Thiếp Bạc Mệnh - Vũ Linh Diêm (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      t 94 :">> lên đây gặp toàn người hơn tuổi. t lại quen xưng ta nàng hay bạn mình nên cứ gọi chị cho vuông ^^ @eloite

    2. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      @Lục Nặc : thế sao này xưng tui nhé. cho nó thân thiện ^^
      Lục Nặcquỳnhpinky thích bài này.

    3. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832

    4. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 4: GIẢN VƯƠNG
      Edit: Lục Nặc
      Beta: Cindy
      Nắng chiều chiếu xuống phủ lên viện màu vàng nhạt mỏng manh động lòng người.

      Thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, bóng cây lay động, mà khí trong viện lại nặng nề cổ quái đến cực điểm. Giản vương nhìn Tạ Trường Đình tiến lên hành lễ, gương mặt hờ hững, câu.

      Giản vương được phong làm phiên vương, nhưng vì Thái Hậu tuổi cao, luyến tiếc đứa con trai nên vẫn cho trở về đất phong. Cứ như vậy ở lại trong kinh, xem như là Nhàn vương. Thân phận tuy rằng cao quý nhưng trong tay có thực quyền, người có vẻ thanh khiết hòa nhã– mà hôm nay lại có vẻ khác thường. Mọi người đều kinh ngạc, biết Tạ Trường Đình khi nào chọc vào vị Vương gia này. Lại dám cầu tình, chỉ có thể nhìn nàng duy trì cái tư thế vấn an kia.

      "Miễn lễ" Qua hồi lâu, Giản vương mới bỏ xuống câu như vậy. Chậm rãi bước xuống bậc thang.

      Tạ Trường Đình ngẩng đầu lên. Gương mặt của nàng ngược sáng, trong nháy mắt đó vẻ mặt nàng lên mơ hồ hiểu tại sao.

      Phù Chỉ liếc mắt nhìn nàng cái, còn chưa kịp suy nghĩ gì thấy nàng lảo đảo sắp ngã -- đại khái là bởi vì hành lễ quá lâu. Theo bản năng tiến lên giúp, đỡ lấy khuỷu tay của nàng: "Phu nhân cẩn thận"

      Tạ Trường Đình giọng cảm ơn với . Phù Chỉ nhìn sắc mặt của nàng, thấy nàng vẫn bình tĩnh như mọi khi nên cũng yên tâm. liếc nhìn phương hướng mà Giản vương , thấp giọng hỏi nàng, "Phu nhân quen biết Giản vương?"

      Nàng lắc đầu: "Thiếp thân phải người có chức vị, chưa từng gặp qua Vương gia, chứ đừng tới quen biết? Có lẽ có hiểu lầm gì đó"

      Ở phòng bên kia, Nghênh Phúc hầu hạ Giản Vương thay đồ. Cầm ngoại bào thay mặc vào, chỉnh lại vạt áo cho tốt, chợt thấy có bóng người ngoài cửa.

      Giản vương trầm giọng : "Người nào? Tiến vào."

      Là Tạ Trường Đình. Mặc dù nàng theo lời vào, nhưng vẫn đứng ở cửa dám đến gần hơn, hơi do dự cắn môi.

      Giản vương nâng mắt nhìn nàng, cặp mắt của trong trẻo nhưng lạnh lùng, đảo qua đảo lại đánh giá nàng. Lại chậm chạp lên tiếng, ý tứ đại khái chính là muốn xem nàng tới gì.

      Nàng còn có thể thế nào.

      khác thường tất đều có nguyên nhân của nó. Hôm nay Giản vương tới đây, nhất định là biết cái gì rồi. Nàng thể nhớ nổi là mình bị bại lộ chỗ nào – tình đến bước này, đối với nàng mà là vô cùng bất lợi, nếu truy cứu gặp rắc rối. Nàng nắm chặt khăn tay, chặt đến nỗi các đầu ngón tay đều trắng bệch.

      Khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười cảm kích, : "Thiếp thân thay Tuấn Thần đa tạ Vương gia. Hôm nay ngài hạ mình tới phủ, nếu chàng mà biết nhất định rất vui mừng".

      Giản vương nhíu mày, dùng vẻ mặt trêu tức nhìn nàng.

      Nghênh Phúc thấy khí đúng nên sớm ra ngoài. Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người. Cuối cùng cũng lên tiếng, ngữ khí lạnh băng: "... Là ngươi giết Phù Tuấn Thần".

      "Ngài... Ngài có ý gì?" Mặt Tạ Trường Đình đầy kinh ngạc, chần chừ , "Thiếp thân là người có mắt, biết khi nào đắc tội Vương gia. Trước kia ngài... Gặp qua thiếp thân?"

      Giản vương hơi trầm mặc. Quả thực trước kia từng gặp qua nàng– lúc đó đại khái là khoảng năm trước, đêm trước yến hội, trong cung muốn đổi vải vóc tơ lụa, bình thường chuyện này là do chưởng chọn, phụng ý chỉ của Thái Hậu theo, ở bên nhìn.Ở trong cửa hàng tơ lụa Thiên Trọng, lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Trường Đình.

      Nàng là chủ nhân của Thiên Trọng, khách quý tới cửa, đương nhiên phải đích thân nàng ra đón tiếp. Khi đó nàng mặc màu trắng thuần, bên tóc mai có vài dây lụa trắng, đặc biệt khiến người khác chú ý. Sau đó mới biết đó là vì nàng để tang vị hôn phu chết Thẩm Bội Chi. Chuyện của nàng, ở trong kinh thành cũng là đề tài để người ta bàn tán. Đó là việc sau này mới nghe người ta , còn lúc ấy cũng chỉ liếc qua cái, cũng có thể xem như lần gặp đầu tiên.

      Lần thứ hai thấy nàng, là mấy ngày trước.

      xuất kinh tuần tra, ngang qua khu vực săn bắn Bàng Sơn ngoài thành -- đó là đoạn núivô cùngquanh co hiểm trở, trạm dịch duy nhất nằm ở vách núi, lại có đường. Lúc ở đó thấy nàng, dáng vẻ rất vội vàng, lấy vài thứ trong trạm dịch rồi rời , vì thế nên mới khiến cho chú ý.

      Sau khi trở lại kinh thành, nghe tin Phù Tuấn Thần chết. Lại nghe được tin đồn lúc trước của nàng và Phù Tuấn Thần, nghi ngờ bắt đầu nối đuôi nhau mà đến – khi thi thể Phù Tuấn Thần được tìm thấy là mùng năm tháng tư. Nghe người ta , lúc tìm được Phù Tuấn Thần thi thể đều bắt đầu hư thối.

      Như vậy chết, ít nhất phải là đầu tháng tư, khoảng mùng hai.

      Lúc ở trạm dịch nhìn thấy Tạ Trường Đình, là mùng ba tháng tư.

      Sau khi xe ngựa rơi xuống sườn núi, nàng lại xuất núi. Mà còn phải cái bộ dạng mà người ta đồn đại, nàng nằm cạnh Phù Tuấn Thần, nắm tay đến chết cũng buông ra.

      "Vách núi Bàng Sơn dù tới trăm trượng nhưng ít nhất cũng phải hơn tám mươi trượng. Bản Vương mới từ chỗ đó trở về, rất địa hình". nhìn Tạ Trường Đình, chậm rãi , "Nếu , có người ngã từ đó xuống mà còn có thể sống sót, Bản vương tin".

      hết lời này, Tạ Trường Đình im lặng lúc. lâu sau, nàng mới thở dài tiếng, phảng phất giống như nhận mệnh.

      "Hôm nay ngài đến đây, là vì chuyện này?" Nàng giọng hỏi.

      Giản vương lắc lắc đầu. lớn lên trong thâm cung, là đứa con được che trở trong lòng bàn tay Thái Hậu, từ sức khỏe bản thân tốt, đối với đạo lí đối nhân xử thế có vẻ lãnh đạm. Lần này vạch trần việc với nàng, mặc dù nửa là kinh ngạc nửa là nghi hoặc, nhưng cũng chỉ tỏthái độ thờ ơ lạnh nhạt. Chỉ có vấn đề nghĩ mãi vẫn hiểu nổi, "Vì sao?"

      Nàng giết Phù Tuấn Thần, là vì cái gì?

      "Vì sao" Nàng thào lặp lại lần, thần sắc dần dần bình tĩnh lại. Đột nhiên nở nụ cười, "Thiếp thân ý tứ của ngài".

      Giản vương ngẩn ra, chỉ nghe nàng , "Ngài là con cháuHoàng gia, thân phận vô cùng tôn quý. Nếu thiếp thân có chỗ nào mạo phạm ngài, đó là do thiếp thân đáng chết – nhưng ngài lại đổ tội danh này cho thiếp thân, là có ý tứ gì? Lại tiếp, mặc dù muốn tính mạng của thiếp thân, cũng là chuyện của ngài. Nhưng ngài thiếp thân giết người, oan uổng, thiếp thân có chết cũng thừa nhận".

      Nàng đột nhiên trở mặt, Giản vương sững sờ lúc. Đối với phảnứng này trong ngực khỏi nổi lên trận tức giận – mình mới biểu lộ chút ý tứ so đo cùng nàng, vậy mà nàng lại đổi khách thành chủ. tức giận, định gì đó, bỗng nhiên yết hầu trượt cái, ho khan dữ dội.

      "Vương gia?" Tạ Trường Đình bước lên phía trước hai bước, cầm ấm trà bàn rót cho cốc nước. Sợ hãi ban nãy đều là giả, lúc này đổi lại nàng có chút yên, "Ngài có sao ? Uống ngụm nước , thiếp thân đưa ngài đến phòng khách trong phủ nghỉ ngơi..."

      quan tâm này của nàng là thực tâm thực lòng -- sớm nghe vị điện hạ này mang thân bệnh tật, nếu xảy ra chút chuyện gì tốt.

      Giản vương lại cảm kích chút nào, phiền chán đẩy nàng ra. Ho lúc mới miễn cưỡng dừng được, sắc mặt ửng hồng, bởi vì bệnh tật cho nên hai mắt có vẻ kì dị. nên lời, chỉ lạnh lùng nhìn nàng cái, dùngkhẩu hình miệng --

      "Tự giải quyết cho tốt".

      xong, liền xoay người ra ngoài. Ngoài cửa đổi gã sai vặt khác, thấy thế vội chào đón, bên kêu to "Cung tiễn Vương gia", tiếng bước chân dần dần xa.

      Tạ Trường Đình vẫn ở trong phòng, thầm hít sâu hơi, khăn trắng trong tay bị buông lỏng rơi mặt đất. bị mồ hôi tẩm ướt đẫm.

      Giang Phàm khom lưng, đưa Giản vương ra cửa lớn Phù phủ. Đợi cửa đóng lại, lập tức lủi về. Ở linh đường tìm được Phù Chỉ, đè thấp giọng : "Chủ tử, tất cả đều nghe được!"

      Giang Phàm là thuộc hạ của Phù Chỉ, là Phó tướng, là Phó tướng, nhưng thực tế hầu như chỉ toàn làm chân chạy vặt. Đứa này nhanh nhạy, ở cách vách nghe lén được mọi chuyện. Giang Phàm năm mười đem những gì nghe được xong, lúc này mặt Phù Chỉ hơi biến sắc --

      Người quả do nàng giết.

      Bộ dạng Giang Phàm cũng do dự: "Chủ tử, ngài tin sao? Thuộc hạ thấy Tạ phu nhân giống loại người có khả năng làmra chuyện này..."

      Có thể làm chuyện này hay , thể biết được. Phù Chỉ cười khổ chút: "Nếu chuyện này là , Tuấn Thần chết cũng quá oan uổng rồi. Nâng nàng trong lòng bàn tay, cuối cùng lại bị nàng đâm đao, tâm tư của nàng đen tối".

      Giang Phàm thở dài: "Nếu đây là , vậy chủ tử tính thế nào?"

      Đúng vậy, có thể làm thế nào bây giờ? tình điều tra ra, lại có Giản vương chỉ ra và xác nhận, nhất định nàng thoát khỏi cái chết . Nhưng như vậy có ích lợi gì, người bị nàng hại chết, chỉ có Phù Tuấn Thần, đừng quên nàng còn có hai người tình, còn cả vong phu của nàng, Thẩm Bội Chi. Người nào phải mệnh quan triều đình, dính vào nàng lại rơi vào kết cục như thế... Nàng điên rồi hay sao mà lại làm như vậy?

      Người cũng chết rồi, muốn vạch trần nàng cũng phải lúc này! suy nghĩ chút, gọi Giang Phàm: ", chúng ta đến Bàng sơn xem chút".

      Năm mới, Bàng sơn là khu vực chuyên dùng để săn bắn của Hoàng gia, đến khi Ứng Gia đế đăng cơ, tuổi còn . Trong vài năm có hoạt động săn bắn lớn nào, cũng tới khu vực Bàng sơn cho nên nơi này dần dần trở thành hoang phế.

      Cảnh sắc Bàng Sơn cũng rất đẹp. Hương thơm tháng tư còn chưa tan hết, khe núi điểm vài màu đỏ của hoa dại, mùi hương động lòng người. Vào tiết Thanh Minh đây cũng là nơi tốt để đến, lúc ấy Phù Tuấn Thần và Tạ Trường Đình đánh xe tới chắc cũng là nhân dịp Thanh Minh du ngoạn, nghĩ tới lại xảy ra việc ngoài ý muốn, xe hủy người vong.

      được vài dặm, địa hình bắt đầu chuyển dốc, quanh co khúc khuỷu, đường hẹp. Giang Phàm cẩn thận đánh xe, thấy địa hình này cũng cảm thấy rét mà run, đến nhìn xuống vách núi cũng dám nhìn.

      tiếp về phía trước, loáng thoáng có thể nhìn thấy cờ xanh của trạm dịch.

      "Chủ tử, chúng ta có qua đó ?"

      "Dừng lại chút " Phù Chỉ xuống xe ngựa.

      Gió núi phần phật, thổi bay tà áo. đến bên cạnh vách núi, đem cỏ cây thưa thớt đẩy ra. Liền phát rất nhiều dấu vết hỗn độn do bánh xe để lại, kéo dài xuống dưới sơn cốc.

      Giang Phàm cũng đến nhìn, : "Nhìn những dấu vết này, xe của Phù đại nhân chính là rơi từ chỗ này xuống. Đúng là nghiệp chướng! Đường hiểm trở như vậy chỉ cần bất cẩn chút là tan xương nát thịt".

      Phù Chỉ lắc lắc đầu. Quân tử tập lục nghệ: lễ, khoái, bắn, ngự, thư, thuật, trong đó "Ngự" chính là điều khiển xe. Phù Tuấn Thần có phải quân tử hay khó mà được, nhưng đệ tử thế gia, thời niên thiếu học sáu môn tài nghệ ắt là thể thiếu. yên lành lại lao xuống vách núi, chuyện này thế nào cũng thể tin được.

      "Nghe ngài như vậy thuộc hạ cũng thấy thích hợp". Giang Phàm đứng cạnh vách đá, lẩm bẩm , "Vách núinày quá sâu, nếu ngã xuống sao có thể còn sống được chứ... lúc ấy Tạ phu nhân chắc chắn xe. Nhưng mà... Sau đó làm sao nàng có thể được người ta tìm thấy cùng Phù đại nhân được chứ?"

      Ý niệm trong đầu vừa lóe lên, Phù Chỉ , "Gần đây có thể có con đường khác hay ".

      Chủ tớ hai người dọc theo vách núi đoạn, rất nhanh phát được ít thực vật sỉnh trưởng núi, rễ chùm giống như rắn bám vào vách đá trải dài xuống phía dưới đáy cốc. Giang Phàm líu lưỡi : "Nếu bám vào mấy thứ này có thể xuống phía dưới. Nhưng nếu như vậy tay chân phải bị trầy xước chứ?"

      Tạ Trường Đình là loại người thế nào, nếu làm như vậy sớm có chuẩn bị. Tay chân bị trầy xước là có khả năng, nhưng mặc kệ thế nào, nhất định lưu lại dấu vết. Phù Chỉ nghĩ đến đây, nheo mắt: "Được rồi, trở lại Phù phủ".
      Last edited: 7/4/15

    5. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      @eloite gần đây edit bận, k có chương mới, nên ta dừng đăng bộ này khoảng 1 tuần nhé, đợi hàng kha khá ta quay lại :yoyo42::yoyo42::yoyo42:
      các reader thân iu hãy chờ bọn ta quay lại nhé:yoyo45::yoyo45:
      @Lục Nặc @vivanxinh
      quỳnhpinkyeloite thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :