1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 180 : Chuyện đổ máu!

      Edit : babynhox

      Viên Cổn Cổn bước khắp nơi, đii thang máy tới lầu 53, cũng biết vì sao nhiều tầng như vậy mà lại cố tình chọn tầng này, cảm giác giống như trước kia từng đến đây, đối với số này có cảm giác rất đặc biệt.

      Mặc kệ ở đâu, chỗ có người có lời đồn đãi, tuy Viên Cổn Cổn chỉ xuất hơn vài phút trước, nhưng truyền khắp toàn bộ công ty, đến đâu cũng có tiếng xì xào ngạc nhiên.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      Viên Cổn Cổn sợ hãi ôm Na Tịch Hách bước , suy nghĩ có nên trở về hay , dù sao đối với đây cũng là nơi xa lạ, hơn nữa có thể cảm giác được người ở đây chỉ trỏ , nhưng nếu bây giờ trở về phải mình đối mặt với Hắc Viêm Triệt, chuyện vừa nảy còn làm cho hơi xấu hổ, so sánh hai bên, vẫn quyết định tiếp tốt hơn.

      Đột nhiên vang lên tiếng kêu tiếng chói tai, hấp dẫn tất cả chú ý của mọi người lên người người phụ nữ, chỉ thấy quyển tài liệu vỏ dày cứng rắn xuyên mạnh qua giày cao gót chân làm cho móng chân ta đổ máu.

      Viên Cổn Cổn bị tiếng thét chói tai của ta làm cho giật mình, bởi vì khoảng cách giữa bọn họ rất gần.

      Na Tịch Hách lạnh lùng nhìn người phụ nữ trang điểm lòe loẹt ngồi xổm xuống ôm chân mình kêu rên, trong mắt tím chút độ ấm, bộ dáng lạnh như băng này quả thực chính là phiên bản Hắc Viêm Triệt.

      đợi Viên Cổn Cổn phản ứng kịp, người phụ nữ kia liền chửi mắng Viên Cổn Cổn " nữ, dám dùng đồ đánh tôi."

      Viên Cổn Cổn ngây ngốc nhìn ta, nguyên nhân.

      "Đê tiện." Người phụ nữ vừa vừa cầm lấy đồ trang trí bằng thủy tinh ở bàn hung hăng ném vào mặt Viên Cổn Cổn.

      Nhưng kỳ lạ chính là vật kia cách mấy cm trước mặt Viên Cổn Cổn dừng lại, sau đó vù tiếng bay ngược lại hướng vừa nảy, chỉ nghe thấy tiếng bịch, người hành hung bị đập ngã xuống đất, cái trán bắt đầu chảy máu ngừng.

      "A..." Viên Cổn Cổn kêu to tiếng, buông Na Tịch Hách ra đến đỡ ta dậy hơi sốt ruột hỏi " sao chứ? xin lỗi." Người khác có thể biết, nhưng mà biết rất ràng, đây là Na Tịch Hách làm.

      Người phụ nữ choáng váng chút, đẩy ra, mắng tiếng thô lỗ giơ tay lên, theo bản năng Viên Cổn Cổn quay đầu che mặt, bốp tiếng, cái tát liền rơi vào đầu .

      Viên Cổn Cổn đau kêu tiếng, hốc mắt đỏ lên.

      Đúng lúc này con dao biết từ nơi bay đến, bay thẳng về phía người phụ nữ đánh Viên Cổn Cổn.

      "Hách Hách đừng!" Viên Cổn Cổn kêu tiếng, vội vàng nhào tới làm Na Tịch Hách ngã xuống đất. Mà cây dao cũng bởi vì động tác này mà ngừng lại, sau đó rơi thẳng xuống đất, cắm vào bàn tay người phụ nữ. Tiếng giết heo lại vang lên lần nữa, tiếng này làm cho người xem kịch tỉnh lại, bắt đầu hỗn loạn.

      Na Tịch Hách nhìn Viên Cổn Cổn, nhíu mày tỏ vẻ bây giờ cậu cực độ khó chịu.

      "Sao con có thể như vậy!" Viên Cổn Cổn tức giận hô khẽ.

      Na Tịch Hách hừ lạnh tiếng, để tức giận cảu vào mắt.

      Trong lúc hỗn loạn, đẩy đám người bao phủ Viên Cổn Cổn ra, hơi kích động "Em là Cổn Cổn? Trời ạ, em sao chứ?"

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, nhàng lắc đầu.

      Phong Tình dám tin nhìn xinh đẹp trước mắt, vui vẻ ôm vào trong ngực "Cổn Cổn, em trở lại, bé ngốc, vì sao phải chứ."

      Viên Cổn Cổn cương cứng ở trong lòng ấy, biết nên cái gì.

      "Quản lý, chị xem..." Trong đám người có người mở miệng nhắc nhở các , còn có người đầy máu nằm ở đây.

      Phong Tình buông Viên Cổn Cổn ra nhìn người phụ nữ đất, khinh thường nhíu mày lạnh giọng "Gọi điện thoại kêu xe cứu thương."

      "Tránh ra!" Hai chữ lạnh như băng từ ngoài đám người truyền vào.

      cần phút, đám người tự động rẽ ra hai bên, ngay ngắn giống như quân đội, trăm miệng lời "Tổng giám đốc."

      Hắc Viêm Triệt cau mày tới gần Viên Cổn Cổn, bình tĩnh lại tao nhã, mang theo sức hấp dẫn trí mạng.

      Viên Cổn Cổn thấy lập tức bĩu môi. bộ dáng muốn khóc.

      Hắc Viêm Triệt ôm vào trong ngực vỗ sống lưng của , bộ dáng dịu dàng làm cho tất cả mọi người sững sờ.

      "Sao lại thế này?" Hắc Viêm Triệt nhìn người phụ nữ đất và nét mặt giống như con thú phòng bị của Na Tịch Hách, nhàn nhạt hỏi.

      "Tổng giám đốc, ngài phải làm chủ cho tôi, tôi cũng chưa làm cái gì lại bị Viên Cổn Cổn biến thành như vậy." Người phụ nữ đất khóc thút thít, cố gắng duy trì hình tượng yếu đuối của mình.

      Hắc Viêm Triệt nhìn Viên Cổn Cổn ở trong lòng mình, gì.

      Viên Cổn Cổn cúi đầu dám nghênh đón ánh mắt của .

      "Chuyện làm còn ít sao?" Phong Tình cười lạnh châm biếm.

      "Chị có ý gì, ta biết." Nét mặt người phụ nữ càng thay đổi, giọng .

      " biết? Quên rồi sao, phải trí nhớ của Dương tiểu thư rất tốt sao." Phong Tình muốn nhiều lời với ta, nhìn cũng lười nhìn ta.

      Dương Vân tiếp tục nhìn Hắc Viêm Triệt, khóc đến điềm đạm đáng , mặt trang điểm của ta nhìn qua rất nhếch nhác.

      " xin lỗi..." Viên Cổn Cổn giọng .

      " Viên Cổn Cổn làm thành như vậy, vì sao ấy phải làm thành như vậy? Làm thế nào biến thành như vậy?" Hắc Viêm Triệt vươn tay che môi Viên Cổn Cổn, lạnh lùng nhìn Dương Vân, nhàn nhạt .

      "Tôi... Tôi cũng biết, thế nào cũng chính là ta, ngài tin tưởng tôi." Dương Vân hơi cà lăm, chột dạ rũ mắt giả khóc.

      "Trong các người, có ai thấy là Viên Cổn Cổn ra tay làm ta bị thương thành như vậy ?" Mắt tím của Hắc Viêm Triệt nhãn nhàn nhạt đảo qua đám người, giọng điệu cao thấp.
      Andrena, dungggthienbinh2388 thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Hay!
      A nay Gia Tao wa

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 181: Làm tốt lắm!

      Edit : babynhox

      Mọi người lắc đầu, trước tiên đến ai dám đắc tội Hắc Viêm Triệt mà thực tế, bọn họ có thấy Viên Cổn Cổn ra tay làm ta bị thương, nhưng chỉ thấy ta vừa đập vừa đánh, tuy biết tại sao cuối cùng lại biến thành bộ dạng như vậy nhưng tất cả mọi người đều thông minh theo đuổi suy nghĩ cảnh kỳ lạ vừa xuất khi nảy.

      "Bọn họ dối, ràng chính là Viên Cổn Cổn làm." Dương Vân ra vẻ ủy khuất khóc hô.

      Đột nhiên cái lên tiếng, hấp dẫn tất cả chú ý lên người ấy.

      " ra... Là Dương tiểu thư vươn chân muốn làm vị tiểu thư này ngã nhưng biết tại sao tập tài liệu bàn lại đập vào chân ta, sau đó Dương tiểu thư bỗng tức giận rống to, hơn nữa còn cầm lấy đồ thủy tinh bàn ném vị tiểu thư này, nhưng đồ thủy tinh lại bay ngược về đập vào trán ta, vị tiểu thư này muốn đỡ ta, nhưng Dương tiểu thư biết ơn còn đánh vị tiểu thư này, cây dao liền bay tới liền biến thành như bây giờ."

      " ta đánh em?" Hắc Viêm Triệt nhìn Viên Cổn Cổn, giọng điệu lạnh lẽo.

      Viên Cổn Cổn nhìn vẻ mặt của , mấp máy miệng dám lời nào.

      "Đánh ở đâu hả ?" Hắc Viêm Triệt tiếp tục hỏi.

      " đau nửa rồi..." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, giọng meo meo, hơi sợ hãi nét mặt bây giờ của .

      Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn Dương Vân vẫn ngồi đất, lộ ra nụ cười nhạt như ác ma " to gan, ngay cả vợ của tôi cũng dám động."

      Dương Vân co rúm lại chút, muốn giải thích " phải, tổng giám đốc..."

      "Ném ta ra ngoài, truyền tin ra bên ngoài ai dám tuyển dụng ta chính là kẻ thù của【 Hắc Viêm 】." Hắc Viêm Triệt ngắt lời ta, lạnh lùng ra lệnh.

      "Đừng mà tổng giám đốc, van xin ngài, đừng đuổi tôi ra ngoài." Dương Vân bất chấp đau đớn, dùng cả tay và chân bò tới bên người Hắc Viêm Triệt, lớn tiếng khóc hô.

      Hắc Viêm Triệt chỉ lạnh lùng nhìn ta, chút thương hại nào, cái này thế giới này người làm cho mềm lòng chỉ có , chính là Viên Cổn Cổn.

      Dương Vân sốt ruột vươn tay kéo lấy chân Hắc Viêm Triệt, lời cầu xin tha thứ còn ra miệng bị hung hăng đá bay ra ngoài, nặng nề té ngã mặt đất.

      "Đừng chạm vào tôi." Hắc Viêm Triệt chán ghét nhăn mày kiếm, giọng lạnh như băng khiến mọi người đều run cái.

      "Đừng như vậy..." Viên Cổn Cổn nhịn được muốn đỡ người phụ nữ nằm đất rên rỉ ngừng, lại bị Hắc Viêm Triệt kéo lấy cổ áo.

      " cho , theo ." Hắc Viêm Triệt dùng tay kéo , tay xách Na Tịch Hách bên cạnh lên, về phía thang máy, chôn kháng nghị của Viên Cổn Cổn vào khí.

      Bọn vừa bước , bảo vệ liền kéo Dương Vân hấp hối đất lên, kéo vào thang máy giống như kéo đồ bỏ , chuẩn bị ném ra bên ngoài.

      Mọi người thấy đường máu bị kéo , khỏi ôm lấy quần áo, bạo lực, đẫm máu, nhưng mà nhìn thích.

      Phong Tình nhìn xung quanh đủ mọi sắc mặt, lạnh giọng "Còn ngây ngẩn làm gì, trở về làm việc."

      Đám người quần chúng rất thức thời tản ra, lại bắt đầu công việc bận rộn, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

      Sau khi Phong Tình trở về văn phòng, vừa vừa suy nghĩ mình nên mua món gì đó ngon để dụ dỗ bé ngốc kia xuống ôn lại chuyện cũ đây.

      - - - - - - - - - - - -

      " xin lỗi... Hách Hách cố ý." Viên Cổn Cổn che chắn phía trước Na Tịch Hách, dè dặt cẩn thận nhìn vẻ mặt tốt của Hắc Viêm Triệt.

      "Tránh ra." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt phun ra hai chữ, vui nhăn mày lại, sợ như vậy làm gì.

      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, khẩn trương giấu Na Tịch Hách ở phía sau.

      Hắc Viêm Triệt nhiều với , trực tiếp ôm lấy Na Tịch Hách từ phía sau lên người mình.

      "...... Có chuyện từ từ ." Viên Cổn Cổn khẩn trương xem , bộ dáng giống như ăn thịt Na Tịch Hách vậy.

      Hắc Viêm Triệt nhìn khuôn mặt nhắn phục của Na Tịch Hách, nhàn nhạt "Làm tốt lắm, lần sau ai khi dễ mẹ con nửa, cần khách sáo, giết là được."

      Na Tịch Hách ngẩn người, ngờ rằng như vậy.

      Viên Cổn Cổn càng là trợn mắt há hốc mồm, thể tin được lại có người dạy đứa bé như vậy.

      "Em còn bằng con trai của em, ngu ngốc." Hắc Viêm Triệt tức giận nhìn Viên Cổn Cổn, vươn tay chọc chọc cái trán của .

      "Sao có thể như vậy." Viên Cổn Cổn bị chọc chọc lùi về phía sau, bất mãn giọng cãi lại.

      "Vậy em muốn như thế nào? Em ngu ngốc đến mức bất cứ ai cũng có thể khi dễ em, Viên Cổn Cổn, rốt cuộc là em có hiểu hay , với thân phận và địa vị bây giờ của em chỉ có em khi dễ người khác chứ phải người khác khi dễ em." Hắc Viêm Triệt buông Na Tịch Hách ra, tiếp tục chọc chọc cái trán của .

      " phải là khi dễ em sao..." Viên Cổn Cổn giọng thầm.

      "Trừ ra!" Hắc Viêm Triệt tức giận níu lỗ tai lên, mà lúc này đây Na Tịch Hách cũng có tấn công .

      "Đau..." Viên Cổn Cổn nhăn khuôn mặt nhắn lại, đau kêu ra tiếng.

      Hắc Viêm Triệt buông tay ra, nhìn bộ dạng khờ khạo xoa lỗ tai của .

      Viên Cổn Cổn sợ hãi nhìn cái, giọng meo meo " ấy cũng có khi dễ em, thôi , đừng đuổi ấy ra ngoài, hơn nữa làm như vậy còn công ty nào dám mướn ấy, ấy có việc làm phải sinh hoạt thế nào, như vậy hơi quá đáng."

      "Tốt nhất em nên thu lại lòng đồng cảm buồn cười này , em cho rằng ta cảm ơn em sao?" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng đến.

      "Em..."

      "Đừng dài dòng, muốn vì ta mà tranh cãi với em." Hắc Viêm Triệt ngắt lời , nhíu mày.

      Viên Cổn Cổn mấp máy môi, hơi vui
      Last edited by a moderator: 9/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 182: Lớn lên thể học theo ba!

      Edit : babynhox

      Hắc Viêm Triệt ôm lấy Na Tịch Hách, nắm tay vào phòng trong, thả Na Tịch Hách lên giường, mở ti vi.

      "Các người ở trong này nghỉ ngơi chút, xử lý ít công việc rồi chúng ta trở về nhà."

      Viên Cổn Cổn ngồi ở giường hờn dỗi xoay lưng về phía , chuyện.

      Hắc Viêm Triệt cũng có so đo với , lập tức ra ngoài.

      "Hách Hách, sau này con lớn lên ngàn vạn thể bá đạo và phân phải trái giống ba con như vậy." Viên Cổn Cổn nhìn Na Tịch Hách nghiêm túc .

      Na Tịch Hách lười biếng nhìn cái, cầm lấy điều khiển từ xa đổi đài.

      Viên Cổn Cổn thất bại nằm sấp ở giường thở dài, họ đều là đồ xấu tính...

      Hắc Viêm Triệt cầm lấy điện thoại ấn vài số

      "Gọi Phong Tình lên."

      "Dạ, tổng giám đốc." Trong điện thoại truyền đến giọng nữ cung kính.

      Hắc Viêm Triệt gác điện thoại, ngồi ở ghế da có vẻ đăm chiêu.

      lâu sau, vang lên tiếng đập cửa, quấy rối suy nghĩ của Hắc Viêm Triệt.

      "Vào ."

      Phong Tình mở cửa tới trước mặt .

      "Tổng giám đốc tìm tôi?"

      "Ngồi," Hắc Viêm Triệt nhìn ta.

      Phong Tình tao nhã ngồi xuống, mặt biểu cảm, chút che giấu kiến to lớn đối với Hắc Viêm Triệt.

      "Vừa rồi những lời kia là có ý gì? Trước kia Viên Cổn Cổn bị người khác khi dễ?" Hắc Viêm Triệt ra vẻ tùy tiện hỏi.

      "Loại vấn đề này tổng giám đốc nên hỏi Cổn Cổn tốt hơn, sao lại hỏi tôi?" Phong Tình cười cười châm chọc, có trả lời trực tiếp.

      " ấy mất trí nhớ rồi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt , cũng bị thái độ chọc não của ta làm tức giận.

      "Cái gì?" Phong Tình nhăn mày, xác định nhìn .

      "Giống như nghe được, ấy mất trí nhớ, bây giờ tôi muốn biết đáp án vấn đề vừa nảy." Hắc Viêm Triệt nhìn ta, vẻ mặt hơi kiên nhẫn.

      Phong Tình nhìn nhìn vẻ mặt của , giọng "Cổn Cổn muốn tôi với ngài."

      "Cung Thiệu Kiệt vừa đến Newyork hai ngày trước, đàm phán mở rộng dự án GR, quản lý Phong có muốn tiếp nhận dự án GR này hay ?" Hắc Viêm Triệt cầm lấy ly trà rất bàn quơ quơ, nhanh chậm .

      Cả người Phong Tình cứng đờ, tự giác nắm chặt hai đấm.

      Ánh mắt Hắc Viêm Triệt bỏ qua động tác của ta, nắm chắc mười phần phun ra chữ "."

      Phong Tình hít hơi, khẽ mở môi đỏ mọng " ra cho dù tổng giám đốc đem Cung Thiệu Kiệt ra uy hiếp tôi tôi cũng , nghẹn lâu như vậy đúng là có chút vui."

      Hắc Viêm Triệt nhìn ta, chờ đợi câu sau.

      "Tổng giám đốc ngài ngồi tít cao, dù là bề ngoài hay là ý nghĩ đều làm người thường thể bằng được, nhưng ngài hoàn mỹ như vậy lại cố tình chọn Cổn Cổn đơn giản thậm chí là bình thường như vậy, cho dù phía sau ấy có Viên thị bảo vệ nhưng cũng cách nào khiến ấy trở thành đối tượng bị những khác ghen tỵ tấn công."

      "Bắt đầu từ khi nào?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng hỏi.

      "Bắt đầu từ ngày đầu tiên ngài dẫn ấy đến công ty, từ lâu ở trong lòng mọi người ngài là thần tượng thể chạm tới, ai cũng thể đụng chạm, Cổn Cổn xuất như vậy thể nghi ngờ là đánh vỡ cân bằng này, sau khi các người kết hôn, loại tình huống này liền càng ngày càng nghiêm trọng, tuy phải là tổn thương thân thể, nhưng lời đồn đãi chuyện nhảm cũng đủ àm cho người ta đau lòng, Cổn Cổn là người lương thiện đến ngu ngốc, mặc kệ bị lời tổn thương đến đâu cũng luôn cười ngây ngốc bọn họ đều là , sau đó làm bộ thèm để ý trở về bên cạnh ngài, mà ngài... Lại có phát chút nào, thứ lỗi cho tôi xen vào việc của người khác hỏi ngài câu, ngài có phát hay căn bản thèm để ý?" Phong Tình nhìn , cảm thấy giận dữ thay Viên Cổn Cổn.

      " là bạn, biết ấy chịu ủy khuất, vì sao tìm tôi ?" Hắc Viêm Triệt nhăn mày, hơi tức giận.

      "Ha ha, là buồn cười đấy tổng giám đốc, ngài cũng biết tôi chỉ là bạn ấy, tôi đây cũng muốn hỏi câu, là chồng của ấy là người mà dựa dẫm nửa đời sau, vì sao tự ngài bảo vệ tốt ấy, ngược lại muốn tôi đến báo cáo với ngài ở bên ngoài ấy có bị ủy khuất hay ?" Phong Tình cười mỉa mai, lời sắc bén.

      Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn ta, nắm chặt nắm tay.

      "Tôi cũng muốn với ngài nhưng Cổn Cổn để tôi , dù sao đây cũng là chuyện giữa vợ chồng các người, ấy muốn ngài biết, tôi cũng nên nhiều, nhưng chẳng lẽ chính ngài cảm nhận được sao? Tự ti, khổ sở, lo lắng của ấy, ngài và ấy sống cùng mỗi ngày lại cảm nhận được chút nào?"

      Hắc Viêm Triệt câu, dường như suy nghĩ cái gì.

      " biết Cổn Cổn gả cho ngài là may mắn hay may mắn..." Phong Tình lắc lắc đầu đứng lên.

      "Có ý gì?" Hắc Viêm Triệt nhăn mày lại.

      "Tổng giám đốc đại nhân tự suy nghĩ , tôi phải trở về làm việc, à, đúng rồi, tốt nhất là ngài nên để tôi tiếp nhận dự án GR, tuy bây giờ Cổn Cổn mất trí nhớ nhưng nếu có ngày ấy nhớ lại, biết ngài đối với tôi như vậy nhất định tức giận, ngài tìm tôi hỏi những chuyện này biểu đạt ngài cũng để ý ấy, tôi nghĩ tổng giám đốc đại nhân nhất định hiểu được cân nhắc nặng mới phải." Phong Tình vừa vừa dẫm lên giày cao gót lắc lắc eo thon . cộc cộc cộc ra khỏi văn phòng.

      Người phụ nữ này... chỉ dám biết báo mà còn dám uy hiếp , nể tình ta là bạn của Tiểu Bàn, liền làm chuyện tốt , Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng của Phong Tình, lộ ra nét cười lạnh.

      ra khỏi văn phòng Phong Tình run cái, có loại dự cảm xấu.

      - - - - - - - - - - - - - -

      "Chủ nhân."

      "Chủ nhân."

      Á Tư và Nhã Tư xách hai túi đồ ăn vặt cung kính làm lễ với Hắc Viêm Triệt.

      "Ừ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt lên tiếng.

      Nhã Tư tiếp nhận bịch xốp chứa sữa tươi và đồ ăn vặt tay Á Tư bỏ vào tủ lạnh.

      "Dạ... Chủ nhân, đột nhiên ngài bảo chúng tôi mua đồ, chẳng lẽ là Cổn Cổn trở lại sao?" Á Tư nhìn nhìn khắp nơi, ngửi được mùi thuộc về Viên Cổn Cổn.
      Last edited by a moderator: 12/4/15
      miu901, Nguyen Thuy, thienbinh23882 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 183: Kế hoạch?

      Edit : babynhox

      "Tự ngửi, cái mũi của bị phế rồi sao!" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn ta.

      "..." Á Tư gì nhìn Nhã Tư, kỳ lạ, mùi thuốc súng này là vì sao, chẳng lẽ là bọn họ về trễ?

      " ấy mất trí nhớ, lúc gặp đừng dọa ấy sợ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt xong, đứng dậy tới tủ lạnh lấy hộp sữa tươi và pudding kem tươi vào phòng trong. Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      Á Tư và Nhã Tư hai mặt nhìn nhau, biết nên cái gì.

      Hắc Viêm Triệt vừa mở cửa ra liền thấy Viên Cổn Cổn ôm Na Tịch Hách nằm ở giường xem tivi, cực kỳ dịu dàng, làm có chút ghen tị với con trai của mình.

      Viên Cổn Cổn nghe thấy tiếng mở cửa nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt, lập tức quay đầu để ý .

      Hắc Viêm Triệt ghim ống hút vào hộp sữa rồi đặt tay Na Tịch Hách, cậu cũng khách sáo mà tiếp nhận, hai tay nâng lên uống ùng ục ùng ục.

      "Đừng ầm ĩ với ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt , đưa pudding kem tươi cho Viên Cổn Cổn.

      "Vì sao em phải ầm ĩ với chứ? Em cũng phải là gì của ." Viên Cổn Cổn nhận pudding, hờn dỗi .

      Hắc Viêm Triệt nhíu nhíu đầu mày, lạnh giọng "Em là mẹ của con , còn cần nhắc nhở em phải ?"

      Viên Cổn Cổn mấp máy môi, dám sờ mông báo con nửa, đành phải rầu rĩ mở pudding ra bắt đầu ăn.

      "Em còn muốn đâu ? đưa em ." Hắc Viêm Triệt cố gắng đè nén vui, dùng giọng mềm mỏng hỏi.

      "Tùy tiện, dù sao ý muốn của em cũng phải được tổng giám đốc Hắc đồng ý trước, cũng cần nghĩ."

      Rất ràng, Viên Cổn Cổn thuộc loại người thức thời.

      "Vậy về nhà, cũng đừng đâu!" Hắc Viêm Triệt nhịn được lớn tiếng , nổi giận đùng đùng đạp cửa mà .

      Viên Cổn Cổn liền giật mình, chớp chớp mắt nhìn hướng rời , hơi phản ứng kịp.

      Na Tịch Hách nhìn bộ dáng ngốc nghếch của , thèm để ý mà chỉ yên tĩnh uống sữa của cậu.

      lâu sau, vang lên tiếng đập cửa, Viên Cổn Cổn xuống giường mở cửa.

      Trong nháy mắt khi cửa mở ra Á Tư ngây ngốc tại chỗ, đây là Cổn Cổn?

      Viên Cổn Cổn thấy là người xa lạ, hơi lo lắng nhìn ta, giọng "Xin hỏi... Có chuyện gì sao?"

      "Cổn Cổn, lâu gặp." Á Tư tao nhã kéo lên nụ cười yếu ớt, ấm áp như lúc trước.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngơ ngác nhìn ta.

      " tên Á Tư, trước kia em đều gọi Á, đến đây , đưa em về nhà." Á Tư dịu dàng .

      "...Á?" Viên Cổn Cổn nhìn ta, thầm ra tiếng, giống như nhớ lại cái gì.

      "Đúng vậy, có ấn tượng ?" Á Tư cười khẽ nhìn .

      " xin lỗi... Em nhớ ." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, hơi ngượng ngùng.

      " sao, ngày nào đó nhớ lại, thôi." Á Tư nhịn được sờ sờ đầu , an ủi lo lắng vì trí nhớ trống trỗng của .

      "A, được." Viên Cổn Cổn ngẩn người, trở về bên giường ôm lấy Na Tịch Hách.

      chú ý của Á Tư lập tức bị Na Tịch Hách hấp dẫn, dám tin hỏi "Đây là?"

      "Đây là con em, Na Tịch Hách." Viên Cổn Cổn ngại ngùng cười.

      "... là rất đẹp trai, ha ha..." Á Tư cười gượng hai tiếng, ở trước mặt, trời ạ, ai tới cho ta biết, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mất trí nhớ? Sinh con? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì trong hai năm qua...

      Ban đêm

      Chờ Hắc Viêm Triệt phát tiết xong lửa giận trở lại phòng lại phát người nào đó vốn nên ở trong phòng biết chạy đâu rồi, vì thế, lửa giận vừa dập tắt lại dấy lên lần nửa, hơn nữa dấy lên đến thể cứu vãn.

      "Người đâu?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng hỏi.

      Á Tư nhìn nhìn vẻ mặt xanh mét của , tiểu Á Tư trong lòng ngồi ở góc tường vẽ vòng tròn, vì sao? ! Vì sao? ! Vì sao mỗi lần đều là ta làm vật hi sinh? ! Vì sao mỗi lần bị thương đều là ta? Chẳng lẽ người tốt nhất định có quả báo tốt sao?

      "Ách... Cổn Cổn chuyển đến khách phòng."

      "Phòng?"

      Á Tư bị giọng nghiến răng nghiến lợi của làm sợ tới mức lạnh run cái, giọng :

      "Phòng số 74."

      Tốt lắm, vô cùng tốt, cái này ngay cả chọn số phòng cũng đáng giận như vậy, 74? Tức chết? Quả nhiên là muốn làm tức chết! Hắc Viêm Triệt hai lời dẫm chân lên phẫn nộ chuẩn bị đại chiến với .

      "Chủ nhân, đợi chút..." Á Tư suy nghĩ mãi, quyết định tiếp tục làm người tốt.

      "Chuyện gì? !" Hắc Viêm Triệt quay đầu lại gầm , cơn tức khá lớn.

      "Là như vậy, trải qua nghiên cứu của tôi và Nhã Tư, chúng tôi nhất trí cho rằng ngài nên xúc động tìm Cổn Cổn như vậy, bởi vì như vậy các người cũng cãi nhau, có lẽ ngài ấy sợ." Á Tư nghiêm túc.

      Nhã Tư đứng ở bên nhếch mày nhìn Nhã Tư, mình nghiên cứu với ta lúc nào? Tên khốn này, luôn muốn kéo mình xuống nước.

      Hắc Viêm Triệt nghĩ nghĩ, phiền chán "Vậy có cách nào?"

      Á Tư lộ ra nụ cười gian, ra kế hoạch của mình.

      lúc sau, Hắc Viêm Triêt và Nhã Tư dùng loại ánh mắt khinh bỉ nhìn ta, chuyện.

      "Các người thấy đây là kế hoạch rất tốt sao?" Á Tư chớp chớp mắt buồn nôn, bắt chước bộ dáng ngây thơ của Khấu Lê Lạc.

      Hắc Viêm Triệt và Nhã Tư hẹn mà cùng run rẩy, toàn thân đều nổi da gà.

      Á Tư cười cười lơ đễnh.

      lúc sau, truyền đến giọng uốn éo của Hắc Viêm Triệt "Liền... Liền làm theo ."
      Last edited by a moderator: 13/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :