1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiếp vốn hiền lương - Nhất Cá Nữ Nhân (24) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Giam lỏng

      --- ------

      Sáng sớm sau khi ngủ dậy dung nhan Tử Huyên như tỏa sáng, ăn cơm no xong nàng nghĩ tìm đại kế để có thể ly khai khỏi Đinh phủ, phải như thế nào mới có thể làm cho người Đinh gia chán ghét nàng thể đem nàng bỏ rơi đâu? Ân, muốn để cho bọn họ để ý mặt mũi có thể thượng tấu hoàng thượng hưu thê, đó cũng phải chỉ dọa người là được, nàng nâng má dần dần nghĩ đến nhập thần.

      " nương, có người trong cung đến." Lưu Ly từ ngoài tiến vào: "Mau, chuẩn bị tiếp chỉ, ngài phải ăn mặc trang điểm lại." Kéo Tử Huyên để nàng ngồi vào trước bàn trang điểm, Trân Châu dẫn mấy nha hoàn tiến vào, lại là chải đầu lại là mặc quần áo rối ren phen mới chuẩn bị cho tốt.

      Tử Huyên chỉ cảm thấy đầu cũng nặng, quần áo quá lớn có thuận tiện, thế nhưng đợi nàng mở miệng oán giận bên kia có người đến thúc: "Mau, mau, người truyền chỉ sắp vào cửa." Nàng chỉ có thể ai thán đây là xã hội cũ, bất đắc dĩ theo mọi người đến phía trước đón chỉ.

      Đến là ý chỉ của hoàng hậu, chính là muốn Đinh thái phu nhân tiến cung; đồng thời đến thái giám đến hạ chỉ còn hoàng đế có khẩu dụ, đồng thời muốn Đinh hầu gia lập tức gặp ngài: nghe xong có chuyện gì của chính mình Tử Huyên chụp vỗ mông định trở về phòng để nghĩ tiếp đại kế của mình, lại bị người ngăn lại.

      Phương Phỉ nhìn nàng: "Ngươi bây giờ cao hứng, giả chết dọa người cũng thôi , tại chuyện ngươi thắt cổ tìm chết truyền đến trong cung, hầu gia cùng thái phu nhân đều phải..."

      "Chuyện kia đâu có gì liên quan đến ta? phải là các ngươi gieo gió gặt bão sao?" Tử Huyên tay khách khí đẩy Phương Phỉ ra: "Tránh ra, chó tốt cản đường." Hoàng thượng trực tiếp hỏi tội làm cho nàng cùng Đinh đại hầu gia từ đó thành người lạ - đúng, nàng tại cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa.

      Nàng dùng lực cũng lớn, có thể là tình cờ cũng có thể là thân thể Phương Phỉ gặp gió thổi cũng bay, đương nhiên còn có thể chính là Phương Phỉ cố ý, chỉ là muốn dùng ít lực đem Phương Phỉ đẩy ra, thế nhưng lại có thể đem thân thể nhị phu nhân Đinh gia đẩy ngã lăn mặt đất.

      Đinh thái phu nhân quay đầu lại: "Ngươi, tự giải quyết cho tốt!" Nàng tại có tâm tình để ý tới Tử Huyên, lần này tiến cung làm cho người ta biết có chuyện gì xảy ra; ngày đó nàng cho rằng Chu Tử Huyên chết, đại phu cũng nàng chết , ai biết người lại sống lại đâu? Nàng gấp gáp muốn Phương Phỉ truyền tin vào trong cung, nhưng sau đó nàng đưa tin Tử Huyên chưa chết lại cho quý phi có chút hơi muộn.

      Nguyên bản ngày hôm qua trong cung có tin tức nàng còn tưởng rằng hoàng gia lần này tính toán nhắm mắt mở mắt, nghĩ cho tới hôm nay nhận được ý chỉ của hoàng hậu: tai họa a. Nghĩ tới đây nàng lại nhịn được trừng Chu Tử Huyên: "Ngươi nghĩ rằng chúng ta lần này tiến cung hoàng thượng bỏ qua cho ngươi?"

      "Vô phương, các ngươi nhưng là nghe ta trước , nếu như có thể làm cho hoàng thượng và hoàng hậu khai ân cho phép ta và hầu gia hòa ly, ta đại khái có thể coi như chuyện trước kia chưa từng phát sinh, từ nay về sau các ngươi đường quan lớn của các ngươi, ta cầu độc mộc của ta, nước giếng phạm nước sông nga." Nàng chau chau mày nhìn về phía Đinh hầu gia: "Ngươi cần phải dụng tâm chút, ta chờ các ngươi mang tin tức tốt- hòa ly- về."

      xong nàng khoát khoát tay cũng để ý Phương Phỉ mặt đất, cùng với bộ mặt biến xanh của Đinh đại hầu gia, nàng vịn tay Lưu Ly rời ; ai ai bái, dù sao tại hoàng gia gọi người cũng phải nàng, nàng mới muốn suy nghĩ nhiều.

      Đinh hầu gia từ đầu chí cuối gì, nhìn bóng lưng Chu Tử Huyên, cho người nâng Phương Phỉ dậy, đến ôn nhu : "Về phòng trước, hẳn là có đại gì, ta cùng mẫu thân rất mau trở lại." xong cũng xoay người phân phó người chuẩn bị ngựa xe, cùng Đinh thái phu nhân vội vã tiến cung.

      Tử Huyên trở lại trong phòng vừa mới ngồi xuống liền nghe đến Trân Châu ở ngoài cửa lớn tiếng : "Xin thỉnh an nhị phu nhân, trận gió nào lại thổi ngài tới đây nhanh như vậy."

      Phương Phỉ có đáp lại lời Trân Châu , cần nha hoàn vào thông báo, chính mình nhanh vào trong phòng: "Tỷ tỷ nhanh làm cho muội muội đuổi theo kịp." Nàng xong ngồi xuống lau mồ hôi, nhìn Tử Huyên cười đến có chút rét run, ràng là muốn tính đến chuyện ngày hôm qua bị dọa sợ.

      Tử Huyên cố ý lộ ra răng cười: "Thế nào, hôm nay sợ ?"

      Phương Phỉ cười lạnh mấy tiếng: "Về điểm này ngươi cho là chút trò vặt đó có thể diễn lại bao nhiêu lần, chỉ bằng cách dọa người mà ngươi muốn ở trong phủ hô phong hoán vũ sao? Ta tỷ tỷ, ngươi cũng nên học thông minh chút có được hay ?" Nàng chẳng đáng là cực kỳ minh bạch, rất chướng mắt Tử Huyên chỉ biết dùng thủ đoạn dọa người, lại hoàn toàn quên chuyện nàng cơ hồ bị hù chết: "Hôm nay ta tới là để hỏi tỷ tỷ lúc nào rời đến Trúc viện ."

      Tử Huyên nhíu mày: "Ta chỗ nào cũng , ở trong này cũng rất tốt." Cái trúc viện kia là nơi nào, vì sao hôm nay Phương Phỉ tới cửa đối với chính mình mà ra oai đâu? Nàng nhìn hướng Lưu Ly lại phát nha đầu kia mặt tràn đầy giận dữ, liền biết kia phải là cái địa phương gì tốt lúc này bỏ thêm câu: "Ngươi nghĩ rời là có thể xin cứ tự nhiên."

      Phương Phỉ đứng lên: "Chỉ sợ phải do tỷ tỷ quyết, hôm nay liền chuyển qua , Trúc viện sớm thu xếp xong, sau này là chỗ tỷ tỷ thanh tu, chúng ta lung tung quấy rầy tỷ tỷ ." xong nàng lãnh hừ lạnh tiếng: "Đừng tưởng rằng lần tìm chết, lần giả quỷ là có thể làm cho hầu gia đối với ngươi kính trọng vài phần, chỉ bằng những gì hai ngày này ngươi gây nên cũng đủ để cho ngươi ngây ngốc cả đời trong Trúc viện có đường ra rồi."

      Tử Huyên nghe được mắt trừng lớn, thế nhưng nàng vẫn gì Phương Phỉ lại bổ sung thêm câu: "Nhất là sau khi hầu gia cùng thái phu nhân tiến cung trở về, ta tin rằng hầu phủ dưới lại cũng người nào nguyện ý nhìn thấy ngươi." Nhìn thấy thần sắc căm giận mặt Tử Huyên nàng tự đắc cười: "Ngươi cũng là nhất phẩm cáo mệnh, yên tâm , người nào dám bắt ngươi phải chết đói, Đinh gia chúng ta tự nhiên vẫn là trà ngon thức ăn ngon cung cấp cho ngươi."

      "Ví dụ như cá a, tôm a, cho dù là bảo sí bong bóng cá ( hiểu cái này là cái gì nên mình để luôn vậy) cũng có thể làm cho tỷ tỷ ăn mấy lần trước, tuyệt đối chỉ toàn có cơm rau dưa đưa cho ngươi." Nàng xong liền vừa hướng ra phía cửa bước ra ngoài vừa : "Miễn cho ngươi lại đến chỗ thái hậu, hoàng hậu khóc lóc kể lể Đinh gia chúng ta đối với ngươi tốt."

      Lưu Ly nhịn được lớn tiếng : "Nhị phu nhân, ngươi biết nương chúng ta là ăn cá tôm, chúng ta nương thích ăn..."

      " thích? Cho nương ngươi về phía hoàng hậu nương nương , nàng thích Đinh gia chúng ta chu cấp nuôi dưỡng." Phương Phỉ quay đầu lại liếc mắt nhìn Lưu Ly: "Đến lúc đó xem hoàng hậu nương nương muốn chủ tử nhà các ngươi như thế nào."

      Tử Huyên mở miệng chỉ : "Ta chuyển." cần nhiều lời, tâm ý của chỉ cần câu đầu tiên có thể cho thấy là đủ.

      Phương Phỉ nghe vậy nhìn nàng nhàng, từng chữ từng chữ : "Nhưng, Đinh gia là do ta làm chủ nhà, ngươi liền tùy vào ngươi sao, làm chủ trong phủ là ta phải ngươi. Cho ngươi thời gian ba ngày, nếu như chuyển liền chớ có trách ta." xong nàng ngẩng đầu lên thẳng.

      Tử Huyên ngồi xuống: "Trúc viện là nơi nào?"

      "Là viện lớn nhất phủ, thế nhưng lại ở tận cùng bên trong phủ, giống với mấy viện phía trước này, trúc viện ở bên kia vườn." Lưu Ly tức giận đến phình : "Nhị phu nhân cái kia chính là để nương ngài còn gặp lại hầu gia được nữa."

      gặp Đinh hầu gia nữa cũng phải là chuyện gì lớn, Tử Huyên cũng có đem việc chuyển chỗ ở cảm thấy nặng nề nữa: " nên gọi nàng nhị phu nhân, nàng chỉ là cái di nương mà thôi, các ngươi cứng rắn cất nhắc nàng mới để cho nàng biết trời cao đất rộng." Nàng để ý nhất chính là Phương Phỉ trong lời có ý định giam lỏng nàng – đây là ý tứ của người Đinh gia sao, vẫn là ý tứ của chính Phương Phỉ ?

      Ngày hôm qua còn muốn xuất phủ, hôm nay lại bị người giam lỏng, thực cuộc sống này có cách nào qua.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Ngươi ăn từ từ

      --- ------

      Lưu Ly gật gật đầu tán thành: "Đúng vậy, tự nhiên quên mất thân phận của nàng, nên nàng mới đến trước mặt nương chúng ta khóc lóc om sòm”.

      Tử Huyên xua tay: "Chính là chuyển, xem nàng có thể làm gì chúng ta bây giờ. Đúng rồi, tìm xem chúng ta có còn bạc ”.

      Trân Châu kỳ quái nhìn nhìn Tử Huyên: " có bao nhiêu, chưa đến mười hai lượng đâu; nương hỏi cái này làm gì? Ngài muốn mua vật gì sao, nhưng sắp tới cuối tháng rồi, lão gia phu nhân đến tìm ngài, bạc này biết có đủ đưa hay ."

      Tử Huyên há to mồm: "A? Lão gia phu nhân là sao, đưa bạc cái gì?"

      " nương, cái này ngài cũng quên? Mỗi tháng phu nhân cũng đến tìm ngài, có đôi khi lão gia cũng tới, ngài chu cấp mười lượng bạc cho thiếu gia đọc sách" Lưu Ly quay sang nhìn Tử Huyên phát sầu: "Ngài cái gì cũng nhớ , phải ngay cả thiếu gia cũng quên chứ?"

      Tử Huyên há to mồm: "Ý của các ngươi là, ta còn có cha mẹ huynh đệ tỷ muội?" Vừa lên tiếng nàng muốn bóp chết chính mình, có cha mẹ nơi nào có nàng? Nàng vội vã xua tay sửa lại: "Ta phải cái ý tứ kia, chính là, ta cho rằng Đinh gia khi dễ chúng ta như vậy, ta nghĩ chúng ta là có người nhà đâu."

      Có nhà mẹ đẻ cũng tốt, mặc dù có vẻ giàu có lắm nên mới muốn lấy bạc ở chỗ nàng, thế nhưng có chỗ đặt chân còn có cha mẹ huynh đệ tỷ muội có thể dựa vào, nàng nghĩ dựa vào gia đình mình rất nhanh những ngày tháng tốt đẹp đến: bạc kia cũng cần vội, đương nhiên, nếu như có nhiều bạc chút cũng là việc tốt. Đúng vậy, nàng từ trước đến nay phải là người ngại có nhiều tiền.

      "Bọn họ rất nhanh đến tìm ta, có cái gì gặp mặt rồi hãy ." Tử Huyên buông việc này tiếp tục quan tâm bạc nàng có: "Có còn cái gì đáng giá chút ?" Đồ nàng thường xuyên dùng đều là nửa cũ nửa mới, cài đầu cũng chỉ là cái ngân châm mà thôi, so với đại đa số nha hoàn trong phủ còn có chút nghèo túng hơn.

      Lưu Ly lắc đầu: "Ngài còn có hai trâm cùng cái ngân trâm, về phần vòng tay, vòng tay chỉ còn đôi ngài đeo tay thôi; vòng tai còn thêm bộ nhưng đáng giá bao nhiêu bạc."

      Tử Huyên trợn to mắt nhìn Lưu Ly cùng Trân Châu, qua lát nàng chợt nhớ tới chuyện cực kỳ gấp gáp : "Đồ cưới, đồ cưới của ta đâu?"

      " còn." Trân Châu nhìn nhìn Tử Huyên: "Ngân trâm còn lại đây, đều là đồ cưới đấy, sở dĩ còn lưu lại là bởi vì đáng bao nhiêu bạc, có người nhớ đến." Nàng liếc mắt nhìn Tử Huyên, bởi vì trước kia nàng mà như thế cũng bị răn dạy hai câu .

      Tử Huyên lại thiếu chút nữa giậm chân: "Bị người đoạt ? ! Là ai lấy , ta muốn làm cho nàng nhổ ra hết cho ta." Dám cướp tiền của nàng, hỏi thăm xem nàng là ai chưa?”.

      Trân Châu cùng Lưu Ly nhìn nàng lời nào, cho đến khi nàng hỏi lại lần nữa, hai nha đầu mới bất đắc dĩ đáp: "Nhiều thứ bị người trong nhà lừa giả, thế nhưng lại là nương ngài tự mình đưa ra; mà hai gian cửa hàng cùng chỗ tiểu điền trang cũng là ngài tự mình mang khế ước mua bán nhà đem cho Phương Phỉ, dùng để bồi thường việc nàng đẻ non”.

      Tử Huyên lần này nhảy dựng lên: "Ta còn có điền trang? Ta còn có cửa hàng?" Thế nhưng rơi vào tay người khác, tại đều phải là của nàng, nghĩ tới đây nàng càng ảo não: "Ta phải đoạt lại những thứ này." Nàng mạnh mẽ quay đầu lại: "A, đồ cưới của ta cũng tệ lắm nhỉ, tại sao ở nhà còn muốn ta gửi tiền cho?"

      "Đây phải là lão gia cùng phu nhân đưa cho ngài, là phu nhân của chúng ta đưa hơn phân nửa đồ cưới của nàng cho ngài." Trân Châu nhìn Tử Huyên mơ hồ thở dài: " nương, người rốt cuộc muốn mua cái gì?"

      Tử Huyên ngồi xuống: " mua cái gì." có bạc, có cái gì đáng giá, ai, xem ra còn phải bàn bạc kỹ hơn chút. Người Đinh gia đáng ghét, chỉ khi dễ còn chiếm đoạt bạc của nàng, thù này lớn.

      "Nhưng chuyển , chỉ sợ Phương Phỉ lại gây chuyện thị phi, " Trân Châu khuyên nhủ: " nương..."

      "Ngươi cần phải kiên cường chút có được , nương chúng ta tại phải tính tình tốt hơn rồi sao, ngươi xem những lời mình xem sao lại ủ rũ như vậy!" Lưu Ly dùng sức nắm tay giơ giơ: "Chúng ta chính là chuyển, xem các nàng làm gì được chúng ta."

      Tử Huyên cười: "Đúng, chính là chuyển."

      Trân Châu có chút lo lắng thế nhưng khi nghĩ lại những ngày từng bị ức hiếp thê thảm cũng thêm cái gì nữa.

      Rất nhanh đến trưa, Trân Châu mang theo hai thô sử nha hoàn đến phòng bếp nhận thức ăn mang về, sau khi đặt bàn, Tử Huyên nhíu mày: "Thế nào lại ít như vậy, hơn nữa tất cả đều là đồ chay?" Tử Huyên nàng thế nhưng là người có thịt vui.

      Trân Châu bất đắc dĩ nhún vai : "Lần đó ngài làm cho Đinh thái phu nhân ngã xuống hồ, khiến thái phu nhân bệnh hơn mười ngày, về sau thái phu nhân ngài cũng phải cố ý, sau này cần phải vì nàng mà ăn chay cầu phúc, đem tiền tiêu hàng tháng của ngài hạ xuống còn mười hai lượng bạc, coi như xong chuyện."

      Tử Huyên mở to hai mắt: "Các ngươi là, sau này mỗi ngày ta đều phải ăn những thứ này? Liền cái đản hoa cũng nhìn thấy?"

      Lưu Ly gật đầu: "Nô tỳ cũng biết đó là Đinh gia khi dễ người, thế nhưng thái phu nhân lần đó bị bệnh rất nặng, có thể bỏ qua cho ngài có tống ngài quan phủ chịu tội danh bất hiếu là may mắn rồi, ăn chút đồ này kỳ thực đối với thân thể rất tốt, nghe người ta các hòa thượng và ni do ăn chay mà đều trường thọ đấy."

      Tử Huyên lắc đầu : " nên lại chuyện ăn chay cầu phúc nữa, từ khi ta tỉnh lại là ăn được vô cùng nhiều, cũng có ai với ta muốn cầu phúc được ăn thịt cá! tại ràng là có người muốn làm khó chúng ta, nếu ta cứ để như vậy, chỉ sợ sau này ta ngay cả bánh ngô cũng có mà ăn”.

      "Hơn nữa, vừa rồi Phương di nương kia cũng sau này mỗi ngày đều cho ta ăn cá tôm, tại lại là làm thức ăn như thế này mang đến." Nàng nghĩ nghĩ: "Đem thức ăn này thu lại, , chúng ta qua xem Phương di nương kia ăn trưa có những món gì?”.

      làm cá tôm cho nàng ăn, nàng cao hứng, mặc dù nguyên chủ thân thể này ăn cá tôm nhưng nàng có ăn đấy: về việc làm cho người khác hoài nghi, điều này cần lo lắng, vì nàng là sống lại lần nên có chút thay đổi cũng là chuyện bình thường.
      Trân Châu có chút lo lắng, nhưng ra Lưu Ly động tác nhanh nhẹn đem thức ăn thu dọn xong: " thôi, nương." Nàng muốn tìm cái Phương di nương kia sớm đề xả giận, thế nhưng trong quá khứ nương nhà nàng lại luôn luôn Phương Phỉ là người tốt, làm cho nàng tức giận cũng có chỗ phát.

      Tới Vạn Tử viện của Phương Phỉ, quả nhiên nơi nàng ở thể so sánh với nơi này, Tử Huyên thấy thế bĩu môi: người ta thế nhưng tự cho mình là chủ mẫu đây mà.

      Phương Phỉ dùng bữa trưa, nghĩ rằng Tử Huyên đến vào lúc này nên cũng ra nghênh đón, nhìn thấy Tử Huyên bước vào cửa cũng buông đũa trong tay xuống, hỏi: "Tỷ tỷ có việc gì? Có phải muốn dọn nhà hôm nay nhưng đủ người?"

      Tử Huyên vào ngồi xuống: "Cũng phải chuyện đó, ta tới là để ăn cơm." Nhìn bàn đầy thức ăn tinh mỹ, bày biện đẹp đẽ, nàng khỏi trầm trồ khen ngợi, có hương có vị, có thịt có cá; chủ yếu nhất là nhìn thấy chỉ có chén canh lớn bị múc ra ít đặt ở trước mặt Phương Phỉ, còn những thứ khác đều chưa có động đũa qua.

      Vận khí của nàng tốt, đúng là người buồn ngủ gặp chiếu manh, nên nàng mới đến được đúng lúc như vậy.

      Trong lúc Phương Phỉ còn ngẩn người, Lưu Ly lấy ra bát đũa tự mình mang đến để ở trước mặt Tử Huyên, mà Tử Huyên tiếng cũng , cũng cần khai đũa, tay cầm đũa tay cầm thìa bắt đầu công phá thức ăn, bộ dáng nàng ngồi ăn chút gì của tiểu thư khuê các, làm cho Phương Phỉ lại lần nữa thấy sững sờ, cũng quên cả tức giận.

      Đợi được đến khi Phương Phỉ từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, thức ăn đầy bàn giờ chỉ còn nước canh, mặc dù Tử Huyên có ăn hết tất cả thức ăn, thế nhưng nàng lại làm cho thức ăn trở thành cái dạng mà khi Phương Phỉ nhìn đến, những muốn ăn nữa mà chỉ muốn nôn.

      Tử Huyên ăn rất nhanh, thể xem công phu này mà khi nàng làm ở kiếp trước luyện được, mất mấy thời gian nàng ăn uống no đủ: "Ngươi thế nào ăn?" Nàng đứng lên: "Ta ăn no nên về trước, lúc ăn cơm tối ta lại đến dùng cơm cùng với ngươi. Có khi ra lời này ngươi tin, được cùng ngươi ăn cơm ta thấy rất vui. Ta , ngươi cần tiễn, từ từ ăn, ăn nhiều chút."

      ********
      linhdiep17, Phương LăngTôm Thỏ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Trọng thưởng

      --- ------

      Phương Phỉ thoáng cái cầm khăn tay ném mặt đất: "Ngươi đây là ý gì?"

      Tử Huyên quay đầu lại: "Là đến ăn cơm cùng với ngươi chứ còn có ý tứ gì? Ngươi tức giận như vậy làm cái gì?"

      "Ngươi có phần cơm nước của ngươi rồi, tại sao muốn tới chỗ của ta hồ nháo, đừng tưởng rằng ngươi chết qua lần liền rất giỏi..." Phương Phỉ tức giận đến toàn thân run run, thực Chu Tử Huyên sau khi chết qua thay đổi càng làm cho người ta thấy ghét thêm, mặc dù trước kia Tử Huyên vẫn là người tính tình ngay thẳng, thế nhưng chỉ dăm ba câu nàng làm cho Chu Tử Huyên ngóc đầu lên được; tại lại đổi thành nàng bị Chu Tử Huyên trêu đùa hết lần này đến lần khác.

      "Ta là có, ta mang đến để ở bàn cùng với đồ của ngươi rồi mà; nếu như ngươi thấy thương tâm vì ta ăn của ngươi nhiều, ngươi cũng có thể ăn của ta, ta là người từ trước đến nay mọn đâu." Tử Huyên xong rất hào phóng qua gắp cho Phương Phỉ gắp rau lớn, chỉ là nàng dùng đôi đũa mình ăn qua để gắp rau cho Phương Phỉ: "Ăn , cần khách khí."

      Phương Phỉ cầm lấy cái đĩa ở trước mặt ném xuống đất: "Ngươi quá mức, ngươi ăn chay là do..."

      " cần ngươi phải lại chuyện này với ta." Tử Huyên bỗng nhiên vươn tay túm lấy cổ áo Phương Phỉ: "Nhớ kỹ? Hoặc là sau này mỗi ngày ta đến ăn cơm cùng ngươi, hoặc là sau này ta ăn cái gì ngươi cũng ăn cái đó, nếu như biết điều chút ta phản đối."

      Phương Phỉ bị Tử Huyên túm cổ áo làm cho sợ , thường trong trạch viện những chuyện xảy ra tranh chấp, thủ đoạn của các phu nhân là nháo hai khóc ba thắt cổ, nhưng các nàng lại là con dâu trong gia đình thế gia, thể nào giống như những thôn phụ động tay động chân đánh nhau hay khóc lóc om sòm được .

      Khi Tử Huyên nhìn thấy nha hoàn Tử Kinh định xông vào giải cứu cho Phương Phỉ, mặt nàng chậm rãi buông tay đồng thời dùng chân ngoắc cái ghế ngồi. Sau đó nàng nghiêng nghiêng người Tử Kinh liền bị vấp vào ghế, mất trọng tâm nàng ta nhào vào người Phương Phỉ, chủ tớ hai người ngã vào bàn ăn cơm, chén đĩa bị đập bể ít, thức ăn vương vãi khắp nơi.

      Tử Huyên cười với Lưu Ly : " cảnh hiếm có nha, cá tôm cùng thịt hồng đủ phi, nước canh cộng y sam màu; ui, nhìn nương ngươi làm ta nổi hứng làm thơ nha, hai câu này cũng coi là câu hay ?" Làm cho Lưu Ly cùng Trân Châu cười to, các nàng mặc dù là nha hoàn nhưng cũng biết hai câu vừa rồi của tiểu thư nhà mình gọi là thơ sao được.

      Phương Phỉ đương nhiên giãy giụa, mà Tử Kinh cũng dám đè nặng chủ tử, vì thế cả hai ở bàn cơm lại khẽ động, hai người dùng sức liền làm cho bàn ăn bị lật lại. Đương nhiên, chủ tớ hai người các nàng bị lăn xuống phía dưới, truyền đến nhiều tiếng kêu đau.

      Tử Huyên cũng để ý Phương Phỉ bị thương như thế nào: " tại Phương di nương phải ăn no mới đúng, hẹn buổi tối chúng ta gặp lại. Ta trước bước, ngươi cần khách khí đưa tiễn, dừng chân dừng chân." xong nàng gật gù đắc ý mang theo hai nha hoàn theo hướng phòng ngoài bước ra, tới cạnh cửa bỗng nhiên quay đầu lại chỉ chỉ về hướng ngọc như ý: "Lấy bát đũa của ta đập nát, vậy dùng cái ngọc như ý này bồi thường . Mặc dù giá trị bằng, nhưng mà ngươi gọi ta là tỷ tỷ ta mà từ chối bất kính”.

      Phương Phỉ bị bàn đập bể trán, đau đến choáng váng làm gì còn tâm tư mà để ý đến Tử Huyên, mà các nha hoàn khác đều tập trung chăm sóc Phương Phỉ, đúng là có người ngăn Lưu Ly cầm ngọc như ý . Nhìn thấy ngọc như ý tới tay, đương nhiên là lòng bàn chân Tử Huyên giống như bôi mỡ nhanh.

      Trở lại trong phòng Tử Huyên phân phó Trân Châu cất ngọc như ý xong, : "Coi như là ta lấy chút lợi tức vì nàng cướp cửa hàng của ta;" nhìn thấy nha hoàn nhìn nàng, nàng vội vã đổi giọng: "Lấy được chút lợi, lợi tức." Nguy hiểm , may mà mình đọc sách nhiều, Tử Huyên thấy trong lòng vã mồ hôi.

      " nương, người cho bọn nô tỳ nghỉ chút, nô tỳ trước dùng cơm rồi trở lại ngay..." Lưu Ly còn chưa hết lời, Tử Huyên xua tay: "Chờ chút, ta xem các ngươi ăn cái gì." Nàng làm chủ tử còn phải ăn rau xanh đậu hủ, chắc hẳn bọn nha hoàn càng là thê thảm hơn chút.

      Lưu Ly ngăn cũng được, cùng Trân Châu hai người vội vã theo sau, lúc chạy tới nơi thấy Tử Huyên đứng chết trân nhìn bàn bày dưa muối bánh ngô còn có canh rau bốc mùi thiu khó chịu: cái kia làm chỉ là để cho người ta thấy có, còn bánh ngô với canh rau mới là cái người ta ăn được.

      Quay đầu lại nhìn thấy hai nha đầu, nàng cười cười: "Được rồi, gọi các nha hoàn bà tử trong viện chúng ta lại, có tính , ta mang bọn ngươi ăn ngon." Tử Huyên dám tin người Đinh gia làm như vậy quá quắt, đường đường là phủ hầu gia khi dễ người tính người , vì sao còn muốn khắt khe với cả bọn nha hoàn?

      Lưu Ly lần này cũng kéo Tử Huyên: " nương, kỳ thực có gì, chúng ta..."

      "Các ngươi có cùng nương hay , các ngươi nương ta mình." Tử Huyên nhàng vỗ vai Lưu Ly: " thôi, sau này chúng ta mặc kệ ở nơi nào, cũng muốn gặp cảnh khốn cùng. Người, chết qua lần là được rồi, từ nay cần phải làm cho người ta lại ép mình đến tuyệt lộ nữa."

      Nghĩ đến chủ tử nhà mình quả suýt nữa bị buộc tự tử, Lưu Ly hung hăng gật đầu kéo Trân Châu còn có chút do dự: ", nghe nương chúng ta , chúng ta sau này muốn bị người ta coi thường nữa”.

      Trước khi xuất viện Tử Huyên nhắc: "Đừng quên mang theo cơm nước của các ngươi." Lập tức mang theo mười mấy nha hoàn bà tử của cả viện, sau đó cùng nhau tới trù phòng của phủ, làm cho người trong phòng bếp kinh ngạc chút, nhưng ràng có ai sợ: vì biết Tử Huyên là người, nên chắc chắn còn sợ nàng nữa.

      Nữ đầu bếp trưởng ngoài cười nhưng trong cười đến cản Tử Huyên lại: "Đại phu nhân, ở đây khói bếp rất nóng ..." Nàng thấy tư thế này cũng biết hôm nay đại phu nhân đến phải để khen thưởng nàng, vì thế trong lời cũng có ý kính cẩn, trái lại còn mang theo vài phần cứng rắn.

      Tử Huyên đẩy nàng ta ra, vẫn vào trong phòng bếp: "Ta tới xem ngươi ăn cơm với cái gì." Sau khi vào, nàng nhìn thấy trong nhà bếp vẫn có người vội vàng làm việc bên cạnh bếp, nhưng bên cạnh đó cũng có người của nhà bếp ăn cơm.

      Nàng chỉ vào đồ nấu ở bếp lò hỏi: "Đây là làm cơm nước cho ai?”.

      Nữ đầu bếp trưởng quay đầu nhìn nàng : "Chuẩn bị cho nhị phu nhân, còn có của thái phu nhân và hầu gia, là nhị phu nhân vừa phân phó, nghe hầu gia cùng thái phu nhân tới, đại phu nhân vẫn là trở về phòng mình tốt hơn. Ở đây cũng phải là chỗ mà đại phu nhân tôn quý ngài…”.

      Tử Huyên lại là đẩy nàng ta ra: " nên ngăn đường của ta, mặc kệ chủ tử của ngươi là ai, ta là đại phu nhân trong phủ này, chủ mẫu, chọc giận ta ngươi có kết quả tốt, chẳng lẽ ngươi vẫn còn tiếp tục ngăn cản ta sao?" Nàng vừa chuyện vừa đến trước bàn, nhìn cơm nước bày bàn, thấy có đủ để cho chủ tớ các nàng ăn thoải mái.

      Lập tức nàng tới bên cạnh người nữ đầu bếp ăn cơm: "Ăn ngon ?" Nữ đầu bếp kia ngượng ngùng mỉm cười trả lời ánh mắt liếc về phía đầu bếp trưởng.

      Tử Huyên để ý đến nữ đầu bếp này, chỉ chỉ đồ nấu bếp lò: "Lưu Ly, các ngươi mở tiệc ở trước cửa ngồi xuống ăn cơm , những thứ nấu ở bếp lò chính là những thứ đại phu nhân ta thưởng cho các ngươi, ăn hết mình ." Nàng biết trong viện mình ngoại trừ Lưu Ly và Trân Châu còn những người khác đều lòng theo nàng: "Nếu có chuyện gì cũng liên quan đến các ngươi”.

      Nữ đầu bếp trưởng nóng này: "Đây chính là cơm nước của thái phu nhân và hầu gia, đại phu nhân làm như thế tý nữa hầu gia cùng thái phu nhân hồi phủ biết ăn cái gì?”.

      Tử Huyên mang hộp cơm thối cầm theo : "Đem cái này đưa qua là được, ta tin hầu gia cùng đinh thái phu nhân trọng thưởng cho ngươi, đến lúc đó cần cảm tạ ta."

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Ta thích

      ****************

      Nữ đầu bếp trưởng nhìn Tử Huyên dùng tạp dề xoa xoa tay: "Đại phu nhân, kia, kia được."

      Tử Huyên ngồi xuống nhìn Lưu Ly cùng Trân Châu đến bên kia cướp thức ăn, có nàng ở đây, mặc dù nữ đầu bếp cam nguyện cũng dám ngăn cản hai nha đầu kia, nàng rốt cuộc là hoàng đế tứ hôn, đường đường là nhất phẩm phu nhân đấy. Nàng nheo lại hai mắt đến mỉm cười: " được? Vậy ta có phương pháp, nguyên bản ta cho rằng có thể hai phần cơm này chia thành ba phần, thế nào cũng phải đưa cho Phương di nương phần? Nàng còn chưa có ăn cơm trưa đâu, ai, bụng đói là tốt cho sức khỏe đâu, ngươi có đúng hay , đại tẩu?"

      Đầu bếp trưởng sụp quỳ xuống mặt đất dập đầu lậy: "Nô tỳ dám nhận đại phu nhân gọi đại tẩu, nhà chồng nô tỳ họ Kim, ở nhà mẹ đẻ nô tỳ là con thứ ba, nên nhiều người gọi là Kim Tam." Nàng liên tục dập đầu: "Đại phu nhân, cho bọn nô tỳ đường sống ." Nếu mà đem cơm nước của Trân Châu cùng Lưu Ly đến cho hầu gia và Đinh thái phu nhân, đến chuyện nàng chắc chắn mất việc, chừng còn bị cho ăn trượng.

      Nàng quay sang với mấy nha hoàn bà tử giúp việc trong phòng bếp : "Còn cầu đại phu nhân tha mạng!" Nàng lại chuyển đầu qua đây tiếp tục dập đầu.

      Tử Huyên thở dài dài: " phải ta cho các ngươi đường sống, ràng là các ngươi cho chúng ta đường sống mà." Nàng chỉ chỉ hộp đựng thức ăn kia: " cần ta các ngươi cũng biết ở bên trong là cơm nước kiểu gì ? Các ngươi cho rằng những thứ đó có thể ăn nên đưa tới, vậy ta cũng cần cái khác, trước cứ đưa cho hầu gia và thái phu nhân nếm thử , khi về các ngươi chắc chắn có chỗ tốt."

      Kim Tam nghe được trán xuất mồ hôi, biết hôm nay đại phu nhân có chuyện gì xảy ra nữa, tự nhiên lại đến đây lấy uy phong nhất phẩm phu nhân ra đùa giỡn nàng, phải biết rằng nàng chỉ là bếp trưởng nho ở phòng bếp, cái gì cũng phải nghe theo mệnh lệnh mà làm? Đại phu nhân ràng là tìm sai người, nhưng nàng lại thể ra, bụng ấm ức cũng chỉ dám để trong lòng – muốn trách chỉ có thể trách sau khi đại phu nhân sống lại, tính tình tự nhiên thay đổi hẳn. Đến lúc này nàng mới biết được, đại phu nhân là người nàng thể trêu chọc được, người ta thế nhưng lại là nhất phẩm phu nhân, còn nàng chẳng là cái gì cả.

      Nàng vẻ mặt cầu xin: "Đại phu nhân, tiểu nhân biết sai rồi, ngài có cái gì phân phó tiểu nhân tận lực làm tốt, thỉnh phu nhân tha tiểu nhân lần này ."

      Tử Huyên khẽ đưa tay lên nhìn nhìn móng tay của chính mình: "Lưu Ly, Trân Châu các ngươi ăn nhanh chút, còn có rất nhiều việc cho các ngươi làm đấy?" Nàng giơ lên mí mắt nhìn những nha hoàn bà tử mình dẫn đến: "Các ngươi đói sao? Chuyện ngày hôm nay có ta chịu trách nhiệm, muốn ăn ăn ăn trở về ." Đối với cầu xin tha thứ của đám người Kim Tam nàng thèm để ý tới.

      Việc lấy chút cơm canh cặn mang đến chỗ nàng chắc chắn phải là ngày đầu tiên, hơn nữa cơm của mình cũng có ngon bằng cơm mà các đầu bếp ăn, nếu mà cứ buông tha cho bọn Kim Tam cách đơn giản như vậy, chỉ làm cho các nàng nghĩ rằng mình tính tình mềm yếu dễ bắt nạt, ngược lại lại làm phát sinh những chuyện tốt đưa tới nữa; đánh người phải đánh cho họ phục, mắng chửi người phải mắng cho người ta phát khóc, nếu động thủ thể nào làm nửa vời được – chí ít Tử Huyên có thói quen này.

      Lưu Ly cùng Trân Châu ăn cách thích thú, những món nào ăn ngon hai nàng đều đưa cho Tử Huyên nếm thử, chủ tớ ba ăn đến hết sức cao hứng. Những nha hoàn bà tử khác thấy thế cũng động đậy, đầu tiên là tiểu nha hoàn sau khi nghe Tử Huyên vậy cũng bắt đầu ăn, sau đại bộ phận mọi người qua đây ăn uống: những thứ ngon như vậy cho dù các nàng có ở hầu phủ cả đời, cũng chưa chắc có thể được ăn miếng. Tự nhiên cũng có người rời , Tử Huyên cũng thèm để ý chỉ là làm cho Lưu Ly cùng Trân Châu ghi nhớ người rời kia là ai.

      Kim Tam gấp đến độ dập đầu liên tục xuống đất nhưng thấy Tử Huyên vẫn chịu buông tha, nước mắt đều rớt xuống: "Đại phu nhân, chúng ta cũng là có già dưới có trẻ, có quá nhiều chuyện là thân bất do kỷ, ngài liền giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho bọn nô tỳ ."

      xong nhìn thực là đáng thương, Tử Huyên nhìn nàng: "Ừ, ngươi câu đó cũng là lời , vậy ta hỏi ngươi, ta mang người , sau đó chủ tử lại phân phó ngươi cơm tối của ta làm kinh khủng hơn, hoặc là trong cơm của chúng ta bỏ thêm dược gì đó, ngươi có nghe theo nhỉ?"

      Kim Tam líu lưỡi nhìn Tử Huyên ra lời, nàng có thể nghe sao? Lại dám nghe sao? Nàng sửng sốt hồi lâu: "Bọn nô tỳ làm những chuyện trái lương tâm như thế." Các nàng đem lương vứt bỏ lâu rồi, nếu há có thể cho Trân Châu cùng Lưu Ly ăn cơm thừa canh cặn trong suốt hai năm được sao.

      "Tốt lắm." Tử Huyên nhìn nàng mỉm cười: "Có sai là thể phạt, ta cũng làm cho người ta đánh ngươi, chỉ cần ngươi cùng tất cả nữ đầu bếp đều ăn miếng thức ăn trong hộp, ta lập tức liền dẫn người rời – được, chúng ta cũng phải ăn ít thức ăn, đếm chút khay cũng có hai ba mươi cái ? Phần lớn là làm nhanh, các ngươi tại bắt đầu hẳn là còn kịp."

      Kim Tam nghe vậy sửng sốt: "Đại phu nhân..."

      Tử Huyên mỉm cười đến gập cả lưng: "Làm sao vậy, muốn ăn? Ngươi phải nghĩ là ngươi há mồm vừa ta tin tưởng ngươi ngay hay sao? Có ăn hay tùy các ngươi." Nàng nhìn hướng Lưu Ly các nàng : "Các ngươi ăn no hay chưa vậy, cơ hội khó có được. Vậy, các ngươi có nhìn xem ở trù phòng còn cái gì ăn ngon hơn , như là thịt này, hay cá này, ui, khó có được cơ hội ăn no như hôm nay, các ngươi còn ăn được các loại bánh trái gì !"

      Trân Châu cùng Lưu Ly ăn no, nghe vậy liền mang theo người tại trù phòng lật tìm, nhưng các nàng cũng có làm cho phòng bếp xáo trộn hết lên, nhiều lắm cũng chính là rối loạn chút mà thôi; tìm ra ít thịt, ăn hết cũng có thể gói mang về nha. Các nàng dùng ánh mắt ra hiệu, chúng nha đầu bà tử ngầm hiểu lập tức thuận tay lấy thịt, lấy trứng, lấy những gì thuận tay đều mang .

      Kim Tam thấy thịt bị lấy đau lòng, ngớt than: "Đại phu nhân, ngài làm cho các nàng làm như thế nếu như thái phu nhân trở về, nô tỳ..."

      "Trở về thái phu nhân cùng hầu gia vừa lúc có thể kiểm tra trương mục của nhà bếp chút, ngươi có đúng hay Kim Tam tẩu tử?" Tử Huyên cười mỉm uống ngụm trà: "Chậc, chậc, so với trà trong phòng ta còn tốt hơn, Kim Tam tẩu tử ở phòng bếp này còn có ít thứ tốt nha."

      Kim Tam nghe được cũng dám đấu võ mồm với Tử Huyên, cũng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ nữa mà trái lại mang những nữ đầu bếp khác ngăn bọn người Lưu Ly lại, chính lúc này, có tiểu nha đầu từ xa gọi vọng vào: "Kim Tam tẩu tử, thái phu nhân cùng hầu gia hồi phủ truyền cơm; cơm nước của nhị phu nhân cũng đưa đến chỗ thái phu nhân luôn, nhanh lên chút."

      Kim Tam liền vội cất giọng đáp ứng, nhìn về phía Tử Huyên: "Đại phu nhân, thái phu nhân cùng hầu gia trở về."

      Tử Huyên tươi cười mặt biến sắc: "Ta nghe được, ngươi có thể đưa cơm nước." Nàng chỉ hộp đựng thức ăn mình mang đến: "Lúc này làm tiếp đúng là kịp, vẫn là dùng thức ăn có sẵn nhanh hơn, miễn cho hầu gia cùng thái phu nhân chờ lâu trách phạt ngươi."

      Ánh mắt của nàng đảo qua nữ đầu bếp chút, phát Kim Tam chỉ là đứng ngăn ở phía trước cánh cửa, bộ dáng rất sợ đám người Lưu Ly lục tìm mang mọi thứ , nhưng đối với đám người Lưu Ly thuận tay mang mọi thứ cũng có nghiêm túc cản lại; nàng chân mày gạt gạt, lại cũng dừng việc này lại.

      Kim Tam vừa vội vừa tức, cộng thêm náo loạn lâu như vậy nàng trong lòng nghĩ chủ tử nhà mình hẳn phải biết chuyện rồi chứ, mà thái phu nhân cùng hầu gia cũng trở về trong phủ, nàng cũng sợ đem tình làm loạn thêm để cho thái phu nhân cùng hầu gia biết: "Nô tỳ thể đưa, cũng dám đưa, xin đại phu nhân đừng ở phòng bếp náo loạn nữa, cũng tốt cho ai cả”.

      "Tốt, kiên cường." Tử Huyên nhàng vỗ tay: "Ta thích."
      linhdiep17, Phương LăngTôm Thỏ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Ác nhân phát uy
      ********

      Tử Huyên rất nghiêm túc khích lệ Kim Tam, xong cũng để ý đến sắc mặt Kim Tam quay đầu lại phân phó: "Người tại trù phòng mỗi ngày đều rất mệt, hôm nay các ngươi được ăn hẳn là rất no? Như thế cũng phải thay người ta làm việc, thể ăn xong rồi ngay vậy cũng tốt? Lưu Ly, Trân Châu, các ngươi mang theo tiểu nha hoàn ở phòng bếp đưa cơm cho hầu gia và thái phu nhân ."

      Lưu Ly lớn tiếng đáp ứng, mà Trân Châu hơi có điểm chần chừ, quay lại : "Nếu như thái phu nhân cùng hầu gia phát tác..."

      Tử Huyên cười cười: "Chính là chờ cái này. Các ngươi đừng để ý , đúng rồi, nếu có người muốn đánh các ngươi, nhớ kỹ việc, chân các ngươi đều dài." Nàng xua tay: " , thay ta hướng thái phu nhân cùng hầu gia vấn an, chớ quên cũng phải chia phần cho Phương di nương”.

      Kim Tam gấp gáp muốn cướp lại hộp thức ăn kia: " thể đưa được, các ngươi muốn bị đánh cũng cần liên lụy đến chúng ta!" Vừa nãy nàng có thể cứng kiên cường chút, vì cho rằng Tử Huyên có thể sắp gặp xui xẻo, nhưng nàng ngờ Tử Huyên ở trước mặt mình mà lại sai sử nha đầu của mình.

      Tử Huyên cũng lười cùng cái nữ đầu bếp này giằng co, chỉ là nhàng vươn chân ra cái rồi lập tức thu lại, nghe thấy thanh kêu đau nàng dùng tay áo quạt quạt như quạt bụi trước mặt, : "Kim Tam tẩu tử, ngươi sao lại cẩn thận gì hết vậy? đất bằng cũng có thể té ngã, xem ra là quá cực khổ rồi, theo ta thấy hay là nên về nhà nghỉ ngơi cho tốt ”.

      Kim Tam nhìn Lưu Ly cùng Trân Châu kêu tiểu nha đầu ở phòng bếp mang theo hộp cơm rời , nàng cũng bất chấp bị ngã ngực và bụng có chút đau: "Đại phu nhân, tại sao ngươi lại ác độc như vậy tự nhiên muốn hại chúng ta, chúng ta đây cũng có cách nào khác đành phải đắc tội đại phu nhân, bọn tỷ muội, chúng ta mời đại phu nhân đến lý với thái phu nhân.

      Tử Huyên gật đầu: "Rất tốt, chính là hợp với ý ta, thôi." Nàng chậm rãi đứng dậy vỗ vỗ người cho hết bụi nhìn về phía Kim Tam: "Chớ quên mang theo sổ sách phòng bếp."

      "Kia, kia nhọc đại phu nhân bận tâm, từ trước đến nay mọi việc trong phủ đều do nhị phu nhân xử lý." Kim Tam kiên cường, nàng đúng là ngoan cường .

      Tử Huyên nhìn nàng: "Ngươi, tội chết ." xong cũng để ý, có tiểu nha đầu lanh lợi nhanh chóng đến dìu nàng ra khỏi phòng bếp, lưu lại câu nhàn nhạt: " phải là muốn lý luận sao, thôi."

      Kim Tam nhìn nhìn những nữ đầu bếp phía sau, đột nhiên quỳ xuống mặt đất: "Đại phu nhân, nô tỳ đáng chết, nô tỳ chỉ là dọa người thôi, xin đại phu nhân thứ tội." Thái độ này lúc mềm lúc cứng, lúc cứng lúc mềm, có bao nhiêu kỳ quái có bấy nhiêu kỳ quái.

      Tử Huyên quay đầu lại: "Ngươi bây giờ, lát nữa thái phu nhân cũng cho gọi ngươi đến gặp”.

      Kim Tam bỗng nhiên tiến lên bắt lấy tay Tử Huyên, khóc lớn: "Đại phu nhân, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ biết sai rồi." Nàng thuận thế nhét thứ gì đó vào trong tay Tử Huyên.

      Tử Huyên có chút kỳ quái thu tay nhận lấy, nhân cơ hội chỉnh ống tay áo ghé mắt nhìn: ngân phiếu? Loại ngân phiếu này nàng lần đầu tiên nhìn thấy, rất sợ nhận sai thế nhưng Trân Châu cùng Lưu Ly cũng ở bên người nàng, trước chỉ có thể cứ cầm lấy .

      Kim Tam còn quỳ xuống khóc lớn van kêu, dập đầu kêu thành tiếng: “Thình thịch, thình thịch”

      "Đứng lên , chuyện đến chỗ thái phu nhân, nhưng sau này nếu các ngươi mang đến những thứ nhìn buồn nôn cho nha hoàn của ta, ta cũng phải là vì các ngươi hộ mấy câu." Tử Huyên xong xoay người rời , Kim Tam lau nước mắt vội vã phân phó hai tiếng cũng theo.

      Còn chưa có chạy tới Thọ Hi viện của Đinh thái phu nhân, liền nhìn thấy Lưu Ly cùng Trân Châu vội vã chạy tới, mà rất xa phía sau có người theo; Tử Huyên đơn giản dừng bước lại nhìn về phía Lưu Ly: "Có người muốn đánh các ngươi?"

      Lưu Ly lắc đầu: "Thái phu nhân cũng gì, nhưng khi chúng nô tỳ rời quản gia nương tử gọi người trói chúng ta lại."

      Tử Huyên nhìn về phía người chạy tới, lại là nha hoàn bên người Đinh thái phu nhân, nàng đỡ Lưu Ly cùng nhau tiếp tục về phía trước: "Thái phu nhân cùng hầu gia nhìn thấy cơm nước như thế có cái gì ?"

      Trân Châu lắc đầu: "Rất tức giận, hầu gia ném mạnh ly trà xuống đất rồi sau đó cho người mời ngài qua."

      Tử Huyên gật đầu nhìn nha hoàn chạy tới, thấy nàng hành lễ liền cũng mở miệng lập tức đứng lại nhìn nàng.

      Nha đầu kia nhìn Tử Huyên : "Đại phu nhân, hầu gia cho gọi người tới gặp ngài." xong oán hận trừng mắt với Lưu Ly cùng Trân Châu: "Quản gia nương tử tìm Lưu Ly cùng Trân Châu có việc, đại phu nhân bảo các nàng cùng với nô tỳ chuyến ." Nàng là nhị đẳng nha hoàn bên người thái phu nhân Phúc nhi, từ trước đến nay biết dù có vô lễ đối với đại phu nhân cũng bị trách phạt, vì thế bộ dạng rất vênh váo, tự đắc.

      Tử Huyên chậm rì rì : "Quản gia nương tử tìm Lưu Ly cùng Trân Châu à, vừa vặn chỗ của ta có chút việc các nàng được, hãy bảo quản gia nương tử đến chỗ ta chuyến, có việc gì ta cũng muốn nghe đây."

      "Đại phu nhân." Phúc nhi trừng lớn con ngươi: "Quản gia nương tử cũng là vì thái phu nhân làm việc, nàng tìm Lưu Ly hai người chính là thái phu nhân tìm..."

      Tử Huyên hời hợt: "Ta muốn gặp thái phu nhân, làm phiền ngươi dẫn đường ."

      Phúc nhi cả giận: "Gọi ngươi tiếng đại phu nhân là nể ngươi ba phần, ngươi còn muốn ra dáng chủ tử..." Nàng biết Phương Phỉ muốn đem Tử Huyên tống đến Trúc viện, đại phu nhân bị thất thế thất sủng cho dù có là được hoàng thượng tứ hôn, cũng có cơ hội xoay người, nếu như phải có mệnh lệnh của hầu gia, nàng mới lười cùng Tử Huyên nhiều; mà Tử Huyên còn biết điều, chỉ làm cho nàng cảm giác Tử Huyên là biết sống chết, lập tức bị trừng phạt xem ngươi còn dám làm bộ làm tịch nữa hay . (con mắm này muốn gợi đòn mà)

      Tử Huyên cũng tức giận vẫy tay: "Qua đây chuyện." Đồng thời quay sang Lưu Ly cùng Trân Châu : "Mời Phúc nhi qua đây chuyện, nàng ta nghe lắm."

      Phúc nhi bước liền tới trước mặt Tử Huyên: "Đại phu nhân ngươi mất trí điên rồi sao, làm ra chuyện như vậy mà vẫn còn nghĩ đến hầu gia tha thứ cho ngươi sao, vẫn còn cho rằng thái phu nhân tha cho ngươi? Ác danh của ngươi sớm lan ra bên ngoài, còn dám đem cơm nước như vậy đến cho mẹ chồng, phải đem ngươi đến quan phủ trị tội danh bất hiếu, đến lúc đó ngươi mới biết sợ sao."

      Tử Huyên cười híp mắt nghe xong với Trân Châu: "Nàng ta ác danh của ta lan truyền ở bên ngoài cơ đấy." Quay đầu rồi hướng Lưu Ly : "Ngươi ta phải làm như thế nào cho phải đây? Ác danh truyền xa, vậy ta đây phải..." Nàng bỗng nhiên xoay người lại đối diện với Phúc Nhi: "Làm ít chuyện ác , nếu ác nhân còn bị người khác bắt nạt còn đâu là thiên lý nữa rồi , các ngươi có đúng hay ?"

      "Buông ta ra!" Phúc Nhi kêu to muốn đẩy Tử Huyên ra: "Ta là người hầu hạ thái phu nhân, ngươi dám động vào ta cũng là phạm vào tội bất hiếu." Thế nhưng nàng có giãy ra được cũng có đẩy được Tử Huyên ra, bởi vì nàng bị Lưu Ly cùng Trân Châu đè xuống.

      Tử Huyên cười ra tiếng: "Phúc Nhi à, hầu gia là người tốt, thái phu nhân là người tốt, từ miệng ngươi nhị phu nhân cũng là người tốt , vì thế người hầu hạ thái phu nhân cũng là người tốt, đúng ? Mà ta, chính là có ác danh truyền ra ngoài là người xấu ."

      Phúc Nhi căn bản sợ hãi: " phải mình nô tỳ là được, đại phu nhân ra hầu phủ hỏi chút biết, nếu như phải hoàng đế tứ hôn, ngươi sớm bị hầu gia nhà chúng ta hưu."

      Tử Huyên gật đầu: "Ừ, rất có đạo lý." tay lại càng dùng sức vặn chặt tai Phúc Nhi: "Nhưng ngươi có biết , cái người tốt là ngươi khi rơi vào tay cái người xấu xa là ta, có kết quả gì đây? Nếu là ác nhân phải đánh cho ngươi bầm dập, tay chân đều gãy mới được, mới làm thất vọng hai chữ ác nhân". Nàng nhíu mày, với Lưu Ly: "Ngươi có đúng hay ?"
      linhdiep17, Phương LăngTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :