1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi thứ nữ tâm kế - Tô Tiểu Lương (90.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 3.1: Tỷ đệ

      Dung ma ma lúc tiến vào, Cố Dật Triết buông lỏng tay, có chút luống cuống ngồi giường, bên Ngâm Hoan đau đến sắc mặt trắng bệch.

      Cho tới bây giờ đều là có người chiếu cố, Cố Dật Triết ý thức được lúc nãy mình mạnh tay, vươn tay nhàng sờ sờ chỗ vừa rồi nắm, mặt ngẩng đầu nhìn Ngâm Hoan, thấy nàng mím môi nhíu mày, mới đem Cố Dật Triết từ giường ôm xuống, phu nhân phân phó thể để thiếu gia cùng bất cứ vị tiểu thư nào quá thân cận.

      “thất tiểu thư còn bị tổn thương đấy thiếu gia”, Cố Dật Triết tránh thoát tay của Dung ma ma, đứng ở bên giường nghiêm túc nhìn xem Ngâm Hoan hỏi ”người sao lại cứu ta”
      Ngâm Hoan phải hít sâu mấy hơi mới dằn được cơn đau nhói , kéo kéo khoé miệng cười nhìn “ngươi từ cao như vậy rơi xuống, ta đương nhiên phải cứu ngươi”.
      Cố Dật Triết tựa hồ hài long với câu trả lời của nàng, chấp nhất lại hỏi lần nữa “ngươi sao lại phải cứu ta”.

      Ngâm Hoan hiểu đành liếc nhanh Dung ma ma, Dung mama cúi đầu khuyên “thất tiểu thư chính là thương tiểu thiếu gia đấy”.

      “ta muốn nàng ” Ngâm Hoan hiểu vì cái gì mà chấp nhất với nàng nguyên do, đối với tiểu đệ quý giá của vợ cả, nàng cơ hồ có gì tiếp xúc chớ chi là hiểu , chính hôm nay thấy chạy tới Trúc Thanh viện này thăm nàng cũng là điều bất ngờ lớn rồi.

      “bởi vì ngươi là đệ đệ ta” Ngâm Hoan trầm mặc chút, rốt cuộc mở miệng ra, tựa hồ như Ngâm Hoan cất nhắc thân phận của nàng khiến Dung ma ma chứng kiến chợt đổi sắc mặt, trong lòng hoang mang.

      Thanh Nha bên lên tiếng, Nhĩ Đông vừa trở về càng dám câu, Cố Dật Triết nhìn sắc mặt nàng đột nhiên ở nụ cười.

      Thanh trong trẻo vang lên trong phòng “ngươi cứu ta, ngươi chính là thất tỷ tỷ của ta, về sau nếu ngươi bị khi dễ, tới cho ta biết, ta bảo vệ ngươi”.

      Mọi người trong phòng ngoại trừ Cố Dật Triết đều bị câu này của doạ sợ, để ý đến nét mặt kinh ngạc của nàng, chỉ là từ eo cầm cái túi gấm , từ trong đó đổ ra lượng hạt châu, chọn lấy hai khoẻ mượt mà, sáng bóng màu hồng phấn kín đáo đưa cho Ngâm Hoan “đây là cho ngươi”.

      Dung ma ma đứng bên chứng kiến tiểu thiếu gia đem những thứ quý giá đều lấy ra còn tặng nàng hai khoả quý giá nhất, muốn mở miệng ngăn cản chỉ là biết gì, lại quan sát Ngâm Hoan phản ứng, chỉ thấy mặt nàng đầy kinh ngạc thôi.

      Cầm lấy hạt châu ôn nhuận, cảm giác mát mát, Ngâm Hoan lăn vòng trong lòng bàn tay, nàng nhận ra thứ này, đây là chuỗi hạt ngọc Phật châu mà lão phu nhân cho thời điểm tròn tuổi. Mỗi viên đều được mở Phật quang, vì sợ kéo hư, Phương tị cho người phá chuỗi lấy hạt gắn lên túi treo cho , chỉ là nghĩ tới hào phóng đem cái này ra tặng cho mình.

      Cảm giác được ánh mắt của Dung ma ma chiếu tới, Ngâm Hoan đem hạt châu đưa lại cho , Cố Dật Triết sắc mặt chợt thay đổi “ngươi thích đồ đạc ta cho ngươi sao”.

      “hạt châu này rất đẹp”

      “vậy vì sao ngươi cần” Cố Dật Triết dứt khoát đem tất cả đều đổ ra, Dung ma ma ngăn cản được, đem đồ vật này nọ trong tay Ngâm Hoan vứt , Cố Dật Triết tức giận “ngươi quan tâm ta cũng cần”.

      “tiểu tổ tông của ta, ngài như thế nào đều đổ ra ngoài, đây chính là của lão phu nhân đưa cho ngài a”. Dung ma ma muốn đưa tay nhặt, Cố Dật Triết cho, khuôn mặt nhắn nhéo lại rất quật cường.

      “lão phu nhân thời điểm cho ngươi cho ngươi biết, những thứ này phải ở chung toàn bộ với nhau mới có thể phù hộ ngươi”. Ngâm Hoan thấy ngang bướng, ôn hoà . Cố Dật Triết vừa nghe, lắc lắc đầu muốn đem tất cả cho nàng “kia đều cho ngươi”

      “những hạt châu này a đều có linh tính, chỉ có thể phù hộ cho người, bọn họ theo ngươi thời gian rồi cũng chỉ có thể phù hộ cho ngươi thôi cho nên ngươi phải hảo hảo giữ bọn họ”. Ngâm Hoan thay đem từng hạt từng hạt bỏ vào, Cố Dật Triết sắc mặt hoàn nghi quay lại nhìn Dung ma ma, thấy Dung ma ma gật đầu cam kết mới buông lòng xuống, ngẩng đầu hỏi nàng “vậy ngươi muốn cái gì”.

      “ta nghe Vũ Yến tỷ tỷ có ít loại hoa thượng hạng, có thể thay ta mang ít loại về trồng tại bồn hoa được ?” Ngâm Hoan thấy bộ dạng kiên trì, mở miệng “ta gặp mấy chậu hoa mà Vũ Yến tỷ tỷ trồng tại hậu hoa viên rất đẹp a”.

      Cố Dật Triết móp méo, tựa hồ hài lòng với cầu của Ngâm Hoan, nhưng nhất thời suy nghĩ được ý tưởng gì hay, đành đem túi gấm kia đeo lại eo rồi lúc sau mở miệng “cái này tính, về sau chờ ngươi nghĩ muốn cái gì cùng ta ”.

      Dung ma ma nhìn Ngâm Hoan, trong mắt xẹt lên tia nghiền nhẫm, mang theo Cố Dật Triết rời , buổi chiều có người mang đến bọc hạt hoa giống, Ngâm Hoan nhìn lên danh hiệu của cái túi , sai Nhĩ Đông thu, đặt tại nơi khô ráo, thoáng mát.

      Cuộc sống dưỡng thương có chút chán chết, có lẽ là tuổi còn nên gân cốt khôi phục nhanh, ba ngày sau Ngâm Hoan có thể xuống giường qua lại nhưng thể cúi người xuống, khẽ cong eo liền đau.
      Dion, Phong Vũ Yên, huyendo7 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 3.2 chủ mẫu

      Giữa Lan Tâm viện, Phương thị sai Dung ma ma mang Cố Dật Triết ngủ thiếp nghỉ ngơi. Nàng cầm lấy ly trà, từ từ uống, bên Thanh Nha cung kính đem chuyện phát sinh mấy ngày nay đều lần.

      “nàng chỉ đề cập cầu này thôi?” khuôn mặt tuấn dung của Phương thị khẽ lên tia hiểu, ngẩng đầu nhìn Thanh Nha.

      Thanh Nha gật đầu “ Thất tiểu thư xác thực chỉ cần hạt hoa giống, còn cho nha hoàn trong phòng thu vào, chờ thân mình tốt hơn tự mình trồng”.

      Phương thị gật gật đầu, con trai nàng tính tình ra sao nàng ràng nhất, thành thân với Cố Thừa Vũ tám năm mới được đứa bé, tất nhiên người là tập trung mọi hi vọng của nàng, ba phòng có dòng chính nữ, Phương thị cũng phải là người khắt khe, đối với hài tử và di nương cũng coi như là khoan dung, nhưng nàng cho phép con nàng quá thân cận với những hài tử đó.

      “là đứa thức thời” Phương thị từ Dung ma ma biết nội dung chuyện giữa hai đứa trẻ thời điểm Cố Dật Triết phòng của Ngâm Hoan, dù nàng cứu con trai mình nhưng ra cầu gì quá đáng cũng xem như đứa thông minh.

      Khoé miệng Phương thị giương cao lơ đãng xẹt cái nụ cười, lập tức nghĩ tới Cố Ngâm Sương, gương mặt nụ cười kia duy trì được bao lâu liên biến mất thấy “ngươi ở đó mấy ngày thấy trong phòng nàng có mấy nha hoàn để sai sử”

      “ nha đầu Nhĩ Đồng kia trung tâm, bất quá còn nha hoàn nữa nhưng nô tỳ xem mấy ngày cũng thấy bóng dáng nàng đâu, nô tỳ có hỏi qua Vương mama, thấy thái độ che che dấu dấu, tựa hồ nàng kia cũng phải là nha đầu chịu khó”. Thanh Nha dừng chút bổ sung “trong phòng Thất tiểu thư chỉ có chậu băng, đến ngày thứ hai bị thương, Hạ mama mới đưa thêm hai cái”.

      “còn trước đây” Phương thị lơ đãng hỏi, từ giường đứng lên, đấm đấm eo, nha hoàn bên cạnh vội bước đến xoa bóp cho nàng.

      “Thanh Nha, ngươi hỏi thăm chút, là Nhị tiểu thư kia sợ hâm nóng, Thất tiểu thư lại sợ sao. Hạ chí vừa qua đồ phân cho Thất tiểu thư tại sao lại đều cầm cho Nhị tiểu thư”.

      cái sân, căn phòng kia có thể mát được bao nhiêu, ngươi tra dò cho ta, xem Hạ ma ma này thu người ta bao nhiêu bạc”. Phương thị hừ tiếng, đứa mới tám tuổi có thể có bao nhiêu tâm tư, chậu băng cũng so đo, sợ là do cái vị kia trong Nghênh Xuân viện kia mà thôi.

      Thanh Nha đáp tiếng, Phương thị lại “những ngày sắp tới ngươi vất vả chút, nếu Lục thiếu gia muốn Trúc thanh viên cứ theo , cần ngăn cản, ngươi chỉ cần theo xem là được”.

      “dạ, phu nhân”. Thanh Nha nghe theo phân phó ra ngoài, tại cửa viện vừa vặn gặp được Ngũ thiếu gia tiến vào cùng Nhị phu nhân Đường thị, Thanh Nha hành lễ rồi rời , Đường thị chỉ nhìn nàng cái mang theo Ngũ thiếu gia tiến vào phòng Phương thị.

      Ngâm Hoan nhìn những đồ vật được tặng mà ngoài dự liệu của nàng, chứng tỏ nàng nhận được chú ý của mẫu thân. Nhĩ Đồng vui vẻ nhìn đống đồ phía dưới mà có chút sợ hãi, sợ trong phòng này thu này nọ nhiều hơn các vị tiểu thư khác khiến họ trong long vui, vì vậy thể nhắc tới “tiểu thư, những thứ này để chỗ nào”.

      Ngâm Hoan đứng tại cửa hồi cảm thấy mệt mỏi, tựa trở lại ghế nằm “nên làm gì làm như thế đó, đây là đồ của mẫu thân ban cho cần gì phải che che dấu dấu, chính các tỷ tỷ tới đây cũng thấy được, cần phải nhiều”.

      Trong phủ ai cũng biết Thất tiểu thư phấn đấu quên mình cứu Lục thiếu gia khiến bản thân bị thương vì thế Tam phu nhân đưa đến Trúc thanh viên ít đồ, còn phái Nha hoàn bên cạnh tới chiếu cố, trong Trúc thanh viên há có thể có ánh mắt mà lên tiếng, tất cả đều phải vội vàng đến bày tỏ thái độ tỷ muội tình thâm sao.

      Nhĩ Đồng vốn xem tiểu thư nhà mình là người an phận, nhưng biết từ khi nào ánh mắt của nàng thay đổi còn giống ngày trước, có tinh thần hơn, luôn lộ ra dòng cơ trí, khiến nàng thể đoán được tiểu thư nghĩ gì trong long.

      Phương thị sai người đưa tới những đồ vật phải gì đặc biệt, chính là chút thuốc bổ, vài món đồ trang sức đeo tay khéo léo thôi, chỉ là so với kí ức trước đây của Nhĩ Đồng đây là đãi ngộ vô cùng lớn, trong nhất thời cảm thấy thụ sủng nhược kinh ( được sủng ái mà lo sợ )

      Nghe Thanh Nhĩ Đồng ra ngoài, Ngâm Hoan nghiên mình nhìn bức đồ án mẫu đơn bình phong, đại đoá mẫu đơn từ phía dưới bình phong kéo lên , nở rộ, phía bên phải là dòng chữ hữu lực như rồng bay phượng múa, trong lúc này giống như giọt mực tràn ra, đột ngột lan toả về bốn phía.

      Cố Ngâm Hoan, ngươi được gấp gáp…..

      Trong phòng có thêm chậu băng mát mẻ ít, Ngâm Hoan uống canh nấm tuyết mà Nhĩ Đồng bưng tới, ướp lạnh lát miệng chén còn lộ chút ít bọt nước, uống chút ít canh khiến Ngâm Hoan Thanh tỉnh ít, bên ngoài phòng truyền tới Thanh của Thanh Nha cùng tiếng của Cúc Tú (trong convert là Cúc Hương, đầu truyện lại là Cúc tú nên Mây tự sửa luôn), rất Nhanh liền nghe được tiếng khóc lóc của Cúc tú, cửa liền mở ra, Cúc tú cơ hồ là xông tới, quỳ xuống trước mặt Ngâm Hoan “tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi, ngài đừng đuổi nô tỳ mà”.

      Tay Ngâm Hoan bị nàng bắt lấy nên chén bưng xong, chú ý chút thân thể bị nàng kéo , Nhĩ Đồng vội vàng giật tay của nàng “chuyện gì mà khóc sướt mướt, coi chừng làm tiểu thư bị thương bây giờ”.

      “Thanh Nha tỷ tiểu thư cần ta phụng dưỡng, tiểu thư, Cúc tú biết sai rồi, tiểu thư, ngài đừng bỏ mặc nô tỳ mà”. Bất quá Cúc tú khóc lóc làm cho gương mặt bảy tuổi của nàng chụm lại những thịt là thịt, làm cho nhìn thấy được mắt của nàng.

      “ngươi là nha hoàn của Cố phủ, giấy bán thân tại Cố phủ, muốn ngươi đâu, phụng dưỡng ai ngươi phải nghe theo, phải do ngươi quyết” Thanh Nha đến, thấy nàng khóc như vậy, lạnh mặt “Thất tiểu thư bị thương mấy ngày nay ngươi có ở bên nàng phụng dưỡng, phải ở bên ngoài cũng ở Nghênh Xuân viện, hôm nay theo ý nguyện ngươi, Nghênh Xuân viện hầu hạ ”.

      Cúc tú lại gào khóc lớn tiếng, muốn kéo tay Ngâm Hoan, Ngâm Hoan nhìn nàng thất vọng ”Thanh Nha tỷ tỷ sai, Cúc Tú giấy bán thân của ngươi có ở bên ta, ta làm chủ được, ta xem ngươi vốn chỗ này, liền nghe Thanh Nha tỷ tỷ , Nhĩ Đồng thay Cúc Tú thu thập chút đồ”.

      Thanh Nha đến có chuẩn bị, bà tử tới kéo Cúc Tú ra ngoài, bất quá nửa canh giờ, Thanh Nha liền theo mẹ mìn (bà buôn người) đến, phía sau là dãy nha đầu khoảng bảy tám tuổi.

      “Thất tiểu thư, phu nhân thiếp thân nha hoàn này do chính ngài chọn, trong phòng các vị tiểu thư khác đều là ban nha hoàn, ngài còn thiếu, dứt khoát tại đây tuyển thượng hai cái, đúng lúc bổ khuyết”. Ngâm Hoan nhìn hàng nha hoàn kia lên tiếng, trong quá khứ nàng chỉ nhìn thấy Cố Ngâm Sương chọn Nha hoàn, mặc dù lúc đó Cố Ngâm Sương còn chưa lớn, nhưng có quan hệ gì đâu, bây giờ chẳng phải tới lượt Ngâm Hoan nàng sao.

      Ngâm Hoan khoé miệng giương cao xẹt cái nụ cười mà tuổi này nên có đối với Thanh Nha ngọt ngào cười “Ngâm Hoan hiểu lắm, thỉnh Thanh Nha tỷ giúp Ngâm Hoan chọn thôi”.

      Tác giả có lời muốn : Ba chương, biết bà con xem xong cảm giác như thế nào, gào khóc ngao.
      Dion, Phong Vũ Yên, huyendo9 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 4.1 : Thập tiểu thư

      Thanh Nha thấy nàng cười híp mắt, khoé miệng lơ đãng giơ cao chút, lướt nhìn bảy tám nha hoàn đứng, hỏi má mìn có nha đầu nào có quan hệ hoặc có người quen trong Cố phủ, cuối cùng chọn ra hai nha hoàn, mẹ mìn theo Thanh Nha lấy bạc, Ngâm Hoan nhìn hai nàng bất an mà đứng lên, bèn gọi Nhĩ Đông vào.


      Ngâm Hoan cúi đầu nhìn danh thiếp của các nàng, tìm nha hoàn cũng phải chú ý, thể để bát tượng của các nàng xung đột cùng tiểu thư mà các nàng hầu hạ, để tránh xui xẻo, ngẩng đầu nhìn lung tung Ngâm Hoan suy nghĩ chút liền mở miệng “sau này ngươi liền kêu An Hạ, ngươi gọi Tập Thu, các người theo Nhĩ Đông học quy củ ”.


      Giọng trẻ con còn non nớt phối hợp với khẩu khí thành thục có vẻ quái dị, Ngâm Hoan nâng má nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cây dâm bụt bíêt nở hoa khi nào, đoá hoa màu phấn hồng nở đầy cành, từng đoá tiếp từng đoá bừng rộ trước mặt trời.


      Cạnh cửa đột nhiên truyền đến tiếng động , Ngâm Hoan nhìn sang hướng đó, tiểu nương tóc thắt bím xuất ở cửa, dè dặt đỡ khung cửa, ngay sau đó bước vào bước, theo nàng là Nha hoàn khoảng mười , mười hai tuổi.


      Ngâm Hoan nhìn gương mặt nhắn phấn điêu ngọc trác của nàng, suy nghĩ hồi mới nhớ lại, nhìn nàng chu cái miệng nhắn “Ngâm Phỉ”.


      “Thất tỷ, ta nghe di nương ngươi bị thương”. Cố Ngâm Phỉ mặt , mặt ra sức trèo lên giường êm, sau lưng được giúp sức nàng mới trèo lên được. Khi trèo lên rồi, chuyển đến bên cạnh Ngâm Hoan, nhìn kỹ lưng nàng, ngẩng đầu lên “vậy tỷ bây giờ khá hơn chút nào ?”.


      Ngâm Hoan đưa tay sờ sờ đầu nàng, thanh xuống “khá hơn nhiều rồi, di nương muội sao yên tâm để muội mình đến đây vậy”.


      Nghe Ngâm Hoan hỏi, thần sắc Ngâm Phỉ có chút ảm đạm, đôi bàn tay nàng đặt đầu gối ngừng vân vê vạt áo “di nương mang thai tiểu đệ đệ, cho nên rảnh để xem muội”.


      La di nương là Cố Thừa Vũ tự mình chọn trúng, lão phu nhân làm chủ nạp vào tam phòng, thời điểm đó La di nương có thai tới nửa năm liền sinh ra Ngâm Phỉ, hôm nay lại có thai cũng khó trách Ngâm Phỉ vui, chính là phụ thân đối với lần mang thai này của La di nương thập phần mong đợi, huống chi với tình huống của La di nương người tang chồng nhưng được Cố Thừa Vũ chọn mang vào Cố phủ, so với ai khác cần gấp đứa con trai để đặt địa vị.


      “Thập tiểu thư mình luôn buồn chán, liền nghĩ đến thăm Thất tiểu thư chút”. Nha hoàn bên người nàng đau long nàng mà bổ sung.

      “ta trưởng thành, cần di nương theo, lại hai năm nữa ta cũng như Thất tỷ đến đây ở, có thể được hay ?” gương mặt nhắn của Cố Ngâm Phỉ tràn đầy hy vọng, Ngâm Hoan trong lòng căng thẳng, nàng muốn cho Ngâm Phỉ biết bé khả ái này chết lúc Ngâm Hoan nàng chuyển ra Trúc thanh viện, muội ấy chưa kịp chuyển đến liền cẩn thận mà rơi xuống nước.

      “đương nhiên được” có lẽ vì nguyên nhân đó khiến nàng bị cảm động lây. Ngâm Hoan biết nàng đơn, mặc dù La di nương được sủng ái nhưng nàng mang thai Ngâm Phỉ là lúc còn ở ngoài chưa gả qua, từ lúc Ngâm Phỉ được sinh ra tới giờ nhiều người đồn đoán Thập tiểu thư phải là phụ thân nàng.


      “Thất tỷ tỷ, ngày sinh nhật của lão phu nhân gần đến rồi, tỷ muốn chuẩn bị cái gì chúc thọ?” Cố Ngâm Phỉ mở to mắt nhìn nàng, đột nhiên cảm giác Thất tỷ thoải mái, ánh mắt ấm áp nhìn mình, cùng Thất tỷ trước kia giống nhau.


      Tiểu hài tử luôn nhạy cảm chút, Cố Ngâm Phỉ tự giác hướng Ngâm Hoan chuyển vài lần, dứt khoát nằm đầu gối nàng, hai luồng bím tóc vòng quanh quả cầu màu vàng nhung, rất đáng .


      “muội nghĩ tặng cái gì”, Ngâm Hoan vô thức muốn đẩy nàng ra, đụng vào con ngươi trong suốt của nàng, hai tay rơi lưng nàng, Cố Ngâm Phỉ lắc lắc đầu “muội biết, bất quá muội nghe Nhị tỷ kia chuẩn bị pho tượng ngọc Quan đẹp,Lục tỷ thể sờ loạn”.


      “quà tặng của muội di nương giúp ngươi chuẩn bị, ngươi cần lo lắng”. Năm nay là đại thọ năm mươi củaCố lão phu nhân, khó trách Tiền di nương chuẩn bị quà tặng lớn như vậy, chúc thọ lão phu nhân những thứ này di nương có tư cách , mặc dù các nàng là thứ xuất nhưng đều là huyết mạch của Cố gia, tự nhiên đều có thể trước “chỉ cần muội có tâm, so với vài câu chúc thọ, lão phu nhân nhất định thích”.

      “kia Thất tỷ muốn đưa cái gì?”


      Ngâm Hoan ngẩn ra, nàng còn nghĩ qua tặng cái gì, bất quá rất Nhanh có người tới cho nàng biết cần phải tặng cái gì, thu lại màn châm biếm dưới đáy mắt, Ngâm Hoan cười nhìn nàng “lão phu nhân thiếu cái gì hết, chúng ta là hài tử, mang tâm ý đến tặng nàng là tốt rồi”.


      nha hoàn đứng bên kia nghe nàng liền ngẩng đầu đánh giá nhanh, Cố Ngâm Phỉ cái hiểu cái gật đầu, bên cửa truyền đến hồi tiếng động, Nhĩ Đông mang theo Tập Thu đến mang theo mâm trái vải được bóc vỏ sạch , trong mâm đặt mười mấy viên hạt vải, Ngâm Hoan cầm lấy dĩa ăn thả trong tay nàng “Còn có chút băng, ăn nhiều chút”.


      Cố Ngâm Phỉ chỉ là ăn vài miếng liền động nữa, đưa tay muốn Nha hoàn đem mình ôm xuống, nhìn Ngâm Hoan “Thất tỷ, tỷ nghỉ ngơi cho tốt, muội hôm khác tìm tỷ nữa, được hay ?”.


      Ngâm Hoan gật gật đầu, nhìn nàng ra khỏi cửa mới dời tầm mắt đến mâm kia, rang trong đôi mắt bé tràn đầy vui mừng, nàng tuổi như thế lại như thế nào có thể nhịn được.


      ra khỏi Trúc thanh viện, Cố Ngâm Phỉ lúc này mới muốn Mục Hạ (nha hoàn thiếp thân của Cố Ngâm Phỉ) cõng trở về, nằm lưng Mục Hạ, Cố Ngâm Phỉ buồn buồn hỏi “Mục Hạ tỷ tỷ, ngươi Thất tỷ có thể thích ta hay ?”.


      Mục Hạ trái tim đau nhói “đương nhiên , Thất tiểu thư khong phải ngài còn có thể tuỳ thời đến chơi với nàng sao”.


      Khuôn mặt nhắn khi nãy còn ủ dột đột nhiên có tinh thần ít, Cố Ngâm Phỉ khoan khoái mà “Mục Hạ tỷ cũng thấy Thất tỷ là ưa thích ta có đúng ”.


      “Đúng vậy, Thập tiểu thư đáng như thế, ai lại thích ngài đây” trong giọng Mục Hạ tràn đầy tiếng cười, ánh nắng hoàng hôn chiếu theo các nàng con đường mòn tạo thành cái bóng lớn, thanh mềm dẻo của Cố Ngâm Phỉ dần xa, theo bóng dáng kia cuối cùng biến mất thấy nữa…

      @nobi: nên kiếp này được Ngâm Hoan chăm sóc ak nobi

      http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif tranh thủ post bài

      CHƯƠNG 4.2: Sóng gió quà chúc thọ

      Trong Trúc Thanh viện, Ngâm Hoan cầm lấy cái dĩa cho đến khi trái vải tản bớt khí lạnh mới từ từ ăn hết, Nhĩ Đông bên giọng chỉ cho Tập Thu thói quen làm việc và nghỉ ngơi của tiểu thư, Ngâm Hoan để dĩa ăn xuống mở miệng “Nhĩ Đông, bên chúng ta còn nhiều vải thêu


      “tiểu thư ngài quên, đầu năm vải thêu phân xuống, ngài đều cầm cho Chu di nương, còn ít vải giữ lại Vương mama làm cho ngài áo trong”. Nhĩ Đông thấy vẻ mặt nàng mê mang, khi nào tiểu thư nàng có trí nhớ kém vậy.


      Ngâm Hoan mười mấy năm trước làm sao còn nhớ trong phòng còn thừa lại bao nhiêu vải, nàng chỉ nhớ vào hàng năm, đầu năm mỗi vị tiểu thư được phân chút vải thêu thượng hạng, dùng làm khăn cũng tốt, làm y phục cho mình cũng tốt, “vậy là còn dư lại rồi, sắp tới lại là sinh nhật lão phu nhân”.


      “trước kia tiểu thư dùng để thêu thùa, nếu ngài hỏi di nương tiếng” Nhĩ Đông để y phục trong tay xuống giường êm, Ngâm Hoan lắc lắc đầu “di nương bên kia chưa chắc còn”, tầm mắt rơi vào hộp trang điểm, trong lòng xuất ý tưởng.


      Sau bữa cơm chiều, Thanh Nha cầm lấy thuốc nấu xong đến, Ngâm Hoan kìm nén bực bội uống hết hơi, từ tay Nhĩ Đông lấy mứt quả được chuẩn bị sẵn vội vàng bỏ vào miệng, Thanh Nha bên thấy khuôn mặt nhắn của nàng rối ren, mặt chút ít vui vẻ, Thất tiểu thư là hài tử hiểu chuyện nhưng dù sao cũng là con nít, cũng Lục thiếu gia giống Nhau, uống chút thuốc mày đều nhíu cả lại.


      “Thanh Nha tỷ, Ngâm Hoan muốn phiền ngươi chuyện, tỷ tỷ trong phủ người quen nhiều, ta muốn mua chút vải thêu thượng hạng, tỷ có thể cho người ra bên ngoài mua chút ” Ngâm Hoan đem túi tiền sớm chuẩn bị tốt đặt ở bên cạnh chén thuốc, “Thanh Nha tỷ cầm mấy lượng này trước


      “Thất tiểu thư khi nào muốn, ngài muốn vải thêu dạng gì”, Thanh Nha cũng có thu túi tiền, chỉ là cầm lấy chén thuốc.


      “nếu hai ngày này có thể làm thoả đáng tự nhiên là tốt nhất, ta nghĩ dùng nó thêu chút, Thanh Nha tỷ có thể giúp ta đặt mua nhiều chút


      “ta trước thay Thất tiểu thư hỏi chút, chờ nô tỳ lấy vải thêu trước, ngài xem lại rồi mua cũng muộn”, Thanh Nha đem túi tiền đẩy trở về, “Trần đại phu ngày mai tại khám cho tiểu thư, tiểu thư nhớ chớ ăn điểm tâm trước Nha”.


      Ngâm Hoan gật gật đầu, sai Tập Thu tiễn Thanh Nha về, lại sai Nhĩ Đông lấy giấy và bút mực, đem giấy Tuyên Thành mở ra, cầm lấy bút chấm chút mực, giấy Tuyên Thành vẽ hai hốc cây hạc trước lan sau, Ngâm Hoan trầm ngâm phen, tại bức tranh vẽ dưới góc trái viết xuống chữ thọ, Ngâm Hoan vừa vẽ vừa suy nghĩ nên tặng bức tranh thêu như thế nào vừa nổi bật chút mà đột ngột gây quá nhiều chú ý.


      Qua giờ lên đèn, Nhĩ Đông mang theo An Hạ tiến đến hầu hạ nàng rửa mặt, thấy nàng còn ngồi ở giường nệm, cầm chiếc đèn cầy đến chiếu sáng cho nàng, "Tiểu thư, ngài nên nghỉ ngơi, ngày mai lại vẽ tranh tiếp?"


      Ngồi cong lưng như vậy hồi, Ngâm Hoan cũng cảm thấy hơi mệt chút, gật gật đầu đỡ bên eo rửa mặt, sau đó Nhĩ Đông bôi dầu thuốc cho nàng, nằm hồi mới xoay người ngủ, trong lòng còn ghi nhớ chuyện quà tặng , xoay người nhìn xem bình phong ngoài màn lụa, bốn góc đều là chạm rỗng để khắc đồ án, nếu là thêu bức tranh bình phong còn kịp rồi, có phải hay nên làm chút , Ngâm Hoan nghĩ đến đây liền ngủ quên mất.


      Sáng sớm hôm sau mới vừa rời giường Trần đại phu tới đây, bởi vì lần trước cẩn thận bị Cố Dật Triết đè ép lần, Trần đại phu phải mở ra hai thiếp thuốc, "Nghỉ ngơi nữa mấy ngày nữa tốt rồi, hôm nay xuống giường chú ý đừng ngồi quá lâu hoặc là đứng quá lâu."


      Ăn điểm tâm xong rồi, Thanh Nha liền mang theo bà tử đến, cầm theo quyển sách thêu vải của các tiệm vải trong thành Lâm An, "Thất tiểu thư, trước tiên ngài nhìn chút, ngài muốn mua vải ở tiệm nào."


      Ngâm Hoan lật quyển sách, có cả ngàn vạn loại bức tranh thêu, dùng để làm cơ sở thêu cũng rất nhiều loại, Ngâm Hoan lật đến lật lui, cuối cùng cũng chọn được hai loại, loại màu sắc hơi bắt mắt chút, "Thanh Nha tỷ tỷ, hai loại này đều lấy hai thước, có thể mang tới cho ta sớm chút ?" Ngâm Hoan ước chừng hình thức ban đầu của bình phong trong lòng kia, đem sách trả lại cho Thanh Nha.


      "Chậm nhất là buổi sáng ngày mai có thể đem đến cho ngài." Thanh Nha mang bà tử kia ra ngoài, Ngâm Hoan đem bức tranh đêm qua chưa có vẽ hoàn hảo đưa cho Nhĩ Đông, phân phó nàng đem cái này cầm đưa di nương, để nàng hỗ trợ tìm sư phụ thợ mộc tốt, dùng vật liệu gỗ khá hơn chút, dựa theo dáng vẻ của bức tranh này mà làm ra.


      "Tiểu thư, ngài chẳng lẽ muốn thêu bình phong, ngày làm sinh thần cho lão phu nhân là cuối tháng, ngài có thể nào thêu kịp a?" Nhĩ Đông thoáng nhìn qua giấy Tuyên Thành kia, bức tranh ràng chính là dáng vẻ của bình phong, bình phong to như vậy, nếu tiểu thư có bị thương, tháng này cũng phải làm đêm ngày mới có thể thêu xong.


      "Ngươi cứ , trong lòng ta có tính toán." Ngâm Hoan bị thương, nàng tự nhiên làm bình phong lớn như vậy, mà trong phòng lão phu nhân có loại bình phong này của nàng a.


      Nhĩ Đông mới ra ngoài bao lâu, Cố Ngâm Phương liền mang theo Nha hoàn tới...


      Tác giả có lời muốn : mấy chương đầu a, tác giả đại nhân phải viết từ từ mới có xúc cảm,* gào khóc ngao*. Tác giả biết bà con cảm thấy tác giả viết gia đấu như thế nào, mau tặng hoa cho tác giả a, *lại gào khóc*
      Dion, Phong Vũ Yên, huyendo10 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 5.1 sóng gió quà chúc thọ 2


      Mấy ngày này phải mặc ba lớp y phục là rất nóng, vẫn chưa tới buổi trưa nhưng mới mở cửa sổ liền có trận khí nóng phả vào mặt, Ngâm Hoan phân phó An Hạ bưng chút ít trà lạnh đến, Cố Ngâm Phương đánh giá An Hạ phen, quay đầu lại với nàng, "Cúc Tú đâu, tại sao lại có nha hoàn nhìn lạ mắt này."


      "Cúc Tú bị điều đến Nghênh Xuân viện cùng Quan má má rồi, vừa vặn muội mua vào hai nha hoàn, tỷ tỷ tự nhiên nhận ra." Ngâm Hoan hời hợt , đem trà ngon đưa tới trước mặt nàng, "Tỷ tỷ lần này đến, có chuyện gì quan trọng vậy."


      “Muội mua hai đứa nha hoàn mới làm sao làm việc tốt bằng nha hoàn làm lâu được, ngươi có quen , bằng ta đổi đứa tốt cho” Cố Ngâm Phương sắc mặt biến hóa, cười cầm lấy cái ly uống ngụm.


      Ngâm Hoan lắc đầu , “ Chưa quen sau này quen thuộc, vừa đúng lúc người mới là người trong nhà mình, đổi lấy cái khác chưa chắc toàn tâm toàn ý với chủ từ mới Lục tỷ ngươi có đúng hay ."


      Cố Ngâm Phương ngượng ngùng cười tiếng, có nhắc lại cùng chuyện liên quan đến Cúc Tú nữa, sai nha hoàn sau lưng đem mấy quyển sách đặt trước mặt nàng, Ngâm Hoan vừa nhìn, đúng là mấy hiệu ngọc thượng hạng nổi danh ở Lâm An thành.


      "Lục tỷ có phải nhìn trúng cái gì, muốn muội chọn giúp vài thứ sao." Ngâm Hoan lật xem, trong sách hầu hết là các mẫu ngọc dùng để chúc thọ, còn có chút lẻ tẻ những thứ khác đáng quan tâm.


      "Nhìn trí nhớ của ngươi kìa, ngươi quên rồi sao, tháng sau chính là sinh nhật lão phu nhân, năm ngoái chúng ta mới vào viện hầu như là di nương chuẩn bị, năm nay bắt đầu phải tự mình nghĩ quà chúc thọ a." Cố Ngâm Phương xong tinh thần lên cao, trong ánh mắt lại lộ ra khí thế như hơn nàng bậc.


      "Lục tỷ muốn tặng những thứ này sao?" Ngâm Hoan như cái bừng tỉnh, chỉ vào gì đó trong sách tựa hồ có chút kinh ngạc, "Những thứ đó trong này giá tiền cũng thấp đâu."



      "Ta đương nhiên biết thứ này quý giá, ngươi cũng biết Nhị tỷ chuẩn bị cái gì rồi đấy, pho tượng quan bằng ngọc, cả ta mà nàng còn cho đụng đâu."


      Trong giọng Cố Ngâm Phương lộ ra tia đố kỵ, thân là tỷ muôi ruột mà Tiền di nương còn thiên vị đối xử với Cố Ngâm Sương còn tốt hơn chút, huống chi nàng còn được biết là đại tiểu thư ba phòng nên cũng cần mặt mũi chút, chỉ là quà tặng quý trọng như vậy, Tiền di nương cũng sợ quá nổi bật làm cho người ta chỉ trích.
      "Chúng ta còn , chỉ cần mang tâm ý đến, lão phu nhân cũng cái gì."



      Ngâm Hoan khép lại sách, những thứ kia, đắt tiền đến có giới hạn, cái rẻ nhất là hơn mười lượng bạc, nàng lấy cái gì mua a.


      "Lúc đại thọ năm mươi của lão phu nhân, lão phu nhân của phủ Bành quốc công cũng tới, nghe còn có thể dẫn theo mấy người cháu nội của nàng a." Cố Ngâm Phương đột nhiên , tiếng có tiếng với Ngâm Hoan, mặt Ngâm Hoan xẹt lên tia mơ mơ màng màng, làm bộ như hiểu ý của nàng, Cố Ngâm Phương lộ ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép, lườm nàng cái, "Tương lai ngươi muốn gả cho phu quân tốt hả?"


      Ngâm Hoan bị nàng đỏ mặt, "Lục tỷ, chúng ta còn , với lại hôn nhân đại do cha mẹ làm chủ mà."



      " Thời điểm chúc thọ nhất định rất nhiều người tói, ngươi khiến nhớ ngươi, chú ý ngươi chút như vậy tương lai làm mai thời điểm, mẫu thân cũng lo lắng nhiều chút, nhà chúng ta tỷ muội nhiều, người tốt được chọn hết, chẳng lẽ ngươi còn muốn dựa vào di nương ngươi?"


      Ngâm Hoan đỏ mặt cúi đầu nhưng đáy mắt lóe lên tia hiểu , những lời này, vị Lục tỷ tỷ này của nàng nhất định tốn ít thời gian để học thuộc, Tiền di nương là hao tâm tổn trí con đường làm mai a, nàng muốn đem các nàng giải quyết ngay từ đầu để tránh ảnh hưởng tới hôn hai cái nữ nhi bảo bối nàng.



      "Vậy, Lục tỷ tỷ cho rằng quà tặng như vậy là tốt rồi sao?" thời điểm Ngâm Hoan ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, ánh mắt lóe lên cái sợ hãi hỏi.


      Cố Ngâm Phương thấy nàng thức thời, đắc ý , "Cùng Nhị tỷ tặng đồ tốt giống vậy, lão phu nhân khẳng định thích." Cố Ngâm Phương mở ra quyển sách kia, "Ta cũng chọn xong, chuỗi Phật châu đeo tay, làm từ gỗ trầm hương thượng hạn."



      "Này... Lục tỷ, mắc như vậy, ta mua nổi." Ngâm Hoan cầm túi tiền thẹn thùng nhìn xem nàng, chờ nàng tiếp.



      "Vậy có cái gì, quà tặng của ta đây cũng cần tốn rất nhiều bạc, nhà cậu của di nương ta ở bên ngoài có người quen biết nên rất thuận tiện, ngươi đoán đoán ta phải tốn bao nhiêu bạc?" Cố Ngâm Phương cố làm ra vẻ mê hoặc , Ngâm Hoan lắc lắc đầu, nàng lúc này mới hài lòng tiếp tục , "Mười lượng bạc!"



      Ngâm Hoan vội đưa tay bụm miệng, mắt mở to lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức vẻ mặt lại xụ xuống, "Nhưng mà ta ngay cả năm lượng bạc đều có."


      Cố Ngâm Phương vừa nghe, trong lòng có chút nóng nảy, bật thốt lên, " có việc gì, từ từ chờ ngươi lĩnh bạc tốt rồi!"


      "Kia, kia làm sao có thể vậy được, chuỗi ngọc phật châu mắc như vậy, ta còn chần chờ a, lão phu nhân nhất định để ý." Ngâm Hoan lắc lắc đầu, sợ hãi rút tay trở về.


      Cố Ngâm Phương trong lòng thầm mắng tiếng, cười , "Nhất định lão phu nhân quý, so với ta ngươi được lợi hơn rồi nhé, chỉ cần ngươi đưa ta tám lượng bạc là được. Ta thay ngươi đưa tiền trước ngươi có thể từ từ trả lại cho ta, dù sao cũng ở trong cái sân, còn sợ ngươi chạy trả sao."


      Hồi lâu suy nghĩ, Ngâm Hoan mới ấp úng gật đầu ủng hộ, Cố Ngâm Phương đáy mắt thoáng lên tia kiên nhẫn, sai cho Nha hoàn đem sách thu vào, "Khi nào quà tặng mang đến, ta sai người mang qua cho ngươi."

      Đưa mắt nhìn nàng rời phòng, Ngâm Hoan thu hồi ánh mắt sợ hãi vừa rồi, khóe miệng dần dần giương cao tia trào phúng, tám lượng bạc mà có thể mua được phỉ thúy thượng đẳng Ngọc Châu Tử, nhà mẹ đẻ Tiền di nương có năng lực đó sao, nếu được như thế chính mình cũng có thể kinh doanh ngọc rồi.


      Ngâm Hoan nheo mắt lại nằm giường nệm hồi, An Hạ thấy thế, nhàng đóng cửa lại, chính mình giữ bên ngoài.


      Khi nàng tỉnh lại là lúc Nhĩ Đông mang cơm trưa trở về phòng, hôm nay viện của nàng có nhiều hơn hai cái nha hoàn, nàng cũng dễ dàng ít, quá khứ khi nàng sai sử Cúc Tú nửa điểm đều di chuyển.


      Hôm nay Vương má má cũng có thể nhàng chút, Ngâm Hoan uống súp tốt cho gân cốt, Nhĩ Đông đem đồ của Chu di nương đưa Ngâm Hoan xem.


      "Tại sao di nương đưa cái này? Sao lại hoang phí như vậy." Ngâm Hoan vừa nhìn thấy hạt châu phù hộ trong túi gấm kia, thở dài hơi, đời trước nàng đúng là làm việc này ít, trong miếu tại Lâm An thành bán cái này, là ngày đêm cung phụng bên cạnh Phật tổ, được hưởng nhiều hương khói, mang theo người có thể phù hộ bình an nhưng là giá tiền đắt tiền rất, người nhà bình thường căn bản mang có thể mua nổi.


      Nàng cũng phải là tin, chỉ là Phật tổ có rất nhiều việc phải lo, lại có nhiều người cầu nguyện như vậy, làm sao có thể lo chu đáo được, còn bằng tin chính nàng.


      "Di nương thay tiểu thư cầu xin, tiểu thư ngài liền đeo lên người ." Nhĩ Đông đem gấm túi treo bên hông của nàng, "Di nương còn , nàng mau chóng sai người làm dùm ngài."



      Ngâm Hoan gật gật đầu, ăn trưa rồi, Thanh Nha tới đây đem vải thêu mà Ngâm Hoan muốn từ sáng sớm, dải lụa thượng hạng sờ ở trong tay cảm giác cũng rất thoải mái, có chút lạnh, Ngâm Hoan ngẩng đầu nhìn Thanh Nha, vẻ mặt mừng rỡ, "Cảm ơn Thanh Nha tỷ tỷ, bốn thước vải này tốn bao nhiêu bạc?"


      "Thất tiểu thư đưa nô tỳ hai lượng bạc là được."


      "Đây là cho tỷ tỷ, Thanh Nha tỷ tỷ chớ có từ chối, tỷ giúp Ngâm Hoan nhiều như vậy, Ngâm Hoan cũng biết cám ơn tỷ như thế nào." Ngâm Hoan đem hai lượng bạc cho Thanh Nha, lại kín đáo đưa cho nàng lượng bạc, bàn tay bé kiên trì đè lên để cho Thanh Nha trả trở về.


      Thanh Nha ngẩn ra, đem bạc thu xuống tới, Ngâm Hoan lúc này mới giương cao cười ngọt ngào, vui vẻ đem thuốc Nhĩ Đông đưa lên uống hết hơi.
      Dion, Phong Vũ Yên, huyendo9 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 5.2:

      Thời điểm ngủ trưa, trong Nghênh Xuân viện, phụ nhân có dáng người yểu điệu tựa ghế, bên là nha hoàn mười ba mười bốn tuổi cầm lấy cây quạt quạt, bên khác là bà tử mang theo cái tiểu nương đứng ở đó.


      "Quan má má, ngươi muốn đem cháu ngươi lưu lại trong Nghênh Xuân viện?" Tiền di nương mở mắt ra, khóe mắt mang theo tia quyến rũ diệu nhân.


      "Dạ... Di nương làm ơn làm phước, Thanh Nha trong phòng phu nhân mang Cúc Tú tới đây nàng chiếu cố cốt Thất tiểu thư." Quan má má đem Cúc Tú kéo đến,


      "Đứa này từ mất cha mẹ nên theo nô tỳ từ , tuổi nàng còn mà phải làm nha hoàn giặt quần áo người làm bác như nô tỳ chịu nổi."


      " Tiểu nha đầu này da thịt mềm mịn để làm nha hoàn uổng phí. Vậy Quan ma ma ngươi mang theo bên người nuôi dạy cho tốt chờ hai năm sau, chờ Ngâm Sương đính hôn, để cho nàng theo làm nha hoàn hồi môn ."


      Tiền di nương nhìn Cúc Tú đứng bên cạnh Quan má má, nha đầu kia, là so với năm trước càng thêm mượt mà ít, nếu cứ như thế biết lúc trưởng thành có thể xinh đẹp như thế nào đây.


      "Ngươi còn mau quỳ xuống cám ơn." Quan má má đẩy vai Cúc Tú , Cúc Tú nhanh chóng quỳ xuống dập đầu, "Đa tạ nhị phu nhân, đa tạ... , đa tạ di nương, đa tạ di nương."


      Quan má má bởi vì nàng sai doạ nàng sợ trận, xưng hô nhị phu nhân này chính là kiêng kị trong Tam phòng này, nha đầu kia đúng là thường ngày ăn nhiều hơn , đầu óc bị hồ đồ rồi!


      Tiền di nương che miệng cười, liếc mắt nhìn Cúc Tú dập đầu cám ơn, tiếng nhị phu nhân này, đúng là khiến nàng thư thái...


      Ngâm Hoan lắc lắc cái cổ, lại cúi đầu lần nữa thêu tiếp, bức thêu hạc ngắm lan bắt đầu ra hình ra dạng rồi, đây là khối dải lụa thứ ba mà nàng thêu, đưa lên trước ánh sáng nhìn nhìn, lúc này mới hài lòng để xuống, trời bên ngoài tối, trong hành lang sớm đốt đèn lồng rồi.


      Nghỉ ngơi nửa tháng, Ngâm Hoan may mắn chính mình bị thương có thể cần phải trực tiếp đối diện với Cố phủ ngay sau khi sống lại. May là ở lại chính nơi mình ở trong quá khứ Ngâm Hoan cần tốn nhiều thời gian thích ứng, ngừng mà tự với mình quá khứ là quá khứ, bản thân lại dẫm lên vết xe đổ nữa.


      "Tiểu thư, ngày mai ngài phải thỉnh an, ngài nên nghỉ ngơi sớm." Hai ngày trước sau khi đến xem tổn thương của nàng Trần đại phu toàn bộ tổn thương tốt nhiều rồi, Ngâm Hoan gật gật đầu, để Nhĩ Đông cất đồ thêu lại, rửa mặt rồi lên giường ngủ sớm.


      Sáng sớm trong Lan Tâm viện, Ngâm Hoan tới sớm cũng muộn, hướng Phương thị ngồi ghế thỉnh an, lát sau, Cố Ngâm Họa cùng Cố Ngâm Phương cùng nhau tới đây, cuối cùng mới là Cố Dật Triết. Dường như là đêm qua ngủ muộn, Cố Dật Triết lúc tiến vào còn ngáp, ngoan ngoãn quỳ xuống thỉnh an rồi thẳng đến bên cạnh Phương thị, hô tiếng mẫu thân.


      Ngâm Hoan nhìn Cố Dật Triết ngồi bên cạnh Phương thị, ngồi vào chỗ của mình mà còn ngáp, so với các nàng nhìn có quy củ, lại nhìn Cố Ngâm Sương hướng đối diện chỉ thấy khóe môi nàng nhếch lên cái cười yếu ớt, yên lặng nhìn xem.


      "Ngâm Hoan vết thương tốt lên rồi, hôm nay có thể nữ đường Ngâm Sương ngươi làm tỷ tỷ, nhiều chiếu cố nàng chút." Phương thị nhìn bảy nữ nhi này, vẻ mặt lạnh nhạt , "Ba ngày sau phụ thân các ngươi trở về, đến lúc đó muốn kiểm tra học vấn của các ngươi, các ngươi phải nghe giảng cho tốt."


      Nghe được Cố Vũ Thừa trở về, phản ứng của các nàng giống nhau, mặt Cố Ngâm Sương thoáng lên vẻ vui mừng nhưng cũng thu lại rất nhanh, thuận theo gật đầu , "Mẫu thân yên tâm, con chiếu cố Ngâm Hoan tốt."


      Phương thị gật gật đầu, "Tốt lắm, đều trở về ." Tầm mắt rơi vào người Ngâm Hoan, so với quá khứ xác thực trầm ổn hơn, bất quá rốt cuộc như thế nào còn phải nhìn lần nữa mới xác định được.


      Đem Cố Dật Triết ôm vào trong lòng, Phương thị lúc này mới lộ ra nét thư thái cười, "Nương nghe Dung má má , tối hôm qua ngươi làm cái gì mà ngủ muộn vậy?"


      Cố Dật Triết bĩu môi còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn mơ mơ màng màng còn muốn chuyện với Thất tỷ, kết quả chỉ vừa chớp mắt, các nàng đều rồi, ủy khuất nhìn Phương thị , "Mẫu thân phải là , phụ thân muốn trở về sao, cho nên con chuẩn bị bài cho phụ thân kiểm tra."


      "Nương còn tưởng con nhớ lời của phụ thân chứ, lần tới ít chơi cùng Ngũ ca thôi, con có nghe hả?" Phương thị nghe như vậy hài lòng chút, Cố Dật Triết gật gật đầu, lại hỏi, "Vậy con có thể tìm chơi Thất tỷ hay ?"


      Phương thị nhìn vẻ mặt hồn nhiên của con trai thở dài hơi, nàng cả đời này thuận lợi nhất chính là gả vào Cố phủ, vất vả mới có thể sinh được đứa con trai nữa. Trong năm năm này, bụng chút động tĩnh, nếu phải có nhà mẹ đẻ chống lưng, chừng chính mẹ chồng còn có thể hướng hậu viện nhét nhiều di nương hơn nhưng đáng tiếc chính là như mong muốn của bà, đứa cháu trai nào, các di nương chỉ sinh toàn là nữ nhi.


      "Về sau nương , chờ con lớn thêm chút nữa ." Cố Dật Triết nghe Phương thị đáp án khuôn mặt ngơ ngác cái hiểu cái , Phương thị vỗ vỗ đầu của , "Nhanh thư đường , hết giờ học lại đến này, nương cho ngươi biết."...


      Tác giả có lời muốn : Eo của ta muốn gãy mà ô ô~~ cầu xin nhắn lại ~~
      chương nữa nhá


      CHƯƠNG 6.1: Nữ học đường


      ra khỏi Lan Tâm viện, nữ đường được thiết lập tại bên trong nội viện, để đến đó bắt buộc phải bộ chút mới tới, Ngâm Hoan bước chậm, Nhĩ Đông theo sau lưng nàng thay nàng cầm lấy sách để đọc.


      Cố Ngâm Sương mới đầu còn cùng Cố Ngâm Phương, về sau chậm lại dần, cách Ngâm Hoan hơn bước, "Muội muội cảm thấy có đỡ nhiều ."


      "Đa tạ Nhị tỷ quan tâm, muội khá hơn nhiều." Ngâm Hoan trả lời cùng cười yếu ớt, "Rất nhiều ngày nữ đường, biết lão sư dạy những thứ gì."


      Cố Ngâm Sương ngẩn ra, nghĩ tới nàng hỏi về những thứ được dạy trong nữ đường những ngày qua, năm này, nàng đúng là cùng muội muội mình đồng dạng học qua loa là chính, "Lão sư giảng nữ giới cùng cách hành xử, nếu muội muội hiểu, đợi lát nữa tỷ tỷ trước với muội lần."


      "Vậy làm phiền tỷ tỷ đây." Ngâm Hoan cười ngọt ngào, Cố Ngâm Sương thể lí giải được lí do mình cảm thấy quái dị là từ đâu tới.


      Đến nữ đường, như những gì Cố Ngâm Sương , lão sư đem nữ giới giảng hồi rồi đến cách hành xử đúng đắn của tiểu thư, Ngâm Hoan ngồi xuống ghế, bên Cố Ngâm Liên ( có chương viết là Cố Ngâm Hoạ, bạn Mây chẳng biết đường nào mà lần) còn liếc nhanh sang, "Thất muội ngươi nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, đến lúc học lại phụ thân ra đề thi, muội làm sao bây giờ?"


      "Tứ tỷ ngươi cũng đừng dọa nàng, thời điểm lần thi trước Ngâm Hoan được phụ thân hỏi, đúng là sợ thiếu chút nữa khóc đấy." Đằng sau Cố Ngâm Phương thừa dịp lão sư chú ý, lặng lẽ nằm lên bàn trung gian giữa hai nàng , "Lúc này tới lúc thi còn nửa tháng, ngươi còn doạ này, nàng có thể ngay cả cũng dám đâu."


      Ngồi ở bên cạnh Cố Ngâm Phương, Cố Ngâm Hương che miệng nở nụ cười, tầm mắt rơi vào người Ngâm Hoan, len lén kéo Cố Ngâm Phương cái, nàng lúc này mới ngồi trở về chỗ của mình, mặt còn mang theo tia hiểu , tựa hồ Ngâm Hoan giờ phút này sợ đến mức dám gì.


      Ngồi ở phía trước Cố Ngâm Sương là Tam tiểu thư Cố Ngâm Nguyệt, con của dòng chính của con trai thứ hai Cố gia, nghe phía sau thanh của muội muội, khóe miệng khẽ giơ lên, ngữ điệu dịu dàng, Cố Ngâm Nguyệt quay đầu lại liếc nhanh Ngâm Hoan còn cúi đầu, lặng lẽ hỏi, "Thất muội muội này quả nhát gan như vậy sao, như vậy nàng làm sao có thể cứu được Lục đệ, lúc đó nhiều như vậy nha hoàn đều cản nổi sao."


      Cố Ngâm Sương cười lắc lắc đầu, "Có lẽ là Thất muội muội đứng gần." Nghe Cố Ngâm Sương như vậy, Cố Ngâm Nguyệt tựa hồ còn có chút tò mò, nhìn Ngâm Hoan nhiều hơn vài lần, Ngâm Hoan chú ý tới tầm mắt của nàng, ngẩng đầu lên nhếch miệng cười, hai mắt cong cong mà dẫn đến cái nhìn đầy thiện ý.


      Cố Ngâm Nguyệt ngẩn ra, khóe miệng xẹt lên nụ cười, trong lòng thầm cảm thấy kỳ quái, ngồi im đợi lão sư trở lại, Cố gia nữ đường thỉnh nữ sư phụ này nhiều năm, Trần Uyển Thanh nhìn vòng, phát Cố gia Thất tiểu thư học, gật đầu , "Hôm nay tiếp tục này cách hành xử đúng đắn, canh giờ sau, các ngươi sang phòng cách vách cùng tú nương học thêu chữ."


      Ngâm Hoan nghe thanh quen thuộc kia, ngẩng đầu nhìn nữ nhân cầm lấy sách vở, Trần Uyển Thanh, nữ sư phụ có chút ít danh tiếng tại Lâm An thành, quá khứ cũng là người tốt dễ chung sống, từ giống nam tử si mê sách vở ngược lại thích nữ công các loại, chỉ là triều đại này luật pháp cho nữ nhân thi làm quan, trong quá khứ nàng từng lừa dối nữ cải nam trang muốn thi nhưng qua cửa thứ nhất liền bị nhận ra.


      Trần Uyển Thanh vốn được chỉ hôn nhưng về sau Trần gia xuống dốc bởi vậy gia đình kia liền giải trừ hôn ước muốn cưới nàng, nàng liền tới việc thành thân nữa, năm được mười tám tuổi, khi Cố gia muốn mời lão sư dạy cho nhóm tiểu thư nàng mới đến nơi này dạy bảo các nàng.

      Đây cũng là nữ tử tài giỏi nhưng kì lạ, Ngâm Hoan nhìn nàng mà nghĩ tới, vị hôn phu trước đây, nhiều lần tới tìm. Bởi vì lúc trước chủ mẫu nhà này tự mình giải trừ hôn ước nên Trần Uyển Thanh cũng nguyện gặp lại , nhưng hai người cứ dây dưa quấn quít bốn năm năm, ngay cả lúc Ngâm Hoan qua nơi kia cũng nghe mọi người thổn thức thôi.


      "Thất tiểu thư, người tới học nhiều ngày, những thứ này ngươi có thể hiểu ?" Khóa học kết thúc, Trần Uyển Thanh nhìn xem cái nương yên tĩnh nhu thuận, đến bên cạnh nàng hỏi, Ngâm Hoan đứng lên, hướng phía nàng cúi mình chào, "Ngâm Hoan có vài chỗ hiểu, hy vọng lão sư giải đáp dùm."


      "Tốt lắm, chờ ngươi học thêu chữ xong đến tìm ta."


      Ngâm Hoan gật gật đầu, đem đồ dùng học tập thu lại giao cho Nhĩ Đông cầm, sang phòng cách vách...


      Nửa ngày học tại học đường Ngâm Hoan cảm thấy hơi mệt chút, Tập Thu ở phía sau thay nàng ấn lấy bả vai, Thanh Nha từ khi thân thể nàng tốt lắm liền ít tới, Ngâm Hoan dựa cạnh cửa sổ híp mắt nghỉ ngơi.


      Sau khi Ngâm Hoan ngủ trưa, nàng mang theo Nhĩ Đông viện tử của Chu di nương, giống như là cách vài chục năm có tới đây, Ngâm Hoan nhìn viện tử này giống như cách trở ngàn thu, trong đầu tự giác nhớ cái năm nàng mới hai tuổi, bởi vì hâm mộ Nhị tỷ có phụ thân sai người làm bàn đu dây xinh đẹp để chơi cho nên nàng nháo lên lâu tại viện của di nương, Chu di nương thấy nàng khẩn cầu tha thiết mới tìm người làm trong sân cái bàn đu dây rất bình thường, chỉ là vài cây cọc gỗ tử dựng đứng lên, hơi chút nặng chút, ngồi lên được, nhưng khi đó chính mình lại có thể chơi vui vẻ.


      Từ lúc nàng còn , nàng chỉ có thể hâm mộ các tỷ tỷ còn lại, bởi vì phụ thân mấy tháng xuất ở viện này lần, số lần đến chỉ đếm được đầu ngón tay mà thậm chí có đôi khi là đến đây chuyến chỉ liếc nhìn nàng cái lại vội vã , di nương nàng nhát gan, đừng vì chính mình tranh lấy vật gì, nàng ngay cả gặp phụ thân mà còn đôi lúc sợ hãi.


      "Di nương thể Trúc Thanh viện thăm con nhiều, hôm nay nữ đường học có mệt hay ?" Chu di nương nhìn xem hài tử này càng ngày càng trầm tĩnh, càng lúc càng giống người kia, cũng càng ngày càng như chính mình.


      " việc gì, toàn bộ tốt lắm, di nương cần phải lo lắng." Ngâm Hoan trả lời sau đó mới chuyển qua vấn đề chính , " biết di nương thay ta tìm thợ mộc kia là người trong phủ?"


      Ánh mắt Chu di nương tại nơi thể nhận ra lóe lên cái, "Sao... Như thế nào, có phải hay xảy ra vấn đề gì?"


      "Cũng có gì, chỉ là có chỗ con muốn đổi chút, hay là con tự mình gặp người sư phụ này chút, cũng trực tiếp thảo luận tốt hơn." Ngâm Hoan chú ý tới màn được tự nhiên kia của di nương, ngẩng đầu hỏi nha hoàn sau lưng di nương, "Sư phụ thợ mộc này phải là người trong Cố phủ?"


      "Đúng vậy Thất tiểu thư, đây là di nương sai người tìm ở bên ngoài, di nương hỏi vài vị trong phủ họ đều bận hết rồi." Bàn tay nắm chặt thành quả đấm dưới mặt bàn, Ngâm Hoan nhìn thấy tia bất an mặt Chu di nương, thân thể run lên, cười , "Vậy cũng có việc gì, di nương thay ta đem cái này giao cho cũng được, chỉ là cần lại nhiều lần, đến lúc đó nhét nhiều tiền cho vài bà tử là được rồi."


      Nàng sớm nên nghĩ đến, bằng thân phận di nương, người làm trong Cố phủ toàn là lũ bợ đỡ người cao dẫm đạp người thấp, làm sao có thể giúp mình nàng gấp được, có ở bên chế giễu được xem là phúc hậu rồi.


      Người ở phía ngoài, ngoại trừ cha ghẻ thích đánh bạc của Chu di nương cùng con trai bên ngoài còn ai vào đây chứ.


      Chu di nương thấy nàng muốn hỏi tiếp, thở phào nhõm, "Ngươi yên tâm, đến lúc đó mang cho con xem trước, nếu con vẫn hài lòng lại đổi."


      "Vậy làm phiền di nương, hai ngày nữa phụ thân trở lại, con còn có việc, con về trước đây." Ngâm Hoan ra khỏi phòng kia, Chu di nương còn đuổi theo nàng lấy ra túi tiền nhét vào tay của nàng, " Ngày sinh nhật của lão phu nhân sắp tới rồi, đây là thời điểm cần dùng tiền, đây là tiền ngươi tháng con đưa ta, con cầm mà dùng ."


      Ngâm Hoan đem túi tiền đẩy trở về, nhìn vẻ mặt kinh sợ của nàng, câu hợp tuổi với di nương nàng "Di nương, phụ thân sắp trở về, người cầm bạc này để mua vài món trang sức đẹp mà đeo ."


      Chu di nương kinh ngạc nhìn Ngâm Hoan rời , nha hoàn sau lưng ra nhìn theo mà mở miệng , "Thất tiểu thư trưởng thành rồi."


      Nuốt xuống hơi đau lòng, bàn tay Chu di nương nắm chặt túi tiền, nước mắt tràn đầy hốc mắt, nàng gật đầu , "Ừ, trưởng thành rồi."...
      Post luôn cho hết chương 6

      CHƯƠNG 6.2: Ngọc hay ngọc giả


      Từ viện tử Chu di nương ra, Ngâm Hoan hành lang, kinh ngạc nhìn qua hồ nước trong hoa viên kia, hoa kia trong hoa viên lúc mùa nóng sau mười hai giờ trưa nhìn có vẻ mệt mỏi, Nhĩ Đông đứng chờ ở phía tây nàng vì nàng che chút ánh nắng.


      "Đây phải là Thất muội sao, ta vừa vặn tìm muội có việc." Sau lưng truyền đến thanh của Cố Ngâm Phương, Ngâm Hoan quay đầu lại thấy mặt Cố Ngâm Phương đầy vẻ tức giận.


      "Sao Lục tỷ lại vội vã như vậy, có chuyện gì gấp hả?"


      "Vì sao ngươi đem trả lại vòng ngọc kia." Sáng sớm mới gặp mặt, chờ khi Cố Ngâm Phương trở về ngủ trưa xong mới có nha hoàn báo Ngâm Hoan trả lại vòng ngọc kia. Lúc nàng tiến đến phòng Ngâm Hoan được nha hoàn báo là Ngâm Hoan viện tử Chu di nương, nhất thời vội vàng Cố Ngâm Phương liền trực tiếp đến nơi này kiếm Ngâm Hoan.


      "Lục tỷ vòng ngọc kia, muội sợ là tỷ đưa nhầm nên muội liền sai nha hoàn mang trả lại, có vấn đề gì à?" Ngâm Hoan nhận lấy khăn tay từ Nhĩ Đông, nhàng xoa xoa trán, "Lục tỷ, ngoài này nóng lắm, chúng ta vào nhà từ từ chuyện được ?"


      Trở lại Trúc Thanh viện, Cố Ngâm Phương cơ hồ thể chờ đợi được liền sai nha hoàn đem kia vòng tay lấy ra ngoài, hộp gấm coi như xinh đẹp, vòng tay cũng óng ánh trong suốt, "Đây là ta sai người trăm phương ngàn kế tìm cho ngươi quà chúc thọ tốt, sao ngươi lại vội trả lại!"


      "Lục tỷ , Ngâm Hoan biết, ra là vòng tay này dùng làm quà chúc thọ cho lão phu nhân sao hay mục đích của Lục tỷ là muốn bêu xấu ta?" Ngâm Hoan thần sắc có vẻ tốt, Cố Ngâm Phương cũng đồng dạng tức giận , "Ngươi như vậy là có ý gì, ta đúng là nhờ người của di nương tìm dùm ngươi, sao ngươi lại ta muốn bêu xấu ngươi. Chẳng lẽ quà này còn chưa đủ tốt, sánh bằng đồ của ngươi tự mua?"


      "Lục tỷ nếu là thành tâm phải giúp ta, tại sao lại mang vòng ngọc giả đưa ta để ta mang chúc thọ lão phu nhân, tỷ tỷ đây là muốn Ngâm Hoan xấu mặt trước tất cả mọi người tới chúc thọ sao!" Ngâm Hoan đem nắp hộp gấm nặng nề gập lại, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, trong mắt tràn đầy uỷ khuất, tức giận mà nhìn Cố Ngâm Phương.


      "Cái... Cái gì giả, điều này sao có thể, Cố Ngâm Hoan ngươi phân biệt tốt xấu liền nên lung tung, ta có lòng tốt giúp ngươi nghĩ quà tặng, ngươi làm sao có thể như vậy."


      thanh của Cố Ngâm Phương cao lên, mặt đầy thần sắc giận dữ nhưng dám nhìn thẳng vào mắt Ngâm Hoan, dù sao vẫn là hài tử, Cố Ngâm Phương dùng thanh để che dấu chột dạ của mình.


      "Tỷ tỷ nếu tin, vậy liền tìm người biết nhìn hàng đến phân biệt giả, miễn Ngâm Hoan là biết phân biệt." Nếu phải nàng sống lại, làm sao biết vòng tay này là hay giả, làm sao mà biết thủ đoạn lấy giả làm này.


      Tình hình ngày sinh nhật của lão phu nhân nàng còn nhớ ràng, lúc chính mình đem vòng tay này cầm ra, chung quanh là tiếng cười chói tai, lão phu nhân niệm nàng tuổi nhưng có tâm tốt, mới có so đo nhiều, chỉ có bọn tỷ muội cười cợt nàng còn có ánh mắt thất vọng của phụ thân, làm cho lúc đó nàng sợ đến nửa câu cũng dám .


      Còn tuổi thích làm náo động.


      Ái mộ hư vinh.


      Tại tiệc sinh nhật của lão phu nhân thọ cũng dám đem đồ giả ra chúc thọ, thực cho rằng mắt người khác là mù sao.


      Đúng là con của nha hoàn tiện tỳ, quả khá hơn chút nào.


      Từng câu từng chữ, Ngâm Hoan nàng đều quên.


      Cố Ngâm Phương rốt cuộc là chột dạ, biết đó là hàng giả, nếu là tuổi lớn hơn chút nàng còn có thể nghĩ ra biện pháp khác để đối phó qua loa. Nhưng Cố Ngâm Phương bây giờ rối rắm, di nương chưa dạy nàng tình huống này nên làm gì, lỡ Thất muội biết rồi, chính mình nên như thế nào, đành phải lặp lại câu kia, "Này đương nhiên ta mua là hàng , ngươi gạt người, Cố Ngâm Hoan ngươi biết ai là người có lòng tốt ."


      "Ta tin tưởng tỷ tỷ hại ta, muội muội chỉ là lo lắng tỷ đây là bị người lừa, vòng tay này ta cũng dám thu, liền trả lại tỷ tỷ thôi, có nơi nào bán ngọc rẻ như vậy đâu”. Ngâm Hoan chậm lại, kéo tay Cố Ngâm Phương, " Tâm ý tỷ tỷ muội muội đương nhiên biết , chỉ là cái này làm quà tặng cho lão phu nhân, phàm là có chút sai coi như là đánh vào mặt Tam phòng, cũng như đánh vào mặt nhóm tỷ muội Trúc Thanh viện chúng ta, quà quý trọng này nọ hãy để cho Nhị tỷ tỷ tặng là tốt rồi."


      Cố Ngâm Phương rất nhanh rút tay về, tức giận cầm lấy kia vòng tay ném vào người nha hoàn, , "Ngươi cần thôi, cần gì vật này là giả, đến lúc bị bêu xấu là có đồ tặng lão phu nhân , đừng trách người làm tỷ tỷ ta nhắc nhở ngươi."


      Ngâm Hoan nhìn Cố Ngâm Phương tức giận rời , bên miệng giương cao nụ cười yếu ớt, phân phó Tập Thu lấy hết những dải lụa chưa thêu hết ra, Nhĩ Đông bên giúp đỡ lo lắng , "Tiểu thư, ngài làm như vậy chẳng phải là đắc tội Lục tiểu thư sao."


      "Ta đây phải là đắc tội nàng, chẳng qua là có bị lừa, nàng tự nhiên dám bậy đâu, những thứ nàng mua bên ngoài vốn là giả."


      Ngâm Hoan nhấp sợi chỉ, đem xỏ vào giữa lỗ kim, tay phải kéo đoạn dài nửa thước, cắt bỏ, bắt đầu dọc theo bức tranh, châm lại châm rơi xuống...

      Dion, Phong Vũ Yên, huyendo9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :