Chương 5 Mỹ Chi bị nhốt trong ngục tù tăm tối suốt đêm, đột nhiên bị bắt ra trời tuyết trắng xoá làm nàng nhất thời nhìn thấy ràng. Trong đám đông nghìn nghịt những người thân quen trong làng. Nàng gấp gáp tìm kiếm bóng dáng trượng phu Phúc Sinh, chàng thích nhất giọng hát của nàng, mỗi lần nàng cất lên tiếng hát, chàng rất vui. Thế nhưng thấy, ai đáp lại tiếng hát của nàng, bầu khí vắng lặng chết chóc. Khi tâm trí nàng trở về thực tại, ngay lập tức thấy cảnh tượng như địa ngục. Trong số người bị đẩy ra ngoài ngục, còn lại rải rác vài người đàn ông, nàng nhìn thấy trong đám người có người hàng xóm cùng săn bắn với Phúc Sinh ngày ấy. Dường như người đó cũng kinh ngạc khi thấy nàng, Mỹ Chi nhào qua, hỏi phu quân nàng ở đâu. Thế nhưng đáp lại lời nàng chỉ là cái lắc đầu. Khoảnh khắc đó bầu trời như sụp xuống, trái tim nàng như rơi mất, nội tâm trống rỗng. Sau đó, người trước mặt nàng đổ ập xuống, máu phun tung toé lên mặt nàng, đỏ tươi nóng cháy khiến đôi gò má như bị đốt. Đường Trạch Nhã Ngạn cầm cánh tay nàng, kéo về sau, nền tuyết trắng lưu lại sâu vết tích lôi kéo. Kimono người bị máu và tuyết thấm ẩm, nửa thân trần trụi lộ ra bầu ngực, thân thể tái nhợt vô lực nhưng nàng hề cảm thấy xấu hổ hay sợ hãi. Lần thứ hai Đường Trạch Nhã Ngạn nhốt nàng vào căn phòng , đóng lại tất cả cửa sổ, trừ ra có bất kỳ ai đến chuyện với nàng, nàng gào tên hổ tử, đôi khi là Phúc Sinh, có tiếng ai hồi đáp chỉ có tiếng khóc thê lương của nàng. Nàng mình bị nhốt bao lâu, có lẽ mấy tháng hoặc là vài năm rồi. Ngoài ra nàng chưa từng thấy người nào khác. Tất cả thuộc về nàng đều bị chiếm đoạt, biết mỗi tấc da thịt thân thể nàng cùng với những việc khiến nàng vui buồn. Sau khi thương thế lành hẳn, Đường Trạch Nhã Ngạn liền bắt đầu xâm phạm nàng chút kiêng kỵ, đêm nào nàng cũng phải hết sức chịu đựng. Cuối cùng nàng còn biết khóc hay cười nữa. Có lần, về trễ lát, nàng giống như phát bệnh tâm thần. Đầu tiên nàng đánh túi bụi người , sau đó chửi bới, cuối cùng lại là làm tình. Khi thấy vui dỗ dành nàng, nhưng bình thường quan tâm, mới đầu nàng hiểu, sau đó vỡ lẽ, biết được rằng mỗi khi như vậy đều suy tư, hoặc tức giận. Nàng chưa thấy giận dữ thực bao giờ. Duy nhất lần là vào bữa tiệc. Bữa tiệc đó là khi nàng xuất lần đầu tiên trước mặt những người khác. Nàng rời khỏi căn phòng kia, đứng trong tiệc rượu, hai bên là những quan quân Nhật Bản ngồi nghiêm chỉnh. Hình như đó là tiệc mừng tất niên, có rất nhiều Geisha ca múa. Nàng bị lão quản gia bắt ăn vận, trát phấn trắng, tô son đỏ cùng với búi tóc cao cao. Nàng phải phụ nữ Nhật, nên bước tự nhiên được trong làn váy Kimono, nhiều lần muốn ngã sấp xuống đều được Thôn Thượng giật mạnh lại, những nếp nhăn khuôn mặt già nua tràn đầy căm tức và khinh thường, cảnh cáo nàng, nếu như làm Đường Trạch thiếu tướng mất mặt, nàng nhất định chết. Nhưng Mỹ Chi sợ, nàng lo lắng rất nhiều, nhưng sợ nhất chính là cái chết. Trong chớp mắt khi nàng xuất trong bàn tiệc, tất cả mọi người đều hướng về phía nàng, khí quỷ dị, những Geisha khác tụ lại bàn tán lao xao. Có người làm ầm lên dùng tiếng Nhật kêu nàng múa . Mỹ Chi múa, nàng mờ mịt, khẩn trương đứng tại chỗ, rồi thấy Đường Trạch Nhã Ngạn nhìn nàng ngoắc tay. Nàng đến nỗi ngu dốt, trong mắt những người này nàng là vật sở hữu của , cự tuyệt lúc này chắc chắn về sau nàng thê thảm. Nàng biết bộ mặt của đám thú vật trước mắt ràng hơn so với bất cứ ai. Sĩ quan Xuyên Khẩu lại buông tha. "Thiếu tướng, hôm nay là đêm giao thừa đáng ăn mừng của đế quốc Nhật Bản ta, để chúc mừng phồn vinh muôn đời vẫn được duy trì tốt đẹp trong năm nay, hay bắt người đàn bà này múa điệu , có tài giữ lại, bằng cái thứ dân tộc hạ đẳng này nên sớm giết chết thôi" Đường Trạch Nhã Ngạn cầm chiếc đũa gõ vào miệng chén. cúi đầu ngâm nga: *** "Thường suy ngẫm về thế luôn đổi thay Giống như sương mai Trăng trong nước phồn hoa biến mất trong chớp mắt Người hùng Xưa đâu bằng nay Năm mươi năm cuộc đời Hẳn là rộn ràng Kiếp phù du ảo mộng Sử sách lưu danh Thắng thua cũng chôn vùi trong quá khứ Chỉ là nhân quả ý niệm Có gì đáng tiếc Khiến cả kinh thành sợ hãi Cửa tù thị chúng Thành khẩn nhận tội Trộm cắp cũng có lòng quy y Cái thở dài như khói Thế luôn thay đổi Năm mươi năm cuộc đời Hẳn là rộn ràng Kiếp phù du ảo mộng" Sau khúc ca, cười to ôm nàng vào lòng, uống rượu ừng ực. Đôi mắt Mỹ Chi vẫn bình lặng như cũ. Mọi người uống rượu đến loạn trí, bắt đầu càn rỡ. quân lính phụ tá tới xé rách y phục của nàng. Mỹ Chi phản kháng, nàng đứng dậy, trút xuống từng tầng xiêm y, như ý nguyện nghe thấy tiếng đàn ông thở gấp. Tên phụ tá ngồi xộp xuống đất, mới vươn tay chỉ kịp với tới bắp chân của nàng liền vô lực rũ người xuống. Nàng còn chưa nhận biết chuyện gì xảy ra. Chỉ nghe tiếng gằn trầm trầm của Đường Trạch Nhã Ngạn :"Tiểu Tảo Xuyên, ta muốn giết ngươi" Tất cả đều nghĩ đùa. Trong thoáng chốc có tiếng kinh hãi phát ra từ những Geisha. Nàng cúi đầu, thấy người kia bị chém đứt cổ tay, máu tươi phun trào, phun gần đến trần nhà. Tiếng đàn ngừng hẳn. Tất cả đồng loạt nhìn về phía người phụ nữ khoả thân, nàng đắm chìm trong làn máu, khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn về hướng Đường Trạch Nhã Ngạn, sau đó, lời ngã xuống. Ngày thứ hai. Khi Thôn Thượng tới gặp Đường Trạch Nhã Ngạn, thấy ngồi lau thanh đao, chính là thanh đao đêm qua dùng để chém phụ tá Tảo Xuyên. Ánh sáng bạc lấp loé trong tròng mắt lạnh lùng, Đường Trạch Nhã Ngạn thèm ngẩng đầu chất vấn. “Có chuyện gì?” “Thiếu gia, người đàn bà kia bị mang rồi” "Ha". Đường Trạch Nhã Ngạn kiềm được. "Thôn Thượng, ngươi giỡn mặt với ta đấy à?" "Thiếu gia" Thôn Thượng cung kính "Nàng ta bị Tiểu Dã Điền dẫn đến nhánh của quân đoàn 731 rồi ạ" Đường Trạch Nhã Ngạn liếc nhìn cái, lưỡi đao sắc lạnh "xoẹt" tiếng chém xuống. "Tiểu Dã Điền!" Thôn Thượng cúi đầu. "Tôi bảo đó là lệnh của cậu, tôi lừa làm vậy" Đường Trạch Nhã Ngạn nhìn chăm chăm vào lão quản gia. "Ngươi biết ngươi làm cái gì , Thôn Thượng?" "Thiếu gia, xin cậu giết tôi . Thế nhưng, lão gia lúc lìa đời có nhờ vả lão chăm sóc cậu, tôi thể nhìn cuộc đời cậu bị huỷ dưới tay đàn bà!" "Bị huỷ dưới tay đàn bà? Ngươi cho ta là người nhu nhược như vậy sao?" "Thiếu gia, cậu định phủ nhận sao?" "Phủ nhận cái gì?" Đường Trạch Nhã Ngạn rống lên. "Đêm qua lúc người đàn bà kia ngã xuống trước mặt cậu, vẻ mặt cậu là cỡ nào tái nhợt kinh sợ - cậu là người lính Nhật, biểu như vậy chẳng phải cho thấy điểm yếu của đàn ông sao!" "Khốn kiếp!" Đường Trạch Nhã Ngạn đứng lên "Ngươi cho là ta ả đàn bà như vậy sao!" Thôn Thượng nước mắt giàn dụa, dập đầu ngừng. "Thiếu gia, cậu giết lão " Đường Trạch Nhã Ngạn mặt trắng bệch còn giọt máu. vừa mới gì? , nàng? *** Về bài hát mà Đường Trạch Nhã Ngạn hát Tên bài hát: Atsumori Đây là bài hát nổi tiếng, được Oda Nobunaga thích, bài hát thể tín ngưỡng Phật giáo và quan điểm sống của võ sĩ đạo Nhật Bản.