1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu cả đời - Bách Lý Nam (Full Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 05: Nỗi sầu tan

      Trăng sáng, gió mát, bóng cây lay động.

      Đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng côn trùng kêu vang, còn có tiếng nức nở khe khẽ truyền ra.

      Khả Ly ngồi bên cạnh bồn hoa tỏa mùi thơm, lòng đầy tuyệt vọng, chẳng lẽ đây là vận mệnh của sao? đúng! vốn tin vào số mệnh, học tập chăm chỉ, sau khi học xong cố gắng kiếm tiền, cũng vì muốn thoát khỏi khống chế của số mệnh.

      Nhưng ánh rạng đông mới hé ra ngay lúc đó lại biến mất chỉ trong nháy mắt, cam lòng, nhưng lại có thể như thế nào đâu?

      " lấy chồng? lấy chồng vậy ngay cả phòng bệnh như vậy cũng được ở, nhà chúng ta có nhiều tiền như vậy để cung cấp cho các phung phí." Giọng Trần Khiết bén nhọn làm cho người khác thể chịu đựng được.

      Trương Mai : " sao! Tôi cảm giác có việc gì, chúng ta trở về , cần nhập viện nữa."

      "Hừ! Bà nghĩ trở về cũng dễ như vậy đâu, trở về để bà già này phải hầu hạ bà sao? có cửa đâu!"

      "Bà. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi cần chăm sóc, tôi sao ."

      "Tôi sớm vừa mắt với các người rồi, nuôi hai người nhiều năm như vậy cũng đủ rồi, hai người lập tức chuyển ra khỏi nhà họ Mạnh cho tôi." Trần Khiết tiếp tục bỏ đá xuống giếng , nhìn Khả Ly liên tục cười lạnh.

      biết bà ấy ép , đáp ứng lập gia đình mà ..., chỉ có tiền cho mẹ chữa bệnh, mà còn muốn đuổi mẹ con ra ngoài.

      Nếu mẹ bị bệnh này, chắc chắn hai lời liền mang theo bà rời khỏi nhà họ Mạnh, có thể nghỉ học làm, nhất định chết đói được, nhưng tại rời , mẹ con làm sao có nhiều tiền như vậy để chữa bệnh đây!

      Ý của Trương Mai là cần chữa trị, nhưng sao có thể trị được? ràng là vẫn có hi vọng, bác sỹ nếu tìm được quả thận thích hợp mà giải phẫu thành công vẫn có thể chữa khỏi, đáng tiếc thận của va mẹ thích hợp, bằng hiến quả cho mẹ cũng được.

      Khả Ly lòng lo lắng lại suy nghĩ đến việc, mẹ hy sinh nửa đời hạnh phúc vì , tại chẳng lẽ lại mất sinh mạng vì nữa, được! Tuyệt đối được, mẹ là người quan trọng nhất trong lòng !

      Bầu trời sáng dần lên, trong viện dần dần có bệnh nhân ra hít thở khí mới mẻ lúc sáng sớm, Khả Ly vén mái tóc dài bị ướt sương đêm ra phía sau tai, đứng dậy duỗi cơ thể hơi cứng ngắc của mình, bước chân nặng nề về phía nơi bán điểm tâm sáng.

      "Mẹ, mẹ tỉnh rồi? Đây, ăn ít cháo ." vào phòng bệnh thấy Trương Mai dậy, Khả Ly vội vàng thay đổi khuôn mặt tươi cười.

      Trương Mai đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của con ôn nhu hỏi: "Con về nhà nghỉ ngơi sao?"

      "Con có nghỉ ngơi, mẹ, đây là cháo cá tấm mẹ thích ăn nhất, nhân lúc còn nóng mau ăn !" Khả Ly đẩy cái bàn giường bệnh đến trước mặt Trương Mai, mở cháo ra, cháo nóng tản ra mùi thơm mê người .

      "Còn con? Con ăn chưa?"

      "Con ăn bánh bao rồi, mẹ mau ăn , cháo này phỏng chừng ngon bằng mẹ làm."

      Trương Mai mỉm cười chút, vừa ăn vừa : "Thực ra mẹ cảm thấy có gì thoải mái, lát nữa con làm thủ tục xuất viện, chúng ta trở về thôi, ở đây mẹ cũng quen."

      Khả Ly nhìn thoáng qua bốn phía, giường bên cạnh có em bé vẫn khóc ầm ĩ nín, đối diện có người phụ nữ trung niên cũng là người lớn giọng, hôm qua hàn huyên cùng hai người con đến thăm bà ấy đến quá trưa, ồn ào giống như chợ vỡ, bây giờ mới sáng sớm chuyện điện thoại, giọng kia đoán chừng cả bệnh viện đều có thể nghe thấy.

      Đây vốn chính là phòng bệnh thông thường, nằm ở đây loại người nào cũng có, những người đó ngay cả lời của y tá còn nghe làm sao có khả năng nghe lời khuyên của họ, nhớ tới người chị hai cùng cha khác mẹ của , năm trước bất quá chỉ làm ca mổ ruột thừa nho liền ở mình phòng bệnh, mà mẹ . . . . . .

      lắc lắc đầu, rất muốn so sánh những thứ đó, bình thường chi phí ăn mặc hà khắc còn chưa tính, nhưng tại bị bệnh nặng vẫn là kết quả như vậy, cảm thấy đáng thay mẹ, người mẹ đáng thương vốn chính là trẻ mồ côi, lại gặp phải người đàn ông bạc tình như vậy, khó hiểu nhất là bà lại vẫn toàn tâm toàn ý người cha bạc tình kia.

      Chẳng lẽ như mẹ của đúng là đời trước thiếu cha của sao? tin! vẫn cảm thấy là mẹ quá yếu đuối rồi, nếu bà có dũng khí sớm rời khỏi nhà họ Mạnh nhất định có thể sống tốt hơn so với bây giờ, bất quá lời này cũng có biện pháp với người mẹ mất hết hy vọng của mình.

      Bất kể như thế nào, co cũng phải cứu lấy tính mạng của mẹ, xem ra chỉ có thể đáp ứng lập gia đình!

      "Cái gì? Bạn. . . . . . Bạn đáp ứng lập gia đình?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng kích động của Hứa Mỹ An.

      Khả Ly hiểu được tâm tình của ấy, ra lý do lần sau đó cười khổ : "Chỉ có thể như vậy, bệnh của mẹ mình cũng thể kéo dài nữa."

      "Này? Nhưng bạn, làm sao bạn có thể gả cho ông già chứ? Sau này làm sao có thể có được hạnh phúc chứ!" Mỹ An cam lòng , đáng tiếc cũng có năng lực, nhà vì cung cấp cho trai học rất gắng gượng rồi, căn bản có năng lực giúp Khả Ly.

      "Còn trai mình nữa, của mình đối với bạn là tình tha thiết đấy!"

      "Đừng đùa, bạn cũng đừng với Hứa." Hứa quả đối với rất tốt, nhưng chỉ coi ấy giống như trai, hơn nữa ấy còn học đại học bên ngoài, loại tình này cần thiết cho ấy biết.

      "Haizz!" Mỹ An thở dài tiếng, cảm thấy đáng tiếc thay ngừoi bạn tốt Khả Ly, ấy xinh đẹp lại ôn nhu như vậy, thành tích học tập lại tốt lại cố tình sinh ra trong gia đình như vậy, vất vả có hi vọng thoát ly khổ hải, mẹ lại mắc căn bệnh chết người này.

      "Hi vọng nhà họ Phong có thể để mình tiếp tục học, hoặc là trước tiên tạm nghỉ học, mình. . . . . ." Giọng Khả Ly dần, thực rất thích học, nhưng có lẽ tan vỡ rồi.

      "Vậy bạn hãy tốt điều kiện với người nhà, cho dù phải gả cũng thể dễ dàng gả như vậy được, để bọn họ đáp ứng cho mẹ bạn điều kiện chữa trị tốt nhất, hơn nữa đồng ý để bạn tiếp tục học bạn mới bằng lòng là được."

      Mỹ An lại tức giận bất bình : "Cái lão già nhà họ Phong kia là già mà tu, thế nhưng biết xấu hổ hạ thủ với bạn, chỉ mong ông ta chết sớm chút, bạn nhận hết tài sản nhà ông ta, sau đó dẫm nát nhà họ Mạnh dưới lòng bàn chân tốt rồi!"

      Khả Ly nghe ấy nổi tính trẻ con tức giận chỉ có thể tiếp tục cười khổ, bất quá lúc này các cũng nghĩ đến lão già nhà họ Phong nhanh chết như vậy.
      Last edited by a moderator: 1/4/15
      sanone2112, huyenlaw68, laula2 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 06: cam lòng

      Ngày cưới càng ngày càng gần .

      Trong lòng Khả Ly cũng càng ngày càng tuyệt vọng, còn phải miễn cưỡng vui vẻ trước mặt mẹ.

      Bởi vì muốn mẹ khổ sở, cho rằng vì bệnh của bà mới hy sinh hạnh phúc của , mất rất nhiều thời gian mới thuyết phục được mẹ rằng chính nghĩ thông suốt, bằng lòng gả đến nhà họ Phong, chịu khổ đủ rồi, nguyện ý làm vợ của người có tiền.

      Bởi vì đồng ý nên nhà họ Mạnh cũng đối xử với mẹ con tốt hơn nhiều, ăn mặc dùng đều được cải thiện ràng. Mấy ngày hôm trước trong bữa ăn Trần Khiết còn với bác nấu cơm để nấu vài món ăn mẹ con thích ăn gì đó.

      Buồn cười! Bọn họ ai biết và mẹ thích ăn cái gì sao? Nhìn khuôn mặt tươi cười giả mù sa mưa kia, còn thói quen bằng khuôn mặt đen trước kia đâu.

      Nhưng mẹ lại rất cao hứng, người mẹ yếu đuối lại ngây thơ của , mới thấy Trần Khiết tìm bà gây phiền toái, người đàn ông kia bố thí chút quan tâm vô cùng vui vẻ.

      Cho nên có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể cất giấu toàn bộ ủy khuất ở trong lòng.

      Ngoài cửa sổ có gió, thổi ào ào, Khả Ly ôm chăn mỏng nằm ở giường, mắt lại mở to, biết mình lại vừa khóc, gối đầu thấm ướt mảng lớn, ngay cả lau cũng đều lười lau, bởi vì nước mắt chảy xuống tiếng động như thế nào cũng ngăn được.

      Nhớ đến vừa rồi bị hai người chị khác mẹ cười nhạo.

      quên hôm nay là Chủ nhật, nên ra khỏi phòng, đợi bọn họ rồi lại ra uống nước phải tốt hơn sao?

      Nhưng gần đây tâm trạng của vẫn hơi hoảng hốt, vừa có cảm giác khát nước mở cửa ra ngoài, vừa vặn gặp phải hai chị em trang điểm xinh đẹp từ lầu hai xuống chuẩn bị ra ngoài.

      "Ôi! Vợ tương lai của Tổng giám đốc Phong, thế nhưng bỏ được cái mai rùa của mình mà chui ra!" Mạnh Khả Lệ thân màu đỏ cười , đôi khuyên tai to cũng rung lắc theo động tác cười của ta, lóe ra ánh sáng chói mắt.

      Khả Ly có gì có thể với bọn họ, cho nên yên lặng .

      Mạnh Khả Tình mặc chiếc váy trắng bó sát dài đến bắp đùi đầy quyến rũ có ý tốt : "Nhìn xem em đơn thuần của chúng ta này phải chăm sóc ông già đúng là đáng tiếc!"

      "Cũng phải là! Con chết tiệt này luôn làm bọ làm tịch, chị thấy ta còn có hưởng qua tư vị đàn ông , là rất đáng tiếc! biết lão già họ Phong có hiểu thương hương tiếc ngọc hay đây?"

      "Cũng biết cái lão già họ Phong kia coi trọng ta ở điểm gì, em thấy dáng người khô khan của ta cùng với khuôn mặt người chết giống như ai đó thiếu ta tám trăm vạn này chừng rất nhanh bị đày vào lãnh cung rồi, chừng mẹ già lại bận rộn vô ích thôi."

      "Đúng vậy! Tôi này con chết tiệt kia, nếu , chơi cùng chúng tôi . Chị tôi đây giúp tìm đàn ông dạy bảo tốt để tương lai còn khiến cho lão già họ Phong kia cảm thấy thích thú như thế nào?" Mạnh Khả Lệ nâng cằm Khả Ly lên đề nghị.

      Khả Ly phẫn nộ đẩy tay ta ra, chạy về căn phòng của , nhào đầu lên giường đầy đau khổ, là chịu đủ rồi! Ngoài cửa còn mơ hồ có thể nghe được tiếng giễu cợt của bọn họ.

      hoài nghi đời trước có phải mình làm chuyện xấu tày trời gì hay , đời này mới phải chịu gấp bội ức hiếp, có biện pháp phản kháng lại ức hiếp thường xuyên của hai người chị của , phải dám, mà là thể.

      Mới trước đây cũng từng đánh trả lại, nhưng cuối cùng người bị phạt phải chỉ mình thôi sao, còn muốn liên lụy mẹ của , cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

      Nhưng hôm nay bọn họ rất đúng, mười chín tuổi rồi, chẳng lẽ vốn có ảo tưởng sao?

      Kỳ mới trước đây vô số lần tưởng tượng chính mình trở thành bé lọ lem, hi vọng sau khi lớn lên có hoàng tử hảo tâm đưa thoát khỏi đau khổ, nhưng sau khi lớn lên biết đây chẳng qua chỉ là truyện cổ tích.

      có khả năng, nhưng cam lòng. Vì dốc lòng học tập, cự tuyệt toàn bộ học sinh nam có cảm tình với mình, ngay cả Mỹ An mập mạp cũng đương vài lần rồi, mà lại chưa bao giờ có.

      căn bản có thiện cảm với những kẻ có tiền, chỉ ảo tưởng có thể gặp được người lòng, nắm tay nhau, bên nhau đến già! Nhưng bây giờ mọi thứ đều tan vỡ.

      ôm chặt hai tay, thể tưởng tượng cơ thể băng thanh ngọc khiết mà mình cẩn thận che chở gần hai mươi năm sắp bị đôi tay già nua âu yếm, nhịn được chùm chăn kín đầu.

      Cũng biết qua bao lâu, chung quanh yên tĩnh tiếng động, Khả Ly hoàn toàn thể vào giấc ngủ, nước mắt ngừng chảy, nhưng trái tim rỉ máu lại dừng lại được .

      Suốt mười chín năm nay chưa bao giờ sống vì bản thân, có đôi khi còn biết mình sống vì cái gì, nếu phải có cái ý thoát khỏi nhà họ Mạnh sống cuộc sống tự do trong đầu chống đỡ, chỉ sợ sớm chịu nổi nữa.

      Đột nhiên cảm giác mình cũng thể ở lại trong căn phòng này nữa, trong khí dường như có loại sức mạnh làm hít thở thông làm cho thở nổi, nhớ tới cười nhạo của hai chị của , đột nhiên trong đầu thoáng lên cái ý niệm.

      mở cửa phòng, cả gian phòng im ắng, mẹ ở bệnh viện, cha cũng mẹ cả hình như có tiệc gì đó đến nửa đêm chắc là chưa về!

      nhìn lại bộ áo ngủ bảo thủ người, chân trần nhàng lên lầu.

      vào phòng chị hai Mạnh Khả Tình, mở tủ quần áo của ấy ra, đấy các loại quần áo màu sắc sặc sỡ khiến nhìn hoa cả mắt, hai chị em này suốt ngày mua sắm quần áo, rất nhiều quần áo thường mới chỉ mặc lần là thôi, nhưng đừng nghĩ rằng bọn họ là chị đưa quần áo mặc nữa cho .

      Bọn họ tuyệt đối , theo lời của bọn họ là cho dù ném cho kẻ ăn xin bên đường cũng kiên quyết cho mặc, nguyên nhân là xứng.

      Chỉ tiếc cho dù mặc quần áo đơn giản nhất, ánh mắt bạn trai của bọn họ vẫn thường xuyên dừng lại người , điểm này khiến bọn họ tức giận nhất, cũng càng tăng thêm tra tấn đối với , những lúc có người luôn bị sai khiến như người hầu.

      Mà bọn họ cũng đưa bạn trai về nhà nữa, tuy rằng Mạnh Khả Tình béo hơn Khả Ly ít, nhưng chị ấy thích mặc quần áo bó sát người, Khả Ly nhìn trúng chiếc váy màu đen.

      cởi áo ngủ thay váy đen, phát vừa vặn, chính là ngực áo hơi trễ chút, bộ ngực trổ mã đầy đủ của lộ ra non nửa trắng nõn trong suốt. Vòng eo cũng vừa vặn, nhịn được hoài nghi Khả Tình mặc vào như thế nào.

      Kiểu váy hình lá sen chỉ dài tới giữa hai đùi, đôi chân thon dài trắng noãn của Khả Ly dưới phụ trợ của chiếc váy ngắn màu đen lại càng thêm mê người. ngồi ở trước bàn trang điểm lần đầu tiên nghiêm túc hóa trang cho bản thân.

      Dùng chiếc kẹp tóc tinh xảo bằng thủy tinh kẹp tóc mái dài gần như che hết ánh mắt lại, tóc dài vẫn được buộc đuôi ngựa cũng để xuống, dùng máy uốn tóc uốn từng lọn tóc, sau đó bắt đầu trang điểm.

      Bôi lớp phấn lót dày, vẽ kiểu lông mày tại rất thịnh hành, gắn lên đôi lông mi giả dày, lại thoa lên màu son môi tươi đẹp, trong gương xuất cái người đẹp lạnh lùng, rất đẹp, nhưng căn bản là giống .

      Đeo đôi hoa tai pha lê hình giọt nước lấp lánh, nhìn như người đẹp tóc dài cuộn sóng thành thục hơn bốn năm tuổi, Khả Ly đột nhiên nở nụ cười.

      Mỗi lần giúp Khả Lệ cùng Khả Tình trang điểm đều rất muốn cười, vì muốn bị mắng lại chỉ có thể liều mạng chịu đựng, nghĩ tới hôm nay trang điểm cho bản thân vẫn có cảm giác muốn cười.

      biết những thứ này cũng là nhờ hai người chị đó, trước kia bọn họ thường xuyên mời thợ trang điểm đến trang điểm giúp bọn họ, sau lại cảm thấy hẹn trước rất phiền toái, cũng rất khó kiểm soát được thời gian, cho nên đặc biệt để Khả Ly học, giúp bọn họ làm, chỉ đến sau khi học đại học chuyển vào ở ký túc xá mới thoát khỏi thân phận người hầu miễn phí kiêm thợ trang điểm.

      Lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, trước kia cũng thường tưởng tượng bản thân sau khi hóa trang như thế nào, vẫn chưa từng thử qua, hôm nay thử chút, đẹp cũng đẹp, lại giống búp bê có linh hồn bình thường.

      Quên , như vậy cũng tốt! Phỏng chừng hai người chị kia cũng nhận ra được! Ở trong mắt bọn ho vĩnh viễn đều là hạt đậu bé mà thôi.

      Tùy tiện lấy đôi giày cao gót màu đen trong số hai trăm dôi giày của Khả Tình, lại cầm cá ví màu đen bị vứt vào góc từ lâu, nhàng xuống lầu.

      phải bọn họ tối nay di dự party ở bad – boy sao? Xem bộ dáng hưng phấn của bọn họ lúc ăn cơm chiều chỉ biết nhất định xuất người mà bọn họ muốn bắt giữ .

      chính là chuyên dập tắt hứng thú của bọn họ .
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      hoadaoanh, sanone2112, huyenlaw683 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 07: Quán bar mê tình

      ra Bad-boy cách nhà của bọn phải rất xa.

      Đây là quán Bar vô cùng sôi động ở thành phố G, gần như cứ đến tối muộn là chật kín người, lại càng cần đến ngày Chủ Nhật .

      Khả Ly cẩn thận đeo kính râm lên, nhưng dáng người yểu điệu của lại thêm chiếc váy ngắn trễ ngực màu đen, còn có mái tóc cuộn sóng dài đến hông, làm cho từng bước chân của liền khiến cho ít người ở cửa quán Bar chú ý đến.

      Nhưng mặt thay đổi thẳng vào, bên trong đoàn người chen chúc còn có nhạc đinh tai nhức óc khiến thiếu chút nữa phải rút lui có trật tự, may là ánh mắt nhìn xuống dưới, vừa liếc mắt liền thấy được cái áo trắng nhảy điên cuồng ở bàn kia chính là Mạnh Khả Tình.

      biết chị ấy thích khiêu vũ, chẳng qua nghĩ tới chị ấy vẫn còn thích đến tại, nhìn động tác kia quả thực có thể so sánh với vũ công chuyên nghiệp, vừa nhày lại vừa liếc mắt đưa tình với người đàn ông bàn bên cạnh.

      Ngồi ở đó là người đàn ông mà chị ấy muốn quyến rũ sao? biết trông giống cái dạng gì đâu? Khả ly vừa nghĩ vừa chen đến.

      Đối với ánh mắt của Khả Lệ cùng Khả Tình luôn luôn dám gật bừa, bất quá khi nhìn thấy người đàn ông kia lẳng lặng uống rượu nhịp tim của có điểm dị thường .

      Cái bàn đó ngồi bốn chàng trai hai , hai người trong đó cười hì hì nhìn Khả Tình uốn éo, người uống rượu cùng hai , mặc váy hồng là Khả Lệ, còn lại biết.

      Chàng trai kia biểu tình lạnh nhạt, yên lặng gì nhưng ai đến mời rượu cũng cự tuyệt, nâng chén lên uống, Khả Ly nhìn bên mặt như điêu khắc của người đàn ông đó cảm thấy cảm giác hiu quạnh sâu sắc.

      ta vui vẻ! ta cũng giống vui vẻ! Hơn nữa còn dựng lên bức tường dày ngăn cách với đám người chung quanh, sờ sờ hoa tai, suy đoán xem Khả Lệ Khả Tình có khả năng nhận ra hay , đối với quần áo của Khả Tình lo lắng chị ấy nhận ra, bởi vì kia nổi tiếng có trí nhớ, đối với những thứ quần áo vòng tay phải là thứ ta đặc biệt thích căn bản là ta để ở trong lòng.

      cố lấy dũng khí tới, người đàn ông bên cạnh đến chắn trước mặt đưa cho ly rượu : "Tiểu thư xinh đẹp, có thể mời em uống ly rượu sao?"

      Khả Ly đánh giá đối phương chút, cảm giác tuy rằng giọng của ta hơi ra vẻ chút, thoạt nhìn bề ngoài cũng nhã nhặn lịch , nghĩ trực tiếp qua lại vẫn hơi do dự, vì thế nhận ly rượu khẽ chạm ly với ta sau đó uống vào.

      Rượu này hẳn là pha chế qua, ngọt ngọt lại rất dễ uống, Khả Ly chấp nhận lời mời ngồi cùng bàn bọn họ của chàng trai văn nhã, cũng là bàn bên cạnh bàn của mấy người Khả Lệ.

      Ngồi cùng bàn này còn có hai chàng trai khác, thấy chàng trai văn nhã mời được Khả Ly xinh đẹp như vậy cũng đều rất hưng phấn, ngừng cạn ly với .

      Chivas pha với nước hoa quả, giống như nước ngọt vậy, Khả Ly vốn khát nước, lúc trước bị tức đến mức quên uống nước, cho nên hơi uống lên ít, mấy chàng trai kia thấy uống nhiều như vậy lại càng cao hứng.

      Khả Ly chưa từng uống rượu như vậy, nên căn bản biết rượu tây tác dụng chậm, chút để ý vừa uống vừa làm bộ vô ý đánh giá người ở bàn bên cạnh.

      bao lâu sau nhìn ra, lúc Khả Tình khiêu vũ đều ý vị dính sát vào người đàn ông Lãnh Mạc kia, rất ràng là coi trọng ta, mà Khả Lệ lại quan hệ thân thiết cùng ngừoi đàn ông cao gầy khác, Khả Ly nhịn được hơi buồn cười, Khả Lệ tượng mẹ chị ấy, người hơi béo, nhưng chị ấy lại thích người đàn ông gầy còm, mà Khả Tình ràng cũng quá nhiệt tình rồi, bởi vì chàng đẹp trai máu lạnh căn bản là hề đáp lại chị ấy.

      "Em tên là gì?" Bên cạnh tựa hồ có người với .

      Khả Ly phục hồi tinh thần, miệng của chàng trai văn nhã tiến gần đến bên tai của , Khả Ly vội vàng né tránh, quen có đàn ông gần như vậy.

      Chàng trai kia cười xấu hổ lại lớn tiếng: "Có thể cho tôi biết em tên là gì sao?"

      "À!" Cuối cùng Khả Ly cũng nghe được, trong quán bar là quá ồn ào, chuyện phải la to mới được, do dự chút mới , "Tiểu Mạnh, tôi gọi là tiểu Mạnh."

      "Tiểu Mộng! Mộng trong mộng ảo sao? Tiểu Mộng xinh đẹp giống như trong mơ vậy!" Chàng trai bên trái khen lấy lòng, Khả Ly cũng sửa lời ta, chỉ cười cười cho có lệ.

      Mười hai giờ, ra có người sinh nhật, khí bị giọng đầy cảm xúc của DJ đẩy lên cao trào, Khả Ly chăm chú nhìn theo cuối cùng dẫn đến chú ý của chàng đẹp trai máu lạnh, nhưng ta cũng chỉ khẽ nâng đầu nhìn cái liền cúi đầu tiếp tục uống rượu .

      Mà cái nhìn kia biết tại sao lại làm tim Khả Ly đập rộn lên, sau này luôn nghĩ, chẳng lẽ đó là cái gọi là nhất kiến chung tình sao? Lúc này cũng nghĩ nhiều như vậy, vẫn luôn do dự có qua hay thôi.

      vốn muốn đến phá hoại, nhưng quan sát, phát hai người chị kia đêm nay căn bản là có đất diễn, chàng đẹp trai máu lạnh căn bản để ý tới Khả Tình, ngay cả tràng cao gầy kia lúc này cũng ôm khác buông, ràng Khả Lệ rất tức giận lại có biện pháp.

      đột nhiên nghĩ rốt cuộc mình làm gì vậy? Qua kính mắt, vẫn có thể cảm giác được ý nghĩ của người đàn ông bên cạnh, loại xa hoa truỵ lạc này, ban đêm mê loạn chịu nổi, nhóm người cả trai lẫn đều phóng túng, chơi đùa.

      từng sinh ra vài chuyện tình ướt át rồi! Mặc dù có kinh nghiệm, nhưng cũng biết thông qua tiểu thuyết, phải chăng cũng muốn làm điều gì đó?

      Thực ra rất cam lòng cứ như vậy gả cho ông già, tất cả những giấc mộng đẹp của đều tan như bọt xà phòng, chờ đợi trong đêm tân hôn chỉ có thể là cơn ác mộng.

      bất giác uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, dần dần có chút cháng váng, nhưng lại cho rằng rất tốt, phải say rượu có thể hóa giải mọi nỗi buồn sao? Có lẽ uống ít, vì sao còn chưa say chứ?

      muốn say, tốt nhất là say đến bất tỉnh nhân mới tốt? Bỗng nhiên lung lay cái, thiếu chút nữa ngã khỏi ghế, có cảm giác trước mắt chồng chất bóng người.

      Chàng trai văn nhã bên cạnh lập tức ôm lại, cũng đưa ánh mắt đắc ý với hai người đàn ông khác.

      "Vận khí của A Nguyên tốt!" Ai chuyện thế? Khả Ly cố gắng mở đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, đột nhiên cảm thấy nụ cười của bọn họ sao lại dữ tợn như vậy.

      Khả Ly có cảm giác tay chân có điểm nghe sai khiến, nhưng trong lòng hình như lại vô cùng tỉnh táo, vừa rồi lúc toilet còn rất tỉnh táo, tại sao quay lại mới uống có hai chén lại thấy khó chịu như vậy?

      chàng đẹp trai máu lạnh bàn bên cạnh nắm chặt ly rượu, hình như có điểm phẫn nộ nhưng lại có hành động.

      "Cái tên A Nguyên kia lại giở thủ đoạn đó ra." Chàng trai cao gầy khinh thường .

      chàng trai khác lại cười : "Hình như bộ dạng của bé kia tệ, cũng chưa từng gặp, đoán chừng là con cừu non mới ra nhập đến thôi, con mẹ nó thực tiện nghi cho thằng nhóc đó quá rồi!"

      "Cũng hẳn! Con bây giờ, chút tâm lý đề phòng đều có, chịu chút giáo huấn cũng tốt, về sau học được thông minh hơn!"

      Tuy rằng Khả Ly nghĩ ra bị hạ thuốc trong rượu, nhưng bị chàng trai văn nhã ôm lại làm thấy ghê tởm, đặc biệt tay ta có cử chỉ an phận thế nhưng sờ về phía bộ ngực của , làm hết sức giân dữ, nhịn được cố gắng đẩy ta ra.

      đột nhiên phản kháng làm chàng trai kia bất ngờ kịp đề phòng, nhưng rất nhanh phản ứng lại được, kéo Khả Ly lại : "Tiểu Mộng em say rồi! đưa em về thôi!"

      " cần! Đừng chạm vào tôi! tránh ra!" Khả Ly chỉ cảm thấy trước mắt càng ngày càng nhìn , vì sao nhiều người lắc lư trước mắt như vậy chứ? Làm bực bội.

      cố hết sức quay đầu nhìn về phía chàng đẹp trai máu lạnh, phát hình như ta nhìn , vì thế dùng sức giật tay mình lại, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía ta, hiệu lực của thuốc phát tác khiến cảm giác toàn thân có khí lực.

      nghe thấy tiếng kinh hô rất lớn của Khả Tình, sau đó ngã xuống vòm ngực rộng lớn ấm áp.

      ta! có thể cảm nhận được, thân thể ta hơi cứng ngắc, giống như có chút tình nguyện, Khả Ly dựa vào cảm giác nắm chặt ngực áo của ta lầm bầm câu gì đó rồi mất hết ý thức .

      "Đưa tôi !" Đây là Khả Ly , sau đó chính cũng nhớ nữa, nhưng Phong Chi Thu nghe thấy, giọng mềm mại ngọt ngào của mang theo cả khẩn cầu, chưa bao giờ biết mình vừa nghe được giọng của bằng lòng giúp ấy.

      Chàng trai van nhã tên là A Nguyên đến đây : " ngại quá! Bạn của tôi uống rượu say!" Cũng đưa tay chuẩn bị tiếp lấy Khả Ly.

      "Ha! A nguyên, xinh đẹp này là bạn của sao? Đừng cho rằng chúng tôi phát nhé!" Chàng trai cao gầy ở bàn của bon Khả Tình hình như rất chán ghét người tên A Nguyên này, cho nên châm chọc chút khách khí.

      "Đúng vậy! Tôi thấy vị mỹ nữ này dường như rất thích Phong thiếu, hay là thôi !" chàng trai khác cũng lên tiếng phụ họa.

      A Nguyên giống như cũng biết bọn họ, mặc dù hơi xấu hổ, nhưng vẫn luyến tiếc buông tay, kiên trì : "Tiểu Mộng đúng là bạn của tôi, tôi. . . . . ."

      "Tránh ra!" A Nguyên còn chưa hết, Phong Chi Thu ôm lấy Khả Ly cả người vô lực lướt qua bọn họ ra khỏi quán bar.

      A Nguyên vẫn muốn đuổi theo, chàng trai cao gầy phát bắt được ta : "Tôi xem vẫn là thôi , khó được em của tôi coi trọng bé kia, tôi khuyên vẫn là tìm kiếm mục tiêu khác tốt hơn!"

      A Nguyên nhìn nhìn ta mới áo não bỏ tay ra trở về bàn của bọn họ, Khả Tình thấy Phong Chi Thu cả đêm để ý tới , bây giờ lại ôm cái biết rời tức giận đầy mình lại có chỗ phát tiết.

      Đêm nay đến vốn là hướng về chàng đẹp trai ngồi bên phải , nghĩ tới bọn họ lại đưa Phong Chi Thu đến, đẹp trai như vậy loại hình đẹp trai khốc liệt như vậy đúng là ít gặp, liếc mắt cái liền coi trọng, lúc này còn chưa biết thân phận của ta cũng mê vô cùng rồi, đáng tiếc khốc ca chính là khốc ca, căn bản là để ý tới người khác.

      Cả đêm hoàn toàn lãng phí sức lực, biết tại bắt đầu với chàng đẹp trai bên phai có kịp hay , bưng ly rượu lên. . . . . .
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      hoadaoanh, sanone2112, huyenlaw683 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 08: đêm kích tình mạnh mẽ

      Cả đêm Phong Chi Thu cũng uống ít, nhất thời xúc động ôm Khả Ly ra khỏi quán bar bị gió lạnh thổi tới cũng cảm thấy hơi choáng váng.

      thể lái xe được rồi, tự ngăn chiếc taxi, lên xe nhàng lay Khả Ly hỏi, "Tỉnh! Nhà ở đâu? Tôi đưa về!"

      " cần! Tôi có nhà, tôi muốn về!" Khả Ly hét ầm lên lại ôm Phong Chi Thu chặt hơn, thấy buồn ngủ quá, ánh mắt cũng mở ra nổi nữa rồi, nhưng trong lòng vẫn hơi thanh tỉnh, biết ở trong lồng ngực của ta.

      Cái ôm này khiến cảm thấy an tâm, Phong Chi Thu nhìn Khả Ly núp ở trong lồng ngực của giống hệt con mèo , phát thế nhưng thích loại cảm giác này, vì thế phân phó lái xe : "Đến khách sạn Hoàng Gia!"

      Khách sạn Hoàng Gia cũng cách xa. Ngay bờ sông Z, kiến trúc bên ngoài của khách sạn được thiết kế theo phong cách Châu Âu, bên trong cũng cực kỳ hoa lệ, trực tiếp vào 'phòng Tổng Thống', vừa về nước ở đây, cái nhà kia, muốn trở về nữa.

      đặt Khả Ly lên chiếc giường lớn, cảm thấy mình thực cần tắm nước lạnh cái, bé liều mạng này dọc theo đường ở trong lòng cứ luôn an phận mà cọ xát, thế nhưng khiến cơ thể căng cứng, có loại xúc động khống chế được.

      Nhất định là vì uống quá nhiều, vẫn luôn cho rằng tự chủ hơn người lại gần như bị sụp đổ, Khả Ly hoàn toàn chịu buông ra.

      "Đừng rời khỏi tôi!" giống như ôm món đồ chơi quý, còn nhớ con búp bê đặc biệt thích khi còn bé, đáng tiếc vô luận cầu xin như thế nào, vẫn bị hai người chị kia khiến nó vỡ tan tành tứ chi tách rời .

      Sau này có kinh nghiệm, hề biểu ra thích bất kỳ thứ gì ở trước mặt bọn họ, bởi vì chỉ cần thích nhất định bọn họ phá hư, nếu tỏ ra quan tâm bọn họ đả động đến .

      Nhưng thích , biết hôm nay lần đầu tiên khi nhìn thấy thích rồi, cho nên dù vốn chán ghét ngồi bên cạnh những người đó vẫn cứ chịu rời , nhưng lại vẫn do dự mà dám tiến lên.

      nghĩ tới cuối cùng vẫn lấy dũng khí chạy tới trước mặt , còn đưa về nhà nữa? Vì sao bị hôn mê như vậy, sớm biết uống nhiều rượu như vậy.

      Gặp được là do ý trời sao? Mỹ An từng nhất định phải giao lần đầu tiên cho người trong lòng. Nhưng lại có người trong lòng, ngờ hôm nay vân khí lại tốt như vậy có thể gặp được .

      Bọn họ chắc chắn có tương lai, nhưng bọn họ có tối nay phải sao?

      "Ôm tôi!" Bởi vì Khả Ly ôm buông, hai người cùng nhau ngã ở giường, thân thể nho dưới thân này hết sức mềm mại, người truyền đến mùi thơm của cơ thể nhàn nhạt làm cơ thể cứng lại.

      Khả Ly đột nhiên lớn mật, đôi môi non mềm của mơn trớn mặt của cuối cùng cũng tìm được môi của rồi, nhưng cũng biết hôn môi như thế nào, nhàng che phủ môi của lại có hành động gì.

      va chạm trúc trắc này dụ dỗ Phong Chi Thu thành công, đến quán Bar chính là vì muốn tìm kích thích ! Bỗng nhiên cũng muốn nghĩ nhiều nữa, buông lỏng cơ thể hôn sâu. ra cái miệng nhắn của lại ngọt như vậy, nụ hôn này làm muốn ngừng mà được.

      Khả Ly theo bản năng vươn hai tay ôm cổ của , cảm giác kích động xa lạ truyền khắp toàn thân, cảm thấy trong thân thể giống như toát ra từng đợt từng đợt lửa nóng, chân thon dài cũng bất giác quấn lên cái hông của .

      Phong Chi Thu cảm nhận được nhiệt tình đáp lại, mội bàn tay to lớn cũng dạo chơi người , rất nhanh quần áo của hai người bị vứt khỏi giường.

      Phong Chi Thu rời khỏi môi Khả Ly, trượt theo sườn mặt xuống đến cổ sau đó là bả vai tròn trắng như tuyết, cuối cùng ngừng lại ở nơi đẫy đà trước ngực vừa vặn tay nắm kia.

      Nụ hoa màu phấn hồng bị ngậm trong miệng, dùng đầu lưỡi trêu chọc tại những nơi mẫn cảm kia, khiến cho Khả Ly nhịn được mà phát ra từng tiếng rên rỉ , cảm giác này vừa xa lạ lại vừa tốt đẹp.

      Ánh trăng nhìn trộm xuyên qua rèm cánh cửa sổ sát đất mở rộng, Phong Chi Thu cũng có thời gian ngẩng đầu nhìn dáng người hoàn mỹ vô khuyết dưới thân này, bởi làn non mịn bóng loáng tuyết trắng của làm cho thích muốn buông tay.

      Cuối cùng kích tình lên cao cách nào chịu đựng được nữa, làm cho tách cặp đùi mà ngượng ngùng theo bản năng khép chặt lại ra. Khả Ly mở đôi mắt mê mang nhìn nhìn , cảm giác được vật cứng rắn gì đó đặt ở nơi mềm mại của .

      Nơi đó bởi vì được mơn trớn trở nên trơn, nhưng xâm nhập đầu tiên này vẫn làm Khả Ly đau đến mức kêu ra tiếng .

      "Đau quá!"

      " ------" Phong Chi Thu kinh ngạc, cũng chưa say đến mức như vậy, biết mình đụng phải cái gì, theo phản ứng vô cùng lưu loát của vừa rồi nên nghĩ đến, muốn chạm vào xử nữ, nhưng bây giờ dừng lại được, cơ thể của rất muốn .

      Khả Ly cảm thấy cái loại đau đớn như bị xé rách vậy, nhịn được đánh Phong Chi Thu khóc thút thít: "Đau quá! Tôi cần, là người xấu!"

      Phong Chi Thu nghe lời oán giận của , cố nén xức động gần như muốn nổ tung, hôn lên môi của , nụ hôn cảm xúc mạnh mẽ, cộng thêm những cái vuốt ve nhàng làm Khả Ly từ từ buông lỏng.

      Ở nơi hai người kết hợp truyền đến cảm giác tê dại đến kỳ dị, Phong Chi Thu chỉ cảm thấy bị bao chặt chẽ gì sánh nổi, hoa tâm nóng như lửa của chặt chẽ bao lấy , làm rốt cuộc thể khống chế thét lớn tiếng sau đó nhanh chóng phun ra.

      Đêm giống như rất dài, lại dường như rất ngắn, trừ bỏ lần đầu tiên là dễ chịu ra, kỹ xảo cao siêu của Phong Chi Thu làm cho Khả Ly quên hết khó chịu của cơ thể, lần lại lần bị đưa lên đỉnh cao vui sướng.

      Khi tỉnh lại, trời tờ mờ sáng rồi, cả đêm Phong Chi Thu giống như muốn như thế nào cũng thấy đủ rốt cục đến buổi sáng cũng ngủ say rồi, Khả Ly nhàng nhấc ra cánh tay ôm còn có cái chân gác người xuống giường.

      Chịu đựng đau nhức khắp người tìm quần áo mặc tốt, cuối cùng nhìn người đàn ông ngủ say giống như đứa sâu liếc mắt cái lặng lẽ rời khỏi phòng.

      Ngồi taxi, đột nhiên rơi lệ, đêm này điên cuồng biết bao! Cái này cũng chính là chuyện kích thích nhất làm trong cuộc đời này, tại thậm chí ngay cả tên của cũng biết, nhưng lại tuyệt hối hận, nhưng từ nay chỉ có thể đặt ở trong lòng, về sau bọn họ vẫn là những ngừoi xa lạ chút quan hệ nào.
      hoadaoanh, sanone2112, huyenlaw684 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 09: Cha con đối chiến

      "Chi Thu. . . . . . Chi Thu trở về chưa?" Trong phòng họp khí khái sáng ngời chỉ có hai người, người hỏi là tổng giám đốc tập đoàn Hải Liên Phong Hải.

      Thư ký Tề Đông thân tây trang bảo thủ phẳng phiu lại trung thành theo Phong Hải nhiều năm, ông khẽ gật đầu : "Thiếu gia về được ba ngày rồi, ở Hoàng Gia, muốn liên lạc với cậu ấy sao?"

      " cần! Xác định thằng bé trở lại là tốt rồi, tiệc đính hôn chuẩn bị xong chưa?" Phong Hải thở dài tiếng, suy sụp ngồi xuống.

      "Đều chuẩn bị tốt, tổng giám đốc nhất định phải làm như vậy sao? Chị sợ thiếu gia . . . . . ."

      "Nó xuất , thằng bé ở nước ngoài nhiều năm như vậy, lần này tôi dùng tin tức bị bệnh nặng và tái hôn nhất định có thể buộc nó thân, dù sao thằng bé vẫn cho rằng Hải Liên phải là của mẹ nó, cho nên lần này thằng bé đồng ý sắp xếp của tôi." Giờ phút này Phong Hải chút cũng giống ông chủ công ty lớn bình thường xử quyết đoán cương nghị thương trường, mái tóc hoa râm cùng với biểu tình mất mát trông giống cụ già gần đất xa trời hơn.

      Khối u não chuyển biến xấu làm cho ông có nhiều thời gian cải thiện quan hệ với con trai, thành tựu của Phong Chi Thu ở nước ngoài mấy năm nay cũng tồi, nhưng sinh hoạt cá nhân lại quá phóng túng, hơn nữa hề có vẻ xác định ra đến, cho nên ông phải dùng cách của ông để định ra hôn cho nó mới được.

      Chính là con của nhà họ Mạnh, ông chỉ liếc mắt cái liền cảm giác kỳ dị nhất định thích hợp với đứa con trai phóng đãng kềm chế được của mình, ông biết con trai nhất định trở về gấp để ngăn cản bữa tiệc đính hôn này, theo tác phong trước nay của nó rất có thể trực tiếp cướp muốn đính hôn cùng ông, mà đây chính là mục đích của ông.

      Trong 'phòng tổng thống' lộ vẻ xa hoa, thân thể tráng kiện của Phong Chi Thu, mặt thay đổi thoải mái nằm ngửa mặt giường lớn, diện mạo xinh đẹp, dáng người nóng bỏng làm mình.

      Nếu phải hạ thân cứng rắn như sắt, nhất định càng thêm ảo não, đêm qua ta đưa về 'phòng tổng thống' của khách sạn, còn tưởng rằng mình may mắn, lại vẽ lên người đàn ông có tiền lại đẹp trai, mà ta chỉ coi như công cụ phát tiết lần xong cứ thế ngủ.

      Cho nên sáng sớm thể ra sức quyến rũ, bằng hiểu có còn cơ hội trở lại giường của chàng đẹp trai này hay , móng tay dài sửa sang tỉ mỉ cũng bôi lên lớp sơn móng tay đỏ trượt đường từ bộ ngực rắn chắc của Phong Chi Thu xuống dưới, trực tiếp cầm cái cục cưng khiến cảm nhận đến cực khoái kia, đầu lưỡi cũng vẽ vòng tròn tại hai viên đậu đỏ ngực , tay nhàng trượt lên xuống, tuy rằng nơi đó rất cứng rắn, nhưng thực hoài nghi rốt cuộc là do sức quyến rũ của bản thân hay vẫn là do phản ứng tự nhiên lúc sáng sớm, kỳ trong lòng cảm thấy chắc là lý do sau, ý nghĩ này khiến rất buồn bực, bất quá cũng vẫn có buông tha cho.

      Phong Chi Thu cũng rất buồn bực, đêm kia trôi qua vài ngày, cái bé kia sáng sớm biến mất vô ảnh vô tung, cũng rất kỳ quái chính mình thế nhưng hề phòng bị mà ngủ say như vậy, vậy mà phát rời , hơn nữa trừ bỏ có thể nhớ da thịt vô cùng mềm mại giống như trẻ con của cùng với tiếng thở dốc khi kích tình với đến cao trào ra chút manh mối đều có, tại có muốn tìm cũng có thông tin, điều này làm cho hết sức phiền muộn.

      Ngẩng đầu liếc mắt nhìn co diễm lệ bện việc người mình cái, đột nhiên thấy hết sức chán nản, đẩy ta ra lập tức đứng dậy vào phòng tắm, chuyện của lão già cũng làm phiền lòng, tại rảnh nhớ đến đó.

      Tắm rửa sạch , cả người cũng có tinh thần lên ít, Phong Chi Thu ra khỏi phòng tắm phát người phụ nữ kia tự giác rời , xem ra vẫn là người phụ nữ thức thời, tùy tiện mặc bộ quần thoải mái màu sậm, bộ quần áo đơn giản bình thường có thể thấy đầy đường, sợ rằng chỉ có LOGO mới có thể cho thấy giá trị của nó, bởi vì bằng dáng người cùng khí chất quý tộc trời sinh của Phong Chi Thu cho dù là mặc T-shirt cùng quần bò phổ thông nhất cũng vẫn vô cùng xuất sắc.

      "A Nguyên, có tài liệu chưa?" Trước khi ra ngoài Phong Chi Thu gọi điện thoại cho bạn tốt.

      " có, lão gia nhà cậu thưởng thức đúng là đặc biệt đâý!" Thẩm Trọng Nguyên chút khách khí cười, và Phong Chi Thu là bạn học lúc học trung học ở nước ngoài, quan hệ cũng bình thường, đối với mối quan hệ lanh cứng của và cha cũng nhất thanh nhị sở.

      "Lải nhải ít thôi! Mình lập tức tới ngay!" Phong Chi Thu cúp điện thoại, vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn đến mức khiến người phục vụ hành lang nhịn được mà sợ run cả người, sớm biết gương mặt của chàng đẹp trai giàu có này luôn bộ dọa người như vậy nghĩ hết biện pháp tranh thủ để được đến phục vụ tại phòng của ta rồi, vẫn còn tốt là ra tay rất rộng rãi, bằng là thua lỗ, tổn thất ít tế bào.

      Phong Chi Thu lật lật lại hai tờ giấy mỏng manh mấy lần, mới lạnh lùng với Thẩm Trọng Nguyên: "Cuối cùng năng lực của cậu có hạn, hay bé kia thực quá lánh đời? Chẳng lẽ bức hình nào sao?"

      giấy chính là sơ lược lý lịch cuộc đời của Mạnh Khả Ly, hóa ra là con do tình nhân sinh ra, khó trách tuổi còn thế nhưng có thể khiến cho lão già chú ý, chỉ có điều bức hình thẻ học sinh kia cũng được lắm, tóc mái dài che gần hết khuôn mặt gầy bằng bàn tay to, ánh mắt cũng bị kính mắt che kín, trừ bỏ làn da khá tốt căn bản có ưu điểm gì khác, biết quyến rũ cái lão già bất tử kia bằng cách nào, khó có thể nào là được người mẹ nhân tình kia của ta dạy cho cái kỹ xảo hơn người nào đó sao?

      "Cậu cũng nên oan uổng em chứ, cho nên tôi mới khẩu vị lão già nhà cậu đặc biệt đâu, nha đầu kia hình như rất đơn thuần, tra ra được chút gì đó, ở trường học cũng rất điệu thấp, bình thường cũng chưa từng chụp ảnh, ngay cả hình ảnh đăng ký này vẫn là trực tiếp lấy được từ trường học." Thẩm Trọng Nguyên vội vàng giải thích, đùa, có thể vô dụng, nhưng thể hoài nghi năng lực làm viêc của được.

      "Đơn thuần?" Phong Chi Thu cười lạnh tiếng, " đơn thuần có thể làm cho cái Lão Hồ Ly sống độc thân mười năm năm quyết định tái hôn? Cậu điều tra về bệnh tình của ông ấy là sao, kia rất tinh ranh, đoán chừng gả lại đây vài ngày có thể ngồi hưởng tập đoàn Hải Liên."

      "Cậu phải để ý cái công ty của ông già kia sao?"

      "Tôi đặt nó ở trong mắt, nhưng công ty này có rất nhiều tâm huyết của mẹ tôi, quyết thể để người phụ nữ khác ngồi mát ăn bát vàng!" Phong Chi Thu hung hăng nhìn Mạnh Khả Ly trong tài liệu cái, trầm giọng : "Có thể gặp này ở đâu!"

      "Cái này? Dường như hơi khó, ấy học nữa, khoảng thời gian trước mẹ ấy bị bệnh, có mấy ngày còn đến bệnh viện, nhưng ngày hôm qua xuất viện về nhà, cả ngày đều ở trong nhà căn bản là ra khỏi cửa ."

      "Vậy thôi , dù sao còn vài ngày nữa chính là tiệc đính hôn, trực tiếp đến trường là được!"

      Thẩm Trọng Nguyên nhàn nhã uống ngụm trà : "Cậu muốn loại trừ này, vậy tôi có nên thông báo cho tình báo viên làm bùng nổ tin tức này!"

      Phong Chi Thu trừng mắt liếc ta cái gì nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :