1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi hôn nhân tan vỡ - Hân Hân Hướng Vinh

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Văn án

      Phương Chấn Đông lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Dẫn Tố là ở vườn hoa sau bệnh viện quân khu. Khi đó mặc chiếc váy màu trắng, khuôn mặt trắng bệch nhắn, mái tóc đen càng tôn lên khuôn mặt tinh xảo. Từ đó liền như khắc sâu vào đầu …..

      Nội Dung

      Đây phải là câu chuyện về hai người kết hôn lần đầu, hai người đều trải qua thất bại hôn nhân lần mới đến được với nhau. Nhưng hôn sau sao, tình của họ cũng oanh liệt hơn bất kỳ mối tình nào, họ tìm được nửa hoàn hảo cho mình.

      Các bạn đừng vội bỏ qua khi biết được nam nữ chính là người từng li hôn. Nam chính là người đàn ông khô khan nhưng khi và ghen tuông vô cùng dễ thương. Nữ chính là đáng thương, may mắn lấy phải người chồng biết trân trọng . chẳng có lỗi gì khi hôn nhân tan vỡ cả. xứng đáng được nhận nhiều tình và hạnh phúc hơn nữa.

      Các bạn hãy đọc và cảm nhận nha.
      Minhnguyen18, levuong, linhdiep174 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1

      Phương Chấn Đông lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Dẫn Tố là ở vườn hoa sau bệnh viện quân khu của thành phố B, lúc thăm chiến hữu trước kia là Lưu Thiết Quân.

      Tân binh mới vào hay kể cả cấp đều là chiến hữu, là em thân thiết, già trẻ cùng nhau trải qua bao nhiêu lần diễn tập. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý và là hai người được huấn luyện xuất sắc nhất, tất cả già trẻ lớn bé đến thủ trưởng đều quen thuộc. Ngay lập tức họ được thủ trưởng Tư lệnh quân khu gọi là hai đồng chí tốt nhất.

      Lại tiếp, giao tình của hai người còn là do đánh nhau mà có được. Ban đầu, Phương Chấn Đông học đại học xong rồi vào bộ đội ngay liền đến nơi đó cũng đặc biệt Lưu Thiết Quân.

      Người đàn ông miền sơn cước chân chất lại mang vẻ vô cùng dũng mãnh, bàn tay to xòe ra như cánh quạt, gương mặt ngăm đen, mắt to mày rậm, sợ trời, sợ đất. Như bê con sợ sấm sét vậy.

      Ngay lập tức bộ đội thành phố và bộ đội nông thôn căn bản là hai bên chẳng liên quan gì đến nay, nhìn nhau chẳng thuận mắt tựa như Hán Sở Tranh Hùng vậy.

      Phương Chấn Đông là người giỏi nhất của bộ đội thành phố trong khi đứng đầu của bộ đội địa phương là Lưu Thiết Quân đụng đầu với nhau tất nhiên bình an vô . Khi đó Phương Chấn Đông còn trẻ, khí huyết bừng bừng lại là đứa trẻ lớn lên trong đại viện, từ bé đến lớn học đánh nhau là điều bắt buộc.

      Đàn ông, hơn nữa lại là quân nhân giải quyết phân tranh biện pháp nhanh nhất đó là đánh nhau. Giống như tỉ thí võ công thời xưa, đánh thắng thù, ngược lại lòng mà kính phục biến thành em tốt. Đánh thua phải biết sợ, cho dù là con trai thủ trưởng hay là người thân, chiến trường chỉ có kẻ thắng chứ có thân phận.

      Phương Chấn Đông thích làm lính, cũng là bởi vì những thứ này, có xấu xa lừa tôi gạt, đơn giản, mạnh mẽ, nhanh nhẹn, lấy thành bại để luận bàn hùng mới đích thực là nam tử hán.

      Đều là tân binh, đều phải là trứng ấp trong lồng, dưới chứng kiến của các tân binh khác, giống như cao thủ võ lâm xưa tỉ thí, bắn bia, lắp ráp súng ống, chạy Jeep đeo vật nặng 10km, đánh đối kháng, có thể lựa chọn để tỉ thí với nhau.

      Phương Chấn Đông xuất thân từ trường quân đội chính quy, nên kỹ thuật chiếm ưu thế trước, Lưu Thiết Quân đương nhiên có kinh nghiệm thực chiến nhiều hơn sở trường là võ thuật mà sức khỏe cũng vượt trội. Để công bằng, hai người quyết định chọn bắn bia để quyết đấu.

      hề trì hoãn, hai người đều thắng tất cả. Sau đó trở thành chiến hữu, cùng vào quân đoàn, cùng huấn luyện với nhau, cùng tiến bộ, cùng diễn tập….

      Sau đó Phương Chấn Đông đương nhiên được thăng chức từng bước, còn Lưu Thiết Quân vẫn vậy, sau vào bộ đội đặc chủng phục vụ. Dù sao tuy Lưu Thiết Quân kém về kỹ năng nhưng lại kém về văn hóa nên bị thua thiệt rất nhiều.

      Hôm nay lúc bao vây kẻ bắt cóc bị trúng dao hai phát, tính mạng còn nhưng từ nay về sau thể làm lính, thân còn mang thương tật. con người mạnh mẽ như vậy phải nằm giường bệnh, Phương Chấn Đông còn nhìn thấy trong mắt chảy từng dòng lệ, càng cảm thấy chua xót.

      Trong lòng Phương Chấn Đông như đeo khối đá, vô cùng khó chịu, ở lại được bèn ra ngoài hút thuốc lá. Từ khu nội trú ra phía sau chính là vườn hoa .

      Sau ngày đêm tuyết rơi, trong vườn hoa và những cây sồi đọng đầy những lớp tuyết dày. trận gió bấc thổi qua khiến từng bông tuyết cuốn theo quất vào mặt đau rát.

      Vườn hoa rất yên tĩnh, nhiệt độ bảy, tám độ ai đứng ở ngoài này. Phương Chấn Đông đứng ở dưới tán cây sồi xanh, móc ra điếu thuốc ngậm miệng, châm lửa, hít hơi sâu rồi chậm rãi nhả ra.

      nghĩ mình có thể làm được gì cho Lưu Thiết Quân, khói mù lượn lờ, lại nhìn thấy hàng ghế cách đó xa có người ngồi đó.

      mặc chiếc áo lông dài màu trắng như muốn hòa lẫn vào màu sắc của tuyết cành, nếu phải vì tóc màu đen rất khó nhìn ra.

      ngồi ở chỗ đó dường như nhúc nhích, giống như pho tượng, đầu cúi thấp xuống, mái tóc đen dài che kín khuôn mặt có chút ướt nhẹp. Có lẽ ngồi đây được khá lâu, tuyết rơi mái tóc tan ra thành nước.

      nhìn ra số tuổi và dung mạo cụ thể, chỉ là chiếc áo lông dày khoác ở ngoài nhưng có thể nhìn ra còn khá trẻ, tóc rất đen, y phục rất trắng, có thể như cũ nhìn ra bóng dáng trẻ tuổi, tóc đen nhánh, y phục rất trắng, hết sức nét.

      Chợt ngẩng đầu lên, Phương Chấn Đông khỏi sửng sốt, đây là gương mặt vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt , sạch thanh tú, mặt dường như có dấu vết phấn son càng khiến cho khuôn mặt thêm phần tinh xảo.

      Nhưng sắc mặt rất kém, trắng phờ phạc, trắng như hòa lẫn cùng y phục của vậy. Cùng với khuôn mặt toát lên vẻ nhu nhược lẫn kiên cường, có thể nhìn thấy được từ nội tâm , mặc dù yếu đuối như lại rất kiên định.

      Phương Chấn Đông biết vì sao lại tự mình khẳng định như vậy, chỉ cần lần đầu tiên gặp Hàn Dẫn Tố có cảm giác như thế. Phía sau cây mai, cành khẳng khiu có vài bông hoa nở đầu mùa. Hoa mai màu trắng nở sau lưng , tựa như là hóa thân của bông hoa mai trắng.

      Sau đó Phương Chấn Đông lại vô số lần nhớ tới đó, mặc dù chỉ là duyên phận thoáng qua lại làm cho khó quên.

      Nghiêm túc mà , Phương Chấn Đông cũng phải là một người đàn ông đa tình, hoặc , vấn đề cảm tính liên quan đến . lý trí tỉnh táo, nhiều năm sống trong quân lữ khiến tình cảm ngày càng trở nên lãnh đạm.

      kết hôn, nhưng chỉ là kết hôn năm, rồi cùng vợ trước chia tay trong hòa bình. Vợ trước của là Chu Á Thanh là người mẹ sắp xếp mai mối, từ khi gặp mặt cho đến khi kết hôn cũng mới gặp nhau có năm lần mà thôi.

      thường xuyên sống trong quân đội làm sao có thời giờ để chuyện đương, mà cũng cảm thấy vấn đề đó là điều cần thiết. Kết hôn hay kết hôn cũng sao, tuy nhiên cha mẹ tất nhiên lại nghĩ vậy.

      Hơn nữa mẹ tích cực sắp xếp mai mối, lợi dụng tất cả quan hệ, thúc đẩy hôn nhân của . Cho nên Phương Chấn Đông cùng Chu Á Thanh thànhvợ chồng cũng có phần lớn nguyên nhân là do cảm thấy gặp gỡ các xa lạ lãng phí thời gian.

      lại, ra cũng ghét Chu Á Thanh nhưng cũng gọi là thích. Chu Á Thanh là giáo sư đại học, cha cũng là Tham mưu, là cánh tay đắc lực của cha .

      Nghiêm túc mà , trước kia khi thấy Chu Á Thanh cũng chỉ để lại ấn tượng mơ hồ trong lòng , chỉ nhớ đến đứa con ít . Vì tính chất công việc của Phương Chấn Đông là ở với nhau ít mà xa cách nhiều nên sau khi và Chu Á Thanh kết hôn, trong năm sống cùng nhau tính ra ở cạnh nhau đến tháng.

      Thậm chí tới lúc ly hôn hai người cũng hoàn toàn quen thuộc. Người đề nghị ly hôn là Chu Á Thanh, nếu như đề cập tới cũng ly hôn. Đối với , kết hôn hay cũng khác biệt nhau lắm.

      Cho tới hôm nay, Phương Chấn Đông cũng biết tại sao Chu Á Thanh lại muốn ly hôn, cho nên , tự dưng có thể thỉnh thoảng nhớ đến mới gặp mặt qua lần có chút kì quái.

      Sau đó, lúc đến bệnh viện thăm Lưu Thiết Quân luôn theo bản năng vòng ra ngoài vườn hoa vòng nhưng thu được kết quả gì. Có lúc lại nghĩ có phải mình nhìn thấy ảo giác, có thể nào có như vậy, hoàn toàn là tự nghĩ ra. Nhưng khuôn mặt kia ràng như in đậm trong đầu như vậy.

      "Cậu, cậu nghĩ gì vậy?”

      bàn tay bé mập mạp huơ huơ trước mặt , định thần lại. Tiểu Phong, cháu ngoại , con trai của em Phương Nam năm nay sáu tuổi. Thằng bé mập mạp tròn vo rất đáng , là tiểu tổ tông của Phương Gia. Bình thường vợ chồng em rất bận rộn nên đem thằng bé đến gửi ở Phương Gia.

      Phương phu nhân Trần Thư Tuệ từ phòng bếp ra ngoài, quét lượt qua cháu ngoại rồi dừng lại ở người con trai khỏi thầm thở dài.

      Phải Trần Thư Tuệ có thể coi như là cả đời sống trôi chảy bình an. Gia đình vọng tộc dòng dõi thư hương, sau lại gả vào Phương Gia, sinh trai , đường làm quan của trượng phu như ý muốn. Cuộc sống cơ bản là có gì phải lo lắng cả, chỉ duy nhất chuyện hôn của con trai độc nhất này làm bà đau đầu.

      Con trai từ ưu tú, tuy tính tình có chút ương bướng nhưng lại biết mình nên làm gì, lý trí tỉnh táo giống cha nó. Tốt nghiệp trung học, bà cùng chồng muốn nó vào đại học dân là gần gũi, hai nữa là cũng có tính toán riêng.

      Tuy con trai ưu tú, nhưng là cha mẹ nào lại hy vọng đường đời con mình ít gập ghềnh, học đại học rồi làm. Có cha đỡ đầu xuôi chèo mát mái.

      Nhưng Chấn Đông kiên quyết muốn học trường quân đội, muốn làm quân nhân. Hai người gay gắt đối mặt, cuối cùng Phương lão gia :

      "Nếu như con học trường quân đội đừng bảo là con trai cha, từ quân hiệu đến bộ đội, tự mình làm từng bước từng bước .”

      Trần Thư Tuệ biết đây là chồng mình khó, vì muốn con trai khuất phục. Nhưng Chấn Đông hai lời đeo ba lô đến vùng khác nhập ngũ, ròng rã ba năm về nhà. Về sau tốt nghiệp vào bộ đội mới trở về

      Bà biết chồng mình lén lút can thiệp đem nó điều đến quân khu gần thành phố B, gần nhà mới thỉnh thoảng về thăm nhà. Quan hệ cha con mới tốt lên chút.

      Bà biết ra chồng mình rất kiêu ngạo vì con trai, dựa vào gia thế mà vào quân đội vẫn có thể hô mưa gọi gió đủ để khiến người ta tự hào.

      Nhưng hôn của con trai lại là vấn đề nan giải, đứa con này tính tình lãnh đạm, cộng thêm lại là quân nhân, mặc dù lúc xem mắt rất thoải mái sau lại cùng con bé Á Thanh thành vợ chồng, bà cứ nghĩ là yên tâm chờ bồng cháu. Nào đâu cháu chưa thấy mà con trai ly hôn rồi.

      Bà biết điều này thể oán trách Á Thanh, chồng quanh năm suốt tháng thấy mặt đâu, khi gặp chỉ là khuôn mặt lãnh đạm nào có thể chịu được.

      Chỉ là, đừng con dâu chính bà làm mẹ đây kể từ lúc Chấn Đông vào bộ đội cũng chỉ được gặp ít lần. Lần này là vì sau đợt diễn tập lớn của toàn quân khu, nó được nghỉ phép nên mới ở nhà mấy ngày chứ cũng chẳng thấy bóng nó đâu.

      Cho nên bà rất lo lắng, con dâu cháu biết tìm ở đâu?

      [​IMG]
      Phong nguyet, Ga xao sa ot, tart_trung4 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2



      Phương Chấn Đông cầm chìa khóa lên, xoa xoa cái đầu của cháu mình, bảo mẫu từ trong nhà mang mấy bức tranh ra cho Phương Chấn Đông, Phương phu nhân đưa cái mũ cho Tiểu Phong:

      "Có cần bà ngoại đưa cháu sao? Cho cháu nghĩ lại, được khóc nhè đâu nha.”

      Tiểu Phong ôm chân Phương Chấn Đông, cái đầu lắc lắc như trống bỏi:

      " cần, cần, cháu muốn cậu đưa , cậu là giải phóng quân đầy uy phong, cháu thích cậu nhất.”

      Bà Phương dí tay vào trán nó:

      "Mới tí tuổi đầu khôn lỏi, cái đồ có mới nới cũ, bà ngoại thương cháu như thế mà cậu trở về cái là quên bà ngoại ngay.”

      Tiểu Phong hình như cảm thấy mình có chút quá đáng, nũng nịu hai tiếng đưa tay ôm lấy cổ bà Phương, hôn cái kêu lên má:

      "Bà ngoại đứng thứ hai, bà so với cha mẹ cháu còn cao hơn nha.”

      hết sức nghiêm túc.

      Bà Phương hì hì tiếng, vừa đưa hai cậu cháu ra cửa, vừa dặn dò con trai:

      "Địa chỉ phòng tranh con nhớ kỹ, nếu như tìm được nhớ gọi điện cho mẹ. Chờ đến khi Tiểu Phong học xong con đưa luôn đến nhà ông bà nội nó. Ông bà bên kia gọi điện nhớ cháu rồi. Còn nữa,…Nhớ tối nay xem mắt đó.”

      Phương Chấn Đông có biểu cảm gì gật đầu, ôm cháu trai ra cửa, đặt ở ghế bên cạnh, thắt dây an toàn cho nó. Cậu nhóc hiển nhiên hưng phấn quá độ, dọc đường cái miệng nhắn đều nghỉ ngơi cứ liên tục hỏi chuyện trong quân đội. Đại khái đây là thiên tính của bé trai, trong xương tủy có ước mơ về quân ngũ.

      ra Phương Chấn Đông gặp thằng nhóc này khá là ít, trước kia khi nó còn bé chỉ lâu lâu mới gặp lần, nó cũng nhớ là ai. Lần này thời gian nghỉ phép dài hơn chút, cậu nhóc này lại thích dính lấy , tự dưng lại thấy thân thiết.

      Thằng nhóc này tuy tuổi còn nhưng rất thông minh, giống hệt bố , đều cùng là người cơ trí nhạy cảm. Vừa chuyện vừa quên chỉ đường:

      "Cậu, thẳng đến đường trước mặt rẽ phải. Mà mỗi lần chú của Tiểu Triệu đều như vậy, tối nay cậu cũng xem mắt sao?”

      Phương Chấn Đông khỏi buồn cười:

      "Cháu biết xem mắt là gì sao?”

      Thằng nhóc chu mỏ, vỗ ngực cái:

      "Dĩ nhiên là cháu biết, là tán chứ gì?”

      "Hả! !"

      Khóe miệng Phương Chấn Đông giật giật, hết sức nghiêm túc hỏi nó:

      "Làm sao cháu biết? Cháu cũng muốn tán tỉnh ai sao?”

      Phương Chấn Đông chỉ là muốn chọc nó chơi, ai ngờ tên nhóc này nghiêm túc gật đầu:

      "Vâng, cháu muốn cưa giáo Hàn.”

      " giáo Hàn? Là ai?”

      Phương Chấn Đông nhất thời hiểu, Tiểu Phong thần thần bí bí :

      " giáo Hàn chính là giáo dạy vẽ của bọn cháu ấy! Nhưng rất đẹp. So với mẹ cháu càng xinh đẹp hơn. Hơn nữa giọng vô cùng dịu dàng, giống mẹ lúc nào cũng hét cháu. Chờ cháu lớn lên, cháu muốn cưới giáo Hàn làm vợ. Có thể suốt ngày cười với cháu.”

      Phương Chấn Đông bật cười, lái xe vào viện trung tâm nghệ thuật thiếu nhi, tắt máy xong liền mở dây an toàn cho nó, xoa xoa đầu nó:

      "Vậy cháu phải cố gắng, mau mau lớn lên, nếu giáo Hàn gả cho người khác đó, biết ?”

      Trong nháy mắt, Tiểu Phong như quả bóng cao su xì hơi:

      "Vâng, cháu quá mập, đẹp trai bằng Trương Hạo lớp cháu, chắc chắn giáo Hàn thích nó hơn cháu.”

      Phương Chấn Đông khỏi ngạc nhiên, trẻ con bây giờ lớn nhanh thế sao? Mới chỉ sáu tuổi thôi, bởi vì ngờ được nên Phương Chấn Đông nhất thời cứng họng.

      Phương Chấn Đông định dùng công phu tránh né chợt cháu trai chỉ tay kêu :

      "Cậu xem, đó chính là giáo Hàn của chúng cháu.”

      Phương Chấn Đông theo bản năng nhìn theo tay thằng nhóc và khỏi ngẩn người. Người đứng ở cầu tháng trước mặt chính là ngồi ở vườn hoa hôm đó, nhìn qua giống hệt.

      Mặc trang phục màu trắng, rất nghiêm chỉnh. Khuôn mặt trắng trẻo nhắn có chút sắc thắm giống vẻ mặt trắng bệch hôm đó. Tay nắm chặt di động, chân mày cau mạnh như gặp chuyện gì đó rất phiền não.

      rất trẻ tuổi, Phương Chấn Đông đoán quá hai mươi lăm tuổi, cho dù 25 rồi, mà mình 35, cũng kém ít nhất mười tuổi. Mười năm! Phương Chấn Đông đột nhiên cảm thấy ra mình già như vậy rồi.

      Hàn Dẫn Tố siết chặt điện thoại di động, xương ngón tay trắng bệch cũng thấy có cảm giác gì. Sống đến gần 26 năm gặp phải chuyện như vậy có thể có cuộc sống bình thường là ông trời ban phúc cho lắm rồi.

      Trịnh Vĩ nêu ra lý do là thú vị, quá trầm lặng, lý do này buồn cười. còn nhớ ban đầu khi hai người biết nhau còn khen là người tinh khiết, văn nhã. Bây giờ lại đem những thứ này thành lý do để phản lại, lấy cớ để mèo mỡ bên ngoài.

      Chưa bao giờ nghĩ tới Trịnh Vĩ là đồ đê tiện như vậy, tốt nghiệp đại học năm hai mươi hai tuổi, hai ba tuổi gả cho . Sao khi kết hôn đem tất cả tinh lực để vun đắp cái gia đình bé này. Mẹ chồng đanh đá chuyên gây khó dễ nhưng chưa từng hé răng với Trịnh Vĩ nửa lời.

      Mẹ chồng từ đầu thích , ghét bỏ bởi vì phải là người thành phố này, ghét bỏ vì cưới có của hồi môn. Mẹ chồng cũng chẳng phải là người có văn hóa gì cho cam, thế lực cũng có, lại sau khi ở riêng cũng chỉ có lễ tết mới trở về, cũng cố chịu nhịn cho qua.

      năm gần đây mẹ chồng bắt đầu ghét bỏ vì thể sinh con. Vợ chồng bọn họ cũng ngừa thai lại mãi có tin tức gì, cùng Trịnh Vĩ đến bệnh viện kiểm tra thấy hai người đều bình thường. Nhưng rốt cục vẫn có con.

      Hàn Dẫn Tố cảm thấy chuyện con cái là do duyên phận, có lẽ là duyên phận chưa tới. Nhưng đến khi duyên phận tới lại xảy ra chuyện đáng ghê tởm như vậy, nghĩ lại cũng thấy muốn nôn mửa.

      Sau khi biết mình mang thai vội chạy về nhà lại thấy màn xấu xa kia thể chịu nổi. Hai kẻ kia ở trong phòng của , giường, rèm cửa, thảm, khăn trải bàn….tất cả đều là do tỉ mỉ bày trí. Bấy giờ ở chiếc giường tỉ mỉ bố trí kia hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau, lăn lộn, tiếng thở dốc vang vào tai khiến cảm giác ghê tởm như nuốt phải con ruồi.

      Đây chính là đức ông chồng mà gả, mà kẻ ta mèo mỡ chính là con của mẹ kế vào hộ tịch của Hàn Gia - Hàn Dĩnh. Sau khi mẹ mất năm mẹ kế liền mang theo Hàn Dĩnh gả cho cha .

      Khi vừa mới thi vào viện mỹ thuật của thành phố B được biết, khi mẹ còn sống, cha cùng với Triệu Hồng có quan hệ với nhau, kể từ khi biết tin đó còn với cha mình câu nào.

      Cũng may Giang Nam cách xa thành phố B, đến thành phố B học đại học, năm thứ nhất học phí cha trả, đến năm thứ hai, ông ta gọi điện đến ấp úng mà là học phí chuẩn bị cho nộp cho Hàn Dĩnh học ở trường tư rồi. Có chút khó khăn, bảo chờ thời gian.

      Hàn Dẫn Tố thêm lời cúp điện thoại, Hàn Dĩnh chính là đứa em con mẹ kế, thi đậu cấp ba , thế mà cha còn tham ô học phí của để trả học phí cao ngất ngưởng cho Hàn Dĩnh học ở trường tư nhân.

      Vì góp đủ học phí, sau khi tan học xong phải điên cuồng kiếm tiền đến chảy cả máu mũi. Mộ Phong khi đó : “Mày điên rồi, tại sao lại để cho kẻ khác đè đầu cưỡi cổ như vậy, tiền kia vốn là của mày, nếu tao là mày lập tức trở về hỏi cha mày rốt cuộc ai mới là con đẻ của ông ta.”

      Hàn Dẫn Tố lại lắc đầu cái, mẹ của để lại cho nhiều lắm, chỉ có kiêu ngạo là lớn nhất, muốn vứt bỏ dù người kia là cha nhưng lại muốn cầu xin ông ta.

      Mộ Phong cái tính này của là ngớ ngẩn, là thua thiệt nhưng sửa được. Kể ra Trịnh Vĩ có chút đúng, thích sống chung với người khác, bạn bè duy nhất chỉ có Mộ Phong mà thôi.

      Khi đó vội vàng làm kiếm học phí, làm sao có thời giờ tham gia hoạt động trường lớp, tất nhiên có bằng hữu. Sau mới quen biết Trịnh Vĩ mới có chút hoạt động xã giao.

      Tình là thứ gì đó hư vô mờ mịt, có lẽ vì cha mẹ nên muốn tin tưởng vào tình . Nhưng lúc tốt nghiệp, Trịnh Vĩ câu khiến động lòng:

      " có thể cho em gia đình.”

      Những lời này rất chất phác, lại chân thành cảm động đến . Sau khi tốt nghiệp, công việc ổn định nhưng lại cảm thấy có nơi nương tựa, trôi nổi như cây lục bình, chỉ cần trận gió lùa qua cũng bị trôi . thích cảm giác này, phụ nữ chỉ cần yên ổn, mà lại càng cần.

      Bởi vì câu đó mà kiên quyết gả cho Trịnh Vĩ, Mộ Phong ngay lập tức bảo quá nóng vội, đàn ông phải tiếp xúc và quan sát nhiều mới phải. Đáng tiếc khi đó bị câu đó của Trịnh Vĩ đầu độc, hoàn toàn nghĩ đến những điều đó.

      Ngay lập tức liền mang về quê của , vùng Giang Nam nơi thị trấn lớn lên, còn nhớ khi ngồi thuyền theo các kênh chằng chịt, Trịnh Vĩ với :

      "Lần đầu tiên nhìn thấy em thấy em xinh đẹp, như những cây liễu của Giang Nam, khi đó bị mê hoặc. Trong lòng tự nhủ Giang Nam giống như nước sông Giang Nam, đều rất xinh đẹp.”

      Sau đó những từ ca ngợi kia chẳng còn hay ho nữa, cành liễu Giang Nam cũng thành cây liễu ven đường chẳng ai thèm ngó ngàng đến. Nhưng Hàn Dẫn Tố vẫn còn lòng kiêu ngạo của chính mình.

      Mối quan hệ với Hàn Dĩnh từ lúc cha tham ô học phí của đem học phí đóng cho ta bọn họ còn là chị em nữa.

      Cho nên ban đầu đưa Trịnh Vĩ về phải vì cha mà là vì bà ngoại, bà từ lúc còn rất thương . Sau khi mẹ chết, bà sống với cậu nhưng vẫn len lén gửi tiền cho .

      Trượng phu của có thể được ba đồng ý nhưng nhất định phải đưa đến ra mắt bà ngoại để bà yên tâm. Để bà có thể biết Tố Tố sống rất tốt.

      Lần đầu tiên Trịnh Vĩ thấy Hàn Dĩnh là khi ta mới hai mươi tuổi, vừa thi rớt tốt nghiệp trung học xong, ở nhà ăn bám. Cả người ta đều dùng hàng hiệu có thể thấy điều kiện kinh tế kém khiến trái tim càng lạnh hơn.

      Từ lần đầu tiên cha ấp úng tham ô học phí của , về sau đó mỗi năm cha chưa từng cho xu học phí. Hơn nữa khi mang Trịnh Vĩ về để đến hôn , mẹ kế Triệu Hồng đột nhiên :

      "Tôi có nghe chỗ cậu lễ ăn hỏi đưa cho nhà đều là năm tám trăm vạn, dù sao cũng là thành phố lớn, cũng nên chi cho đẹp mặt.”

      Nhìn vẻ mặt tham lam kia, Hàn Dẫn Tố cũng phải là người mềm yếu có thể bắt nạt, thèm để ý đến bà ta, nhìn thẳng vào mặt cha :

      "Bốn năm đại học, học phí đều là tự con kiếm, đòi sính lễ chẳng phải là quá buồn cười?”

      Ngay lập tức sắc mặt cha chuyển sang trắng xanh. Lúc trở lại Trịnh Vĩ với :

      "Bình thường nhìn em dịu dàng ôn nhu, nhưng lúc cùng người nhà lại hoàn toàn thay đổi, giống như cây gai nhọn trong rừng rậm, kẻ nào đến gần bị gai đâm.”

      Sau lại Hàn Dĩnh đột nhiên tới làm ở thành phố B, Trịnh Vĩ đối với Hàn Dĩnh rất nhiệt tình, làm Hàn Dẫn Tố cùng ầm ĩ mấy phen. Hàn Dĩnh rất đẹp, kiểu đẹp khác hoàn toàn với . Như Mộ Phong : “ người là tiểu thư khuê tú của Giang Nam, kẻ là hồ li tinh trời sinh”.

      ra Hàn Dẫn Tố cũng ngu xuẩn, Trịnh Vĩ thân thiết đối với Hàn Dĩnh sớm nhìn ra, nhưng vẫn tin tưởng mặc dù là đàn ông ai cũng có thói quen tật xấu nhưng cũng có giới hạn. Dù sao Hàn Dĩnh miễn cưỡng có thể coi là em vợ danh nghĩa của Trịnh Vĩ.

      Nhưng giờ Trịnh Vĩ lên giường với Hàn Dĩnh, còn lên cái giường mà ngủ ở đó hai năm. Hàn Dẫn Tố thấy bẩn! Quá bẩn!
      Phong nguyet, quynh quynh, tart_trung2 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3

      Hàn Dẫn Tố cắn chặt môi dưới, nghe giọng từ trong loa truyền ra, bắt đầu hoài nghi Hàn Dĩnh mới là con ruột của cha . ta chính là người gây chuyện vì sao cha còn có thể ra những lời như vậy?

      "Tiểu Tố, con nên hận Tiểu Dĩnh, em con cố ý, Trịnh Vĩ. . . . . ."

      Hàn Dẫn Tố cau mày cắt đứt lời lảm nhảm của cha, vô cùng lãnh đạm :

      "Vô tình hay cố ý nó cũng lên giường với chồng con. Bây giờ ba còn ra những lời vô dụng này làm gì. Con ly hôn với Trịnh Vĩ, tại vị trí Trịnh phu nhân trống, ba có thể bảo với Hàn Dĩnh: “Cái đồ đàn ông xấu xa, hèn tiện đứng núi này trông núi nọ kia con cần, con tặng cho ta luôn. Xin lỗi, con còn phải lên lớp, xin cúp máy trước.”

      Nhấn kết phím tắt xong chợt nghe thấy tiếng gọi:

      " giáo Hàn. . . . . ."

      Giọng nho có chút rụt rè, Hàn Dẫn Tố quay đầu lại khỏi sửng sốt. Là học sinh lớp hội họa của - Vệ Phong. Thằng bé mập mạp đáng , điều kiện gia đình rất tốt. Chỉ cần biết có thể chịu được học phí cao của trung tâm cũng có ít gia đình có thể đáp ứng được rồi.

      Bình thường phần lớn là bà ngoại của cậu nhóc đưa đến đây, có đôi lúc là mẹ Vệ Phong, người vô cùng xinh đẹp tuyệt trần giống hệt bà ngoại của nó, hai người đều là người rất tao nhã.

      bạn dạy Piano lớp bên qua về lai lịch gia đình này, hình như là gia đình cán bộ cao cấp, cụ thể cao đến mức nào Hàn Dẫn Tố có hứng thú nghe ngóng. Đối với những chuyện đó đều là chuyện của người khác, chỉ cần yên ổn qua ngày là được rồi.

      Cái cá tính này của bị Trịnh Vĩ phàn nàn nhiều lần, chưa bao giờ thích luồn cúi, đây là chuyện chẳng đáng để khoe ra. Như Trịnh Vĩ mỗi lần đến dịp lễ tết đều kéo đến nhà cấp để tặng quà nhưng đều đứng ở dưới lầu chờ.

      Cùng xã giao với đồng nghiệp cơ quan cũng chỉ ngồi chỗ, muốn hùa theo đám người đó. Uống rượu, ăn cơm, về chuyện gia đình, những chuyện đó thích, cảm thấy giả tạo.

      Sau khi tốt nghiệp liền vào trường trở thành giáo dạy mỹ thuật, sau đó gả cho Trịnh Vĩ, cuộc sống muôn màu muôn vẻ của đại học đối với đó là ngừng phải lăn lộn làm thêm, cho nên cơ hội xã giao , mà điều đó cũng tạo thành tính cách thích hợp với cuộc sống chung.

      vẫn biết Trịnh Vĩ đối với có nhiều điều oán hận, đàn ông đều sĩ diện, thích bên ngoài người ta khen vợ mình. Vợ của đồng nghiệp Trịnh Vĩ tiếp xúc qua mấy lần, hợp với , ra là có tiếng chung.

      Ngay lập tức liền nghe đồng nghiệp rất tốt của Trịnh Vĩ ở trước mặt :

      "Trịnh Vĩ, vợ của cậu học nghệ thuật là khác biệt, căn bản cùng cấp bậc với chúng ta.

      Nghe giống như lời vô tình nhưng lọt vào lỗ tai người khác thành hàm nghĩa khác, sau khi về nhà Trịnh Vĩ mắng trận, hỏi thẳng :

      " có biết ta chính là cấp của chồng ? cùng với vợ ta về việc nhà, theo đó vài điều tốt có thể mất miếng thịt sao? Mặt luôn làm bộ thanh cao, có là tiên nữ chỉ cần hít khói là sống được sao….?

      Lần đó là lần đầu tiên Trịnh Vĩ mắng chút khách khí, ngay lập tức cảm thấy người đàn ông này sao đột nhiên xa lạ, người bình thường dịu dàng săn sóc đâu?

      Sau đó Trịnh Vĩ lại xuống nước dụ dỗ , đó là do uống quá nhiều, là rượu , đừng để trong lòng. Hàn Dẫn Tố cũng suy nghĩ lại, có phải do mình quá kiêu ngạo nên hợp với đồng nghiệp . biết hỏi ai ngoài Mộ Phong.

      Mộ Phong ngay lập tức bĩu môi :

      "Đàn ông đều như vậy, lúc theo đuổi mày, thấy mày kiêu ngạo họ cảm thấy mày có cá tính, mày thanh cao, thấy mày ý vị, mày trầm mặc cảm thấy mày thần bí. Cưới được đến tay những thứ này đều thành khuyết điểm. Trương Ái Linh phải sao, mỗi người đàn ông đều thích hai , hoa hồng đỏ hai là ánh trăng sáng, khi lấy được hoa hồng đỏ, lâu sau biến thành con muỗi đậu tường. Mà ánh trăng sáng cũng chỉ là trăng ngoài cửa sổ. Cưới được hoa hồng bạch, bạch cũng biến thành cơm áo gạo tiền, mà đỏ cũng chỉ là nốt ruồi son. Dẫn Tố, trong trường đại học, mày từng là hoa hồng đỏ của ít người, nhưng khi mày gả cho Trịnh Vĩ cũng chỉ là miếng cơm hay chỉ là con muỗi. khác biệt này giống như lòng sông với mặt biển, mày phải tự mà điều chỉnh.”

      Mộ Phong trước sau cũng là người thông minh nhạy bén, đối với chuyện tình cảm ứng phó rất linh hoạt, lại càng rối loạn.

      " giáo Hàn, đây là cậu của con"

      Giọng của Tiểu Vệ Phong cắt đứt suy nghĩ mơ hồ của , lúc này mới phát sau lưng Tiểu Vệ Phong cầm giá bút vẽ là người đàn ông rất cao. cao1m65 có ngước lên nhìn cũng chỉ đến vai ta. ta đứng thẳng, mặc quân trang càng khiến cho người thêm cao ngất.

      vai là ba sao hai gạch (thượng tá đấy các nàng), ở dưới ánh mặt trời mùa đông mà vẫn sáng chói, thần thánh thể xâm phạm. vô thức lùi về phía sau bước , đầu hơi ngửa lên. Ánh mặt trời từ phía sau chiếu đến làm cho khuôn mặt người đàn ông này thêm bí , nhìn lắm nhưng khí thế uy nghiêm vẫn phát ra mạnh mẽ.

      "Xin chào, tôi là cậu của Tiểu Phong, Phương Chấn Đông"

      Giọng của ràng vững vàng vang bên tai, Hàn Dẫn Tố chớp mắt mấy cái, thích ứng với ánh sáng mới nhìn người đàn ông này. Da hơi đen, mặt góc cạnh ràng, dường như đường nét đều lên là quân nhân thực .

      Hàn Dẫn Tố chưa bao giờ gặp qua người đàn ông có khí thế như vậy, dường như là trời sinh quân nhân. Toàn thân đều mang vẻ nghiêm túc, lạnh lùng đầy khí phách, đôi môi mỏng mím thành đường. Tuy lúc này giọng ôn hòa nhưng mặt vẫn có chút nụ cười.

      Ánh mắt rất sâu, sâu đến mức thể thấy đáy, cứ nhìn thẳng vào như vậy khiến tự giác lại lùi thêm bước nữa.

      Phương Chấn Đông dường như cảm giác được trong lòng mình thất vọng, loại cảm xúc xa lại này lần đầu tiên xuất như quả cầu tuyết lăn xuống, càng ngày càng lớn như lấp đầy toàn bộ tâm trí .

      nhớ , chút ấn tượng cũng có, từ trong con ngươi trong suốt của , Phương Chấn Đông chỉ đọc được chút xa lạ hoặc còn có đôi chút e sợ. E sợ? Điều này làm Phương Chấn Đông có cảm giác thất bại ra được. Mặc dù có chút nghiêm túc nhưng có thể khiến cho này e ngại cũng đủ khiến buồn bực.

      Lần thứ hai gặp mặt, người luôn luôn để ý đến phụ nữ như Phương Chấn Đông luôn luôn nhớ tới kia lại nhớ .

      Bên ngoài trung tâm nghệ thuật có khu vực cho người thân chờ đợi, xuyên qua cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy những đứa trẻ của mình học bên trong.

      Phương Chấn Đông ngồi ở sofa dựa vào cửa kính, ánh mắt nhịn được dừng lại người Hàn Dẫn Tố. Khu vực chờ này còn có mấy bức tranh treo tường, trước khi vào học Tiểu Phong len lén với là do giáo Hàn vẽ.

      Mới vừa rồi Phương Chấn Đông lần lượt nhìn qua lần, căn bản đều là tranh phong cảnh: nước chảy qua cầu , ngôi nhà núi, cảnh xuân, trời chiều sắc thu….

      Phương Chấn Đông hiểu những thứ này, chỉ cảm thấy những bức tranh vẽ mang tình cảm mãnh liệt. Ở góc tranh có chữ ký của , nhìn lâu mới nhận ra là Hàn Dẫn Tố.

      Ba chữ này chui vào trong lòng Phương Chấn Đông khiến đột nhiên cảm nhận được so với ba chữ này những câu thơ còn thích hợp với kia hơn:

      "Cảnh xuân khiến khói bay lên, sương mù dày đặc phủ xuống, nước như trong hơn, sắc núi dần xanh…”

      này tựa như sương khói vùng sông nước Giang Nam, trong trẻo, thanh tú, xinh đẹp như vậy. Cởi chiếc áo khoác dày màu trắng ra, bên trong là chiếc váy len màu xám nhạt quá đầu gối, phía dưới giày trắng, vòng eo mảnh khảnh trông mỏng manh, toàn thân có vẻ rất gọn gàng.

      Tóc dài tùy ý bới lên thành búi tóc ở sau gáy và được cài bằng chiếc trâm khảm ngọc trai, có chuỗi hạt rủ xuống mang phong cách cổ là vô cùng hợp với khí chất của . nhàng chậm rãi giảng giải điều gì đó, mang theo nụ cười nhu hòa khiến người ta tưởng cùng với người vừa chuyện điện thoại vừa rồi là hai người khác nhau.

      Mới vừa rồi nghe thấy gì, nhưng sắc mặt vô cùng nghiêm túc và bén nhọn, Phương Chấn Đông cảm thấy gương mặt giãn ra thế này mới càng đẹp mắt.

      Cứ nhìn chăm chú như thế, mặc dù cách cửa kính dày nhưng vẫn cảm thấy vô cùng ràng, hơn nữa còn biết ta ngồi ở đâu. Mà cho dù Phương Chấn Đông có ngồi ghế sofa mềm mại cũng ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, thẳng tắp, cởi mũ xuống cầm tay, hai tay đặt đầu gối. Tư thế nghiêm cẩn như ở trong hội nghị quân .

      Mà ánh mắt của ta lại cứ nhìn mình chằm chằm, Hàn Dẫn Tố nghi ngờ có phải y phục của mình có chỗ nào phải để cho ta nhìn mình như thế. Vô số lần cúi đầu nhìn kỹ trang phục của mình, cứ cho là vậy .

      làm giáo viên ở trung tâm này cũng được hơn năm, mới đầu kết hôn với Trịnh Vĩ điều kiện nhà ta cũng tốt lắm. Nộp tiền cọc nhà (mua nhà trả góp), là căn nhà gồm hai phòng , mỗi tháng phải trả dần cũng phải là khoản .

      Trịnh Vĩ làm việc ở sở giao thông, chức thấp mà gia đình cũng phải có quyền thế nên mặc dù mang tiếng là nhân viên công vụ nhưng tiền lương nhiều mà xã giao lắm.

      Trịnh Vĩ lại là kẻ sĩ diện, biết cự tuyệt, vỗ ngực tự xưng là trang hảo hán. Hai người thường xuyên lâm vào cảnh tiền ra có mà tiền vào , vô cùng túng quẫn.

      Sau đó thầy giáo dạy vẽ của giới thiệu cho công việc ở đây. Lại , thầy vô cùng tốt với , lúc tốt nghiệp còn khuyên đào tạo sâu, chuyên tâm vào vẽ tranh để về sau còn phát triển hơn nữa.

      Ngay lúc đó căn bản nghĩ tới những điều này, cho cùng, cũng chỉ là bình thường, muốn có cuộc sống bình thường, có cuộc sống gia đình yên ổn, có nhà, có chồng, về sau còn có con nữa, hòa hợp tốt đẹp.

      nghiệp nghĩ nhiều, ban đầu thi viện mỹ thuật cũng là bởi vì thích vẽ tranh, cũng muốn trở thành họa sỹ vĩ đại gì hết. Thầy vô cùng tiếc nuối rồi giới thiệu cho trung tâm nghệ thuật này, chắc là sợ từ bỏ vẽ tranh để trở thành giáo viên dạy vẽ tầm thường.

      Tiếng chuông vang lên, Hàn Dẫn Tố tan lớp, chờ người lớn vào giúp đỡ bọn trẻ dọn dẹp dụng cụ vẽ tranh, liền thông báo về cuộc thi vẽ tranh thiếu nhi của thành phố cùng với cách thức đăng ký.

      ra Hàn Dẫn Tố cảm thấy vẽ tranh chính là dựa vào hứng thú mới đúng. Tham gia các hoạt động tranh tài chút ý nghĩa đều có. Nhưng người lớn nghĩ vậy, mong con hóa thành rồng là căn bệnh chung của họ. Nếu như con của ….Hàn Dẫn Tố nhịn được cơn đau trong lòng.
      Phong nguyet, tart_trungHuệ Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :