1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc Lửa Thiêu Thân - Minh Lam Phong (Quân Hôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34:: Kiếp này có .

      Editor:: Thiến Tiếu Tiếu

      Nhiệt độ giảm dần, mấy cơn gió thổi tới đều lạnh thấu xương. đất, mấy hạt cát đá bị gió cuốn lên, cùng đám lá cây, phát ra thanh.

      Tô Cẩn Niên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Khả, trong khoảng thời gian ngắn có chút sững sờ.

      "Tô Khả, em phải. . . "

      "Nghe lời có đúng ?" Tô Khả đến gần Tô Cẩn Niên, nhoẻn miệng cười, nhón chân lên, nhắm ngay môi của , ấn lên nụ hôn, nhàng và mềm mại.

      Hai người nhìn nhau, Tô Cẩn Niên thấy mình kinh ngạc trong đôi mắt của .

      Sau khi Tô Khả hôn xong, "Vậy phải ấn dấu trước. "

      Tô Cẩn Niên hơi 囧, vừa định lấy tay lau, tay bị Tô Khả nắm được, " là bạn trai của em, em hôn là chuyện bình thường! Lẽ ra mới là người chủ động! dám lau sao? !"

      ". . ."

      "Ôi, Cẩm Niên, phải hôn, đừng coi nó như hổ sói. Được rồi, cũng còn sớm, bị em làm khó ngày rồi, em đưa về ký túc xá."

      Tô Cẩn Niên có loại kích động ngã xuống đất dậy nổi, lời này sao lại kỳ cục như vậy?

      "Cẩm Niên, kiếp này có , em rất vui mừng."

      Lúc Tô Cẩn Niên trở về ký túc xá, nghe thấy Tô Khả sau lưng đột nhiên câu như vậy, lảo đảo cái, đợi lúc quay đầu lại nhìn Tô Khả, vẫy tay với , nháy mắt ra hiệu.

      xoay người, vội vã rời .

      *

      Đợi đến khi Tô Cẩn Niên trở lại túc xá, ngồi vào chỗ của mình, nhìn vũ khí tiến công chiếm đóng mà ngẩn người.

      "Ôi, Cẩm Niên, nghe có người thấy cậu và Tô Khả đến rạp chiếu phim dành cho tình nhân? Cảm giác thế nào?" Tôn Dương Dương vừa mới về, lập tức kích động chạy về phía hỏi.

      Phía sau (TDD) còn có mấy bạn cùng phòng khác, Tiền Vũ đẩy thân thể cản trở của Tôn Dương Dương ra, nháy mắt với Tô Cẩn Niên, "Ôi, mau với mấy đây biết, cậu thấy chỗ đó như thế nào?"

      "Oa oa, tôi cũng muốn đến đó, nhưng có em nào cùng. . ." Tôn Cạnh Văn kêu rên, thân thể cao lớn run lên cái, hơi 囧.

      Còn Triệu Lâm vô cùng đau lòng, Tô Khả đáng như thế, lại bị con sói xám lớn này gặm đến xương cũng còn, làm người ta tan nát cõi lòng!

      Tô Cẩn Niên liếc bọn họ cái, lành lạnh câu: "Các cậu rất rảnh?"

      "Ha ha, làm sao có thể." Hiếm thấy mọi người trăm miệng lời, sau đó hậm hực, ai cũng làm việc của mình.

      Thời gian dần dần trôi, Tô Cẩn Niên lần nữa lâm vào trầm tư.

      bước kia trước kia của , có phải nhầm rồi ? Bởi vì có thể cảm thấy, Tô Khả giống , đùa.

      Bóng đêm dần thay thế, ngoài cửa sổ chỉ có ánh trăng lưỡi liềm, lành lạnh như nước.

      Tô Cẩn Niên để sách trong tay xuống, trở về giường của mình ngủ.

      Tôn Cạnh Văn và Tôn Dương Dương nhìn nhau, hai người dùng di động nhắn tin.

      Tôn Cạnh Văn: Đại ca sao thế? Hôm nay lại lên giường ngủ sớm như vậy, quá thần kỳ!

      Tôn Dương Dương: Vì Tô Khả.

      Tôn Cạnh Văn: Tôi đương nhiên biết là vì Tô Khả, nhưng mà cụ thể là chuyện gì, đừng nhảm nữa.

      Tôn Dương Dương: Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai? Tôi theo dõi bọn họ.

      Tôn Cạnh Văn: Cậu có từng nghĩ có hôm nay đại ca làm quá nhiều, thể lực cạn kiệt?

      Tôn Dương Dương: Cậu xấu xa.

      Hai người nhìn nhau, sau đó Tôn Dương Dương lại gửi tin nhắn khác.

      Tôn Dương Dương: Mặc dù tôi cũng cảm thấy như vậy.

      Tôn Cạnh Văn: . . .

      Tô Cẩn Niên nằm ở giường, con mắt khép hờ, điện thoại dưới gối rung rung, nhắc nhở có tin nhắn. Lúc này Tô Cẩn Niên mới nhớ ra, mình chưa tắt máy, sau đó liếc nhìn tên "Tô Khả" hiển thị màn hình, suy nghĩ chút, sau đó mở ra xem.

      Chỉ thấy đó viết: Cẩm Niên, gặp nhau tuần lễ! là khổ sở! ~(>_<)~ nhất định phải nhớ em! Đúng rồi, đây là lần thứ hai em hôn phải ? Cảm thấy thế nào? Có muốn đánh em ? Em lúc nào cũng hoan nghênh!

      Đầu Tô Cẩn Niên xuất vài vạch đen, trực tiếp tắt máy, nhắm mắt ngủ.

      *

      Tô Khả nhìn điện thoại di động của mình, đợi trả lời tin nhắn, nhưng tin nhắn gửi như đá chìm xuống biển. Lại , Tô Khả hơi thất vọng .

      Sau đó Tô Khả đành an ủi mình là Tô Cẩn Niên xấu hổ, buồn bực ngủ.

      Sáng hôm sau, môn học đầu tiên cũng là môn quan trọng nhất, chính là vi phân và tích phân trong truyền thuyết, Tô Khả dám trốn học, đương nhiên rời giường từ rất sớm. Sau khi ăn sang xong, Tô Khả liền tới phòng học chiếm chỗ.

      Lúc đến phòng học, trong phòng học có hai ba tên học sinh vùi đầu khổ học. Nhưng điều làm Tô Khả ngạc nhiên là Doãn Lạc Phong cũng ở đây.

      Trời ơi, cái tên chuyên gia trốn học lại đến phòng học sớm, đây chuyện thần kỳ cỡ nào.

      Doãn Lạc Phong cười, ấm áp như gió xuân, " tệ, tới sớm."

      Hình như đó là lời kịch của tôi. —_—|||

      Sau đó ngoắc ngoắc tay với Tô Khả, "Tô Khả, tới đây ngồi ."

      Tô Khả nhìn trần nhà, tại sao tôi phải tới đó ngồi? Nhưng mà nghĩ ta là em tốt của Tô Cẩn Niên, nếu có quan hệ tốt với ta, mình đánh vào trong quân địch, sau này làm việc làm chơi ăn . Vì vậy, vui vẻ ngồi bên cạnh Doãn Lạc Phong.

      "Ha, hôm nay tới sớm."

      Doãn Lạc Phong: —_—|||

      " quen Tô Cẩn Niên?" Doãn Lạc Phong nheo lại mắt nhìn Tô Khả, tuy có ý cười mặt, nhưng đáy mắt chứa sát khí.

      khó có thể quên, ngày hôm trước, sau khi Tô Khả bị Tô Cẩn Niên kéo ra ngoài, Đàm Thụ hả hê cười. Ngày đó cảm thấy mình mất mặt muốn chết. Lại hoa hoa lệ lệ tự mình đa tình!

      Tô Khả bị Doãn Lạc Phong làm giật mình, " hỏi làm gì?"

      Doãn Lạc Phong cười: "Hỏi chút, chỉ là cảm thấy kỳ quái, người như Tô Cẩn Niên sao lại quen biết ?"

      "Đàn ông mà, sau này nhất định phải kết hôn rồi sinh con, đó là chuyện bình thường."

      Mi mắt Doãn Lạc Phong giật giật, và Tô Khả có thể chuyện với nhau, tuyệt đối là ông gà bà vịt.

      Tô Khả tiếp tục , "Quan hệ của và Cẩm Niên rất tốt?"

      "Khá tốt."

      "Ha ha, vậy ấy thích kiểu người nào?"

      Doãn Lạc Phong cười như hồ ly, "Nếu tôi cho biết có lợi ích gì?"

      "Lợi ích? Về sau cho bà mối như cái hồng bao lớn."

      ". . ."

      *

      Dùng đầu ngón tay đếm từng ngày trôi qua, khó khăn.

      vất vả nhịn đến thứ sáu, cả người Tô Khả xương bắt đầu ngứa ngáy.

      Thứ sáu có tiết sinh học nghiên cứu về con người, bạn học hỏi Tô Khả: "Tô Khả, cậu làm xong bài tập về giữa kỳ chưa?"

      "Bài tập gì?"

      Bạn học kia vô cùng xem thường nhìn Tô Khả, "Lúc khai giảng giáo viên thông báo, bây giờ là tuần mười, cuối tuần là hết hạn, đừng với tớ là cậu biết."

      Tô Khả 囧, sau khi đến nơi này học đại học, luôn muốn làm Bạch Liên hoa (*), nào có ý định học tập, nếu bạn học này nhắc nhở, nếu mình bỏ bài tập này.

      *Bạch Liên hoa: các em ngây thơ trong sáng sống như thánh nữ ấy, lúc nào cũng cho là mình vô tội ấy.

      "Đúng rồi, đề là gì?"

      "Chọn loại nội tạng của người để tiến hành nghiên cứu, rồi làm báo cáo."

      Tô Khả "A" tiếng, lại hỏi, "Cậu viết gì?"

      "Ha ha, sau này tớ cống hiến cho nghiệp cúc hoa (*)." Bạn học kia vô cùng bỉ ổi mà : "Cho nên tớ nghiên cứu về cúc hoa."

      *Cúc hoa: nghĩa là hậu môn, từ này chuyên dùng trong đam mỹ.

      Tô Khả 囧, dường như bạn cùng phòng của mình cũng thích cúc hoa.

      "A, cậu cảm thấy hứng thú với bộ phận nào cơ thể con người? Đừng với tớ là trái tim nha! Ni mã (*), lớp chúng ta có rất nhiều người chọn trái tim, tớ ghét nhất mở ngực bể bụng rồi." Này đồng học có chút tức giận.

      *Ni mã: tiếng chửi bậy.

      Tô Khả, sau đó vô cùng dâm mà câu làm người rung động, "Tôi thích thứ dùng để trêu đùa phụ nữ (*)."

      *Nếu lầm thứ Tô Khả là dương vật

      Người nọ đầu tiên là sững sờ, sau khi phản ứng kịp, "Phụt . . ." mà cười ra tiếng, giơ ngón cái với Tô Khả, "Cậu trâu!" lúc sau lại , "Kháo, tớ thấy cái này cũng tốt! Tùy ý viết! Viết về chiều dài, thô ngắn, hình dáng. . . của **, Sau đó so sánh, phát vấn đề, giải quyết vấn đề. . . . . . A, trời ơi! Cái này còn tốt hơn cúc hoa của tớ! Sớm biết tớ cũng chọn ** rồi, thế nào ** và cúc hoa là nhà a!"

      Tô buồn cười, "Ha ha, đúng vậy."

      Về phần thứ để nghiên cứu và tham khảo. . . Ha ha, Cẩm Niên, uất ức cho rồi.
      Last edited by a moderator: 7/4/15
      Mizuki, dunggg, Trâu 1 thành viên khác thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: Chuẩn bị làm bài tập:

      Editor: Búnn


      Trở về ký túc xá, Tô Khả ngay lập tức cầm bài giảng về cơ thể con người lớp trước kia ra, lấy ra tờ giấy làm bài tập theo sắp xếp của thầy giáo kia.

      Hóa ra kỳ hạn là cuối tuần, vậy mà còn chưa từng mở nó ra nên hơi bối rối.

      Lúc này, các bạn cùng phòng cũng trở lại, Tô Khả vừa nhìn thấy các ấy lập tức hỏi. "Haizz, các cậu làm bài tập cơ thể con người xong chưa?"

      Ba người sửng sốt, lúc sau mới lấy lại tinh thần, rồi cùng nhau hét lên. "A....."

      Trần Tĩnh đau lòng gào lên."Xong rồi, mình hoàn toàn quên mất chuyện con số này, nếu cậu nhắc, phỏng chừng giờ giảng lần sau mình lập tức phải bị bệnh loét mũi rồi."

      "Mãi đến tuần trước mình còn nhớ , nhưng...." Vương Mộng đau khổ ra.

      "Nhưng mà vội vàng mập mờ tới mập mờ với Tiểu Thảo lớp bên cạnh, cần thận chút, mập mờ đến quên mất."

      " là xót xa, mau làm ."

      "Phải kể tới, mẹ nó, cây hoa cúc của mình lấy số liệu như thế nào?"

      "Đúng nha, nếu chúng ta tìm những người nghiên cứu hỏi xem?"

      Tô Khả nghe đám bạn cùng phòng líu ríu, khộng nhịn được hỏi. "Đừng với mình tất cả các cậu đều phải nghiên cứu cây hoa cúc nha."

      "Mẹ nó, cậu cho rằng mình và mấy người bọn họ đều thích dưa chuột giống cậu chắc." Trần Tĩnh bĩu môi.

      "Đúng, hoa cúc có phải đáng hơn dưa chuột ?" Vương Mộng gật đầu.

      Trong nháy mắt Tô Khả thấy được rất nhiều trận sét, từng cái nổ ầm ầm về phía , khẩn trương kẹp chặt cây hoa cúc., nhìn các ấy. "Ba biến thái các cậu."

      "Cậu là lưu manh, mấy lời này cảm thấy xấu hổ." Kiền Nhạc lên tiếng phụ họa.

      Tô Khả vạch đen đầy mặt."Vậy đề của các cậu giống nhau, ba người hỗ trợ nhau nghiên cứu cây hoa cúc của mình , nên viết tốt."

      "Cậu chết ."

      ***

      Chập tối, Tô Khả xuống siêu thị dưới lầu mua ít thức ăn, vào lại nhìn thấy Doãn Lạc Phong cầm cái giỏ chứa đầy đồ ăn vặt với nữ sinh lần trước cùng ăn cơm ở căn tin đứng trước siêu thị chuẩn bị tính tiền. Hôm nay nữ sinh kia mặc rất giản dị, mái tóc xoăn dài buông thả vai, nhìn thế nào cũng giống đại mỹ nhân, vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác.

      Tô Khả muốn nhanh chóng qua bọn họ, vào bên trong chọn đồ, nhưng nghĩ tới đúng lúc này Doãn Lạc Phong lại ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với . Tô Khả có thể cảm nhận được vừa rồi mình cực kỳ bỉ ổi, cho nên cười chào tiếng với Doãn Lạc Phong. "Hì... khéo."

      Doãn Lạc Phong hừ tiếng, cúi đầu mở điện thoại của mình ra.

      Miệng Tô Khả mở thành chữ O, mẹ nó, có cần phải mọn như vậy , phải chuyện hỏi ta điểm của Tô Cẩm Niên thôi sao, phải là quên mời ta ăn cơm thôi sao, có nhất thiết phải hẹp hòi như vậy ?

      ╮(╯_╰)╭ Cái này cũng thể trách Tô Khả, ngày đó nhờ Doãn Lạc Phong mới biết được rất nhiều tin tức của Tô Cẩm Niên, kích động đến mức phân biệt đông tây nam bắc, Doãn Lạc Phong lại với . "Tô Khả, sau khi tan học, phải mời tôi ăn cơm trưa." ngây ngốc gật đầu tiếng "Được."

      Nhưng sau khi tan học, Tô Khả lại lao ra khỏi phòng học cùng với bạn của , hoàn toàn quên mất chuyện mình đồng ý lúc trước.

      Về sau Tô Khả nhớ lại mình quên mời Doãn Lạc Phong ăn cơm là do sau khi Tô Khả mở nguồn điện thoại di động mới nhìn thấy vô số tin nhắn nhắc nhở.

      Doãn Lạc Phong gọi vài cú điện thoại, chỉ là tất cả câu trả lời đều là tắt máy. tức giận đến mức ta muốn đập vỡ di dộng, muốn tìm Tô Khả nhưng lại biết nghỉ ở đâu, chỉ có thể tự mình giận dỗi.

      Phải biết rằng, trong đại viện này Doãn đại thiếu gia như ta thế nào cũng là người toàn thân được bao phủ bởi vầng sáng của Tiểu Vương Tử, dáng dấp đẹp, miệng ngọt, biết cười, được vô số nữ sinh nâng ở trong lòng bàn tay, cho cùng đây là lần đầu tiên ta bị người khác coi như thấy.

      tới lúc này Doãn Lạc Phong cao hơn Tô Khả khóa, bởi vì năm ngoái bị tai nạn giao thông ngoài ý muốn, làm chân của ta bị thương, khoảng thời gian dài đều ở trong bệnh viện, cho nên có rất nhiều môn lên lớp được.

      Tới thời điểm gần cuối gì, vết thương ở chân ta cũng gần khôi phục lại bình thường, lúc thi cuối kỳ, ta vẫn đuổi kịp chương trình hơn nữa còn vượt qua cả cuộc thi. Các thầy giáo khác nhìn quyển sổ ghi điểm, dưới tình huống này của ta cũng mở mắt nhắm mắt để cho ta qua, cũng chỉ có thầy giáo vi phân và tích phân, ta trốn học quá nhiều, năm mươi chín điểm, cho rồi. ta tức giận đến mức muốn tím thầy giáo kia ra ngoài, hung hăng đánh cho trận để xem ta có xin phép !

      Cho nên quỷ xui thần khiến, ta mới học cùng lớp vi phân và tích phân với Tô Khả.

      Nữ sinh kia nghe thấy mũi Doãn Lạc Phong phát ra thanh hừ hừ, nghi ngờ ngẩng đầu lên, ràng phát vẻ mặt giật mình của Tô Khả. Lập tức nở nụ cười, bên tai Doãn Lạc Phong. "Lại trêu hoa ghẹo nguyệt phải ?"

      Mắt Doãn Lạc Phong nhìn Tô Khả, quay đầu với nữ sinh kia."Chị quản nhiều như vậy làm gì."

      Tô Khả nhìn nữ sinh kia xì xào bàn tán với Doãn Lạc Khả, trong nháy mắt cảm thấy mình vô cùng yếu kém, mày đứng ngây ngốc trước mặt bọn họ làm gì để cho bọn họ cười nhạo nha. Ánh mắt của nữ sinh kia, làm cho nghĩ giống như muốn chen chân vào giữa hai người bọn họ! Quá làm cho người ta được lời nào rồi!

      Sau đó, Tô Khả cầm cái giỏ lên, vào bên trong.

      Vẫn chưa được mấy bước, Doãn Lạc Phong kia giữ chặt tay áo của Tô Khả. "Tô Khả, lập tức quyết định qua như vậy hả?"

      Tô Khả quay đầu lại."Bạn học Doãn, bạn có gì muốn chỉ bảo?"

      Doãn Lạc Phong cười đến vô cùng sáng lạn."Khi nào mới tôi ăn cơm?"

      Tô Khả bĩu môi, nhìn tất cả đồ ăn đều là hàng nhập khẩu trong giỏ của ta, câu." thiếu tiền sao?" Lúc Doãn Lạc Phong còn chưa trả lời, Tô Khả cứ thế tiếp." ràng là thiếu rồi. thiếu tiền nhưng lại vẫn muốn tôi mời ăn cơm làm gì? Tôi rất thiếu tiền."

      Doãn Lạc Phong nhổ nhổ lông mày, quả nhiên, ta cùng quốc gia với Tô Khả.

      Tô Khả ném câu đó lại, sau đó lập tức vào siêu thị.

      Nữ sinh đứng bên cạnh Doãn Lạc Phong nhàng nở nụ cười, dùng thanh làm nũng ."A...ông trời của tôi ơi, tôi vừa nhìn thấy gì đây?"

      Doãn Lạc Phong vẫn đen mặt, mang nụ cười cứng nhắc mặt đứng ở bên cạnh.

      "Trời ơi, đứa bé cái gì thắng Doãn Lạc Phong lại có thể cam chịu người hoa si* rồi hả? Chẳng lẽ tôi đoán sai? ra bé kia phải là hoa si? Mà là em trai thân tự mình đa tình hả?

      *hoa si: háo sắc

      "Chị câm miệng."

      Nữ sinh kia ra vẻ hoảng sợ mà dùng bàn tay trắng nõn mềm mại che miệng lại."Được, chị ngậm miệng rồi."

      "Doãn Lạc Hàm!"

      "Haha~ Đừng như vậy~~ Em gọi vô cùng thân thiết như vậy chị xấu hổ, như thế nào em cũng là đàn ông trưởng thành rồi. Ai nha, đừng quá chị nha, chị biết chị của em là đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng về sau cũng lập gia đình thôi...haha~"

      Doãn Lạc Phong biết gì đành nhìn trời." muốn thừa nhận, người phụ nữ biết xấu hổ này là chị tôi."

      Doãn Lạc Hàm quay đầu lại, nhìn bóng lưng Tô Khả, khuôn mặt nhắn xinh đẹp lên biểu tình nghi hoặc. "Chẳng qua là rất kỳ quái nha, lần ăn cơm trưa ở căn tin đó, ràng là ấy gắt gao nhìn em chằm chằm, ánh mắt kia giống như là muốn lột sạch quần áo của em, hoa si muốn chết, thế nào qua bao lâu, ấy lập tức quan tâm em nữa hả? Chẳng lẽ rốt cuộc ấy cũng nhận ra được bộ mặt của em rồi, hay là lạt mềm buộc chặt?"

      "Chị ít xem tiểu thuyết ." Doãn Lạc Phong vô cùng buồn bực.

      " ấy hoa si?"

      "Là hoa si!" Doãn Lạc Phong bĩu môi, có điều người mà ấy hoa si là Tô Cẩm Niên mà thôi.

      "Hả?"

      ----Lời ngoài mặt---

      Hôm nay tôi về nhà, trong nhà có mạng....

      Cho nên dùng hòm dự trữ rồi...

      mọi người...
      Mizuki, dunggg, Trâu2 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)

      ☆, chương 36: nhà hoa cúc vàng

      Sau khi hai người quẹt hết thẻ tín dụng, Doãn Nhạc Phong với Doãn Nhạc Hàm, "Chị hiểu, chị nhanh chóng trước cho em ."

      Doãn Nhạc Hàm 囧, "Chị trước làm gì, chị còn muốn nhìn tiểu học muội đó chút đấy. Nhìn mấy lần nữa, chừng hỏa nhãn kim tinh của chị quét làm cho lộ ra hoàn toàn rồi."

      Doãn Nhạc Phong gì, "Bạn học Doãn Nhạc Hàm, chị có thể cần nhàm chán như vậy ?"

      " được, chị vẫn luôn được giáo chủ nhàm chán dạy, cậu để cho chị tán gẫu, chị buồn bực chết . Ha ha, chị liền xem chút, nhìn bộ dáng cậu như vậy, dường như đối với nữ sinh kia rất lạ, mới lạ mới lạ, chừng nữ sinh kia trở thành em dâu của chị đấy. Cho nên trước tiên, chị chắc chắn kiểm định tốt cho cậu. Nếu như tốt, nhanh chóng tiêu diệt người mới bé của cậu, nếu như tốt, chị của cậu lại thêm lửa tình cho hai người. A ha ha ~ thế nào, ra chị của cậu vẫn luôn rất thích cậu ~" Doãn Nhạc Hàm vừa , vừa suy tưởng ở thế giới trong đầu mình.

      Doãn Nhạc Phong có loại kích động muốn hộc máu, đây tuyệt đối phải là chị của .

      Đợi đến sau khi Tô Khả chọn hết đồ ra, vậy mà lại phát Doãn Nhạc Phong và nữ sinh kia mang theo hai cái túi lớn đứng ở cửa, bộ dáng giống như chờ .

      Tô Khả suy nghĩ chút, hình như có làm gì , sao bọn họ chờ ở cửa? Nhìn dáng vẻ nữ sinh kia, chẳng lẽ hiểu lầm? 囧, cẩu huyết như vậy chứ?

      hi vọng suy đoán của mình là sai .

      Sau đó, Tô Khả cắm đầu cắm cổ xách đồ lên về phía cửa chính, ràng Tô Khả thấy ánh mắt của nữ sinh kia sáng lên, trong mắt phượng hẹp dài lóe ra vẻ kích động?

      Tô Khả có chút cảm giác gan bể vỡ, dáng vẻ của hai người này, ràng chính là đợi !

      Tô Khả chỉ có thể 囧囧 chào hỏi, "Hi, còn chưa sao?"

      "Chờ em." Doãn Nhạc Phong còn chưa lên tiếng, giọng của nữ sinh kia liền truyền tới.

      "Ai?" Chờ ? Mặc dù cũng đoán được, nhưng nữ sinh này ra cảm thấy có chút giống nhau, Tô Khả cảm thấy hơi quái dị.

      Chẳng lẽ này tới "hưng sư vấn tội"? Suy nghĩ kỹ chút, hình như làm hay gì đó mang tính chất hiểu lầm để cho ấy cho rằng cảm thấy hứng thú đối với Doãn Nhạc Phong chứ?

      Tô Khả nhìn nữ sinh kia, "Có chuyện gì ?"

      "Tên là gì?" Nữ sinh kia cười híp mắt nhìn , hoàn toàn có khinh bỉ như ở căng tin lần trước vậy.

      Điều tra hộ khẩu? Vẻ mặt Tô Khả đề phòng nhìn Doãn Nhạc Hàm.

      Doãn Nhạc Hàm cười , "Ha ha, đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn làm quen với chút thôi."

      " ấy là Tô Khả." Doãn Nhạc Phong tức giận trả lời Doãn Nhạc Hàm.

      "Tô Khả, tên này tốt." Doãn Nhạc Hàm tiếp tục cười.

      Đầu Tô Khả đầy hắc tuyến, tên phổ biến như thế, ấy cũng tốt? thần kỳ!

      "Rốt cuộc tìm tôi có việc gì?"

      "Khụ khụ, tôi , chỉ muốn làm quen với chút."

      Tô Khả nghi ngờ nhìn Doãn Nhạc Phong, biểu tình "Sao người phụ nữ của
      có bệnh?", khiến Doãn Nhạc Phong tức giận dứt.

      "Chị, chị có thể rồi."

      Doãn Nhạc Hàm liếc nhìn Doãn Nhạc Phong, " sao, chị làm trở ngại em cua rồi hả ?"

      Chị? Ánh mắt Tô Khả đảo quanh giữa hai người bọn họ, xem xét như vậy, quả , hai người bọn họ vẫn có chút giống, nhất là mắt, mắt phượng hẹp dài, đều lóe sáng lấp lánh, vô cùng xinh đẹp, miệng đều là hình thoi đỏ hồng, cực kỳ xinh đẹp.

      " ấy là chị ?"

      "Là chị , có ý kiến sao? Bạn học Tô Khả?"

      "Chúng tôi là song sinh khác trứng, chị ra đời sớm hơn nửa giờ so với nó." Doãn Nhạc Hàm gật đầu, "Đúng rồi, em ở khoa nào lớp nào?"

      Tô Khả 囧, "Lớp , khoa y học lâm sàng."

      "(⊙o⊙), cùng khoa với chị đó, chị cũng học y học lâm sàng, đúng rồi, sau này em tính làm khoa nào?"

      Tô Khả "Khụ khụ" hai cái, "Nam khoa."

      "Hả?"

      "Nam khoa." Vẻ mặt Tô Khả nghiêm túc, "Nam khoa rất quan trọng! người đàn ông khỏe mạnh, liên quan tới vô số phụ nữ —— phải, là tính phúc của người phụ nữ."

      Đầu Doãn Nhạc Phong đầy vạch đen.

      "Ha ha ha ha ha ha ——" Doãn Nhạc Hàm hiền hậu mà cười ra tiếng, còn cứ ôm bụng, "Tô Khả, em rất có ý tứ rồi ! Về sau em trai chị khỏe mạnh, liền giao cho em!"

      ". . . . . ."

      **********************************

      Tô Khả trở về phòng của mình, nhìn đồng hồ, bảy giờ tối, còn có mấy giờ, Hoa Sen Trắng của mở máy, muốn chờ chút.

      Trần Tĩnh Tĩnh nằm xem ** manga ở giường của mình, lúc thấy Tô Khả vào, ấy , "Ai, Tô Khả, thời gian cậu và huấn luyện viên Tô qua lại dài như vậy, thể dẫn bọn mình cùng nhìn sao? Ai nha, bọn mình chỉ nhìn khuôn mặt thần tiên của huấn luyện viên Tô thôi."

      Tô Khả lắc đầu, " cần, mình muốn trải qua thế giới của hai người."

      Trần Tĩnh Tĩnh , "Thôi , còn phải là XXOO, lại , chức năng của huấn luyện viên Tô như thế nào?"

      "Biến, cậu quá bỉ ổi!"

      "Mẹ nó, cậu lời này có ý gì?! Nhớ ngày đó ký túc xá của chúng ta thuần khiết bao nhiêu, cũng bởi vì Tô Khả cậu tồn tại. . . . . ."

      "A Phi!" Tô Khả : "Cậu xem phim gay suốt ngày, cẩn thận về sau cậu bị gay xem như đàn ông mà cường bạo hoa cúc.”

      "Mẹ nó, Tô Khả! Cậu càng ngày càng độc rồi!" Trần Tĩnh Tĩnh đứng người dậy, để manga trong tay xuống, "Ai, , với mình chút, mình tò mò muốn chết, nghe tư vị kia dục tiên dục tử, rốt cuộc huấn luyện viên Tô như thế nào? Chỉ là đều đàn ông làm quân nhân, đặc biệt hung mãnh. Chỉ co điều cũng có người , bộ dạng xinh xắn, gì kia chính là bình thường. . . . . ."

      Tô Khả sờ sờ cằm, "Huấn luyện viên của mình đương nhiên là máy bay chiến đấu trong máy bay chiến đấu."

      "Mẹ nó, vậy cậu chịu được hả?”

      "Cậu thôi , xem phim gay, manga của cậu ."

      tay Tô Khả chống cằm, nghĩ đến lời Trần Tĩnh Tĩnh vừa mới , lại tự mình nhìn thấy ở trong quyển sách nữa, đàn ông có bộ dạng xinh xắn, chỗ kia đều động, liền hoảng sợ rồi.

      có khả năng chứ?

      Ưmh, xem ra vì tính phúc sau này vô cùng quan trọng, phải nghiên cứu rồi. Dù sao môn học của mình phải là tiến hành nghiên cứu đối với cái đó gì sao?

      Khụ khụ, tất cả là vì bài tập, bài tập!

      Sau đó, Tô Khả bắt đầu soạn tin nhắn, "Cẩm Niên, em có chút khó chịu, ngày mai tới trường học của em tìm em được ? TAT Cẩm Niên, có được hay . . . . . . TAT. . . . . ."

      ****************************

      Tô Cẩm Niên huấn luyện trở lại, là hơn chín giờ tối rồi, hiếm khi, gương mặt tuấn của đầy mồ hôi hột, đồng phục màu ô-liu cũng đầy mùi cỏ xanh và bùn đất.

      Triệu Lâm theo sát phía sau, trong miệng , "Lão đại, càng ngày càng mạnh. Đưa súng ra ngắm bắn, mười giây đồng hồ liền bắn trúng chín cái bia, trâu bò!"

      Tôn Dương Dương , "Gần đây lão đại liều mạng huấn luyện, giống như có chút động kinh."

      Thốt ra lời này xong, Tô Cẩm Niên lạnh lùng nhìn thoáng qua Tôn Dương Dương, sau đó vào phòng tắm tắm.

      "Cậu xong rồi, bị lão đại nhớ thương rồi." Tiễn Vũ hả hê.

      " , chẳng qua lời tôi , tuần này lão đại bỗng nhiên vô cùng liều mạng. Các hạng thành tích đều bị tẩy sạch ghi lại rồi."

      "Chẳng lẽ là nhớ Tô Khả rồi hả? Sau đó dùng huấn luyện tê dại mình?" Lý Quân sờ sờ cằm.

      "Trời mới biết. Chỉ có điều lão đại đương, quả giống như biến thành người khác."

      "Ừ, lại càng tình người rồi."

      ". . . . . ."
      Last edited by a moderator: 10/4/15
      Mizuki, dunggg, Trâu2 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: tìm Cẩm Niên
      Editor: Becuacon

      Tô Cẩm Niên tắm xong ra, liền thấy mấy bạn cùng phòng thảo luận về . Đôi mắt lạnh của quét qua vòng, ánh sáng lóe lên, trong nháy mắt, mấy bạn cùng phòng im lặng lên tiếng.

      Tô Cẩm Niên ngồi tại chỗ, lấy di động qua, quay vòng, sau đó mở máy, nhanh chậm , “Mấy người các cậu, học đại học truyền thông, đáng tiếc .”

      Triệu Lâm sờ sờ cái ót của mình, lành lạnh con phải là dáng người quá lớn, làm binh mới đáng tiếc chứ.”

      Mí mắt Tô Cẩm Niên khẽ nâng lên, “Vậy sao?”

      “Ha ha.”

      Mới mở máy, vài cái tin nhắn cùng nhau lên, trong đó có cái là của Tô Khả .

      Tô Cẩm Niên vừa định ấn vào xem chút, lại cảm giác gần đây thần kinh mình bị gì rồi, vì vậy, lại nhìn mấy cái tin nanh khác. Trong đó có cái chính là của Trịnh Duyệt gửi tới , “Cẩm Niên, ngày mai em chờ ở thư viện, em có vài vấn đề muốn hỏi .”

      Mặt Tô Cẩm Niên chút thay đổi, xem từng cái tin nanh, cũng có gì đặc biệt, phần lớn là tin nanh hỏi thăm , bao giờ trả lời những tin nhắn này.

      Cho đến khi hộp thư còn dư lại tin nanh , điều này đại biểu còn có cái tin nhắn có xem.

      Tô Cẩm Niên thở dài, mở ra “Tô Khả”, chỉ thấy đó viết: “Cẩm Niên, tôi có chút khó chịu, ngày mai tới trường học tôi tìm tôi được ? T.T Cẩm Niên, có được hay . . . . . . T.AT. . . . . .” Thấy tinh thần có chút lay động.

      khẽ cau mày, sau đó nghĩ đến bản thân Tô Khả kia, nghĩ đến nụ cười đáng đánh đòn mặt , biết tính chân thực của tin nanh này thế nào.

      còn ngẩn người, tin nhắn của Tô Khả lại gửi đến lần nữa.

      “Cẩm Niên à, ai da, bụng của tô khó chịu chết rồi, có phải sắp lên Thiên đường rồi hay hả ? T.T Đứa trẻ cha mẹ quả nhiên là khổ sở.”

      Tô Cẩm Niên định trả lời, nhưng suy nghĩ lại chút, vẫn tính. Ném điện thoại bên, cầm sách lên, bắt đầu xem. Chỉ là lâu sau đó, thấy phía chữ có kí hiệu khẽ động, xếp thành “Giương nanh múa vuốt” Tô Khả, hướng về phía hả hê cười ngừng.

      Tô Cẩm Niên ảo não cầm lấy di động lần nữa.

      Gần đây , tâm tư phập phồng quá nghiêm trọng.

      trực tiếp soạn tin nhắn: “Được.”

      Chỉ là người nhận là Trịnh Duyệt mà thôi.

      *

      Ban đêm, ánh sao sáng ngời treo cái mâm ngọc, giống như vô số chén quát sáng, rất là đẹp mắt.

      Tô Khả nằm ở giường, rất là buồn ngủ, nhưng mà còn chịu đựng ngủ, chỉ nhìn ánh huỳnh quang màu xanh dương nhạt phát ra từ điện thoại mà ngừng ngẩn người.

      gửi hai cái tin nhắnđi, còn có trả lời nửa câu. Tô Khả buồn bực thôi, hai ngón tay gõ tới gõ lui lan can, nhìn thời gian điện thoại di động, là mười hai giờ khuya rồi, nên buồn ngủ rồi chứ?

      Được rồi, cũng nên ngủ.

      Chỉ là ngủ giấc tỉnh lại, là mười hai giờ trưa, Tô Khả kinh ngạc ngây người, lại lãng phí toàn bộ thời gian nửa ngày gặp gỡ!

      Vì vậy Tô Khả lập tức nhìn điện thoại nằm bên cạnh mình, chỉ là phía có nửa tin nhắn từ Tô Cẩm Niên.

      Tô Khả nhịn được mắng thầm câu: “Hoa Sen Trắng có lương tâm, chờ tôi tìm được , đem lột da nấu ăn, tôi liền theo họ !”

      Rời giường đánh răng, giải quyết trong năm phút đồng hồ, sau khi xong mọi việc, Tô Khả quyết định gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên, dù là đến trường học của , có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ.

      Tô Khả buồn bực N lần, sau đó bấm số điện thoại Tô Cẩm Niên.

      “Tút tút tút…” vang lên lâu, bên kia truyền đến “ xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi bận. . . . . .” Tô Khả giận đến ‘giậm chân đấm ngực” liên tục.

      Sau đó, Tô Khả thở phì phò cầm Lang Nha bổng (gậy răng sói, có gai nhọn), sau đó lấy sợi dây cùng với thuốc mê lần trước lấy trong phòng thí nghiệm y, lắc mạnh cơ thể.

      *

      Tô Cẩm Niên ở thư viện, cùng với Trịnh Duyệt.

      Trịnh Duyệt cười híp mắt nhìn Tô Cẩm Niên. Quả nhiên, còn để ý mình, nếu tin nanh của mình, là có thể gọi cùng học tập với mình.

      Tô Cẩm Niên ngồi tại chỗ, nhìn nụ cười dịu dàng mặt Trịnh Duyệt, trong đầu bất tri bất giác thoáng qua nụ cười đáng đánh đòn của Tô Khả kia, nhịn được lắc đầu thầm mắng mình tiếng.

      Nhìn thời tiết sáng sủa ngoài cửa sổ, Tô Cẩm Niên thở dài, hướng về Trịnh Duyệt , “ ra ngoài chút.”

      Trịnh Duyệt mỉm cười, “Được ạ.”

      Đợi đến Tô Cẩm Niên rời , Trịnh Duyệt mới phát , Tô Cẩm Niên quên cầm điện thoại nha.

      Con kia màu trắng IPhone lẳng lặng nằm ở bàn, lòng Trịnh Duyệt ngứa ngáy. biết người được giáo dục tốt làm chuyện này đạo đức, nhưng mà, nhìn, lại chịu được ấm ức trong lòng. Điện thoại di động này hấp dẫn, thể nghi ngờ đối với quả táo của Eva. Cho nên Trịnh Duyệt nhìn coi có người nào, khẽ cắn răng, liền lấy di động qua.

      Chỉ là còn chưa có mở màn hình, liền truyền đến “Tụt tụt —” chấn động. Phía dòng chữ “Tô Khả” ngừng chớp nháy.

      Trịnh Duyệt nhìn hai chữ “Tô Khả” này, nội tâm ghen tỵ như là bị kiến cắn, khó chịu muốn chết. Tại sao ta đuổi theo người đàn ông này vài chục năm, bị “Tô Khả” dễ dàng theo đuổi vậy!

      Vì vậy, Trịnh Duyệt quyết tâm nhấn nút ngắt, trong lòng thấp thỏm yên, sau đó đem cuộc gọi xóa .

      Vừa lúc đó, Tô Cẩm Niên ra ngoài quay trở lại, Trịnh Duyệt bị xuất đột ngột của Tô Cẩm Niên làm giật mình.

      Mặt Tô Cẩm Niên vẫn lạnh lùng biểu cảm như cũ.

      Trịnh Duyệt có chút tự nhiên cười cười, “Sao lại quay trở lại?”

      “Lấy điện thoại.” Tô Cẩm Niên nhàn nhạt ba chữ.

      Trịnh Duyệt đưa tới, trong lòng vô cùng được tự nhiên, tiếp tục cười nhàng, “Em mới vừa thấy, muốn cho đem ra đấy cho .”

      Lông mày Tô Cẩm Niên nhếch lên nhìn cái, lấy di động, sau đó xoay người ra ngoài.

      Trịnh Duyệt cắn môi, nhìn bóng lưng Tô Cẩm Niên, bút máy trong tay muốn gãy làm đôi.

      Tô Cẩm Niên lấy di động, sau đó liếc mắt nhìn, thấy cũng có gì đặc biệt, liền đem điện thoại di động để vào trong túi.

      *

      Mười phút sau, Tô Khả hùng hổ đến trường quân đội. Bác bảo vệ thấy Tô khả cầm Lang Nha bổng và con túi, “Khả Khả à, tới đây làm gi?”

      Bác này và Tô Khả rất quen, cho nên nhìn thấy Tô Khả tới đây cực kỳ nhiệt tình chào hỏi.

      Tô Khả cười, “Tôi tới tìm Cẩm Niên .”

      “A a, vậy mau vào , tôi thấy cậu ấy ra khỏi trường.”

      Tô Khả gật mạnh đầu, “Được, hẹn gặp lại bác Lý.”

      Thông thường, Tô Cẩm Niên có ở ký túc xá, thư viện, được Doãn Lạc Phong làm tình báo cho Tô Khả, nên hiểu rất ràng. Dù sao cái người Tô Cẩm Niên này, dường như có gì đặc biệt hứng thú thích, trong đó phải đến thích xem sách quân , vậy cũng chỉ có cái này.

      Tô Khả tính đến thư viện thử vận may chút, chỉ là còn chưa được mấy bước, liền thấy Tô Cẩm Niên, từ từ đường mòn ở thư viện.

      Chỗ đó là lần đầu Tô Khả và Tô Cẩm Niên “hôn” nhau, mắt Tô Khả sáng lên, chẳng lẽ Hoa Sen Trắng của nhớ lại lúc bọn họ hôn môi?

      Trong lòng Tô Khả cười “Ha ha” hai cái, nhìn thấy bên cạnh có lối , nhìn lại Lang Nha bổng cùng với thuốc mê chuẩn bị xong sau lưng mình, Tô Khả kích động men theo mà tới.
      Last edited by a moderator: 11/4/15

    5. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      chị muốn đánh thuốc rồi * 3 chấm* aaaaaaaaa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :