1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 106: TÌNH ĐỊCH XUẤT

      "Hạo, rất tốt với em." Giản Nhụy Ái ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo nước mắt.

      Nước mắt kia như có ma lực, chặt níu lấy lòng của Đơn Triết Hạo buông: "Tiểu Nhụy, ngoan, đừng khóc, đau lòng."

      Giản Nhụy Ái choàng tay ôm lấy cổ , ôm chặt: "Hạo, chúng ta trở về nước, tại liền, em muốn ở lại chỗ này, có được hay ."

      tệ, Maldives, được đến rồi, nên về thôi, muốn ở lại chỗ này nữa, lần này may mắn có thể thoát, nếu như lần sau gặp phải nguy hiểm, vậy phải làm thế nào.

      muốn rời khỏi Đơn Triết Hạo, cũng muốn gặp nguy hiểm.

      " tại sao?" mặt Đơn Triết Hạo tràn đầy nghi ngờ: "Được, chúng ta trở về nước." Giọng mang đầy vị cưng chiều.

      "Cám ơn , Hạo." Giản Nhụy Ái hạnh phúc chui vào trong ngực Đơn Triết Hạo

      Lần du lịch này, xảy ra trận vui vẻ lại hoảng sợ, rồi thời gian du lịch khá dài, cho nên, chuyện của công ty có lẽ cũng chất đầy.

      là ông chủ lớn nên công việc bận rộn hơn người, Đơn Triết Hạo lại sợ Giản Nhụy Ái ở nhà mình bị chuyện cũ ám ảnh, nên thường gọi điện bảo Y Thiếu Thiên mang công việc về nhà cho làm, nửa thời gian ở bên cạnh Giản Nhụy Ái, nửa dành cho công việc, như vậy bài trừ lẫn nhau.

      Sáng sớm, Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo bận rộn đến bể đầu sứt trán, cũng thể gíup đỡ cái gì, chỉ có thể tận lực quấy rầy đến .

      "Bà nội, bà làm gì thế." Giản Nhụy Ái thấy bà nội trong hoa viên, tròng mắt vui mừng, phải là người hoa, nhưng nhìn bà nội tỉ mỉ chăm sóc hoa như thế, mỗi bồn hoa đều vô cùng xinh đẹp

      Trong lòng khó tránh khỏi ngứa ngáy chút.

      Bà nội luôn bận rộn, đầu tóc bạc trắng tắm trong ánh mặt trời nhưng gương mặt hề tái nhợt, tỉ mỉ chăm sóc từng đóa hoa.

      "Tiểu Nhụy, cháu đến rồi à, mau đến giúp bà nội xem những đóa hoa này có xinh đẹp hay ?" mặt bà nội lộ ra nụ cười hài lòng.

      Giản Nhụy Ái dám chậm trễ, bước đến, ngắm nhìn những đóa hoa: "Rất nhiều hoa, cũng rất đẹp."

      "Đúng vậy! Bà nội già rồi có chuyện gì để làm, chỉ có hoa làm bạn! Chờ đóa hoa nở rộ, ngắm thời khắc đẹp nhất của đóa hoa." Đôi mắt bà nội tràn đầy hạnh phúc

      "Đúng vậy! Chờ vườn hoa nở rộ, vậy là đẹp sao tả xiết." Giản Nhụy Ái mỉm cười .

      Bà nội nhìn gương mặt tươi sáng của Giản Nhụy Ái, mỉm cười : "Tiểu Nhụy, cám ơn cháu, cám ơn vì cháu ở lại nhà họ Đơn, từ khi cháu đến nhà họ Đơn, nhà này mới đúng là gia đình."

      Lời làm lòng Giản Nhụy Ái trở nên ấm áp, bà nội luôn là chân thành như vậy, mỉm cười mà : "Bà nội, bà cần như vậy, có thể vào nhà họ Đơn, có thể ngày ngày trò chuyện cùng bà nội, con cảm thấy rất vui vẻ, con cũng thấy mình rất may mắn, gặp được bậc trưởng bối thông tình đạt lý như bà."

      "Ha ha, cái miệng này, chính là ngọt, bà nội rất cháu!" Từ tận đáy lòng của bà nội luôn thiện lương của Giản Nhụy Ái

      là cháu dâu, ông trời rất ưu đãi cho nhà họ Đơn rồi.

      Dì Ngọc đến, cung kính : "Thiếu phu nhân, tiểu thư Trác cùng cậu Quyền Hàn đến, bảo là muốn tìm thiếu phu nhân ."

      Bà nội vừa nghe vội vàng : "Mau mau. . . . . . Mời bọn họ vào phòng khách ."

      Giản Nhụy Ái cũng biết hai người bọn họ đến, trong lòng càng vui mừng, nghiêng đầu nhìn bà nội, lấy được ngầm đồng ý của bà, vui vẻ chạy , từ khi du lịch đến giờ, rất lâu rồi được nhìn thấy Trác Đan Tinh và Quyền Hàn rồi.

      "Chậm chút, nên nhanh." Bà nội phía sau, kinh hồn bạt vía khi nhìn chạy, mang thai, lỡ ngã xuống hay rồi.

      Tròng mắt của Quyền Hàn quét nhìn hoàn cảnh chung quanh, Trác Đan Tinh thở dài : " là đẹp, nghĩ đến Nhụy Ái lại được ở nơi như thế này."

      "Đan Tinh, Quyền Hàn. . . . . ." Giản Nhụy Ái mỉm cười chạy đến.

      Mấy tiếng la, hề che giấu nội tâm hưng phấn của , nhìn bọn họ, vô cùng vui vẻ, Trác Đan Tinh chạy tới, cùng nhảy nhót

      "Nhụy Ái, chúng ta đến đây để xem cuộc sống của cậu, nghĩ đến tháng ngày của cậu lại trôi qua tự tại như thế! trách được chuyện vì sao lại muốn về lại nhà Nhân Ái." Trác Đan Tinh mang theo tức giận, ngón tay ngắt gương mặt Giản Nhụy Ái, đúng là tròn trĩnh hơn hẵn.

      "Đan Tinh, lâu gặp, cần vừa thấy mặt ta trách móc chứ, cậu cũng phải biết tôi rất nhớ hai người mà!" Giản Nhụy Ái ôm Trác Đan Tinh

      "Chúng tôi cũng vậy!" Hai người ôm lấy nhau.

      Tiếng cười rộn vang tràn ngập khắp phòng khách, Giản Nhụy Ái bỏ tay Trác Đan Tinh ra, nhìn Quyền Hàn, mấy ngày thấy, Quyền Hàn càng ngày càng chững chạc: " Quyền Hàn. . . . . ." Nhào vào trong ngực của . Luôn là thế, chỉ cần ở bên cạnh Quyền Hàn là lại như đứa em chưa trưởng thành.

      "Nhụy Ái, phải cậu Maldives chơi rồi mua quà về cho chúng tôi sao, quà đâu." Trác Đan Tinh nhìn hai người ôm ấp như thế, trong lòng có chút vui, chuyển hướng qua đề tài mới

      Giản Nhụy Ái kịp phản ứng, buông Quyền Hàn ra, mặt vẫn là nụ cười vui vẻ: "Dì Ngọc, phiền dì lên phòng lấy mấy món quà xuống"

      lôi kéo Trác Đan Tinh và Quyền Hàn ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, vừa vừa cười, kể cho bọn họ nghe về chuyến du lịch đến Maldives của mình, lời hề che giấu phấn kích

      Sau khi đưa quà tặng cho Trác Đan Tinh và Quyền Hàn, cũng đưa bọn họ vòng quanh nhà họ Đơn.

      Từ lúc Quyền Hàn tiến vào nhà họ Đơn, mắt có rời khỏi người Giản Nhụy Ái, nghĩ Đơn Triết Hạo lại chăm sóc Giản Nhụy Ái chu đáo đến vậy, thấy lên cân, nụ cười cũng hạnh phúc hơn xưa. Nội tâm lo lắng của được buông lỏng hơn, Giản Nhụy Ái thích là tốt.

      Trác Đan Tinh có chút giật mình, biết Đơn Triết Hạo là người có tiền, nhưng có nghĩ Đơn Triết Hạo lại giàu có đến thế, căn biệt thự này tựa như hoàng cung dát vàng

      Khi đến giờ ăn tối, Đơn Triết Hạo buông thả công việc, xuống dưới lầu thấy cùng trò chuyện với Quyền Hàn và Trác Đan Tinh, kinh ngạc mấy giây, trong mắt luôn xem Quyền Hàn là tình địch, nên khi nhìn Giản Nhụy Ái ngồi bên cạnh ta, bộ dáng khép nép , khiến cho lòng thoải mái.

      "Quyền Hàn và Trác Đan Tinh đến." Dù lòng Đơn Triết Hạo cảm thấy khó chịu, nhưng với cương vị chủ nhà vẫn đến chào hỏi

      Trán Đan Tinh hướng về Đơn Triết Hạo tươi cười, nghĩ đến việc chỉ mới gặp Đơn Triết Hạo có vài ngày mà ta lại đẹp hơn mấy phần, trách được Giản Nhụy Ái cứ mê mẩn ta.

      Giản Nhụy Ái thấy Đơn Triết Hạo xuống, lập tức rời khỏi người Quyền Hàn, ngồi xuống bên cạnh Đơn Triết Hạo, cánh tay nhàng khoác lên cánh tay như thể đó là việc vẫn thường làm: "Hạo, công việc làm xong rồi sao, đói bụng ?"

      "Chậc chậc. . . . . . Nhụy Ái, nhất định phải biểu ngọt ngào như vậy sao? là khiến người ta ghen tỵ, thấy đúng ." Trác Đan Tinh nhàng khoác vai Quyền Hàn, hỏi cách thân mật

      Quyền Hàn bị Trác Đan Tinh kéo kéo cánh tay, giật mình mà hoàn hồn lại, mặt lúng túng:"Phải . . . . . Phải . . . . ."

      Giản Nhụy Ái nhìn ra vẻ hoang mang của Quyền Hàn, có chút đau lòng, dù sao vẫn luôn xem Quyền Hàn là em của mình, nên cũng muốn khó xử: "Chúng ta ăn cơm ."

      Đơn Triết Hạo khoác tay lên bả vai Giản Nhụy Ái, hai mắt tràn đầy ý địch mà liếc nhìn Quyền Hàn, hành động trong im lặng, chứng tỏ chủ quyền với Quyền Hàn

      Quyền Hàn nhìn động tác ngây thơ của Đơn Triết Hạo, tức giận, ngược lại càng cảm thấy vẻ ngây thơ của Đơn Triết Hạo khá đáng , nó chứng tỏ rằng ta quan tâm Giản Nhụy Ái

      Bà nội nở nụ cười tươi vào: "Đúng, ăn cơm là lớn chuyện."

      Mọi người bị bà nội chọc cho buồn cười.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 107: TIỂU CẢNH VÀ NỤ NỤ

      Năm người ngồi ở bàn ăn, Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái ngồi bên cạnh nhau, còn Trác Đan Tinh và Quyền Hàn ngồi đối diện bọn họ. Bà nội ngồi ở vị trí chính giữa; bàn bày đầy thức ăn thịnh soạn.

      khí trở nên cực kỳ quái dị. Bà nội đánh vỡ khí yên tĩnh: "Nhanh lên chút ăn. Tiểu Nhụy, ăn nhanh lên chút."

      "Dạ." Gương mặt Giản Nhụy Ái ửng đỏ, giật mình tỉnh giấc. Nhiệt tình gắp thức ăn cho Trác Đan Tinh: "Đan Tinh, ăn nhiều chút."

      Trác Đan Tinh cười cầm chén nhận lấy món ăn: "Chỉ có Nhụy Ái là hiểu khẩu vị của tớ nhất"

      "Cái đó là đúng, với lại chúng ta cùng lớn lên bên nhau rồi kia mà. Quyền Hàn, đây là thịt ba chỉ, là món ăn thích nhất đó. . . . . ." Giản Nhụy Ái gắp thịt cho để vào trong chén Quyền Hàn. ngờ Đơn Triết Hạo nhanh tay hơn, lập tức cướp miếng thịt kho ấy .

      Giản Nhụy Ái ngây ngẩn cả người, chẳng phải rất ghét thịt ba chỉ đó sao. Quả nhiên ngoài dự đoán, Đơn Triết Hạo đem thịt ba chỉ kia ném lại trong dĩa

      Mỗi người đồng loạt đưa đôi mắt kỳ quái nhìn Đơn Triết Hạo

      Có lẽ cũng cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình. mặt thoáng qua tia lúng túng. Nâng mắt lên, tiện tay gắp khối ớt xanh bỏ vào trong chén Giản Nhụy Ái: "Mau ăn , nhìn cái gì vậy?."

      Giản Nhụy Ái uất ức nhìn khối ớt xanh trong chén của mình, chẳng mình thích ăn ớt xanh từ khi nào nữa. Hơn nữa, nhiều ớt xanh như thế, cảm thấy rất nhứt đầu

      Cũng biết ớt xanh này biểu cho cái gì. Rồi bỗng dưng ớt xanh trong chén như mọc cánh bay lên. "Tiểu Nhụy, đừng ăn ớt xanh." Quyền Hàn giúp

      Mấy câu đó, cứ như là thuốc tiên có thể cứu sống Giản Nhụy Ái. Đợi đến lúc như nhận được chiếc phao cứu sinh Đơn Triết Hạo lại đưa miếng ớt xanh vào trong chén ."Ai ấy thích ăn ớt xanh, ấy thích ăn ớt xanh vô cùng."

      Lại nhìn chén ớt xanh của . " ấy sắp trở thành vợ của tôi, chẳng lẽ tôi cũng biết ấy muốn ăn gì à?."

      Hai người đàn ông trưởng thành cứ mãi cãi nhau trước mặt Giản Nhụy Ái, đây là vì chuyện gì thế

      Bà nội đưa đôi mắt bất đắc dĩ nhìn hai người đàn ông kia tí. Sau đó cố ý kéo Giản Nhụy Ái và Trác Đan Tinh rời

      Ba người phụ nữ ngồi ở phòng khách xem ti-vi. Còn hai người đàn ông lại ở trong bàn ăn tranh luận chuyện

      Trác Đan Tinh vẫn cảm thấy yên lòng thay Quyền Hàn. cảm thấy Quyền Hàn là kẻ lỗ mãng, nhưng lại chẳng thể bỏ được . Nên thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Quyền Hàn.

      Nhưng khi thấy Giản Nhụy Ái cứ phấn đầu vì Quyền Hàn lại đau lòng. Thời điểm nhà rộn tiếng cười, bỗng có ba người khách xuất , đó là người đàn ông và hai đứa trẻ.

      "Vợ à, em nhớ chồng mình sao."

      chờ Giản Nhụy Ái kịp phản ứng, đứa bé nhảy bổ vào lồng ngực Giản Nhụy Ái. Giọng ngây thơ nhưng lời ra lại phù hợp với lứa tuổi.

      Khiến Giản Nhụy Ái chỉ có thể ngẩn người. Đợi đến lúc Giản Nhụy Ái phản ứng kịp vật người bị Đơn Triết Hạo ném qua bên

      Cụ Duệ Tường nghĩ đến việc Tiểu Cảnh lại hoạt bát như thế, dắt tay của cậu bé hướng về phía bà nội giải thích: "Bà nội, bọn nhớ Nhụy Ái. Mẹ của nó bận công việc nên đành mang nó đến đây chơi mấy ngày. Cháu có chút việc bên hội nhạc, đến khi xong việc đến đón tụi nó ngay."

      còn tính hướng về phía Quyền Hàn và Trác Đan Tinh gật đầu cái coi như lễ phép chào hỏi, xong rời ngay.

      " được." Đơn Triết Hạo lạnh lẽo , cúi đầu nhìn tên nhóc vô lễ với Giản Nhụy Ái. Thấy nó cứ tự nhiên mà vây lấy ngực Giản Nhụy Ái, rồi còn nhìn mình lom lom. cũng chịu yếu thế, cứ nhìn chằm chằm lại thằng bé.

      Hai người mới vừa gặp nhau vậy mà có mùi thuốc súng

      Đứa bé cười cười, hất tay Cụ Duệ Tường ra, tới bên cạnh bà nội, ôm lấy bà nội. "Dì ơi! Dì xinh đẹp"

      Bà nội bị đứa bé làm cho vui vẻ. Lập tức cười tươi "Đứa , bà nội già rồi, sao lại gọi là gì, nhưng cháu rất đáng ."

      " già. mặt bà nội vẫn chưa có nếp nhăn, vừa nhìn thích, gương mặt bà nội rất xinh đẹp. Tiểu Cảnh nhìn thế nào cũng giống bà già"

      Những người lớn ở trong phòng, trừ bà nội ra, ai nấy đều bị mấy đứa trẻ mà cho giật mình vì trình độ lấy lòng của bọn trẻ này vô cùng lợi hại.

      Đơn Triết Hạo biết để hai đứa bé ở lại nhà mình, nhất định hai chúng nó lật trời. biết Cụ Duệ Tường nghĩ như thế nào mà dẫn hai đứa trẻ đến đây vì thế cách kiên định: " được. Bọn họ thể ở lại chỗ này. Duệ Tường. Cậu dẫn chúng nó đến từ đâu đưa chúng nó về chỗ đó."

      Giản Nhụy Ái chẳng biết nên khóc hay cười, vội vàng kéo ra nụ cười. Bế đứa bé lên."Hạo, bọn chúng chỉ là trẻ con, cần so đo vậy. Hãy để cho bọn nó ở lại đây , chẳng phải Duệ Tường , chỉ mấy ngày thôi sao."

      "Đúng vậy, Hạo, bà cũng rất thích hai đứa trẻ này. Cháu cho chúng ở lại đây . Cũng để cho Giản Nhụy Ái học tập cách chăm trẻ luôn, chẳng phải nó cũng mang thai rồi sao." Bà nội rất thích Nụ Nụ và Tiểu Cảnh, lại nhìn đến đôi mắt đỏ hoe tràn ngập nước mắt của Nụ Nụ, bà có hơi đau lòng.

      " trai, có thể cho tụi em ở lại đây được ? Mẹ em có ở đây, chồng em phải làm kiếm tiền. Tụi em có nhà để về . . . . ." Nụ Nụ lôi lôi cánh tay của Đơn Triết Hạo, lời cầu khẩn

      "Thôi , cần giả bộ đáng thương. Cụ Duệ Tường, mang chúng ."

      "Nụ Nụ, chúng ta cần cầu xin ta, chúng ta . Vợ à, em cũng thể ở đây nữa, theo thôi." Lúc Tiểu Cảnh chuẩn bị , cũng dắt tay Giản Nhụy Ái như muốn theo cậu bé.

      Quyền Hàn tiến lên ."Đơn Triết Hạo chứa hai cháu, nhà cậu có thể cho các cháu ở. Dù sao phòng ốc trong nhà cũng còn trống. Nhụy Ái, em cũng có thể về nhà ở, tiện để chơi cùng hai bé."

      Nụ Nụ và Tiểu Cảnh dù có thông minh như thế nào. Cuối cùng cũng chỉ là đứa bé, vừa nghe đến có chỗ ở, lại có thể chơi cùng Giản Nhụy Ái, nụ cười mặt lập tức nở ra, ríu rít : "Được."

      Bọn họ hoàn toàn đoán được chuyện ra Quyền Hàn cố kích tướng. biết Giản Nhụy Ái thể rời khỏi nhà họ Đơn, nhưng muốn để cho Đơn Triết Hạo đồng ý, chỉ biết dùng Giản Nhụy Ái làm bàn đạp.

      Kết quả Quyền Hàn đoán sai. Đơn Triết Hạo nhẫn nại được: "Được rồi, được rồi. . . . . . Tôi đồng ý cho hai đứa nhóc ở lại đây. Ở trong nhà, nếu dám loạn đến tôi đá chúng ra ngoài ngay lập tức."

      xong liền xoay người rời .

      Tiểu Cảnh cảm thấy rất ghét Đơn Triết Hạo. Đứng làm mặt quỷ với chiếc lưng của .

      Cụ Duệ Tường ngăn cản: "Tiểu Cảnh, con được làm như thế, chú trước. Các cháu ở đây phải ngoan ngoãn nhé, chờ lúc chú rãnh đoán cách cháu về, biết . À quên, phải gọi Nhụy Ái bằng chị Nhụy Ái nghe ?."

      Nụ Nụ ôm chặt lấy cổ Cụ Duệ Tường, vẻ mặt nặng nề khiến cho người bên cạnh vô cùng buồn cười.

      "Ông xã, chú sớm về sớm nhé, đừng nên để cơ thể quá mệt mỏi, phải biết nghỉ ngơi nhé."

      Cụ Duệ Tường sờ sờ chiếc mũi của bé, nở nụ cười vui vẻ. Nội tâm lạnh lẽo như bị hòa tan , với giọng cưng chiều: "Được rồi, hẹn gặp lại."

      "Hẹn gặp lại."

      Nụ Nụ nhìn Cụ Duệ Tường khuất, mới ngồi xuống ghế salon, vẻ mặt mấy vui vẻ. Tiểu Cảnh lại vô cùng vui vẻ khi được ngồi bên cạnh Giản Nhụy Ái .

      Trác Đan Tinh chẳng thể giải thích được những chuyện xảy ra. Nhíu mày, lên tiếng với giọng trêu đùa: "Nhụy Ái, từ khi nào cậu lại kiếm được chàng quá trẻ như thế này."

      "Đan Tinh, cậu đừng chọc quê tớ. Tiểu Cảnh, đứa bé xằng bậy. Cậu cũng tin sao."

      "Cháu phải xằng bậy. Cháu muốn lấy dì làm vợ."

      Đôi mắt của đứa bé, chứa đầy thâm tình. Tất cả mọi người đều bật cười ra tiếng

      Cả nhà vui vẻ lại thế nhưng ở lầu thượng, Đơn Triết Hạo lại vô cùng xem thường, quay về phòng và tiếp tục vùi đầu vào công việc.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 108: ĐỨA BÉ LƯƠNG THIỆN

      Hôm sau, Giản Nhụy Ái liền muốn dẫn Tiểu Cảnh và Nụ Nụ ra ngoài vui đùa chút.

      "Tiểu Cảnh, Nụ Nụ, các em muốn đâu chơi!"

      Nụ Nụ cười : " khu vui chơi."

      "Con cũng vậy muốn khu vui chơi."

      Đứa bé vẫn là đứa bé, nơi muốn luôn là những nơi đó, Giản Nhụy Ái cười : "Được, dì đồng ý với Tiểu Cảnh và Nụ Nụ."

      "Chúng ta có thể đừng để cho Sử tử cùng hay !" Tiểu Cảnh lạnh lùng hỏi.

      ‘Sư tử’ cái tên này làm cho Giản Nhụy Ái có chút hoài nghi, ai là sư tử vậy! Sau đó mới chợt hiểu ra, sư tử chính là Đơn Triết Hạo, khẽ mỉm cười: "Tiểu Cảnh, em được như thế, Hạo là bạn trai chị, trong bụng chị cũng mang đứa con của ấy, em như thế làm chị tức giận."

      "Được rồi! Em chỉ giỡn mà thôi, vợ à, nên tức giận." Tiểu Cảnh làm nũng

      Giản Nhụy Ái nhìn những biểu tình đáng mặt Tiểu Cảnh, tâm tình cũng tốt hơn, sờ sờ cái đầu của bé, phân phó: "Các em đợi ở đây... chị gọi ấy đến đưa các em ."

      cũng chẳng Đơn Triết Hạo có phản ứng gì về chuyện này, chỉ là nếm thử, làm sao biết có đồng ý hay . gõ cửa mấy tiếng, sau đó đẩy cửa vào, nhìn thấy Đơn Triết Hạo ngồi đối diện với máy vi tính, nghiêm túc làm việc.

      Đơn Triết Hạo có ngẩng đầu cũng biết là ai vào, lúc này, bà nội ngồi chăm sóc hoa trong phòng sách, vậy chỉ có Giản Nhụy Ái mà thôi.

      xoay ghế sofa lại, nhìn Giản Nhụy Ái, suy đoán này muốn xin xỏ cái gì.

      "Hạo, có làm việc sao! Em muốn mang Tiểu Cảnh và Nụ Nụ đến khu vui chơi, cùng cũng được." Giản Nhụy Ái ra sức cầu khẩn.

      " được, hôm nào khác , bao cả khu vui chơi, để cho các người được chơi thỏa thích." Khu vui chơi, ba chữ này khiến cho Đơn Triết Hạo mở rộng tầm mắt, đường đường là Tổng giám đốc Tập đoàn Đan Thị, mặc dù phải là đại minh tinh, nhưng ít ra cũng là nhân vật có tiếng ở thành phố này, tới đó rất rớt giá trị bản thân.

      Quan trọng nhất, nơi đó rất ồn ào và hỗn tạp, thích hợp cho phụ nữ có thai.

      " được, em đồng ý với Tiểu Cảnh và Nụ Nụ rồi, nếu như dẫn bọn họ , bọn họ tin tưởng em nữa, Hạo, đồng ý " Giản Nhụy Ái cũng biết Đơn Triết Hạo cự tuyệt, nên suy nghĩ về cách đối phó, chỉ có cách duy nhất đó chính là mỹ nhân kế.

      ngồi đùi Đơn Triết Hạo, hai cánh tay vòng qua cổ của Đơn Triết Hạo, khách khí mà làm nũng: " ? Nếu như cho phép chúng em , vậy em phải tìm cách để rồi."

      Đơn Triết Hạo muốn làm bộ kiên quyết cũng được, kéo cánh tay của :" là thua em rồi, thôi."

      Giản Nhụy Ái vui vẻ dắt tay hai đứa bé theo Đơn Triết Hạo đến khu vui chơi.

      Sắc mặt bốn người rất khác nhau, Giản Nhụy Ái và hai đứa bé rất vui vẻ, chỉ có vẻ mặt của Đơn Triết Hạo là đăm chiêu, vô cùng khó chịu.

      Thấy Đơn Triết Hạo như vậy, Giản Nhụy Ái cảm thấy vô cùng đáng .

      Khu vui chơi này được coi là nơi sang trọng nhất, là nơi chỉ dành cho những kẻ có tiền, khắp nơi đều là vàng, đặc biệt phát ra địa vị cao quý của người chơi.

      Có rất nhiều trò chơi, là những trò chơi được trẻ em khắp thế giới thích, còn có cả gian hẹn hò của những đôi tình nhân.

      Giản Nhụy Ái rất ít khi đến những khu vui chơi như thế này, nên đôi mắt trở nên sáng rực, nhìn những con đường vô cùng quyên rũ, chính thức bị hấp dẫn, rồi hai đứa bé bên cạnh cứ ríu rít khiến phải bật cười .

      "Bà xã ơi, chúng ta chơi Yun-night Speed ." Tiểu Cảnh hướng về phía Yun-night Speed tràn đầy ước mơ.

      Yun-night Speed, bốn chữ khiến Giản Nhụy Ái thiếu chút nữa hộc máu, cách nào tưởng tượng được đứa bé này lại đề nghị chơi Yun-night Speed.

      "Chị ơi!, cần chơi Yun-night Speed, chẳng lẽ chị chưa từng nghe đến việc chơi cưỡi ngựa sao?" Nụ Nụ nở nụ cười gian tà như thiên thần

      " được, cái loại đó nhàm chán muốn chết, chơi thuyền hải tặc."

      " được, trai phải biết nhường nhịn em , chúng ta vào cửa Thiên Ma ."

      "Em xem trai của em từ khi nào vậy? Em tìm chồng em mà xin , còn đây là bà xã của , phải nghe ."

      "Hu hu. . . . . ." Nụ Nụ mở to đôi mắt khóc rống lên

      Hai đứa trẻ là ồn ào, Giản Nhụy Ái bị buộc im lặng từ nãy giờ, rốt cuộc ngừng hầm hừ: "Được rồi, tất cả im lặng cho chị."

      "Chị à, em cãi nhau, chị đừng bắt tụi em về nhà, tụi em chơi cái gì cũng được ."

      Giản Nhụy Ái biết giọng của mình ban nãy có hơi lớn, khiến cho Nụ Nụ hoảng sợ, thấy bộ dạng uất ức của bé, có chút nhẫn tâm, vội vàng ngồi xổm xuống: " xin lỗi, Nụ Nụ, đều là lỗi của chị, nên lớn tiếng với cái em như thế."

      "Chị, đây là lần đầu tiên tụi em đến khu vui chơi, có thể em cãi nhau với nữa, chỉ cần chị đừng bắt chúng em rời ." Nụ Nụ nhìn Giản Nhụy Ái, đôi mắt long lanh nước mắt vô cùng đáng thương

      Trong giây phút đó, Đơn Triết Hạo ôm lấy Nụ Nụ, sắc mặt vẫn cứng ngắc như cũ, giọng có chút trìu mến: "Được rồi, chúng ta vào trong , khu vui chơi đóng cửa đó."

      Giản Nhụy Ái dắt tay Tiểu Cảnh, nhìn theo bóng lưng của Đơn Triết Hạo, trong lòng tràn đầy cảm động, biết Đơn Triết Hạo phải là người có tình nghĩa mà.

      Sững sờ mấy phút, cảm nhận được tay của mình bị lôi kéo, đưa đôi mắt nhìn vào đôi mắt vô tội của Tiểu Cảnh, mới phát ra mình mất thần.

      " thôi, Tiểu Cảnh."

      Vừa vài bước, phát Tiểu Cảnh dừng lại:"Tiểu cảnh, sao thế."

      Tiểu Cảnh hất tay Giản Nhụy Ái ra, chạy về phía tiệm đồ chơi, Giản Nhụy Ái vội vàng theo sau: "Tiểu Cảnh, sao vậy? Em muốn mua cái gì sao!"

      Đơn Triết Hạo cũng phát bọn họ tụt lại phía sau, khẽ cau mày bất mãn tới.

      Tiểu Cảnh có để ý tới Giản Nhụy Ái, lôi kéo ống tay áo Đơn Triết Hạo, cầu khẩn: " trai, em có thể tìm thấy Chihuahua rồi."

      Đó là bộ đồ chơi lắp ráp người có tên Chihuahua.

      " được." Đơn Triết Hạo nghĩ cũng có nghĩ liền cự tuyệt.

      Giản Nhụy Ái nhìn về vẻ mặt thất vọng của Tiểu Cảnh, có lẽ Tiểu Cảnh rất thích Chihuahua, nếu cố ý kéo tay bảo Đơn Triết Hạo mua cho bé, vì cậu bé biết Đơn Triết Hạo thích cậu bé cho lắm

      "Tiểu Cảnh, để chị mua giúp em." Giản Nhụy Ái đổi 20 xu, đua cho Tiểu Cảnh chuẩn bị liều mạng.

      "Cám ơn vợ."

      Tiểu Cảnh đáng , nhưng chữ vợ khiến Giản Nhụy Ái chịu nổi, sau khi lấy được tiền xu xong chuẩn bị đưa cho Tiểu Cảnh.

      Lại bắt gặp ánh mắt khinh thường của Đơn Triết Hạo, ôm lấy Nụ Nụ mang lòng hiếu kỳ, đến chỗ bán đồ chơi, bé cũng chưa có bộ đồ chơi lắp ráp.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiền xu trong túi Giản Nhụy Ái dần vơi , nhưng vẫn chưa thể gắp nổi chú Chihuahua nào.

      Cõi lòng Tiểu Cảnh càng thất vọng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cố nén để nó rơi ra: "Bà xã à, chơi nữa, thôi."

      Giản Nhụy Ái nhìn cái túi còn đồng tiền xu nào cả, rất xin lỗi Tiểu Cảnh: " xin lỗi, nếu chị. . . . . . Chị mua thêm."

      " cần, mặc dù em nghĩ muốn Chihuahua, nhưng lại muốn phiền chị."

      Nụ Nụ lôi kéo cánh tay Đơn Triết Hạo cầu khẩn: " ơi, cầu xin giúp của em tay , giúp em có Chihuahua được vậy ."

      " muốn." Đơn Triết Hạo hỏi.

      " bạn học ở lớp chúng em, bạn ấy bị bệnh bạch cầu, thường ngã bệnh, nguyện vọng lớn nhất của bạn ấy là Chihuahua, nhưng ba mẹ của bạn ấy có tiền, ba mẹ của bạn ấy đem tất cả tiền chữa bệnh cho bạn ấy, căn bản là mua nổi Chihuahua, hơn nữa chỗ chúng em ở có bán Chihuahua, à, có thể giúp tay ?"

      Hai đứa bé đưa ánh mắt khát vọng nhìn Đơn Triết hạo, đôi mắt đỏ ửng lên.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 109: CẦU HÔN GIÁ RẺ

      Đứa bé lương thiện lại tinh tế như thế cõi lòng Đơn Triết Hạo cứng rắn đến đâu cũng bị phá vỡ: "Được, đồng ý."

      "Cám ơn ." Nụ Nụ ôm lấy cổ Đơn Triết Hạo vui vẻ hôn lên má cái.

      Tiểu Cảnh cứ nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, mím môi lời nào.

      Giản Nhụy Ái nhìn hai đứa trẻ, trong lòng tràn đầy cảm thán cùng dịu dàng, sau đó lại nhìn Đơn Triết Hạo cố gắng thi thố

      nghĩ đến việc Đơn Triết Hạo lại gắp được Chihuahua các dễ dàng như thế, trước kia cậu bé nỗ lực như thế nào cũng gắp được.

      Tâm nặng nề, nghĩ đến Tiểu Cảnh lại bị Chihuahua phản bội.

      Giờ phút này Đơn Triết Hạo dắt tay hai đứa bé, vui vẻ vào trong công viên.

      Còn Giản Nhụy Ái vẫn đứng đó nhìn theo bóng lưng ba người bọn họ, vừa mới trôi qua mấy giây ngắn ngủi, nhưng lại có cảm giác thế giới biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, chờ đến thời điểm hoàn hồn, Giản Nhụy Ái mới biết mình bị bỏ lại phía sau, vội vàng chạy tới.

      Bọn họ tới vòng xoay ngựa gỗ, nhìn Nụ Nụ vui vẻ ngựa, còn Tiểu Cảnh thích cho lắm, nhưng trong tay bé có Chihuahua, thế cũng đủ làm bé vui vẻ rồi.

      Bốn người ngồi ngựa, vui vẻ hoan hô: "Chị, chị. . . . . ."

      "Nụ Nụ, đừng như thế, nắm chặt ngựa gỗ , coi chừng té xuống."

      Giản Nhụy Ái nhìn hai đứa bé vui vẻ, trong lòng cũng vui vẻ hơn, bọn họ là thông minh và thiện lương, nếu như đứa con của và Đơn Triết Hạo cũng có thể khéo léo và thông minh như thế, rất hạnh phúc.

      nhạc từ từ vang lên, tiếng cười của hai đứa bé càng thêm hưng phấn.

      Tay Giản Nhụy Ái nắm chặt ngựa gỗ, dưới nhạc điệu vui nhộn, nó cứ xoay tròn, lại xoay tròn dưới ánh đèn lấp lánh như những vì sao, tựa như đứa trẻ sống trong chuyện cổ tích.

      nhắm mắt lại hưởng thụ bình yên ấy, sau đó chầm chậm dơ hai tay ra: "A!"

      Cánh tay của bị ai đó kéo qua, cảm giác mình bay lên trời, khi phản ứng kịp, nghĩ đến lại rơi vào lồng ngực của Đơn Triết Hạo.

      Đơn Triết Hạo kéo về vòm ngực mình, mấy ngày nay vì chuyện công việc, nên có thời gian bên cạnh , lại thêm hai tên tiểu quỷ kia đến, làm cho chú tâm đến , khiến có chút đố kỵ.

      Hôm nay nhìn thấy Giản Nhụy Ái hưởng thụ như thế, càng thêm xinh đẹp hơn người, khiến cứ phải dõi theo Giản Nhụy Ái, ai cũng đừng ước mơ có được

      Đầu của khẽ tựa vào bả vai Giản Nhụy Ái, nghe mùi thơm dịu dàng tóc .

      Sau đó thầm bên tai : "Em đẹp!"

      "Ghét." Giản Nhụy Ái vô cùng kiếp sợ, cố lắc thân thể ra, bày tỏ bất mãn của mình.

      Động tác mảnh khảnh như thế, cũng giống như cự tuyệt, càng giống như mời mọc.

      Môi của đặt bên tai , khẽ thổi gió, làm thân thể Giản Nhụy Ái run lên, cảm giác như trong người Đơn Triết Hạo có biến hóa, khỏi lo lắng, lúng túng : "Hạo, đừng. . . . . ."

      "... nên cái gì." Đơn Triết Hạo buồn cười nhìn Giản Nhụy Ái, biết nghĩ cái gì, cũng nguyện ý giải đáp, mà rất thích chọc

      "Em. . . . . ." Mặt Giản Nhụy Ái đỏ bừng, e thẹn cúi đầu.

      Đơn Triết Hạo cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp vòng xoay, khiến cho lòng của các khác như mở cờ, càng thêm hâm mộ Giản Nhụy Ái khi có thể được người đàn ông tốt đến vậy.

      "Tiểu sắc nữ, nghĩ việc em còn háo sắc hơn cả nữa." Đơn Triết Hạo nhàng vuốt ve tóc của .

      "Hạo. . . . . ." Giản Nhụy Ái biết mình bị Đơn Triết Hạo chơi, nên cõi lòng có chút thấp thỏm, nhưng dẫu có ý định đoán ra suy nghĩ cũng vô ích, vì mãi mãi thể nào đoán được những điều suy nghĩ

      "Được rồi, tiểu Nhụy, cám ơn em, cám ơn em vì trải qua nhiều chuyện như thế vẫn nguyện ý ở bên cạnh , cám ơn em luôn .

      mặc kệ việc toàn thế giới này nghĩ gì về , chỉ tin tưởng vào cảm nhận của riêng mình, vô luận người ta như thế nào, đều để ý, thích em, em, đó là chuyện muốn làm nhất trong kiếp này, mặc kệ bao lâu, cả đời, đời sau, kiếp sau sau nữa. . . . . . đều em, tựa như cùng biển cạn đá mòn tình duyên vẫn bền chặt."

      Đơn Triết Hạo phải là người thích lời ngon tiếng ngọt, nhưng biết vì sao hôm nay lại những lời buồn nôn như vậy, và nó cũng trôi tuột khỏi miệng cách dễ dàng, xem ra hoàn cảnh có tác dụng nâng đỡ rất lớn.

      Để cho có thể tất cả.

      Giản Nhụy Ái ngước nhìn Đơn Triết hạo, lời của dịu dàng thẳng vào lòng , vòng xoay tròn ngựa gỗ dừng lại.

      Tất cả mọi người vẫn chưa thỏa mãn việc ngựa gỗ, nhưng khi thấy Đơn Triết Hạo ôm lấy Giản Nhụy Ái xuống, mỗi người đều nhìn theo, ai khó chịu nữa.

      "Nhanh thả em xuống , mất mặt quá!" Giản Nhụy Ái xấu hổ mà úp mặt vào ngực Đơn Triết Hạo, nhưng Đơn Triết Hạo cũng biết xấu hổ, cũng chịu thả ra.

      "Có cái gì mất thể diện, em là vợ của , ai dám gì."

      Giản Nhụy Ái giãy giụa đòi xuống, nghiêng đầu, bộ dáng đầy xấu hổ, Đơn Triết Hạo muốn ăn .

      "Ai là vợ của , em còn chưa gả cho mà?"

      "Tiểu Nhụy, cái này có phải là em nhắc nhở , cầu hôn em mới chịu gả cho đúng ." Đơn Triết Hạo quỳ chân xuống đất, lôi kéo tay Giản Nhụy Ái, dịu dàng .

      Mọi người kéo đến xem náo nhiệt mọi lúc đông, Giản Nhụy Ái lúng túng lôi kéo tay Đơn Triết Hạo: "Hạo, nhanh nhanh lên chút, rất nhiều người nhìn chút ta."

      " muốn, trừ phi em đồng ý với ." Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt kiên định nhìn Giản Nhụy Ái.

      Mặt hồng thành quả táo, tay của tự chủ được mà cứ vỗ vào tay Đơn Triết Hạo, thấy thủy chung trả lời, khiến khó xử

      "Cầu hôn, có nhẫn, em mới thèm , quá có. . . . . ." Giản Nhụy Ái chỉ muốn tìm cái cớ để bắt đứng dậy.

      Cũng biết muốn làm cái gì, chỉ thấy đến trước mặt bạn học nữ, sau đó hỏi:"Có thể cho cái lon trong tay em ?"

      đúng là điên rồi, dùng hai tờ tiền màu đỏ đổi lấy lon cola rẻ tiền.

      Càng làm cho người ta chuyện thể tưởng tượng nổi, Đơn Triết Hạo cầm lon đến trước mặt Giản Nhụy Ái, quỳ xuống cầu xin : "Gả cho ."

      Giản Nhụy Ái cảm động đến sắp khóc, khuôn mặt tuấn ngập tràn thái độ nghiêm túc, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

      Còn chờ Giản Nhụy Ái lời đồng ý, Đơn Triết Hạo đem chiếc nhẫn đeo vào tay , như tính cách ương ngạnh đợi câu trả lời của người khác, chỉ có điều rất muốn bên cạnh cả cuộc đời này

      Giản Nhụy Ái nhìn nút lon trong tay mình, nội tâm biết là vui mừng hay lo lắng, những người khác cầu hôn nhẫn kim cương cũng nhẫn vàng, thế mà người cầu hôn lại bỏ đống tiền mua chiếc nhẫn lon.

      muốn khóc cũng thể khóc nữa rồi.

      " là lãng mạn mà! Hơn nữa người đàn ông kia rất đẹp trai! Nếu để người đẹp trai như thế cầu hôn tôi, chắc chắn tôi đồng ý." người đứng xem lên tiếng.

      "Đúng vậy, tớ cũng rất hâm mộ, tại những người đàn ông tốt chết hết rồi, còn sống cũng là hoa có chủ, chẳng biết đến bao giờ mình mới tìm được người để gả đây." người qua đường khác lên tiếng.

      Giản Nhụy Ái dẫu có nằm mơ, cũng chưa bao giờ nghĩ đến cảnh được cầu hôn như thế này, cần buổi lễ long trọng, cũng khác biệt, cũng “lạ” hơn người

      "Hạo, đứng lên ." Giản Nhụy Ái lúng túng lôi kéo tay Đơn Triết Hạo

      "Em có đồng ý với ?." Đơn triết Hạo vẫn quỳ xuống đất

      chính là bá vương ngang ngạnh, cũng đúng, đó mới chính là tính cách của Đơn Triết Hạo.

      "Đồng ý, đồng ý . . . . . ." Mọi người thúc giục

      Bị mọi người dồn đến đường cùng, mặt Giản Nhụy Ái đỏ gất, đến tia máu cũng lộ ra, nắm lấy tay Đơn Triết Hạo: "Được rồi, em đồng ý... đứng lên ."

      Đơn Triết Hạo kích động ôm lấy Giản Nhụy Ái, siết chặt vào lồng ngực của , từ thủ đoạn nào, đem vây trong lồng ngực

      cúi đầu đặt nụ hôn lên cánh môi Giản Nhụy Ái, nụ hôn này mang theo cảm giác dịu dàng và che chở, vị ngọt môi hôn như có cánh bay vào lòng của người đứng xem.

    5. uthi

      uthi New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      15
      Chương 28 còn hình nha chị =D

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :