1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ vợ kế - Uyển Tiểu Uyển (TS, gia đấu) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57

      Editor: Camtusori

      Nằm mà cũng trúng đạn là như thế nào? Chính là giống như Lưu Uyển Thanh bây giờ.

      Diễm Lệ bước qua bên cạnh Lưu Uyển Thanh, trong lúc bất chợt biết lấy hơi sức từ nơi nào, trực tiếp tránh ra nhào vào cạnh Lưu Uyển Thanh, ôm chặt lấy chân của nàng, kêu gào: " Thế tử phi, là nô tỳ sai lầm rồi, người tha thứ cho nô tỳ , cũng phải nô tỳ cố ý mặc y phục màu đỏ tím giống với người đâu, nô tỳ ti tiện như cỏ rác nào dám sinh tâm tư muốn đánh đồng với người chứ!

      Tiểu thế tử còn bé hiểu chuyện, ngài ấy phải cố ý sinh bệnh vào đúng ngày người về nhà thăm cha mẹ đâu, làm hại ngài mất mặt mũi. Thế tử phi. . . Vạn lần người nên trách tội tiểu thế tử, hôm nay tiểu thế tử rất thiếu sót so với người khác rồi. Nô tỳ nguyện ý phục vụ tiểu thế tử, hôm nay tiểu thế tử thể trở thành nỗi uy hiếp của người đâu, van xin thế tử phi người ban phát từ bi."

      Lúc này Tiểu Mễ Tử chẳng khác nào kiến bò chảo nóng, muốn bước lên kéo Diễm Lệ nhưng lại sợ đả thương Lưu Uyển Thanh.

      Lưu Uyển Thanh đứng ở đó, vẻ mặt giật mình. . . Gương mặt thể tưởng tượng nổi, ngay sau đó lấy ra khăn xoa xoa khóe mắt, nếu như cẩn thận nhìn, cảnh thêu khăn phải là ‘cảnh tuyết mai nở’ mà là ‘liễu xanh hoa đón xuân’.

      Khuôn mặt u sầu, giọng mang theo tức giận và nghẹn ngào: "Ngươi cũng biết thằng bé chỉ là đứa hiểu chuyện, có thể nào lợi dụng nó làm công cụ giúp ngươi leo cửa sổ chứ ?"

      Lộ Vương phi sững sờ, còn Lục Khang hơi có ti thâm ý nhìn Lưu Uyển Thanh.

      Thân thể Diễm Lệ ngẩn ra, làm sao có thể ngờ Lưu Uyển Thanh lại thẳng ra như vậy? Làm sao có thể sắp xếp như thế đứng đây lý giải chứ?

      Lúc này, Tiểu Mễ Tử đưa tay mau chóng kéo Diễm Lệ ra, mấy gã sai vặt sau lưng gắt gao đè nàng ta lại, lấy lại tinh thần, Diễm Lệ dùng hết hơi sức giãy giụa: "Thế tử phi ngài sao lại oan uổng nô tỳ như thế, dù là ngài có muốn đánh chết nô tỳ, cũng cần lấy cớ này! Tại sao người có thể ác độc như thế chứ!"

      Lưu Uyển Thanh thở dài, lắc đầu : "Diễm Lệ nương, ngươi là người trung thành mà tỷ tỷ để lại, nếu như ngươi có lòng với Thế tử gia, ta có thể nhớ tới tỷ tỷ mà để ngươi đạt được ý nguyện, tội gì ngươi phải lạm dụng cái thủ đoạn thấp kém ấy? Đứa bé bị sốt thể gây ra vấn đề quá lớn, dù là thôn phụ thô lỗ cũng hiểu điều đó , mà Diễm Lệ ngươi là nha đầu từ Lỗ vương phủ ra lại hiểu sao?

      Điều này bỏ qua cũng được, thân thể Thư Nhi tốt ngươi lại tự ý đặt ở giường tân hôn của ta cùng với Thế tử gia, điều kiêng kỵ này ngươi cũng biết sao? Ngươi có thể bởi vì ngươi nóng lòng, mà nha đầu bên cạnh ta tiến lên cản ngươi, muốn mời ngươi mang Thư Nhi đến phòng ta tự mình chuẩn bị cho nó, nhưng ngươi lại làm như thế nào?

      Tính như vậy, coi như ngươi như là gấp gáp, lòng lo cho Thư Nhi, nhưng ràng Thư Nhi có việc gì. Lý Thái y cũng hề câu tốt, ngươi lại chạy ra bên ngoài cửa phủ cho thế tử gia rằng Thư nhi tốt. Đối với tỳ nữ bất trung bất nghĩa như ngươi, ta muốn tha nhưng Lộ Vương phủ lại thể tha nổi, vì bản thân ngươi có tư dục (ham muốn cá nhân) mưu hại chủ tử, tỳ nữ nguyền rủa chủ tử như ngươi, Lộ Vương phủ chúng ta càng thể giữ được ."

      xong liền quay sang hành lễ với Lộ Vương phi, : "Nương, con dâu chịu chút uất ức cũng sao cả, nhưng Thư Nhi thể chịu uất ức. Chỉ đưa nàng ta trở về Lỗ vương phủ thôi sợ rằng Lỗ vương gia còn tưởng con dâu thể chứa người, chuyện này con vẫn muốn tự mình . Con dâu muốn gánh chịu những thứ này lưng, trong lòng con dâu khổ. . ." xong nước mắt lại trào ra.

      Vẻ mặt Lộ Vương phi lúc sáng lúc tối, xem ra bà quá xem thường người con dâu này rồi. Nhưng đây tính là cái gì, nếu như nó người để cho người khác dễ dàng bóp méo, chính bà mới mất mặt đấy.

      "Đứa bé ngoan, để cho con bị uất ức rồi, người như Khang nhi hiểu được thương hoa tiếc ngọc là gì, chuyện hôm nay nương làm chủ cho con." xong lạnh lùng nhìn bộ mặt hề cam lòng của Diễm Lệ bị bịt mồm: "Cứ trói như vậy mà giao tới Lỗ vương phủ, đến lúc đó báo lại việc hôm nay cho bên ấy, báo từng chi tiết cho Lỗ gia!"

      "Dạ, nô tài tuân lệnh."

      "Ừ, Thôi ma ma theo chuyến !"

      Diễm Lệ vừa bị mang xuống bao lâu, nha hoàn diện mạo xinh đẹp mặc y phục màu xanh, chải tóc mai hai bên bưng chén thuốc vào, thấy mọi người trong phòng, vội vàng đặt chén thuốc lên bàn, rất quy củ hành lễ, nhất là với Lưu Uyển Thanh càng thêm quy củ.

      Lộ Vương phi thấy vậy thoả mãn, gật đầu: "Từ hôm nay, Thư Nhi giao cho ngươi chăm sóc, nếu như Thư Nhi có bất trắc gì, cẩn thận cái đầu của ngươi."

      "Dạ, nô tỳ tất nhiên dốc hết toàn lực chăm sóc đại thiếu gia." xong liền quay sang hành lễ với Lưu Uyển Thanh, : "Chén thuốc của đại thiếu gia sắc xong, phải uống nhân lúc còn nóng."

      Lưu Uyển Thanh gật đầu "ừ" tiếng. Chỉ thấy nha đầu này rất là tỉ mỉ hầu hạ Thư Nhi uống thuốc, có câu thuốc đắng dã tật, Thư Nhi vốn tuổi, lại thêm vào việc đầu óc tốt lắm, dĩ nhiên là khổ muốn khóc. . . Nha đầu kia vội vàng lấy ra mứt hoa quả chuẩn bị xong, nhìn cũng biết là hạnh nhân , đút vào trong miệng Thư Nhi, lâu sau Thư Nhi liền bị nàng dụ dỗ ngủ.

      Ôm lấy Thư Nhi: "Nô tỳ xin mang đại thiếu gia đến phòng sát vách."

      Lúc này, Lưu Uyển Thanh làm sao giữ lại kẻ lắm miệng bên cạnh? Hơi thâm ý liếc nàng, tiểu nha đầu sửng sốt, ngay sau đó khuôn mặt ra vẻ biết làm sao. . . Nhưng trong lòng có chút tối lại: mình vẫn còn quá sốt ruột.

      "Mới vừa uống thuốc xong, cho dù có kín đáo tới đâu, cũng sợ trúng chút gió, Thư Nhi để ở đây ."

      "Dạ, nô tỳ tuân lệnh, mới vừa rồi nô tỳ nghĩ quá là đơn giản , nghĩ sát vách chỉ có mấy bước , lại có áo choàng lớn chắn gió cho thiếu gia, là nô tỳ vượt khuôn, mong thế tử phi phiền lòng."

      "Mau thôi." Lưu Uyển Thanh xong lại đưa cho Đông Mai ánh mắt, Đông Mai vội vàng đỡ dậy nàng, theo nàng ôm Thư Nhi đến bên giường, đắp chăn kĩ càng mới cùng nhau ra, đứng ở bên.

      Lộ Vương phi kéo tay Lưu Uyển Thanh, vỗ : "Hôm nay con phải chịu uất ức, tất nhiên nương nhớ, con có thể tính toán vì Thư Nhi như vậy, nương cũng an tâm rất nhiều. Mới đó mà con sắp xếp tốt gian phòng cho Thư Nhi như vậy, vậy hãy để cho Thư Nhi dời qua ở cùng các con , cũng dễ tăng tiến tình cảm phải sao, Diễm Tình này khác với Diễm Lệ, là người khéo léo hiểu chuyện, có nàng ở bên cạnh Thư Nhi, con cũng quá phí tâm ."

      "Dạ, con dâu hiểu rồi, còn làm phiền nương tính toán vì con dâu, con dâu bất hiếu."

      "Đứa bé ngoan, con chỉ cần chăm sóc bản thân tốt, sớm ngày cho nương ôm thêm cháu trai, đó chính là hiếu thuận ." Lại mấy câu mới dẫn người .

      Lưu Uyển Thanh thở phào nhõm.

      Lục Khang còn lại chỉ biết há miệng, cuối cùng chỉ có thể bốn chữ: "Gia còn có việc." liền bước nhanh rời . Bóng lưng này trong mắt Lưu Uyển Thanh ngược lại có mấy phần cảm giác ‘ đường hoang mà chạy ’.

      Giải quyết xong Diễm Lệ rồi, nhưng sợ là Diễm Tình này rất khó khăn.

      Lưu Uyển Thanh hé mắt. . . Chỉ sợ Diễm Lệ này cũng chỉ là này "đá đặt chân" tìm hiểu trước của Diễm Tình mà thôi.

      "Chủ tử, giường tân hôn . . . ?" Đợi Lưu Uyển Thanh mang theo Đông Mai và Trúc Lục sát vách, nhịn được hỏi.

      "Để lại cho Thư Nhi dùng , phái người làm cái khác là được rồi, những điều xúi quẩy gì đó tin có, tin có, ta cũng muốn suy nghĩ."

      "Dạ, chủ tử."

      Lưu Uyển Thanh xoay ly trà trong tay mình, híp mắt cái. . . . . .

      . . . . . .

      "Ngươi nghe sao?"

      "Chuyện kia của Lộ Vương phủ?"

      "Lúc này mới mấy ngày thôi, nương Hầu phủ đúng là đủ bất hạnh mà, ngày đại hôn còn chưa qua hết, liền đụng phải chuyện trẻ con bệnh sốt như vậy."

      "Đây là phúc hay họa còn chưa đoán được."

      "Lời này là sao?"

      "Nếu thế tử phi này sinh được hài tử, cũng có ai có thể trách nàng."

      "A ha ha ha, vị huynh đài này, phải ăn lễ độ chứ!"

      . . . . . .

      Trong Trình Dương các,

      Lục An đùa bỡn chiết phiến trong tay mình, : " Thế nào, ngươi có thể tùy ý mấy lời đồn đại nhảm nhí này sao?"

      Chỉ thấy Lục Khang cầm ly rượu lên ngửa đầu uống cạn ly: "Lời của kẻ tiểu nhân phố chợ, cần gì phải cho là ."

      "Hả? Bản thái tử còn tưởng rằng ngươi có cảm tình với nương Hầu phủ này chứ, thái độ chịu được khi nàng bị uất ức lúc trước đâu rồi, hôm nay nhìn thấy. . . phải ca ca ngươi...ngươi, tiểu tử ngươi chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều quá mức bạc tình rồi."

      "Nữ nhân chính là phiền toái."

      "Vậy thời điểm ngươi sảng khoái sao hả ?"

      "Thái Tử Gia!" Lục Khang để ly rượu xuống, nhìn Lục An. Lục An vội vàng giơ tay lên xua: "Vậy ca ca chuyện này của ngươi là được rồi chứ gì, bây giờ ca ca uống trận với ngươi."

      Lục Khang hừ lạnh tiếng, ngửa đầu lại uống tiếp ly. Chẳng lẽ còn muốn gia dụ dỗ nàng ấy sao? Lục Khang tuyệt đối thừa nhận bởi vì có cảm giác chính bản thân làm tốt, hơi có cảm giác còn mặt mũi nào, mới quật cường bước chân ra ngoài.

      --- ------ ------ ------

      "Chủ tử, hai ngày thế tử gia chưa trở về phủ rồi." Đông Mai đứng bên lo lắng .

      Lưu Uyển Thanh cầm lấy chiếc lược bàn trang điểm, nhìn vào hình ảnh mờ ảo gương đồng mà chải từng cái. . . giống như hề nghe thấy lời của Đông Mai. Trúc Lục thấy vậy cũng tiến tới bên tai Lưu Uyển Thanh. . . Lưu Uyển Thanh bất đắc dĩ cười cười: "Tốt lắm, ngờ các ngươi lại nghĩ mọi chuyện hỏng bét như vậy."

      "Nhưng. . . Thế tử gia. . . giờ có lời đồn thế tử gia thích người mới có thể như thế."

      "Đúng vậy a, chủ tử, mặc dù chuyện này là thế tử gia đúng, nhưng dù sao thế tử gia cũng là đại nam nhân, chẳng lẽ chủ tử còn muốn thế tử gia phải bồi tội với người sao?"

      "Đúng vậy chủ tử, phải nô tỳ vượt khuôn phép, buổi tối ngày hôm trước người cũng nên ngủ riêng với thế tử gia." Hai người hát đôi hồi lâu, thấy Lưu Uyển Thanh phản ứng chút nào, chỉ đành phải thở dài, lui ra ngoài.

      Lưu Uyển Thanh lắc đầu, đêm hôm đó tới phòng phía nam, nàng cũng với câu, chính là nhìn dáng vẻ há mồm thở dốc muốn gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, chắc hẳn lời xin lỗi đến miệng nhưng vẫn buông ra được, chỉ là vì biết gì, khi đó chính là nàng muốn cúi đầu. . . Mà . . . có lẽ đúng như nàng nghĩ, trừ lúc ở giường ra, bên ngoài chỉ biết mang vẻ mặt đưa đám.

      Ai có thể ngờ ngày thành thân thứ ba của nàng lại hề có dây dưa quấn quýt như hai ngày trước, chỉ là hai người quay lưng lại với nhau đơn thuần mà ngủ. Mặc dù mệt mỏi, nhưng trong lòng vẫn là cảm thấy thiếu chút gì đó. Sáng ngày thứ hai, thấy dưới mắt có chút quầng thâm, nàng liền có thể biết được, trong đêm ấy sợ là cũng có ngủ . Vốn muốn chờ buổi tối trở về nàng liền cúi đầu trước, nhưng ai có thể ngờ chỉ làm việc, liên tục hai đêm trở về Vương phủ.

      lúc Lưu Uyển Thanh suy nghĩ lung tung, Trúc Lục vội vàng vào: "Chủ tử, thế tử gia uống nhiều quá, mới vừa rồi thái tử bị dẫn trở về , giờ vào trong viện tử đấy."

      Lưu Uyển Thanh vội vàng phủ thêm áo khoác, ra ngoài. . . liền đụng phải Lục Khang lảo đảo nghiêng ngã vào, vội vàng tiến lên hai bước đỡ . . . là nặng!

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 58

      Editor: Camtusori



      Đông Mai lo lắng nhìn Lưu Uyển Thanh, thấy nàng gật đầu liền lôi kéo Trúc Lục lui xuống.

      "Mễ công công, bây giờ Thế tử gia thế nào? Chủ tử...."

      Thấy ánh mắt lo lắng của Đông Mai, Tiểu Mễ Tử khoát tay áo: "Hôm nay chủ tử có uống mấy chén với thái tử gia, có chuyện gì đâu." Đông Mai nghe như thế cũng thở phào nhõm: "Vậy ta chuẩn bị canh giải rượu cho thế tử gia."

      Tiểu Mễ Tử gật đầu cái.

      Lưu Uyển Thanh cố sức đỡ Lục Khang tới giường, lại cởi giầy cho , tay nâng giữa trung vốn định cởi quần áo liền thấy Lục Khang mở to đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, nhịn được có chút hoảng sợ.

      Lắp bắp : "Gia, người tỉnh rồi, thiếp xem thử canh giải rượu chuẩn bị xong chứ." xong liền muốn , vừa xoay người liền bị Lục Khang gắt gao kéo lại.

      "Ôi, đau!" giọng hô đau của Lưu Uyển Thanh cũng hề khiến Lục Khang buông tay, trong lòng nàng khỏi thở dài: sợ là tay mình sắp tím bầm rồi.

      "Gia, người còn có phân phó gì?"

      Lục Khang hé mắt: "Thế nào? vui khi phục vụ gia sao?"

      thể so đo quá nhiều với người say, trong lòng Lưu Uyển Thanh lẩm nhẩm, mặt cũng lộ cảm xúc gì: "Gia, người quá dùng sức rồi, tay thiếp bị đau."

      Lục khang nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn khẽ nhíu mày của Lưu Uyển Thanh. lát sau, tuy rằng vẫn kéo nàng như trước, nhưng sức lực trong tay cũng giảm bớt rất nhiều: "Nàng tức giận với gia sao?"


      "Thiếp có, gia, người suy nghĩ nhiều."

      "Vậy vì sao gia vừa tỉnh, nàng liền muốn rời ? Hả?"

      "Gia, thiếp chỉ muốn xem thử canh giải rượu chút xem nấu xong chưa thôi, phải trốn gia đâu!"

      "Nàng cũng phải là nô tài, mọi chuyện đều phải do nàng tự tay làm sao, Hừ! Xem ra thế tủ phi của gia bận rộn, như vậy là do gia tốt, gia nên uống nhiều rượu, khiến thế tử phi của gia khuya như vậy vẫn thể nghỉ ngơi có phải hay , hừ!" Lúc này Lục Khang ngồi dậy nhìn nhằm chằm Lưu Uyển Thanh, cái kiểu nhìn này thế kia, giống như nếu Lưu Uyển Thanh dám chữ "đúng" , chút do dự bóp chết nàng.

      Cuối cùng, Lưu Uyển Thanh mím môi: "Đây phải, là chuyện khác."

      "Vậy là chuyện gì!"

      "Là chuyện của gia." Trong lúc bất chợt, Lưu Uyển Thanh cảm thấy có chút uất ức, ! Phải là rất uất ức, nàng mới vừa gả vào, cha chồng đối với nàng coi như tệ, nhưng được tốt lắm. Trong lòng mẹ chồng càng thêm cũng thích nàng, đến nay còn chưa mang phiền toái đến cho nàng sợ là bởi vì có Hạ di nương ngáng chân nàng. Ngày thứ hai vào cửa mọi chuyện bắt đầu thuận ý, những thứ này cũng gì, nhưng ngày lại mặt lại là ngày đại , thậm chí cả cơm ở nhà mẹ đẻ cũng chưa kịp dùng vội vội vàng vàng chạy về Vương phủ, nàng phải người ngu, chuyện của Thư nhi làm sao lại trùng hợp như vậy?

      Sớm bệnh muộn bệnh, cố tình lại bệnh vào lúc này? Sợ là hai người Diễm Tình, Diễm Lệ sinh ra tâm tư khác. Hôm nay nàng vẫn còn ở tại phòng phía, Thư nhi vẫn còn nằm giường tân hôn bên chính phòng, ở nơi nào lại có chuyện tân hôn của ngươi mà ngươi chỉ được ở trong phòng tân hôn ba ngày liền phải rời khỏi tân phòng hay sao? Nàng chịu bụng uất ức biết phải ai nghe, chẳng lẽ còn phải tìm phiền toái cho nàng.

      Lưu Uyển Thanh a, nghĩ thôi, càng nghĩ tới chuyện ấy lại càng thấy bị uất ức. Cứ như vậy, trong nháy mắt, vẻ mặt nàng đẫm lệ, hít hơi : "Gia, nếu người hài lòng về thiếp, chỉ cần bỏ thiếp là được, cần gì phải cố gây chuyện với thiếp chứ?"

      Lục Khang sững sờ, vốn bởi vì câu Lưu Uyển Thanh "đây là chuyện của gia" tâm tình mới tốt chút, lại nghe câu này, ngay sau đó cả người vô cùng tức giận!

      Hưu thê!

      Nàng lại dám chủ động đưa ra ý muốn hưu nàng! Cái thời đại này tình cảnh của nữ tử bị hưu là khó khăn cỡ nào, nhất là ở hoàng gia, sợ là nửa đời sau cũng chỉ có thể mặc thanh y thờ phật cả đời đấy!

      Nàng thế nhưng tình nguyện chọn cuộc sống gõ mõ cả đời cũng nguyện ý làm thế tử phi của !

      Nghĩ đến điểm này, sắc mặt Lục Khang của là cực kỳ hung hăng, tay kéo Lưu Uyển Thanh qua, lật người chặn nàng lại, đưa tay nắm cằm của nàng: "Ha? Hư thê! Ngươi vui khi gả cho gia có phải hay ! cho ngươi biết! muộn!"

      xong, Lục Khang như con dã thú xé y phục của Lưu Uyển Thanh ra, theo bản năng Lưu Uyển Thanh giãy giụa: "Gia buông ra."

      "Buông ra?" Lục Khang hé mắt, lúc này Lưu Uyển Thanh ngờ thái độ cùng động tác cự tuyệt của nàng thêm dầu vào lửa. tay Lục Khang đè cánh tay Lưu Uyển Thanh lại, bắp đùi của chặn hai chân giãy giụa của nàng, tay khác xé y phục Lưu Uyển Thanh ra, cởi quần của mình, cũng thối lui, đẩy hai chân Lưu Uyển Thanh ra, hề có khúc dạo đầu đưa phân thân của mình chen vào.

      Loại đau đớn như bị xé rách khiến Lưu Uyển Thanh thét chói tai: ", cứu mạng...ưm ưm!"

      Lúc này, Đông Mai cùng Trúc Lục đứng ngoài cửa bưng canh giải rượu bị động tĩnh rất lớn trong phòng làm cho nóng nảy tới mức dậm chân. Nghe được tiếng Lưu Uyển Thanh hô cứu mạng, Đông Mai để ý tới canh giải rượu trong tay, muốn vọt vào phòng cùng Trúc Lục, Tiểu Mễ Tử vội vàng ngăn hai người bọn họ: "Các ngươi muốn sống nữa sao! Lúc này làm sao có thể nào xông vào!"

      Đông Mai chảy nước mắt: "Mễ công công, van cầu người, cho chúng ta vào , chủ tử...... chủ tử nàng hô cứu mạng đó, nếu xảy ra chuyện gì phải làm sao đây? giờ thế tử gia say, cũng tỉnh táo, ra tay kiềm chế được, nếu có chuyện gì vạn nhất, dù có là người cũng gánh được đó!" Cuối cùng, những lời này coi như uy hiếp Tiểu Mễ Tử.

      ra, Tiểu Mễ Tử cũng tức giận, cũng hiểu hai nha đầu trước mắt này rất trung thành, chính cũng rất sốt ruột, nhưng tiếng động bây khác xa lúc này rồi, ràng là giường rồi, xem chừng thế tử phi cũng phải chịu chút khổ sở, thế nào cũng phải để cho chủ tử gia giải phóng hết lửa giận trong lòng ra mới có thể xong chuyện a. Lúc này nếu để hai nha đầu này xông vào, đừng tính mạng của hai nha đầu này khó giữ được, chỉ sợ đến cũng thể thấy được mặt trời ngày mai, về phần thế tử phi, sợ là sau này có cách nào đặt chân ở trong Vương phủ!

      "Đông Mai nương, các ngươi nghe đây, ta đảm bảo với các ngươi, thế tử phi có chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng nếu bây giờ các ngươi vào, hừ, thế tử phi có thể thoát được chút đau khổ thân thể, nhưng riêng cái mạng của các ngươi phải chấm dứt, dù là thế tử phi cũng bị các ngươi liên lụy, sau này có cách nào đặt chân ở trong phủ."

      Đông Mai sững sờ, cắn môi dưới, cũng hề muốn xông vào trong nữa, còn Trúc Lục nhanh chóng rơi nước mắt.

      Năng lực của Lục Khang ở phương diện kia vốn yếu, hơn nữa uống rượu, tất nhiên giữ được lý trí, hơn nữa còn có lửa giận trong lòng. Lúc này ngoại trừ ý muốn chinh phục nữ nhân dưới người mình, để cho nàng biết biết mình lợi hại ra, còn thể dập tắt những ý nghĩ khác của nàng, nam nhân mất lý trí lại còn uống rượu dĩ nhiên là chọc nổi.

      Giờ Lưu Uyển Thanh vô cùng hối hận nhưng kịp, vốn sau khi lỡ ra cầu được hưu thê hối hận dứt, biết mình nên , nhưng lời ra ngoài lại như bát nước tát ra ngoài, nước đổ khó hốt a!

      Hơn nữa, vốn Lưu Uyển Thanh tiếp xúc chuyện này quá hai ngày, cùng Lục Khang mới làm chuyện này mấy lần, vốn chỉ được xem như là tiền hí tố túc thôi, lúc vào vẫn cảm thấy khác thường, sao có thể chịu được giày vò của dã thú Lục Khang? sớm hôn mê bất tỉnh rồi.

      Gần hai canh giờ, Lục Khang mới gầm tiếng, lập tức ngã người Lưu Uyển Thanh, mệt nhọc nhắm hai mắt lại

      Lúc này, chỉ Đông Mai và Trúc Lục, chính là Tiểu Mễ Tử gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, nghe trong phòng có động tĩnh gì, trong lòng càng thêm nắm chắc, nếu như thực là có cái vạn nhất! A Phi! Tiểu Mễ Tử lập tức vả vào miệng mình, điều tốt linh.

      Cuối cùng Đông Mai giẫm chân: "Bất cứ giá nào, phải chỉ là cái mạng thôi sao, cũng thể cứ mặc kệ chủ tử như vậy!" xong cũng muốn đẩy cửa vào.

      Tiểu Mễ Tử vội vàng kéo nàng lại.

      Đông Mai nhịn được : "Mễ công công, chẳng lẽ cứ liều mạng như vậy, nếu có cái vạn nhất phải làm sao đây!"

      "Ngươi là muốn được thu vào phòng của thế tử gia hay sao?"

      Đông Mai sững sờ, Tiểu Mễ Tử lườm nàng cái : " Được, hai người các ngươi đợi ở đây , chúng ta vào, lúc này thế tử gia ăn mặc chỉnh tề sao, có đầu óc."

      Tiểu Mễ Tử gõ cửa: "Chủ tử? Chủ tử?" Kêu hai tiếng, bên trong phòng, Lục Khang nhíu mày cái, ngay sau đó lập tức ngồi dậy, sau khi cơn say qua sau tự nhiên đầu óc thanh tỉnh, cũng nhớ rất bản thân làm qua chuyện gì.

      Cúi đầu nhìn qua, chỉ thấy thân thể trần truồng của Lưu Uyển Thanh có chỗ nào lành lặn, nhất là khi bất nhã nhìn đến giữa hai chân lại thấy thêm mảnh hỗn độn, dã thấm tia máu.

      Lục Khang vội vàng hướng về phía cửa quát: ", mau mời Lâm tiên sinh tới." Tiểu Mễ Tử sững sờ: hả, chẳng lẽ thế tử phi... vội vàng nhấc chân chạy ra ngoài.

      Đông Mai cùng Trúc Lục nhìn nhau, cũng để ý tới điều gì khác nữa, Đông Mai đẩy ra cửa phòng phải vào bên trong. Lục Khang nghe được động tĩnh khẽ cau mày : "Cút ra ngoài, chuẩn bị nước nóng."

      Coi như còn có chút tỉnh táo, Trúc Lục kéo Đông Mai, lắc đầu cái, Đông Mai dậm chân, chỉ đành vội vàng chuẩn bị nước nóng, lại phân phó Trúc Lục: " gọi Đông Tú, nấu canh bổ."

      Đợi sau khi nước nóng chuẩn bị xong, Lục Khang rất dịu dàng ôm lấy Lưu Uyển Thanh, trong ánh mắt thoáng qua chút hối hận. Lưu Uyển Thanh trong mơ mơ màng màng cảm giác mình được làn ấm áp bao quanh, theo bản năng muốn thêm chút ấm áp nữa, nước mắt lại kìm được tuôn ra ngoài. Lục Khang nhìn Lưu Uyển Thanh cố nhắm hai mắt giữ lại lệ, mắt có chút đỏ lên, thầm nắm tay thành đấm, ngay sau đó cầm khăn lông lên, nhàng lau chùi thân thể cho nàng.

      Lại phủ thêm áo khoác cho nàng, bế nàng được sửa sang lại sạch giường, xoay người lấy ra từ trong ngăn tủ bình màu xanh ngọc, đẩy hai chân nàng ra thoa cao thuốc vào. Thấy Lưu Uyển Thanh khẽ cau mày, tay ngừng, lực thoa thuốc càng thêm nhàng, chỉ sợ sơ ý chút lại khiến nàng cảm thấy khó chịu.

      Đợi lúc Tiểu Mễ Tử dẫn lão nhân râu bạc trắng tới, Lục Khang vội đứng dậy ôm quyền chào người đó.

      Sau khi Lâm tiên sinh ra, cũng thèm liếc nhìn tới Lục Khang, cúi đầu viết đơn thuốc giao cho Tiểu Mễ Tử: "Phía tờ giấy này là cách sắc thuốc, phía dưới tờ giấy này còn lại là đơn thuốc, thang thuốc này ngày mai hãy sắc, đừng để nó xung khắc với loại thuốc mỡ chủ tử ngươi dùng. Thuốc này ngay bây giờ sắc , ngày ba lần, liên phục ba ngày, cùng với thuốc tắm này nữa ." xong vác hòm thuốc lên liền bước ra ngoài.

      Lục Khang vội vàng đuổi theo: "Lâm tiên sinh, nàng..."

      "Hừ!" Lâm tiên sinh dừng bước lại, hừ lạnh tiếng, vừa chỉ thẳng vào Lục Khang : " Từ khi nào ngươi trở thành kẻ biết đúng mực như vậy rồi ! Cần tĩnh dưỡng, trong vòng tháng nên ở chung phòng." xong lắc đầu cái liền , Tiểu Mễ Tử vội vàng theo sau hộ tống ông.

      Tác giả có lời muốn : ô ô ô

      Tiểu Uyển sai lầm rồi ~
      --- ----------hết chương 58---- ------ ----
      Last edited by a moderator: 11/4/15

    3. tieunhu

      tieunhu Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      1,555
      đúng là người hoàng gia nên chọc vào
      Tăm Bông thích bài này.

    4. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      ngóng truyện này quá ... cao trào
      :Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:

    5. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      Cho chết tự tìm ngược. Ko biết tiếp theo ntn. Mong quá........

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :