1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Giai Nhân Ôn Nhu Của Hắc Báo - Lâm Tuyết Nhi (Hoàn - Chờ Beta)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 6
      Edit: Lucky
      Trong phòng tắm sương mù tràn ngập, nam cùng nữ kích tình rên rỉ dây dưa lên xuống, hai thân thể trần trụi trong bồn tắm mát-xa lớn chặt chẽ quấn lấy nhau, như muốn đem chính mình khảm tiến vào trong cơ thể đối phương.

      "Vũ Tâm... Cảm giác được ? ở đây..."

      "A... Ưm..."

      "Em trốn được, đây là , dục vọng nóng bỏng của ..."

      Giờ khắc này, ở mật huyệt nữ tính truyền tới từng trận ma sát, khiến cự long nóng hừng hực cuối cùng chịu đựng được, sưng to tới một kích cỡ thể tin nổi từ từ lẻn vào vị trí kia, mãnh liệt giữ lấy thân thể kiều nhỏ dưới thân.

      "Ưm!A a..." Dưới ra vào mãnh liệt của , Kiều Vũ Tâm ngẩng khuôn mặt cảm xúc mãnh liệt kêu gào.

      Cảm giác vô cùng tốt đẹp khiến run rẩy ngừng, vào giờ phút này căn bản có cách nào suy nghĩ, toàn thân đều bởi vì mà bốc cháy.

      lại cảm thấy lạnh, hàn ý trước đó đã bị quẳng ra sau đầu từ lúc nào biết, trong đầu hỗn loạn, nhưng lại cảm giác sâu sắc được sức mạnh đáng sợ và dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của .

      "Duẫn Thần..." người đàn ông này a! sâu đậm như thế, đến mức ngay cả linh hồn và tôn nghiêm đều bỏ qua, nhưng tại sao vẫn cách nào nắm giữ được ? khó có thể khắc chế sự nghẹn ngào, ngón tay như ngó sen ôm chặt sau gáy , tự mở rộng bản thân vì hắn, tùy ý bừa bãi xâm nhập.

      "Bảo bối, cho em tất cả, theo tốc độ của ..." Nghiêm Duẫn Thần ngừng dụ dỗ, mạnh mẽ ra vào giữa hai chân của , hưởng thụ khoái cảm mà tình dục mang đến.

      Nâng lên nhũ thịt lay động, nhào nặn, thích buông tay đùa giỡn, khàn giọng khen ngợi:

      "Đẹp như thế... vừa mềm mại lại vừa rắn chắc, Vũ Tâm... thích thân thể của em, em cảm nhận được ? Chúng ta có nhiều chỗ phù hợp như thế, như trẻ sinh đôi kết hợp, gắn bó như thể thống nhất..."

      "Duẫn, Duẫn Thần..." Ý thức của còn lại mấy phần, chỉ biết là người đàn ông ở người khuấy động dục vọng mãnh liệt, bất lực, chỉ có thể lung tung nỉ non tên của .

      Nước nóng vây quanh bọn họ, bởi vì kịch liệt ra vào khát vọng giữ lấy mà sinh ra những gợn sóng lớn nhấp nhô theo nhịp chuyển động, lúc thì tỉ mỉ liếm mút đầu vú hồng mai, sau đó lại thường thức tư vị ngọt ngào trong cái miệng , Nghiêm Duẫn Thần thở hổn hển, bỗng nhiên rút ra vật nam tính trong thân thể của .

      "Ưm..." Kiều Vũ Tâm khẽ run lên, hừ mũi rên rỉ kháng nghị vừa lòng.

      Nghiêm Duẫn Thần nhân lúc bất mãn vì dục vọng chưa được thỏa mãn khẽ nở nụ cười, nhịn được nghiêng người nặng nề hôn cái miệng nhắn vểnh lên của .

      Tiếp đó, đổi thành hai chân ngồi xếp bằng trong bồn tắm, vừa nãy tiến vào trong cơ thể , mang cho vô số vui sướng bởi nam tính tượng trưng ngạo nghễ đứng thẳng, lúc này hai bàn tay đỡ lấy eo thon của , lời gì mà kéo ngồi lên phân thân của mình.

      " nên gấp, biết em còn muốn, Vũ Tâm của ... Tin tưởng , cho em thỏa mãn, vĩnh viễn để cho em thất vọng."

      ", muốn làm cái gì..." thở dốc hỏi.

      thấp giọng cười "Muốn thỏa mãn em, cũng muốn để em thỏa mãn ."

      "Duẫn Thần..."

      "Xuỵt..."

      Kiều Vũ Tâm chỉ có thể để tùy ý bài bố. Thân thể mềm mại xinh đẹp của bị lật lại xoay qua chỗ khác, sau đó, cái mông bị nâng lên, chân ngọc bị tách ra, eo nhắn lập tức bị nguồn sức mạnh kéo xuống, nam tính cực đại có thể lại lần nữa vào bên trong hoa kính ấm áp, vật nam tính no đủ khỏa lấp sự trống vắng nơi .

      "A..." Ngồi ở bắp đùi của , Kiều Vũ Tâm nhịn được kêu lên, cánh tay bất lực đỡ lấy hai bên thành bồn tắm lớn.

      Tư thế hoan ái như thế, để Nghiêm Duẫn Thần càng cảm nhận sâu sắc hơn mảnh đất ấm áp chặt khít bên trong kia.

      ngửa đầu phát ra tiếng rên rỉ thô trầm, nam tính sung huyết bị chặt chẽ bao vây lấy, mùi vị đó thực là dục tiên dục tử, vừa thống khổ lại vừa tươi đẹp.

      "Ông trời..." buồn bực hừ tiếng, bắt đầu thúc đẩy cái mông ngồi ở đùi mình, làm cho mật huyệt hẹp của phun ra nuốt vào nam tính nóng bỏng của .

      Điên rồi, thế giới này sắp điên cuồng, sắp sụp đổ, chỉ còn dư lại tình dục cháy hừng hực, đem tất cả thuộc về lý trí, suy nghĩ đều dồn dập đốt thành tro bụi...

      Kiều Vũ Tâm cũng còn cách nào khắc chế rên rĩ liên tục.

      Hoa kính bắt đầu co rút nhanh, dậy sóng ngừng xung kích, ép buộc cự long trong cơ thể tận tình phóng thích, hoàn toàn tước vũ khí, cảm thụ cảm xúc vui sướng tràn trề...

      Trong phút chốc khác thường này, sớm nhận đến cùng là ai bao dung ai, bọn họ ở trong thân thể lẫn nhau, cũng ở trong linh hồn lẫn nhau.

      "Vũ Tâm, chúng ta cùng nhau tới !" Nghiêm Duẫn Thần giữ chặt eo , hung hăng va chạm.

      "A a, a a..." Kiều Vũ Tâm gào khóc, ngăn cản được, hoàn toàn phóng túng tất cả.

      Trong nháy mắt tiếp theo, người đàn ông phát ra tiếng gầm rú thô ách, thẳng tiến sâu vào trong cơ thể , giải phóng hết thảy dục vọng mãnh liệt ra.

      thỏa mãn , cũng thỏa mãn chính mình, ở nơi sâu xa ấm áp, thoả thích phun trào hạt giống tràn ngập sức sống...

      *****

      Kiều Vũ Tâm chưa bao giờ giống như bây giờ, chán ghét bản thân như vậy.

      hoàn toàn biết nên làm gì để đối diện với chính mình.

      Người đàn ông thương ràng mấy tiếng trước còn ôm lấy người phụ nữ khác, thương tâm, khổ sở, ra lệnh cho chính mình lần sau nên mù quáng, hãy nên nhìn thẳng vào mối quan hệ giữa hai người, đừng tiếp tục làm con đà điểu.

      Đáng thương chính là, khi bàn tay kiên cường mà mạnh mẽ của hắn ôm , bá đạo lại ôn nhu hôn khắp toàn thân , ôm vào trong lồng ngực ấm áp rắn chắc, như vậy làm sao có thể giữ vững pháo đài phòng thủ trong nội tâm của mình, ở dưới tấn công như mưa giông gió bão của mà tan tác?!

      lại như độc dược ngọt ngào nhất, từng giọt ăn mòn thân thể cùng tâm hồn , đưa giam cầm ở trong nhà giam vô hình, thả xong, quăng ra, vĩnh viễn cũng chiếm được tự do.

      Trong phòng tắm sau khi trải qua trận hoan ái kịch liệt vừa rồi, khí lực toàn thân bị nuốt chửng sạch , lúc ý thức theo đám mây cực lạc từ từ trở về, muốn mở mắt ra đối mặt tất cả.

      Nghiêm Duẫn Thần rời khỏi thân thể nóng ấm của , xả nước nóng nguội trong bồn.

      đứng dậy lấy ra cái khăn tắm lớn sạch , tỉ mỉ bao bọc cả người lại, trực tiếp ôm trở về bên trong phòng ngủ giường lớn, lực tay ôn nhu lau chùi thân thể cùng mái tóc ẩm ướt của , kéo chăn che lên thân thể mềm mại lên màu đỏ sáng bóng.

      Hai người đều gì, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở nhàng.

      Kiều Vũ Tâm ủ rũ, rất muốn to tiếng quát mắng hắn, rất muốn đuổi hắn , muốn hắn lại đến dây dưa với , thế nhưng nước mắt chực trào trong viền mắt, những điều khó nghe, những lời tức giận, chữ đều thể ra, chỉ có thể quay lưng làm ra kháng nghị tiêu cực với hắn.

      Nghiêm Duẫn Thần rời khỏi giường vài giây, rất nhanh lại trở về, cạch, Kiều Vũ Tâm liền nghe thấy bên tai truyền đến tiếng máy sấy được kích hoạt, vuốt sợi tóc ẩm ướt của , tỉ mỉ mà sấy khô.

      muốn a... Tại sao lại ôn nhu với như thế?!

      Rốt cuộc thì hắn có ý gì? có người phụ nữ khác, lúc này còn đến trêu chọc làm gì? Chỉ vì đùa giỡn rất vui sao?!

      nên hay ghét người đàn ông xấu xa này? Biết ràng khó có thể chống đỡ, tình nguyện vô tình đến cùng, để có thể chân chính chặt đứt đoạn tình cảm tâm niệm trong lòng, tại sao còn phải đối tốt với ?!

      Kiều Vũ Tâm chìm đắm ở trong suy nghĩ hỗn loạn, phát máy sấy đỉnh đầu ngừng khi nào, mãi đến khi người đàn ông phía sau phát ra tiếng thở dài trầm thấp ──

      "Sao lại khóc vậy?"

      Nghe được tiếng thương tiếc của , lòng Kiều Vũ Tâm đau thắt lại, từng kiện oan ức đếm hết từ trong trí nhớ lại lướt qua trong đầu, hại cố nén nước mắt nhưng vẫn cứ chảy ra, từ gò má rơi xuống.

      Đúng đó, đúng đó! chính là con ma mít ướt, động chút là hai mắt đẫm lệ, muốn rơi nước mắt, nhìn thấy nước mắt của liền phiền lòng, cứ muốn khóc như vậy đó!

      thấy ngứa mắt thì a, tự mình nhắm mắt làm ngơ, cũng muốn nói chuyện cùng !

      Nghiêm Duẫn Thần cúi người nhìn vẻ mặt quật cường của , trong lòng lại thở dài.

      "Vừa nãy phải còn rất tốt sao? Em có chuyện gì thì cứ ra a!" tình nguyện cãi nhau với , cũng muốn câu, lẳng lặng mà rơi lệ.

      Đáng tiếc Kiều Vũ Tâm vẫn để ý tới .

      Nghiêm Duẫn Thần buồn bực khẽ cắn răng. Xác thực, có lỗi với , che giấu tới thảm như thế, lại bắt nạt đến như thế, muốn giải thích cũng thể nào nói nên lời...
      Last edited: 12/4/15
      Iluvkiwi, Lemonade, AChu6 others thích bài này.

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Tiếp theo...

      lắc đầu cái, hạ giọng : "Người phụ nữ cùng với ở trong khách sạn, là vì công việc mới tiếp cận ta, và ta cái gì cũng phát sinh, em... hãy tin , có?"

      Kiều Vũ Tâm hơi chấn động, nhưng nghĩ đến ở trước mặt người phụ nữ kia, rằng hắn vốn quen biết , thần thái vô tình lãnh khốc như vậy, khiến lại khổ sở đến rơi lệ.

      cố chấp muốn nói chuyện cùng , mím mím môi, đem khuôn mặt toàn bộ vùi vào trong chăn.

      "Vũ Tâm?" Nghiêm Duẫn Thần quả thực thất bại đến cực điểm, nhịn được lắc lắc bờ vai bị lộ ra ngoài của , vô cùng bất đắc dĩ nhưng chiếm được hưởng ứng.

      Hai người liền như thế giằng co, đáp lại, cố chấp chờ đợi.

      biết qua bao lâu, Kiều Vũ Tâm nghe thấy được một tiếng thở dài ảo não rất bất đắc dĩ, ngực của cảm thấy như bị bóp chặt đau đớn, môi đỏ khẽ động, hầu như cũng theo tiếng của hắn mà thở dài.

      Bỗng nhiên, phần giường bên cạnh khẽ trũng xuống.

      Kiều Vũ Tâm còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đàn ông cường hãn mà mạnh mẽ tiến vào trong chăn ấm áp, từ phía sau ôm lấy .

      Thân thể mềm mại của cứng đờ, cho rằng lại muốn lấy loại thủ đoạn " công bằng" kia chinh phục , buộc thỏa hiệp, theo bản năng mà giãy dụa.

      "... , nên bắt nạt người ta..." Giọng của nghe như vừa vừa khóc.

      Chết tiệt! Nghiêm Duẫn Thần tiếng động mà mắng câu, có điều hết thảy tức giận đều nhằm vào hắn.

      " có, em ngoan ngoãn nằm yên cho ." Giọng điệu của rất thô lỗ, cánh tay cứng như sắt thép vững vàng mà vòng lấy eo thon của . "Còn dám lộn xộn, hứa chắc chuyện gì phát sinh."

      Bị hét tiếng như thế, Kiều Vũ Tâm xoay mình sửng sốt, ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực , cử động cũng dám. Hương vị quen thuộc lại dễ ngửi vây quanh , người dựa vào gần như vậy, mà sao tâm hắn lại sâu xa khó đoán như thế?

      mệt mỏi quá, cũng tham lam... biết từ đâu bắt đầu, hy vọng xa vời được toàn tâm toàn ý đối xử, rồi ham muốn chiếm được mối quan hệ thân mật nhất giữa nam và nữ, gắn bó khắng khít với nhau, và những lời hứa hẹn...

      Khẽ cắn bờ môi, Kiều Vũ Tâm quay lưng về phía mở mắt ra, nhớ tới những năm này cùng dây dưa, chưa từng giống như bây giờ hoang mang, luống cuống.

      Nghiêm Duẫn Thần lúc này còn rất "Quân tử", thật sự chỉ nghiêm túc nằm ngủ, chỉ là hắn lẳng lặng ôm lấy , lấy nhiệt độ cơ thể mình ủ ấm thân thể của .

      cái vào thái dương của , trầm thấp : "Em đồ ngốc này, sao lại dầm mưa thế kia chứ? Em tốt nhất cầu khẩn mình đừng sinh bệnh, nếu như cảm mạo, nhất định đặt em lên đùi đánh đòn, có nghe thấy ?"

      Lời của vừa mang theo uy hiếp, lại chứa biểu ôn nhu chua xót lòng người, Kiều Vũ Tâm hấp hấp mũi, ́ nhịn xuống nước mắt sắp chực trào ra.

      Đây là người đàn ông làm cho vừa lại vừa giận a... Lòng của vừa đau lại vừa ấm áp, ai có thể tốt bụng mà cho biết, nên làm như thế nào để giữ được đây?

      *****

      biết có phải bởi vì hai người ở trong bồn tắm lớn tràn đầy nước nóng làm "Vận động" mạnh mẽ kia, ép hết khí lạnh trong người ra ngoài, nên Kiều Vũ Tâm cảm thấy thật kỳ tích, lại bị cảm mạo, cũng phát sinh tình trạng ho khan.

      đánh được cái mông của , thế nhưng hai tuần lễ sau đó, lại duy trì liên tục cùng "Chiến tranh lạnh", ép buộc chính mình chuyện với .

      trầm mặc trải qua cuộc sống của chính mình.

      Tuy rằng như vậy, nhưng vẫn tuân thủ theo ước định lúc trước ── sau khi tan tầm ngoan ngoãn trở lại, ở bên ngoài lâu.

      Đương nhiên, sau khi trở về nơi ở, vẫn theo thói quen nấu bữa tối cho hắn, thu dọn việc nhà, tuyệt đối bởi vì giận , liền nhẫn tâm bỏ đói , hoặc là để mặc trong nhà bừa bộn... Aiz, cho cùng, dù sao cũng nỡ bỏ người đàn ông này nha!

      Kỳ quái chính là, đối mặt với "chiến tranh lạnh" trước nay chưa từng có của Kiều Vũ Tâm, Nghiêm Duẫn Thần dĩ nhiên thay đổi tác phong bá đạo trong dĩ vãng, làm bất kỳ thủ đoạn ác liệt nào "Bức bách" cúi đầu.

      Có điều Kiều Vũ Tâm cũng phát , mỗi khi xuất bên trong phạm vi tầm mắt người đàn ông này, đôi đồng tử đen láy thâm thúy kia đều dõi theo , dùng loại ánh mắt trêu chọc lòng người, giống như nhìn thấu trái tim áy náy nhảy lên, toàn thân lỗ chân lông đồng thời cảm nhận được sự xâm phạm vô hình của hắn.

      Bầu khí căng thẳng lại phức tạp như vậy, vẫn duy trì cho đến ba ngày trước khi Nghiêm Duẫn Thần lần thứ hai vì công tác mà tạm thời rời khỏi, mới có gian cùng thời gian cẩn thận lấy hơi, thu dọn tâm tư hỗn loạn thể tả của mình.

      Kéo kéo áo choàng vai, nghiêng người dựa vào bên cửa sổ, Kiều Vũ Tâm khẽ nhấp ngụm ca cao nóng, ánh mắt thê lương nhìn bóng đêm trầm tĩnh bên ngoài cửa sổ.

      Ba ngày... Mới ba ngày thôi sao?Tại sao cảm thấy giống như rất lâu thấy ?

      Người đàn ông kia chỉ đơn giản lưu lại tờ giấy, sau đó liền mất thấy bóng người, vẫn luôn bị động chờ ở chỗ này, thể tiến vào thế giới chân bên trong nội tâm .

      Kiều Vũ Tâm hiểu bản thân rất mâu thuẫn. Khi ở bên người cố ý để ý tới , bây giờ rời mới ba ngày ngắn ngủi, thế nhưng tương tư thành bệnh.

      thực là vì công tác sao?

      Có thể hay ... tại sóng vai cùng người phụ nữ khác, so với đẹp hơn, so với hào phóng đáng hơn, so với ôn nhu săn sóc hơn...

      Kiều Vũ Tâm, đừng nghĩ nữa! Mày như vậy khác gì một đứa ngu ngốc!

      Đột nhiên, cắn vào đôi môi đào dùng sức mà lắc đầu, phảng phất như làm vậy là có thể bỏ đánh tan khuôn mặt tuấn chiếm cứ ở trong đầu mình, mà tiếp tục hao phí tinh thần nữa.

      Giận hờn tự uống một hai cạn sạch ly ca cao, muốn xoay người, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến vài tiếng chó sủa bình thường.

      khẽ ồ lên tiếng, theo bản năng mà híp mắt tìm tòi, phát bên dưới đèn đường đối diện có người đàn ông xa lạ đứng thẳng, đối phương hai tay bỏ vào bên trong túi quần, ánh mắt hình như hướng về phía này đánh giá.

      Kiều Vũ Tâm khẽ nhăn đôi mi thanh tú, biết tại sao, dĩ nhiên cảm giác người xa lạ kia là hướng về phía mà đến.

      Nhưng... quen biết a! Là bạn của Duẫn Thần chăng? suy đoán, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông kia di chuyển, bước xuyên qua đường phố, nhanh chân về hướng này.

      còn ngẩn ra ở bên cửa sổ, chuông cửa lầu líu lo vang lên.

      Cả người bỗng dưng chấn động, suýt chút nữa làm rơi cái ly trong tay, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

      Tiện tay để cái ly lên bàn trad, vội vã tới lầu , chuông cửa lại vang lên làn sóng thứ hai, hít sâu cái mở ra cánh cửa màu đỏ, cách cánh cửa sắt nhìn người đàn ông xa lạ kia.

      "Xin hỏi... có việc gì sao?"

      Khi nhìn gần người đàn ông kia đoán ra số tuổi của , chỉ thấy mặt có biểu cảm gì, chỉ bình tĩnh : "Hắc Báo làm nhiệm vụ bị thương , tôi nghĩ... Cậu ấy cần ."

      Hả?!

      "Cái gì... Hắc, Hắc Báo?"Kiều Vũ Tâm có nghe nhưng hiểu.

      Người đàn ông lẳng lặng nhìn vài giây, sau đó lại mở miệng, nhưng ngữ khí vô cùng trầm ổn.

      "Hắc Báo là biệt danh của cậu ấy được gọi trong giới sát thủ, hóa ra Nghiêm chưa từng với ?" Tiếp theo, gật gật đầu, gần như lầm bầm lầu bầu : "Việc này cũng khó trách, Nghiêm mỗi lần rời làm nhiệm vụ, đều muốn tôi ở trong bóng tối thay thế cậu ấy coi chừng , tôi nghĩ... Cậu ấy rất để ý , mới muốn để cho biết quá nhiều."

      "A?!" Kiều Vũ Tâm trợn to con mắt, tuy rằng vẫn chưa hiểu những lời người đàn ông , nhưng ít ra có việc nghe hiểu! Bờ môi nhếch lên mấy lần, cuối cùng cũng lên tiếng, khẽ run run hỏi: "Ý của ... Duẫn Thần ấy bị thương?"

      Người đàn ông lần thứ hai gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên rất nhỏ, cười. "Đêm qua ở Hương Cảng xảy ra một vài sự ́, tuy rằng cậu ấy thành công đánh lén được mục tiêu, thế nhưng ở lúc rút lui, lại cẩn thận trúng viên đạn của thủ hạ đối phương, may mà bên này phái người tiếp ứng cậu ấy đủ nhạy bén, thuận lợi đem cậu ấy nhập cư trái phép trở về..."

      Sau đó người đàn ông còn tiếp gì đó, nhưng Kiều Vũ Tâm đã nghe vào nữa rồi.

      Ngực đập nhanh, lập tức quặn đau ngớt, rồi bỗng dưng lại tắc nghẽn buồn bực đến cực điểm, đáy lòng lo lắng vô cùng, toàn bộ tâm trí đều đặt người Nghiêm Duẫn Thần, hận thể lập tức bay đến bên cạnh , ôm lấy chặt.

      Báo đen ôn nhu của giai nhân

      Luôn đòi hỏi tình của , độc chiếm sự ôn nhu của

      Mãi đến tận khi tan nát cõi lòng xoay đầu chỗ khác

      Mới biết nhìn như cường hãn lãnh khốc

      Lại thể chịu được nỗi đau mất người mình ...
      Lemonade, AChu, Mai Trinh8 others thích bài này.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 7
      Edit: Lucky
      Nửa đêm 12 giờ, chiếc xe con màu đen chạy đường, lâu sau, khi vòng vào con đường mòn cực kỳ mật, lại chưa tới mười phút, cuối cùng dừng lại ở ngôi nhà hai tầng có lối kiến trúc Châu Âu.

      Kiều Vũ Tâm theo người đàn ông xa lạ kia xuống xe, sau khi bước lên đoạn cầu thang ngắn, ấn vào chuông cửa được gắn ở bên tường.

      Chỉ chốc lát sau, cửa sắt mở ra, ông lão đầu tóc trắng phau xuất ở sau cửa.

      miêng ông lão để bộ râu cá trê trắng muốt, được cắt tỉa vô cùng chuẩn mực, ánh mắt của ông lướt qua vai người đàn ông kia, nhìn về phía Kiều Vũ Tâm đứng phía sau, hàng lông mày màu trắng mang theo hứng thú.

      "Ha ha, Thương Lang, tới nhìn... ánh mắt chọn người của tiểu tử Hắc Báo kia tệ a!"

      Kiều Vũ Tâm bị nhìn chằm chằm thấy có chút tự nhiên, hướng về phía ông lão khẽ vuốt cằm, gò má khỏi nóng lên.

      "Bác sĩ, tôi dám cam đoan, có ấy ở đây, tên bệnh nhân xấu tính kia của ông nhất định ngoan ngoãn nghe lời." Người đàn ông được gọi là "Thương Lang" bình tĩnh mà , khóe miệng mang theo ý cười.

      Lúc này, Kiều Vũ Tâm mới biết ông lão tóc bạc trước mắt là một bác sĩ, nhìn về phía ông lão, bộ dạng muốn lại thôi.

      Bác sĩ sáng tỏ hướng về phía ngoắc ngoắc tay, thân thiết : "Đừng đứng ngẩn ở bên ngoài a, mau vào, cháu mà đến, thằng nhóc kia liền vội vã muốn trở về bên cạnh cháu, chịu ngoan ngoãn nằm, lại nhiều lần làm vết thương xử lý tốt chảy máu ngừng, còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng kiệt sức vì cạn máu.

      Nghe vậy, Kiều Vũ Tâm trong lòng căng thẳng, vội vàng vào cửa, thấy ông lão hướng về lầu hai , chút suy nghĩ theo sát phía sau.

      tới lầu hai, đột nhiên lên tiếng, "Xin hỏi... ấy bị thương nơi nào? Thương thế rất nghiêm trọng sao? ấy có phải là rất đau?"

      Bác sĩ quay đầu lại mỉm cười nhìn "Cũng nghiêm trọng lắm, viên đạn cách phổi và động mạch chủ đoạn, chỉ là vai trái có thêm cái lỗ máu khó coi mà thôi, về việc có đau hay đau... ừm, cháu chỉ cần hôn thằng nhóc này, nó liền đau nữa!"

      "Hả? !" tim đập thình thịch.

      Bác sĩ còn tự hào : "Ông lén bỏ thuốc ngủ đặc hiệu vào nước uống của nó, để nó ngoan ngoãn ngủ mấy tiếng, bây giờ ở bên trong, cháu vào xem nó ."

      Ông lão rất thức thời, phụ trách đem người mang tới trước cửa phòng, còn quay về nhìn Kiều Vũ Tâm nháy mắt, cố ý đè thấp giọng : "Nhớ kỹ nha, đừng vận động quá kịch liệt." xong, vung ống tay áo, xoay người lại bước xuống dưới lầu.

      Hiểu được ông lão trêu chọc, khuôn mặt Kiều Vũ Tâm lần thứ hai ửng hồng, nhưng nghĩ tới lại lo lắng cho người đàn ông bị thương nằm ở bên trong, vội vã hít sâu hơi ổn định quyết tâm, tay nhàng chuyển động chốt cửa, đẩy ra ──

      Đây là một phòng ngủ rộng rãi, bố trí rất thoải mái, có cửa sổ lớn, nhưng lúc này tấm rèm cửa sổ màu hồng cánh sen đã bị kéo lại, mở đèn lớn, chỉ có đặt tại góc tường chiếc đèn ngủ phát tia sángvàng nhạt ấm áp.

      nhanh chóng nhìn quanh bốn phía vòng, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở giường lớn, nhìn chăm chú người đàn ông ngủ mê man.

      Trong lòng im lặng than , khẽ bước tới gần, ở mép giường ngồi xuống.

      Chăn che lại bộ ngực trần của , lộ ra vết thương ở vai trái dùng băng vải băng lại, phía còn thấm ít máu, cắn môi đánh giá người đàn ông bị thương này, thấy khuôn mặt tuấn của gầy gò nhiều, toàn bộ đường viền trở nên sắc nhọn hơn, khuôn mặt mọc đầy râu ria, xem ra hắn đã chịu nhiều vất vả.

      Trái tim đau, đau quá a... chán ghét cảm giác đau lòng, nhưng lại thể khống chế , hết lần này đến lần khác vì mà đau lòng.

      kiềm chế nổi mà duỗi tay ra, nhàng chạm vào khuôn mặt trở nên thon gầy, đầu ngón tay lại lặng lẽ di động hướng lên , muốn vuốt thẳng hai hàng lông mày ngủ mà vẫn nhíu chặt như cũ.

      sự có rất nhiều chuyện gạt , thế giới của dường như là nơi mà có khả năng tưởng tượng... Nhưng những này đều quan trọng, vào giờ phút này, chỉ để ý bị thương.

      Là vết thương bị đạn bắn a... Nếu như vận khí kém chút, giờ phút này ở nơi nào?

      Bị vấn đề tàn nhẫn này bóp chặt trái tim mình, khỏi rùng người cái, đau đến sắp thể hô hấp.

      , cuộc sống của còn có thể viên mãn sao?

      Là người đàn ông này làm cho hiểu được người chua ngọt khổ sở ra sao, làm cho trưởng thành, cũng mang cho vô hạn vui sướng, cảm thụ được cảm giác tốt đẹp nhất giữa nam và nữ...

      Tuy rằng thật thống khổ, nhưng chính là , nếu mất , còn có thể tự tại vượt qua mỗi ngày trong tương lai sao?

      "Em ..." Như có như thở dài, mang theo lòng chua xót, bên môi khẽ nở nụ cười làm say thần trí con người, đôi mắt nhưng lại bị nhiễm tầng hơi nước.

      Phảng phất như cảm nhận được tồn tại của , vầng sáng ấm áp kia đem bao phủ, để Nghiêm Duẫn Thần từ trong bóng tối cố gắng phục hồi ý thức.

      Khi mở hai mắt ra, trong lúc nhất thời quá chắc chắn người ngồi ở trước mặt là ai, đến cùng là bản thân quá khát vọng mà ảo tưởng ra được, hay là thần hồn còn lơ lửng trong giấc mơ mà mình muốn thoát khỏi kia?

      yên lặng nhìn vài giây, sau đó, khuôn mặt xinh đẹp kia có chút ngượng ngùng chuyển , kiểm tra vết thương được băng vai .

      "Bác sĩ rất ngoan, bị thương còn chịu nằm ở giường tĩnh dưỡng, khiến vết thương càng thêm nghiêm trọng." Giọng điệu của vẫn ôn nhu dịu dàng như vậy, còn chiến tranh lạnh với hắn nữa.

      Nghiêm Duẫn Thần vừa kinh ngạc vừa vui sướng, hai mắt mở to khóa chặt lấy , nháy mắt cũng nháy, như là chỉ cần chớp mắt cái, cảnh tượng tốt đẹp này lập tức biến mất còn tăm tích.

      Kiều Vũ Tâm ngắm chút, trong lòng cảm thấy ấm áp, khỏi bật cười.

      "Đứa ngốc, còn tỉnh a?"

      mới vừa rút tay lại, bàn tay đột nhiên dùng sức mà nắm chặt .

      " bị thương, đừng dùng lực, vai sẽ bị đau." Khuôn mặt ửng hồng.

      "Vũ Tâm..." vất vả, thần trí cuối cùng cũng "trở về thực", mặc dù biết ở bên cạnh mình, hắn vẫn cảm thấy khó mà tin nổi.

      "Hả?" Kiều Vũ Tâm tùy ý để nắm lấy tay mình, sức lực kia hơi mạnh, nhưng thèm để ý.

      "Em... Vũ Tâm..." biểu như kẻ ngốc."Em ở đây..."

      "Đúng vậy, là em đây. người bạn của mang em tới." Thoáng dừng lại, còn giọng : " ta ... mỗi lần ở Đài Loan, đều muốn ta hỗ trợ bảo vệ em."

      Hóa ra là Thương Lang dẫn đến. Nghiêm Duẫn Thần vẫn cứ yên lặng nhìn , nhúc nhích.

      Qua vài giây, đột nhiên lên tiếng, "Vũ Tâm..."

      "Có chuyện gì sao?" hé miệng nở nụ cười, ánh mắt vô cùng ôn nhu?!?

      "Em có phải là... giận nữa?"

      cắn cắn môi, cố ý trừng "Ai ? Em vẫn còn rất tức giận, giận nói rõ mọi chuyện cho em biết... có phải là tin em ?"

      " phải!" Nghiêm Duẫn Thần sốt ruột giải thích, lông mày nhíu lại mang theo nồng đậm u buồn, "Thế giới của nguy hiểm lại phức tạp, muốn để cho em liên luỵ vào, chỉ muốn cố gắng bảo vệ em."

      Kiều Vũ Tâm từ trong con ngươi thâm thúy của đọc được tình cảm chân thành. Người đàn ông này đối với dù sao cũng là có tình, tuy rằng... sánh được tình dành cho hắn, nhưng còn chưa biết thế nào là đủ sao?

      Mặc dù trải qua rất nhiều những lần sóng gió như thế, phía trước biết còn bao nhiêu trở ngại, nhưng nếu như có tình, sẽ vĩnh viễn theo , hối hận hay oán trách.

      Sau khi suy nghĩ ràng, Kiều Vũ Tâm nhìn , hờn dỗi hỏi: "Thế nhưng, em muốn biết về thế giới của ... đồng ý cho em biết ?"

      "Vũ Tâm..."

      " vẫn là muốn ?"

      " phải, ..." Làm sao người có tâm địa sắt đá như hắn, khi nhìn thấy khuôn mặt nhắn điềm đạm đáng kia, đều chống đỡ được kia chứ.

      Nghiêm Duẫn Thần thở dài trong lòng, bỗng nhiên đưa tay kéo về phía mình.

      "A!" Kiều Vũ Tâm than nhẹ, tự chủ được tiến vào trong lồng ngực của , dựa vào lồng ngực .

      sợ hết hồn, giẫy giụa muốn ngồi dậy, Nghiêm Duẫn Thần nhưng lại ôm càng chặt hơn.

      "Đừng như vậy! đụng đến vết thương, , mau buông ra a..."

      "Em cho ôm, vết thương càng đau." Ngữ khí của mềm , gần như chơi xấu , "Bảo bối, để ôm chút thôi, làm gì khác, có được hay ?"

      có thể sao? Đối với người đàn ông này, vĩnh viễn đành lòng tàn nhẫn được.

      Gò má dán vào bên trái tim đập nhịp nhàng của , nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, Kiều Vũ Tâm lặng lẽ nhắm mắt lại, để cho mình hoàn toàn tựa sát vào .

      Bầu khí yên tĩnh, ngọt ngào ấm áp, thổi bay mấy ngày vui vừa rồi, cũng đem hai trái tim kéo lại gần nhau hơn, quấn quýt lấy nhau càng chặt hơn.

      Nghiêm Duẫn Thần tay xoa mái tóc dài của , đưa những sợi tóc đến bên môi khẽ hôn, "Em muốn biết, ràng mười mươi cho em... kỳ thực là sát thủ chuyên nghiệp."
      Last edited: 12/4/15
      Lemonade, AChu, Haruka.Me07 others thích bài này.

    4. lovenovel

      lovenovel Well-Known Member

      Bài viết:
      343
      Được thích:
      309
      lam hoa nhanh qua

    5. Friendangel2727

      Friendangel2727 Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      28
      Truyện hay quá :yoyo52:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :