1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có sơn có thủy có chút điền - Phù ba này thượng (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi

      Phần 3.1

      Edit: Rain Love

      Tần Chiêu Phúc dự đoán được Tiêu Vũ có hành động như vậy, thời điểm tránh né liền chậm chút, đầu bả vai bị lướt qua. Tiêu Vũ lúc này cũng rất đói bụng, tự nhiên cũng chẳng có bao nhiêu sức lực.

      Chính là Tần Tiêu Vũ từ trước đến nay đều là đứa có tính cách ngại ngùng, trước mặt trưởng bối cũng dám lớn tiếng, đột nhiên hôm nay lại nảy sinh ác độc với Tần Chiêu Phúc, Tần Chiêu Phúc cũng có chút biết phải làm sao.

      “Ngươi làm gì đánh cha của ta!”

      Nguyên Bảo, nữ nhi của Tần Chiêu Phúc, nàng chỉ lớn hơn muội muội Khiết Sương của Tiêu Vũ có tuổi vậy mà lại cao hơn Khiết Sương nửa cái đầu, nhìn có chút bưu hãn: “Đường tỷ, ngươi cả gan dám đánh trưởng bối!”

      Tiêu Vũ cũng muốn thêm nửa câu với bọn họ, cầm cây gậy lại vung lên lần nữa, chỉ vào cửa lớn hung tợn : “!”

      Nấp ở bên cửa chính Duyệt Duyệt giật mình há to miệng.

      Thôn dân bên ngoài sân chỉ chỉ trỏ trỏ mấy người trong viện, ánh mắt nhìn Tần Chiêu Phúc đều mang theo vẻ hèn mọn, hôm nay Tần Chiêu Phúc thể diện coi như là mất hết, trong lòng biết cháu ngày hôm nay dễ chọc như trước được, chắc là quá đói cho nên lá gan cũng lớn hơn rồi, chờ Minh nhi đến cùng nàng chuyện cũng được, ở lại chỗ này lại bị người trong thôn lấy ra làm trò cười, đối với mình cũng chẳng có lợi gì.

      Tần Chiêu Phúc liền khoát tay : “Đại bá so đo với nha đầu như ngươi, Minh nhi đến cùng ngươi chuyện sau.”

      xong liền lôi kéo nữ nhi Nguyên Bảo của mình rời khỏi.

      Tiêu Vũ cười lạnh, nắm chặt cây gậy tay, nhìn hai cha con Tần Chiêu Phúc xoay lưng ra ngoài, hai lời liền bước lên nắm mái tóc của Tần Nguyên Bảo kéo về phía sau.

      “A!”

      Tần Nguyên Bảo kêu la thảm thiết.

      “Xú nha đầu, ngươi làm cái gì!”

      Tần Chiêu Phúc chạy nhanh đem tâm can bảo bối ôm vào trong ngực, căm tức nhín Tiêu Vũ, Tiêu Vũ đưa tay lấy vài nhúm tóc tay giơ giơ lên, nhíu mày : “Đại bá so đo với nha đầu như ta, đó là trưởng bối nhân từ với tiểu bối. Nhưng ta còn hiểu chuyện, cho nên ta cũng thể buông tha cho nha đầu hư hỏng này khi dễ muội muội của ta. Nguyên bảo dám nắm tóc của muội muội ta, ta chỉ lấy lại mấy nhúm tóc là tiện nghi cho nàng rồi.”

      Tiêu Vũ nhìn về phía Tần Nguyên Bảo, thấy được e ngại trong mắt nàng, vừa lòng cười cười nhưng trong lòng cười : “Nguyên Bảo muội muội, lần sau nên lại để ta thấy ngươi khi dễ người trong nhà của ta, nếu cũng phải là mấy nhúm tóc đơn giản như thế này đâu.”

      Tần Nguyên Bảo nhìn chằm chằm Tiêu Vũ lúc lâu, bỗng nhiên “Oa” khóc tiếng rồi chạy nhanh ra ngoài, phía sau Tần Chiêu Phúc chạy đuổi theo, đến nửa đường còn quên quay lại nhìn Tiêu Vũ, hung tợn : “Nha đầu chết tiệt kia, người chờ đó cho ta!”

      Hai cha con Tần Chiêu Phúc rời khỏi đó, náo nhiệt như vậy cũng xem xong rồi, người bên ngoài sân đều dần dần tản . Duyệt Duyệt lúc này mới chạy vào phòng, buông cái sọt ra, cúi người xuống ôm lấy Tần Đông Đông, tiểu đệ đệ chỉ mới hai tuổi của Tiêu Vũ lên ngồi ghế dài, nhìn Tiêu Vũ muốn rồi lại thôi.

      Tiêu Vũ chỉ nhàng gật đầu cái với nàng, rồi nấu nước rửa nấm, lại cầm trái cây lên rửa sạch đưa cho đệ đệ lớn nhất, tiểu đệ cùng muội muội.

      Đệ đệ lớn nhất vẫn như cũ ngồi xổm ở góc tường, lúc Tiêu Vũ đưa trái cây cho , cũng chỉ đưa tay tiếp nhận. Tiêu Vũ nắm tay đem trái cây để sát vào miệng , mới bắt đầu mở miệng ăn.

      Duyệt Duyệt lau nước mắt mặt Đông Đông, mím môi giọng với Tiêu Vũ: “Tiêu Vũ à, tuy rằng là ta với ngươi đừng có luôn chịu đại bá khi dễ, nhưng mà ta cũng biết làm cho ngươi tức giận như vậy…… Rất là dọa người a……”

      Duyệt Duyệt có chút sợ hãi , nhìn Tiêu Vũ với vẻ mặt có chút yên tâm, chắc là chưa bao giờ thấy Tiêu Vũ giận dữ như vậy, trong lòng cũng có sợ hãi chút.

      Tiêu Vũ cũng chỉ có thể cười cười với nàng: “ còn biện pháp khác a, ta chỉ là quậy chút, chỉ là có sức nào, chỉ sợ đến lúc đó đuổi được bọn họ , chịu thiệt còn phải là tỷ đệ chúng ta sao.”

      là khó cho ngươi rồi…………”

      Duyệt Duyệt đau lòng cho nàng, lại theo thứ tự nhìn đệ đệ và muội muội của Tiêu Vũ, lau lau mắt, giống như là hạ quyết tâm chuyện gì đó, với Tiêu Vũ: “Ta thường cũng có để dành được ít tiền, cũng nhiều lắm, vừa vặn hai lượng bạc, chắc cũng có thể đủ cho tỷ đệ ngươi ăn trong nửa tháng, ta về nhà lấy qua cho ngươi.”

      Duyệt Duyệt vừa xong liền đem Đông Đông cho Tiêu Vũ ôm vào lòng. Có trái cây ăn Đông Đông cắn cắn ăn rất là vui vẻ, cái miệng chắn bẹp bẹp, hai mắt vẫn còn có nước nên nhìn có vẻ long lanh chút.

      “Cám ơn ngươi, Duyệt Duyệt.”

      Tiêu Vũ nghĩ muốn mở miệng cự tuyệt nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, lúc này trong nhà là rất cần giúp đỡ.

      Duyệt Duyệt lắc đầu, vỗ vỗ vai nàng, rời về nhà lấy bạc.

      Canh nấm cũng nấu xong rồi, trong nhà bốn tỷ đệ cùng nhau ăn hết chừa giọt nào, lúc này Khiết Sương mới mở miệng giọng với Tiêu Vũ: “Nhị tỷ, chúng ta khi nào mới có thể ăn thịt a? Đại bá nếu trở lại nữa làm sao bây giờ?”

      Tiêu Vũ ôm nàng lên, tay vỗ vỗ sau lưng giọng : “Có tỷ ở đây, sợ.”
      Last edited by a moderator: 8/4/15
      thuyt, kittynacy, Fuu 1 thành viên khác thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi

      Phần 3.2

      Edit: Rain Love

      Chẳng được bao lâu Duyệt Duyệt trở lại, cẩn thận từ trong áo lấy ra cái bao , trịnh trọng đưa cho Tiêu Vũ : “Chỉ là chút ít thôi, cẩn thận đừng để rơi mất.”

      Tiêu Vũ cúi đầu nhận lấy, lại giọng cảm tạ.

      Duyệt Duyệt lắc đầu, than : “Ngươi cũng là, trong nhà cũng còn gì ăn được cũng với ta tiếng, nếu phải hôm nay ta thấy ngươi vào cấm lâm, ta còn biết hoàn cảnh gia đình của ngươi đến mức như vậy rồi. Tiền này ngươi cứ giữ lấy , tốt xấu gì cũng có thể cố gắng chống đỡ được trong khoảng thời gian này, cái gì cũng quan trọng bằng mạng sống đâu.”

      Tiêu Vũ gật gật đầu, nhìn phía Duyệt Duyệt : “Phần ân tình này của ngươi, ta ghi tạc trong lòng. Về sau nếu có bạc, ta liền lập tức trả lại cho ngươi.”

      “Ta cũng cần gấp đâu, đây là tiền ta để dành làm vốn.” Duyệt Duyệt ngượng ngùng : “Chúng ta là nữ hài tử cuối cùng cũng phải lập gia đình thôi, gả cho người ta dù sao có chút tiền trong người cũng an tâm hơn. Dù sao bây giờ đến chuyện lập gia đình vẫn còn sớm lắm. Lại chúng ta là cùng nhau lớn lên, làm bằng hữu từ bé đến giờ, ngươi có chuyện khó khăn ta giúp ngươi ta còn là con người nữa sao?”

      Tiêu Vũ gật đầu nhưng mà trong lòng giờ cũng rất phức tạp.

      Lo cho ấm no cho gia đình nàng còn thể cam đoan được, giờ mượn bạc như vậy biết khi nào nàng mới có thể trả…..

      Duyệt Duyệt lại chuyện với Tiêu Vũ chút, nhìn sắc trời cũng còn sớm nữa nên liền đứng dậy ra về, là còn muốn giúp nương làm chuyện trong nhà nữa. Tiêu Vũ tiễn nàng ra cửa xong liền xoay người vào phòng xem ba đệ đệ và muội muội.

      Người trong thôn nương của Tiêu Vũ là người xuất thân trong gia đình nhà giàu, trong đó bằng chứng chính là tên của mấy huynh muội của Tiêu Vũ. Giống như đại bá Tần Chiêu Phúc của Tiêu Vũ, đặt tên cho ba đứa con là Vàng Bạc Nguyên Bảo, tên của những người khác trong thôn cũng khác gì những cái tên này, cũng có nhiều người hay trùng tên với nhau. Chỉ có mấy huynh đệ Tiêu Vũ là khác, cũng có giống tên cha, tên rất dễ nghe, có ý thơ, có ngụ ý.

      Thần Phong, Tiêu Vũ, Sơ Tế, Khiết Sương, Đông Đông, tất cả tên đều là do nương của Tiêu Vũ đặt.

      Nhắc tới tên năm người con của Tần Chiêu Lộc, người trong thôn khen tên rất dễ nghe, nhưng ngoài tán thưởng cũng tránh khỏi những tiếng khó nghe “Ai…ở nông thôn mà đặt tên hay như vậy cũng thể khoe khoang được a!”.

      “Nhị tỷ, trời tối rồi….” Khiết Sương tới lôi kéo tay áo của Tiêu Vũ, tội nghiệp nhìn nàng: “Nhị tỷ, ta lại đói bụng….”

      Tiêu Vũ nhàng gật đầu, lấy ra năm đồng bạc, rồi đem bao tiền của Duyệt Duyệt cất kỹ, lại dặn Khiết Sương : “Nhị tỷ phải ra ngoài lát, muội xem chừng ca ca và đệ đệ giúp tỷ.”

      Tiêu Vũ vào trong thôn đến nhà của Tần Nhị Mao.

      Gia đình Tần Nhị Mao giàu có, ở Tần gia thôn cũng được coi là phú hộ. lớn hơn Tiêu Vũ ba tuổi, năm nay cũng chỉ mười bảy, vẫn còn chưa có đón dâu.

      Hai người cũng được coi như là từ lớn lên cùng nhau, bởi vì thân thể Tần Nhị Mao cũng có chỗ thiếu hụt, là người hay lắp, cho nên cũng có nhiều bằng hữu, mà Tiêu Vũ trừ bỏ Duyệt Duyệt hòa nhã ra cũng ít hay tiếp xúc với những đứa khác ở trong thôn. Vậy nên hai người độc trở thành bằng hữu với nhau cũng là chuyện bình thường.

      Nhà Tiêu Vũ xảy ra chuyện, người trong thôn ai cũng nghe thấy, Tần Nhị Mao tự nhiên cũng biết, nhưng cùng với Duyệt Duyệt giống nhau, biết hoàn cảnh nhà Tiêu Vũ tệ đến như vậy. Nếu mà biết lập tức tiếp tế cho Tiêu Vũ rồi.

      Tiêu Vũ ít , cho nên chuyện khó khăn trong nhà cũng chỉ gánh vác mình mà thôi. Hôm nay nàng thay đổi, cho nên mặt dày tìm Tần Nhị Mao giúp đỡ.

      Người mở cửa chính là Tần Nhị Mao, thấy người trước cửa là Tiêu Vũ, Tần Nhị Mao liền ngay: “Tiêu Vũ, sao ngươi lại tới đây?”

      Tiêu Vũ cầm năm đồng tiền đến đây là muốn đổi gạo lức của nhà Tần Nhị Mao, ở chợ năm đồng tiền nhiều lắm chỉ có thể đổi gói to, Tiêu Vũ hi vọng Tần Nhị Mao có thể xem xét bằng hữu với nhau mà giúp nàng chút, dù sao bây giờ tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

      Tiêu Vũ đem tay mở ra, đưa năm đồng tiền cho Tần Nhị Mao xem, thấp giọng : “Trong nhà ta còn gạo nấu cơm, bọn Sơ Tế đều phải nhịn đói, ta cũng còn tiền bạc gì, năm đồng tiền này… Ta nghĩ muốn đổi chút đồ ăn của ngươi.”

      Tần Nhị Mao thể tin nhìn Tiêu Vũ, quýnh lên càng lắp hơn: “Tại sao lại có lương thực….. Nhà các ngươi ngươi đến cùng là nhịn đói bao lâu rồi?”

      Tần Nhị Mao cẩn thận đánh giá Tiêu Vũ phen, ảo não : “Đều gầy thành như vậy rồi, mà bây giờ ngươi mới đến tìm ta?”

      Tiêu Vũ cúi đầu xuống, cũng gì.

      Tần Nhị Mao cũng nhiều lời nữa, chỉ câu: “Ngươi chờ!”, liền xoay người vào trong, lát sau ra, tay trái xách hai cái gói to, tay phải cầm nửa chén cơm, ở còn có ít thịt và đồ ăn khác.

      Tần Nhị Mao cầm chén nhét vào tay Tiêu Vũ : “Ngươi ăn ít cơm này trước .”

      Tiêu Vũ ừ tiếng, cũng khách khí với Tần Nhị Mao, liền cầm chiếc đũa xới xới cơm vào miệng, động tác rất vội vàng, bộ dáng giống như là đói bụng lâu.

      Tần Nhị Mao nhìn thấy vậy, trầm mặc với Tiêu Vũ: “Ngươi ngươi sớm nên đến tìm ta, ngươi ngươi chính là người như vậy, có có cái gì ngươi ngươi cũng chịu …..”

      Tiêu Vũ thấy có lỗi, nhìn rồi lại như lang hùm hổ báo xử lý xong chén cơm.

      Tần Nhị Mao cấm lấy cái chén, đem hai cái gói to đưa cho nàng : “Ở đây có ít bột ngô với bột mì, gạo trắng là ở trong cái gói lớn nhất, ngươi cứ lấy về nhà chống đỡ…chống đỡ đoạn thời gian , ta giúp ngươi nghĩ biện pháp khác.”

      Tiêu Vũ đưa tay nhận lấy, tiếng cám ơn, lại đem năm đồng tiền đưa cho Tần Nhị Mao.

      Tần Nhị Mao xua xua tay: “Ta… ta cần bạc đâu.”

      “Ngươi cầm , nếu trong lòng của ta rất bất an.”

      Tiêu Vũ vẫn cứ nhét tiền vào trong tay Tần Nhị Mao, liếm liếm môi : “Ta biết năm đồng tiền này lấy mua số lượng thực này của ngươi là ta chiếm tiện nghi rất lớn rồi, ngươi cứ yên tâm , về sau ta trả lại phần nhân tình này. Bây giờ ngươi cứ cầm lấy số tiền này , làm cho ta an tâm cũng được.”

      Tần Nhị Mao nhìn nhìn năm đồng tiền trong tay, lại trầm mặc gật gật đầu.

      Buổi tối ngày hôm nay, rốt cuộc tỷ đệ Tiêu Vũ mới được ăn chút cơm no. Khiết Sương cắn cắn trứng gà, lại nhìn bát canh có trứng gà của Đông Đông, nuốt nuốt nước miếng thực thỏa mãn.

      Tần Nhị Mao đưa cho hai cái trứng gà, Tiêu Vũ lấy ít nấu bánh bột ngô, cái nấu bánh bông lan, còn lại cho tiểu đệ Đông Đông ăn. Đứa mới hai tuổi mà thiếu dinh dưỡng cũng tốt lắm.

      Ăn xong cơm, Tiêu Vũ kêu Khiết Sương dẫn Đông Đông chơi, còn mình cầm lấy cây chổi, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, quét dọn trong nhà qua lần.

      Đồng thời Tiêu Vũ cũng suy nghĩ, cha nương cùng đại ca cũng có dự định mình cũng trở về nhà nữa, sống ở đây rất nhiều năm rồi, chắc là cũng để dành chút gì đó ở trong nhà, nhưng là nàng biết nó để ở đâu và có khoảng bao nhiêu thôi. Nếu có thể tìm được nơi để tiền của cha nương, tỷ đệ bọn họ có thể vượt qua thời kì khó khăn này.

      Quét dọn xong, Tiêu Vũ nhìn về phía tây, mặt trời dần dần lặn xuống. Thình lình, bên người lại xuất người.

      Hết chương 3
      Last edited by a moderator: 9/4/15
      thuyt, kittynacy, Fuu 1 thành viên khác thích bài này.

    3. kittynacy

      kittynacy New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      10
      sụp hố điền văn :060:truyện mới mở đầu hép dẫn quá troài .....hóng chương mới :012:

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      nhay ho thui

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :