Chương 35 : Bài tập Edit : Mẹ Mìn Trở về ký túc xá, Tô Khả lập tức đem bài tập giáo sư cho lúc trước ra xem. Ngày nộp bài là tuần sau, mà còn chưa viết được chữ nào, cảm thấy rối rắm. Lúc này, ba bạn cùng phòng cũng trở lại, Tô Khả vừa nhìn thấy liền hỏi: "Các cậu làm bài tập chưa?" Ba người sửng sốt, lấy lại tinh thần sau đó đồng thanh kêu lên "A ——" . Trần Tĩnh Tĩnh kêu rên: "Xong rồi, tớ hoàn toàn quên mất, nếu cậu nhắc tới, tớ đoán chừng phải thi lại mất thôi." "Tớ vẫn nhớ sang tuần phải nộp bài tập, nhưng là..." Vương Mộng Mộng khổ bức . "Nhưng là vội vàng cùng lớp bên cạnh có ái muội, cẩn thận, mải ái muội nên quên ." "Chết mất thôi, nhanh làm ." "Phải là, chết tiệt, số liệu cúc hoa tớ phải làm thế nào đây." "Đúng vậy, nếu chúng ta tìm người nghiên cứu được ?" Tô Khả nghe mấy bạn líu ríu, nhịn được hỏi: "Đừng cho tớ biết các cậu đều nghiên cứu cúc hoa nhá." "Chết tiệt, cậu nghĩ là tụi tớ giống cậu, đều thích dưa chuột à." Trần Tĩnh Tĩnh bĩu môi. "Chỉ là, cúc hoa so với dưa chuột có hơn hay !" Vương Mộng Mộng gật đầu. Tô Khả nháy mắt cảm thấy như bị thiên lôi đánh, từng đòn nhằm mà đánh tới. chạy nhanh, kẹp chặt cúc hoa, nhìn các bạn: "Ba nữ biến thái." "Cái đồ lưu manh, mà cảm thấy ngượng ngùng." Kiều Nhạc hát đệm. Mặt Tô Khả đen xì: "Các cậu làm bài giống nhau, sao cho nhau nghiên cứu cúc hoa , chắc viết bài tốt lắm." "Cậu chết !" * Chạng vạng, Tô Khả siêu thị dưới lầu mua chút đồ ăn, vào liền nhìn thấy Duẫn Nhạc Phong cùng lần lần trước ăn cơm ở căn tin dang đứng chờ tính tiền. Nữ sinh kia hôm nay mặc thân hưu nhàn, mái tóc quăn dài xõa vai, thấy thế nàocũng là đại mỹ nhân, vô cùng hấp dẫn tầm mắt. Tô Khả muốn nhanh vào trong để tránh họ đột nhiên Duẫn Nhạc Phong ngẩng đầu lên. 4 mắt nhìn nhau. Tô Khả cảm thấy hành động vừa rồi của mình đáng khinh cực kỳ, cho nên cười với Duẫn Nhạc Phong: "Hắc —— khéo —— " Duẫn Nhạc Phong "Hừ" tiếng, cúi đầu tiếp tục đùa nghịch di động của mình . Tô Khả miệng "O", chết tiệt, mọn vậy, phải chỉ hỏi mấy việc về Tô Cẩm Niên hay sao, phải là quên mời ăn cơm sao, có vần phải hẹp hòi vậy ? ╮(╯_╰)╭điều này cũng thể Tô Khả được. Ngày đó, từ miệng Duẫn Nhạc Phong, Tô Khả biết được nhiều tin tức của Tô Cẩm Niên, kích động phân đông nam Tây Bắc, Duẫn Nhạc Phong liền cùng , "Tô Khả, tan học, mời tôi ăn cơm trưa." ngốc hồ đồ gật đầu nhanh "Được" . Nhưng mà lúc tan học, Tô Khả liền cùng bạn nhanh ra khỏi phòng học, hoàn toàn quên mất chuyện mình hứa với Duẫn Nhạc Phong. Sau đó Tô Khả nhớ ra mình quên mời Duẫn Nhạc Phong ăn cơm, di động của còn hết pin nữa. Khi khởi động lại mấy nhận được vô số tin nhắn nhắc nhở. Duẫn Nhạc Phong gọi vài cuộc điện thoại cho Tô Khả, nhưng vẫn là tắt máy, tức giận đến nỗi suýt đập vỡ điện thoại, muốn tìm Tô Khả, nhưng lại biết ở đâu, chỉ có thể mình hờn dỗi. Phải biết rằng, Duẫn đại thiếu ở trong đại viện, như thế nào cũng là tiểu vương tử sáng chói, tướng mạo tốt, ăn ngọt ngào, biết cười, được vô số nữ sinh nâng trong lòng bàn tay. Đây là lần đầu tiên bị người khác bỏ rơi như vậy. Lại tiếp, Duẫn Nhạc Phong là học trước Tô Khả năm, bởi vì năm trước bị tai nạn giao thông ngoài ý muốn, chân của bị thương, thời gian sau đó đề ở trong bệnh viện, cho nên có rất nhiều khóahọc được. Tới gần cuối kỳ học, chân của cũng tốt hơn, cuối kỳ thi, vẫn vượt qua các môn học rất tốt. Các giáo sư khác thấy điểm của rất cao nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Chỉ riêng giáo sư dậy môn vi phân và tích phân là đồng ý, trốn học nhiều lắm, 59 tiết, được. tức giận đến nỗi muốn đem giáo sư kia ra ngoài, hung hăng đánh cho trận, có xin phép đấy, có biết hay ! Cho nên sai sót ngẫu nhiên , mới học cùng Tô Khả lớp vi phân và tích phân. Nữ sinh kia nghe thấy Duẫn Nhạc Phong cứ gầm gừ, nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Khả liền giật mình. Lập tức, miệng khẽ cong lên, ở bên tai Duẫn Nhạc Phong giọng : "Lại trêu hoa ghẹo nguyệt đấy à." Duẫn Nhạc Phong nhìn vào mắt Tô Khả, quay đầu với nữ sinh kia: "Chị để ý nhiều vậy." Tô Khả nhìn nữ sinh kia cùng Duẫn Nhạc Phong khe khẽ , nháy mắt cảm thấy chính mình trẻ con, làm con ngốc đứng trước mặt họ, cho họ cười nhạo. Ánh mắt nữ sinh kia, khiến cho cứ nghĩ mình là người thứ 3 chen vào giữa bọn họ! Làm cho người ta được lời nào ! Sau đó, Tô Khả cầm lấy chiếc giỏ, vào trong siêu thị. Còn chưa được mấy bước, Duẫn Nhạc Phong giữ chặt tay áo Tô Khả: "Tô Khả, cứ vậy bỏ sao?" Tô Khả quay đầu lại: "Duẫn bạn học, có gì chỉ giáo?" Duẫn Nhạc Phong cười đến vô cùng sáng lạn : "Khi nào mời tôi ăn cơm?" Tô Khả bĩu môi, nhìn đến giỏ sách của toàn đồ ăn nhập khẩu, liền câu : "Cậu thiếu tiền sao?" Duẫn Nhạc Phong còn có trả lời, Tô Khả tiếp tục lên: " ràng thiếu. Cậu thiếu tiền tôi sao còn mời cậu ăn cơm? Tôi rất thiếu tiền đó." Duẫn Nhạc Phong nhíu mày, quả nhiên, cùng cùng quốc gia mà. Tô Khả ăn lỗ mãng, sau đó bước vào siêu thị. Nữ sinh bên người Duẫn Nhạc Phong nhàng nở nụ cười, dùng thanh mềm mại : "Ôi trời ôi, chị nhìn thấy gì này?" Vẻ mặt Duẫn Nhạc Phong đen xì, nở nụ cười gượng gạo. "Trời ạ, Duẫn Nhạc Phong người gặp người cư nhiên bị háo sắc đánh bại sao? Hay là chị đoán sai? Kỳ nữ sinh kia phải háo sắc? Mà do em trai mình tự mình đa tình?" "Ngươi câm miệng!" Nữ sinh kia ra vẻ hoảng sợ, dùng bàn tay trắng nõn mềm mại che miệng lại : "Được, chị câm mồm ." "Duẫn Nhạc Hàm!" "Ha ha ~ đừng vậy ~ em kêu như vậy vô cùng thân thiết, chị ngượng ngùng , như thế nào em cũng là đại nam nhân. Ai nha, đừng quá luyến chị, chị biết chị là đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng về sau cũng lập gia đình nha, ha ha ha ~ " Duẫn Nhạc Phong gì nhìn trời : "Thực muốn thừa nhận, người biết e lệ này lại là chị của ta." Duẫn Nhạc Hàm quay đầu, lại nhìn theo bóng dáng Tô Khả, khuôn mặt xinh đẹp nhắn nghi hoặc: "Rất kỳ quái nha, lần đó ở căn tin, ấy ràng gắt gao nhìn chằm chằm vào em, ánh mắt kia như muốn đem em lột sạch, háo sắc đòi mạng, như thế nào mới có mấy ngày, ấy thèm đếm xỉa gì đến em? Chẳng lẽ ấy biết được diện mạo của em, hoặc là lạt mềm buộc chặt?" "Ngươi tiểu thuyết xem hơn!" Duẫn Nhạc Phong buồn bực vô cùng. " thực phải háo sắc a?" "Là háo sắc!" Duẫn Nhạc Phong bĩu môi, bất quá háo sắc nhân là Tô Cẩm Niên mà thôi. "Ai?"
Chương 36: Biến thái Edit : Mẹ Mìn Hai người quẹt thẻ thanh toán xong, Duẫn Nhạc Phong với Duẫn Nhạc Hàm: "Chị hiểu đâu, chị nhanh trước ." Duẫn Nhạc Hàm 囧, "Làm sao chị trước được, ta còn muốn nhìn lại bé kia cái. Nhìn vài lần, chừng hoả nhãn kim tinh của chị xem xét bé đó tốt hơn." Duẫn Nhạc Phong : " bạn học Duẫn Nhạc Hàm, chị có thể nhàm chán như vậy được ?" " được, chị vẫn nhàm chán như vậy mà, em cho chị tán gẫu, chị buồn bực đó. Hắc hắc, chị liền nhìn xem, xem em như vậy, bề ngoài giống như đối với kia thực mới mẻ, mới mẻ, mới mẻ , chừng kia liền trở thành em chị. Cho nên trước tiên, chị nhất định phải nắm cho tốt. Nếu như tốt, tranh thủ thời gian tiêu diệt nhanh cái mới mẻ của em, nếu quả tốt, chị nhanh chóng thành toàn cho hai người. Ha ha ha ~ như thế nào, chị em cũng em nha ~" Duẫn Nhạc Hàm bên , bên phán đoán tính toán trong đầu. Duẫn Nhạc Phong có cảm giác hộc máu, lúc này tuyệt đối phải chị . Đợi cho Tô Khả mua hàng xong ra, cư nhiên phát Duẫn Nhạc Phong cùng nữ sinh kia xách hai túi to vẫn đứng ở cửa như muốn chờ ra. Tô Khả nghĩ, có làm cái gì cả, bọn họ chờ ở cửa làm gì? Xem bộ dáng nữ sinh kia, hay là hiểu lầm? 囧, phải cẩu huyết như vậy chứ. hy vọng là mình đoán sai . Sau đó, Tô Khả xách túi ra cửa. ràng Tô Khả nhìn thấy ánh mắt nữ sinh kia sáng lên, mắt phượng hẹp dài lóe ra tia kích động? Tô Khả có phần 囧, bộ dáng hai người này, ràng chính là đợi nha! Tô Khả chỉ có thể 囧囧 chào hỏi : "Hắc, còn chưa à." "Chờ ." Duẫn Nhạc Phong còn chưa kịp , nữ sinh kia vội tranh. "Hả?" Chờ tôi? Tuy rằng cũng đoán được, nhưng khi nữ sinh này ra, cảm giác là lạ, Tô Khả cảm thấy có chút quái dị. Chẳng lẽ nữ sinh này nữ là đến "Khởi binh vấn tội" ? Cẩn thận ngẫm lại, có làm ra cái gì gây hiểu lầm là có cảm tình với Duẫn Nhạc Phong ? Tô Khả nhìn nữ sinh kia : "Có chuyện gì sao?" "Tên là gì?" Nữ sinh kia cười tủm tỉm nhìn , giống như lần trước ở căn tin. Điều tra hộ khẩu? Vẻ mặt Tô Khả đề phòng nhìn Duẫn Nhạc Hàm. Duẫn Nhạc Hàm cười : "Hắc hắc, đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn làm quen với ." " ấy tên Tô Khả." Duẫn Nhạc Phong tức giận trả lời Duẫn Nhạc Hàm. "Tô Khả, tên này tốt." Duẫn Nhạc Hàm tiếp tục cười. Đầu Tô Khả đầy vạch đen, tên đại chúng như thế, cũng đâu có thiếu? "Rốt cuộc tìm tôi có việc gì?" "Khụ khụ, tôi , chính là muốn làm quen với ." Tô Khả hồ nghi nhìn Duẫn Nhạc Phong, như thể " này có bệnh", làm cho Duẫn Nhạc Phong nhức đầu thôi. "Chị, chị có thể rồi." Duẫn Nhạc Hàm nhìn vào mắt Duẫn Nhạc Phong: "Làm sao, chị gây trở ngại em cua à?" Chị? Ánh mắt Tô Khả trong lúc đó đảo quanh hai người bọn họ, nhìn kỹ mới thấy, quả , hai người bọn họ có chút giống nhau, nhất là ánh mắt, mắt phượng hẹp dài, đều lóng lánh nhơ nước, xinh đẹp vô song, miệng đều là hình thoi phiếm hồng, vô cùng xinh đẹp. " là chị của cậu ấy?" "Là chị, có ý kiến gì hả bạn học Tô Khả?" "Chúng tôi là chị em song sinh, tôi ra trước nó nửa giờ." Duẫn Nhạc Hàm gật đầu, "Đúng rồi, học khoa nào?" Tô Khả 囧, "y học lâm sàng năm nhất." "(⊙o⊙) , cùng khoa với tôi, tôi cũng học y học lâm sàng , đúng rồi, sau này tính làm ở khoa nào?" Tô Khả "Khụ khụ" hai cái : "Nam khoa." "Hả?" "Nam khoa." Vẻ mặt Tô Khả nghiêm túc, "Nam khoa rất trọng yếu ! người con trai khỏe mạnh, quan hệ với vô số —— phải, là có tính phúc." Đầu Duẫn Nhạc Phong đầy vạch đen. "Ha ha ha ha ha ha ——" Duẫn Nhạc Hàm phúc hậu cười ra tiếng, thiếu điều ôm bụng ngã lăn xuống đất : "Tô Khả, rất có ý tứ ! Về sau sức khỏe của em trai ta, giao cho !" "..." * Tô Khả trở về phòng mình, nhìn xem thời gian, nhanh tới bảy giờ tối, còn mấy giờ nữa, Bạch Liên Hoa của mở diện thoại, muốn chờ chút. Trần Tĩnh Tĩnh nằm giường xem ** truyện tranh, nhìn thấy Tô Khả, : "Haizz, Tô Khả, cậu với Tô huấn luyện viên kết giao ít thời gian như vậy, thực thể cho chúng tớ gặp sao? Ai da, chúng tớ chỉ muốn nhìn mặt chút hôi." Tô Khả lắc đầu : " được, tớ chỉ muốn thế giới hai người." Trần Tĩnh Tĩnh , "Cắt, còn phải lại XXOO, , Tô huấn luyện viên công năng như thế nào?" "Xéo , cậu rất đáng khinh !" "Xí, lời này giành cho cậu mới đúng? ! Nhớ ngày vừa vào ký túc xá, chúng tớ thuần khiết cỡ nào, bởi vì cậu tồn tại..." "Úi chà!" Tô Khả : "Mỗi ngày cậu đều xem mấy tấm hình con , cẩn thận về sau lại bị GAY trở thành nam nhân chuyên cường bạo cúc hoa." "Thèm vào, Tô Khả! Cậu càng ngày càng độc !" Trần Tĩnh Tĩnh ngồi dậy, bỏ truyện tranh xuống : "haizz, , cho tớ biết , tớ tò mò muốn chết, nghe cảm giác kia rất dục tiên dục tử nha, Tô huấn luyện viên rốt cuộc thế nào? Nhưng mà ai cũng , làm quân nhân, ai cũng đặc biệt hung mãnh. Bất quá cũng có người , đẹp trai, cái kia cũng ..." Tô Khả sờ sờ cằm : "Tô huấn luyện viên nhà tớ đương nhiên là máy bay chiến đấu dũng mãnh nhất trong tất cả máy bay chiến đấu." "Chết tiệt, vậy mà cậu vẫn chịu được." "Cậu biến , xem tranh, đọc truyện của cậu ." tay Tô Khả sờ cằm, nghĩ đến những lời Trần Tĩnh Tĩnh vừa , còn nhớ cũng từng đọc quyển sách có , con trai mà đẹp trai tiểu ** lớn, liền cảm thấy hoảng sợ. Hẳn là có khả năng ? Xem ra vì tính phúc sau này, phải nghiên cứu tốt. Dù sao bài tập của phải cũng nghiên cứu tiểu ** sao. Khụ khụ, hoàn toàn là vì làm bài tập, bài tập! Sau đó, Tô Khả bắt đầu viết tin nhắn: "Cẩm Niên, em có chút khó chịu, ngày mai đến trường học tìm em được ? TAT Cẩm Niên, được ... TAT..." * Tô Cẩm Niên huấn luyện xong trở về, là hơn chín giờ tối. Nhìn , gương mặt tuấn tú phủ kín mồ hôi, quân phục màu xanh ô liu cũng tràn đầy hương vị cỏ xanh cùng bùn đất. Triệu Lâm theo sát sau đó, miệng : "Lão đại, cậu càng ngày càng mãnhnh a. Ra trường bắn, mười giây bắn trúng chín cái bia, lợi hại!" Tôn Dương Dương : "Gần đây lão đại huấn luyện liều mạng, giống như có biến động." ra lời này xong, Tô Cẩm Niên lạnh lạnh nhìn thoáng qua Tôn Dương Dương, sau đó vào phòng tắm tắm rửa . "Cậu xong rồi, bị lão đại ghi nợ." Tiền Vũ vui sướng khi người gặp họa. " , nhưng mà tớ nha, tuần này lão đại là tập luyện rất mãnh liệt. Các hạng mục thành tích đều bị vượt qua." "Chẳng lẽ là nhớ Tô Khả? Sau đó dùng huấn luyện để làm mình quên ?" Lý Quân sờ cằm. "Trời mới biết. Bất quá từ lúc lão đại có tình , quả thay đổi rất nhiều." "Ân, Lại càng giống như mấy người nhau thời nay." "..."
Chương 37 : tìm Cẩm Niên Edit : Mẹ Mìn Tô Cẩm Niên tắm rửa xong trở về, liền nhìn thấy mấy cậu bạn thảo luận ề . Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua vòng, như muốn giết người, nháy mắt, mấy cậu bạn trầm mặc lên tiếng . Tô Cẩm Niên ngồi ở vị trí của mình, lấy điện thoại ra, xoay vòng, sau đó khởi động máy, nhanh chậm : "Mấy người, học đại học ngành truyền thông, đáng tiếc ." Triệu Lâm sờ sờ gáy mình : " phải khổ người quá lớn, tham gia quân ngũ cũng đáng tiếc thôi." Tô Cẩm Niên mí mắt khẽ nâng : " ?" "Ha ha." Mới khởi động máy, liền có vài tin nhắn, trong đó có cái của Tô Khả . Tô Cẩm Niên vừa định ấn vào xem, ngược lại cảm thấy mình gần đây bị thần kinh rồi, vì thế, ngược lại xem mấy tin nhắn khác. Trong đó có cái là của Trịnh Duyệt, "Cẩm Niên, ngày mai em ở thư viện chờ , em có chút vấn đề muốn hỏi ." Tô Cẩm Niên mặt chút thay đổi, xem tiếp tin nhắn khác, cũng có gì đặc biệt , đại bộ phận đều là loại tin nhắn ân cần thăm hỏi, chưa bao giờ trả lời những tin nhắn đó. Cho đến khi chỉ còn lại tin nhắn của Tô Khả. Tô Cẩm Niên thở dài, mở tin nhắn ra xem, chỉ thấy : "Cẩm Niên, em có chút khó chịu, ngày mai đến trường học tìm em được ? TAT Cẩm Niên, được ... TAT..." Thấy có chút sáng ngời. hơi hơi nhíu mi, sau đó nghĩ đến Tô Khả, nghĩ đến vẻ mặt đáng đánh đòn của luôn tươi cười, còn tin nhắn này nội dung rất chân . còn ngẩn người, Tô Khả lại giửi tin nhắn lần nữa. "Cẩm Niên à, ai da, bụng em khó chịu muốn chết, có phải sắp lên thiên đường hay ? TAT Em có cha mẹ bên cạnh khổ biết bao." Tô Cẩm Niên định hồi , nhưng mà ngẫm lại, vẫn là quên . Ném điện thoại qua bên, cầm lấy sách vở, bắt đầu học bài. Chỉ là lúc lâu sau, liền cảm thấy chữ tranh sách cứ lay động, xếp thành hai chữ Tô Khả "Giương nanh múa vuốt" , nhìn cười ngừng. Tô Cẩm Niên ảo não lại cầm lấy điện thoại. Gần đây cảm thấy trong lòng luôn phập phồng, rất nghiêm trọng . lập tức viết tin nhắn trả lời: "Được." Chỉ có điều, người nhận lại là Trịnh Duyệt mà thôi. * Ban đêm, những vì sao sáng ngời như chiếu lên khay ngọc, giống như vô số chén lưu quang, đẹp mắt cực kỳ . Tô Khả nằm ở giường, cực kỳ bối rối, nhưng vẫn chịu đựng cơn buồn ngủ, chỉ nhìn điện thoại di động phát ra ánh sáng mầu lam mà ngẩn người. gửi 2 tin nhắn , vẫn hồi . Tô Khả buồn bực thôi, hai ngón gõ gõ xuống giường, nhìn đồng hồ di động nghĩ: hẳn là ngủ rồi? Được rồi, cũng nên ngủ thôi. Ngủ giấc dài, lúc Tô Khả tỉnh ngủ, là giữa trưa mười hai giờ. Tô Khả sợ ngây người, cư nhiên lãng phí nửa ngày ở chung với Tô Cẩm Niên! Vì thế Tô Khả lập tức cầm điện thoại bên người lên. Vẫn có tin nhắn của Tô Cẩm Niên. Tô Khả nhịn được thầm mắng câu: "Bạch Liên Hoa vô lương tâm, chờ em nắm được , em đem lột da, hầm xương ăn cho hết, em liền đổi họ theo !" Rời giường đánh răng, chỉ mất 5 phút là xong, Tô Khả quyết định gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên, dù sao đến trường học của , liền có biện pháp hoàn thành bài tập nha. Tô Khả buồn bực hồi lâu, sau đó bấm điện thoại cho Tô Cẩm Niên. Tiếng "Đô đô đô ——" vang lâu, đầu dây bên kia truyền đến tiếng của tổng đài viên "Thực xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi bận ..." Tô Khả liền tức giận đến đám ngực dậm chân . Tô Khả thở hổn hển, sau đó lấy ra dây thừng cùng với thuốc mê lấy ở phòng thí nghiệm lần trước mang . * Tô Cẩm Niên ở thư viện cùng Trịnh Duyệt. Trịnh Duyệt cười tủm tỉm nhìn Tô Cẩm Niên. Quả nhiên, vẫn để ý đến mình, bằng trả lời tin nhắn của , đồng ý cùng học tập. Tô Cẩm Niên ngồitrên ghế, nhìn vẻ mặt Trịnh Duyệt ôn nhu ý cười, trong đầu bất tri bất giác lên nụ cười tươi đáng đánh đòn của Tô Khả, nhịn được lắc đầu thầm mắng mình tiếng. Nhìn thời tiết ngoài cửa sổ sáng sủa, Tô Cẩm Niên thở dài, với Trịnh Duyệt : " ra ngoài chút." Trịnh Duyệt mỉm cười : "Vâng." Đợi cho Tô Cẩm Niên rời , Trịnh Duyệt mới phát , Tô Cẩm Niên quên cầm điện thoại. Chiếc điện thoại màu trắng nằm lẳng lặng bàn, Trịnh Duyệt tâm ngứa. được giáo dục tốt nên biết làm chuyện này là có đạo đứ , nhưng là, xem, lại chịu nổi giằng xé trong lòng. Nhìn di động dụ hoặc, nhịn được lòng mình. Cho nên Trịnh Duyệt ngó trước ngó sau, khẽ cắn môi, liền cầm điện thoại lên. Chỉ là còn chưa kịp mở máy, điện thoại liền vang lên "Tư tư ——" to. màn hình, hai chưc "Tô Khả" ngừng chớp động . Trịnh Duyệt nhìn hai chữ "Tô Khả" này, nội tâm ghen tị như bị con kiến cắn, khó chịu muốn đòi mạng. Dựa vào cái gì người con trai đuổi theo mười mấy năm, bị tên "Tô Khả" dễ dàng lấy mất! Vì thế, Trịnh Duyệt quyết đoán cắt đứt cuộc gọi, trong lòng lo lắng thôi, sau đó đem nhật ký cuộc gọi xóa . Đúng lúc này, Tô Cẩm Niên từ bên ngoài trở về, Trịnh Duyệt bị xuất của Tô Cẩm Niên làm cho sợ hãi kêu lên tiếng. Tô Cẩm Niên vẫn như trước, mặt lạnh lùng chút thay đổi. Trịnh Duyệt có chút mất tự nhiên cười cười : "Như thế nào trở lại?" "Quên điện thoại." Tô Cẩm Niên thản nhiênnói ra ba chữ. Trịnh Duyệt đưa điện thoại qua, vì làm việc xấu nên được tự nhiên, tiếp tục cười yếu ớt : "Em vừa nhìn thấy, định mang cho ." Tô Cẩm Niên nâng mi nhìn cái, cầm lấy điện thoại, sau đó xoay người ra ngoài. Trịnh Duyệt cắn môi, nhìn theo bóng dáng Tô Cẩm Niên, bóng dáng trong tay đều bị bẻ gẫy . Tô Cẩm Niên cầm điện thoại nhìn thoáng qua, có gì cả, liền đem điện thoại cất vào túi. * Mười phút sau, Tô Khả hùng hổ tới trường quân giáo. Bảo vệ nhìn thấy Tô Khả cầm lang nha bổng cùng chiếc túi to, 囧囧, "Khả Khả à, cái này?" Bảo vệ cùng Tô Khả rất quen thuộc, cho nên nhìn thấy Tô Khả đến, vô cùng nhiệt tình chào hỏi. Tô Khả cười : "Tôi đến tìm Cẩm Niên ." Ha ha, chạy nhanh vào thôi, tôi ra ngoài." Tô Khả gật đầu : "Tốt, chú Lý, gặp lại sau." Bình thường, Tô Cẩm Niên ở ký túc xá, thư viện, Tô Khả hỏi qua Duẫn Nhạc Phong, liền biết rất ràng . Dù sao Tô Cẩm Niên này, ra vẻ có gì đặc biệt hứng thú, nếu như thích xem sách quân nghĩ, cũng chỉ có nơi. Tô Khả tính thư viện trước thử thời vận, còn chưa được mấy bước, liền nhìn thấy Tô Cẩm Niên vừa từ thư viện trở về. Ơr đúng nơi lần đầu tiên Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên "Hôn môi", ánh mắt Tô Khả đều sáng lên, hay là Bạch Liên Hoa của nhớ lại lúc bọn họ hôn môi? Trong lòng Tô Khả "Cạc cạc" nở nụ cười, nhìn thấy bên cạnh có con đường , nhìn lại mình cầm lang nha bổng cùng với thuốc mê chuẩn bị xong, Tô Khả kích động qua.