1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 20: cuộc sống nhất định phải nịnh nọt

      Cuộc sống có chủ nhân cuộc sống đúng là khá tốt. chỉ có ăn có uống..., mỗi ngày còn có thể nhàn rỗi làm việc. So với làm đồ đệ người khác, kiểu cuộc sống hưởng thụ này, biết sướng gấp bao nhiêu lần. Nhớ năm đó, nàng và sư phụ, hai người ở trong núi sâu, mấy chuyện giặt quần, áo nấu cơm thuộc về công việc nhà, phải đều là nàng ôm?

      Mặc dù hai chữ ‘ sủng vật ’ làm Tịch Tích Chi vô cùng hài lòng nhưng cuộc sống như thế lại cực kỳ thích hợp với loại người lười như nàng.

      Nằm ngủ ngon giấc ở trong ổ , cả đêm mộng mị.

      Ngày thứ hai, Tịch Tích Chi như cũ còn buồn ngủ chạy đến phía dưới gốc hoa chuối, vừa ngáp, vừa hấp thụ linh khí đất trời.

      Trừ có hai người cung nữ vây quanh vườn hoa nhìn chằm chằm tung tích con chồn , còn lại cảnh tượng khác với ngày hôm qua.

      Sau khi An Hoằng Hàn hạ triều, đầu tiên trở về điện Bàn Long chuyến. Chính xác có lầm tìm được con chồn ngủ gật, ôm lấy nó, liền Ngự Thư Phòng.

      Cảm giác thân thể của mình chạm phải bức thịt tường cứng rắn, Tịch Tích Chi hài lòng kêu ‘chít chít’. Nhưng bức thịt tường lại vô cùng ấm áp cho nên Tịch Tích Chi nhịn được di chuyển hướng nguồn nhiệt. Từ đầu đến cuối, mí mắt con chồn hề mở ra cái. Mơ mơ màng màng tìm được vị trí tốt nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn cũng nhúc nhích nữa.

      Cần cù phải trả giá cao chính là thiếu ngủ nghiêm trọng. Mặc dù mặt trời phơi nắng đến ba sào rồi, Tịch Tích Chi vẫn nhịn được muốn đánh cờ cùng Chu Công.

      Vì vậy, Ngự Thư Phòng xuất bộ hình ảnh đẹp đẽ như vậy.

      An Hoằng Hàn có khí phách siêu phàm, tay cầm bút lông hết sức chuyên chú giải quyết tấu chương. Mà đùi , con chồn đầy lông lá cuộn tròn thành quả cầu, nếu nghe kĩ còn có thế phát ra tiếng hít thở vững vàng của con chồn .

      Vì Lâm Ân chịu phạt hơn mười hèo nên dậy nổi, tạm thời nằm lỳ ở giường. Liền do tên thái giám thay thế gọi là ‘ tiểu Tuân tử ’ kia phục vụ sinh hoạt hàng ngày của An Hoằng Hàn .

      Mới vừa nhặt về mạng, tên thái gián này có vẻ nơm nớp lo sợ, mỗi bước đường nhịn được đều nhìn ngắm sắc mặt của An Hoằng Hàn, sợ lại phạm sai lầm chọc giận An Hoằng Hàn.

      "Bệ hạ, đây là đặc sản quả nho của nước Cưu."

      chùm nho đen nặng trĩu nằm ở trong khay ngọc. Từng viên đều tròn trịa sáng bóng óng ánh trong suốt. Dường như được chiếu dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy ruột bên trong.

      An Hoằng Hàn chỉ liếc mắt nhìn lại tiếp tục vùi đầu làm công việc. Từ sau khi tiến vào Ngự Thư Phòng cũng chưa có để bút trong tay xuống quá.

      Quả cầu tròn đùi bỗng nhúc nhích, ngay sau đó tiếng ngáp vang lên.

      An Hoằng Hàn biết con chồn tỉnh, đặt nó đến bàn vừa lúc đặt ở bên cạnh quả nho. Bởi vì thân thể ngừng rút mấy lần, khi Tịch Tích Chi vừa mở mắt nhìn thấy từng viên như hạt châu vừa lớn lại vừa đen viên ra ở trước mặt mình nhất thời nhận ra.

      nhàng khôn khéo lấy móng vuốt đâm cái, vỏ trái cây giòn non bị phá.

      Đưa móng vuốt chuyển vào trong miệng, liếm liếm, có chút ngọt, lại có điểm chua.

      —— là quả nho!

      Dường như bị đói bụng mấy ngày chưa từng ăn qua cơm, Tịch Tích Chi vội vàng chạy đến chỗ có chùm quả . Hai móng vuốt đè lại quả tròn đen lớn nhất, dùng sức khẽ đẩy làm cả nàng cũng bị lăn ra ngoài hai thước, ở bàn lộn mấy vòng mới dừng thân thể lại.

      Mà vốn chồng tấu chương chỉnh tề ngay ngắn liền lộn xộn bay khắp nơi đều là.

      Dường như quấy rầy đến An Hoằng Hàn phê duyệt tấu chương rồi hả? Vừa mới phản ứng kịp, đầu của Tịch Tích Chi nhanh chóng co rụt lại.

      "Còn biết mình phạm sai lầm rồi?" Cũng biết An Hoằng Hàn vui hay giận, thanh của khác lúc bình thường làm trong lòng Tịch Tích Chi nắm chắc.

      Móng vuốt còn ôm quả nho đại kia, Tịch Tích Chi nghĩ nghĩ, nhịn đau ôm quả nho to đẩy tới trước mặt An Hoằng Hàn, ‘chít chít’. . . . . . Ngươi ăn.

      An Hoằng Hàn sửng sốt chút, hỏi "Cho trẫm?"

      Con chồn vô cùng nịnh nọt gật đầu, cám ơn ngươi nha, cuộc sống của nàng qua tốt a. Quả nho vốn của nhà , cùng lắm nàng trả lại cho là được. Dù sao ở trong khay ngọc còn có chùm dài, ăn vỡ bụng cũng ăn hết nhiều như vậy.

      " ra ngươi còn có chiêu nịnh hót này." Hai ngón tay vân vê quả nho kia, An Hoằng Hàn ngắm nghía ở trong tay hồi, "Tha ngươi lần, còn rời cái mông ngươi ra khỏi tấu chương của trẫm."

      Sợ đến mức Tịch Tích Chi nhảy ra xa mấy bước, cúi đầu nhìn xuống đám tấu chương, bị nàng giày vò nhăn nhăn nhúm nhúm rồi.

      Bóc vỏ quả nho, An Hoằng Hàn ngậm quả nho vào miệng. Nước Cưu tiến cống quả nho, phải là chưa ăn nhưng lại cảm giác quả nho này là ngọt nhất.

      Cực kỳ đau buồn nhìn quả nho lớn nhất vào miệng người khác, Tịch Tích Chi hận đến cắn móng vuốt, lại tiếp tục chiến đấu cùng đám quả nho bàn.

      Sức ăn có hạn, bụng Tịch Tích Chi căng hết cỡ cũng chỉ thể nuốt vào hơn mười quả nho. Nghĩ An Hoằng Hàn dường như thích ăn quả nho, Tịch Tích Chi nhớ đến lão nhân chữa trị chân trước cho nàng. Người khác giúp qua nàng lần, đáp lễ đưa chút quà cho người ta đó là chuyện tình hết sức cần thiết.

      Ngộ nhỡ về sau nàng lại bị thương, còn phải làm phiền lão đầu lần nữa.

      Ở trước mặt An Hoằng Hàn khoa tay múa chân hồi, móng vuốt sờ lên cằm, học bộ dáng lão nhân kia vuốt râu sau đó lại đẩy khay ngọc cái.

      Thấy con chồn để ý lão đầu kia như vậy, An Hoằng Hàn buồn bực vui. chỉ cung cấp con chồn ăn uống ở còn phải nuôi nó béo mập, tại sao lại thấy con chồn tặng lễ cho ?

      thanh khỏi lạnh mấy phần, An Hoằng Hàn nâng cao khay quả nho, "Nếu như trẫm nhớ lầm, khay quả nho này giống như toàn bộ thuộc về trẫm. Ngươi muốn đưa lễ vậy liền lấy đồ của bản thân ra đưa."

      Hẹp hòi! Tịch Tích Chi cắn răng nghiến lợi, trừng mắt An Hoằng Hàn.

      đường đường là vua nước, phải nàng chỉ muốn khay quả nho của sao? Có nhất thiết phải tính toán chi li như vậy? Hơn nữa, nàng xem ở phân lượng là người nhà, mới có ý đòi hỏi.

      Trong lòng ngừng phỉ báng An Hoằng Hàn, trong miệng thầm xấu .

      Ngoài bộ lông màu bạc cơ thể nàng còn có đồ gì có thể lấy ra được sao? Nhưng bộ lông này có thể tùy tiện đưa tặng người khác sao?

      Đầu ủ rủ vươn thẳng, bốn chân Tịch Tích Chi đạp cái nhảy xuống bàn.

      "Hai người các ngươi theo con chồn ." Thấy con chồn mất tích qua lần cho nên An Hoằng Hàn càng đối với nó yên lòng, an bài hai cung nữ bất cứ lúc nào cũng theo nó.

      Hai người cung nữ gật đầu cái, liền đuổi theo con chồn .

      Tâm tình Tịch Tích Chi như đưa đám tản bộ dọc hoàng cung, thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp để xua tan những điều thoải mái trong lòng.

      Cách phía sau Ngự Thư Phòng xa chính là Ngự Hoa Viên. Cho nên Tịch Tích Chi bao lâu nhìn thấy vườn hoa khoe sắc. Các loại hoa quý giá và nổi tiếng tranh nhau tỏa hương thơm ngát, nở rộ khắp nơi. Đỏ- Da cam- Vàng- Lục- Lam- Chàm- Tím, mỗi loại màu sắc cũng cứ mỗi chủng loại màu sắc đều đủ cả.

      Tịch Tích Chi chưa từng thấy qua rất nhiều giống hoa giống, chỉ riêng Hoa Mẫu Đơn có hai mươi loại. Có bồn hoa trồng ở trung tâm, cũng có loại trồng trong chậu.

      Trong đầu nảy ra cách, Tịch Tích Chi tung mình nhảy vọt vào trong đống hoa. Quà tặng lão nhân kiếm được rồi. . . . . .

      Quà ít lòng nhiều nha, tin tưởng lão nhân để ý nhiều như vậy.

      Đầu con chồn rất , vừa đâm đầu vào trong bụi hoa ngay lập tức mất bóng, hai người cung nữ phía sau gấp đến độ xoay quanh đó. Ngự Hoa Viên lớn như vậy phải tìm con chồn có kích cỡ tương đương với bàn tay, dễ hơn làm, cung nữ gấp đến độ đều nhanh khóc lên.

      Ngộ nhỡ bệ hạ lại trách cứ, bọn họ biết làm sao bây giờ!
      ruatapchay90, sesshomarin, Andrena6 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 21: Loài hoa quý giá nổi tiếng như củ khoai lang bỏng tay

      Cung nữ hoảng hốt xoay người, cúi mình ngừng tìm kiếm trong bụi hoa.

      Ngoài lối chuyên dùng để ngắm hoa ở những chỗ khác lại dày đặc hoa cỏ, hoa lá trong ngự hoa viên xen kẽ lẫn nhau căn bản đến nửa bước cũng khó . Mỗi loài hoa nơi này đều cực kỳ quý hiếm, dù đụng hỏng đóa hoa nào, cung nữ chỉ có cách chờ đợi chịu phạt.

      Tịch Tích Chi ỷ vào thân mình bé, nhảy loạn xạ trong bụi hoa, nhìn đóa hoa này lúc lại xem đóa hoa kia chút. Nếu muốn tặng cho lão nhân kia những loài hoa hồng, hoa mẫu đơn… bông hoa màu sắc sặc sỡ chắc chắn thể đưa.

      Đóa hoa màu trắng lại có vẻ quá mức yên lặng.

      Cũng biết chạy trốn bao lâu ở trong bụi hoa, chờ sau khi Tịch Tích Chi nghĩ đứng dậy quay đầu nhìn lại thấy bóng dáng của hai người cung nữ? Nhưng chợt nghĩ, đợi nàng tìm được cành hoa phù hợp ý mình rồi tụ hợp với các nàng ấy cũng muộn.

      Lần này nàng cũng phải nháo mất tích, An Hoằng Hàn mới giận lây sang bọn họ.

      Chăm chú chạy dưới những cành lá, Tịch Tích Chi ngẩng cái đầu góc 45° để nhìn. Trong ngự hoa viên, có nhiều đóa hoa khác thường, Tịch Tích Chi nhìn mãi hết, rốt cuộc cũng biết nên hái cành hoa nào đưa cho lão nhân mới tốt.

      Lắc lư nửa tiếng, đột nhiên hai mắt Tịch Tích Chi phát sáng. bàn đá trong cái đình nghỉ mát trước mặt để chậu hoa, là đóa hoa nổi bật nhất trong các loài ở đây. Gió mát thổi hiu hiu, cành lá màu xanh đong đưa hồi. Đóa hoa nở rất đẹp, từ nhị hoa đến cánh hoa như trải qua tầng lột xác, dần dần chuyển từ màu xanh nhạt sang thành màu xanh đậm.

      Tịch Tích Chi sáng mắt liếc nhìn, liền dời được tròng mắt. Khí chất này ra có chút tương đối giống lão đầu. Lấy ra tặng lão nhân còn gì tốt hơn rồi.

      Những loài hoa vừa mới thấy qua mang so sánh với chậu hoa này quả chính là làm bẩn ánh mắt của náng. Đầu tiên nhảy lên ghế đá, sau đó hai chân sau dùng sức, Tịch Tích Chi vất vả chút nào nhảy lên bàn đá. vòng quanh chậu hoa vài vòng, Tịch Tích Chi xem xét tỉ mỉ kỹ lưỡng bông hoa, càng xem càng thích.

      Cả chậu hoa chỉ nở ra bông hoa duy nhất. Nhưng chỉ cần đóa ít như vậy lại đủ độc đáo dẫn dắt hoa thơm cỏ lạ.

      Sau khi làm ra quyết định, Tịch Tích Chi chậm trễ chút nào, vươn móng vuốt ra bẻ gẫy cành hoa kia xuống. đóa hoa nở rộ xinh đẹp dưới tàn phá thương tiếc của nàng, đầu đuôi thân cành tách rời nhau.

      Hài lòng nhìn đóa hoa ở giữa hai chân, Tịch Tích Chi cười ‘ha hả’ kêu lên ‘chít chít’.

      "Hoa Lam Linh là vật đính ước tiên hoàng ban cho ai gia, năm đó lúc tìm kiếm tiên hoàng hao phí ít tâm tư. Khổ sở chờ đợi bốn năm, vất vả mới đợi đến khi nở hoa. Nếu , bây giờ ai gia đâu cố ý gọi các ngươi đến Ngự Hoa Viên nhìn chút." Xa xa, thanh già nua vang lên, nàng ta vừa cười vừa mang theo chút đắc ý.

      Đồng thời, vài thanh như tiếng chuông rung cười : “Mẫu hậu muốn bọn thần thiếp mở rộng tầm mắt, chúng thần thiếp vui mừng còn kịp nữa là.”

      Lỗ tai nhạy bén của Tịch Tích Chi nghe được đối thoại từ xa của mấy người, cúi đầu xem xét đóa hoa trong ngực. . . . . . Màu xanh dương! chính là ‘ hoa Lam Linh ’ trong lời trong miệng bọn họ chứ?

      Tâm trạng hoảng hốt, Tịch Tích Chi vừa định chạy trốn, chớp mắt đám người kia bước vào đình. Chẳng lẽ ông trời nhẫn tâm làm khó dễ nàng sao? Gần đây quả toàn chuyện xui xẻo, ba ngày hai bữa đều mạo phạm vị tổ tông.

      Quả cầu tròn màu trắng lặng lẽ lui về phía sau, Tịch Tích Chi nghĩ thừa dịp có ai chú ý tới nàng lén chuồn .

      Vừa mới đụng vào mép bàn đá, kêu lên kinh ngạc, "Đó phải là Vân chồn bệ hạ nuôi sao?"

      Mọi người nghe vậy nhìn đến, thân thể Tịch Tích Chi cứng nhắc cũng nhúc nhích nữa. là sợ cái gì cái ấy tới. Hai móng vuốt bảo vệ đóa hoa, dấu nó ở sau lưng. Trong lòng đặc biệt bi thương, vừa rồi nàng còn mở cờ trong bụng gặp được bông hoa kiều diễm, bây giờ lại trở thành củ khoai lang bỏng tay.

      muốn vứt bỏ đóa hoa này, sau đó tiêu hủy chứng cứ.

      " là đáng a, khó trách bệ hạ muốn đích thân nuôi nấng." Những người chuyện đều là nữ nhân thiên kiều bá mị. Mỗi người đều chăm chút trang phục lộng lẫy. Giống như ở ganh đua so sánh sắc đẹp với nhau, khuôn mặt bọn họ đều trang điểm tỉ mỉ.

      Từ sau khi Tịch Tích Chi xuyên qua thành con chồn , lỗ tai lỗ mũi trở nên đặc biệt nhạy bén. chịu nổi mùi phấn son người các nàng tỏa ra, nhịn được hắt xì hơi cái. Vừa định giơ móng vuốt xoa lỗ mũi bỗng nhiên nhớ tới vật sau lưng nên động tác vẫn giữ nguyên bất động.

      Nhiều nữ nhân lại gần hướng phía nàng, Tịch Tích Chi nhìn họ vài lần, cái nhìn này suýt nữa làm nàng váng đầu hoa mắt. Họ vừa hay ngược chiều ánh sáng, ánh nắng mặt trời chiếu lên đồ trang sức mà họ cắm búi tóc, hắt ra tia sáng chói lòa thiếu chút nữa làm con mắt nàng bị thương.

      Tướng mạo mấy vị phu nhân này cực kỳ xuất chúng. Mặc dù tính là chim sa cá lặn cũng phải được khuynh quốc khuynh thành. Gương mặt các nàng luôn mỉm cười nhưng Tịch Tích Chi biết nụ cười của các nàng vào sâu tận đáy lòng. Bất kể thế nào, tươi cười như vậy luôn có chút cứng ngắc.

      "Quá đáng , biết cầu xin bệ hạ ban cho bổn cung, bệ hạ có bỏ được hay ?" Mấy vị phu nhân tới trước mặt con chồn , khom người lại gần hình như cảm thấy cực kỳ hứng thú với nàng. Nhưng chân chính làm các nàng cảm giác hứng thú há là Tịch Tích Chi đây? Mà lấy nàng làm mồi dụ An Hoằng Hàn.

      Chỉ cần các nàng tranh được quyền nuôi nấng con chồn bệ hạ còn đến xem bọn họ vài lần?

      Người nào biết bệ hạ vì con chồn này mấy lần tha thứ cho đám cung nữ thái giám phạm sai lầm, chỉ đuổi bọn họ ra khỏi hoàng cung thôi.

      Chịu đựng bàn tay ngọc thon thon kia tùy tiện vuốt ve gương mặt mình, Tịch Tích Chi dám động cái, e sợ bọn họ phát ra vật nàng cất giấu sau lưng. Đến lúc này, Tịch Tích Chi cuối cùng tỉnh ngộ, ra An Hoằng Hàn dịu dàng hơn nhiều so với đám nữ nhân này. Ít nhất có túm bộ lông nàng buông làm nàng đau muốn chết.

      " có đáng như vậy sao? Nhìn các ngươi xem, làm sao còn có chỗ nào giống dáng vẻ vị nương nương?" phu nhân xinh đẹp tuổi dưới năm mươi hướng bên này hai bước, dường như rất hài lòng hành động của mấy vị phu nhân kia.

      Nàng mời mấy nàng ta tới Ngự Hoa Viên để thưởng thức hoa Lam Linh chứ phải làm cho các nàng ta vây xung quanh con chồn . Rất thích con chồn đổi khách thành chủ, sắc mặt của Thái hậu trở nên tốt.

      Mấy vị phu nhân tức khắc thu tay lại, hề giày xéo bộ lông con chồn nữa, "Bọn thần thiếp nhìn nó đáng mới nhịn được sờ sờ nó. Mẫu hậu đừng nóng giận, hoa Lam Linh cần phải được thưởng thức chậm rãi.”

      Khuôn mặt mấy vị phu nhân thay đổi ngừng nịnh nọt Thái hậu. Họ thể vì con chồn liền làm mất mặt mũi Thái hậu. Thái hậu mời các nàng đến phải muốn khoe khoang chút sao? Nếu làm thỏa mãn lòng hư vinh của Thái hậu ở trong hoàng cung bọn họ liền đừng nghĩ có ngày thoát khỏi.

      Thấy các nàng ta hiểu chuyện như vậy, sắc mặt Thái hậu dịu rất nhiều, "Các ngươi xem, chậu hoa kia chính là hoa Lam Linh tiên hoàng ban tặng, trôi. . . . . . Sáng thôi. . . . . ."

      Cặp mắt Thái hậu đột nhiên trợn to, "Đóa hoa nở rộ đầu cành này nơi nào!" Thái hậu nổi giận đùng đùng, chất vấn thái giám bên cạnh, "Làm sao lại thế này!"

      Hai người thái giám lập tức quỳ xuống, "Nô tài cũng biết tại sao có thể như vậy, mới vừa rồi còn ở chỗ này làm sao đột nhiên thấy! Lúc này Ngự Hoa Viên có ai tới a."
      ruatapchay90, sesshomarin, Andrena4 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 22: Độc nhất lòng đàn bà

      có người nhưng có con chồn tới, cũng đủ.

      Mặc dù thân thể con chồn tuy bé lại có tính nguy hiểm nhưng năng lực gây họa tuyệt đối thể coi thường.

      Mấy vị phu nhân sững sờ giây lát, khi nhìn thấy đầu cành bị bẻ gãy, khỏi hướng ánh mắt về phía Thái hậu. Người nào biết thái hậu nương nương thích nhất chậu hoa Lam Linh này, khi đóa hoa vừa nở đều mời vài nhóm người đến xem.

      Thái hậu đặc biệt sĩ diện, hễ có đồ gì tốt cũng gây khó dễ phen. Bọn họ chỉ là tiểu phi tần trong hoàng cung, từ khi tiến cung đến này còn chưa được bệ hạ sủng hạnh qua, đương nhiên muốn nịnh bợ vị mẫu hậu này của bệ hạ tốt để được hoàng thượng chú ý.

      Sắc mặt Thái hậu thể đen hơn được nữa, ngón tay nhàng vặn chặt cành hoa bị đứt, nổi giận mắng: "Người nào lá gan lớn như vậy, dám lấy hoa Lam Linh của ai gia xuống! Mấy tên nô tài các người còn mau thăm dò, hỏi xem vừa rồi có ai tới Ngự Hoa Viên."

      Cành hoa này ràng là bị bẻ gẫy, nếu có ai tới Ngự Hoa Viên, chẳng lẽ bông hoa còn có thể tự mình biến mất hay sao?

      Quét mắt chung quanh mấy lần, mấy người cũng phát ra bóng dáng đóa hoa Lam Linh. Ánh mắt Thái hậu dừng ở người con chồn , ánh mắt lóe lên cái, phân phó : "Đuổi con chồn kia , nhìn xem đóa hoa có phải ở phía sau nó hay ."

      Mặc dù thân hình con chồn rất nhưng phía sau nó cũng đủ giấu đóa hoa rồi.

      Lòng Tịch Tích Chi kinh sợ run rẩy trợn to hai mắt, khó trách người đời đều hoa dại ven đường thể hái. Xem xem tình thế của nàng hôm nay vì đóa hoa liền đắc tội vị hoàng thái hậu này. Thái hậu là ai a! Mẫu thân đại nhân của Hoàng đế, thân phận còn An Hoằng Hàn bậc. Coi như có đầu óc suy nghĩ, Tịch Tích Chi có thể đoán được kết cục bản thân bi thương đến cỡ nào.

      đến nước này, Tịch Tích Chi cũng nghĩ được nhiều như vậy. Đặt mông ngồi lên đóa hoa sau lưng, che chắn kín. Chỉ cần nàng bất động, ai cũng tìm được bông hoa này. Mặc cho hai nữ nhân đưa tay đuổi nàng , nàng liền bất động xê dịch nửa phần.

      "Mẫu hậu, con chồn này đuổi chịu ." Hai nữ nhân còn kế sách. Bởi vì là sủng vật bệ hạ nuôi, họ chỉ khẽ dùng ngón tay đẩy con chồn , dám dùng sức quá mạnh. Có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, tuy con chồn súc vật nhưng nó có chỗ dựa là bệ hạ, thân phận tự nhiên cần cũng biết.

      "Đồ vô dụng." Nhìn họ còn dùng được như vậy, Thái hậu mắng ngay tức .

      Vừa định tự mình ra tay, thái giám bên cạnh đột nhiên hô: "Bẩm báo Thái hậu, nô tài điều tra, từ sáng nay đến giờ quả có ai tới qua đình nghỉ mát."

      " ai tới vậy bông hoa nơi nào?" Thái hậu kiềm chế được giận mắng, đột nhiên phát gì đó, Thái hậu khom người đến gần Tịch Tích Chi, chỉ vào móng vuốt con chồn , " Cuối cùng ai gia hiểu chuyện gì xảy ra rồi, các người xem móng vuốt nó dính thứ gì! Nhất định là con chồn này làm, còn mau mau bắt nàng lại. Đó là vật tiên hoàng ban tặng, người nào làm hư tổn người đó phải chịu phạt!"

      lông chân màu bạc của con trồn bao phủ dính rất nhiều phấn hoa màu xanh dương. đôi chân bẩn thỉu đặt ở bàn vô cùng dễ thấy.

      "Nhấc con chồn này lên cho ai gia, đúng là hoa Lam Linh biến mất bị nó cất giấu rồi." Dung mạo của Thái hậu được tu sửa rất tốt. Nhưng bởi vì biểu tình dao động mặt quá lớn nên khóe mắt nhíu lại thành từng vệt nếp nhăn.

      Hai thái giám nghe theo chỉ thị Thái hậu, bắt được con chồn , ôm nàng rời khỏi bàn đá.

      Hoa Lam Linh cất giấu dưới thân thể tức khắc lộ ra. Bởi vì bị con chồn đè lên hoa Lam Linh xinh đẹp như trước còn tồn tại. Từng cánh hoa rơi rụng bàn đá, bị chà đạp thay đổi hoàn toàn.

      Thái hậu càng phẫn nộ hơn ba phần, nâng lên vài cánh hoa nát vụn, "Hoa Lam Linh của Ai gia a, bốn năm mới mở hoa lần, bốn năm a. . . . . ."

      Mấy vị phu nhân thấy tình ổn, tất cả đều vây quanh an ủi Thái hậu hồi. Có hai người lại càng diễn trò thêm ra vài giọt nước mắt, vừa khóc thút thít vừa chuyện.

      Thái hậu đau lòng lúc, cuối cùng từ trong mất mác thoát ra, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm con chồn , phân phó hai người thái giám : "Đè nó vào bàn đá cho ai gia, phải dạy dỗ nó trần tốt."

      Vẻ mặt hai người thái giám do dự, giọng : "Thái hậu, Vân chồn được bệ hạ nuôi. Ngộ nhỡ bệ hạ truy cứu tới. . . . . ."

      Đều thà đắc tội tiểu nhân chớ đắc tội với phụ nữ. Tịch Tích Chi nhìn vẻ giận dữ của Thái hậu sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. hổ là mẫu hậu An Hoằng Hàn cũng là dạng người lòng dạ độc ác. Phỏng đoán lão bà này rốt cuộc dạy dỗ mình như thế nào, Tịch Tích Chi nhìn thẳng chằm chằm bên kia.

      Thái hậu suy nghĩ sâu xa chốc lát, rất dễ nhận ra nàng ta cũng rất kiêng kỵ An Hoằng Hàn, nếu do dự như thế.

      Bên cạnh mấy vị phu nhân phụ họa : "Mẫu hậu, tuyệt đối thể vì con chồn liền trở mặt với bệ hạ. Hai người là mẹ con, bằng chuyện lớn hóa chuyện hóa ."

      Nhưng cơn tức giận này Thái hậu sao nuốt xuống được? An Hoằng Hàn chưa lập hậu cho nên hậu cung vẫn do nàng trông coi. Nàng vốn là người tâm cao khí ngạo, chẳng lẽ còn phải nuốt giận đối với con chồn ? Đối phương chẳng qua là súc vật mà thôi!

      "Các ngươi cũng bệ hạ cùng ai gia chính là mẹ con, chẳng lẽ bệ hạ còn có thể vì con súc vật mà làm khó ai gia?"

      tiếng ‘ súc vật’ làm Tịch Tích Chi giận đến giãy giụa đứng dậy. Cho dù nàng nhát gan sợ phiền phức, khi dễ người tốt sợ kẻ ác nhưng tôn nghiêm sống làm người vẫn phải có. Bị đối phương xem thường như vậy, trong lòng nhất thời nổi giận đùng đùng.

      Sớm biết vậy nàng nhổ tận gốc hoa Lam Linh để tức chết lão bà này!

      Nhìn mắt con chồn trừng to, Thái hậu càng thêm tức giận, "Nếu con súc vật cũng có thể khi dễ đến đầu ai gia, cái danh Hoàng thái hậu này của ai gia làm cũng được. Hai người các ngươi đè lại bốn chân Vân chồn, ai gia tự nhiên có biện pháp đối phó nó."

      Thái hậu chính là người đàn bà thông minh lanh lợi, nếu nàng có biện pháp khẳng định chắc chắn bỏ qua cho Vân chồn như vậy rồi.

      Hai người thái giám chia ra túm lấy chân trước cùng chân sau của con chồn , Thái hậu dùng móng tay vừa nhọn vừa dài đâm trọc vào bụng con chồn , "Xem ra bệ hạ bận việc xử lý công vụ, rảnh dạy dỗ ngươi, bằng để do ai gia làm hộ đến giáo huấn ngươi."

      Gọi vài tên phi tần kia, Thái hậu : "Lời các ngươi vừa rất đúng thể bởi vì con chồn cứng đầu cứng cổ mà tổn hại đến tình cảm giữa ta và bệ hạ. Cho nên, tận lực làm sao để người khác nhìn ra, hiểu chưa?"

      Thái hậu để mấy tên phi tần kia nhìn, nàng ta lại làm mẫu trước lần nữa. Trọng tâm là vừa cấu vừa ấn bụng cùng bốn chân con chồn . Đau đến mức Tịch Tích Chi ngừng phản kháng, thế nhưng con chồn lực lượng yếu chút chống lại đường sống.

      "Dù sao bộ lông con chồn rất dày nên có bị thương cũng nhìn ra. Chỉ cần bệ hạ biết, quan hệ mẹ con chúng ta vẫn giống như trước đây." hổ là người lăn lộn ở trong cung đình, tâm kế rất nhiều.

      Sauk hi hiểu chỉ thị của Thái hậu, mấy tên phi tần ra tay cực kỳ ngoan độc.

      người đau rát, Tịch Tích Chi vung móng vuốt muốn cào bọn họ. Nhưng bốn chân đều bị thái giám đè chặt thể động đậy. Nhìn đám nữ nhân này chút, người nào phải mỹ nhân như hoa như ngọc, ngờ xuống tay độc ác như vậy.

      Quả câu kia sai, nữ nhân càng đẹp càng giống như con bò cạp.

      ------ lời ngoài lề ------

      Vẫn là câu kia —— ngược thêm vui vẻ, ngược mạnh vừa thương thân vừa hại sức khỏe.

      Vì phát triển kịch tính nên có lúc con chồn bị thương là cần thiết, dù sao cũng được rít gào. ^_^☆,
      ruatapchay90, sesshomarin, minhminhle4 others thích bài này.

    4. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Xong, c tieu rui, kieu nay mat hinh tuong chon dep rui
      pedautay thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Đưa ngươi tiểu tiện

      Mấy vị phu nhân này sống trong nhung lụa chưa từng quá lời thô tục nhưng móng tay lại như ác quỷ, vừa bôi lên nước sơn đỏ chót, đỏ đến tựa như có thể ra máu.

      Tịch Tích Chi còn hơi sức, mặc kệ nàng giãy giụa thế nào cũng thoát khỏi bàn tay thái giám.

      Móng tay của mấy vị phu nhân vừa cấu lại ấn phần thịt non của Tịch Tích Chi, đau đến nỗi nàng ngừng kêu loạn. Thù này báo uổng là con chồn ! Con chồn phát uy cho nàng thành mèo bệnh rồi!

      Nhìn thực lực hai phe chênh lệch quá xa, Tịch Tích Chi khẽ cắn răng, quân tử báo thù mười năm muộn. Chung quy có ngày, nàng đòi lại hôm nay bị chịu tội.

      Đừng tưởng rằng người tu tiên coi mọi Dĩ Hòa Vi Quý, dùng lời của sư phụ nàng mà người khác khi dễ ngươi, ngươi phải biết phản kháng, vậy gọi tha thứ mà được kêu yếu mềm! Chúng ta tu tiên cũng phải tu đạo, cần thiết học đám đạo sĩ kia cố chấp ăn chay niệm Phật, cùng Thanh Đăng Cổ Phật làm bạn.

      Tịch Tích Chi hé miệng muốn cắn tay ngón tay của đối phương, còn có thực được liền bị Thái hậu tát cái lệch đầu.

      "Lấy hoa Lam Linh của ai gia xuống, giáo huấn này coi như còn . Nếu phải xem ngươi là sủng vật bệ hạ nuôi, ai gia sớm sai người lột da của ngươi nấu canh uống." Ngón tay Thái hậu dùng sức đâm cái lên bụng Tịch Tích Chi, móng tay nhọn hoắt xoay ấn làm Tịch Tích Chi sinh đau.

      Thái hậu bận tâm đến uy nghiêm của An Hoằng Hàn nên dám huyên náo chuyện này quá lớn, thấy con chồn bị giày vò sai biệt lắm liền kêu tất cả bọn họ dừng tay.

      "Được rồi, hôm nay cứ như vậy , nhìn xem sau này con súc vật này còn dám chọc giận ai gia!" Thái hậu nhận lấy khăn lụa thái giám đưa tới, lau tay chút dường như rất ghét bỏ ban nãy chạm qua con chồn .

      Tịch Tích Chi nhe răng trợn mắt, kêu ‘xèo xèo’ hướng lão thái hậu. bàn rớt ngổn ngang lông con chồn , phần là do Tịch Tích Chi giãy giụa rơi xuống, còn lại là bị mấy nữ nhân tâm địa rắn rết này nhổ.

      "Mẫu hậu, con chồn này dường như chịu thua." vị phi tần xinh đẹp nhất trong đám mở miệng : "Có muốn tiếp tục trừng trị nó hay , chỉnh đến khi nó biết vâng lời?"

      Quả nhiên khuôn mặt xinh đẹp cùng lòng dạ có quan hệ trực tiếp với nhau. Bộ dạng nữ nhân này ra xinh xắn đẹp đẽ nhưng lòng dạ như thế nào lại ác độc đến thế? Vết thường mình chằng chịt, họ còn chịu bỏ qua cho.

      "Đồng phi, tái giáo huấn tiếp, ngươi sợ bệ hạ biết chuyện này sao?" Thái hậu quát mắng nàng hồi, mặc dù địa vị của nàng cao quý, là mẫu hậu của An Hoằng Hàn nhưng tính tình bệ hạ tàn nhẫn như thế nào có ai là biết? Trông mong vào bệ hạ niệm đến thân tình huynh đệ thân sinh của người cũng phải chết rồi.

      Nàng uy nghi ở trong hậu cung nhưng đứng ở trước mặt bệ hạ cũng phải thu liễm dáng vẻ kiêu ngạo của bản thân.

      Liễu Tư Đồng sợ đến mức đứng ở phía sau những người khác, nàng chỉ là thấy Thái hậu chưa tiêu cơn tức mới có thể ra như vậy, ai biết ngược lại Thái hậu nổi giận đối với nàng.

      Hậu cung nữ nhân đám đều là người nham hiểm ác độc, Tịch Tích Chi cuối cùng hiểu ý tại sao người đời đều , hoàng cung chính là nơi đáng sợ nhất. những nam nhân cố gắng tranh đấu vì quyền lực ngay cả nữ nhân cũng như vậy.

      Hai tay Thái hậu nâng con chồn lên, ôm nàng : " Ngự Thư Phòng chuyến."

      Tịch Tích Chi chán ghét nàng ta ôm ấp, thử giãy giụa lại bị Thái hậu dùng cái tay đè chặt lại. Nàng cũng ngu đến mức cho là lão bà này hảo tâm đưa nàng trở về. Nằm ở trong ngực nàng ta, Tịch Tích Chi như ngồi bàn chông, hận thể nhanh chóng nhảy xuống.

      Vừa nhìn thấy cửa chính Ngự Thư Phòng, Tịch Tích Chi kích động đến mở to hai mắt. dạo chơi bên ngoài vòng mới biết mình chủ nhân cực kì tốt.

      Hai người cung nữ quỳ mặt đất, khóc thút thít, vừa mới bẩm báo hết bệ hạ chuyện con chồn lại mất tích nhìn thấy Thái hậu ôm quả cầu màu trắng vào.

      Tịch Tích Chi nhìn thấy An Hoằng Hàn lần nữa giống như nhìn thấy người thân thất lạc nhiều năm, cặp mắt dâng lên hơi nước. So với mấy nữ nhân ác độc này đại nhân An Hoằng Hàn này vẫn luôn dịu dàng hơn.

      Thái hậu giả tbộ người mẹ hiền từ về phía án thư An Hoằng Hàn ngồi, "Hoàng nhi nếu nuôi nấng Vân con chồn nên làm cho nàng chạy loạn, ngộ nhỡ nó chạy mất hoàng cung to như vậy biết tìm nơi nào? May mà ai gia gawoj nó ở Ngự Hoa Viên, bằng biết con chồn này chạy đâu."

      Tịch Tích Chi nghiến răng nghiến lời trừng Thái hậu, lão bà này rất biết xấu hổ. Mới vừa rồi khuôn mặt còn ác độc dữ tợn ở Ngự Hoa Viên vậy mà bây giờ lại diễn thành lão phu nhân hiền lành rồi. Khó trách nàng ta muốn đưa nàng trở lại ra nghĩ đóng vai người tốt ở trước mặt An Hoằng Hàn.

      An Hoằng Hàn liếc mắt nhìn Thái hậu cái, ánh mắt hề gợn sóng. Ngược lại khi nhìn con chồn ánh mắt lại toát ra chút cưng chiều.

      Ngay trước mặt An Hoằng Hàn, cái lưng của Tịch Tích Chi cuối cùng cũng có thể thẳng tắp. Mới vừa rồi họ phải ỷ vào nhiều người mới dám bắt nạt nàng? Bây giờ có chỗ dựa là An Hoằng Hàn, lá gan Tịch Tích Chi bắt đầu lớn lên. Từ sáng sớm đến nay, Tịch Tích Chi còn qua nhà xí. Ở Ngự Hoa Viên có nghĩ tiểu chút nhưng suy nghĩ vì mặt mũi cho nên nàng vẫn nén nhịn.

      Nhớ tới lão bà này lúc trước hành hạ nàng thế nào, Tịch Tích Chi bày ra bộ dạng đếm xỉa đến, di chuyển cái mông nhắm ngay cẩm bào của Thái hậu.

      Mặt mũi có chỗ nào quan trọng hơn so với báo thù? Thù này báo, Tịch Tích Chi ăn ngủ yên.

      Sau đó ——

      cỗ mùi khai nước tiểu tràn ngập ở trong khí.

      ra Tịch Tích Chi tiểu cũng thối, nhưng đối với Thái hậu ưa sạch đơn, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.

      Thái hậu tức giận đến mức hai tay quăng con chồn đập vào hướng sàn nhà bằng ngọc trắng.

      Đôi mắt An Hoằng Hàn trở nên sâu thẳm, nhanh chóng vươn tay vững vàng tiếp được con chồn . Ánh mắt như thanh kiếm ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu, "Chẳng qua là con chồn thú con, mẫu hậu cần gì tức giận?"

      An Hoằng Hàn vuốt ve bộ lông Tịch Tích Chi, vừa mới đụng đến, Tịch Tích Chi giống như xù lông nhảy dựng lên.

      Cả người nàng tím bầm, cho dù bộ lông che chắn nhìn thấy nhưng những vết thương này xác thực tồn tại. động vào còn đỡ chút, vừa đụng liền thấy đau từng trận.

      An Hoằng Hàn cảm nhận được con chồn khác thường, nhưng có nghĩ tới phương diện kia, hơn nữa nhìn bộ dạng con chồn cũng có vấn đề gì quá lớn.

      Ống tay áo Thái hậu ướt mảng lớn, cả người đều mùi này càng làm nàng chịu thêm nổi. Con chồn quá thiếu dạy dỗ, vừa dạy dỗ qua nó lại chạy tới chọc giận nàng, thuần túy có nhớ lâu.

      "Hoàng nhi, ngươi nuôi sủng vật, ai gia phản đối, nhưng cho dù nuôi cũng nên nuôi con sủng vật khéo léo nghe lời. con chồn cả ngày gây họa gây nuôi đến có ích lợi gì? Sớm muộn có ngày, nó bôi nhọ mặt mũi hoàng thất." Thái hậu giận đến đôi tay phát run, cũng để ý thân phận của mình liền hô hướng An Hoằng Hàn.

      Sau lưng vài người phi tần kia ghét bỏ mùi khó ngửi cẩm bào Thái hậu, chỉ mấy lời an ủi nhưng ai đến gần.

      hài lòng có người xấu con chồn ở trước mặt , An Hoằng Hàn lạnh lùng, sắc mặt trầm xuống, "Trẫm còn xử lý công vụ, mời mẫu hậu trở về ."

      Đuổi người lộ liễu như vậy làm sắc mặt Thái hậu cứng ngắc nhưng trong nháy mắt khôi phục bình thường.

      "Ai gia cũng biết hoàng nhi xử lý chính vụ bận rộn cho nên mới muốn dạy dỗ Vân chồn. Dù sao mỗi ngày ai gia cũng nhàn rỗi, hoàng nhi bằng đem Vân chồn đưa cho ai gia nuôi hai ngày."
      ruatapchay90, sesshomarin, B.Cat3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :