dâu danh môn nuôi từ
Tác giả: Dạ Nguyệt Vị Minh
Thể loại:
đại, trọng sinh, HE
Độ dài: 127 chương
Converter: Ngocquynh520
Editor: Ngon gio nho
Bìa: Nữ Lâm
Giới thiệu nội dung:
"Bỏ
!" Cuộc hôn nhau hai năm kết thúc bằng hai chữ lạnh lẽo. Kim đồng ngọc nữ, vợ chồng thương giới? Hóa ra cũng chỉ là
trò cười châm chọc nhàm chán.
Lúc Diệp Cẩn Niên ký giấy thỏa thuận li hôn
ra khỏi cửa chính nhà Nam Cung,
thứ tình
này,
bao giờ còn trong cuộc sống của
nữa.
vụ tai nạn ô tô
được mưu tính từ trước,
từ danh hiệu thiếu phu nhân của Nam Thị, bi thảm bị chồng ruồng bỏ, trọng sinh thành
dâu mười ba tuổi - Niên Nhạc Nhạc, được tập đoàn Thiệu Thị nuôi từ
, từ đó, cuộc sống của Diệp Cẩn Niên
thay đổi hoàn toàn.
"Niên Nhạc Nhạc, đừng tưởng rằng dáng vẻ của mình có chút đáng
, là có thể quyến rũ được bản thiếu gia." Nhị thiếu gia nhà họ Thiệu
trong thời kỳ thay răng sữa, bày ra bộ mặt trắng nõn, đáng
, bộ dáng rất đáng bị ăn đòn.
"Yên tâm, tôi
có hứng thú với cậu đâu." Vẻ mặt Diệp Cẩn Niên rất nghiêm túc tuyên bố.
"Em
có hứng thú với bản thiếu gia?"
tiểu thiếu gia trợn to hai mắt
thể tin nổi nhìn
, sau đó, miệng mím lại: "Oa hu hu hu. Em còn dám
có hứng thú với bản thiếu gia. Hu hu hu. . ." Khóc rất thương tâm.
". . ."
"Nhạc Nhạc, giáo viên chủ nhiệm của em
, em xin được nhảy lớp,
bị
gạt bỏ rồi." Đại thiếu gia nhà họ Thiệu dựa người vào ghế, bộ dáng rất thong dong.
"Tại sao?" Diệp Cẩn Niên cắn răng hỏi, dù gì
cũng
từng là sinh viên kinh tế giỏi, để
cả ngày
theo
đám trẻ con đọc sách giáo khoa trung học cơ sở, đúng là tra tấn!
"Bởi vì. . .
nghi ngờ, suy nghĩ của Nhạc Nhạc nhà chúng ta
trưởng thành quá nhanh, nên những cái khác cũng bị ảnh hưởng lớn lên. . ." Đại thiếu gia nhà họ Thiệu nhìn dáng người thấp bé từ
xuống dưới của Diệp Cẩn Niên, dừng lại ở ngực
, cười như
cười
.
Cuộc sống của
dâu nuôi từ bé - Diệp Cẩn Niên, còn có gì hỗn loạn hơn nữa đây?
Đương nhiên, hỗn loạn
rất nhiều, nhưng
cũng
quên việc trọng sinh của mình là do
đôi nam nữ
‘ban cho’.
Nhìn người chồng trước giả vờ bi thương
màn hình, Diệp Cẩn Niên cười nguội lạnh.
Nam Minh Húc, xin
cứ chờ, lễ vật cảm tạ của tôi…