Điền thị cũng theo mọi người quỳ xuống, chỉ thấy người mặc áo đỏ dáng vẻ quan viên, theo bên cạnh là thái giám hai tay nâng thánh chỉ lấy ra từ trong hộp, đọc: "Hoàng đế chiếu viết: "Nhà tích thiện, tất có dư khánh. có tự mình tích luỹ cố gắng, sau đó cũng thịnh vượng. . .

      Thiện ở đây là cố gắng, khánh có nghĩa là mừng

      Sắc viết: đức chi ở người, thân giả cha mẹ đều vậy. Do đó triều đình truy ban tiêu chuẩn cũng bởi vậy, ngươi Hàn Lâm viện học sĩ Tăng Tử Hỉ chi mẫu Thẩm thị, trẻ dịu dàng hiếu thuận, lớn tuổi tài đức sáng suốt, hiếu kính cần kiệm, con cháu trung thực thông minh. Bây giờ đặc biệt phong tặng ngươi làm ngũ phẩm nghi nhân, Cửu Nguyên có biết, khâm thử.

      Sắc mệnh ngày hai tám tháng ba năm hai bảy Nguyên Hoành."

      Giả: chỉ người, chi: dùng về lời liền nối nhau
      Cửu Nguyên: Cửu Châu đại địa, chín châu của Trung Quốc cổ.

      Quan viên đọc xong, mọi người Tăng gia dập đầu tạ ơn, quan viên đặt lại thánh chỉ vào trong hộp, hai tay nâng đưa cho Thẩm thị, : "Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, phu nhân là ngũ phẩm Cáo Mệnh rồi." Phó thị lúc này vội đưa qua tờ ngân phiếu.

      Lúc này, Tử Hỉ kéo tay Thẩm thị, chảy nước mắt cười : "Nương, ta cầu cái lệnh phong cho ngươi, nương, ta làm được rồi, về sau, ai cũng thể bắt nạt ngươi nữa."

      Thẩm thị mặc dù chưa từng đọc sách, nhưng cùng là xem qua hai lần, hàm nghĩa mấy chữ Cáo Mệnh phu nhân này vẫn là hiểu được, lập tức sững sờ ở nơi đó, Tử Tình đẩy nàng cái, Thẩm thị mới lệ nóng tràn mi, dựa vào Tăng Thụy Tường, hu hu, như là muốn khóc đủ lần uỷ khuất mấy năm nay.

      By Mỗ Trạch
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      huyendo, Nhiên Nhiên, KisaragiYue2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :