1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Buông Gian Thần Của Trẫm Ra - A Tiều (77/349) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40 – Bắt gặp thân thể nữ giới của ái khanh [3]



      "Trấn an Ninh Vương? Việc này dễ dàng, cố Huệ Đế đột nhiên băng mất, Thái phu nhân nén lệ, cắn răng sinh hạ con trai, bi thương đem đế vương mồ côi từ trong bụng mẹ nuôi nấng lớn lên, bởi vì duyên do mẫu thân rất đáng thương, Ninh vương từ đối với nữ giới tương đối thương tiếc, y chấp nhận được nước mắt của nữ nhân. Nhược điểm lớn nhất của Lưu Ký đó là thương hương tiếc ngọc, thường mềm lòng đối với con , trấn an y thành vấn đề . . ." - Đậu Nguyên Nguyên bĩu môi : "Cái này thành vấn đề, ngươi giúp ta nhiều như vậy, ta nghĩ cách để ngươi lên làm Ninh vương phi, bảo đảm ngươi cả đời vinh hoa phú quý, ngươi đừng tranh đoạt hoàng thượng với ta là được!"

      "Ninh vương phi?" - Như Họa cười lạnh : "Ninh vương bị hai chị em chúng ta đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, giống như người đần độn, thời y biết được, y há có thể ngốc như vậy, vấp ngã hai lần ở cùng chỗ ư? Tôi hao hết tâm tư, xe chỉ luồn kim, nỗ lực mượn sức tác hợp các người, để Ninh vương vì chị mà thần hồn điên đảo, mấy độ tới cửa cầu thân, quả nhiên khiến cho Thái hậu cảnh giác, lập tức cầu hoàng thượng sắc lập chị làm hoàng hậu, nhiều năm qua tính toán vạch mưu rốt cục đại công cáo thành, chị đường làm quan rộng mở, ngược lại tốt, vậy mà cước đá văng em của mình?"

      Đậu Nguyên Nguyên tức giận : "Là lỗi của chính ngươi! Ngươi nên suy nghĩ động tâm với cái vị trí kia, hoàng hậu chỉ có thể có , ngươi đơn giản là muốn lợi dụng ta bò lên , nếu xa rời ngươi, ngươi lòng dạ ác độc nham hiểm, sớm hay muộn có ngày Đậu Nguyên Nguyên ta bị ngươi cắn lại thôi!"

      "Lòng dạ ác độc nham hiểm?" - Như Họa đột nhiên buông ra tiếng cười như điên dại, nhưng lại rơi lệ, mắt lộ ra hận ý hung ác, thê lương khiển trách, : "Có thể ngoan độc so với hai mẹ con các ngươi, có thể nham hiểm so với các ngươi à? Mẹ tôi chết như thế nào? có bà lớn chỉnh đến chết, bà sao có thể nào bệnh chết? Nếu như tôi có giá trị lợi dụng, các người khi dễ tôi như thế nào đây?"

      "Ngươi ở Đậu phủ được hoan nghênh cũng nên trách ta, ai bảo ngươi xuất thân ti tiện đây?" - Đậu Nguyên Nguyên hừ lạnh tiếng .

      "Ti tiện, đúng! Chính là bởi vì ti tiện đáng chết, cho nên tôi mới nỗ lực bò lên cao như vậy, ngày nào đó vượt qua chị. . ." - Như Họa vung vung tay áo dài, đột nhiên, ánh mắt lại xoay chuyển, đắc ý : "Chị , chị ngửi thấy hương thơm người Như Họa ?"

      Lúc này Đậu Nguyên Nguyên thiếu kiên nhẫn, trở tay vung ra cái tát, Như Họa nhanh nhẹn nghiêng thân mình, thuận lợi né tránh, nàng ta cười lạnh : "Như thế nào, ngửi thấy giống Đổng Uyển, khiến chị chịu nổi rồi hả?"

      Đậu Nguyên Nguyên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ra lệnh: "Nhanh rửa , đừng làm hương vị này nữa!"

      "Nhưng hương phấn này là chị tự mình làm ra đấy, ở trong khuê phòng, chị treo bức tranh vẽ hoàng thượng, bàn lại đặt đầy những thứ đồ Đổng Uyển vốn có. Đổng Uyển có được cái gì, chị liền nghĩ muốn cái đó, Đổng Uyển được ngọc Như Ý, chị lập tức làm khối tương tự mang về, nàng làm đồ trang sức mới, chị cũng lập tức tìm tới cùng người thợ thủ công, tạo ra bộ đồng dạng, ngay cả chi khi nàng đổi màu son phấn mới, chị cũng làm ra giống như đúc. . . , chị toàn tâm toàn ý khát vọng đem ánh mắt nóng cháy của Lưu Lăng ở người Đổng Uyển dời đến, rơi vào người chị, nhưng chị tâm tính quá cao, quá mức kiêu ngạo, chị đố kị Đổng Uyển, liều mình nghiên cứu nàng ấy, nhưng lại khinh thường bắt chước nàng, chị cố gắng khác biệt với Đổng Uyển, nhưng vẫn có biện pháp cùng nàng ‘phân đình kháng lễ’(1). . ." - tới đây, Như Họa cúi đầu ngửi mùi thơm người của chính mình, cười : "Hoàng thượng sâu đậm Đổng Uyển, của nàng cái nhăn mày nụ cười, ngay cả là mùi thơm người nàng, chỉ cần có chút khá giống như vậy, liền đủ để khiến động tình, thời mất trí nhớ đối với Đổng Uyển, ngay cả chính cũng , nhưng ràng sâu trong trí nhớ vẫn còn tình cảm mến. Nhờ có hương phấn ban tặng, hoàng thượng động tâm với Như Họa, dù tính chỉ có ba phần tình, Như Họa lại nỗ lực mấy phần, rất nhanh là có thể trở thành người trong lòng của hoàng thượng rồi!"

      (1) Phân đình kháng lễ 分廷抗礼: chia nhà ngang lễ, nghĩa là cùng đứng riêng phe mà được đối xử tôn kính ngang nhau

      Đậu Nguyên Nguyên có phần khinh thường, hừ lạnh tiếng : "Làm lâu, cũng chỉ là bóng dáng của người khác, đó là động tâm, chỉ là mê hoặc nhất thời, ngươi đừng cao hứng quá sớm, muốn xâm nhập cửa cung lên làm hoàng phi, còn quá sớm!"

      "Chị cần lo lắng chính là Ninh vương, mà là Như Họa ? Chị chính là chân thực lợi dụng y, coi y như đá kê chân, trèo lên ngôi cao hoàng hậu đấy!" - Như Họa thoải mái ngồi xuống ghế, rót ly trà cho bản thân, cười dịu dàng : "Nhưng mà chị hoàn toàn cần lo lắng y trả thù chị, tay chị có được vũ khí tuyệt hảo để khống chế Ninh vương, có phải ?"

      Đậu Nguyên Nguyên nghe xong, hít vào hơi, gương mặt trắng bệch xông lên, dùng sức hất rơi cốc trà tay nàng ta, nổi giận thất thanh mắng: "Im miệng! Người được nhắc tới chuyện này nữa!"

      Như Họa mắt lạnh nhìn Đậu Nguyên Nguyên, trong mắt nàng kia dưới tức giận là liều mình che giấu nỗi sợ hãi, toàn thân cả người phát run nhưng vẫn là thể nào che giấu nổi.

      Rốt cuộc cái gì khiến cho Đậu Nguyên Nguyên luống cuống như thế?

      Như Họa dâng lên nét cười, lần nữa rót ly trà cho chính mình, nhàn nhã uống vào.

      Để cho Đậu Nguyên Nguyên đến vương phủ, phải vì kiềm chế Ninh vương, mà là vì muốn kéo nàng ta khỏi địa vị hoàng hậu, sau đó bản thân cướp đoạt thay thế.

      Việc này đương nhiên vẫn phải để Đổng Khanh đến hỗ trợ mới được. Nếu nàng biết được người cha ruột Đổng lão Tư Mã của mình chết như thế nào, nhất định hận chết Ninh vương và Đậu Nguyên Nguyên, nàng dù đánh bạc cả tánh mạng, cũng quyết để Đậu Nguyên Nguyên thuận lợi lên làm hoàng hậu.

      Trong lúc vô ý xảo ngộ cùng hoàng thượng ở chùa Như Lai, chính là cơ vận của Như Họa nàng ta. Nàng ta chỉ cần lẳng lặng chờ, làm ngư ông buông câu, phóng mồi ở trong nước, ngồi mát ăn bát vàng là được.

      Triệu Phi Yến người xuất thân vũ kỹ ti tiện cũng có thể lên làm hoàng hậu, dựa vào cái gì nàng ta thể?

      Hoàng đế khai quốc cũng là kẻ lưu manh chơi bời lêu lổng, chỉ cần đủ nỗ lực, mọi người có thể thay đổi xuất thân .

      ***

      Suối nước nóng của phủ Ninh vương, nước trơn mịn, trong sương khói lượn lờ mờ mờ ảo ảo, tản phát ra từng trận khi nóng, ba phía của hồ nước lợi dụng núi giả bao chung, bảo đảm gian ngâm suối riêng tư kín đáo, chỉ cần ngẩng đầu, là mùa thu có thể ngắm trăng, mùa đông thưởng tuyết, vô cùng thích ý.

      Ở bên cạnh suối nước nóng, Ninh vương đặc biệt xây dựng tòa tẩm điện , mặt sau tẩm điện có lối thông, trực tiếp thông vào bể, chỉ cần vén mành, là có thể nhìn thấy suối nước nóng tràn ngập sương mù, khí trời mù mịt, che phủ chung quanh viền.

      Đổng Khanh lấy tư thế nam tử, chức trọng đứng hàng tam công, cường thế chu toàn cho hoàng thượng cùng chư vị đại thần, thời gian lâu dần, nên quen lấy thân thể nữ giới gặp người khác, bởi vậy nàng đặc biệt để cho tôi tớ hầu hạ ở tẩm điện rời , mình tự tắm rửa.

      Trút bỏ quần áo, cởi xuống búi tóc, tùy ý như thác tơ buông xõa bờ vai, nàng thoải mái ngâm mình ở trong suối nước nóng, ngửa đầu, xem Ngân Hà trong đêm lạnh, ánh sao xán lạn, ánh trăng sáng tỏ.

      Màn đêm buông xuống, vạn vật đều yên ắng, ngâm mình ở trong suối nước nóng, tạm rời xa tục hỗn loạn, đúng là chuyện vui lớn nhất đời người.

      Lúc này, trong tẩm điện lại truyền đến tiếng chuyện, đó là thông đạo duy nhất lui tới suối nước nóng, toàn thân nàng chợt rùng mình, nhanh chóng từ suối nước nóng đứng dậy, cầm lại quần áo trong để ở bên, mặc vào người, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy hoàng thượng đứng lặng ở cửa tẩm điện, ngơ ngẩn nhìn nàng.
      Last edited by a moderator: 7/4/15
      windlove_9693 thích bài này.

    2. bongbongpe

      bongbongpe New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      Aaaaaaa tại sao đến đoạn hay lại đứt hức hức hức

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phần II – Ninh vương TMD (con mẹ nó) đẹp trai

      Chương 41 – Vương hầu đa tình [1]

      Xuân hàn se lạnh, buổi chiều hạ cơn mưa , càng cảm thấy cái rét mỏng lúc đầu xuân, Lưu Lăng nhất thời cao hứng liền tới hồ nước nóng, trong tẩm điện có tôi tớ hầu hạ, giờ phút này hẳn là có người ngâm tắm.

      thân là đế tôn, vốn nên tới hồ nước nóng, nhưng nghĩ rằng xuất môn ra ngoài, hơn nữa còn cải trang, hẳn là cần chú ý.

      Tới chỗ này, đột nhiên thấy bên cạnh hồ có kẻ trần truồng dưới ánh trăng, cơ thể của người đẹp, trong làn sương trắng bao phủ, cực kỳ hoảng hốt kích động khoác lên quần áo trong.

      Người đẹp kia, làn da trắng bóng lộ dưới ánh trăng, hai gò má bởi vì nước nóng mà đỏ ửng, giống như phấn sáp dung nhan tuyệt lệ, đầu tóc mây đen như thác nước tự nhiên rũ xuống. . . Vẻ đẹp thoát tục, nhiễm bụi trần, làm người ta xúc động ca thán.

      có hơi chút chấn động, hai tròng mắt nhìn chằm chằm dung nhan dường như quen thuộc kia, thần sắc có chút mê loạn, lúng ta lúng túng mở miệng : "Tiểu An Tử, ngươi xem, tiên tử dưới ánh trăng kia là ai hả?"

      Tiểu An Tử khom khom người : "Hoàng thượng, là Đổng đại nhân ạ, Người nhận ra ư? Chờ ấy cài dây lưng, chỉnh đốn sơ sơ y trang xong, lập tức đến đây kiến giá, để mất cấp bậc lễ nghĩa, ấy nhường lại hồ nước nóng cho Người!"

      ngờ, Lưu Lăng nghe xong, lại trực tiếp quay đầu rời .

      Tiểu An Tử bị bất ngờ, có chút ngơ ngác, rồi lập tức tiến lên đuổi theo hầu giá.

      Ở bên này, Đổng Khanh cài lên vạt áo, thấy hoàng thượng đột nhiên quay đầu bỏ , khỏi cảm thấy dâng lên nỗi ưu thương gần chết.

      Lửa giận của hoàng thượng cho tới nay chưa biến mất, xem ra dễ dàng lại tiếp tục thân cận với nàng rồi.

      Giữa quân thần nhưng lại đến mức độ như vậy, khiến cho nàng uể oải thôi.

      Đổng Khanh rất khổ sở, tinh thần vạn phần sa sút, nàng nặng nề vào tẩm điện , ở trong ánh nến lấp lánh thoáng nhìn thấy mấy bình rượu phía ngăn tủ trong phòng, vì thế liền mượn rượu tiêu sầu, ly tiếp ly vào bụng.

      lâu sau, nàng ôm bình rượu, cong vẹo ngã lên giường nệm, nâng bình hướng tới ánh trăng ngoài cửa sổ mời rượu, say túy lúy ngâm : "Hôm nay có rượu hôm nay say(1), mời trăng chớ để bình vàng rỗng (2), chuông ngọc trống cổ đủ quý(3), chỉ mong say mãi nào muốn tỉnh(4)."

      Vắng lặng, bất chợt trong phòng truyền đến giọng nam trầm thấp: "Là hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai sầu đến ngày mai sầu."

      Nàng ngước lên đôi mắt hơi mờ mịt, mờ mờ ảo ảo nhìn chằm chằm người con trai trẻ tuổi cao lớn tuấn vào trong tẩm điện, “Ợ” tiếng nấc rượu, vẻ mặt mê mang, thào : "Đúng, là hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai sầu đến ngày mai sầu!"

      "Có biết uống là cái gì ?" – Người con trai đó cười .

      Đổng Khanh mơ mơ màng màng lắc đầu, : "Là rượu ngon, hẳn là rượu ngon."

      Chàng trai thấp giọng cười : "Là quỳnh tương ngọc dịch chân chính, tên là ‘Tiên lộ minh châu’, vô vàn trân quý, hao tốn mất thời gian năm năm, chỉ ủ được ba bình, chỉ cần lướt qua ngụm Tiên lộ minh châu, liền có thể lưu hương trong miệng bảy ngày, quỳnh tương ngọc dịch này ngay cả Hoàng đế cũng được uống, bản vương thường ngày vẫn luyến tiếc nỡ uống rượu ngon, nhưng mà cũng bị tùy tiện làm bậy rót vào bụng, lãng phí hết!"

      "Hoàng đế?" - Đổng Khanh nghe thấy từ “Hoàng đế”, lập tức khàn khàn : "Biến mẹ nó Hoàng đế , cái thằng nhóc thối tha dựa vào mình có xuất thân tốt, đầu thai vào nhà đế vương, giống như là giẫm phải cái gì vậy, chỉ cho phép giận ta, lại cho ta giận chứ, bá đạo, chẳng lẽ làm hoàng đế là có thể kiêu ngạo như vậy sao? Ngay cả chút tình cảm trước kia cũng hoàn toàn để ý đến rồi. . ."

      Chàng trai cười lên sang sảng: " nương, dù tính là say rượu hồ ngôn loạn ngữ, lời đại nghịch bất đạo đến độ này, cũng bị lôi chặt đầu!"

      "Chém à, vậy chém ! Ta sợ! Đậu thừa tướng quá gian giảo xảo trá, lão ta thực mừng rỡ, vui vui mừng mừng cùng người ta kết làm thông gia, Đậu lão tặc ông ta chính là đại trung thần trung can xích đảm, mà ta đây…" - Nàng từ giường đứng lên, có chút lảo đảo, chàng trai bước nhanh đến gần đỡ nàng, nàng ngây ngốc cười với y: "Ta là gian thần đấy, hiểm giả dối, là đại gian thần thao túng hoàng thượng!"

      Chàng trai lắc đầu, giọng cười : " say rồi, chuyện ba ngả bốn nghiêng, là con , sao có thể là gian thần được?"

      "Tin hay tùy huynh . . ." - Nàng đẩy y ra, say mờ mịt ôm bình rượu thất tha thất thểu về hướng hồ nước nóng, ngửa đầu nhìn ánh trăng : "Trăng sáng từ khi nào? Nâng chén hỏi trời cao. trời đâu cung khuyết? Đêm nay là năm nào? Ta muốn cưỡi gió quay về, lại sợ mái ngọc lầu quỳnh. Chốn cao lạnh khôn cùng, nhảy múa vờn bóng thanh, há tựa chốn nhân gian? (5) Nhân gian tốt mà. . . Lành lạnh gió xuân thổi tỉnh rượu, khẽ lạnh, ánh trăng nghiêng chiếu lại đón chào. Quay đầu xưa nay chốn đìu hiu, trở về, mưa gió cũng đâu quang tạnh(6)."

      Chàng trai theo nàng ra khỏi tẩm điện, hai tròng mắt nhìn chằm chằm nàng. Mỹ nhân dưới trăng tóc đen như tơ, thân quần áo trong màu trắng, toàn thân cao thấp có tục vật trang điểm, dính son, lại đẹp gì sánh nổi, cho nên kìm lòng đậu mà cười : "Tay như búp măng, da như mỡ đông, cổ cao ngó sen, răng như hạt bầu, trán cao mày ngài, khéo cười đẹp xinh, mắt đẹp xa xăm! là xuất trần tuyệt sắc! Xin hỏi phương danh của nương?"

      Đổng Khanh cũng để ý tới y, lẩm bẩm : "Mênh mông nỗi nhớ lòng ta, nhớ trông người đẹp trời phương xa (7). Ở giang hồ xa lạ, ưu sầu cho quân."

      "Lại là hoàng thượng, lại là ưu quốc tư quân, nương hẳn là con nhà quan lại? Nghe có vài người khách quý đến vương phủ, ba nam, hai nữ. Trong ba người nam, bản vương chỉ biết vị trong đó, là họ hàng gần của bản vương, hai người nữ kia, Đậu Nguyên Nguyên và Tào Mộng Bình, bản vương tất nhiên là quen biết, còn những người hầu, tổng quản chưa từng đề cập tới, như vậy nương chắc là người hầu hạ mà bọn họ mang ?"

      "Khách quý?" - Đổng Khanh thảm thương hề hề cười giễu: "Trừ bỏ hoàng thượng, còn có ai là khách quý chân chính đây, có ai phải hầu hạ Thiên hoàng lão tử đâu? Khác biệt chỉ là hầu hạ ở giường và hầu hạ ở điện tiền. . ." - tới đây, nàng mang theo men say, ngước mắt trừng chàng trai, : "Huynh là đàn ông, huynh xem, có phải hầu hạ ở giường chính là người lên giường, cả nhà gà chó lên trời, còn hầu hạ ở điện tiền phải mạnh mẽ chiến chiến đấu đấu, như bước băng mỏng đúng ?"

      Nghe thấy lời ấy, khuôn mặt tuấn của chàng trai lập tức trở nên u ám nặng nề, thanh lạnh lùng : "Hóa ra nương cũng muốn trèo lên long sàng, bước lên trời sao? Dựa vào sắc đẹp như tiên trời của , nếu có chút gia thế, đủ để phong làm Chiêu nghi, tước vị so ngang chư hầu; nếu như có gia thế, ít nhất cũng Quý nhân, nhanh bám Long hóa Phượng thôi, chớ có làm bẩn địa phương này của ta!"

      "Thúi lắm!"- Đổng Khanh nổi giận đập vỡ bình rượu, bực tức : "Dù cho Đổng Uyển ta được làm hoàng hậu cũng tuyệt đối vào cung tranh thủ tình cảm! Cút mẹ nó tần phi chó má !"

      Đổng Uyển?!

      Chàng trai ràng giật mình, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua tia nghi hoặc, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào nàng, lâu sau, rốt cục trầm giọng, : " là Đổng Uyển? Con của cố Đại tư mã Đổng Bá Trung, Đổng Uyển? là Đổng Uyển?"

      Nhắc tới người cha ruột chết , hốc mắt Đổng Khanh đột nhiên đỏ lên, rơi lệ : "Cha ta chết rồi . ., bị chết minh bạch, bị chết giải thích được, ông trước khi chết lại tóm lấy tay của ta tha thiết giao phó, là kẻ thù đến trả thù, báo trả báo, từ đây ân oán thanh toán xong, Đổng gia chúng ta có oán thù, được báo thù, được truy tra. . . Ông mới có thế nhắm mắt. Vì để ông ấy nhắm mắt, ta cưỡng chế trong lòng đầy bụng thù hận, cũng chỉ có thể xem như là ông chết bệnh, ông ấy đổ xuống, buông tay mà , có biết trong lòng ta có bao nhiêu oán hận ? Ta hận chết!"

      "Quả là Đổng Uyển rồi!" - Sắc mặt chàng trai trở nên nhu hòa, cầm nâng ống tay áo, đến gần, dịu dàng lau lệ cho nàng, : "Đừng khóc, đừng thương tâm, ta chiếu cố , đời kiếp bán mạng cho , để sai phái! Đổng Uyển à, ta vốn nợ , chắc chắn chuộc tội, đến hết cuộc đời, chắc chắn trả lại cho ! Tuyệt đối làm cho rơi lệ nữa!"
      --- ------
      Chú thích:
      (1) Đây là câu thơ trong bài “Tự khiển” của La (833 - 909)
      Đắc tức cao ca thất tức hưu,
      Đa sầu đa hận diệc du du.
      Kim triêu hữu tửu kim triêu tuý,
      Minh nhật sầu lai minh nhật sầu.
      Dịch thơ:
      Được cao giọng hát, mất thôi,
      Đa sầu đa hận cứ vậy thôi.
      Hôm nay có rượu, hôm nay say,
      Ngày mai sầu đến, ngày mai sầu.

      (2), (3), (4) Đây là các câu trong bài “Tương tiến tửu” của Lý Bạch. Dịch thơ:
      Quân thấy
      Nước Hoàng Hà từ trời cao tuôn xuống,
      Chảy xiết ra biển hề trở lại.
      Quân thấy
      Cha mẹ soi gương, sầu bạc đầu,
      Sáng tựa tơ xanh chiều đà thành tuyết.
      Hãy trọn vui khi đời đắc ý,
      Mời trăng chớ để bình vàng rỗng.
      Trời sanh ta tài tất hữu dụng,
      Ngàn vàng tiêu hết rồi lại đến.
      Mổ dê, giết trâu, hãy cứ vui, uống liền mạch ba trăm chén.
      Sầm Phu tử, Đan Khâu sinh
      Mời dâng rượu, quân chớ ngừng.
      Cùng quân ca khúc,
      Quân hỡi! Vì ta nghiêng tai nghe.
      Chuông cổ trống ngọc chưa đủ quý,
      Chỉ mong say mãi nào muốn tỉnh.
      Xưa nay Thánh hiền đều quạnh,
      Chỉ có kẻ say lưu kỳ danh.
      Trần Vương xưa thiết tiệc Bình Lạc,
      Mười ngàn đấu rượu vui thỏa thuê.
      Chủ nhân vì đâu thiếu tiền,
      Thẳng mau mua rượu mời quân uống.
      Ngựa ngũ sắc, áo lông ngàn vàng,
      Hô trẻ mang đổi rượu ngon,
      Cùng người trừ nỗi sầu muôn thuở

      Trong bài thơ: Sầm Phu tử và Đan Khâu Sinh tức Sầm Trừng Quân và Nguyên Đan Khâu, 2 bạn thân của Lý Bạch Còn Trần Vương tức Tào Thực, con của Tào Tháo

      (5) Đây là khổ đầu trong bài từ “Thủy điệu ca đầu –Trung thu” của Tô Thức (Tô Đông Pha). Bài từ như sau:
      Trăng sáng có khi nào?
      Nâng chén hỏi trời cao.
      trời đâu cung khuyết,
      Đêm nay là năm nào?
      Ta muốn cưỡi gió quay về,
      Lại sợ mái ngọc lầu quỳnh
      Chỗ cao lạnh khôn cùng.
      Nhảy múa vờn bóng thanh,
      Há tựa chốn nhân gian?

      Vòng gác son, nhòm cửa gấm, soi người ngủ.
      nên hận, cớ sao tròn mãi lúc chia lìa?
      Người có lúc vui lúc buồn,
      Chia tay, gặp lại, trăng có khi tròn khi khuyết,
      Chuyện xưa nay đâu có vẹn toàn.
      Nguyện cầu người mãi dài lâu
      Ngàn dặm thuyền quyên cùng chắp cánh.

      (6) Trính từ khổ sau của bài từ “Định phong ba” của Tô Thức. Bài từ như sau:
      Chớ nghe tiếng lá xuyên rừng,
      Ngại gì ngâm thơ và huýt sáo
      Gậy trúc giày cỏ thắng ngựa, ai sợ chi?
      Áo tơi mưa khói mặc cuộc đời

      Lành lạnh gió xuân thổi tỉnh rượu, hơi lạnh!
      Đỉnh núi nghiêng soi lại đón chào.
      Quay đầu xưa nay chốn đìu hiu, trở về!
      mưa gió cũng đâu quang tạnh.
      Trong truyện, tác giả A Tiều thay đổi câu thứ 2 của khổ sau so với nguyên tác bài từ của Tô Thức, thành “Trăng sáng nghiêng soi lại đón chào” để phù hợp với tình và cảnh của nhân vật Đổng Uyển.

      (7) Hai câu thơ trích trong bài “Tiền Xích Bích phú” của Tô Thức. Nguyên tác phiên Hán Việt: Diểu diểu hề dư hoài, vọng mỹ nhân hề thiên nhất phương.
      Last edited by a moderator: 19/4/15
      windlove_9693 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 42 – Vương hầu đa tình [2]

      Đổng Khanh trợn mắt nhìn y, nhanh chóng đẩy y ra, lẩm bẩm : "Bậy bạ! Ông đây thực bất hạnh, tự nhiên nửa đêm gặp phải kẻ điên!"

      Nàng xoay người, xiêu vẹo về, thào : "Ngươi cầm bái thiếp, đến cửa bái Đại tư mã ta , ông đây che trở ngươi, bao ngươi bước lên mây, nếu có tài học thực , ta giúp ngươi kiếm chức Thị lang mà làm!"

      Lời vừa hạ xuống, thân mình bỗng hẫng, đột nhiên bị chặn ngang bế lên, nàng mang theo men say, hung hăng trừng mắt nhìn người con trai đường đột ôm nàng lên, cả giận : "Láo xược! Vô lễ như vậy, ngươi làm cái gì vậy hả? muốn làm Thị lang sao?"

      Chàng trai cười : "Chức quan Thị lang quá , bằng làm vương phi của bản vương , ta cho trực tiếp thăng quan!"

      " hưu vượn! Bản Đại Tư mã chức vị quan trọng, chính là chính nhất phẩm, là quan to cao nhất triều đình, đến đỉnh rồi!" - Đổng Khanh ở trong lòng y liều mình giãy dụa, nhưng vô ích, khỏi tức giận : "Cuồng đồ lớn mật, còn mau thả bản quan xuống dưới ?"

      "Cái ta có thể cho rất khác biệt, là vị trí hoàng tộc, thiên hoàng quý trụ, có chức đại quan triều đình nào có thể so sánh được!" – Chàng trai ôm ấp giai nhân, khóe miệng nổi lên ý cười, nhanh đến phương hướng tẩm điện, dịu dàng : " say, đất bên cạnh hồ nước nóng lại trơn, lưu ý chút dễ dàng trượt ngã, chúng ta vào trong nhà , bản vương tự tay pha trà cho , giúp giải mùi rượu!"

      ***

      Cho tới khi Đổng Khanh tỉnh lại, sắc trời sáng trưng, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu cả phòng sáng ngời.

      Nàng khẽ đứng dậy, thống khổ phát ra tiếng nấc, xoa xoa mày, ảo não : "Say rượu thực con mẹ nó khó chịu quá, vậy mà từ khi xuất cung tới nay, hiểu sao luôn say rượu, đúng là tự tạo nghiệt, thể trốn thoát!"

      Nàng để tâm trí tỉnh táo lại lúc, rồi mới ngước mắt quét về bốn phía, ngay sau đó từ giường nhảy dựng lên.

      Phòng ốc này phải là sương phòng của nàng mà?

      Trong phòng ngủ, màn trướng mỏng màu vàng phất phơ theo gió, bốn phía bỏ đầy các loại sách vở, tường treo mấy bức họa, trong phòng tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của lá trà, là tinh tế tao nhã, thoạt nhìn có chút bề thế, ắt hẳn là phòng của nam.

      Nghĩ tới đêm qua vậy mà say rượu hồ đồ, lờ mờ nhớ lại hình như là có người nam chuyện khá lâu cùng nàng? Tại sao bản thân có thể nào ở lại trong phòng ngủ của nam được ? Nàng vừa sợ lại vừa hoảng, bước nhanh ra gian ngoài, phóng tầm mắt đảo qua, mới phát bản thân hóa ra vẫn còn ở trong tẩm điện của hồ nước nóng, hôm qua nàng còn nghiêng ngả tràng kỷ tại gian ngoài uống rượu kia mà.

      Ngày hôm qua, lúc đến, kẻ hầu phụ trách trong tẩm điện nhiều lần dặn dò, gian trong là tẩm cư riêng của Ninh Vương, nơi riêng tư của hoàng tộc, cho phép người liên quan vào. Nàng đương nhiên dám lỗ mãng, dù muốn uống rượu cũng chỉ dám ngây dại nghỉ ngơi tràng kỷ tại gian ngoài, thế nào mà vừa ngủ dậy, bản thân mình lại giường của Ninh vương rồi?

      Khi nào nàng chạy đến giường của người ta ?

      Đây phải là xúc phạm Ninh vương hay sao?

      Mạo phạm thiên hoàng quý trụ, nàng lại phạm tội rồi.

      Mấy ngày trước đây chọc hoàng thượng tức giận, cơn giận của vẫn còn chưa tiêu tan đâu, hôm nay lại xúc phạm Ninh vương, tội chưa yên, tội lại thêm vào, hay là bát tự của nàng tương khắc với hoàng tộc họ Lưu?

      Nàng dễ dàng tìm được áo ngoài của mình ở gian ngoài, nhanh chóng khoác lên, định lén lút trốn , lúc này lại có tỳ nữ đến đây, từ bên ngoài bưng chén thuốc tiến vào, nhún người cúi chào nàng, khẽ : "Nô tì nghe thấy tiếng động trong phòng, đoán công tử chắc hẳn tỉnh, vì thế liền tiến vào hầu hạ. . ." – ngước mắt liếc nàng cái, nhưng thấy người trước mắt tóc xanh buông xõa vai, dung nhan cực đẹp, khác biệt với bộ dáng lúc vào tối hôm qua, giờ phút này ràng là dáng điệu của nữ, vì thế lập tức cải chính : "Hic, , là hầu hạ tiểu thư . . ."

      "Là đại nhân!" - Đổng Khanh sửa lại, .

      "Vâng, đại nhân!" – Nô tì thuận theo, rồi sau đó đặt chén thuốc ở bàn.

      có cách nào thuận lợi chạy trốn, Đổng Khanh đành phải ra vẻ phóng khoáng, thong dong tự nhiên đứng ở trước gương đồng chải vuốt kiểu tóc của nam cho bản thân, mặt hỏi: "Ngươi tên gọi là gì?"

      "Nô tì tên là Văn Tâm, chuyên trách hầu hạ bên cạnh chủ thượng!"

      "Hầu hạ ở cạnh người?” - Như vậy đó là thị nữ bên người Ninh vương rồi. “Ngươi đưa tới cái gì vậy?"

      "Là canh giải rượu, tổng quản phân phó, hôm qua đại nhân say khướt, chờ ngài tỉnh lại, sai nhóm nô tì lập tức đưa lên canh giải rượu."

      Đổng Khanh nghe xong, liền bưng lên chén thuốc, ngụm lớn uống cạn.

      Bỏ bát rỗng xuống, nghĩ rằng tổng quản vương phủ quả thực nhanh nhẹn, ngay cả chuyện nàng say khướt cũng biết đến, như vậy, chuyện nàng tự tiện tiến vào phòng trong, ngủ ở giường của Ninh vương, ông ta bẩm báo chi tiết với Ninh vương đây?

      Nhớ tới lửa giận của hoàng thượng, lại thêm vào xúc phạm tới Ninh Vương.

      Chuyến này xuất môn có lẽ là ‘Gặp hung bất lợi’.

      Nàng đột nhiên rất muốn thừa dịp trước khi Ninh vương hồi phủ, tìm lý do biến trước, quay trở về đế đô.

      hạ quyết tâm, Tiểu An Tử lại đến đây, gã vội vội vàng vàng chạy vào, khom người, : "Đổng đại nhân, cuối cùng tỉnh, Ninh vương hồi phủ, mau qua đại điện bái kiến !"

      "Ninh vương hồi phủ rồi hả ?"

      Chợt nghe Ninh vương hồi phủ, thần sắc của nàng đột biến, vội vàng hỏi: "Ngài ấy trở về lúc nào?"

      "Nghe là đêm khuya hôm qua, cho nên hề kinh động tới nhiều người"

      "Lưu công tử đâu, gặp Ninh Vương rồi sao?"

      "Công tử biết Ninh vương hồi phủ, sáng sớm Người bị Đậu nương và Tào nương cùng đến phủ Chức tạo xem lễ phục và nghi chế, cả Cố công tử cũng theo giúp vui, phủ Chức tạo cách phủ Ninh vương có đoạn thôi, ước chừng muộn chút mới quay về đến nơi!"

      "A, sao ngươi theo ? Lại bị công tử ghét bỏ rồi hả?" - Đổng Khanh quay người lại chải chuốt lại chính bản thân, soi gương chỉnh áo mũ ngay ngắn, đồng thời hỏi.

      Tiểu An Tử đột nhiên dâng lên hồi tủi thân, ngấn lệ : " Con đường nịnh thần khó khăn trùng trùng, gian nan trở ngại vô cùng mà!"

      Đổng Khanh nhướn mi, : "Công tử lại chê ngươi phiền, cho ngươi theo hả?"

      Tiểu An Tử : "Công tử thoạt nhìn giống như tức giận đại nhân, nhưng Tiểu An Tử cảm thấy Người kì thực là giận chính mình, ta nhất thời nhịn được mà thẳng, Người thẹn quá thành giận liền đuổi Tiểu An Tử cút!"

      Đổng Khanh nghe thấy việc này, bỏ xuống cây lược gỗ trong tay, quay đầu nhìn Tiểu An Tử, chậm rãi : " như vậy, là bị ngươi trúng rồi sao? Công tử vì sao giận chính mình chứ? Dựa vào công phu liều mình quấn quít lấy hoàng thượng của ngươi, sống chết dời còn có thể bị đá văng ra, cơn giận của Người hẳn là , ngươi cái gì mà làm cho Người tức giận đến vậy?"

      Tiểu An Tử liếc nàng cái, thở dài : "Ai, vẫn là đừng nữa, hay ho gì, chỉ biết hỏng chuyện, rất nhiều chuyện nếu toạc ra, tốt!" - xong, lại hạ thấp giọng lẩm bẩm : "Hoàng thượng tự nhận là minh thần võ, Người dù thế nào chết cũng thừa nhận động dục với quan lại của mình,. . . , đều do hôm qua tổng quản trình lên mấy thứ ăn quá ngon, hoàng thượng ăn nhiều thêm chút, hơn nữa trời hạ cơn mưa , thời tiết lạnh, ta lại mặc thêm bộ quần áo cho Người, vì thế liền tạo thành trạng thái ‘ấm no tư dâm’ (no cơm ấm cật) cho Người rồi. . . Rồi đó sau, động tác của lại quá chậm, từ thời điểm đứng dậy ở hồ nước nóng để cho Người nhìn thấy cơ thể nữ mạn diệu . . . Còn hơn lúc ngủ dậy..... huyết mạch căng tức rồi . . . Lúc ấy chừng lại ‘cứng lên’ rồi . . . , hoàng thượng cẩn thận lại bị làm hại rồi. . . , khi trở về, ta phải tìm thái y chuyện này, bảo ông ta cẩn thận giúp hoàng thượng coi trộm chút, long căn có việc gì hay , ngàn vạn lần đừng bị làm cho có bệnh. . . ."

      Đổng Khanh trợn mắt nhìn gã: "Lầm rầm thầm đống, rốt cuộc ngươi thầm cái gì vậy?"

      Tiểu An Tử rốt cục cũng khôi phục lại tinh thần: " có việc gì, Đổng đại nhân, vẫn là nhanh bái kiến Ninh Vương , chúng ta ở trong này làm khách, người ta là hoàng thất quý trụ, ngàn vạn lần đừng thất lễ đó!"

      " biết, ta ngay!" - Đổng Khanh chỉnh ngay ngắn áo mũ, rồi vội vội vàng vàng mang theo Tiểu An Tử tiến lên đại điện.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 43 – Vương hầu đa tình [3]

      Vòng qua hành lang dài, tới trước đại điện, thấy hai hàng gia nô đứng ngoài điện, phô trương khá lớn, chờ bên trong tuyên gọi vào hầu hạ, nhìn thấy Đổng Tư mã đến, liền ào ào khom người, vấn an.

      Tổng quản lập tức chắp tay với nàng, : "Đổng công tử, ngài rốt cuộc cũng đến đây, Điện hạ hồi phủ rồi."

      "Ước chừng khi nào có thể tiếp kiến Ninh vương?" - Đổng Khanh cũng hàn huyên, lập tức hỏi thẳng vào vấn đề.

      Tổng quản bồi cười : "Cũng lâu lắm đâu, thái phu nhân chuyện cùng Điện hạ, chờ thái phu nhân uống xong chén thuốc, rất nhanh liền có thể tiếp kiến đại nhân!"

      Quả nhiên trong phòng truyền đến tiếng thái phu nhân ân cần căn dặn: "Tứ Thập Cửu, về sau đừng hồi phủ đêm khuya nữa, bôn ba qua lại như thế, quá mức mệt nhọc, nên nghỉ ngơi nghỉ ngơi, xem , con cũng gầy rồi, mẹ đau lòng lắm!"

      "Mẹ, con ốm, vạt áo vẫn vừa khéo mà, nhưng mẹ cần bảo trọng thân thể tốt, đừng luôn thắc thỏm về con, mỗi ngày vẫn nên uống thuốc đúng hạn !"

      Giọng của Ninh vương trầm thấp, hơi giòn vang, giống như từng nghe qua ở nơi nào đó.

      Đổng Khanh rất là tò mò đối với vị Ninh vương trong truyền thuyết, nàng nhịn được kéo cao cổ, đôi con mắt sáng, lặng lẽ hướng vào trong đại điện xem xét.

      Trong phòng ánh sáng chiếu vô cùng tốt, mặt trời theo song cửa sổ chiếu vào bên trong, quang ảnh lay động, nhìn vào xuyên qua rèm châu trong suốt, bóng dáng cao to, nghiêng nửa bên thân mình, ngón tay thon dài đoan chính nâng chén thuốc, tự mình hầu hạ thái phu nhân uống thuốc.

      Người nọ đầu đội mũ ngọc, tóc tơ đen nhánh chỉnh tề buông thả giữa lưng, mặc áo mãng bào thêu rồng bốn móng tượng trưng cho Hoàng thất, ghé mắt thoạt nhìn ngọc thụ lâm phong (cây ngọc đón gió), phong lưu phóng khoáng, xác nhận là chàng trai cực tuấn phóng khoáng. biết có phải hay vì lí do thân mũ áo mãng bào, nhìn nghiêng người Ninh vương và hoàng thượng nhưng lại có vài phần tương tự.

      Hai người đều cùng chung ông nội, đời cha chú Huệ đế và tiên đế Lưu Khang là em ruột đồng phụ đồng mẫu (cùng cha cùng mẹ), Ninh vương và hoàng thượng có quan hệ huyết thống quá gần, có chút giống nhau như vậy cũng lạ lùng gì.

      lát sau, thái phu nhân dùng xong chén thuốc, từ từ mở miệng : "Tứ Thập Cửu làm việc của con , chính quan trọng hơn, mẹ cũng nên nghỉ ngơi rồi!" - Ngay sau đó gọi: "Tuyết Nhạn dìu ta trở về phòng!"

      "Vâng!”

      Tổng quản ở bên ngoài nghe thấy được, lập tức hướng về Đổng Khanh cười : "Đại nhân, ngay bây giờ Chủ thượng có thể tiếp kiến ngài rồi!"

      "Vào !"

      Quả nhiên, quá giây, bên trong liền truyền ra tiếng gọi vào.

      Đổng Khanh dám chậm trễ, dẫn theo Tiểu An Tử, từ từ bước vào đại điện.

      Trong điện, Ninh vương bắt tay sau lưng, đưa lưng về phía bọn họ.

      "Triều thần Đổng Tư mã bái kiến Ninh vương Điện hạ, thiên tuế, thiên thiên tuế!" - Đổng Khanh làm cái vái lạy lớn, định vung tay áo, hành đại lễ yết kiến, lại được đích thân Ninh vương kéo lên, nàng ngẩng đầu nhìn y, tiếp đó, ngây ngẩn cả người. . . . . . .

      *

      Đôi mắt sắc bén của Ninh Vương lưu lại gương mặt nàng, khóe miệng gợi lên nụ cười, : "Đổng đại nhân, miễn lễ!"

      Bất ngờ nhìn thấy Ninh vương, chỉ có Đổng Khanh sửng sốt, Tiểu An Tử cũng sợ run, lâu sau, mắt gã lộ ra vẻ kinh ngạc, há miệng thở dốc, cuối cùng cũng nhịn được thất thanh : "Mẹ kiếp! Nam Cung Mộ Dung Âu Dương Trường Phong đại hiệp, sao, sao lại là ngươi vậy?"

      "Nam Cung Mộ Dung Âu Dương Trường Phong đại hiệp ?" - Ninh Vương nhàn nhạt cười : "Tại hạ Lưu Ký, tự là Trường Phong, phong tước Ninh vương."

      Đôi con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Ninh vương, trong lòng Tiểu An Tử thực quá mức kinh ngạc, đến nỗi tạm thời có cách nào để liên kết được hình tượng đại hiệp phiêu dật xuất trần vách núi với vị vương hầu hoàng thất tôn quý.

      Lúc này Ninh vương tự tay kéo Đổng Khanh lên, khóe miệng chứa ý cười thâm trầm, : "Lần đầu tiên gặp mặt, xác định ngươi là nữ, lần thứ hai gặp mặt, ngươi lại thành chàng trai áo mũ chỉnh tề, lần thứ ba gặp mặt, rốt cục ràng, Đổng Khanh chính là Đổng Uyển!"

      Nhắc tới Đổng Uyển, cơ thể Đổng Khanh rất tự nhiên mà có phần cứng lại.

      "Hôm nay khí hậu thực tốt, Đổng Tư mã hiếm khi đến Giang Nam chuyến, buổi chiều bằng cùng ra ngoài dạo !" – Y cười .

      Xem ra Ninh vương người này tương đối hào sảng.

      Hai người còn chưa ràng, lại thấy Tô Thái phó thần thần bí bí tiến vào, Ninh Vương nháy mắt để ông ta trước tiên hãy chờ.

      Nghĩ đến Ninh Vương vừa hồi phủ, nhất định là vụ bận rộn, nàng cũng tiện quấy rầy lâu, lên bái kiến, làm hết cấp bậc lễ nghĩa là được rồi.

      Vì thế, Đổng Khanh chắp tay thi lễ, : "Như vậy xin hãy cho hạ quan đổi thường phục !"

      Ninh Vương vẫy vẫy tay để cho nàng lui ra: " vừa hồi phủ, trong phủ còn có rất nhiều vụ chờ xử lý, khanh trước hãy chờ ở sương phòng !"

      "Vâng !”

      *

      theo Đổng Khanh rời khỏi đại điện, thần sắc Tiểu An Tử hiển nhiên là rất bất an, gã nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng quyết định ra, vì thế ghé vào bên tai Đổng Khanh, : "Đổng đại nhân kia, cũng biết lí do hoàng thượng lại đến phủ Ninh vương chứ?"

      Nhớ tới mối nghi kỵ của hoàng thượng đối với nàng, Đổng Khanh trong lòng thực buồn bực, bởi vậy cố ý : "Hoàng thượng muốn lợi dụng đại hôn sắp tới, xuống Giang Nam du ngoạn kiêm cưa , nhà ngươi nhanh nhanh hầu hạ Như Họa nương nương , nàng ấy hiểu được làm thế nào để cho hoàng thượng vui vẻ, sau này khẳng định tấn chức rất nhanh!"

      Khi đó hoàng thượng tính toán cải trang xuống Giang Nam, nàng từng phỏng đoán qua, có phải vì việc của Ninh vương hay ? Mà việc này trọng đại như thế, nàng quả quyết nhận định hoàng thượng tuyệt đối giấu kín với kẻ cận thần là nàng đây, bởi vậy, nàng liền suy đoán quá nhiều, hoàn toàn coi hoàng thượng là tới du ngoạn, nghĩ tới . . . lại khiến nàng đau lòng, ngay từ đầu hoàng thượng tin nàng.

      Tiểu An Tử nhướn mày, : "Đổng đại nhân kia, tại cũng phải là thời điểm bốc đồng, biết hoàng thượng phải đến Giang Nam để du ngoạn, tuy rằng Tiểu An Tử thích tính tình đó của như vậy, nhưng cáu kỉnh cũng phải nhìn thời điểm, hoàng thượng tín nhiệm , ai bảo thường ngày hiểm giả dối, cả ngày tính kế hoàng thượng hả? cũng biết, tại sao hoàng thượng lại thân giá phủ Ninh vương ? Đó là bởi vì, Ninh Vương cam lòng bỏ lỡ ngôi vị hoàng đế, nhiều năm qua lén chiêu mộ binh mã, trữ lương tích gạo, cố ý tạo phản đó!"

      "Chuyện chiêu mộ binh mã còn phải đợi điều tra ràng, chừng là Ninh vương cố ý làm giả tạo ra cảnh mở rộng việc trưng binh, dẫn dụ hoàng thượng xử trí y. Nếu là mưu kế của y, thực tế có chuyện mộ binh, hoàng thượng lại xử trí Ninh vương, khiến cho Ninh Vương chịu oan khuất, chư vương liên hợp lại lấy lại công đạo cho y . . . Tóm lại, chuyện này, nếu hoàng thượng xử trí khéo, ngược lại cổ vũ uy thế của Ninh vương, hoàng thượng muốn gắng sức kháng cự với chư vương, gian nan biết bao, cuộc đấu tranh chính trị diễn ra, nếu hoàng thượng thắng lớn được, vậy là thua triệt để !"

      Về chuyện Ninh vương, phải cẩn thận, vạn lần được xảy ra sai lầm.

      "Nếu phải bởi vì tình cực kỳ quan trọng, hoàng thượng tự thân chuyến này sao?" - Tiểu An Tử rất khẳng định, : "Chứng cứ ngầm chiêu mộ binh mã khẳng định là có, có thể xem như chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, hoàng thượng cũng thể quang minh xử lý y, chư vương họ Lưu cảm niệm (cảm động và tưởng nhớ) ân trọng của Huệ đế, đồng thời cũng đồng cảm với tình cảnh của mẹ con Ninh vương, nhiều năm qua ít người hoàng tộc ủng hộ y, khi hoàng thượng có hành động, tất dẫn tới việc chư vương đoàn kết đứng lên, dốc sức giúp đỡ Ninh Vương, hành động lần này ngược lại phải là biến khéo thành vụng sao? Hoàng thượng đương nhiên ngốc như vậy, muốn bắt giặc cũng phải trước có bao nhiêu người giúp đỡ ổ giặc, mới dễ xuống tay chứ !"

      Năm đó, tiên đế cho thái phu nhân xuất cung nhầm nước cờ, theo quy củ, Huệ đế băng hà, Tô hoàng hậu, vợ của ông ta phải được Hoàng đế tôn kính mà làm Hoàng thái hậu kế nhiệm, con của Huệ đế đương nhiên thụ phong tước vị phái đến đất phong, tiên đế từ tâm, niệm tình Ninh vương vừa sinh ra, tuổi còn quá , đành lòng chia tách quả phụ con thơ, bởi vậy nên đặc biệt khai ân, để thái phu nhân theo Ninh vương trở về đất phong cùng hưởng thiên luân (*), bởi vậy chưa tôn kính bà ấy làm Hoàng thái hậu, kết quả vậy mà truyền ra ngoài là tiên đế vì nguyên do chột dạ mới có thể nhẫn tâm đuổi quả phụ của Huệ đế. Tiên đế bị oan lớn, từ đấy buồn bực vui, giữa lúc tráng niên lại u buồn thành tật, băng mất rồi.

      (*) Thiên luân: tức là mối quan hệ và tình cảm tự nhiên của con người với con người, như quan hệ và tình cảm cha mẹ - con, chị em, vợ chồng…

      từng có ít lời đồn đại, Huệ đế đột nhiên băng hà có liên quan đến tiên đế Lưu Khang, nguyên bản chính là Huệ đế bỗng nhiên bị cảm phong hàn, lại đột nhiên trở nên kịch liệt, được vài ngày liền băng hà, nên thể làm cho mọi người sinh lòng hoài nghi.

      Chư vương hoài nghi phải là có nguyên nhân. Lúc đó hoàng hậu của Huệ đế mang thai, nếu như thuận lợi sinh hạ hoàng tử đó là hoàng thái tử danh chính ngôn thuận, có thể kế thừa đại thống, nhưng cố tình Huệ đế lại bất ngờ băng mất trước khi hoàng tử được sinh ra, trẻ con có thể đăng cơ làm Hoàng đế, nhưng thai nhi vẫn còn trong bụng lại được, nước thể ngày có vua, bởi vậy ngôi vị hoàng đế liền từ trong tay Huệ đế chuyển cho hoàng đệ Lưu Khang kế thừa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :