1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên qua nữ phụ kẹp người - Hàn Cảnh Nhu (2/113) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Xuyên qua nữ phụ kẹp người

      Tác giả: Hàn Cảnh Nhu

      Thể loại : xuyên vs trọng sinh vs xuyên ....

      Convert & edit: ngocthuybachdang

      Độ dài: 113 chương + 2 ngoại truyện

      Tốc độ: 1 -2 chương / tuần.

      Giới thiệu vắn tắt:

      Ông bà có câu 'Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi', nhưng sao đến khi nó xảy ra với bản thân nàng lại biến thành 'Trai cò tranh nhau, cá trong chậu gặp nạn ' .

      Ngay từ khi xuyên , nàng biết nguyên nhân mà nguyên chủ bất hạnh đoản mệnh chính là hai vị tỷ tỷ của nàng có việc gì đứng ở bờ hồ tranh cãi, trong lúc vô tình hất tay đẩy nàng đứng ở bên vào trong ao hoa sen , trưởng tỷ nhìn như hảo tâm cứu người , nhưng đáng thương nguyên chủ vẫn vượt qua được vận mệnh . Bởi vậy mới làm cho nàng có thể mượn xác hoàn hồn.

      Sau này mới biết được hai vị tỷ tỷ này lai lịch cũng , người là trọng sinh , người là xuyên . . . Hóa ra nàng xuyên vào bộ ngôn tình nữ trọng sinh xoay người báo thù . nữ trọng sinh biết được tương lai , hơn nữa lại có nữ xuyên vạn năng , nàng này nữ phụ nho nho . . Đành phải phối hợp diễn, đành phải tự giác lựa chọn làm người qua đường trong suốt...

      Nhưng mà nếu cuộc sống của nàng nhất định phải xoay quanh hai vị đại thần trọng sinh cùng xuyên này sao ? Kỳ thực nàng càng muốn phải suy xét vấn đề là: Ngày sau nàng nên ôm đùi ai tốt hơn đâu? ?

      Ừm ~~ đây là vấn đề nghiêm túc, vấn đề nghiêm túc !​
      nhimxu, vân93119, lyly3 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Vừa tới

      Sắp chữ: ngocthuybachdang

      Vương triều Đại Tùy năm thứ 19

      Cả khu vườn đầy màu sắc ở hậu viện của " Nhữ Nam quận công phủ' ngập tràn vị thuốc .

      nương tuổi chừng mười hai mười ba , mặc váy lụa thêu hoa màu trắng , áo khoác ngắn tay mỏng màu xanh lam vào gian phòng ở giữa , vừa vào cửa, lập tức có nha hoàn cũng tầm tuổi nàng tiến lên khom người vấn an.

      nương này là trưởng nữ của Nhữ Nam quận công Sở Thiên Hoa , khuê danh Tịnh Dong, lần này là riêng tới thăm thứ muội Sở Tịnh Minh mấy ngày trước chẳng may rơi xuống nước tới nay vẫn chưa tỉnh .

      "Bích Nguyệt, cửu muội tỉnh lại chưa ?" Sở Tịnh Dong hướng nha hoàn khoát tay chặn lại, ý bảo nàng đứng dậy sau, vừa vào bên trong vừa hỏi.

      " Vẫn chưa tỉnh , nô tỳ trực ba ngày ba đêm , chút động tĩnh cũng có , tam tiểu thư , người xem có cần phải báo phu nhân mời đaị phu vào nhìn cái hay ?" Nha hoàn Bích Nguyệt lo lắng lắc đầu, lại dè dặt cẩn trọng hỏi thăm .

      "Ngươi cho là nương hảo tâm như vậy sao! ? Ngày đó nàng bảo Vương ma ma tìm đại phu đến xem chẩn cho cửu muội , vẫn là ta cầu nhiều lần mới đáp ứng . Nếu . . ." Sở Tịnh Dong nhíu mày, giận giữ trách mắng nha hoàn lúc sau chợt nhìn ngoài cửa, lại hỏi tiếp : “ Sao thấy nhị di nương? Chẳng lẽ lại ở chỗ nương ?"

      " Sáng nay nhị di nương vội vàng đến xem lần , còn phải đến An Lưu viện hầu hạ phu nhân, rồi sau cũng thấy nàng trở lại , nô tỳ nghĩ chắc vẫn còn hầu hạ phu nhân ." Bích Nguyệt cúi đầu, giọng điệu đều đều trả lời.

      "Bản thân nữ nhi nằm ở trong này, nửa chết nửa sống , nàng còn có tâm tư tưởng chuyện khác? Hừ! Aiz, nếu như thực đem nàng để ở trong lòng , nàng cũng thể nhiều năm như vậy cũng chỉ có mình cửu muội rồi." Sở Tịnh Dong khinh thường cười lạnh tiếng.

      Bích Nguyệt như trước cúi đầu im lặng, từng đáp lại lời của Sở Tịnh Dong .

      lát sau, Sở Tĩnh Dong đột nhiên với Bích Nguyệt: "Ngươi có việc cứ làm , ta ở trong này trông cửu muội là được rồi ."

      "Nhưng là. . . ." Bích Nguyệt do dự nhìn về phía Sở Tịnh Dong, ba ngày nay bởi vì thể rời cửu tiểu thư cho nên nàng có rất nhiều việc cần phải làm nhưng là lại dám đem chuyện chiếu cố bệnh nhân ném cho tam tiểu thư này. . . .

      " Còn nhưng nhị cái gì ? Chẳng lẽ ta hại nàng , ngươi cũng thể lâu lắm, khoảng canh giờ liền trở về , có nghe hay ?" Sở Tịnh Dong thấy thế, lập tức nghiêm mặt lên, lạnh lùng trách câu.

      "Vâng, vậy làm phiền tam tiểu thư ." Bích Nguyệt vừa nghe, liền vội vàng phúc thân hành lễ, rồi sau vội vàng chạy ra ngoài.

      Sở Tịnh Dong đưa lưng về phía Bích Nguyệt, đến bên giường ngồi xuống, nhìn Sở Tĩnh Minh còn mê man thở dài hơi, thào lẩm bẩm: "Ta hiểu giúp ngươi sống là tốt là xấu, kiếp trước ngươi, bởi vì ta cùng ngũ muội tranh cãi sơ sẩy mà mất mạng, kiếp này ta vốn cũng có thể buông tay mặc kệ, lại nhất thời đành lòng. . . Nhưng mà ta cứu ngươi, ngày sau ngươi liền tuyệt đối thể phụ ý tốt của ta , bằng đừng trách ta khách khí."

      Hóa ra Sở Tịnh Dong đúng là trọng sinh , địch nhân lớn nhất là của nàng ở kiếp trước đó là ngũ muội Sở Tịnh Vân, tự ngày bắt đầu trọng sinh , mục tiêu sinh tồn kiếp này của nàng đó là diệt trừ tất cả những người có thể trợ giúp Sở Tinh Vân đến được với vinh hoa phú quý .

      Mà lúc này Sở Tịnh Minh ngoài ý muốn rơi xuống nước , kiếp trước cũng quả có phát sinh quá, chính là khi đó nàng cùng Sở Tịnh Vân vẫn tranh cãi ngừng , hai người cương ở nơi đó ai nhường ai, cho nên lỡ mất thời cơ cứu Sở Tịnh Minh , đợi cho đến khi Sở Tịnh Minh được người làm trong phủ vớt lên cũng mất hơi thở , nhưng lúc này đây, nàng ở lúc Sở Tịnh Minh vừa mới rơi vào trong nước lâu, liền lớn tiếng kêu cứu, rất nhanh có người chạy tới vớt Sở Tịnh Minh từ trong ao sen lên .

      Hành động này của Sở Tịnh Dong mặc dù có chút đành lòng nhưng kỳ thực mục đích cuối cùng lại chính là vì tương lai của nàng , nàng hi vọng tương lai lúc nàng cùng Sở Tịnh Vân tranh đoạt tiền đồ , bên người có thể thêm phần trợ lực, nàng cân nhắc quá, tuy rằng Sở Tịnh Minh tính tình thể tốt , cũng giống người có thể làm việc lớn , nhưng được cái nàng luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng lời của mình , nàng tin rằng người như vậy dễ bài bố.

      Cho nên lúc Sở Tịnh Dong quyết định cứu Sở Tịnh Minh cũng đồng thời lên kế hoạch về sau muốn làm như thế nào . Nàng nghĩ nếu lần này Sở Tịnh Minh có thể tránh được kiếp nạn này , nàng cũng để ý tốn chút tâm tư người thứ muội này , mục tiêu của nàng là ngày sau thay thứ muội tìm người giống Lý Mộ Khải – binh sĩ văn võ song toàn ở kiếp trước làm phu quân. Dù sao thân là thứ nữ , hi vọng nhất đương nhiên là có thể gả cho gia đình tốt .

      Chính là Sở Tịnh Dong suy nghĩ kĩ lại thấy thứ muội này tính nết làm cho người ta thích, chỉ sợ lại phải dạy bảo phen mới thôi , bằng ngay cả lúc ở bên phu quân như thế nào có thể thối gió bên gối cũng đều hiểu làm sao có thể giúp đỡ bản thân mình đâu?

      Sau khi trọng sinh Sở Tịnh Dong rất tự tin, nàng cảm thấy thời bản thân biết rất nhiều chuyện của tương lai . Nếu muốn cướp mọi công lao của Sở Tịnh Vân , tất nhiên là chuyện quá dễ dàng . Cho nên nàng khẳng định nữ nhân cuối cùng có thể đứng ở địa vị cao nhất tuyệt đối là Sở Tịnh Dong nàng . Bởi vì kiếp này nàng ngăn chặn Sở Tịnh Vân , về phần Sở Tịnh Vân. . . Nếu là nàng thức thời , nàng vẫn là nguyện ý để lại cho nàng con đường sống.

      Sở Tịnh Dong cũng đợi đến lúc Bích Nguyệt trở về, chỉ yên lặng ngồi lát sau, liền đứng dậy rời , nàng vừa hướng ngoài cửa vừa suy nghĩ đến chuyện bên người Sở Tịnh Minh chỉ có mình Bích Nguyệt là đủ, cố tình Nhị di nương lòng nịnh bợ lấy lòng mẫu thân nàng , quá quan tâm đến tình huống của nữ nhi . Nàng nhớ được Nhị di nương ngay cả nha hoàn bên người cũng quản thúc được . Kiếp trước , ở viện Thu Thủy của Nhị di nương có hai nha hoàn đều kéo tới hơn hai mươi còn chưa có người hứa gả , sau này trong đó có người tên là Thu Đồng nhịn được trèo lên giường phụ thân , mẫu thân mở miệng được nên nhận làm thông phòng cho phụ thân , chính là trong lòng cực kì oán trách Nhị Di Nương vô dụng, mà Nhị Di Nương lúc này mới vội vàng năn nỉ mẫu thân đem nha hoàn hoàn còn lại gả đến thôn trang .

      Sở Tịnh Dong trong lòng tâm nặng nề hoàn toàn chú ý tới lúc nàng vừa ra khỏi cửa phòng lâu, Sở Tịnh Minh nằm ở giường nhiều ngày thế nhưng mở mắt rồi. . . .

      " A ! Đau đầu quá. . .hô ~." Sở Tịnh Minh sắc mặt tái nhợt đỡ lấy đầu, mặc cho trong đầu hình ảnh nhàng mà qua.

      lâu sau , Sở Tịnh Minh mới cảm giác được thư thái , đồng thời cũng biết đại khái tình cảnh trước mắt của mình , lại chỉ thấy nàng mày cau chặt như trước , ánh mắt có chút trì trệ nhìn về phía ngoài cửa, giống như đánh giá cái gì .

      Sở Tịnh Minh xem tự nhiên là Sở Tịnh Dong mới vừa rời lâu, mặc dù nhìn tới bóng dáng , cũng gây trở ngại nàng lầm bầm lầu bầu: "Nơi này là. . . Ta làm sao có thể tới nơi này đây? Nữ hài tử vừa rồi , giống như từng xuất trong đầu . . . Hình như là kêu tam tỷ ? Nhưng mà nàng vừa mới rất kỳ quái... Ta giống như nghe nàng cái gì ấy. . . Cái gì. . . Kiếp trước? ! . . . Hả ? Chẳng lẽ nàng là trọng sinh? Nhưng mà hình như có gì đúng? Nàng. . . Ta đến cùng làm sao lại tới nơi này? Mà tới làm cái gì đâu? !"

      thời Sở Tịnh Minh , kiếp trước kêu Sở Minh, cùng tên của nguyên chủ chỉ kém chữ, trước khi đến nơi này nàng làm cái gì , lại trải qua chuyện gì , nàng giống như có chút mơ hồ . Nhưng là bản năng sinh tồn lại vẫn tồn tại, cho nên nàng tại chính là lợi dụng trí nhớ trọn vẹn trong đầu và những tin tức mà nàng cẩn thận nghe được , từ từ suy nghĩ ra tình huống mà bản thân phải đối mặt .

      Chẳng qua bởi vì Sở Tịnh Minh vừa mới tỉnh lại, cả người còn chưa có khôi phục đến trạng thái tốt nhất , chỉ cần suy nghĩ chút , nàng liền cảm thấy trong đầu giống như bị gõ cho đau đớn ngừng . Bởi vậy nàng vừa mới suy nghĩ cẩn thận vị trí và thân phận thời của mình , liền dứt khoát tạm thời tâm tư suy xét việc khác, nàng cảm xúc cũng lạnh nhạt, nàng nghĩ dù sao người này kêu Sở Tịnh Minh . . . À ! đúng , tại Sở Tịnh Minh là nàng. . . Ai ~ nghĩ đến thân phận này đại khái trừ xuyên về thế giới cũ nhất định vô pháp cải biến, còn bằng cần nghĩ nhiều, cũng có thể bớt chút khí lực.

      Nhưng là chờ Sở Tịnh Minh lại nhắm lại hai mắt , trong đầu rất nhiều trí nhớ ngắt quãng của nguyên chủ vẫn chịu khống chế liên tiếp lên . Tuy là trí nhớ hồi , lại giống như là cho nàng, nàng sắp sửa đối mặt với người nào, với chuyện gì , cảm giác giống như kể chuyện xưa , chỉ tiếc chuyện xưa này cũng có kết cục.

      Sở Tịnh Minh , năm nay chín tuổi, phụ thân là Sở Thiên Hoa thừa kế tước vị Nhữ Nam quận công , ở trong Nhữ Nam quận công phủ, nàng xếp thứ chín, mẹ đẻ là Nhị di nương Lâm thị , vốn là nha hoàn hồi môn bên người của quận công phu nhân , sau này bị cất nhắc thượng vị.

      Trong trí nhớ lại lên ít khúc mắc : Nhữ Nam quận công phu nhân Vương thị gả vào Sở gia nhiều năm, bởi vì của nàng tâm đố kị rất nặng, cho nên di nương bên người Sở Thiên Hoa thường xuyên thay đổi . Mỗi khi có nha hoàn thành công thượng vị, lâu sau liền bị Vương thị dùng các loại lý do phát bán .

      Năm Vương thị mang thai trưởng nữ , Sở Thiên Hoa đột nhiên dẫn Đại di nương Trần thị từ ngoài phủ vào , từ trước tới nay, lần đầu tiên dùng lời lẽ nghiêm khắc đối Vương thị : Trần thị tuy rằng ngay từ đầu chỉ có thể là là thân phận lương thiếp , nhưng ngày sau nếu như sinh hạ con trai , lập tức nâng nàng vì bình thê . Vương thị vừa nghe lời này, nơi nào còn hiểu? Trong lòng khỏi vừa hoảng vừa tức, nàng biết trượng phu đối nàng bất mãn từ lâu, cũng biết lần này trượng phu hiển nhiên đối Trần thị để bụng rồi.

      Lại tới xuất thân của Trần thị , hóa ra Sở Tịnh Minh cũng là nghe được từ miệng của nhóm bà tử tám chuyện , nghe phụ thân Trần thị là Hồng Lư Tự Minh Tán quan ( chức quan trong triều) , tuy là ở kinh thành tùy tiện có thế vơ lấy bó quan như vậy nhưng người này là tích cực bám vào váy áo nữ nhân mà làm việc . Các nàng đều phụ thân của Trần thị là tiểu nhân dám bán nữ nhi đổi tiền đồ . Ví dụ thực tế chính là Trần thị vào cửa lâu sau, Trần phụ cũng theo thăng quan , thời là Hồng Lư Tự Thự Thừa, tuy rằng chỉ có thăng lên nửa cấp, nhưng tại thời đại thăng quan khó hơn lên trời như vậy , Trần phụ có thể được cơ hội này, uổng phí nỗ lực ngày ấy thừa dịp mấy vị quan viên tụ hội, đem Trần thị đưa đến bên người Sở Thiên Hoa rồi.

      Có lẽ Sở Thiên Hoa bản tính là thích nữ nhân giống như tiểu bạch hoa , cho nên Trần thị đối sùng bái ái mộ, cùng với Trần thị tài mạo song toàn đều làm cho cảm thấy phi thường hài lòng, mà Trần thị đại khái cũng cảm thấy Sở Thiên Hoa tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là đối tượng có thể dựa vào , vì thế hai người liền vô cùng hợp ý , khiến cho Sở Thiên Hoa càng ngày càng sủng ái Trần thị . Cho dù hơn mười năm, vẫn thủy chung giảm nửa phần, thời đem Vương thị ném đến ngoài vạn tám ngàn dặm .

      Nhị di nương Lâm thị là năm đó Vương thị còn đối sách mới nhịn đau đề bạt thượng vị, bởi vì Vương thị thể chấp nhận Trần thị được trượng phu coi trọng hơn so với nàng , lại càng sợ hãi địa vị của bản thân bị Trần thị thay thế . Cho nên nàng chỉ có thể nhắm mắt buông lòng đố kỵ bụng dạ hẹp hòi ra . Lúc vừa biết được Trần thị mang thai sau, lấy cớ Trần thị thể hầu hạ Sở Thiên Hoa , đem nha hoàn Nhã Thúy cực kỳ có nhan sắc nâng thành di nương, màn đêm buông xuống liền đưa vào trong phòng Sở Thiên Hoa .

      Đáng tiếc chính là , sức chiến đấu của tiểu bạch hoa Trần thị vượt quá phỏng đoán của mọi người , Vương thị cũng từng đoán được Sở Thiên Hoa có được hoa hồng trắng mảnh mai rồi chướng mắt hồng mân côi diễm lệ . Cho nên Nhị di nương như hồng mân côi , chẳng sợ mặt như hoa, quốc sắc thiên hương, lại cũng chỉ có thể có được có vài ngày ân ái , rồi sau bị ném đến bên . Hoàn hảo nàng coi như là may mắn, chỉ có vài ngày ngắn ngủn mà nàng mang thai , Vương thị nhất thời mềm lòng, đại khái cũng cảm thấy có chút xin lỗi Lâm thị ? Liền gật đầu cho phép Lâm thị giữ lại đứa . Mấy tháng sau, cửu tiểu thư được sủng ái của Nhữ Nam quận công phủ sinh ra , Lâm thị cũng an phận chỉ giới hạn cuộc sống của mình đó là hầu hạ chủ mẫu và chăm sóc đứa , chưa bao giờ từng tính toán cùng Trần thị tranh thủ tình cảm.


      Chương 2: Thích ứng

      Sở Tịnh Minh 'Xem' đến trí nhớ của nguyên chủ cơ hồ đều có liên quan đến mẹ con Trần thị , thể hai người này quả có bản lĩnh. Nàng vô lực thở dài hơi, xoa xoa thái dương, lại tiếp tục hồi tưởng Nhị di nương người thân cận nhất của nguyên chủ . Trong đầu lên hình ảnh của Nhị Di Nương, dung mạo quả thực xinh đẹp động lòng người , theo nguyên chủ nghe người khác đề cập qua, Nhị Di Nương vốn là Vương lão phu nhân mua từ bên ngoài vào để cho Vương thị làm của hồi môn mang theo khi xuất giá , cho nên dụng ý chân chính . . . ai cũng biết.

      , Sở Tịnh Trà thích nữ tử như vậy , loại dung mạo này tuy rằng đẹp đẹp , nhưng vô luận ở đại hoặc cổ đại tuyệt đối thể tránh được đại danh từ - hồ ly tinh, nhưng mà nàng là thứ nữ , chỉ cần nghĩ đến nàng là thứ nữ mà quyền sinh quyền sát đều nằm trong tay chủ mẫu , nếu như trưởng thành vẫn bộ dáng này , nàng cần nghĩ tiếp đều có thể biết trước kết cục có gì tốt . Thậm chí tương lai bị an bày làm thiếp thất của mỗ mỗ hoàng thân quốc thích tỉ suất có thể cao tới 99,9% . . . Kể từ đó, nàng còn có thể sống sao? thực ra, nàng tuyệt tính toán biên soạn cái gì mà thứ nữ phấn đầu hoặc di nương xoay người . Vì thế, tuy rằng nàng tại biết bản thân diện mạo như thế nào, dĩ nhiên nàng thực mong rằng bản thân cần xinh đẹp giống như Nhị Di Nương , bằng nàng cảm thấy tại nàng có thể trực tiếp lại chết lần nữa , cũng còn tốt hơn tương lai bị hành hạ vài thập niên .

      Sở Tịnh Minh trong đầu ngàn lời vạn chữ nghe đến tiếng bước chân ngoài cửa truyền vào đột nhiên tạm dừng . Nàng lại từ từ mở hai mắt nhìn về phía cửa, Bích Nguyệt vừa vào cửa cũng nghĩ tới Sở Tịnh Minh tỉnh vào lúc này , chẳng qua nàng chỉ giật mình lát, liền lập tức kinh hỉ chạy mau tiến lên , hô: "Cửu tiểu thư , người tỉnh? !"

      Sở Tịnh Minh nhìn vẻ mặt vui sướng của Bích Nguyệt, trong đầu trí nhớ về nàng lập tức như thủy triều trào ra, Bích Nguyệt so nguyên chủ còn lớn hơn hai tuổi, là gia sinh tử, cha mẹ đều làm việc ở thôn trang của Nhữ Nam quận công phủ . Lúc tám tuổi , vừa vặn gặp lúc trong phủ tới giai đoạn đổi nô bộc , nàng mới bị La ma ma – quản nội viện chọn vào trong phủ đương sai, hơn nữa vừa vào trong phủ bị phân đến bên người nàng hầu hạ, ấn tượng của nguyên chủ đối Bích Nguyệt là dịu dàng hiền lành, làm việc cũng chịu khó, về phần đối nguyên chủ trung tâm hay , tha thứ nàng có bàn tay vàng về phương diện này , cho nên cũng thể biết được.

      Nhưng mà Sở Tịnh Minh lại cảm thấy Bích Nguyệt bản tính hẳn là sai, dù sao nguyên chủ bên người từ đầu đến cuối chỉ có mình nàng hầu hạ , kỳ thực nguyên chủ hình như còn có ma ma quản ? Nhưng là năm nàng bảy tuổi , vị ma ma 'Càng vất vả công lao càng lớn' kia đột nhiên hướng phu nhân , con trai của nàng ở bên ngoài thay người làm việc vài năm , bởi vì biểu sai, được chủ tử đề bạt, thời có chút tiền đồ , cho nên tính toán tiếp nàng trở về phụng dưỡng, nàng cũng ngóng trông trở về đoàn tụ cùng nhi tử , cho nên chỉ phải nhịn đau xin nghỉ … Khi đó, Vương thị cũng hỏi nhiều, thậm chí cũng có hỏi tình huống của Sở Tịnh Minh như thế nào, chí câu ' biết', rồi đồng ý cho ma ma kia về nhà , cũng về chuyện tìm người thay ma ma kia đến hầu hạ Sở Tịnh Minh.

      Lại đến khi năm nàng tám tuổi , Nhị Di Nương đột nhiên đối nguyên chủ nàng hẳn là phân viện sống mình, học tập độc lập , tiếp theo lại lập tức chuyển thân hướng Vương thị góp lời : Cửu tiểu thư năm nay tám tuổi, hơn nữa lại đọc sách hai năm , nghĩ cũng nên biết chuyện , tì thiếp nghĩ đem nàng dưỡng quá mức nuông chiều, cho nên thỉnh cầu phu nhân chuyển cửu tiểu thư ra khỏi viện Thu Thủy .

      Lúc đó Sở Tịnh Minh còn giống như mơ hồ đoán rằng , Nhị Di Nương luôn luôn được phụ thân coi trọng, nàng cho là bản thân được sủng là vì để nàng sống cùng trong viện ? Dù sao có chút chuyện cố kị thể ở trước mặt hài tử thôi , phụ thân có lẽ là vì như thế, cho nên mới thường đến Thu Thủy viện .

      Sở Tịnh Minh nhớ lại chút sau, lại nhịn được cười khẽ, bởi vì ý tưởng kế tiếp của nguyên chủ dĩ nhiên là: Đại Di Nương trong phòng cũng có ngũ tỷ tỷ đấy thôi . Nhưng là phụ thân mỗi ngày đều phải đến Xuân Tuyết các , Đại Di Nương cho dù có ngũ tỷ, cũng chưa từng có thất sủng, còn có năm trước ngũ tỷ cũng khai viện sống mình như nàng , từ lúc chuyển đến Hồng Du viện sau, lại bởi vì biết làm thơ viết thư pháp , thời ở trong kinh thành dần dần bộc lộ tài năng, càng ngày càng nhiều người thích nàng , phụ thân đại khái cũng là cảm thấy nàng rất ngốc , cho nên mới thích nàng cùng di nương ?

      Sở Tịnh Minh tư tưởng cũng thực kỳ lạ , nàng chưa từng nghĩ tới danh nghĩa mẹ cả Vương thị có can thiệp hay . Nàng chỉ biết là mẹ cả lúc nghe được Nhị Di Nương thỉnh cầu sau, chủ động hướng phụ thân nhắc tới, nàng cùng ngũ tỷ đều đến tuổi có thể độc lập , hẳn là phải có sân riêng .

      Lúc Vương thị những lời này , hai vị di nương cùng vài tỷ muội của Sở Tịnh Dong cũng đều ở đây, Đại Di Nương cũng có ý phản đối , phụ thân Sở Thiên Hoa của nàng cũng chưa tốt, cũng là trực tiếp cầu Vương thị phải đem Hồng Du viện gần với Phù Dung Hiên cho Sở Tịnh Vân sử dụng, còn muốn Sở Tịnh Vân được hưởng đãi ngộ giống như Sở Tịnh Dong . Lúc câu này ra khỏi miệng, ở đây vài người sắc mặt đều có chút bất đồng, mà lửa giận trong lòng Vương thị bùng lên tức .

      Nhưng là Vương thị lại tức giận cũng chưa từng tỏ thái độ bằng mặt bằng lòng với Sở Thiên Hoa . Cho nên liền đem oán khí chuyển tới người Sở Tịnh Minh , Sở Tịnh Vân đãi ngộ là theo dòng chính nữ nhưng là Sở Tịnh Minh lại bị phân đến chỗ hẻo lánh nhất của Nhữ Nam quận công phủ , còn lấy lý do thời trong phủ đủ người cho nên trong viện chỉ có nha hoàn bậc hai , nha hoàn bậc ba cũng từng phân phó ma ma quản đưa tới , toàn bộ Khúc Thâm viện trong năm qua , chỉ có nàng cùng Bích Nguyệt hai người dựa vào nhau , có thể là cảnh ngộ thảm đạm.

      Sở Tịnh Minh nghĩ đến đây, nàng lại nhịn được ảo não. . . Sở gia đại tiểu thư là trọng sinh, khẳng định rất nhiều việc nàng đều nắm trong lòng bàn tay . Vì vậy ở trong phủ này khẳng định thể làm ra chuyện gì quá giới hạn , bằng chẳng may ngày nào đó Sở đại tiểu thư hoài nghi lai lịch bản thân , chỉ bằng vào thân phận thứ nữ của nàng , căn bản ngay cả nửa điểm phản kích đều có, trước mắt chỉ có Bích Nguyệt là người duy nhất có thể dựa vào mà thôi . Cho nên nàng nhất định phải nhắc nhở bản thân cẩn thận lại cẩn thận, thời việc cần làm là bình an sống sót. . . Muốn thôi, người chết qua lần , kỳ thực chưa hẳn có đủ can đảm để chết lần thứ hai, có những lời nghe chút là được rồi.

      " Tiểu thư? Có phải có chỗ nào thoải mái?" Bích Nguyệt thấy Sở Tịnh Minh hồi lâu đều có mở miệng chuyện, chính là nhìn nàng chằm chằm , liền có chút lo sợ nghi hoặc thấp giọng hỏi câu.

      "Ta muốn uống nước. . . ." Sở Tịnh Minh từ trong mơ màng hoàn hồn, im lặng cúi đầu xuống , nhàng mà câu.

      "Vâng , nô tỳ lấy nước đến, tiểu thư đợi chút nhé ? !" Bích Nguyệt vội vàng trấn an .

      Sở Tịnh Minh từ từ hoạt động thân mình đứng lên bám vào thành giường , lẳng lặng nhìn về phía bóng lưng bận rộn của Bích Nguyệt , đột nhiên trong lòng cảm thấy yên ổn, nàng nghĩ . . . Vị Sở tam tiểu thư kia là trọng sinh lại thế nào? ràng cũng nhìn đến bản thân tình cảnh khó khăn như vậy , nàng cũng có cảm giác chỗ nào đúng sao? Ai nữ trọng sinh nhất định thông minh cơ trí, như thế nào trách trời thương dân .. kỳ thực đều chính là tùy tiện ?

      Nhưng mà Sở Tịnh Minh chuyển suy nghĩ lại thở dài hơi, Sở tam tiểu thư dù sao cũng là nữ tử cổ đại trọng sinh , tự nhiên có khả năng có quan niệm người người ngang hàng như người đại , thậm chí ý tưởng khinh thường thứ nữ cũng là thâm căn cố đế rồi , chỉ cần nghe nàng chuyện lúc nãy liền biết rồi . Chỉ vì nàng cố ý cứu bản thân mạng, bản thân nhất định phải lấy hạnh phúc tương lai của mình để giúp nàng công thành danh toại sao? Nếu người sống là nguyên chủ , có khi còn có khả năng này , nhưng đáng tiếc nàng phải là nguyên chủ . Nàng mặc dù làm được nữ cường tương lai có thể xoay người nhưng cũng thể vì thế mà hy sinh nửa đời sau của bản thân . Nàng cho rằng chỉ sợ tính toán của vị tỷ tỷ này muốn thất bại rồi.

      Tuy rằng Sở Tịnh Minh luôn hôn mê bất tỉnh, nhưng Bích Nguyệt vẫn xử lý gọn gàng những việc lặt vặt trong viện . Cho nên bao lâu liền bưng lên ly nước ấm , nàng cẩn thận đỡ lấy sau lưng Sở Tịnh Minh ,rồi sau đem cái cốc tới gần bên miệng Sở Tịnh Minh , từ từ giúp Sở Tịnh Minh uống nước .

      " Nếu tiểu thư cảm thấy đau đầu hay chỗ nào thoải mái nằm xuống nghỉ ngơi , hôm qua tam tiểu thư có sai Tử Đào tỷ tỷ mang nhân sâm đến , nô tỳ nấu chút canh sâm cho tiểu thư ấm bụng, rồi lại tới phòng bếp nhờ ma ma trực nấu chút cháo cùng mấy thứ đồ ăn , trước khi đại phu dặn , nếu tiểu thư tỉnh, thể lập tức cho người ăn những thứ có nhiều chất , bằng đối thân mình tốt ." Bích Nguyệt lại lần nữa tiến lên, cẩn thận đỡ Sở Tịnh Minh đứng dậy, giọng điệu mềm .

      " Ừ !" Sở Tịnh Minh cũng là nghĩ tiếp tục nằm xuống, cho nên chính là ứng tiếng, cũng có động tác tiếp theo.

      Bích Nguyệt cầm ly xoay người ra cửa , Sở Tịnh Minh xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy bóng dáng của Bích Nguyệt , nghĩ đến ngoài hành lang chắc là đặt bếp lò , bao lâu, Bích Nguyệt lại bưng cái chén sứ thẳng vào đến bên giường .

      Bích Nguyệt để cái cốc đến bàn bên cạnh, với Sở Tịnh Minh như dỗ trẻ : " Nếu tiểu thư muốn ngủ nữa , nô tỳ cũng miễn cưỡng , người phải dựa giường mà ngồi , nô tỳ phòng bếp tìm Liễu bà tử, nhờ nàng làm cho người ít thức ăn . À ! Đúng rồi! Trước tiên còn phải tới chỗ phu nhân bẩm báo tiếng mới được."

      "Ngươi , cần lo lắng cho ta, ta sao." Sở Tịnh Minh vẫn có động tác khẽ gật đầu.

      Bích Nguyệt thấy Sở Tịnh Minh đáp lời nàng, giống như có chút vui sướng cười gật đầu, rồi sau xoay người chạy .

      Sở Tịnh Minh chờ Bích Nguyệt rồi , nàng cũng đứng lên lại xung quanh căn phòng , nàng nhìn ra được nơi này là triều đại nào , chỉ biết nàng nhìn thấy trong phòng có cái bàn sáu cái ghế dựa đều cao lắm, trong phòng cũng phải bùn đất, mà là trải tấm ván gỗ lên mặt đất, chỗ góc bàn có cái gương đồng. . . Nhưng soi vào cũng thấy ràng, cho nên nàng vẫn nhìn ra diện mạo bản thân như thế nào. Bất đắc dĩ thở dài hơi, lập tức lại ngẩng đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

      Phòng ở trước sau có hai cửa sổ, có khắc hoa hay trang trí cái gì , chỉ có khung cửa bằng gỗ tạo thành , phía có treo tấm lụa mỏng cũ , thời chức năng duy nhất chỉ để chắn gió mà thôi. May mắn nàng ngủ là cái giường đơn giản , bốn phía còn có treo màn vải, bằng chỉ bằng thân thể ốm yếu lúc này của Sở Tịnh Minh , cảm mạo cũng là chuyện rất bình thường .

      Sở Tịnh Minh lại quay đầu nhìn về phía phòng ở bên kia, nơi đó có cái giường cùng vài cái hòm gỗ , nàng đoán rằng chỗ đó hẳn là nơi Bích Nguyệt nghỉ ngơi , đáng tiếc chính là , hiểu được là vì nguyên chủ quá , hay do vị phu nhân kia đối thứ nữ để bụng, nhìn khắp cả gian phòng đều tìm thấy nửa quyển sách. . . Trong trí nhớ của nguyên chủ lưu lại , thời đại này có sách giấy , chỉ biết là có quý hiếm hay mà thôi.

      Sở Tịnh Minh lại nhìn phong cảnh bên ngoài phòng , cái sân nho , hai bên còn có ba gian phòng, nàng vốn định ra xem, chợt nhớ tới mình còn mang bệnh, mà nguyên chủ cũng phải là người có tiền , nếu như bệnh tình tăng thêm, nàng cũng tiền có thể thu xếp, dứt khoát vẫn là cần tìm phiền toái ! Vì thế chỉ phải quay lại bên giường ngồi xuống, nhúc nhích nhìn phía nơi nào đó ngẩn người.

      Sở Tịnh Minh có suy nghĩ khác , nàng nghĩ thầm dù sao cũng phải tìm hiểu kỹ thời đại này trước mới có thể tính toán cho tương lại của bản thân . Nếu như có ngày cần người khác trợ giúp , nàng cũng phải nghĩ kỹ nên nịnh bợ ai mới có lợi nhất, chẳng qua nàng cảm thấy nếu đối tượng là Vương thị khả năng tính cao. . . Tuy rằng Vương thị là mẹ cả, nhưng nàng có nữ nhi, còn có nàng coi thứ nữ như cái đinh trong mắt , bản thân nếu thể biểu ưu tú hơn so hai người kia , Vương thị căn bản để ý tới nàng, nhưng là nàng có tất yếu đắc tội Sở Tịnh Dong mới trọng sinh ? Đáp án đương nhiên là: cần .
      vân93119Ky2999 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :