1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (189/225c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 138: Trêu hoa ghẹo nguyệt

      Edit: Tịch Ngữ ^__^

      Người đàn ông áo nâu cái gì đó, ngoại trừ Trưởng Tôn Vinh Cực, ai thấy được. Nhưng, câu trả lời của Trưởng Tôn Vinh Cực hoàn toàn hề giấu giếm, đừng đám người của thái hậu, chỉ cần người có võ công, người có thính giác hơi nhạy đều có thể nghe được.

      --- Nàng thích chơi để cho nàng chơi ---

      Lời này hàm chứa thâm ý nồng đậm khiến ít người lung lay. Trong bữa tiệc sinh nhật của thái hậu, Bạch Thủy Lung còn có thể chơi cái gì. Nếu nhân vật chính phải là nhóm quý nữ, người nghe nghĩ quá nhiều, nhưng chuyện liên quan đến Bạch Thủy Lung, như vậy trong chữ ‘chơi’ này rất có ý vị sâu xa.

      Vẻ mặt thái hậu vẫn bình tĩnh hỏi: “Bên Hoa Dương có chuyện gì à?”

      Theo đạo lí mà , nay Thủy Lung gả cho Trưởng Tôn Vinh Cực làm vợ, trở thành Võ vương phi, thái hậu nên gọi danh hiệu quận chúa của nàng. Nhưng, thái hậu muốn gọi cũng ai dám gì, mọi người làm bộ như chú ý. (TN: con quỉ zà =:)

      số người có tâm tư liền biết, thái hậu thích nàng dâu Bạch Thủy Lung này.

      Nhưng ngẫm lại, có nhà nào thích đứa con dâu biết tôn trọng bề , chẳng kiêng nể ai.

      Giọng điệu Trưởng Tôn Vinh Cực thờ ơ vui giận: “Có số con sâu có mắt khiến A Lung ngứa mắt thôi.”

      Thái hậu vừa nghe, làm sao biết mọi chuyện bị lộ. Nhưng nhìn thái độ của Trưởng Tôn Vinh Cực, giống phát chuyện do bà sắp đặt. Vừa nghĩ tới việc nhanh như vậy mà Trưởng Tôn Vinh Cực nhận được tin Bạch Thủy Lung gặp chuyện, chắc chắn Trưởng Tôn Vinh Cực sai người bảo vệ Bạch Thủy Lung, cực kì để ý tới nàng, thái hậu nhịn được siết chặt tay.

      “Này…” Thái hậu làm bộ lo âu, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh: “Kẻ nào to gan như vậy, dám gây trong hoàng cung?”

      Trưởng Tôn Vinh Cực gì, cũng chẳng thèm liếc thái hậu cái.

      Thái độ cực kì thờ ơ của , người khác chỉ thấy rất sâu hiểm khó dò, biểu lộ chút vui giận, mua tặng .

      Thái hậu đoán được giờ nghĩ cái gì, lập tức nhớ đến khi ở trước mặt Bạch Thủy Lung, để lộ cảm xúc của mình, vẻ mặt rất sinh động rực rỡ, gây nhiều thiện cảm hơn, trong lòng thái hậu liền giận thúi ruột gan.

      Cho nên, người so với người càng tức chết người. khi thứ gì đó có so sánh, lập tức phân ra cao thấp.

      “Vinh Nhi hình như tuyệt đối lo lắng?” Thái hậu làm như vô tình hỏi thử. Bà rất muốn nghe đáp án Trưởng Tôn Vinh Cực hề lo lắng cho Bạch Thủy Lung.

      Trưởng Tôn Vinh Cực bưng ly rượu bàn lên, giọng trong trẻo: “ đám sâu lúc nhúc mà thôi, có thể làm gì được A Lung chứ.” Dứt lời, ly rượu đưa tới bên môi, biết nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt long lang rung động lòng người, khóe môi cười khẽ.

      Mặc dù, giọng điệu của rất , thái hậu vẫn lóe lên chút coi thường, ghẻ lạnh đối với Thủy Lung.

      Bà mở miệng định nhưng thấy biến hóa mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực ngừng lại. Ánh mắt rơi vào ly rượu của , bắt lấy dáng vẻ ưu nhã thoải mái uống rượu của , chứa loại dịu dàng khó thành lời. Bà nhìn mà si mê, ánh mắt lập tức trừng lên, tia sáng u ám lên trong đáy mắt.

      Bà nhớ… ly rượu này phải là ly rượu con tiện nhân kia uống.

      Chỉ là chút rượu thôi lại có thể khiến Vinh Nhi lộ ra vẻ dịu dàng như vậy, rất dịu dàng, bà chưa từng nhìn thấy Vinh Nhi khác biệt như vậy! Từ , Vinh Nhi luôn thông minh, lạnh nhạt, luôn nguội lạnh với mọi người, tại sao nay lại để ý con tiện nhân chết tiệt kia chứ!

      Nếu tiếp tục như vậy, e rằng Vinh Nhi chán ghét vứt bỏ tiểu tiện nhân kia, trái lại càng thêm thích nó. Như vậy, làm sao bà còn có cơ hội ra – tay.

      Đáy lòng thái hậu đau đớn như bị lưỡi dao sắc bén cứa.Hận ý và ác ý nồng nặc dâng lên. Bà chỉ hận Bạch Thủy Lung, còn hận chồng chất đối với Trưởng Tôn Vinh Cực nữa, cách nào làm tiêu tan được, thầm nghĩ: Đúng là nuôi phải bạch nhãn lang! (*ý chỉ kẻ bội bạc, ăn cháo đá bát.)

      “Hoàng nãi nãi và hoàng thúc gì vậy?” thanh của Khánh vương gia vang lên, đè thấp giọng: “Hình như con nghe hoàng thẩm gặp nạn?”

      Thái hậu tặng ánh mắt yên tâm, bình ổn đáy lòng gợn sóng. Lại dò xét Trưởng Tôn Vinh Cực: “Vinh Nhi có biết là kẻ nào to gán gây chuyện ?”

      Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ nâng mắt, ánh mắt chút để ý rơi vào mặt thái hậu, giọng điệu lười biếng : “Ta chưa điều tra.”

      Dung mạo như tranh vẽ, khí chất tùy ý, tiêu sái kiềm chế được. Nhưng trong vẻ tuấn mĩ mê người như tranh vẽ, lại chứa thần bí sâu xa khiến người ta e dè, luôn cảm thấy người này sâu như biển, chỉ có thể đứng xa nhìn sang chớ thể lại gần, nếu kết quả nhất định bị ngạt thở bỏ mình.

      Thái hậu ngẩn người, bất giác suy đoán. Được rồi, xem ra Vinh Nhi chỉ mới biết tiểu tiện nhân gặp chuyện phiền phức, tại làm sao có thể điều tra được ai là kẻ chủ mưu. Bà đúng là giận quá hóa hồ đồ, cứ khăng khăng hỏi cái vấn đề ngớ ngẩn như thế.

      “Mẫu hậu, con phái người .” Lúc hai người chuyện, Trường Tôn Lạc Dần kêu cung nữ về phía nhà xí.

      Vẻ mặt ông ảo não, khó coi, giận chó đánh mèo lên Thủy Lung. là phiền phức, cố tình gây trong ngày sinh nhật của mẫu hậu. Hi vọng chuyện này cần gây lớn, nếu làm hỏng ngày mừng thọ của mẫu hậu, những bất kính đối với mẫu hậu, còn gây tổn tại danh tiếng của hoàng thất.

      Nhưng, ông nghĩ lại, nếu có người dám giết Thủy Lung trong ngày mừng thọ của thái hậu, đó cũng là do thủ vệ trong cung nghiêm ngặt. Hoàng đế như ông cũng rất có ‘trách nhiệm’.

      “Ừ.” Thái hậu đáp lời, lại yên lòng căn dặn Trưởng Tôn vinh Cực: “Vinh Nhi, cần lo lắng quá, con ở lại đây chờ .”

      Nếu lo lắng, như vậy ở lại chỗ này ngại mới đúng.

      Trường Tôn Vinh Cực nhàng gật đầu.

      Thái hậu lấy khăn tay che khóe môi , che giấu nụ cười nhịn được ở phía sau khăn tay.

      Tuy rằng biết vì sao Vinh Nhi lại tin tưởng tiểu tiển nhân kia như thế chứ. Lại , tiểu tiện nhân kia bị phế võ công năm rồi, căn bản thể đánh lại Quỷ Diện Đồng Mỗ và mười hai quỷ sĩ. Huống chi, trừ bọn họ ra, bà còn chiêu sau, sợ tiểu tiện nhân kia trúng chiêu.

      Chỉ cần tiểu tiện nhân chết , lấy tính cách của Vinh Nhi có thất vọng chứ có đau lòng, càng miệt mài theo đuổi.

      ra, thái hậu cũng có chút hiểu biết tính cách Trưởng Tôn Vinh Cực, cho nên Trưởng Tôn Vinh Cực tính là gần gũi lắm đối với bà, nhưng chỉ hơi khác biệt bà cũng thỏa mãn.

      Trong mắt thái hậu, Bạch Thủy Lung chỉ là hứng thú nhất thời của Trưởng Tôn Vinh Cực, giống như món đồ chơi thích mà thôi. Ngày xưa, diện mạo Bạch Thủy Lung khù khờ, tính tình bạo ngược, bà thấy lâu nữa Trưởng Tôn Vinh Cực hết hứng thú, đem nàng vứt bỏ. Ai ngờ, sau khi Bạch Thủy Lung trở về, dung mạo có thay đổi rất nhiều, kể cả con thấy mặt nàng còn kinh diễm, chi là đàn ông.

      Vừa nghĩ tới chuyện Trưởng Tôn Vinh Cực bị Bạch Thủy Lung mê hoặc, bà liền thể nào yên tâm. Mặc dù bà nắm thế lực bên ngoài của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng cũng đoán được tuyệt đối phải người đơn giản. Nếu để mặc cho hai người tiếp tục phát triển như vậy, chừng địa vịa của Bạch Thủy Lung ở trong lòng Trưởng Tôn Vinh Cực còn nặng hơn bà. Đến lúc đó, Trưởng Tôn Vinh Cực giúp Bạch Thủy Lung đối phó bà muộn.

      Đây cũng là lí do thái hậu thể yên lòng tiếp nữa, nóng lòng muốn diệt Thủy Lung.

      , bà lo lắng cũng đúng. Suy nghĩ của bà cũng rất thấu hiểu Trưởng Tôn Vinh Cực, đoán được bảy, tám phần suy nghĩ của Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Nhưng bà thể ngờ, phương diện tình cảm Trưởng Tôn Vinh Cực sạch đến gần như ngây thơ. Bởi vì có phương diện nhớ nhung này, tự nhiên lạnh nhạt chán ghét vứt bỏ đối với đám phụ nữ khác, ai ngờ lại để ý Thủy Lung, trải qua loạt việc càng thể cứu vãn, tốc độ tình cảm nóng dần cũng tăng nhanh, đồng thời được Thủy Lung dạy dỗ tốt, chỉ làm việc bá đạo lòng dạ, còn biết tôn trọng ý nguyện của Thủy Lung, cũng khiến phần tình cảm hiếm có này lệch đường,đương nhiên nông cạn đối xử với Thủy Lung như tiểu thiếp, vật cưng.
      *** Còn tiếp ***
      Chris, Phương Lăng, xuxubungbu2 others thích bài này.

    2. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Hà hà rất đau lòng là TTVC nhà mềnh coi BL tỷ hơn bà từ lâu r :050::050:

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 138: TIẾP THEO
      EDIT: TỊCH NGỮ
      Nếu phải thái hậu tự tin quá mức, từ số biểu của Trưởng Tôn Vinh Cực đối với Thủy Lung sớm nhận ra khác thường. Cũng từ lúc Trưởng Tôn Vinh Cực nhốt Thủy Lung ở sơn trang nghỉ mát cạnh bờ biển, nhanh chóng cho người diệt trừ Thủy Lung, như vậy lúc đó Trưởng Tôn Vinh Cực nhất định có suy nghĩ như thái hậu suy đoán, nhiều nhất chỉ thất vọng và tiếc nuối, dù có điều tra ra thái hậu là chủ mưu, cũng làm gì thái hậu.

      Dù sao chuyện như vậy, khi còn bé Trưởng Tôn Vinh Cực trải qua rồi, đều biết mọi chuyện do thái hậu làm, cũng lười quản.

      Đương nhiên, thái hậu biết mấy chuyện này, chờ tới khi bà hiểu mọi chuyện quá muộn, chỉ có thể hối hận ban xưa làm.

      hiểu, hôm nay, Trưởng Tôn Vinh Cực có thể bình tĩnh, thái độ chút để ý chỉ là vì Thủy Lung hoàn toàn có thể giải quyết đống phiền toái này, cần nhúng tay vào.

      Nếu Thủy Lung gặp chuyện may, làm sao thái hậu có thể ngồi đây vui vẻ cười .

      Đáng tiếc, thái hậu hoàn toàn tự hiểu lấy, tự cho rằng mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của bà, nhưng biết kế hoạch của bà chỉ là con khỉ nhảy nhót mua vui trong mắt người khác.

      Khánh vương nhếch môi, im lặng nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực và thái hậu.

      nghe hoàng thẩm xảy ra chuyện, nhưng ai mà to gan dám gây chuyện với Võ vương phi trong ngày mừng thọ của thái hậu. cảm thấy đây phải chuyện ghen ghét nho của các quý nữ, có thể là liên quan đến mạng người. Những năm còn ở thành Kỳ Dương, biết Thủy Lung quanh năm suốt tháng luôn gặp chuyện bị ám sát, e là lần này cũng như vậy.

      Nếu Bạch Thủy Lung gặp sát thủ, vì sao Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn bình tĩnh như vậy. thích nàng sao?

      Khánh vương mãi lo lắng, mở miệng: “Hoàng thúc, ngài tự mình xem à?”

      Chân mày thái hậu hơi nhíu lại, thái độ Trưởng Tôn Vinh Cực chậm chạp liếc Khánh vương cái, đôi mắt lành lạnh bức người, khiến trái tim Khánh vương đập mạnh, liền nghe thanh lười biếng trong trẻo: “Ít nhớ A Lung.” (TN: dịch ra là ‘ngươi ít nhớ nhung A Lung của ta nhá !!!! :p)

      Vừa nghe giọng điệu mang mùi uy hiếp lại khiến người ta kinh hãi của . Để người ta luôn cảm giác nếu làm theo lời , nhất định rước lấy mầm tai họa.

      Khánh vương gia vừa kinh hãi lại cảm thấy buồn cười. Vị hoàng thúc này đúng là bá đạo!

      tại, Bạch Thủy Lung khác xưa rất nhiều, chỉ khuôn mặt xinh đẹp, tính cách cũng xứng với dung mạo, từng cái nhăn mày cười khẽ đều cực kì mê người.

      Nếu Bạch Thủy Lung còn là hoàng hoa khuê nữ, đương nhiên thử theo đuổi. Nhưng sớm biết nàng là phụ nữ có chồng, còn là hoàng thẩm của , làm sao có thể thương nhớ đối phương. ràng biểu của hề có mờ ám hay lấy lòng gì hết mà, chỉ nhìn hoàng thẩm chút thôi, chuyện đôi câu với hoàng thẩm, vậy mà hoàng thúc vẫn ghi nhớ tới bây giờ. +__+#

      Cái này rất quá đáng….

      Khụ!

      Khánh vương im lặng đem những từ ngữ tốt để hình dung Trưởng Tôn Vinh Cực nuốt vào họng, thành khẩn : “Hoàng thúc đừng lo lắng, con hề có chút tâm tư tốt đối với hoàng thẩm!”

      Trường Tôn Vinh Cực liếc : “Tâm tư tốt cũng được có!” =D

      “Ặc.” Khánh vương bị lời của là cứng họng.

      Trưởng Tôn Vinh Cực im lặng hừ khẽ. A Lung muốn gì tự làm cho nàng, cần gì người khác nghĩ cho nàng.

      Ngộ nhỡ A Lung nhớ tới người có lòng tốt đó, chẳng phải A Lung đem lực chú ý chia sẻ cho kẻ đó sao.

      “Hừ!” Khóe miệng Trưởng Tôn Vinh Cực lộ ra chút vui. Ngẫm lại liền cảm thấy cụt hứng, A Lung là người của , cần mấy cái tên mặt dày biết điều này xum xoe.

      “Tư Duyên.” Lúc này, Trưởng Tôn Lạc Dần lên tiếng. Ông có thể nhìn ra chút bất mãn trong chớp mắt của thái hậu, biết thái hậu thích Bạch Thủy Lung, Khánh vương giúp cho Bạch Thủy Lung phải chọc giận thái hậu sao. Ông dạy dỗ Khánh vương: “Ta sai hộ vệ , sao đâu.”

      Mặc dù ông lời dạy dỗ, nhưng vẻ mặt lại rất thương.

      màn này liền thấy, Khánh vương là đứa con được hoàng thượng thương nhất.

      Khánh Vương gật đầu đáp ứng, nhắc lại chuyện Bạch Thủy Lung nữa.

      Phía dưới, trong nhóm con cháu quyền quý có vài bóng người rời .

      Lồng đèn cao rọi chiếu đường , trang trí xinh đẹp phồn hoa.

      “Nè!” tiếng của thiếu niên gọi lên, bóng dáng màu lam đậm chắn trước mặt nhóm Phương Tuấn Hiền, thèm khách sáo : “Ngươi đâu đó, chỗ này là nơi nhiều nữ quyến qua lại nha.”

      Phương Tuấn Hiền nhếch môi, lạnh lùng nghiêm nghị cười nhạo: “Bạch tiểu công tử muốn đâu.”

      Bạch Thiên Hoa chút kiêng kỵ ngửa đầu : “Ta tìm tỷ tỷ của ta. Còn ngươi? Chẳng lẽ ngươi tìm nào đó hẹn hò?”

      Phương Tuấn Hiền nghe lời thản nhiên của , trong lòng dấy lên cực kì hâm mộ. Rất hâm mộ có thể kiêng kỵ thể tình cảm quen biết gần gũi với Bạch Thủy Lung, cực kì hâm thái độ bảo vệ của dành cho Bạch Thủy Lung. Những thứ này, Phương Tuấn Hiền bao giờ lấy được.

      Phương Tuấn Hiền suy nghĩ chút, : “ phải ngươi đoán được rồi sao, còn cản ta làm gì.”

      Bạch Thiên Hoa hừ tiếng, cản lại ta lại chỉ là suy đoán thôi, nghe xong câu trả lời càng khẳng định.

      “Nếu ngươi muốn tìm tỷ tỷ của ta, ta khuyên ngươi đừng hơn. Vì tỷ ta cảm thấy chướng mắt khi gặp ngươi.” Bạch Thiên Hoa lời trỉ trích, vẻ mặt lại có hung ác nhiều.

      cảm thấy, Phương Tuấn Hiền và Thủy Lung là cặp oan gia, tóm lại bọn họ nhất định thể ở cùng nhau, hai người này từ đến lớn ở chung có hòa bình.

      Bạch Thiên Hoa tìm Thủy Lung là vì thấy Thủy Lung nhà xí lâu quá chưa trở về. Đồng thời, thừa dịp nàng rời khỏi bữa tiệc, muốn dẫn nàng chỗ khác chơi, bởi lẽ bữa tiệc này là nhàm chán.

      muốn Phương Tuấn Hiền tìm Thủy Lung là vì bọn họ là đôi oan gia, còn do nơi này là địa phương nữ quyến thường qua lại, nếu Phương Tuấn Hiền và Thủy Lung xảy ra tranh chấp, chắc chắn có lời đồn hay về Thủy Lung.

      Bạch Thiên Hoa cảnh cáo xong, cũng nghe Phương Tuấn Hiền đáp lời, liền xoay người .

      Phương Tuấn Hiền đứng tại chỗ, vẻ mặt hơi thay đổi.

      tìm Bạch Thủy Lung là vì nghe lời mơ hồ của Trưởng Tôn Vinh Cực, tự là vì quan tâm Bạch Thủy Lung cũng là mượn cớ để chuyện riêng với nàng. Để nàng nhớ phần tình cảm của chính mình, hi vọng mối quan hệ của đôi bên có thể dịu xuống, dù sao Trưởng Tôn Vinh Cực cũng biểu lộ Thủy Lung có chuyện gì mà.

      Vẻ mặt Phương Tuấn Hiền mơ hồ, sau đó tự cười giễu chính mình.

      Phương Tuấn Hiền à Phương Tuấn Hiền, từ bao giờ ngươi trở nên quyết đoán như vậy. Chỉ là chút cảm xúc nên có, nên cắt liền cắt, cần gì phải do dự.

      từ từ thu biểu tình mặt, siết chặt tay, suy nghĩ hồi vẫn quyết định tiếp.

      Từ nơi bí mật gần đó đứng xem, nếu có chuyện, cần ra mặt.

      Tin tức Phương Tuấn Hiền và Bạch Thiên Hoa rời khỏi chỗ ngồi nhanh chóng truyền tới tai Trưởng Tôn Vinh Cực.

      Hai tai Trưởng Tôn Vinh Cực run lên, vẻ mặt nhìn ra biến hóa nhưng khí thế người lại mạnh hơn, chưa nhìn tới sắc mặt , chỉ ngồi bên cạnh thôi cũng cảm nhận được hơi thở áp bách này.

      Người ngồi ở đây đều là cáo già, làm sao biết tâm trạng Trưởng Tôn Vinh Cực rất vui.

      “Lại có chuyện gì? Sao Vinh Nhi vui?” Thái hậu rất quan tâm , thấy cảm xúc của hơi dao động, lập tức ân cần hỏi han, trong lòng lại thầm đoán: lẽ tiểu tiện nhân xảy ra chuyện? Nếu nó chết gì tốt hơn!

      Trưởng Tôn Vinh Cực nắm ly rượu, nửa ngày cũng uống, đặt ly rượu xuống bàn, lạnh nhạt : “Tiểu hồ ly trêu hoa ghẹo nguyệt.”

      Ánh mắt thái hậu sáng lên. Đây phải là khen, nhìn sắc mặt của Vinh Nhi, có lẽ tiểu tiện nhân kia chết, mà cấu kết với người khác làm ra chuyện hèn hạ gì đó sao?

      Tuy rằng bà hiểu tình, nhất định Bạch Thủy Lung bị người khác hãm hại, nhưng bà cam lòng nghĩ như vậy.

      Nếu Thủy Lung ở đây, suy nghĩ nhất định giống thái hậu.

      Vẻ mặt và giọng của Trưởng Tôn Vinh Cực khiến người ngoài nhất định cho rằng ghét bỏ ‘Tiểu Hồ Ly’… Nhưng, Thủy Lung lại thấy, cáu kỉnh, hờn dỗi.

      Câu ‘Tiểu Hồ Ly trêu hoa ghẹo nguyệt’ này hề có ác ý, phần lớn đều là cưng chìu và bao dung, tất cả ác ý đều đổ lên đầu ‘ong’ và ‘bướm’.

      A Lung nhà hết sức tốt đẹp, có thể trêu hoa ghẹo nguyệt cũng là do Tiểu Hồ Ly có sức hấp dẫn, chỉ có mấy con ‘ong’ và ‘bướm’ có mắt lại có định lực kia là đáng chết, biết Tiểu Hỏa Hồ là của , vậy mà vẫn mặt mày sáp lại. =D]]]]]]]~~~~

      Trường Tôn Vinh Cực đứng lên, thèm để ý tới thái hậu giữ lại hỏi này nọ, ung dung bước từng bước ra ngoài.

      --- Kịch ---

      Đế Duyên: đám rận có mắt và định lực! ╭(╯^╰)╮

      Phương Tuấn Hiền: Mèo Hoang kiêu ngạo xù lông. →, →

      Thủy Lung: Là Mèo Lớn, mang vằn như hổ con. o(n_n)o

      Đế Duyên: . . . Rống ngao! ( ‵^′ )

      Thủy Đại (giả bộ đứng đắn): Đừng ồn! Mọi người nổi giận bi chừ! (cười trộm) hắc hắc hắc hắc…

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 139: Chủ mưu là thái hậu

      Edit: Tịch Ngữ

      Lúc Bạch Thiên Hoa đến gần nhà xí của nữ giới, nhìn thấy bóng dáng của Thủy Lung đâu. Dưới ánh mắt kì lạ của nhóm quý nữ ra vào, mặt có dày nữa cũng cảm thấy nóng, thầm nghĩ: Chẳng lẽ tỷ tỷ lẻn trốn chỗ khác chơi rồi sao, nhưng dọc đường cũng thấy bóng dáng tỷ ấy.

      “Ngươi có gặp Võ vương phi ?” Bạch Thiên Hoa hỏi cung nữ xách lồng đèn.

      Cung nữ lắc đầu khẽ đáp: “Thưa công tử, nô tỳ chưa gặp.”

      Bạch Thiên Hoa nghi ngờ nhìn chung quanh, lại thời gian ngắn, sao lại thấy bóng dáng tỷ tỷ. Chẳng lẽ tỷ tỷ trở về bằng đường . Nhưng cũng có đạo lý, đường lớn , tỷ tỷ đường làm cái gì?

      Trong góc tối, Phương Tuấn Hiền cũng nhận ra kì quặc, nhớ Trưởng Tôn Vinh Cực , càng khẳng định Bạch Thủy Lung có chuyện.

      Lúc này, khắp nơi ở Trường Nhạc Cung đều có người, nơi xảy ra chuyện nhưng ít bị người phát

      Phương Tuấn Hiền nhìn về phía tây, đáy mắt lên nghi ngờ và khẳng định, xoay người nhanh chóng chạy về phía đó.



      Khách ——

      Thanh trường kiếm đâm vào cơ thể khiến người ta sởn tóc gáy đồng thời hiểu vì sao máu dịch sôi sục.

      Thủy Lung rút trường kiếm nhuộm máu ra, ánh mắt quét về cung nữ mặt quỷ muốn chạy trốn, trường kiếm vung lên trượt khỏi tay, đâm vào lưng cung nữ bỏ chạy, liền nghe cung nữ đó hét lên tiếng, thân thể lảo đảo chút nhưng vẫn cố chạy trốn.

      Làm sao Thủy Lung có thể dễ dàng buông tha cho ả, dưới chân khẽ điểm liền đứng trước mặt ả, đá liên tiếp hai cái vào đầu gối của ả, chút lưu tình đá nát xương bánh chè của ả, khiến ả cung nữ còn cách nào khác té ngã đất.

      “Bà ơi, tha mạng!” Lúc này, ả cung nữ đâu dám ngờ vực nữa, chính mình cơ bản phải là đối thủ của thiếu nữ trẻ tuổi trước mắt. Phản ứng của ả rất nhanh, bộ mặt vặn vẹo, cư nhiên nhanh chóng khôi phục nét mặt trẻ con đáng , nước mắt lưng tròng tràn ngập cầu xin, đặc biệt khiến người ta cảm thấy đáng thương, rước lấy lòng đồng tình, thương tiếc của người khác.

      “Ủa.” Thủy Lung kinh ngạc nhìn ả cung nữ biến sắc, thầm thở dài.

      Ồ, nàng mới phát nơi này có bố trí trận pháp, cùng với thuốc mê hoặc khiến tâm trí người ta mờ mịt, mà sao ả cung nữ có thể biến sắc kì lạ như vậy, còn thuận tiện hơn cả hóa trang dịch dung ở đại.

      Từ khi tới thế giới này, kiến thức ở đây càng ngày càng có nhiều kinh ngạc, còn có nội lực võ công mạnh mẽ . Thủy Lung sớm dám khinh thường và lạnh nhạt đối với cao thủ ở thế giới này.

      “Bà , tiểu thư, ta vô tội mà.” Ả cung nữ những biến sắc lợi hại, thái độ và vẻ mặt càng biến hóa lợi hại hơn. khắc trước còn kiêu ngạo, khắc sau liền biến thành con cừu đáng thương cầu xin: “Chuyện này là do lão bà Hoàng Thanh Tuyết bắt ta làm, ta bất đắc dĩ bị ép buộc thôi, cầu ngươi đại nhân có độ lượng, buông tha cho ta mạng !”

      Hoàng Thanh Tuyết?

      Thủy Lung suy nghĩ chút, mới nhớ…Hoàng Thanh Tuyết phải là tên của thái hậu hay sao?

      “Thừa nhận nhanh như vậy ư?” Thủy Lung như cười như , với ả cung nữ: “Nếu thái hậu dám phái ngươi tới như vậy bà ta nhất định nắm chắc cơ hội mới đúng.”

      Sắc mặt ả cung nữ hơi đổi chút. ngờ này còn tuổi, tâm trí lại bình tỉnh và cẩn thận như vậy.

      dám dấu tiểu thư, lão bà ép ta ăn độc, nếu ta làm tốt mọi chuyện, nếu phản bội bà ta, nhất định chết cần .”

      Trong mắt Thủy Lung lên vô số kinh ngạc, có chút hứng thú đối với ả cung nữ. Tính cách của người này rất đặc biệt.

      Vẻ mặt ả cung nữ âng ấng nước, thản nhiên : “Ta phải là đối thủ của tiểu thư, hôm nay tiểu thư muốn giết ta dễ như trở bàn tay. Bây giờ có thể thẳng thắn ra tất cả, có thể khiến tiểu thư hết giận, còn có thể sống lâu hơn.”

      Thủy Lung thấy buồn cười: “Ngươi đúng là thay đổi thất thường.”

      Ả cung nữ thấy tâm trạng của nàng hình như tốt hơn, vội vã tiếp tục cười quyến rũ lấy lòng: “Lại , ta cũng sắp chết, sao tiểu thư tạm thời tha cho ta, giết ta chỉ làm tay tiểu thư ô uế thôi… à à à!” Lời cầu xin tha thứ còn chưa nới dứt, liền biến thành tiếng thét xé rách ruột gan.

      ra, Thủy Lung đập lên tay ả, mơ hồ nghe được tiếng xương vỡ vụn.

      Thủy Lung giọng : “Ngươi cảm thấy ta rất ngu sao?”

      Ả cung nữ đau đớn thành lời, hai hàng nước mắt trào ra, khóc đến chả thèm quan tâm hình tượng.

      “Mau mau, tìm được Võ vương phi rồi!” trận tiếng ồn vang lên, rất nhanh liền có nhiều thủ vệ chạy tới.

      Thủy Lung vừa quay đầu nhìn lại, thấy binh sĩ chạy tới bên cạnh nàng, vẻ mặt gã trung niên dẫn đầu hơi kinh ngạc, nhìn màn trước mắt, vội quỳ xuống: “Ta tới chậm, khiến Võ vương phi sợ hãi.”

      … ừ?” Thủy Lung vừa , chợt đạo ánh sáng lạnh lóe lên, nhanh chóng đâm về phía nàng.

      Gã trung niên dẫn đầu nhóm binh sĩ vốn quỳ dứoi đất gần nàng, đột nhiên đánh lén khiến người ta khó lòng phòng bị. Cho dù Thủy Lung tránh kịp cũng phải bị thương.

      Ánh mắt của gã ta run sợ, gã cho rằng lần này Thủy Lung chạy trời khỏi nắng. Ai ngờ, sao khi Thủy Lung giật mình ngạc nhiên, vẻ mặt liền lộ tươi cười, nụ cười nhàn nhạt dã, mị hoặc tàn nhẫn đến kinh khủng. Gã ta thầm tiếng ‘ ổn’, nghĩ xem Thủy Lung có chiêu kế tiếp hay , liền bị luồng khí lớn đẩy văng ra ngoài.

      Gã ta bị bắn ra ba thước, thân thể lăn lộn đất cách thảm hại, chờ khi tiếp đất ổn định trong miệng phun ra ngụm máu, ánh mắt khó tin trừng lớn: “ thể nào. Nội lực của ngươi phải bị phế rồi sao?”

      Gã ta từng cùng Thủy Lung giao thủ vài lần, trong lòng cũng biết năm trước nội lực và võ công của Thủy Lung bị phế, cũng chơi đùa bằng giờ. Cái loại nội lực khổng lồ kinh khủng này, người trẻ tuổi thể nào có được mới phải.

      chiêu của gã ta thuận lợi, cũng biết hôm nay nếu Thủy Lung chết vong. Sắc mặt cực kì tái nhợt, xấu xí.

      Gã ta là người ở bên cạnh thái hậu, nhiều năm qua, phải chưa từng giúp thái hậu làm mấy chuyện như thế này. Vốn dĩ nghĩ rằng lần này cũng thuận lợi như những lần trước, cho rằng Thủy Lung mất nội lực, sức lực của nàng chả khác gì mấy tiểu thư khuê các. Ai dè lại bị lật thuyền trong mương, ngay cả cẩn thận như vậy, đánh lén ở cự ly gần cũng thất bại.

      “Còn mau ra – tay?” Gã ta hét lên với nhóm binh sĩ còn ngây người.

      Vừa nghe tiếng quát, nhóm binh sĩ liền giật mình tỉnh giấc. Cả đám nhanh chóng rút binh khí, xông về hướng Thủy Lung.

      Giờ khắc này, tất cả bọn họ đều hiểu phải tốc chiến tốc thắng, nếu bị người khác phát , người chết chắc chắn là bọn họ.

      Đối mặt với hai mươi người vây giết, Thủy Lung hề sợ hãi. Dựa vào bọn họ, chưa đủ để tạo thành nguy cơ uy hiếp tánh mạng của nàng. Nhưng khiến nàng hiểu , ví như nàng chưa ăn Phượng Nhãn Quả, chưa khôi phục lại nội lực hùng hậu, khi gặp phải tình huống này, e là thể đối mặt chính diện, chỉ còn nước tìm đường chạy trốn!

      Thủy Lung nhàng mỉm cười, ánh mắt càng lạnh lẽo, bỗng nhiên đạp cước vào ngực của ả cung nữ.

      “A!” Ả cung nữ đau đớn kêu la, thân thể muốn thừa dịp này chạy trốn lại mềm nhũn nằm vật ra đất.

      Ả đau đớn thở hổn hển, ả biết nếu Thủy Lung muốn giết ả, dễ dàng như giết con kiến. Nếu lấy mạng ả ngay, chắc chắn ả còn có tác dụng.

      Về phần tác dụng gì, ả cũng mơ hồ đoán ra. Tròng mắt ả mờ mịt đảo quanh, đấu tranh tư tưởng ở trong lòng.

      Nếu phải tình báo của lão bà sai lầm, làm sao ả rơi vào tình cảnh bi thảm như vầy. Lần này, ả thua, chẳng khác nào lão bà cũng thua. Như vậy, lão bà cũng biết Sát Tinh này căn bản bị phế nội lực…

      Sau chuyện này, mối thù hận giữa hai bên càng kết càng dày, nếu chính ả muốn sống…

      Trong lúc ả cung nữ ngừng đấu tranh tư tưởng, Thủy Lung lao vào đánh nhau với đám binh sĩ.

      Máu đỏ sẫm, xác chết lạnh băng, mặc đồ đỏ.

      Lúc Phương Tuấn Hiền chạy tới liền chứng kiến màn như vậy. Nhìn kia mang nụ cười yếu ớt, thủ đoạn tàn nhẫn chặt đứt cánh tay gã nam tử, máu phun ra, khiến trái tim khẽ run lên, sau đó nhìn thấy vô tình tà nghễ qua đây, ánh mắt đó lạnh như băng, tràn ngập tính xâm lược, khiến mọi vật đều mất sắc.

      Phương Tuấn Hiền cảm thấy trái tim mình đập nhanh dữ dội. Chỉ cái liếc mắt khiến tim rung động dữ dội, gần như sinh ra phiền muộn sâu sắc, tiếp theo ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

      khắc kia, bỗng nhiên trong đầu xuất giọng nỉ non: Xong rồi…

      xong rồi.

      khắc trước, còn lựa chọn cắt đứt vứt bỏ. Toàn bộ đều tan biến như bọt nước. Khát vọng trong đầu khó có thể kiềm chế, cùng với xúc động, tham lam. Đây là mọi ngọn nguồn, chính là mặc đồ đỏ như máu, tàn nhẫn vô tình.
      Last edited by a moderator: 7/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 139: TIẾP THEO
      EDIT: TỊCH NGỮ

      “Chơi đủ chưa?”

      Đột nhiên, thanh lạnh nhạt, trầm thấp vang lên, đánh thức tâm trí của Phương Tuấn Hiên.

      Phương Tuấn Hiền thầm giật mình, nghiêng đầu nhìn qua, căn bản phát Trưởng Tôn Vinh Cực đến đây từ bao giờ.

      Tầm mắt lạnh như băng của Trưởng Tôn Vinh Cực quét người . Ánh mắt đó hề che giấu phiền chán và kiên nhẫn. Trong phút chốc, Trường Tôn Vinh Cực chẳng thèm liếc thêm cái nào, chớp mắt liền đến bên cạnh Thủy Lung. biết ra – tay như thế nào, những kẻ còn lại chưa kịp kêu thảm thiết, từng người liền bị phân thây rơi đầy đất, bộ dạng chết rất xấu xí, rất kinh khủng.

      Sau khi Thủy Lung thấy thế, đầu chân mày khẽ nhướng lên. Dùng chân đá đá ả cung nữ duy nhất còn sống, với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Mang người này .”

      Trưởng Tôn Vinh Cực thèm hỏi lí do, gật đầu.

      người đàn ông áo nâu xuất , đem ả cung nữ còn khả năng phản kháng ở đất xách lên.

      Thủy Lung nhìn thoáng qua, thầm nghĩ: Có Trưởng Tôn Vinh Cực là tiện lợi.

      Trong hoàng cung, hầu như đều là địa bàn của thái hậu. Ở địa bàn của bà ta, Thủy Lung thể mang người của mình theo. Nhưng Trưởng Tôn Vinh Cực ràng khác biệt. biết dựa vào tính cách của thái hậu, bà ta có thể dễ dàng bỏ qua cho Trưởng Tôn Vinh Cực hết lần này đến lần khác khiến bà mất mặt hay nhỉ.

      Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tay ôm lấy thắt lưng của nàng, dùng lực cưỡng ép khiến nàng có cơ hội giãy dụa.

      "Làm sao vậy?" Thủy Lung hỏi. Hơi lạnh người nàng vẫn chưa biến mất hết, có loại mê hoặc khó kiềm chế được, rất là kích thích dục vọng chinh phục của người khác.

      Nàng như vậy cực kì mê người.

      Trưởng Tôn Vinh Cực liếc mắt nhìn Phương Tuấn Hiền, bước chân ngừng về trước. với Thủy Lung: “Quên hứa gì với ta rồi sao?”

      Thủy Lung suy nghĩ chút, liền biết gì. Chớp mắt cái, giọng: “Ta bị đánh lén, ngươi an ủi ta thôi, còn lên giọng dạy dỗ ta nữa.”

      Trưởng Tôn Vinh Cực có lí lẽ rất hùng hồn đều bị câu này hòa tan hết thảy.

      Thủy Lung thấy nghẹn họng lời nào, khóe miệng kẽ nhếch lên. Nàng mới là do nàng ngứa tay, ôm bụng buồn phiền đem phát tiết người đám người này, nên mới dùng thủ đoạn trực tiếp nhất đối phó bọn họ, làm chậm trễ thời gian quay về.

      chung, nàng , miễn bị Trưởng Tôn Vinh Cực trừng phạt, ‘làm nũng’ tẹo cũng đáng giá. thưc chứng minh, nàng làm rất tốt, rất thành công.

      Phương Tuấn Hiền nhìn thấy bóng dáng hai người rời , rũ mắt nhìn xuống bóng hai người như hòa làm thể, trong lòng đau đớn khó thành lời, cảm thấy buồn phiền và trống vắng.

      sốt ruột chạy tới đây là vì cái gì? Mọi tâm tư của có ý nghĩa gì? Cố tình tình cảm là thứ thể giải thích và khống chế được, có lúc ràng là chuyện ngu xuẩn chẳng có ý nghĩa, biết là làm thừa mà hết lần này đến lần khác vẫn cố chấp.

      Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung vẫn chưa xa, lại gặp đội binh sĩ khác tới, cùng bọn họ có Bạch Thiên Hoa.

      "Võ Vương Gia, Võ vương phi!"

      “Tỷ tỷ! Tỷ phu!”

      Vừa thấy bóng dáng hai người bọn họ liền kêu lên.

      Khoảng cách này, bọn họ chỉ thấy Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung mà còn nhìn thấy Phương Tuấn Hiền, cùng với đống thi thể chồng chất. Mặc kệ, Bạch Thiên Hoa hay nhóm binh sĩ đều biến sắc.

      “Tỷ! sao chứ?” Bạch ThiênHoa lập tức chạy lên phía trước, gấp gáp cầm lấy tay Thủy Lung.

      nghĩ rằng Thủy Lung bị thương nên mới bị Trưởng Tôn Vinh Cực ôm vào lòng. Dù sao thi thể nằm la liệt dưới đất ngó chừng hơn mười người. Cho rằng nhiều người đánh lén Thủy Lung, nhịn được lo lắng.

      “Ngao!!!!” Tay Bạch Thiên Hoa còn chưa đụng tới tay Thủy Lung, bị Trưởng Tôn Vinh Cực đá ra ngoài.

      cước này tính là nặng, chỉ đá Bạch Thiên Hoa lảo đảo ra ngoài, bị thương cũng bị ngã.

      “Ta sao.” Thủy Lung liếc Trưởng Tôn Vinh Cực cái.

      Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy ánh mắt của Thủy Lung rất sinh động, tựa hồ như dùng mắt : Giận chó đánh mèo lên người vô tội, rất xấu hổ nha ~

      Trưởng Tôn Vinh Cực vừa bực là vừa buồn cười, buồn cười vì ánh mắt nàng linh hoạt lại giảo hoạt, bực mình vì trong mắt nàng còn mang theo trêu tức, làm mặt ngầu vươn tay véo mặt nàng cái, da thịt trắng mềm trấn an cáu kỉnh trong lòng .

      “Võ vương gia, hoàng thượng lo lắng an nguy của hai vị.” Hộ vệ giọng nhắc nhở.

      “Ừ.” Trưởng Tôn Vinh Cực gật đầu.

      Hộ vệ thấy vậy nhiều, phất tay ra hiệu cho cấp dưới xử lí đống thi thể kia.

      Trường Tôn Vinh Cực ôm Thủy Lung ở đằng trước, Bạch Thiên Hoa vội vã chạy theo, tùy tiện phủi bụi người, ánh mắt thỉnh thoảng quét người Thủy Lung, hé miệng muốn lại thôi.

      Thủy Lung buồn cười nhìn dáng vẻ của ! Thằng nhóc này, ở trước mặt nàng căn bản biết che giấu là gì, toàn bộ tâm tư đều bày lên mặt.

      “Đây cũng phải lần đầu tiên ta bị ám sát, đừng suy nghĩ nhiều.”

      Bạch Thiên Hoa rầu rĩ biết hỏi Thủy Lung như thế nào, ai ngờ đột nhiên nghe được những lời này. hé miệng, lỗ tai đỏ bừng lên, ngượng ngùng cười hắc hắc: “Sao tỷ biết đệ muốn hỏi cái gì?” chờ Thủy Lung đáp, vui sướng : “Tỷ với đệ đúng là có thần giao cách….Ngao!!!”

      Những lời này lại rước lấy cái cốc của Trưởng Tôn Vinh Cực, đột ngột dưới chân xuất luồng sức mạnh vô hình, khiến trượt chân.

      “Tỷ phu…huynh có thể đừng chơi ác như vậy được ?” Bạch Thiên Hoa cầu xin. (TN: gọi huynh thay ngươi cho nóa tềnh củm :3)

      Mặc dù đau ngứa, nhưng rất mất mặt.

      “Ừ.” Trưởng Tôn Vinh Cực lườm nguýt , vẻ mặt lạnh nhạt chứa chút ghét bỏ: “Ta làm cái gì?”

      câu hỏi bình tĩnh, cuối kéo dài khiến Bạch Thiên Hoa rùng mình, lập tức vuốt mông ngựa: “Tỷ phu, huynh làm gì hết, là đệ gặp quỷ!”

      “Hì hì hì.” Thủy Lung nhịn được cười lên tiếng, cười đến cả người run rẩy.

      Lúc hai người này ở chung càng lúc càng thú vị.

      Trường Tôn Vinh Cực và Bạch Thiên Hoa đều nhìn sang nàng, ngay sau đó tầm mắt hai người lại nhìn nhau. Bạch Thiên Hoa mang vẻ mặt sùng bái nịnh hót, vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh lùng, hoàn toàn muốn tiếp xúc nhiều với , cố tình lại có bài xích ra ngoài.

      Cho nên, đây có thể coi là hình thức ở chung của hai người, hoàn toàn là vì Thủy Lung.

      Bạch Thiên Hoa dám thẳng thắn trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực là vì có Thủy Lung. Trưởng Tôn Vinh Cực đánh bị thương. ràng Trưởng Tôn Vinh Cực ghét bỏ Bạch Thiên Hoa, nhưng vẫn như cũ trừng mắt nhìn Bạch Thiên Hoa gì đều là vì Thủy Lung để ý Bạch Thiên Hoa.

      Thoáng cái, ba người trở về nơi đãi tiệc.

      Bữa tiệc vẫn náo nhiệt như trước, mọi người bình tĩnh quan sát ba người, thấy Thủy Lung được Trưởng Tôn Vinh Cực ôm, tóc mai hơi rối, tâm tư liền rục rịch.

      Lúc thái hậu nhìn Thủy Lung, tay cầm khăn tay bỗng siết chặt. Mặc kệ bộ dạng Thủy Lung như thế nào cũng đều giống kế hoạch của bà. Theo lí mà , người bà sử dụng có thực lực rất tốt, ngờ Thủy Lung chẳng bị mất cọng tóc nào.

      “Hoa Dương làm sao thành bộ dạng như thế này?” Chờ hai người về chỗ ngồi, thái hậu làm bộ quan tâm.

      Vẻ mặt Thủy Lung rất thản nhiên, nghiêng đầu nhìn thái hậu chậm rãi : “Bị ám sát.”

      “Kẻ nào lớn mật dám ra – tay trong ngày mừng thọ của mẫu hậu?” Trưởng Tôn Lạc Dần nghe vậy , sắc mặt cực kì xấu xí.

      Thủy Lung đảo mắt liếc , phát vẻ mặt ông ta giống làm bộ, ông lòng quan tâm đến thái hậu, cũng vì thái hậu mà nổi giận, mơ hồ còn có ý giận chó đánh mèo lên đầu nàng. Có lẽ giận chó đánh mèo vì danh tiếng của Thủy Lung quá kém, gây thù hằn ở nhiều nơi, cho nên mới bị ám sát, khiến bữa tiệc mừng thọ hoàn mĩ của thái hậu có tỳ vết và nguy hiểm.

      “Lạc Dần!” Thái hậu bực tức liếc Trưởng Tôn Lạc Dần. (TN: *đập bàn* ta dám chắc bà thái hậu có JQ với thằng hoàng đế này!!!!!! >”< )

      Sắc mặt Trưởng Tôn Lạc Dần hơi dịu xuống nhưng trong đáy mắt vẫn còn tức giận.

      Ngay sau đó Thủy Lung mở miệng: “Thích khách ám sát ta chủ mưu là thái hậu.”

      câu nặng liền khiến cho hàng ghế ngồi phía trước im lặng xuống.

      Đột nhiên im lặng, cũng khiến cho nhóm quyền quý hiểu gì cũng yên tĩnh. Tuy bọn họ biết vừa rồi xảy ra chuyện gì. tới mười giây, cả bữa tiệc chỉ còn lại dư của ti trúc. Có lẽ yên tĩnh bất thình lình dọa nhóm nhạc sĩ, làm bọn họ liên tục đàn sai mấy .

      sai này tựa như tâm tư của mọi người, rối loạn phập phồng!
      Last edited by a moderator: 8/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :