1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng sinh ngụy loli - Mặc Hoành Thủy (35/172)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 12 : Người nhà

      Có thể là Sở Phong nghe được lời của Vân Thiên Mộng trong bữa tiệc nên càng thêm cố gắng dạy Vân Thiên Mộng.

      Sở Phong là ông lão cực kì uyên bác, thường ở lúc dạy chữ cho , phân tích ít lịch sử, làm nghe mà ngừng được, già trẻ, người dạy người học, ngày ngày cũng trôi qua hài hòa, Sở Phong bởi vì có Vân Thiên Mộng làm bạn, cuộc sống bình thường cũng buồn chán, mà Vân Thiên Mộng tự nhiên là học được ít tri thức, học được càng nhiều đạo lý làm người.

      Chạng vạng ngày thứ sáu, Sở Phong vừa kiểm tra sau mấy ngày học chữ, nghe thấy Hà tẩu Sở Vô Dực về, Vân Thiên Mộng nghe vậy, mắt sáng ngời, tiểu chính thái lúc về thường xuyên mang đồ ăn vặt cho , đều là chocolate nhập khẩu hoặc là kẹo nước ngoài cực hiếm thấy ở niên đại 80, làm lòng ngứa, muốn xuống lầu xem hôm nay có đồ ăn , ngẩng đầu nhìn Sở Phong : “Gia gia, cháu muốn xuống nhìn

      Sở Phong cười vỗ vỗ đầu : “ thôi, nha đầu tham ăn, lại muốn ăn ngon đúng ?”

      Vân Thiên Mộng chớp chớp mắt, chỉ câu: “Cảm ơn gia gia”. Sau đó liền chạy ra khỏi thư phòng xuống tầng , phen nhào vào người Sở Vô Dực mới vào cửa, Sở Vô Dực hai tay ôm lấy , ôm chào Sở Phong xuống sau đó biểu tình mới dịu dàng hỏi : “Mộng nhi, hôm nay lại muốn ăn gì?”

      vươn tay ôm cổ Sở Vô Dực, làm nũng ở mặt hôn cái lấy lòng : “ ,em biết hiểu em nhất mà, nhất định mang chocolate về cho em ăn”. ra rất thích chocolate, nhưng mà lúc trước có điều kiện, sau làm để dành tiền nhiều lắm, thể thường xuyên ăn loại đồ ăn xa xỉ này, cho nên mới tạo thành bây giờ đối với chocolate càng khát vọng.

      Sở Vô Dực khẽ cười, đến ngồi sô pha, sau đấy ôm đặt lên đùi, từ trong túi lấy ra hộp chocolate Ferrero đưa đến trong miệng : “Chocolate tốt cho răng, Mộng nhi nhớ được ăn nhiều”

      gật đầu, đương nhiên cũng biết là ăn nhiều đường tốt cho răng, còn muốn chính mình lớn lên có bộ răng sâu đâu, cho nên vẫn rất kiềm chế ăn chocolate, khụ khụ, cũng chỉ là, mỗi ngày hai viên mà thôi.

      Sở Vô Dực thấy cũng ăn sắp xong, cúi đầu dùng hai má nhàng cọ lên má của hỏi: “Mộng nhi, ngày mai là thứ bảy, có muốn ra ngoài chơi?”

      Vân Thiên Mộng nghe vậy, trong lòng thấy ấm áp, ra, từ khi được Sở gia nhận nuôi sau, Sở Vô Dực đối với rất tốt, bình thường ăn, mặc, ở, lại, đều thay chuẩn bị tốt, có cơ hội luôn tự mình chăm sóc cho , giúp rửa mặt, đút cơm cho , dạy ít kiến thức, đến cuối tuần còn có thể rút ra thời gian đưa chơi.

      Nhưng mà, tuy rằng rất muốn tiểu chính thái đưa chơi, nhưng mà dù sao muốn lên sơ tam, còn nhảy vài cấp, cũng biết có theo kịp , cũng thể vì sở thích của mình mà làm chậm trễ việc học tập của .

      Vì thế, rúc đầu mà cổ Sở Vô Dực : “ bình thường bận học tập như vậy, cần mang Mộng nhi chơi”

      Sở Vô Dực nghe xong cũng thấy trong lòng có dòng nước ấm chảy xuôi, đứa như vậy cũng biết quan tâm , cũng uổng công bình thường thương như vậy, “Mộng nhi, sao, ngày mai mang em công viên Cẩm Giang chơi”

      Vân Thiên Mộng do dự lát, cảm thấy Sở Vô Dực cũng phải loại người mê muội mất ý chí, hơn nữa chính mình cũng muốn công viên Cẩm Giang chơi, hiểu biết cuộc sống ấu thơ khó được, liền đồng ý, nhưng sau đấy vẫn bỏ thêm câu: “Vậy đại ca ca cùng chị có thể cùng ?”

      Đại ca ca cùng chị đây tự nhiên là chỉ Sở Vô Đình cùng Sở Vô Nhã.

      Sở Vô Dực cúi đầu nhìn bé trong lòng hỏi: “Mộng nhi có muốn bọn họ cùng ?”

      “Chúng ta là người nhà, muối chơi phải cùng

      Sở Vô Dự hơi giật mình, đứa mới hơn hai tuổi này, chuyện luôn có thể chạm tới chỗ mềm mại nhất trong lòng , người nhà, nếu có thể vĩnh viễn ở lại Sở gia tốt rồi.

      gật đầu : “Đợi lát nữa bọn họ về, thử hỏi xem”

      Trước cơm tối, hai ngươi kia trở về, Sở Vô Dực ra đề nghị của Vân Thiên Mộng, Sở Vô Đình nghe thấy vậy đương nhiên là cao hứng vui vẻ cùng, dù sao gần đây đều bị thao luyện sắp chịu nổi,, có thể có cơ hội chơi, đương nhiên là đồng ý cả hai tay.

      Sở Vô Nhã im lặng lát mới : “Chị , chị ngày mai phải học bổ túc”

      Khuôn mặt nhắn của Vân Thiên Mộng ảm đạm, biết có phải là ảo giác hay , vẫn cảm thấy Sở Vô Nhã thích , thái độ đối với vẫn lạnh lùng bình tĩnh, nhưng mà Sở Vô Nhã có việc bận, cũng miễn cưỡng hơn, đành phải : “Vậy chị cố gắng học tập, chú ý nghỉ ngơi, đừng để bản thân mệt mỏi”

      Vẻ mặt Sở Vô Nhã cứng lại, ràng là tin nổi những lời là từ trong miệng đứa ba tuổi ra, trong mắt xẹt qua tia quang mang, gật đầu cũng trả lời.

      *

      Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Thiên Mộng bị Sở Vô Dực nhàng thức tỉnh, ăn xong bữa sáng, ngồi lên ô tô xinh đẹp, cùng hai em Sở gia, công viên Cẩm Giang chơi.

      Vân Thiên đứng trước của công viên Cẩm Giang cảm thấy như trải qua thế hệ, nhìn công viên này kiếp trước từng mang tới vài lần, trong lòng cảm khái, khi đó bọn họ cũng chỉ là hai đứa vô tư, đôi khi thừa dịp cuối tuần vào công viên xem, chẳng sợ là bọn họ chỉ có thể nhìn, mặt tâm lý thấy thỏa mãn.

      Nhưng là ai có thể nghĩ đến bọn họ thế nhưng lại trở thành bộ dạng kia, thế nhưng đối với làm ra chuyện như vậy…

      trong lòng thở dài tiếng, qua cho nó qua , kiếp này bọn họ có lẽ lại cùng xuất .

      sửa lại tâm tinh, giơ tay kéo cổ tay áo Sở Vô Dự : “ , chúng ta vào thôi”

      Sở Vô Dực gật đầu, nắm tay bé của dắt vào trong, Sở Vô Đình mỉm cười, theo phía sau bọn họ.

      Lúc này công viên Cẩm giang có loại hình trò chơi lớn, qua đoạn cây cối xanh tốt mới có thể nhìn thấy khu vực vui chơi bên trong chỉ có xe ô tô điện, phương diện trò chơi tuy rằng đơn giản nhưng đến cuối tuần có thể thấy ít đứa chơi đùa, nơi nơi tràn ngập tiếng cười, lại tiếp đây cũng là nguyên nhân khiến kiếp trước thích đến nơi này, ở đây có tiếng cười mà ở nhi viện hiếm thấy.

      Vân Thiên Mộng tự nhiên là cũng muốn chơi, cho dù vì gì, cũng muốn bồi thường cho đoạn thời thơ ấu ảm đạm kiếp trước của bản thân.

      Sở Vô Dực chú ý đến ánh mắt khát vọng của , cúi xuống ôm lấy hỏi: “Mộng nhi muốn chơi sao?”
      Phong Vũ Yên, Mizuki, Diệp Diệp6 others thích bài này.

    2. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 13 : Công viên Cẩm Giang

      Vân Thiên Mộng dùng sức gật đầu, đương nhiên là muốn chơi, nhưng mà cũng quên với Sở Vô Dực: “ , chúng ta gọi đại ca cùng nhau chơi”

      Sở Vô Dực cứng lại, chơi ở công viên sao, đây cũng là nguyện vọng trước đây của , đáng tiếu thời thơ ấu của ở nước , cho tới bây giờ cũng có cơ hội chơi. Đến tận khi về Trung Quốc, ông ngoại mới lần đầu tiên dẫn đến công viên, đáng tiếc khi đó mất ngây thơ của trẻ con, công viên còn hấp dẫn đối với .

      Hôm nay mang Vân Thiên Mộng đến đây chỉ đơn giản là muốn cho chơi đùa vui vẻ, bản thân muốn chơi, “Mộng nhi, chơi cái kia, bằng để cho đại ca cùng em chơi nhé”

      Vân Thiên Mộng lưu ý đến trong mắt chợt lóe ảm đạm, biết có phải là ở công viên có việc thương tâm gì của tiểu chính thái hay , cũng tiện hỏi nhiều, đành phải với Sở Vô Đình: “Đại ca muốn cùng chơi ?”

      Sở Vô Đinh tỏ vẻ xin miễn cho kẻ bất tài lắc đầu: “ cần, lớn rồi, sao còn chơi cái kia, hôm nay theo các em chỉ là để tránh huấn luyện, cũng phải để chơi cái này”

      Vân Thiên Mộng bĩu môi, chị đây so cậu lớn hơn mấy tuổi còn có tâm tình chơi, cậu như vậy, chẳng khác nào bảo chị đây rất ** ……

      Nhưng mà, trong lòng người nào đó cũng để ý cách này, thấy hai người này có hứng thú, liền lôi kéo Sở Vô Dực mua cho vé, chính mình lái ô tô điện.

      Chờ nhân viên chuẩn bị xong, bàn chân đạp bàn tay cầm tay lái, hưởng thụ lạc thú điều khiển, chơi quên trời quên đất, tiếng cười như chuông bạc vang lên bên tai Sở Vô Dực.

      có tâm tình chơi cái đấy, nhưng là nhìn Vân Thiên Mộng chơi, nghe tiếng cười của , cũng thấy hưởng thụ sai.

      Đợi đến khi xe được nữa, Vân Thiên Mộng mới dừng lại, chơi cái này đối với đứa trẻ hơn hai tuổi vẫn là hơi mệt, chơi lúc mà tay đều mỏi, ỷ vào bây giờ chính mà là loli, muốn nhào vào trong lòng Sở Vô Dực để cho xoa.

      Sở Vô Dực thấy xuống xe tự nhiên là chậm rãi về phía , ai ngờ còn chưa đến, bên cạnh có cánh tay bé lôi kéo cổ tay áo Sở Vô Dực kêu lên: “ ba”

      Sở Vô Dực bước chân tạm dừng, ánh mắt thản nhiên nhìn đứa kéo cổ tay áo sau bình tĩnh : “Liễu Nguyệt”

      Vân Thiên Mộng ở lúc dừng lại chạy tới bên người Sở Vô Dực, nhìn bé lôi kéo tay tiểu chính thái.

      Bộ dạng 7,8 tuổi, ăn mặc so với đứa bình thường tốt hơn, chân đôi giày da, chính là khuôn mặt kia, tuổi còn vàng vọt, ánh mắt , tóc khô héo như rơm.

      Là đứa phát triển tốt.

      Sở Vô Dực thấy Vân Thiên Mộng đến, rút cổ tay áo trong tay bé kia ra, quay đầu nhìn về phía , ánh mắt dừng ở người nhu hòa hơn, “Mộng nhi chơi mệt mỏi sao?” thay vuốt lại mái tóc bị gió thổi hơi rối.

      Vân Thiên Mộng tự nhiên là gật đầu, giơ tay muốn ôm.

      Sở Vô Dực bế lên, lúc này Sở Vô Đình cũng tới bên người bọn họ, nhìn đến bé bên người Sở Vô Dực hơi kinh ngạc: “Liễu Nguyệt? Ai mang em đến đây?”

      Sắc mặt Liều Nguyệt ràng mất hứng hơn vừa rồi, trả lời câu hỏi của Sở Vô Đình, ngược lại hỏi: “Đại ca, con bé này là ai? Sao ba lại ôm nó?”

      Sở Vô Đình mỉm cười định giải thích, bên cạnh có thanh phụ nữ vang lên, “Liễu Nguyệt, sao tao mới chỉ chớp mắt thấy mày đâu?”

      Liễu Nguyệt nhìn thấy người phụ nữ đến sau lộ vẻ sợ hãi, nghe được câu hỏi của nàng sau biểu tình trở nên nhát gan hơn, “Mẹ, con thấy được ba”

      Người phụ nữ vừa quay đầu liền thấy được hai em Sở Vô Dực, mặt tỏ ra thân thiện hơn, nhiệt tình mở miệng hỏi: “Vô Đình, Vô Dực, các cháu hôm nay cũng tới đây chơi sao? bé này là ai?”

      Sở Vô Đình nghe vậy mở miệng , “Dì Hàn, đây là cháu ông nội mới nhận nuôi, tên là Vân Thiên Mộng”

      “Cháu mới nhận nuôi?” Dì Hàn kia vẻ mặt cả kinh, ánh mắt mang theo vài phần thể tin đánh giá Vân Thiên Mộng, sau đó ánh mắt soi mói hơn “Khi nào nhận, sao lại biết?” tới đây, dừng lại chút tiếp, “Làm sao lại nhận nuôi đứa trẻ bé như vậy làm cháu , có cái gì tốt, chăm sóc nhiều phiền toái”

      Vân Thiên Mộng nge vậy, hắc tuyến, cùng vị a di này vốn quen biết, cừu oán, a di này sao lại có đạo lí ghét bỏ phiền toái…

      Hơn nữa cho dù phiền toái cũng là chuyện Sở gia, dì Hàn này cùng Sở gia có quan hệ gì, Sở gia nhận nuôi cháu sao phải thông báo cho bà ta, bà ta dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân với gia đình cán bộ cấp cao như Sở gia.

      Nhưng mà Vân Thiên Mộng thông minh có đem bất mãn biểu ra, làm như nhìn thấy, phát huy ưu thế loli của mình với Sở Vô Dực: “ , tay Mộng nhi mỏi”

      Cái dì Hàn kia nếu phiền toái, vậy phiền toái cho bà ta xem, đỡ phải nhận hai chữ phiền toái.

      Sở Vô Dực nghe vậy, nhàng đặt xuống, chính mình cũng ngồi xổm xuống cầm tay non mềm của thay xoa, có chút đau lòng nhìn , vừa xoa vừa : “Lần sau đừng chơi đùa thời gian lâu như vậy, bằng khó chịu”

      Vân Thiên Mộng gật đầu, nhưng mà đối với loại dặn dò này thường đều là vào tai trái ra tai phải.

      Tiểu chính thái mát xa còn chưa hưởng thụ được bao lâu, cái bé tên Liễu Nguyệt vừa rồi : “Mày là ai? Dựa vào cái gì mà kêu ba mát xa cho mày?”

      Vân Thiên Mộng bây giờ còn gì để , Sở Vô Dực làm cái gì liên quan gì đến ta, chẳng lẽ mẹ con nhà này đều thích nhúng tay vào chuyện của người khác sao.

      Cái dì Hàn là có chuyện gì a, con vô lễ như vậy, bà ta cũng ngăn lại, nếu phải bà ta dung túng, dựa theo bộ dáng sợ hãi của con nhóc này, hẳn là có gan như vậy.

      Lại nhìn bọn họ, làm gì bọn họ lại tưởng là quả hồng nhuyễn, cho nên chỉ có thể tạm thời buông tha cho tiểu chính thái mát xa, kéo tay hỏi: “ , bọn họ là ai?”

      Sở Vô Dực trả lời : “Con người bạn của Bác cả”

      Cái dì Hàn kia nghe lời giải thích như vậy sắc mặt cứng đờ, nhưng cũng thể phản bác gì.

      Vân Thiên Mộng cả kinh, nghĩ tới hai mẹ con này thế nhưng liên quan đến cha danh nghĩa của .

      Nghĩ lại mặt mũi cho bác cả, vẫn ngoan ngoãn đối với cái dì Hàn kia : “A di tốt, chị tốt”

      Cái dì Hàn kia nghe vậy, càng dùng ánh mắt soi mói nhìn đánh giá vài lần, sau đó thản nhiên gật đầu cũng gì.

      Nhưng là cái bé Liễu Nguyệt kia cũng như vậy, đầu tiên là có chút sợ hãi nhìn dì Hàn kia cái, thấy bà ta cũng có tỏ vẻ gì đặt biệt, liền với Vân Thiên Mộng: “ cần gọi tao là chị, mày cách ba xa ra” xong, bắt đầu kéo .
      Phong Vũ Yên, Mizuki, Diệp Diệp4 others thích bài này.

    3. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 14 : Chocolate

      Nhưng mà đợi Vân Thiên Mộng tránh tay Liễu Nguyệt, Sở Vô Dực liền tóm tay Liễu Nguyệt, đôi mắt màu xanh dương càng thêm lạnh như băng, trừng Liễu Nguyệt co rúm lại, môi run run, lập tức lui lại vài bước.

      Sở Vô Dực lạnh lùng với dì Hàn: “Quản tốt con của bà

      Dì Hàn nghe vậy, ràng là tức giận, nhưng lại đem tức giận để lên đầu con của mình, hung hăng đánh đỉnh đâu bé, sau : “Đều là do mày nghe lời”

      Lúc này Liễu Nguyệt khóc, nhưng mà ta cũng dám gào khóc, chỉ yên lặng rơi nước mắt.

      Sở Vô Đình đứng bên thấy thế lại hòa giải, “Đứa còn bé, dì Hàn cũng cần quá nghiêm khắc”

      Vân Thiên Mộng bĩu môi, như thế này sao được gọi là nghiêm khắc, ràng là ngược đãi trẻ con, nuôi mà dạy, làm mẹ tốt, Liễu Nguyệt còn tùy hứng như vậy, phỏng chừng là bị dì Hàn này ảnh hưởng ít.

      Dì Hàn nghe thấy lời Sở Vô Đình sau, sắc mặt cứng ngắc gật đầu, lập tức : “Hôm nay vừa vặn gặp các cháu, Nguyệt nhi nhớ Sở gia gia của nó, biết mấy hôm nay có thể để cho Nguyệt nhi thăm được ?”

      Sở Vô Đình cười nhạt : “Loại chuyện này cháu làm chủ được, bằng dì Hàn thẳng với gia gia , dì cũng biết, gia gia dễ cho người khác vào đại trạch, chúng cháu cũng dám cho vào”

      Dì Hàn lúc này cũng thêm được gì, trừng mắt nhìn Vân Thiên Mộng cái, lạnh lùng với Liễu Nguyệt chữ , liền bước rời .

      Vân Thiên Mộng càng nhìn càng cảm thấy cái dì Hàn này là cực phẩm, lòng dạ hẹp hòi lại lễ phép, hơn nữa bà ta cũng đối xử tốt với con của mình.

      Nhưng mà bà ta trước khi trừng làm gì?

      Chẳng lẽ là thể làm gì em Sở gia, lấy để hết giận….

      Ai, người như thế vẫn cách xa là tốt, nhưng mà cũng may Sở Phong cũng thích người này, ràng là chào đón bà ta đến đại trạch Sở gia làm khách.

      Nghĩ đến đây, quyết định hỏi Sở Vô Dực ôm mình ra ngoài: “ , bọn họ thường xuyên đến nhà sao?”

      Sở Vô Dực lắc đầu, “, bọn họ chỉ đến vào ngày lễ tết, bình thường ông ngoại cho họ đến.” Dừng chút thêm: “Mộng nhi cần sợ, có ở đây, để bọn họ bắt nạt em”

      Vân Thiên Mộng mắt to sáng lên chớp chớp, ở mặt tiểu chính thái hôn cái : “ tốt”

      *

      Cái dì Hàn này làm cho người ta thấy kỳ quái, sợ Sở gia, thậm chí còn dám lễ phép. Sở gia ràng đối với mẹ con này thích, nhưng mà ngày lễ tết vẫn cho bọn họ đến đại trạch….

      Bạn của bác cả, là chỉ đơn giản như vậy sao.

      Quỷ dị như thế, ai, quả nhiên là hào môn nhiều thị phi.

      Vân Thiên Mộng về đến nhà sau trong lòng cảm thán, bên tai nghe Sở Vô Đình với Sở Phong chuyện bọn họ gặp Liễu Nguyệt, Sở Phong nghe thấy vậy hừ lạnh tiếng, lát sau lại thở dài hơi : “Ngày lễ tết làm cho bọn họ đến là được rồi, bình thường được”

      *

      Mấy ngày tiếp theo thực bình tĩnh, bình tĩnh làm cho Vân Thiên Mộng nghĩ đến kiếp trước chỉ là lần ác mộng của , mà kiếp này hạnh phúc mới là .

      Thời tiết càng ngày càng lạnh, lần trước quần áo mua ở trung tâm hữu nghị toàn bộ phát huy tác dụng, nhưn mà từ là người sợ lạnh, hơn nửa mùa đông là làm trạch nữ, thời điểm có việc gì liền ở trong nhà ra ngoài. Có lẽ bởi vì tuần hoàn máu tốt, kiếp trước tay chân luôn lạnh lẽo, kiếp này tự nhiên cũng vậy.

      Sở Vô Dực phát tình huống của , dặn dò Hà tẩu ninh canh cho uống, lại dặn Sở Phong thường xuyên mang ra ngoài hoạt động thân thể, kết quả là, thời kỳ Vân Thiên Mộng làm trạch nữ tránh lạnh kết thúc, mỗi ngày bị Sở Phong dẫn ra sân tập luyện, gọi là khai thông gân cốt.

      Buổi chiều hôm nay lúc Sở Phong dẫn ở trong sân tâp luyện, nhìn thấy xe đón Sở Vô Dực dừng lại trong sân, tiểu chính thái từ xe xuống, tay còn ôm cái thùng, thẳng vào nhà.

      Vân Thiên Mộng khẽ nhíu mày, biết có phải là ảo giác của hay , cảm thấy, sắc mặt hôm nay của tiểu chính thái so với ngày thường càng lạnh lùng, nghĩ nghĩ vẫn là đến Sở Vô Dực, vừa vừa dùng thanh trẻ con kêu lên: “

      Sở Vô Dực dừng chút, sau đó hướng Vân Thiên Mộng nhìn, thấy chạy tới bên người, giơ tay vô vỗ : “Mộng nhi ngoan”

      Vân Thiên Mộng nghe vậy, càng khẳng định hôm nay tâm tình Sở Vô Dực tốt, bình thường nhìn thấy đều hỏi hôm này như thế nào, hoặc là cho ăn cái gì, hôm nay chỉ đơn giản câu, ràng là có tâm .

      Tiểu chính thái bình thường đối với rất tốt, có chuyện thương tâm nếu bỏ mặc chẳng phải là rất có đạo đức, vì thế đôi mắt chuyển động, đối với Sở Vô Dực lộ ra nụ cười ngọt ngào, từ trong túi lấy ra viên chocolate đưa cho : “ , ăn chocolate, cười cười”

      Sở Vô Dực thần sắc cứng lại chút, sau đó buông thùng trong tay ôm , nhìn gương mặt tinh xảo của cùng nụ cười ngọt ngào phòng bị, giống như lại thấy được búp bê cười ngọt ngào trong phòng mẹ, nháy mắt nghĩ lại chuyện quá khứ, hoảng hốt lát, lại nhìn Vân Thiên Mộng cười tươi, bỗng nhiên cảm thấy, tại có nụ cười như vậy tốt. Giống như chỉ cần nhìn đến nụ cười của , tâm tình của cũng tốt lên.

      Đôi mắt màu xanh dương thẫm lại, sau đó nhu hòa : “Mộng nhi, ăn chocolate, với lại hôm nay mang loại chocolate khác cho em ăn thử”

      xong để xuống, ý bảo trong nhà.

      Vào nhà sau, Sở Vô Dực từ trong thùng lấy ra cái hộp màu trắng đưa cho : “Mộng nhi muốn ăn thử

      Sở Phong nhìn Sở Vô Dực từ trong thùng lấy ra đồ, ràng cả kinh, nhưng sau đó cũng thêm gì, cũng chỉ nhìn động tác của Vân Thiên Mộng.

      Vân Thiên Mộng cũng chú ý thấy Sở Phong ngạc nhiên, chú ý đến cái hộp, tháo ra cái nơ, mở nắp hộp, phát bên trong là sáu viên chocolate, đóng gói tinh mỹ nhưng cũng có nhãn hiệu, rất có thể là riêng tìm người làm, nghĩ đến đây, ngẩng đầu cười nhìn Sở Vô Dực : “Cảm ơn

      Sở Vô Dực nhìn hộp chocolate, thần sắc ảm đạm, nhưng sau đó biến mất, ngẩng đầu nhìn : “Ăn thử xem có ăn được

      nghe lời cầm lấy viên chocolate đặt vào trong miệng, vào miệng là mềm, thơm thơm ngon miệng, cho dù là chocolate bên ngoài bán cũng kém hương vị này, là quá ngon, biết tiểu chính thái từ đâu tìm được cái này.

      Nhưng mà này nọ tuy rằng ăn ngon, vẫn nhớ chia sẻ, đem hộp đưa tới trước mặt Sở Phong : “Ăn ngon lắm, gia gia cũng ăn thử xem”

      Sở Phong lắc đầu, thần sắc làm người ta khó hiểu, “Gia gia thích ăn đồ ngọt, Mộng nhi cháu ăn

      Vân Thiên Mộng lại đem hộp đến trước mặt SởVô Dực : “ , ăn thử xem, là rất ngon”
      Phong Vũ Yên, Mizuki, Diệp Diệp5 others thích bài này.

    4. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 15 : Sinh nhật

      Sở Vô Dực nhìn chocolate trong tay Vân Thiên Mộng, im lặng lúc mới : “Mộng nhi, em ăn , muốn ăn”

      có chút kỳ quái nhìn tiểu chính thái, hôm nay tâm tình ràng tốt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, là vì cái thùng mà mang về sao.

      cầm lấy chocolate vừa ăn vừa nghĩ.

      im lặng ăn, bên tai nghe thấy Sở Phong hỏi: “Lại là bên kia gửi đến? đúng là biết cuộc sống của cháu, cố ý gửi chocolate đến đây…”

      Sở Vô Dực buồn bực, cũng trả lời.

      Sở Phong thở dài tiếng: “Vô Dực, là ủy khuất cháu, còn trải qua chuyện như vậy, làm cho cháu biến thành như bây giờ….”

      Sở Vô Dực lắc đầu, cũng gì, yên lặng ôm thùng lên gác.

      Nghe hai ông cháu chuyện, xem ra người Sở Vô Dực ít bí mật.

      *

      Mấy ngày tiếp theo cũng bình thản ấm áp như bình thường, Sở Vô Dực hề đến chuyện cái thùng, Vân Thiên Mộng ngại cho tuổi tác nên cũng nhịn tò mò lại hỏi.

      Theo thời tiết càng ngày càng lạnh, đến tháng mười hai, sinh nhật ba tuổi của Vân Thiên Mộng cũng sắp đến.

      Trong lúc này Sở Phong cũng dẫn Vân Thiên Mộng nhà Lâm Dục Phong chơi, ngược lại Lâm Dục Phong lại tới chơi, còn hỏi vì sao đến nhà chơi, lúc ấy chính là cười tủm tỉm ra cửa rất lạnh, Lâm Dục Phong cũng bất đắc dĩ.

      Lịch lại xé vài tờ, rốt cục đến sinh nhật ba tuổi của Vân Thiên Mộng.

      Sinh nhật ba tuổi kiếp trước làm gì? Trí nhớ của đối với thời điểm kia cũng rất mơ hồ, nhưng mà nghĩ đến ở nhi viện sinh nhật cũng quá tốt, kiếp này, thực là quá hạnh phúc.

      Hôm nay sinh nhật vừa đúng vào chủ nhật, làm lúc mặt thời ấm áp ngày đông tiến vào phòng, bị Sở Vô Dực nhàng vỗ tĩnh, vừa mở mắt ra mơ mơ màng nghe thấy thanh tiểu chính thái : “Mộng nhi, sinh nhật vui vẻ”

      theo bản năng nở nụ cười ngọt ngào, sau đó muốn vươn tay dụi mắt cho tỉnh táo hơn, nhưng là Sở Vô Dực giữ tay lại : “Mộng nhi, sau này đừng lấy tay dụi mắt, đối với đôi mắt tốt”

      lắc lắc đầu, tỉnh táo chút, nhìn vẻ mặt Sở Vô Dực còn rất nghiêm túc, gật đầu đáp: “ , Mộng nhi nhớ rồi”

      Sở Vô Dực nghe vậy, mới lộ ra nụ cười, đưa cho bộ quần áo : “Quần áo mới của em”

      cầm lấy quần áo, là trang phục mùa đông Victoria, áo len cashmere màu hồng nhạt rất tinh tế, cổ tay áo thêu ren, vạt váy dáng lá sen, chỗ ngực có hình con bướm, chỉ nhìn lần thích.

      “Cảm ơn vui vẻ

      Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của , ánh mắt Sở Vô Dực càng thêm ôn nhu, cảm thấy đem quần áo bên kia gửi đến lấy cho mặc là quyết định đúng.

      Lúc Vân Thiên Mộng rửa mặt xong xuống nhà ăn sáng, bỗng nhiên nhớ tới bây giờ mình còn biết ngày sinh nhật của Sở Vô Dực, vì lập tức mở miệng hỏi tiểu chính thái, "Sinh nhật ngày bao nhiêu?”

      Sinh nhật của

      Sở Vô Dực nghe thấy câu hỏi, môi mím lại, hơi thở người càng thêm lạnh lùng, đáy mắt giống như là có lại quật cường yếu ớt, đến lúc này, Vân Thiên Mộng mới nhìn thấy người Sở Vô Dực bóng dáng có đứa mười tuổi, cả người cũng ngây thơ.

      Sinh nhật tiểu chính thái, rốt cuộc là có cái chuyện gì, có thể làm cho vẫn thành thục lộ ra cái thần sắc nhu vậy…

      tuy rằng rất muốn biết, nhưng là như thế này, đành lòng hỏi tiếp, đúng lúc này Sở Vô Đình đến bên bàn ăn, nhìn thấy Vân Thiên Mộng ngồi ghế, liền cười tủm tỉm với : “Mộng nhi sinh nhật vui vẻ, áo mới rất đẹp nha”

      tặng” cười , bị Sở Vô Đình như vậy, cảm xúc Sở Vô Dực dịu nhiều, lại khôi phục bộ dạng lạnh nhạt như bình thường.

      Lúc hai người chuyện với nhau, Sở Vô Nhã cũng đến bàn ăn, nhìn Vân Thiên Mộng cũng câu : “Sinh nhật vui vẻ”

      chớp chớp mắt to, “Cảm ơn chị”

      Người cuối cùng tự nhiên là Sở Phong, ông cũng cười hớ hớ chúc mừng Vân Thiên Mộng, sau đó mọi người mới bắt đầu ăn.

      Ăn xong, Sở Phong ngồi ghế sô pha ôm Vân Thiên Mộng đến, để ngồi bên người đưa cho cái phong lì xì : “Tặng cho Mộng nhi, Mộng nhi cầm nó hôm nay ra ngoài muốn thích mua cái gì mua cái đấy, có nó, Mộng nhi xem như tiểu phú bà”

      cười tiếp nhận, tự nhiên là quên cảm ơn.

      Kế tiếp làm cho ngoài ý muốn là, Sở Vô Nhã cũng đưa cho nàng quà : “Tặng cho em”

      Vân Thiên Mộng tiếp nhận thấy, là găng tay làm bằng tay, thiết kế đan xen màu trắng cùng màu tím, nhất là ở mặt găng tay còn có mấy viên trân châu, lập tức hớn hở đến ôm chân Sở Vô Nhã : “Cảm ơn chị, chị tốt”

      Sở Vô Nhã sửng sốt, thích ứng được loại hành động vô cùng thân thiết này, có chút cứng ngắc vỗ đầu : “Em thích là được rồi”

      cười tủm tỉm cầm găng tay , Sở Vô Nhã cũng phải là chán ghét , có lẽ là biết cách cùng người khác tiếp xúc, trời sinh tính lãnh đạm, tương lai cần cố gắng dính bà chị này, quan hệ cùng chị tốt hơn, dù sao cũng là chị của mình, hai người cúi đầu gặp ngẩng đầu gặp nhau, đương nhiên cần tốt ở chung hơn.

      Sở gia hai người đều tặng này nọ, Sở Vô Đình tự nhiên cũng kém, tặng Vân Thiên Mộng gì đó cũng , dĩ nhiên là bộ truyện cổ tích Andersen trân quý, đóng gói tinh xảo đẹp măt. Đây chính là hy vọng xa vời nhưng cách nào có được trước đây của , tại ở lúc trọng sinh lại có thể được đến truyện cổ tích này, cho dù tuổi đọc truyện cổ tích, cũng rất vui vẻ.

      Càng làm cho giật mình là, trong bộ sách đồng thoại này có cả bản tiếng cùng tiếng trung, nhưng mà lúc này hẳn là xem hiểu tiếng , vì thế mở ra truyện cổ tích bản tiếng hỏi: “Đại ca, đây là gì?”

      Sở Vô Đình sờ cằm ra vẻ thần bí : “Đây là tiếng , Mộng nhi bây giờ còn xem hiểu, của em mà rảnh có thể bảo nó dạy em, tiếng của nó rất tốt”

      Tiểu chính thái tiếng tốt là dễ hiểu, dù sao tiểu chính thái chính là con lai, có khả năng là từ lớn lên ở nước ngoài, ôm bộ truyện cổ tích kia xoay người đối với Sở Vô Dực : “ , dạy dạy Mộng nhi xem loại sách này thôi”

      Sở Vô Dực ngồi bên người , nhàng xoa tóc mềm mại của : “Mộng nhi ngoan, trước học tiếng trung tốt , em đến trường sau, dạy tiếng cho em , cùng lúc học hai loại ngôn ngữ, dễ bị học được gì”

      “Vì sao nha?” tò mò hỏi

      Sở Vô Dực dừng lát mới trả lời: “ khi còn chính là cùng lúc học hai thứ tiếng, thường xuyên bị lẫn, như vậy rất mệt”

      gật gật đầu, Sở Vô Dực có lý, nếu chỉ là đứa mới ba tuổi đúng là thích hợp cùng lúc học hai loại ngôn ngữ, nhưng là thân loli tâm ngự tỷ nha.

      Nhưng mà tiểu chính thái rốt cuộc phát tiếng như thế nào? rất muốn nghe thử, nếu chính là loại phát hoàn mỹ Luân Đôn, nhất định bái tiểu chính thái làm thầy, kiếp trước tiếng của cùng giống như đa số người Trung Quốc, nghe cùng đọc sai, nhưng mà khẩu ngữ tiếng giọng Trung, điệu chút lên xuống.

      chỉ chỉ tên sách hỏi: “ , cái này đọc là gì?”
      Phong Vũ Yên, Mizuki, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    5. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 16 : Dây chuyền

      Sở Vô Dực nhìn qua tên sách sau, dùng thanh còn hơi non nớt : “Andersen’s Fairytales”

      Vân Thiên Mộng vừa nghe, quả thực ngốc luôn, tiểu chính thái câu đúng tiêu chuẩn giọng Luân Đôn

      Có lẽ có người nới giọng Luân Đôn nghe rất ngạo mạn, nhưng mà lại rất thích loại thân sĩ này, giọng Luân Đôn lúc chuyện đem hơi kéo lên lồng ngực, hơn nữa lúc phát lấy để tại cổ họng, nếu phải sinh ra và lớn lên trong gia đình truyền thống của quốc, rất khó học được giọng điệu này. Trước kia lúc xem phim , luôn hâm mộ số diễn viên trong phim có thể phát ra được giọng Luân Đôn tiêu chuẩn, bây giờ bên người mình có cái ví dụ, về sau nhất định phải theo tiểu chính thái học tiếng .

      Vì thế, cười tủm tỉm với Sở Vô Dực: “ rất dễ nghe, về sau nhất định phải dạy Mộng nhi .”

      Sở Vô Dực khẽ cười nhu hòa khẽ vuốt làn da non mềm của : “Được, Mộng nhi lớn thêm chút dạy cho em.”

      Sở Phong thấy Vân Thiên Mộng thu được quà sai biệt lắm, liền mở miệng hỏi : “ Hôm nay, Mộng nhi có nghĩ định dùng tiền vừa rồi gia gia đưa cho cháu ra ngoài mua gì ?”

      Vân Thiên Mộng giả bộ cúi đầu suy nghĩ, sau đó : “Mộng nhi muốn mua đồ tốt làm cho thân thể gia gia khỏe hơn, nghĩ mua cho chị cái gì đấy có thể giúp cho học tập tốt hơn” nghĩ nghĩ ra lời trẻ con, này cũng là nguyện vọng trước đây của , chẳng qua là thời điểm kia nguyện vọng của là nếu mình có tiền, muốn mua đến gì đó có thể tìm được cha mẹ, có thể mua gì đó làm cho việc học tập của mình đỡ mệt hơn.

      Sở Phong nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nở nụ cười, mọi người đều đồng ngôn vô kỵ, nhưng là lời trẻ con đôi khi cũng là cảm động nhất, Mộng nhi tuy , lời ra cũng rất trẻ con, nhưng là làm cho ông vô cùng cảm động, đứa mới mấy tuổi, biết hiếu thuận gia gia cùng chị, xem ra lúc trước đồng ý Vô Dực nuôi đúng là quyết định chính xác.

      Ông vỗ đầu Vân Thiên Mộng: “Mộng nhi ngoan, gia gia có bệnh gì, các chị chỉ cần cố gắng là có thể học giỏi, tiền này cháu dùng để mua gì bản thân thích, có gì muốn mua, liền cất , về sau hàng năm gia gia cất khoản tiền, chờ cháu lớn lên làm sính lễ cho cháu.”

      Hàng năm cất khoản tiền cho ? ở Sở gia tuy rằng cơm áo lo, nhưng dù sao cũng chỉ bé Sở gia nuôi, cho nên tiền của Sở gia cũng hy vọng mình có thể được phần, nhưng mà bây giờ Sở Phong thế nhưng chủ động muốn cất làm đồ cưới cho , cũng là thực cảm động, trọng sinh của , có được cha mẹ, lại có được tình thương của ông cùng .

      đè xuống cảm động trong lòng, ngẩng đầu ngây thơ hỏi: “Đồ cưới là cái gì?”

      Sở Phong vừa cười lên, cảm thấy Vân Thiên Mộng đúng là làm cho chính mình vui vẻ.

      *

      Sở Vô Dực lại đưa Vân Thiên Mộng bách hóa hữu nghĩ, đáng tiếc là, ở trong này tiền Sở Phong cho dùng được, cho nên người nông cạn phải là , Sở Vô Dực từ trong túi tiền lấy ra ít ngoại tệ thay trả tiền, Vân Thiên Mộng thích chocolate gì đấy mua ít, búp bê gì đó cũng mua vài cái, đến lúc Sở Vô Dực dẫn rời , với : “Tiền ông cấp cho Mộng nhi, Mộng nhi tự mình cất là được rồi, mua này nọ cần tiền của em, mua cho em”

      Vân Thiên Mộng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, tiểu chính thái rất hay đưa đến chỗ này, làm cho có cách nào tự mình trả tiền, hơn nữa, cho dù tiểu chính thái trả tiền, tiền kia còn phải là gia gia cho sao, lông dê cũng ở người con dê, có gì khác nhau, phải là cho ở tích chút tiền sao…

      Nhưng mà sau mới biết được, tiền Sở Vô Dực phải là Sở Phong cho, chỉ có như thế, còn có rất nhiều tiền, nhiều tiền làm cho giật mình.

      *

      Về nhà ăn cơm trưa xong, Sở Vô Dực cầm hộp gấm vào phòng Vân Thiên Mộng, hộp gấm bề mặt màu đỏ, mặt dùng sợi tơ vàng thêu hoa văn song ngư hí thủy, chế tác rất tinh xảo, chẳng qua là bề ngoài hộp gấm mòn,dễ nhận thấy có nhiều năm.

      Sở Vô Dực cầm hộp gấm tới ngồi bên giường nhìn búp bê hôm nay mới mua tay , : “Mộng nhi, tặng cho em quà sinh nhật”

      Vân Thiên Mộng nhận lấy, mở hộp gấm ra, lộ ra dây chuyền bên trong, dây chuyền dùng sợi dây đỏ, nhưng lại khác với dây đỏ bình thường, dường như so với bình thường mềm hơn, mà dây chuyền vừa thấy biết là bảo bối, dây chuyền điêu khắc đồ án hình phượng hoàng, chạm khắc tinh mỹ, mà chất liệu lại làm cho giật mình.

      Lúc trước khi học đại học từng chọn học môn giám định và thưởng thức châu báo, cho nên đối với châu báo vẫn có chút hiểu biết, dây chuyền trước mắt này hiển nhiên là dùng điền dương chi bạch ngọc tạo thành, ngọc ôn nhuận lại sáng bóng làm cho thích thôi.

      Cái quà tặng này đúng là tiện nghi nha, tiểu chính thái làm sao có thể đưa cho đồ quý trọng như vậy.

      “Thích ?” Sở Vô Dực hỏi.

      “Thích” trả lời, nhưng mà sợ chính mình cầm nổi nha.

      Sở Vô Dưc thấy gật đầu, cầm lấy dây chuyền đeo lên cổ , : “Mộng nhi nhớ phải bảo hộ tốt cho sợi dây chuyền này, mỗi ngày đều đeo biết ?”

      cúi đầu xuống có chút rối rắm nhìn sợi dây chuyền, thừa nhận sợ là nhận nổi loại quà tặng này, chẳng may làm mất hoặc là làm hỏng gì, sợ tiểu chính thái núi băng bùng nổ, nhưng mà nhìn trong đôi mắt màu thủy lam chứa đựng chờ mong của , lại cự tuyệt được, đành phải gật đầu, trịnh trọng : “ , Mộng nhi đeo nó”

      *

      Hôm nay sinh nhật, Vân Thiên Mộng tâm tình vẫn tốt lắm, nhưng mà lúc ba giờ chiều, người làm hỏng tâm tình của đến, Lâm Dục Phong hôm nay thế nhưng lại đến Sở gia, hơn nữa cũng phải đến mình, gia gia của , cũng chính là bạn của Sở Phong Lâm Tắc cũng cùng đến.

      Lâm Tắc vừa vào cửa liền cười với Sở Phong: “ Haha, lão Sở, xú tiểu tử nhà tôi nghe hôm nay là sinh nhật Mộng nhi, liền ầm ỹ muốn tới tặng quà sinh nhật, này, làm cho tôi đầu lớn, liền dẫn nó lại đây, ông đừng chê phiền”

      “Làm sao có thể ngại phiền, vọi tới chúc mừng sinh nhật cho Mộng nhi chúng ta phải cười hoan nghênh mới đúng.” Sở Phong cũng cười .

      Lâm Dục Phong ngồi bên thấy hai vị lão nhân chuyện, cũng lễ phép kêu tiếng: “Sở gia gia”

      Sở Phong cười gật dầu, chỉ vào phòng khách bên kia, “Mộng nhi ở thư phòng, cháu lên tìm con bé .”

      Lâm Dục Phong gật đầu, cùng gia gia của mình tiếng rồi tìm Vân Thiên Mộng.

      Khi lên thư phòng, phát Sở Vô Dực ngồi trong thư phòng im lặng đọc sách, mà Vân Thiên Mộng ngồi ghế chuẩn bị riêng cho cầm bút máy viết viết gì đấy, đến gần mới phát hóa ra là luyện chữ, mặt quyển vở bên cạnh có chữ phỏng chừng là mấy ngày mới học.
      Phong Vũ Yên, Mizuki, Phương Lăng3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :