1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có sơn có thủy có chút điền - Phù ba này thượng (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Có sơn có thủy có chút điền


      Phù ba này thượng


      Edit: Rain Love

      Giới thiệu:

      Trùng sinh vào nông thôn, cha mẹ huynh trưởng đều mất tích, đệ đệ và tiểu muội còn , nhà chỉ có bốn bức tường, lại bị thúc bá khi dễ, từng bước lại càng khó khăn hơn.

      Để thoát khỏi khốn cảnh, Tần Tiêu Vũ phải đối mặt là về sau chỉ có lực chọn duy nhất.

      Bả vai bé gánh mình sinh tồn của cả nhà, dựa vào thiên nhiên sơn thủy, nông dân cũng nhất định có thể dệt ra bức tranh sơn thủy đẹp.

      --- ------ ------ ----

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      ố ố điền văn nữa :yoyo19: tiến lên luôn nàng @Nữ Lâm :yoyo39:
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Mở đầu

      Phần 1.1

      Edit: Rain Love

      Những tiếng thét chói tay bay thẳng lên trời cao, tiếng nhạc đinh tai nhức óc tràn ngập trong khung cảnh tối mờ mờ ảo ảo, ở giữa sàn diễn đài cao, có xinh đẹp lắc mông, xoay tròn xung quanh cây cột, múa bằng cơ thể của chính mình. Vây quanh gần đó chính là nhóm những con cháu được cưng chiều của những nhân vật, thương nhân nổi tiếng, có vẻ cực kỳ kích thích trong nhạc, cảm xúc của mọi người bị kích thích mạnh mẽ.

      Này ăn mặc rất xa xỉ, dục vọng trong mắt của những người đàn ông xen lẫn với những mảnh quần áo bại lộ da thịt, kiều diễm phối hợp với động tác lớn mật của bọn họ, khóe miệng cười duyên cùng với tiếng thở dốc trong khí.

      Ánh sáng lóe lên trong mắt, với khuôn mặt ngọt ngào, thanh thuần dần dần tiếp cận với nhóm người ở dần trung tâm.

      Tại đây giữa những tiếng nhạc vang, có giọng kêu to của tên đàn ông: “Suất diễn buổi tối hôm nay Trần thiếu có định mang vài con nhóc ?”

      “Ngươi cái gì?” Có người nghe , cao giọng hỏi lại.

      Thanh mới vừa lại phát ra với lượng gấp đôi: “Trần thiếu có tính mang vài con nhóc ?”

      Người được xưng Trần thiếu kia là người áo quần chỉnh tề, đeo cái mắt kính màu vàng, lúc này ôm thắt lưng của , khóe miệng nâng lên hơi có vẻ tà tứ. Nghe được câu hỏi của người này, cũng cao giọng : “Có mấy nguời nguyện ý theo ta , ta liền mang theo vài người vậy! Hôm nay đại gia tận tình khoái hoạt!”

      Trần thiếu chính là Trần Vĩ Ân, là thiếu gia của tập đoàn Trần thị, năm may ba mươi hai tuổi chưa kết hôn, bên ngoài chỉ là công tử nhà giàu, nhưng bên trong lại là người cầm quyền cao nhất trong năm trùm ma túy lớn nhất ở Tam Giác Vàng. Muốn biết được chính xác thân phận này của phải tốn khoảng thời gian dĩ nhiên là ngắn, nhưng mà các đặc công của các quốc gia được phái ám sát luôn thành công, hoặc là bị phát trước khi ám sát, hoặc là trong lúc đó bị hóa giải những đòn ám sát.

      Nhiệm vụ quan trọng này lại rơi xuống người , có gương mặt xinh đẹp, hai là chức vụ nghề nghiệp của phải là đặc công mà là quân y. có thể dùng độc giết người mà ai hay biết.

      Nếu hoàn thành được nhiệm vụ này, có thể được nghỉ tháng, có thể thoải mái thư giãn rồi.

      Khóe miệng thiếu nữ hơi nâng lên, cười cái.

      Trần Vĩ Ân quả nhiên ở nơi này, đúng là mòn gót giày cũng tìm thấy, vậy mà lại gặp ở đây mà hề tốn sức gì.

      Thiếu nữ mặt mang theo vẻ sốt ruột, liền hướng tới đám thiếu gia kia mà qua.

      “Nhường chút, nhường chút!” Tay đẩy ra những người chắn phía trước, thiếu nữ cố chấp đến trước, mục tiêu chính là đài cao ở trung tâm kia.

      “Ngươi là ai! Chen cái gì!” Đôi môi đỏ mọng ướt át của bất mãn quát lớn, thiếu nữ vừa nghe thấy lại cảm thấy xấu hổ liền chân thành xin lỗi, dưới chân cũng lảo đảo cái, vừa vặn ngã sấp xuống bên chân của Trần thiếu.

      Trong mắt nhất thời dâng lên tầng sương mù, đầu ngẩng lên, vẻ mờ mịt vô ý đan xen cùng với ủy khuất, đôi môi ửng đỏ sưng lên, như tinh linh lạc vào thế gian, hoặc như là thiên sứ đến từ địa ngục.

      có hình dáng như vậy thể nghi ngờ là rất dễ dàng làm bùng nổ dục vọng của đám đàn ông.

      Trần thiếu lúc này liền nâng tay giúp nàng đứng lên, được nàng cảm kích đa tạ, muốn bắt chuyện tiếp, thấy nàng lui về phía sau chút, trong mắt tuy rằng còn chút ủy khuất nhưng lại nhiều hơn chút phòng bị.

      Là nữ nhân bản năng có tính thuần phục với nam nhân rồi.

      ngoài ý muốn chút nào, biểu cảm của thiếu nữ này lấy được lòng của Trần thiếu, tay của ngăn trước mặt nàng, nhíu nhíu mày hỏi nàng: “ tên là gì?”

      Thiếu nữ hơi hơi co rúm lại chút, sau vẫn thành đáp lại: “Ta tên Tiêu Vũ.”

      “Tiêu Vũ?” Trần thiếu nghe vậy liền đùa: “Tên này nghe rất êm tai nha, nhưng là có ý nghĩa gì ?”

      Thiếu nữ lại rụt cổ lại chút, gật gật đầu liền : “Trong thơ của Lý Bạch có câu ‘Duyên suối gặp lục tiêu’, ta lại được sinh ra vào ngày trời mưa, cho nên liền lấy tên này….”

      Trần thiếu liền cảm thấy hứng thú với nàng, mà vào lúc này, đài cao khúc nhạc Rock ‘n Roll dần dần dịu xuống, nữ tử ăn mặc rất là lớn mật, khuôn mặt lạnh nhạt, mặc bộ váy dài màu đen ôm sát người, bắt đầu hát lên bản tình ca khiêu gợi.

      Trần thiếu đối với ‘cháu trắng rau dưa’ liền phá lệ cảm thấy là hứng thú.

      cười hỏi nàng: “ bé tới nơi này làm gì?”

      “Ta…….Tìm người…………”

      “Tìm ai?”

      Thiếu nữ nâng tay chỉ chỉ đài cao, muốn lên tiếng, cũng liền kinh ngạc “Ủa? Ta vừa rồi còn thấy ở đằng kia, giờ đâu rồi….”

      “Ai?”

      Thiếu nữ hơi hơi đỏ mặt: “Người trong lòng của ta nha.”

      cuối cùng “nha” kia làm thần kinh Trần thiếu giựt giựt, cười đầy ý: “ mang em tìm người trong lòng được ?”

      Thiếu nữ vội vàng cảm kích: “ sao?”

      mà.”

      “Cám ơn tiên sinh.” Thiếu nữ hô tiếng, mang theo vẻ thẹn thùng hỏi: “Vậy bây giờ tiên sinh có thể mang em tìm ấy được ?”

      “Được.”

      Trần thiếu lên tiếng, tay vỗ vỗ gợi cảm luôn đứng bên cạnh , khóe miệng nâng lên, nháy mắt cái. căm giận trừng mắt nhìn thiếu nữ, sau đó liền qua ngồi bên nam tên đàn ông khác, bọn họ kề sát vào tai mà với nhau.

      Hai tên đàn ông còn lại liền quay đầu nhìn về phía Trần thiếu, cười đến ý vị thâm trường.

      Trần thiếu nửa ôm nửa che chở dẫn thiếu nữ rời khỏi khu trung tâm.

      Biết người thiếu nữ muốn tìm là thành viên dàn nhạc ở đài lúc nãy, Trần thiếu trực tiếp đưa thiếu nữ vào hậu trường. Thiếu nữ hề nghi ngờ gì, theo Trần thiếu qua lại từng vòng, biết chuyển động như thế nào lại qua sàn diễn tối đen, theo đường kế bên đó trực tiếp đến bãi đổ xe.

      “Tiên sinh…”

      “Có người với em chưa, nửa đêm ra ngoài, liền rất là mê hoặc người ta a.”

      Trần thiếu khẽ cười tiếng, thiếu nữ hơi hơi lui chút, Trần thiếu liền kéo cửa xe ra, khôi phục khuôn mặt lạnh lùng: “Lên xe.”

      Thiếu nữ hít sâu vào hơi: “Tiên sinh, ta muốn tìm người….”

      “Lên xe trước rồi .”

      Trần thiếu gần hết kiên nhẫn, thiếu nữ xoay người muốn chạy , lại bị tay nắm lại.

      cầm lấy tay thiếu nữ liền kéo vào trong xe, thiếu nữ la hét chói tai, tay đấm chân đá loạn xạ, hai tay liền bị chế trụ, làm cách nào cũng thể thoát ra được.

      Bãi đổ xe chỉ có ngọn đèn mờ mờ, hương thơm của thiếu nữ lập tức kích thích thần kinh của Trần thiếu, cánh tay nhắn của nàng bị nắm ở trong tay, da thịt trắng nõn mịn màng như lụa…

      Những thứ này lại nằm ở dưới thân , chính là làm cho người ta mất hồn a….
      thuyt, kittynacy, Fuu 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1

      Phần 1.2

      Edit: Rain Love

      Trần thiếu dùng sức cái, đem thiếu nữ trực tiếp ôm vào lòng, lập tức cảm giác được khuôn ngực bé mềm mại của nàng, Trần thiếu liền phát ra tiếng cười.

      chậm mà diễn ra nhanh, ngay khi Trần thiếu cho rằng thể nào trốn thoát khỏi lòng bàn tay của , liền cảm giác được phần eo của mình như có cái gì chạm vào, cảm giác nguy cơ diễn ra, cả thân mình của nhất thời cứng ngắc lại.

      “Đừng nhúc nhích!”

      Vốn là thanh ngọt ngào bây giờ lại lạnh đến dọa người. Huyệt vị ở phía sau thắt lưng bị người ta đè lại, Trần thiếu bỗng cảm thấy cả người thể nhúc nhích.

      Thiếu nữ chậm rãi rời khỏi cái ôm ấp của , từ phía trước vòng đến phía sau, cái vật chạm vào phía sau lưng cũng có dời .

      “Lên xe.” Thiếu nữ lạnh lùng ra lệnh.

      Trần thiếu cũng ngốc, tự nhiên biết nhược điểm của mình, đối với mỹ nhân thành nghiện, cho nên mỹ nhân kế như vậy cũng gặp qua.

      Chính là cũng nghĩ tới, thoạt nhìn chỉ như là bé bỏng, thế nhưng lại là người diễn mỹ nhân kế này.

      “Vừa rồi ngươi chế trụ ta là huyệt vị gì?” Trần thiếu theo lời liền vào trong xe, bên mở miệng hỏi, bên thầm truyền tin tức cho người của mình.

      “Ngươi hỏi nhiều quá.”

      Thiếu nữ lạnh lùng cười, qua bao lâu liền lấy ra đoản đao để ở sau lưng của , chút do dự đâm thẳng vào ngực .

      đao, nhúng qua chất độc chỉ cần vừa tiếp xúc với da mất mạng ngay lập tức.

      Cho đến khi chết, tay Trần thiếu vẫn còn để trong túi quần, định thông báo tin tức cho đàn em của mình, cứ nghĩ rằng lần này cũng như những lần khác có thể an toàn thoát thân. Hăn luôn luôn nghĩ là, mặc dù mình là sắc quỷ hay đói bụng, nhưng cũng chết đúng với câu ‘ở đầu chữ sắc có cây đao’.

      Vậy mà Tiêu Vũ lại cho cơ hội đó.

      Rất dễ dàng giải quyết tên đàn ông này, Tiêu Vũ còn cảm thấy có chút bất khả tự nghị.

      Các đặc công của quốc gia phái ra đều làm được, mà nàng lại làm được!

      Nàng ngồi ở xe, đóng cửa xe lại, nghiêng đầu nhìn tên đàn ông với máu chảy ra ngoài, kéo lên dây an toàn cho , đóng cửa sổ thùng xe lại, tìm trong túi của mình lấy ra cái mũ lưỡi trai cùng với kinh râm đeo lên người giả trang cho bản thân, sau đó truyền vào tai nghe bên tai.

      “Đô đô đô…”

      Rất nhanh liền nhận được hồi từ phía bên kia, thanh rất vang lên bên tai.

      “Thế nào?” Bên kia liền truyền đến giọng nữ lạnh băng: “Giải quyết Trần Vĩ Ân rồi sao?”

      Thiếu nữ kinh ngạc, cũng rất nhanh liền trả lời: “Giải quyết.”

      “Tốt lắm.” Giọng nữ chỉ đơn giản đánh giá có hai chữ, : “Nhanh chóng rút lui , vọng sơn số bốn mươi tám, liền hủy thi diệt tích.”

      Tiêu Vũ cảm thấy nghi ngờ, nhưng mà còn chưa kịp ra nghi ngờ của mình đầu bên kia cắt đứt liên lạc.

      phải là người cùng nàng liên lạc lúc trước, cũng làm theo kế hoạch là phải đem xe trực tiếp đưa đến khu nhà xưởng bỏ hoang, tình giống như có chút thích hợp.

      Nhưng mà Tiêu Vũ cũng suy nghĩ nhiều nữa, trong lòng đều nghĩ đến những ngày nghỉ thoải mái của mình.

      Cấp ra mệnh lệnh, kia liền theo đó mà làm thôi.Tiêu Vũ liền lái xe đưa Trần thiếu .

      đường thẳng đến vọng sơn chạy , Tiêu Vũ theo thói quen mở radio để nghe nhạc cho thả lỏng tâm trí. Nàng tuy rằng tính tình kiên cường, quả quyết, nhưng cũng có tình cảm thường có của các , thích nghe những bản tình ca sâu sắc, thích chuyện xưa kể về chuyện tình ấm áp. nhạc dịu êm hòa vài tai làm Tiêu Vũ khe khẽ cười lên.

      Giải quyết được gã cặn bã, còn có thể đổi được những ngày nghỉ ngơi tốt, còn có chuyện gì tốt hơn nữa đây.

      Sau đó lại đột nhiên xảy ra cố đường.

      Ở khoảng chỉ hai km nữa là đến nơi trong mệnh lệnh, ở ngã tư trong lúc chờ đèn đỏ qua, từ phía trước, bên trái, bên phải lại có ba chiếc xe lao ra chặn lại, vừa vặn chính là đường mà Tiêu Vũ .

      Tiêu Vũ nhất thời kinh hãi trong lòng, lập tức nghiêng tay lái về phía, tay liền ấn vào tay nghe truyền , muốn cùng cấp liên hệ.

      “Nghe, tình có…..”

      “Tin tức bị lộ, ngươi chạy nhanh !”

      Bên trong liền truyền đến thanh mà Tiêu Vũ rất quen thuộc, đó là quản lý của nàng. Tiêu Vũ rung mình cái, lập tức đạp chân ga, hướng phía trước chạy như bay.

      Thanh vẫn tiếp tục vang lên: “Bên trong tổ chức truyền đến tin tức xuất sai lầm nghiêm trọng, hành động ám sát bị bại lộ, trùm thuốc phiện ở Tam Giác Vang phân hóa, Trần Vĩ Ân là chướng ngại vật của người kia, hai bên chúng ta tranh chấp với nhau, đều có người ở bên ‘ngư ông đác lợi’, đây là kế mượn dao giết người, chúng ta vì họ giải quyết, nay bị họ đưa ra làm kẻ chết thay…. Nhanh nghĩ biện pháp chạy thoát , được để cho người khác tìm hiểu mà tra ra tổ chức của chúng ta!”

      Tiêu Vũ phát ra tiếng thở dốc càng nghiêm trọng, nàng hung hăng nhìn người đàn ông ngồi kế bên, lại đạp mạnh vào chân ga.

      Ba chiếc xe vừa rồi chặn xe của nàng bây giờ chạy song song đuổi theo nàng.

      Bóng đêm dày đặc, thần kinh của Tiêu Vũ chưa bao giờ buộc chặt như thế. Tay chân nàng hoạt động nhanh nhẹn, tuy rằng chỉ là quân y, bình thường cũng phối hợp công tác với đặc công khác, nhưng cũng luôn được trưởng quan tán thưởng, mình làm nhiệm vụ chính là lần đầu tiên, gặp gỡ tình huống như vậy cũng là lần đầu tiên.

      , nàng có chút hoảng loạn rồi.

      Kỹ thuật lái xe của Tiêu Vũ cũng phải là tốt nhất, xe của Trần Vĩ Ân tính năng tuy có tốt nhưng lại thích hợp với đàn ông lái hơn, cho nên nàng có chút khống chế được. Nhìn về kính chiếu hậu, ba chiếc xe vẫn theo phía sau bỏ cuộc, tuy rằng có người vượt lên đánh tới, nhưng khi bị đuổi kịp, chỉ sợ nàng cũng chỉ có thể bó tay chịu trói mà thôi.

      Lời của cấp nhấn mạnh là được làm cho người khác có thể tra ra tổ chức của mình!

      Tiêu Vũ mạnh mẽ đánh tay lái, cấp tốc xoay tròn, đầu xe thay đổi trăm tám mươi độ, tài xế của ba chiếc xe kia còn chưa kịp phản ứng, như tên rời cung phóng nhanh ra ngoài, nhất thời tạo ra khoảng cách khá xa với ba chiếc xe.

      Nhìn bọn họ lần lượt thay đổi hướng đầu xe, Tiêu Vũ khỏi cười khẽ.

      Tuy rằng nàng có kỹ thuật gì cao siêu, nhưng thay đổi hướng xe này cũng là cái mà nàng am hiểu!

      Nhưng mà tại lúc Tiêu Vũ còn chưa có thoát , ở phía đầu xe xuất chiếc xe tải chuyên chở hàng hóa chạy đến.

      “Phanh!”

      Trong nháy mắt hai chiếc xe chạm vào nhau, vì xe tải rất lớn, nên liền trực tiếp nghiền nát mọi thứ mà qua.

      Chỉ khoảng ba giây sau, tiếng nổ mạnh vang tận trời xanh, bầu trời đột ngột xuất mảng mây màu đỏ. Bồn xe tải nổ mạnh, chờ cứu viện đến hai chiếc xe cháy đến mức chỉ còn lại khung xe…

      Hết chương 1
      Last edited by a moderator: 5/4/15
      thuyt, kittynacyChris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Tần gia Tiêu Vũ

      Edit: Rain Love

      Thời tiết vào cuối mùa hè, nam nhân ở Tần gia thôn cùng các nữ nhân đều bận rộn hết, thừa dịp thời tiết vừa mới bắt đầu chuyển sang mát mẻ, cũng sắp tới ngày thu hoạch vụ mùa, vì qua mùa đông phải chuẩn bị những việc khác.

      Ở Tần gia thôn thời tiết lạnh nóng rất ràng, mùa hè nóng bức, đông giá lạnh. Vừa đến mùa đông tuyết rơi mênh mông, gió lạnh thấu xương, may còn có thể làm người ta lạnh đến chết. Qua mùa đông phải bắt đầu chuẩn bị tất cả mọi thứ, nếu đến mùa đông kế tiếp có đủ dùng, có thể đói chết hoặc lạnh đến chết, đến đầu xuân còn phải chuẩn bị tang nữa.

      Từ xưa đến này, ở Tần gia thôn thời điểm làm tang nhiều nhất đó là vào đầu mùa xuân.

      Phía đông của Tần gia thôn là cánh rừng dài vô tận, vào đó phần lớn đều là thợ săn, mấy năm nay tuy rằng có xuất chuyện dã thú đói bụng mà tấn công người, nhưng lúc trước có. Cho nên người Tần gia thôn gọi cánh rừng này là cấm lâm, những đứa trẻ được dạy rằng thể đến gần cánh rừng hoang dã này.

      Mà lúc này ở giữa cánh rừng lại có bé mặc người bộ quần áo cũ nát nằm ở đó, tướng mạo tương đối tốt, nhưng lại hơi gầy chút, người cũng rất bẩn. Cũng biết lúc này ngủ hay làm gì, mà vẫn cứ nằm vũng bùn hề nhúc nhích, cạnh bên nàng có cái sọt chứa ít nấm cùng trái cây bên trong.

      Chim chóc kêu to tiếng, bé kia giống như cũng muốn tỉnh lại.

      “Tê…..”

      Chỉ thấy được nàng chậm rãi ngồi dậy, mắt vẫn nhắm chặt như cũ, tay nâng lên gõ gõ đầu vài cái, sau hô lên câu “Đau…”, sau đó ngẫng đầu xoay qua lại vòng, lại sờ sờ cái cổ chút.

      Sau đó nàng dừng lại. Mắt chậm rãi mở ra, từ tầm mắt có thể nhìn thấy, là gốc cây cao thẳng tắp vươn cao như là muốn nhập vào bầu trời, lá cây xanh biếc ướt át, nhiều đến mức che khuất hết tầm mắt, chỉ để lại loáng thoáng vài khe hở cho ánh mặt trời chen vào, theo mắt thường có thể nhìn thấy vài đoạn ánh sáng chiếu xuống.

      Nàng chậm rãi đứng lên, đầu tiên là cảm thấy rất ngạc nhiên với bộ quần áo mà mình mặc người, sau đó lại thấy được mái tóc dài của mình. Nàng hô tiếng, nhìn nhìn tay của mình, lại nhéo nhéo mặt mình.

      “Gặp quỷ?”

      Nàng khẽ hô tiếng, dưới chân giống như là đụng trúng cái gì, cúi đầu thấy đó là cái giỏ bằng tre trúc, đựng ít trái cây và nấm.

      Bỗng nhiên nàng lại thấy đầu đau, lập tức ôm đầu lắc lắc vài cái, sau đó toàn thân cứng lại trong nháy mắt.

      Ngay trong lúc ánh mắt nàng tràn ngập vẻ thể tin tiếng kêu kéo thần trí nàng trở lại.

      “Tiêu Vũ? Tiêu Vũ! Ngươi ở đâu? Mau trả lời tiếng ! Tiêu Vũ……………”

      Tiểu nương nhếch miệng, giật giật môi muốn mở miệng chuyện, nhưng lúc này lại cảm giác được cả người mình còn chút sức lực nào, đói đến mức sắp ngất xỉu. Nàng miễn cưỡng lấy được trái cây từ trong giỏ, lau lau ở người chút, sau đó liền cắn cái. Cắn được hai lần nàng mới cảm thấy có chút sức lực, lúc này mới phát ra tiếng: “Duyệt Duyệt, ta ở chỗ này.”

      “Cám ơn trời đất, rốt cuộc cũng tìm được ngươi!” Đối diện là tiểu nương vội vàng chạy đến, trông chỉ cỡ tuổi tiểu hài tử nhưng nhìn qua thấy mượt mà hơn tiểu nương nhiều lắm, mặt tròn tròn, mắt tròn tròn, rất vui mừng, “Tiêu Vũ, nhanh rời khỏi cấm lâm này , ta cảm thấy nơi này rất u, nếu vì phải tìm ngươi ta cũng dám vào đây đâu…..”

      Duyệt Duyệt lên giữ chặt tay bạn thân của nàng, nhìn nhìn ít trái cây và nấm kia, thở dài : “Bao nhiêu đây cũng đủ ăn trong ngày rồi, nhanh về thôi, nhà của ngươi…. Nhà của ngươi xảy ra chuyện rồi……..”

      Động tác cắn trái cây của tiêu nương dừng lại chút, sau đó mím môi hỏi: “Lại là đại bá tới cửa gây chuyện nữa phải ?”

      Duyệt Duyệt khó xử gật gật đầu, chà xát tay : “Tiêu Vũ, cha mẹ của ngươi cùng đại ca cũng hai tháng rồi mà có trở lại, sợ là…….Ngươi phải cố gắng lên, còn có đệ đệ và muội muội của ngươi ở nhà, thể để đại bá khi dễ như vậy được, hôm nay thuận tay lấy cái ghế ngày mai lại mang củi lúa, ngày nào đó đại bá của ngươi đem nhà ngươi chuyển luôn……”

      Duyệt Duyệt vừa , bên lại nâng tiểu nương dậy, đỡ nàng từ từ ra ngoài, thỉnh thoảng cơ thể co rụt lại chút: “Nếu phải vì tìm ngươi, ta cũng dám cấm lâm này đâu, chỉ sợ gặp phải cái gì đó…”

      Mà tiểu nương được nàng nâng ra ngoài, lúc này lại cảm thấy khó chịu.

      Nàng phải là quân y Tân Tiêu Vũ nữa, sau khi chết nàng lại có thân phận khác trọng sinh sống lại ở thế giới này. Trừ bỏ cái tên là thay đổi những cái khác đều thay đổi.

      người bác sĩ, nàng cũng tin có chuyện quỷ thần, luân hồi này kia. Nhưng khi mọi chuyện đều phát sinh người nàng đó cũng phải là chuyện do nàng tin là có thể.

      “Tiêu Vũ à, ngươi thể tiếp tục tùy ý cho đại bá ngươi khi dễ nhà của ngươi nữa, nương của ta cũng muốn nhìn đại bá khi dễ người nhà vậy, bọn họ quá hà khắt rồi. Ngươi tuy rằng là cháu , cũng thể chuyện gì cũng nghe , bằng tỷ muội ngươi làm sao sống đây…..”

      Tiêu Vũ hơi dừng bước, theo trí nhớ của thân thể này mà suy nghĩ tình.

      Nàng là nương mười bốn tuổi sinh ra trong gia đình làm nông ở Tần gia thôn, Tần Tiêu Vũ, cha thứ hai, nương thân phận , là cha nhặt được vợ vậy nên trừ bỏ cha là luôn luôn đối xử tốt với nương, người trong thôn đều có chút xem thường nương, cảm thấy nàng có nhà mẹ đẻ trợ giúp. Nương bởi vì có chút phong phạm tiểu thư khuê cát, nên hòa hợp với những người phụ nữ khác trong thôn, cũng có bằng hữu nào thường hay đến thăm cho nên người cùng nương quen biết cũng nhiều lắm.

      Vào hai tháng trước đại ca ở đỉnh núi phía nam từ trong bẫy thú lấy ra được con hươu trưởng thành, cha mẹ nghĩ bán nó có thể đủ tiền cho đại ca đón dâu, hơn nữa trong nhà còn phải mua vài thứ này nọ, nương cũng định cầm ít khăn tay đem bán ở trấn , vì thế cha nương cùng đại ca cùng nhau đến trấn . Kết quả vừa có trở về nữa.

      Sau này mới nghe là Tằng gia chiêu mộ lính tiên phong, tức là xông pha đầu tiên vào chiến trường, vị trí này hơn phân nửa chắc chắn mất mạng, bởi vậy những người tráng niên hán tử ai chịu , ai lại tặng tánh mạnh của mình công như vậy được, vì thế quân Tằng gia liền bắt những tráng niên, chắc là cha cùng đại ca cũng bị bắt .

      Ngay sau đó trong thôn liền xuất những lời đồn thổi, rằng nương thấy hai người trụ cột trong nhà đều còn, muốn trở về chăm lo cho tỷ đệ họ nữa, muốn phải chịu khổ cho nên cũng chạy rồi. Thậm chí còn nương là vô liêm sỉ bỏ trốn với nam nhân khác rồi, cũng liền người kia hình dạng đều có mũi có mắt.

      Tiêu Vũ tất nhiên tin. , chính xác là chủ nhân của khối thân thể này tin. Trong trí nhớ của thân thể này, nương là người dịu dàng hiền thục, có khả năng là tiểu thư của gia đình giàu có nào đó, hành vi cử chỉ của nàng đều có quy củ, cho tới bây giờ cũng hề những từ ngữ ô uế, tục tằng, cử chỉ thỏa đáng, còn có tay thêu rất giỏi. Mặc dù là nàng có gì, nhưng đối với huynh đệ tỷ muội bọn họ luôn giáo dục đầy đủ, chưa bao giờ lơi lỏng, nhất là đại ca, nương thậm chí còn dạy đọc sách viết chữ, chẳng qua là người trong thôn biết ràng mọi chuyện mà thôi.

      Hai nữ hài tử cùng nhau dìu dắt nhau ra khỏi cấm lâm, Duyệt Duyệt lau lau mồ hôi trán, nửa ngày tâm tình vẫn chưa hạ xuống, : “Cuối cùng cũng ra rồi, Tiêu Vũ, chúng ta chạy nhanh về nhà của ngươi .”

      Tiêu Vũ gật gật đầu.

      Nhà của Tiêu Vũ nằm ở hướng đông của Tần gia thôn, kế bên cấm lâm nên rất là gần, vượt qua mảnh triền núi hoang vu chính là nhà của Tiêu Vũ, trái phải tính qua cũng chỉ là khắc thời gian mà thôi. Từ xa hai người cũng liền nghe được thanh khóc nháo vọng ra, ở bên ngoài còn có rất nhiều thôn dân vây chung quanh nhìn xem.

      Tiêu Vũ tâm tự chủ được căng thẳng, Duyệt Duyệt lại giận dữ lên, phùng phùng hai má, vẻ mặt càng thêm tròn: “Tiêu Vũ, nhất định là đại bá của ngươi!”

      Tiêu Vũ sắc mặt ngưng trọng thêm vài phần, bước chân nhanh hơn về phía nhà mình.

      Thôn dân ở bên ngoài sân nhanh chóng nhường đường cho nàng, nhìn về phía Tiêu Vũ đều mang theo vẻ mặt đồng tình.

      Còn chưa có bước vào đến sân nghe thấy thanh tục tằng, gào thét: “Còn có mặt mũi mà khóc à? Hỏi các ngươi tỷ của các ngươi đâu rồi? Nha đầu lừa đảo chết tiệt kia chạy đâu rồi? Chắc phải thấy cha mẹ ngươi đều chạy mất, nên nàng cũng chạy theo luôn rồi ? chuyện đại ngốc!”

      Tiếp đó là thanh sắc nhọn : “Cha, hỏi đại ngốc kia còn bằng hỏi Khiết Sương, nàng tốt xấu gì cũng có thể hai câu.”

      Lập tức truyền đến tiếng nữ hài tử sợ hãi kêu lên, xen lẫn đó là thanh bé yếu ớt kêu đau.

      Thanh thảm thiết, tiếng khóc càng lớn hơn nữa.

      Tiêu Vũ giận dữ trong lòng, nắm nắm quyền bước qua. Cửa chính cũng chưa bước qua, Tiêu Vũ thấy đại bá ngồi ở ghế chủ nhà, đệ đệ lớn nhất ngồi xổm bên cúi đầu lời nào, tiểu đệ ngồi dưới đất với gương mặt nhắn hồng hồng toàn nước mắt. Muội muội Khiết Sương bị đường muội Nguyên Bảo nắm chặt tóc.

      Ba đứa đều là bộ thảm thương.

      “Dừng tay!”

      Tiêu Vũ hét lớn tiếng, người trong phòng đều đem tấm mắt chuyển dời lên người nàng, chỉ có đệ đệ lớn nhất là như cũ cúi đầu lời.

      Tình trạng trong nhà làm cho Tiêu Vũ rất là đau xót trong lòng.

      Bọn họ tổng cộng là năm huynh đệ tỷ muội, nương tuy rằng là vợ do cha nhặt được, nhưng cha luôn luôn đem nương như châu như bảo mà thương, ở những người đồng tuổi như cha, ở nhà họ nữ nhân là nhiều nhất.

      Tiêu vũ đứng lên đem đường muội Nguyên Bảo kéo ra, muội muội Khiết Sương chạy nhanh trốn ở sau lưng nàng. Tiêu Vũ tức giận hướng đại bá : “Đại bá làm gì vậy, thấy cha mẹ ta có ở đây, chúng ta tỷ đệ yếu đuối nhu nhược nên muốn khi dễ có phải hay ?”

      Tiểu đệ cũng đứng lên, trốn phía sau Tiêu vũ, nhanh chóng túm lấy quần áo nàng, ánh mắt to tràn ngặp ủy khuất.

      “Tiêu Vũ về rồi à?” Đại bá Tần gia Tần Chiêu Phúc nhếch miệng, kêu nữ nhi bảo bối Nguyên Bảo đến bên người mình, ngoáy ngoáy lỗ tai với Tiêu vũ: “Nửa ngày nay cháu đâu vậy?”

      “Đại bá xác định muốn hỏi chuyện này?” Tiêu Vũ châm biếm tiếng: “Chỉ sợ ta ta ra ngoài tìm đồ ăn để cho tỷ đệ ta khỏi phải đói chết, đại bá hỏi vậy, liền giúp chúng cháu vài thứ để ăn . Đại bá có phải liền hối hận hỏi chuyện này ?

      Tần Chiêu Phúc khụ hai tiếng, có tiếp câu hỏi của Tiêu Vũ mà uống miếng trà, ngồi ngay ngắn bày ra tư thế của trưởng bối giáo huấn hậu bối: “Tiêu Vũ à, cha mẹ ngươi có ở đây, chuyện của nhà các ngươi tự nhiên là đại bá ta phải thu xếp giúp rồi. Ta cùng đại bá mẫu của ngươi thương lượng trước rồi, nhà các ngươi ai có sức làm việc, ruộng đất trong nhà về sau đại bá giúp các ngươi trông coi. Chuyện này liền định như vậy ……”

      “Đợi .” Tiêu Vũ chút hoang mang dựa vào tường lấy ra thân cây thường lấy phơi quần áo, chống cơ thể mình, vẻ mặt trở nên lãnh: “Ý tứ của đại bá là, muốn ta đem đất đai trong nhà giao cho ngươi?”

      Tần Chiêu Phúc cười cười, đem hành vi của Tiêu Vũ để vào mắt, vuốt cằm gật đầu : “Đúng là ý tứ này, ngươi xem trong nhà của ngươi cũng có ai có thể giúp phải sao…….”

      Còn chưa xong, Tiêu Vũ hai tay cầm lấy cây gậy nâng lên hướng về phía Tần Chiêu Phúc mà qua.

      Hết chương 2
      Last edited by a moderator: 7/4/15
      thuyt, kittynacy, Fuu 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :