1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi hôn nhân tan vỡ - Hân Hân Hướng Vinh

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4


      Đứa con là mong ước hai năm của , vô số lần từng nghĩ tới đứa trẻ đó giống ai, khi con mở miệng bé gọi ngọng nghịu tiếng mẹ cũng đủ khiến hạnh phúc, làm sao có thể dạy nó nên người, làm sao có thể để nó vui vẻ vô ưu vô lo lớn lên….

      Có lúc với Mộ Phong những điều đó cũng bị xem thường, bị tẩu hỏa nhập ma. Cho nên có thể tưởng tượng lúc quyết định bỏ đứa bé trong bụng có thể khổ sở đến mức nào, đau như muốn hủy diệt cả trời đất, muốn điên lên.

      Nằm ở bàn phẫu thuật, khóc đến còn biết đất trời ra gì, khiến cho bác sĩ hỏi nhiều lần xác định muốn phá thai? gật đầu nhưng nước mắt ngừng rơi xuống, thấm ướt khóe mắt, rơi vào khăn trải giường màu trắng. Cái loại đau đớn ấy như khoét vào tim, thấu vào xương. phải đau thể xác mà là xương thịt chia lìa.

      cảm thấy vô cùng có lỗi, thể bảo vệ được con mình, nhưng đứa bé thể nhận được, muốn cùng cái kẻ xấu xa kia có bất kỳ dính dáng nào.

      Trong xương tủy của là quyết tuyệt, cho đến tận khi kí đơn ly hôn cũng thèm cho Trịnh Vĩ biết họ từng có đứa trẻ.

      Trịnh Vĩ liền cực kỳ tức giận uy hiếp :

      "Nếu như ly hôn, phân tiền cũng có, căn nhà cũng là tên của Trịnh Vĩ, muốn cũng đừng mơ.”

      Cho đến giờ khắc kia, Hàn Dẫn Tố mới biết được người đàn ông gả hai năm kia là loại người gì. lòng dạ vì nhà chồng, nhưng vừa mới bắt đầu đề phòng , hoặc là mới bắt đầu gia đình kia nghĩ rằng lấy cũng chỉ vì căn nhà và hộ khẩu. Trong mắt bọn họ những thứ ấy có quý giá đến đâu nhưng với chúng đáng giá đồng.

      Hàn Dẫn Tố thu xếp xong giá vẽ và đồ đạc, đám học sinh về gần hết, mà những đứa còn ở lại cũng dọn dẹp gần xong, chỉ còn Vệ Phong luống cuống tay chân. Hiển nhiên cái người gọi là cậu kia chẳng xứng vai, cứ đứng bên nhìn cháu trai mình dọn dẹp, chút ý định giúp đỡ cũng có.

      Tiểu Phong rốt cuộc biết muốn cậu cùng mình tốt chỗ nào rồi, bình thường bảo mẫu và bà ngoại sớm giúp nó thu dọn xong. Nhưng giờ cậu đứng ngay bên cạnh, nó giương đôi mắt tràn ngập khát vọng nhìn cậu cái nhưng dám mở miệng nhờ cậu giúp tay. Chỉ có thể mím cái miệng chậm rãi thu đồ lại.

      Phương Chấn Đông nhìn cháu trai vụng về thu dọn khiến chân mày khỏi nhíu chặt. Tiểu tử này có vẻ hoạt động kém, chút chuyện như vậy mà làm cũng xong. Chẳng giống như lúc bằng nó, cái gì cũng thu xếp gọn gàng được rồi. Xem ra nên chuyện với Tiểu Nam chút, học những thứ này có lợi gì? Điều cần thiết là phải làm cho tên nhóc này nhanh nhẹn, khỏe mạnh. Quân khu chẳng phải là có trại hè cho trẻ em sao? Bắt Tiểu Phong vào trại lính rèn luyện tháng đảm bảo khi trở lại phải là hình dạng này nữa.

      "Động tác mau!"

      Phương Chấn Đông mở miệng ra lệnh khiến Tiểu Phong sợ hết hồn, uất ức lên khóc òa tiếng, đôi mày Phương Chấn Đông càng nhíu chặt hơn:

      " được khóc, đàn ông con trai mà khóc nhè giống con có thể làm gì?”

      Thanh nghiêm nghị mang theo giọng ra lệnh khiến Hàn Dẫn Tố buồn cười, cũng may học sinh và người lớn về hết nếu thành trận náo nhiệt.

      Hàn Dẫn Tố tới, Tiểu Phong giống như nhìn thấy vị cứu tinh, vội nhào vào ngực , khóc toáng lên. Hàn Dẫn Tố vỗ vỗ vai nó, liếc nhìn Phương Chấn Đông cái khiển trách:

      "Tiểu Phong còn , vả lại bình thường là đứa trẻ hướng nội, người lớn muốn giáo dục phải có phương pháp, nghiêm khắc là tốt.”

      này dám dùng giọng đó để dạy dỗ , trong mắt còn tia e ngại mà sáng lên làm Phương Chấn Đông khỏi nhớ đến cây mai trắng ngày tuyết rơi đó.

      Ánh mắt tự chủ nhu hòa lại, tự nhận là nhu hòa nhưng ra trong mắt Hàn Dẫn Tố vẫn là nghiêm túc quá đáng. Hàn Dẫn Tố an ủi Tiểu Phong xong, giúp nó dọn dẹp rồi định xoay người cầm lấy đồ của mình ra về.

      Ai ngờ cậu nhóc kia gắt gao nắm lấy y phục của , khuôn mặt nhắn khóc xong có chút đỏ rực, mím môi, chớp mắt hết sức đáng . Đứa trẻ này có chút mập nhưng ngũ quan rất xinh đẹp giống các bé , lại có năng khiếu hội họa, là đứa trẻ ngoan ngoãn hướng nội.

      Hàn Dẫn Tố từng đề nghị với mẹ thằng bé tốt nhất nên cho nó tham gia nhiều hoạt động tập thể, nhiều bạn bè cũng lứa tuổi có lẽ tốt hơn cho nó rất nhiều.

      Chỉ là, lúc này hai tay bé của nó nắm lấy y phục của khiến mềm lòng, cầm tay nó rồi cúi xuống bảo:

      "Tiểu Phong sợ cậu con sao"

      Ánh mắt Tiểu Phong lóe lên, liếc nhìn Phương Chấn Đông cái, nhanh chóng cúi đầu. Phương Chấn Đông dở khóc dở cười, và cháu trai mới vừa quen được mấy ngày, phát ra đứa này có tính hướng nội à! Quấn lấy hỏi mọi lúc, cái miệng chưa từng ngừng qua. Bây giờ là thế nào đây? Có lẽ mẹ đúng rồi, còn tiểu nha đầu này nữa, nhìn như là nhìn thập đại ác nhân vậy.

      có làm gì đâu, từ đầu tới giờ chỉ có đúng hai câu mà tên nhóc này khóc tướng lên. Hàn Dẫn Tố suy nghĩ chút rồi xoa xoa cái đầu Tiểu Phong:

      "Chi bằng như vậy, Hàn đưa con về nhà được ?”

      Ôm tiểu tử ngồi ở ghế ngồi sau xe, ánh mắt nó bất chợt nhìn Phương Chấn Đông, Hàn Dẫn Tố ngẩng đầu lên, cùng lúc đó Phương Chấn Đông cũng nhìn qua gương chiếu hậu nhìn lại.

      Trong lòng Hàn Dẫn Tố liền suy nghĩ, chẳng lẽ quân nhân đều được huấn luyện vẻ mặt này? Từ nãy đến giờ vẻ mặt ta chẳng thay đổi chút nào trừ chân mày động đậy mà thôi. Giống như ảnh chụp được dán trước cửa có tác dụng trừ tà!!!

      Nghĩ tới gương mặt này được dán lên cửa để trừ tà khiến lòng khỏi cười thầm. Đây là lần đầu tiên trong tháng này được vui vẻ, là do khuôn mặt người đàn ông này mang lại.

      Giỏi về quan sát động tác để đoán biết suy nghĩ của người là điều trinh sát cần phải học, nhìn thái độ của nha đầu này có thể biết trong đầu ngoài ra chẳng có ai khác vào đây cả.

      Khóe miệng khẽ nhếch lên, mặt mày có chút giãn ra, đôi mắt mang chút nghịch ngợm thoáng qua. trẻ, nhìn kỹ có thể nhìn thấy cả mạch máu dưới da.

      " giáo Hàn phải là người thành phố này đúng ?”

      Phương Chấn Đông chợt mở miệng, Hàn Dẫn Tố sửng sốt, nghĩ tới ta hỏi vấn đề chẳng ăn nhập gì cả, nhưng vẫn gật đầu cái:

      "Vâng, tôi là người Chiết Giang.”

      Trong thời gian còn lại, hai người còn chuyện với nhau thêm câu nào nữa. Xe chạy qua thành thị Hàn Dẫn Tố cảm thấy có chút vội vàng, cúi đầu hỏi Tiểu Phong:

      "Nhà con ở xa như vậy sao?"

      Thằng nhóc hiển nhiên trở lại bình thường rồi, chun cái mũi :

      "Bà nội con ở ngoại ô, ông nội nhớ con nên cậu đưa con đến đây ở hai ngày.”

      Hàn Dẫn Tố suy nghĩ lát, nghĩ mình làm thế nào để trở lại đây, lần này làm gà mẹ xía vào chuyện người khác lại rước vào phiền toái rồi. Phương Chấn Đông nhìn thấy, khóe miệng khẽ giần giật.

      Nhà ông bà nội Tiểu Phong ở ngoại ô là biệt thự mới xây, xe dừng trước cửa chính, Phương Chấn Đông ra trước mở cửa xe, Hàn Dẫn Tố cùng Tiểu Phong xuống xe. Phương Chấn Đông xoay qua chỗ khác, mở cửa bên tay lái phụ:

      " giáo Hàn, ngồi ở đây.”

      Giọng cho cự tuyệt theo thói quen, Hàn Dẫn Tố bất giác liền theo chỉ thị của ngồi vào, rồi chợt giật mình. : “Chờ tôi” rồi đóng cửa lại ôm Tiểu Phong vào. Tiểu Phong còn vẫy tay bé chào tạm biệt .

      Trong lòng Hàn Dẫn Tố bắt đầu rối rắm, đây ý là Phương Chấn Đông muốn đưa về thành phố sao? Đúng vậy, dù thế nào cũng phải trở về, thuận đường sao theo. Cẩn thận suy nghĩ chút, phải vì ta mới tới đây sao? Giờ ta đưa về cũng phải lẽ.

      Điện thoại trong túi xách vang lên, Hàn Dẫn Tố lấy điện thoại di động ra, nhìn vào màn nhìn nhíu mày, giọng lạnh lùng nhấn nút nghe:

      "Có chuyện gì?"

      ra Trịnh Vĩ muốn ly hôn, Hàn Dĩnh xinh đẹp có phong tình, nhưng rốt cuộc cũng đủ thể diện, có trình độ học vấn, có kiến thức, thể mang xã giao, đưa mất mặt.

      Ban đầu ta tới thành phố B làm, tìm gặp , tiếng rể, hai tiếng rể miệng ngọt tả nổi. cảm thấy dù sao cũng là em vợ, có máu mủ cũng là em vợ.

      Đối với việc ân oán của Dẫn Tố với nhà biết nhiều lắm, chỉ biết là mẹ kế mà Hàn Dĩnh chính là con mẹ kế. Quan hệ của Dẫn Tố với người nhà vô cùng lãnh đạm, lãnh đạm đến mức chẳng khác gì người xa lạ. Trừ hằng năm về thăm bà ngoại của Dẫn Tố, sau khi kết hôn, chưa từng về nhà mẹ đẻ.

      Hàn Dĩnh tìm đến, sắc mặt của tốt, vì thế Hàn Dĩnh đành tìm đến cơ quan , bị ta dây dưa, rồi xin cho ta làm thu ngân ở phòng ăn cơ quan, công việc dễ dàng, chỉ ở trong nhà, đãi ngộ tồi còn được ở kí túc xá nữa.

      Hàn Dĩnh nhận được lương tháng đầu tiên mời ăn cơm, Trịnh Vĩ là người sĩ diện sao có thể để ta bỏ tiền ra liền mời ta ăn đồ Hàn Quốc. Vì Hàn Dĩnh tửu lượng rất khá nên cứ chuốc rượu , chưa ăn đến nửa bàn say rồi….

      Tỉnh lại thấy ở khách sạn đối diện nhà hàng, chút ấn tượng có là xạo, chẳn qua là cố tình ỡm ờ. Đối với việc đàn bà đưa tới cửa, đàn ông mà cự tuyệt chỉ có là đồ ngu. Mà Hàn Dĩnh lại rất xinh đẹp, hơn nữa giường mạnh bạo hơn chị ta nhiều.

      Trước kia khi theo đuổi Hàn Dẫn Tố cảm thấy thần bí, như mây bay trời nhưng rơi xuống mặt đất cũng chỉ là nước mà thôi. Hơn nữa tư tưởng bảo thủ, ở giường thích thay đổi làm thấy thú vị.

      Bỗng nhiên gặp gỡ cao thủ như Hàn Dĩnh làm sao có thể vứt bỏ, lần có lần hai, hai người càng lén lút là gan càng lớn. Nếu cũng bị Hàn Dẫn Tố bắt tại nhà.

      Trịnh Vĩ ngay lập tức suy nghĩ, mặc dù Hàn Dẫn Tố bắt gặp, nhưng chỉ cần nhận sai lầm, ăn khép nép dỗ dành sao. Nào ngờ lại nghiêm trọng đến mức ly hôn. Dù sao cũng là người ngoại tỉnh, có nhà mẹ để dựa vào, trừ ra còn có thể làm gì?

      Nhưng lần này đoán sai, mềm mỏng, uy hiếp tất cả dùng, người thường ngày luôn ôn thuận như Hàn Dẫn Tố lần này như uống nhầm thuốc kiên quyết đòi ly hôn.
      Phong nguyet, tart_trung, Haruka.Me03 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5



      "Tiểu Tố, mấy thứ hoa cỏ này phải xử lý như thế nào?"

      Trịnh Vĩ nhìn qua đám hoa cỏ ở ban công, chính xác phải là hoa cỏ mà là chút rau dưa xen lẫn với hoa cỏ, hồ tiêu, cà chua, rau thơm, thậm chí cả hành tỏi như vườn rau . Bên cạnh còn mấy chậu lô hội được treo lên vô cùng tươi tốt.

      Ban đầu hai người nhìn thấy mấy căn nhà đơn giản liền chọn cái này cũng bởi vì có thêm ban công . Sửa chữa xong rồi chuyển vào lâu sau đó, Tiểu Tố bắt đầu loay hoay trồng những thứ này.

      Bắt giàn làm giá, treo bồn, mua đất mùn….Cứ như vậy, dường như mỗi lần mở mắt thấy ở ngoài đó bận rộn, cầm cái xẻng xới đất, bón phân, tưới nước.

      Vừa bắt đầu, Trịnh Vĩ cảm thấy vợ mình như vậy mê người. Ban đầu khi nhìn thấy bị hấp dẫn, cái loại thanh cao mỹ lệ này khiến rất khó mà kháng cự.

      Cha mẹ vẫn muốn tìm vợ cho kết hôn đương nhiên hài lòng về Hàn Dẫn Tố. Tuy vậy vẫn lấy , cưới xong trừ áp lực về kinh tế tình cảm hai người coi như tệ. Sau đó lại làm thêm, kinh tế trong nhà cũng còn eo hẹp nữa.

      Dần dần, bắt đầu phát khuyết điểm của vợ mình, thích giao tiếp, rồi thích ở nhà dọn dẹp bày biện, vẽ tranh, đọc sách…..

      rất ít khi ra ngoài, gặp gỡ xã giao cũng thân thiện mà hàn huyên. So với những người vợ khéo léo của đồng nghiệp của Trịnh Vĩ, thấy mất mặt.

      Hai người vì thế mà tranh cãi ầm ĩ trận, mặc dù Trịnh Vĩ đối với vợ có nhiều bất mãn nhưng vẫn muốn ly hôn. Mặc dù dan díu với Hàn Dĩnh, càng ngày càng gắn bó nhưng vẫn nghĩ đến ly hôn.

      Dù sao có người vợ như vậy, sĩ diện đàn ông cũng có, mặc dù quái gở nhưng cũng khá thoải mái, hơn nữa kiếm tiền được nhiều, gấp đôi lương của .

      Tiền nhà trả góp, tiền xe trả góp, sinh hoạt phí, những thứ này tất cả đổ lên đầu mới thấy khó khăn. Giờ mới thấy hối hận, những ngày tốt đẹp của bị đảo lộn hoàn toàn.

      muốn quay lại, cảm thấy có thể tha thứ cho . Dù sao vẫn là người dịu dàng. Vì vậy tìm đủ lý do gọi điện cho , Tiểu Tố vẫn lạnh lùng vẫn nghĩ rằng vẫn chưa nguôi giận, đợi thời gian nữa nhất định tha thứ cho .

      Trong xương tủy của Trịnh Vĩ có chủ nghĩa đàn ông tự cao tự đại, cố tình đề cao mình, có mù quáng tự cho mình là đúng. cảm thấy với điều kiện của có bao nhiêu hận được tranh giành. Hàn Dẫn Tố có gì? người ngoại tỉnh, nhà mẹ đẻ có gì, họ hàng, cho dù xinh đẹp nhưng Trịnh Vĩ tin có thể tìm được người nào tốt hơn mình.

      Cho nên, Trịnh Vĩ chắc chắn quay đầu, chỉ cần mình xụ mặt xuống nhận sai, dụ dỗ ngọt, nhưng điều kiện tiên quyết là phải thấy được . Mấy hôm trước tìm mọi lý do được, hôm nay nhìn thấy đám rau mới nảy ra ý định.

      Những thứ này xem như bảo bối, hết lòng chăm sóc lâu như vậy nhất định vứt bỏ được.

      Hàn Dẫn Tố rất muốn câu:

      " muốn làm gì làm, đừng làm phiền tôi.”

      Nhưng nghĩ tới đó là phần công sức cực khổ của mình, mà tốt tươi, lá xanh mơn mởn mà khiến khỏi do dự. Trịnh Vĩ nhận thấy phân vân của thuận thế xông lên:

      "Nếu , đưa qua cho em, giờ em ở đâu rảnh lái xe qua được.”

      Trong lòng Hàn Dẫn Tố hừ tiếng, lãnh đạm mà :

      " cần, hôm nay phiền làm, hai tiếng nữa tôi tới đem .”

      Để điện thoại xuống mới phát Phương Chấn Đông biết lúc nào ra ngoài, tại nhìn . Có lẽ là bệnh nghề nghiệp, Hàn Dẫn Tố cảm giác ánh mắt của quá mức sắc bén, như chăm chú nhìn vào người đối diện như xuyên thấu nội tâm.

      Kiểu ánh mắt này khiến khỏi nhớ lại thầy chủ nhiệm thời tiểu học, trước mặt có chút luống cuống.

      "Ai?"

      "Hả?"

      Hàn Dẫn Tố nhìn hiểu cái gì, Phương Chấn Đông tiếp:

      "Người vừa mới gọi điện cho .”

      "À, là chồng trước của tôi."

      Hàn Dẫn Tố theo bản năng đáp lại, mới phát hai người chuyện quá mức đối với người mới quen rồi. ta hỏi kỳ lạ như vậy mà mình trả lời có phải là quá kỳ quái ?

      Hàn Dẫn Tố có chút ảo não day day trán, người đàn ông này khí thế quá bức người, mình và ta quả là cùng cấp bậc rồi.

      "Chồng trước?"

      Phương Chấn Đông rất ngạc nhiên nhìn vào mắt , còn trẻ như vậy? Nếu là 35 tuổi kết hôn coi là chuyện bình thường, còn còn trẻ như vậy mà kết hôn, thậm chí là ly hôn.

      "Hôn nhân phải trò đùa"

      Phương Chấn Đông dường như lập tức ra câu đấy, vẫn là giọng điệu quen dạy dỗ. Hàn Dẫn Tố có cảm giác nếu mà là cấp dưới của ta hoặc bị ta bắt làm cấp dưới chắc chắn là kẻ vô cùng yếu thế.

      Hàn Dẫn Tố liếc ta cái, đột nhiên nghĩ tốt nhất nên để ý đến ta tốt hơn. Đàn ông này chuyện mà toàn ra lệnh, thèm biết đến đối tượng là ai.

      Hàn Dẫn Tố bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa vào thành phố nên đến chỗ Trịnh Vĩ đem tất cả chậu lớn chậu của mình mang . Nhưng đây là việc cần thể lực, chút cũng muốn Trịnh Vĩ giúp tay. Nếu như có thể muốn cả đời này bao giờ chạm mặt với người đàn ông đó.

      Mộ Phong rất hay, cứ coi như mình vận khí tốt, bị hai con chó trước sau cắn mỗi con phát, tiêm hai mũi phòng dại, từ nay về sau nhìn thấy chó liền tránh xa ba bước là được.

      Tiểu nha đầu để ý đến , Phương Chấn Đông nhìn cái, tiểu nha đầu hoàn toàn làm như nghe thấy , vẫn ngồi ở chỗ đó, nhướng mày lên như phiền não điều gì đó. Phương Chấn Đông giật giật khóe miệng, tiểu nha đầu này đừng nghĩ bé mà yếu đuối, ra rất cứng đầu.

      Vào thành phố, ý định Hàn Dẫn Tố là định tìm nơi nào đó xuống xe, có ý định muốn gặp lại Phương Chấn Đông. Dù sao cùng xe với ta cũng là thuận đường, cũng biết tại sao cảm thấy ở trước mặt ta rất có áp lực, cần quyết định thận trọng.

      Cuối cùng Hàn Dẫn Tố quyết định dừng lại tại ga tàu điện, làm chuyến về rồi thuê xe về nhà, như vậy có thể tiết kiệm được ít tiền xe. Vừa định mở miệng nghe giọng trầm nặng của Phương Chấn Đông vang lên:

      " phải dọn đồ sao? Địa chỉ?"

      Hàn Dẫn Tố ngây ngốc địa chỉ mới phát ra mình lại bị ta dắt mũi rồi, vội vàng bổ sung:

      ", cần, Phương tiên sinh nhất định còn có chuyện khác, tôi. . .”

      Hàn Dẫn Tố còn chưa dứt lời liền bị Phương Chấn Đông cường ngạnh cắt đứt:

      "Phương Chấn Đông, tôi tên là Phương Chấn Đông, phải là Phương tiên sinh gì gì đó, tôi cũng bận.”

      "A. . . . . ."

      Hàn Dẫn Tố đột nhiên cảm giác mình sống 25 năm, lần đầu thông được, ta tên là gì quan trọng mà quan trọng là bọn họ có chút quan hệ nào đâu. thể gọi là bạn bè, trắng ra hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt, có phải là có chút bất thường?

      Nhưng mà thỏa đáng cứ thỏa đáng, Hàn Dẫn Tố phát mình tìm nổi ra lý do để cự tuyệt. định điều gì đó bị chận lại, hơn nữa vô cùng thẳng thừng, hoàn toàn hiểu khách sáo là gì.

      Hàn Dẫn Tố liền suy nghĩ, có phải quân nhân đều như vậy? Ở trong quân đội quá lâu nên hiểu nổi lễ độ và khách sáo là gì?

      Theo Hàn Dẫn Tố chỉ đường, Phương Chấn Đông lái vào khu nhà , nơi này cũng tệ, rất sạch , nhiều cây xanh. Dừng xe ở chỗ đậu xe trước nhà, Phương Chấn Đông liền theo Hàn Dẫn Tố xuống xe.

      Đối với căn nhà này, ban đầu lúc ly hôn Hàn Dẫn Tố liền đem chìa khóa trả lại cho Trịnh Vĩ, phải nhà của lấy làm gì.

      Chờ thang máy mở ra, Phương Chấn Đông theo Hàn Dẫn Tố vào, thang máy từ từ lên cao, toàn bộ gian kín mít chỉ có . Có chút lúng túng khó , ít nhất là với Hàn Dẫn Tố.

      Hơn nữa thang máy được mạ bằng kim loại nên rất ràng phản chiếu ra hình ảnh hai người, người cường tráng người mảnh khảnh, người ngăm đen người trắng nõn, người nhu nhược, người cứng rắn, nam nữ hoàn toàn trái ngược nhau nhưng lại nhìn qua hết sức hài hòa, hơn nữa vô cùng mập mờ.

      Cái loại mập mờ đó tự nhiên sinh ra khuếch tán giữa hai người, may mắn là đến nơi, Phương Chấn Đông ra ngoài trước, Hàn Dẫn Tố khẽ lấy hơi mới theo sau ra ngoài. Ở cùng người đàn ông này trong gian hẹp như vậy thử thách .

      "Nơi này sao?"

      Phương Chấn Đông chỉ cửa bên kia, Hàn Dẫn Tố gật đầu cái, còn chưa kịp gõ cửa cửa mở ra từ bên trong.

      Hàn Dĩnh! Sắc mặt Hàn Dẫn Tố khỏi lạnh xuống. Sắc mặt Trịnh Vĩ đứng sau lưng Hàn Dĩnh có chút khó coi, thể ngờ được phí tâm tư tìm cơ hội như vậy mà bị Hàn Dĩnh phá nát hết.

      Trịnh Vĩ để điện thoại xuống, liền bắt đầu tắm rửa sạch , cạo râu, chờ Hàn Dẫn Tố về, chọn chiếc áo len và quần mặc lên người rồi ngồi ở sofa ngẫm nghĩ xem nên với như thế nào. Dù sao trong nhà cũng có người ngoài, mình ăn khép nép, nhận sai lầm cũng bị người ngoài biết. tự hạ mình tha thứ.

      Nghe tiếng cửa mở, vội vàng đứng lên, nhìn thấy Hàn Dĩnh, sắc mặt trầm xuống:

      "Sao lại tới đây? Còn nữa... Làm sao có thể có chìa khóa nhà tôi?”

      Hàn Dĩnh cười khanh khách rồi vô cùng tự nhiên cởi chiếc áo khoác dày cộm ra, đổi dép vào:

      " rể là quý nhân hay quên nha! phải đưa cho em sao, còn để thuận lợi cho chúng ta nữa. Trước đây còn phải bận tâm về Hàn Dẫn Tố, giờ tốt rồi, lúc nào cùng nhau lăn lộn thế nào cũng được.”

      xong, lách người vào, người ta mang mùi nước hoa rẻ tiền, mùa đông lạnh nhưng ăn mặc rất mỏng manh, là cái váy liền thân bó sát thân thể, có lồi có lõm, tràn đầy hấp dẫn nguyên thủy.

      mặt trang điểm đậm, nhìn qua có vẻ cuốn hút nhưng nhìn gần thấy sủi lên từng mảng, cũng có thể do đây chính là tật xấu của đàn ông, chiếm được, bỏ lỡ đều là những điều tốt nhất.

      Vào giờ phút này, trong đầu Trịnh Vĩ chợt nhớ tới Hàn Dẫn Tố, rất ít trang điểm chỉ dưỡng da chút. thích nước hoa nhưng lại thích lúc tắm cho vào bồn tắm hai giọt tinh dầu. người mang mùi thơm như mùi hoa, hoàn toàn trái ngược với Hàn Dĩnh.
      Phong nguyet, tart_trung, Mai Trinh3 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6


      Hàn Dĩnh nhìn thấy biểu của Trịnh Vĩ cũng biết có ý định gì. Mới bắt đầu cũng chỉ muốn vui đùa với mình chút, cảm thấy có tiện nghi mà chiếm uổng. Nhưng muốn bỏ rơi ta dễ dàng như vậy đâu!

      Ban đầu khi mới đến đây, ta có chuẩn bị mới đến, ta muốn cướp tất cả mọi thứ của Hàn Dẫn Tố. Nhà của ấy, chồng của ấy, Hàn Dẫn Tố vốn biết ta nhưng từ ta biết ấy rồi.

      ta và Hàn Dẫn Tố cùng học tiểu học, và trung học, Hàn Dẫn Tố hơn ba lớp. Luôn là công chúa trong trường, lại xinh đẹp học giỏi, thầy thích, bạn học quý, có cha mẹ, là gia đình hạnh phúc.

      ấy luôn ăn mặc rất xinh đẹp, cười vui vẻ và xinh đẹp như vậy. ấy giỏi vẽ tranh, từ nổi tiếng với nhiều bức tranh được mang triển lãm. So với ấy, ta thấy mình tựa như con vịt xấu xí núp trong xó vậy.

      ta hâm mộ Dẫn Tố, sau đó thỉnh thoảng phát cha Hàn Dẫn Tố lại lén lút qua lại với mẹ mình, Hàn Dĩnh cảm thấy những gì Hàn Dẫn Tố có đáng lẽ là của ta.

      ta và mẹ rốt cuộc cũng được chính thức vào Hàn Gia, ta chiếm phòng Hàn Dẫn Tố, lấy được học phí của Dẫn Tố, ta muốn cho hai người phải hoán đổi cho nhau, nhưng đáng tiếc ta vẫn luôn kém Dẫn Tố.

      Cho dù có học phí, Dẫn Tố cũng học xong ở viện mỹ thuật, cũng lấy được chồng thành phố, vẫn xinh đẹp và kiêu ngạo như vậy. Hàn Dĩnh cam lòng, lấy địa chỉ của Hàn Dẫn Tố từ mẹ, ta liền đến thành phố B.

      Tất cả đều ở trong kế hoạch của ta, Trịnh Vĩ nhịn được hấp dẫn mà lên giường với ta. ta chờ biểu của Hàn Dẫn Tố vào lúc đó, quả dự liệu sai. Với kiêu ngạo của Hàn Dẫn Tố, tất nhiên lập tức ly hôn với Trịnh Vĩ, vì thế cái nhà này cùng người đàn ông này hoàn toàn thuộc về ta.

      Hàn Dĩnh từng bước bước qua, dễ dàng đạt mục đích, đến lúc này Trịnh Vĩ muốn bỏ rơi ta cũng có cửa. Trịnh Vĩ thể nào bình tĩnh đẩy Hàn Dĩnh ra, giống như theo bản năng đẩy ta ra khi ngửi thấy mùi người ta.

      Hàn Dĩnh có chút trầm nhìn , nhìn hồi lâu mới cười cười :

      "Em mang thai"

      Trịnh Vĩ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn :

      " thể nào, phải luôn uống thuốc sao?”

      Hàn Dĩnh nở nụ cười:

      "Em dối , mấy tháng gần đây em uống thuốc, em muốn có con, muốn gả cho .”

      Trịnh Vĩ gắt gao nhìn chằm chằm :

      " linh tinh gì vậy? Vừa mới bắt đầu chẳng phải chúng ta chỉ vui đùa chút thôi, phải muốn sớm biến thành mấy bà già có chồng sao?”

      "Nhưng em đổi ý rồi."

      Hàn Dĩnh như là chuyện đương nhiên:

      "Ban đầu rể em, nhưng giờ cũng ly hôn, chúng ta cần gì lén lút nữa. Với lại, phải vẫn muốn có con sao? Cha mẹ cũng giục lâu rồi, giờ em có phải vừa hợp sao?”

      Trịnh Vĩ nhíu chặt chân mày, lạnh lùng mở miệng:

      "Công việc của phải là chính thức, có gì đảm bảo. Tiền nhà trả góp, tiền xe trả góp, mỗi tháng khoản lớn, mình tôi cũng gánh nổi. Cộng thêm nữa chúng ta hít gió Tây Bắc mà sống à.”

      Hàn Dĩnh có chút tin nhìn , trong mắt Hàn Dĩnh, Trịnh Vĩ chính là người cao cao tại thượng, vinh quang chói lọi. Lại nghiệp ổn định mà tốt như vậy, mua chiếc xe hơi có là gì?

      Mẹ ta với ta, nhân viên công vụ ở thành phố lớn lương rất cao, còn có tiền kiếm ở ngoài nữa. thế nào ta cũng tin, lần đầu tiên đến đây ta cảm thấy mẹ sai.

      Hơn nữa, bình thường Trịnh Vĩ rất hào phóng vung tiền sao có thể như vậy. Ánh mắt Hàn Dĩnh lóe lên, trong lòng nghĩ đấy chỉ có thể là cái cớ để Trịnh Vĩ muốn bỏ rơi mà thôi.

      Thích thú lại nhào qua ôm lấy :

      "Em sợ chịu khổ, đấy!”

      " sợ chịu khổ?"

      Lời này từ trong miệng Hàn Dĩnh ra, chữ Trịnh Vĩ đều tin. ta là kẻ ham hưởng thụ, muốn ở ký túc xá liền chuyển ra ngoài chỗ ở tại mà là người bỏ tiền ra. Hôm nay nhìn y phục mới, ngày mai thấy cái nhẫn mới.

      Trịnh Vĩ chợt nhớ lại, lần đầu cùng Hàn Dẫn Tố trở về nhà , Hàn Dĩnh và mẹ ta đều nhìn với ánh mắt tham lam, người như vậy dạy con tốt sao được.

      Hàn Dĩnh dù sao cũng phải Hàn Dẫn Tố, trừ dáng dấp có vẻ coi được, còn lại chẳng có gì tốt đẹp cả. Cưới ta phải là rước tội vào mình ư? Trịnh Vĩ này chưa ngu.

      danh nghĩa ta vẫn là em vợ của , rể lại lấy em vợ phải là trò cười cho thiên hạ sao. Trịnh Vĩ ra sức tránh bị ta dây dưa:

      "Tôi giúp tìm người quen phá nó , kết hôn thể.”

      Giọng Hàn Dĩnh chợt the thé :

      "Trịnh Vĩ, vô tình như vậy sao? Vậy đừng có mà trách tôi vô nghĩa, tôi ôm con đến tìm lãnh đạo của , dù sao tôi cũng sợ mất thể diện.”

      Mặt Trịnh Vĩ liền biến sắc, ta rất sĩ diện, ở sở giao thông lăn lộn lâu như vậy mà có gia thế, có người giúp, dễ dàng sao? Nếu như tác phong có vấn đề tiền đồ của ta hoàn toàn bị phá hủy.

      " muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng chia tay trong vui vẻ?"

      "Chia tay trong vui vẻ?"

      Hàn Dĩnh cười:

      "Em muốn cùng vui cùng mà chán chia tay. Em muốn sinh con cho ….”

      Tiếng chuông cửa vang lên, Trịnh Vĩ bước nhanh tới, trong lòng hận thể cước đem Hàn Dĩnh đá luôn. Nhưng càng thể cản được Dẫn Tố đến, dù sao người cũng do gọi tới.

      Hàn Dĩnh đương nhiên cũng nghe được giọng của Hàn Dẫn Tố, quay sang :

      " ra là muốn quay lại cùng Hàn Dẫn Tố, Trịnh Vĩ, đừng nằm mơ, cho rằng Hàn Dẫn Tố có thể quay đầu lại sao? Phí hai năm vợ chồng mà hiểu ta….”

      Nghe tiếng bước chân, Hàn Dĩnh bước lên trước mở cửa ra, thấy Hàn Dẫn Tố đứng sau lưng Phương Chấn Đông, hai người đều đứng ngẩn người lúc.

      Nhưng rất nhanh, Hàn Dĩnh định thần lại, hất tóc rất có phong tình:

      "A, đây chẳng phải chị của tôi sao? Mà chẳng lẽ vừa ly hôn lại tìm rể mới? rể, xin chào! Em là Hàn Dĩnh.”

      Phương Chấn Đông ngay cả mặt cũng động đậy, chỉ có mày kiếm nhíu chặt, ác liệt quét qua Hàn Dĩnh cái. ta ăn mặc kiểu gì đây? Cái màu lòe loẹt này chẳng thấy cái gì gọi là đồ mùa đông cả, cổ áo cũng trễ xuống ngực rồi.

      Đối với bàn tay đưa ra, thèm nhìn, gật đầu chào cũng , liền quay ra hỏi Hàn Dẫn Tố:

      "Đồ muốn mang ở đâu?”

      Hàn Dẫn Tố cảm thấy chịu đựng đủ rồi, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Phương Chấn Đông còn cảm thấy thuận mắt hơn.

      Trịnh Vĩ nhìn Phương Chấn Đông có vài phần phức tạp, nếu bỏ qua vị chua trong lòng, nhất định thừa nhận dáng dấp ta rất khá, mặc quân trang khí thế bức người.

      Ánh mắt Trịnh Vĩ rơi vào vai ta, có chút kinh ngạc, ba sao hai vạch, cấp bậc Thượng tá. Ít nhất là cấp lãnh đạo trung đoàn. Nhưng tuổi của ta nhìn mới hơn ba mươi, như vậy chỉ có thể xảy ra hai trường hợp: là năng lực quá giỏi hoặc là gia đình có gia thế, hai là có thể có cả hai. Với cấp bậc này ở cái tuổi của ta phải là chuyện dễ dàng.

      Còn cái cảm giác khó chịu trong lòng bỏ được chính là do Hàn Dĩnh vừa mới gọi ta là “ rể”. Trịnh Vĩ biết điều này là thể, vì Hàn Dẫn Tố hiểu rất . Là người bảo thủ và lạnh nhạt như vừa thấy , cưới chui là điều thể xảy ra, nếu năm đó mất công theo đuổi đến tận hơn năm.

      Hơn nữa, đây là quân nhân, còn là sĩ quan cao cấp, hoàn toàn là loại người Hàn Dẫn Tố chưa bao giờ tiếp xúc. Nhìn giọng có chút thân thuộc trong lòng Trịnh Vĩ khỏi thắc mắc, liền mở miệng hỏi:

      "Tiểu Tố vị này là…?"

      Hàn Dẫn Tố lần này khó khăn rồi, khẽ nghiêng đầu liếc nhìn Phương Chấn Đông cái, Phương Chấn Đông giống như biết khó xử, khẽ gật đầu:

      "Tôi là Phương Chấn Đông, tới giúp ấy khuân đồ.”

      Hàn Dẫn Tố chợt phát người đàn ông mới nhìn qua vô cùng cường thế này cũng biết giảo hoạt nữa, tránh mà chút sơ hở.

      thể , có Phương Chấn Đông cùng khi đối mặt với đôi cẩu nam nữ này còn dễ chịu hơn ít. Hơn nữa nhìn sắc mặt Trịnh Vĩ, vừa nhìn có thể đoán được nhất định hai kẻ kia cãi nhau.

      Hàn Dẫn Tố thầm cười lạnh, Hàn Dĩnh là loại người gì còn biết sao. Cái loại hư vinh tham lam, da mặt dày biết đến chữ vô sỉ viết như thế nào. Dễ dàng câu dẫn Trịnh Vĩ để đuổi , nếu ta dễ dàng dừng tay mới là kì lạ.

      Mộ Phong khi đó , kết hôn hay kết hôn có ý nghĩa, đàn ông khác người ta đều nuôi gia đình mình còn “sung sướng” cố sống cố chết kiếm tiền trả góp tiền nhà, trả góp tiền xe cật lực tiết kiệm mà chỉ uất ức mình. gánh hết rồi sau còn bị cướp mất tất cả, Mộ Phong biết được thiếu chút nữa tức chết, hận trong tay có con dao mà đâm chết cái tên Trịnh Vĩ khốn kiếp kia.

      Lúc này Hàn Dẫn Tố cảm thấy ly hôn quả là thượng đế ban phước cho , người đàn ông như vậy còn để ý làm gì?

      Sức khỏe Phương Chấn Đông kinh khủng, vốn là Hàn Dẫn Tố bưng ít nhưng bị xách hết. cũng khoa trương chứ nếu ta dùng tay cũng có thể xách lên dễ dàng. Vẫn giọng ra lệnh theo thói quen:

      "Để tôi làm!"

      Hàn Dẫn Tố có chút băn khoăn, nhìn mang chuyến nặng như vậy, mà việc đến đây cũng đâu phải là chuyện của , nếu cùng xe chắc chắn phải làm điều này, thiệt thòi cho .

      Những thứ đồ này xếp đầy ở phía sau xe Jeep, Trịnh Vĩ giúp mang mấy lượt, Hàn Dĩnh đứng bên thỉnh thoảng liếc nhìn Hàn Dẫn Tố và Phương Chấn Đông biết suy nghĩ điều gì.

      Hàn Dẫn Tố cũng phải sợ ta câu dẫn Phương Chấn Đông, ta hoàn toàn tìm nổi ta, mà có tìm được ta cũng chẳng có hứng thú. Nghĩ đến ánh mắt lúc nãy của ta nhìn Hàn Dĩnh, muốn cười, giống như nhìn phải thứ gì bẩn thỉu lắm.

      Đồ mang xuống xong, Trịnh Vĩ có chút lắp bắp mà :

      "Tiểu Tố, có thể chuyện chút với em được ?”

      Hàn Dẫn Tố lãnh đạm mà :

      "Chuyện gì? ngay đây luôn !”

      Trịnh Vĩ liếc Phương Chấn Đông cái:

      "Cái khoản tiền của chúng ta gửi ngân hàng…..”

      Ánh mắt Hàn Dẫn Tố run lên, thèm để ý Phương Chấn Đông bên cạnh, cứ thế bùng nổ:

      "Trịnh Vĩ, muốn tiền gửi ngân hàng của tôi sao? Tiền lương mỗi tháng của trừ xã giao của ra có đưa cho tôi chút nào sao? Hai năm qua tiền nhà trả góp, tiền xe trả góp đều là tôi trả hộ, là tiền tôi kiếm được. còn dám đòi…..”

      ", . . . . . ."

      Trịnh Vĩ vội vàng :

      phải thế này, ý ra trước đây đều do nhất thời hồ đồ, em có thể tha thứ cho lần được ?”

      Hàn Dẫn Tố nhìn Hàn Dĩnh đến ở phía sau khỏi cười lạnh. Hai người này mới đúng trời sinh đôi.

      "Nhất thời hồ đồ? lần bất trung, trăm lần bất nghĩa, huống chi có dám là mới cùng ta chỉ lần?”
      Phong nguyet, tart_trung, Mai Trinh3 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7

      "Đó là em của ?”

      Lúc dừng ở đèn đỏ Phương Chấn Đông mở miệng, tuy là câu hỏi nhưng vẫn tràn đây cường ngạnh khiến người nghe thể trả lời. Mà hình như quen bị cường ngạnh, Hàn Dẫn Tố trả lời theo thói quen:

      " ta là con mẹ kế tôi.”

      Phương Chấn Đông khỏi chau chau mày, Hàn Dẫn Tố nghiêng đầu quan sát chốc lát:

      có thấy Hàn Dĩnh xinh đẹp ?”

      Sắc mặt Phương Chấn Đông hề biến hóa, chờ đèn giao thông trước mặt đổi, đạp ga vượt lên. ra sau khi ra câu này Hàn Dẫn Tố bắt đầu hối hận, cho cùng và Phương Chấn Đông ngay cả bạn bè cũng phải, hỏi điều này có chút kỳ quái.

      Chẳng qua là do đột nhiên tò mò, dường như đàn ông nào gặp qua Hàn Dĩnh đều thấy ta xinh đẹp, ngay cả Mộ Phong cũng từng : “Phong tình của Hàn Dĩnh các đều mơ ước, ta có thể đem đồ rẻ tiền mặc thành trang phục xinh đẹp mấy có thể làm được.”

      Hơn nữa trước khi ly hôn, những lời Trịnh Vĩ cần giấu diếm kia, mặc dù sau đó ta muốn thu hồi nhưng thừa hiểu thường thường đàn ông lúc ấy mới là lòng.

      Đối với suy nghĩ của Trịnh Vĩ, cảm thấy quá kỳ lạ. tại điều duy nhất may mắn đó là sau hai năm cuối cùng cuộc hôn nhân này kết thúc. Nếu như sau mười năm mới nhìn người đàn ông như Trịnh Vĩ mới là quá thê thảm.

      " xinh đẹp, có sức cám dỗ "

      "A. . . . . ."

      Lúc Hàn Dẫn Tố cho là Phương Chấn Đông trả lời , nghĩ ta trả lời được Phương Chấn Đông đột nhiên lên tiếng. theo bản năng “A” lên tiếng.

      Khóe miệng Phương Chấn Đông nâng lên chút, này hay mất hồn, thường là lơ đãng hồn bay mây, nhìn trời u mê giống như là đứa trẻ chưa có kinh nghiệm sống.

      Nhưng mới vừa rồi phải lúc đối mặt với chồng trước, tựa như con mèo giương móng vuốt, cái kiểu tức giận bộc phát khiến cả người như muốn xù lông, đầy phòng bị, sắc bén tựa như lúc ở trung tâm nghệ thuật nghe điện thoại.

      So sánh xong, Phương Chấn Đông thích nhìn bộ dáng bây giờ của hơn. thích? khỏi bật cười, chẳng hiểu nổi mình. Nhưng mà, chồng trước của …..

      Phương Chấn Đông cau mày chặt:

      "Người chồng như vậy nên sớm ly hôn.”

      "A. . . . . ."

      Hàn Dẫn Tố có chút thích ứng được mỗi câu bật ra, lát lại câu từ Phương Chấn Đông, lâu mới hiểu là ta , nhất thời có chút xấu hổ biết nên cảm ơn hay là .

      Vì vậy chớp mắt mấy cái định đổi chủ đề:

      "Cái đó…. trước mặt quẹo trái"

      Nhưng Phương Chấn Đông cũng nể tình, thẳng:

      "Mắt lựa chọn đàn ông của có vấn đề, trẻ nên phải thận trọng chút.”

      Giọng giống là ta là cha vậy, mà thực tế từ khi mẹ chết, cha chưa từng quan tâm đến việc của . Mà muốn trong nom cũng có quyền, Hàn Dẫn Tố kìm nén bực bội :

      "Vâng, những lời này về sau cho con là được rồi.”

      Phương Chấn Đông lái vào tiểu khu mà chỉ, nén giận mà :

      "Tôi có con , thực tế tôi còn độc thân.”

      "A. . . . . ."

      Hàn Dẫn Tố cảm thấy theo dọc đường , từ “A” còn nhiều hơn hai mươi lăm năm qua cộng lại. ta dám biến thành đứa ngốc tràn đầy ngơ ngác.

      Phương Chấn Đông có tính đàn ông rất lớn, Hàn Dẫn Tố muốn giúp đều cho. Cứ để đứng bên cạnh, đành cắn móng tay đứng trong phòng khách nhìn chuyển đồ lên từng chuyến từng chuyến.

      Vốn là muốn để ta để đó rồi trưa nay có việc gì làm tự sắp xếp. Ai ngờ ta hỏi luôn: “ Có phải muốn để ở ban công?”, ngây ngốc gật đầu nhìn sắp xếp luôn.

      Từng tầng rất nhanh chóng được dựng xong, bùn đất cùng được vun vào thỏa đáng, động tác lưu loát thành thạo như là đây chính là việc thường ngày của vậy.

      khí trong nhà rất ấm, ban công cũng được che chắn nên nhiệt độ cũng thấp, Phương Chấn Đông cởi áo ngoài của quân trang, yên vị tay , tay khác cầm cà vạt vừa tháo xuống.

      Vừa đúng giữa trưa, ánh mặt trời mùa đông chiếu thẳng xuống ban công, ánh sáng xuyên qua cửa sổ bằng kính rọi xuống người làm sáng lên cảm vùng, như phác họa khiến hình ảnh của càng thêm chân .

      Áo sơ mi xanh nhạt, ống tay áo vén lên đến cùi chỏ, cúc áo cũng mở ra mấy cái, khác với hình ảnh nghiêm túc lúc nãy, giờ đây trông nhàn nhã.

      Hàn Dẫn Tố tuy phải là kẻ háo sắc nhưng thể thừa nhận dáng vẻ người đàn ông này rất ưa nhìn. hiểu nổi, vì sao người như ta còn độc thân? Chẳng lẽ các trong thiên hạ đều mù mắt rồi sao? Hay là đều giống nhìn đàn ông đều thấy tiện nam, gặp ai cũng thấy bại hoại?

      Phương Chấn Đông cầm chiếc xẻng trong tay, phát tiểu nha đầu này nhìn mình chằm chằm, đôi mắt động đậy biết là nghĩ những gì?

      xoa xoa tay:

      "Phòng rửa tay ở đâu?”

      "A, bên kia"

      Hàn Dẫn Tố tiện tay chỉ, xoay người vào.

      Mở vòi hoa sen rửa tay sạch , theo thói quen quan sát xung quanh vòng. Nhìn ra được nha đầu này là người thích sạch , mặc dù đến nơi này lâu nhưng nhiễm hạt bụi. Đồ tắm rửa cũng được xếp gọn gàng, tỉ mỉ, hơn nữa màu sắc ấm áp, cảm giác rất thoải mái.

      Phòng ốc của tính là , hơn nữa khu nhà này so với chỗ cũ của tốt hơn nhiều, xem ra cũng phải là loại con ham hưởng thụ. Hơn nữa lương của giáo viên ở đó phải rất cao sao? Phòng này nếu như thuê ít tiền.

      Phương Chấn Đông ra ngoài liền nhìn thấy nha đầu kia đứng ở cửa, thấy ra ngoài có chút bối rối :

      " ngại, để cho bận rộn lâu như vậy, nếu như rảnh rỗi mời ở lại ăn cơm, giờ cũng mười hai giờ rồi.”

      Phương Chấn Đông cúi đầu xem đồng hồ, gật đầu cái, ra trong lòng Hàn Dẫn chỉ mong ta câu:

      ", tôi còn có việc"

      Nào biết lại vui vẻ ở lại như vậy, kinh ngạc ngắn ngủi rồi đem quân trang để ghế sofa:

      "Vậy trước hết mời ngồi, lập tức xong ngay.”

      Phương Chấn Đông rất tự nhiên quan sát phòng khách của , ra phòng của tính là lớn, phòng khách khá , cái kiểu căn hộ bình dân.

      Phòng khách bày chiếc sofa bằng vải bố, phía trước là tủ TV, tường có treo bức tranh vẽ người. Phương Chấn Đông quan sát lâu mới phát người phụ nữ trong tranh kia có mấy phần giống Hàn Dẫn Tố nhưng lớn tuổi hơn nhiều và có vẻ mặt tang thương, giống biểu khuôn mặt Hàn Dẫn Tố.

      Hàn Dẫn Tố trước tiên rót chén trà bưng ra, đặt ở khay trà, hơi có chút lúng túng mà :

      "Mời uống trà, chỗ này chỉ có trà xanh.”

      Phương Chấn Đông vào bức tranh tường:

      "Đây là ai?"

      "Mẹ tôi, là tôi dựa vào trí nhớ để vẽ, đó là tác phẩm tốt nghiệp.”

      Gian phòng này mặc dù bố trí đơn giản, nhưng lại toát ra hơi thở nghệ thuật rất đặc biệt, rất có phong cách của này. Phương Chấn Đông chậm rãi tới cửa phòng bếp nhìn vào bên trong thấy bận rộn. Động tác rất lưu loát, lâu sau liền bày được mấy món ăn từ trong nồi lên bàn rồi. , Phương Chấn Đông vốn rất bất ngờ, cảm thấy có vẻ là kiểu ngón tay chịu dính giọt nước.

      Hai người ngồi đối diện ở bàn ăn gần cửa sổ, khí có vài phần lúng túng, ít nhất là Hàn Dẫn Tố cảm thấy lúng túng, có chút thấp thỏm nhìn người đàn ông đối diện.

      Đối với tài nấu nướng của mình, luôn tự tin, dường như được mẹ truyền toàn bộ nhưng Trịnh Vĩ lại thích. Bởi vì chủ yếu là nấu các món rau theo kiểu Miền Nam, sau lại thể thay đổi để làm đồ ăn Miền Bắc.

      Hôm nay ly hôn, thức ăn mua chỉ để cho mình ăn, tất nhiên là các món miền Nam, chỉ sợ Phương Chấn Đông là người Miền Bắc ăn hợp.

      ăn rất khỏe, hai bát cơm, bát canh, thức ăn bàn bị tiêu diệt sạch. Hàn Dẫn Tố thu dọn bát đĩa rửa xong thấy Phương Chấn Đông vẫn còn ngồi bên ngoài chưa có ý định , đành phải bưng ấm trà mới ra:

      " nấu ăn giỏi.”

      Hàn Dẫn Tố sửng sốt:

      " thích?"

      Phương Chấn Đông gật đầu cái:

      "Trước kia ở trường quân đội có người bạn là người Hàng Châu, tôi có Hàng Châu mấy lần, mẹ ấy nấu ăn rất ngon.”

      Sắc mặt Hàn Dẫn Tố khẽ ảm đạm, giọng :

      "Mẹ tôi cũng làm đồ ăn rất ngon.”

      Tiểu nha đầu khổ sở, đầu hơi cúi xuống, ánh mặt trời chiếu vào ánh lên máu tóc làm tỏa ra vầng sáng đem bao quanh khuôn mặt nhắn chưa đến bàn tay, vừa mông lung trong suốt.

      Hàn Dẫn Tố chợt định thần, chớp mặt mấy cái:

      "Cái đó, cám ơn giúp tôi nhiều như vậy.”

      Phương Chấn Đông chân mày cũng động cái:

      "Phòng này là thuê?”

      Hàn Dẫn Tố đơn giản gật đầu:

      "Là tôi định vào ngày nghỉ nhận mấy học sinh đến đây dạy kèm cho nên ban đầu tìm phòng rộng chút. Dù sao trình độ học sinh ở trung tâm nghệ thuật giống nhau, rất khó tùy theo khả năng để mà dạy, tất nhiên cũng vì muốn kiếm tiền chút.”

      Ánh mắt Phương Chấn Đông lóe lên, này rất thẳng thắn, hơn nữa thẳng thắn cách đáng . đứng dậy thắt cà vạt, ngước lên đưa áo khoác cho , Phương Chấn Đông nhận lấy liếc nhìn cái:

      " rất mong tôi ?"

      ", phải. . . . . ."

      Khuôn mặt nhắn của Hàn Dẫn Tố đỏ lên, lắp bắp, khỏi ảo não nhìn :

      "Quân nhân đều hàm súc như sao?”

      Phương Chấn Đông tới cửa mặt giày mặt ngẩng đầu nhìn :

      " cần thiết phải hàm súc, tôi thích thẳng.”

      Phương Chấn Đông rồi Hàn Dẫn Tố mới ngửa mặt thở dài, ở chung cùng với người đàn ông này có áp lực.

      Phương Chấn Đông ra khỏi thang máy, rồi lên xe mới phát để điện thoại di động ở xe, thanh bíp bíp nhắc nhở hai tiếng, cầm lấy nhìn qua rồi nhấn gọi lại.

      Bà Phương bên này cũng vội muốn chết, xem mắt đến rồi nhưng thấy bóng dáng Phương Chấn Đông đâu. Điện thoại cũng nhận, bà Phương biết con trai mình bài xích chuyện coi mắt, từ lúc bắt đầu như vậy rồi. Nhưng lớn tuổi như vậy rồi phải cưới vợ mới có thể cho bà bồng cháu được.

      Đánh điện tới ông bà nội của Tiểu Phong Tiểu Phong con trai bà ngay rồi, sao lúc này còn chưa thấy người? Điện thoại bắt máy, bà Phương có mấy phần bất mãn chất vấn:

      "Con ở đâu vậy?”

      Lúc này Phương Chấn Đông mới nhớ tới hình như còn phải xem mắt, cần phải có mặt nhưng quên hết sạch rồi.
      Phong nguyet, tart_trung, Mai Trinh4 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8


      "Lão Phùng, trong đầu luôn nghĩ đến người là vì sao vậy?”

      Phương Chấn Đông bản kế hoạch huấn luyện trong tay ra, hỏi vị chính ủy.

      Lão Phùng lớn tuổi hơn Phương Chấn Đông khá nhiều, con cũng lớn, cả nhà theo quân đội.

      Mà như qua, người như Phương Chấn Đông mới 35 tuổi có thể lên đứng đầu trung đoàn mấy quân khu khó mà có thể kiếm được người thứ hai. Là người có gia thế nhưng lại vươn lên bằng chính thực lực của mình, cầm súng liều mạng xông lên, mồ hôi đổ ít cộng thêm trời sinh là quân nhân nên mới có thể có thành tựu ngày hôm nay.

      Ban đầu mới nghe ở trung đoàn như vậy có người phục báo cáo lên bộ tư lệnh, khi đó tư lệnh quân khu ra lệnh:

      "Người nào, mẹ nó phục đấu với Phương Chấn Đông, các hạng kỹ năng tùy chọn, nếu thắng cái chức vị trung Đoàn Trưởng liền nhường luôn. Mà thua từ nay im lặng cho tôi, phận của mình chịu làm lại ghen tị với người khác, sớm cút mau!”

      Ban đầu có mấy người cam lòng, có mắt xông vào liền bị Phương Chấn Đông thu dọn phen, quét sạch tất cả, ai dám ho he. Phương Chấn Đông là người chưa từng cúi đầu trước ai, ngay cả sư phụ của mình là sư trưởng ta cũng dám chống đối, nhưng với cấp dưới lại thưởng phạt vô cùng phân minh.

      Từ lúc Phương Chấn Đông đứng đầu doanh trại ở đây, Lão Phùng liền được điều tới đây theo . Lúc ấy, Lão Phùng còn thấp thỏm trận, dù sao đại danh Phương Chấn Đông, phàm là lính ở quân khu này ai là biết, cộng thêm gia thế của cũng đủ khiến Lão Phùng đủ e ngại.

      Ở cùng mới biết, đừng có nhìn ta cả ngày mặt đen, ra trong lòng là máu nóng, nhiệt tình hơn bất kỳ ai. tự cao tự đại với em, vô cùng nghiêm khắc, nhiều nhưng những chuyện ta làm đều khiến cho người ta thể cảm động.

      Lão Phùng phải là người ở nơi này, bị điều đến quân khu ở thành phố B, công việc của vợ ông cũng là do Phương Chấn Đông tìm người sắp xếp cho, giải quyết việc hai người là chuyện hề .

      Tìm công việc ở thành phố B tương đối khó khăn, điều này ai cũng biết, hơn nữa sắp xếp cho vợ ông công việc ổn định, có thể làm được việc lớn như vậy mà Phương Chấn Đông gì. Khi đó Lão Phùng biết, người này là người bạn, người em tốt nhất mà cả đời mình mới có được.

      Sau đó Phương Chấn Đông từng bước từng bước thăng chức, muốn đích danh Lão Phùng tới đây, hai người phối hợp ăn ý như cá gặp nước. Nhiều năm sống cùng chỗ như vậy có thể , so với người khác Lão Phùng có thể hiểu Phương Chấn Đông hơn nhiều.

      Đoạn hôn nhân thất bại kia của Phương Chấn Đông, Lão Phùng cũng ràng. Lúc kết hôn, Lão vừa vặn công tác nơi khác nên đến được, trở lại lại là đợt tập trận của quân khu, chờ diễn tập xong muốn tìm cơ hội thấy em dâu người này ly hôn mất rồi.

      Lão Phùng với vợ về chuyện này bao nhiêu lần, hỏi đơn vị vợ có nào xinh đẹp làm mối cho Phương Chấn Đông. Mỗi lần lão vợ lão lại cười, vợ lão :

      "Cái người này đúng là chỉ biết lo chuyện đâu, nguyên nhân chính là do Phương Đoàn Trưởng của các người ấy. Muốn người có người, muốn gia thế có gia thế còn cần người ta giới thiệu sao? Chỉ có thể ta có thể nhìn trúng ai thôi. Các người đừng thấy ta tốt, trước mặt con cái mặt lạnh như băng như núi băng ở Bắc Cực. Trước kia cũng phải chưa từng giới thiệu người cho ta. Trước hết phải là người ta coi trọng, nhân duyên chưa tới chứ phải là có.”

      Lão Phùng nghe liền hiểu nổi ý vợ , người này cả ngày ở trong doanh trại bộ đội, toàn là đàn ông, ngay cả con ruồi cái còn thấy tìm thấy vợ mới là lạ.

      Lúc này, nhân dịp vừa xong đợt diễn tập, để cho ta nghỉ phép để nghỉ ngơi, để lão làm việc cũng được. Mục đích là để ta giải quyết vấn đề cá nhân, nào ngờ nghỉ chưa xong tên tiểu tử này liền trở lại rồi.

      Nhưng mà Lão Phùng nhìn vẻ mặt Phương Chấn Đông có vẻ như có điều gì đó khác lạ, lúc này lại hỏi về vấn đề này khiến lão chấn động, chẳng lẽ tên này có đối tượng?

      Nghĩ đến chút liền nôn nóng sốt ruột, bưng tách trà tới, vẻ mặt kỳ quái:

      "Thế nào? Trong đầu cậu nghĩ đến người, ai vậy? Nam hay nữ vậy?”

      Phương Chấn Đông ngoái đầu ra ngoài nhìn, bên ngoài doanh trại là những cây cối trụi lủi, chỉ có hai bên có mấy cây tùng bách vẫn còn xanh lá, cành còn có chút tuyết đọng, những giọt nước bị tan chảy giọt xuống dưới ánh mặt trời trong suốt như ánh mặt của tiểu nha đầu kia.

      Chợt Phương Chấn Đông khẽ nheo mắt lại, đưa ngón tay chỉ trỏ:

      "Đó là cây gì?”

      Lão Phùng rướn cổ nhìn chút:

      "A! Cậu là cây hồng mai à? Cây này lớn lắm, tôi họp ở sư đoàn thấy trong sân sư đoàn trồng cây, thấy mấy cây mai nghe là do sư Đoàn Trưởng sai người đưa tới. Loại mai này chống lạnh tốt, dễ sống, tôi liền bảo mấy cậu lính tiện thể đào lấy cây về trồng. Tôi thấy chỗ chúng ta quá đơn điệu, có chút hoa cỏ nào nhìn trụi lủi khó coi.” "

      Lão Phùng vốn là cho rằng Phương Chấn Đông ghét nên vội vàng giải thích, nào ngờ Phương Chấn Đông quan sát nửa ngày mới mở miệng:

      "Có mai trắng xin cây.”

      Lão Phùng nhìn thấy vẻ mặt kia cảm thấy đầu Phương Chấn Đông còn muốn mọc thêm hai cái sừng nữa, lạ quá, lâu mới lấy lại tinh thần, hỏi tiếp đề tài lúc nãy:

      "Tôi hỏi cậu nghĩ đến nam hay nữ vậy, cậu còn chưa đấy?”

      Phương Chấn Đông thu mắt lại, phun ra hai chữ:

      " "

      Lão Phùng cảm thấy hôm nay phải công tác tư tưởng chút với Phương Chấn Đông rồi, dù sao cuộc sống cá nhân của trung Đoàn Trưởng cũng là phạm vi quản lý của Lão:

      " ? bao nhiêu tuổi? Đơn vị nào? Bộ dạng xinh đẹp . . . . . ."

      Liên tiếp hỏi như tra vấn tội phạm, khóe miệng Phương Chấn Đông khẽ nhếch lên:

      "Tiểu nha đầu! Ừm… xinh đẹp, là giáo"

      "Hả?"

      Lão Phùng chợt cảm giác trước mắt mảnh tiền đồ xán lạn, là cây vạn tuế cũng có lúc nở hoa! Chỉ cần có kiên nhẫn, cục sắt cũng có thể thông suốt được:

      "Sao mà quen biết được? Xem mắt? gặp mấy lần rồi? Đến đâu rồi? Tháng sau là lễ mừng năm mới, Trung Đoàn chúng ta có tổ chức buổi gặp gỡ thân nhân, bảo ấy đến đây để cấp dưới của cậu còn nhìn thấy chị dâu.”

      "Chị dâu?"

      Hai từ này chui vào trong đầu Phương Chấn Đông sao cảm thấy xuôi tai đến lạ, như là thứ đồ gì đó được lấy ra từ trong tim . chưa bao giờ biết đến tình là cái thứ đồ chơi có hình dạng gì, cũng biết lãng mạn. Nhưng với nha đầu kia, chỉ muốn che chở ở trong lòng mình.

      Loại ý nghĩ này từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên, ra lần đầu tiên ở phía sau bệnh viện lúc nhìn thấy giải thích được rồi. Nó tựa như cái hạt rơi vào lòng rồi đến khi phát ra lặng lẽ nảy mầm và lớn lên.

      Nhưng mà, thể gấp gáp nhất thời được, tựa như kế hoạch diễn tập bày ra, phải xác định mục tiêu, còn cần các loại chiến lược, kỹ thuật phối hợp. Huống chi với quan sát của , tiểu nha đầu kia chẳng có ý gì với cả, hơn nữa còn mới thoát khỏi cuộc hôn nhân thất bại.

      cũng gấp gáp, bắt ba ba trong rọ luôn luôn là sở trường của . Lão Phùng cảm thấy sắc mặt Phương Chấn Đông lúc này có chút hiểm xảo trá, rất giống mỗi lần diễn tập khi ta muốn đánh lén Bộ Tư Lệnh của đối phương, đánh vào phía sau đối phương.

      muốn quan sát ràng chút Phương Chấn Đông đứng lên, tới cạnh cửa sổ, châm điếu thuốc, hút hơi, sau đó mới quay đầu lại:

      "Lão Phùng, bộ phận nhà khách của chúng ta có thể sắp xếp người vào nữa ?”

      Phùng Chính Ủy hơi sững sờ, phải nhà khách của bọn họ lớn lớn, , mấy ngàn người, thân nhân cũng có nên nhà khách thể thiếu.

      Bởi vì sống dễ dàng, bình thường để chăm sóc những binh lính này đều là người nhà. Mà loại cửa sau này cũng phải có người từng bước qua, nhưng hai người cũng để dễ dàng.

      Năm ngoái, Lý tham mưu của Sư Đoàn : “Sắp xếp cho thân thích vào hậu cần của Trung Đoàn đều đụng phải cái đinh là Phương Chấn Đông. ” Lão Phùng ràng, Phương Chấn Đông tuyệt vô duyên vô cớ đến điều này.

      Nghĩ chút, liền đoán được:

      "Cậu muốn sắp xếp cho người nhà Lưu Thiết Quân?"

      Lão Phùng tất nhiên cũng biết Lưu Thiết Quân, lúc đầu cũng cùng trong đơn vị. con người khỏe mạnh như vậy gặp phải hoàn cảnh như thế này khiến mỗi lần nghĩ tới khỏi chua xót. Bản lĩnh có nhưng vì kém trình độ văn hóa nên ở trong quân đội, để có thể có tiếng phải liều mạng. Mà giờ liều mạng trở thành người tàn tật, có bố mẹ già, dưới có con , còn vợ ở nông thôn toàn bộ chỉ trông vào mà sống. Nhìn vào cũng có thể biết cuộc sống tại của khó khăn như thế nào.

      Phương Chấn Đông :

      "Tôi hỏi người ta, với tình huống như vậy cao nhất cũng chỉ hơn vạn tiền trợ cấp, mà với thương tật của ấy cũng chỉ bằng phần ba số . cũng biết là về phần hỗ trợ này chẳng thấm tháp gì đối với gia đình ấy, nếu theo sắp xếp mà về quê quê ấy cũng chỉ là huyện nghèo ở miền núi chính xác ra ngay cả cơm cũng có mà ăn. bằng đưa gia đình ấy đến đây, Lưu Thiết Quân giúp đỡ huấn luyện tân binh coi như ngoài danh ngạch, với khả năng của ấy có thừa, tuy chân tiện lắm nhưng cũng đáng ngại. Vợ ấy đưa vào chỗ hậu cần, con cái cho theo học trường của Sư Đoàn chúng ta. Chắc tôi phải lên gặp cấp chuyến.”

      Lão Phùng thở dài, lần này có thể thành công, tuy Phương Chấn Đông có thể nhờ được bất kỳ ai nhưng mặt lãnh mặt đen kia khi nào hạ mình xin người ta? Hôm nay vì Lưu Thiết Quân có thể tính là ngoại lệ.

      Suy nghĩ lát rồi chợt nhận ra bị ta đánh trống lảng sang chuyện khác, mới vừa rồi còn ràng về vấn đề cá nhân sao lại có Lưu Thiết Quân nhảy vào đây?

      Nhưng trong đầu lại nghĩ lại, Lão Phùng an tâm, lúc này ta hoàn toàn khác trước, lần trước tuy là kết hôn nhưng chẳng thấy ta có biểu cảm gì. Lúc này còn chưa thế nào nhưng vừa nhắc tới con nhà người ta khuôn mặt đen ngàn năm kia bất giác trở nên thân thiện ít, trong mắt đầy vẻ nhu hòa, chậc chậc!

      Lão Phùng khỏi phủi phủi da gà tay mình, cái người này từ sắt đá trở nên nhu tình, phải là người bình thường có thể làm được. Vì thế khiến lão càng thêm tò mò, rốt cuộc là tiên nữ nơi nào có thể khiến cho cục sắt như Phương Đoàn Trưởng của bọn họ động lòng rồi?

      Bình thường các nữ binh đoàn văn công tới ngay cả liếc mắt cũng thèm. Người ta vội vàng đến đây, cái miệng nhắn mở miệng thủ trưởng, hai thủ trưởng khiến đến cả lão cũng thấy động đậy mà tên kia vẫn lạnh lùng như cũ. Như là các này nợ tiền ta vậy.

      Mấy năm trước còn có chuyện li kỳ hơn, mới vào đoàn văn công đến tìm , vừa tới cửa thấy hò hét cấp dưới làm sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, trong mắt còn ngân ngấn lệ.

      Sau lại Sư Trưởng của bọn họ cũng :

      "Tiểu Phương à, đối xử với kẻ địch giống như ngày đông giá rét sai, nhưng đối đãi với đồng chí, hơn nữa là đồng chí nữ ở đoàn văn công mới vào phải như mùa đông ấm áp mới được!”
      Phong nguyet, tart_trung, Haruka.Me03 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :