1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi hôn nhân tan vỡ - Hân Hân Hướng Vinh

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44


      [​IMG]

      Gặp gỡ Phương Chấn Đông mang tới cho Chu Á Thanh rung động thể ngờ tới được. vẫn cao ngất, vẫn tuấn, vẫn cứng rắn, vẫn tản ra hơi thở cảnh báo người lạ chớ tới gần. Nhưng dù sao cũng là người đàn ông mình hai mươi mấy năm dù có thay đổi vẫn có thể cảm thấy được….
      biết vì nguyên nhân gì mà Chu Á Thanh lại cảm giác được Phương Chấn Đông có thay đổi, loại cảm giác này rất tế nhị cũng làm cho bắt đầu e ngại có chút tin tưởng. Chu Á Thanh là người kiêu ngạo, chính kiêu ngạo đó khiến cho chịu nổi lạnh nhạt tức giận mà ly hôn. Mà có lẽ trong lòng cũng biết vẫn chưa chuẩn bị được việc mất .
      tự nhận là rất hiểu Phương Chấn Đông, trong thế giới của dung nạp tình , phụ nữ, gia đình vào đó. Quân đội là tất cả đối với cho nên dù trong lòng Chu Á Thanh cam lòng ly hôn nhưng vẫn rất yên tâm mặc dù bọn họ có ly hôn. Nhưng Chu Á Thanh ngờ có ngày trong thế giới của có người phụ nữ khác, hơn nữa giống như người mà có cũng được có cũng sao, là đối tượng của cha mẹ hai bên gán ghép.
      Hôm nay vốn tới tham gia hôn lễ của đồng nghiệp, mỗi lần tham gia hôn lễ Chu Á Thanh lại mang theo vẻ tiếc nuối mãnh liệt. Ban đâu hôn lễ của và Phương Chấn Đông diễn ra cũng rất thuận lợi, lễ đường xa hoa, hôn lễ rất long trọng nhưng thiếu hụt loại hạnh phúc ý hợp tâm đầu. Phương Chấn Đông thương , mà cũng có thể chưa từng nghiêm túc quan tâm tới .
      Khi đó Chu Á Thanh cũng hoài nghi qua nếu phải vì mình mặc váy trắng của dâu chừng Phương Chấn Đông còn nhận ra được ai mới là dâu của . có chút mù quáng hoang đường, ban đầu quyết định chùn bước cũng bởi vì với mơ ước của mình có lòng tin, cho là chỉ cần mình gả cho , là người hùng trong lòng từ đến lớn.
      Đáng tiếc mơ ước tan biến chỉ trong năm ngắn ngủi, có lòng tin nhưng Phương Chấn Đông chưa bao giờ cho cơ hội. Ngay cả thời gian gặp mặt của hai người cũng chỉ đếm đầu ngón tay gì đến tình . Hơn nữa sau khi kết hôn mới phát năm chỉ có thể gặp Phương Chấn Đông được vài lần, ngay cả ly hôn thấy mặt cũng khó.
      Thành Phố B cũng lớn, cũng thường cố ý làm như vô tình qua Phương Gia nhưng lâu như vậy cũng lần gặp qua Phương Chấn Đông. Hai người vô duyên đến nỗi từ khi ly hôn đến bây giờ cách hai năm rồi mới gặp lại. Ở hành lang khách sạn nhìn thấy thân ảnh của , dường như ngay cả nghĩ cũng nghĩ theo bản năng theo .
      Mặt Phương Chấn Đông hơi đen, hai tuần nay Tố Tố bận chuyện kết hôn của bạn thân rảnh để quan tâm tới . Hai tuần lễ thấy mặt đối với là nhẫn nại đến cực hạn, huống chi nhị lão Phương gia trực tiếp ra lệnh cho phải mang Tố Tố về nhà.
      Phương Chấn Đông cũng rốt cuộc biết vì sao báo cáo kết hôn của lại chậm chạp như vậy hóa ra là chờ vị thân sinh nhà gật đầu. cũng muốn giấu giếm cha mẹ, cũng cho là phải giấu giếm, Tố Tố là vợ , có ly hôn hay ly hôn ván cũng đóng thuyền, ai phản đối cũng vô dụng, cho dù là cha mẹ .
      Nhưng mà bây giờ phải gặp vợ mình mới được, thứ bảy nhìn thấy gần trưa ném toàn bộ mọi chuyện cho Lão Phùng trực tiếp lên xe rời khỏi đoàn bộ.
      Tố Tố cũng nhắc qua địa điểm đám cưới, cũng ước chừng là tiệc cưới cũng kết thúc bèn trực tiếp đến đón luôn. Bước chân vội vã căn bản là để ý tới Chu Á Thanh đứng sững người cách đó xa, nhấc chân liền bước vào hội trường có ghi: “Hôn lễ của Mộ Phong tiểu thư và Hoàng Thế Vinh tiên sinh.”
      Vậy mà mới vừa vào chạm mặt là vật gì đó có màu sắc sặc sỡ bay tới. Nhìn ra là bó hoa cưới mà các tân khách cười lớn cũng khôn làm nao núng bởi vì nhìn thấy mặc bộ váy dài màu trắng. đẹp…..
      Bao nhiêu nhớ nhung trong hai tuần lễ trong nháy mắt xông lên cùng với kinh ngạc hội tụ lại trong mắt . Ánh đèn pha lên từ trần nhà rọi thẳng xuống phát ra ánh sáng rực rỡ tự chủ toát lên vẻ dịu dàng. người toát đầy vẻ mâu thuẫn nhưng lại thể khiến cho người ta có thể rời mắt được.
      Phương Chấn Đông phát ra tất cả ánh mắt trong lễ đường này thậm chí là ánh mắt của dâu và chú rể cũng nhìn chằm chằm vào .
      Chỉ liếc mắt cái Mộ Phong chợt hiểu tại sao Đường Tử Mộ lại bị thua. Người đàn ông này cao lớn uy vũ, tuấn khôi ngô, những thứ này Đường Tử Mộ cũng có nhưng ở phương diện khác lại cao hơn bậc. Đó là loại khí thế bức người cũng hơi thở bá đạo, đây chính là điều thiếu hụt của Đường Tử Mộ.
      Mộ Phong lần đầu tiên tin tưởng giữa nam nữ là cần bổ sung cho nhau, người đàn ông này cần lên tiếng nhưng ánh mắt chỉ cần nhàng đảo quả cũng đủ biết là người vô cùng kiên quyết chấp nhận bị chối từ. trực tiếp chút là người tràn đầy khí thế bá vương, mà điều này Đường Tử Mộ thể nào thắng nổi.
      Tình có lúc càng cần phải bá đạo, hơn nữa Hàn Dẫn Tố vẫn là người trì độn. Ban đầu Trịnh Vĩ có thể cưới được cũng là bởi vì chủ động theo đuổi. Về cơ bản đối với người như Hàn Dẫn Tố thể chờ đợi nếu cả đời chỉ có thể là bỏ qua mà thôi. Cho nên Đường Tử Mộ có thua chút cũng oan, gặp gỡ tình địch như Phương Chấn Đông đó là bất hạnh của .
      Hơn nữa trong phòng tân khách tụ tập náo nhiệt như vậy mà trong mắt người đàn ông này chỉ có người phụ nữ, loại bộc lộ thẳng thắn chuyên nhất này khiến cho Mộ Phong khỏi hâm mộ.
      Phương Chấn Đông cũng để ý tới người khác trong tay cầm bó hoa cưới lớn chậm trễ sải bước tới bên cạnh Hàn Dẫn Tố. Mục tiêu chính xác, hề sai lệch mà hoàn toàn ý thức được người phía sau mình là ai.
      Nghi ngờ và lo lắng trong vừa mới dâng lên trong lòng Hàn Dẫn Tố trong nháy mắt tản . biết là vì nhiệt độ của phòng quá cao hay là vì nguyên nhân nào khác mà gò má ửng hồng đứng ở nơi đó ngay cả đóa hồng cài ngực cũng kiều diễm.
      Phương Chấn Đông đứng ở trước mặt , đem bó hoa cưới lặng lẽ đưa cho , chân mày cau chặt cúi đầu nhìn chân , nhìn ra được chân giày rất thoải mái:
      " giày cao thế này làm gì? Có phải cà kheo đâu?”
      Hàn Dẫn Tố bất giác bĩu môi, người đàn ông này thích quản những thứ đâu. Trước kia còn chưa cảm thấy, giờ hai người càng quen thuộc càng phát bình thường đừng có nhìn khuôn mặt than của mà nghĩ, ra có chút tính của bà mẹ già. Hơn nữa đối với lại càng thích trông đầu nom chân.
      Có lúc, Hàn Dẫn Tố cũng có cảm tưởng mình là con của , nhưng nghĩ kỹ lại ngay từ lần đầu tiên gặp mặt thế rồi. Hàn Dẫn Tố tự chủ mà lẩm bẩm trong miệng.
      Rất nhanh những chuyện này bị bỏ quên, bởi vì phát phải là mình nhạy cảm mà là mỹ nữ theo sau Phương Chấn Đông có quan hệ với hề đơn giản.
      Hàn Dẫn Tố rất ràng Phương Chấn Đông là người như thế nào, có khái niệm giao tế và xã giao, cuộc sống ở doanh trại cũng rất đơn giản và khô khan cho nên tại những người phụ nữ ở bên cạnh tổng cộng có mấy người. thực tế bên cạnh chỉ có ba người phụ nữ, Bà Phương, em và còn người chưa từng gặp mặt đó là vợ trước của .
      Mà lúc này người phụ nữ theo sau lưng mang khí chất lịch ưu nhã, người mang đầy vẻ vẻ trí thức toát ra, cái loại kiêu ngạo và cao quý khiến người ta thể bỏ qua được. Mà điều quan trọng nhất là trong mắt của ấy tràn đầy vẻ kinh ngạc, rung động khổ sở và còn có ghen tỵ nữa.
      Hàn Dẫn Tố có thể nhìn thấy ghen tỵ trong đôi mắt Chu Á Thanh là vì nhạy cảm của người phụ nữ, trực giác của phụ nữ thường chuẩn đến quỷ dị. cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp này có thể là vợ trước của Phương Chấn Đông.
      Hàn Dẫn Tố cũng phát mình đại lượng bằng , có thể rất lạnh nhạt với Trịnh Vĩ những thể như vậy khi đối mặt với vợ trước của .
      Phương Chấn Đông nắm lấy bờ vai của Tố Tố ôm vào trong ngực của mình mới phát Chu Á Thanh ở phía sau, khẽ kinh ngạc:
      "Á Thanh, sao em cũng ở đây vậy?”
      Lời của Phương Chấn Đông làm tia hy vọng cuối cùng của Hàn Dẫn Tố biến mất, ánh mắt có chút phức tạp nhìn vợ trước của . Hai người phụ nữ chạm mặt nhau có chút khó thở.
      Vợ trước của ràng còn , Hàn Dẫn Tố rất ràng điều này.
      Mà Đường Tử Mộ rốt cuộc cũng nhận ra Phương Chấn Đông chính là vị quân nhân mà lúc trời tối hôm nọ lướt qua nhau, còn nhớ đôi mắt ta thâm trầm địch ý. Rốt cuộc có thể tìm ra nguyên nhân, sắc mặt có chút trắng bệch chợt hiểu điều, ở buổi tối đó còn chút cơ hội nữa rồi.
      còn nhớ trong tay người đàn ông này còn cầm chìa khóa tự nhiên mở cửa vào, cần nghĩ cũng hiểu….
      vai có bàn tay khẽ vỗ vỗ, Hoàng Thế Vinh khẽ thở dài, cũng biết nên an ủi bạn mình như thế nào. Bên kia Mộ Phong nâng váy lượn qua Phương Chấn Đông vài vòng.
      Tính tính Mộ Phong có chút hào phóng vì vậy tiệc cưới có thể tiếp tục bình thường, phù dâu Hàn Dẫn Tố rời trước. Cũng đúng bởi vì có Hàn Dẫn Tố, Chu Á Thanh và Phương Chấn Đông xuất chỗ quả có chút lúng túng.
      Phương Chấn Đông nửa đỡ Hàn Dẫn Tố tới khu nghỉ chân ở đại sảnh của khách sạn, để ngồi Sofa còn mình ngồi xuống đưa tay cởi đôi giày cao gót đáng chết kia.
      "Ui chao!”
      Bàn tay Phương Chấn Đông cầm lấy bàn chân , Hàn Dẫn Tố nhịn được mà hít sâu, cúi đầu nhìn qua miếng da bị tróc rồi. lườm cái, lại nháy mắt như làm nũng mấy cái làm mắt thoáng tia cưng chiều dịu dàng. Đứng lên mới phát Chu Á Thanh vẫn theo họ.
      cho là lúc mình cùng Chu Á Thanh ký tên vào đơn ly hôn còn dính líu gì nhau nữa rồi, hơn nữa biết Tố Tố của mặc dù ngoài miệng gì nhưng lòng lại vẫn để tâm đối với vợ trước của mình.
      Phương Chấn Đông chút cũng muốn cho vợ trước mình hay chồng trước của Tố Tố trở thành bóng ma trong cuộc sống của hai người, Đáng tiếc cuộc sống phải là sắp xếp rồi thay đổi, biến số lúc nào cũng xảy ra.
      Nụ cười lễ độ cao nhã mặt Chu Á Thanh dường như duy trì nổi nữa. Nhìn Phương Chấn Đông đối với người phụ nữ khác dịu dàng săn sóc như vậy, động tác nhàng chậm rãi ôm người ta vào ngực giống như nâng niu vật báu khiến lòng Chu Á Thanh như bị đổ cả vại dấm chua. Chua xót cùng ghen tỵ chế được mà dâng trào.
      xa lạ, cuốn hút như vậy so với Phương Chấn Đông mà biết hơn hai mươi năm xa lạ. Đây cũng là điều hy vọng ở nhưng đáng tiếc lại là với người phụ nữ khác.
      Ánh mắt tự chủ mà nhìn Hàn Dẫn Tố, ấy rất đẹp, ngũ quan xinh đẹp, vóc người xinh. người ấy tràn đầy hương vị tươi mát làm ấy nhìn qua rất trẻ tuổi, Chu Á Thanh đoán ấy nhất định chưa qua hai lăm tuổi.
      Làn da trong suốt lộ ra vẻ sáng bóng tự nhiên làm Chu Á Thanh chợt cảm thấy vẻ mỹ lệ của bản thân mà mình vốn kiêu ngạo chịu nổi đòn rồi.
      Tang thương…. nhìn trong ngực Phương Chấn Đông mà lần đầu Chu Á Thanh cảm thấy hai chữ này tàn khốc đến mức nào giống như trong lúc vô tình nó khắc người thể nào quên được.
      Phong nguyet, tart_trung, Haruka.Me02 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45
      "Chấn Đông, đây là….."
      Mặc dù trong lòng bị ghen tỵ gặm nuốt đau đớn dứt nhưng ngoài mặt Chu Á Thanh vẫn nỗ lực duy trì kiêu ngạo và ưu nhã của mình, hơn nữa dùng giọng vô cùng thân thiết để mở lời giống như Hàn Dẫn Tố mới là người ngoài của và Phương Chấn Đông.
      Sắc mặt Hàn Dẫn Tố hơi trắng bệch, theo bản năng đứng lên lại quên giày của mình bị Phương Chấn Đông cởi, chân đứng trước mặt Chu Á Thanh ước chừng kém nửa cái đầu có vẻ hề có khí thế.
      Phương Chấn Đông lại cau mày liếc bàn chân của , lời nào đem bế lên. muốn ôm ôm, dù sao chỉ còn cách cửa chính, chỗ này cũng có mấy người. Hàn Dẫn Tố thét kinh hãi tiếng định giãy dụa Phương Chấn Đông cúi đầu giọng cảnh cáo bên tai :
      "Ngoan chút cho , hửm?”
      Khuôn mặt nhắn của Hàn Dẫn Tố đỏ hồng hận có kẽ nứt mà đâm đầu vào được, cố ăn dấm chua với Chu Á Thanh nữa cái đầu vùi sâu vào trong ngực làm đà điểu.
      Phương Chấn Đông xoay người khách sáo gật đầu với Chu Á Thanh cái:
      "Á Thanh, đây là vợ Hàn Dẫn Tố, bọn có chút việc, hôm khác gặp lại.”
      xong, mở ra trực tiếp sải bước đến cửa, Chu Á Thanh nhìn thân ảnh Phương Chấn Đông khuất sau cửa kính khách sạn mới định thần lại lời Phương Chấn Đông .
      "Hàn Dẫn Tố?"
      giọng nỉ non, người phụ nữ trong ngực Phương Chấn Đông là vợ mà tái hôn sao? Tại sao nghe gì? , thể chấp nhận được điều này, coi là gì? Vợ trước sao? cam lòng, người đàn ông này hơn hai mươi năm, tình của vốn nên thuộc về .
      Chu Á Thanh sửng sốt lâu rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho Phương Nam:
      "Tiểu Nam, chị là chị dâu."
      Nghe giọng của Chu Á Thanh, Phương Nam khỏi bĩu môi. Chu Á Thanh ly hôn với trai mà vẫn còn tự xưng mình là chị dâu, chẳng có gì đáng để xem cả. Những thứ dối trá kia mà cứ tự cho mình thủ đoạn cao minh, quan sát lâu biết thừa rồi, cần đoán Phương Nam cũng biết nhất định Chu Á Thanh biết chuyện trai sắp tái hôn nên ngồi yên.
      Phương Nam vẫn hiểu Chu Á Thanh, nếu như đến mức thể buông ra dùng mọi hơi sức để khiến người đàn ông kia phải mình chứ cần gì dùng đến những thủ đoạn chia tay?
      Chu Á Thanh vốn hiểu đàn ông, đàn ông mình mình giở thủ đoạn tâm cơ mới có tác dụng, những thủ đoạn đó chỉ là những điều ngu xuẩn. Hơn nữa Chu Á Thanh chút cũng phù hợp với trai , trước kia Phương Nam còn có chút hoài nghi nhưng giờ vô cùng chắc chắn về điều này.
      Chuyện Hàn Dẫn Tố và trai căn bản là thể giữ bí mật, hai người tại rất hòa hợp hơn nữa lại đặc biệt vô cùng hài hòa, thấy chị dâu này của quả là có tài năng.
      Doanh trại là nơi nào Phương Nam hiểu rất , đó là người phụ nữ phải tuyệt đối vì gia đình, nhất định phải yên ổn nơi tĩnh mịch này. Vợ quân nhân phải ai cũng làm được, ít nhất Chu Á Thanh là người thất bại trước tiên.
      Ban đầu Chu Á Thanh cũng phải là doanh trại nhưng chỉ có hai ngày là trở lại vì quen được. Đối với được chiều chuộng như Chu Á Thanh mà doanh trại quá khô khan nhàm chán, cảm giác chờ người đàn ông quá đơn.
      Đối với lần này Phương Nam nhăn mũi coi thường, cảm thấy người phụ nữ quả nếu người đàn ông có thể vì mà bỏ qua tất cả, sợ gì tĩnh mịch khô khan chỉ cần trong lòng nghĩ đến người mình là được. Hơn nữa tình phải cần thỏa hiệp, Chu Á Thanh cứ mơ mộng tình theo ý mình thuần túy chỉ là người si trong mộng hơn nữa đối phương lại là trai Phương Chấn Đông.
      Phương Nam phải là Bà Phương, đối với Chu Á Thanh chưa bao giờ phải khách khí, buông văn kiện trong tay, Phương Nam lười lời vô dụng:
      "Chị tìm tôi có chuyện gì? Nếu như hỏi chuyện trai tôi tôi cảm thấy cần thiết, trai tôi nhanh chóng kết hôn. Hơn nữa…..Chu Á Thanh tôi nhắc chị luôn, chị ly hôn với trai tôi, sau này đừng dùng từ chị dâu để tự gọi mình nữa để tránh cho người ta hiểu nhầm.”
      Cho đến khi điện thoại ngắt Chu Á Thanh mới xác nhật đây đều là . Chu Á Thanh lặng hồi lâu cũng biết tiếp theo mình nên làm gì bây giờ. sống đến giờ cũng gần ba mươi, cho tới nay cũng chỉ người đàn ông là Phương Chấn Đông. Nếu canh cưới người khác thậm chí là người khác chẳng phải chuyện buồn cười nhất? Mà đáng buồn nhất người đàn ông này còn do chính tự mình buông tay.
      Khuôn mặt nhắn của Hàn Dẫn Tố đỏ rực khi bị trực tiếp ôm về nhà. Phương Chấn Đông đem đặt Sofa ở phòng khách, lấy hòm thuốc ra cầm lọ cồn bắt đầu xử lý vết xước chỗ gót chân , vừa làm vừa quở trách :
      "Giầy hợp chân còn , lớn thế này đạo lý này còn hiểu…..”
      Hàn Dẫn Tố mặc kệ , người đàn ông này có lúc miệng chặt như vỏ trai có lúc dông dài như mấy bà già. Nhưng nhớ tới người phụ nữ vừa nãy mắt lóe lên hai cái làm như vô tình mở miệng:
      "À, Phương Chấn Đông, người phụ nữ xinh đẹp lúc nãy là vợ trước của ?”
      Bàn tay dừng lại để đồ vào hòm thuốc, ngẩng đầu lên cười nhìn :
      "Sao? Ghen à?"
      "Ai, Ai ghen chứ? Em mà ghen sao?”
      Phương Chấn Đông chau chau mày cười trầm hai tiếng, dí tay vào trán rồi đứng lên:
      "Nha đầu có mà , chồng trước em đó cũng mọn như em đấy.” "
      Mặt Hàn Dẫn Tố đỏ lên yếu ớt phản bác:
      "Ai thèm! Ai để tâm chứ, em chỉ tò mò sao hai người lại ly hôn, em cảm thấy ấy bây giờ vẫn còn .”
      Phương Chấn Đông chợt cúi người đem cả người ôm trọn vào ngực mình:
      "Còn ghen?"
      Nhưng lại đưa tay giữ lấy khuôn mặt nhắn của gần hơn, sắc mặt vô cùng nghiêm túc:
      "Chuyện trước kia muốn nhắc lại, ai đúng ai sai đều là chuyện quá khứ, em càng cần để ý tới, chỉ cần nhớ tại và về sau trong lòng vĩnh viễn chỉ có người là em là được.”
      Hàn Dẫn Tố đột nhiên cảm giác được mình lại có chút lờ mờ phát giác bị Phương Chấn Đông bá đạo vây lây hình như mọi suy nghĩ đều khó khăn. Người đàn ông này luôn luôn như thế, chỉ cần là hành động mọi quyền chủ động do nắm giữ, bá đạo khiến cho người ta biết phải làm sao nữa.
      Mùi thơm dịu từ người chui vào mũi Phương Chấn Đông chui thẳng vào lòng , chia lìa hai tuần lễ mà cảm thấy còn dài hơn hai năm, mà tất cả nhớ nhung hóa thành dục vọng trực tiếp mà dâng cao.
      ra Phương Chấn Đông cảm thấy của để ý những thứ này là thừa, đời này và Chu Á Thanh còn bất kỳ mối qua hệ nào nữa. tại trong mắt , trong lòng thậm chí là nằm mơ cũng chỉ có thể có mà thôi. cảm thấy mình trúng độc của , nếu tại sao thể rời bỏ được, hùng khí đoản nữ nhi tình trường, lúc nào xuất qua trong đời ? Chỉ có , Tố Tố của .
      Hàn Dẫn Tố vẫn còn ở trong rối rắm suy nghĩ về bá đạo của phát vòng tay được nới rộng nhưng vừa mới phục hồi lại tinh thần bị bàn tay to của giữ chặt lấy gáy, đầu cúi xuống, miệng trực tiếp cắn nuốt môi .
      Mạnh mẽ xâm nhập mang theo hơi thở tràn đầy nhớ nhung, có chút gấp gáp hôn . Người đàn ông này biết dịu dàng là thế nào, mỗi lần hôn đều dùng sức như muốn cắn nuốt , có lúc gặm cắn môi đến xây xát da làm Hàn Dẫn Tố có thể chân thực cảm giác người đàn ông này lại muốn rồi. Lòng nghĩ thế mà thân thể cũng muốn, hình như cũng nhớ .
      Phương Chấn Đông buông môi ra, chóng mặt mới phát biết từ lúc nào bị đặt lên giường, quần áo người cũng cánh mà bay. Nhiệt độ trong phòng cao, có chút se lạnh của mùa xuân xâm nhập đến da thịt khiến tự chủ mà run rẩy cùng với ngọn lửa trong lòng nhanh chóng được dấy lên. Trong ngoài tiến công, lạnh nóng giống như hai tầng lửa và băng.
      Phương Chấn Đông chỉ là người đàn ông bình thường, phải với nghề nghiệp là quân nhân cầu về phương diện này xa hơn so với người đàn ông bình thường còn cường liệt hơn. Hơn nữa vừa mới khai trai bao lâu mỗi lần đem giày vò đến mức còn chút hơi sức nào coi như chưa thỏa mãn.
      Huống chi lần này cũng gần nửa tháng gặp mặt, mắt như toát ra lửa hận thể đốt thành tro bụi. Mạnh mẽ tách hai chân ra thẳng tiến…..
      Ấm áp, chặt chẽ cảm giác đó khiến khỏi thoải mái mà rên lên tiếng. nhắm mắt lại, bàn tay giữ ở bờ eo mảnh khảnh mềm mại bắt đầu chuyển động, lực lớn, tiến nhanh mỗi lần hận làm cho Hàn Dẫn Tố thở dốc đến trống rỗng. Thậm chí còn khiến muốn khóc nức nở.
      Theo động tác kịch liệt của , như con thuyền độc giữa dòng sông chảy xiết biết về đâu. mở ra ánh mắt động tình mê ly, tròng mắt như nhiễm tầng nước trong suốt bay bổng động lòng người.
      Hàn Dẫn Tố chỉ có thể cảm giác trước mắt ngừng lắc lư nhảy nhót, mơ mơ màng màng rầm rì mấy tiếng, lại bị sóng triều khoái cảm xông tới hành hạ đến phiền não khó nhịn biết là nên bảo Phương Chấn Đông dừng lại hay là để cho tiếp tục nữa. biết từ lúc nào cái miệng của hung hăng cắn phát lên bả vai …..
      Lúc tỉnh lại bóng đêm ngoài cửa sổ buông xuống, cánh tay trần trắng như tuyết của đặt hông tạo nên vẻ đối lập vô cùng hiệu quả. Cả người núp trong ngực , bị ôm như ôm đứa bé chặt ở trong ngực.
      Khuôn mặt của đỏ lên, hơi nhúc nhích bỗng nghe thấy lồng ngực chuyển động rồi thấy truyền đến tiếng cười khẽ thấp. giãy giụa lại bị nắm vòng eo kéo , cả người liền nằm ngực .
      Mái tóc của tựa như tấm màn lụa rủ xuống đu dưa theo cái đầu , lọn tóc quét qua lồng ngực ngưa ngứa khiến cho dục vọng vừa mới được thỏa mãn lại ngóc đầu dậy.
      Hàn Dẫn Tố nhạy cảm phát nơi nào đó phía dưới biến hóa, vội vàng mở miệng:
      "Phương Chấn Đông, em đói bụng!"
      Phương Chấn Đông khe khẽ thở dài, này càng ngày càng biết làm sao để cho có thể ngoan ngoãn ngồi im.
      Ăn cơm xong, Hàn Dẫn Tố đến cạnh cửa sổ vẽ tranh, Phương Chấn Đông ngồi ở Sofa đọc báo, bên trong vô cùng yên tĩnh và hài hòa, đây là thói quen dần dần khi hai người sống với nhau. Nhưng Phương Chấn Đông lại tùy ý câu:
      "Tố Tố, ngày mai đến nhà lớn ăn cơm, thuận tiện thương lượng chút hôn của chúng ta."
      Hàn Dẫn Tố sợ hết hồn, theo bản năng có chút hốt hoảng xoay người nhìn Phương Chấn Đông muốn lại thôi. Phương Chấn Đông đọc báo ngẩng đầu lên, nhíu đôi mày đen rậm, đứng dậy đến bên cạnh , suy nghĩ chút rồi :
      "Có đây em sợ gì?”
      Lời của rất đơn giản nhưng thể bỏ qua được giống như chùy nặng giáng vào đầu làm chấn động mà nhắm mắt lại.
      Phong nguyet, tart_trung, Mai Trinh2 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46
      Mặc dù Hàn Dẫn Tố hy vọng nhiều nhưng hôm nay vẫn đến, từ xe bước xuống đứng ở cửa chính tay ngừng phát run. Nơi này là đại viện điển hình của cán bộ, hợp quy tắc, nghiêm túc và cũng được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt. Trong khí cũng lộ ra mùi vị nghiêm cẩn làm Hàn Dẫn Tố càng thêm khẩn trương.
      Ước chừng ý thức được lo lắng, Phương Chấn Đông nhìn hồi lâu rồi đưa bàn tay ra nắm chặt lấy bàn tay bé của . Tay vô cùng khô ráp và ấm áp lại trấn an được lòng hỗn loạn cách kỳ diệu. [​IMG]
      thở hơi, khẽ gật đầu, cửa chính mở ra, người ra là Tiểu Phong, nó khẽ kéo tay Hàn Dẫn Tố thân thiết lắc lắc:
      " giáo Hàn, tới, xem ra mẹ là đồng chí có thể tin cậy được.”
      Đều là câu như vậy nhưng đứa trẻ ra có vài phần buồn cười, trong nháy mắt bao nhiêu căng thẳng vây quanh tản ra hết.
      Hàn Dẫn Tố cũng biết, sớm muộn gì mình cũng phải trải qua cửa ải này, tránh thể tránh được. Quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh chợt có dũng khí để đối mặt, vì người đàn ông này đáng giá.
      Trần Thư Tuệ nhìn con trai vào nhà cùng Hàn Dẫn Tố, cho cùng đó là điều khó , nằm mơ bà cũng nghĩ đến có ngày hai người này lại nắm tay vào cửa như thế này.
      Hàn Dẫn Tố là giáo dạy vẽ của cháu ngoại, hơn nữa trước khi chưa biết lai lịch của bà cũng cực kỳ thích xinh đẹp chững chạc này, cũng từng khen ngợi cùng Phương Nam nhiều lần. Nếu như phải từng kết hôn vui mừng tổ chức hôn cho Chấn Đông và .
      Bà tự nhận mình phải là người quá phong kiến bảo thủ, nhưng có thể chấp nhận cho con trai có thể lấy người phụ nữ từng ly hôn quả là việc khó khăn. Con trai bà tuy từng ly dị nhưng dù sao cũng là đàn ông, cộng thêm gia thế của Phương gia và chức vụ tại của con trai, tiền đồ tương lai cưới môt người phụ nữ từng kết hôn cũng là quá ủy khuất, ra cũng tiện nhưng nghe cũng được.
      Hơn nữa bây giờ Phương gia cùng mấy năm trước lại khác biệt rất lớn, cha của Chấn Đông lên nấc thang mới, Chấn Đông là đứa con trai duy nhất của Phương gia, người vợ tuy cần phải môn đăng hộ đối nhưng ít nhất gia thế phải trong sạch. Hàn Dẫn Tố hiển nhiên là vô cùng thích hợp.
      Mà lần đầu tiên bà phát con trai mình ra phải lãnh đạm, thái độ đối với giáo Hàn hiếm thấy làm người là mẹ ruột như bà cũng cảm thấy hết sức ly kỳ.
      Báo cáo kết hôn của Chấn Đông cũng làm, lại còn vì bà ngoại của Hàn Dẫn Tố mà tiếc vận dụng quan hệ bạn bè của cha nó, điều này thể khiến nhị lão Phương Gia thận trong đối đãi nên vẫn án binh bất động chính là vì điều tra về lai lịch của .
      Sau khi tài liệu về Hàn Dẫn Tố được đưa đến khiến cho nhị lão Phương gia khó xử. Nhắc tới đó coi là kém, bộ dạng rất xinh đẹp, trình độ học vấn và công việc cũng ổn, trong nhà có chút rối loạn cái này đáng đến, tóm lại Phương gia cưới là dâu chứ phải vì cưới cha mẹ dâu.
      Còn kết hôn, hơn nữa chồng trước lại kết hôn với em kế, dễ nghe đây quả thực là mối quan hệ loạn luân. Con dâu như vậy mà cưới vào về sau mặt mũi Phương gia có phải là mất hết?
      Trần Thư Tuệ trực tiếp gọi điện gọi Phương Nam trở lại. Phương Nam ngay lập tức vừa vào cửa, Bà Phương liền cực kỳ tức giận làm khó dễ:
      "Mẹ để con nghe ngóng chuyện của con vậy mà con làm tốt nhỉ? Trong tháng bóng dáng thấy đâu, con trốn mẹ hay là thông đồng với con che mắt cha và mẹ?”
      Phương Nam vừa nghe lại nhìn tập tài liệu bàn chợt hiểu mấy phần, cười ôm lấy vai bà ngắt lời:
      "Được rồi mà mẹ, thời đại nào rồi mà mẹ còn phong kiến như vậy? Sao? Bởi vì chị dâu con ly dị nên mẹ và cha định mang gậy đánh uyên ương?”
      Mặt Bà Phương ngay lập tức trầm xuống:
      "Chớ nhảm, chị dâu gì? Mẹ cho con hay, phải là mẹ phong kiến nhưng giáo Hàn được, mẹ đồng ý!”
      "Tại sao?"
      Phương Nam ngồi ở ghế sofa mở miệng:
      "Là bởi vì ấy ly dị, trai cũng ly dị, mẹ quên rồi sao? Đây chính là đối đãi trọng nam khinh nữ.”
      Bà Phương liếc cái:
      "Tạm thời con đừng nhiều!”
      xong, hừ hai tiếng:
      " này chỉ ly dị mà chồng trước ta còn lấy đứa em kế, gia đình lộn xộn thế này Phương gia chúng ta cưới ta còn gì là mặt mũi nữa?”
      Phương Nam hơi sững sờ, tiếp đó lắc đầu cái khuyên nhủ:
      "Mẹ, mẹ cảm thấy mặt mũi Phương gia quan trọng hay hạnh phúc của trai quan trọng? Con nhắc mẹ là Hàn Dẫn Tố phải là Chu Á Thanh. Đối với trai, ấy rất quan trọng, thẳng ra là ấy rất , vô cùng ấy, cũng bởi vì có ấy mà con mới thấy được trai mình sinh động như thế nào.”
      Chính là bởi vì những lời này của Phương Nam mà đối với chuyện này hai vị thân sinh của Phương gia càng khó để quyết định hơn. Mà bảo Phương gia tiếp nhận gia đình con dâu như thế này cũng thể được.
      Bà Phương ràng Phương Nam sớm đứng ở phía bên Chấn Đông rồi, trong lòng bà phải có chủ kiến xác thực mới được. Bà cũng cha Chấn Đông lén bàn bạc rồi quyết định kéo dài. chừng kéo dài cũng thất bại, nào ai biết con trai bà chút muốn kết hôn của bà, nay biết uống nhầm phải thuốc gì vội vàng giục giã cưới vợ.
      Lãnh đạo quân khu chịu nổi tính khí dữ dội của Phương Chấn Đông chỉ có thể khéo léo mà chuyển lời. Nhị lão Phương gia cũng hiểu cố tình kéo dài là được, lại đây là chuyện gia đình làm khó ban chính trị của quân khu cũng thỏa đáng đành trực tiếp bảo Phương Chấn Đông mang theo Hàn Dẫn Tố về nhà, nghĩ sau khi gặp mặt có biện pháp khác.
      Đây là lệnh của cha Chấn Đông là Phương Hoa Trung, dù sao ông cũng lăn lộn chính trường bao nhiêu năm, dạng người nào còn chưa thấy qua, sóng gió gì còn chưa trải qua. Ông biết con trai mình cứng đầu đến bao nhiêu, chuyện Chấn Đông quyết nếu có cứng rắn chỉ có hiệu quả ngược lại, phải có sách lược khác.
      Còn nữa, vợ mình tuy qua nhưng ông vẫn chưa từng thấy qua giáo Hàn mà trong lòng ông cũng tò mò. Đến tột cùng là dạng gì mà khiến cho người cao ngạo quật cường tựa như tảng băng như con trai mình lại mềm lòng? Thậm chí còn , chủ động muốn kết hôn vội vã để lấy về. Cho nên trong lúc cấp bách sắp xếp thời gian rảnh để gặp mặt lần này.
      Hàn Dẫn Tố vừa vào nhà cũng biết phải là mình lo lắng đâu, cửa ải này quả là quá khó khăn.
      Trong phòng khách của Phương gia rộng rãi sáng ngời, cửa sổ lớn xuống tận nền nhà, hai bên là rèm cửa màu trắng được kéo cao lên. Trong góc là chậu lan nở rộ. Phòng khách bày những tủ kệ rất tinh xảo, ở giữa sofa là bàn trà lớn, đông tây kết hợp vô cùng hoàn mỹ khiến cho phòng khách rất có ý vị.
      Bàn tay trắng nõn của bắt đầu tứa mồ hôi, hơn nữa sofa thấy vị lãnh đạo lớn còn xa lạ so với TV hơi gầy nhưng ánh mắt thâm thúy và sắc bén. Hàn Dẫn Tố chợt phát Phương Chấn Đông giống cha , ngũ quan giống mà càng giống hơn nữa ở khí thế bức người.
      Hàn Dẫn Tố dễ dàng có thể cảm nhận được Nhị lão Phương gia đối với bài xích chấp nhận, trong lòng khỏi chua chát. Phải loại bài xích của cha mẹ biểu ràng, ngoài mặt lễ độ khách sáo làm Hàn Dẫn Tố cảm thấy mình chỉ là người ngoài hợp để dung nhập vào gia đình hiển hách này.
      luôn là người nhạy cảm yếu ớt, hơn nữa đối với người mình quan tâm lại có chút nhạy cảm đến hà khắc. Mặc dù cha mẹ ngoài mặt chưa từng làm khó , lời khó nghe cũng có giống như ý nghĩ ban đầu của .Trực tiếp làm khó chịu nhưng những điều này xảy ra, mà chính bởi vì nó xảy ra nên lòng mới lạnh hơn.
      Điều làm cha mẹ chấn động lớn nhất là trước khi tháng sau đăng ký kết hôn.
      Hàn Dẫn Tố nhìn ngoài cửa xe có chút mất hồn, đường đèn đường nhanh chóng vụt qua, ánh đèn mù mờ, nhìn ánh đèn lại nghĩ đến cái bóng mờ nhạt của bản thân mình. Mặc dù nhạt nhẽo nhưng cũng có thể thấy được ràng đơn và mờ mịt khuôn mặt .
      Trong xe rất yên tĩnh, từ lúc lên xe Hàn Dẫn Tố cũng biết nên điều gì, toàn bộ dũng khí trước khi vào Phương gia chịu nổi đòn. phát mình vẫn quá hèn yếu, rất nhiều chuyện dám đối mặt:
      "Phương Chấn Đông, nếu như cha mẹ đồng ý, chúng ta….chúng ta chấm dứt !”
      Xe két tiếng, theo tiếng thắng xe bén nhọn thân thể Hàn Dẫn Tố nhanh chóng ngã dúi về phía trước, nếu có bàn tay của níu lại đoán chừng u đầu vỡ trán rồi.
      Kinh hồn qua ngẩng đầu lên mới phát mặt của so với bình thường còn đen gấp mấy lần, trong mắt kia nhảy lên lửa giận như muốn ăn luôn .
      khỏi khẽ co rúm lại. oán trách nhìn chòng chọc mấy giây sau mới mở miệng:
      "Tố Tố, những lời này về sau muốn nghe em nữa!”
      Phương Chấn Đông cũng ngờ tới cha mẹ lại có thái độ này, bởi vì cho tới nay bọn họ luôn là người sáng suốt. Nhưng hôm nay hiểu họ đồng ý hôn của và Tố Tố. Nếu như là vì Tố Tố từng kết hôn thấy hoàn toàn cần thiết, dù sau cũng phải là kết hôn lần đầu.
      Mà chút khó khăn này đối với là chuyện cực kỳ bé . nhìn thấy , chính là vợ của , điều này là điều chắc chắn. Làm phẫn uất phải là bị cha mẹ phản đối mà là tim phổi này, hai người họ là vợ chồng, là người thân rồi…..
      Hơn nữa ở hai người thân thiết đến mức này còn có ý nghĩ muốn trốn chạy khiến lửa giận của Phương Chấn Đông dường như áp chế nổi. vừa tự ái lại tự ti, nhạy cảm lại yếu ớt và nhát như chuột, những điều này có thể bao dung nhưng dám có ý nghĩ bỏ thể nào chấp nhận được.
      Nhìn thấy trong mắt ươn ướt, lòng từ tức giận bỗng mềm nhũn ra, khe khẽ thở dài đem ôm và ngực vỗ vỗ lưng nhàng an ủi:
      "Yên tâm, những điều này giải quyết, chỉ cần em tin tưởng là đủ rồi. Tố Tố, là Phương Chấn Đông!”
      " là Phương Chấn Đông!"
      Mấy chữ này từ lỗ tai trực tiếp chui vào trong lòng, lòng tràn đầy ấm áp, khỏi có chút áy náy giống như mình quá đáng rồi. Nhưng có thể gả được cho Phương Chấn Đông sao? Trong lòng vẫn bàng hoàng, sâu trong đáy lòng luôn có giọng nhắc nhở :
      "Hàn Dẫn Tố mày đừng có mơ. Mày đừng có mà mơ……”
      tart_trung, Mai Trinh, Haruka.Me02 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47
      Sau khi đưa Tố Tố về Phương Chấn Đông trở về doanh trại mà trực tiếp trở lại Phương gia. Hai vị thân sinh Phương gia cùng vợ chồng Phương Nam cũng vẫn còn ở đó và ngồi ở phòng khách giống như đoán biết trở lại. Tiểu Phong được bảo mẫu mang về phòng ngủ rồi.
      Phương Chấn Đông khỏi khẽ cau mày, Trần Thư Tuệ cũng quanh cho trực tiếp biểu đạt lập trường:
      "Chấn Đông, mẹ và cha con phản đối con cưới giáo Hàn, chuyện này là !”
      Phương Chấn Đông khẽ nhếch môi mỏng:
      "Tại sao?"[​IMG]
      "Tại sao?"
      Trần Thư Tuệ khỏi nổi giận:
      "Chấn Đông, con luôn muốn mọi người quan tâm nhưng đây là chuyện hôn nhân đại thể đùa bỡn được. Cha mẹ cầu như nhà khác, cần phải môn đăng hộ đối nhưng tối thiểu gia thế phải trong sạch. Bối cảnh nhà ấy quá loạn, mặc dù nhìn ấy rất tốt nhưng kiểu cha mẹ như thế này biết tương lai ta ra sao cũng thể đoán được. Lại còn từng kết hôn, lấy điều kiện của con phụ nữ nào chẳng kiếm được mà phải lấy người phụ nữ ly hôn?”
      Mặt Phương Chấn Đông có chút trầm, trầm mặc hồi lâu mới chuyển qua Phương Hoa Trung:
      "Cha cũng phản đối sao?"
      Trong lòng Phương Hoa Trung suy nghĩ, con trai mình ông biết, lời của vợ mặc dù có để ý nhưng dùng người Chấn Đông có tác dụng. khéo còn phản tác dụng, thích thú trầm ngâm hồi lâu mới tìm lời nặng :
      " gần bốn mươi rồi, ý kiến của cha mẹ chỉ là bày tỏ lập trường của mình thôi, quyết định thế nào là tùy , ý kiến của cha cha giữ riêng.”
      Trần Thư Tuệ trừng mắt liếc ông cái, trong lòng muốn mắng: “lão già thối này, đến thời điểm mấu chốt lại như xe bị tuột xích!”
      Ánh mắt Phương Chấn Đông quét về phía vợ chồng Phương Nam, giơ tay lên:
      "Em cùng Thừa Tuyên bỏ phiếu tán thành!"
      Phương Chấn Đông đứng lên:
      "Cha mẹ, mặc kệ hai người có đồng ý hay đời này Tố Tố là vợ của con. Những thứ mà mẹ kia chưa bao giờ là cầu của con cả, con cưới chính là Tố Tố chứ phải gia đình và bối cảnh của ấy. Con chỉ cần biết ấy, hơn nữa con cũng thương ấy, về sau càng thương hơn nữa. Con vô cùng chắc chắn về điều đó, ấy đáng giá để con làm như vậy. Ngày mai con có nhiệm vụ huấn luyện, con về đoàn bộ trước.”
      Phương Chấn Đông lát Phương Hoa Trung mới định thần lại, quay sang nhìn chậu lan ở trong góc. mà Chấn Đông mang về kia nếu như phải sớm biết lai lịch bất luận như thế nào Phương Hoa Trung cũng tin trong sáng xinh đẹp như vậy lại có hoàn cảnh phức tạp đến thế, hơn nữa còn từng kết hôn lần. giống như nhành lan kia, trầm mặc dịu dàng, vĩnh viễn tinh khiết kiêu ngạo.
      Hơn nữa, Chấn Đông như vậy cũng làm ông ngoài ý muốn mà chấn động. Làm cha ông nhìn ra được trong mắt con trai thể đè nén được tình và thương xót. Bọn họ là cha mẹ có phản đối sợ rằng vô dụng, đứa con trai này từ chỉ cần quyết ngoan cố mười đầu trâu cũng kéo lại được.
      Phương Hoa Trung thở dài quay sang với vợ:
      "Con sớm khôn lớn, hôn này chúng ta quyết được đành bất đắc dĩ mà chấp nhận. Chúng ta cứ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi, tóm lại con cháu tự có phúc của con cháu, kia tôi cũng thấy được.”
      Trần Thư Tuệ trợn mắt:
      "Ông hồ đồ à, thay vì cưới ấy bằng phục hôn với Á Thanh còn hơn.”
      Phương Nam nhíu mày nhìn mẹ :
      "Mẹ, mẹ có ý gì vậy? Liên quan gì đến Chu Á Thanh?”
      Mắt Trần Thư Tuệ lóe lên:
      " ra ban đầu ly cũng thể oán trách Á Thanh, trai con hiểu phong tình, nếu như ban đầu đối với Á Thanh bằng nửa giáo Hàn đâu đến nỗi ly hôn.”
      Phương Nam khỏi lắc đầu cười cái:
      "Mẹ, chuyện như vậy thể so sánh như thế được, mẹ xem con nhìn Tố Tố thế nào và mẹ thấy Tố Tố như thế nào với con chưa? Á Thanh có thể oán hận làm thức ăn chờ con về sao? Á Thanh có thể hiểu công việc của con từ đó mà quan tâm chăm sóc ư? Nếu những thứ này chưa coi là gì tình phải mẹ cứ ai là được. Hôn nhân lại càng như thế, giống như người uống nước ấm lạnh tự mình biết. Tố Tố đúng là nửa của trai, có hàng trăm Á Thanh cũng thể sánh được.”
      Trần Thư Tuệ liếc Phương Nam cái:
      " hay mẹ hiểu, nhưng mẹ biết thể để cho người ta chỉ trỏ vào để Phương gia chúng ta ra gì. Hơn nữa cha con còn tại chức vị, chọn con dâu phải cẩn thận chút mới thỏa đáng.”
      Những ngày kế tiếp trôi qua Hàn Dẫn Tố xem như là “thuận”, chẳng qua chữ “thuận” này giống như là sắp đứng trước giông bão, mang theo lo lắng ỉ. Cha mẹ cũng tìm làm phiền, nghỉ phép vẫn đến nhà hoặc vào doanh trại thăm . Chuyện kết hôn cho phép quan tâm, sang tháng liền đăng ký.
      Phương Chấn Đông vẫn thói quen bá đạo, mặc dù cảm thấy dễ dàng như vậy nhưng vẫn theo thói quen để mọi chuyện cho xử lý. có thói quen tin tưởng dựa dẫm vào rồi, cảm giác tin cậy như là tín ngưỡng vậy, mà loại tín ngưỡng này mới tạo nên nền tảng của tình .
      Đúng rồi! Tình ! Hàn Dẫn Tố chợt nhận ra mình sống gần 26 năm mới lần đầu tiên biết đến tình . Tình là gì? Giống như với mới có thể tạo nên định nghĩa mới.
      Lúc thấy mặt nhớ thương, gặp mặt liền chỉ muốn ở bên nhau, lúc gió tuyết bão bùng chỉ muốn nép vào ngực , khổ sở có bờ vai để dựa vào, lúc sung sướng vui vẻ có người để cùng chia sẻ. Lúc có chuyện gì làm có thể mặc sức tưởng tượng về mái nhà tương lai. Có thể mong manh nhưng trong lòng vô cùng ngọt ngào, cái vị ngọt ngào đó xâm nhập đến toàn bộ chân tay đến tận xương tận tủy.
      Mà tất cả nền tảng này chính là tín nhiệm, Hàn Dẫn Tố tin tưởng gần như mù quáng, mặc dù trong lòng đôi lúc muốn chống đối nhưng vẫn đồng ý. Loại tín nhiệm này chưa từng dành cho Trịnh Vĩ hay người nào khác, cho nên tận mắt thấy Phương Chấn Đông và Chu Á Thanh ở cùng chỗ cũng có cảm giác phản bội mà chỉ cảm thấy cảm giác ghen tức tự dưng xông lên.
      Hôm nay là thứ bảy, sáng sớm đến phòng tranh của Đường Tử Mộ mang bức vẽ mới nhất của mình đến nhờ bán. Đường Tử Mộ rất có phong độ, trải qua chuyện đó Hàn Dẫn Tố có ý định làm phiền nhưng lại chủ động tìm đến hài hước :
      " thành người còn là sư huynh của em, hơn nữa tranh em vẽ khách hàng rất thích, buôn bán vẫn phải tiến hành!”
      nhõm thoải mái đây là cảm giác Đường Tử Mộ mang lại cho khiến cho người ta khỏi nhộn nhạo. Đến lúc này mới nhìn thẳng vào vị sư huynh xuất sắc này, tác phong nhanh nhẹn, dịu dàng hòa nhã, có lúc cũng kinh ngạc vì sao người đàn ông như vậy lại bỏ quên?
      Tất nhiên suy nghĩ này thể để Phương Chấn Đông biết, nhưng cũng gọi điện cho Mộ Phong để tâm . Mộ Phong cùng chồng Châu Âu du lịch tuần trăng mật, nghe xong hừ tiếng rồi tổng kết:
      "Hàn Dẫn Tố mày trời sinh tính trì độn chậm chạp nên kết cục của mày chính là vậy. Dù sao mày cũng có đồng chí đại thủ trưởng rồi, cẩn thẩn đồng chí thủ trưởng nhà mày ghen rồi dạy dỗ cho mày chết. Tao cúp máy đây, điện thoại quốc tế đường dài đắt lắm!”
      Trong điện thoại vang lên tiếng tút tút khiến khỏi bật cười. Nhưng nghĩ lại lời Mộ Phong cực kỳ chuẩn. Nếu có Trịnh Vĩ và Phương Chấn Đông và Đường Tử Mộ chỉ sợ là thể, nhưng dù sao có vị sư huynh này làm bạn thấy còn gì bằng nữa.
      Hai người bàn bạc xong chính đến trưa, Hàn Dẫn Tố nhớ hình như mình vẫn còn nợ bữa cơm liền mời ăn, Đường Tử Mộ cũng từ chối.
      ra Đường Tử Mộ cảm thấy thất bại nhất là khi nhìn thấy Phương Chấn Đông. Khí thế của người đàn ông kia cùng với hành động che chở cho khiến có thể lãnh giáo được cảm giác thất bại là như thế nào. Nhưng ấy lại rất hạnh phúc.
      Trong người đàn ông đó toát ra đầy vẻ cường thế, Đường Tử Mộ cũng chưa từng thấy Hàn Dẫn Tố như vậy. cười đến xán lạn, vui vẻ đến mức người khác hoàn toàn có thể cảm nhận được.
      Đường Tử Mộ cảm thấy mình còn may mắn, tình trường bị thua nhưng tối thiểu vẫn còn là sư huynh, người bạn tri kỷ của . Bỏ qua những mất mát trong lòng, lùi về vị trí là sư huynh của , yên lặng mà nhìn , nhìn hạnh phúc cũng là cách để bù đắp. Cho nên có thể thẹn là quân tử.
      Hai người đến nhà hàng Tây lần trước, chưa kịp vào cửa thấy cạnh cửa sổ là Phương Chấn Đông và Chu Á Thanh ngồi với nhau. Đường Tử Mộ có chút ngạc nhiên, quay sang nhìn Hàn Dẫn Tố thấy mím môi cười :
      "Sư huynh, chúng ta đến nhà hàng khác !"
      Ăn cơm xong Hàn Dẫn Tố liền trực tiếp về nhà luôn, Phương Chấn Đông mở cửa vào nhìn thấy ôm cái gối ôm to ngồi ghế, mắt mặc dù nhìn TV nhưng con ngươi lại nhúc nhích. Ngón tay theo thói quen lại đưa vào miệng gặm biết trong lòng nghĩ gì.
      Đoán chừng là tiếng mở cửa của quấy rầy , bèn cuống quýt bỏ tay xuống làm khỏi bật cười.
      Hàn Dẫn Tố buông gối ôm ra bước tới thuận tay nhận mũ và áo khoác ngoài của treo lên tường, ngẩng đầu nhìn , vòng vo hỏi:
      " ăn cơm chưa?"
      Phương Chấn Đông gật đầu cái.
      "À! Ừm, ăn gì?"
      Hàn Dẫn Tố chớp mắt mấy cái hỏi lại làm cúi đầu nhìn vào hai mắt . Nha đầu này hôm nay có gì đó đúng, mắt vô cùng mờ ám, vô cùng quen thuộc rồi, nghĩ chút rồi giữ lấy khuôn mặt nhắn ra lệnh:
      "Có lời gì trực tiếp hỏi?"
      Hàn Dẫn Tố lủng bủng trong miệng:
      "Trưa nay ăn với ai?”
      Phương Chấn Đông chau chau mày:
      "Á Thanh tìm có chút chuyện!”
      "Á Thanh? Gọi thân thiết!"
      Giấm chua trong lòng ngừng ứa ra, quay mặt sang chỗ khác thèm để ý tới . Phương Chấn Đông khỏi cười khục khục hai tiếng, đùa :
      "Em với sư huynh được còn ?”
      Hàn Dẫn Tố quay lại nhìn chằm chằm:
      "Hai việc tính chất hoàn toàn khác nhau!”
      xong mới thấy mình cũng hơi quá rồi, Hàn Dẫn Tố cũng biết phải là người hai lòng nhưng trong lòng luôn có chút thấp thỏm yên.
      ra Phương Chấn Đông muốn chuyện với vợ của mình về chuyện gần đây biết Chu Á Thanh như thế nào lại cứ vài ngày lại đến tìm , thậm chí là đến đoàn bộ mấy lần. Số lần gặp còn hơn cả số lần năm hai người kết hôn trước kia.
      , Phương Chấn Đông chút cũng hiểu Chu Á Thanh, cũng có ý định hiểu. Mặc dù bọn họ từng là vợ chồng nhưng liên tiếp đến tìm làm phiền chết được. Cũng bởi vợ của về điểm này có chút mọn và thái độ của Chu Á Thanh có mấy phần mập mờ.
      cảm thấy chuyện này cần phải ràng, vì thế mới vào ngày nghỉ cố ý tìm Chu Á Thanh để chuyện.
      Chu Á Thanh là do bà Phương ám hiệu tới gần Phương Chấn Đông.
      Chuyện của truyền rất nhanh, chỉ vài ngày nghe rồi, có chút tổn thương lòng tự ái. Phương Chấn Đông cần , lại còn sắp lấy người phụ nữ từng ly hôn, mà xét lập trường của mẹ làm cũng cảm thấy mình có được hy vọng lóe sáng.
      bỏ xuống kiêu ngạo bấy lâu bắt đầu chủ động đến gần , đúng như lời Bà Phương , nếu ban đầu chịu để ý, dịu dàng săn sóc kết thúc như vậy. Dù sao vẫn còn . Nhưng vẫn lãnh đạm như vậy, mặc dù thái độ so với hai năm trước có khác nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn thay đổi.
      Tất cả vẫn như giữa tầng kính trong suốt có thể thấy được nhưng vĩnh viễn thể chạm tới được, khiến cho người ta cực kỳ vô lực.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48
      Ngồi ở trước mặt Phương Chấn Đông, Chu Á Thanh cực kỳ kiềm chế kích động cùng kỳ vọng trong lòng. Cố gắng duy trì bình tình và ưu nhã từ trước đến giờ, buông dao nĩa trong tay ngẩng đầu lên.
      Phương Chấn Đông ăn xong rồi, Chu Á Thanh biết thói quen của lúc ăn cơm chuyện, chuyện gì cũng vậy, chờ ăn xong rồi mới . Nhiều năm kiếp sống trong quân lữ tất cả thói quen của phù hợp cách nghiêm cẩn, khắc chế theo quân nhân. Mặc dù ở giường…..[​IMG]
      Chu Á Thanh nhớ tới thái độ của đối với người phụ nữ khác trong lòng lại xông lên ghen tỵ. Cái loại săn sóc dịu dàng đó chưa từng làm với , thậm chí trong năm kết hôn cũng mảy may.
      Phương Chấn Đông đợi để dao nĩa xuống, trực tiếp mở lời:
      "Á Thanh, biết gần đây có chuyện gì xảy ra với em nhưng đây phải là em!”
      Chu Á Thanh nhất thời sững sờ, khỏi lộ ra nụ cười tự giễu:
      "Phương Chấn Đông, cũng biết đây phải là em à? Mặc dù chúng ta kết hôn rồi ly hôn, từ trước đến sau, thời gian ở chung đến tháng?”
      Giọng Chu Á Thanh đầy oán giận bất mãn, nếu như hôm nay hôn nhân hai người vẫn tồn tại mà như vậy sao. Nhưng tại hai người ly hôn có chút bất minh mập mờ. Mà điều Phương Chấn Đông thích nhất đó chính là mập mờ.
      Phương Chấn Đông nhíu chặt chân mày:
      "Á Thanh cùng Tố Tố kết hôn, những chuyện qua với hôn nhân của chúng ta rất xin lỗi. Nhưng dù sao cũng qua rồi, hy vọng em có thể tìm đươc hạnh phúc thuộc về chính em!”
      "Hạnh phúc thuộc về chính em?”
      Lúc này Chu Á Thanh mới coi là hiểu, Phương Chấn Đông vui vẻ hẹn ra đây phải cho điều mong muốn kia mà chỉ muốn ràng cho hiểu. Đúng rồi! Người đàn ông này luôn thế, chuyện gì cũng muốn gọn gàng linh hoạt. Bà Phương cũng sai rồi, mặc dù có buông tự ái và kiêu ngạo của mình hạ cố đến tìm vẫn được chút nào đáp lại.
      Người đàn ông này căn bản là lòng dạ sắt đá, nhưng lòng dạ sắt đá như vậy sao có thể trước mặt người phụ nữ khác nhu tình đến thế kia? Chu Á Thanh cảm thấy mình thất bại ràng, hơn nữa còn thua vào tay người phụ nữ bình thường như vậy làm sao có thể cam tâm.
      Chu Á Thanh bưng cốc nước bàn uống nửa ly nước mới xem như tắt được chút hỏa khí trong lòng. Ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp ưu nhã vẫn có chút tức giận:
      "Phương Chấn Đông có biết từ lúc rất em thích ? Từ lúc cứu em từ dưới nước lên em thích , nhiều năm như vậy em yên lặng ở sau lưng nhìn , chờ đợi để quay đầu lại dù chỉ là lần để em có thể nhìn thấy , nhưng vẫn thủy chung nhìn về phía trước. Trong lòng đến giờ vẫn chứa nổi nữ nhi tình trường, lúc mẹ sắp xếp cho xem mắt là em xin chị dâu em giúp đỡ, vĩnh viễn biết thời khắc em gả cho em có bao nhiêu sung sướng. Nhưng mơ ước hạnh phúc đó quá năm bị lạnh nhạt phá hủy. Phương Chấn Đông, ly hôn em chỉ muốn nhắc nhở là trừ quân đội, trừ lính của ra còn có người vợ, ấy cũng cần quan tâm, cần chăm sóc. Nhưng cứ như vậy, lời ly hôn với em. Nếu cứ như vậy em cũng chấp nhận, nhưng giờ lại kết hôn, hơn nữa…..”
      Chu Á Thanh dừng lại chốc lát, sắc mặt chợt cố chấp , nghiêm túc hỏi câu:
      "Phương Chấn Đông, cho em biết, ấy sao?”
      mặt Phương Chấn Đông có chút biến hóa nào, vẫn lãnh đạm như vậy, nhưng trong lòng cũng có mấy phần kinh ngạc, cũng thể ngờ trong lòng Chu Á Thanh lại cất giấu nhiều oán khí như vậy đối với . Bây giờ nghĩ chút, có lúc quả bỏ quên , nhưng bây giờ có ý nghĩa gì? Tốt xấu ân oán gì cũng qua phải sao? Rối rắm với quá khứ phải là phong cách của Phương Chấn Đông.
      Mà đối mặt Chu Á Thanh lời hỏi như chất vấn này, nghĩ thế nào thế đấy:
      " hiểu những điều đó nhưng biết Tố Tố là vợ của , là người phụ nữ của và là mẹ của con .”
      Chu Á Thanh làm sao có thể ghen tỵ, người cứng rắn và lạnh lùng như Phương Chấn Đông chắc chính cũng ý thức được mỗi khi nhắc đến kia đôi mắt đặc biệt sáng rực lên. Nhìn vào khiến Chu Á Thanh cảm thấy hết sức chói mắt, mà lại kiêu ngạo nên thể đứng nổi trước mặt người đàn ông này.
      Bởi vì nhìn ra người đàn ông này căn bản thèm để mắt đến lời thổ lộ cất chứa trong lòng bao nhiêu năm của mà chỉ để ý đến người phụ nữ sắp thành vợ của mà thôi. về mà có mấy phần nhếch nhác.
      Phương Chấn Đông nhàng thở phào nhõm, đối với tâm tư phức tạp quanh co của phụ nữ đoán nổi nhưng biết chính mình cần điều gì, mà chỉ cần đến điều này là đủ rồi.
      Cho nên đối mặt với vẻ mặt thản nhiên của , cơn ghen của Hàn Dẫn Tố bất giác nhiều, cảm thấy mình quá để tâm. Nhưng ghen tuông cứ bung ra ngoài cản được.
      Phương Chấn Đông đem ôm vào ngực, cẩn thận nhìn vào mắt , lại cười trầm hai tiếng dí ngón tay vào trán :
      "Cả ngày chỉ nghĩ chuyện lung tung, em nghĩ đến chuyện từ chức chưa?” Ánh mắt lại lập lòe bất định, khẽ thở dài ôm ngồi lên đùi mình giọng :
      "Năm nay nếu có gì thay đổi chắc sang năm được điều sang khu khác.”
      xong, nắm lấy mặt để cho có thể nhìn vào mắt mình:
      " trước, chấp nhận chuyện hai người ở hai nơi, để năm chỉ gặp vợ mấy ngày, làm được.”
      Khuôn mặt nhắn của đỏ ửng, liếc cái trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ, nếu để ý đến chuyện Phương gia có đồng ý hay , về sau theo Phương Chấn Đông xa, cuộc sống gia đình tạm ổn so với ở với cha mẹ chồng tốt hơn nhiều. Hơn nữa vẫn muốn ra ngoài dạo chơi, chẳng qua là có cơ hội, theo giấc mộng của có thể dễ dàng thực .
      Phương Chấn Đông thẻ từ trong túi ra đặt vào tay :
      "Đây là tiền lương của , em cầm lấy!”
      Hàn Dẫn Tố sửng sốt, rồi nhanh chóng nhét vào tay :
      ", xem em là cái dạng gì? Em có tiền, hơn nữa em còn nợ tiền nữa.”
      Phương Chấn Đông trừng mắt:
      "Gì mà với em? Em là vợ còn dám phân rạch ròi như thế sao? cả ngày ở trong quân đội, cũng cần dùng đến tiền, em xem có gì cần thiết để mua dùng. cũng nghĩ kỹ rồi, nhà chúng ta cũng cần mua, em theo vào doanh trại cũng được phân phòng rồi. Bà ngoại em bên kia em bảo cậu mua phòng nho , thuê người để chăm sóc. Bà lớn tuổi lại bị bệnh tim, điều kiện của cậu em cũng có hạn mà người già sống mình cũng an toàn.”
      Lòng của bị người đàn ông này cảm động, người đàn ông khô khan như vậy nhưng trong lòng có thể nhớ đến chuyện đáng này. Những chuyện này là ý định từ lâu của , cậu mợ tại nhà chỉ có hai phòng, mỗi khi em họ về cũng khá bất tiện. Lần trước trở về thấy khu nhà bên cạnh có bán nhà, chẳng qua là giá nhà quá cao mà vừa ly hôn nên tình hình kinh tế cũng khá eo hẹp đành bỏ dở.
      tại dành dụm được chút tiền, tranh vẽ được Đường Sư huynh bán cũng được kha khá, nhiều nhất là sang năm có thể đủ tiền đặt cọc mua nhà rồi. ngờ lại chủ động nhắc đến điều này.
      Hàn Dẫn Tố khỏi nhớ lại về Trịnh Vĩ, khi đó đưa tiền cho bà đều là lén đưa cho nhưng Trịnh Vĩ biết, mặc dù ngăn cản nhưng vẫn ám chỉ xa gần.
      "Nghĩ gì thế? Lời của em có nghe đấy?”
      Phương Chấn Đông vỗ vỗ gương mặt của , định thần lại, mắt sáng lên nhìn , chợt ôm lấy cổ hôn chụt cái:
      "Phương Chấn Đông, tốt!"
      khỏi bật cười:
      "Đồ mê tiền, em nhận tiền là được rồi. phải Lão Phùng nhắc nhở cũng quên điều này, quân nhân như sống quả dễ dàng, phải từ bỏ rất nhiều thứ nhưng chưa hề có ý định buông tha em. Tố Tố, từ chức ! Tháng sau chúng ta đăng ký, được ?”
      Trong lòng ràng, tuy chuyên quyền độc đoán nhưng trong lòng Tố Tố vẫn chưa xác định có thể là do có cảm giác an toàn cho nên chuyện kết hôn mới do dự. Mà hy vọng có thể thấy cam tâm tình nguyện chút do dự nào mà gả cho .
      Hàn Dẫn Tố thậm chí cảm thấy được tảng đá cuối cùng đè trong lòng rớt xuống, bờ vai của có thể gánh cả gánh nặng ngàn cân, là người đàn ông có thể che chở cho mình được. Tương lai của mình giao phó trong tay người đàn ông này còn gì mà do dự nữa.
      Nghĩ đến đây, Hàn Dẫn Tố nhàng nhưng vô cùng kiên định gật đầu, ôm chặt lấy , giọng thầm:
      "Phương Chấn Đông, em !”
      Phương Chấn Đông chưa bao giờ biết những từ đơn giản này từ cái miệng của ra vào tai lại có uy lực đến thế. Giống như trong nháy mắt liền thiêu đốt , thắp lên ngọn lửa trong lòng làm cho muốn phải hung hăng lấy động lòng người ngồi trong lòng.
      Dường như ngay lập tức Hàn Dẫn Tố bị đè xuống dưới, hô hấp dần nặng nề mang theo hơi thở bá đạo của cuốn tới trong nháy mắt che mất lý trí của .
      mặc chiếc váy ở nhà rộng thùng thình nên chỉ cần hai ba lượt là lôi xuống hết rồi đè lên người , trực tiếp dùng hành động cho dưới thân biết lời của tác động đến lòng như thế nào…..
      Giữa kích tình triền miên, bao nhiêu lo âu giữa hai người cũng tản hết, hai trái tim thầm hứa với nhau, và dục kết hợp thành hạnh phúc làm cho hai người đồng thời đạt đến cao triều.
      Kích tình qua, Hàn Dẫn Tố cảm thấy mình chán chường, hình như ở cùng người đàn ông này làm chuyện gì khác ngoài lăn lộn giường cũng chỉ là lăn lộn giường. Nhưng ngoài miệng oán giận như vậy còn trong lòng lại vô cùng ngọt ngào. biết người đàn ông này muốn có , thậm chí là rất nhiều, mặc dù chữ cũng chịu ra nhưng vẫn có thể cảm thấy được.
      quyết định bỏ qua tất cả mọi băn khoăn chỉ nghĩ đến tương lai của mình và . quyết định nộp đơn từ chức. Vào tháng năm báo cáo kết hôn của Phương Chấn Đông cũng được thông qua, dĩ nhiên đây là kết quả của việc Phương Chấn Đông trực tiếp uy hiếp.
      Đáng tiếc hai người còn chưa kịp đăng ký kết hôn động đất ở Tứ Xuyên xảy ra, là quân nhân Phương Chấn Đông đương nhiên muốn cứu trợ. chỉ để lại hai chữ: “Chờ ” liền .
      Sau ngày thứ hai , Hàn Dẫn Tố lại gặp mẹ của , Trần Thư Tuệ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :