1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhi nữ hầu môn - Tố Tố Tuyết (41)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Hưu thư

      Chân mày đẹp như tranh vẽ, mặt như bạch ngọc, đôi con ngươi thăm thẳm giống như thủy triều đánh tới, tất cả kết hợp lại tạo thành khuôn mặt tuấn dật, ánh mắt kia ngày thường ôn nhuận giờ phút này vì vừa trải qua kích tình mà trở nên mờ ảo mông lung, tóc tai hỗn độn, có vài sợi rơi xuống cái trán trơn bóng, che đôi lông mày rậm rạp, áo cũng có chút tản ra, lộ ra mảnh da thịt, cơ ngực phập phòng gợi cảm mà mị hoặc.

      Cảnh đẹp như vậy nhưng ở trong mắt của Tuệ An lại vô cùng đáng sợ, đây là phu quân mà nàng ngưỡng mộ trong lòng, đó chính là gương mặt khiến ánh mắt đầu tiên nàng nhìn đến để rồi từ đó về sau nhớ mãi quên, thích điên cuồng, nàng quản chuyện trở thành trò cười cho toàn kinh thành mà quấn lấy . Cho dù bị ghét bỏ vẫn muốn dụng hết tâm tư để trở thành của thê tử . Cho dù mấy tháng qua chưa từng đặt chân đến viện của nàng, nàng từng ảo tưởng ngày nhận được quan tâm của ...... Lại nghĩ tới...... ra hết thảy chỉ là chuyện cười, hóa ra nàng vẫn đắm chìm trong mộng đẹp của mình, tất cả đều là nàng tự lừa mình dối người.

      Lí Vân Sưởng ngờ Tuệ An đến dây, trong mắt lên kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt bình tĩnh trở lại, chẳng qua là vầng trán ngày thường luôn giãn ra giờ đây hơi nhăn lại.

      biết vì sao, khi đón nhận ánh mắt của , Tuệ An lại thể đối mặt, trận đau đớn toàn tâm liệt phế ùn ùn kéo đến làm cho chút ít kêu ngạo còn lại của nàng cũng trở nên vô dụng. Nàng thể đứng ở chỗ này, nhìn muội muội thương và phu quân lấy loại tư thái này rúc vào nhau, chuyện này chẳng khác gì đem tự tôn và kiêu ngạo của nàng ném xuống đất cho người ta hung hăng giẫm lên.

      Trong lòng chua xót, hốc mắt đau đớn, Tuệ An hung hăng cắn môi xoay người bỏ chạy, chạy được vài bước lại nghe phía sau truyền đến giọng mềm mại của nữ tử.

      “Tỷ tỷ, chúng ta...... Ta thích Vương gia...... Hôm nay là khó kìm lòng nổi, người nên trách Vương gia!”

      Bước chân Tuệ An vô cùng lộn xộn, trong lúc bối rối chân trái dẫm lên chân phải, giày thêu của chân phải vì vậy mà rơi xuống. Tuệ An quan tâm, nàng cởi bỏ chiếc giày còn lại nhấc váy điên cuồng chạy vội về phía xa xa, trong lòng chỉ ý niệm – nhanh rời khỏi nơi này!

      Chạy ra đến cây cầu, đúng lúc gặp mấy người Hạ Mộng bưng điểm tâm lên cầu về phía bên này, Tuệ An ngừng chạy thẳng làm cho mấy nha đầu khỏi kinh hô tiếng. Đến lúc lấy lại tinh thần Tuệ An chạy ra khỏi cây cầu, vòng qua núi giả, biến mất thấy.

      Mấy nha đầu biết xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy dung nhan Tuệ An chỉnh tề, sắc mặt trắng bệch, chắc là hoảng sợ .

      “Chủ tử!?”

      Mấy người liếc nhau vội vàng bỏ lại vật trong tay đuổi theo Tuệ An. Nhưng Đỗ ma ma và Hỉ Mai khi nhìn thấy bóng dáng các nàng rời liền nở nụ cười sâu.

      “Rốt cuộc nhị nương cũng được đền bù như mong muốn.”

      “Đại nương dẫm đầu nhị nương nhiều năm, đều là con vợ cả, nhị nương chúng ta về điểm này bằng Thẩm Tuệ An nàng sao? Hừ, tuy phu nhân kế thất, nhưng cũng là mẹ cả của Thẩm Tuệ An, dựa vào cái gì phải xem sắc mặt của nàng ta mà sống, như vậy có đạo lý!”

      Lại trong Hà đình, đợi đến Lí Vân Sưởng quay đầu lại chỉ kịp nhìn thấy hai gò má tái nhợt của Tuệ An, tiếp theo liền thấy nàng xoay người vội vã bỏ chạy. người nàng mặc bộ váy dài màu hồng theo bước chân tạo thành đường cong đẹp mắt, mặt thêu hoa nhài, cánh hoa giống như muốn bay ra ngoài, bóng dáng ấy giống như muốn bay lên, vòng eo mảnh khảnh, bộ dáng dường như muốn biến mất ngay lặp tức.

      biết vì sao khi nhìn thấy hình ảnh yếu ớt đó lảo đảo xa nhưng lại khiến cho trận ngẩn ngơ, lồng ngực nảy sinh khó chịu, nâng tay đẩy thân thể mềm mại nằm ở trong lòng ra, nhanh chóng sửa sang lại quần áo hỗn độn, gương mặt mới vừa rồi còn ửng hồng nháy mắt liền khôi phục về trạng ban đầu.

      Lùi lại bước, bình tĩnh nhìn đến Tôn Tâm Từ đầu tóc tán loạn, y phục chỉnh tề, lộ ra mảng lớn da thịt tuyết trắng, vội vàng nhặt lại quần áo.

      “Là ngươi mời nàng đến?” Giọng của lạnh băng mang theo muôn trùng xa cách.

      Tôn Tâm Từ chưa từng nhìn thấy Tần Vương ngày thường ôn nhuận bây giờ lại có biểu tình trầm như vậy, lập tức sắc mặt trắng bệt, nhanh chóng cúi đầu nhưng lại rất nhanh ngẩng đầu, vội vàng .

      phải ta, là tỷ tỷ chờ lâu thấy ta đến, nên mới thế này......”

      Lời của nàng ta còn chưa dứt bị dừng lại giữa chừng, bởi vì Lí Vân Sưởng mới vừa rồi vẫn còn đứng cách hơn ba bước lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng mà giờ phút này ở ngay trước mặt nàng ta, năm ngón tay phải như sắt gắt gao chế trụ cái cổ mảnh khảnh của nàng ta, chậm rãi co ngón tay lại.

      Tôn Tâm Từ hoảng sợ trừng lớn mắt, hô hấp bắt đầu khó khăn.

      “Chớ tính toán với Bổn vương, cho dù Bổn vương thích nàng, nhưng ngươi nhớ kỹ, nàng là Vương phi Tần vương phủ này. Chỉ cần ngày nàng còn là thê tử của Bổn vương ngươi đừng mong nhục nhã nàng! Bổn vương hứa ban cho ngươi vị trí sườn phi, ngươi tốt nhất đừng vọng động cho ta!”

      Lí Vân Sưởng ôn nhuận nho nhã nổi tiếng tại Đại Huy, mà bây giờ lời mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, bộ dáng bình tĩnh này cũng là cực kỳ hiếm thấy, huống chi giờ phút này khuôn mặt ôn hòa kia ràng mang theo tàn nhẫn, làm cho hô hấp càng ngày khó khăn, Tôn Tâm Từ sớm bị làm cho sợ tới mức nước mắt chảy liên tục, trong nháy mắt chỉ có thể ngừng tỏ vẻ hiểu được.

      “Chỉ lần này!”

      Lí Vân Sưởng xong buông tay ra, xoay người ra khỏi đình. Thân thể Tôn Tâm Từ mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.

      Tuệ An hoảng hốt chạy bừa ra hoa viên, đường chạy như bay, nô tỳ trong vương phủ đều cả kinh thế nhưng lại người nào dám tiến lên ngăn trở.

      Tuệ An chạy đến hai chân như nhũn ra mới đặt mông ngồi khối đá ven đường, trong đầu ong ong, đón nhận ánh nắng mặt trời nàng mở to mồm thở hổn hển, hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần.

      Buồn cười chính là, phát đầu tiên Tuệ An nghĩ đến là, nàng rốt cuộc lại ở trước mặt của bêu xấu, như thế có chút nào giống nương khuê tú bỏ chạy như điên, sợ là càng thêm khinh thường nàng?

      Ý niệm này vừa gieo xuống trong đầu, trước mặt Tuệ An lại lên màn châm chọc mới vừa rồi, sau đó nàng liền cười tự giễu mình, tiếng cười ấy do cúi đầu nên bị đè nén dần dần càng lúc càng lớn, cuối cùng Tuệ An khống chế được hai tay đè ép bụng cất tiếng cười to lên, cơ hồ cười đến đau cả hông.

      “A, đây phải là tỷ tỷ sao, người vui bằng mọi người cùng vui, tỷ tỷ có chuyện gì vui vẻ lại cười thành như vậy, có thể cho tỷ muội chúng ta nghe chút, để cho chúng ta cũng được hưởng lây chút khí vui vẻ?”

      Phía sau đột nhiên vang lên giọng nữ tử dịu dàng, tiếp theo lại có thêm thanh thanh thúy giống như chim hoàng oanh cất tiếng .

      “Đúng vậy, nghe Vương gia vừa mới hồi phủ, nghĩ đến tỷ tỷ vui vẻ như vậy nhất định là với có liên quan Vương gia. Nhưng mà Gia tặng cho tỷ tỷ vật hiếm gì thế? Ai chẳng biết gia chúng ta coi trọng nhất là tỷ tỷ.”

      Nghe tiếng cười châm chọc, tiếng cười Tuệ An dần dần dừng lại, chậm rãi đứng dậy sửa sang lại quần áo, thói quen đứng thẳng lưng, quay đầu nhìn về phía người tới.

      Chạm mặt là hai mỹ nhân dáng vẻ yểu điệu, đúng là hai tiểu thiếp mới nạp của Tần vương. Giờ phút này hai người giống như nhu nhược động lòng người mặt lộ vẻ kinh ngạc.

      “Này, tỷ tỷ sao vậy? Sao mặt toàn là nước mắt?”
      Last edited by a moderator: 2/4/15
      Chris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Rời vương phủ


      “Vương gia, này......” Sau khi Khương Kì sửng sốt, thông suốt nhưng có chút lo âu đứng lên chỉ vào tờ giấy hưu thư, muốn lại thôi.

      biết Vương gia là người như vậy, Vương phi thể xứng, tính tình Vương phi thô lỗ, lại hay đố kị loạn gia, dẫn tới dân chúng trong kinh lấy vương phủ ra làm trò cười để mua vui, Vương gia hưu thê vẫn là chuyện hợp lí.

      Hơn nữa chuyện hưu thê này, theo lý đúng là chuyện nhà của vương phủ, tới phiên phụ tá như lắm miệng. Mặc kệ cuối cùng Vương phi được Thánh Thượng tứ hôn ra sao, nhưng nếu giải bày ở chỗ Hoàng Thượng, Vương gia cũng khó tránh khỏi bị chỉ trích, nếu Vương gia tập trung vào nghiệp lớn sao, nhưng Vương gia......

      Sao Lí Vân Sưởng biết được lo lắng của Khương Kì, giơ tay lên ý bảo Khương Kì ngồi xuống, vừa cầm hưu thư trong tay khẩy cho khô hết mực, vừa cười :

      “Khương công quá lo lắng rồi, lúc trước phụ hoàng tứ hôn vốn là vì muốn lấy lại binh quyền của Thẩm gia, khiến Thẩm Tuệ An tự mình từ bỏ quyền thừa kế hầu vị (*) của Phượng Dương. Hôm nay phụ hoàng được kết quả như mong muốn, tất nhiên để ý Thẩm Tuệ An có phải là Tần vương phi nữa hay , huống chi phụ hoàng dựa vào việc Thẩm Tuệ An có tầm nhìn hạn hẹp mà đếm xỉa đến chuyện này. Bây giờ sao lại cho rằng Bổn vương hưu nàng là vì tình cảm rạn nứt? Khi nào vậy, người đời đều biết Thẩm Tuệ An hay ghen ghét đố kị, Bổn vương hưu thê thực chất chỉ là hành động đương nhiên phải làm, sao lại vì vậy mà bị chỉ trích chứ? Sợ rằng nếu Bổn vương dễ dàng tha thứ cho Thẩm Tuệ An lần nữa, mới có thể khiến cho người đời tiếp tục cười nhạo Bổn vương là người vô dụng. Thử hỏi nếu ngay cả chuyện nhà mà Bổn vương còn quản lý được, dũng khí hưu thê cũng dám, lấy cái gì khiến người ta tin phục đây?”

      (*) Hầu: Còn được gọi là Tước Hầu, Các nhà đế vương đặt ra năm tước để phong cho bầy tôi, tước Hầu là tước thứ hai trong năm tước: Công, Hầu, Bá, Tử, Nam (公侯伯子男). Đời phong kiến, thiên tử phong họ hàng công thần ra làm vua các xứ, gọi là vua chư hầu, đời sau nhân thế mượn làm tiếng gọi các quan sang.

      Khương Kì nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười: “Vương gia phải.”

      “Minh Sảng, chuyển nó cho nàng ta, Tùng Hạc viện là nơi quan trọng của Vương Phủ, hãy làm cho nàng sớm rời khỏi.”

      Lí Vân Sưởng cầm hưu thư đợi Lí Minh Sảng trả lời, chờ nhận lấy đem , sau đó lại tiếp tục thảo luận chính vụ với Khương Kì (nghiên cứu thảo luận việc chính trị) , nét mặt chưa từng có chút gợn sóng, giống như chuyện mà xử lý khi nãy chẳng qua chỉ là chuyện tầm thường.

      Bên ngoài Tùng Hạc viện, Tuệ An im lặng nhìn chằm chằm dưới chân, tâm trạng nàng bay lơ lửng, nàng phát giác toàn bộ những chuyện xảy ra trong hôm nay rất đả kích mình. Nhưng giờ phút này trong lòng nàng lại bình tĩnh lạ thường, ngay cả tí gợn sóng cũng có.

      Đối mặt với việc Lí Vân Sưởng có muốn gặp nàng hay , rồi tiếp theo gì đó hay làm gì đó cho nàng, chút nàng cũng hề chờ mong và để ý, giống như thoáng cái đánh mất mục tiêu theo đuổi của chính mình. Cho nên thứ gì cũng trở nên có cũng được mà có cũng chẳng sao, vì nó còn quan trọng nữa.

      Tuệ An nhếch môi cười chua chát, lại nghe thấy tiếng bước chân truyền đến ở phía trước, ngẩng đầu lên quả là Lí Minh Sảng bước đến đây. Nhìn thấy ánh mắt hướng về phía mình mang theo tiếc thương và lo lắng, đôi mắt sáng của Tuệ An chớp chớp, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước.

      Ngược lại Lí Minh Sảng bị nàng bình tĩnh nhìn chằm chằm như thế càng cảm thấy thấp thỏm hơn, dựa theo tâm ý của Vương phi đối với Vương gia, giờ phút này đáng nhẽ nàng bổ nhào đến hỏi có phải chăng Vương gia cho gọi nàng vào , sao nét mặt lại bình thường giống như thiên hạ có việc gì xảy ra vậy.

      Nhìn tờ hưu thư trong tay, Lí Minh Sảng tự chủ thả chậm cước bộ, thầm nghĩ, ra vị Vương phi này cũng rất đáng thương, cả trái tim đều đặt ở người Vương gia, chỉ tiếc Vương gia chán ghét nhất là nữ nhân luôn dây dưa làm phiền người, lại thêm lòng đố kị của Vương phi quá lớn, thường ầm ĩ khiến Vương gia nhiều lần bị bẻ mặt. Vương gia là người làm nên đại , sao có thể chỉ có nữ nhân. Huống chi nữ nhân này còn chưa chịu tỉnh ngộ, luôn làm cho người ta vui, nữ nhân như thế chưa hề giúp ích được gì cho Vương gia.

      Ngẫm đến đây, hầu như nỡ gương mặt Lí Minh Thích biến mất còn móng, chân bước thoải mái, tới trước mặt Tuệ An hai lời liền giơ hai tay đưa hưu thư.

      “Ý tứ của Vương gia đều nằm hết trong này, mời người trở về thôi.”

      Lúc nảy Tuệ An thấy sắc mặt khác thường, trong lòng có tính toán, ung dung nhận lấy hưu thư đưa, nhìn cũng nhìn tới xoay người rời . Trái lại khiến cho Lí Minh Sảng sửng sốt lúc lâu, nhìn chằm chằm theo bóng dáng của nàng xa, thầm nghĩ có phải hôm nay Vương phi bị trúng tà rồi , cũng biết vừa rồi xảy ra chuyện gì ở hậu viện, mà khiến Vương gia viết hưu thư, nhưng sao Vương phi lại có bộ dạng như vậy, ngược lại làm cho lòng vốn muốn hiếu kỳ cũng phải sinh ra tò mò nghiên cứu.

      Tuệ An nhanh, từng bước cực nhàng, chỉ là tờ giấy bị nàng nắm chặt trong tay, lòng bàn tay rịn ra lớp mồ hôi.

      Mặc dù nàng chưa mở hưu thư trong tay ra, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh con dấu đỏ trang giấy, nàng liếc mắt qua cái liền nhận ra được, đó là con dấu riêng của Lí Vân Sưởng.

      Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nàng dám mong muốn xa vời là do mặt mũi đối mặt với nàng nên mới viết lời giải thích ở giấy, huống chi lời tầm thường cần gì phải đóng dấu. Vậy thứ gì mới có thể có dấu ấn đây, nàng cần xem cũng hiểu ...... Cho tới bây giờ vẫn luôn lạnh nhạt với nàng!

      Từ lúc mới quen, nàng viết ít thư tình cho , nhưng chưa bao giờ trả lời dù chỉ đôi câu hay vài chữ, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến lần đầu tiên viết thư cho mình, lại là tờ hưu thư.

      Tuệ An chế giễu cười ra tiếng, nâng năm ngón tay lên nhàng mở ra, gió thổi qua trang giấy cuốn theo nó xoay vòng rồi rơi xuống giữa mặt hồ, chìm trong nước biến mất thấy.

      Tuệ An chưa tiến vào Xuân Hi viện, gặp Hạ Mộng và Thu Kì ở cửa viện lo lắng nhìn xung quanh, thấy nàng trở về vẻ mặt hai người đều vui mừng, vội vàng tiến lên đón.

      “Chủ tử, người đâu thế, nhưng trở về là tốt rồi.”
      Nhìn mặt hai người lộ vẻ lo lắng, lòng Tuệ An bỗng dưng ấm áp, mặt lên nụ cười yếu ớt, nhàn nhạt : “Đông Bình và Xuân Nguyên đâu?”

      “Các nàng dẫn người tìm chủ tử, để nô tỳ kêu người gọi các nàng trở về, chủ tử, người có việc gì chứ?” Hạ Mộng vừa trả lời nàng, vừa tinh tế đánh giá vẻ mặt Tuệ An, chỉ cảm thấy sắc mặt nàng tái nhợt dọa người, nhưng nét mặt nhìn ra được cái gì, trái lại khiến lòng nàng càng bất ổn hơn.

      Vừa rồi chủ tử quần áo xốc xếch lao ra khỏi viện, lâu sau sắc mặt của Vương gia cũng tốt ra khỏi đình. tại chủ tử bình tĩnh như vậy, nhưng sắc mặt lại tái nhợt dọa người, quả thực làm cho trong lòng người ta bất an. Các nàng lại biết rốt cuộc vừa nãy xảy ra chuyện gì, nên biết nguyên nhân từ đâu, sốt ruột mà.

      Thấy hai người cẩn thận nhìn mình chăm chú, lòng Tuệ An lại ấm thêm vài phần, kèm theo nụ cười được phát ra càng tự nhiên, vẫy tay : “Được rồi, có chuyện gì mà chủ tử các ngươi thể chịu được, ta rất tốt, còn tốt hơn so với lúc trước. Thu Kì phái người tìm hai nha đầu kia trở về, Hạ Mộng theo ta quay về viện thu dọn đồ đạc, chúng ta trở về Tôn phủ!”

      Hai người nghe vậy đều kinh ngạ, quay về Tôn phủ sao? Lúc trước Vương gia nạp thiếp, trong lòng chủ tử vẫn chưa từng muốn về nhà mẹ đẻ, sao hôm nay hai lời thu dọn đồ quay trở về?

      Còn có việc gì mà thể trải qua, quả chủ tử vừa kiên cường vừa hiếu thắng, nhưng chuyện lần này chắc có liên quan đến Vương gia, dường như chủ tử còn giống như chủ tử nữa rồi.
      Last edited by a moderator: 7/4/15
      Hale205, Tôm ThỏChris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ràng chuyện hôm nay có liên quan đến Vương gia, tuy biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nảy ở trong đình cũng chỉ có Vương gia và nhị tiểu thư mà thôi, chủ tử đúng lúc đến giống như bị hoảng sợ rồi kích động chạy ra ngoài, các nàng phải là lũ ngốc, ít nhiều vẫn phải đoán được ít manh mối.

      tại chủ tử bình tĩnh muốn về nhà mẹ đẻ như vậy, làm cho Thu Kì và Hạ Mộng càng luống cuống hơn. Hạ Mộng thấy Tuệ An về viện, vội vàng nháy mắt Thu Kì, Thu Kì thở dài tiếng rồi phân phó bọn nha đầu chia nhau tìm Đông Bình và Xuân Nguyên.

      Hạ Mộng tiếp bước đuổi kịp Tuệ An, thầm nghĩ chuyện hôm nay hiển nhiên có liên quan đến nhị nương, chẳng lẽ bây giờ Tuệ An muốn về phủ tìm nhị nương tính sổ?

      Nhị nương đó phải là người tốt, chẳng qua luôn giả bộ ở trước mặt chủ tử, chủ tử lại là người có tính nghi ngờ, vẫn bị nhị nương lừa gạt. Mặc dù các nàng từng khuyên nhủ người, thế nhưng chủ tử cũng để ở trong lòng, tóm lại nhị nương và chủ tử vẫn được sinh ra cùng phụ thân, các nàng khuyên cũng tiện. Tuy rằng nhị nương thường sử dụng vài thủ đoạn , có ít tâm tư nhưng chưa đến mức làm ra chuyện quá phận, cho nên các nàng hề đề phòng chặt chẽ nhị nương, nhưng ngờ hôm nay chủ tử lại bị nhị nương nhẫn tâm tính kế như vậy.

      Nàng và Xuân Nguyên và hai nha đầu khác là bốn người do phu nhân đặc biệt chọn lựa theo chủ tử, lớn lên từ cùng chủ tử, chuyện mà chủ tử nghĩ tới các nàng vốn nên suy nghĩ nhiều hơn. Chủ tử suy xét thỏa đáng các nàng vốn nên khuyên nhủ nhiều hơn, nhưng mà đến cùng các nàng vẫn hề làm tốt, để cho phu nhân thất vọng rồi.

      Nghĩ đến Phượng Dương hầu qua đời, mẫu thân Thẩm Thanh của Tuệ An, Hạ Mộng cảm thấy áy náy, lập tức nàng ra sức nắm chặt tay thành nấm đấm. Hôm nay chủ tử biết nhị nương tính kế, để lát trở lại Tôn phủ, cho dù mất mạng nàng cũng trút giận thay cho chủ tử.

      Hạ Mộng nghĩ như vậy bước nhanh vượt qua Tuệ An, cẩn thận đánh giá thần sắc của nàng, lúc này mới hỏi: “Chủ tử muốn trở về Tôn phủ sao? Vậy muốn ở bao lâu? Nô tỳ gom hết đồ nữ trang.”

      Bỗng dung Tuệ An ngừng bước lại, khóe môi xuất nụ cười chua sót, mắt nhìn vòng ở trong viện Xuân Hi, nét mặt ảm đạm, tiếp theo liền hít sâu hơi, thở ra hơi rồi mới nhìn về phía Hạ Mộng, cười : “ phải các ngươi cũng thích ở vương phủ này sao? Hôm nay ta mang bọn ngươi ra khỏi phủ, chúng ta bao giờ quay trở lại nữa! Ngươi hãy thu gom vài bộ quần áo thường mặc, đồ khác chờ trở về Tôn phủ mấy ngày sau ta phái Chu quản gia đến vương phủ lấy, nghĩ đến khi đó ắt có người thu dọn đồ thay chúng ta.”

      Dứt lời, cả người nàng liền thoải mái ít, lắc lắc đầu bỏ lại Hạ Mộng còn ngu ngơ rồi vén rèm vào phòng.

      Hạ Mộng ngạc nhiên lúc lâu, bây giờ mới phản ứng lại, mặt xanh trắng đan xen vào nhau, dám tin nhìn chằm chằm phòng chính vừa thả rèm tương phi xuống, tiếp theo hốc mắt đỏ lên trong lòng hoàn toàn rối loạn, bước chân lảo đảo chạy ra khỏi viện.

      Mới ra sân liền gặp ba người Xuân Nguyên vội vàng đến, giọt nước mắt to như hạt đậu lập tức rơi xuống. Hạ Mộng chạy như bay về phía ba người, bắt lấy cánh tay Thu Kì nghẹn ngào: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, chủ tử chúng ta bị Vương gia hưu rồi! Sao Vương gia có thể khinh người như thế! được, các ngươi có thể để chủ tử làm vật hy sinh sao, ta muốn tìm Vương gia để hỏi ràng! Dù là vương hầu cũng thể chà đạp nương chúng ta như vậy được!”

      Ba người Xuân Nguyên nghe vậy cả kinh, nước mắt liền chảy ào ạt xuống, trong lòng vừa vội lại vừa phẫn nộ. Đông Bình lau nhanh nước mắt, túm chặt tay Hạ Mộng : “, ta và ngươi tìm Vương gia để hỏi cho ràng! Xuân Nguyên, Thu Kì tỷ tỷ bảo vệ tốt chủ tử chúng ta!”

      Hai người xong liền xoay người , nhưng Xuân Nguyên chợt kêu các nàng lại, mặt thoáng bối rối sau đó liền bình tĩnh và kiên nghị, trầm giọng :

      “Các ngươi tìm Vương gia có ích lợi gì, nếu Vương gia quyết định, đừng đến các ngươi có thể nhìn thấy Vương gia hay , chứ đừng gặp được để hỏi ràng! Theo ta thấy, chủ tử ra khỏi vương phủ ngược lại là chuyện tốt, dựa theo tâm tính chủ tử chúng ta chưa hẳn khi qua ngưỡng cửa này là sai lầm! Hạ Mộng, lúc nãy mắt các ngươi nhìn thấy sắc mặt chủ tử có tốt ?”

      Mấy nha đầu vừa nghe lời này, tỉ mĩ nghĩ đến ý nghĩa khác. Những ngày gần đây các nàng đều thấy thái độ của Lí Vân Sưởng đối với Tuệ An, tất nhiên hy vọng Tuệ An đứng ở trong vương phủ bị khinh bỉ, cùng thấy ra khỏi phủ chưa chắc là chuyện xấu, chỉ cần chủ tử nghĩ thoáng, đương kim khai hóa dân phong (ý dân chúng có cái nhìn thoáng hơn về vấn đề bị chồng bỏ), phụ nhân bị hưu nhất định là có đường sống, chẳng qua phụ nhân hoàng gia bị hưu có người dám lấy, dựa vào gia thế dung mạo của chủ tử lo tìm được người nằm ngoài quan trường, nhưng nếu được nữa, cùng lắm kêu chủ tử mở nữ hộ (gia đình toàn là nữ), các nàng theo chủ tử sống mình, như vậy so với tại ngày ngày chủ tử rơi lệ tốt hơn nhiều.

      Mấy người nhớ lại vẻ mặt của Tuệ An, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng hành động giống như xảy ra chuyện lớn. Phải rằng Tuệ An là người kiên cường, từ trước đến nay rất mạnh mẽ, gặp chuyện càng áp chế càng gan dạ, chỉ vì dạy dột vướng vào chuyện tình cảm, hôm nay Vương gia lạnh nhạt như thế, để ý đến tình cảm phu thê, e rằng ngược lại khiến chủ tử tỉnh ngộ. Nhưng mà trong lòng vẫn nhớ kỹ Vương gia, theo tính tình chủ tử, ngu ngốc ở vương phủ để bản thân bị mất mặt.

      Nghĩ như vậy, nhưng ra trong lòng vài người có chủ ý, nên kích động mới tốt. Lại vài người tỉnh táo lại vài câu, đợi vào nhà tất cả im lặng, Xuân Nguyên dặn dò thu gom đồ rồi mời Tuệ An, đoàn người hề dừng lại, đúng hơn là quay đầu lúc ra khỏi viện Xuân Hi viện, thẳng đến cửa trong
      Last edited by a moderator: 7/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Về nhà mẹ đẻ

      Truyện chỉ được đăng duy nhất *******************!

      Hạ Mộng sớm thông báo với Thông bá ở bên ngoài, Tuệ An dẫn bốn nha đầu xuất phủ, xe ngựa cũng được chuẩn bị tốt. Thông bá thấy Tuệ An ra nhanh chóng bỏ ghế xuống đất, cung kính đứng đợi ở bên cạnh xe.

      Xuân Nguyên định đỡ Tuệ An lên xe, nhưng lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động, Tuệ An quay đầu nhìn thấy Lí Vân Sưởng và Khương Kỳ vừa chuyện vừa về phía bên này, đúng lúc cũng định xuất phủ.

      Tuệ An sửng sốt, trong lòng vốn vẫn còn tồn tại phần hiếu thắng, ngẫm lại nếu như thực bị hưu, cho dù thế cũng thể tỏ vẻ yếu đuối, càng được tìm Lí Vân Sưởng mà khóc lóc cầu xin tình . Nhưng giờ phút này vẫn như trước thể dời mắt khi nhìn thấy Lí Vân Sưởng, trong lòng yên ổn bỗng chốc quặn đau giống như bị ai đó cào xé.

      Hiển nhiên Lí Vân Sưởng thay lại quần áo màu xanh nhạt, cổ áo thêu hoa văn hình tròn, khoác thêm chiếc áo dài bằng lụa mỏng, đầu đội ngọc quan, tóc đen bay bay, bên hông treo túi hương chứa bạc được thêu hình hoa điểu làm bằng vải tơ tằm và chiếc ngọc bội, mặt mang theo nụ cười ôn hòa chuyện gì đó với Khương Kỳ, cả người vẫn như trước vừa dịu dàng vừa đẹp đẽ.

      Nhưng khi Tuệ An nhìn thấy như vậy vẫn tự kìm hãm được mà cảm thấy sóng mũi cay cay, hốc mắt đỏ lên, cả người run rẩy cố chịu đựng loại cảm giác khó hiểu ở trong lòng. Chân nhịn được về phía Lí Vân Sưởng.

      Hạ Mộng thấy Tuệ An như vậy định đuổi theo, Xuân Nguyên vội vàng kéo nàng lại, “Cứ để cho chủ tử hỏi ràng cũng tốt.”

      Hốc mắt của mấy nha đầu đều ửng đỏ nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Tuệ An, yên lặng lúc lâu.

      Lí Vân Sưởng ngờ gặp Tuệ An ở trước cửa phủ, khẽ nhíu mày, ý bảo Khương Kỳ đợi chút, còn chờ Tuệ An đến gần.

      Sắc mặt Tuệ an tái nhợt, đôi tay nắm chặt giấu trong tay áo mới có thể miễn cưỡng ổn định bước chân, khi đến trước mặt Lí Vân Sưởng trán toát ra làn mồ hôi mỏng, vẻ mặt cố giữ bình tĩnh.

      Nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm Lí Vân Sưởng, mãi lúc lâu đôi môi mới run run hỏi:

      “Bây giờ ta chỉ muốn biết chuyện...... hơn năm qua, ngươi từng coi trọng ta chưa? Ta từng có vị trí nào đó ở trong lòng ngươi ? Cho dù là chán ghét......”

      Giọng Tuệ An rất , giống như tự hỏi mình, mang theo kiên định cố chấp muốn biết câu trả lời.

      Lí Vân Sưởng bắt đầu căn cứ vào tính cách của Thẩm Tuệ An mà suy đoán, lúc trước nếu thế này sợ là gặp chuyện phiền toái trước cửa phủ, nhưng ngờ nàng lại yên lặng đứng đây, hỏi vấn đề như vậy.

      Nữ tử diễm lệ này trước giờ luôn rất kiêu ngạo, khi vui vẻ ầm ĩ cười to, khi tức giận hề cố kỵ mà la lối om sòm, biết nàng năm, nhưng chưa từng gặp qua dáng vẻ nàng mỏng manh như vậy. biết vì sao khi nhìn thấy yếu ớt Tuệ An, Lí Vân Sưởng lại thấy trong lòng thắt lại, dâng lên loại cảm xúc xa lạ.

      Loại cảm xúc mãnh liệt ấy đánh tan vỏ bọc luôn bình tĩnh của , kiên nhẫn nhìn chằm chằm Thẩm Tuệ An, Lí Vân Sưởng trầm giọng ra câu:

      “Thẩm Tuệ An, hưu thư viết, ngươi đừng tiếp tục làm phiền ta, bổn vương sai người đưa của hồi môn của ngươi về Tôn phủ, cho dù còn tước vị Phượng Dương hầu, ngươi vẫn có thể thành thân, bổn vương giúp ngươi thực ý nguyện cài lược tóc mai, tuyển chọn vị quan lớn, sớm ngày gả , ngươi và ta hai người đều vui vẻ.” xong cũng thèm nhìn tới Tuệ An, lập tức bước .

      Sớm ngày gả ...... bên tai Tuệ An vẫn còn vang vọng lời của Lí Vân Sưởng, trong lòng đủ loại mùi vị dâng lên trộn lẫn vào nhau, khiến nàng nhất thời đứng ngốc tại chỗ, thể suy nghĩ gì thêm.

      Bốn nha đầu nhìn thấy vẻ mặt chủ tử hoảng hốt đứng ở nơi đó, thân thể gầy yếu dường như chỉ làn gió cũng có thể thổi bay nàng, cảm thấy đau lòng dứt, bất chấp tiến lên nhưng chỉ có thể cúi đầu im lặng rơi lệ, thầm mắng Tần vương này thực phải thứ gì tốt.

      Đúng lúc này, đột nhiên vang lên loạt thanh dồn dập của vó ngựa, hình như có người cưỡi ngựa phóng tới đây, kèm theo tiếng hô to, “Ngựa nổi điên! Mau tránh ra!”

      Tuệ An chợt bừng tỉnh, lập tức quay đầu nhìn lại, liền thấy con ngựa từ góc đường chạy về phía nàng, lập tức thấy người có vẻ mặt dữ tợn như rắn độc trừng mắt nhìn mình.

      Nàng hề biết người này, nhưng vì sao lại ác độc nhìn mình chằm chằm như thế?

      Tuệ an nghĩ như thế, nhất thời sửng sốt trơ mắt nhìn con ngựa kia cách mình càng ngày càng gần.

      Mắt thấy con ngựa điên đó xông đến trước mắt Tuệ An, mấy nha đầu phát ra trận thét chói tai. “Mau dừng lại! Kéo dây cương!”

      Nhưng người kia chẳng những lập tức kéo cương, ngược lại giống như bị kinh sợ quá độ biết làm sao, lấy roi hung hăng quất lên mông ngựa, con ngựa bị đau, hí vang, móng trước đạp về phía Tuệ An vẫn còn kinh ngạc.

      “Chủ tử mau tránh ra!” Mọi người sợ hãi thét chói tai, bảo Tuệ An mau tránh . Nhưng giờ phút này Tuệ An hoàn toàn mất năng lực suy nghĩ, nàng chỉ hành động theo bản năng, nhảy sang bên, nhưng con ngựa tới trước bước.

      Đau nhức truyền đến, vó ngựa kia đá mạnh vào ngực Tuệ An, khiến nàng bay ra xa, ngã xuống cách chỗ đó sáu thước, con ngựa điên và tên cưỡi ngựa cũng lập tức thở phào rồi chạy nhanh, nháy mắt biến mất ở đầu đường. Nhìn thấy Tuệ An bị thương, mọi người đều kinh hãi, giờ đây làm còn thời gian mà đuổi theo bắt tên phóng ngựa đó.

      “Chủ tử!” Đám người Xuân Nguyên mở to hai mắt sợ hãi chạy nhanh về phía Tuệ An.

      Tuệ An chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, ngực đau buốt, miệng thở hổn hển, bên tai ong ong vang lên tiếng sợ hãi của mấy nha đầu, mắt mở to nhưng lại thể nhìn mọi thứ, chỉ cảm thấy bóng người lay động ở trước mắt.

      Chờ Hạ Mộng run run nâng nàng dậy, Tuệ An mới tỉnh táo ít, lộ nụ cười bi thảm, thầm nghĩ đúng là họa vô đơn chí, chẳng lẽ ông trời cũng cảm thấy nàng đáng ghét sao?

      Mà Lí Vân Sưởng ở bên kia, vốn cùng Khương Kỳ cưỡi ngựa được đoạn xa, vừa nghe tiếng hét nhìn thấy Tuệ An bị ngựa điên đá bay, tức khắc nhíu mày quay đầu ngựa chạy vội trở về.

      trận huyên náo trước cửa phủ dẫn tới đám gia đinh trong phủ chạy ra, Lí Vân Sưởng lập tức ngồi xuống, nhìn thấy Tuệ An ngã vào trong lòng Hạ Mộng, máu tràn ra liên tục từ khóe môi nàng, vội vàng trầm giọng phân phó.

      “Đều thất thần làm cái gì, trước tiên mang người vào trong phủ, mau mời Lô thái y đến đây!”

      Trước phủ lập tức hỗn loạn lên, Tuệ An suy yếu dựa vào Hạ Mộng nhìn về phía Lí Vân Sưởng cao cao tại thượng cười: “Đa tạ Vương gia...... Thần nữ cần Vương gia lo lắng ...... Hạ Mộng, đỡ ta lên xe. Chúng ta hồi Tôn phủ!”

      Mặc dù Tuệ An trong trạng thái khó thở nhưng lại vô cùng kiên định, mấy nha đầu nhìn Tuệ An quan tâm đến bản thân như vậy, tim đau như cắt, lo lắng như lửa.

      “Tùy ngươi.”

      Lí Vân Sưởng nhìn Tuệ An cứng rắn lộ gương mặt xa cách, hơi ngẩn ra, con ngươi lập tức hờ hững bỏ lại câu rồi quay đầu ngựa lại nghênh ngang .

      Bọn người Hạ Mộng đều hiểu tính tình của Tuệ An, nếu nàng hạ quyết tâm tiến vào vương phủ này thay đổi. Các nàng dám ngỗ nghịch càng sợ khuyên nhiều làm chậm trễ thời gian Tuệ An chữa trị, cuối cùng nước mắt nhịn được chảy ra như mưa đỡ Tuệ An lên xe ngựa, ra lệnh Thông bá chạy nhanh về Tôn phủ!

      Xe ngựa ngừng lại trước cửa Tôn phủ, trước đó có gã sai vặt đánh ngựa thông báo chuyện Liễu Tuệ An bị thương, quản gia mang theo mấy bà tử có sức khỏe tốt và chuẩn bị sẵn nhuyễn tháp (bang ca ở đại mình đấy) chờ ở cửa hầu phủ, vừa thấy xe ngựa dừng lại liền nhanh chóng nghênh đón.

      đám người cẩn thận đưa Tuệ An rất suy yếu lên nhuyễn tháp khiêng vào trong phủ. Hạ nhân chạy vào trong thông báo cho vợ kế của Tôn Hi Tường, tại đương gia phu nhân trong Tôn phủ là Đỗ Mỹ Kha, Tuệ An vào cổng trong, thẳng vào Đông Lê viện nàng ở lúc chưa thành thân.

      Nhưng Tôn Tâm Từ trước bước mang theo nha đầu đứng chắn ở trước cửa Đông Lê viện, nhìn thấy sắc mặt Tuệ An tái nhợt nằm nhuyễn tháp, trong mắt nàng lên điên cuồng và đắc ý, dữ tợn che mặt nhưng tiện vọt lên, cho nên nổi giận quát bà tử nâng nhuyễn tháp.

      “Vô liêm sỉ! Phu nhân chưa cho phép, sao đám nô tài các ngươi lại dám lớn mật quyết định đưa khí phụ bị hưu vào Tôn phủ ta! Cái loại bị chồng ruồng bỏ, còn mau đuổi nàng ta ra cổng sau, nếu nàng làm nhục Tôn phủ ta, xem ta có lột da của các ngươi ?”

      Tôn Tâm Từ quát tiếng chói tai khiến cho mọi người đều im lặng. Hạ nhân trong Tôn phủ đều biết Tuệ An bị hưu. tại tất cả mọi người vẫn còn trong kinh ngạc, nhưng mấy người Hạ Mộng ngờ tới Tôn Tâm Từ lại dám đối đãi với các nàng như thế, càng bởi vì lời của nàng ta mà bi phẫn (đau buồn và phẫn nộ) đan xen, tức giận đến toàn thân phát run, trong chốc lát biết nên phản ứng thế nào.

      Tôn Tâm Từ thấy mọi người hề làm theo ý mình, lập tức giận dữ, xoay người tát Hỉ Mai cái, gầm lên: “Các ngươi muốn chết sao?”

      Nha đầu bên người Tôn Tâm Từ tất nhiên là biết được việc Tuệ An bị hưu, nhưng các nàng chưa từng thấy Nhị tiểu thư đối xử vô lễ với đại tiểu thư như thế, bỗng nhiên cũng sững sờ đứng chết trân tại chỗ. tại Hỉ Mai vì bị Tôn Tâm Từ tát cái mà bừng tỉnh, vội vàng cùng mấy nha đầu ùn ùn về phía Tuệ An.

      “Đại nương, bây giờ Tôn phủ thể chứa chấp người, xin thứ cho nô tỳ vô lễ, mời người cho. Vương bà tử, còn thất thần làm gì, còn mời Đại nương ra phủ!”

      Hỉ mai xong, nâng tay chỉ về hướng bà vú già khiêng nhuyễn tháp, bà vú già kia sợ tới mức thân mình run lên, khiến nhuyễn tháp cũng nghiêng ngả theo.

      Đám người Đông Bình thấy Hỉ Mai dám chuyện có chút đạo lý với Tuệ An như thế, Hạ Mộng và Xuân Nguyên ăn ý canh giữ ở trước mặt Tuệ An, Đông Bình mang theo Thu Kỳ tiến lên từng bước, quăng cái tát vào mặt Hỉ Mai, quát, “Ngươi định làm gì vậy, dám chuyện như vậy với chủ tử, cút ngay!” xong nàng túm chặt cánh tay nâng lên của Hỉ Mai, dùng sức bẻ gãy, sau đó ném mạnh nàng ta xuống đất. Hỉ Mai kia tê liệt té tại chỗ, kêu thảm thiết tiếng, ôm cánh tay mặt rịn mồ hôi lạnh như mưa, hẳn là đứt gân cốt!

      Mấy phụ nhân ở bên trong, chưa từng gặp qua hình ảnh bạo lực như thế, nhìn thấy màn này, đều hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch. Mà Đông Bình vòng qua mọi người, thẳng đến trước người Tôn Tâm Từ, lạnh lùng : “Nhị nương, giờ đúng là nở mày nở mặt, sao lúc trước nô tỳ phát ra nhị nương là người có chủ kiến như vậy, tiếc là nô tỳ có mắt nhìn người. Chẳng qua cho dù chủ tử chúng tôi bị hưu, nhưng vẫn là dòng chính tỷ của nhị nương, tại ngươi lại dám bất kính với tỷ tỷ, tôn trọng trưởng tỷ, sợ bị mất thanh danh sao? Huống chi Tôn phủ này có cho chủ tử ở lại hay , cũng phải phu nhân là có thể coi như xong, chủ tử là cốt nhục của lão gia, nhị nương khẳng định lão gia đuổi chủ tử chúng ta ra khỏi phủ ư?”

      “Đông Bình, ngươi dong dài nhiều như vậy làm gì! Hôm nay người chặn chúng ta đánh người, hai người cản chúng ta liền giết hai người! được để cho chủ tử chúng ta bị bọn nô tài biết lý lẽ này ức hiếp! Ta ngược lại muốn nhìn ai dám ngăn cản chúng ta vào!”

      Hạ Mộng thấy sắc mặt Tuệ An ngày càng tái nhợt, mười ngón tay ôm trước ngực xanh tím, trong lòng gấp quá, quát chói tai tiếng, đôi mắt sắc bén lướt qua đám người, cuối cùng dừng ở người Tôn Tâm Từ, ánh mắt kia quả thực giết người.

      Xuân Nguyên cũng chịu thua kém, nhìn chằm chằm Chu quản gia cúi đầu, nhanh chậm : “Đầy tớ hồ đồ, hôm nay hình như Chu quản gia chưa tỉnh ngủ. Đạo lý đối nhân xử thế hẳn là quản gia hiểu , nhất là làm nô tài, quan trọng nhất chính là chớ quên nguồn gốc, cho dù bây giờ cánh cửa kia được sửa lại thành Khổng phủ, nhưng nơi này ngày xưa cũng là Phượng Dương Hầu phủ, ân tình của lão chủ tử, nô tỳ lúc nào cũng dám quên, Chu quản gia quên rồi sao?”

      Khi chuyện với quản gia xong sắc mặt nàng cũng thay đổi, đột nhiên nâng cao giọng: “Hôm nay chủ tử gặp nạn, nhưng phải loại người thấp hèn nào cũng đều có thể tới cửa ức hiếp! Các ngươi cho rằng chúng ta đều là người chết sao?!”

      Tuệ An từ trước đến nay luôn ngang ngược, dãn tới nha đầu bên cạnh cũng là người có tính tình táo bạo, bây giờ Tôn phủ bị náo loạn đến lật trời rồi! Thêm nữa còn đuổi đại nương ra khỏi phủ, còn chưa dám làm chuyện như vậy, con người rốt cuộc vẫn còn có chút lương tâm...... sắc mặt Chu tổng quản lập tức đỏ bừng, rùng mình, vội vàng căn dặn bà tử khiêng Tuệ An vào trong viện, vừa phân phó gã sai vặt nhanh gọi đại phu, sau đó sai người đên phủ nha mời Tôn Hi Tường trở về.

      Tuệ an vẫn nằm nhuyễn tháp, nét mặt lạnh nhạt nhìn mọi người, cho dù Hỉ Mai có láo xược nàng cũng biến sắc, giờ phút này mọi người nâng nàng vào viện, ánh mắt nàng mới phức tạp liếc mắt nhìn Tôn Tâm Từ cái.

      Bốn nha đầu này của Tuệ An đều do Phượng Dương hầu Thẩm Thanh khi còn sống đích thân chọn lựa đồng nữ có cốt cách trong sạch cho nàng. Tuy rằng sống ở trong phủ, nhung mỗi ngày đều có sư phó vào trong phủ dạy võ nghệ cho các nàng, khi Tuệ An mười tuổi Thẩm Thanh cho bốn nha đầu rèn luyện ở trong quân doanh hai năm.

      Các nàng chẳng những trung thành, hơn nữa chỉ thừa nhận Tuệ An là chủ tử duy nhất, võ công lại hơn người, lá gan vô cùng lớn, chỉ cần Tuệ An mở miệng, cho dù giờ phút này tự sát ngay tại chỗ cũng phải có khả năng, điểm ấy Tôn Tâm Từ rất ràng.

      Cho nên khi Thu Kỳ bắt cánh tay Hỉ Mai, Tôn Tâm Từ liền sợ tới mức thay đổi sắc mặt, bỗng chốc sửng sốt, cuối cùng trơ mắt nhìn Tuệ An bị nâng vào viện. Nàng ta còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ thôi, nhìn bóng dáng Tuệ An mà chửi ầm lên.

      “Thẩm Tuệ An, bây giờ ngươi còn là nữ tử cao quý của Phượng Dương hầu phủ nữa rồi, càng phải là Tần Vương phi cao cao tại thượng, ngươi chỉ là người bị chồng ruồng bỏ, lại còn biết xấu hổ mà vác mặt về đây, cũng khó trách Tần vương bỏ ngươi, ngươi nhìn xem ngươi đào tạo ra những thứ gì này, là nô tài mà dám phạm thượng, sao thiên hạ này lại có ác phụ như ngươi chứ!”
      Last edited by a moderator: 16/4/15
      Hale205, Tôm ThỏChris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Chết

      Tuệ An nghe thanh chửi bậy của Tôn Tâm Tử ở phía sau, ánh mắt chợt lóe, chỉ cảm thấy trong lòng như xoắn lại, nàng tự hỏi mình chưa từng khắt khe chuyện gì với Tôn Tâm Từ, càng cung kính hết mực với mẫu thân của Tôn Tâm Từ là Đỗ thị. Nàng hiểu, Tôn Tâm Từ này phát ra hận ý lớn như vậy rốt cuộc là từ đâu!

      Từ lúc Đỗ Mĩ Kha vào phủ liền vô cùng quý nàng, cho tới bây giờ đều cầu được tất có. Cho dù nàng xử xự đúng cũng nhẫn tâm nặng lời trách móc nàng, đối đãi nàng khác gì con ruột. Vì vậy Tuệ An cực kỳ biết ơn người kế mẫu này, nên nàng càng đối xử tốt với Tôn Tâm Từ.

      Mà Tôn Tâm Từ cũng thích dáng vẻ của Tuệ An, luôn dùng ánh mắt sùng bái nhìn nàng, trong lời che giấu hứng thú đối với nàng, nàng ta bảo nàng ta rất thích bộ dáng của nàng. Giờ phút này cho dù kẻ ngốc cũng hiểu được tất cả đều là giả dối, là thủ đoạn của kế mẫu mê hoặc người đời. Tâm tình Tuệ An bỗng chốc bị kích động, dòng máu nóng lập tức nảy lên, sau đó màu đỏ tràn ra khóe môi.

      Mọi người thấy Tuệ An phun máu đều rất sợ hãi, cuống quít nâng nàng vào phòng, an trí ở giường.

      Tuệ An vừa nằm xuống, trong viện lại truyền đến loạt tiếng động ầm ĩ, thấp thoáng nghe được giọng Tôn Tâm Từ khiển trách nha đầu và bá vú trong sân.

      Người này dám đuổi theo tới đây! Mấy người Hạ mộng lập tức giận dữ, mặt ra tàn khốc.
      Rèm Tương phi bị a hoàn xốc lên, Tôn Tâm Từ nhấc chân bước vào. Xuân Nguyên nháy mắt cho Đông Bình, Đông Bình định đuổi Tôn Tâm Từ , nhưng Tuệ An lại nâng người lên, dặn dò.

      “Để nàng ta vào.”

      Bước chân Đông Bình dừng lại, quay đầu hơi trách cứ nhìn Tuệ An liếc mắt cái, Hạ Mộng giúp nàng ngồi dậy, Thu Kì vội lấy nước rửa mặt cho nàng, tiếp theo lấy cái gối cho Tuệ An dựa lưng vào.

      Trong lòng Tuệ An biết mọi người lo lắng cho vết thương người nàng, Tuệ An nhìn họ bằng ánh mắt trấn an sau đó nhìn về phía Tôn Tâm Từ.

      “Vì sao?”

      Tôn Tâm Từ đón nhận ánh mắt của Tuệ An, trong mắt Tuệ An có đau đớn, cố chấp và phẫn nộ, khiến Tôn Tâm Từ hơi lo lắng, nhưng trong nháy mắt vẻ mặt của nàng ta trở nên dữ tợn, oán độc nhìn chằm chằm Tuệ An, cất giọng the thé:

      “Vì sao? Thẩm Tuệ An, ngươi biết vì sao ta đối xử với ngươi như vậy ư? Ha ha, có thể thấy ngươi quả đại nương cao cao tại thượng, chưa bao giờ biết được nỗi khổ của người khác! Vì sao? Thẩm Tuệ An đừng với ta ngươi chút cũng biết nguyên nhân trong đó!”

      “Ta thực biết, ta tự nhận chưa bao giờ có lỗi với ngươi.” Tuệ An bình tĩnh .

      “Ngươi sai lầm rồi, tồn tại của ngươi chính là có lỗi với ta! Thẩm Tuệ An, ta hận ngươi! Bởi vì ngươi và mẫu thân ngươi, nên ta và mẫu thân phải làm ngoại thất hơn mười năm, ta bị coi là thứ nữ mười ba năm ngẩn cao đầu! Ngươi có biết cảm giác làm thứ nữ là như thế nào ? đến đâu cũng bị người khác xem thường, bị chỉ trỏ, mọi chuyện đều kém ngươi bậc! Ngươi làm sao mà hiểu được cảm giác này chứ?! Dù sao mẫu thân ta dù cũng là con nhà quan lại, dịu dàng hiền thục, mà mẫu thân ngươi chỉ là người thô tục tri thức hiểu lễ nghĩa, dựa vào cái gì bà ta có thể làm chính thất, còn ngăn cản mẫu thân ta vào phủ? Còn ngươi, dựa vào cái gì áp chế cho ta đứng ở vị trí thứ nhất, khiến ta phải nhân nhượng ngươi, phải luôn tha thứ cho ngươi? Dựa vào cái gì ngươi có thể chiếm lấy thân phận trưởng nữ Tôn phủ cao cao tại thượng?! Dựa vào cái gì ta phải dâng trượng phu cho ngươi? Thẩm Tuệ An, ngươi trừ bỏ tốt bụng bên ngoài, có cái gì so được với ta?! Ngươi và mẫu thân thô tục kia của ngươi giống nhau đều là đàn bà ngu ngốc, xứng đặt ở phía mẫu thân của ta!”

      “Im miệng! Nhị nương, ngươi đừng cho mình là đúng mà muốn giảng đạo lý ở đây. Chủ tử chúng ta coi ngươi như tỷ muội ruột thịt, mọi chuyện đều suy nghĩ cho ngươi, nhưng ngươi lại lấy oán trả ơn, biết phân biệt tốt xấu!?”

      Lời Tôn Tâm Từ làm mấy người Hạ Mộng nổi giận, các nàng hầu hạ bên cạnh Tuệ An, đều nhìn thấy quan tâm của Tuệ An giành cho Tôn Tâm Từ, nhưng Tôn Tâm Từ lại ác độc với Tuệ An như thế, sao bọn họ có thể giận? Đông Bình là người tính tình dễ nóng giận nên cũng quản tôn ti cao thấp, lập tức xông lên chỉ vào mặt Tôn Tâm Từ quát chói tai.

      “Người nên câm miệng là ngươi, tiện tì! Chủ tử chuyện tới phiên ngươi xen mồm vào, quả nhiên là phụ nữ lỗ mãng dưỡng ra điêu nô! Hừ, muốn ta cảm động và nhớ nhung ân tình của nàng ta ư? Nếu năm đó phải tiện nhân Thẩm Thanh kia liều chết ngăn trở, sử dụng thủ đoạn, nương ta sớm là bình thê! Sao có thế mang theo ta minh bạch sống ở bên ngoài hơn mười năm?! Ta vốn nên là dòng chính nữ của Tôn phủ này, hết thảy đều là của ta, dựa vào cái gì ta phải cảm kích nàng ta! Dựa vào cái gì nàng ta có thể mang gương mặt của ân nhân cao cao tại thượng?! Thẩm Tuệ An ngươi phải luôn cho rằng bản thân giỏi hơn ta sao? Như thế nào? Vừa nãy ngươi cũng thấy rồi đó, Thẩm Tuệ An ngươi liều chết quấn lấy nam nhân kia, mà khinh thường có thèm chạm vào ngươi đâu, hơn nữa lại say đắm thân thể của ta. Đại tỷ tỷ, thức thời là vừa, ngươi nên sớm tìm cái chết! Vì sao ngươi chết nhỉ? Liều chết chiếm lấy vị trí trưởng nữ Tôn phủ làm gì? Ngươi nên giống như mẫu thân chết của ngươi, sớm tìm chết!”

      Tôn Tâm Từ ngừng những lời ác độc, sắc mặt bởi vì kích động mà đỏ bừng, vẻ mặt vặn vẹo điên cuồng.

      Đám người Hạ Mộng nghe lời của nàng ta thế mới biết vừa rồi ở trong đình xảy ra chuyện gì, liền kinh hãi, đồng thời đau lòng thay cho Tuệ An sao có thể bị áp bức và lăng nhục như thế, lại càng dám tin nữ tử khuê các như Tôn Tâm Từ, chưa xuất giá, vì muốn làm nhục Tuệ An ngay cả trong sạch cũng cần.

      Mọi người còn chưa hết khiếp sợ, liền nghe Tôn Tâm Từ lại tuôn ra tràn kinh hãi.

      “Mẫu thân chết của ngươi, vụng về như lợn, ha ha, ngươi còn biết bà ta chết như thế nào đâu? ngại cho ngươi biết, là bà ta ăn bánh hoa quế cao do chính tay mẫu thân ta làm nên mới đời nhà ma, nhưng ngươi lại coi nương ta như trưởng bối, đối đãi ta như muội muội ruột thịt, ha ha, ngươi xem, đời này sao lại có người ngu ngốc như các ngươi vậy?”

      Tôn Tâm Từ lớn tiếng , vẻ mặt vặn vẹo, mặt tràn đầy đắc ý và châm biếm, nhìn Tuệ An đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc thể tin trừng mình, Tôn Tâm Từ liền cảm thấy áp lực và thống hận bấy lâu nay giống như được giải thoát, khiến nàng ta nhìn Tuệ An cười điên cuồng ngừng!

      “Ngươi cái gì? Ngươi vừa mới cái gì? Mẫu thân của ta phải bệnh chết? Mà bị các ngươi hại chết? Có phải ? Ngươi lặp lại lần nữa! Lặp lại lần nữa cho ta!”

      Tuệ An nhìn chằm chằm Tôn Tâm Từ, truy vấn tới tắp. Thực ra lời của Tôn Tâm Từ nàng nghe ràng, đáy lòng cũng biết lời nàng ta , mẫu thân của mình phải chết vì bệnh mà bị trúng độc! Nhưng Tuệ An thể chấp nhận, kế mẫu mà nàng tôn kính, muội muội mà nàng thương, lại là đầu sỏ hại chết mẫu thân!

      Tuệ An quá mức kích động, tinh thần và thân thể của nàng vốn trọng thương, tại lại bị Tôn Tâm Từ kích thích như thế, đám người Hạ Mộng kịp ngừng lại để tiêu hóa lời , càng kịp phẫn nộ, lòng chỉ lo lắng thân thể Tuệ An nên lên vây quanh nàng ý đồ muốn dùng lời và hành động an ủi Tuệ An trước .

      Nhưng lời của các nàng Tuệ An dường như nghe thấy nữa, nàng chỉ bướng bỉnh nhìn chằm chằm Tôn Tâm Từ, vùng vẫy muốn rời khỏi giường.

      Thế nhưng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng cười bén nhọn và lạnh lẽo.

      “Tiểu nữ sai, đại nương luôn thông minh, sao hôm nay nghe hiểu vậy?”

      Lúc chuyện rèm che cũng bị xốc lên, phu nhân yểu điệu đến, khuôn mặt bà ta diễm lệ, búi tóc cao ngất, vóc dáng quyến rũ mê người, trang điểm lại đẹp đẽ quý phái. Mặc dù hơn ba mươi tuổi nhưng nhìn giống như hoa nở hàng năm. Nhưng mà giờ phút này mặt bà ta vô cùng lạnh lẽo, đúng là mẫu thân của Tôn Tâm Từ - Đỗ Mĩ Kha.

      Tuệ An trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm Đỗ Mĩ Kha, ở trong ấn tượng của nàng, vị kế mẫu này vẫn luôn dịu dàng hiền thục, thích làm việc thiện, nàng hoàn toàn thể tin được lời chua ngoa và vẻ mặt oán độc lại xuất phát từ miệng của bà ta.

      Đỗ phu nhân tựa như rất vừa lòng khi nhìn thấy mặt Tuệ An xuất kinh ngac và thể tin nổi. Bà ta bản lĩnh khi chỉ trong chốc lát thu lại vẻ mặt tàn ác vừa nãy, dịu dàng nhìn Tuệ An, cười : “Vương phi nương nương, ồ, , ta quên ngươi bị hưu. Đại nương, cũng đúng, người đàn bà bị chồng bỏ nếu dùng từ nương để xưng hô hình như thích hợp cho lắm......”

      Đỗ phu nhân trầm ngâm chút bỗng nhiên nở nụ cười, giống như biết rốt cục nên gọi Tuệ An là gì, bà ta vừa tới giữ chặt tay Tôn Tâm Từ, vừa oán trách nhìn Tôn Tâm Từ, cười : “Thẩm nương tử, ngươi đừng trách tiểu nữ chuyện thẳng thắng, nàng từ trước đến giờ luôn như vậy, phải là có thể giấu được. Thẩm nương tử nên vì lời vừa rồi của tiểu nữ mà tức giận, mẫu thân đó của ngươi cũng mất vài năm rồi. Bây giờ mới tức giận chẳng phải là quá muộn sao? Còn nữa đừng tự chọc tức chính mình, bởi người chịu khổ cuối cùng là Thẩm nương tử. Thân phận Thẩm nương tử nay giống như đại nương trước kia rồi, lại còn bị hưu, ắt hẳn cuộc sống sau này phải dễ chịu, nếu để thân thể tốt nữa...... Chậc chậc, ngày chết có thể đến gần...... Ha ha, coi ta, vừa ngừng lại được, chẳng qua ta có ý quan tâm đến Thẩm nương tử thôi, nhịn được nhiều lời, Thẩm nương tử đừng chê ta dong dài nha. Ồ? Sao sắc mặt Thẩm nương tử khó coi như vậy? Hơn nữa cả người còn run rẩy? Trời ạ, nàng hộc máu! Mấy người nô tài các ngươi, còn chạy nhanh đến nhìn xem chủ tử các ngươi làm sao vậy? Nhưng đừng để chuyện xảy ra ở trong phủ, nếu truyền ra ngoài hay.”

      Tuệ An hiểu làm sao mà con người có thể biểu diễn sắc mặt hay đến như thế, dùng gương mặt dịu dàng để những lời lẽ ác độc. Cũng thể phủ nhận, Đỗ phu nhân thành công khiến Tuệ An vì phẫn hận mà máu chảy ngược toàn thân, tâm giống bị người sống đào lên, đau đến nàng thở được càng ra lời, há mồm phun ra hai ngụm máu tươi.

      Bốn nha đầu thấy Tuệ An dưới tình thế cấp bách như vậy liền thét chói tai, trong phòng lập tức hỗn loạn. Tuệ An để ý tới, hề chớp mắt nhìn chằm chằm Đỗ phu nhân, thở hỗn hển :“Ta muốn hết thảy cho phụ thân biết!”

      Đỗ phu nhân nghe lời này chẳng những kinh hoảng, ngược lại còn nhíu mày, tiếp theo nhếch môi cười, “Thẩm nương tử là người biết phân biệt nặng , đến bây giờ còn cảm thấy phụ thân kia của ngươi đối xử có tình có nghĩa với mẹ con các ngươi sao? Ha ha, cho ngươi biết, tất cả chuyện này đều do phụ thân ngươi ngầm đồng ý hạ lệnh tiến hành, nếu dựa vào thế lực của mẫu thân ngươi, ngươi cảm thấy ta có bản lãnh an bài người của ta đến bên cạnh mẫu thân ngươi ? Sau đó còn có thể lưu lại dấu vết mà xử lý hậu của mẫu thân ngươi? Ha ha, có thể thu xếp gọn gàng như vậy, đều nhờ vào phụ thân tốt của ngươi.”

      Mười ngón tay của Tuệ An cắm sâu vào da thịt nàng, lần này ngay cả thanh cũng phát ra, ánh mắt trừng lớn, khó khăn ổn định lại hơi thở, chỉ cảm thấy kế tiếp cho dù nghe được chuyện hoang đường gì cũng có thể kinh động đến nàng.

      Nàng nghĩ tin tưởng lời của Đỗ phu nhân. Nhưng trong lời của Đỗ phu nhân lại giống như ma chú ngừng truyền đến tai nàng lần lại lần vang lên.

      Đúng vậy, nếu mẫu thân quả là trúng độc mà chết, sao có thể giấu giếm được phụ thân, phải biết rằng từ lúc mẫu thân phát bệnh, đến tẫn liệm thi hài, phát tang, đều do phụ thân đích thân xử lý!

      Nghĩ đến tình hình lúc mẫu thân chết, khi độc phát tát chắc hẳn mẫu thân rất đau đớn, nhớ lại có bao nhiêu người được vinh danh là nữ hùng giống như mẫu thân, nhưng cuối cùng dẫn đến kết cục bị hạ độc chết, mà chính nữ nhi của mình lại nhận giặc làm cha, đối xử nhân ái với kẻ thù...... Tuệ An chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương nổi lên rất nhiều gân xanh, đầu óc giống như muốn nổ tung, muốn lên tiếng kêu to trút hết đau khổ trong lòng, nhưng hé miệng ra được lời nào.

      Mở mắt nhìn chằm chằm nét mặt dịu dàng nhưng ánh mắt lại vô cùng ngoan độc của Đỗ phu nhân, Tuệ An nghe được các nàng gì, chỉ cảm thấy bên tai ong ong rối loạn, cổ họng ngòn ngọt, nàng phun ra ngụm máu tươi, tiếp theo trước mắt tối sầm thẳng tắp ngã xuống giường, dĩ nhiên còn hơi thở.
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      Hale205, Tôm ThỏChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :