1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi hôn nhân tan vỡ - Hân Hân Hướng Vinh

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9


      "Mày là, đống đồ này mà cũng mang hết lên đây được, hơi bị nặng đó!”

      Mộ Phong cầm chén trà trong tay tựa vào ban công ngắm nhìn mảnh xanh biếc ở bên ngoài, ở giữa mùa đông khiến lòng người tự chủ mà ấm lại.

      Hàn Dẫn Tố nhớ tới hôm đó rồi buột miệng:

      "Phương Chấn Đông mang đến.”

      "Phương Chấn Đông? Là ai?”

      Hai mắt Mộ Phong nhất thời trợn to, như hai đèn pha quan sát trước mặt này. Tuy kết hôn rồi lại ly hôn nhưng thể , đúng là người mỹ miều mềm mại như nước, thu hút người khác vô cùng.

      Ban đầu lúc vào học ở viện mỹ thuật gây ra trận sóng gió, chỉ tiếc lúc đó quá bận rộn, hơn nữa lại thích sống mình, cũng tham gia vào hoạt động trường lớp gì cả, vô cùng thích sống chung, lại rất xinh đẹp nên vô tình bị các khác thích kết bạn và ghen tị. Vì thế bị lập.

      Mộ Phong ở cùng phòng với Hàn Dẫn Tố trong ký túc xá, hơn nửa năm cũng thể nào chuyện cùng nhau. Hai người thân nhau được cũng vì Mộ Phong chủ động kết giao mà thôi.

      Vừa lúc căn tin liền để quên ví bàn, may vừa lúc Hàn Dẫn Tố nhặt được, khi đó Mộ Phong cũng bận rộn làm, khuya muộn mới trở lại ký túc xá. Lúc về Hàn Dẫn Tố liền lặng lẽ trả cho .

      Lúc đó số tiền trong ví Mộ Phong có cũng ít, vừa mới thăm Dì Hai ở Mỹ về được cho tiền, khoảng mấy ngàn, đối với sinh viên mà đó phải là số tiền .

      Trong trường đại học cũng có chuyện nhặt được của rơi mà đem trả lại. Đừng nghĩ đến chuyện mất đồ có thể lấy lại được, thậm chí có thể là người trong ký túc xá lấy, tâm trạng Mộ Phong cực kỳ sa sút, nào ngờ lúc về lại gặp bất ngờ như vậy.

      Về nhà chuyện này với mẹ, mẹ bảo rằng người bạn này đáng để kết giao. Phẩm cách là từ dưỡng thành, đây là đứa bé ngoan hiếm có. biết từ lúc nào hai người trở thành bạn tốt.

      Tiếp xúc lâu, Mộ Phong phát Hàn Dẫn Tố ra chút cũng kiêu ngạo, bao giờ thích làm khó người khác, tình tình lại tốt nữa, so đo phiền toái với người khác. Hai người cực kỳ hợp nhau.

      Dần dần tất cả những chuyện khuê mật cũng giấu nhau, Hàn Dẫn Tố mới cho biết chuyện trong nhà, hiểu tất cả. ra cũng có gì là khó hiểu cả, người ta có mẹ kế có bố dượng (ý bảo là bố mà cưới mẹ ghẻ về bố đẻ cùng thành bố dượng thôi), nhưng điều Mộ Phong vẫn thấy uất ức là như Dẫn Tố đáng lẽ phải cả đời được cưng chiều, nào đâu số phận lại lênh đênh như vậy.

      Trong nhà vậy mà chồng còn là tên khốn kiếp. Ban đầu, Hàn Dẫn Tố kết hôn với Trịnh Vĩ, Mộ Phong cảm thấy thể tưởng tượng nổi, , khi đó người có ý với Dẫn Tố thiếu, hiểu sao lại cố tình gả cho Trịnh Vĩ.

      Hàn Dẫn Tố là hoa khôi của viện mỹ thuật mà cắm bãi cứt chó, so với cứt trâu còn bằng. Nuôi tên khốn đó hai năm như mẹ nuôi con, kiếm tiền rồi lo việc nhà, cuối cùng Trịnh Vĩ lại mèo mỡ với con của mẹ kế. con mẹ nó, tiện nam cái gì cũng có.

      ra ở trong lòng Mộ Phong nghĩ Dẫn Tố nên sớm ly hôn, tên đàn ông đó có đáng gì để lưu luyến, Mộ Phong ghét nhất là dạng đàn ông chỉ biết ăn cơm chùa.

      Mà lúc này nghe về Phương Chấn Đông nên nhịn buồn bực, giao tế của Hàn Dẫn Tố rất hẹp, dường như quen biết được mấy người, tự dưng nhảy ra người mới thể khiến Mộ Phong ngạc nhiên.

      Hàn Dẫn Tố nhìn vẻ mặt biến hóa của Mộ Phong khỏi mỉm cười:

      "Cậu của học trò mình, là quân nhân, , mà chính xác là sĩ quan, dù sao bả vai có vạch và sao khá nhiều.”

      "Vạch và sao?”

      Mộ Phong nhướng mày cao:

      "Mấy vạch? Mấy sao? Mày có nhìn ?”

      Hàn Dẫn Tố cẩn thận nhớ lại lúc:

      "Hình như là ba sao hai vạch.”

      "A a. . . . . ."

      Mộ Phong kêu to lên:

      "Đó là Thượng tá à! Cấp bậc Thủ trưởng đó, vậy già lắm, đúng. Học sinh của mày cũng lớn lắm, số tuổi phải là già mới phải.”

      Hàn Dẫn Tố trở lại ngồi sofa:

      " lớn tuổi lắm, nhìn qua khoảng chừng hơn ba mươi.”

      "Ôi! lính của tôi! A! đúng, đồng chí Thủ trưởng nha! Có đẹp trai ?”

      Mộ Phong hoa si đuổi theo hỏi thăm, Hàn Dẫn Tố gật đầu:

      "Ừ! Đẹp trai, hơn nữa chính ta còn độc thân"

      "À?"

      Mộ Phong chợt nghiêm túc suy nghĩ, ngắm nhìn Hàn Dẫn Tố, mặc bộ đồ ở nhà rộng thùng tình che lấp chiếc eo nhưng càng làm cho thân thể càng mảnh khảnh, rất cân xứng với khuôn mặt nhắn. Da thịt trắng nõn cùng với ngũ quan xinh đẹp nhìn qua vô cùng trẻ tuổi, như vừa mới đến tuổi hai mươi.

      người còn mang vẻ đẹp ý vị của vùng Giang Nam, ngồi ở đó tựa như bức tranh khuê nữ tinh xảo nhất, mang vẻ cổ điển, ưu nhã mà xinh đẹp.

      Mộ Phong cảm thấy Trịnh Vĩ kẻ ngu đần, mặc dù Hàn Dĩnh dáng dấp tồi nhưng cái loại đàn bà mị kia nhất thời có vẻ tốt nhưng bên trong thô tục và nông cạn. hiểu ta nghĩ gì, cũng có thể như người ta , đàn ông phần đông là vui vẻ nhất thời, đối với đàn ông mà , phụ nữ quá đẹp đôi lúc cũng khiến cho họ có lúc chán nản.

      Tìm được người đàn ông có thể lòng thương tiếc mình, lòng mình ở đời này còn khó hơn so với lên trời. Nhưng Mộ Phong vẫn tin tưởng có người đàn ông tử tế có thể nhìn ra điểm tốt của Dẫn Tố, dù chưa thích, hơn nữa làm quân nhân vô cùng nghiêm túc, vừa mới gặp mặt cho Dẫn Tố biết ta còn độc thân chính là dấu hiệu ban đầu.

      Huống chi còn còn giúp mang đủ thứ lỉnh kỉnh này lên nhà, mà người ta cũng phải là người bình thường nha, là Thượng Tá đó! Mộ Phong cũng có người họ là quân nhân nên có thể hiểu đôi chút về cấp bậc. Thượng Tá nhất định là cán bộ cao cấp rồi, ngờ Dẫn Tố ly hôn ngược lại lại làm nở ra bông hoa đào lớn như vậy.(Hoa đào là chỉ nhân duyên đó các nàng.)

      Vì vậy nên hỏi như thẩm vấn phạm nhân:

      "Mày là lần đầu tiên hai người gặp nhau, ta rất tuấn tú, sau đó còn cho mày biết ta còn độc thân, hơn nữa còn giúp mày đến chỗ Trịnh Vĩ mang mấy thứ đồ này về. Lại còn sắp xếp tươm tất mới đúng ?”

      Hàn Dẫn Tố gật đầu cái, Mộ Phong khỏi nhăn trán:

      "Hàn Dẫn Tố, có phải mày bị tên khốn kiếp Trịnh Vĩ giày vò quá nên ngu rồi? ràng người ta có cảm tình với mày, chẳng phải là muốn theo đuổi mày sao?”

      "À. . . . . ."

      Hàn Dẫn Tố lắc đầu như trống bỏi, tuôn ra từng tràng:

      "Cậu đừng đoán mò à, mình với ta chỉ mới gặp nhau có lần mà thôi. Hơn nữa, gạt cậu, nhà ta quá gia thế, nghe bạn dạy Piano lớp bên cạnh hình như là lãnh đạo cấp cao gì đó. Về phần giúp mình đưa đồ, chắc là ta chỉ muốn cảm ơn mình đưa cháu trai ta về thôi.”

      "Đồ ngu ngốc!"

      Mộ Phong lắc đầu cái, giảng giải cho :

      "Hàn Dẫn Tố, mày là cái đồ chậm tiêu, đàn ông nhất là đàn ông tham gia quân ngũ. Họ vô duyên vô cớ đối xử tốt với phụ nữ đâu, hơn nữa mày soi gương , cái vẻ yếu đuối ngơ ngác này mà nhìn ai kẻ nào có thể chịu được.”

      Hì hì tiếng, Hàn Dẫn Tố nhịn được nở nụ cười, lúc còn học đại học, Mộ Phong cũng thường vậy làm bật cười.

      Mắt Mộ Phong đảo quanh vòng, cẩn thận suy nghĩ chút lại gãi đầu. Có phải mình nhìn gà hóa quốc nhỉ? Mà dù sao ta cũng là quân nhân, ra tay là chuẩn xác, mà Mộ Phong nghi ngờ quét qua cười đến rực rỡ kia. Mỹ nữ như vậy đúng là tin có người đàn ông nào đổ được.

      Chợt nhớ tới chuyện , vội chớp mắt :

      "Dẫn Tố, thiếu chút nữa quên, mày còn nhớ Đường Tử Mộ ?”

      "Đường Tử Mộ?"

      Trong đầu Hàn Dẫn Tố xẹt qua hình ảnh mơ hồ, khẽ gật đầu:

      "Cậu đến đàn của chúng ta, nổi tiếng vô cùng ai cũng biết, có thể đoạt giải thưởng quốc tế, nghiễm nhiên trở thành họa sỹ trẻ nhất rồi.”

      Mộ Phong ngây ngốc nhìn lâu mới :

      " ấy giờ mở phòng tranh, cùng với ông chủ công ty tao có giao tình. Hôm đó ấy đến công ty tao vừa lúc gặp ấy, ấy vẫn còn hỏi thăm tin tức mày. Tao thẳng tình hình luôn, ấy bảo rất ngưỡng mộ tài vẽ của mày. Nếu như mày muốn có thể đem tranh đến chỗ ấy gửi bán, chừng có thể bán giá cao, có rất nhiều người nước ngoài muốn mua đấy, phải mày muốn mua nhà sao? Dựa vào chút lương giáo viên dạy mỹ thuật ở trung tâm nghệ thuật đến bao giờ? bằng suy nghĩ chút .”

      xong rút danh thiếp từ trong túi ra đưa cho :

      "Đây là danh thiếp của Đường Tử Mộ, nếu mày muốn tốt lên nên liên lạc với ấy. Tao thấy mày nên thử xem, nếu có thể bán được mày cũng thoải mái hơn rất nhiều, còn nữa, bà ngoại mày bệnh, nếu phải nằm viện chút tiền gửi ngân hàng của mày đủ nhét kẽ răng.”

      Hàn Dẫn Tố hơi ngây ngốc chốc lát, cầm lấy danh thiếp rồi ôm Mộ Phong chặt, hồi lâu mới :

      "Cám ơn cậu Mộ Phong"

      Mộ Phong vỗ vỗ lưng cười hắc hắc:

      "Nếu để cho những chàng trai ngày xưa theo đuổi mày mà nhìn thấy chắc hâm mộ tao lắm đấy.”

      Hàn Dẫn Tố buồn buồn :

      "Cũng phải."

      Mộ Phong đẩy ra, nhìn thẳng vào mặt , nghiêm túc:

      "Dẫn Tố, mày rất tốt, mày là xinh đẹp nhất thiên hạ. Cái tên Trịnh Vĩ kia mắt mù nên mới thế, mày nhất định tìm được người đàn ông của mày, được hạnh phúc chân chính. Tin tao , hơn nữa….”

      "Hơn nữa cái gì?"

      Hàn Dẫn Tố nghi hoặc nhìn , mắt Mộ Phong lóe lên, cười cười che giấu:

      " có gì, thôi, tao về trước đây, ngày mai còn có việc đại boss giao.”

      Mộ Phong nghĩ trong lòng, thôi hay là để Dẫn Tố nhận ra , bên cạnh ấy trừ tên khốn Trịnh Vĩ kia ra còn có nhiều người đàn ông tốt. Lại , Đường Tử Mộ lại quá mức giấu kín nên Dẫn Tố thể nhận ra được tấm lòng của người ta.

      Đường Tử Mộ là ai? Là chàng siêu cấp đẹp trai của Viện Mỹ Thuật, là linh hồn của mọi người, lại đẹp trai, gia thế tốt hơn nữa năng lực lại trác tuyệt làm người ta mê mẩn hồi len lén viết thư tình. Sau đó Đường đại công tử cũng đến ký túc xá chơi , còn mấy lần đến ăn cơm nữa, mà nhiều lần như vậy đều vắng mặt Dẫn Tố.

      Vừa ban đầu, bọn nữ sinh ở Ký Túc Xá, tim ai cũng tán loạn nghĩ người ta nhìn trúng mình, ai ngờ mời đến vài lần mà người ta vẫn cứ lặng lẽ.

      Sau đó Mộ Phong từ trong cơn mê tỉnh lại, nghĩ kỹ mới hiểu được, chừng chính là Đường đại công tử coi trọng Hàn Dẫn Tố. Xin tá túc tại Ký Túc Xá ăn cơm cũng chỉ là vì người say phải vì rượu, chỉ muốn gặp người suốt ngày thấy bóng dáng kia.

      Sau đó Dẫn Tố qua lại với Trịnh Vĩ rồi kết hôn, Đại công tử ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, thoáng cái mấy năm trôi qua rồi, hôm nay quay đầu lại nhìn ngờ vật còn người mất rồi.
      Phong nguyet, tart_trung, Mai Trinh4 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10


      Còn mấy ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, trường học cũng được nghỉ rồi. Năm nay lịch đến sớm, mới tháng là năm mới rồi, vì vậy trường học được nghỉ sớm hơn.

      Năm nay Hàn Dẫn Tố càng nhõm hơn nữa, trước kia khi mẹ còn sống rất coi trọng lễ mừng năm mới, từ lúc mới bắt đầu tháng chạp bắt đầu bận rộn chuẩn bị. Khi đó Hàn Dẫn Tố như cái đuôi theo mẹ, giúp mẹ chọn món ăn, từ lâu theo mẹ học nấu ăn rồi.

      Người khác nấu ăn ngon nhưng đó là vì họ chưa từng được ăn đồ mẹ nấu, mùi vị của món ăn vẫn in sâu trong trí nhớ khiến thể nào quên được.

      Mộ Phong , ra cái nhớ phải là món ăn mẹ nấu mà đó chính là tình thương của mẹ. Tình thương của mẹ vĩ đại như vậy còn lại nỡ tự tay bóp chết con mình, nghĩ lại chuyện cũ, thể kìm nén được nỗi bi thương trào dâng lên trong lòng mình.

      Hàn Dẫn Tố lắc đầu cái, bắt đầu thu dọn giá vẽ, chuẩn bị ra ngoài mua vài thứ về nấu ăn và trang trí. Dù sao sống mình nhưng cũng cần có lễ đón năm mới, giống như lời mẹ , mẹ luôn , năm mới phải náo nhiệt mới vui.

      Năm nay rảnh rỗi, quyết theo ký ức ngày xưa, làm những món ăn mẹ thường nấu đón lễ năm mới. Hai năm trước, sau khi trường học nghỉ Tết, bà mẹ chồng gọi đến, sai làm mọi việc.

      ra nghe lời trưởng bối cũng phải lẽ, nhưng mẹ Trịnh Vĩ lại cố tình bới móc khiến thoải mái. nấu ăn cố mà moi ra lỗi, phải chê mặn là chê nhạt, còn cớ nào nữa than thở vì sao con mình lại lấy con Miền Nam, ngay cả nấu ăn cũng ra hồn.

      Ngay cả khi hàng xóm tới, trước mặt người khác cũng cho chút thể diện, khiến cho thể chịu nổi nữa, mà Trịnh Vĩ đứng bên mở mồm câu nào.

      Từ người thích năm mới đến khi cùng Trịnh Vĩ kết hôn đâm ra sợ năm mới. Giờ nhớ lại mới thấy mình khờ, cầm ví tiền tay tiếng chuông cửa vang lên.

      Hàn Dẫn Tố ngẩn người chút, nghi ngờ bước ra cửa nhìn qua màn hình thấy người đàn ông kia khỏi ngơ ngẩn nửa ngày. Suy nghĩ lát rồi mở của, dù sao đại ân lần trước người ta giúp đỡ mình giờ mà để người ta đứng ngoài cửa hay lắm.

      Đây là lần nghỉ phép cuối cùng của Phương Chấn Đông trong năm nay, theo truyền thống của quân nhân, lãnh đạo nhất định phải ở lại để liên hoan với em, mà là Thủ trưởng càng phải làm gương tốt, nếu là bình thường vẫn vậy nhưng năm nay biết vì sao nữa. Có cái gì đó biết tên, ở trong lòng mọc lan tràn như cỏ dại.

      Mà cỏ này càng ngày càng mọc tốt, mấy ngày liền lấp kín lòng khiến thể nào ngừng nghỉ được, trong đầu vẫn chỉ có gương mặt trắng trẻo với đôi mắt long lanh như nước kia.

      Sau đó mới suy nghĩ, cái loại cỏ dại lan tràn thể kiềm chế được này chính là nhớ nhung, mà bình sinh đây là lần đầu tiên nhớ đến người, mà người đó lại là , còn là tiểu nha đầu. Mặc kệ kết hôn nay chưa trong mắt chính là tiểu nha đầu hơn kém.

      ra Phương Chấn Đông biết vì tình trạng xưa nay chưa từng có của mà cả trung đoàn rơi vào khủng hoảng. Dù sao tác phong của Phương Đoàn Trưởng lừng lẫy mấy quân khu, cứng rắn lạnh như băng là biệt hiệu, quanh năm vẫn cứng nhắc như vậy như tuyết núi ngàn năm chịu tan chảy. khuôn mặt kia trừ nghiêm túc ra chẳng có vẻ mặt nào khác, hơn nữa trong mắt bao giờ chứa hạt cát nào.

      Dường như tất cả mọi người đều biết, nếu mà là binh lính cửa sau biết điều chớ đưa đến làm cấp dưới của ta. bị luyện cho đến chết cũng đừng mong được nghỉ ngơi, thèm để ý xem kẻ đứng sau là ai, chỉ biết làm lính phải làm cho đúng là lính.

      Mà người như vậy dường như trúng tà, thỉnh thoảng đứng ở trong viện nhìn cây mai trắng kia. Nếu ai có lá gan lớn có thể đến gần để nhìn kỹ thấy gương mặt của Đoàn Trưởng mỉm cười, bộ dạng là dọa người.

      Người đầu tiên nhìn thấy là cảnh vệ viên Tiểu Lưu, nhìn thấy cái liền sợ quá mà quay đầu bỏ chạy, trở lại báo cáo cho Phùng Chính Ủy biết. giống như người khác, Phương Chấn Đông ngày càng khác thường, Lão Phùng biết được trong lòng càng sung sướng, đây là ý gì? cần đoán cũng biết. Là tương tư chứ sao!

      ra trong lòng Lão Phùng cũng buồn bực, người ta nhớ người tìm nơi vắng người mà móc ảnh người ta trong ngực mà ngắm, nhớ nhớ thương thương mới là bình thường. Còn Phương Chấn Đông đúng là cá biệt, cứ nhìn chằm chằm vào gốc mai trắng kia, mà cây mai hồng bên cạnh nở hoa rất đẹp cũng thèm liếc. Chỉ có ngắm mỗi cây mai trắng này, từ đầu như vậy, khiến người ta sửng sốt.

      Trong lòng Lão Phùng suy nghĩ, khéo cây mai này có linh khí mới khiến Lão Phương sợ dám ra, dĩ nhiên đây là chuyện cười rồi. Trong lúc Phương Chấn Đông ở đây, lão sai cấp dưới đưa đến ít mai nhưng hiểu cây mai này có liên quan gì với trong lòng Phương Chấn Đông?

      Cũng thử dò xét qua mấy lần, ai ngờ miệng Phương Chấn Đông còn ngậm chặt hơn cả vỏ hến, trừ lần đầu tiên ta chủ động ra, còn lần sau Lão Phùng chủ động hỏi đến gãy lưỡi khô môi mà vẫn tra ra tin tức gì. Ngoài tin có trẻ tuổi rất xinh đẹp, là giáo chui vào trái tim và trong đầu Phương Chấn Đông ra chẳng biết gì thêm.

      Mà điều này làm khó được người xuất thân là điều tra viên như Lão Phùng, Phương Chấn Đông nghỉ phép bước ra khỏi doanh trại theo sao, Lão Phùng cho Đại đội trưởng Vương Đại Bưu và hai trinh sát theo. trôi qua ngày tháng ủ rũ đến thế, lão muốn xem rốt cuộc là tiên nữ nơi nào mà giấu kín như vậy?

      Vương Đại Bưu nhận lệnh xui xẻo này mừng chết được, đây chính là tư liệu trực tiếp, là chị dâu tương lai, muốn là người đầu tiên trong Trung Đoàn được nhìn thấy đầu tiên. Để sau này còn khoác lác với em, cho mấy tên kia thèm chết , ha ha!

      Vốn là phán đoán thế nào Đoàn Trưởng cũng về nhà trước nào ngờ Đoàn Trưởng nhà mình lái xe phải về nhà mà là trực tiếp đến khu nhà này.

      Bên này xe Jeep của Phương Chấn Đông vừa vào khu nhà của Hàn Dẫn Tố Vương Đại Bưu liền hỏi hai lính cấp dưới:

      "Lý Chí Bảo, đây phải là nhà Đoàn Trưởng của chúng ta đúng ? Cũng phải là nhà họ hàng thân thích.”

      Lý Chí Bảo nghiêm túc gật đầu:

      "Theo tình huống tôi suy đoán, nơi này nhất định là nhà chị dâu tương lai.”

      Vậy còn chờ gì nữa, mấy người len lén lái xe vào theo sau, nhìn tận mắt thấy Phương Chấn Đông trong nhà, vội vàng lấy điện thoại ra báo cáo cho Lão Phùng nghe. Lão Phùng trực tiếp ra lệnh:

      "Mấy người các cậu đứng cắm chốt đó cho tôi, xem khi nào cậu ta ra ngoài, cùng ai, nhìn thấy lập tức báo lại.”

      ""

      Sau khi nghe Vương Đại Bưu dứt tiếng, Lão Phùng để điện thoại xuống, miệng cười cũng đến rách cả quai hàm rồi. Thủ trưởng cấp giao cho lão là mau giải quyết việc cá nhân của Phương Chấn Đông. Lão lo sốt vó biết được tên tiểu tử kia mở lòng rồi. Mà trong lòng lão tò mò, có thể khiến Phương Chấn Đông động lòng phàm, hành động nghiêm trọng thất thường rốt cuộc là người như thế nào.

      Cái này riêng gì lão mà ngay cả Trung Đoàn, từ trưởng ban cho đến lính, thậm chí cả ban cấp dưỡng bên cạnh đều muốn biết.

      Phải Phương Chấn Đông cũng là xuất thân từ trinh sát, năng lực trinh sát cả quân khu có ai là đối thủ, nhưng người có lúc sẩy tay, ngựa có lúc mất móng, có lúc sơ sót.

      Phương Chấn Đông hoàn toàn là thấy hành động của mình, còn cảm giác như bình thường nữa, đây chính là điển hình của tượng người trong u mê, người ngoài tỉnh táo. Vì vậy khi bị Lão Phùng và cấp dưới của theo dõi cũng biết, trong lòng chỉ mong gặp tiểu nha đầu.

      Phương Chấn Đông hoàn toàn hề nghĩ tới việc tìm đến Hàn Dẫn Tố là điều vô cùng thích hợp, vất vả mới nghỉ phép được, vào thành phố, điều đầu tiên nghĩ chính là muốn gặp .

      Hàn Dẫn Tố mở cửa ra, cứ đứng trơ mắt nhìn Phương Chấn Đông tự nhiên vào nhà mình. mà chính Hàn Dẫn Tố cũng biết nên gì với . Quan hệ của bọn họ ra cũng chẳng là gì cả, nghiêm túc mà cũng chỉ là lần gặp gỡ của hai người xa lạ, khách sáo cũng tiện, mà thân thiện lại càng , vô cùng lúng túng.

      Hàn Dẫn Tố vốn cho là tìm có chuyện gì, hoặc là bởi vì đứa bé Tiểu Phong kia. đứng nhìn mỏi mắt trông chờ, ai ngờ Phương Chấn Đông vào phòng bỏ mũ và cởi quân trang bên ngoài ra, tiện tay đưa cho . theo bản năng nhận lấy mới tỉnh ngộ nhận ra vấn đề hai người cực kỳ nghiêm trọng, nhưng nhận lấy thể trả lại, chỉ có thể xoay người treo y phục và mũ lên giá treo.

      Phương Chấn Đông ngồi lên ghế sofa, khẽ nhìn xung quanh cái, lại thêm ít đồ, trong góc của phòng khách có thêm chiếc bình gốm bên trong còn cắm mấy cành trúc xanh biếc, phong cách tao nhã, đúng là phong cách của này.

      Trong nhà rất sạch , bên cạnh cửa sổ treo giá vẽ, bên cạnh bảng màu vẽ và các hộp màu được xếp rất gọn gàng, bức tranh mởi vẽ được nửa, có thể thấy được ý định hình như là vẽ góc của Giang Nam có bàn đá xanh, bức tường quét vôi trắng.

      này hẳn là nhớ nhà, mỗi nét vẽ của đều mang điều đó.

      "Năm mới về nhà?”

      Hàn Dẫn Tố cắn móng tay, trong đầu suy nghĩ làm như thế nào ứng phó với vị khách mời này, nghe câu hỏi của , sau khi sửng sốt khuôn mặt nhắn lại u ám:

      "A! về"

      còn nhà, mặc dù đó là nơi ra đời và lớn lên, nhưng mẹ mất như mang tất cả, dù bà ngoại còn ở đó cũng chỉ là quá khứ, cậu xem như là hiếu thuận, dù sao về cũng giống như người ngoài, cũng tốt.

      Phương Chấn Đông khẽ cau mày:

      " mình ở thành phố B đón năm mới?”

      Ánh mắt hơi thấp xuống, quét qua ví tiền trong tay :

      " phải ra ngoài?"

      Phương Chấn Đông vừa thốt lên xong, đáy mắt Hàn Dẫn Tố chợt sáng lên, có thể viện cớ được rồi, trong cái đầu liền tính toán:

      "Đúng rồi, đúng rồi! tới khéo, tôi vốn định ra ngoài mua vài thứ cho năm mới, ….”

      Hàn Dẫn Tố chưa xong Phương Chấn Đông đứng lên bước tới giá treo đội mũ lại, mặc áo và thuận tay đưa chiếc áo khoác màu trắng cho :

      " thôi, tôi cùng "

      Mắt Hàn Dẫn Tố trợn tròn, miệng há ra quên ngậm lại, nghĩ đây là đâu hả?

      "Ngậm miệng lại, khó coi"

      Phương Chấn Đông mở cửa quay đầu lại nhìn cái, chân mày lại nhíu lại:

      " thôi, đừng lề mề."
      Phong nguyet, tart_trung, Mai Trinh5 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11


      Vương Đại Bưu cùng hai cậu lính cấp dưới vốn định ứng chiến lâu dài nào ngờ, chưa kịp nghĩ nhiều chỉ trong chốc lát, Đoàn Trưởng cuả bọn họ xuống cùng môt trẻ tuổi.

      Cặp mắt Vương Đại Bưu vốn rất lớn lại càng thêm trợn tròn như hai quả chuông đồng, mắt hề chớp cứ nhìn chằm chằm vào phía sau Đoàn Trường, bước chân ràng có chút lề mề.

      Mặc chiếc áo bông dày, dường như là bao hết toàn thân, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhắn xinh xắn. Ba chàng lính nhìn đến ngu ngơ rồi hẹn nhau mà ngừng thở.

      Nhìn theo hai người kia trước sau leo lên xe rời khỏi khu nhà mới thở phào nhõn. Lý Chí Bảo còn :

      "Đại đội trưởng, xem kia có phải là cháu của thủ trưởng chúng ta ? Tôi thấy giống như là bé vậy.”

      ra trong lòng Vương Đại Bưu cũng nghĩ như vậy, nhìn tiểu nha đầu kia non nớt, khuôn mặt nhắn mềm mại, ánh mắt vụt sáng, so với những văn công mà bọn thấy thậm chí còn vừa mắt hơn. Lấy ánh mắt trinh sát của Vương Đại Bưu phán đoán, tuổi nha đầu kia chắc mới hai mươi.

      phải muốn hạ thấp gì thủ trưởng của cả, nhưng dù thế nào cũng hơn ba mươi rồi, cùng con nhà người ta mới hai mươi có chút trâu già gặm cỏ non. Hơn nữa ánh mắt kia có vẻ giận mà dám gì, có chút tình nào bên trong, đoán chừng bị thủ trưởng nhà cố tình làm khó rồi.

      Trong đầu Vương Đại Bưu tự chủ xẹt qua hình ảnh ác bá trong phim truyền hình, vội vàng lắc đầu cái. Nếu để cho thủ trưởng nhà biết nghĩ như vậy chắc chắn bị bế quan đến năm sau luôn.

      Lưu Thanh Sơn bên cạnh cười hắc hắc:

      "Bất kể thế nào nhiệm vụ chính ủy giao cho chúng ta coi như hoàn thành rồi. ngờ lại có , phải, chính xác là chúng ta có chị dâu rồi.”

      Vương Đại Bưu cảm thấy lời Lưu Thanh Sơn cũng xem như là kết luận được rồi. Mặc kệ sao, chỉ cần Đoàn Trưởng của bọn vui là được rồi, dù có tiên trời hay mĩ nữ đều chạy được. Đoàn Trưởng bọn được mệnh danh là người nhanh, chuẩn, ngoan độc, đương nhiên là phương diện chiến thuật, thấy mục tiêu đừng hòng chạy thoát.

      Nghĩ đến đây đạp Lý Chí Bảo phát, :

      "Lái xe, trở về phục mệnh."

      Lại đến người xui xẻo là Hàn Dẫn Tố, ngồi ở vị trí cạnh tay lái vẫn còn buồn bực, sao chuyện lại thành ra thế này? nhớ từ khi nào mình và Phương Chấn Đông lại trở nên thân thiết như vậy.

      Hàn Dẫn Tố tuyệt đối cho rằng Phương Chấn Đông tìm đến nhà mình chính là vì muốn cùng mua đồ cuối năm. Phải có chuyện gì đó, càng nhìn càng phải, ràng hiểu nhưng Hàn Dẫn Tố lại cảm thấy mình quá vô dụng mà.

      Nghĩ lại, cũng phải là người nhát gan, nhưng đối mặt với vẻ mặt của Phương Chấn Đông với lông mày, mắt, mũi, miệng hề nhúc nhích dám mở miệng. Áp lực quá lớn từ ta phát ra làm có chút sợ sợ.

      Hàn Dẫn Tố lặng lẽ liếc nhìn cái, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, nghiêm túc lái xe, ngay cả nếp nhăn cũng có, ngũ quan rất sâu sắc, từ bên nhìn qua cũng có thể xưng tụng là tuấn mỹ như pho tượng.

      Chợt lời Mộ Phong vang bên tai khiến khuôn mặt nhắn của khẽ đỏ ửng, ý nghĩ vừa nhen nhóm lên khỏi tự giễu mình. bị Mộ Phong lây bệnh rồi, làm sao có thể mới lần đầu tiên gặp mặt có thể ngay được.

      Nếu như người đàn ông bình thường có thể vì chút sắc đẹp của còn tin được. Nhưng Phương Chấn Đông hoàn toàn khác, mặc dù hôm nay có thể ngồi bên cạnh nhau như giữa vẫn là khoảng cách xa vời như giữa trời và đất, giữa bùn và mây vậy.

      trắng ra là hai người hoàn toàn cùng thế giới, là người quyền quý, cán bộ chức cao. Còn là cái gì? Chỉ là nguời phụ nữ phàm trần, huống chi giờ còn rơi vào hoàn cảnh như vậy. Lấy điều kiện của muốn lấy ai mà chẳng được. nghĩ coi trọng có phải là quá buồn cười?

      này nhiều vẻ mặt, vừa nghi ngờ, lát sau lại ảm đạm, biết bên trong nghĩ cái gì. Nhưng khuôn mặt nhắn đầy sức sống bừng bừng rồi.

      Phương Chấn Đông còn nhớ ràng lần đầu tiên nhìn thấy , khi đó tái nhợt đến trong suốt làm cho người ta nhịn được mà thương tiếc muốn che chở. Phụ nữ trong đời Phương Chấn Đông từ trước đến giờ trừ mẹ và em Phương Nam ra chỉ có vợ trước là Chu Á Thanh mà thôi.

      Ôm trong lòng giấc mộng quân lữ, hoàn toàn rảnh để lo nghĩ những chuyện khác, cũng chưa từng để mắt tới ai, mặc dù có vợ trước là Chu Á Thanh nhưng đến giờ cũng nhớ mặt. Nhưng lại cố tình lần đầu tiên nhìn thấy này lại nhớ tới, nghĩ lại có chút kỳ lạ, nhưng chỉ là khó giải thích mà thôi, bài xích cảm giác này, ngược lại lại vô cùng thích nó.

      Phương Chấn Đông hiểu rất ràng, này mặc dù ghét nhưng đối với cũng suy nghĩ gì cả, trong mắt hoàn toàn có thể thấy điều đó. Có lẽ là do lần hôn nhân thất bại trước khiến phòng bị, khiến tin vào đàn ông, mà với Phương Chấn Đông cũng quen chưa lâu. Cho nên thời gian vẫn còn dài từ từ hóa giải hết trở ngại của hai người.

      Nếu cứ tính toán kỹ biến mất rồi. nên lãng phí vào những tính toán đó, loại suy nghĩ vô dụng phải là phong cách của .

      Làm quân nhân cũng thời gian để chuyện bày tỏ đương, chỉ cần biết mình muốn này chỉ có cách đó là cưới về.

      Người như Phương Chấn Đông làm liền, vô cùng trực tiếp, thích quanh co lòng vòng. Nhưng cũng hiểu đây mới là lần gặp mặt thứ hai, nếu điều này chắc chắn sợ mà chạy mất.

      phải chưa từng thấy khuôn mặt khác của , nếu dẫm lên ranh giới sức chịu đựng của , phản kháng kinh hồn. Cho nên nhất định phải cho thời gian để có thể thích ứng.

      "Bỏ tay ra, được cắn móng tay, bao nhiêu tuổi rồi mà như con nít vậy?”

      Phương Chấn Đông nhíu nhíu mày mở miệng, nha đầu này quả chính là đứa bé chưa trưởng thành, những động tác này lần trước nhìn thấy nhưng chưa có cơ hội sửa cho . Giọng Phương Chấn Đông rất mạnh mẽ, vô tình mang theo ra lệnh:

      Theo bản năng Hàn Dẫn Tố bỏ tay xuống, lâu mới ảo não nhìn chằm chằm, trong lòng rủa thầm: “Liên quan gì đến ?” Nhưng nhìn cái mặt đen thui kia lại đủ dũng khí, chỉ có thể dùng ánh mắt giết người nhìn ta. Ai ngờ ta chẳng thèm nhìn, cứ mở miệng:

      "Là trước mặt sao?"

      Hàn Dẫn Tố nghiêng đầu nhìn qua chút khỏi sững sờ, trước cửa siêu thị là náo nhiệt, các sản phẩm khuyến mại chất đầy những chỗ trống, mỗi nơi, mỗi sản phẩm đều có chiêu riêng để chiêu dụ khách hàng.

      Khách hàng càng nhiều, nhìn đâu cũng thấy đầu người, phải kinh tế suy thoái sao? Sao nhiều người mua đồ như vậy?

      Phương Chấn Đông tìm chỗ trống để đỗ xe, mở cửa xuống xe, Hàn Dẫn Tố cũng chỉ có thể theo xuống, mặc dù tình nguyện nhưng cũng còn cách nào. Đến cũng đến rồi, chẳng lẽ cứ ngồi trong xe sao?

      Vóc người Phương Chấn Đông rất cao lại rất vạm vỡ, Hàn Dẫn Tố mỏng manh lại nhu nhược, nhìn hai người vừa trái ngược lại vô cùng xứng đôi. Với lại, tuấn nam mỹ nữ quả nhiên là thu hút người khác.

      Phương Chấn Đông bình thản thong thả như hai người với nhau là chuyện đương nhiên, còn Hàn Dẫn Tố thầm cầu nguyện gặp phải người quen. quen lại nhiều, trừ đồng nhiệp có vài người hơn nữa lại phải sống ở gần đây, đoán rằng khả năng vô tình gặp gỡ rất thấp.

      Phương Chấn Đông đưa tay cản đám người chật chội chen lấn, kéo lên trước:

      "Xe đẩy của .”

      thêm lời nào, đem xe đẩy nhét vào tay , cứ ở sau lưng , vẻ mặt lạnh như băng có biểu cảm gì, người qua thấy thế tận lực mà vòng qua, cứ như vậy dễ dàng hơn.

      Hàn Dẫn Tố mua rất nhiều thứ, gà vịt, thịt bò, cá rau mọi thứ đầy đủ, sau cùng Phương Chấn Đông cầm bó hẹ bỏ vào xe đẩy. Hàn Dẫn Tố nhịn nổi mở miệng:

      "Mua rau hẹ làm gì?"

      Phương Chấn Đông đáp tự nhiên:

      "Làm hoành thánh"

      "A. . . . . ."

      Hàn Dẫn Tố hoàn toàn hiểu câu của , còn chưa kịp hỏi thêm nhìn thấy hình như bên kia có đồng nghiệp, sợ hết cả hồn vội vàng núp vào bên cạnh Phương Chấn Đông, kéo kéo tay :

      "Phương Chấn Đông mua xong rồi, nhanh lên ."

      Cánh tay bé của kéo lấy tay ra ngoài chẳng khác gì kiến leo cành cây. Phương Chấn Đông nhìn thấy đám người phía sau xô đẩy nhanh chóng xoay người cái đem ôm vào trong ngực mình, tay ôm lấy , tay đứng xếp hàng tính tiền.

      Hàn Dẫn Tố cố tránh người quen, hoàn toàn chú ý đến trạng thái lúc này của hai người vô cùng mập mờ, đến khi tỉnh táo lại xếp hàng tính tiền rồi. Trước mặt bọn họ là bà lão vẻ mặt rất hiền lành nhưng lại có chút kỳ quái. Quay đầu lại nhìn bọn họ chằm chằm lát rồi cười :

      "Vợ chồng son mua đồ năm mới, vợ xinh đẹp.”

      Mặt Hàn Dẫn Tố đỏ bừng, vừa muốn xua tay lại nghĩ nếu như càng giải thích càng phiền toái hơn. Có thể oán người khác hiểu lầm được sao, nhìn tình cảnh tại của bọn họ đến cũng nghĩ họ là vợ chồng.

      Gương mặt đỏ bừng từ trong siêu thị ra ngoài, Hàn Dẫn Tố như là phía sau có quỷ đuổi theo, giục Phương Chấn Đông mau, chốc lát là đến xe.

      Trong lòng suy nghĩ, tiếp tục như vậy quả được, phải hỏi rốt cuộc tìm có chuyện gì, đáng tiếc dọc đường cũng có cơ hội, lên đến phòng thuận tiện để sắp xếp lời để mở miệng Phương Chấn Đông cởi áo ngoài đưa cho , rồi xoay người lại vào phòng bếp. đem thịt ba chỉ ra rửa xong, tìm thớt thái thịt rồi băm làm nhân bánh. Nhìn màn kia cứ nghĩ nhầm nơi, đây là nhà của Phương Chấn Đông chứ phải nhà mình.

      Hơn nữa, giờ mới hiểu vì sao để cho mua thịt mà tự mình mua, ra là muốn tự mình nấu.

      Phương Chấn Đông nhìn bộ dạng ngây ngốc của , mở miệng chỉ đạo:

      " làm rau hẹ , lát nữa tôi băm thịt xong trộn cùng.”

      Hoàn toàn cũng cho Hàn Dẫn Tố có cơ hội mở miệng. Hàn Dẫn Tố vừa làm rau hẹ, vừa có cảm giác mình vô dụng, sao lại dám ? Nhưng mà dám, bị Phương Chấn Đông nhìn cái liền khép miệng lại, bao nhiêu dũng khí bay biến hết.
      Phong nguyet, tart_trung, Mai Trinh5 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12


      Phương Chấn Đông biết làm hoành thánh, Hàn Dẫn Tố nhìn từng viên tròn to ôm trọn sủi cảo từ bàn tay làm cảm thấy thể tưởng tưởng nổi.

      Hàn Dẫn Tố để chày cán bột xuống, khỏi tò mò mà liếc nhìn sang . Áo sơ mi mở hai nút ở cổ, tay áo xắn lên tận cùi chỏ để lộ ra cánh tay tráng kiện. Bàn tay của rất lớn, có thể nhìn thấy đầy vết chai và rất dày nữa.

      Cánh tay trái có vết sẹo dài, có vẻ như là vết thương cũ, nhìn qua có chút dữ tợn nhưng nhìn hài hòa với người đến kỳ lạ, cả người toát lên khí thế hào sảng.

      Máu và mồ hôi chắc là yếu tố làm nên người quân nhân, Hàn Dẫn Tố chưa từng gặp quân nhân chân chính nhưng trong ấn tượng của , bọn họ phải là người chảy máu, rớt đầy mồ hôi cũng đổ lệ, là con người vô cùng rắn rỏi. Phương Chấn Đông vô cùng phù hợp.

      Có thể nhìn thấy là người rất nghiêm cẩn, ngay cả trong lúc này vẫn đứng thẳng hiên ngang, từng động tác lưu loát vô cùng.

      Chiếc cằm của rất mê người, cái loại rắn rỏi khiến muốn mang tranh ra vẽ, chợt chạm phải ánh mắt của Phương Chấn Đông, sợ hết hồn theo bản năng định chạy nhưng chợt nhận ra là rất khó.

      Vẻ mặt của vẫn như vậy nhưng trong ánh mắt của có thứ gì đó sâu trong đáy mắt chợt lóe lên làm người ta nhất thời đoán ra được, cũng đoán ra được. Chớp chớp mắt mấy cái, dời mắt nhìn chỗ sủi cảo khay.

      gói từng viên khéo léo, Phương Chấn Đông nặn viên đặt vào trong, có loại mập mờ kỳ quái giống như vậy….

      "Tôi nấu sủi cảo"

      Như muốn chạy trối chết, Hàn Dẫn Tố bưng sủi cảo vào phòng bếp, ánh mắt Phương Chấn Đông nhìn theo, khóe miệng khỏi giật giật. Ăn xong sủi cảo, dọn dẹp xong, Hàn Dẫn Tố càng đứng ngồi yên, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ tường, kim đồng hồ chỉ tám giờ mà Phương Chấn Đông chút ý định cũng thấy.

      Hai người ngồi vào sofa xem tivi, TV thông báo tin tức gần đây có nhiều vụ trộm trèo lên các căn hộ cao tầng, cảnh báo mọi người phải chú ý, hơn nữa là vào dịp cuối năm.

      Phương Chấn Đông vô cùng nghiêm túc, xem xong tin tức chợt đứng dậy, Hàn Dẫn Tố cũng lon ton theo sau. Phương Chấn Đông nhìn trong nhà lượt rồi thẳng vào phòng ngủ của .

      Hàn Dẫn Tố còn chưa kịp ngăn cản đẩy cửa vào, trong lòng Hàn Dẫn Tố chợt tức giận! Sao ta có thể tùy tiện như vậy? Nhưng chỉ có thể hét thầm trong lòng, chưa dám phản kháng người đàn ông này.

      Vừa vào phòng ngủ của Hàn Dẫn Tố, Phương Chấn Đông khỏi hơi ngẩn ra, nơi này tràn ngập hương vị của , cái loại hương thơm nhàn nhạt như mùi người .

      Gian phòng này đơn giản mà sạch chỉ toàn màu trắng, màu trắng của những nét chạm trổ đầu giường, màu trắng của tủ, ngoài ra cũng còn gì khác. tường có bức tranh lớn làm xua tan vẻ đơn điệu khiến cho gian căn phòng có chút ý vị.

      Rèm cửa sổ được kéo qua bên, Phương Chấn Đông đẩy cửa sổ ra, đưa tay thử kéo thanh hàng rào bằng inox. Hàn Dẫn Tố khẽ cả kinh, mới vừa rồi nhìn kéo hàng rào có cảm giác như nếu vừa dùng chút lực hàng rào đứt lìa ra.

      Người đàn ông này vô cùng khỏe, còn nhớ ràng chỉ cần xách tay có thể xách sang bên.

      "Buổi tối nhớ khóa cửa sổ bên trong lại.”

      "Hả?"

      Trong lòng Hàn Dẫn Tố khỏi nóng lên, ra là vì lo lắng cho an toàn của . Người đàn ông này hoàn toàn thích hành động, thích chuyện, nhưng mỗi hành động đều có mục đích rất ràng, chút dây dưa.

      Hàn Dẫn Tố tự chủ nhớ lại Trịnh Vĩ, lúc theo đuổi luôn lấy làm đối tượng săn sóc, thường xuyên làm cố làm vui vẻ như muốn lấp đầy khoảng thời gian phiền muộn của .

      Ban đầu Mộ Phong cảm thấy gả cho Trịnh Vĩ là điều thể tưởng tượng nổi, ra cũng biết, muốn . Trải qua cuộc hôn nhân của cha mẹ, mẹ chịu đựng bị cha phản bội, đối với tình còn dám mơ tưởng.

      Bất kể Trịnh Vĩ là người như thế nào, nhưng trước đây cũng từng mang lại ấm áp cho . ra cảm thấy từ khi mẹ mất, bị chứng thiếu hụt ấm áp. Luôn theo bản năng đến những nguồn ấm áp, vì toàn thân từ trái tim đến tay chân đều lạnh lẽo như băng, cái loại lạnh lẽo đó phải lúc nào cũng có thể chịu được, cần phải có ngoại lực mới bị chết rét.

      Cùng Trịnh Vĩ kết hôn mặt nào đó cũng là muốn trốn tránh thực tế, và hướng đến nguồn ấm áp, nhưng biết, phía sau ấm áp đó là lạnh lẽo hơn băng vạn năm.

      Ký ức lướt qua trong đầu rồi biến mất, Phương Chấn Đông kiểm tra tất cả cửa sổ, xoay người lại nhìn thấy ngơ ngẩn, khỏi chau mày.

      Nét mặt của có chút buồn bực, hình như vừa mới nhớ ra chuyện gì đó vui, đứng ngược sáng với phòng ngủ, bóng hình nửa nửa dưới bóng đèn có chút đơn như người thiếu phụ u sầu.

      Phương Chấn Đông thích Hàn Dẫn Tố như vậy, phải là người tràn đầy sức sống, thích dáng vẻ chần chừ lúc nãy của , vừa muốn mở miệng lại dám, nhìn vô cùng đáng .

      Chính chắc cũng biết ý nghĩ trong lòng lên mặt mình, đúng là tiểu nha đầu hơn kém.

      Phương Chấn Đông nhìn đồng hồ, rốt cuộc có lương tâm mà :

      "Tôi phải ."

      Những lời này đối với Hàn Dẫn Tố như câu thần chú giải trừ tất cả, trong nháy mắt chợt linh hoạt trở lại, bước chân cũng nhàng vô cùng bước nhanh đến móc treo lấy quân trang và mũ đưa cho .

      Phương Chấn Đông chau mày nhìn chằm chằm lâu:

      " rất hi vọng tôi ?"

      "Á. . . . . ."

      Khuôn mặt của Hàn Dẫn Tố đỏ lên, mắt chớp chớp mấy cái:

      ", , điều này, chính là vì cảm thấy rất bận nên sợ làm trễ nãi công việc của .”

      Phương Chấn Đông gật đầu cái:

      "Đúng là rất bận."

      Đưa tay tiếp nhận y phục mặc vào, nhanh chóng cái từng nút áo, quân trang mặc người càng làm thêm cao ngất, giống như cây tùng sống hiên ngang bất khuất núi tuyết vậy. Càng nhìn càng giống khối băng cứng cỏi.

      Hàn Dẫn Tố giúp Phương Chấn Đông cài nút áo xong, ánh mắt long lanh đưa cái mũ cho , khóe miệng khỏi nhếch lên, cầm cái mũ đội lên đầu, vô cùng sung sướng mở cửa ra.

      Phương Chấn Đông liếc cái, rồi bước ra ngoài:

      "Vậy, lái xe chậm chút, tôi tiễn nữa.”

      Hàn Dẫn Tố còn thiếu cầm khăn mà vẫy nữa, Phương Chấn Đông quay đầu lại nhìn :

      "Ngày mai tôi tới đây, tìm người giúp thay rào chắn cửa sổ.”

      Nghe xong Hàn Dẫn Tố đơ người ngay tại chỗ.

      Khi Hàn Dẫn Tố phục hồi lại tinh thần Phương Chấn Đông rồi, tức muốn đạp cửa. Ngồi ở sofa hờn dỗi, người đàn ông này sao mặt dày như thế, hay là quân nhân đều là như vậy? Hoặc là ta có ý đồ gì bất lương với mình? , điều này là thể, mình và ta chẳng bao giờ có khả năng.

      Nhưng quả chính nhìn vào cũng biết chẳng có gì là bình thường ở đây cả, hai người bọn họ tựa như đôi vợ chồng lâu năm vậy, và Trịnh Vĩ kết hôn hai năm cũng chưa từng như vậy.

      Còn đổi hàng rào chắn gì nữa? cảm thấy rất chắc chắn, hơn nữa ở tầng mười sáu có trộm trèo vào, đâu phải là người nhện? phải như thế là quá thừa thãi ư? Mà đây đâu phải nhà của , muốn thay cũng thể đòi tiền chủ nhà. Nhưng cũng thừa hiểu , Phương Chấn Đông chắc chắn làm.

      Hàn Dẫn Tố cảm thấy mình cũng kỳ lạ, cùng ta tính cả hôm nay mới gặp nhau hai lần nhưng ta muốn làm gì cũng biết, cũng chính bởi vì biết nên theo bản năng dám phản kháng mới bị người đàn ông này lấn lướt hết.

      Hàn Dẫn Tố đột nhiên hiểu tại sao bây giờ ta vẫn còn độc thân, căn bản có người phụ nữ nào dám ở cùng với ta, phải dũng cảm.

      Vương Đại Bưu mới vừa vào đoàn bộ, Phùng Chính ủy sửng sốt rồi đập bàn quát lên:

      "Tại sao lại trở lại, phải bảo các cậu theo Đoàn Trưởng sao? Mấy cái đứa này chạy về đây làm gì? Làm trễ nãi chính ông đây lột da các cậu.”

      Vương Đại Bưu đứng nghiêm chào:

      "Báo cáo chính ủy, trinh sát Vương Đại Bưu thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ."

      xong, nhếch môi cười hắc hắc, Lão Phùng thận trọng dò hỏi:

      "Thế nào? Nhìn thấy chưa, có đối tượng?"

      Vương Đại Bưu gật đầu:

      " có rồi."

      Phía sau Lý Chí Bảo chen miệng vào:

      "Chị dâu quá đẹp, nhìn bộ dạng so với Thúy Hoa trong thôn của tôi còn đẹp hơn.”

      "Cậu thôi !”

      Vương Đại Bưu tức giận trừng mắt liếc :

      "Mắt của cậu bị gì đó hả? Cái tấm ảnh nhìn muốn nổi da gà kia tôi cũng xem qua, làm sao có thể so sánh với chị dâu của chúng ta.”

      Mặt Lý Chí Bảo đỏ lên, đứng nghiêm ngay ngắn:

      "Báo cáo Chính ủy, Đại đội trưởng của chúng tôi nhìn trộm ảnh của tôi, đây có tính là lỗi ạ? TV , đúng rồi, đây là xâm phạm riêng tư của người khác.”

      Lưu Thanh Sơn phụt ra tiếng cười, Vương Đại Bưu xoay người lại đập đầu cái:

      "Nhóc con, cậu được lắm! Học tố cáo cơ à, đó là tôi muốn xem, cái người là cậu mà cậu đặt trong lòng cứ cố khoe khoang là ai mà đâu cũng bảo là Thúy Hoa xinh đẹp trong thôn nên mới liếc cái.”

      "Được rồi, được rồi! Tôi hỏi chuyện của Đoàn Trưởng các cậu sao lại nhảy đến đây, Vương Đại Bưu.”

      Lão Phùng kêu, Vương Đại Bưu vội vàng đứng nghiêm chỉnh:

      "Giờ báo cáo tình huống cho tôi nào, đừng lằng nhằng.”

      Vương Đại Bưu gãi gãi đầu, nhìn chừng thấy ai mới thấp giọng :

      "Chính ủy, tôi thấy Đoàn Trưởng của chúng ta trâu già gặm cỏ non, bé kia mới chừng hai mươi, hoàn toàn khác biệt với chúng ta, bộ dạng như mùa xuân, vô cùng xinh đẹp.”

      Phía sau Lưu Thanh Sơn cũng theo:

      "Tôi thấy so với văn công lần trước nhảy cái điệu gì ở vùng Tân Cương, à Salsa, so với Salsa còn đẹp hơn, hơn nữa vô cùng khí chất, đúng Đại Quân?”

      Lý Chí Bảo gật đầu như giã tỏi :

      "Chỉ là có chút gầy, tôi nhìn thấy có vẻ được chăm sóc tốt, người như gió thổi có thể bay được.”

      Lão Phùng dở khóc dở cười, trong lòng cảm thấy đội trinh sát nên được tăng cường huấn luyện, ba cậu lính này là nòng cốt mà cái gì vậy?
      tart_trung, Mai Trinh, Haruka.Me03 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13


      "Tố Tố, Tố Tố. . . . . . Rời giường, trễ lắm rồi, rời giường. . . . . ."

      Giọng dịu dàng của mẹ vang bên tai rất ràng, lúc Hàn Dẫn Tố lên lớp bảy thường buổi tối ngủ trễ, sáng sớm luôn dậy nổi. Mẹ vẫn luôn gọi như vậy, lúc đó cảm thấy mẹ là đáng ghét, nhưng sau này mới biết, được nghe cái giọng gọi dậy đó là chuyện hạnh phúc biết nhường nào.

      Hàn Dẫn Tố mở mắt ra, giọng của mẹ cũng biến mất, chỉ còn lại phòng tĩnh lặng, ánh trăng ngoài cửa sổ nhàn nhàt xuyên qua rèm cửa sổ lọt vào trong nhà có chút trong trẻo mà sáng đến lạnh lùng.

      Ánh mắt Hàn Dẫn Tố chợt trợn tròn, chiếc giường nằm gần cửa sổ, rèm cửa làm bằng chất liệu mỏng, thích dày cộm nặng nề mà luôn luôn thích ánh sáng có thể xuyên qua, vì vậy lúc này có thể ràng thấy thân ảnh đung đưa ngoài cửa sổ.

      Hàn Dẫn Tố chợt nhớ lại tin tức tối qua cùng Phương Chấn Đông xem, dường như ngay lập tức ngồi bật dậy, hô to:

      "Ai đó?"

      Cái thân ảnh kia ràng dừng lại rồi nhanh chóng biến mất, Hàn Dẫn Tố xuống giường kéo rèm cửa sổ ra, may mắn mình nghe lời Phương Chấn Đông khóa cửa sổ lại, bình thường khóa vì cảm thấy hàng rào chắn phía trước cũng đủ an toàn rồi. Thế nhưng nhịn được sững sờ, nhìn rào chắn vô cùng chắc chắn bị kéo ra thành lỗ to, nếu như người quá béo có thể chui vào được.

      Hàn Dẫn Tố cúi đầu nhìn xuống dưới còn có thể thấy thân ảnh nhanh chóng nhảy xuống, người gầy teo giống như con khỉ ranh ma.

      Lúc Phương Chấn Đông tới cảnh sát còn chưa , ở dưới lầu nhìn thấy xe cảnh sát khiến nhíu chặt mày, lên lầu liền thấy cửa phòng Hàn Dẫn Tố mở rộng ra, trong lòng liền nổi lên trận lo lắng, “Hốt hoảng” là điều sống hơn ba mươi năm nay giờ mới cảm nhận được.

      Thấy Hàn Dẫn Tố vẫn tốt, hao tổn gì đứng ở đó mới thở phào nhõm, lòng mới bình tĩnh trở lại làm có chút thích ứng được.

      "Phương Chấn Đông, tại sao là cậu?"

      Nghe giọng quen thuộc, quay đầu lại nhìn thấy người từ phòng ngủ của ra phải là ai khác chính là bạn học cũ của Hồ Cường.

      Hai người học cùng cấp hai và cấp ba, sau khi tốt nghiệp, Phương Chấn Đông vào trường Quân Đội còn Hồ Cường vào trường Cảnh sát. Mấy tháng trước họp lớp hai người mới gặp lại lần.

      Hồ Cường làm ăn cũng tệ, trong nhà cũng có chút bối cảnh, hai năm trước liền vào đội cảnh sát hình , lúc này thấy mặt bạn, trái tim Phương Chấn Đông vừa bình tĩnh trở lại chợt thót lên, vụ án rơi vào tay bạn phải là vụ án tầm thường.

      Hồ Cường cũng kinh ngạc, gần đây trong thành phố liên tục xảy ra những vụ án trèo nhà cao tầng ăn trộm, đây là do băng nhóm hoạt động có mục đích là đột nhập nhà dân để gây án. Thường cuối năm đều có những vụ như thế này nhưng năm nay diễn ra ác liệt hơn, hôm trước còn có vụ chỉ vào nhà trộm mà còn chém chết người nữa.

      Kẻ trộm vào nhà làm chủ nhân tỉnh dậy và gạt chuông báo động, ngay lập tức kẻ trộm liền cầm con dao trong tay chém trọng thương, đưa đến bệnh viện cấp cứu chết rồi. Cho nên vụ án được nâng từ trộm cắp thành vụ án cố tính giết người, do thụ lý.

      Hôm nay cảnh sát nhận được điện thoại báo, Hồ Cường mang người đến đây. cũng may mắn thay này, nhu nhược, may mắn là trộm bị phát liền chạy.Nghĩ đến chuyện trong tình huống đó mà tên trộm biết trong nhà chỉ có mình biết hậu quả như thế nào.

      Xem xét hết trường gây án, ra ngoài nhìn thấy Phương Chấn Đông, Phương Chấn Đông là ai, bạn học ai biết. Hơn ba mươi tuổi được thăng lên thượng cấp, có tìm cả nước cũng có mấy người.

      Lúc học là người cực kỳ sâu sắc, khoa trương, mặc dù gia đình của cậu ta cực kỳ có gia thế ai biết. Phải Hồ Cường có giao tình với Phương Chấn Đông cũng là nhờ trước kia từng đánh nhau mà ra.

      Bây giờ hai người cũng nhiều tuổi rồi nhưng mỗi lần nhớ tới lúc đó cũng cảm thấy nhiệt huyết lại sôi trào. Nhiệt huyết trong lòng lắng xuống còn chút nào nữa rồi, chỉ còn sót lại đấu đá và lục đục cùng với áp lực mà thôi. Còn nhiệt huyết của Phương Chấn Đông ngày càng sục sôi đến giờ vẫn ngừng nghỉ.

      Ngày đó cùng với hai bạn học qua, là trắng ra, người như Phương Chấn Đông giống bọn họ, phải là bầy chim trong lồng mà Phương Chấn Đông chính là chim ưng còn bọn họ chỉ là đám bồ câu mà thôi. Chim ưng to lớn có thể sải cánh bay cao, tiền đồ rộng mở, giống bọn họ.

      nhân vật vĩ đại như vậy xuất ở nơi này thử hỏi Hồ Cường kinh ngạc sao được. Ánh mắt nhanh chóng quét qua người bạn và kia. Vừa mới gặp mặt nhìn thấy này nhìn qua cũng chỉ là , nhưng phải, trắng ra là phụ nữ ly hôn.

      Là giáo viên mỹ thuật, Giang Nam, đừng trừ chuyện từng ly hôn, này dĩ nhiên là mang vẻ đẹp truyền thống của vùng Giang Nam đầy ý vị, xinh đẹp vô cùng tựa như hoa trong nước vậy.

      cho cùng Phương Chấn Đông là người cứng rắn mạnh mẽ nên hai người hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng khi hai người đứng cạnh nhau biết có phải cảm giác Hồ Cường sai hay nhưng cảm thấy hai người này mối quan hệ phải là bình thường.

      Mặc dù ánh mắt của Phương Chấn Đông vẫn lạnh lẽo như vậy nhưng Hồ Cường phải là để ý, mới vừa rồi ánh mắt ta còn hốt hoảng làm người ta thể tưởng tượng nổi.

      Nhưng Hồ Cường biết gia thế của Phương Chấn Đông, mặc dù từng ly hôn nhưng nếu đến với từng ly hôn như Hàn Dẫn Tố chắc chắc song thân nhà nhắm mắt mà bỏ qua như vậy. Hồ Cường tin.

      Thấy Hồ Cường, sắc mặt Phương Chấn Đông càng thêm đen lại.

      "Tại sao lại là cậu thụ lý vụ án này? Đột nhập trộm cắp thuộc phạm vi của cậu sao?”

      Hồ Cường khoát tay:

      "Đột nhập trộm cắp phải nhiệm vụ của tớ nhưng vừa cố tình gây thương tích nghiêm trọng và hoạt động theo băng nhóm gây án, phát triển thành án hình nghiêm trọng thuộc về quyền của mình. Lão Phương, cậu và Hàn tiểu thư đây là….”

      Đừng trách Hồ Cường thích thọc mạch, là bạn học sáu năm của Phương Chấn Đông từ cấp hai lên cấp ba, chưa từng thấy cậu ta có chút cảm xúc gì với con cả. Khi đó mặc dù mặt Phương Chấn Đông luôn đen lại nhưng lúc đó lại lưu hành “mốt” đối tượng như vậy nên khiến cho đám con tim đập loạn xạ. Cậu ta càng lạnh lùng họ càng mê mệt hơn.

      Ngay lập tức mấy người bọn ở sau lưng cậu ta liền ghen tỵ, khi đó nữ sinh bạo dạn trực tiếp bày tỏ như bây giờ mà viết thư tình, nhưng tất cả đều vô dụng. Mới bắt đầu có ít những lá thư như vậy, mà Phương Chấn Đông quả là tuyệt tình, tuyệt đối thèm đọc mà ném thẳng vào thùng rác. Sau đó dần dần nữ sinh mới ngừng bớt . Cho nên mới Hồ Cường quả thể nhịn được tò mò trong lòng.

      Hàn Dẫn Tố ngạc nhiên hồi lâu:

      "Hai người biết nhau?”

      Phương Chấn Đông liếc cái, phun ra mấy chữ:

      "Hồ Cường là bạn học của tôi.”

      Hàn Dẫn Tố gật đầu chợt nhớ tới điều gì, vội :

      "Cảnh sát Hồ, tuyệt đối đừng hiểu lầm, tôi và Phương Chấn Đông, tôi và Phương Chấn Đông….”

      hai câu, Hàn Dẫn Tố chợt phát có cách nào để giải thích mối quan hệ giữa và Phương Chấn Đông, thế nào cũng bị cho là giấu đầu lòi đuôi.

      biết giải thích như thế nào Phương Chấn Đông cắt đứt lời , nghiêm túc :

      "Hồ Cường, cậu lần này kẻ gây án chính là nhóm tội phạm mà hôm qua tin tức sao?”

      "Ừ"

      Hồ Cường gật đầu cái:

      "Bước đầu thăm dò là như thế này, đêm hôm qua ở khu này có bốn nhà bị trộm đồ, chỉ có nhà giáo Hàn là bọn chúng thành công mà thôi. Có lẽ là do giáo Hàn đây nửa đêm tỉnh giấc nên làm kinh động tên trộm”

      xong, bảo Phương Chấn Đông vào, chỉ hàng rào ngoài cửa sổ:

      "Cậu xem đây, hàng rào này bị kéo ra rồi. Người này chính là người Vân Nam, do người ở đó là người rất và gầy, và lại thường xuyên lên núi nên rèn luyện được thân thủ tốt, chứ nhà cao như vậy người bình thường chắc chắn thể làm được nhưng đối với bọn họ lại quá dễ dàng. Cộng thêm nguyên vật liệu làm hàng rào chắn bị bớt xén nên nhìn có vẻ bền chắc nhưng cậu xem , chỉ cần cái khăn và cây gậy có thể bẻ cong được chấn song đủ cho người vào được. Cho nên mới muốn an toàn mình phải tự bảo vệ mình trước .”

      Hàn Dẫn Tố nghe vậy trong lòng nhịn được sợ hãi, nếu khi đó phải là mình tỉnh lại hay là tỉnh chậm chút biết xảy ra chuyện gì.

      Hồ Cường nhìn thấy khuôn mặt nhắn trắng bệch khiến cảm thấy mình có nhiệm vụ phải an ủi, vội vui vẻ cười :

      " giáo Hàn cũng cần sợ, là như vậy, nhưng trộm tới lần ngu mà đến lần thứ hai, chỉ cần thay hàng rào là được.”

      Hàn Dẫn Tố gật đầu liên tục, Hồ Cường lại tiếp tục trao đổi với Phương Chấn Đông rồi rời . Dù sao trong đội còn có nhiều việc khác. Ra khỏi cửa, cảnh sát là cấp dưới của tiến đến :

      “Bạn học của Hồ Đội trưởng đúng là quá tuyệt, cấp bậc thượng tá trung đoàn cơ.”

      Hồ Cường vỗ vỗ bờ vai ta:

      "Nhìn theo mà học hỏi, mặc dù thể so với trung đoàn, nhưng chức năng đại đội trưởng của tôi cậu có khả năng làm được.”

      Ánh mắt của người cảnh sát kia sáng lên, Hồ Cường khỏi lắc đầu cái. Trước đây, cũng giống như những người lính kia, tràn ngập nhiệt tình và ý chí chiến đấu.

      Tiễn cảnh sát , Hàn Dẫn Tố cắn móng tay len lén nhìn Phương Chấn Đông. cần suy nghĩ cũng biết vị cảnh sát Hồ kia nhất định là hiểu lầm, trước khi còn bảo lần sau có họp lớp Phương Chấn Đông nhớ mang theo, chuyện này là sao?

      Nhưng Phương Chấn Đông câu cũng thèm giải thích, có nghĩa là đồng ý. cau mày nhìn :

      "Bỏ tay xuống!”

      Hàn Dẫn Tố nhanh chóng bỏ tay ra chợt ảo não, sao mình có thể nghe lời ta đến vậy? Tính trẻ con nổi lên, lại đưa ngón tay lên miệng. Phương Chấn Đông chậm trễ chút nào, đưa tay cản :

      "Thói quen gì vậy, bao nhiêu lần, được cắn móng tay!”

      Hàn Dẫn Tố có chút tức giận, ngẩng khuôn mặt nhắn lên nhìn , lửa giận bắt đầu nổi lên:

      "Phương Chấn Đông giám sát tôi sao? là gì mà đòi làm vậy với tôi, ….”

      Lời càng càng lại, từ khí thế hào hùng đến xẹp lép như quả bóng xì hơi. Dưới ánh mắt bình tĩnh của Phương Chấn Đông, Hàn Dẫn Tố dễ dàng bị mất hết tất cả dũng khí, chút cũng còn.

      Phương Chấn Đông nhìn thẳng , trốn tránh, cũng lùi bước, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt vô cùng kiên định. Thậm chí Hàn Dẫn Tố có thể nhìn thấy trong mắt mềm yếu của mình.

      " hy vọng tôi là gì của ?”

      Phương Chấn Đông mở miệng hỏi ngược lại, giọng rất khí thế:

      "Hàn Dẫn Tố, tôi là quân nhân"

      Tiếng chuông cửa vang lên, Phương Chấn Đông nhìn đồng hồ:

      "Là người đến thay hàng rào chắn cửa sổ.”

      xong, tới mở cửa, Hàn Dẫn Tố lâu vẫn đứng ngây ngốc như vậy. hiểu lời của mình và việc ta là quân nhân có gì liên quan đến nhau, căn bản là chẳng có gì liên quan đến câu trả lời cả.

      Rồi Hàn Dẫn Tố chợt nhớ đến giấc mơ đêm qua mà khỏi mơ hồ. tin quỷ thần nhưng việc này có được xem là mẹ trời phù hộ cho ? Nếu phải tối qua mẹ đánh thức dậy ….
      Phong nguyet, tart_trung, Mai Trinh5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :