Editor : tyvybutchi.
Chương 50: Người phụ nữ của tôi cũng dám động.
Quý Nghiên vừa ra khỏi cửa cũng cảm thấy có cái gì đúng, mỗi ánh mắt nhìn đều rất kỳ quái, thỉnh thoảng có mấy người đường vừa vừa quay đầu chỉ chỉ chõ chõ , thậm chí còn bàn luận to .
Quý Nghiên biết tình, hôm nay trước khi ra khỏi cửa có chải đầu mà! Còn trang bị đầy đủ nội y dưới, ăn mặc cũng bình thường, cũng phải là mặc đồ taobao (*).
Nhớ tới cái này, Quý Nghiên có chết cũng quên những lời nhục nhã mà ngày đó vào tiệc sinh nhật Mạnh Thiếu Tuyền với ..., bắt cá hai tay coi như xong vậy mà còn oan uổng , còn tự cho mình vô tội nữa chứ!
lúc nào mặc đồ taobao hả? ràng là đồ tianmao(*) mà!
(*): taobao vs tianmao là trang mua sắm bên tàu, đồ tianmao bảo đảm hơn taobao.
đúng là bị mù mà!
Vừa đúng lúc này có nữ sinh trung học cấp hai đeo ba lô từ phía sau ngang qua, cố ý đụng mạnh cái khiến cho ngã xuống đất, sau đó câu xin lỗi cũng chỉ hừ tiếng lớn, rồi ngẩng đầu lên vô cùng cao ngạo bỏ .
Quý Nghiên cảm thấy vô cùng tức giận đành la tiếng:
“Này…”
Nữ sinh kia bước lên xe buýt mà mất, bỏ mặc tiếng la của ở bên ngoài cửa sổ.
Nhân phẩm kiểu gì thế?
Quý Nghiên buồn bực lên xe đến công ty, bước vào công ty bị tất cả nhân viên nhìn mình bằng ánh mắt hỏi tội thẳng đến phòng làm việc. Ngay cả ở phòng làm việc các đồng nghiệp đều nhìn giống hệt như những người qua đường ban nãy, Quý Nghiên càng buồn bực hơn rồi! có làm chuyện gì táng tận lương tâm mà? Hay là bị lộ chuyện xấu gì rồi ? phải là lên tin tức rồi chứ? Từ lúc nào "nổi tiếng" đến mức mà ngay cả mình cũng biết thế?
hỏi người nam sinh ngồi gần chỗ mình nhất :
" xảy ra chuyện gì sao?"
Nhìn bộ mặt xấu hổ của người kia, chuyện cũng được tự nhiên cho lắm: " có việc gì."
Quý Nghiên im lặng nằm dài ra bàn, khuôn mặt nhắn phồng lên bên, đây là muốn giả vờ biết? Nếu vậy có thể đừng gợi lên lòng hiếu kỳ của có được hay ? Cứ như thế mà yên lòng suốt cả buổi sáng, đến buổi trưa như thường lệ Quý Nghiên ra ngoài ăn cơm, thường thường đều là ăn ở căn tin của công ty, nhưng hôm nay lại muốn mua chút linh kiện cần để lắp ráp khẩu súng. Vì vậy Quý Nghiên thừa dịp buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi mà chạy đến cửa hàng lớn nổi tiếng ở Hongkong.
Thời gian ăn cơm trưa nhất định là kịp nên Quý Nghiên đành phải tùy tiện mua chút gì đó đường mà ăn lót dạ. Thời tiết dần chuyển lạnh, Quý Nghiên đội nón, tóc dài xõa hai bên trước ngực, cũng còn gặp phải tình huống giống ban sáng nữa. vài vòng, mua chút đồ vật cần thiết, xác định có bỏ sót cái gì liền chuẩn bị trở về công ty.
Ra khỏi cửa hàng quẹo trái bao lâu đến trạm xe lửa, Quý Nghiên đến vừa kịp lúc xe lửa sắp chạy.
Nhưng ngờ vào lúc này lại gặp phải Bạch Thắng.
Lần này lái chiếc Maybach, dáng người thon dài dựa vào bên cạnh xe, khuôn mặt tuấn nhã giản ra, trong mắt lên ánh cười. Quý Nghiên đứng ở phố đối diện, ràng là ngẩn cả người, nương theo tầm mắt của , nhìn thấy bước tới gần, cuối cùng dừng ở trước mặt , hình như hai người chuyện gì đó.
Đó là cực xinh đẹp có khí chất hơn người, vô cùng sang trọng với mái tóc ngắn tinh xảo và khuôn mặt hoàn mỹ tỳ vết, toàn thân lại lộ ra loại cảm giác chịu gò bó, chỉ nhìn lần đầu thôi cũng đủ khiến người ta kinh ngạc than thở, nhưng lại cũng thể nào ghét được.
Quý Nghiên nhìn bọn họ mỉm cười, nhìn bọn họ lên xe, rồi lại nhìn chiếc xe mất ở trước mắt , trong đầu đột nhiên trống rỗng, còn suy nghĩ gì cả.
Trong nháy mắt, trái tim giống như bị cái gì đó đè nặng.
Trong đầu ngừng nhớ tới hình ảnh vừa rồi.
Cùng với đêm mà Mộc Tây với câu kia: "Tình cảm cũng phải là cánh gà MacDonald, bất cứ lúc nào bất kể nơi đâu đều có thể gọi giao hàng tận nơi, cũng phải là phục vụ 24/24, lúc nào muốn ăn là có thể mua được.."
"Cậu nên do dự mãi, chừng ngày nào đó ấy liền bị người khác cướp mất. ai có nghĩa vụ đứng nguyên tại chỗ đợi cậu mãi cả… nếu cậu quả thích ấy liền sớm bắt lấy, hơn nữa còn phải vững vàng nhét vào trong túi, gắt gao bảo vệ, thể để người khác cướp "
" ai có nghĩa vụ đứng nguyên tại chỗ đợi cậu mãi."
" chừng ngày nào đó ấy liền bị người khác cướp mất."
" chừng ngày nào đó ấy liền bị người khác cướp mất."
ngày này, ngờ lại đến nhanh như vậy !?
Thậm chí ngày hôm trước còn với những lời như vậy, thế mà còn chưa quá 48 giờ, tại sao trong thời gian ngắn như vậy lại có thể lập tức đối xử dịu dàng với khác?
Nhưng như vậy cũng tốt, bởi vì ra lời hứa của cũng chỉ là trong lúc vui mừng nhất thời ra mà thôi?
Mạnh Thiếu Tuyền là quá đủ rồi, Quý Nghiên muốn tin Bạch Thắng cũng là người hay thay đổi như vậy, nhưng còn cảnh tượng vừa thấy lúc nãy sao?
Hay đây là cái mà người ta gọi là tật xấu khó bỏ của đàn ông?
Thứ tình cảm này, còn cần thiết tin tưởng nữa sao?
Rốt cuộc có thứ gì mãi thay đổi chứ?
Trong lòng Quý Nhiên rối như tơ vò, quấn càng lúc càng chặt, tài nào thoát ra được, giống như bản thân mình bị chặt trong cái bẫy. ràng là chính buông tay trước, là bốn chữ "Chưa từng nghĩ tới" ra khỏi miệng, lý thuyết mà , Bạch Thắng và có bất cứ quan hệ gì, càng cần chịu trách nhiệm gì với , mọi chuyện làm đều là quyền tự do của , cho dù là qua lại với phụ nữ, hay thậm chí là làm chuyện thân mật Quý Nghiên cũng có quyền xen vào.
Tất cả chuyện này đều hiểu , nhưng tại sao tâm trạng lại chẳng thể nào vui nổi, kìm được trận chua xót lan tràn trong ngực, trong phút chốc cả người giống như mất tất cả sức lực. Đầu óc trở nên đần độn, còn chút lý trí nào nữa.
chỉ có thể dựa theo ý thức bản năng mà bước tới trạm xe lửa, mua vé tàu, đón xe, tất cả đều làm cách máy móc. Trong dòng người đông đúc toa xe chật chội, Quý Nghiên bị người ta đẩy tới đẩy lui ngừng, nhưng cũng có bất kì cảm giác gì. Ánh mắt cứ vô hồn biết là nhìn nơi nào.
Trở lại công ty, cuối cùng vẫn là về trễ, Quý Nghiên được cho biết chị Nhạc tìm , nhưng cũng chỉ là bước yếu ớt tới phòng làm việc của chủ bút.
Gõ cửa, bên trong rất nhanh có người trả lời, Quý Nghiên đẩy cửa vào.
"Chị Nhạc, chị tìm em có chuyện gì à." Mở miệng, mới phát khóe miệng tràn đầy chua chát.
Chị Nhạc ngẩng đầu, bảo ngồi xuống cái ghế đối diện bàn làm việc."Tôi có chuyện muốn với , mời ngồi."
Quý Nghiên suy nghĩ hỗn loạn ngồi xuống, càng muốn bản thân bình tĩnh nhưng lại càng cảm thấy nôn nóng.
Sắc mặt được tốt của bây giờ đến cả người mù cũng nhận ra, huống chi là chị Nhạc lăn lộn nhiều năm sớm thành tinh.
Chị Nhạc nhìn cái liền biết có tâm :
"Quý Nghiên, là người thuộc trường hợp đặc biệt mà công ty tuyển vào, có rất nhiều phương diện giống người khác, điểm này nên biết."
"Vâng."
Chị Nhạc: "Vậy tôi đơn giản chút, tôi hi vọng biết tình trạng gần đây của mình. có thể cho tôi biết chi tiết ?"
Lúc này Quý Nghiên mới ngước mắt, ánh mắt mất hồn xẹt qua tia kinh ngạc.
Chị Nhạc : " cần phải lo lắng, tôi chỉ là muốn đánh giá cận kẽ tình trạng làm việc của mà thôi."
Nếu như là bình thường chắc chắn Quý Nghiên sớm nhận ra có cái gì đó đúng, nhưng vào giờ phút này trong đầu chỉ còn mãi bận tâm chuyện của Bạch Thắng, lý trí sớm chẳng còn, hoàn toàn có khả năng tự hỏi quá lâu. Đơn giản chọn mấy giờ chuyện làm trả lời.
Chị Nhạc vẫn nhìn , lúc chuyện chỉ yên lặng, giống như xác định lời của là thực hay giả.
"Nếu vào Thánh Y tôi hi vọng hiểu chút, là thành viên của công ty, phải có thái độ siêng năng trong công việc, quản lý tốt cuộc sống riêng của mình, đừng để cuộc sống riêng ảnh hưởng đến công việc, cũng tuyệt đối đừng vì lý do cá nhân mà làm ảnh hưởng đến công ty, có thể làm được ?"
Quý Nghiên mới vừa xong, chị Nhạc liền nghiêm túc xả tràng.
Quý Nghiên gật đầu cái.
Last edited by a moderator: 11/4/15