1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Hai ngay, toi luc do chi die trc khi gap lai a rui

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 24: Sống tốt ở trong Ngự Thư Phòng cho trẫm

      Tịch Tích Chi sợ An Hoằng Hàn đồng ý cầu đó, móng vuốt ngừng đâm vào bắp đùi . Thái hậu ác độc đến cỡ nào, Tịch Tích Chi cũng lĩnh giáo rồi, nếu thêm lần nữa nàng chịu nổi. Lời kia của Thái hậu chính là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết. Nếu bản thân mình bị đưa qua thể thiếu được lại trận khổ ngoài da.

      An Hoằng Hàn bắt được móng vuốt đâm trạc loạn xạ của con chồn , thầm trong lòng ngươi ra hiểu Thái hậu có tâm tư gì.

      "Cho người nuôi? Từ khi nào mẫu hậu trở nên khoan dung độ lượng như vậy rồi?" An Hoằng Hàn cũng cho chút tình cảm và thể diện nào, đánh tan hành động ghi hận vừa rồi của Thái hậu, "Chỉ sợ con chồn hoàn hảo nguyên vẹn đưa qua, khi trở về liền hấp hối."

      An Hoằng Hàn là do Thái hậu sinh ra, đối với thủ đoạn của Thái hậu như lòng bàn tay. Đừng xem Thái hậu là hạng đàn bà con , trình độ tàn nhẫn tuyệt tình thấp hơn nam giới chút nào.

      Hai người đều hiểu lẫn nhau, nếu mở ra, người nào tin người nào. Mặc dù bọn là người có quan hệ máu mủ nhưng thân tình máu mủ trong hoàng thất là đáng tiền nhất, nếu trong lịch sử cũng xảy ra nhiều trường hợp giết cha đoạt vị, chém giết huynh đệ đến thế.

      Rất khéo, An Hoằng Hàn liền làm chuyện tình ở . Phụ thân chính là do giết chết, mặc dù người đời đều cho rằng được tiên hoàng truyền ngôi nhưng trong triều vẫn có rất nhiều đại thần biết nội tình bên trong, trong đó bao gồm cả Thái hậu. Mà chuyện chém giết huynh đệ toàn bộ nước Phong Trạch đều biết.

      tàn nhẫn, tuyệt tình, hung ác, cái nào làm người ta nghe tin sợ mất mật.

      "Làm sao có thể? Ai gia là hạng người gì chẳng lẽ hoàng nhi còn ràng sao? Ai gia bảo đảm, con chồn này đưa đến chỗ ai gia lúc đầu dạng gì khi trở về vẫn là hình dáng ấy." Dường như có nghe được câu châm chích kia của An Hoằng Hàn, Thái hậu vẫn duy trì nụ cười đoan chính, lại ngừng cố gắng.

      Tịch Tích Chi khẩn trương giữ chặt y phục An Hoằng Hàn, nếu thực đưa nàng cho Thái haaij nuôi đời này liền cắt đứt quan hệ!

      Xèo xèo. . . . . . Con chồn thử răng kêu lên.

      Ngón tay An Hoằng Hàn nhàng đụng vào đám lông tơ đỏ rực trán con chồn , "Cũng bởi vì hiểu rất cho nên mới yên lòng. Mẫu hậu, chúng ta đều cùng loại người đừng làm cho trẫm lại lần thứ hai, nếu như có chuyện gì khác, người nên về trước cung Phượng Tường thay quần áo khác thôi."

      Trong lời An Hoằng Hàn mang theo kiên nhẫn, hai hàng lông mày nhíu lại, mặt mũi lạnh tanh.

      Thái hậu liếc con chồn mấy lần, trong lòng lửa giận ngập trời nhưng lại dám phản bác lời của An Hoằng Hàn. Y phục ướt chèm nhẹp dính vào người, mùi khó ngửi này đập vào mũi miệng của nàng. Nàng có khi nào phải khó chịu qua như vậy!

      Mấy tên phi tần hiếm có cơ hội có thể nhìn thấy bệ hạ. Bắt được thời cơ này dĩ nhiên chịu bỏ qua, Liễu Tư Đồng xông pha đầu, "Bệ hạ, trong cung Đồng Nhi có nấu canh đậu xanh thanh nhiệt giải nóng bằng buổi tối tới chỗ Đồng Nhi ngồi chút, Đồng Nhi tự tay vì ngài dâng lên chén?"

      Liễu Tư Đồng ngượng ngùng nâng hai gò má hồng hào, hai mắt xinh đẹp động lòng nhìn chăm chú An Hoằng Hàn, có phần xấu hổ của thiếu nữ lần đầu biết .

      Mặc cho người đàn ông nào nhìn thấy cũng nhịn được ôm lấy nàng ta, thương tốt phen. Nhưng vẻ mặt An Hoằng Hàn vẫn chút biểu cảm, ánh mắt quét qua nàng ta rồi lại dời , "Trẫm thích uống canh đậu xanh."

      Đơn giản câu đập nát tất cả kỳ vọng của Liễu Tư Đồng.

      Nếu phải biết nữ nhân này có tâm địa ác độc, Tịch Tích Chi nhìn thấy vẻ mặt uất ức của nàng ta còn có thể đồng tình. Nhưng nàng chưa có quên mấy tên trong đám phi tần, nữ nhân này xuống tay vô cùng tàn nhẫn, sức lực lớn nhất làm cả người nàng đều chua xót đau đớn .

      Thái hậu hung hăng liếc nàng ta cái, hình như trách cứ nàng ta làm mất mặt xấu hổ. Mang theo mấy tên phi tần bước ra cửa chính Ngự Thư Phòng. Liễu Tư Đồng cắn chặt đôi môi nước mắt liền ào ào tràn mi. Đứng tại chỗ rất lâu, thấy bệ hạ vẫn thờ ơ, cuối cùng cúi đầu đuổi theo Thái hậu bước chân ra cửa, cùng nhau rời khỏi.

      "Ngươi rất ghét Thái hậu?" Từ việc con chồn lúc nãy biểu tất cả, An Hoằng Hàn khó đoán ra.

      Tịch Tích Chi có giấu diếm, đầu gật mạnh cái, đâu chỉ ghét, hai người bọn họ quả có thâm thù đại hận, Huyết Hải Thâm Cừu. Thái hậu làm hại nàng khắp người bầm tím, mà nàng chỉ đái nước tiểu phục thù nàng ta. Nếu lần sau còn cơ hội, nàng cũng muốn cho Thái hậu nếm thử chút mùi vị khổ sở này.

      Càng phát ra quyết tâm kiên định tu luyện thành người, Tịch Tích Chi nâng đầu lên, tính toán trước hết tìm lão đầu xem qua chút thương tổn thân này. Móng vuốt lại bắt chước động tác động tác vuốt râu của lão đầu, kêu ‘chít chít’ —— Thái Y Viện.

      An Hoằng Hàn cho là con chồn chưa từ bỏ ý định còn nghĩ tặng lễ cho lão nhân kia, lập tức tâm tình trầm xuống, "Ngươi sống tốt ở Ngự Thư Phòng cho trẫm, nơi đó cũng đừng nghĩ ."

      lần ra ngoài kia, tên tiểu tử này đều gây họa đến thân. Chỉ có ở bên cạnh mới có thể an phận ngốc chỗ.

      chính xác vì sao mình ghét con chồn đến gần lão nhân kia, dù sao từ trước đến giờ An Hoằng Hàn đều tùy tâm, trong lòng suy nghĩ cái gì liền làm cái gì.

      Tịch Tích Chi đau đến lăn lộn đùi , hận hận mắng, bị thương a. . . . . . Toàn thân đều đau.

      phải nghĩ tới đem lông tơ vạch ra cho An Hoằng Hàn nhìn, sau đó cáo trạng Thái hậu. Nhưng ý nghĩ này lung lay vòng ở trong đầu Tịch Tích Chi liền bị nàng ném . Ân oán cá nhân nên cá nhân giải quyết, nên làm liên lụy đến An Hoằng Hàn. Hơn nữa, Thái hậu chính là mẹ đẻ của An Hoằng Hàn, quan hệ của hai người dù bế tắc nhưng đều có tầng quan hệ máu mủ nối liền.

      Đến lúc đó, An Hoằng Hàn giúp nàng hay là giúp Thái hậu vẫn còn là việc chưa biết.

      Tịch Tích Chi dám mạo hiểm . . . . . .

      Nếu như An Hoằng Hàn lựa chọn giúp nàng, Tịch Tích Chi lại càng nên tố cáo. Tội danh làm mẹ con bọn trở mặt thành thù Tịch Tích Chi đảm đương nổi.

      Theo thường lệ dùng cơm trưa ở Ngự Thư Phòng, sau khi ăn xong An Hoằng Hàn lau khô dầu mỡ bên miệng. Thấy con chồn vẫn còn gục xuống bàn, hề động chút thức ăn, lông mày khó hiểu nhíu lại.

      "Làm sao ăn? Có phải thức ăn hợp khẩu vị hay ?" An Hoằng Hàn gắp miếng thịt thỏ lên, bỏ vào trong chén sứ trước mặt con chồn. Ngày hôm trước cặp mắt con chồn còn phát sáng khi nhìn thấy bàn đầy thức ăn vậy vì sao bây giờ lại có bộ dáng hứng thú?

      Tịch Tích Chi nâng mí mắt lên, chỉ nhìn thoáng qua rồi nghiêng đầu. hợp khẩu vị, muốn động, khắp người bị thương. . . . . .

      ‘Chít chít’. . . . . . [ muốn ăn]. Tịch Tích Chi kêu lên hai tiếng, đồng thời nhảy đến nằm đùi An Hoằng Hàn sau đó buồn nhúc nhích.

      "Chờ khi ngươi muốn ăn kêu Ngự Thiện Phòng làm." An Hoằng Hàn biết hôm nay con chồn cõ chỗ khác thường, suy đoán đến mấy lý do vẫn rút ra kết quả.

      Tịch Tích Chi học động tác chiêu bài của lão đầu lần nữa nàng muốn Thái Y Viện.

      An Hoằng Hàn như cũ thờ ơ, trong lòng có chút nổi giận, lão nhân kia có chỗ nào tốt? Con chồn phải muốn chạy chỗ của đâu.

      Vô luận Tịch Tích Chi kêu gọi thế nào, An Hoằng Hàn nhất định đồng ý.

      Cuối cùng Tịch Tích Chi phờ phạc nằm sấp buổi chiều, đợi đến buổi tối dùng bữa vẫn hề ăn bất kỳ cái gì.

      An Hoằng Hàn cho rằng nàng hờn rỗi giống buổi trưa khuyên bảo nàng tốt như vậy.

      Nuôi sủng vật là cưng chiều nó nhưng cũng thể chịu đựng hết tính khí của con chồn . Từ trước đến giờ, vẫn chưa có người nào vẻ mặt dám ra oai với .

      Cuộc sống An Hoằng Hàn rất có quy luật, chuyện đầu tiên sau khi trở về điện Bàn Long chính là tắm rửa thay quần áo. Mỗi khi đến thời gian này, Tịch Tích Chi cũng được cung nữ làm chức vụ hầu hạ tắm rửa giúp đỡ đưa vào trong ao trì tắm gội.

      ------ lời ngoài lề ------

      Về chuyện con chồn bị thương còn để cho An Hoằng Hàn tự mình phát ra mới càng thêm . . . . . .

      \(≧▽≦)/, Cho nên, thời gian tắm . . . . . .
      ruatapchay90, sesshomarin, minhminhle4 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 25: Bị ăn hiếp phải với trẫm

      Tịch Tích Chi sợ thân thể chồng chất vết thương của mình càng đau hơn sau khi dính nước, móng vuốt bấu lấy ổ của mình, mặc cho An Hoằng Hàn kéo đến chết cũng chịu rời khỏi ổ .

      Tính tính tốt đẹp của An Hoằng Hàn triệt để bị phá hỏng, đôi mắt tỏa ra khí lạnh cảnh cáo : "Còn buông ra, trẫm ném cả ngươi và cái ổ ."

      Lời này tuyệt đối phải là đùa, cảm nhận được khí thế toàn thân An Hoằng Hàn phát ra, Tịch Tích Chi rụt đầu lui về sau. Nàng và Thái hậu nương nương kết thù lớn, nếu có núi dựa là An Hoằng Hàn có thể nghĩ đến hậu quả của mình. Hơn nữa, An Hoằng Hàn chính là ‘cơm cha áo mẹ ’ của nàng, trêu chọc tức giận khi bản thân chưa đủ năng lực tự bảo mình chắc chắn chết đói ở nơi đất khách quê người.

      Tịch Tích Chi suy tính lại hồi, mí mắt nàng chớp chớp, từ từ buông móng vuốt ra khỏi ổ .

      "Nhịn lúc trời yên biển lặng- Lùi bước trời cao biển rộng". Tịch Tích Chi cắn răng nhảy ra khỏi ổ , phải tắm sao? Cùng lắm vết thương dính nước nhiễm trùng mà thôi.

      Cuối cùng cơn tức của An Hoằng Hàn tiêu tán chút, ôm lấy thân thể mập mạp tròn vo của con chồn , "Cùng trẫm chung sống dưới mái nhà nhất định phải tuân theo quy củ của trẫm đề ra."

      An Hoằng Hàn quy củ chính là mỗi ngày tắm lần. thể chịu nổi thứ gì bẩn thỉu cho nên điện Bàn Long cực kỳ sạch , dùng câu ' nhiễm hạt bụi' để hình dung cũng quá đáng.

      Chít chít. . . . . . [ biết]. Tịch Tích Chi ghé đầu vào khuỷu tay An Hoằng Hàn. Nàng cũng phải cố ý muốn tắm chỉ sợ vết thương cả người này. . . . . .

      Cung nữ phục vụ An Hoằng Hàn cởi áo tháo thắt lưng, từng vật che kín thân thể An Hoằng Hàn được cởi ra.

      Tịch Tích Chi bước từng bước đến bên ao trì, thò ra chân trước thử thử nước ấm. Có chút nóng, nếu giội vào vết thương thể nghi ngờ là thêm dầu vào lửa. Thân thể run rẩy lui về phía sau hai bước, Tịch Tích Chi lại bắt đầu lùi lại.

      Toàn thân An Hoằng Hàn lõa thể tới cho con chồn cơ hội đổi ý, bắt được nàng cùng vào ao trì tắm gội. Nước ấm liên tục xông tới đè ép hai thân thể vừa xuống nước.

      Trong nháy mắt con chồn đụng phải nước này, toàn bộ thân thể run lên, nước nóng giội vào vết thương đau rát lưng, đau đến cả hàm răng Tịch Tích Chi phát run. Tránh bàn tay An Hoằng Hàn ra, leo lên cánh tay của , mấy bước leo tới vai của , ngồi ở đó thở hổn hển.

      ‘Chít chít’. . . . . . Con chồn kêu đến đáng thương. Lè lưỡi liếm láp bộ lông ẩm ướp của mình.

      An Hoằng Hàn bị phản ứng kịch liệt như vậy của con chồn dọa sợ đến tâm ý hoảng loạn. Ánh mắt sâu thẳm có hồn chuyển sang con chồn vai phải , dưới bộ lông ướt nhẹp ra từng vết bầm tím. Nếu còn biết chuyện gì xảy ra An Hoằng Hàn cũng xứng lên làm vưa nước.

      Từ trong hồ nước đứng lên, toàn thân An Hoằng Hàn phát ra khí lạnh giống như gió mùa đông khắc nghiệt thổi tới rét thấu xương.

      ngờ tới An Hoằng Hàn đột nhiên đứng lên, thân thể Tịch Tích Chi bỗng lung lay, hai chân mập mạp nắm chặt đầu vai An Hoằng Hàn mới bị té xuống.

      Đầu con chồn cúi xuống, hai chân trước khoác lên trước ngực An Hoằng Hàn, hai con chân sau đặt ở sau lưng của còn bụng nằm dính ở bả vai. Tư thế này vừa vặn có thể nhìn cái sót chút gì vóc người lõa thể hoàn mỹ của An Hoằng Hàn.

      cỗ khí huyết mãnh mẽ xông lên trán, Tịch Tích Chi sợ mình chảy máu mũi, vội vàng đưa hai chân che kín hai mắt của mình. Khó trách Thánh nhân đều ‘ phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe ’, hổ là chân lý bậc tiền bối trước đúc kết ra nha. Nếu lại nhìn thêm hai lần nàng dám bảo đảm móng vuốt tà ác của mình duỗi về chỗ nào.

      "Vì sao ?" Giọng trầm thấp đầy từ tính vang lên ở bên tai Tịch Tích Chi.

      Tịch Tích Chi đắm chìm trong thanh của lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Đợi nàng nghe ra lời của An Hoằng Hàn phản ứng đầu tiên là kinh ngạc trận, sau đó đầu từ từ hạ thấp xuống.

      có kêu cung nữ phục vụ, An Hoằng Hàn đặt con chồn lên sàn nhà bạch ngọc, cầm lên áo bào sớm chuẩn bị tốt được đặt ở bên có người bên cạnh tự mặc vào.

      Để tóc đen ướt sũng ra phía sau. Sau khi sửa sang xong vạt áo, An Hoằng Hàn chuyển ánh mắt qua con chồn lần nữa: "Ngươi được ai nuôi?"

      vấn đề đơn giản nhưng Tịch Tích Chi lại đoán ra An Hoằng Hàn có ý định gì. Nâng móng vuốt lên chỉ vào An Hoằng Hàn kêu lên hai tiếng ‘chít chít’. . . . . . [Ngươi].

      "Ngươi được trẫm nuôi có chỗ nào người ngươi thuộc về trẫm?" An Hoằng Hàn túm nâng con chồn ôm vào trong ngực, thận trọng vạch ra bộ lông nó ra, vốn là da thịt mịn màng mà bây giờ chỗ nào tốt.

      Sắc mặt An Hoằng Hàn lạnh lùng trầm, tròng mắt thâm thúy giống như đầm tối tăm, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm mặc kệ ngươi bị người khác ăn hiếp?"

      Trong lòng Tịch Tích Chi tích tụ lại trăm điều muốn lại ra được câu. Thân thể nằm ngang yên tĩnh nằm trong ngực An Hoằng Hàn.

      Người kia là mẹ đẻ của , cho dù nàng bị ức hiếp có thể làm gì, chẳng lẽ làm trái đạo đức tìm Thái hậu gây ? Tịch Tích Chi cảm thấy điều đó có khả năng.

      Bị biểu ủ rũ của con chồn chọc cho tức giận, An Hoằng Hàn liền xoay người ra ngoài điện. mới ra khỏi liền phân phó thái giám : " kêu thầy thuốc thú y kia tới cho trẫm."

      Thái giám cung nữ nhìn thấy bệ hạ giận lớn như vậy, khúm núm cúi đầu dám thở mạnh.

      An Hoằng Hàn cầm khăn lau bộ lông cho con chồn , vì tránh đụng phải vết thương người nó nên động tác của cực kỳ cẩn thận.

      Nhìn động tác cùng vẻ mặt chăm chú của An Hoằng Hàn, tròng mắt màu xanh của Tịch Tích Chi ươn ướt. Trừ sư phụ ra chỉ có An Hoằng Hàn đối tốt với nàng nhất. Có thể ở nơi đất khách quê người gặp được nam nhân ‘ tốt bụng ’ thực là may mắn đời. Giờ phút này Tịch Tích Chi sớm quên mất lúc trước An Hoằng Hàn trêu cợt nàng như thế nào. Đầu tiên là tính toán thịt của nàng, sau đó lại mưu tính đến da lông của nàng.

      "Lần sau bị khi dễ, trực tiếp cho trẫm, trẫm đòi lại cho ngươi." Ánh mắt lạnh lùng của An Hoằng Hàn chợt lóe ánh sáng ác độc rồi biến mất.

      Tịch Tích Chi lè đầu lưỡi đỏ hồng ra liến chút ngón tay An Hoằng Hàn qua vết chai trong lòng bàn tay .

      Vốn muốn dọa con chồn to gan lớn mật này lần nữa nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy cảm động của nó, An Hoằng Hàn dừng lại . Đôi khi làm chút chuyện cảm động nó càng có thể xuyên qua trái tim con chồn . Đạo lý này giống như dạng thủ đoạn. Đến giai đoạn nào đó nhất định phải cho đám thần tử như sói kia chút lợi ích ngon ngọt để bọn họ cam tâm tình nguyện bán mạng cho ngươi.

      Thầy thuốc thú ý nghe được tuyên triệu vội vàng theo thái giám chạy đến.

      Vừa mới bước vào bậc thềm điện Bàn Long, thanh lão thầy thuốc thú y truyền đến, "Bái kiến bệ hạ."

      Ông cực kỳ thích Vân chồn, từ khi bước vào điện Bàn Long điện, ánh mắt liền bắt đầu tìm bóng dáng của con chồn . Cuối cùng nhìn thấy quả cầu đáng kia ở đùi An Hoằng Hàn. Nhưng đồng thời ánh mắt ông cũng nhìn thấy vết bầm tím khắp người con chồn , thất kinh, hô: "Này vết thương khắp người làm sao có?"

      Ông làm nghề y nhiều năm, vết thương như vậy gạt được Hỏa Nhãn Kim Tinh* của ông vừa nhìn là biết có người cố ý gây nên. (*Hỏa Nhãn Kim Tinh: đôi mắt vàng lửa như kiểu mắt của Tôn Ngộ trong phim Tây Du Kí ^^)

      Vân chồn chỉ là con thú chưa trưởng thành, ai có thể rat ay ngoan độc như vậy? Đầu tiên cụ già nhìn An Hoằng Hàn cái, dù sao vị Đế Vương này nghe đồn là tàn bạo.

      An Hoằng Hàn gợi lên nụ cười lạnh lùng, "Từ thái y cho rằng do trẫm gây ra?"
      ruatapchay90, sesshomarin, minhminhle6 others thích bài này.

    4. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      mong cho chuong tip theo cua bn, hay wa !!!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 26: Còn thừa nhận ngươi háo sắc?

      Từ khi lão nhân vào cung đến bây giờ chưa có qua họ của mình. Bỗng nhiên nghe được An Hoằng Hàn ra, hai mắt khẽ trợn to. Xem ra An Hoằng Hàn bí mật điều tra qua ông rồi, điều này cũng khó trách, thái y thường ra vào hoàng cung, nếu thân phận rất dễ tạo ra rối loạn.

      Người đàn ông này làm việc cẩn thận, rất ít để lại cho kẻ địch cơ hội xoay mình. Ông cũng nghĩ tới có thể dấu diếm mãi mãi được,"Lão phu làm sao dám hoài nghi bệ hạ?"

      Nếu chuyện này do ngươi làm con chồn này sợ rằng sớm mất mạng.

      "Từ thái y, trẫm mặc kệ thân phận trước kia của ngươi là gì nhưng ngươi nhận Hoàng bảng vào tạm thời chính là thái y nước Phong Trạch. Nếu như ngươi phải , trẫm giữ ngươi. Nếu ngươi muốn tiếp tục ở lại trong cung phải tuân thủ quy củ hoàng cung, trẫm chắc chắn đối đãi với ngươi như khách quý." An Hoằng Hàn nhàng vuốt ve cái trán con chồn , lạnh going uy nghiêm mười phần .

      Tịch Tích Chi nháy mắt mấy cái, lão đầu này quả nhiên có lai lịch lớn, biết là thần thánh phương nào? Ông ta đối thoại trôi chảy với An Hoằng Hàn, thấy chút sợ sệt nào, trong xương cốt lại mang theo vân đạm phong khinh, dường như trời long đất lở ông cũng có thể cười đối mặt.

      Chít chít. . . . . . [Các ngươi đừng chỉ cố chuyện phiếm, ta cả người thương tích đây nè].

      Móng vuốt đâm trọc An Hoằng Hàn nhằm thu hút chú ý của hai người. Nàng còn là con chồn bệnh nằm sấp này các ngươi thể có tim phổi như vậy được, cho dù muốn chuyện phiếm cũng đợi xem bệnh xong cho nàng mới tiếp tục chứ.

      Móng vuốt Tịch Tích Chi sắc nhọn móng vuốt cũng bén nhọn, đâm vào da mềm còn tạm được, nhưng gặp gỡ phải thứ gì hơi cứng chút ai là trứng gà ai là tảng đá vẫn chưa xác định.

      "Lão phu trước hết nhìn Vân chồnmột chút." Lão nhân đưa tay tiếp nhận con chồn , để nàng nằm ở bàn, bốn chân duỗi thẳng.

      Tịch Tích Chi cực kỳ phối hợp, bộ lông hai cái chân mập bị vạch ra, lộ đến thịt non bị chà đạp bên trong. Xanh tím đan xen, nơi nghiêm trọng còn lộ màu tím đen, có thể thấy được đối phương xuống tay rất độc ác, nhiều nơi còn có thể nhìn thấy vết tích móng tay.

      Lão giả có những sở thích khác nhưng lại thích nuôi động vật, ở trong nhà ông nuôi nhốt ít loài chim quý hiếm. Sau khi nhìn thấy khắp người con chồn đều là vết thương nổi giận đùng đùng : "Bệ hạ, con chồn là sủng vật của người, lão phu nên nhiều lời nhưng nếu những vết thương đầy người này nhiều hơn mấy lần nữa con chồn đừng nghĩ có thể sống lâu dài ở trong hoàng cung."

      Lời lão nhân , mấy nữ nhân trong cung kia có vài người là lương thiện. Toàn thân Tịnh Tích Chi thương tích là chứng minh tốt nhất.

      "Ngươi chỉ cần để ý chữa trị." ý, những chuyện khác còn chưa tới lượt ngươi quản.

      An Hoằng Hàn đứng ở bên cạnh bàn, nắm tay trong tay áo dần dần nắm chặt. Từ trước đến giờ, trông nom quá nhiều việc hậu cung, ngay cả số lần đến các cung khác ngủ cũng đếm được đầu ngón tay. Thái hậu làm mưa làm gió ở hậu cung, An Hoằng Hàn cũng mắt nhắm mắt mở bởi vì các nàng cũng tạo nổi bao nhiêu sóng gió cho nên chẳng buồn để ý. Nhưng chuyện khi dễ con chồn tuyệt đối bỏ qua.

      Lão giả lấy ra bình sứ từ bên trong hòm thuốc tử ở, vặn mở nắp đổ ra thuốc dán sền sệch.

      "Thoa ngoài da, mỗi ngày xoa lần, ba ngày sau khỏi hẳn." Ngón tay khô quắt của cụ già bôi phủ lên vết thương của Tịch Tích Chi.

      Lúc bị đám phi tần kia cấu véo, Tịch Tích Chi có thời gian nghĩ chuyện khác. Bây giờ rảnh rỗi, đổi thành lão nhân, Tịch Tích Chi có cảm giác ngượng ngùng. Bị người An Hoằng Hàn sờ qua thôi chẳng lẽ còn đến phiên lão đầu sờ khắp toàn thân của nàng?

      Càng nghĩ càng thấy thẹn thùng, Tịch Tích Chi lật người cái ở bàn, né tránh bàn tay của lão nhân. Kêu ‘chít chít’ gọi An Hoằng Hàn, bởi vì nàng vẫn còn cho nên thanh mang theo chút ngây thơ cực kỳ chọc người thích.

      "Trẫm đến , Từ thái ý có thể về." An Hoằng Hàn đưa tay đoạt lấy bình trong tay lão nhân, ôm con chồn để nàng ngồi vững ở đùi .

      Ngón trỏ móc ra ít thuốc mỡ vẽ lên toàn bộ cái bụng phì của con chồn , nhàng xoa.

      Thuốc mỡ lạnh như băng chạm vào vết thương nóng hừng hực của nàng tạo ra cỗ cảm giác mát lạnh, mới bắt đầu có đau chút nhưng càng về sau càng thoải mái, Tịch Tích Chi tựa như hưởng thụ nheo mắt lại.

      khí giữa người con chồn vô cùng hoàn mỹ.

      Lão nhân nhìn cảnh này, khóe miệng dần dần giơ lên nụ cười. Con chồn này giống như trẻ sơ sinh, lớn lên mấy tháng biết nhìn người. phải người mình quen biết liền cho đụng vào.

      Chà xát bàn tay chút, lão nhân khom lưng hướng An Hoằng Hàn xin cáo lui. Đế Vương lãnh khốc vô tình nước Phong Trạch đối với bất kỳ người nào cũng có chút tình cảm nào lại chỉ riêng sủng ái có thừa với con chồn . Chuyện như vậy, tại sao có thể thú vị?

      Nguyên bản lão nhân định mấy ngày sau rời khỏi, lại nhịn được muốn ở lại xem náo nhiệt.

      Có người nuôi nấng, có người phục vụ, có người thuận lông. . . . . . Thú vui lớn nhân ở nhân gian. Tịch Tích Chi chép chép miệng mặc cho An Hoằng Hàn lật lật lại nàng để bôi thuốc mỡ. Thỉnh thoảng ánh mắt ngó ngó gương mặt tuấn tú của , tại sao càng xem càng thấy đặc biệt đẹp trai?

      Lông mày An Hoằng Hàn nhíu lại, dùng sức chọc vào cái trán con chồn , "Đừng dùng ánh mắt đắm đuối ấy nhìn trẫm, ngươi cũng phải là mỹ nhân, trẫm có hứng thú đối với ngươi."

      ‘Chít chit’. . . . . . Tịch Tích Chi nhe răng trừng mắt về phía .

      Toàn thân con chồn đều được bôi thuốc mỡ lươt. Đám lông tơ dính chung chỗ, từng chùm dựng thẳng đứng. Giống như bắt chước con người thành công ngược lại biến thành động vật dở dở ương ương.

      Tịch Tích Chi cho rằng hình tượng bản thân bị tổn hại, nhìn thấy vạt áo An Hoằng Hàn mở ra đường may, thừa dịp thái giám cung nữ chung quanh chú ý, len lén bò vào. Chuyện liên quan đến vấn đề hình tượng, nàng cũng muốn bị cung nữ thái giám giễu cợt lần nữa.

      Lần trước tắm ở ao trì ngắm An Hoằng Hàn thay quần áo, thanh đám cung nữ kia cười cợt hình như lại phiêu đãng ở bên tai Tịch Tích Chi.

      An Hoằng Hàn ngăn cản con vật nào đó chui loạn ở trong vạt áo .

      Nhưng Tịch Tích Chi vừa chui vào, liền phát vấn đề nghiêm trọng! An Hoằng Hàn chỉ mặc tầng áo mỏng bên trong đều mặc gì!

      Cho nên, từ trước tới nay lần đầu tiên nàng tiếp xúc với lồng ngực An Hoằng Hàn mà có chút khoảng cách nào.

      Tịch Tích Chi hoảng sợ định chui ra ngoài nhưng biết cái khe hở quần áo kia đâu mất. Tịch Tích Chi tay chân luống cuống, chân sau đứng vững, thân thể xiêu vẹo ngã về đằng trước, đầu nặng nề đập vào lồng ngực An Hoằng Hàn. Miệng xẹt qua viên nhô ra, dù cần suy nghĩ, Tịch Tích Chi cũng biết đó là núm vú An Hoằng Hàn.

      Tịch Tích Chi lùi ra ngồi bệt ở nơi đó, bốn chân cứng ngắc dám cử động nữa.

      An Hoằng Hàn ngờ tới con chồn vào sau an phận như vậy, vừa định mang nàng ra có cái gì đó lạnh buốt xẹt qua núm vú trước ngực . cảm giác tê dại khẽ chạy dọc toàn thân.

      Sau đó, bàn tay to lôi con chồn ra ngoài.

      Tịch Tích Chi cuộn rút thành đoàn, hận tìm được cái hang nào chui vào. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tịch Tích Chi cho rằng đối phương nổi trận lôi đình sau đó tính khí đại phát.

      Mà An Hoằng Hàn gì chỉ ôm nàng vào trong ngực, nhàng nhéo lỗ tai nhọn hoắt của nàng.

      Tình huống này là như thế nào. . . . . . ? Tịch Tích Chi ngây ngẩn cả người, An Hoằng Hàn truy cứu? cần biết An Hoằng Hàn có ý tưởng gì, lần dạy dỗ này cho nàng Tịch Tích Chi bài học. . . . . . Y phục của nam nhân thể tùy tiện chui loạn.

      " ngươi sắc, ngươi còn thừa nhận, vừa mới ngươi làm cái gì?" Cách lúc lâu, An Hoằng Hàn sờ sờ cằm, trêu ghẹo con chồn trêu .

      Lại hồi nhe răng, Tịch Tích Chi kiên quyết thừa nhận nàng sắc, mới vừa rồi chỉ là trận ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!

      "Bãi giá cung Phượng Tường." xử lý xong thương thế của con chồn cũng là thời điểm tìm Thái hậu tính toán sổ sách.

      ------ lời ngoài lề ------

      Đỏ mặt, che mặt. . . . . . Chương sau tính sổ. . . Được rồi, núm vú An Hoằng Hàn. . . . . . Ta tà ác
      ruatapchay90, sesshomarin, minhminhle6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :