1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi hôn nhân tan vỡ - Hân Hân Hướng Vinh

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24

      Vương Đại Bưu và Triệu Dũng nhìn nhau trao đổi, cả hai đều có chút sợ hãi trong lòng. Cả quân khu ai mà biết đại danh của Phương Chấn Đông Đoàn Tăng Cường của bọn họ. Đó phải là người tầm thường mà có thể trở thành Đoàn Trưởng được. Có thể hỏi mấy quân khu xem có người nào mới ba lăm tuổi có thể nhảy lên vị trí Đoàn Trưởng? Chỉ có Đoàn Trưởng của bọn họ mà thôi.

      Trừ chỉ huy tác chiến còn thông thạo mười môn toàn năng, hơn nữa Vương Đại Bưu là người từng bị dạy dỗ vô cùng thê thảm. Lại hơn nữa hai người chỉ cần nhìn mắt cũng biết thủ trưởng của bọn họ muốn xả giận. Nhìn cái mặt đen như đít nồi như muốn liều mạng, ràng vô cùng bức bối.

      Hai người bọn họ vô tình đụng trúng họng súng rồi, nhưng giờ phút này có kinh sợ mà nhận ra Đoàn Trưởng cũng nhất định chịu tha cho hai người. bằng dứt khoát mà tiến lên, có thể khiến Đoàn Trưởng hả giận dù sao cũng chỉ là vài quả đấm đá, ta đây da dày thịt béo sợ gì.

      Tia sét xoẹt qua, hai người suy nghĩ thấu đáo rồi đứng nghiêm ngay ngắn hô:

      "! Thưa Đoàn Trưởng."

      Phương Chấn Đông gật đầu cái:

      "Được, rất mạnh mẽ, đúng là lính Đoàn Tăng Cường!"

      xong, đưa tay mở từng nút áo khoác rồi cởi áo ra, thuận tay kéo cà vạt, mở vài nút áo sơ mi ở cổ và ống tay để lộ ra cơ ngực vạm vỡ dù cách lớp áo sơ mi nhưng vẫn có thể thấy được.

      lùi về phía sau mấy bước thủ thế.

      "Đoàn Trưởng cố lên! Đoàn Trưởng tất thắng!"

      Đám lính hai bên càng nhiệt tình, thể kích động hận thể hét rách cả cổ họng. Cả sân huấn luyện trong nháy mắt như rung chuyển. Đám lính ở trong doanh trại nghe tiếng la hét cũng đổ ra ngoài như ong vỡ tổ xem náo nhiệt. Ai cũng muốn nhìn Triệu Dũng và Vương Đại Bưu bị đánh.

      Hai người này tuy là Đại đội trưởng, nhưng người này so với người kia còn kiêu căng hống hách hơn, còn ngạo mạn nữa, ngay cả cấp là Trại Trưởng cũng dám chống đối, cuồng có giới hạn. Bình thường có ai dạy dỗ, hôm nay đụng phải họng súng là Đoàn Trưởng kết quả có thể nghĩ, ai cũng muốn xem hai người kia bị thu phục như thế nào.

      Lúc Lão Phùng chạy tới hai bên xông vào rồi, Phương Chấn Đông cũng cố bắt nạt hai người này lệnh cho cả hai người đều xông lên. Vương Đại Bưu và Triệu Dũng biết lúc này phải là lúc đùa đến chuyện cốt khí hùng. Sức chiến đấu của Đoàn Trưởng người bọn họ thể gánh nổi, cùng xông lên may ra bị thua đến mức quá khó coi.

      suy nghĩ nhiều, hai người nhìn nhau cái phải trái xông lên tấn công Phương Chấn Đông như hai con nghé tơ phối hợp vô cùng khăng khít.

      Đội trinh sát và đội Nhị liên đứng bên ngoài có chút buồn bực, hai vị Đại đội trưởng bất hòa đó là chuyện từ xưa đến này, người nào cũng xem người kia thuận mắt mà giờ đây trở thành huynh đệ rồi.

      Cùng kẻ thù tất nhiên phải đoàn kết làm lính lại càng phải phân địch ta và cũng quên mất đó là Đoàn trưởng vài ba người nghĩ kế giúp Đại đội trưởng của mình:

      "Đại đội trưởng, gạt chân, ôm chân rồi vật ngã !”

      Vương Đại Bưu bị Phương Chấn Đông đạp cho phát lảo đảo hai bước ngã chỏng vó lại nghe lính của mình than thở trong lòng vô cùng tức. Vội bật dậy thét lên:

      "Mẹ kếp, chúng mày bày cho ông nội cái kế thúi gì vậy? Có giỏi tay bắt giặc đừng có mà đứng đó mà bày đặt, ai phục tý nữa đấu tay đôi với tao.”

      Đám lính im bặt, Vương Đại Bưu có chút khí thế hừ lạnh hai tiếng. Lại nhìn qua bên kia thấy Triệu Dũng bị Đoàn Trưởng dùng chiêu tóm chân quăng xuống khiến nằm nhếch nhác mặt đất. Vương Đại Bưu khỏi cười hắc hắc, thầm trong lòng: “Phải rồi! ai được lợi hết.”

      Phương Chấn Đông vỗ vỗ tay mở miệng:

      "Ai tay bắt giặc được nghĩ lại. Chỉ cần đúng cách là có thể chiến thắng. Vương Đại Bưu, lời của cậu đúng.”

      "Dạ, Vương Đại Bưu cảm ơn Đoàn Trưởng chỉ dạy"

      "Ha ha!"

      Lão Phùng nhặt áo khoác của Phương Chấn Đông mặt đất rồi đến đưa cho Phương Chấn Đông:

      "Tôi thắc mắc là sao thấy cậu ở đâu hóa ra là chạy đến sân huấn luyện.”

      Phương Chấn Đông phủi phủi bụi áo sơ mi, tên Vương Đại Bưu này ra tay ác, có chút đau. cầm lấy áo khoác mặc lên người, cài nút áo, cảm thấy buồn bực trong lòng tiêu ta ít. Xoay người ra lệnh cho Vương Đại Bưu và Triệu Dũng:

      "Hai người các cậu còn muốn cứ đến chỗ tôi, tôi theo đến cùng.”

      Vương Đại Bưu cùng Triệu Dũng vội vàng đứng nghiêm ngay ngắn, tiếng cũng dám ho he, bao nhiêu phách lối thường ngày sớm bay hết, giờ ngoan ngoãn như hai con mèo.

      Lão Phùng khỏi bật cười, là đúng câu “ngựa roi voi búa”, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

      Hai người vào đoàn bộ, lão Phùng mới cười :

      "Thế nào, tôi nghe cậu còn nghỉ phép cơ mà, phải vợ của cậu bị trẹo chân sao? Nhanh khỏi vậy sao?”

      " vợ …."

      Mấy chữ này lọt vào lỗ tai Phương Chấn Đông, trong lòng còn chút thoải mái do Hàn Dẫn Tố gây ra trong nháy mắt tan thành mây khói. phải là vợ sao? Đằng nào cũng là vợ tương lai của , tiểu nha đầu có chút bướng bỉnh chưa nghe lời .

      Lão Phùng hiểu rất Phương Chấn Đông, vừa nhìn thấy bộ dạng này của cũng biết là có vấn đề. Suy nghĩ lát vẫn cảm thấy nên lấy cương vị là người từng trải khuyên bảo :

      "Chấn Đông à! phải là tôi trách cậu nhưng tính khí của cậu nên sửa đổi chút. Đối với lính của chúng ta cứng rắn chút là tốt, đều là nam tử hán năm thước cao, có tức giận mắng đôi câu là chuyện thường sao hết. Nhưng mà với phụ nữ được như vậy, cậu phải nhàng dễ nghe, cứng rắn làm thành đại được đâu.”

      xong rồi gần gũi hỏi thăm:

      "Cãi nhau? Giận dỗi rồi hả ?"

      Phương Chấn Đông nghiêm túc suy nghĩ chút cũng phải. Chính là do nha đầu kia cố tình xa lánh , khách sáo đến mức khiến người ta phát giận. ràng đêm hôm đó hai người còn rất tốt.

      Ngẩng đầu nhìn lão Phùng, cái mặt hóng chuyện cười híp mắt nhìn khiến khỏi cau mày:

      “Kế hoạch huấn luyện tháng sau thế nào rồi?”

      Được rồi, lời kia vừa thốt ra Lão Phùng cũng hiểu hôm nay hỏi thăm được gì rồi. Trong lòng lão tự nhủ: “Tôi tin lòng cậu có quỷ, sớm muộn gì tôi cũng biết được nhưng trước mắt phải khéo léo với cục sắt này ”. Nghĩ xong lão lấy bản kế hoạch huấn luyện tháng sau đưa cho .

      Điện thoại bàn vang lên, lão Phùng thuận tay nhận. Nghe giọng trong điện thoại lập tức liền nở nụ cười:

      "A! Dạ chào dì, chúc mừng năm mới. Chấn Đông ở đây, dì chờ chút.”

      xong đưa luôn cho Phương Chấn Đông, tay mở bản kế hoạch huấn luyện, tay nắm lấy ống nghe:

      "Mẹ, có chuyện gì?"

      "Chuyện gì?"

      Bà Phương tức chịu được, ban đầu trông cậy vào dịp năm mới con trai về nhà sắp xếp mấy xem mắt nhưng lại phải cứu trợ nên có cách nào khác. Mà cứu trợ xong rồi nên nghỉ phép chứ! Nhưng bà trái chờ phải mong mà vẫn thấy bóng dáng đâu. Hôm nay hỏi Lão Phương nhà bà mới biết là con trai sớm nghỉ phép ba ngày nhưng chịu về nhà. Hôm nay mới đúng lúc trở về doanh trại.

      Trong lòng bà nghĩ có phải vì tránh coi mắt nên con trai mình cả ngày nghỉ phép cũng dứt khoát chịu về nhà? Chuyện này đừng hòng mà tránh nhá, mong vợ nhưng tôi mong cháu lắm rồi. Vì vậy bà trực tiếp gọi điện đến đoàn bộ luôn:

      "Mấy ngày nghỉ phép con đâu vậy?”

      Phương Chấn Đông cau mày lại:

      "Trong nhà có việc?"

      Bà Phương hừ tiếng:

      " có gì về nhà đúng ? Có chuyện! Là chuyện lớn! Tôi muốn có cháu!”

      Phương Chấn Đông buông bản kế hoạch trong tay, chuyển ống nghe sang tai khác:

      "Nếu mẹ nhớ Tiểu Phong bảo Phương Nam đưa đến.”

      Bà Phương lại hừ tiếng:

      "Tôi muốn cháu nội trai, phải cháu ngoại trai. cho mẹ luôn , khi nào về? Con của bác Hạ mới từ nước ngoài về, mẹ thấy…..”

      Bà Phương chưa xong, liền bị Phương Chấn Đông cắt đứt:

      "Chuyện như vậy cần mẹ phải quan tâm, chuyện riêng của con con sớm giải quyết, con bận, con cúp máy trước.”

      Rầm tiếng rồi sau đó là tiếng tút tút, bà Phương sửng sốt quay lại nhìn Phương Nam ngồi ở sofa hỏi:

      " con bảo chuyện riêng nhanh chóng giải quyết là ý gì?”

      Phương Nam rất ngờ nhíu mày:

      "Điều này còn chưa sao? Chính là có mục tiêu của mình rồi, là tin lớn. trai con như cây vạn tuế vạn năm cuối cùng cũng có ngày nở hoa. Mà điều làm con hiếu kỳ nhất là biết người làm vừa mắt trông như thế nào?”

      Bà Phương liếc cái có chút lo lắng:

      "Sợ là đứa con tử tế…..”

      Trà trong miệng Phương Nam suýt nữa phun ra, tới ôm lấy vai mẹ cười và :

      "Thôi mẹ ạ, con chính khí lẫm liệt như vậy bàng môn tà đạo nào dám đến. Phụ nữ đứng đắn nhìn thấy con chỉ sợ chạy còn kịp ấy chứ. Mẹ chớ lo những chuyện linh tinh, ban đầu Chu Á Thanh làm chị dâu con con đồng ý rồi. ràng phải là người thích, mẹ cần gì phải vội kiếm người để gả tống cho để mang tội khiến vợ chồng người ta bất hòa?”

      Bà Phương thở dài, lặng lẽ nắm tay con :

      " đến Á Thanh mẹ cũng thắc mắc hiểu lúc kết hôn nó hạnh phúc như vậy. Ai ngờ chưa đến năm chia tay. Hôm trước nó đến chúc tết mẹ còn nghe nó gần xa hỏi thăm con.”

      Phương Nam hừ tiếng :

      "Mẹ, con rồi mà. Mẹ đừng nghĩ đến chuyện ta quay lại với trai con. Ly hôn cũng là ta trước, cố làm ra vẻ kiểu cách, từ con thấy phiền rồi.”

      "Phải, phải!"

      Bà Phương liếc cái:

      "Mẹ câu mà đến mười câu chặn họng rồi, mặc kệ đấy! cố mà hỏi thăm xem người nhìn trúng là như thế nào. Mẹ nghĩ mãi ra, cả ngày sống trong doanh trại, chẳng lẽ là văn công hay là nhà báo nào…..”

      Dĩ nhiên Phương Chấn Đông biết mình chỉ bâng quơ câu mà khiến mẹ và em mình có thể suy đoán rắc rối như vậy. Lúc rảnh rỗi tự dưng nhớ đến Hàn Dẫn Tố.

      Khuôn mặt nhắn đỏ bừng, da thịt non mềm, dưới bàn tay vuốt ve có thể cảm nhận được sâu sắc đến giờ. Ở đây hận thể lập tức nhìn thấy ngay, mà xa chưa đến tám tiếng.

      Ánh mắt nhìn lên đồng hồ tường rồi đứng lên đến bên cửa sổ. Cây mai ở cạnh cây tùng bách nở vài bông. Mặc dù có tuyết rơi nhưng ở dưới ánh mặt trời ngày đông vẫn toát lên vẻ thanh cao xinh đẹp, giống như trong lòng .

      biết giờ làm gì, có chịu bôi thuốc ở chân ? Hình như tìm được cớ danh chính ngôn thuận, liền cầm lấy điện thoại gọi, chuông reo bốn lần mới có người nhận:

      Sắc mặt Phương Chấn Đông có chút trầm xuống:

      " ở đâu. . . . ."
      Phong nguyet, tart_trung, Haruka.Me03 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25


      Hàn Dẫn Tố vốn tính toán là chuẩn bị vẽ nhiều hơn hai bức tranh nữa mới gửi ở phòng tranh của Đường Tử Mộ nhờ bán hộ. Nhưng ca phẫu thuật của bà ngoại quả thể hoãn được nữa. Cậu có lỗi nhưng kinh tế cũng tốt lắm, cậu mợ hai người đều là công nhân bình thường mà em họ vẫn còn học đại học trong khi đó còn phải chăm sóc cho bà ngoại nhiều năm nữa.

      Bà ngoại sáu năm trước làm phẫu thuật nối mạch cho tim, ban đầu chỉ có thể bảo vệ năm năm, bất luận thế nào năm nay cũng phải làm phẫu thuật. Chi phí phẫu thuật đến sáu bảy vạn, bà ngoại lại có bảo hiểm y tế, cậu gánh hết sức rồi mới bất đắc dĩ mở miệng với Hàn Dẫn Tố.

      Hai năm qua Hàn Dẫn Tố cũng để ra được nhiều tiền. Nộp năm tiền phòng còn dư lại cũng chỉ hơn ba vạn, toàn bộ đưa hết cho cậu vẫn còn thiếu nửa. Vì thế đành cầm tranh của mình tìm đến Đường Tử Mộ.

      Theo địa chỉ danh thiếp tìm đến nơi này, Hàn Dẫn Tố có chút chần chừ. Mặc dù biết Đường Tử Mộ vô cùng nổi danh nhưng ngờ phòng tranh cả lại lớn như vậy khiến người ta thể tin được. Nhìn những bức tranh trưng bày ở đây những bức vẽ xem là gì? Dù sao cũng phải là người nổi tiếng.

      Nhưng thực tế cho phép Hàn Dẫn Tố lùi bước, liều mình mang tranh vào. Tiếp đãi nhân viên rất xinh đẹp và lịch dẫn đến chờ ở phòng khách.

      Phòng khách cạnh phòng trưng bày tranh có chiếc gương lớn soi phong cảnh ngoài đường khiến gian có mấy phần lãng mạn. khí bên ngoài rất lạnh nhưng trong phòng lại vô cùng ấm áp, cần mặc áo khoác dày làm gì.

      Hàn Dẫn Tố cởi chiếc áo bông dày ra rồi để gọn ở sofa, cau mày suy nghĩ xem có thể làm thể nào để lấy trước ít tiền. Dù sao tranh cũng bán nhanh và dễ dàng như vậy, điều này rất ràng nhưng lại rất cần tiền. nếu bất đắc dĩ đành tìm tới Mộ Phong mượn chút tiền rồi vẽ tranh bán trả lại cho ấy sau, hoặc là năm sau nhận học sinh về nhà dạy......

      ấy có tâm .”

      Nhìn xuyên qua cửa kính phòng khách,bước chân Đường Tử Mộ hơi dừng lại. nhìn thấy Hàn Dẫn Tố mất hồn, trong ấn tượng của vị tiểu sư muội này luôn trầm lặng, chân mày khóe mắt luôn nhàn nhạt u sầu làm tô lên khó chất khó thành lời. lặng lẽ lại toát ra ý vị thâm sâu.

      Tóc của rất dài, trơn mượt đen bóng, có chút nào dư thừa cứ thẳng tắp buông sau lưng. mặc chiếc váy len màu xám, đôi giày màu trắng, trắng và xám hòa hợp khiến khí chất càng ưu nhã tinh khiết.

      Hình dáng mảnh khảnh dịu dàng, yên lặng ngồi đó giống như bức tranh thiếu nữ vậy, cổ kính, ý vị khiến Đường Tử Mộ khỏi có chút mất hồn.

      Chợt lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn chút, Đường Tử Mộ thể biết là ai gọi nhưng nét mặt trong nháy mắt chợt sinh động giống như đêm khuya được thắp lên ngọn đèn dầu. Mặc dù sáng lắm nhưng cũng độc nữa.

      Phương Chấn Đông, màn hình điện thoại lên ba chữ to đùng đập vào mắt khiến Hàn Dẫn Tố nhịn được mà bĩu môi. Người đàn ông này sáng nay mặt là khó chịu, đương nhiên biết là vì sao.

      Hàn Dẫn Tố cảm thấy mặc dù xa lánh như vậy nhưng giữa hai người vẫn có gì đó chưa thỏa đáng. Hai người cũng chẳng phải là gì của nhau cả, nghiêm túc mà cũng chỉ là gặp mặt mấy lần mà thôi.

      Hơn nữa, Hàn Dẫn Tố muốn dính dáng đến đàn ông, càng phải là người như Phương Chấn Đông. chọc nổi loại người như . tại điều mong muốn duy nhất đó là kiếm tiền, chữa khỏi bệnh cho bà ngoại, xây cho mẹ khu mộ đẹp để mẹ ở dưới đất có thể yên tâm mà an nghỉ.

      Sau Trịnh Vĩ, muốn dính dáng gì đến hôn nhân nữa. có lòng tin để có thể xây dựng gia đình, có thể do tính tình vô sỉ xấu xa của Trịnh Vĩ. Nhưng hai năm hôn nhân cũng nhất định do phần tính cách của .

      Cho nên, trước khi mọi chuyện quá xa nên cắt đứt tất cả mới là điều sáng suốt nhất. Cho nên thấy điện thoại gọi tới có chút phân vân rồi cuối cùng nhàng thở dàì hơi và quyết định nhận.

      Trong loa truyền đến giọng trầm bá đạo của Phương Chấn Đông, người đàn ông này chắc kiềm chế quá lắm rồi. Có lẽ bình thường mang bệnh nghề nghiệp đối xử với Hàn Dẫn Tố như là lính cấp dưới của , hơn nữa bao giờ cho cơ hội cự tuyệt.

      Hàn Dẫn Tố khẽ thở dài, hàm hồ trả lời:

      "Ở bên ngoài."

      Phương Chấn Đông cau mày lại:

      "Chân còn chưa khỏi còn chạy lung tung đâu? Về nhà ngay!”

      Hàn Dẫn Tố có chút nổi đóa, người đàn ông này có thể đem thánh nhân ép phát điên. Tại sao ta có thể…… nghe tiếng cửa đẩy phía sau mới quay ra chút. Nhìn thấy Đường Tử Mộ tới vội trả lời qua loa:

      "Tôi bận, lát nữa sau.”

      Phụt tiếng rồi tút tút, Phương Chấn Đông ngẩn ra. Dám ngắt điện thoại của chỉ có nha đầu kia là người đầu tiên. Kinh ngạc hồi lâu, sắc mặt đen lại, vừa định thần trở lại Lão Phùng bước vào liền từ bỏ ý định. Dù sao này cũng chạy được, chờ lúc gặp lại tính sổ cũng muộn.

      Hàn Dẫn Tố để điện thoại di động xuống rồi đứng lên, trong lòng có vài phần rối rắm. Đường Tử Mộ cho cảm giác cao cao tại thượng thể leo cao mà với được. có thiên phú, có tài hoa, có cơ hội, người lại văn nhã tuấn lãng. Mặc dù là chủ động đề nghị, Hàn Dẫn Tố trước giờ hề nghĩ đến phòng tranh cao cấp như vậy.

      Mới vừa rồi nhìn qua chút, phần lớn đều là tác phẩm của họa sĩ nổi tiếng, vì thế có có cảm giác mình vẽ chưa là gì cả. Đường Tử Mộ lại rất thân thiện hàn huyên:

      " nghĩ em Hải Nam, đến sân bay mới biết là em . Em nên xem chút, phong cảnh ở đó rất đẹp mà giải sầu cũng rất tốt.”

      Hàn Dẫn Tố đứng lâu, chân đau có chút mỏi, ánh mắt trượt xuống nhìn vào chân :

      "Chân sao vậy?"

      Thái độ của làm Hàn Dẫn Tố bĩnh tĩnh trở lại, cười cười :

      " cẩn thận ngã mấy ngày trước.”

      Lời vừa ra khỏi miệng, thấy Đường Tử Mộ muốn đưa tay ra đỡ . vội vàng lui về sau bước xua xua tay:

      " có gì đáng ngại, tốt hơn nhiều"

      Tay Đường Tử Mộ dừng lại, thu về:

      "Vậy chúng ta ngồi xuống ."

      Hàn Dẫn Tố gật đầu, ngồi ở đối diện với Đường Tử Mộ đem tranh của mình đặt lên bàn trà:

      "Trước mắt tay em chỉ có mấy bức này, sư huynh xem có thể bán được ? Nếu có người mua cũng sao đâu.”

      Đường Tử Mộ chau chau mày:

      "Dẫn Tố, thế này chẳng giống em chút nào hết, sao lại tự tin?”

      Hàn Hàn Dẫn Tố nhịn được cười khổ, tự tin là thứ xa xỉ với , hình như bị mất lâu rồi.

      Đường Tử Mộ khỏi mất hồn, nụ cười khẽ bên môi thoáng qua tia chua chát bất đắc dĩ mang theo cả tang thương vô tận cùng tuổi của chẳng hợp chút nào. Trong ký ức của , Hàn Dẫn Tố luôn luôn tốt đẹp như lúc ban đầu. Sau khi bắt đầu hối hận, tự giày vò bản thân mình sao lúc đó tiếp tục theo đuổi . Nếu như ban đầu tiếp tục hai người phải ngồi đây.

      Hàn Dẫn Tố là từng thầm mến, cũng là người bao nhiêu năm qua thể quên được. Đường Tử Mộ đương nhiên là chú ý đến mọi thứ của , cho nên với các tác phẩm của hoàn toàn xa lạ. Thậm chí chắc biết chỗ có rất nhiều bức ký họa của , là do lợi dụng mối quan hệ của mình ở trường để lấy về.

      Từ trẻ trung đến thành thục, vẽ nhiều bức rất có phong cách. có thiên phú và tài hoa, chẳng qua chỉ là thiếu cơ hội mà thôi.

      Hàn Dẫn Tố lấy ra chỉ ba bức vẽ, hai bức là phong cảnh, bức là vẽ người. Hai bức phong cảnh chính là vẽ thị trấn ở Giang Nam quê hương , còn bức vẽ nhân vật chính là vẽ mẹ theo trí nhớ. Bức vẽ đó cũng chính là tác phẩm tốt nghiệp của . Đánh giá mà trong các bức vẽ phong cảnh có vài phần non nớt, chỉ có bức vẽ mẹ là bức tranh vừa ý nhất vì nó mang theo toàn bộ tâm tư và tình cảm của với mẹ.

      Đường Tử Mộ cầm rất cẩn thận, gọi thư ký tới giao phó kỹ càng đem treo lên khu bày bán. Rồi lấy phần hợp đồng sớm chuẩn bị ra:

      "Em xem , nếu như tranh được bán bọn thu 10% phí đại lý. Nếu như có vấn đề gì ở cuối cùng là tờ ủy quyền bán, em cứ ký tên vào đó.”

      Hàn Dẫn Tố nhận lấy hợp đồng có chút kinh ngạc nhìn Đường Tử Mộ. Nghệ thuật, tiền bạc, ban đầu là hot boy tiếng tăm lừng lẫy ở viện Mỹ Thuật dường như cái loại phong nhã và trần tục kết hợp với nhau hoàn mỹ tỳ vết.

      Đối mặt với ánh mắt bất ngờ của , Đường Tử Mộ khỏi bật cười:

      "Sao? Em ngờ sư huynh lại là người khắp nơi tràn đầy hơi tiền?”

      Hàn Dẫn Tố vội lắc đầu:

      ", . Đường sư huynh nên hiểu lầm, em chỉ phát ra sư huynh lợi hại mà thôi.”

      Ánh mắt Đường Tử Mộ lóe lên, cười thầm hai tiếng:

      "Cám ơn em, có thể được tiểu sư muội khen làm kích động . Nếu em chê, tối nay mời cơm được ?”

      Trong lúc do dự, luôn:

      "Thuận tiện gọi Mộ Phong và em tốt của là Hoàng Thế Vinh. Công ty của bọn họ nghỉ nên rất rảnh rỗi. Còn giờ em có thể vui lòng để mời em dạo phòng tranh chút được ?”

      Hàn Dẫn Tố chợt phát mình cùng với xã hội này tách rời rồi sao tìm được lý do cự tuyệt? Đối mặt với người bá đạo như Phương Chấn Đông, dưới khí thế của ta chịu được. Nhưng với nguời dịu dàng nhàng như Đường Tử Mộ vẫn thể cự tuyệt được là sao?

      Như tại lấy lý do chân bị thương rất lịch đỡ lấy tay . Mặc dù cảm thấy đường đột nhưng có cảm giác thích hợp, hay đúng hơn hình như là có cái gì đó hợp.

      Đoán chừng nơi này mở cho người ngoài và chỉ dành cho những khách hàng nhất định. hành lang được thiết kế rất tinh xảo chỉ có hai người bọn họ. Dưới chân là thảm mềm, bên tai phiêu lãng thứ nhạc nhàng, trừ những điều đó ra có thứ tạp nào. Chỉ có lời giảng giải của Đường Tử Mộ mà thôi.

      Giọng của rất , rất êm tai, trầm bổng du dương hề giống Phương Chấn Đông. Giọng của Đường Tử Mộ giống như dòng suối mát chảy xuôi dòng. Còn giọng của Phương Chấn Đông như sóng dữ dội giữa biển lớn, thôi, mà phải phản bác là ra lệnh.

      "Dẫn Tố, đây là tác phẩm của ân sư . Ân sư là người gốc Hoa, có thể em từng nghe đến tên ông ấy. Ân sư khi ông ấy còn trẻ từng qua Giang Nam, em xem, trong tranh ông ấy nồng đậm phong cách Giang Nam.

      Hàn Dẫn Tố cũng có chút mất hồn, trước mắt là bức vẽ về mưa ở Giang Nam. Trong trí nhớ nó ươn ướt, con đường lát đá xanh đầy mưa rơi, trong mưa đinh hương tự nhiên nở rộ. biết vì sao lại cảm thấy cực kỳ quen thuộc. Ánh mắt nhìn vào góc tranh có chữ ký như rồng bay phượng múa mà như sấm bên tai:

      "Tracy Mc Grady"
      Phong nguyet, tart_trung, Mai Trinh2 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26

      Hàn Dẫn Tố nơm nớp lo sợ mấy ngày hôm nay, nghĩ lại đây là lần đầu tiên dám với Phương Chấn Đông bằng giọng đó. Chắc là do qua di động nên năng lực uy hiếp của ta bị giảm xuống mất cấp bậc nên mới to gan như vậy. Sau chuyện đó vốn tưởng người đàn ông bá đạo đó gọi điện lại và trị , mà cũng sắp xếp tư tưởng để ứng phó nào ngờ ta lặn mất tăm. thở phào tiếng động thời có nỗi thất vọng tên thoáng qua. Mà thất vọng vì điều gì? chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy.

      Từ trường học ra nhìn thấy Đường Tử Mộ đứng đối diện, tay đút trong túi quần đứng tựa vào xe. Ánh mặt trời ngày đông chiếu xuống thân ảnh của khiến cả người tỏa ra vầng sáng, ưu nhã tuấn lãng đứng ở đó trông đẹp mắt vô cùng.

      Nhìn thấy , Đường Tử Mộ nở nụ cười , trong mắt Hàn Dẫn Tố thoáng qua tia kinh ngạc. kín đáo quan sát , tiết trời ấm lại, bỏ chiếc áo bông dày cộp, người chỉ khoác chiếc váy len màu trắng bên ngoài kiểu dáng rất đơn giản, bên hông thắt chiếc thắt lưng lớn, mặc dù đơn giản như vậy nhưng mặc lên người cũng thấy có cảm giác uyển chuyển mềm mại kín đáo.

      Nhưng trong lòng cũng đầy phiền não, tự xem kỹ lại mình, cách bày tỏ của vô cùng hàm súc mà tiểu sư muội lại quá chậm hiểu. tự thấy mình bày tỏ cực kỳ ràng rồi mà cứ như biết gì hết. Lúc ở Hải Nam, Mộ Phong còn nửa đùa nửa rằng: “Ngày xưa lúc ở Viện Mỹ Thuật nhiều lần ghé qua ký túc xá bọn họ xin ăn cơm làm cho bao nhiêu người suýt mơ mộng. Đứa nào cũng cho rằng hot boy coi trọng mình, nhớ lại là buồn cười, ra Đường sư huynh coi trọng chính là Dẫn Tố nhà em có phải ?”

      Lúc đó Đường Tử Mộ vì bị vạch trần mà lúng túng, chỉ cười cười. Tình khi còn trẻ tuy thất bại nhưng cũng là ngọt ngào. Huống chi lại cảm thấy đó phải là thất bại, phải giờ có cơ hội sao? Nhưng vẫn chưa hiểu tâm tư của , hay là nên trực tiếp bày tỏ?

      “Đường sư huynh, sao lại ở đây?

      Hàn Dẫn Tố vừa xong Đường Tử Mộ khỏi thầm lắc đầu, đối với tiểu sư muội này nếu quá trực tiếp hình như tốt. Dù sao tại vẫn còn nhiều thời gian để theo đuổi , chờ đợi có thể nhìn ra tình cảm của mình cũng là điều phải là quá tệ.

      Đường Tử Mộ mở cửa lái phụ:

      tới gặp em, hôm qua ân sư của về nước thăm người thân rồi thuận tiện ghé qua chỗ lát rồi nhìn trúng tranh của em bảo là muốn gặp em chút rồi thuận tiện thương lượng giá cả cụ thể.”

      Hàn Dẫn Tố sửng sốt rồi mừng rỡ, lo phí phẫu thuật cho ba ngoại ngờ lại nhận được tin tức tốt thế này. Hơn nữa phàm là họa sỹ ai muốn gặp vị đại sư nổi tiếng kia.

      Ngồi lên xe Đường Tử Mộ, vẫn còn chút kích động, thỉnh thoảng vuốt vuốt tóc mình và y phục. Nhìn có chút khẩn trương, Đường Tử Mộ khỏi cười khẽ:

      "Em cần phải quá mức lo lắng như thế, ân sư tuy có chút độc nhưng cũng xem là người dễ gần gũi.”

      ra Đường Tử Mộ cũng có chút kỳ quái, ân sư dù sao cũng là danh họa nổi tiếng thế giới lại có hứng thú với bức tranh của sư muội, điều này vẫn ngoài tưởng tượng của . vẫn còn nhớ biểu của ân sư khi nhìn bức họa của sư muội, như hoài niệm, như là ký ức lại có vẻ có chút kích động, tóm lại là biểu có chút phức tạp. Điều là ba bức họa như nhau treo lên, nếu về vẽ sư muội am hiểu về vẽ phong cảnh hơn nhưng ân sư lại cố tình chọn bức vẽ người kia hơn nữa lại còn nhìn chớp mắt. Nghĩ đến đây khỏi hỏi:

      “Có thể cho biết người trong bức tranh em vẽ là ai vậy?”

      Sắc mặt Hàn Dẫn Tố buồn bã, trầm mặc hồi lâu mới giọng trả lời:

      “Là mẹ em, bà qua đời khi em vừa tốt nghiệp trung học….”

      Xe vừa dừng ở trước cửa khách sạn, Đường Tử Mộ mới nhàng lên tiếng:

      “Dẫn Tố, xin lỗi.”

      Hàn Dẫn Tố lắc đầu:

      " sao, qua lâu rồi."

      Ghé đầu nhìn ra bên ngoài:

      "Chính là chỗ này sao?"

      Đường Tử Mộ xuống xe, rất ga lăng mở cửa xe cho rồi đưa chìa khóa cho bảo vệ trông xe.

      Trong phòng trà ở khách sạn, Hàn Dẫn Tố gặp người tên là Stephen Li, tên tiếng và cái danh họa sĩ nổi tiếng chẳng hợp tý nào. Ông mặc bộ trường sam, có vẻ cao gầy nho nhã, tác phong vẫn nhanh nhẹn cho dù ông còn trẻ nữa. Nếp nhăn ở khóe mắt hay ở khóe môi khiến cho ông thêm già mà ngược lại lại tăng thêm sức hút mãnh liệt. Đây quả là người đàn ông đầy mị lực, cái loại mị lực đó ăn sâu vào trong xương tủy khiến người ta thể đoán ra tuổi ông.

      Nhìn Tử Mộ mang theo chậm rãi đến gần, Stephen Li khỏi nheo mắt lại. Cho đến khi đến gần ánh mắt ông vẫn rời khỏi . là mềm mại sâu lắng mà thanh nhã, xinh đẹp. Ông nhìn hồi lâu mới định thần được, rồi ngay lập tức mỉm cười:

      "Tôi là Lý Thanh Trần, rất hân hạnh gặp trẻ xinh đẹp như thế này.”

      ràng là tiếng Trung, Đường Tử Mộ hơi kinh ngạc. Tên tiếng Trung của ân sư bình thường rất ít khi nhắc tới. Mà Hàn Dẫn Tố có chút hưng phấn, dù sao họa sỹ lớn ở trước mặt mình vui sao được. Cảm giác thân thiết gần gũi rồi còn mỉm cười với , chút kiêu ngạo cũng . thầm hít sâu hơi rồi cũng kính cúi đầu chào:

      “Chào đại sư!”

      Lý Thanh Trần khỏi khẽ cười lên, rất thân thiết :

      " cần câu nệ như vậy, nếu như muốn có thể gọi tôi tiếng “Bác” cũng được. Tôi nghĩ tuổi tôi chắc là lớn hơn chút so với cha .”

      Đường Tử Mộ nháy mắt với Hàn Dẫn Tố mấy cái:

      pha trà.”

      Hương trà thơm bốc lên đó chính là trà Long Tĩnh Tây Hồ, Hàn Dẫn Tố khỏi có chút mất hồn. Mẹ rất thích uống trà, nhất là trà Long Tĩnh, chỉ là công việc bận rộn nên ít khi thưởng thức thôi. còn nhớ khi còn bé mỗi khi có vụ thu hoạch trà mới, mẹ cũng lấy bộ ấm trà tinh xảo ra để pha trà, hương trà bay mù mịt trong khí lâu mới tan.

      “Hàn tiểu thư là người nơi nào?”

      Giọng trầm lôi từ trong hồi ức trở về thực:

      “Tôi là người Miền Nam, Chiết Giang.”

      Lý Thanh Trần sửng sốt:

      “Miền Nam à? Trước kia tôi từng qua đó, là chuyện của vài chục năm về trước rồi. Nơi đó đẹp, tường trắng, ngói xanh, tấm bình phong bằng gỗ. Mưa lất phất rơi những con đường lát đá, mạn thuyền đứng yên tựa như trong giấc mộng, xinh đẹp như Giang Nam giống như Hàn tiểu thư đây.”

      Bị đại sư khen trực tiếp như vậy khiến khuôn mặt nhắn của Hàn Dẫn Tố nhuốm mảnh hồng như thiếu nữ chưa đời khiến ánh mắt Đường Tử Mộ khỏi ngẩn ngơ bởi phong tình động lòng người. Đường Tử Mộ hiểu loại người đàn ông nào lấy được người phụ nữ như vậy còn chịu buông tay?

      Lý đại sư cười cười nhìn , đối với này thiện cảm đến cách tự nhiên giống như tự mình cảm nhận được. Theo Tử Mộ ông cũng biết sơ qua vì cần tiền nên mới cần bán tranh gấp, trong lòng lại khỏi thương tiếc:

      “Tôi rất thích bức vẽ vẽ người kia, cứ ra giá , cần khách sáo.”

      Hàn Dẫn Tố có phần quẫn bách, lúc này mới chợt tỉnh táo lại, bức họa mà đại sư coi trọng là bức vẽ mẹ khiến khỏi chần chừ. khi mang bức tranh kia đến phòng tranh nhờ bán hộ cũng chỉ là miễn cưỡng đem cho đủ số. Hàn Dẫn Tố cảm thấy bức tranh kia dù sao ngòi bút của mình vẫn còn non nớt, người bình thường trong nghề đại khái xem nó vào mắt cho nên lo bức tranh này bị bán. Dù sao cũng là mẹ, đây là chút tưởng niệm của , giờ cho vẽ lại cũng thể vẽ nổi. Mặc dù mẹ trong lòng vẫn vậy nhưng tìm được cảm giác để vẽ lại được nữa. Cho nên bức tranh này hết sức quý giá với .

      Lý đại sư vừa nhìn sắc mặt của Hàn Dẫn Tố cũng biết nhất định là muốn bán, cái gọi là quân tử đoạt đồ tốt của người khác lại đúng với cảm giác mua bức tranh này, vốn có mấy phần hoang đường.

      Hàn Dẫn Tố khẽ cắn răng, chần chừ mở miệng:

      " dối đại sư, bức tranh là tôi vẽ người mẹ qua đời, cho nên mặc dù gửi bán nhưng lại muốn bán , vô cùng xin lỗi.”

      Lý Thanh Trần rất có phong độ gật đầu:

      " sao."

      Từ khách sạn ra, Hàn Dẫn Tố có mấy phần ngượng ngùng. Ngồi lên xe, mới lắp bắp mở miệng:

      "Điều này…. Đường sư huynh, xin lỗi. nhiệt tình giúp em bán tranh mà lại bị em biến thành như vậy.”

      Đường Tử Mộ lắc đầu cái:

      " quan trọng, Dẫn Tố, em cần khách sáo với như vậy.”

      Suy nghĩ chút, rồi thận trọng mở miệng:

      "Nếu như em cần tiền gấp, …..”

      Lời của còn chưa xong bị ngẩng đầu lên nhìn kiên quyết và cố chấp:

      “Sư huynh!”

      Tiếng “Sư huynh” của vừa ra khỏi miệng lời còn định ra đành nuốt về. Là kiêu ngạo, cũng biết, cái loại kiêu ngạo này khiến cho nhiều lần muốn giúp nhưng thể tìm được cớ.

      Đường Tử Mộ bỗng nhiên có cảm giác có chút vô lực. Đối mặt với tiểu sư muội, ràng trong lòng thích lại dám hành động, ràng muốn đem ôm vào trong ngực che gió che mưa nhưng lại thể tìm được lý do chính đáng. Cũng giống như trước kia mỗi lần đứng trước luôn phải lùi về phía sau dám tiến lên.

      Hàn Dẫn Tố khách sáo mời Đường Tử Mộ dùng cơm để cảm ơn, cảm thấy mình làm phiền Đường Tử Mộ quá nhiều, dù sao hai người cũng quen biết nhiều. Còn chưa kịp lên lầu nhận được điện thoại của mợ gọi đến khiến Hàn Dẫn Tố nhất thời tâm thần loạn lên. Trong điện thoại mợ rằng bà ngoại gặp nguy hiểm, bác sĩ nhất định phải lập tức phẫu thuật. Nếu trì hoãn chỉ sợ nguy hiểm tới tính mạng.

      Hàn Dẫn Tố bằng tốc độ nhanh nhất xông lên lầu cầm giấy tờ và ví tiền ngay cả hành lý cũng kịp thu dọn chạy thẳng đến sân bay. đường gọi điện cho lãnh đạo nhà trường xin nghỉ rồi mua vé máy bay gần nhất.

      Lúc đến bệnh viện trời về khuya, may mắn làm phẫu thuật kịp thời, bà ngoại ở trong phòng ICU còn có gì đáng ngại nữa. nhìn qua cửa kính thấy bà ngoại dường như ngủ thiếp , rất yên bình, lúc này tim mới trở lại bình thường. Mợ kéo kéo tay :

      “Cậu con cho mợ gọi điện cho con sợ làm trễ nải công việc của con. Nhưng lúc nãy mợ nghĩ…..”

      Mợ vừa vừa nghẹn ngào, mợ là người phụ nữ bình thường lại lương thiện và chất phác. Hàn Dẫn Tố mở ví tiền ra rút nửa tiền nhét vào tay mợ:

      "Bình thường con công việc bận rộn lại ở xa thể thường xuyên về được. Số tiền này mợ cứ cầm trước chờ bà ngoại xuất viện mua cho bà ít đồ tẩm bổ.”

      "Như vậy làm sao được. xin con tiền phí phẫu thuật, cậu mợ thấy vô cùng có lỗi rồi.”

      Mợ vội vàng từ chối, cuối cùng chối nổi đành cầm lại rồi bảo về nhà nấu cơm mang đến cho , trễ thế này phòng ăn bệnh viện cũng đóng cửa rồi.

      Ngoài hành lang bệnh viện là khu dành cho thân nhân, cậu đem giường đơn đặt ở chỗ này, Hàn Dẫn Tố cứ ngồi ở giường ngẩn ngơ nhìn cửa sổ. Ngày xưa mẹ cũng vậy, cũng ra lặng lẽ vào đêm khuya, sợ bà ngoại cũng vậy. ôm chặt vòng tay chợt cảm thấy có chút lạnh. Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên trong gian yên tĩnh vô cùng chói tai, vội vàng đứng lên tới cầu thang cạnh đó nghe điện thoại:

      “Mấy giờ rồi, vẫn chưa về nhà?"

      Trong điện thoại truyền đến giọng Phương Chấn Đông có mấy phần tức giận và nóng nảy. Giữa đêm khuya như vậy khiến cho lòng dâng lên luồng ấm áp khó tả, xua tan mọi lo lắng như đó chính là năng lực đặc thù của người đàn ông này vậy.
      Phong nguyet, tart_trung, Mai Trinh3 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27

      "Phương Chấn Đông, tôi ở Hồ Châu, bà ngoại tôi vừa mới làm phẫu thuật tim xong.”

      biết vì sao mà lời như vậy có thể vô cùng trôi chảy chần chừ chút nào. Trong khoảng ngắn ngủi yên lặng lại nghe thấy giọng Phương Chấn Đông:

      “Bệnh viện gì ở Hồ Châu?”

      Hàn Dẫn Tố cầm điện thoại di động khẽ cúi đầu:

      "Trung tâm y tế"

      Hàn Dẫn Tố chưa xong, liền bị tiếng hô của y tá cắt đứt: “Người nhà Nhạc Tú Lan, người nhà Nhạc Tú Lan."

      Hàn Dẫn Tố giật mình đánh rơi cả điện thoại, nắp cùng pin tung tung tóe nơi mảnh, cũng thèm để ý lao ra ngoài cầu tháng chạy tới phòng chăm sóc đặc biệt.

      Vừa tới cửa phòng bệnh nhìn thấy bác sĩ trực cùng mấy y tá với dụng cụ đầy đủ nhanh chóng vào phòng bệnh. Hàn Dẫn Tố định vào liền bị vị y tá nào đó mới gọi thân nhân người bệnh ngăn lại: “Thân nhân chờ bên ngoài.” Hàn Dẫn Tố nắm lấy tay như người chết đuối vớ được cọc gỗ, run rẩy mở miệng:

      "Xin cứu bà ấy! Xin cứu lấy bà ngoại tôi!”

      Hai hàng nước mắt theo gò má chảy xuống, rơi vào bàn tay nóng bỏng. Y tá hiển nhiên trải qua quá nhiều trường hợp như vậy cũng quá ngạc nhiên, chỉ an ủi:

      “Dù sao tỷ lệ phẫu thuật nối mạch máu thành công đến 98%, xác suất nguy hiểm của bệnh nhân lớn. Nhưng bà ngoại huyết áp ổn định, sau khi phẫu thuật dễ phát sinh tắc động mạch. Nhưng cần quá lo sợ, chẳng qua là chúng tôi theo tiền lệ mà thông báo thôi, đến mức nguy kịch đâu.”

      Buông tay y tá ra, Hàn Dẫn Tố thơ thẩn nhìn qua cửa kính vào bên trong, ra cũng hiểu được bên trong cụ thể là như thế nào nhưng chỉ là muốn nhìn mà thôi. Giống như chỉ cần chớp mắt bà ngọai ra . Lúc này trong lòng mảnh đơn, đời này trừ mẹ ra chỉ còn bà ngoại, nếu như bà ngoại biết còn lại cái gì nữa? dám nghĩ.

      Cái loại khủng hoảng giống như bàn tay to nắm chặt trái tim của , càng nắm càng chặt. Thậm chí còn cảm giác được nỗi đau. Chỉ thấy cảm giác chết lặng tuyệt vọng, khoảng trước mắt đen kịt tia ánh sáng.

      Bác sĩ phụ trách cấp cứu là người gần ba mươi tuổi, nhìn thấy bà thoát qua nguy hiểm cũng thở phào nhõm, ra ngoài thấy Hàn Dẫn Tố cười cười an ủi: “Haizzz, yên tâm ! Tạm thời còn nguy hiểm nữa, chỉ cần giữ huyết áp ổn định là có thể khôi phục được.”

      Bác sĩ và y tá rời Hàn Dẫn Tố mới như mất hết sức lực toàn thân, tựa vào bờ tường mà trượt xuống rồi ngồi xổm mặt đất đứng lên nổi.

      Mợ xách theo cặp lồng cơm trở lại thấy Hàn Dẫn Tố như vậy khỏi thở dài. Bà kéo đến dãy ghế ngoài hành lang , mới vừa rồi y tá ngang qua tình hình. Mới ban đầu bà cũng luống cuống, dù sao bà và cậu của Dẫn Tố đều ở bên canh, nếu như lúc đó mẹ làm sao mà chịu nổi. Biết cấp cứu thành công bà mới yên tâm.

      Mà đứa Dẫn Tố này là khiến người ta thương, bà biết mẹ chồng quan trọng như thế nào với Dẫn Tố. Nếu như mẹ chồng có gì bất trắc chắc người đau khổ nhất là đứa này. Bà mở hộp giữ nhiệt ra, lấy thức ăn ra rồi đem đũa nhét vào tay Hàn Dẫn Tố:

      "Con cả đêm chạy tới đây chắc chưa ăn gì, nếu tiếp tục như vậy người có bằng sắt cũng chịu nổi. Bà ngoại con chỉ sau vài ngày nữa tỉnh. Nếu nhìn thấy cháu ngoại bảo bối gầy như thế này cũng đau lòng chết.”

      Hàn Dẫn Tố cũng biết giờ mình tuyệt đối thể gục ngã, bệnh bà ngoại còn trông cậy vào nữa. gắng nuốt vào miếng dù muốn ăn rồi khuyên mợ về nhà nghỉ ngơi, dù sao cậu mợ bao nhiêu ngày đêm trông bà rồi, giờ nên đến lượt để cho họ nghỉ ngơi chút.”

      Mợ cũng còn từ chối, dù sao tuổi cũng còn trẻ, mỗi ngày đêm như vậy cũng chịu nổi. Huống chi ngày mai bà còn phải làm. Bà cẩn thận dặn dò Hàn Dẫn Tố mấy câu rồi về.

      Hàn Dẫn Tố mới nhớ tới điện thoại di động của mình liền tới cầu thang thấy điện thoại di động còn nằm mặt đất. ngồi xổm xuống nhặt lên đem pin lắp vào rồi nhất nút nguồn nhưng màn hình ngay cả chút lóe sáng cũng khiến khỏi thở dài.

      Cầm điện thoại di động về đến khu vực chờ, cả người giống như bị rút cả linh hồn, nhúc nhích, giống như pho tượng.

      Phương Chấn Đông vào trong phòng chờ dành cho thân nhân của khoa tim, liếc mắt nhìn cái là thấy Hàn Dẫn Tố. Ánh đèn sáng trưng trần nhà rọi xuống bao lấy thân ảnh ngồi của . ngồi bó gối, đầu cúi sâu xuống hai đùi khiến thể nhìn được khuôn mặt nhắn. Có lẽ người toát ra thứ… cái thứ gọi là tuyệt vọng ai giúp lại giống như kim châm châm thẳng vào trong lòng Phương Chấn Đông.

      Phương Chấn Đông ủng quân trang nên giữa gian yên tĩnh của bệnh viện phát ra thanh rất ràng và cũng khiến Hàn Dẫn Tố giật mình. ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Phương Chấn Đông cách đó xa. vẫn yên lặng đứng đó, khuôn mặt vẫn như tượng tạc có chút biểu cảm gì, càng nhìn ra chút mệt mỏi hề giống như vừa trải qua chuyến xa suốt đêm tới đây.

      Hàn Dẫn Tố đứng lên về phía , đến gần ngẩng đầu lên nhìn lâu mới lắp bắp mở miệng:

      ", sao lại tới đây?”

      Phương Chấn Đông nhìn lâu lời rồi đưa tay ra nhàng ôm lấy , đem ôm trọn vào ngực mình. Trong ngực vô cùng ấm áp mang theo mùi cơ thể vô cùng đặc biệt của xông thẳng vào mũi trong nháy mắt xua tan bao nhiêu giá lạnh khiến tại là yên bình. Hàn Dẫn Tố cảm thấy chưa bao giờ có thể bình yên như lúc này, giống như người lữ hành bấy lâu trèo đèo lội suối mệt mỏi rã rời bất chợt được về nhà.

      mềm mại xương nép trong ngực mình khiến lòng Phương Chấn Đông mềm mại, mềm mại dường như có thể chảy ra nước được. , chưa bao giờ cảm thấy như hôm nay, sống hơn ba mươi năm mà đây là lần đầu tiên xúc động như vậy. Chỉ vì nghe giọng sợ hãi và bất an của mà khiến thậm chí lần đầu tiên chủ động dùng mối quan hệ cá nhân để đáp phi cơ chuyên dụng với tốc độ nhanh nhất đến đây. Phút chốc nhìn thấy lo lắng dâng cao trong lòng mới hạ xuống. hiểu chuyện: này từ nay về sau được đâu hết, chỉ có thể được nằm ngoan ngoãn trong lòng , như vậy mới có thể yên tâm. Đây chính là cảm nhận chân nhất của lúc này.

      Lúc Hàn Dẫn Tố định thần lại mới phát mình còn nằm trong ngực Phương Chấn Đông mà tay còn ôm chặt lấy eo ….. bắt đầu xin lỗi, mặt đỏ như máu, chân tay nhất thời luống cuống biết nên ứng phó thế nào với tình huống quá xa như thế này.

      ra nghĩ lại từ lần đầu tiên gặp Phương Chấn Đông cuộc đời bắt đầu chệch quỹ đạo của nó, biết về hướng nào….Mặc dù chân tay luống cuống hận thể lập tức trốn ngay nhưng phải muốn có thể kiểm soát được. hít hơi sâu lấy giọng, vẫn là câu lúc nãy:

      , sao lại tới đây?”

      Khóe miệng Phương Chấn Đông giật giật, này đúng là đồ qua sông liền rút cầu. Mới vừa rồi còn ở trong lòng mà chỉ trong chốc lát liền muốn phủi sạch quan hệ. Phương Chấn Đông mặc kệ tính cách mọn, vất vả mới tiến đến bước cho phép lui lại, chỉ được phép tiến lên mà thôi. vươn tay túm lấy vai như nắm lấy đồ vật của mình, giữ vai theo mình tới dãy ghế ngoài hành lang, nâng cằm lên khiến cả khuôn mặt đỏ bừng mảnh. thể trốn tránh đành nhìn vào mắt .

      " tại cho tôi biết, chuyện gì xảy ra?"

      Vẫn là giọng ra lệnh, vẫn là giọng bá đạo, cường ngạnh cho cự tuyệt, Hàn Dẫn Tố dễ dàng toàn tâm toàn ý mất hết dũng khí trong nháy mắt liền lắp ba lắp bắp đem chuyện bà ngoại nằm viện ra lượt luôn.

      "Có vấn đề giải quyết, khóc lóc gì? Yếu ớt!”

      Hàn Dẫn Tố tức giận mở to hai mắt nhìn chằm chằm , cái người đàn ông này chuyện thể nào xuôi tai được, nhưng mà bao nhiêu tuyệt vọng bất an trong lòng phút chốc biến phân nửa.

      Phương Chấn Đông đứng lên lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại. Năm giờ rạng sáng có mấy chuyên gia tim mạch tới cùng viện trưởng bệnh viện này khám bệnh cho bà ngoại . Tìm hiểu kỹ càng ca phẫu thuật của bà ngoại và nhanh chóng tìm ra phương pháp trị liệu hiệu quả nhất. Hàn Dẫn Tố muốn bị náo động đến như vậy. nào biết người đàn ông bình thường khiêm tốn này lại có quyền uy kinh khủng như thế, đứng ở bên cạnh Phương Chấn Đông nghe chuyên gia có mái tóc hoa râm mạch lạc về bệnh trạng của bà ngoại cảm thấy vô cùng khó chịu. Hơn nữa người đàn ông đó tuy phía là mặc áo blue trắng nhưng ở dưới lại mặc quân trang.

      Phó viện trưởng Chu nhìn tiểu nha đầu đứng bên cạnh Phương Chấn Đông chút khỏi cười thầm. Chu Phó viện trưởng chỉ là chuyện gia tim mạch mà còn lại Phó viện trưởng của quân khu. Đêm hôm khuya khoắt điều động Phó Viện Trưởng của quân khu đến đây chuyến ngoại trừ Chấn Đông nhà lão Phương ai có thể làm được.

      Ánh mắt lão Chu vô cùng tin tường, chỉ cần nhìn qua cũng hiểu tình hình. Trong lòng cũng hết sức hiếu kỳ, đừng có nhìn Phương Chấn Đông bình thường như cục sắt nguội, đứng trước mặt này lại dịu dàng như nước vậy.

      Dĩ nhiên trong mắt lão Chu, dịu dàng như nước này cũng chỉ là mang tính chất tương đối thôi. Dù sao bình thường Phương Chấn Đông có gặp ai cũng chỉ là tên tiểu tử cứng đầu, chứ đừng đến phụ nữ. Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng muốn bảo vệ tiểu nha đầu trong lòng, đến đâu cũng muốn bảo vệ có thể gọi là dịu dàng như nước được sao?

      Ánh mắt Chu phó viện trưởng tự chủ rơi vào người Hàn Dẫn Tố. Nha đầu mảnh khảnh mềm yếu, nhìn cũng biết là vùng sông nước, quá xinh đẹp. Có vợ này tên tiểu tử thúi này coi như là yên bề rồi. Ông sắp được uống rượu mừng rồi.

      Tiễn đoàn người của Chu phó viện trưởng, Hàn Dẫn Tố khỏi oán giận Phương Chấn Đông:

      "Sao trước với tôi tiếng, làm lớn như thế này tôi làm sao mà trả nợ ân tình cho nổi?”

      Phương Chấn Đông cau mày nhìn :

      "Chú Chu phải là người ngoài, cần phải trả ơn.”

      Hàn Hàn Dẫn Tố nhịn được lủng bủng trong miệng: “ phải là người ngoài của nhưng là người ngoài với tôi.”

      Hình như đọc được ý nghĩ của Phương Chấn Đông tóm lấy cằm của nâng lên:

      "Nếu phải là người ngoài với tôi cũng có nghĩa phải là người ngoài với , hiểu chưa?”

      Hai người đứng ở cuối hành lang bên cạnh cửa sổ, là sáng sớm rồi, ánh nắng ban mai chiếu của cửa kính chiếu lên má có chút ánh vàng xinh đẹp. Người đàn ông này chút lời ngon tiếng ngọt, thậm chí lời của rất xuôi tai, trực tiếp thẳng nhưng giờ phút này đây ánh mắt nghiêm túc và cương quyết lại khiến Hàn Dẫn Tố khỏi có cảm giác động lòng.
      Phong nguyet, tart_trung, Mai Trinh4 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28

      Lúc cậu và mợ đến Phương Chấn Đông rồi, vốn là Phương Chấn Đông nghỉ phép nhưng vì thể cưỡng lại nỗi lo lắng trong lòng nên mới ra ngoài tìm Hàn Dẫn Tố, ngày mai còn có cuộc họp quân quan trọng cần phải có mặt. Chú Chu bà ngoại còn gặp nguy hiểm nữa nên sắp xếp xong xuôi rồi trở về quân khu.

      sau khi tiễn Phương Chấn Đông Hàn Dẫn Tố mới thở phào nhõm. Nếu cũng biết giới thiệu với cậu mợ như thế nào nữa.

      Hình như mọi phụ nữ đều yếu ớt, ngày hôm qua Phương Chấn Đông như đấng cứu thế đến làm bất giác dựa vào , tin cậy . tại muốn phủi sạch quan hệ có vẻ như có chút dối trá. Hơn nữa cho rằng người đàn ông kia để vậy.

      Nghĩ đến đây khỏi nhăn nhăn đôi mày thanh tú cái rồi lắc đầu. tại qua ngày nào biết ngày đó, có chuyện gì sau này hãy .

      "Dẫn Tố, mợ nghe y tá trưởng tối hôm qua có quân nhân rất đẹp trai và khí phách tới, là gì của con vậy”

      Mợ tò mò hỏi . Vì bệnh của bà ngoại nên cậu mợ định thuê nhà trú chân, hai người đến trung tâm giúp việc gần đó đăng ký, kiếm chút tiền. Mặc dù tiền nhều lắm nhưng thời gian tự do cũng làm trễ nải việc chăm sóc người bệnh.

      Sáng sớm hôm nay, mợ làm xong công việc rồi ghé qua bệnh viện luôn. Vừa vào khu phòng bệnh nghe y tá trưởng thần thần bí bí hỏi tối qua có phải là đối tượng của cháu bà? Ánh mắt hâm mộ kia khiến bà có chút giải thích được.

      Chuyện Dẫn Tố ly hôn bà cũng nghe chồng , nhưng vì mẹ chồng bệnh tim nên vẫn còn giấu bà, sợ mẹ lo lắng tức giận tái phát bệnh. Nhưng trong lòng bà vẫn thầm mắng tên khốn Trịnh Vĩ kia có lương tâm. Năm đó, lúc hai người kết hôn, nhìn Trịnh Vĩ tốt vô cùng, lại săn sóc chững chạc, nào có biết lại là tên đàn ông khốn kiếp. Vô sỉ nhất là dám mèo mỡ với Hàn Dĩnh.

      Chuyện của Hàn Gia đúng lý ra nên can thiệp nhiều nhưng cũng khiến cho người ta tức chết. Năm đó chị chồng tốt được gả cho Hàn Thanh Sơn, mà quả đúng là gả, cưới về lo liệu vun vén gia đình hết thảy. Vậy mà ai biết được mới chân trước chết chân sau Hàn Thanh Sơn cưới mẹ ghẻ cho Dẫn Tố, còn dẫn theo đứa em kế.

      đúng với câu: có mẹ kế có bố dượng, Hàn Thanh Sơn đột nhiên đem học phí của con ruột học đại học tham ô cho đứa con ghẻ, nghĩ đến khiến cho người ta nghiến răng nghiến lợi.

      Mà cũng ngờ cháu sau khi ly hôn được mấy tháng có đối tượng. Vì thế bà mới hỏi, mà Dẫn Tố chớp mắt mấy cái rồi khuôn mặt có chút tự nhiên ấp úng mà :

      "Chỉ là người bạn, biết bà bị bệnh, thuận tiện tới giúp chút chuyện.”

      Mợ nhìn che che dấu dấu đoán tám chín phần là đối tượng của cháu mình, trong lòng muốn hỏi thăm nữa nhưng lại cảm thấy có hỏi cũng . Có lẽ là nên chờ chừng sớm mang về, hơn nữa nghĩ tới người ta là quân nhân nên chắc chắn phải là loại người như Trịnh Vĩ nên hỏi nữa.

      Bà quét qua cái rồi cười đổi chủ đề:

      "Con về rồi, cũng nên qua bên cha con.”

      Hàn Dẫn Tố cúi đầu:

      "Hai ngày nữa rồi hãy !"

      hề muốn gặp cha mình. Chuyện Trịnh Vĩ và Hàn Dĩnh và thái độ của cha khiến lòng rét lạnh. Những lời ra hay trong ý đều bênh vực Hàn Dĩnh dù cho ta có làm ra chuyện vô sỉ đến như vậy. Nhưng cha vẫn muốn trách Hàn Dĩnh, còn ta phải ý, là chuyện nực cười nhất trong thiên hạ.

      Người cha ôn hòa hiền lành trong trí nhớ của biến mất, hôm nay còn liên quan. Mà dù có liên quan cũng chỉ là chút máu mủ như ao nước lã mà thôi.

      đợi Hàn Dẫn Tố quyết định có về nhà hay , cha gọi điện tới. Điện thoại bị rơi hỏng, trước khi Phương Chấn Đông đem điện thoại của nhét vào tay và lấy cái điện thoại văng nơi miếng của , căn bản là cưỡng bách người ta phải dùng.

      Người đàn ông này luôn đem quan tâm săn sóc sâu trong cường ngạnh, bây giờ Hàn Dẫn Tố dần hiểu chút, thấy ghét mà ngược lại lại có cảm giác hạnh phúc nhàng. là biến chuyển kỳ quái.

      Hàn Dẫn Tố cầm điện thoại di động :

      “Cha, có chuyện gì vậy?"

      Trong lòng Hàn Dẫn Tố ràng, nếu như có chuyện cha tuyệt đối bao giờ tìm nhưng vẫn còn có chút hy vọng bé nào đó.

      Hàn Thanh Sơn quét sang vợ ngồi bên cạnh, có chút lắp bắp mở nổi miệng. Triệu Hồng trợn mắt cái, trầm giọng thúc giục:

      " nhanh lên chút!"

      Giọng của bà ta lớn nhưng bên kia Hàn Dẫn Tố nghe tất cả, mặt trầm xuống lạnh đạm :

      "Nếu như chuyện gì con cúp máy đây, phải tiền điện thoại di động rất đắt sao?”

      Hàn Thanh Sơn bất đắc dĩ vội vàng mở miệng:

      "Tiểu Tố con khoan cúp máy, à….Cha muốn hỏi con chút, trong tay con còn tiền nữa ? Em con tháng sau kết hôn…..”

      Lúc này Hàn Dẫn Tố thể áp chế nổi lửa giận của mình, có nằm mơ cũng nghĩ đến cha có thể dám mở miệng điều này. Mặc dù giọng có chút bất đắc dĩ chần chừ nhưng nó như lưỡi dao lạnh băng đâm vào lòng khiến lòng lạnh mảnh.

      Giận đến mức tận cùng lại có thể bình tĩnh được, cắt đứt luôn lời cha:

      "Cha, bà ngoại con phải nằm viện và phẫu thuật, cha có biết hay ?”

      Hàn Thanh Sơn nhất thời sững sờ:

      "Hả? Cái gì? Sao đột nhiên lại nhập viện? Trước đó còn rất khỏe mà.”

      Hàn Dẫn Tố nhịn cười lạnh ở trong lòng, cũng muốn nhảm nữa thẳng luôn:

      "Lúc con ly hôn với Trịnh Vĩ chẳng có gì, phân tiền cũng muốn. Điều này chắc cha phải ràng hơn ai hết. Mặc dù có chút tiền dư nhưng số tiền bà ngoại nằm viện và phẫu thuật đến sáu bảy vạn. nửa là con vay của bạn bè cho nên vô cùng xin lỗi.” "

      Lời của Hàn Dẫn Tố lạnh lùng khách sáo như thanh cúp điện thoại, mà tay ngừng phát run. Hàn Thanh Sơn nắm chặt điện thoại có chút xấu hổ mà xám xịt. Triệu Hồng ngồi bên cạnh đẩy cái:

      “Thế nào? Nha đầu kia cho mượn?”

      Hàn Thanh Sơn để điện thoại xuống nhìn bà ta cái:

      “Bà ngoại nó nhập viện rồi, mà nó vừa ly hôn lấy đâu ra tiền? Tôi bảo thể mở miệng đòi hỏi điều này nhưng bà cứ bắt tôi gọi.”

      Triệu Hồng nghe xong liền lửa giận bốc lên:

      có tiền mà ông cũng tin, đúng là ông già quá rồi hồ đồ. Tiểu Dĩnh , mẹ Trịnh Vĩ bảo tuy ta sau khi ly hôn tay trắng nhà và xe muốn nhưng tiền trong ngân hàng ít đem hết dư lại phần. Bằng sao Tiểu Dĩnh có thể lấy chồng nghèo như vậy. Tôi cho ông hay, tôi chỉ có đứa con là Tiểu Dĩnh, để nó trở thành đứa bị người ra sai bảo là điều tuyệt đối được. Tôi thừa biết ông ghét bỏ Hàn Dĩnh phải là con ruột của ông, dù sao cũng thể bằng con ruột quý của ông được có phải ?”

      Triệu Hồng nổi tiếng là kẻ giỏi quấy nhiễu vì thế Hàn Thanh Sơn cau mày bắt đầu than thở. Dù sao ông cũng coi là người thành , mặc dù đàn ông có thói hư tật xấu nhưng thể ứng phó được với Triệu Hồng. Bà ta chỉ cần ngọt nhạt bên tai đôi câu bất kể tức giận thế nào cũng quên hết. Cho nên Triệu Hồng gì nghe nấy thị phi cũng còn phân nữa rồi.

      ra Triệu Hồng mắng ông già mà hồ đồ có chút quá đáng, dù sao ông cũng là đàn ông cũng có chút máu nóng, bị Triệu Hồng mắng cũng cực kỳ tức giận quát lại:

      "Bà xong chưa? Bà còn muốn tôi làm cha dượng như thế nào nữa? Tiền trong nhà đều vào tay bà. Vốn Tiểu Dĩnh cướp chồng Tiểu Tố, chuyện này tôi ngại muốn ra rồi. Theo tôi chỉ đăng ký kết hôn là được bà đỡ phải lo làm nhiều. Sao bà biết đến thể diện còn bắt tôi hỏi vay tiền Tiểu Tố? Tôi mặc kệ, tùy bà….”

      xong, xoay người vào trong phòng đóng cửa rầm cái. Triệu Hồng nhìn Hàn Thanh Sơn nổi nóng cũng dám náo loạn, cũng biết chuyện này nên gây nhiều.

      ra chuyện này là do mẹ Trịnh Vĩ đưa ra chủ ý, người Hàn Dẫn Tố còn ít tiền muốn lấy lại ít để trả tiền trả góp cho xe và nhà. Về sau hai vợ chồng son kết hôn đỡ vất vả hơn chút.

      Triệu Hồng là người khôn khéo thế nên trong lòng vô cùng ràng, Hàn Dĩnh dù sao cũng phải Hàn Dẫn Tố, có công việc cố định, cũng phải là dân thành phố, cho cùng chỉ dựa vào gương mặt và khối thịt trong bụng là đáng tiền mà thôi. Nếu kết hôn gánh nặng tiền xe và tiền nhà chắc chắn túng quẫn.

      Con của mình mình biết cũng chẳng phải là người sống tiết kiệm về sau chỉ sợ là vì tiền cãi nhau ầm ĩ. vất vả mới túm được con rể là nhân viên công vụ, Triệu Hồng cũng muốn con buông con cá lớn này ra.

      Trong lòng lại hận Hàn Dẫn Tố, nha đầu kia đừng nghĩ nó có vẻ nhu nhược có thể dễ bắt nạt, ánh mắt nó nhìn mình và lời ra sắc như dao chút khách khí.

      Vốn tưởng Hàn Thanh Sơn là cha ruột, cha ruột lên tiếng con chắc chắn phải nghe nào ngờ lạnh lùng cự tuyệt như vậy. Nghĩ chút, nha đầu kia độc ác như vậy bà ngoại xem là gì? Chẳng phải có con trai và con dâu bên cạnh sao mà phải dùng đến tiền của cháu ? Đây chỉ là lý do vậy mà Hàn Thanh Sơn cũng tin cho được.

      Hàn Dẫn Tố cũng nghĩ đến có người như vậy, mẹ kế của chắc là người đứng đầu trong giới mẹ kế, có thể ghi vào sách kỉ lục Guiness được. ra mẹ kế có thế nào cũng chẳng liên quan, chẳng thèm chấp, chút cũng thèm để ý, đáng để tức giận. Nhưng người giận chính là cha, là người có quan hệ máu mủ với những lời này khiến trong nháy mắt trong lòng còn mấy thân tình nào nữa, càng ngày càng thêm mỏng manh.

      Nửa tháng sau, bệnh tình bà ngoại ổn định, lúc thanh toán mới biết Phương Chấn Đông thay trả phần viện phí còn thiếu. bắt đầu thắc mắc vì bệnh viện thúc giục đóng viện phí, dù sao cũng được mấy ngày chăm sóc đặc biệt cũng phải đến bảy tám ngàn tiền viện phí ra là do Phương Chấn Đông giúp.

      Tinh thần bà ngoại tệ, dù sao cũng là người lớn tuổi cần thời gian dài để hồi phục mới được nhưng khi nắm bàn tay nhăn nheo của bà lòng cuối cùng cũng bình tâm trở lại, dù sao vẫn còn bà ngoại bên mình.

      Lúc Hàn Dẫn Tố trở lại thành phố B tháng ba rồi, vừa đến nhà liền nhận được điện thoại của Đường Tử Mộ trừ bức vẽ người hai bức vẽ phong cảnh được bán rồi, bảo qua lấy tiền.

      Hàn Dẫn Tố vui mừng quá đỗi, rất ràng dùng tiền của Phương Chấn Đông là thỏa đáng, vốn muốn đem tiền của Mộ Phong trả trước cho , ai ngờ hôm nay lại có khoản tiền ngoài ý muốn này, là sung sướng.

      Trả tiền lại cũng phải là muốn phủi sạch quan hệ, chỉ là muốn giữa mình và Phương Chấn Đông tiền bạc ràng, đây chính là kiêu ngạo của .
      Phong nguyet, tart_trung, Mai Trinh4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :