1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thục Phi - Hiểu Kiều Lưu Thuỷ (update chương 108-111)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      @Nhược Vân : ực ực, mới xuống xong, nên mai có chương mấy nha :th_61::th_61::th_61:
      @Lonna : Do tuần này ta ốm nên off ko edit được truyện, bh ta đỡ rồi, nên mai có 3 chương mới nha nàng, ta post bù tuần này đó. mai nàng qua đọc nha. :th_48::th_48::th_48:
      kabi_ng0k, béo xinh, quỳnhpinky7 others thích bài này.

    2. Lonna

      Lonna Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      38
      :yoyo45::yoyo45: Ta iu nàng ghê á, truyện nàng edit thích lắm. truyện nào ta cũng đọc hết á!!! thank nàng nhìu hóng đến mai quá....
      Natalie Pham thích bài này.

    3. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      phải chăng nàng sắp trở lại và lợi hại hơn xưa,ta mong nàng lắm đó.:yoyo45:
      Natalie Pham thích bài này.

    4. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 44.2: Ca múa (2)
      Editor: Natalie Phạm

      Khi tới tháng năm, vừa qua lễ Đoan Ngọ****, ban ngày càng ngày càng nóng, nhưng đến ban đêm, trời cũng mát mẻ hơn mấy phần.


      ****Ngày lễ Đoan Ngọ: ngày lễ được tổ chức vào ngày thứ năm của tháng năm hàng năm.


      Cung điện phía trước thường xuyên truyền đến tiếng sáo địch cùng tiếng chuyện cười đùa, hôm nay trong cung tổ chức tiệc rượu, hoàng đế mở tiệc chiêu đãi mấy vị vương gia. Tiệc rượu như vậy, thể thiếu ca kỹ vũ cơ trong giáo phường (nơi dạy dỗ ca kĩ) đến biểu diễn để góp vui.


      Trong lòng Thẩm Mạt Vân biết , cái gọi là ca múa đàn hát, cuối cùng đều do nữ nhân biểu diễn. Tuy Đại Tề như triều đại trước, chẳng xuất cảnh hoàng đế cùng đại thần yến hội nhảy múa đánh đàn ca hát, nhưng trong tiệc rượu chả thể thiếu ca múa, thậm chí nữ tử có tài múa hơn người trong giáo phường, còn có cơ hội được hoàng đế nhìn trúng và bước vào hậu cung, mai kia xoay người được làm chủ tử.


      Ở Đại Tề, "Lương tiện thể thông hôn"***** là điều luật lệ thể thay đổi, khi bị phát , hai bên nam nữ đều bị bắt làm khổ dịch (làm việc nặng) hai năm, sau đó người có thân phận thấp hèn đê tiện kia trở lại như lúc đầu, nhi tử nữ nhi có xuất thân đê tiện theo mẹ, luật pháp quy định vô cùng chặt chẽ. Chẳng qua có ngoại lệ, là giáo phường. Tuy người ca múa trong giáo phường đều có xuất thân thấp hèn, nhưng đối tượng họ phục vụ đều là nhân vật đứng ở tầng lớp quan lại hay có địa vị của quốc gia, trong tiệc rượu, được hoàng đế nhìn trúng, vị vũ cơ ca kỹ đó được vào hậu cung, chuyện đó cũng là chuyện bình thường, nếu được sủng ái và sinh ra nhi tử hoặc nữ nhi, được phong phi phong tần, thậm chí có thể làm hoàng hậu.


      *****Lương tiện thể thông hôn: Người dân bình thường thể lấy kĩ nữ ca kĩ người có xuất thân thấp hèn.


      Thẩm Mạt Vân vào cung hai năm, từng tham gia ít yến hội (tiệc tùng) trong cung, đương nhiên, giống như quốc yến (yến tiệc có tất cả quan lại hoàng gia) mấy trường hợp đó rất ít xảy ra, nhưng gia yến (tiệc của người trong hoàng gia) lại khó . Thẩm Mạt Vân nhớ tới, tết Trung Thu năm ngoái, trong tiệc rượu, hoàng đế nhìn trúng vũ cơ, sau đêm sủng hạnh (thị tẩm) liền thu vào hậu cung, hai ngày sau liền có tin tức gì về nàng vũ cơ kia.


      Mặc kệ là vũ cơ hay cung nữ, bây giờ mấy người đó đều có quan hệ gì với Thẩm Mạt Vân, chẳng tới lượt nàng đau lòng. Nhưng bỗng nhiên biết được tin hoàng đế gọi Liễu mỹ nhân hầu hạ trong yến hội, sắc mặt Thẩm Mạt Vân trở nên rất phức tạp. Liễu mỹ nhân là muội muội của Liễu quý phi, nàng ta được sủng ái thăng phân vị, hề dựa vào quý phi, tất cả đều do năng lực của chính mình, mà Liễu mỹ nhân được hoàng đế coi trọng, đó là do nàng ta ca múa rất khá và đánh đàn rất hay.


      "Hoàng thượng gọi Liễu mỹ nhân hầu hạ trong yến hội, nương nương, ngài là..." Hồng Tịch luôn luôn bình thản cũng nhịn được liền , tuy hậu cung của tiên đế hơi rối loạn chút, nhưng những phi tần mỹ nhân này chỉ vây quanh tiên đế thầm ca múa, cũng chả có ai được hoàng đế gọi hầu hạ mình trong yến hội.


      Thẩm Mạt Vân cũng líu lưỡi, : "Gần nhất Liễu mỹ nhân có hành động khác thường nào ?"


      Hồng Tịch suy nghĩ lúc, chắc chắn : "Ngoại trừ chuyện Tôn Thừa Huy đẻ non lúc trước, thấy có tin đồn gì liên quan đến Liễu mỹ nhân."


      Chẳng lẽ chuyện Tôn Thừa Huy rơi xuống nước sinh non có liên quan đến Liễu mỹ nhân? Cứ xem như là , chuyện này có quan hệ gì đến việc hoàng đế gọi nàng đến hầu hạ trong tiệc rượu chứ? Thẩm Mạt Vân suy nghĩ lúc lâu, chẳng thể nghĩ ra nguyên nhân trong chuyện này, nên bỏ qua để ý nữa, suy nghĩ của hoàng đế luôn khó đoán. Có khi hoàng đế đặc biệt thích Liễu mỹ nhân, vì vậy mới gọi nàng ta qua hầu hạ .


      Lúc đó Thẩm Mạt Vân lơ đễnh, tuy Liễu mỹ nhân hầu hạ tiệc rượu quá thích hợp với lễ chế (những chuẩn mực về lễ pháp), nhưng Đại Tề vẫn tương đối khoan dung với nữ tử, như triều đại nào đó quá cứng nhắc dạy nữ nhi như đầu gỗ. Như Thẩm Mạt Vân biết được, trong các tiểu thư khuê các, có khá nhiều nữ tử biết ca hát đàn các loại nhạc cụ, hiểu thi từ ca phú. Trước kia nàng với hoàng đế muốn học chơi cờ, Vũ Văn Hi cũng phản đối, ngược lại còn vô cùng tán thành. Khi hoàng đế trong Trường Nhạc cung ngẫu nhiên có hứng thú, còn kêu nàng đàn khúc nhạc đến góp vui. Mỗi khi nghĩ đến lúc đó, Thẩm Mạt Vân chỉ lần cảm tạ ông trời, khiến nàng kế thừa trí nhớ của thân thể này, cũng để nàng có thời gian ở Thẩm gia chậm rãi ôn tập những tài nghệ cầm kỳ thư họa, nếu vừa xuyên tới đây vào cung, chả biết làm gì, càng đừng nghĩ đến chuyện cạnh tranh cùng người khác.


      Nhưng đến ngày thứ hai, Thẩm Mạt Vân mới phát nàng chẳng thể nào hiểu được suy nghĩ hoàng đế.


      "Hoàng thượng cho Liễu mỹ nhân nhảy múa trong tiệc rượu, sau đó lại bảo nàng mời rượu các vị vương gia sao?" Thẩm Mạt Vân nhịn được mở to hai mắt, thẳng tắp nhìn về phía Giang sung nghi ngồi ở bên cạnh, may mắn nàng còn nhớ nơi này là Chiêu Minh cung, đè thấp giọng của mình xuống.


      sắc mặt Giang sung nghi cũng trở lên khó hiểu, giọng : " sai được, là !"


      Chuyện xảy ra đêm qua truyền ra khắp nơi, gió thổi nhà trống nhất định có nguyên nhân. Nghe tối hôm qua tiệc rượu vô cùng náo nhiệt, khách và chủ đều rất vui vẻ, lại là uống rượu lại là thưởng thức mỹ nhân ca múa, trong khi ăn uống linh đình, chất cồn lên não, Càng vương chỉ vào nàng vũ cơ trong đó, dùng sức khen ngợi tài múa của nàng ta với mọi người ở đây, sau này biết vì sao lại nhắc đến Liễu mỹ nhân. Có lẽ hoàng đế uống nhiều, dĩ nhiên dưới khuyến khích của Càng vương nên mới gọi Liễu mỹ nhân tới, lại ra lệnh cho nàng ta biểu diễn khúc múa trong tiệc rượu, cho Càng vương xem xét, nhìn xem tài múa của ai tốt hơn. ai biết tâm trạng Liễu mỹ nhân khi đó như thế nào, tóm lại là nhảy múa, mà sau khi nhảy xong điệu múa, hoàng đế còn ra lệnh cho Liễu mỹ nhân kính rượu với các vị vương gia, sau này vẫn do Liễu mỹ nhân thân thể khoẻ, lúc đó mới tránh được.


      Thẩm Mạt Vân sững sờ khẽ nhếch miệng, lại phát nàng thể ra câu nào, mặc dù Đại Tề tương đối khoan dung với nữ tử, cũng có nghĩa cho phép nữ nhân đàng hoàng vừa múa vừa hát ở trong yến hội. như vậy, nhóm phu nhân ở Đại Tề, nhảy múa ở trong yến hội (trừ thị thiếp xuất thân từ ca kĩ vũ cơ), thầm đóng cửa phòng nhảy múa gọi là tình thú, cùng việc nhảy múa ở trước mặt mọi người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ở trong tiệc rượu nhảy múa mời rượu, đó là chuyện mà các ca kỹ hầu rượu nên làm.


      Hoàng đế có ý gì đây? Điều này chỉ là nghi vấn của Thẩm Mạt Vân, cũng là nghi vấn của những người khác. Đáng tiếc hoàng đế vào triều, chả có thời gian để ý tới nghi vấn này của mọi người.


      Mà Liễu quý phi lại nhàng gẩy móng tay, khóe miệng lên chút ý cười đầy vẻ khinh thường, chẳng qua là thứ nữ nho , dám tranh giành với nàng sao? Sau khi chuyện đêm qua bị lan truyền ra ngoài, nàng muốn nhìn xem muội muội tốt của nàng lấy mặt mũi nào ra gặp người vào những ngày sau, uổng công nàng cùng đám người Nguyễn mỹ nhân thường xuyên khen tài múa của tứ nương nhà họ Liễu tài giỏi trước mặt hoàng thượng, chẳng nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy, phải nhờ đến hỗ trợ của Càng vương, hộp châu báu nàng đưa cuối cùng cũng phí phạm.


      Trong lúc vô tình Thẩm Mạt Vân nhìn đến ý cười bên môi Liễu quý phi, trong lòng khẽ động đậy, sau đó nhìn sang chỗ khác, ho tiếng, với Giang sung nghi: "Nghe tứ hoàng tử có thể tự mình , là sao?"


      Giang sung nghi có thể ngồi vị trí cửu tần, cũng phải người ngu ngốc, lập tức thêm vào: "Đúng vậy, chẳng qua cũng chỉ lung lay thoáng mấy bước mà thôi, chuyện cũng chỉ được từng chữ , còn chưa được thành câu đâu." Vũ Văn Hi cũng lạnh nhạt với tứ hoàng tử, nhưng cũng quá thân thiết, cho nên Giang sung nghi nhìn hoàng đế sủng ái tiểu công chúa, trong lòng cảm thấy chút đau lòng. Nhưng quyền lực của Giang gia mạnh, trong triều cũng có tiếng , hoàng đế cũng đến chỗ nàng nhiều nữa. May mắn Giang sung nghi sinh được hoàng tử, cuối cùng cũng có cuộc sống ổn định hơn trước.


      "Tứ hoàng tử thông minh." Thẩm Mạt Vân .


      trò chuyện rất thoải mái, Tiêu sung dung ngồi gần đó bỗng nhiên xen mồm : "Lạ ? Tại sao thấy Liễu mỹ nhân nha? phải hôm qua hầu hạ trong tiệc rượu vất vả quá nên hôm nay đến được?"


      Vừa ra những lời này, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, những phi tần chuyện cũng hẹn mà cùng ngậm miệng, đều nhìn về phía Tiêu sung dung. Tiêu sung dung cũng để ý, trực tiếp hỏi: "Hoàng hậu nương nương, Liễu mỹ nhân cũng quá kiêu ngạo, đến thỉnh an ngài, cũng kêu người đến thông báo tiếng. Quý phi tỷ tỷ, ngài có ý kiến gì ?"


      Liễu quý phi hơi cười lạnh : " bất kính với hoàng hậu nương nương, tự nhiên do hoàng hậu nương nương xử lý."


      Tiêu hoàng hậu chợt nhíu mày, : "Có lẽ có chuyện gì đó bị muộn, luôn khó tránh khỏi gặp chuyện ngoài ý muốn, bản cung đều phải người biết thông cảm."


      "Hoàng hậu nương nương là người rộng lượng sáng suốt." Liễu quý phi cười .


      Lúc này, tiểu thái giám thông báo: "Liễu mỹ nhân đến."


      Trong lúc này, tất cả mọi người, bao gồm Thẩm Mạt Vân đều nhìn về phía cửa, chỉ thấy Liễu mỹ nhân từ từ đến, đứng rất ổn định, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng rất bình tĩnh. Nàng ta tới trước chỗ ngồi của Tiêu hoàng hậu, quỳ xuống : "Thiếp gặp qua hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc."


      Tiêu hoàng hậu hình như hơi kinh ngạc với bình tĩnh và thản nhiên của Liễu mỹ nhân, dừng lại chút rồi mới : "Đứng lên ."


      "Tạ ơn hoàng hậu nương nương." Liễu mỹ nhân xong, lúc này mới đứng dậy, lui lại mấy bước, đến vị trí nàng ta ngồi xuống.


      Chu tu nghi dùng cây quạt che nửa khuôn mặt, trào phúng : "Liễu mỹ nhân đến sớm , ta còn tưởng hôm nay ngươi dậy được, chuẩn bị thay ngươi xin phép hoàng hậu nương nương cho nghỉ đó."


      Liễu mỹ nhân vẫn bình tĩnh : "Tạ ơn tu nghi tỷ tỷ quan tâm, ta bị bệnh , tất nhiên đến thỉnh an hoàng hậu nương nương."


      " cũng đúng, Liễu mỹ nhân ca múa giỏi, đương nhiên nhảy điệu múa phải việc nặng gì, khó trách hoàng thượng chỉ cần chọn ngươi hầu hạ tiệc rượu, đây đúng là sủng ái ‘độc nhất vô nhị’ ( hai) trong số tỷ muội chúng ta đâu." Tiêu sung dung mở miệng mỉa mai.


      Hai tay Liễu mỹ nhân nắm chặt, chỉ cảm thấy ngực bị đâm đao, vô cùng khó chịu, khi chuyện cũng kiềm chế được nữa: "Sung dung nương nương như thế, xem ra cũng muốn có vinh hạnh này . Sung dung nương nương tự tiến cử như thế, hoàng thượng mà biết, chắc chắn rất vui sướng, đợi ngày sau ta thấy hoàng thượng, nhất định giúp nương nương truyền lại những suy nghĩ trong lòng của ngài."


      Khuôn mặt Tiêu sung dung trở nên lạnh lùng, lập tức giận dữ, : "Tiêu gia của ta dù được việc cũng chả để nữ nhi lưu lạc thành ca kĩ đê tiện khiến người ta tìm niềm vui bình luận ở trước mặt mọi người. Đến cùng là người sinh ra từ nhà nghèo, có quy củ, chuyện chẳng biết xấu hổ, là mất mặt." Liễu gia là gia tộc lập nghiệp từ chiến công trong quân đội, trước kia chỉ là gia đình bình thường mà thôi, nếu phải Liễu tướng quân có tài năng trí tuệ hơn người, giết địch dũng, cũng chẳng có Liễu quý phi như bây giờ.


      Lúc này chỉ sắc mặt của Liễu mỹ nhân trở nên tái nhợt, ngay cả khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ của Liễu quý phi cũng lên nhiều điểm tức giận, vừa mới chữ: "Ngươi..."


      Tiêu hoàng hậu đột nhiên mở miệng đánh gãy lời của Liễu quý phi: "Đêm qua Liễu mỹ nhân hầu hạ tiệc rượu vất vả, mấy ngày nay cần đến Chiêu Minh cung thỉnh an, nghỉ ngơi tốt ."


      Tiêu sung dung cảm thấy hài lòng lắm, nhưng e ngại hoàng hậu, thể tiếp tục châm chọc. Liễu mỹ nhân lại đứng lên, hai tay đặt ở phía trước, cúi người : "Tạ ơn hoàng hậu nương nương."


      Liễu quý phi hừ lạnh tiếng, tay áo rộng rãi xẹt qua tay vịn của ghế dựa, : "Hoàng hậu nương nương rất săn sóc, muội muội cần phải tạ ơn tốt nha."


      Tiêu hoàng hậu : "Các ngươi đều là người hầu hạ hoàng thượng, xem mặt tăng cũng xem mặt phật (ý xem mặt Liễu quý phi cũng phải xem mặt hoàng thượng), thiếu mấy ngày đến Chiêu Minh cung thỉnh an, cũng là cái gì." Ánh mắt Tiêu hoàng hậu dạo qua vòng, cuối cùng dừng lại người Thẩm Mạt Vân, chợt lóe ra ánh sáng lạnh.

      ————————————

      ra Vũ Văn Hi gọi Liễu mỹ nhân qua hầu hạ trong tiệc rượu nhảy múa, chả có mục đích khác, đơn giản chỉ muốn khoe ra lần mà thôi, lại đến chuyện mời rượu lúc đó, cũng có chung mục đích, khi đó hơi say. Buổi sáng hôm nay sau khi Vũ Văn Hi rời giường, uống qua canh tỉnh rượu, tự nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, kiềm chế được liền nhíu mày.


      Giang Hỉ giúp hoàng đế sửa lại quần áo, : "Hoàng thượng, thời gian nên vào triều."


      "Ừ." Vũ Văn Hi lạnh nhạt lên tiếng, đợi chuẩn bị xong mọi thứ, liền ngồi ngự liễn (cỗ xe của vua) Lưỡng Nghi điện.


      Giang Hỉ yên lặng theo phía sau, cũng gì về chuyện xảy ra tối hôm qua, nếu hoàng thượng chẳng để ý, chả dám . Tin tưởng hoàng đế cảm thấy áy náy với Liễu mỹ nhân vì chuyện này... Vậy càng có khả năng. cái thị thiếp nho , còn đáng giá hoàng đế dỗ nàng sao?


      Sau khi hạ triều, hoàng đế để ý tới phiên thẻ bài, mà trực tiếp đến Chiêu Minh cung, với hoàng hậu: " thời gian dài rồi mà chưa có phi tần nào được sắc phong, ngươi nghĩ ra danh sách, đưa cho mẫu hậu xem xét. Nếu có gì ngoài ý muốn, qua tết Trung thu, liền quyết định ra danh sách ."


      Sắc mặt Tiêu hoàng hậu khẽ thay đổi, nhưng rất nhanh liền che giấu cười : "Quản lý hậu cung là bổn phận của thần thiếp, chả cần hoàng thượng ra, đây là sai sót của thần thiếp."


      Vũ Văn Hi liếc mắt nhìn Tiêu hoàng hậu cái, lại : "Tứ phi đầy, thể thêm nữa. Nếu như vậy, phân lệ của quý phi lại thêm ba phần, Thục phi sinh ra công chúa, Đức phi nuôi dưỡng nhị hoàng tử, vất vả có công lao càng lớn, thêm vào hai phần , về phần Hiền phi..." Suy nghĩ chút, " cần quá mức nặng bên này bên kia, phần là được rồi."


      Tiêu hoàng hậu lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, gật đầu : "Thiếp nhớ kỹ."


      Vũ Văn Hi gõ cái bàn, : "Cửu tần... Trước tiên thay đổi. Về những vị phân khác, hoàng hậu nhìn xem rồi sắp xếp ."


      "Dạ." Tiêu hoàng hậu dừng lại chút, nhìn tâm trạng hoàng đế thấy tệ, lại hỏi: "Liễu mỹ nhân là muội muội của quý phi, từ khi vào cung đến bây giờ cũng được hoàng thượng sủng ái, ngài xem có nên thăng vị phân cho nàng ta ?"


      Nếu có chuyện xảy ra tối hôm qua, Tiêu hoàng hậu tự mình quyết định là được. Nhưng chuyện xảy ra tối hôm qua cũng gây ra chấn động , hề thiếu tin đồn truyền ra. Chuyện Liễu mỹ nhân nhảy múa tiệc rượu là quá hợp với lễ chế, nhưng chuyện như thế cũng từng xảy ra trong triều đại này, thậm chí còn có chuyện quá mức hơn cơ. Bởi vậy chuyện xảy ra tối hôm qua nhiều nhất cũng chỉ thêm chuyện để mọi người bàn tán, cũng có phản ứng dây chuyền quá lớn. Tiêu hoàng hậu thể nắm chắc thái độ của hoàng đế với Liễu mỹ nhân, cảm thấy vẫn là hỏi ra tốt hơn.


      Ánh mắt Vũ Văn Hi chợt lóe, : " cần, trước đứng ở vị trí mỹ nhân ."


      Tiêu hoàng hậu cảm thấy hơi kỳ quái, đánh giá chắc là chuyện triều đình chọc giận hoàng thượng, chỉ là biết nguyên nhân hậu quả, nàng chẳng dám khuyên, đáp lại: "Được, nghe ngài."


      Hai người thảo luận lát, Trám Tử vội vàng tiến vào bẩm báo: "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ tới."


      Nghe vậy, Tiêu hoàng hậu vội vàng : "Mau cho vào." Sau đó nhìn về phía Vũ Văn Hi, "Hoàng thượng, bằng ở Chiêu Minh cung ăm cơm tối lại về Kiến Chương cung ."


      Vũ Văn Hi gật đầu, cũng muốn kiểm tra bài tập thái tử. Tiêu hoàng hậu tất nhiên rất vui vẻ, vội vàng dặn cung nữ chuẩn bị đồ ăn.


      Đối với thái tử, tình cảm cùng suy nghĩ của Vũ Văn Hi cũng hơi phức tạp, mặc kệ Tiêu gia như thế nào, về mặt giáo dục với trưởng tử (con trai trưởng), cho tới bây giờ đều theo dõi chặt. Nhưng tính cách của thái tử hơi yếu đuối, mặc kệ việc hay là người khác đều cần xử lý với thái độ đắc tội với người khác. Mỗi lần nhìn thấy thái tử có tính cách mềm yếu như vậy, Vũ Văn Hi rất muốn mắng chửi người, làm hoàng tử yếu đuối chút cũng sao, nhưng là vua của nước vẫn nhân từ nương tay như vậy, làm sao có thể quản lý giang sơn Đại Tề được. Trong lịch sử có rất hoàng đế nhân từ hiền lành bị mất nước phải sao? Hơn nữa mẫu gia (ý về nhà mẹ đẻ của hoàng hậu) của thái tử có thế lực quá mạnh, nếu do thái tử tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, ngày sau thiên hạ này đúng biết là họ Vũ Văn hay là họ Tiêu.


      Sau khi thái tử vào, thỉnh an đế hậu hai người, Vũ Văn Hi cho đứng lên, hỏi mấy vấn đề, có chuyện ăn ngủ thường ngày, cũng có chuyện học hành. Lúc Vũ Văn Hi hỏi, thái tử vẫn luôn cúi đầu, tuy thấy biểu cảm mặt, nhưng từ trong giọng có thể nghe ra thái tử hơi căng thẳng.


      Đợi thái tử xong, Vũ Văn Hi nhíu mày, giống như thái phó , lời đáp rất đúng quy củ, có gì xuất sắc cả.
      Last edited: 9/4/15
      Phong nguyet, Halie.hp, SusanDooms27 others thích bài này.

    5. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 45: Gợn sóng
      Editor: Natalie Pham


      Khi thái tử Vũ Văn Tông sáu tuổi, Vũ Văn Hi có thánh chỉ để thái phó Dương Mộc đứng hàng nhất phẩm làm thầy dạy vỡ lòng cho thái tử. Dương Mộc là đại thần quan trọng từ thời tiên đế, là lão thần của hai triều đại, là người nhận hai danh hiệu là Trạng nguyên cùng thủ phụ, tuy đến mức có học sinh rải rác khắp nơi trong cả nước, nhưng cũng thể khinh thường, tài văn cùng thanh danh của ông đều chiếm ít kính trọng của người đọc sách cùng quan viên trong triều đình. Đạo làm quan của Dương Mộc cũng có mấy phần tương tự với Thẩm gia, chỉ đứng về phía hoàng đế, tham dự đến những mưu tranh đoạt trong hoàng gia.


      Mặc dù có ý kiến, nếu thư sinh tạo phản, mười năm sau diệt trừ cũng chả muộn, nhưng thể bỏ qua tồn tại của người đọc sách, chỉ trông cậy vào võ tướng, thiên hạ chẳng thể tồi tại lâu dài được. Ví dụ như lời khuyên gián của ngự sử*, nếu xảy ra chuyện quan lớn lạm dụng quyền lợi làm việc riêng, nhất định cần có người đọc sách. Hai bên đánh cờ, mới có thể khiến người cầm quyền cảm thấy hài lòng, mới có thể ngủ yên, nếu tất cả quan viên đều ôm thành đoàn, Vũ Văn Hi tuyệt đối còn đau đầu hơn bây giờ nhiều.


      *Ngự sử: chức quan chuyên khuyên răn hoàng đế và tra xét các vị quan viên khác.


      Dương Mộc là lão thần của hai triều vua, biết rất đạo lý làm quan, nắm bắt tính cách của thái tử vô cùng tốt, nhưng cho dù như vậy, tận đáy lòng ông vẫn hơi khó chịu với tính cách của thái tử. dễ nghe chút là dịu dàng lương thiện, khó nghe chút quyết đoán, nhân từ nương tay.


      tại là năm thứ tư của triều đại Vĩnh Húc, từ khi Vũ Văn Hi mới đăng cơ, quan tâm đến phản đối của số đại thần, ngừng lại việc ban bố hàng loạt cải cách về chính pháp* cùng luật lệ cũ. khó nhìn ra, hoàng đế là vị minh quân**, đương nhiên, độc tài cùng cương quyết của vị quân vương ( cách khác của hoàng đế). Cái nhìn của hoàng đế với thái tử, tạm thời Dương Mộc chẳng khẳng định được, nhưng ông đánh giá, Vũ Văn Hi cũng thích tính tình yếu đuối của thái tử lắm, hơn nữa ý tưởng trong lòng ông, qua cách chuyện cũng lộ ra chút suy nghĩ của mình. Đương nhiên, Dương Mộc cũng thừa nhận, cái nhìn của ông với thái tử, hoàn toàn có quan hệ với Tiêu gia là mẫu tộc (gia tộc của Tiêu hoàng hậu) của thái tử, tuy người của Tiêu gia từng gây khó dễ với ông ta mấy lần.


      *Chính pháp: viết tắt của hai từ chính trị và pháp luật.

      *Minh quân: ý vị vua tốt và tài giỏi.


      Nghe xong lời đánh giá của Dương Mộc, lại nhìn bài tập của thái tử trong mấy ngày nay, Vũ Văn Hi nhíu mày, : "Mấy bài văn này, có đưa cho Dương thái phó xem qua sao?"


      Thái tử khỏi cúi đầu, : " nhiều ngày con luyện tập cưỡi ngựa bắn tên nên có thời gian..."


      Vũ Văn Hi giận tái mặt, trách cứ : "Mỗi ngày Dương thái phó đều vào cung giảng bài cho ngươi, chẳng lẽ ngươi thể dành ra chút thời gian hay sao? Lấy bài văn cho thái phó xem tốn mất mấy canh giờ* của ngươi sao? Thái phó có tài học hơn người, có giải thích của riêng mình với kinh sử thi thư, ngươi tôn trọng thầy dạy của mình như vậy sao?" Dương Mộc rất có danh tiếng trong giới đọc sách, kết quả thái tử chẳng thể thân thiết với ân sư dạy học, như vậy tâm huyết của bọ mất trắng. đến thái độ của với Tiêu gia, đối với việc học của vị con trai trưởng này, Vũ Văn Hi luôn luôn chú ý, chỉ là thái tử thường xuyên làm mình thất vọng.


      *Canh giờ: đơn vị đo thời gian của Trung Quốc thời cổ. canh giờ bằng khoảng 2 tiếng bây giờ.


      "Con biết sai rồi, sau này con nhất định đưa bài văn cho thái phó xem qua chỉ dẫn." Thái tử rụt cổ, giọng . biết vì sao, khi đối mặt với Vũ Văn Hi, đáy lòng luôn có vài phần sợ hãi, có lẽ khi còn cũng ở chung với phụ hoàng nhiều lắm, Tiêu hoàng hậu cùng thái hậu luôn luôn dỗ dành lớn lên. có chỗ nào làm đúng, Tiêu hoàng hậu nhiều lắm nhàng câu làm về sau chú ý, nhưng Vũ Văn Hi như thế, trực tiếp trách cứ. Nhiều năm như vậy, làm kiềm chế được cảm thấy e ngại với phụ hoàng của mình.


      ra nếu đặt ở đại, đứa chín tuổi, vừa học lớp ba tiểu học, sợ hãi phụ thân luôn nghiêm khắc với mình cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng đặt ở cổ đại, còn ở trong hoàng gia, còn có thân phận thái tử, có chút bi kịch.


      Vũ Văn Hi thấy như thế, càng cảm thấy tức giận, có chỗ thoát ra, : "Ngươi là thái tử, quen thuộc hiểu kinh sử thi thư, các lời dạy của thánh hiền mới là chuyện mà ngươi nên làm, mà bây giờ ngươi lại chạy chơi ngựa mà bỏ lại việc học, có phải nghĩ học vấn của mình giỏi hơn cả Trạng Nguyên đúng , rốt cuộc cần người khác dạy đúng ?"


      Thái tử cúi đầu, nhút nhát : "Con có ý này, xin phụ hoàng xem xét..."


      Vũ Văn Hi còn muốn chuyện, lại bị Tiêu hoàng hậu ngăn cản.


      Cho tới bây giờ Tiêu hoàng hậu rất thương thái tử, tuy nàng ta thừa nhận thái tử làm đúng, nhưng nhìn thấy biểu cảm tủi than của con trai liền cảm thấy đau lòng, danh tiếng của Dương Mộc rất nổi tiếng, cuối cùng vẫn là thần tử, nào có đạo lý thái tử phải nhìn sắc mặt thần tử chứ, cho dù tôn trọng, cũng là chuyện bình thường. Vì thế : "Hoàng thượng, thái tử vẫn còn , hơn nữa mấy ngày trước đây thiếp nghe thái phó , lớp vô cùng nghiêm khắc với thái tử, lại tiếp, cưỡi ngựa cũng là trong sáu tài nghệ của người quân tử, nếu hoàng nhi thích, dành ít thời gian cho tài nghệ này cũng phải là chuyện xấu." So sánh với bướng bỉnh cùng thói hay gây chuyện của nhị hoàng tử, biểu của thái tử khiến nàng cảm thấy hài lòng.


      Vũ Văn Hi nhìn hoàng hậu muốn mấy câu, nhưng vừa nghĩ đến thái hậu cùng Tiêu gia, lại im miệng, với thái tử: "Về sau nghe lời dặn bảo của thái phó cho tốt, chưa hoàn thành bài tập mà thái phó giao cho, cho lại cưỡi ngựa chơi đùa."


      "Dạ, phụ hoàng." Thái tử trả lời.


      Tiêu hoàng hậu thấy thế, vội hỏi: "Hoàng thượng, có chuyện gì sau , việc gì quan trọng bằng việc ăn cơm. Thái tử còn , chậm rãi dạy dỗ tốt hơn."


      Trong long Vũ Văn Hi lắc đầu, được tay Tiêu thái hậu nuôi lớn, nhưng thái hậu nuông chiều như thế, đương nhiên, có lẽ tình huống lúc đó khác với bây giờ. Khả năng Hoàng hậu quản lý hậu cung rất tốt, nhưng phương diện dạy con còn kém, dừng lại lúc, gật đầu : "Vậy truyền lệnh ."


      "Vâng." Tiêu hoàng hậu quay đầu dặn dò câu, các cung nữ lập tức bận rộn mang đồ ăn lên.


      Khi ăn .


      Ăn xong, Vũ Văn Hi lại dạy dỗ thái tử mấy câu, lúc này mới rời Chiêu Minh cung, trở về Lưỡng Nghi điện tiếp tục phê tấu chương. Nhưng Tiêu hoàng hậu lại hỏi câu: "Hôm nay hoàng thượng cần chọn thẻ bài sao, nếu muốn phiên thẻ bài, đợi lát nữa thiếp gọi nội thị (thái giám) tới đóng dấu, đỡ phải bọn họ lại lần nữa"


      "... Liền Thục phi ." Vũ Văn Hi vốn định cự tuyệt, chẳng qua vừa nhớ tới tiểu công chúa, lúc nãy mới bị thái tử chọc tức ở đây, đợi lát nữa Trường Nhạc cung thăm tiểu nữ nhi, tâm trạng tốt hơn chút.


      Tiêu hoàng hậu gật đầu lên tiếng, rồi đứng dậy tiễn bước hoàng đế, lại dặn dò con trai mấy câu, đơn giản là muốn lên lớp học tốt, chú ý thân thể, sau khi thấy con đáp ứng, cũng cho xuống nghỉ ngơi.


      Lúc này Tôn ma ma lên, mặt có nét lo lắng: "Nương nương, Trường Nhạc cung này... Từ khi sinh tiểu công chúa ra, cứ hai ba ngày hoàng thượng liền đến chỗ Thục phi nương nương. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ lâu sau có thể truyền ra tin tức Thục phi lại mang thai." Chỉ cần có thể sinh đẻ, hoàng đế lại thường xuyên qua, sinh ra con trai là chuyện sớm hay muộn.


      Tiêu hoàng hậu mím môi, : "May mắn là công chúa..." Chẳng qua nếu lần sau có thể sinh ra hoàng tử? Nàng nghĩ lúc, với Tôn ma ma: "Qua hai ngày lại kêu mẫu thân vào cung chuyến ."


      "Dạ, nương nương."


      Hai ngày sau, mẹ đẻ của Tiêu hoàng hậu Trương phu nhân lại có ý chỉ vào cung, sau khi đến chỗ thái hậu hành lễ xong, vừa trở về đến Chiêu Minh cung, bà ta liền hỏi: "Xin nương nương suy nghĩ kĩ, chuyện này, có quan hệ quá lớn, nếu làm tốt, diệt cả tộc. Chẳng qua chỉ là công chúa, theo ta nghĩ, đáng giá." Công chúa của Đại Tề có quyền lực lớn như thế nào, phò mã có tài giỏi như thế nào, chẳng qua có chút ảnh hưởng với chuyện triều đình thôi, thể tranh đoạt vị trí kia với thái tử, theo ý Trương phu nhân, cần tính toán chuyện này với vị công chúa.

      Tiêu hoàng hậu thở dài hơi, : "Nếu Thục phi như Đức phi, nếu nàng ta có chút khó khăn chuyện sinh đẻ, ta mạo hiểm lớn như vậy. Nương, ngài nghĩ lại, hoàng thượng sủng ái công chúa như vậy, về sau còn biết phò mã có chức quan gì. Thục phi chẳng phải người thể sinh con, sau này mà sinh ra hoàng tử, chỉ sợ ngôi vị thái tử của con trai ta, rất khó củng cố." Công chúa cùng hoàng tử làm phản, chưa từng xảy ra trong lịch sử.


      "Này..." Trương phu nhân hơi do dự, phân biệt giữa đích và thứ chính là khác nhau trời vực, nhưng nếu chính thê bị bỏ hoặc hoàng hậu bị phế, tuy rất hiếm, cũng từng xảy ra. Ngôi vị hoàng hậu của nữ nhi là trong những cột chống của gia tộc, thể đổ xuống. Nghĩ đến đây, bà ta khỏi cảm thấy khẩn trương, trong lòng hơi hướng về phía hoàng hậu, "Vậy...Con có quyết định sao? chuẩn bị và quyết định rat ay vào mấy ngày này sap?"


      Tiêu hoàng hậu : "Những người nằm vùng trong Trường Nhạc cung đều bị Thục phi đổi rồi, con lại đột nhiên thay đổi người ở chỗ tiểu công chúa, cần để ý để ra tay đúng thời cơ."


      Trương phu nhân gật đầu, : "Đúng là như thế, nên chuẩn bị cẩn thận, việc này thể có chút sai lầm." xong, đột nhiên thở dài hơi, "Lúc đầu khi Thục phi sinh ra công chúa, nương còn vui vẻ thay con đâu. nghĩ rằng chưa đến mấy ngày, tất cả kinh thành đều biết đến, hoàng thượng vô cùng thương vị công chúa vừa mới sinh ra này. Ai, nếu tiểu công chúa do nương nương sinh ra, tốt biết bao."


      Tiêu hoàng hậu : "Ngày đó khi Thục phi sinh ra công chúa, ai có thể nghĩ đến tình cảnh ngày sau như thế này chứ?" Nàng cầm lấy cái cốc uống ngụm trà, "Cũng là vận may của Thục phi." Sinh nhi sinh nữ đều phải dựa vào vận may, sinh ra nữ nhi còn được sủng ái của hoàng đế, càng cần nhờ đến may mắn, chỉ xem điểm này, vận may của Thục phi quả tốt lắm.


      Dừng lại chút, nàng ta : "Nếu ta còn cần đồ vật khác, ta lại gọi mẫu thân vào cung. Chẳng qua, về chuyện này, trước hết đừng với phụ thân bọn họ, miễn cho nhiều người nhiều miệng, tiết lộ ra tin tức." Tính cách Tiêu phụ có vài phần yếu đuối, gặp được chuyện lớn luôn do dự, cho biết, nếu cẩn thận cho người khác biết, nếu vậy là tai họa ngập đầu.


      "Ta xem xét, con yên tâm ." Trương phu nhân , rồi lại tiếp tịc : "Đáng nhẽ ta định hỏi chuyện này, nhưng nương nương, từ khi ngài sinh ra thái tử, sai biệt lắm đến mười năm rồi, hoàng thượng chưa từng vắng vẻ ngài, nhưng tại sao vẫn có tin mừng?"


      Tiêu hoàng hậu giấu buồn bã trong mắt, : "Chỉ có thể vận may của ta tốt, chẳng thể có nhiều con cái." Nàng muốn sinh thêm mấy người, nhưng loại chuyện này ai dám bảo đảm được chứ.


      Trương phu nhân do dự chút, đè thấp thanh , : "Nương nương có nghĩ qua nuôi dưỡng vị hoàng tử nữa ?"


      Tiêu hoàng hậu nghe thấy liền sợ run chút, lúc trước, khi Tiêu sung dung có thai nàng cũng nghĩ tới chuyện nuôi dưỡng đứa của Tiêu sung dung, nhưng hoàng đế đồng ý, hơn nữa thái hậu lại chen vào, nàng ta phải bỏ suy nghĩ này . Bây giờ nghe được mẫu thân vậy, bắt đầu có ý nghĩ này, hoàng đế thả lỏng kiềm chế với hậu cung, vậy về sau càng nhiều cung tần mang thai, chỉ là... Nàng lắc đầu : "Phi tần ở dưới cửu tần thể sinh con, hoàng tử do ai nuôi nấng, phải do hoàng thượng gật đầu, việc này sau ."


      Trương phu nhân thấy vậy, cũng nghe theo ý hoàng hậu, tiếp tục chuyện ôm dưỡng hoàng tử nữa. Chẳng qua bà nghe lời vừa rồi của Tiêu hoàng hậu xong, cảm thấy thế lực của thái tử tốt cho lắm. Nếu hoàng hậu có thể nuôi dưỡng thêm vị hoàng tử, công ơn sinh đẻ bằng công ơn nuôi dưỡng, nếu nuôi dưỡng tốt lắm, cũng rất có ích với thái tử ngày sau, nếu Tiêu hoàng hậu cảm thấy chưa ổn, vậy bà ta tiếp tục nhắc tới.


      Hai mẹ con còn chuyện phiếm lúc, trao đổi ít tin tức của các phu nhân trong kinh thành, cuối cùng khi Trương phu nhân ra, Tiêu hoàng hậu lại lặp lại lần nữa: " kiện kia, trước đừng cho phụ thân, con đều có phán đoán riêng rồi."


      "Ta biết." Trương phu nhân sảng khoái đáp ứng.


      Thẩm Mạt Vân còn biết nàng bị hoàng hậu theo dõi, trừ việc chăm sóc nữ nhi, dỗ dành hoàng đế tốt, gần nhất nàng suy nghĩ kiện khác, muốn Hiền Hoà cung gặp Lục thái phi lần .

      Lục thái phi là quý phi của tiên đế, là nữ nhi nhà tướng quân, phụ thân từng giữ chức đại nguyên soái binh mã, thời lừng lẫy, sau này ở chiến trường bất hạnh bị quân địch đánh lén, chặt đứt tay. Sau khi ổn định chiến loạn, chuyện thứ nhất sau khi Lục nguyên soái hồi kinh chính là xin tiên đế từ chức vụ nguyên soái, tiên đế thấy thân thể ông ta có tàn tật, rất đáng thương, đồng ý ngay tại chỗ. Sau này ghi nhớ chiến công của ông, trước khi chết lưu lại di ngôn, quý phi vào ở Hiền Hoà cung, làm cho hoàng đế nối tiếp cần phải đối xử tử tế, cho bà an hưởng tuổi già.


      Hậu cung của tiên đế có rất nhiều mỹ nhân, phi tần chưa từng sinh con đều bị đưa xuất gia thành ni theo ý chỉ của thái hậu, cầu phúc cho tiên đế, mà tứ phi cùng phi tần có hoàng tử hoàng nữ còn lại dựa theo lệ cũ, bị sắp xếp vào Thọ Khang cung cùng Hiền Hoà cung. Hiền Hoà cung là tiên đế chỉ tên khiến Lục thái phi ở lại, mà thân phận quý phi tôn quý, tự nhiên ở trong chủ điện.


      Lục thái phi sinh ra người con trai người con , trưởng nữ Lâm An công chúa vừa ra khỏi kinh thành năm vừa rồi, theo phò mã đến vùng khác làm quan, mấy năm mới về kinh lần, còn có người con trai, chính là con trai thứ năm của tiên đế, Định quận vương. Lục thái phi xuất thân từ nhà tướng, tổ phụ lại là binh mã đại nguyên soái, từ Định quận vương giỏi múa kiếm dùng thương, năm vừa rồi quân doanh trước, lập được ít chiến công. Phía sau cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế, đứng đằng sau Vũ Văn Hi, trở thành trong những người giúp sức .


      Bởi vậy, Vũ Văn Hi rất tín nhiệm Định quận vương. Con có địa vị cao, cuộc sống của mẫu thân cũng tốt hơn, ít nhất, Lục thái phi ở hậu cung, rất có tiếng . Ngoại trừ thái hậu, kể cả hoàng hậu, cũng phải có mấy phần cung kính bà, bà chỉ là quý phi của tiên đế, con trai bà vẫn là tay chân thân tín của hoàng đế, về điểm này, đối với Lục thái phi, hoàng hậu cần làm tròn lễ nghĩa, dám chậm trễ chút nào.


      Bây giờ Nghi Vân trở thành vương phi của Định quận vương, trong bụng mang thai cháu của Lục thái phi, Thẩm Mạt Vân suy nghĩ, có nên liên lạc cảm tình với Lục thái phi chút . Cũng phải nàng muốn nịnh hót thái hậu, chỉ là cần thiết, ngoại trừ những lần thỉnh an bình thường, ngày thường nàng cũng dễ dàng bước vào Thọ Khang cung bước, cung nữ báo lại là thái hậu lễ Phật, nỡ quấy rầy. Hơn nữa quan trọng nhất, thái hậu họ Tiêu, có hoàng hậu cùng Tiêu sung dung ở đây, trong con mắt của thái hậu, các phi tần khác chỉ là khí.


      Trong lòng suy nghĩ cả ngày, sau khi phân tích chỗ tốt cùng chỗ hỏng mấy lần, Thẩm Mạt Vân quyết định đánh cuộc lần. Mặc kệ về sau có phải... . Có quan hệ tốt với Lục thái phi, tuyệt đối là có lợi hơn có hại. Đương nhiên, là tạo mối quan hệ thân thiết, cũng phải mỗi ngày đến chỗ của người ta, chỉ là ngẫu nhiên lui tới chút, cần cắt tình cảm là có thể, thái hậu còn ngồi trong Thọ Khang cung đâu.


      Mấy ngày sau, sau khi Tiêu hoàng hậu vẫn mang theo phi tần đến thỉnh an thái hậu xong, Thẩm Mạt Vân ngồi cỗ kiệu, sau khi cách Thọ Khang cung đoạn đường, liền với bọn thái giám: " quay về, đến Hiền Hoà cung."


      Khi Lục thái phi nghe thấy tiểu thái giám báo lại, Thục phi đến Hiền Hoà cung, bà khỏi sửng sốt chút, chẳng qua rất nhanh liền bình tĩnh lại, với Hồ ma ma bên người: "Mời nàng vào."


      "Gặp qua thái phi..." Thẩm Mạt Vân để Hồ ma ma dẫn vào, chỉ thấy vị cung phi hơi lớn tuổi, ăn mặc phú quý ngồi ở ghế đầu, lập tức hiểu thân phận bà ta, lên phía trước chào theo nghi lễ của vãn bối (người có thân phận con cháu thấp hơn).


      Lục thái phi cười nhận lễ này, sau đó kêu Thẩm Mạt Vân ngồi đến trước mặt bà, kéo bàn tay tinh tế của nàng nhìn lần, khen ngợi: " nương xinh xắn, tương xứng với nàng dâu của ta, hổ là hai tỷ muội, đều là người có phúc."


      "Tạ ơn thái phi khen ngợi, ta thể sánh với lanh lợi của muội muội." Thẩm Mạt Vân khiêm tốn chút, sau đó để Hồng Tịch dâng lễ vật, "Tết đoan ngọ lúc trước, thái phi tặng công chúa mấy thứ đồ chơi , tiểu công chúa rất thích. Ta vốn nên sớm đến lời cảm ơn, chính là bận rộn với tiểu hài tử, thể cách xa nàng, thế này mới kéo dài tới bây giờ, còn xin thái phi thông cảm."


      "Chẳng qua là mấy thứ đồ chơi thôi, làm sao đáng giá phải tính toán chứ." Lục thái phi .


      Hồ ma ma tiến lên nhận lấy lễ vật, đến trước mặt Lục thái phi mở ra nhường nàng xem qua. Lục thái phi nhìn thoáng qua, lập tức cười : "Thục phi có lòng, lá trà tốt như vậy cũng đưa tới chỗ của bà già này."

      Thẩm Mạt Vân cười : "Là lần trước muội muội tới thăm ta vô tình thái phi thích uống loại trà này, ta thấy thái phi thích, liền đưa tới." Thuận tiện giúp Nghi Vân tăng thêm ấn tượng tốt.


      Quả nhiên, Lục thái phi cười càng hiền lành hơn, tuy là kế thất (vợ kế), nhưng Nghi Vân nàng dâu này quả rất làm cho nàng hài lòng, chẳng những quản lý hậu viện ở vương phủ rất thỏa đáng, cũng đối xử rộng rãi với con mà vị vương phi trước lưu lại, chưa từng hà khắc làm khó, về phần mượn sức trượng phu... Nhiều năm như vậy đều là như thế, Lục thái phi ôm hi vọng với việc cải tạo con mình, bây giờ bà chỉ hy vọng con dâu lại sinh thêm mấy người tôn tử cháu cho bà. Nể mặt Nghi Vân, Lục thái phi tự nhiên làm khó Thẩm Mạt Vân.


      Khách khí chuyện lúc, Thẩm Mạt Vân biết ý : "Đêm nay đột nhiên đến, vậy mang thêm phiền toái đến cho thái phi, Bảo nhi còn ở Trường Nhạc cung, ta cũng yên tâm..."


      "Tiểu công chúa vẫn do mẹ ruột chăm sóc mới càng yên tâm, Thục phi lo lắng nữ nhi, hãy về trước ." Lục thái phi xong.


      Thấy thế, Thẩm Mạt Vân lại mấy câu khách sáo, lại càng tiếp tục đưa đẩy, mang theo người rời .


      "Là người thông minh." Đợi sau khi Thẩm Mạt Vân rời , Lục thái phi câu với Hồ ma ma ở bên cạnh.


      "Đúng thế, nếu làm sao có thể sinh ra vị tiểu công chúa được hoàng thượng thích." Hồ ma ma xong.


      Lục thái phi cười, : "Là người có phúc, chỉ mong vận may này phải mờ nhạt như khói là tốt rồi."


      "Là tỷ tỷ của vương phi, nghĩ đến cũng sai."


      "Có lẽ ."


      Đêm đó, khi hoàng đế đến Trường Nhạc cung thăm Bảo nhi, Thẩm Mạt Vân thấy tâm trạng Vũ Văn Hi sai, nhân cơ hội đến chuyện hôm nay nàng đến gặp Lục thái phi, "... Lần trước thái phi riêng tặng lễ cho Bảo nhi, ngày lễ ngày tết đều đưa đến ít đồ chơi, nghĩ đến là nể mặt muội muội. Thiếp nghĩ, mặc kệ như thế nào, thiếp cũng nên Hiền Hoà cung chính miệng lời cảm ơn lần mới đúng."


      Vũ Văn Hi chọc vào gò má mềm mại của nữ nhi, lại nắm lên bàn tay bé của nàng để đùa bỡn, nghe thấy Thẩm Mạt Vân , nhân tiện : "Lục thái phi là mẹ đẻ của Định quận vương, Lục gia có công lao với Đại Tề, nếu muội muội nhà nàng gả vào Định vương phủ, tính ra cũng là quan hệ thông gia, nếu như rảnh rỗi, ngại Hiền Hoà cung thăm thái phi."


      "Hoàng thượng rất đúng." Thẩm Mạt Vân cười , chờ câu này.

      Trong Thọ khang cung, sau khi thái hậu nghe xong tin tức mà Lục ma ma , nhíu mày chút, : "Đường muội (em họ bên nội) của Thục phi gả vào Định vương phủ, nàng thăm Lục thái phi cũng là chuyện bình thường. Có cái gì kỳ quái?"


      Lục ma ma do dự : "Nô tì chính là cảm thấy có chút ổn. Ngài mới là thái hậu, lý lẽ, Thục phi nương nương hẳn nên vội vàng đến thỉnh an thăm hỏi ngài..."


      "Hôm nay nàng ta qua thỉnh an, về phần bình thường, là ta thấy thôi." Thái hậu lạnh nhạt xong, hôm nay Thục phi đến Thọ Khang cung thỉnh an xong mới qua, cũng tính thất lễ.


      "Thái hậu, ngài lo lắng sao? Nếu như say này Thục phi nương nương sinh ra tiểu hoàng tử, có phải …hay " Lục ma ma nhịn được hỏi.


      Thái hậu hơi chuyển động phật châu trong tay, cười nhạt : "Nhỡ đâu? Ta còn có hàng ngàn chuyện cần lo lắng, khi ta mất hai mắt vừa nhắm, đều nhìn tới cái gì, ngược lại nhàng. Chỉ cần có thể bảo vệ được dòng máu của nhà mẹ đẻ này, ta có thể yên tâm."


      Lục ma ma thầm trong lòng, cúi đầu : "Nô tì sai rồi."
      Last edited: 9/4/15
      Halie.hp, SusanDooms, Cartoon26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :