1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tu La chi sủng - Nhược Thủy Lưu Ly (Update 72/105 - Từ c69 vào VIP)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 45: Tề Tu bất đắc dĩ


      "Mình mặc kệ, mình nhất định phải !" Nam Cung Diệu tại giống như đứa trẻ ăn vạ, sống chết chịu thỏa hiệp.


      Cổ Ngạn phát vứt y ra, bắt đầu xắn tay áo, "Muốn đúng ? Trước đánh ngã mình rồi hẵng !"


      Nam Cung Diệu ưỡn sống lưng ra, cũng bắt đầu xắn tay áo, "Cậu nghĩ là mình sợ cậu hả!"


      Tề Hiền có chút đau đầu nhìn hai người, có chút biết gì, “Bây giờ phải là lúc đánh nhau. Cổ Ngạn, sao cả cậu cũng giỡn với cậu ta thế?” Nam Cung Diệu mặc dù thoạt nhìn ra hình ra dáng, nhưng có đôi khi thực khiến người ta hoài nghi thần kinh của y hơi có vấn đề, cho nên từ lâu thấy nhưng thể trách rồi, mà Cổ Ngạn mặc dù có khi cáu kỉnh phát hỏa, nhưng phần lớn vẫn là khốc khốc, sét đánh cũng động, thế nào bây giờ lại cũng góp vui theo rồi?


      Nhìn hai người bắt đầu giao đấu, Tề Hiền thở dài, đột nhiên có loại cảm giác cả hai đều nhờ cậy được.


      Chờ sau khi Tề Tu và Tề Bảo Bảo ngủ đẫy giấc, sắp đến trưa rồi. Hai người vừa xuống lầu liền nhìn thấy hai cỗ “thi thể” nằm thẳng cẳng, vừa nghe thấy tiếng bước chân, “thi thể” trong đó đột nhiên "xác chết vùng dậy", thoáng cái nhảy đến trước mặt Tề Tu, “Tề Tu, mình với cậu!”


      Tề Tu thoáng sửng sốt, đột nhiên lạnh lùng thốt ra câu, “Cậu bị hủy dung rồi!”


      Nam Cung Diệu bên khóe miệng bị rách, vành mắt bầm đen, mặt còn có vết trầy xước, xác thực là bị hủy dung!


      Kỳ quái là, Nam Cung Diệu nghe những lời này thế nhưng có phản ứng, vẫn kì kèo như cũ, “Tề Tu, mình xin cậu đó! Để mình !”


      Cổ Ngạn khỏi ngồi dậy nhìn về phía y, chân mày dần dần nhíu lại. hiểu ý của Nam Cung Diệu, y đột nhiên kiên trì như vậy, chỉ sợ chỉ là càn quấy!


      Ngược lại mặt Cổ Ngạn lại bị thương, chỉ là biết trong người có vết thương nào hay .


      Tề Hiền vẻ mặt như có điều suy nghĩ, hành vi của Nam Cung Diệu rất khả nghi, thậm chí ngay cả gương mặt y quan tâm nhất cũng quan tâm!


      Tầm mắt Tề Tu rơi lên mặt Nam Cung Diệu, đáy mắt mảnh thâm thúy, ai biết nghĩ gì. Nam Cung Diệu có chút được tự nhiên mở to mắt, kiên trì , “ chung mình nhất định phải , cậu cho mình , mình lén !"


      Tề Bảo Bảo mắt lóe lóe, khóe miệng vẽ ra ý cười. Lén , cho mình là con nít sao?


      Tề Tu lại liếc mắt nhìn Nam Cung Diệu, bỗng , “ thôi!”


      Thấy Tề Tu ôm Tề Bảo Bảo ra cửa, Nam Cung Diệu có chút ngây ngốc, nữa ngày mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng đuổi theo, ai ngờ giữa đường lại bị Cổ Ngạn ngăn lại.


      “Cậu làm gì thế?" Nam Cung Diệu cứ luôn nhìn bóng lưng Tề Tu, hình như rất sợ bỏ lại y.


      Tề Hiền cũng để ý tới bọn họ, theo Tề Tu và Tề Bảo Bảo ra ngoài.


      Cổ Ngạn đen mặt hỏi, “Cậu rồi, tập đoàn Lăng Thiên sao?” nghĩ tới Tề Tu đáp ứng để Nam Cung Diệu theo.


      Nam Cung Diệu vỗ vỗ vai , bảo, "Làm phiền cậu rồi!"


      “Làm phiền cái đầu cậu!” Cổ Ngạn tính tình nóng nảy hợp thời bốc lên, tức giận , “Cậu để mình vật lộn với đám thương nhân kia sao? Đầu óc cậu có bệnh hả?” Muốn làm loại chuyện đó, cũng dám đảm bảo có thể trực tiếp chọc thủng vài lỗ người đám gian thương kia hay !


      Nam Cung Diệu rốt cuộc dời tầm mắt chuyển đến người , nhíu mày hỏi, “ phải là cậu sợ đám thương nhân kia chứ? Cho nên mới dám tiếp nhận tập đoàn Lăng Thiên? sao, nếu cậu sợ cứ việc thẳng, mình sắp xếp người khác là được.”


      Cổ Ngạn nhìn y chằm chằm, giận dữ hét, "Ai sợ? Đám gian thương vô dụng kia cũng đáng để sợ sao? Hừ! Nhận nhận, mình cũng muốn xem xem đám gian thương có ăn mình được !”


      Nam Cung Diệu lại vỗ vỗ vai , gật đầu , "Mình tin tưởng cậu!" Vẻ mặt đầy nghiêm túc, đáy mắt lại xẹt qua tia cười như ý, ưu nhã xoay người, theo ra cửa.


      Cổ Ngạn rốt cuộc phản ứng kịp, sắc mặt đen thui, gân xanh giựt giựt thái dương, biểu tình thoạt nhìn rất ư khủng bố!


      Nam Cung Diệu ngồi xe ngâm nga tiểu khúc, tâm tình cần phải tốt bao nhiêu. Đấu với , hừ hừ!


      Lại Cổ Ngạn bình thường cũng rất khôn khéo, nhưng khi nóng nảy đầu óc xoay chuyển quá nhanh, rất dễ để người khác thừa cơ hội, hiển nhiên Nam Cung Diệu tên gian thương khôn khéo rất biết nắm bắt cơ hội này, khi có cơ hội cũng có thể tạo ra cơ hội, kết quả là, người nào đó nóng nảy hoa hoa lệ lệ bị tính kế, lại còn là chưa nhảy vào phép khích tướng mà bị tính kế rồi!


      Tề Tu ôm Tề Bảo Bảo lẳng lặng ngồi bên, thấy Nam Cung Diệu lên xe, Tề Hiền liền định lái xe, khỏi cau mày hỏi, "Cổ Ngạn đâu?”


      "Ách?" Nam Cung Diệu có chút chưa hoàn hồn lại, hơn nữa ngày mới hiểu được, ý Tề Tu chẳng lẽ là mọi người cùng ? " cần người ở lại sao?" Đây là chuyện chưa bao giờ có.


      Tề Tu cứ chốc chốc lại đùa bỡn mái tóc ngắn nơi cần cổ Tề Bảo Bảo, mở miệng , "Mục tiêu lần này ở Nam Sơn đảo." Trước khi xuống lầu nhận điện thoại của Tề Mặc, lần này Âu Dương gia và Đông Phương gia cũng phái người . Dù sao chuyện liên quan đến tồn vong của Nam đảo, ba đại gia tộc đều có trách nhiệm xuất phần lực. Tề Mặc mục đích cho biết trước, chính là để có chuẩn bị, Nam Sơn đảo cũng phải là địa phương nào khác!


      Lời này vừa ra, Tề Hiền và Nam Cung Diệu hơi biến sắc mặt, nhưng cũng gì. Nam Cung Diệu trực tiếp xuống xe bắt Cổ Ngạn. Cho dù là tập đoàn Lăng Thiên hay là Diêm Môn, trong lúc cũng sụp đổ, nhưng Nam Sơn đảo là chuyện có thể ảnh hưởng đến tính mạng!


      Ngược lại Tề Bảo Bảo lắm tình hình của Nam Sơn đảo, nhưng nhìn Tề Tu coi trọng như vậy cũng biết chắc là nguy hiểm trùng trùng. Lười biếng duỗi người cái, xoay xoay cổ tay, bày ra bộ dạng chuẩn bị đánh trận lớn, sau đó lại bò vào làm ổ trong lòng Tề Tu, như con mèo lười động cũng động, khiến Tề Hiền nhìn thấy mà khóe miệng co giật.


      Rốt cuộc nhóm năm người đến Tề gia, mà lúc này trong thư phòng Tề Tu, Tử Ngọc Bôi trốn đông tránh tây, Triêu Thiên Châu trái đuổi phải chặn, nếu có ai nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị cái cốc và hạt châu bay loạn, biết có bị dọa ngất .


      Có điều mấy người rời khẳng định thấy nhưng thể trách, bởi vì tượng kỳ quái như thế mấy ngày nay ngày nào cũng diễn ra. Mới đầu khi Tề Bảo Bảo nhìn thấy còn có chút kinh ngạc, chẳng qua chỉ là ngạc nhiên Triêu Thiên Châu lại cũng theo đến Nam đảo mà thôi.


      Triêu Thiên Châu phiền muộn rồi, tiểu tử vì sao để ý tới nó chứ? Vì sao nha?


      Xe dừng lại, mấy người từ trong xe bước xuống, Tề Tu nhéo nhéo tay Tề Bảo Bảo, thấpgiọng , "Ngoan chút." đúng là lo lắng làm loạn, đến lúc đó nếu bị những ánh mắt ở đây phát ra dị thường, phiền toái rồi.


      Tề Bảo Bảo đối với giọng điệu như dỗ con nít của có chút bất mãn, bĩu môi, cho là đúng.


      Tề Tu thấy để trong lòng lời của , tức cũng được, cười cũng xong, cứ thích đối nghịch với như vậy sao? “Bảo Bảo. . ."


      Tề Bảo Bảo giơ tay đầu hàng, duỗi tay ra nắm lấy cánh tay , cười đến ngọt ngào , “Cha, chúng ta vào thôi!” cũng muốn Tề Tu lo lắng quá mức, vậy tạm thời ngoan chút, để bớt lo lắng.


      Ba người kia nhìn thấy đột nhiên biến thành ngoan ngoãn, đều khỏi bội phục tốc độ biến sắc mặt của , hơn nữa vai diễn này còn diễn rất đúng chỗ, bất quá chỉ là quá giống Tề Bảo Bảo nguyên bản.


      Tề Tu nhíu nhíu mày, cũng thêm gì. Ngoại trừ Tề Mặc, Tề Bảo Bảo giao tiếp nhiều lắm với những người khác, mặc dù hôn lễ kia khiến người khác để lại ấn tượng sâu sắc, nhưng đó là khổ sở vì tình, cùng với lúc bình thường tưởng như hai người cũng có gì kỳ quái, ai nghĩ tới linh hồn của Thiên Mị trọng sinh vào thân thể Tề Bảo Bảo?


      Được rồi! thực tế lạc quan như vậy, chỉ cần có lòng tra xét, rất dễ tra ra và Tề Bảo Bảo nguyên bản chêch lệch quá nhiều. cho cùng là có biện pháp với , ràng là cố ý muốn để kẻ náu trong tối hoài nghi , bởi vì cũng cố ý để kẻ náu trong tối hoài nghi .


      Nhìn dáng vẻ Tề Tu cau mày bất đắc dĩ, Tề Bảo Bảo cười cười, khoác lên cánh tay , thấp giọng , “Nghi ngờ ai phải cũng như nhau sao? Lẽ nào nhìn em chết?”


      Tề Tu thở dài, giơ tay xoa xoa tóc , tuy là như vậy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn muốn để lâm vào hiểm cảnh, chẳng qua đối với tính tình cố chấp của đúng là có biện pháp, xem ra chỉ có thể cẩn thận chút.
      Dunghyt97, linhdiep17, phuongnhat2 others thích bài này.

    2. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 46: Đó cũng là kỹ thuật


      Ý lạnh lóe lên nơi đáy mắt Tề Tu, muốn lại mất lần nữa, nếu có kẻ dám đánh chủ ý lên lần nữa, nhất định khiến kẻ đó biết được cái gì gọi là hối hận!


      Tiến vào phòng khách, mới phát Âu Dương Lạc và Đông Phương Lễ đều ở đây. Nhìn thấy Nam Cung Diệu, sắc mặt hai đại gia chủ và Tề Lương khác nhau. Âu Dương Lạc vẻ mặt cao thâm khó dò, Đông Phương Lễ nhíu nhíu mày, còn Tề Lương lại dùng cặp mắt xanh thẫm lãnh như rắn độc ngừng quét về phía Nam Cung Diệu.


      Còn Nam Cung Diệu lại hoàn toàn thu hồi mặt đùa cợt khi nãy, khóe miệng mang theo nụ cười ưu nhã, nhìn đáp lại từng người, cho dù gương mặt đó bị thương, vẫn mị lực mười phần như cũ, tư thái nhàn nhã chút bị ảnh hưởng bởi những ánh mắt quan sát mình.


      Hiển nhiên, Nam Cung Diệu xuất , khiến ba người xác định Tề Tu và tập đoàn Lăng Thiên quan hệ cạn, về phần Cổ Ngạn, bởi vì biết lắm thân phận của , ngược lại khiến người ta hoài nghi.


      Tề Lương liếc mắt nhìn Tề Tu, ánh mắt u ám khiến người khác sợ hãi, nhưng Tề Tu dường như căn bản cảm giác được, cho ra chút phản ứng nào.


      Tề Bảo Bảo nhàng nhếch nhếch khóe môi, hiển nhiên có thể đoán được Tề Lương suy nghĩ gì. Năng lực Tề Tu nếu như sử dụng tốt, là trợ lực rất lớn, nhưng khi Tề Tu thoát khỏi tầm tay, chuyện rất đáng sợ. Giờ đây Tề Lương bỗng phát tập đoàn Lăng Thiên và Tề Tu có quan hệ, ông ta tự nhiên bất an, giống như Thiên Nghiêm với vậy, vừa hài lòng năng lực của con cờ, lại vừa sợ hơi chút sơ ý bị phản phệ, trong lòng mâu thuẫn khiến ông ta ngừng do dự phải chăng có nên hủy con cờ này hay .


      Sau cùng, Tề Lương mở miệng , “Tổ tiên Tề gia có lẽ sớm đoán được tai họa ngày hôm nay, thế nên gia chủ mỗi đời trước khi tạ thế đều đem bí mật này truyền lại cho gia chủ đời tiếp theo.” Mà đến đời ông ta, bởi vì nhường lại vị trí gia chủ cho Tề Mặc trước thời hạn, nên chuyện này ông ta vẫn còn chưa với Tề Mặc.


      "Tử Ngọc Bôi là huyết mạch thể thiếu của Nam đảo, nhưng nếu như có cách nào tìm về được Tử Ngọc Bôi, cũng phải là có những biện pháp khác. sớm có người dự đoán được, Nam Sơn đảo có linh vật, có linh tính tương tự Tử Ngọc Bôi, nếu có thể lấy được linh vật kia, Nam đảo có thể thoát khỏi số phận bị hủy diệt.”


      Tề Bảo Bảo khẽ nhíu mày, huyết mạch Nam đảo có vật có thể thay thế, vì sao Bắc đảo có? Nếu như Bắc đảo cũng có cái gọi là phương pháp sửa chữa, Thiên Nghiêm cũng cấp bách như thế, chẳng lẽ là cẩn thận bị thất truyền sao? Hay Bắc đảo có người tài ba như Nam đảo, dự đoán được hướng phát triển của Bắc đảo?


      Có điều nếu quả có linh vật như thế, vậy sợ rằng Nam Sơn đảo địa phương có vào ra.


      Tề Bảo Bảo cùng Tề Tu liếc nhau, đều hiểu ý của đối phương, !


      Có điều nhìn Tề Bảo Bảo trong mắt lóe hưng phấn, Tề Tu lần thứ hai bất đắc dĩ, cứ thích mạo hiểm như vậy sao?


      Lần này cùng trừ năm người bọn họ ra, còn có Tề Mặc, Âu Dương Lạc, thiếu gia Đông Phương gia Đông Phương Duệ, ba người đều tự chọn ra vài người cùng. Tính ra, Tề Tu mang người ngược lại là ít nhất, có điều nếu như nhóm người Tề Tu toàn bộ được tính là người Tề gia, vậy người của Tề gia là nhiều nhất.


      Hai gia tộc khác cũng thêm gì, Nam Sơn đảo địa phương nguy hiểm như vậy, chỉ có thể mang theo người xuất sắc nhất trong gia tộc, những kẻ khác mang theo càng nhiều chẳng qua là càng hy sinh nhiều mà thôi. Tề gia nếu đứng đầu, những người tài giỏi trong gia tộc nhiều hơn chút cũng là rất bình thường.


      Tề Bảo Bảo nhìn như tùy ý quét mắt về phía Tề Lương, yên lặng theo Tề Tu. Nếu ngay cả Tề Mặc cũng đích thân , xem ra cái gọi là sửa chữa huyết mạch giả.


      Nếu Tề Lương định nhân cơ hội này làm suy yếu thế lực hai đại gia tộc khác, đồng thời trừ khử con cờ bất cứ lúc nào cũng có thể phản phệ Tề Tu mà , ông ta để Tề Mặc đích thân . Đây phải là chuyện giỡn chơi, nếu như bỗng chốc mất hai đứa con trai, đối với ông ta có ích lợi gì.


      Tề Bảo Bảo nhìn ra được Tề Lương là kẻ rất có dã tâm, kẻ như vậy lại có thể sớm thoái vị, để Tề Mặc ngồi lên vị trí gia chủ, nhất định trong lòng ông ta có tính toán riêng, phải vạn bất đắc dĩ, chắc chắn ông ta để Tề Mặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm xáo trộn kế hoạch của mình.


      Nếu phải để Tề Mặc chịu chết, vậy chỉ có thể Tề Lương đối với hành động lần này cũng hết sức coi trọng.


      Mà Âu Dương gia và Đông Phương gia, là gia chủ đích thân , là gia chủ tương lai đích thân , xem ra cũng khá là coi trọng hành động lần này, nhưng đây là chuyện bình thường, dù sao việc liên quan đến tồn vong của Nam đảo, nếu Nam đảo khi gặp chuyện, ba đại gia tộc cũng chạy thoát.


      Tề Lương và Đông Phương Lễ nhìn đám người lên xe, trong mắt đều là lo lắng, lúc này ngay cả Tề Lương cũng có lòng suy nghĩ những thứ khác. Lần hành động này chỉ có thể thành công thể thất bại, những người này chính là trụ cột của gia tộc, nếu như những người này bị chết sạch ở Nam Sơn đảo, vậy ba đại gia tộc chỉ sợ gặp nguy hiểm, cho dù là Nam đảo bị hủy, e rằng cũng bị những tiểu gia tộc kia vượt mặt.


      Nam Sơn đảo tọa lạc tại nơi hẻo lánh, cách xa thành thị, hành trình mới đầu cũng coi như bằng phẳng, nhưng sau này xe cộ xóc nảy dữ dội, may mà những chiếc xe này tính năng đủ tốt, hơn nữa người giữ chức tài xế kỹ thuật cũng tốt.


      Bây giờ là buổi tối, lộ trình xóc nảy như thế, cẩn thận đúng là dễ bị lật xe.


      Tề Bảo Bảo vốn dĩ gối lên đùi Tề Tu mà ngủ, kết quả vì xóc nảy mà tỉnh, mơ mơ màng màng bò vào trong lòng Tề Tu cọ cọ.


      Cuối cùng cũng xóc nảy nữa, đương nhiên đây chỉ là đối với , có Tề Tu che chở dĩ nhiên thư thái, dù sao trong xe này cũng chỉ có năm người bọn họ, cũng cần kiêng dè nhiều như thế.


      Tề Bảo Bảo hí mắt nhìn nhìn ra bên ngoài cửa xe, hỏi, "Có còn xa lắm ?" Ban ngày tốc độ như thế gọi là nhanh, vốn còn tưởng rằng những người này định tăng tốc trước lúc trời tối, kết quả chạy nửa ngày lại vừa vặn hơn nửa đêm chạy tới nơi xóc nảy này, thực đúng là chỉ có thể tin vào kỹ thuật của chính mình!


      Tề Tu vuốt vuốt vài sợi tóc rối vì ngủ của , bảo, "Buổi trưa mới có thể đến."


      Tề Bảo Bảo gật đầu, cũng buồn ngủ nữa, tầm mắt lia đến chỗ Nam Cung Diệu, khỏi kinh ngạc nhíu mày, “ phải cậu ta ngủ đấy chứ?” Đường thế này cũng có thể ngủ?


      Chỉ thấy Nam Cung Diệu thỉnh thoảng bị nảy lên cao, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt, ngủ rất an tường, thoạt nhìn bị nảy tới nảy lui, nhưng lúc hạ xuống lại như có trọng lượng.


      Tề Bảo Bảo sờ sờ cằm, tệ nha! Đây cũng là môn kỹ thuật!


      Nam Cung Diệu dường như mảy may cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của , vẫn ngủ rất say.


      Tề Bảo Bảo dùng cùi chỏ huých huých Tề Tu, cười đến có chút tà ác , “ xem đem cậu ta bán, cậu ta có thể tỉnh ?”


      Tề Tu nhìn thoáng qua Nam Cung Diệu, khóe miệng cũng mang theo ý cười, bảo, “Vậy phải xem có nguy hiểm hay .”


      Tề Bảo Bảo tự nhiên hiểu ra, những người sinh tồn trong nguy hiểm đều vô cùng mẫn cảm với nguy hiểm, con ngươi chuyển động, mị nhãn như tơ nhìn Tề Tu, ôn nhu hỏi, " nhàm chán ?"


      Tề Tu nhíu mày, ý cười nơi đáy mắt kia dường như , biết trò vặt trong lòng .


      Tề Bảo Bảo nhìn đáy mắt mang theo ý cười hài hước, mảy may cảm thấy xấu hổ, ái muội cọ cọ trong ngực , cười híp mắt , “Dù sao bây giờ cũng nhàm chán, thí nghiệm tý, thế nào?” Thuận tiện dâng tặng môi thơm, dù sao muốn đùa bỡn thủ hạ của , phải dâng thứ tốt phải sao?


      Tề Tu niết lấy cằm , hôn lên môi , lúc lâu mới buông ra, cười , "Đừng đùa ra mạng người là được."


      Cổ Ngạn liếc nhìn ai đó vẫn ngủ đến bất tỉnh nhân , trong lòng mặc niệm thay y, bị người ta bán còn chưa biết.

    3. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 47: Nam Cung Diệu dị thường


      Chiếm được đồng ý của Tề Tu, Tề Bảo Bảo cũng khách khí nữa, tiến đến trước mặt Nam Cung Diệu, thưởng thức hồi, gật đầu , “Dáng dấp cũng tệ lắm!"


      Nghe vậy, Cổ Ngạn vội vàng ngồi né sang bên, rất sợ bị vạ lây, cũng muốn bị người ta đùa giỡn, hơn nữa, chú ý tới môn chủ sắc mặt biến đổi.


      Mà Tề Bảo Bảo vẫn còn thưởng thức mỹ nam, mảy may chú ý tới đưa lưng về phía ai đó sắc mặt có chút khó coi, sợ chết vươn tay, muốn sờ mặt Nam Cung Diệu. Mặc dù mặt Nam Cung Diệu có vết thương, nhưng vẫn ảnh hưởng đến tuấn tú của y, trái lại càng khiến người khác sinh ra chút thương tiếc.


      Phía sau sắc mặt Tề Tu càng ngày càng trầm, Cổ Ngạn bày ra gương mặt lãnh khốc ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, nhưng trời biết tại có bao nhiêu ý tưởng muốn biến mất. Liếc mắt nhìn vẻ mặt tà mị đầy ý cười của Tề Bảo Bảo, có chút biết gì, vị đại tiểu thư này sao cảm giác lại trì độn thế chứ? Lẽ nào nhận ra khí trời đột nhiên biến lạnh sao?


      Ngay lúc Tề Bảo Bảo sắp sờ tới khuôn mặt của Nam Cung Diệu, Tề Tu chuẩn bị ra tay bắt người, thế nhưng đúng lúc đó, Tề Bảo Bảo ngừng động tác, chỉ nghe thầm, “Mình vẫn thích đùa giỡn mỹ nam sống hơn!”


      Cổ Ngạn liếc mắt nhìn Nam Cung Diệu vẫn ngủ đến bất tỉnh nhân như trước, khóe miệng hơi co quắp, lẽ nào Nam Cung Diệu là khối thi thể?


      Sắc mặt Tề Tu rốt cuộc tốt hơn chút, xem ra đối với Tề Bảo Bảo, cầu của cũng phải quá cao, từ ngữ cũng lười so đo, chỉ cần động tay động chân với những gã đàn ông khác, cám ơn trời đất rồi!


      Nhưng sau khắc lại thấy Tề Bảo Bảo giơ tay cởi cúc áo Nam Cung Diệu, Tề Tu rốt cuộc thể nhịn được nữa, kéo biết sống chết nào đó trở về.


      Tề Tu bày ra gương mặt trầm, nhìn vẻ vô tội khó hiểu của Tề Bảo Bảo, cắn răng hỏi, “Em làm gì thế?” Trước mặt cũng dám cởi quần áo gã đàn ông khác, xem là người chết sao?


      Tề Bảo Bảo mở to mắt nhìn, vẻ mặt vô tội bảo, “Em chỉ muốn xem thử xem lột quần áo đối với cậu ta mà có được coi là loại nguy hiểm hay , xem xem cậu ta có ý thức trinh tiết hay mà thôi.”


      Nhìn sắc mặt Tề Tu vẫn trầm như trước, Tề Bảo Bảo mở to mắt nhìn lại, biểu tình càng thêm vô tội, bề ngoài lại còn mang theo chút điềm đạm đáng .


      Tề Tu ngay cả có tức giận cũng phát tiết được, nhìn chằm chằm Tề Bảo Bảo lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cổ Ngạn, lạnh lùng bảo, “Lột quần áo cậu ta ra!” Thanh vang vang hữu lực dứt khoát rành rọt biết bao.


      Cổ Ngạn sửng sốt lúc lâu, mới phục hồi lại tinh thần. Liếc nhìn Nam Cung Diệu, lại nhìn nhìn Tề Tu, thực thể tin được lời này được ra từ trong miệng môn chủ.


      Phía trước Tề Hiền giữ chức vụ tài xế cũng dở khóc dở cười, qua kiếng chiếu hậu liếc nhìn Tề Bảo Bảo. Kể từ sau khi vị đại tiểu thư này xuất , thiếu gia còn bình thường nữa rồi!


      Trong mắt Tề Bảo Bảo cũng xẹt qua tia kinh ngạc, nghĩ tới Tề Tu lại đột nhiên phun ra câu như vậy, có điều sau kinh ngạc lại là buồn cười, dứt khoát rúc vào trong lòng Tề Tu cười to, chẳng qua là nhịn phát ra tiếng mà thôi. Bả vai run run, muốn đánh thức Nam Cung Diệu, thực muốn xem xem sau khi Nam Cung Diệu bị lột quần áo, lúc tỉnh lại là vẻ mặt gì.


      Nghĩ đến đó, độ cong nơi khóe miệng càng nhếch càng lớn, biểu cảm mặt cũng càng ngày càng tà ác.


      Tề Tu ôm , nhíu nhíu mày, hình nhưng cũng nghĩ tới bản thân như thế. Có điều liếc nhìn người trong lòng, lại cảm thấy hối hận, đáy mắt chỉ còn lại bất đắc dĩ và cưng chìu.


      Tề Bảo Bảo ngửa đầu nhìn , giơ tay gảy gảy cằm , động tác mười phần trêu ghẹo, mắt phượng híp lại, lười biếng lại mị hoặc lên tiếng, “ , đáng quá!”


      Nghe thấy thế, Cổ Ngạn quay đầu ngó ra ngoài cửa xe, Tề Hiền nhìn chằm chằm về phía trước, tất cả đều là bộ dạng nghe thấy nhìn thấy. Tề Bảo Bảo liếc nhìn hai người bày ra vẻ nghiêm túc, lại nhìn nhìn Tề Tu biết nên bày ra biểu tình gì, đáy mắt để lộ ý cười. Vì đề phòng Tề Tu nổi bão, vội vàng quay đầu nhìn về phía Cổ Ngạn bảo, “Còn chưa ra tay?"


      Thế nhưng bỏ lỡ biểu tình bất đắc dĩ lại mặc kệ của Tề Tu, có lẽ bởi vì mất lần, cho nên mới càng thêm trân trọng, đối với Tề Bảo Bảo cũng khá khoan dung, kỳ thực gọi là khoan dung được! Vì thực có cách nào tức giận với , căn bản là đừng tới khoan dung, suy nghĩ tới ngày nếu thực giận đến mức muốn bóp chết , thân thể chỉ sợ cũng thể làm ra phản ứng như thế.


      Đó phải là khoan dung, mà là cưng chìu theo bản năng!


      Cổ Ngạn lại liếc mắt nhìn Tề Tu, thấy ánh mắt người đều dán lên người Tề Bảo Bảo, dường như hoàn toàn định thay đổi chủ ý, khỏi đồng tình liếc Nam Cung Diệu. Chuyện này thể trách được, ràng môn chủ phóng ra khí áp thấp rồi, y lại còn chịu tỉnh, đáng đời mà!


      thừa nhận cũng có chút tâm tư tà ác. Tề Hiền thu hồi tầm mắt nhìn thẳng phía trước, liếc nhìn tình hình trong kính chiếu hậu. Rất hiển nhiên, vị đại ca này bình thường vẫn luôn bày ra vẻ mặt nghiêm túc thực đúng như lời trước kia Thiên Mị , Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi!


      Cổ Ngạn thử vươn tay ra, từ từ tới gần cúc áo Nam Cung Diệu. Tề Bảo Bảo nhìn dáng vẻ thận trọng của , lắc đầu bảo, “Chẳng dứt khoát chút nào!”


      Cổ Ngạn liếc cái, dám gì, song trong lòng lại thầm, chẳng lẽ cho rằng Nam Cung Diệu là con mèo bệnh sao?


      Nếu như cẩn thận đánh thức y, biết bản thân có kết cục gì, có thể cẩn thận sao?


      Tốt nhất là lột sạch Nam Cung Diệu xong y mới tỉnh lại, đến lúc đó cho dù y muốn tính sổ, chọi ai thua ai thắng còn chưa nhất định nha!


      Nhưng nếu như lột đến nửa Nam Cung Diệu tỉnh dậy, kẻ trong cơn thịnh nộ chuyện gì cũng có thể làm ra được, chỉ sợ khó giữ được cái mạng này!


      Cổ Ngạn thoáng suy tư, dứt khoát thu tay về, sau khắc trong tay xuất thanh chủy thủ lóe hàn quang. Tề Bảo Bảo trông thấy lấy ra cái thứ đó, muốn gì, nhưng động tác của Cổ Ngạn nhanh đến nỗi cho cơ hội mở miệng.


      Tề Bảo Bảo lắc đầu, chủy thủ là vũ khí nguy hiểm nha! Đây phải là càng dễ đánh thức Nam Cung Diệu sao? Cho dù Cổ Ngạn có sát ý, Nam Cung Diệu bị đánh thức, sau khi quần áo Nam Cung Diệu bị hủy, giờ tình hình lại thế này, cũng có quần áo khác cho y thay, chẳng lẽ để y trần truồng mà chạy sao?


      Nghĩ đến cảnh đó, Tề Bảo Bảo nở nụ cười tà ác!


      Song nhất định phải thất vọng rồi, sau khắc, hình ảnh dừng lại, mũi nhọn thanh chủy thủ của Cổ Ngạn vừa vặn chạm vào ngực y, còn tay Nam Cung Diệu bóp cổ Cổ Ngạn, ánh sáng nguy hiểm vụt lên trong cặp mắt hoa đào hơi khép, sau đó buông lỏng cổ Cổ Ngạn ra, dịch dịch thân thể, ngó ra ngoài cửa xe, bắt đầu vào cõi mộng.


      Cổ Ngạn thu tay về, nhìn về phía Tề Tu và Tề Bảo Bảo, như hỏi, muốn mạnh hơn ?


      Tề Bảo Bảo thở dài, thả lỏng người tựa vào trong lòng Tề Tu biểu thị buông tha, chỉ là trong mắt lại như có điều suy nghĩ. Mặc dù quen biết Nam Cung Diệu lâu, cũng biết y chẳng phải loại người đa sầu đa cảm, y bây giờ là có chút dị thường, y sống chết muốn theo Tề Tu, là có lý do nhất định phải sao?

    4. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 48: Nỗi lo lắng của Tề Mặc


      Bên trong xe yên tĩnh trở lại, tầm mắt Tề Tu lơ đãng đảo qua Nam Cung Diệu, sau đó lại rơi lên người Tề Bảo Bảo, tay ôm eo , tay gác lên cổ , chưa đầy lát lại đùa bỡn vài sợi tóc cổ . Tề Bảo Bảo cũng duỗi tay ôm eo , hơi híp mắt, hình như suy tư vấn đề nan giải nào đó.


      Cổ Ngạn lau chùi thanh chủy thủ dấu của mình, Nam Cung Diệu lẳng lặng ngẩn người. Tề Hiề ở trong bầu khí có chút yên lặng quỷ dị này, khơi dậy tinh thần lái xe mười phần, bằng vào kỹ thuật của mình tận lực giảm bớt xóc nảy.


      Cuối cùng, trời vừa hửng sáng, xe ngừng lại.


      Vầng mặt trời đỏ au bình yên nhô lên mặt biển, bức tranh rất đẹp, nhưng lúc này ai có tâm tư từ từ thưởng thức.


      Xuống xe, Cổ Ngạn cất chủy thủ, lấy trong cốp xe ra năm lọ thuốc, phân cho mỗi người lọ, rồi bảo, “Uống viên thuốc trong đây có thể cung cấp nước và năng lượng cần dùng trong ba ngày, mỗi bình 120 viên.” cách khác, bọn họ có thể ở tại Nam Sơn đảo tròn năm, cần lo lắng đến việc chết đói chết khát.


      Lần hành động này chỉ biết mục tiêu tại Nam Sơn đảo, nhưng lại biết vị trí cụ thể. Nam Sơn đảo , muốn tìm được thứ cần tìm biết phải tốn bao nhiêu thời gian, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với nguy hiểm, hiển nhiên thể bởi vì những việc nhặt này mà mất sức chiến đấu.


      Cho nên Cổ Ngạn chuẩn bị như thế chút cũng khoa trương, thậm chí thuốc này vào lúc tìm được nước và thức ăn cũng có thể dùng.


      Mọi người mang đầy đủ những vật dụng cần thiết, sau đó cùng lên chiếc thuyền lớn được chuẩn bị từ trước. Tề Bảo Bảo đứng thuyền, gió biển nhàng thổi, trông về nơi xa. Nhìn từ nơi này căn bản nhìn thấy bóng dáng Nam Sơn đảo, có điều thưởng thức cảnh mặt trời mọc cũng tệ lắm.


      Lúc này đây mọi người tận dụng thời gian để nghỉ ngơi, trước khi đến được Nam Sơn đảo vào đúng ngọ, nhất định phải điều chỉnh cơ thể đến trạng thái tốt nhất. Cũng chỉ có đoàn người Tề Bảo Bảo là khác loài, năm người đứng bên ngoài để mặc gió biển thổi, ngay cả Tề Hiền lái xe suốt đêm cũng nghỉ ngơi, hơn nữa thoạt nhìn tinh thần còn tệ. Công lao này đều thuộc về Cổ Ngạn, Tề Bảo Bảo ngờ, Cổ Ngạn lại có thể nghiên cứu dược vật đến trình độ như thế.


      Tề Mặc bước ra khỏi khoang thuyền, trông thấy năm người xếp thành hàng, đúng, Tề Tu là đứng ở phía sau Tề Bảo Bảo, hoàn toàn bao bọc vào trong lòng, dường như tuyệt sợ có người phát giữa bọn họ có quan hệ đặc biệt nào đó.


      đột nhiên cảm thấy, nếu Tề Bảo Bảo kiên trì sắm vai ngoan ngoãn khiến người khác hoài nghi như thế này, vậy giữa bọn họ có quan hệ đặc biệt hay , phải cũng khiến người khác hoài nghi sao, cho nên dứt khoát ủy khuất bản thân. Về phần quan hệ cha con nuôi, Tề Bảo Bảo để bụng, cũng quan tâm, vậy còn gì cố kỵ nữa đây?


      Tề Mặc nhìn cử chỉ thân mật của hai người, thoáng sửng sốt, khi đến gần liếc mắt nhìn Tề Bảo Bảo, sau đó mới hỏi Tề Tu, “ Em muốn mang ta cùng?”


      Tề Mặc khẽ nhíu chân mày, cho thấy y hề hy vọng Tề Tu mang theo Tề Bảo Bảo cùng . Mặc dù thân thủ Tề Bảo Bảo tệ, nhưng y rất coi trọng tính tình của Tề Bảo Bảo, trắng ra là, y cho rằng Tề Bảo Bảo quá non, bình thường đánh chút còn có thể, tình huống như thế này, ta thích hợp cùng.


      Tề Bảo Bảo giơ tay kéo tay áo Tề Tu, ủy khuất mếu máo gọi, “Cha . . .” Đối với thái độ của Tề Mặc, tuyệt tức giận, bởi vì đó đều là nhằm vào Tề Bảo Bảo, chẳng liên quan gì tới cả.


      Mặc dù chiếm dụng thân thể Tề Bảo Bảo, nhưng cũng có ý định bênh vực hộ Tề Bảo Bảo, huống hồ biết quá , thực tế Tề Mặc sai, thậm chí nể mặt mũi Tề Tu, Tề Mặc đối với việc Tề Bảo Bảo dây dưa rất khoan dung rồi. Hơn nữa dù sao cũng là do chính bản thân Tề Bảo Bảo muốn sống, tiếp nhận cỗ thân thể này cũng cảm thấy mắc nợ ta cái gì, nhiều nhất là lòng lời cám ơn, cảm ơn ta lưu lại thi thể lành lặn để sử dụng!


      Tề Tu sờ sờ đầu , mang theo chút dỗ dành, giống như Tề Bảo Bảo thực bị ủy khuất, với Tề Mặc, “Tôi ở đâu ấy ở đó!”


      Tề Bảo Bảo thoáng sửng sốt, sau đó nhìn về phía Tề Tu, nghiêm túc hỏi, “Cha, vậy nếu cha giường của mỹ nữ sao?” Mặt đầy nghi vấn, ánh mắt vô cùng chăm chú, giống như việc hỏi là vấn đề thâm ảo nào đó, chờ Tề Tu giải đáp.


      Tề Tu hơi hí mắt, cánh tay siết chặt, tận lực biến tròng mắt thành màu đen nhìn , gằn từng chữ, “Vậy em nhất định ở đó!” Ngụ ý là mỹ nữ giường chính là !


      Tề Bảo Bảo phồng má, uốn éo thân thể cọ tới cọ lui người , vẻ mặt thẹn thùng , “Cha là khen người ta đẹp sao?” xong ném mị nhãn về phía Tề Tu, điện lực mười phần. ràng vờ vịt, thế nhưng động tác này làm ra lại tự nhiên như thế, chỉ khiến người ta thể sinh ra chút chán ghét nào, mà còn khống chế được bị mê hoặc.


      Tay Tề Tu ấn cái, nhét mặt vào trong ngực, nhè vỗ vỗ đầu , môi mỏng phun ra từ khiến Tề Bảo Bảo buồn nôn, “Ngoan!”


      Tề Mặc cảm thấy màn này có chút quỷ dị, mà ba người còn lại kia lại gì. Nhìn Tề Tu từng chút từng chút biến hóa, bọn họ đành bất lực, biết vào tương lai xa, Ám Dạ Tu La khiến người khác nghe tiếng sợ mất mật có thể biến thành con mèo bệnh còn móng vuốt hay . Nghĩ đến tình cảnh đó, thực là đáng buồn đáng tiếc mà!


      Trước đó Tề Mặc cảm thấy Tề Bảo Bảo còn đến dây dưa với y nữa có chút kỳ quái, nhưng cũng suy nghĩ nhiều, phiền toái tự nhiên là càng ít càng tốt. Nhưng giờ đây y thực nghĩ ra, Tề Bảo Bảo sao lại giống như biến thành người khác thế này?


      Nếu là lạt mềm buộc chặt với y, cũng có khả năng. phải là y đủ tự tin, mà là y biết Tề Bảo Bảo được thông minh như thế, cho dù là giở thủ đoạn, cũng giở tự nhiên nhiên đến vậy, nhất định y có thể nhìn ra sơ hở. Nhưng giờ đây y hoàn toàn mảy may nhìn ra có chỗ nào đúng, nếu như quan hệ phải thực thân mật, ta thể nào ở trong lòng Tề Tu mà thả lỏng tự nhiên đến vậy.


      Thái độ kỳ quái của Tề Tu đối với Tề Bảo Bảo, còn có thể lý giải là xem Tề Bảo Bảo như thế thân của Thiên Mị, thế nhưng Tề Bảo Bảo thực quá kỳ quái rồi!


      Có điều bây giờ phải là lúc suy nghĩ những chuyện này, y tin tưởng phán đoán của Tề Tu, nếu cho rằng Tề Bảo Bảo có vấn đề, vậy y cũng tiện truy cứu, dù sao Tề Bảo Bảo suy cho cùng cũng là người của .


      Chỉ là có số việc vẫn phải , liếc mắt nhìn Tề Tu ràng ôn hòa hơn rất nhiều so với trước kia, Tề Mặc cau mày , “ Em nên biết Nam Sơn đảo nguy hiểm, nếu ta vào đó, chỉ trở thành gánh nặng của em, hay là em muốn nhìn thấy ta chết ở trong đó?”


      Tề Mặc rất trực tiếp, chút cũng quanh co lòng vòng, y cho là mình thổi phồng thực. Dựa vào thân thủ của Tề Bảo Bảo, nếu như Tề Tu mặc kệ ta, thực ta chỉ có thể chết ở bên trong.


      Thế nhưng từ thái độ của Tề Tu đối với ta có thể nhìn ra, Tề Tu có khả năng mặc kệ ta, y muốn thấy Tề Tu bị Tề Bảo Bảo liên lụy, mặc dù biết thân thủ Tề Tu siêu việt hơn người thường rất nhiều, nhưng Nam Sơn đảo nguy hiểm ai cũng thể dự liệu.


      Trong những người cùng bọn họ, có số từng tới đây, nhưng cũng chỉ dám quanh quẩn ở ven đảo. Trước đây Tề Tu đến Nam Sơn đảo tìm đồ vật, nhưng cũng chỉ ở vùng ven, chưa từng tiến vào trong, nhưng nguy hiểm tại ven đảo phải là người bình thường có thể chịu được, huống chi là ở bên trong!


      Do đó Tề Mặc hề khoa trương, lo lắng của y cũng rất bình thường!


      Thế nhưng những lời của y, lại kích thích Tề Tu!

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      A sợ chị bị gì sẽ ko cho chị đấy chứ........chị sẽ quậy lên cho mà xem......:yoyo50:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :