1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống đoàn tụ sum vầy sau khi trọng sinh - Nhược Nhan (c62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: Kinh biến.

      Mùa đông phương Bắc, mọi người đều có thói quen thích ngủ đông. Trãi qua năm bận rộn, mùa thu cũng tích góp đủ lương thực, đến mùa đông cũng ít ra khỏi cửa. Người nhà tụ lại chỗ, ngồi kháng được đốt nóng, bên cạnh đĩa lạc rang cùng hạt dưa, lại thêm khay lê, táo ta, sơn tra, vừa ăn vừa chuyện, làm chút việc thêu thùa may vá. Mùa đông đêm dài ngày ngắn, có người ngày cũng chỉ ăn hai bữa cơm, ngay tại chậu than vùi vào mấy củ khoai lang, nướng đến thơm ngào ngạt, nhân lúc còn nóng liền lột vỏ ra, ăn vào miệng hương vị ngọt ngào ngon miệng.
      tại, chủ tớ ba người Thủy U hàn chính là trôi qua những ngày như vậy. Dưới giường gạch đặt vào ấm trà để giữ ấm, giường là khay lạc, hạt dưa cùng hoa quả các loại, cùng với mứt và điểm tâm. Kỳ bảo bối ở bên đắp chăn ngủ say. Ba người Thủy U Hàn ngồi vây quanh cùng chỗ may mấy bộ quần áo để mừng năm mới.

      Tay nghề của nhủ mẫu cần phải , tuyệt đối là thợ may chuyên nghiệp, châm tuyến thêu cắt gì là giỏi. Thủy U Hàn ban đầu sợ là ra điều gì khiến người khác nghi ngờ, sau này mới biết được thân thể này trước lia thêu thùa may vá cũng bình thường nên cũng còn lo lắng. Tiểu Hồng tuổi hơn nàng, lại còn nhà nha đầu làm việc nặng nên làm châm tuyến cũng bình thường. Nàng cùng Thủy U Hàn quyết tâm đến học may quần áo, thêu khăn từ nhủ mẫu.

      Về phần chuyện hai bao đồ ngày đó, Âu Dương tại có nhiều việc, nhiều ngày chưa đến đây. Thủy U Hàn lại dám tìm những lang trung khác nên đành đem chuyện này áp chế xuống, nghĩ chính mình giải quyết sạch là được, nên vướng bận người khác.

      Tiểu Hồng trong thôn có mấy nhà từ hôm ở đây trở về, liền gấp gáp trồng mầm đậu phụ, còn tìm nàng qua giúp đỡ nhìn xem bố trí có gì ổn. Thủy U Hàn liền hỏi: “ biết bọn họ làm như thế nào? Nếu họ hỏi em cái gì, em đều cặn kẽ cho họ biết, cần giấu giếm.”

      Tiểu Hồng thêu cái khăn, nghe xong lời Thủy U Hàn liền trả lời: “Tiểu thư yên tâm, ta còn nghe lời tiểu thư sao. Chỉ cần ta biết liền dạy hết cho bọn họ. Mấy nhà trong thôn bây giờ bắt đầu làm rương gỗ. Phỏng chừng sang năm là có thể bán.”
      “Vậy cũng tốt. Chúng ta muốn sống tốt, hương thân xung quanh cũng muốn sống tốt.” Thủy U Hàn có thiện tâm giúp đỡ người khác cải thiện cuộc sống.

      Ba người chuyện đến cao hứng, chỉ nghe bên ngoài rầm rập tiếng bước chân, sau đó có người gõ cửa: “Phu nhân, phu nhân, xảy ra chuyện rồi, thỉnh phu nhân ra chuyện.” Là thanh của Hải bá, tựa hồ rất lo lắng.

      Thủy U Hàn vội mang giày bước xuống kháng, ra bên ngoài phòng. Tiểu Hồng cũng theo. Nhủ mẫu vốn muốn theo, bị Thủy U Hàn ngăn lại: “Nhủ mẫu, mặc kệ có phát sinh chuyện gì, người chỉ cần để ý đến việc chiếu khán Kỳ nhi.” Nhủ mẫu cảm thấy có lý, liền gật đầu.

      Thủy U Hàn ra gian phòng ngoài, kêu tiểu Hồng mở cửa, thỉnh Hải bá vào trong chuyện.

      Cửa vừa mở ra, Hải bá liền theo tiểu Hồng, đường lấy ống tay áo lau mồ hôi mặt.

      “Chuyện gì làm Hải bá gấp đến độ như vậy, mau ngồi xuống uống ly trà.”

      Hải bá xua tay liên tục: “Phu nhân, cần quan tâm trà nước. Có chuyện lớn rồi, trước cửa có hai quan sai, muốn đem phu nhân nha môn, là có án mạng xảy ra, kêu phu nhân đối chất.”

      “A?” Thủy U Hàn tin được vào tai mình, tiểu Hồng cũng trố mắt nhìn.

      “Hải bá, người có chắc là nghe lầm. Người phải biết ta từ trước đến nay đều ở nơi này, xa nhất cũng chỉ ra đất trồng rau, còn lại xuất môn nửa bước. Nhà chúng ta có vài người đều rất tốt, nơi nào lại liên quan đến án mạng?”

      “Phu nhân, ta cũng như vậy với hai nha dịch kia. Nhưng bọn họ là phu nhân tặng thức ăn có độc cho người ta, khổ chủ bẩm báo trong nha môn, nhân chứng vật chứng đều có, muốn đem phu nhân đối chất.”

      Thủy U Hàn nghe xong, trong đầu nhanh chóng loại bỏ các khả năng: “Hải bá, bọn họ khổ chủ là ai. Ta cũng đưa thức ăn gì cho người khác. Nha, lần trước các thôn dân đến đây ta có tặng chút điểm tâm cho bọn họ, cũng nghe ai ăn qua xảy ra việc gì?”

      Hải bá mặt lên tia nghi hoặc: “ phải người trong thôn, ta hỏi qua nha dịch, bọn họ là người trấn , là….nương tử của a Đông, Thái thị.”

      “Là nàng?” Thủy U Hàn nhất thời cảm thấy tình ổn.

      “Là ăn cái gì trúng độc? Là độc gì? Ngày nào trúng độc? Nàng ta tại như thế nào? Tại sao lại khẳng định ta là người hạ độc?” Chỉ hạ độc, độc chết, như vậy Thái thị còn sống?

      “Chuyện này….bọn nha dịch , chỉ đây là lệnh bắt của nha môn. Nhâm huyện thái gia này cũng biết bối cảnh nhà chúng ta, bình thường cũng đến trêu chọc nhà chúng ta. Ta vốn nghĩ a Đông cùng chúng ta là người nhà, trong chuyện này có hiểu lầm, để ta cùng họ đến nha môn cùng ràng, liền chuyện lớn hóa , chuyện hóa . Nhưng ý tứ của mấy nha dịch kia là phu nhân nhất định phải mới được. Ta khuyên can mãi, bọn họ mới đồng ý chờ ta báo cho phu nhân biết,”

      “Làm phiền Hải bá. Hải bá nên ra nhà trước, chiêu đãi tốt hai nha dịch kia, ta thay y phục rồi cùng họ.”

      Hải bá thế này mới rời nội viện, ra tiền viện.

      Thủy U Hàn thấy Hải bá rồi, thu liễm nụ cười mặt, lôi kéo tiểu Hồng vội vàng vào buồng trong. Nhủ mẫu mặc xong quần áo, giầy, bà nghe thấy được lời bên ngoài , thấy Thủy U Hàn tiến vào liền liên tục hỏi: “Tiểu thư, chuyện này làm sao có thể. Chúng ta cũng có đưa đồ ăn gì cho Thái thị, làm sao nàng lại vu hãm người hạ độc nàng?”

      Thủy U Hàn kéo nhủ mẫu cùng tiểu Hồng ngồi xuống kháng: “Nhủ mẫu, tiểu Hồng, các người đừng gấp. Chúng ta làm việc gì trái với lương tâm, sợ quỷ đến gõ cửa. Việc này khẳng định có hiểu lầm bên trong, ta nha môn giải thích chắc có chuyện gì. Chỉ là, nơi này thể ở. Nhủ mẫu, người cùng tiểu Hồng chạy nhanh thu thập mọi thứ, mang theo Kỳ nhi đến trấn tìm Âu Dương đại phu. Tìm được rồi ở lại chỗ của . Ta đây giải quyết xong mọi chuyện tìm các ngươi. Các ngươi trăm ngàn lần nhớ kỹ, mặc kệ chuyện gì xảy ra, hết thảy đều phải lấy Kỳ nhi làm trọng. Các ngươi chỉ cần che chở tốt cho , ta mới yên tâm.”

      Kỳ nhi đương nhiên là phải bảo vệ, hai người nghe Thủy U Hàn vậy liền theo lời nàng thu thập đồ đạc. Thủy U Hàn để cho nhủ mẫu đem tất cả tiền bạc đều đem giấu người, lại tự mình đổi tã cho Kỳ nhi, xỏ vào cho bé chiếc áo bông mới khâu và chiếc mũ vải bông, bên ngoài bao lại thêm mấy tầng chăn đệm.

      Nhủ mẫu cùng tiểu Hồng có thói quen nghe Thủy U Hàn phân phó mọi việc, ngay từ đầu cũng cảm thấy có cái gì đúng. Sau khi thấy ánh mắt Thủy U Hàn nhìn Kỳ nhi, lại còn muốn các nàng đem tất cả ngân lượng cũng những thứ đáng gia mang theo, liền cảm thấy đúng. Hai người liếc nhìn nhau, liền hiểu được, cũng nhịn được liền khóc lên.

      “Tiểu thư, việc này có phải hay giống việc trong phủ lần đó, có người muốn hại tiểu thư. Người đây là muốn chúng ta trốn , mình người đối kháng với quan tòa sao? Tiểu thư, ta muốn cùng người , bằng để nhủ mẫu thay cho người, nhủ mẫu so vơi người tuổi lớn hơn gấp đôi, tại sống cũng đủ rồi. Tiểu thư, người mang theo Kỳ nhi cùng tiểu Hồng nhanh trốn .”

      “Tiểu thư, vẫn là để ta thay. Ta ngoài việc làm những chuyện lặt vặt cũng làm được gì. Lúc trước ta theo tiểu thư, chính là muốn dùng cả đời để báo đáp ân cứu mạng của người, tại ta dùng mạng này để đổi lại mạng tiểu thư cũng xứng đáng.”

      Thủy U Hàn là dự tính đến trường hợp tồi tệ nhất, nhưng nàng vẫn nghĩ là còn chút cơ hội để chuyển mình. Nàng có làm gì, lần này phải chuyến xem những người kia đổi trắng thay đen như thế nào. Nàng thích trôi qua những ngày yên tĩnh, nếu như có người muốn lấn đến đầu nàng, nàng cùng đấu trận. Cuối cùng ai thắng ai thua, tại kết luận vẫn còn sớm. Để nhủ mẫu cùng tiểu Hồng mang đứa là nàng phòng ngừa vạn nhất.

      “Nhủ mẫu, tiểu Hồng, các người cần phải như vậy. Ta đây chuyến này cũng chưa chắc xảy ra chuyện. Nhưng ta sợ rồi, có người muốn gây bất lợi cho Kỳ nhi. Các người muốn thay ta , ta đều biết là lời tâm của các người. Nhưng chuyện này ai có thể thay ta được. Lệnh bắt kia ràng là viết tên ta. Còn “khổ chủ” kia muốn bắt cũng là ta. Các ngươi cũng vô ích thôi.”

      Nhủ mẫu cùng tiểu Hồng nghe xong, biết là thể, nhưng cũng muốn Thủy U Hàn mình .

      Thủy U Hàn nhìn nhìn hai người: “Nhủ mẫu, tiểu Hồng, Hải bá cùng ta nha môn. Ta làm cái gì, bọn họ cũng dám làm gì ta. Các ngươi thu thập nhanh chút liền dẫn theo Kỳ nhi rời . Thời gian cũng lâu rồi, chỉ sợ hai nha dịch kia kiên nhẫn, lại xông vào khiến chúng ta được Kỳ nhi biết làm sao.”

      Nghe là liên lụy đến Kỳ nhi, nhủ mẫu cũng tiểu Hồng thay đổi sắc mặt. Thủy U Hàn thấy thuyết phục được họ, liền ôm lấy Kỳ nhi, đưa đến bên người nhủ mẫu, giúp tiểu Hồng thu thập xong bao hành lý.

      “Chút bạc vụn này, ta mang theo ít để chuẩn bị cho mấy nha dịch, còn lại đưa cho tiểu Hồng cầm, đường có lẽ dùng đến. Còn bạc nguyên ngươi để nhủ mẫu giấu . được để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy, hiểu chưa?”

      “Ta hồi ra phía trước ngăn trở mấy sai dịch, các người thừa dịp ai chú ý, trước hết ra cửa. Đến trong thôn mượn chiếc xe ngựa, dọc đường được dừng lại, có người hỏi việc gì, các người là đứa bị bệnh, vội vã tìm Âu Dương đại phu. Đông thúc kia cũng ở trấn , các ngươi trăm ngàn lần cẩn thận, thể để người nhà thấy được. Hết thảy mọi chuyện phải chờ gặp được Âu Dương đại phu mới .”

      Hai người liên tục gật đầu, Thủy U Hàn càng lo lắng. Thấy còn biện pháp nào tốt hơn, chỉ biết đem Kỳ nhi ôm lấy, hôn chút. Phen này rối ren nhưng ba người tay chân nhàng, làm cho Kỳ nhi tỉnh giấc. Tiểu tử kia vẫn còn nhắm hai mắt ngủ đến thiên hôn địa ám. Thủy U Hàn cố nén nước mắt, lén ra ngoài nhìn, thấy phụ cận có ai khả nghi, liền để cho bọn nhủ mẫu trước.

      Thủy U Hàn nhìn theo nhủ mẫu cùng tiểu Hồng ra cổng lớn, ổn định tâm trí, mới bưng điểm tâm ra tiền thính.
      Last edited by a moderator: 2/4/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Đối chất tại huyện nha (nhất).

      Thủy U Hàn thấy nhủ mẫu cùng tiểu Hồng xa, mới chậm rãi tiến vào tiền thính, quả nhiên thấy hai nha dịch ngồi uống trà, có chút nôn nóng. Hải bá ngồi bên cạnh khuôn mặt tươi cười bồi chuyện, thấy Thủy U Hàn tiến vào ràng thở hơi.
      Thủy U Hàn đem điểm tâm trong tay để lên bàn, quỳ gối cấp hai nha dịch hành lễ: “Làm phiền hai vị đợi lâu. Trong nhà ít người, chiêu đãi chu đáo. Hai vị đường lao khổ đến đây, kính xin ăn chút điểm tâm.”

      “Nữ nhân đúng là sảng khoái, để cho chúng ta đợi lâu như vậy. Còn ăn điểm tâm cái gì nữa, nhanh chóng lên đường, chậm thêm chút nữa, chỉ sợ chúng ta ăn đại bản của huyện thái gia.” Nha dịch Gáp đứng lên.

      Nha dịch còn lại cũng đứng lên, mở xích muốn khóa Thủy U Hàn lại. Thủy U Hàn theo bản năng lùi về phía sau hai bước.

      “Trương bộ đầu, Lý bộ đầu, cho Hải bá ta chút mặt mũi được , đây là thiếu phu nhân của chúng tôi trong kinh thành. Giao tình của ta cùng khổ chủ này chắc nhị vị cũng ràng. Trong này chắc chắn có chuyện hiểu lầm, chuyến này cũng chỉ để giải tỏa hiểu lầm chứ có chuyện gì. Qua chuyện này, ta cảm tạ nhị vị.” Hải bá đuổi tới trước mặt hai nha dịch, bắt lấy ống tay áo của , đút bạc vào trong đó. Nha dịch đắn đo suy nghĩ hồi, hướng người còn lại đánh cái ánh mắt.

      “Được rồi, nể tình mặt mũi Hải bá, đừng chậm trễ nữa. Chúng ta nhanh chút là được.”

      Nghĩ đến hai nha dịch khẳng định là chờ điểm này, cũng là nhờ Hải bá chu đáo chuẩn bị. Thủy U Hàn thấy cách nào kéo dài thời gian nữa, bước đến bên cạnh bàn, đem khăn vải bao lại hết điểm tâm trong mâm, dấu vào bên trong áo. Cũng thêm gì nữa, theo sau hai nha dịch rời khỏi tòa nhà, Hải bá khóa kỹ cổng lớn, cũng cùng Thủy U Hàn đường đến huyện nha.

      Hải bá lấy xe ngựa để mọi người nhanh chút. Hai nha dịch lại làm khó, có phạm nhân nào lại được áp giải bằng xe ngựa, nhưng thực chất là muốn đòi hỏi thêm chút bạc. Thủy U Hàn giả vờ như hiểu ý tứ của bọn họ, ngược lại lại có vẻ biết thời biết thế, ngăn cản Hải bá. Nàng với Hải bá nhà Đông thúc nhất định là đối với nàng có hiểu lầm, nếu nàng tự mình , bọn họ thấy được có thể tiêu chút cơn tức. Nếu như vậy dễ dàng chuyện hơn. Kỳ là vì nàng muốn quá nhanh, sợ đụng phải nhủ mẫu cùng tiểu Hồng. Dù sao lập trường của Hải bá cũng ràng, nàng muốn Kỳ nhi phải gánh vác phiêu lưu.

      Vài người cùng nhau tới, Thủy U Hàn làm ra vẻ cố hết sức để , nhưng thể lực lại chịu nổi. Hai nha dịch chịu được, cuối cũng đến nửa đường vẫn là ngăn chiếc xe trâu lại, để Thủy U Hàn ngồi lên. Hảo bá lại cấp cho hai nha dịch chút bạc để trấn an, cứ như vậy đường đến huyện nha.

      Trước cửa huyện nha là hai tượng sư tử nhe nanh múa vuốt, xem ra có chút cũ kỹ. con cái đuôi bị đứt phân nửa, con còn lại đầu bị mất khối. Bên cạnh còn có dùi trống cũ nát bám đầy bụi đất. Cửa lớn sơn son rộng mở, còn tụ tập năm ba tên du côn quần áo rách nát. Nhìn thấy hai nha dịch dắt nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp về, đều chen chúc lại để đùa cợt. Hải bá đem những người này đuổi , Thủy U Hàn nhìn chớp mắt, theo hai nha dịch bước vào đại đường.

      Hai nha dịch hướng về phía trước hồi bẩm: “Phạm nhân Thủy thị độc hại Thái thị vợ Vương Đông đưa đến.” Sau đó liền thối lui sang hai bên, cùng các nha dịch khác đứng chung chỗ.”

      Thủy U Hàn nhìn xung quanh đánh giá, bàn là người mang mũ sa, mặc quan phục, gầy trơ cả xương, mặt góc cạnh, cằm lanh lảnh, lại còn để ba chòm râu dê. Đây nhất định chính là huyện lão gia rồi, vẫn biết là do dinh dưỡng đầy đủ hay là do ruột tốt. Đứng bên cạnh quan huyện còn có nam tử vẻ mặt buồn bả, hẳn là sư gia, mặc dù là mùa đông nhưng trong tay vẫn phe phẩy quạt giấy.

      Lại nhìn bên trái đại đường, bày cái ghế dài, ngồi ghế là nam tử trung niên phúc hậu, thân tơ lụa, hai vành mắt thâm đen. Phía sau còn có gã sai vặt và nhủ mẫu, nhủ mẫu kia ai khác chính là Thái bà tử.

      đợi huyện thái gia mở miệng, Hải bá chạy tới trước mặt nam tử trung niên: “A Đông, ngươi có chuyện gì hài lòng cứ tìm ta , như thế nào lại náo loạn đến tận nơi đây. Nếu người trong phủ biết làm thế nào.”

      “A Hải, đây là chuyện lớn, là mạng người, đương nhiên phải lên huyện nha mới theo lẽ công bằng mà xử lý cho ta, cho nương tử của ta cái công đạo, cho dù trong phủ biết, cũng thể gì hơn.” Nguyên lai đây là Vương Đông, trước kia chỉ nghe thấy thanh, hôm nay mới gặp được người thực.

      Hải bá còn muốn gì nữa, Thái bà tử phía sau Vương Đông kêu lên: “Phụ nhân này ở tại tòa nhà mà ngươi trông coi, tại nàng hại phu nhân của ta, ngươi cũng đừng mơ tưởng thóa khỏi liên can. Phu nhân nhà ta mà có mệnh hệ gì, ta cho các ngươi đền mạng.” xong nhìn thấy Thủy U Hàn tránh ở phía sau Hải bá, bà ta nhào đầu về phía trước, muốn liều mạng với Thủy U Hàn. Hải bá đương nhiên thể để cho bà ta thực được, hai nhà liền xé rách mặt tại chỗ này.

      “Im lặng, muốn làm thành bộ dáng gì nữa.” Quan huyện phía vỗ bàn, mở miệng .

      Thái bà tử vẫn chịu bỏ qua, miệng còn hùng hùng hổ hổ, Vương Đông liếc mắt nhìn nàng cái, nàng mới từ từ trở về.

      Hải bá lúc này mới lui trở lại bên người Thủy U Hàn.

      “Phạm nhân Thủy thị đứng dưới kia, gặp quan phụ mẫu, như thế nào còn mau quỳ xuống.”

      “Ta đúng là Thủy thị, nhưng phải là phạm nhân, mà là đại thiếu phu nhân của Sở gia Hầu phủ ở kinh thành, vì bị bệnh nên mới đến nơi của phu nhân tịnh dưỡng. biết tại sao đại nhân lại cường bắt ta tới nha môn?”

      Thủy U Hàn lời vừa ra khỏi miệng, đại đường mảnh lặng ngắt như tờ. Hải bá cũng kinh ngạc quay đầu nhìn Thủy U Hàn.

      Quan huyện ràng cũng ngẩn ra, quay đầu nhìn Vương Đông. Vương Đông cũng dự đoán được Thủy U Hàn lại ra thân phận của bản thân. Thời điểm cáo trạng, chỉ Thủy U Hàn là nữ quyến bà con xa của Hải bá. Đây là ý kiến thống nhất của mọi người khi Lý quản tới đây. Tuy Lý quản , nhưng Vương Đông cũng hiểu được vị này ở trong phủ bị mất thế. Nghe ngôn hành ngày thường của nàng, chắc cũng là thiếp thất. nghĩ tới hôm nay nàng lại đem thân phận phô bày ra.

      Chuyện này thực có chút xấu hổ. Tuy rằng danh phận này là hữu danh vô thực, nhưng cách nghiêm túc, Hầu phủ vẫn chưa chính thức hưu thê. Vương Đông có chút chần chờ, nhưng khi nghĩ tới cảnh tượng thê thảm của thê tử Thái Tam nương, liền ngoan tâm, đứng lên chắp tay với quan huyện : “Thủy thị này phạm sai lầm, trong phủ muốn hưu nàng. người bị chồng ruồng bỏ lại dám lấy Hầu phủ ra làm tấm mộc, thỉnh đại nhân thep luật pháp nghiêm trị.”

      Thủy U Hàn hừ lạnh tiếng: “Nếu còn chưa hưu, ta đây vẫn là Hầu phủ đại thiếu phu nhân, nào có cái gì trái pháp luật.”

      Quan huyện cùng quân sư của ông trao đổi ánh mắt, sư gia lùn mập này liền đến bên người Đông thúc, thầm trận. Sư gia trở về bên người quan huyện, cúi đầu rỉ tai phen.

      Quan huyện gật gật đầu, lại vỗ bàn cái: “Vương tử phạm pháp, xử tội như thứ dân, cần biết ngươi là ai, nếu đên nơi này đều là phạm nhân, còn quỳ xuống đáp lời.”

      Thủy U Hàn cười : “Đại nhân, tiểu nữ đọc qua sách gì, nhưng luật pháp của triều đình cũng biết được chút ít. Nếu ta là phạm nhân, thỉnh đại nhân cho ta biết Thái thị kia bị hại ở nơi nào? Nếu sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Còn có người ở công đường này là ai?” Thủy U Hàn dùng ngón tay chỉ Vương Đông.

      Quan huyện còn chưa cái gì, sư gia ục ịch bên cạnh mở miệng trước: “Đương nhiên là nguyên cáo khổ chủ, Vương quản gia. Ngươi ngươi là Hầu gia đại thiếu phu nhân, như thế nào ngay cả Vương quản gia cũng nhận ra được. Có thể thấy được ngươi là người giả mạo.”

      Thủy U Hàn cười: “Nguyên lai quy củ ở nơi này đặc biệt, nguyên cáo cũng ra tòa, vậy thỉnh đại nhân cho ta chỗ ngồi, mới vừa rồi trông đại nhân có vẻ là người công chính nghiêm minh, gương sáng treo cao.”

      “Ngươi…” Sư gia thấy lời của mình bị Thủy U Hàn bỏ ngoài tai, nhất thời xấu hổ, mở cây quạt ra, mãnh liệt quạt vài cái. Thủy U Hàn nhìn thấy bộ dạng này của , cơ hồ là nhịn được cười.

      Quan huyện thấy Thủy U Hàn đối đáp tự nhiên, tựa hồ như chuẩn bị trước kỹ càng, lại nghĩ tới lời của sư gia vừa thuật lại…, điều Vương Đông hứa hẹn rất hấp dẫn, ông khỏi có chút do dự. Chức quan huyện này làm dễ, sau lưng lại có núi dựa, cướp đoạt tiền tài đều là muốn dùng cho việc thăng quan. Cho nên mới có chuyện quản trong Hầu phủ cũng có thể đến nơi để khoa tay múa chân.

      Quan huyện lại nhớ đến nương tử nhà mình mỗi khi cùng ông đến chuyện chức vị vô cùng hồ đồ, lập tức nheo mắt lại. Ông vừa muốn để Thủy U Hàn quỳ xuống, cũng thể làm cho Vương Đông đứng lên.

      “Sư gia, ngươi đem đơn kiện đọc lại cho vị phu nhân này nghe lần.”

      Sư gia theo lời, đem mẫu đơn bàn cầm lên, đọc lượt. Thủy U Hàn nghe cẩn thận, đống lớn từ ngữ hỗn loạn loanh quanh, đại ý là chỉ nương tử của Vương Đông Thái thị cùng Thủy U Hàn có hiềm khích riêng, Thái thị bất kể hiềm khích trước kia đến thăm Thủy U Hàn, Thủy U Hàn lại tặng cho nàng ta tổ yến có độc. Thái thị ăn tổ yến bị trúng độc, hấp hối. Bởi vậy đơn kiện này là kiện Thủy U Hàn độc hại mạng người. Nhân chứng là trưởng nữ của Vương gia Vương Lan Nhi cùng nhủ mẫu Thái ma ma, còn vật chứng là tổ yến có chứa độc.

      “Nhân chứng vật chứng đều có, Thủy thị ngươi còn mau nhận tội.” Quan huyện lại vỗ mộc bản cái.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Đối chất tại huyện nha (nhị).

      “Nhân chứng vật chứng đều có, Thủy thị ngươi còn mau nhận tội.” Quan huyện lại vỗ mộc bản cái.

      “Hồi đại nhân, cái gọi là nhân chứng lại là nữ nhi Vương gia, người là hạ nhân tâm phúc của Vương gia, đáng để tin. Cái gọi là vật chứng, từ khi ta ốm đau đến giờ chưa từng mua qua tổ yến. Vợ chồng Vương Đông muốn vô cớ mưu hại ta, thỉnh đại nhân tra xét.”

      Thủy U Hàn tới đây, bất đắc dĩ, mấy thứ này mà lại tính là chứng cớ gì a, cứ như vậy mà muốn định tội cho nàng, trừ phi huyện lão gia này thuộc phe của Vương Đông.

      Quan huyện trầm ngâm, Vương Đông kiên nhẫn, trực tiếp đến bên người sư gia, hạ giọng mấy câu. Khuôn mặt sư gia nhất thời lóe sáng, tức khắc xoay người hướng quan huyện thầm hồi, Quan huyện nghe xong, quét mặt liếc nhìn Vương Đông cái, Vương Đông vuốt cằm.

      Thủy U Hàn tựa hồ cảm thấy có gió lạnh từ người quan huyện thổi qua, nhất thời tự chủ rùng mình cái.

      Quan huyện lúc này lại vỗ mộc bản cái: “Người đàn bà đanh đá kia, còn hoa ngôn xảo ngữ, xem ra dùng đại hình, ngươi chịu nhận tội. Người đâu, đem ra ngoài, đánh bốn mươi đại bản.”

      Hải bá ở bên tựa hồ thể tin được, run rẩy ngón tay chỉ vào Vương Đông: “A Đông, ngươi tại sao lại có thể làm chuyện như vậy, chẳng lẽ ngươi quên mất lão thái gia năm đó dạy chúng ta làm người như thế nào? Ngươi còn nhớ hay ngươi là quản của Hầu phủ? ra ngươi là người bất nghĩa như vậy, đến hôm nay ta mới biết ngươi.”

      Vương Đông trầm nhìn Hải bá: “A Hải, chuyện này cùng ngươi quan hệ, ngươi cần xen vào.Có chuyện gì, ta tự nhiên chịu trách nhiệm, liên lụy đến ngươi. Ngươi còn thêm gì nữa, nhiều năm giao tình của chúng ta coi như xong.”

      “Giao tình, nếu ngươi còn nhớ đến giao tình của chúng ta, hôm nay làm chuyện như vậy, Ta và ngươi hôm nay liền ân đoạn nghĩa tuyệt.”

      Vương Đông cười lạnh tiếng: “Tùy ngươi.”

      Hai nha dịch bên cạnh xách Thủy U Hàn lên. Thủy U Hàn xem điệu bộ này, chắc chắn phân phải trái rồi, bằng buông tay.

      “Đông thúc, ngươi chẳng lẽ muốn cho thê tử ngươi hồi phục?”

      Vương Đông vừa nghe, vội vàng ngăn hai nha dịch lại: “Ngươi cái gì, ngươi có giải dược? Ở đâu, ngươi nhanh cho ta biết.”

      “Vạn vật tương sinh tương khắc, có thuốc độc, dĩ nhiên có giải dược. Bất quá , Thái thị phải đến nơi này để ta xem xem, mới có thể xác định cần loại giải dược nào.”

      Vương Đông trầm ngâm lúc lâu, cuối cùng dậm chân cái: “Được rồi, ta liền để cho nương tử của ta đến chuyến, nếu ngươi đến lúc đó lấy ra giải dược, tội càng thêm tội, đại nhân nhất định phạt nặng ngươi.” Quan huyên nghe vậy gật đầu.
      Hai nha dịch muốn bắt Thủy U Hàn thấy tình hình này cũng lui xuống. Vương Đông bên phái người thỉnh Thái thị.

      Hai khắc sau, phía ngoài đại đường xuất cổ kiệu . Cỗ kiệu dừng lại, tiểu nha đầu ngồi bên trong nhấc rèm lên, cùng với phụ nhân bên trong bước ra.

      Thủy U Hàn nhận ra được tiểu nha đầu này chính là Vương Lan Nhi, mà phụ nhân kia lại che diện mạo, xem thân hình có vẻ rất quen.

      Lúc này Vương Đông mới đón nhận phụ nhân kia, thấp giọng an ủi: “Nương tử, có đỡ hơn ? Thủy thị kia thuốc này có giải dược, nương tử ăn được rồi tốt.”
      vậy chăng, lão gia? Vậy người còn mau kêu nàng đem giải dược giao ra đây.” Nguyên lai là Thái thị.

      Vương Đông nghe xong, liền với Thủy U Hàn: “Thủy thị, ngươi mau giao giải dược ra, ta liền hướng đại nhân cầu tình cho ngươi, đối với ngươi khoan hồng mà xử lý.”
      “Vương gia phu nhân như thế nào lại che mặt, để cho ta nhìn chút. Nếu nhìn làm sao biết dùng giải dược gì?”

      Vương Đông có chút do dự: “Nương tử, nàng xem…”

      “Muốn xem liền để cho nàng xem, chờ ta tốt lên, để cho nàng đẹp mặt.” Thái thị hung tợn , lập tức tháo xuống khăn che mặt.

      Đại đường mảng thanh thán phục vang lên.

      “Ai nha!” Thủy U Hàn chuẩn bị tư tưởng, vừa thấy mới chấn động. Mấy ngày trước còn là phụ nhân phong vận xinh đẹp, như thế nào mà mới mấy ngày đầu bạc răng rụng, tựa như lão bà tám mươi.

      Thủy U Hàn giống như rơi vào hầm băng, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, người hạ độc là ai, lại có tâm tư ác độc đến nhường ấy!

      mau, giải dược ở nơi nào?” Thái thị đến gần từng bước ép hỏi, có lẽ là vì nguyên nhân sốt ruột, hai má tái nhợt trở nên ửng hồng.

      “Vương gia phu nhân, chất độc này ta thấy. Chẳng qua giải dược này…” Thủy U Hàn có ý dừng lại chút.

      “Giải dược ở đâu, ngươi mau, ta bóp chết ngươi.” Thái thị vươn hai tay, làm bộ hướng Thủy U Hàn chộp tới.

      Thủy U Hàn nhanh chóng lui hai bước, giả vờ bộ dáng bị dọa mất hồn: “Vương gia phu nhân, độc của ngươi tại còn có thể chữa khỏi. Giải dược kia, chỉ có người là có.”

      Thái thị đảo tròn mắt nhìn chằm chằm Thủy U Hàn.

      “Vương phu nhân, ngươi so với ta phải càng ràng hơn sao? Chính là người đưa tổ yến cho ngươi. Chỉ có nàng mới có giải dược, ngươi bây giờ nhanh tìm nàng, có lẽ còn kịp. Qua thêm mười ngày nữa, là thần tiên cũng thể nào cứu được ngươi.”
      Thái thị nghe xong liền khẩn trương, chuyển hướng sang Vương Đông: “Lão gia,…..Nhanh lấy giải dược,……Dắt ngựa, chúng ta lập tức kinh thành……tìm con tiện nhân kia….giải dược.”

      Thái thị quýnh lên, thở hổn hển, tiếng đứt quảng.

      Vương Đông cũng gấp: “Nương tử đừng vội, chậm chút, ngươi muốn tìm ai?”

      “Nàng…..Hầu phủ, là….nàng, lão gia, nhanh kinh thành………tìm…………trong phủ……..”
      Lời còn chưa hết, trong miệng Thái thị phun ra búng máu, mềm oặt ngã vào lòng Vương Đông, run rẩy vài cái, sau đó thêm tiếng nào.
      Người khám nghiệm tử thi được triệu đến, xoay người xem xét chút, lắc đầu lui xuống.

      Vương Đông ôm lấy Thái thị, liên thanh gọi: “Nương tử….Nương tử….” Rồi hướng gã sai vặt phía sau phân phó: “Nhanh kêu đại phu!”

      Thái bà tử, Lan Nhi cũng đều chạy tới, đại đường nhất thời loạn thành đoàn.
      lúc sau, lão giả tay cầm hòm thuốc được gã sai vặt dẫn tiến vào. Lão giả bắt lấy cổ tay Thái thị, lại tra xét hơi thở của nàng, rồi dùng ngón tay dính lấy chút vết máu bên miệng Thái thị, đưa lên mũi ngửi ngửi.

      Sau đó lão giả đứng dậy, cùng với người khám nghiệm tử thi vài câu, cuối cùng mới lên tiếng: “Vị phu nhân này chết, là bị trúng độc thạch tín, phỏng chừng độc này được hạ vào lúc ăn điểm tâm trước khi đến đây, chẳng biết tại sao thời gian phác tán lại kéo dài đến bây giờ. Kỳ quái, kỳ quái.”
      --- ------ ------ ------ ------
      Review chương 26: đêm trong tù.

      ... ....Nếu như là công bằng xử án, có Hải bá vì mình làm chứng, chính mình căn bản thể mua tổ yến, hoặc là mua độc dược, vật chứng Vương Đông đưa ra liền có hiệu quả. Về phần hai nhân chứng, đều là người nhà của , để họ cái gì họ phải cái đó, lời của các nàng căn bản là đáng tin cậy. Về phần Thái thị như thế nào trúng độc, sau đó lại ăn thạch tín, căn bản liên quan đến mình.

      Nhưng tình huống hôm nay, Vương Đông xem ra mua chuộc được quan huyện, chính là muốn mạng của mình.... ...... ...

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: đêm trong tù.

      Thái thị ở huyện nha đột tử, Vương Đông cực kỳ bi thương, công đường bỗng chốc biến thành linh đường. Cuối cùng quan huyện và sư gia nhìn nổi nữa mới khuyên nhủ, Vương Đông dừng lại thanh bi thương. giữ chặt tay áo quan huyện, ông ta phải vì mà chủ trì công đạo. Quan huyện gật đầu làm cho yên tâm, Vương Đông thấy thế mới bế xác của Thái thị về nhà. Trước khi còn quên câu: “Đại nhân, Thủy thị cùng với cái chết của nương tử ta thoát khỏi can hệ, thỉnh đại nhân khảo vấn.”

      Thủy U Hàn buồn bực: “Đại nhân, lời của lão lang trung vừa rồi người cũng nghe , nên làm cho ràng. Thái thị là do buổi sáng ăn phải thạch tín nên mới bỏ mạng. Đây hiển nhiên là chuyện trong nhà Vương Đông, cùng ta có can hệ gì?” Lại quay đầu giận dữ mắng mỏ Vương Đông: “Ta và ngươi xưa nay oán thù, ngươi vì sao ba phen bốn bận vu hãm ta?”

      Vương Đông hừ lạnh tiếng: “Có phai vu hãm ngươi hay , đến lượt ngươi , còn phải nghe đại nhân phán quyết. Thê tử ta chết, đương nhiên ngươi phải đền mạng.” xong lại lạnh lùng nhìn quan huyện: “Nếu đại nhân có thể theo lẽ công bằng phán xử, những lời ta cùng sư gia vừa rồi còn có thể tăng lên gấp bội.”

      Thủy U Hàn nhìn gương mặt tròn tròn của sư gia phát sáng lòe lòe, đôi mắt quan huyện cũng lóe lên tinh quang, lại nhìn nha dịch chung quanh mặt đều đổi sắc. “Hồng đồng trong huyện nha đều có người tốt.” Thủy U Hàn lập tức nhớ đến lời kịch này trong vở Tô Tam khởi giải.

      đợi Thủy U Hàn thêm gì nữa, quan huyện hạ lệnh giải nàng vào đại lao. Lập tức có hai nha dịch xách Thủy U Hàn , Thủy U Hàn thẳng sống lưng : “Lấy tay của các ngươi ra, nãi nãi ta tự mình có thể .” Hai nha dịch bị khí thế của Thủy U Hàn trấn trụ. Hải bá nhanh chạy lại đưa gì đó cho bọn họ. Có chút tiền, bọn họ cũng nguyện làm người xấu, cũng làm khó xử Thủy U Hàn.

      Thủy U Hàn bị đưa đến phòng giam dành cho nữ, đến cửa, bọn nha dịch giao Thủy U Hàn cho bà tử, khai báo hai câu rồi ly khai. Hải bá lại lấy bạc ra chuẩn bị cho bà tử kia.

      ngày này, đủ loại biến cố, Hải bá ngược lại càng có vẻ trấn định. Nhớ tới dù sao cũng từng ra chiến trường, từng trãi qua biến cố.

      “Hải bá, hôm nay ít nhiều nhờ có ngươi ở đây chiếu khán, nếu ta chỉ biết ăn thiệt.”

      “Phu nhân lại thế, là ta chiếu cố tốt cho phu nhân mới xảy ra chuyện như vậy.”

      “Hải bá, tổ yến độc này, ngươi có tin tưởng là ta làm ?”

      Hải bá vội vàng lắc đầu: “Điều này làm sao có thể, phu nhân luôn ở trong nhà xuất môn, làm sao có thrể mua tổ yến, lại còn hạ độc? Ta vì phu nhân làm chứng, để người khác oan uổng phu nhân.”

      Thủy U Hàn cười cười: “Hải bá, ta đương nhiên tin tưởng ngươi. Chỉ là, biểu của quan huyện hôm nay ngươi cũng thấy đấy. là quan huyện thẩm án, bằng là Đông thúc trực tiếp phán quyết ta tội chết. Hải bá, ngươi cùng Đông thúc nhiều năm giao tình, có biết vì sao lại muốn đưa ta vào chỗ chết?”

      Hải bá có chút bất đắc dĩ, cũng có chút hoanh mang: “Phu nhân, a Đông vốn là người vô cùng tốt. Chỉ là quá nặng tình, đối với nương tử này quá xem nặng.”

      Bà tử bên cạnh cầm tiền, bình tĩnh chờ Hải bá cùng Thủy U Hàn chuyện, lúc này có chút kiên nhẫn. Quơ quơ chìa khoa trong tay, thúc giục Thủy U Hàn. Hải bá đành phải rời , Thủy U Hàn theo bà tử về phòng giam nữ.

      Tiến vào nhà tù, đập vào mặt là cỗ mùi hôi. Nhà tù xây bằng đá tảng, dùng hàng rào gỗ ngăn cách thành từng phòng giam. Chỉ có đỉnh lối cửa sổ , hé ra chút ánh sáng. Thủy U Hàn nhất thời thích ứng được, nghiêng ngã lảo đảo theo phía sau bà tử. đến cái cửa lao, bà tử lấy chìa khóa mở cửa, đẩy Thủy U Hàn vào trong, sau đó liền khóa cửa rời .

      Gian phòng này trống rỗng, trừ chút cỏ khô ở góc phòng còn gì cả, cũng có những phạm nhân khác. Đây là đãi ngộ phòng đơn người a, Thủy U Hàn tự giễu, từng bước đến đám cỏ, chợt nghe phía đó có động tĩnh , mấy con chuột đen trong đống cỏ chạy ra, túa khắp nơi tìm chỗ trốn. Nguyên lai còn có lão thử (con chuột) làm bạn, Thủy U Hàn cười khổ.

      Đến trình độ này, Thủy U Hàn cũng gắng gượng nữa, ngồi xổm xuống đem đống cỏ sửa sang lại rồi an vị đó.

      Hồi tưởng lại hết thảy chuyện phát sinh trong hôm nay, Thủy U Hàn cảm thấy sương mù mờ mịt. Nàng vốn tưởng Thái thị là bị người trong phủ thu mua, nên mới cố ý hãm hãi nàng. Nhưng thấy bộ dạng của Thái thị nàng cảm thấy điều này có khả năng. Thái thị phải là người thông minh, lại còn thích chiếm món lời , nàng tuyệt đối là người ích kỷ, bao giờ tự hủy bản thân để hãm hại người khác. Sau đó nàng lại cùng Thái thị đối thoại, có thể suy đoán ra Thái thị kinh thành được tặng quà, có thể là tổ yến độc, Thái thị ăn sau đó mới biến thành bộ dáng kia. Sau đó liền biết thời biết thế vu hãm nàng? Thái thị kia sao tìm người tặng tổ yến mà tính toán? Ngược lại trước hết muốn ngụm cắn chết Thủy U Hàn? Hoặc giả người đưa tổ yến là người nàng ta thể trêu vào? Hay người thu mua nàng vu hãm Thủy U Hàn cũng với người hạ độc phải cùng người? Nàng ta nghĩ trước hết giải quyết chuyện Thủy U Hàn sau đó lên kinh thành bên tranh công lĩnh thưởng, bên tìm người hạ độc tính sổ? Sau đó lại nghe Thủy U Hàn chỉ còn mười ngày để giải độc mới bối rối muốn lập tức kinh thành?

      Cảm thấy có chút thông, Thủy U Hàn xoa xoa thái dương, tạm thời đem chuyện này để xuống, vậy còn chuyện thạch tín là như thế nào nữa? Chuyện này đơn giản hơn nhiều, hẳn là người bên cạnh Thái thị hạ thủ. Như vậy người này là muốn mượn thời điểm Thái thị trúng độc vụng trộm hạ thạch tín để lấy tính mạng của nàng, muốn để cho thần biết quỷ hay, đều đổ lên độc của tổ yến, để người khác chịu tội thay nàng? Chỉ là nghĩ tới thạch tín cùng chất độc ban đầu tương khắc nên thời gian phác tán bị lùi lại, Thái thị trực tiếp chết ở công đường, bị người khám nghiệm tử thi nhìn ràng nguyên nhân cái chết.

      Thái thị, Thái thị, mỗi lần có liên quan đến người này đều có chuyện tốt, Thủy U Hàn buồn bực. phải, nàng còn quên mất hai người, chính là nhân chứng, Thái bà tử cùng Vương Lan Nhi nhất định là dối. Như vậy Vương Đông kia, là bị dối nên mê muội đầu óc, hay là cùng là người đồng mưu trong đó?

      Vương Đông này làm việc cũng quá lý, bất quá đối với nương tử quả sai. kiện tổ yến độc ràng lời dối vô căn cứ, vậy mà cũng tin, chẳng lẽ tình làm cho con người ta trở nên ngu ngốc?

      Thủy U Hàn cười lạnh, kỳ còn hai khả năng. Thứ nhất Vương Đông biết ràng đây là dối, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng, bởi vì tính mạng của Thủy U Hàn trong mắt chỉ như là con kiến, chỉ để đổi lại nụ cười mỹ nhân, bất quá chi cho quan huyện chút tiền là được rồi. Thứ hai chính là Vương Đông cùng Thái thị cá mè lứa, hai người đều bị thu mua, phối hợp nhau diễn xuất để hãm hại nàng. Đáng tiếc, cuối cùng lại bị người ta lợi dụng. Thái thị bỏ mạng. Bọ ngựa rình ve, hoàng tước tại hậu?

      Nghĩ nhiều như vậy làm cái gì. Nếu như là công bằng xử án, có Hải bá vì mình làm chứng, chính mình căn bản thể mua tổ yến, hoặc là mua độc dược, vật chứng Vương Đông đưa ra liền có hiệu quả. Về phần hai nhân chứng, đều là người nhà của , để họ cái gì họ phải cái đó, lời của các nàng căn bản là đáng tin cậy. Về phần Thái thị như thế nào trúng độc, sau đó lại ăn thạch tín, căn bản liên quan đến mình.

      Nhưng tình huống hôm nay, Vương Đông xem ra mua chuộc được quan huyện, chính là muốn mạng của mình.

      Bất tri bất giác sắc trời đen lại, ngày đường xa như vậy, lại lao tâm lao lực, Thủy U Hàn cảm thấy đói bụng rồi. Nghĩ đến bà tử kia chắc đưa cơm cho mình, cũng có đánh chửi mình, hẳn là công lao mấy khối bạc của Hải bá. Thủy U Hàn sờ sờ ngực thấy có mấy khối bạc vụn, hôm nay có Hải bá nên bạc của nàng cũng chi ra. Nàng thân phận là tù nhân, nếu để người ta biết trong tay có tiền , chỉ sợ là bị họ tính kế lấy , chút bạc này vẫn là nên lưu trữ có lẽ còn có thể dùng lúc khẩn cấp.

      Sờ sờ thấy mấy khối bạc thô ráp, lại còn có bao mềm mềm. Thủy U Hàn nhớ tới nàng buổi sáng bỏ bao điểm tâm trong người. Vừa vặn lúc này đói bụng. Điểm tâm có chút khô, Thủy U Hàn nhìn thấy bát nước thô sứ ngoài cửa lao, bên trong có nước, nàng vươn tay ra lấy, lại nghĩ đến đám chuột vừa rồi, bàn tay đưa ra nửa liền rụt về. Thủy U Hàn chậm rãi ăn mấy khối điểm tâm, đem phần còn dư bao kín lại, rồi thả vào trong lòng.

      Trời ngày càng tối, bên ngoài nghe tiếng gõ báo canh ba. Toàn bộ nhà tù rơi vào mãnh hắc ám cùng tĩnh mịch. Thủy U Hàn lúc này mới nhận ra nàng là tù nhân duy nhất của nhà tù này, lúc này nàng mong bên cạnh còn có những phạm nhân khác, chẳng sợ các nàng hội lại ma cũ bắt nạt ma mới, làm khó chính mình, chỉ mong có chút thanh để làm bạn, vẫn tốt hơn là mình người.

      lúc sau, khắp nhà lao vang lên thanh tách tách, sau đó lại nghe xèo xèo xèo mấy tiếng, trong bóng đem ra chút lục quang, đèn được thắp sáng lên. Vốn thân thể lạnh run của Thủy U Hàn đột nhiên trở nên cứng ngắc. Hàn toàn hắc ám cùng tĩnh mịch là tốt rồi, nàng cần ánh sáng mờ ảo như vậy làm bạn, Thủy U Hàn trong lòng lại nghĩ đến những chuyện rùng rợn.

      Mặc dù có chút buồn ngủ, nhưng nàng vẫn kéo căng tinh thần, dám ngủ, sợ lúc ngủ đám chuột chạy đến bên người mình.

      Thủy U Hàn đêm ngủ, chỉ nhìn lên cửa sổ lớn bằng lòng bàn tay mái nhà, ngắm bầu trời đầy sao, thẳng đến khi có ánh mặt trời thẳng chiếu vào gian phòng.
      Chợt nghe cửa lớn bên ngoài nhà tù vang lên.

      “Âu Dương đại phu, người đến cũng sớm a. Để ta mở cửa cho người. Tiểu tứ nhà ta chân đau nhiều năm như vậy, nhờ có đại phu giờ có thể lại, chừng hai năm nữa là có thể cưới vợ.”

      “Phạm nương khách khí, đó là do lão Bình nhà ngươi làm việc thiện tích đức, tại phúc được báo đáp người hậu bối. Ta đây chỉ là góp chút sức lực non nớt thôi.”

      “Ai u, Âu Dương đại phu, người là khiêm tốn. Người theo ta, trong lao này chỉ có mình Thủy phu nhân, hẳn là chịu ủy khuất gì.

      “Làm phiền Phạm nương rồi, về sau có việc cứ tìm ta là được.”

      Thủy U Hàn nghe được giọng trầm thấp dễ nghe nọ, giống như nghe được thứ nhạc tuyệt vời nhất thế giới. Thân thể tự nhiên nghe theo sai khiến, đôi chân tê cứng đột nhiên đứng lên, bổ nhào về phía cửa lao, nàng nhìn chăm chăm về hướng phát ra thanh.

      Ánh mặt trời ôn nhu khung cửa sổ mang đến đạo quang mang, nhìn thấy gương mặt quen thuộc xuyên qua vầng sáng, chầm chậm di chuyển đến trước mặt nàng. Vẫn là nụ cười làm ấm lòng người, vẫn là thanh khiến người ta bất giác an tâm đó. Từ lúc sáng sớm hôm qua lúc tiễn kỳ nhi , rồi đến công đường bị vu oan, sau đó lại đến nơi như địa ngục này cùng lão thử làm bạn, Thủy U Hàn giọt nước mắt cũng rơi. Ở trước mặt nhủ mẫu cùng tiểu Hồng, nàng muốn để cho các nàng thay nàng lo lắng. Tại công đường nàng muốn để đám người quỷ quái kia thấy mình yếu thế. Nhưng khi thấy người này xuất trước mặt mình, Thủy U Hàn nhịn được nữa, nước mắt như châu sa ào ào rơi xuống, chỉ hồi gương mặt nhắn ướt đẫm,…..làm ướt cả chiếc khăn trắng thuần phảng phất mùi hương thảo dược.

      “Tiểu Hàn, đừng sợ, huynh ở đây.”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: Chân tướng ràng.

      Thủy U Hàn thấy bản thân luống cuống nên có chút thẹn thùng, nhưng vẫn nhịn được nhàng nức nở. Chẳng biết từ lúc nào cửa lao bị mở ra, bà tử trông coi cũng lui ra ngoài.

      “Tiểu Hàn, có đói bụng , ăn ít cháo nóng .”

      Thủy U Hàn cảm thấy người đột nhiên ấm áp, nguyên lai là Âu Dương choàng lên cho nàng kiện áo lông hồ ly. Nàng nâng tay muốn lau nước mắt, lại phát ra tay mình vẫn cầm chặt tay Âu Dương, nhất thời cảm thấy có chút ngượng ngùng, buông tay.

      Âu Dương dẫn Thủy U Hàn đến cái bàn lối vào phòng giam, lấy ống tay áo xoa xoa băng ghế, xong mới đỡ Thủy U Hàn ngồi xuống.

      bàn có hộp đựng thức ăn, Âu Dương mở ra lấy chén cháo gà nấu dưa chua, đĩa rau trộn, còn có hai món điểm tâm nữa.

      “Âu Dương đại ca, Kỳ nhi, còn có nhủ mẫu các nàng có tốt ?”

      Ghế đẩu dài chỉ có mình nàng ngồi, Thủy U Hàn lôi kéo ống tay áo Âu Dương, chờ ngồi xuống liền khẩn cấp hỏi.

      “Kỳ nhi tốt lắm, theo nhủ mẫu và tiểu Hồng ở nhà của huynh, muội cứ yên tâm. Đừng vội chuyện, ăn chút gì .” xong đem thìa đưa tới tay Tủy U Hàn.

      Thủy U Hàn đêm qua chỉ ăn mấy khối điểm tâm đỡ đói, bây giờ nghe đến Kỳ nhi cùng mọi người có việc gì, khẩu vị cũng tốt lên, khách khí nữa. Những món này đều là ngày thường Thủy U Hàn thích ăn, ăn vào miệng lập tức liền xác định là nhủ mẫu làm, lại càng thêm an tâm.

      Thủy U Hàn ăn xong, ngồi nhìn Âu Dương đem bát đũa thu thập vào trong hộp cơm.

      “Âu Dương đại ca,….” Trong lòng Thủy U Hàn có ngàn vạn điều muốn , biết phải từ đâu.

      “Tiểu Hàn, muội chịu khổ rồi. Huynh tối hôm qua mới về tới nhà. Chuyện xảy ra đều nghe nhủ mẫu lại. Huynh phái người đến nha môn, còn có nơi của Vương quản tìm hiểu. Tiểu Hàn yên tâm, huynh để cho muội phải chịu ủy khuất.”

      “Đại ca, chuyện này vốn có liên quan đến muội. Nhân chứng mà Vương Đông đưa ra căn bản thể đáng tin, là bọn họ cố ý muốn vu hãm muội. Mà nguyên nhân khiến họ muốn vu hãm muội, có liên quan đến thân phận của muội. Sở gia Hầu phủ ở kinh thành huynh có biết ?”

      Âu Dương gật đầu: “Là chủ nhân tử của Vương Đông cùng Hải bá, nơi đây chính là nguyên quán của Hầu gia phu nhân.”

      Thủy U Hàn tiếp tục : “ tại muội cũng giấu diếm đại ca nữa, muội vốn là vợ cả của đại thiếu gia Hầu gia – Sở Hi. Sở Hi trước đó có người trong lòng, bởi vì hôn ước nên mới cưới muội. Muội quá môn được ba tháng, liền bị hãm hại, sau đó Sở Hi liền cưới người trong lòng của là thiên kim thừa tướng. Hầu gia phu nhân mặt ngoài an bài muội ở nơi này dưỡng bệnh, thực tế là chê muội ở trong phủ chướng mắt. Muội ở lại đây tầm nửa năm, trong phủ cho muội từ thư.”

      Thủy U Hàn nhìn đôi mày của Âu Dương cau chặt, thở dài vẫn tiếp tục : “Chuyện muội bị hãm hại lần đó biết là người nào hạ thủ. Thái thị lần này Hầu phủ, trở về mới xảy ra chuyện. Cho nên muội hoài nghi trong phủ có người mua chuộc nàng để nàng hãm hại muội.”

      Sau đó, Thủy U Hàn đem ý nghĩ của bản thân tối qua ra phân tích ràng, lựa chọn những điều trọng yếu với Âu Dương lần.

      Âu Dương yên lặng nghe xong liền : “Xem ra đây là vụ án giết người bằng độc.”
      “Đại ca rất đúng. Nhưng vụ án giết người bằng độc này nhất định còn có liên quan đến gia của Vương lão bản. Có thể đơn giản cũng có thể đơn giản, chúng ta hoàn toàn cần để ý đến Thái thị như thế nào lại trúng độc lần thứ hai, cũng cần quản nàng lần đầu tiên như thế nào bị trúng độc. Chúng ta chỉ cần chứng minh tổ yến độc phải do muội đưa là được. Nhủ mẫu cũng tiểu Hồng, còn có Hải bá cũng có thể làm chứng cho muội. Nhưng nhủ mẫu cùng tiểu Hồng là người của muội, các nàng cùng với Lan Nhi và Thái bà tử kia giống nhau, thể làm chứng cứ đáng tin. Hải bá chính là nhân chứng trọng yếu. Muội quan sát cách làm người của Hải bá, thấy ông ấy nhất định là người ăn ngay .

      “Ân, mọi người trong Vương gia thôn đều Hải bá là người ăn ngay thẳng, hôm qua ông ấy công đường cùng Vương Đông lật mặt, hẳn là có thể làm chứng cho muội.”

      “Còn có chuyện, muội cảm thấy kỳ quái, biết cùng án tử này có liên quan với nhau .” Thủy U Hàn đem chuyện hai cái bao vải Thái thị đưa cho mình cùng Âu Dương, sau đó : “Hai cái bao kia muội cảm thấy thích hợp, nên để cho tiểu Hồng chôn .Vốn định để cho đại ca giúp đỡ nhìn cái xem có vấn đề gì . Đáng tiếc….”

      “Huynh mấy ngày trước đúng dịp ở trấn .”

      Thủy U Hàn nhìn Âu Dương chút: “Đại ca, chuyện mấu chốt bây giờ là quan huyện ràng bị Vương Đông mua chuộc. Bọn họ tính hồ đồ phán đoán, đưa muội vào chỗ chết. Đại ca, Vương Đông dựa vào thế lực của Hầu phủ, biết là hứa cho quan huyện chỗ tốt gì. Cho nên đại ca nhất đinh phải cân nhắc, cần vì cứu muội, ngược lại liên lụy chính mình. Muội có thế nào cũng sao, chỉ sợ qua nổi phiên tòa này, muội chỉ mong đại ca giúp việc: giúp muội chiếu cố Kỳ nhi, nhủ mẫu cùng tiểu Hồng. Như vậy muội có chết cũng nhắm mắt.”

      “Lại hồ đồ cái gì. Đại ca mặc dù có quan tước trong người, nhưng cũng có xuất thân là cử nhân. Tổ tiên nhà huynh nhiều thế hệ làm nghề y, dám tri giao khắp thiên hạ, nhưng trong quận Bột Hải này, vẫn chưa có người nào có thể ức hiếp chúng ta. Nếu người của Hầu phủ có đến đây, cũng thể vô cớ gây với chúng ta. Lần này huynh trở về, vừa vặn mang theo người, có ở đó, quan huyện kia tuyệt đối dám ăn hối lộ trái pháp luật.”

      “Là như thế sao. Vậy tốt quá.”

      Thủy U Hàn cùng Âu Dương thương lượng hồi, bởi vì Âu Dương còn có nhiều chuyện muốn làm, đành phải đứng dậy rời , trước khi còn dặn Thủy U Hàn tự mình cẩn thận, an tâm chờ.

      Thủy U Hàn gật đầu, nhìn theo hướng Âu Dương rời .

      Buổi chiều quả nhiên có hai nha dịch đến dắt Thủy U Hàn , là huyện thái gia muốn mở đường thẩm án.

      Thủy U Hàn theo hai nha dịch tiến vào huyện nha, sau đó liền lắp bắp kinh hãi. Ngày hôm qua cửa huyện nha vắng lặng như tờ, hôm nay lại đầy ắp người. Nam nữ lão ấu xì xào bàn tán. Xem ra là bị cái chết của Thái thị kinh động rồi, dù sao tại địa phương như thế này, án tử quả việc oanh động. Hơn nữa huyện nha trong trong ngoài ngoài cùng ngày hôm qua dường như có chút bất đồng, ràng cho thấy được cẩn thận quét tước sửa sang.

      Thủy U Hàn lên công đường, chính giữa công đường vẫn là quan huyện cùng sư gia, xem ra còn ra vẻ tùy ý giống hôm qua, hai người còn có vẻ thần kinh rất căng thẳng, thỉnh thoảng liếc trộm về vị trí phía bên tay trái. Thủy U Hàn nương theo ánh mắt của họ nhìn lại, thấy ghế bành có công tử thiếu niên, thần thái thong dong, phía sau còn có hai gã sai vặt thanh tú. Đứng bên cạnh còn có Âu Dương cùng tiểu Hồng.

      Thấy Thủy U Hàn đến, Âu Dương hướng nàng gật đầu. Tiểu Hồng thấy Thủy U Hàn liền muốn chạy tới, làm cho Âu Dương phải ngăn phải ngăn lại. Thủy U Hàn thấy bọn họ mỉm cười, thầm ý bảo bản thân nàng đều rất tốt.

      Vương Đông hôm ngay được ngồi phía , sắc mặt trầm, thân áo dài Tố La, mang theo Thái bà tử cùng Vương Lan Nhi đứng bên công đường, Hải bá cũng mặt lạnh, đứng bên còn lại.

      Quan huyện nhìn thấy mọi người đều đến đông đủ, vỗ mộc bản cái, nha dịch hai bên hô tiếng thăng đường, bắt đầu thẩm án.

      Đầu tiên là sư gia đọc cáo trạng, sau đó nguyên cáo trình vật chứng lên, lại để cho hai nhân chứng bước ra.

      Thái bà tử cũng Vương Lan Nhi đều : “Buổi sáng ngày hai mươi mốt tháng chạp năm nay, phu nhân Thái thị Vương gia thôn thăm Thủy thị. Thủy thị cho Thái thị hai bao tổ yến, Thái thị về nhà ăn liên tiếp ba ngày liền phát bệnh. Đầu tiên là đau đầu chóng mặt, sau đó ngay cả răng cũng bắt đầu rụng, ba ngày sau lập tức già cả bốn mươi tuổi. Thái thị cảm thấy đúng, cầm tổ yến đến hiệu thuốc bắc kiểm tra thực hư. Lang trung bắt mạch tại tiệm thuốc nhận định tổ yến có độc, nhưng nghiệm ra là độc gì. Bởi vậy mới kiện Thủy thị tới công đường.”

      Sau đó quan huyện liền cho lang trung hiệu thuốc bắc làm chứng.

      “Quả có thấy Vương lão bản cùng nhủ mẫu Thái ma ma mang tổ yến đến hiệu thuốc bắc, trãi qua kiểm tra phát có độc, nhưng nhìn ra là loại độc gì. Mặt khác, tổ yến này là hàng nhất phẩm, giá trị xa xỉ, tại trấn của chúng ta có bán loại này.”

      Tiếp theo là nhân chứng của bị cáo cho khẩu cung.

      Hải bá: “Buổi sáng ngày hai mươi mốt tháng chạp, Thái thị cầm hai bao đồ cùng cuộn vải hoa đến bái kiến Thủy thị. Ta sợ Thủy phu nhân xảy ra chuyện nên liền đứng ở ngoài cửa. Những gì bên trong ta đều nghe hết rành mạch. Thái thị nàng từ trong kinh thành trở về, mang cho phu nhân hai bao đồ vật cùng vải dệt. Cuối cùng Thái thị để lại hai bao đồ cho Thủy thị, mang khối vải dệt. Thái thị xuất môn là do ta đưa , ta chỉ thấy trong tay Thái ma ma là cuộn vải , vật gì khác cũng có. Thủy thị có đưa tổ yến cho Thái thị…..”

      Sau đó là tiểu Hồng làm chứng, cùng với lời khai của Hải bá là nhất trí, còn thêm việc Thái thị vì tham khối vải dệt của Thủy U Hàn, cố ý đánh Vương Lan Nhi. Thủy U Hàn thấy Vương Lan Nhi đáng thương nên mới đem vải đưa cho Thái thị. Cuối cùng tiểu Hồng còn chỉ vào Vương Lan Nhi: “Lan Nhi, lúc ấy tiểu thư nhà ta thay ngươi cầu tình, còn xin cho ngươi được vào trong phòng rửa mặt chải đầu, là ta giúp ngươi búi lại tóc. Ngươi còn hâm mộ ta mạng tốt, tiểu thư nhà ta thiện tâm. Lương tâm ngươi bị chó ăn, thế mà còn vu hãm cho tiểu thư nhà ta!”

      Sau đó hai nha dịch trình lên vật chứng, thấy đúng là hai bao đồ vật mà mình cho tiểu Hồng đem chôn.

      Nha dịch hướng về phía trước bẩm báo: “Buổi sáng hôm nay, nhân chứng Hải bá cùng tiểu Hồng mang ta đến Vương gia thôn đào lên, chính là bao đồ mà lúc trước Thái thị đưa cho Thủy thị.”

      Âu Dương, người chứng nhận lang trung hiệu thuốc bắc tiến lên nghiệm xem, chứng đây là tổ yến bị vỡ cùng mốc meo.

      Án tử đến đây, ba người nguyên cáo biểu tình khác nhau, người vây xem xử án nghị luận, đều là chuyện gì xảy ra.

      Quan huyện ngồi bàn, đứng dậy đến bên người tiểu công tử hỏi: “Nguyên cáo, bị cáo bên nào cùng cho là mình đúng, công tử người xem nên phán đoán như thế nào.”
      Thiếu niên liền khinh thường nhìn lướt qua quan huyện: “Đây ràng là có người dối, vậy mà ngươi lại nhìn ra được, như vậy mà cũng làm quan à. Có chút điểm đó còn biết làm sao, còn mong ngươi có thể trị quốc an bang, vì vua phân ưu sao?”

      Quan huyện khổ thể , trán muốn toát mồ hôi hột, lại dám lau , thập phần chật vật. Mà sư gia hoạt bát của ông hôm nay cũng quắt lại như trái cà tím, được lời.

      Lúc này, Âu Dương về phía trước từng bước, hướng quan huyện chắp tay: “Đại nhân đừng vội, na vẫn còn nhân chứng chưa được hỏi qua. Chờ hỏi xong người này, chân tướng liền ràng.”

      Quan huyện nghe xong, như được đại xá “Âu Dương huynh cao kiến, vậy mau mời người này đến .”

      Thủy U Hàn cười trộm. Đến khi nhân chứng xuất , Thủy U Hàn cũng sững sốt, lại sao là con dâu Xuân Sinh? Thủy U Hàn khỏi quay đầu lại nhìn Âu Dương, thấy Âu Dương sắc mặt kiên định, nàng cũng để tâm xuống.

      Con dâu Xuân Sinh trước tiên vái chào quan huyện, sau đó : “Ngày hai mươi mốt tháng chạp, dân phụ đến nhà của Thủy phu nhân, sau đó gặp Thái thị tới bái phỏng. Dân phụ thấy ràng, Thái thị khi vào mang hai bao đồ vật. Dân phụ thấy Thủy phu nhân có khách, liền cáo từ ra về. Nhưng vừa ra khỏi cửa, lại nghĩ đến Thái thị từng cầm chày gỗ mang theo nô bộc đến hành hung nên….”

      đến đây, cả công đường liền muốn cười thành mảnh, Thủy U Hàn nghe được mọi người bàn tán, xem ra tổ hợp chày gỗ ba người này khá là nổi tiếng. Sắc mặt Vương Đông càng thêm trầm, Thái bà tử cùng Vương Lan Nhi đều cúi đầu, thấy sắc mặt.

      Chờ tiếng cười của mọi người dừng, con dâu Xuân Sinh mới tiếp: “Dân phụ lo lắng Thái thị gây bất lợi cho Thủy phu nhân. Nhà Thủy phu nhân ít người, thân thể lại mảnh mai, chỉ sợ ăn thiệt thòi của Thái thị. Dân phụ liền tránh ngoài cửa lớn, nghĩ nếu có chuyện gì, dân phụ có thể tìm người giúp đỡ. Đợi mất nửa ngày nhìn thấy Thái thị mang theo Thái bà tử cùng Vương Lan Nhi ra. Dân phụ thấy ràng trong lòng Thái bà tử còn ôm cuộn vải, Thái thị cùng Vương Lan Nhi đều tay . Các nàng thấy ta tránh ở bên cửa, còn tự nhiên chuyện.” tới chỗ này, con dâu Xuân Sinh lại ngừng chút.

      Thủy U Hàn nhớ lại, con dâu Xuân Sinh mỗi khi đến chỗ mấu chốt, tựa như thuyết thư tiên sinh, phải dừng lại chút như thói quen, ngờ đến công đường, nàng vẫn như thế. Quả nhiên chỉ có quan huyện, mà tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi câu phía sau, dân chúng vây quanh xem cũng an tĩnh lại.

      Con dâu Xuân Sinh thích thú tiếp tục : “Ta nghe được Thái thị với Thái bà tử:
      ‘Lần này chúng ta có chịu thiệt, lấy hai bao tô yến vỡ mốc meo vứt cho Thủy Thị. Thủy thị phát cũng chỉ cho là người tặng đồ có hảo tâm, sao có thể nghi đến chúng ta. Chúng ta ngược lại được hưởng dụng hai bao tổ yến kia. Đây là hàng thượng phẩm đứng đầu, tổ yến trong cung ăn bất quá cũng chỉ như vậy. Còn có cuộn vải này, nàng cũng ngoan ngoãn đưa cho chúng ta.”

      Sau đó Thái bà tử đáp lời: ‘Phu nhân thủ đoạn rất hay. Chỉ cần diễn xuất chút liền có thể lấy cuộn vải đem về. Đơn giản cấp cho Thủy thị kia hai bao đồ bỏ , nàng cũng biết cái gì.’

      Thái thị liền : ‘Ngươi làm sao hiểu được, lão gia nhà chúng ta thường giảng: trống rỗng khắc thực chi, kỳ thực trống rỗng chi. Nếu chỉ thấy có hai bao đồ, chỉ sợ nàng nghi ngờ. Dù sao cũng là người trong Hầu phủ ra tay, làm sao có thể keo kiệt được. Dù đem theo cuộn vải này, cuối cùng phải cũng rơi vào tay chúng ta sao.’

      Thái thị xong rồi hướng Vương Lan Nhi: ‘Ít nhiều gì cũng nhờ ngươi cùng ta diễn trò, dọa sợ Thủy thị kia. Nàng ta mềm lòng, muốn cứu ngươi, cũng biết là ngươi cam tâm tình nguyện theo ta diễn trò, hồ lộng nàng thôi.’

      ‘Ta tình nguyện vì phu nhân xuất lực. Phụ nhân vụng về như Thủy thị, chỉ xứng đáng để cho phu nhân vui đùa thôi.’ ”

      Con dâu Xuân sinh thuật lại xong, cả đại đường mãnh tĩnh lặng tiếng động, dân chúng bên ngoài đều minh bạch chuyện gì xảy ra. Còn có người to: “Ai u, nguyên lai là vì ham tiện nghi mà bị tổn thất nặng.”

      Cũng có người : “Thái thị này tính tình bá đạo, từng đem tiểu thiếp mang thai năm tháng sống khỏe mạnh đánh chết, thây hai mạng, cuối cùng dùng tiền để lấp liếm. Hôm nay quả nhiên bị báo ứng.”

      “Các ngươi câm mồm, được vu hãm thê tử ta!” Nguyên lai là Vương Đông, chỉ thấy gương mặt đỏ như muốn máu, tức giận chỉ vào đám người bên ngoài. Mọi người cũng bị bộ dạng của hù đến, nhất thời ai dám lên tiếng.

      Vương Đông lại chỉ về hướng con dâu Xuân Sinh: “Ngươi bậy, bất quá là muốn nịnh bợ Thủy thị. Ngươi nếu ngày đó nghe được chuyện này, thế nào lại lập tức cho Thủy U Hàn, còn chờ đến hôm nay lên công đường mới .”

      Con dâu Xuân sinh nhìn Vương Đông, lại nhìn mọi người, cuối cùng chuyển hướng đến Thủy U Hàn, cúi người thi lễ: “Phu nhân, ta xin lỗi người. Ngày hôm đó ta nghe xong những lời này, vốn nên lại với phu nhân. Nhưng nghĩ đến Thái thị là người rất bá đạo. Phu nhân nơi này lại có chỗ nương tựa, lần trước ăn khổ của nàng ta. Nếu ta đem chuyện này cho người, người cũng chỉ có thể ở nhà mà sinh hờn dỗi. Nếu nhìn được tức giận, lại cùng Thái thị tranh luận, cuối cùng cũng chịu thiệt. bằng ta cái gì cũng , phu nhân trong lòng cũng thư thái hơn chút.”

      Thủy U Hàn vốn cho rằng con dâu Xuân Sinh là người làm việc vô cùng hào sảng, thua gì nam tử. Hôm nay lại thấy nàng ra đạo lý này, lại càng nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

      “Nương tử Xuân Sinh ngươi làm đúng, ta thực cảm kích.”

      Chân tướng ràng, Vương Đông muốn bác bỏ cũng vô dụng.
      Last edited by a moderator: 7/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :