1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bữa tối ở Cherating - Xuân Thập Tam Thiếu (PN- 3 hạ) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Oanh Mai

      Oanh Mai Active Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      124
      Tưởng Bách Liệt xuất trong nhiều chuyện lắm, trong "Tháng tư cùng tháng năm" này cuối cùng cũng trở thành bác sĩ tâm lý, nhưng mình ko có quyển nào viết riêng cho chàng . Mình cũng thích này.>:O>:O>:O
      Chó ĐiênPhamthanhhuong thích bài này.

    2. Oanh Mai

      Oanh Mai Active Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      124
      Tứ: Ký ức thời niên thiếu (thượng)

      Mùa hè năm ấy, hai em Bùi gia nhận được giấy báo nhập học cùng lúc, cũng vào lúc đó, Nhã Văn gặp được người đàn ông thứ ba quan trọng trong cuộc đời mình- Bùi Gia Tu- nếu có người chú này nghiêm khắc đốc thúc chăm chỉ học tập trong mấy năm cấp ba, có lẽ khó lòng mà đỗ đại học.

      chứng minh, quả thực có cái gọi là “Cần cù bù thông minh”, mà điều cần phải cám ơn chú nhiều nhất, chính là cưới về được cho người dì vô cùng thương- dì Thư Lộ.

      Tận đến khi vào cao trung hai em họ vẫn bị phân khác lớp. Đến giờ hoàn toàn còn sót lại chút tiếc nuối nào, thậm chí lại có vài phần vui mừng: “Sinh đôi mà học cùng lớp xấu hổ lắm.”

      nằm ườn sô pha, nhìn Nhã Quân ngồi dưới chân mình, đọc quyển sách toàn tiếng , là sách chú Gia Tu mang về từ Mỹ. tỏ vẻ xem thường, tự nhiên làm bộ làm tịch xem sách báo thanh niên làm cái gì vậy?

      “Có gì mà phải xấu hổ?” Nhã Quân ôm quyển sách, nhìn ra biểu bình mặt, giọng hơi trầm trầm.

      giống như việc truyền giấy to giấy trong lớp bị thầy giáo phát , phạt đứng góc, em cảm thấy rất mất mặt, các bạn học : Nhìn kìa, trai Bùi Nhã Văn bị phạt kìa.” tưởng tượng sinh động như .

      Nhã Quân rốt cuộc cũng phải buông sách, dở khóc dở cười nhìn : “Vậy mới là người cảm thấy mất mặt đây này. Ví dụ như em giả mạo chữ ký ba trong bài thi, thấy giáo mà hỏi : Bùi Nhã Quân, em qua đây xem, đây thực là chữ ký của ba em à? Em bảo phải như thế nào đây…”

      “Ái chà, thể nào, phải ký giúp em chứ, sao em có thể tự ký được.” dùng chân đá đá cánh tay Nhã Quân.

      đẩy chân ra, tiếp tục đọc sách.

      “Cho nên em mới bảo,” Nhã Văn tổng kết, “May mắn là tụi mình học chung lớp nha.”

      Nhã Quân nhìn lúc lâu, đột nhiên cảm thấy có đôi chút tư vị gọi là mất mát.

      luôn nghĩ, vẫn là bé con ríu rít chạy theo . thường phải quay đầu nhìn, sợ lơ đễnh lại để lạc mất . Tuy giờ chẳng sợ bị lạc mất, nhưng bé con ngày nào cũng còn quanh quẩn phía sau như hồi xưa nữa.

      ***

      Vào ngày khai giảng, mặc dù bạn học đều là những người quen cũ, lại cảm thấy ai ai cũng thay đổi. Nhất là mấy bạn nữ, giống như mọi người đều phẫu thuật chỉnh hình hết vậy, khiến khỏi cảm thấy xa lạ.

      “Sao vậy?” Lúc tan học về nhà, Nhã Quân thấy gì, nhịn được hỏi.

      “… có gì, em chỉ có cảm giác,” dừng chút, cố tìm từ hợp lý nhất, “Mọi người đều… Đều trở thành người lớn hết rồi.”

      “Người lớn á?” A Mao vừa tâng bóng vừa hỏi.

      “À ,” Nhã Văn vặn vẹo góc áo chữ T, “So mấy mấy bạn , em ăn mặc cứ như trẻ con mẫu giáo ấy.”

      “…”

      “Còn nữa, mấy người bọn họ đều làm tóc đó, trước tóc ai cũng thẳng đuột, giờ chỉ cần quay đầu cái là tóc mây bồng bềnh ngay.” Ánh mắt Nhã Văn tỏ thèm thuồng, hận thể biến thành tóc gió thôi bay như họ.

      “Haizzz, mình hiểu rồi.” Nhã Quân vừa định lên tiếng, lại bị A Mao đoạt trước.

      “?”

      “Cậu ghen tị vì họ đẹp.”

      phải…” Nhã Văn rất muốn phản bác, nhưng ngẫm lại, cũng biết phản bác bằng cách nào.

      “Đơn giản,” A Mao tâng bóng lên trung, rồi đỡ bóng trước ngực, “Cậu bảo mẹ cậu đưa mua quần áo, làm tóc, vậy phải…”

      Cậu ta đến nửa dừng lại, cùng lúc ấy Nhã Quân lấy tay đập “bốp” lên đầu cậu cái nghe đau.

      Nhã Văn sửng sốt, lí nhí trong cổ họng: “Nhưng mẹ mình rảnh…”

      Sau đó đột nhiên tăng tốc, như bay.

      Nhã Quân vội vàng đuổi theo, chạy vài bước liền bắt kịp . Cậu nắm lấy cổ tay Nhã Văn, hai người đồng thời dừng lại.

      Vốn chỉ muốn đuổi kịp , nhưng đến khi đuổi kịp rồi, cậu lại ấp úng biết nên gì cho phải.

      Nhã Văn quệt mắt lung tung, : “Gì chứ, em muốn về nhà…”

      Nhã Quân vẫn gắt gao nắm chặt cổ tay Nhã Văn, giống như có bao điều muốn bộc bạch, nhưng cuối cùng lại chỉ nhàng buông câu: “Đồ ngốc, chấp nhận .”

      Nhã Văn ngẩng đầu nhìn cậu như vừa thoát khỏi cơn mộng mị, nước mắt bỗng trào ra.

      Cậu thở dài, chậm rãi ôm lấy cách cứng ngắc. A, chẳng biết từ bao giờ, khoảng cách giữa họ cái đầu, tự nhiên cậu có cảm giác rất bi thương, loại khoảng cách này giữa hai người càng lúc càng lớn…

      Cậu nhớ tới đêm chia tay mẹ, bà dẫn cậu vào thư phòng, hốc mắt hồng hồng, với cậu tất cả: “Con à, tuy mẹ cùng ba ly hôn, nhưng con phải biết, chúng ta vẫn thương con và A Văn như trước… Thậm chí còn nhiều hơn so với trước kia nữa.”

      Cậu đáp, cũng biết phải đáp lại như thế nào.

      “Còn việc, mẹ phải cho con hay…” Bà dường như còn do dự, cố dùng hết dũng khí để biểu đạt, “Con được mẹ và ba nhận nuôi.”

      Hai mắt Nhã Quân mở lớn, giống như hết thảy đều là giấc mơ, càng hi vọng điều này chỉ đơn thuần là giấc mơ mà thôi.

      “Mẹ và mẹ ruột con cùng sinh hạ vào ngày, cùng ở chung bệnh viện, chú con lúc đầu ôm con về nhà, sau lại giao con cho chúng ta, bác sĩ , mẹ ruột con mất tích…”

      Mẹ dường như đành lòng gì thêm nữa, giống như đó là đoạn ký ức vô cùng tàn nhẫn. Nhưng ra, Nhã Quân thầm nghĩ, trong đầu cậu hề có đoạn ký ức kia. Lúc cậu bắt đầu nhớ được mọi việc, cậu người ba bận rộn, người mẹ nhu hòa nhưng nghiêm khắc, cùng với đứa em luôn theo sau mông khiến cậu chán ghét. Nhưng cậu nào có ngờ, bọn họ lại phải là gia đình cậu- từ trước tới giờ cũng chưa từng phải.

      “Hôm nay mẹ với con chỉ là muốn con biết , nhưng con vẫn là con chúng ta, là trai của A Văn, có hiểu ?” Mẹ nắm vai Nhã Quân, nhìn cậu với ánh mắt chờ mong.

      Cậu còn có thể gì, hay là mình chẳng hiểu gì hết? , cậu gật đầu, cố gắng lộ ra nụ cười khiến người ta an tâm nhất. Chấp nhận , ít ra mẹ đúng, họ coi cậu như con, cậu cũng coi họ như cha mẹ đẻ của mình.

      Nhưng từ ngày đó, Nhã Quân biết, mình và A Văn giống nhau.

      Mà A Văn… Cậu nhàng vỗ lưng , có lẽ vẫn chỉ coi cậu là chàng thiếu niên ngây ngô của ngày xưa thôi.

      ***

      “Dạo này có gì hay ?” Bùi Nhã Quân vừa ngán ngẩm nhìn ông thầy vật lý lải nhải bục giảng vừa quay qua tán gẫu với Đại Đầu ngồi cùng bàn.

      Sở dĩ có cái tên Đại Đầu, hiển nhiên là vì đầu cậu ta rất to. Nhã Quân còn nhớ, hồi khi Nhã Văn nhìn thấy Đại Đầu được bà nội bế tản bộ quanh hoa viên tiểu khu, bé sợ tới mức khóc òa, còn mếu máo: “Mẹ, thằng nhóc kia là người ngoài hành tinh à, đầu lớn như vậy…”

      Bắt đầu từ hồi đó, bà Đại Đầu cực kỳ ưa Nhã Văn, nhưng bản thân cậu ta lại có thành kiến gì, còn cười ngây ngô với bé.

      “Cậu biết gì ,” Đại Đầu thành thành trả lời, “Lớp bên cạnh có người viết thư tình cho A Mao đấy.”

      “…” Nhã Quân bất đắc dĩ bày ra ánh mắt xem thường, “Mình hỏi mấy cái tin tức nhảm nhí ấy…”

      “À,” Đại Đầu còn thực suy nghĩ cẩn thận, “Mình nghe A Mao thích nàng ấy, mà thích cái đứng đầu lớp toán năm nhất cơ.”

      “… nghe, mình bảo là hỏi tin nhảm nhí mà.” Nhã Quân rất muốn cho cậu ta đập.

      “Hả… Như vậy,” cậu ta lẩm bẩm, “ định cho cậu hay tin đồn về A Văn, vậy thôi. Mình bảo đầu ngõ mới mở cửa hàng bánh bao đấy…”

      “… Có chuyện gì về A Văn?” Nhã Quân dựng tai thẳng đứng.

      “A Văn… Cậu biết sao?”

      Thừa dịp thầy giáo xoay người viết công thức lên bảng, Nhã Quân nắm lấy khuỷu tay Đại Đầu rít : “ mau!”

      “À …” Đại Đầu hoảng hồn vỗ ngực, “Nghe cậu ấy thích lớp trưởng khóa .”

      Tim Nhã Quân nảy lên: “Ai, ai …”

      “Cái này… Mình quên rồi.” Vì hằng ngày nhờ quan hệ mà thu được vô vàn tin tình báo, nhiều quá nên bắt Đại Đầu nhớ lại thế nào cũng có nhớ ra nổi.

      Nhã Quân mờ mịt ngẫm lại, đối với chuyện này cậu chút manh mối nào. Cậu lơ đãng nhìn qua cửa sổ, sân có lớp học thể dục, biết vì sao, cậu liếc mắt cái là có thể nhận ra Nhã Văn ngay.

      Thầy thể dục kêu nghiêm, vẫn còn khoa chân múa tay tíu tít với bạn bên cạnh, Nhã Quân bất giác mỉm cười, trước đây câu cũng xong, chưa kịp suy nghĩ động khẩu. lớn rồi, khác xưa rồi, giờ khiến cậu còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt khi trò chuyện nữa.

      “Bùi Nhã Quân.” Thầy dạy lý bỗng nhíu mày.

      Nhã Quân bừng tỉnh, cậu đứng ngây ra lúc rồi hồi tưởng lại biểu tình của mình khi nãy, chẳng lẽ cậu vô thức tự cười mình? Quả , cậu sớm học được cách vụng trộm cười, thậm chí là vụng trộm khóc. Người khác vĩnh viễn biết trong lòng cậu đến cùng là suy nghĩ cái gì.

      “Thưa thầy…” Nhã Quân mờ mịt đáp.

      “Em với Trần Chí Minh chuyện trong giờ học phải ?”

      “…” Nhã Quân kinh ngạc nhìn sang bên cạnh, nghĩ nổi bao lâu chưa gọi qua cái tên này, đến nỗi cậu đờ ra mất hai giây mới nhớ ra “Trần Chí Minh” chính là tên của Đại Đầu.

      “Bùi Nhã Quân ngồi xuống, Trần Chí Minh đứng dậy.” Thầy vật lý đẩy gọng kính lên mắt.

      Nhã Quân chậm chạp ngồi, vỗ vỗ chân Đại Đầu, tỏ vẻ an ủi.

      Được mọi người nghĩ là đứa trẻ ngoan, Nhã Quân luôn cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Ưu điểm là, có thể được tín nhiệm vô điều kiện, nhược điểm là, ai thực để ý đến những điều trong lòng cậu.

      Cậu thường hay tự đắc vì có thể tận lực che giấu được cái tôi của bản thân, nhưng cũng vì vậy mà cảm thấy ít nỗi độc. Đối với chàng trai muời sáu tuổi mà , Nhã Quân muốn người khác có thể nhìn thấu nội tâm mình, nhưng lại mơ hồ hi vọng về ai đó có thể hiểu và quan tâm đến cậu.

      Người ta nào hay, cậu học sinh hiểu biết thà trong mắt giáo viên và gia đình, ra lại phản nghịch hơn bất kỳ ai khác.

      ***

      “A Văn…” sau khi ăn cơm tối, Nhã Quân do dự mãi, cuối cùng mới dám hỏi, “ có chuyện hỏi em.”

      “Ờ.” Nhã Văn khoanh chân ghế sô pha tập trung xem TV.

      “Em có biết lớp trưởng lớp ?” Cậu giả bộ hỏi bâng quơ.

      Tầm mắt Nhã Văn chuyển dời từ TV sang khuôn mặt cậu: “Sao tự nhiên…”

      “Em… Có phải…” Cậu muốn hỏi có thích ta hay , nhưng tận đáy đòng lại nhói lên cảm giác sợ hãi.

      “Gì cơ…” Nhã Văn nhìn cậu, chờ nghe cậu nốt câu còn dang dở.

      “Có phải…” Nhã Quân dừng chút, “ chỉ là nghe Đại Đầu bảo, họ bảo, em đối với ta… Có chút thích…”

      Cậu cố hỏi cách uyển chuyển nhất, sợ mình hiểu nhầm.

      “Chặc,” Nhã Văn gật đầu, tiếp tục xem TV, “Em thích ta, thấy được .”

      “Thấy sao…” Nhã Quân nghe câu hỏi đầu đuôi của mà chẳng hiểu gì hết.

      ấy rất đẹp trai, phải sao, thành tích học tập cũng rất tốt.”

      “… Ờ, có thể coi là vậy.” Cậu cố nhớ lại bộ dạng người kia, trong lòng có đôi chút ác cảm.

      “Lớp em có nhiều đứa thích ta lắm.” Nhã Văn bổ sung thêm câu.

      “… Em có hiểu thích ở đây là gì vậy?”

      “Thích là thích thôi. Giống như em thích ba, thích mẹ, thích , còn cần ý gì khác sao.” lơ đễnh trả lời.

      Nhã Quân ngồi bên bàn ăn lẳng lặng nhìn , ngẫm nghĩ những điều vừa . Vậy tức là, trong lòng A Văn cậu chỉ chiếm vị trí ngang hàng với tay lớp trưởng kia thôi à…

      “Đồ đại ngốc.” Nhã Quân mắng tiếng, đứng bật dậy thu dọn bát đũa bàn.

      Aizzz, cậu luôn nhắc nhở bản thân, Nhã Văn rồi trưởng thành, hiểu được thế nào là thích, thế nào là nhung nhớ, lại càng hiểu được cảm giác ấy tột cùng đau đớn đến mức nào.

      Mà may mắn thay, bây giờ vẫn chưa hiểu.
      Last edited: 9/4/15
      xiu lão gia, Chó Điên, dhtt2 others thích bài này.

    3. Oanh Mai

      Oanh Mai Active Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      124
      Tứ: Ký ức thời niên thiếu (hạ)

      Ngày mười bốn tháng tư, bầu trời lúc mưa lúc nắng. Nhã Quân nhìn lịch để bàn, hôm nay cậu và Nhã Văn tròn mười sáu tuổi. Từ ngày mẹ rời đến nay, họ chỉ tổ chức sinh nhật đúng lần, với cậu sao, nhưng tiểu nương kia rất để tâm đến chuyện này.

      Cậu mở ngăn tủ, bên trong có món quà được bọc gói cẩn thận, quà là hộp nhạc hình xe ngựa được dính bằng nhựa cây. Nhã Quân vốn chẳng cảm thấy mấy món đồ thủ công kiểu cách đẹp đẽ ở chỗ nào, nhưng ông bán hàng có rất nhiều nữ sinh đứng ngoài cửa kính ngắm nghía nó hồi lâu rồi còn la hét chói tai, cậu nở nụ cười, Nhã Văn cũng là đứa ngốc như vậy.

      Đồng hồ báo thức đổ chuông, Nhã Quân vươn tay day day mắt, dậy sớm sửa soạn mọi thứ tốt rồi mới ra ngoài phòng khách.

      Nhã Văn vừa cài cúc áo sơ mi vừa nhét bánh cho đầy miệng, đến khi thể nhét được nữa, vậy mà vẫn còn lúng búng câu được câu chăng. Nhã Quân nghe hiểu gì, nhưng vẫn mỉm cười vào phòng lấy túi sách giúp , sau đó cùng ra cửa.

      “Ba ba đêm qua bảo, hôm nay mình về nhà sớm chờ ba.” Rời khỏi tiểu khu, Nhã Văn cố nuốt trôi mồm toàn bánh rồi .

      “Ờ.” Cậu cười cười, Nhã Văn dường như rất mong đợi tiệc chúc mừng sinh nhật đêm nay.

      đoán ba ba tặng tụi mình cái gì?”

      “Vậy em muốn gì?” Nhã Quân ước lượng tiền trong túi quần, hỏi.

      “À…Em nghĩ em muốn cái cặp sách mới.” nhìn cậu với ánh mắt mong đợi.

      Tâm Nhã Quân trầm xuống, bất đắc dĩ sờ sờ mũi.

      “Vậy , nếu được…” ngước nhìn bầu trời, nét mặt đầy hi vọng, “Em còn muốn cái hộp nhạc.”

      Nhã Quân ngẩng mạnh đầu lên nhìn , giống như vừa được nghe vua ban lệnh đại xá thiên hạ vậy.

      “Hộp đấy có tác dụng gì chứ.” Cậu làm bộ làm tịch như đồng ý lắm lắc lắc đầu.

      “Aizzz, đàn ông con trai con trai biết cái gì.” Nhã Văn khoát tay cách kiên nhẫn.

      Có lẽ, Nhã Quân đúng là hiểu , nhưng vẫn trộm cười cách ngốc nghếch, giống như cậu mới là người vô cùng thích cái hộp nhạc kia vậy.

      Nhưng mà chờ thẳng đến tám rưỡi, ba bọn họ vẫn chưa về nhà.

      Nhã Văn kiên nhẫn ngồi đợi sô pha, nhìn như vậy Nhã Quân đành lòng, cậu gọi đến bệnh viện nơi ba làm việc. Qua mấy lần chuyển máy ba cậu mới nghe, ông vội vàng “Hôm nay có khả năng ba về muộn, hai con ngủ trước nhé” rồi vội vàng gác máy luôn.

      Nhã Quân cúp điện thoại, thầm rên. Cậu liếc nhìn Nhã Văn cái, lập tức chạy như bay về phòng lấy quà, cứ tưởng có thể chờ ngủ say rồi mới đặt trộm lên đầu giường, vậy là sáng mai cậu được nghe thấy tiếng reo vang vui vẻ của vì nhận được món đồ hằng ao ước. Giờ chỉ mong cái hộp nhạc này có thể cứu vãn được bầu khí u ám trước mắt mà thôi.

      “Là… Cái gì vậy?” Nhã Văn nhìn hộp tay Nhã Quân, nhất thời hiểu được.

      “Em mở ra xem .” Nhã Quân dúi vào tay , sau đó ngồi xuống bên cạnh.

      “A… Là…” kinh ngạc ra lời.

      “Xem ra bị ông chủ lừa rồi.” Nhã Quân vờ rầu rĩ.

      “…” Nhã Văn nghi hoặc nhìn cậu.

      “Ông bán hàng kia , con mà nhìn thấy hộp nhạc ngựa gỗ này, hét lên đầy phấn khích, nặng ngất xỉu giữa đường.”

      Nhã Văn nở nụ cười, cười nên lời mà quên cả buồn rầu.

      Cứ cười mãi, nghẹn ngào, đến chảy cả nước mắt.

      “Cám ơn…” Nhã Văn vừa cười vừa khóc, ràng muốn cười tươi, hiểu sao nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.

      “Làm sao vậy… Nha đầu ngốc này…” Nhã Quân đau lòng sờ sờ đầu .

      sao…” lau lau mặt, “Em thấy rất rất vui, ít nhất ngoài bản thân mình, còn có người nhớ đến sinh nhật của em. Cám ơn món quà của .”

      so với em thảm hơn nhiều rồi.” Nhã Quân nửa an ủi, nửa tròng ghẹo , “Ngay cả phần quà cũng nhận được đây này.”

      Nhã Văn vội quệt nước mắt, cố nhếch môi, so với khóc còn khó coi hơn: “ phải, cũng có quà, quà của chính là em!”

      “…” Cậu ngạc nhiên nhìn .

      “Em chính là món quà sinh nhật của .”

      “…” Nhã Quân hơi khụt khịt mũi vì cảm động, quả đối với cậu, chính là món quà quý giá nhất cậu từng nhận được

      cũng là món quà sinh nhật ông trời dành tặng em.” Nhã Văn nhìn cậu, giống như so với chiếc hộp nhạc cậu càng quý giá hơn rất nhiều.

      Tối hôm đó, họ xuống dưới siêu thị mua cái bánh ngọt, bánh có ghi dòng chữ “Sinh nhật vui vẻ” siêu siêu vẹo vẹo, bơ và hoa còn ngã trái đổ phải. Nhưng họ vẫn mỉm cười, rốt cuộc họ cũng có thể ăn được cái bánh sinh nhật chân chính. nhân viên bán hàng tìm nửa ngày mới lấy ra được hai ngọn nến, đành tặng họ hai cốc caramen xoài coi như là bù đắp cho khiếm khuyết này.

      “Xem ra chỉ có thể mỗi người cây nến thôi.” Về nhà, Nhã Văn ngồi ở bàn ăn, vẻ mặt chờ mong nhìn Nhã Quân tay cầm hộp bánh.

      sao,” Nhã Văn bổ sung, “Chỉ cần ngọn nến để ước là đủ.”

      Nhã Quân đặt bánh ngọt lên bàn, cắm nến lên. Nhã Văn tắt đèn, toàn bộ phòng khách chỉ còn thấy hai ánh sáng mỏng manh, ánh nến chiếu lên mặt họ cách dịu dàng.

      “Em ước .” Nhã Quân giọng .

      “Được.” Nhã Văn nhắm chặt mắt, nắm hai tay trước ngực, cực kỳ chuyên chú.

      Nhã Quân cười cười rồi cũng nhắm mắt lại, yên lặng ước nguyện trong lòng.

      Sau đó, hai người cùng nhau thổi tắt nến.

      Phòng khách lập tức trở nên tối thui, bọn họ chỉ có thể nương vào ánh trăng ngoài cửa sổ tìm kiếm hình dáng khuôn mặt nhau, tuy nhìn thấy, cũng có thể cảm nhận được đối phương mỉm cười.

      Nhã Văn sờ soạng mở đèn, ngắm nhìn cái bánh ngọt xấu tệ còn cắm hai ngọn nến trông đến đáng thương.

      Hôm đó, họ liều mạng khui chai rượu vang quý ba ba ngâm nhiều năm mà chưa dám thử.

      “Nếu ba tức giận làm sao?” Nhã Quân vừa uống vừa lo lắng hỏi.

      “Đừng nhắc đến ông ấy! Ai bảo ông ấy hứa xuông. Hôm nay chúng ta phải uống cho đến khi nào hết rượu thôi!” Nhã Văn hào khí ngút trời giơ chén rượu nuốt ực hơi cạn sạch.

      Buồn cười thay, mới uống hai chén ngủ gục luôn ở sô pha rồi.

      Nhã Quân bất đắc dĩ lắc đầu, bế về phòng. Cậu giúp cởi giày, sau đó kéo cái chăn cuộn đống dưới góc giường đắp lên người .

      Nhã Quân ngồi nguyên tư thế để giữ yên thân thể Nhã Văn muốn cựa quậy, tự hỏi bao lâu rồi được thấy ngủ an lành như vậy. Nhớ ngày bé luôn ngủ rất ngoan, bởi vì mẹ từng dọa những đứa trẻ ngoan bị chó sói bắt cóc. Hai năm sau mẹ ra , cậu thường xuyên nghe thấy tiếng khóc rấm rứt của qua cửa sổ. Mà đến giờ Nhã Văn vẫn ngây thơ tin rằng, cậu biết khóc là do cảm ứng tâm linh giữa các cặp song sinh cơ đấy.

      Haizz, Nhã Quân vò đầu bứt tóc, họa ngốc mới làm em sinh đôi với .

      ngủ rất say, tiếng hít thở đều đều , hai má đỏ ửng trông rất đáng .

      Cậu cúi xuống, hôn lên hai má .

      có phản ứng.

      Cậu lại cúi xuống lần nữa, hôn vào cánh môi .

      Có đôi khi Nhã Quân cũng nằm mơ thấy cảnh được hôn như vậy, nhưng chưa từng nghĩ có ngày nó có thể thành thực. Đôi môi vô cùng mềm mại, cậu ngây ngẩn cả người, mềm như cái bánh đậu xanh mới được chưng trong nước sôi vậy.

      Chỉ nụ hôn phớt nhưng đối với chàng trai còn chưa trưởng thành mà , dường như đó là toàn bộ niềm vui sướng khoát hoạt mà cậu có thể nhận được trong cõi đời này rồi.

      Bọn họ cuối cùng cũng hề cho nhau nghe ước nguyện của bản thân đêm ấy, nhiều năm sau Nhã Quân quên mất mình từng ước điều gì. Nhưng nghĩ, tại thời điểm ấy, mơ ước của sớm thành thực.

      ***

      Ngày cuối cùng của năm học, tất cả mọi người đều phải cầm phiếu điểm về nhà kèm theo đó là núi bài tập. đường, Nhã Văn chỉ cúi đầu lầm lũi bước .

      “Hay là…” kéo dài giọng, nỉ non, “ giúp em ký tên …”

      xong, chớp chớp mắt làm bộ tội nghiệp nhìn Nhã Quân.

      Nhã Quân trong lòng cười to đắc ý, ngoài mặt vẫn là biểu tình thản nhiên: “Như vậy sao được, hôm qua chơi oẳn tù tì thua em, nên tuần này phải rửa bát, bề bộn nhiều việc lắm, rảnh giúp em đâu, em vẫn nên thành khai báo với ba .”

      Nhã Văn cắn răng, tay cứ nắm lại buông, miễn cưỡng nặn nụ cười: “ sao, em rửa bát giúp ngày, hôm đó giúp em ký tên.”

      ngày?” Nhã Quân ngửa mặt nhìn trời bấm bấm ngón tay, ai qua biết còn tưởng cậu là người mù, hoặc là đóng giả thầy tướng số, “ sợ rằng đủ thời gian. muốn vẽ phác nét ngày, ngày còn phải luyện tập, hôm sau mới ký được, thêm ngày nữa coi như tự thưởng cho bản thân.”

      “Bốn ngày?!” Nhã Văn giơ bốn ngón tay cách cứng ngắc, hận nỗi thể đem nguyên năm ngón tay nhào tới mà cấu xé khuôn mặt đáng ghét của cậu.

      “Ờ.” Nhã Quân vuốt cằm, gật gật đầu, hài lòng nghĩ đến cái cảnh bốn ngày tới ăn được ăn cơm no nê mà phải lo rửa chén.

      “Bùi Nhã Quân, còn cần vẽ phác rồi luyện tập cơ đấy? ký đến ba cũng nghi ngờ có phải tự mình viết ra hay , bắt nạt em!” Nhã Văn cuối cùng cũng lộ vẻ hung hăng ngày thường, dùng cả mười ngón tay bắt đầu véo cánh tay cậu.

      “Được rồi, được rồi, chốt hai ngày, hai ngày!” Tuy sức lực Nhã Văn lớn lắm, nhưng mà dồn sức trút hết vào cũng phải chỉ đau bình thường thôi đâu.

      lại xem…” nghiến răng nghiến lợi, chơi trò “trả giá”.

      ngày, ngày.” Nhã Quân vội cầu xin tha thứ.

      đấy?” nới lỏng lực đạo, khôi phục bộ dáng như mèo.

      .” Nhã Quân gật đầu.

      mỉm cười buông tay, vỗ vỗ lưng cậu: “ thôi, em mời ăn nha.”

      Nhã Quân dở khóc dở cười, cảm thấy bị A Văn quay mòng mòng. Có lẽ bọn họ đều giống nhau, trong ngoài bất nhất, cứ cố chấp chỉ bày ra bộ mặt tốt đẹp trước người khác, cuối cùng lại xem cái tôi chân chính của bản thân.

      Hai em gặm hambuger đường về, nghĩ đến kỳ nghỉ hè, ai nấy đều thích thú ra mặt.

      “Lần này là thi cái gì tốt nào?” Nhã Quân lấy chìa khóa mở cửa.

      “Làm bộ làm tịch,” Nhã Văn chờ cậu mở cửa xong nhanh chân vào trước, “Vẫn là vật lý với lại…”

      bỗng đứng sững lại, Nhã Quân để ý đụng vào .

      “Làm gì thế.” Nhã Quân suýt nữa phải ôm lấy mới có thể đứng vững.

      Nhã Văn trả lời, cậu nhìn theo ánh mắt của , thấy người phụ nữ mặc đồ trắng muốt ngồi trong phòng khách, nhìn qua tầm ba mươi tuổi.

      Hai em kinh ngạc nhìn người phụ này, ra lời.

      ấy cũng đồng thời nhìn họ, cứ thế mà nhìn nhau cho đến khi ba ba bê ly trà từ trong bếp ra.

      “A, các con về rồi,” Bùi Gia Thần đặt chén trà lên bàn, “Đây là đồng nghiệp của ba ở bệnh viện, Bạch tiểu thư.”

      Sau đó ông lại với Bạch tiểu thư ngồi sô pha: “Đây là hai con của tôi cùng với vợ cũ.”

      Dường như ngoại trừ ông cảm thấy rất thoải mái, ba người còn lại đều ở trong trạng thái sững sờ và hoảng sợ.

      “Mau chào .” Gia Thần nhắc nhở.

      “… Chào dì Bạch ạ.” Nhã Văn lớn tiếng nhấn mạnh, bày ra bộ dạng ngoan hiền hết mức có thể.

      “…Chào dì ạ.” Nhã Quân cũng kêu y chang.

      Nụ cười kiên cường bám trụ môi vị Bạch tiểu thư này sớm rơi rớt từ lúc nào, giờ ta cảm thấy như ngồi đống lửa.

      “Ba ơi,” Nhã Văn cố ý to, “Tụi con làm bài tập đây.”

      xong, kéo Nhã Quân về phòng của mình.

      Bọn họ vờ như học mà tai vẫn ngừng để ý động tĩnh bên ngoài. Nhưng phòng khách yên lặng khác thường, bao lâu họ nghe thấy tiếng Bạch tiểu thư đứng dậy ra về. Hai người khoanh tay trước ngực, giống như ngẫm nghĩ điều gì đó, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn nhau, lại hẹn mà cùng nở nụ cười tinh quái.

      “Các con vừa lòng rồi chứ gì.” Bùi Gia Thần biết từ khi nào đứng lười nhác tựa cửa, khoanh tay trước ngực y như hai đứa ngốc kia.

      “Ba… Ba gì vậy.” Nhã Văn bình tĩnh đứng lên còn quên cười tươi.

      Bùi Gia Thần vô lực lắc đầu, mang theo bộ mặt mấy chữ “Ba biết hết các con nghĩ gì đấy” xuống bếp nấu cơm.

      Nhã Quân biết, ba Gia Thần đưa vị Bạch tiểu thư kia về nhà là có dụng ý, chính là để ta thấy khó mà lui, nếu , ngay từ đầu ba thản nhiên đến thế. Cậu nhìn ra hết, vì mỗi khi gặp mẹ về, ba cũng bày ra bộ dạng xù lông nhím tự vệ như vậy.

      Ở điểm này, Nhã Quân nghĩ cậu và ba rất giống nhau. Bọn họ đều là những kẻ thiếu cảm giác an toàn, vì vậy họ luôn tự dựng lên cơ chế phòng vệ cho bản thân, làm vậy mới giúp họ tự tin đối mặt với cuộc sống riêng của mình, mới giúp họ nhìn thấy chút “an toàn” mà họ có.

      Nhã Văn đóng cửa lại, cái miệng nhắn vểnh lên đắc thắng: “Trừ khi chúng ta muốn, nếu có ai có thể chia cắt được gia đình chúng ta!”

      Nhiều năm sau, Nhã Quân sớm quên mất vị Bạch tiểu thư kia có bộ dạng ra sao, nhưng vẫn khắc sâu trong tâm lời hùng hồn của , cùng biểu tình kiên quyết mặt khi ấy.

      đúng, ai có thể chia cắt bọn họ, trừ chính họ.
      Last edited: 8/4/15
      xiu lão gia, Chó Điên, dhtt2 others thích bài này.

    4. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Bà mẹ của Bùi Nhã văn và Nhã Quân cũng quá là cực phẩm , mặc dù đến chap này tác giả vì sao bố mẹ hai người ly hôn nhưng trước khi rời nhà , mẹ của Nhã Văn gọi Nhã Quân vào dặn dò và rằng cậu là con nuôi. Thực lòng mà mình rất ghét bà này, bà ý sao mà ác thế, tại sao lại làm tổn thương con trẻ thâm lần nữa . Bố mẹ ly hôn, biết mình lại phải là con đẻ. đứa dù là hiểu biết nhưng mới khoảng mười tuổi làm được và nghĩ được gì cơ chứ. Thiếu gì lúc thích hợp để bà ý ra bí mật này. Mụ này hiểu nghĩ gì biết, lẽ muốn làm cho gia đình này tan hoang thêm sao. Bùi Nhã Quân đáng thương, Nhã Văn biết đành. MÌnh thực bức xúc khi nhĩ về bà này. Cảm ơn bạn nhé.
      Oanh Mai thích bài này.

    5. Oanh Mai

      Oanh Mai Active Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      124
      Ngũ: Ánh sáng trong đêm tối (thượng)

      “Cậu biết ,” Annie , “Đêm qua ông cậu suýt nữa phát điên, tụi này khuyên thế nào cũng nghe, mực tự mình lái xe đón hai người.”

      Nhã Văn cởi áo khoác, gượng cười bất đắc dĩ rồi vào phòng tắm.

      muốn trả lời, thậm chí muốn nhớ tới người đàn ông đó. dùng toàn bộ bốn năm ba tháng ở đây để học cách quên , quên chính mình, quên hết những tình cảm rối rắm cứ quấn lấy như cơn ác mộng hàng đêm.

      Nhưng rồi lại xuất lần nữa, khi nhìn thấy Nhã Quân bằng da bằng thịt đứng trước mặt, Nhã Văn cảm thấy dường như khoảng thời gian vừa qua mới gọi là chân thực, mới là giấc mộng mơ mơ hồ hồ cứ thế trải qua.

      Nhã Văn nhìn người trong gương, sao mà xa lạ quá.

      Nhã Quân đến cùng cũng phải lo lắng cho an toàn của , chỉ thích và Bách Liệt ở cùng với nhau. vẫn vậy, có chết cũng muốn gần gũi với bất kỳ người khác giới nào khác.

      Nhã Văn cúi đầu, từng giọt nước mắt chua xót thi nhau rơi xuống nền đất.

      Ôi, biết chứ, đâu có ngốc nghếch cho rằng Nhã Quân thích . là vậy, bề ngoài trầm tĩnh, nhu thuận nhưng bên trong lại phản nghịch, cứng đầu, ngang ngược, lúc trước những chuyện ba càng phản đối càng cố tình làm cho bằng được.

      Nhưng còn sao, làm sai điều gì mà phải hứng chịu tra tấn này, bọn họ thể là em như hồi bé được sao? Dù cho có quan hệ huyết thống, nhưng nhiều năm như vậy vẫn luôn là trai của , thể nhìn bằng cách khác được, ai có thể làm vậy chứ.

      Nhã Văn hắt mạnh nước lên mặt, dùng khăn lau qua loa. Trong lòng tự nhiên phát sinh nỗi phẫn uất thành lời, ước gì Nhã Quân bị phù thủy bắt , biến mất cõi đời này luôn cho rồi.

      Thời điểm mặc đồng phục ra khỏi nhà tắm, Nhã Văn lại khôi phục bộ dạng tươi tỉnh, chỉnh đốn tác phong trở về làm hướng dẫn viên duyên dáng của làng du lịch. tới phòng làm việc cuối hành lang, gặp ai cũng mỉm cười chào hỏi cách bình thản, cứ như nơi này chưa từng bị bão quét ngang, cứ như lòng cũng chưa từng bị cơn bão nào tàn phá đêm qua vậy.

      ***

      “Nhìn đôi mắt ấp lánh ánh sao của tôi giờ đen thui như đít nồi đây này” Lúc ăn cơm, Bách Liệt chỉ vào mặt mình, hãy còn lờ đờ vì buồn ngủ.

      Nhã Văn săm soi nửa ngày mà thấy có vấn đề gì nên lắc lắc đầu: “Đại khái là mắt vẫn đen sẵn .”

      “Tư thế nằm của dám khen, cứ xoay xoay lại, hại tôi ngủ được gì hết.” xong, ta còn làm bộ xoa xoa cái cái cổ cứng đơ để chứng minh.

      Động tác Nhã Văn và Annie cùng dừng lại giữa trung, hai người trợn mắt há mồm, bị câu của Bách Liệt dọa đến sợ.

      “À ra hôm qua tớ nằm sô pha, còn Gabriel với Nhã Quân chỉ có thể chen chúc cái giường mà thôi.” Nhã Văn tốt bụng giải thích hộ Bách Liệt.

      “Ai biết còn tưởng với trai Nhã Văn…” Annie khoa trương trợn mắt.

      “Tiểu thư Trần An Ny,” Bách Liệt trưng ra cái vẻ mặt “Tôi chịu nổi ”, “Người ngoài biết gì mà đồn thổi thôi, đến cả cũng nghi ngờ xu hướng giới tính của tôi, khiến tôi đau lòng lắm đấy.”

      Nhã Văn và Annie nhìn nhau, Annie trêu ghẹo: “Vậy tốt à, mọi người đều biết chúng ta là ‘Tỷ muội tình thâm’ mà, có mấy ai nghĩ theo hướng xấu kiểu ‘Tình tay ba’ đâu.”

      xong, hai cứ thế cười sằng sặc đến đau cả bụng. Tâm trạng u ám của Nhã Văn cũng theo trận cười sảng khoái này mà chậm rãi tiêu tán.

      Bách Liệt mới đầu còn tỏ vẻ khinh bỉ ra mặt, nhưng mãi cũng nhịn được mà cười rộ lên. nhìn Annie rồi nhìn Nhã Văn, ánh mắt trở nên nhu hòa: “Nhã Văn, tôi cảm nhận được đây mới chân chính là .”

      Nét cười miệng Nhã Văn dần biến mất, thay thế là nỗi sợ hãi: Tưởng Bách Liệt ra là loại người nào mà có thể nhìn thấu được khi vui cũng như khi buồn, thấu được nội tâm cố ý che giấu bấy lâu, thậm chí còn thấu suốt Bùi Nhã Văn sâu trong trái tim mà còn nhìn thấy.

      công bằng à nha,” Annie than thở, “Thiên hạ liếc mắt là biết để ý đến Nhã Văn, còn tội nghiệp cho tôi ôm mối tương tư, trong khi đối với Nhã Văn tình sâu như biển, tôi chịu thiệt quá rồi.”

      đâu,” Bách Liệt chớp chớp mắt nhìn , “ suốt ngày được buôn bán scandal về soái ca ngời ngời như tôi, lời thế còn gì.”

      “Tưởng, Bách, Liệt…” Annie sắn tay áo, nghiến răng nghiến lợi.

      Nhã Văn nghe ra bọn họ đùa cợt cái gì, chỉ biết ngây ngô cười lúc rồi ngẩn người.

      Bùi Nhã Văn trước đây thế nào, còn nhớ nữa. Nhã Văn ngày xưa ra sao nhỉ? Cởi mở hay khép kín, lạc quan hay bi quan, hoặc chăng, chỉ là con người đơn thuần, mong cầu niềm hạnh phúc nhoi, nhưng hạnh phúc chẳng thấy đâu, chỉ thấy nỗi u buồn luôn trốn trong đáy mắt.

      tự hỏi Bách Liệt hiểu được bao nhiêu, bởi bỗng phát còn chẳng hiểu nổi bản thân mình.

      ***

      Hôm nay trời vẫn còn mưa rầm mưa rề, nhưng so với cơn cuồng phong vũ bão hôm qua mà tốt hơn gấp vạn lần. Cả ngày Nhã Văn gặp Nhã Quân, thẳng đến buổi tối khi biểu diễn sân khấu nhạc kịch kết thúc, mới nhìn thấy A Mao khệ nệ bưng hai đĩa đồ ăn to ụ từ nhà ăn ra.

      “Khẩu vị của khác nhiều rồi nhỉ.” Nhã Văn đến, hai tay khoanh trước ngực.

      “Đây là phần cho Nhã Quân.”

      “Thế ấy đâu.” Nhã Văn hiểu.

      “Em biết à,” A Mao ngạc nhiên, “Sốt rồi, ba mươi chín độ.”

      “A…” Nhã Văn nghẹn lời, sáng sớm lúc lái xe về thấy mặt hơi phiến hồng, nhưng ngờ lại ốm nhanh như vậy.

      theo A Mao đến nơi ở của họ, qua dãy hành lang rất dài, vòng vèo mấy lượt, lại thêm lúc lâu lâu, mới tới được phòng Nhã Quân.

      A Mao đưa khay đồ ăn cho Nhã Văn, quẹt thẻ mở cửa. Căn phòng tối đen u ám, chỉ mở cái đèn ngủ. Nhã Quân nằm giường, tựa cả người vào cửa sổ, bên cạnh bừa bộn đống khăn khố quần áo.

      Nhã Quân dõi mắt ra ngoài, nghe tiếng chuyện mới chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Nhã Văn đứng ở đó, ngây ra, tin vào hai mắt của mình.

      Hốc mắt Nhã Văn chợt nóng, bọn họ từng là em cực kỳ thân thiết, mà giờ còn bằng hai người dưng.

      “Tôi mang đồ ăn đến cho cậu, nhưng hơi nguội rồi.” A Mao đem khay thức ăn đặt bên giường, “À, các cậu trò chuyện , tôi ra bể bơi ngắm đẹp đây.”

      Đại khái, ngay cả A Mao dù ngốc nghếch cũng phát thấy khí bất bình thường giữa hai người bọn họ.

      Cửa đóng “Phanh” tiếng, căng phòng chỉ còn lại mảng yên tĩnh nặng nề.

      … sao lại sốt.. Sáng nay tốt lắm mà.” Nhã Văn đến bên cạnh, cầm lấy bàn tay nóng hổi của cách vụng về.

      “Tối qua bị cảm lạnh.” Nhã Quân dám nhìn , hốt hoảng quay mặt ra phía khác.

      “… Hôm qua nên tới, mưa gió như vậy rất nguy hiểm.” càng càng lúng túng, cảm thấy lời lẽ của mình hơi thừa thãi.

      “Tại sao em lại đến đây?” Nhã Quân đột ngột lên tiếng, cố tình lờ quẫn bách trong giọng của Nhã Văn. hỏi thẳng, muốn cho thời gian suy nghĩ vẩn vơ.

      “…”

      tưởng em hận đến nỗi muốn biến mất khỏi thế này luôn chứ.” nhìn , khóe miệng khẽ nhếch tia cười khổ.

      nên lời. Đúng vậy, ước gì biến mất ngay lập tức, nhưng mà chung quy…

      “Bùi Nhã Văn…” Khuôn mặt Nhã Quân dưới ánh trăng hắt qua cửa sổ trở nên trắng bệch, “ ngờ em nhẫn tâm đến vậy.”

      “…”

      “Nếu dì gọi điện cho , biết phải đâu tìm em đây.”

      “…”

      tuyệt vọng lắm rồi, muốn quên em, muốn làm người trai tốt như trước đây…” Tiếng nghẹn ngào, “Nhưng làm được.”

      “…”

      “Khi gặp gỡ với người con khác, ấy bỗng ngơ ngác nhìn , hỏi làm sao, ấy vừa rồi gọi ‘A Văn’, ấy hỏi A Văn là ai? đáp được, câu cũng thể.”

      Nhã Văn cắn môi, rất nhiều thời điểm phải họ có câu trả lời, chỉ vì bọn họ sợ cái đáp án mà mình vốn biết từ lâu.

      “Nếu tới tìm em, em bao giờ quay về, cả đời gặp sao?”

      Nhã Văn gục đầu xuống, giọng : “Nhưng em có biện pháp nhìn bằng cách khác…”

      “… ! Em cho lựa chọn, cố gắng hết sức ngay cả khi em chỉ coi trai, dù biết thất bại nhưng vẫn thử hết mọi cách có thể, ít nhất cho mình cơ hội, nhưng em căn bản cơ hội cũng ban cho .”

      còn muốn cơ hội nào nữa…” Nhã Văn run rẩy.

      Ánh mắt Nhã Quân bỗng trở nên áy náy, nhưng vẫn vô cùng kiên nghị: “Xin lỗi.”

      xốc chăn đứng lên, Nhã Văn mới phát chỉ mặc độc cái quần cộc, khỏi bối rối lui về sau vài bước.

      cố ý…”

      “… Đừng nữa,” nhìn , “Nếu, em vẫn coi trai, nếu em đồng ý quên tất cả mọi chuyện…”

      “…” Nhã Quân cũng nhìn Nhã Văn.

      làm ơn quên hết và coi em như em thực được ?”

      Bọn họ nhìn nhau lâu, giống như muốn đọc câu trả lời trong ánh mắt đối phương. Cuối cùng, Nhã Quân bật thốt: “ thể.”

      túm lấy cánh tay Nhã Văn, hung hăng hôn khiến muốn ngừng thở, đầu óc trở nên trỗng rỗng. Đôi môi nóng rực, bàn tay đặt sau gáy cũng vậy, càng chống cự bao nhiêu, càng dồn sức mạnh bấy nhiêu.

      Nhã Văn lần đầu có cảm giác còn chốn dung thân. từng vì mà đào tẩu, tới quốc gia xa lạ, chốn tránh chỉ vì biết nên đối xử với người đàn ông này như thế nào. Mơ tưởng đến ngày mọi chuyện đều là quá khứ, cũng buông tay, bọn họ có lẽ vẫn còn cơ may níu kéo mối quan hệ ruột thịt, chứ phải đối mặt nhau với tư cách là hai cá nhân riêng biệt Bùi Nhã Văn và Bùi Nhã Quân như bây giờ.

      Nhưng vào thời khắc khi Nhã Quân kiên định thể, Nhã Văn biết mình sai rồi, họ bao giờ trở về làm người thân được nữa. chạy trốn của khiến quên , ngược lại còn làm thêm quyết tâm đến cố chấp.

      biết qua lâu, vài phút, hoặc chỉ vài giây, Nhã Quân chậm rãi buông ra. cúi đầu nhìn sâu vào đáy mắt Nhã Văn, mong tìm kiếm điều gì đó. Nhã Văn cũng cố dồn đủ dũng khí để nhìn , bất giác kinh ngạc, phát còn là chàng thiếu niên trong ký ức của . Họ chia lìa vài năm, từng cố hết sức để quên đối phương, kết quả người kia trong trí nhớ của mình càng lúc càng ràng hơn, mà khi chân chính đứng trước mặt nhau như thế này, ngược lại đều cảm thấy đối phương xa lạ.

      Cửa bỗng nhiên bị mở ra từ bên ngoài, A Mao cúi đầu nhìn thẻ phòng, miệng còn than thở sao lại nhớ phải đem theo cái nọ cái kia, khi ngẩng đầu nhìn thấy hai em Bùi gia ôm chặt nhau, bất giác kinh ngạc đứng như trời chồng.

      Nhã Văn bừng tỉnh khỏi cơn mơ, đẩy Nhã Quân ra, chân tay luống cuống: “Em, em còn có việc cần làm…”

      cuống cuồng lao ra khỏi phòng, cảm giác như thân thể này giọng này còn là của mình nữa, ước sao được trở thành người khác, người chưa bao giờ là em của Bùi Nhã Quân tốt biết bao.

      A Mao vội nhường đường cho Nhã Văn, ngơ ngác nhìn theo bóng , rồi lại nhìn Nhã Quân.

      Nhã Quân ảo não bất đắc dĩ ôm ngực, càu nhàu A Mao: “Cậu cũng là kẻ thù tiền kiếp của tôi đấy.”

      “…”

      ***

      Bước chân Nhã Văn có chút lảo đảo, chậm chạp cước bộ dãy hành lang tràn ngập ánh trăng, bốn bề yên tĩnh tiếng động, im ắng cách đáng sợ. biết mình định đâu, lúc ấy chỉ hành động theo bản năng, bất luận là đường nào, chỉ cần thoát khỏi Bùi Nhã Quân là đủ.

      Nhã Văn thẫn thờ lòng vòng mấy lần, để ý đâm vào người trước mặt.

      “Nhã Văn.” Bách Liệt bị đụng trúng đứng vững nhưng vẫn cố đưa tay đỡ khỏi ngã.

      Nhã Văn lập tức điều chỉnh tâm trạng nhếch miệng đầy gượng gạo, đúng là gặp vận rồi, thời điểm muốn gặp cái người hiểu nhất đời này thì lại đụng ngay phải ta.

      Bách Liệt chăm chú nhìn Nhã Văn, ánh mắt làm muốn lảng tránh, thậm chí có thể cảm thấy, chỉ cần nhìn một cái là biết hết được những suy nghĩ rối loạn trong đầu . Đứng dưới ngọn đèn mờ ảo, lên tiếng hỏi điều gì, chỉ ́ tình nở nụ cười quyến rũ chết người: “Nhàn rỗi quá hả, thôi, tôi đưa đến một nơi rất tuyệt vời.”

      ***

      Nơi rất tuyệt vời của Bách Liệtchính là khu vực hồ sen nằm dọc đường ven biển vô cùng hẻo lánh, cạnh hồ có khu rừng , luôn mang đến cho người khác cảm giác u tĩnh mịch mỗi lần ngang qua, ban đêm khỏi , tối thui đến muốn nhìn năm ngón tay cũng thấy đâu.

      “Chỗ quái quỷ gì đây…” Dù chìm đắm trong tâm trạng nặng nề, Nhã Văn vẫn thấy hơi rợn người, túm chặt lấy tay Bách Liệt, dám bước tiếp.

      “Cứ theo tôi.” Giọng Bách Liệt dịu dàng như an ủi dỗ ngọt , cầm tay , chậm rãi tiến về phía trước.

      Bàn tay ấm áp của Bách Liệt khiến Nhã Văn bình tâm lại. Mặc dù bao quanh là bóng tối, nhưng có Bách Liệt bên cạnh nên vẫn dò dẫm mò đường đằng sau .

      Được lúc, Bách Liệt dừng lại.

      biết chúng ta ở đâu ?” hỏi.

      biết…”

      đứng cầu bắc ngang qua hồ sen, giờ hãy vịn tay lên thành cầu, thử nghĩ xem, nếu bây giờ là ban ngày, điều nhìn thấy là gì?”

      Nhã Văn tập trung, nhìn vào khoảng đen như mực, nếu là ban ngày ư, tưởng tượng thấy hồ nước trong veo với vô vàn cánh sen hồng xinh đẹp, đỡ bên dưới là những phiến lục bình xanh ngát, ở đây ít người lui tới do hồ bị che chắn bởi rừng đại thụ… càng nghĩ, càng cảm thấy đáng sợ như ban đầu.

      “Tôi hồi rất sợ bóng tối, hơn mấy đứa con nít khác nhiều,” Bách Liệt , “Ông nội tôi vì vậy nhốt tôi vào nhà kho, đèn bên trong hỏng, thể thấy được gì, lúc ấy tôi khóc lóc thảm thiết lắm.”

      “…” Nhã Văn hướng về nơi nghe thấy thanh trầm thấp của Bách Liệt.

      “Sau đó ông ở ngoài cửa, khuyên nhủ tôi, ông bảo hãy làm như bình thường, coi như con ngồi trong phòng khách cùng nội trò chuyện thôi, cùng nội chuyện có gì đáng sợ đâu.”

      “…”

      “Mới đầu tôi chịu, vẫn ầm ĩ đòi ra ngoài, bà nội thấy nên đau lòng, muốn mở cửa cho tôi, nhưng ông kiên quyết đồng ý. Đợi tôi kêu gào hết hơi hết sức rồi, nội lại tiếp tục tám nhảm đủ thứ, chợ đêm có hàng ăn vặt nào ngon, thằng cu hàng xóm hôm qua nghịch dại nên hôm nay bị mẹ mắng, TV tối nay phát những gì… Sau đó tôi dần bình tĩnh hơn. Tôi có thể nhìn thấy trong bóng tối cái tủ đựng rượu được trưng cất trong kho, chúng vẫn ở đó, nhúc nhích lấy phân.”

      Dừng chút, hỏi: “ biết điều này nghĩa là gì ?”

      Nhã Văn lắc đầu, nhưng lại nhớ ra Bách Liệt nhìn thấy được.

      “Có nghĩa là, con người ta thường sợ hãi cách mù quáng, nỗi sợ chỉ do ta tưởng tượng ra thôi, chúng ta cho rằng là thế này, nhưng thực tế lại thế khác, khi tìm ra căn nguyên của nó, phát quá ghê gớm như nghĩ.”

      “…”

      “Hồ sen này có đáng sợ ?”

      ” Nhã Văn tìm thấy đường nét khuôn mặt của Bách Liệt trong màn đêm, dường như mỉm cười.

      “Có đôi khi những điều chúng ta sợ hãi nhất đều là do bản thân mình tự suy diễn ra. Rất buồn cười phải sao?”

      Nhã Văn ít nhiều cũng hiểu ý của Bách Liệt, nhưng tựu chung vẫn thấy mơ hồ như cũ.

      “Nhã Văn” Bách liệt xoay bả vai hướng về ngọn đèn phía xa xa, “Nếu nhìn từ hướng đó, cảm thấy mặt hồ như tỏa sáng vậy.”

      Nhã Văn nương theo hướng ánh đèn nhìn lại, bỗng nhiên cảm thấy cảnh vật trước mắt tất cả đều trở nên ràng.

      thông minh, có nhiều chuyện, chỉ cần chịu suy sét kỹ điều gì có thể gây trở ngại cho cả.”

      Nhã Văn lần đầu tiên muốn cảm ơn Bách Liệt từ tận đáy lòng, dù nóng lạnh thất thường, khi gần khi xa, nhưng mỗi lúc trở nên yếu đuối đều nhận được giúp đỡ từ . Có đôi khi tự hỏi rốt cuộc quan hệ giữa họ là gì, thể xem như bạn tốt, vì giữa họ có rất nhiều bí mật; nhưng là bạn bè nình thường lại càng , Bách Liệt hiểu như hiểu chính bản thân mình. Bách Liệt là… người vô cùng đặc biệt, chí ít đối với là như vậy.

      “Cảm ơn .” Nhã Văn giọng .

      Bách Liệt đáp, chỉ lặng lặng đứng sau lưng , giống như từ trước đến giờ, vẫn luôn đứng sa
      Last edited: 13/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :