chương 7.2 Tiễn vị tiểu thư xinh đẹp mà đanh đá kia xong, thư ký Tả Thường Phần lập tức pha trà, lại mang ra hai miếng bánh ngọt Pháp hương vị tiêu chuẩn khách sạn năm sao, chuẩn bị cho bữa điểm tâm lúc 10h như mọi ngày. Lôi Ni Khả vì mục tiêu thực kế hoạch “vỗ béo” Trì Trì, nghiêm khắc ra lệnh cho nàng rằng ngoài bữa ăn chính, còn phải dùng thêm điểm tâm sáng và hai bữa trà chiều (*ăn buổi chiều). Bình thường đều là Lôi Ni Khả cùng Hà Trì Trì dùng điểm tâm nhưng nếu Ni Khả bận họp việc đó được giao lại cho thư ký Tả. “Lời của nữ kia có biết bao sơ hở, tiểu thư là người thông minh thể để mình bị lừa chứ?” Tả Thường Phần tranh thủ cắn miếng bánh, vừa mềm mềm lại ngọt ngào. Quả nhiên là mỹ vị nhân gian. Hà Trì Trì nhấp ngụm trà nóng, trả lời. Lý trí cho nàng biết thể tin người phụ nữ kia, nhưng lòng người nào có bao giờ dễ dàng nghe theo lý trí. “Tiểu thư…… giận dỗi sao?” “Nếu tôi giận dữ chẳng phải là trúng kế nữ đó sao? , giờ tôi hề tức giận.” Hà Trì Trì đặt tách trà xuống, với tay lấy điểm tâm ăn. Nàng rất thích nhìn vẻ mặt thỏa mãn khi ăn của Tả Thường Phần, bởi vì biểu cảm ấy khiến nàng thấy việc ăn uống cũng mang đến cảm giác hưởng thụ. “Vậy tốt, vậy tốt rồi.” Mặc dù Tả Thường Phần cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn nhàng thở ra. “Trì Trì!” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lôi Ni Khả lập tức xuất ở phía sau cánh cửa. Tả Thường Phần vừa thấy sếp về, lập tức thu thập mọi thứ rồi rời khỏi phòng làm việc, còn thuận tay đóng cửa lại. “Em dùng điểm tâm à? cũng muốn.” Lôi Ni Khả lách người ngồi cùng ghế cạnh Hà Trì Trì. “Muốn ăn tự mình……” Câu tiếp sau nàng còn chưa thốt ra bị Lôi Ni Khả nuốt mất. Lôi Ni Khả giữ lấy mặt của nàng, chậm rãi nhấm nháp, liếm qua bờ môi mọng còn dính bơ, rồi sau đó đầu lưỡi tham lam cướp lấy hương vị ngọt ngào trong miệng nàng. Ước chừng lúc lâu sau, mới buông nàng ra, thèm thuồng liếm môi. “Ây da, hổ danh là bánh ngọt do đầu bếp của khách sạn năm sao làm, quả nhiên mùi vị vô cùng tuyệt hảo, giống bình thường.” Hà Trì Trì thở dốc, đỏ mặt “ dối trắng trợn, ràng chưa ăn, làm sao biết được tay nghề của người ta như thế nào?” “Sao lại chưa ăn! Em ăn bánh ngọt sau đó lại ăn em, thế chẳng phải là đây cũng được ăn rồi sao.” trưng bộ dáng hoàn toàn thản nhiên. “Đồ sói háo sắc, anhkhông cứu được nữa rồi!” Hà Trì Trì còn muốn tiếp tục mắng, bỗng vang lên tiếng đập cửa. Nàng khẽ đánh Lôi Ni Khả. “Cấp dưới của chuẩn bị vào đây rồi, mau đứng lên , như vậy khó nhìn chết được!” Lôi Ni Khả thở dài, cam lòng, thơm nàng mấy cái rồi mới chịu đứng dậy. “Vào !” Người bước vào chính là trợ lí đặc biệt thân tín của – Chu Lân và trưởng quản lý bộ phận an ninh – Quách Hoành Luân. Hai người rất biết điều tới sofa, coi việc Hà Trì Trì chiếm dụng bàn làm việc của tổng giám đốc là điều hoàn toàn bình thường. Dù sao tổng tài đại nhân có ý kiến gì, bọn họ chỉ là tiểu binh nào dám lắm điều. Ba người vừa xem hồ sơ vừa chăm chú thảo luận tới tận khi thư ký Tả mang cà phê tới mới ngừng lại, tranh thủ nhấm nháp. Dù sao vừa mới kết thúc cuộc họp kéo dài ba tiếng, họ còn phải tiếp tục thảo luận rất nhiều vấn đề, thể uống thứ này để thêm phần tỉnh táo. Hà Trì Trì ngửi thấy mùi cà phê nồng đậm trong phòng, đột nhiên giơ ngón trỏ ra. “Em cũng muốn uống cà phê.” “ được!” Lôi Ni Khả lập tức lên tiếng phản đối. Tuy thế vẫn chưa an tâm, tiếp tục phân phó. “Thư ký Tả, có cho phép của tôi, được pha cà phê cho ấy uống.” “Vì sao lại được? Như vậy em lại càng muốn, bá đạo!” Hà Trì Trì nhíu mày. “Ngoan ngoan, uống sữa cũng rất tốt nha, vừa mỹ dung lại dưỡng nhan. Cà phê chứa nhiều cafein, rất tốt cho sức khỏe của em.” Lôi Ni Khả đứng dậy rót cho nàng ly sữa đặt bàn. Sau đó tiến đến hôn lên má nàng rồi mới trở về vị trí. Những người thân tín của Lôi Ni Khả thấy đột nhiên thay đổi tính tình lạnh lùng uy nghiêm bấy lâu, mãi mới có chút thích ứng. Nhưng đối với tình huống vừa rồi, dường như vượt quá giới hạn tiếp thu của bọn họ, giống như xem diễn kịch vậy.
chương 7.3 Nhìn Lôi Ni Khả cầm cốc cà phê uống hớp lớn, Trì Trì thực cam lòng. Buổi sáng khi kia mang thai con của Ni Khả, Trì Trì ngừng tự nhủ chuyện đó liên quan tới nàng. Bề ngoài nàng tuy tỏ ra trấn tĩnh quật cường, nhưng ra trong lòng ngổn ngang bao mối tơ vò, lòng rơi xuống tận đáy vực, hơn nữa thể giữ bộ mặt thản nhiên với . Cái gọi là “Vui riêng chẳng bằng vui chung”, chẳng phải có thể đổi thành “Bực riêng chẳng bằng bực chung”? Trong mắt Hà Trì Trì bỗng ánh lên vẻ tinh nghịch, nàng nhất định phải đùa dai với chút. “ lên chức cha rồi đó.” Lôi Ni Khả lập tức phun phì ngụm cà phê. May mắn là Chu Thư Lân và Quách Hoành Luân thân thủ nhanh nhẹn, tỉnh táo né sang hai bên, coi như thoát nạn. Lôi Ni Khả vừa mừng vừa sợ vọt tới bàn làm việc, ôm lấy Hà Trì Trì, chăm chú săm xoi mặt rồi bụng của nàng. “Em…… Em……” “Em cái gì mà em? cho phép dùng ánh mắt gian tà như thế nhìn em!” Cảm giác ngọt ngào từ trong tim trào dâng, phản ứng của khiến hai má nàng đỏứng. Nhưng vì sao nàng lại vui sướng như thế chứ? Đẩy tay ra, nàng nghiêm mặt, lạnh lùng : “Vừa rồi có xông vào văn phòng ta mang thai con của .” “Ặc……” Đột nhiên tình hình chuyển biến theo chiều hướng xấu, Tống Thư Lân và Quách Hoành Luân thấy tình hình trước mắt có vẻ ổn, liền chuẩn bị bỏ chạy thoát thân. Nhưng lời cáo từ chưa kịp ra nên đành phải tiếp tục ở lại xem trò diễn. “ thể nào! ta là ai?” Sắc mặt Lôi Ni Khả lập tức trầm xuống. « ta tự xưng là ngôi sao nổi tiếng Đài Loan, tên là Lê…Lê…. » “ Lê Ân Ân!” “Đúng vậy, chính là Lê Ân Ân. còn biết tên người ta, xem ra chuyện kia thể là giả, chúc mừng được làm cha.” khí ngọt ngào bỗng đậm mùi dấm chua, Hà Trì Trì cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực. Sớm biết rằng là kẻ ong bướm vờn hoa, vô tâm, nàng nên mong chờ điều gì ở cả! “ cho phép lung tung, đứa bé thể nào là của .” Lôi Ni Khả chắc chắn Lê Ân Ân có khả năng mang thai con của , nhưng cực kì khó chịu với lời chúc mừng của Trì Trì “Em trả lời ta như thế nào?” “Em có thể trả lời thế nào đây? Đương nhiên là chúc mừng ta được làm mẹ, sau đó cho ta biết, có con là chuyện trong đại, nên thông báo với cha đứa bé chứ phải là em. Cuối cùng thứ ký Tả tiễn ta khỏi rồi.” Chỉ có thế thôi sao?! Nếu nàng chịu kể lại ràng, tìm thư ký Tả để tìm hiểu chi tiết. “Sao lại thờơ như thế?” Lôi Ni Khả bực bội trừng mắt nhìn nàng. Xảy ra chuyện như vậy mà nàng vẫn có chút phản ứng gì. biết Lê Ân Ân thể nào có thai với mình, nhưng Trì Trì lại chuyện đó nha! Làm sao nàng có thể bình tĩnh như thế? Chẳng có chút ghen tuông gì cả! “Em nên phản ứng thế nào đây? Người ta cũng phải mang thai con của em, em phải phản ứng thế nào?” Lời khẳng định của Lôi Ni Khả vẫn thể khiến Hà Trì Trì thoải mái thêm chút nào, cũng cùng ta… Trì Trì hừ tiếng, đẩy ra, tiến về phía cửa, nàng chịu nổi tâm trạng thấp thỏm âu lo như thế này, phải ra ngoài hít thở khí trong lành mới được. “Em muốn đâu?” Lôi Ni Khả nghiêng mình ngăn nàng lại. “ tản bộ sân thượng cũng được sao? Phiền quá !” Phịch tiếng, cánh cửa đóng sập lại. Lôi Ni Khả vì sợ Trì trì ở công ty nhàm chán nên tiếc hao tiền tốn của mời chuyên gia thiết kế tầng thượng của tòa nhà thành công viên . Bây giờ vườn hoa đó có thể là hoa cỏ tươi tốt, cây cối còn xanh tươi hơn cả ngoài công viên. Ngoài ra còn có bể phun nước, giàn hoa, ô che nắng, chỗ uống nước để nàng nghỉ ngơi du ngoạn. Nếu nhìn kỹ biết được kia chỉ là tầng cao nhất được trang trí đẹp đẽ. Lôi Ni Khả thông báo cho thư ký Tả theo sau nàng, rồi mới nghiêm mặt lạnh lùng trở về vị trí cũ. “Lập tức phái người tìm hiểu xem người phụ nữ kia định làm cái quái gì. Con đàn bà chết tiệt ấy! “Vâng” Quách Hoành Luân gật đầu.“Tổ điều tra của cảnh sát dường như cũng bắt đầu hoài nghi Hà thị, sớm muộn gì họ cũng biết chúng ta cũng điều tra Hà thị, tới lúc đó nếu cảnh sát chủ động liên lạc với chúng ta …” “Tùy thôi, chỉ cần cảnh sát có thể đáp ứng điều kiện của chúng ta, hoàn toàn có thể cùng hợp tác song phương.” Lôi Ni Khả đưa ra chỉ thị. Quách Hoành Luân nhớ ra. “Bạn bè trong tổ trinh thám cho tôi biết chủ tịch của Hà thị thuê truy tìm tung tích giờ của Hà Trì Trì.” “Lập tức ngăn cản!” Hà thịư? Trì Trì với bọn họ còn quan hệ gì rồi. “Vâng.” Lôi Ni Khả chỉ thị đơn giản khiến Quách Hoành Luân khỏi đau đầu.