1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lovenovel

      lovenovel Well-Known Member

      Bài viết:
      343
      Được thích:
      309
      Phg phap nay dug la chi co may ng nhu ho dug thui
      a se lam the nao day
      Ishtar thích bài này.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Lại có moi mẻ đây! !! Ngày càng hay và loi cuốn
      Ishtar thích bài này.

    3. pixuri2009

      pixuri2009 Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      38
      Ghét quá trời . Chừng nào mới đạp tụi rùi nhặng này xuống trời. Vo ve vo ve hoài khó chịu quá.
      Ishtar thích bài này.

    4. Linh Nguyễn

      Linh Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      35
      sao cứ phải tam thê tứ thiếp nhỉ?
      Ishtar thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      93.2

      Ngự Phượng Đàn mở nắp chung trà, uống ngụm trà xong, mới híp đôi mắt sáng động lòng người kia, đặt chén trà trở về chỗ cũ còn hơi nhép môi, "Cùng Ngũ hoàng tử hồi kinh, chưa tới du sơn ngoạn thủy, chỉ cần vừa nghĩ tới chung trà nơi này của Hoàng hậu, thần càng phải ra roi thúc ngựa, ngày đêm ngừng gấp gáp trở về."


      Hoàng hậu che miệng cười, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng hiển lộ ít, hiển nhiên nụ cười này chính là tâm, "Phượng Đàn, ngươi là mỗi lần đến chỗ của Bổn cung, đều phải quanh co lòng vòng uống chung trà trở về mới cam tâm."


      "Đâu có, đương nhiên là trà nơi Hoàng hậu rất ngon, nên thần mới có thể đến đòi." Ngự Phượng Đàn khóe miệng khẽ cười cũng đủ động lòng người, cả người bởi vì nụ cười này, toát lên loại tuấn mỹ kinh tâm động phách, chỉ là trong nơi sâu thẳm ở đáy mắt thế nhưng lại có chút ý cười, dư quang như có như xẹt qua người Tứ hoàng tử cùng Cảnh Hựu Thần, "Xem ra Tứ hoàng tử và Cảnh đại nhân, cũng giống ta tới nơi này uống trà Đỉnh Tiêm Tuyết Nha của Hoàng hậu rồi."


      Lời nói của hắn xoay chuyển đến Tứ hoàng tử và Cảnh Hựu Thần, Tứ hoàng tử ra sao, Hoàng hậu là mẫu thân của , tới là chuyện rất bình thường, nhưng Cảnh Hựu Thần là ngoại thần, đến Trữ Tú cung, xác thực rất thỏa đáng, chính vì cậy nên sau khi Ngự Phượng Đàn xong câu đó, sắc mặt Tứ hoàng tử hơi hơi co lại, hơi thở trở nên lạnh hơn, mà mặt Cảnh Hựu Thần lại mang theo tia bối rối, đứng lên : "Thế tử đùa, vi thần tới đây, là do có việc muốn thương nghị, nội cung hậu viện, vi thần nào có tài cán chỉ vì ly nước trà mà có thể tùy tiện xuất nhập."


      "Cảnh đại nhân quá khẩn trương rồi, bản thế tử bất quá là chỉ đùa chút, ngươi là trợ thủ đắc lực của Tứ hoàng tử, người nào cũng biết khi ngươi xuất tất là có đại , như thế nào chỉ cần tới uống chén trà chứ." Ngự Phượng Đàn hẹp mâu ngạo nghễ liếc nhìn ta, giọng thản nhiên lại mang theo tia lơ đãng, khiến người khác nhìn vào, chỉ cảm thấy chỉ thuận miệng mà thôi, nhưng rơi vào trong tai những người khác, lại cảm thấy lời này ý tứ đủ thâm thúy a.


      Cảnh Hựu Thần ở đại điện công kích Vi Trầm Uyên là vì Tứ hoàng tử ra tay, kết quả lại vô cùng thê thảm, ngược lại liên lụy đến chính mình, cho nên lời của Ngự Phượng Đàn, làm vẻ mặt Cảnh Hựu Thần hơi hơi tức giận, còn có ít khó chịu, nụ cười cũng mất tự nhiên, "Xin Thế tử chớ giễu cợt vi thần nữa."


      Tứ hoàng tử nhìn Ngự Phượng Đàn, đôi mắt lãnh liệt lộ ra tia hàn ý, gần đây luôn có loại cảm giác, Ngự Phượng Đàn tựa hồ hữu ý vô ý luôn cùng đối đầu, nhưng tra xét kĩ Ngự Phượng Đàn cũng có làm ra hành động nào, vốn vẫn tản mạn tùy hứng như vậy, muốn làm cái gì làm cái đó, nhưng những hành động vô ý này, vẫn tổn hại nhất ̣nh tới lợi ích của .


      Xem ra, vẫn nên nghĩ cách kéo Ngư Phượng Đàn về phía mới được.


      Mấy năm nay, người của vẫn đều muốn mượn sức Ngự Phượng Đàn, mà cách lôi kéo tốt nhất chính là hôn , ít quan gia muốn gả nữ nhi của mình cho Ngự Phượng Đàn, nhưng dù là thiếp hay là phi, Ngự Phượng Đàn đều có hứng thú, hơn nữa hôn của Ngự Phượng Đàn, Hoàng hậu cũng làm chủ được, Minh Đế thì vẫn chưa mở miệng lên tiếng, cho nên nếu phải chính mở miệng cầu, thì người nào bức bách được .


      khí trong điện có chút quái dị, lập tức ai chuyện, đại điện trống trải chỉ có năm người ngồi, mỗi người đều mang tâm , phải tụ hội để chuyện phiếm, bao lâu, Hoàng hậu liền tìm lý do, để bọn họ rời .


      Ngũ hoàng tử và Ngự Phượng Đàn vai kề vai tiêu sái bước trong cung, trong mi mắt mang ý cười, "Như thế nào, nhìn cách vừa rồi của ngươi, hình như rất thích người tên Cảnh Hựu Thần kia?"


      "Nhìn ta có chút vừa mắt." Ngự Phượng Đàn trong cảnh xuân, vẻ mặt thích ý, cho là đúng .


      Ngũ hoàng tử nghe được lời của , nghiêng đầu, nhìn bên khuôn mặt hoàn mỹ như ngọc nghiêng dưới ánh nắng của Ngự Phượng Đàn, trong mắt xẹt qua luồng hắc ám, kinh ngạc : "Ngươi thể nào biết là người của Tứ ca chứ, Tứ ca vừa rồi hình như cũng vui vẻ."


      Ngự Phượng Đàn nghe lời của Ngũ hoàng tử, cũng xoay đầu lại, nhìn , hếch mày lên, cười : "Như thế nào, ngươi thực để ý Ngự Thần Hiên có vui vẻ hay à?" Giọng của hơi kéo dài điệu, trong lời mang theo vẻ đùa cợt.


      Ngũ hoàng tử cúi đầu cười thầm chút, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Tứ ca có vui vẻ hay , thì hắn vẫn luôn lạnh lùng như vậy, ta để ý, cũng cười a."


      Hai người ngươi lời ta câu, kỳ cũng chưa đến điểm mấu chốt, trong mắt đối phương dưới ánh mặt trời đều là vực sâu vô hạn, tới cửa cung, Ngự Phượng Đàn lại khoát tay áo, "Ta còn có việc, trước."


      Ngũ hoàng tử hơi nhíu mày, "Ngươi bôn ba vài ngày, trở về phủ nghỉ ngơi trước, còn muốn đâu?"


      Ngự Phượng Đàn cười, nhưng đáp lại, hướng con đường khác mà , Ngũ hoàng tử nhíu mi đứng nhìn bóng lưng của hồi, mới xoay người về phủ của mình.


      Ngày kế, An Bá phủ.


      Ánh mặt trời mùa xuân gắt nóng, nắng chiếu vào người hết sức thoải mái.


      Trong viện những đóa hoa dần nở rộ, có hai đóa giành nở trước những nụ khác, khoe ra sắc thái kiều diễm của mình, đưa mắt nhìn qua, nhiều điểm đỏ rực trong đám cây xanh mơn mởn như tô thêm sắc thái năng động hoạt bát trong phủ.


      Vân Khanh hôm nay có việc gì, ngồi thêu cùng Tạ thị, hai mẹ con chuyện, ngồi phơi nắng trong sân, lão phu nhân vốn cũng có mặt, nhưng sức khỏe bằng trước kia, nay có vẻ thích ngủ, ngồi được hồi, liền có chút mệt, Tạ thị bèn sai người đưa bà trở về nghỉ ngơi.


      có lão phu nhân, những nha hoàn khác trong viện cũng được phép nghỉ, trừ Lý ma ma, Phỉ Thúy, Hổ Phách, Lưu Thúy, Thanh Liên ra, còn những người khác, Tạ thị và Vân Khanh cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều, hai mẹ con vẫn cười , hưởng thụ khoảng thời gian ôn nhu đầm ấm này.


      lát sau, có nha hoàn vào truyền lời, là Cẩn Vương thế tử tới thăm, Tạ thị nghĩ nghĩ, cho người mời Ngự Phượng Đàn tiến vào phòng khách ngồi đợi, bà và Vân Khanh cùng nhau tiếp đãi .


      Ngự Phượng Đàn trước kia từng quang minh chính đại đến An Bá phủ lần, trong tối đến biết bao nhiêu lần, đối với địa hình của An Bá phủ chỉ sợ là còn thân thuộc hơn cả phủ đệ của Cẩn Vương Thế tử, nhưng vẫn giả vờ nhờ nha hoàn dẫn đường đến chính sảnh.


      "Thẩm phu nhân, ngày đó ở nhờ tại Thẩm phủ, vốn là nên đến cảm tạ, bất đắc dĩ do công việc quấn thân, nên hôm nay mới đến, xin hãy lượng thứ." Ngự Phượng Đàn cử chỉ rất có phong thái, vô cùng lễ phép mà chắp tay chào Tạ thị.


      Tạ thị có chút dám nhận, bà tuy rằng được phong làm tam phẩm phu nhân, nhưng thế tử cũng cùng cấp bậc với quận chúa là nhị phẩm, bà dám nhận cái lễ này, liền đứng lên, hơi đáp lễ lại, vừa chào hỏi, vừa mời Ngự Phượng Đàn ngồi xuống, chính mình cũng ngồi theo.


      "Thế tử xin đừng hành đại lễ này, ở Dương Châu việc ngài và bệ hạ vào nghỉ ở Lệ viên, đây là vinh quang của Thẩm phủ, nào có thể là quấy rầy."


      Vân Khanh nhìn Ngự Phượng Đàn giơ lên khóe môi đỏ thẫm kia, trong lòng thầm oán giận, cũng biết tới quý phủ mấy lần rồi, hôm nay lại là tới cảm tạ, có phải quá muộn rồi , người này cũng phải là dạng tùy tiện tới bái phỏng, nhất định là có mục đích gì khác.


      Trong mắt nàng mang theo chút đánh giá, rơi vào đáy mắt của Ngự Phượng Đàn, hẹp mâu của mang ý cười, chuyển tầm mắt tới vị trí Vân Khanh ngồi ở bên cạnh Tạ thị, thản nhiên : "Vận Ninh quận quân cũng là lâu gặp rồi."


      "Thế tử thân phận tôn quý, thần nữ có thể gặp được nào có phải là chuyện dễ." Vân Khanh nâng lên khuôn mặt nhắn kiều diễm, đôi phượng mâu nhàng chống lại đôi mắt hẹp dài của Ngự Phượng Đàn, chậm rãi .


      Tạ thị ở bên nhìn Ngự Phượng Đàn, ánh mắt ở mặt đánh giá, ấn tượng của bà đối với Ngự Phượng Đàn vô cùng tốt, lần trước gặp mặt liền thấy hắn ôm Mặc nhi, đáy mắt đều là thiện ý, nam nhân có thể ôn nhu đối với đứa nhỏ như vậy đối xử với thê tử hẳn là tệ.


      Hơn nữa gia thế của Ngự Phượng Đàn cực kỳ hiển hách, nếu có gì ngoài ý muốn, về sau nhất định kế thừa tước vị của Cẩn Vương, điểm này, cũng là lợi mà cũng là hại.


      Làm vị mẫu thân mà , Tạ thị hi vọng nữ nhi có thể gả cho nam nhân tốt, lòng thương nữ nhi, đem nữ nhi coi như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay, Ngự Phượng Đàn bề ngoài xuất chúng, gia thế hiển hách, tính cách xem ra cũng tệ lắm, nhưng mà. . . . . .


      Địa vị của Cẩn vương phủ nay ở trong triều có chút khó xử, Tạ thị dù là phụ nhân, nhưng cũng là đích nữ của đế sư của tiên đế, đối với chính trị vẫn có chút nhạy bén, năm đó tình hình đoạt ngôi bà cũng biết ít, thực ràng, bệ hạ đối với Cẩn Vương vẫn vô cùng phòng bị, là chuyện thời thời khắc khắc luôn đề phòng, có lẽ có ngày, bệ hạ còn có thể vì loại bỏ mối nghi ngại này mà hành động.


      Nghĩ đến đây, Tạ thị thở dài trong lòng, cảm thấy thế lưỡng nan, cũng may nữ nhi năm nay mới cập kê, còn có thời gian chậm rãi xem xét chọn lựa con rể thích hợp.


      Đúng lúc này, ngoài cửa có ma ma vào truyền lời, "Phu nhân, tiền viện có người trong cung chờ, muốn gặp phu nhân."


      "Là ai vậy?" Trong lòng Tạ thị cảm thấy kỳ quái, biết lúc này sao có thể có người tìm đến bà, chẳng lẽ là lão gia xảy ra chuyện, liền khẩn trương hỏi.


      Ma ma trả lời: "Lão nô biết, nàng ta là Hoàng hậu có khẩu dụ muốn cho truyền phu nhân."


      ra là hoàng hậu, vậy hẳn là có liên quan tới lão gia rồi, Tạ thị cảm thấy an tâm chút, quay đầu với Ngự Phượng Đàn: "Thế tử, ngài trước ở nơi này ngồi lát, ta đến Tiền viện xem sao."


      "Thẩm phu nhân cần phải khách khí, phu nhân Tiền viện trước , hoàng hậu truyền khẩu dụ, tất nhiên là có chuyện quan trọng." Ngự Phượng Đàn cười .


      Tạ thị gật đầu, đối với thái độ lễ phép của càng có hảo cảm, quay đầu nhìn Vân Khanh : " được làm phiền thế tử."


      "Nữ nhi biết ." Vân Khanh gật đầu đáp lời, Tạ thị mới yên tâm, mang theo Lý ma ma ra Tiền viện, trong lòng luôn suy nghĩ đến tột cùng là chuyện gì khiến Hoàng hậu phái người tới truyền khẩu dụ.


      Đợi Tạ thị ra ngoài, Vân Khanh liếc mắt nhìn Ngự Phượng Đàn, thấy ngồi vị trí rất quy củ, cũng thư thái tùy hứng như thường ngày khi ở trong khuê phòng của nàng, rốt cuộc vẫn là con cháu hoàng gia, nếu bày ra tư thái theo tiêu chuẩn, lễ nghi phong độ nửa điểm cũng kém, nhưng mà, so với điểm ấy, Vân Khanh càng chú ý tới việc khi nghe Hoàng hậu phái người đến Thẩm phủ truyền khẩu dụ, khóe môi đỏ như son của Ngự Phượng Đàn hơi nhếch lên, tạo ra độ cong tuấn mỹ nhưng ý nghĩa thâm trường, hiển nhiên trong lòng cũng cảm thấy tò mò.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :