1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Khó Làm - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 5
      Mũ phượng khăn quàng vai, A Nan cứ như vậy xuất giá.

      Đời trước cộng thêm đời này, A Nan rốt cuộc cảm nhận được cảm giác làm tân nương tử.

      Chỉ tiếc, tân nương tử có “số mạng tốt” này được nhiều người đến dự lễ, tham quan khẩn trương chú ý, lặng lẽ đếm ngược thời gian sống của nàng.

      đáng thương, biết có thể chống đỡ qua hôn lễ hay ? ”

      “Đúng vậy, tuy rằng chỉ là thứ nữ của nhà thừa tướng, nhưng cũng là tiểu thư gia tộc giàu có, tìm nhà nghèo nào đó làm đương gia chủ mẫu đều được, sao lại muốn tìm đường chết chứ?”

      “Nghe tiểu nương tử Lục gia rất khỏe mạnh, có lẽ là người may mắn, có thể chống đỡ qua động phòng a….”

      . Cho dù có chống đỡ qua động phòng, vậy sau này sao, chỉ cần ngày nàng ấy còn làm Túc vương phi, ngày đó vẫn chưa thể bảo đảm…”

      “Còn nữa, khắc thê tuyệt tử… biết về sau nàng ấycó thể sinh con hay , nữ nhân mà có con…”

      “Aizz, ngẫm lại đáng thương mà!”



      Nghe những thanh bàn luận to khó nghe về mình, mặt nàng đen thui, rất muốn nhất lên khăn hỉ rống to hai tiếng: nương ta đây tại rất dũng mãnh có thể đánh bại con thỏ trắng đó! Chỉ hơi đói bụng chút thôi...

      Đáng tiếc, lời này ngay cả bên người nàng tỳ nữ Như Thúy cũng tin tưởng, dùng loại ánh mắt ưu thương nhìn chằm chằm vào nàng, đề phòng nàng chết bất cứ luc nào.~(^_^)~

      A Nan mặc ba tầng trong ba tầng ngoài áo cưới, đỉnh đầu đội mũ phượng, cảm giác bản thân còn thở nổi. Túc vương quả nhiên là đứa con trai mà thái hậu thương nhất, xem hỉ phục được chuẩn này bị... Chậc, chỉ cần nhìn đến những viên Nam Hải trân châu rất to trang trí mũ phượng này. A Nan sắp bị hoa mắt, trân châu khảm càng làm mũ phượng nặng thêm, thân hình bé đơn bạc của A Nan xém chút bị đè ngã.

      A Nan nỗ lực đội chiếc mũ phượng biết nặng bao nhiêu cân, khăn hỉ màu đỏ che lại tầm mắt của nàng, chỉ có thể máy móc túm lấy hồng trù, đầu bên kia của hồng trù là nam nhân xa lạ, Túc vương Sở Bá Ninh bào đệ của đương kim hoàng đế, phu quân tương lai của nàng.

      sợ hãi là gạt người, hai đời cộng lại, lần đầu tiên lập gia đình, nhưng lại hôn nhân lời quyết định, hoàn toàn có quyền cự tuyệt, trong lòng đốivới cuộc sống tương lai lo sợ yên, những người bên cạnh đống nhưng đều phải là an ủi, mà là dùng loại ánh mắt "Ngươi chừng nào chết" nhìn nàng, hoàn toàn có gì là cảm giác an ủi, chỉ có thể tự mình chuẩn bị trong lòng cho bản thân thôi.

      Nghe Túc vương cực độ chán ghét nữ nhân, hi vọng phải là quỷ râu xanh gì đó, nàng còn muốn sống khỏe mạnh. Nếu như được, sau hôn lễ nàng liền ngoan ngoãn ở trong viện làm trạch nữ, mỗi ngày xử lý chuyện lớn trong phủ, ngu ngơ ăn ngu ngơ ngủ như vậy, hưởng thụ thời gian tốt.

      Đương nhiên, nàng làm hiền thê lương mẫu cổ đại đủ tư cách, nếu như Túc vương có cái gì cần, nàng nỗ lực nạp thiếp cho Túc vương, xinh đẹp tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ,… chỉ cần thích, tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ… gì đó với nàng thành vấn đề, nàng chỉ cần quan tâm là làm tốt quyền lợi vương phi là tốt rồi.

      A Nan ở trong lúc miên man suy nghĩ bị đưa vào tân phòng.

      Lúc rời , nghe được trận thanh ồn ào náo nhiệt, tựa hồ cái gì "Vậy mà cũng còn sống, thể tin được mà..."

      A Nan giật giật khóe miệng, thân thể của nàng khỏe mạnh, còn sống phải bình thường sao!

      Vui vẻ trong tân phòng, A Nan ngồi nhìn ở kia phủ kín long nhãn, hoa quả khô, táo đỏ giường, chung quanh ngoài bốn nha hoàn hồi môn, còn có vài lão ma ma mặc hỉ bào, nghe đều từ trong cung, đại biểu thân phận của thái hậu.

      A Nan cảm thấy đói bụng, rất rất đói bụng, từ buổi sáng thức dậy chỉ uống ngụm nước, ăn mấy miếng điểm tâm bắt đầu ép buộc đến bây giờ, dạ dày nàng bắt đầu co rút liên hồi, đau quặn từng cơn.

      Bệnh bao tử lại bắt đầu, hơn nữa mũ phượng nặng nề đỉnh đầu làm cho nàng hít thở thông.

      "Như Thúy..."

      Nghe được tiếng kêu còn chút hơi sức của A Nan, Như Thúy kích động giống như uống phải máu gà, "Tiểu thư, người làm sao vậy?"

      Chung quanh, nhóm ma ma cũng kinh ngạc, vất vả lắm mới vào được tân phòng, chẳng lẽ tân nương tử chết ở trong này…??? Đừng mà, cũng đến nước này, ít nhất cũng phải động phòng, đem miếng thịt đến miệng Túc vương này ăn xong rồi hãy chết a a! ! !

      Các lão ma ma khóc thét ở trong lòng.

      A Nan cảm thấy bản thân choáng váng đầu ù tai lại đau, sắp chống đỡ được, nếu như biết ý tưởng của mấy vị ma makia, chừng có ý định đập chết các bà.

      "Như Thúy, ta đói..."

      Như Thúy vừa nghe, vội thưa : "Tiểu thư, người nhịn thêm chút nữa, chờ Túc vương trở về, người có thể ăn !"

      Hầu hạ tiểu thư nhà mình nhiều năm như vậy, Như Thúy biết thể chất của A Nan là thể chịu đói, Như Thúy vốn cũng đau lòng A Nan, nhưng thừa tướng phu nhân có , cả đời nữ nhân chỉ có lần hôn lễ, tân nương tử là thể ăn này nọ, là điềm xấu! Cho nên để cho A Nan nhịn chút. Như Thúy ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, nàng đây nghĩ biện pháp giúp A Nan nhập cư thức ăn trái phép.

      A Nan vừa nghe, lập tức hôn mê.

      Chỉ thoáng, trong tân phòng mảnh hỗn loạn.

      Nghe được tân nương tử té xỉu ở tân phòng, những vị khách còn chưa rời chẳng những có kinh hoảng, ngược lại mặt lại có biểu "Cần phải như thế", quản gia của Túc vương phủ gấp rút hò hét mời thái y, cũng là hay, hoàng thượng và thái hậu đều sợ tân nương tử giữa đường gặp chuyện, sớm sai đội thái y túc trực ở trong Túc vương phủ tùy thời nghe lệnh.

      Túc vương mặt lạnh lẽo bỏ tiệc rượu cùng các thượng khách, bước về hướng tân phòng.

      Đám tân khách bị bỏ lại đều đồng loạt mang vẻ mặt thấu hiểu, nghĩ Túc vương có lẽ trở thành quý tộc độc thân, mọi người đều vô cùng đồng tình.

      Túc vương sải bước tiến vào tân phòng, liền gặp đám hạ nhân thất kinh, dáng vẻ hoàn toàn sợ hãi. Cũng trách bọn họ, dù sao lúc này là hôn lễ, ở ngày trước hôn lễ, biết Lục gia tiểu thư vẫn sống được mạnh khỏe, thái hậu cùng hoàng đế là cao hứng đến hỏng rồi, như vậy định rồi, tuyệt đối tuyệt đối phải thúc đẩy hôn lễ lần này, nếu lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn, đầu của hạ nhân bọn họ liền phải chuyển nhà rồi!

      Túc vương cau mày, trực tiếp lướt qua đám hạ nhân kinh hoảng, bên trong phòng thắp mấy ngọn đèn hoa chúc, đèn đuốc huy hoàng, Túc vương bỗng chốc liền thấy ràng tân nương tử nằm ở giường hỉ, mặc áo cướimàu đỏ thẫm, khuôn mặt như quả táo đáng trắng bệch, bộ dáng có thể quy tiên bất cứ lúc nào, lông mày nhăn lại, dường như chịu rất lớn thống khổ. Mà trước giường, tỳ nữ giúp tân nương tử nới ra tầng tầng cổ áo, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh trắng noãn...

      "Sao lại thế này?"

      Giọng nam trầm thấp vang lên, tân phòng hỗn loạn dường như tìm được người đáng tin cậy, đám nha hoàn ma ma ào ào tiến lên hành lễ bái kiến, trong đó ma ma có thân phận khá cao : "Vương gia, vương phi biết thế nào, đột nhiên hôn mê, có thể là thiếu khí, thở nổi." Lão ma ma hiển nhiên thể , có lẽ vương phi sống nổi nữa, chỉ có thể chính mình tùy tiện tìm lấy cái cớ.

      Túc vương nheo mày lại.

      "... Kỳ thực, kỳ thực, tiểu thư nhà nô tỳ chỉ đói..." nới cổ áo bạn nha hoàn Như Thúy bổ sung câu.

      Nháy mắt, toàn bộ ánh mắt thể tin nổi của đám người trong tân phòng đều bắn về phía đôi chủ tớ kia. Mà tỳ nữ hồi môn của phủ thừa tướng gục đầu xuống, sắc mặt xấu hổ: Các nàng có thể làm bộ như biết hai người này hay a…???

      Mày của Túc vương hơi hơi nới ra, nhìn nhìn người nữ tử, phân phó : "Tần ma ma, phòng bếp chuẩn bị điểm tâm cho vương phi."


      "Tuân mệnh!" Tần ma ma thức thời mà dẫn dắt đám ma ma rời .

      Như Thúy nâng cái khăn lông ướt lau mặt cho A Nan, vụng trộm đánh giá Túc vương, chỉ cảm thấy nam nhân này mặc thân hỉ phục tân lang màu đỏ rất có tinh thần, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ như thiên tiên, thậm chí có vẻ nhã nhặn tuấn tú, chỉ là nét mặt vô cùng nghiêm chỉnh, nhưng thân hình thẳng thắn, giơ tay nhấc chân phát ra phong thái cao quý, làm cho người ta khỏi thần phục.

      Túc vương trực tiếp tới, : "Tránh ra!"

      Như Thúy ngây người chút, nhanh nhẹn đứng lên, thuận tiện đem khăn lông ướt trong tay nhét vào tay Túc vương, bộ dạng phục tùng lui sang bên.

      Túc vương ngây người chút, nhìn xem khăn lông ướt trong tay, nhịn được đưa mắt nhìn ả thị nữ có đầu óc, lại vô cùng lớn mật, thấy nàng cụp mắt, bộ dáng nhu thuận, giật giật khóe miệng, cuối cùng vén lên vạt áo ngồi ở trước giường, tiếp tục động tác vừa rồi của Như Thúy.

      Túc vương tinh tế đánh giá nữ tử mặc giá ytrên giường, khuôn mặt như quả táo , làn da trắng noãn mềm mịn, cái miệng nhắn khẽ nhếch hít thở nhàng, phía dưới là chiếc cổ thon dài, tầng tầng lớp lớp quần áo bị kéo ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, phập phồng theo hơi thở...

      Túc vương dời mắt rất nhanh, tai có chút ửng đỏ.
      Nhok_Njco, minhminhanhngoc, inbeibe14 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      ☆, Chương6
      Tiệc rượu chưa xong, phòng tân khách dài cổ ngóng về hướng tân phòng chờ tin tức, và còn thỉnh thoảng ngắm ngắm thừa tướng gia vài lần.

      Ở đây đều là quan viên, mọi người hàng ngày đều gặp mặt nhau, dù là đồng lieu hay là đối thủ đều biết ý nghĩ và tâm tình của nhau vào thời điểm này, chỉ có thể vùi đầu tự mình cười trộm. Mà Lục Thừa Tướng cứng ngắc mặt, thừa nhận ánh mắt thương cảm đồng tình của bạn đồng liêu, trong lòng co rút mãi.

      Ông mới tin A Nan dễ dàng chết như vậy.

      Ở trong lòng Lục Thừa Tướng, A Nan đứa bé đặc biệt.

      Bởi vì khó sinh, lúc A Nan sinh ra tuy yếu ớt chẳng khác gì chú mèo con, dường như bất cứ lúc nào cũng đều có thể đời nhà ma. Nhưng A Nan vẫn là chậm rãi trưởng thành, bình thản lớn lên, gây chuyện, trở thành tiểu thư ngoan ngoãn nghe lời nhất trong phủ thừa tướng. Hơn nữa A Nan hiếu thuận tri kỷ, gương mặt tròn trịa như quả táo đỏ hồng mềm mịn, khi cười rộ lên ngọt ngào đến mức có thể làm mềm lòng bất cứ ai, lúc mở đôi mắt to đen giống chú mèo con nhìn ai, lại chẳng khác nào chú mèo con mơ màng mới vừa tỉnh ngủ, làm người ta vô cùng mến.

      Ba đứa con chính thất của Lục Thừa Tướng, từ đều là cực có chủ kiến, chỉ cần vui, bất cứ lúc nào cũng lớn tiếng cãi lại gia nhân cha như ông, nhưng tình thừa tướng đại nhân lại có cách nào quản giáo bọn họ, thường bị Lục Thừa Tướng nhắc nhắc lại là mấy đứa con này bất hiếu chẳng biết thương ông, chỉ có A Nan ngoan ngoãn nghe lời mới có thể làm cho ông hướng thụ chút vui vẻ của việc làm cha. vất vả A Nan trưởng thành, ông còn đau lòng vì xuất thân của con bé, nghĩ nhất định phải chọn cho nàng nhà có gia thế trong sạch để gả, sống bình an thoải mái vui vẻ đến trọn đời, ai biết thái hậu đột nhiên xuất , lại chấm trúng A Nan, hạ chỉ đem A Nan gả cho Túc vương, đó là gả khắc thê, bất cứ lúc nào cũng chết, làm cho gia nhân cha như ông đau lòng mà.

      Gương mặt của A Nan tròn như chiếc bánh bao, tính tình cũng hiền lành, lại luôn ở trong tình huống ngây ngô, ít suy tính sâu xa, làm sao có thể đối phó được với những thân bằng quyến thuộc hoàng thân quốc thích hiểm xảo trá kia chứ? Nghĩ thôi mà rầu thúi ruột rồi!

      Lục Thừa Tướng đanh mặt, trợn mắt nhìn đám đồng liêu mang theo vẻ mặt chờ xem kịch vui, trong lòng cũng thập phần sốt ruột chờ đợi tin tức từ tân phòng.

      Lúc A Nan bị người nào đó lay tỉnh, ngửi được mùi hương thức ăn sực nức, làm cho nước miếng của nàng nháy mắt tràn ra.

      Đói quá, đói quá à……

      "Tiểu thư, vương gia có dặn dò đầu bếp làm chút đồ ăn, ngài mau thức dậy ăn ." Tiểu Thúy ôn nhu xong, đỡ A Nan đứng dậy.

      Thái y đến chẩn mạch, sau đó lấy ra giấy mực, khai phương thuốc, sau đó nhấc hòm thuốc cúi người chào rồi quay , nhưng ánh mắt lúc gần của ông ta. Ừm, ai nhìn cũng đều hiểu .

      Mà bên ngoài đám tân khách chờ đợi tin tức—— tạm thời đề cập tới.

      A Nan trước tiên đem đôi mắt của mình đều tập trung đến chiếc bàn đấy ắp thức ăn thơm lừng, cảm thấy dạ dày càng đau hơn, Lúc học của kiếp trước, vì muốn thi đạt điểm cao, thường xuyên đem thời gian ăn cơm dùng vào đọc sách, chờ thi đỗ đại học dạ dày của nàng bị nàng làm chi bệnh nặng, chỉ cần ăn uống đúng giờ, dạ dày bắt đàu đau nhói, tật xấu này của nàng cứ đeo mãi đến khi nàng xuyên rồi cũng cùng nhau theo qua.

      A Nan vốn dĩ còn cao hứng vì mình xuyên thành con của nhà thừa tướng, phương diện ăn, mặc ở, lại có ai bạc đãi, ai biết đến khi kết hôn bởi vì thừa tướng phu nhân đề cập "Điềm xấu", làm nha hoàn dám trái lời, làm cho bản thân đói té xỉu đâu.

      A Nan thầm muốn ăn ngay lập tức, đầu óc thiếu máu nên choáng váng ngồi nổi, Như Thúy cũng lòng vì chủ, đỡ A Nan đến bàn ngồi xuống, thẳng đến khi tiếng ho khan vang lên, nhắc nhở đôi chủ tớ vô tâm này hình như tân lang còn ở trong tân phòng. 0(^____^)0

      A Nan thầm cả kinh, vội ra hiệu Như Thúy đỡ tiến lên hành lễ, đầu gối vừa hơi nhún xuống bị đôi bàn tay to đỡ đứng lên, như vậy nàng thoát ly khỏi bàn tay của Như Thúy, được đôi bàn tay mạnh mẽ của nam nhân xách đến cái bàn phía trước.

      A Nan quẫn bách =___=! Tuy rằng mình hơi yếu chút nhưng cũng cần thiết bị ai đó xốc lên giống như xách con mèo vậy chứ!

      Túc vương yên tĩnh đưa cho nàng đôi đũa, sau đó nhìn người nào đó vô cùng đói được thị nữ hầu hạ dùng loại động tác phi thường ngừng ăn, chỉ chừa cho cái đỉnh đầu. Túc vương thấy nàng ăn ngon, biết tại sao, đột nhiên cũng muốn ăn, đón lấy chén cơm tỳ nữ vừa đưa đến, cũng bắt đầu ăn.

      Bận rộn suốt cả ngày, dù là tân lang hay tân nương cũng đều đói bụng.

      Cái gọi là kết hôn cũng chẳng phải giống như trong tiểu thuyết viết, tân lang khi bước vào tân phòng nhàng vén khăn voan đỏ cho tân nương, sau đó uống chén rượu giao bôi, rồi tắt đèn lên giường, ngay cả răng cũng đánh, trang sức cũng kịp cởi, cũng ngoài, ăn ăn uống uống gì đó…….

      A Nan cảm thấy kết hôn cũng chỉ bình thường khác gì ngày thường lắm.

      Chờ các nha hoàn ma ma thu thập xong tân phòng, hai người được nha hoàn ma ma hầu hạ hạ súc miệng lau mặt,, A Nan vẫn mặc bộ giá y đỏ thẫm, cẩn thận ngồi ở tân giường len lén nhìn Túc vương, tại là phu quân của nàng.

      Gien của con cháu nhà hoàng gia là ưu tú, bề ngoài của Túc vương đúng là tệ, thoạt nhìn nhã nhặn tuấn tú, đúng chuẩn thư sinh cổ đại. Chỉ là nét mặt quá mức nghiêm túc, dáng dấp hiên ngang uy dũng, toát ra vẻ sang trọng quý phái của con cháu hoáng gia,, làm cho người ta dám đối diện, hình tượng thư sinh suy giảm mạnh, có loại cảm giác sâu lường được.

      Hi vọng phải là quỷ râu xanh……

      (Nếu ai chưa đọc tr cổ tích ra gg search nhá, này hình như thuộc dạng độc nhưng hơi bị háo sắc)

      A Nan miên man suy nghĩ, chuyện tới trước mắt phát tự dưng mình trở nên khẩn trương thể đè nén được, cũng phát giác nét mặt ái muội của đám ma ma lúc rời , càng có phát nha hoàn cận thân là Như Thúy bị nha hoàn nhanh tay lẹ mắt lôi ra khỏi tân phòng.

      "Như Lam tỷ tỷ, tiểu thư có em ngủ được..."




      "Đứa ngốc này, em làm loạn gì vậy, tiểu thư có thêm em mới ngủ được đó!"

      "A a, Như Lam tỷ tỷ, em đó, tướng ngủ của tiểu thư tốt, khi ngủ luôn thích ôm người khác, có em làm ấm giường..."

      “A phi, ngốc nghếch, cho bẩn thanh danh của vương phi! Hôm nay là đêm tân hôn của vương phi, rốt cuộc em có hiểu hay ?"

      "A..."

      Mấy bạn nha hoàn hồi môn khác, kiềm nổi kiên nhẫn liền xông đến bịt miệng mang bạn Như Thúy hề biết thức thời lôi .

      A Nan cúi đầu thấp, thấp, gương mặt tròn trịa như qủa táo đỏ bừng, dáng vẻ như còn mặt mũi để nhìn ai.

      Có loại nha hoàn mờ mịt ngu ngốc này, biết là phúc hay họa.

      Túc vương mím mím môi, nỗ lực đem nụ cười lên đến miệng,cố gắng đè nén xuống, phát đôi chủ tớ này thú vị lạ thường. Lúc này nhìn tân thê tử ngồi ở bên giường nỗ lực thu lại tồn tại của bản thân, thấy gương mặt tròn tròn của nàng đỏ bừng lên như quả táo chín mọng, mông chuyển đến chuyển dáng vẻ vô cùng bất an, thập phần có tinh thần, xem bộ dáng buồn cười của vương phi nhà mình, phỏng chừng ngày mai rất nhiều người gặp rủi ro.

      Túc vương khụ tiếng, "Vương phi, ngủ !"

      A Nan thiếu chút nữa bật đứng dậy, rốt cục ngẩng đầu nhìn nam tử đứng ở trước mặt, dang tay ý bảo giúp cởi áo tháo thắt lưng. A Nan nguyền rủa xã hội phong kiến nam tôn nữ ti này, nhưng vẫn chầm chậm đứng dậy, chầm chậm qua, chầm chậm đưa đôi tay run rẩy giúp nam nhân cởi áo tháo thắt lưng.

      A Nan rất sợ hãi a! Nghe làm chuyện đó rất đau! Đặc biệt lại là nam nhân này còn rất xa lạ! biết có biết làm hay ! Nghe là người đồng tính, có phải bởi vì đâm nhầm chỗ mà chết oan chết uổng hay ! Có phải ...

      Vâng, bạn đọc sai đâu, nương này tự dọa mình sợ tới mức mặt có chút máu.

      Túc vương mặt đầy nghiêm túc, mặt biểu cảm nhìn thiếu nữ run như cầy sấy trước ngực. Thân hình xinh xắn lanh lợi, chỉ cao đến ngực , làm cho hoài nghi rốt cuộc nàng có đủ cập kê , nhưng mà nghe làm lễ cập kê, mười lăm tuổi rồi. Nhưng mà nhìn thấy thân hình nhắn tròn trịa của nàng, gương mặt ban nãy đỏ như quả táo chin mọng bây giờ trắng bệch, làm cho người ta khỏi dâng lên thương tiếc

      A Nan run rẩy ngừng giúp vị tân phu quân cởi áo tháo thắt lưng, thoát áo ngoài, chỉ còn bộ trung y màu trắng bên trong, tơ lụa rộng rãi thân thể cao to của nam tử, bờ ngực rắn chắc vững chãi, mùi hương tuần nam tính phả vào mặt, dáng dấp hai người chênh lệch, làm A Nan càng sợ hãi.

      A Nan vô luận là kiếp trước hay kiếp này đều có từng xem phim nóng và xuân cung đồ, cũng biết động phòng làm chuyện gì. Nhưng, hiểu được lý luận là chuyện, còn phải thực hành lại là chuyện khác! Nàng tại mới mười lăm tuổi, thân thể vẫn còn chưa nẩy nở, nếu làm chuyện này, mức độ tàn phá ….

      bàn tay to giữ chặt bàn tay run rẩy kiềm nổi của A Nan, A Nan sợ hãi ngẩng đầu lên, bên trong ánh nến mờ ảo, nhìn gương mặt tuấn dật của nam tử, hai tròng mắt u ám, trái tim khỏi nhảy dựng lên —— a a a, rất quá sợ a, nàng chưa làm qua a!!!

      cho A Nan cơ hội thét chói tai ra tiếng, nam nhân cau mày trực tiếp bước đến, trực tiếp đem A Nan ôm vào trong ngực, nâng đầu nàng lên, hôn lên cánh môi mềm mại đỏ hồng kia.

      Nam tử hôn có chút trúc trắc, nhưng chỉ có thể bằng bản năng cắn cắn lung tung, nhưng làm cho A Nan có kinh nghiệm sợ hãi dám nhúc nhích. Chờ A Nan ý thức được xảy ra chuyện gì, chiếc màn giường thêu đôi uyên ương gáy tựa vai kề bị ai đó huơ tay phất xuống, những ngọn đèn hoa chúc cũng được ai kia dùng nội công thổi tắt, quần áo người bị lấy hết, hai người trần trụi dán sát vào nhau.

      Bờ ngực rộng rãi rắn chắc của nam nhân áp lên bộ ngực sữa mềm mại của nàng, đôi mắt đen sâu thẳm sáng ngời lên ánh sáng mông lung, nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ hồng của nàng.

      "Bổn vương tục danh Sở Bá Ninh!" Thanh nam nhân khàn khàn, dường như đè nén cái gì, "Nàng tên là gì?"

      A Nan vừa nghe, cảm thấy có chút thương tâm. Cũng đến nước này, người ta còn biết tên của nàng, là rất đả thương lòng người mà, chẳng lẽ đây là quy tắc ngầm đặc quyền của xã hội phong kiến?

      là rất quá đáng mà!

      "Lục Thiếu Thất, nhũ, nhũ danh A Nan..." A Nan toàn dựa vào bản năng trả lời, ngay cả nhũ danh của chính mình cũng run rẩy khai huỵch tẹt luôn.

      "A Nan..." Túc vương thào, rồi cúi đầu hôn lên đôi mắt đen long lanh của nữ tử trong lòng.
      Nhok_Njco, minhminhanhngoc, inbeibe13 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      ☆, Chương 7
      A Nan cảm thấy so với những gì mà tiểu thuyết miêu tả chút cũng giống!

      Hai người bọn họ dán sát vào nhau, quần áo người nàng sớm bị ai kia lột hết, mà nam nhân đè ở người ít ra cũng còn mặc quần lót, áo lót rộng, dù sao cũng tốt hơn trần trụi như nàng nhiều.

      Nàng co lại ở giường, động cũng dám động, trong lòng có bất kỳ đề nghị gì, mới đây còn tự an ủi mình là đại tư tưởng cởi mở của thế kỉ hai mươi mốt, cứ xem như đêm động phòng là tình đêm hoặc coi như bị chó cắn là được - - sàm, lúc mi bị chó cắn nó lột quần áo mi à?? Đừng kiếp trước nàng sinh ra trong gia đình cực kì bảo thủ, căn cứ vào chuyện xem phim hành động nhé, lúc nghỉ hè và đám bạn rủ nhau đến nhà xem phim hành động, cẩn thận từ trong phòng của ông trai moi ra được mấy đĩa DVD ‘hành động’, sau đó lại bởi vì tò mò mới cẩn thận xem hết. Nhưng nương nàng có can đảm tự thể nghiệm cái gì, trình độ bảo thủ quả thực có thể đại diện cho thư hương thế gia cổ đại.

      Mà sau khi vào thế giới này, nàng lại là thứ nữ của thừa tướng khéo léo nhu thuận, dưới nghiêm túc thống trị dạy dỗ chẳng khác gì sắt đá của thừa tướng phu nhân đối với thứ nữ, hề có bất cứ kẽ hở gì để có thể xem là chuyện ám muội, cho nên lại càng ngây thơ như tờ giấy trắng.

      A Nan ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân phía , vẻ mặt rất nghiêm túc, giống như bàn luận chuyện gì đó vô cùng nghiêm túc chính trực, làm cho trong lòng rất muốn lệ rơi như mưa khóc lớn: Đại ca, vì sao ngươi lại dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy để làm những chuyện bỉ ổi như thế này?! Có thể đem bàn tay véo mặt nàng buông ra , hoặc là cần phải lấy ngón tay đè nặng môi của nàng, lại càng đừng nhân cơ hội nàng há hốc mồm thở dùng lưỡi trượt vào miệng của nàng, rồi quấn quýt mãi buông như thế!!!! Gào khóc!!!!

      Bạn Túc Vương dùng vẻ mặt rất nghiêm túc nhưng mà làm chuyện lưu manh đột nhiên mặt nghiêm túc nhướng mày, đột nhiên cổ quái, ngón tay thế nhưng bỗng nhúc nhích xoay vòng.

      A Nan thầm cả kinh, hai hàng hàm răng cao thấp khỏi dùng sức khẽ cắn...

      Vì vậy, bi kịch xảy ra.

      Lúc này A Nan bật khóc.

      "Á... Thực xin lỗi, thiếp phải cố ý..."

      A Nan cảm thấy mặt mũi gặp Giang Đông phụ lão, nàng thế nhưng tại đêm tân hôn đem lão công mình cắn bị thương.

      Túc Vương đem tay thu hồi, mắt nhìn dấu răng ràng ngón tay, đôi mắt đen nhánh thoáng lên cái gì, trầm giọng : "Lần sau cho phép cắn nữa!"

      Nghe thanh kia, tựa hồ có chút ghét bỏ, A Nan nho bị thương chút.

      A Nan khiêm tốn rũ mí mắt xuống đáp tiếng, trong lòng lệ rơi hai hàng như hai sợi mì: Đại ca, nếu như ngươi làm chuyện tình dục như vậy, ta tuyệt đối cắn...

      Tựa hồ rất hài lòng vì A Nan nghe lời, Túc Vương cúi đầu đem miệng áp vào môi A Nan dè dặt cắn chút, chờ A Nan bị cắn đến mức nước mắt ròng ròng, mới bình tĩnh duỗi đầu lưỡi tiến vào trong miệng của A Nan làm xằng làm bậy.

      A Nan cảm giác mình hít thở thông, xì xà xì xèo rầm rì, hai tay giãy giụa muốn đem nam nhân người đẩy ra, đáng tiếc đối phương là nam nhân trưởng thành, thể trạng cao to lực lưỡng cũng phải là người mà nàng có thể dung sức đẩy là đẩy, ngược lại làm cho đối phương đem hai bàn tay làm loạn vướng bận của nàng kiềm chặt lại, mút hôn càng sâu.

      A Nan chỉ có thể ngẩng đầu lên liều mạng hít thở, nhưng là chỉ càng có thể đem thứ gì đó trong miệng đối phương hút vào, tứ chi cũng dần dần vô lực, rốt cuộc cũng còn sức chống cự nữa.

      Chờ lúc A Nan rốt cục có thể thở từng ngụm từng ngụm, phát bộ ngực chưa trổ mã hoàn toàn của mình bị tập kích. đào nho bị cắn cái, bầu ngực sữa nho trổ mã nhạy cảm, đột nhiên bị cắn cái - - Đau đến mức thiếu chút nữa nàng rơi lệ như mưa, khẳng định bạn Túc Vương này cầm tinh con chó mà, cái gì cũng cắn...

      A Nan ngước đôi mắt đẫm lệ trong mơ hồ, chứng kiến khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc của nam nhân ở người từ từ dính vào tầng đỏ ửng mỏng manh, thoạt nhìn vô cùng quyến rũ, chỉ là vẫn giữ được vẻ mặt vô cùng nghiêm túc làm phá hư cả bầu khí ái muội đến tận cùng!!!!

      A Nan thiếu chút nữa mất thở, rất muốn rống to: Đại ca, ngươi làm thế nào làm được loại này động tác có độ khó cao này Vừa làm chuyện bỉ ổi, vừa đỏ mặt còn có thể mang được vẻ mặt nghiêm túc đến thế kia!!!!

      A Nan nhận lúc này mình bị ăn, chờ chuyện tới trước mắt, mới phát hề khẩn trương, chỉ lòng hy vọng chết sớm siêu sinh sớm. Thừa tướng phụ thân a, con thực muốn đau nữa đâu, răng của người nam nhân này tốt quá, bị cắn cực kỳ đau a!

      Chờ lúc A Nan đau đến giãy giụa, nam nhân đè ở người hơi dùng sức áp chế chút, thanh khàn khàn rất nghiêm túc: " cho phép nhúc nhích..." Cũng vẫn là giọng ra lệnh, rất dễ dàng kích động lòng người phản loạn. Chờ lúc A Nan ý thức được bị cái cực to, cực nóng bỏng gì đó đâm đâm vào mình, lập tức cứng ngắc lại.

      A Nan duỗi tay gắt gao giữ chặt lưng của , rất muốn hét lớn tiếng: Đại ca, ngươi ngàn vạn lần phải cố nhịn! Đừng thám hiểm nhầm chỗ a!

      Thấy nàng ngoan ngoãn, Túc Vương tiếp tục thăm dò của mình, vuốt da thịt trắng trắng mềm mềm, bóng loáng như ngọc của người trong ngực, hổ là tiểu thư khuê các, đóa hoa trong nhà ấm, chưa có chút tỳ vết tổn thương nào, tinh khiết như sứ, làm cho người ta nhịn được muốn cắn vài ngụm. Mà Túc Vương rất trung thành với ý nghĩ của mình, nhịn được lại cắn mấy cái, đem thiếu nữ dưới thân cắn khóc nức nở, rồi lại sợ nổi giận, chỉ có thể buồn buồn nức nở, biết bộ dạng khác gì con mèo nước mắt ròng ròng cầu xin vì bị chà đạp này, càng có thể kích thích thú tính trong lòng nam nhân, xuất xúc động càng muốn tàn phá hơn.

      Túc Vương căn dặn chính mình đừng xúc động, nếu lời đồn đãi ngày mai lại truyền ra tân nương tử chết thảm lúc động phòng, đến lúc đó sòng bạc trong kinh thành nhất định đạt được lợi nhuận lật trời, mà cũng sử sách mất mặt biết bao nhiêu kiếp.

      (Lưu danh hậu thế :)))

      A Nan khó chịu đem đầu ngẩng cao, thở hổn hển, cái bụng bị chống vào bụng có chút đau, cũng dám có động tác gì nữa, hoàn toàn nằm thẳng cẳng, dáng vẻ như mời ngươi cứ tự nhiên chà đạp.

      Đầu bắt đầu hỗn loạn, đến lúc chờ ý thức được mình bị người mặt nghiêm túc nào đó bày thành tư thế rất xấu hổ, mặt sắp sửa bốc khói

      "Kiên nhẫn chút!"

      "Hả?" A Nan ngây ngốc nhìn .

      Sau khắc, thân thể trẻ trung bị cảm giác xé rách thống khổ sống sờ sờ liền làm cho nàng hiểu cái gì gọi là "Kiên nhẫn chút ", nếu nàng còn nhịn tiếp tục nữa nàng chính là Ninja rùa!

      A Nan đau đến mức thiếu chút nữa lăn lộn ở giường, chỉ tiếc bị bạn mặt nghiêm túc nào đó đè cứng có khả năng nhúc nhích. Túc Vương cũng cứng ngắc thân thể, tiếng nức nở nghẹn ngào thống khổ của thiếu nữ dưới thân làm cho trong lòng có chút căng thẳng, nghe lần đầu tiên của nữ nhân rất đau, nhưng biết lại đau thành như vậy, mặt trái táo đều trắng bệch như tuyết, bỗng đau lòng lạ thường.

      (... Nơi này tỉnh lược N từ ngữ cấm trẻ em dưới mười tám tuổi, tác giả èn editor giả xin mời độc giả tự bổ não, bổ não sống lâu, thịt là phù du…. A men... )

      A Nan cảm thấy toàn thân chỗ nào đau, vốn mệt mỏi ngày, lại còn cùng nam nhân lăn lộn thử giường, hơn nữa còn là lăn lộn cùng bạn nam có chút hàm lượng kỹ thuật gì, con mẹ nó, là đau đến chết được.

      Làm xong tất cả những chuyện này, mệt mỏi đến mức thể mở mắt nổi, A Nan dùng đôi mắt mơ hồ liếc nam nhân đè ở người, sau đó nhắm mắt lại tự cho phép mình hôn mê .

      *********

      Khi A Nan tỉnh lại, trời tờ mờ sáng, đầu tiên khôi phục lại tri giác chính là thân thể chua xót đau đớn, hận thể lại tiếp tục hôn mê.

      Bất quá đồng hồ sinh vật được nuôi dưỡng mười lăm năm làm cho nàng tỉnh đúng giờ, mơ hồ cảm giác mình cần phải rời giường, sau đó phải đến chỗ của thừa tướng phu nhân thỉnh an, thuận tiện hiếu thuận cùng thừa tướng cha cũng dậy sớm cùng nhau ăn bữa sáng...

      Chờ mở mắt ra, phát đập vào mắt mình là mảnh ửng đỏ, đầu hơi choáng váng chút, từ từ nhớ lại mình lập gia đình, cần lại thỉnh an.

      A Nan ngơ ngác nhìn đỉnh màu hồng đầu, cho đến khi cảm nhận được hơi thở nhàng của ai đó phả vào cổ, làm da ở cổ hơi nhồn nhột chút.

      A Nan khó khăn nghiêng đầu, khi nhìn thấy ràng tình hình

      giường, đầu trong nháy mắt trống rỗng, sau đó, thể nén được hai hàng lệ như mì sợi

      Nàng nàng nàng... Thế nhưng ôm nam nhân ngủ! Bất quá, điều này cũng có gì, làm cho nàng囧 đến thốt được thành lời chính là, tại sao nàng lại ôm đại nam nhân theo kiểu người mẹ ôm con, mà nam nhân kia vừa vặn đem đầu trực tiếp đặt tại ngực nàng... Mặc dù, mặc dù ngực của nàng vẫn chưa có trổ mã hoàn toàn, nhưng cũng có điện có nước, lại bị khuôn mặt của nam nhân vô lễ với...

      A Nan cứng ngắc thân thể, cảm giác mình chỉ ôm đầu người ta ngủ, chân cũng khoác lên bờ eo của người ta, làm cho nàng rất muốn, rất muốn đâm đầu chết quách! Nhớ tới chủ nhân của cái đầu đó là trượng phu mà mình gả, lại còn là Túc Vương có quyền thế nhất đương triều, ngay cả thừa tướng cha nàng cũng muốn chọc, nội tâm của A Nan bi thương, lệ chảy thành sông...

      A Nan dùng tốc độ nhanh nhất của rùa từ từ đem bộ ngực của mình dời , sau đó đem chân của mình quấn lấy eo của người nào đó,, cái tay vươn ra khỏi ổ chăn Lục lọi, mò lên giá y bị vứt giường khoác lên người. Mặc dù tối hôm qua lăn lăn giường, nhưng bởi vì khí trời lạnh, người cũng cảm giác có nhiều dinh dính khó chịu, chỉ là, chỉ là nơi hạ thân có chút chút gì đó, làm cho gương mặt tròn như trái táo của nàng ban nãy còn xanh mét trong nháy mắt đỏ hồng.

      Chờ sau khi làm xong những thứ này, A Nan khó khăn buông lỏng

      thân thể bị chà đạp của mình, đứng dậy, duỗi chân ra dùng loại phương thức co giật, lại từ từ vượt qua ngủ nam nhân ở giường ngoài ...

      "Nàng muốn đâu?"

      lúc cái mông của A Nan treo ở phía thân thể của nam nhân, chuẩn bị cước vượt xuống giường, đột nhiên vang lên giọng nam mang theo giọng mũi khàn khàn hù dọa nàng giật mình cái, sau đó lăn lông lốc té xuống giường, thân thể chạm đất, phát ra tiếng vang lớn.

      Vào mùa thu ở phương bắc này, sàn nhà cứng rắn làm cho thân thể bé bị chà đạp suốt cả đêm của A Nan có trọng lực ngã nhào đến trọng thương, A Nan đau đến mực nước mắt tuôn trào như mưa.

      "A a a - - "

      tiếng hét thảm vang dội trung của phủ Túc Vương, làm kinh hoàng tất cả chim chóc còn ngủ say sưa, bỗng giật mình vỗ cánh hót ầm lên.

      Bọn hạ nhân ở phủ Túc Vương đêm ngủ, mở to quầng mắt thâm khô khốc, thầm chờ tân phòng bao lâu truyền ra tin tức tân nương ngừng thở, đột nhiên bị tiếng hét thảm này làm kinh hãi, gấp rút hoảng sợ chạy rối tinh, cho rằng rốt cục bất hạnh chuyện xảy ra, khi nghe được có người gọi tiếng "Là từ trong tân phòng truyền đến..." Lúc này, lập tức sắc mặt trở nên trắng phờ phạc, trong lòng chỉ có ý tưởng: Chẳng lẽ tân nương tử sống qua hôn lễ lại sống nổi qua động phòng? Đau đớn quá ?!
      Nhok_Njco, minhminhanhngoc, inbeibe11 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      ☆, Chương 8


      "Bùm" tiếng, cánh cửa tân phòng đêm qua thu hút chú ý của tất cả mọi người bị nha hoàn nào đó lòng nóng như lửa đốt cước đạp bay.

      thực tế, tất cả mọi người trong Túc Vương phủ kể cả quản gia bị tiếng kêu thảm thiết làm kinh hoàng chạy tới, từ các ma ma, đến gia nhân tưới nước quét dọn đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn xem nha hoàn to gan lớn mật nào đó xốc váy lên, dùng tư thế phù hợp với nữ nhân chút nào đạp bay cách cửa phòng được mọi người chú ý kia.

      Trong cửa, vô luận là thiếu nữ té lăn đất hay là nam nhân quần áo chỉnh tề giường, đều nín bặt nhìn nha hoàn khí thế hung hăng xông vào.

      "Như, Như Thúy..."

      Tiếng kêu thảm thiết của A Nan thoáng chốc nghẹn trong cổ họng, giật mình nhìn xem nha hoàn ăn mật gấu nhà nàng.

      Ngoài cửa phòng, chật ních đám lão ma ma, theo chân Như Thúy tới, lần lượt từng người cùng tuổi tác, ánh mắt già trẻ bé lớn vừa giật mình vừa sợ, nhìn đến mức trong lòng A Nan thập phần nội thương. may là, quản gia cùng vài gia nhân làm bởi vì chủ tớ kiêm nam nữ hữu biệt có ào ào xông đến, ngược lại giữ lại cho nàng chút ít mặt mũi.

      Như Thúy ngược lại chứng kiến thiếu nữ té nhào dưới đất, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, mặt mũi tràn đầy đau lòng chạy tới cẩn thận đem nàng ôm dìu nâng lên:

      "Haiiii, tiểu thư à, người làm chuyện gì xấu đến mức để vương gia đá người xuống giường vậy?"

      Bạn nha hoàn có đầu óc nào đó vô hạn thương cảm .

      A Nan vốn cảm kích thành trợn mắt nhìn.

      Túc Vương... Kể cả đám ma ma đứng đen thui cả mặt nhìn đôi chủ tớ ngây ngô kia, lần nữa thấy được khác biệt của đứa con nhất nhà thừa tướng. Người ở kinh thành nghe các tiểu thư ở phủ thừa tường từ phú quý, rất có tầm nhìn, tao nhã vô biên, hiếm có và thể gặp mặt, nhưng vị thứ nữ nhất này ràng giống người thường, ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng đều rất khác thường.

      "Câm miệng!" A Nan thẹn quá hoá giận, cảm thấy vô cùng hối hận tại sao nha hoàn ngu ngốc như thế này nàng còn giữ ở bên người chọc giận bản thân chứ?

      Như Thúy rất nghe lời im lặng, sau đó giương mắt len lén liếc về hướng Túc Vương giường vẻ mặt rất nghiêm túc, lập tức khép hờ mắt, gập người lại hành lễ thỉnh an, động tác nước chảy mây trôi, làm cho người ta thể bắt lỗi, giống như nha hoàn vừa rồi đá cửa mà vào phải là nàng ấy

      Túc Vương liếc mắt nhìn nha hoàn cái, khoác áo bươc xuống giường, mím môi ra lệnh cho ma ma: "An ma ma, gọi Vương thái y đến."

      Đợi An ma ma lĩnh mệnh mà , Túc Vương tới, từ trong tay Như Thúy tiếp nhận thê tử mới cưới ôm nàng lên giường, nhăn lại mày xem kỹ nàng, hỏi: "Bị thương ở đâu rồi?"

      Nghe được giọng kia mặc dù cực kỳ trầm ấm, nhưng tuyệt đối nghiêm túc làm cho A Nan vô ý thức co cổ lại, yếu ớt : "Chân... Bị trật rồi..."

      "..."

      Tân hôn ngày đầu tiên, tân nương tử liền té xuống giường, sau đó té bị thương chân... Loại chuyện xui xẻo như vậy, sao cũng có thể xuất chứ? Mà càng làm người rối ren chính là toàn bộ gia nhân có mặt ở trong phòng đều mang vẻ mặt hết sức đương nhiên, như chuyện này chắc chắn xảy ra. Cho rằng Vương phi so với những chết trước kia, bị té gãy chân có là gì, là quá may mắn.

      Mà ngay cả vài nha hoàn hồi môn của phủ thừa tướng cũng mang vẻ mặt: Quá may mắn rồi!

      Chỉ có A Nan rất buồn khổ.

      Sao lại thế này, nàng hiểu lầm khi thấy bọn họ cho rằng nàng rất may mắn vì bị thương sao?

      Trước khi thái y đến, vài ma ma rất lưu loát giúp Túc Vương thay quần áo rửa mặt, vài nha hoàn hồi môn trẻ tuổi xinh đẹp giúp A Nan thay quần áo rửa mặt, A Nan ngó ngó bốn nha hoàn dung mạo xinh đẹp bên cạnh mình - - bốn người này đều là nha hoàn hồi môn thừa tướng phu nhân chọn cho A Nan, muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, đặc biệt có thể làm, là chuyên môn hầu hạ A Nan - - sau đó lại ngó ngó vài ma ma thần sắc nghiêm túc tuyệt đối ngoài năm mươi tuổi bên cạnh Túc Vương, trong lòng cảm thấy tin đồn Túc Vương chán ghét nữ nhân nhất định là , huống chi tối hôm qua... Nàng đúng là bị "Khi dễ" cực kỳ thảm. Gào khóc ngao!!!

      Vương thái y rất nhanh bị lão quản gia phủ Túc Vương túm tới, quản gia họ Tần, từ năm Túc Vương mười lăm tuổi được phong Vương liền theo Túc Vương, xem như người cao tuổi nhất trong phủ.

      Hôn của Túc Vương vẫn là vết đau nhức trong lòng lão quản gia, vất vả Túc Vương rốt cục thành thân, hơn nữa cũng thuận lợi động phòng, tân vương phi cũng có chết bất ngờ như lời đồn. Chỉ là, lão quản gia còn còn chưa kịp cao hứng, rồi lại nghe được tin tức vương phi bị thương, vì quá sợ hãi, tự mình chạy nhanh đến thái y ở thường trực trong phủ lôi ông ta đến đây mà quên cả việc phải sai bảo người khác.

      Vương thái y chính là người bắt mạch bệnh ‘Đói đến xỉu’ của A Nan, Vương thái y rất bình tĩnh ngồi ghế trước giường, nha hoàn đem cái màn giường để xuống, trùm vải trắng cổ tay A Nan duỗi ra, để Vương thái y bắt mạch.

      A Nan bĩu môi, thầm nghĩ ràng té bị thương chính là chân, bắt mạch làm cái quái gì? Nguyền rủa xã hội phong kiến vạn ác này, té bị thương chân cũng để cho đại phu nắn gân sửa xương, lỡ gãy luôn chân làm sao bây giờ?

      Vương thái y xem mạch xong, cũng bắt đầu thốt ra những từ ngữ chuyên môn của đại phu ra, A Nan nghe thực hiểu những thứ chi, hồ, giả, dã, kia. Càng nghe hiểu danh từ chuyên dụng của các đại phu, biết thái y chẩn ra kết quả gì. Cho đến khi Túc Vương nghe xong, lập tức phân phó ma ma sửa gân cho A Nan, A Nan bị ma ma kia mò thiếu chút nữa gào khóc kêu to, chỉ có thể cắn khăn tay nước mắt ròng ròng ôm chặt Như Thúy.

      "Chân Vương phi trật khớp, thỉnh vương gia đến Thái Y Viện mời vị y nữ đến nối xương cho vương phi." Vương thái y bởi vì nam nữ hữu biệt, nên thể nhanh chóng nối xương cho Túc vương phi đáng thương.

      Sau khi Túc Vương nghe xong, liền lại phân phó quản gia đến Thái Y Viện mời y nữ.

      Vương thái y khai phương thuốc giảm đau giảm sưng, cho nha hoàn cầm thuốc nấu, rốt cục đóng hòm thuốc lại rồi chậm rãi mà , chỉ cảm khái ở trong lòng, Túc vương phi này đúng là nhiều tai nạn, nhưng thân thể dù có khỏe mạnh, cũng biết có thể đột ngột chết cách lạ thường giải thích được giống mấy nữ nhân kia hay .

      lúc chờ đợi y nữ đến, A Nan duỗi thẳng chân bị trật ngồi ở giường, vẻ mặt khổ sở nhìn bạn Vương gia nào đó.

      Mà đầu sỏ gây nên, vẻ mặt của Túc Vương lại vô cùng nghiêm túc, ngồi thẳng tắp, đôi mắt đen tĩnh mịch nhìn chằm chằm vẻ mặt đau khổ của A Nan, mặt càng nghiêm túc hơn.

      Hai vợ chồng mới cưới ngồi ở trong tân phòng, quanh mình chỉ còn lại vài nha hoàn, ma ma, rất yên lặng.

      Mà hai người biết là, trong hoàng cung, bởi vì Túc Vương rốt cục thành thân hơn nữa nghe động phòng rất thuận lợi mà vui mừng thôi

      Thái hậu cùng hoàng đế sớm rời giường, được cung nữ hầu hạ hạ sửa sang lại tốt dung nhan, nghĩ tới sau khi hạ triều chờ Túc Vương mang theo Túc vương phi tiến cung tạ ơn, lại ngoài ý muốn nghe được tin tức Túc Vương phủ thế nhưng lại sai người đến Thái Y Viện tìm y nữ, lập tức toàn cung sôi trào.

      Ngoài cung, cũng có rất nhiều người chú ý chuyện của Túc Vương phủ, nhìn chằm chằm Túc Vương phủ hề ngơi nghỉ bất cứ giờ khác nào, khi nhìn thấy thị vệ của Túc vương phủ vội vội vàng vàng lao thẳng tới Thái Y Viện, mọi người cũng bắt đầu mơ tưởng viễn vông, thầm suy đoán chẳng lẽ Túc vương phi thể sống qua đêm động phòng hoa chúc tắt hơi?

      Túc Vương tốn biết bao công sức mới có thể đến được đêm động phòng hoa chúc. Chỉ còn thiếu bước cuối cùng là đem miếng thịt thơm ngon kia nuốt vào, lại trở thành công cốc, hỉ đổi thành tang , đây thực là chuyện đau lòng nhất thế gian mà!

      Đáng thương cho Túc Vương, mặc dù quyền thế ngập trời, nhưng ở trong mắt của tầng lớp dân chúng bình thường, chẳng qua chỉ là người đan ông đau khổ nhất thiên hạ.

      Y nữ của Thái Y Viện bị thị vệ của Túc vương phủ trực tiếp vác đến, A Nan chứng kiến vị y nữ đáng thương kia bị vác đến khác gì bao cát, há hốc mồm.

      "Vương gia, vương phi, Tần quản gia, tiểu nhân đem đại phu mang tới rồi."

      Bạn thị vệ thà phúc hậu nghiêng người thi lễ, toét miệng cười.

      Tần quản gia vẻ mặt tán dương, : "Triệu thị vệ làm tốt lắm, đến phòng thu chi nhận mười lượng phần thưởng!" Sau đó, hò hét mọi người mau chóng lôi y nữ vào tân phòng.

      Thấy y nữ của Thái Y Viện vào phủ, tất cả gia nhân của phủ Túc Vương đều rướn cổ lên dò xét, mặt đầy nghiêm túc nhìn về hướng tân phòng.

      "Nối xương cho vương phi !" Túc Vương ngồi trước giường, mắt sắc bén nhìn chằm chằm tiểu y nữ tội nghiệp.

      Trong lòng tiểu y nữ lúc này rơi hai hàng lệ, hối hận sao hôm nay lại đến lượt mình trực chứ? Sáng sớm bị người ta vác chẳng khác gì bao cát , mà nơi bị khiêng lại là phủ Túc Vương, và khi nghe người bị thương lại là Túc Vương phi, mới nhậm chức bị tất cả mọi người cho rằng sống lâu chết bất cứ lúc nào, lại càng nơm nớp lo sợ, trong lòng hò hét: Vương phi có chết cũng liên quan đến nàng đâu nha!!!!

      Y nữ cũng là tiếc mệnh, nếu như Túc vương phi bị Túc Vương khắc chết đúng lúc nàng vừa vào phủ, nàng cũng bị giận chó đánh mèo a a a!

      Mà A Nan nhìn vẻ mặt đau khổ của y nữ, nghe đây là người đến nối xương cho nàng, trái tim bé run rẩy ngừng, sau đó, vào lúc chân răng rắc được sửa lại, A Nan đau đến chết được, mạnh mẽ bấu vào cánh tay của Túc Vương để gần đó, dùng sức bấu chặt, đau đến nước mắt lưng tròng.

      A Nan hận chết gã Túc Vương hại nàng té ngã!
      Nhok_Njco, thư hồ, levuong8 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      ☆, Chương 9

      A Nan hận chết Túc Vương hại nàng ngã xuống bị thương!

      Càng hận chính là, tối hôm qua mới vừa lăn lăn giường, hôm nay bị trượng phu của mình dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn xem, sau đó còn biểu lộ vẻ mặt "Sao ngươi lại phiền toái như vậy", làm cho A Nan tức giận đến thiếu chút nữa muốn cắn người.

      Nha hoàn hồi môn Như Lam liều mạng ra hiệu cho A Nan, hơn nữa ngăn chặn, hơn nữa còn cố gắng kiềm giữ bạn nha hoàn nào đó hề biết nhìn sắc mặt người khác, cho đến khi Túc Vương được Tần quản gia mời ra tân phòng, A Nan cắn khăn tay, lặng yên chịu đựng di chứng sau khi động phòng kiêm di chứng té bị thương.

      A Nan cảm thấy hôn nhân cổ đại thuần túy là tàn phá thiếu nữ vị thành niên mà, thân thể nhắn của nàng còn chưa nẩy nở, bị OOXX, sáng sớm hôm nay lại vấp ngã bị trật chân, làm cho nàng cảm thấy xương cốt toàn thân đều vỡ vụn, đợi khi mọi chuyện tạm ổn mới bắt đầu cảm thấy nơi này đau, chỗ kia mỏi nhừ.

      "Như Thúy, Như Lam, chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa!" A Nan ngồi ở giường, cảm giác toàn thân dinh dính rất thoải mái, lúc này mới nhớ lại tối hôm qua sau khi OOXX quá mệt mỏi trực tiếp lật người ngủ vẫn chưa rửa sạch thân thể... Nghĩ đến địa phương nào đó còn lưu lại dịch X gì đó của nam nhân, A Nan nổi da gà.

      Như Thúy chớp chớp mắt: "Tiểu thư, vương gia có lệnh tiểu thư phải nằm im ạ."

      Như Lam mặt chút thay đổi: "Vương phi, thái y chân ngài thể thấm nước.

      A Nan cắn khăn tay, lại dâng đầy oán trách bạn Túc Vương, nam nhân quả nhiên đáng tin cậy, chỉ chính mình sảng khoái xong rồi, thế nhưng giúp nàng dọn dẹp chút... Cho dù là vương gia, tôn quý chịu hạ thấp bản thân, cũng có thể gọi gia nhân đến giúp nàng thanh lý mà, thế nhưng lại bỏ mặc nàng như vậy.

      lát sau, Túc Vương lại bước vào lần nữa, theo còn có vài ma ma, tay mỗi người đều mang mâm thức ăn.

      A Nan len lén nhìn coi, phát kỳ trong phủ Túc Vương cũng phải là có nữ nhân như lời đồn đại bên ngoài, mà là các ma ma hầu hạ nhiều năm tương đối lớn tuổi mà thôi người nào, trẻ tuổi nào. Trong lòng A Nan cảm thấy có chút kỳ quái, nếu Túc Vương là người đồng tính, chán ghét nữ nhân gì đó, vậy nhìn hành vi việc làm của tối hôm qua, lại hẳn vậy. Nếu ghét nữ nhân sao, vì sao trong phủ ngoại trừ nàng mang đến vài nha hoàn xinh đẹp ra, còn lại đều là lão ma ma, nha hoàn trẻ tuổi nào?

      "Vương gia, vương phi, mời ăn sáng!" An ma ma chỉ huy đám ma ma đem thức ăn dọn lên xong, cúi người thi lễ với Túc Vương và A Nan, cung kính lui sang bên.

      Sáng sớm nháo nhào trận, tại mặt trời mọc lên, A Nan cũng đói bụng đến sôi ùng ục, bất quá ngại tại mình lập gia đình, cho dù đói đến mức nào cũng thể bày ra dáng vẻ tham ăn mất thể diện được, chỉ có thể dè dặt chờ người hầu hạ.

      Như Thúy cùng Như Lam tiến lên muốn đem A Nan nâng đứng dậy dùng bữa, thấy Túc Vương trực tiếp tới, tự mình đem A Nan trực tiếp xách đến trước bàn. Như Thúy, Như Lam đối mặt nhìn nhau, phát Túc Vương tựa hồ rất ưa thích các nàng đến gần, chỉ đành phải rũ mắt xuống, lui sang bên chậm rãi đợi mệnh lệnh.

      A Nan vẻ mặt khổ sở nhìn chằm chằm Túc Vương, nàng tình nguyện để cho Như Thúy, Như Lam ôn nhu đem nàng đỡ đến trước bàn, cũng cần người nam nhân này xách mình lên như xách mèo, đây phải là làm khổ nàng sao. Quả nhiên thể quá tin tưởng bản tính của nam nhân mà, săn sóc ư, hoàn toàn là chuyện thể nào!

      chén chè hạt sen được Túc Vương trực tiếp thả tới trước mặt A Nan.

      A Nan ngẩng đầu nhìn cái, "Đa tạ vương gia" liền cầm lấy thìa từ từ ăn. Chè hạt sen nấu rất đủ tiêu chuẩn, gạo mềm dẻo, mùi sen thơm ngát, vào miệng liền nhàng khoan khoái, cực hợp khẩu vị.

      Mắt A Nan sáng lên, dùng tốc độ húp nhanh hơn.

      Chờ hai người dùng xong đồ ăn sáng, lau miệng, bọn ma ma thu thập xong cái bàn, chưa cho bọn nha hoàn cơ hội xuất thủ, A Nan lại bị bạn Túc Vương xách đến giường nghỉ ngơi. A Nan khổ sở, rất muốn giãy giụa. đuôi mắt ngắm đến phòng nha hoàn ma ma, ngắm thấy tất cả đều cúi đầu , đúng là dạy dỗ rất nghiêm.

      A Nan : =___=! Chẳng lẽ nam nhân này coi nàng như động vật thuộc giống mèo sao?

      "Nàng nghỉ ngơi tốt, chờ thương thế tốt lên rồi hãy tiến cung thỉnh an mẫu hậu." Túc Vương cách rất máy móc.

      Hôn của Túc Vương cùng A Nan là hoàng đế tự mình chỉ hôn, theo như tập tục, ngày hôm sau tân hôn, bọn họ phải vào cung bái tạ ơn, thuận tiện bái kiến thái hậu cùng hoàng hậu. Hơn nữa, Túc Vương là đứa con trai của thái hậu, A Nan gả cho Túc Vương, có được bà mẹ chồng tôn quý nhất thiên hạ, như thế nào cũng đều phải tiến cung kính trà cho thái hậu.

      Chỉ tiếc, trời có mây gió bất ngờ, A Nan té bị thương chân, thể vào cung.

      A Nan bảo trì khuôn mặt tươi cười bình thản, tận lực làm cho mình thoạt nhìn giận oán, "Vâng, thiếp nghe vương gia."

      Túc Vương gật gật đầu, áo choàng phất lên, liền ra cửa, có lẽ vào cung mình.

      Chờ Túc Vương vừa , A Nan vẫy lui các ma ma, lưu lại Như Thúy, sau đó rốt cục suy sụp mặt, thân thể lui về phía sau liền ngã xuống, suốt cả buổi sáng xương sống thắt lưng đau khó chịu. Mặc dù mặt mũi của các tiểu thư khu các cổ đại rất hà khắc, A Nan cũng tận lực tạo cho mình phong phạm của thứ nữ nhà thừa tướng, nhưng mơ hồ so sánh tư thế ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh đúng mực của bạn Túc Vương, A Nan luôn vô ý thức tự thẳng đứng thắt lưng của chính mình, kết quả chỉ khổ cho bản thân.

      Mặc dù chung đụng thời gian rất ngắn, A Nan thoáng mò ra tính tình của Túc Vương chút, thầm than hổ được phong làm Túc Vương, nam nhân rất nghiêm túc tại các loại phương diện, tự mình nghiêm túc bản thân thôi , còn ngồi cứng còng đúng mực làm chi làm khổ người khác vậy?

      Nghĩ đến cổ đại có luật ly hôn, còn bản thân mình phải sống cùng nam nhân có vẻ mặt nghiêm túc như thế qua cả đời, trong lòng A Nan có chút khổ sở.

      "Tiểu thư, người đúng là ngốc mà, nào có tân nương tử nhà ai vào ngày đầu tiên tân hôn liền té bị thương?" Như Thúy rất săn sóc mang nước nóng tới, đem khăn lông thấm ướt vắt khô, đưa cho A Nan ở sau tấm bình phong lau người, vừa cười .

      Mặc dù thái y thể đụng vào nước, nhưng chưa thể lau người, A Nan chui vào chỗ trống trong lời thái y, đơn giản chỉ cần bảo Như Thúy mang nước nóng đến cho nàng lau mình. A Nan bây giờ là thương binh, chỉ đau lưng, ngay cả chỗ bí kia đều đau đau, làm cho nàng hoài nghi kỹ thuật của bạn Túc Vương - - Sao lại cảm thấy giống như tiểu tử học nghề có kinh nghiệm gì vậy? Bởi vì thân thể quá mệt mỏi, A Nan vốn là muốn cho Như Thúy giúp mình lau thân, nhưng nghĩ đến dấu vết lưu lại thân thể, vì mất mặt, hay là tự mình động thủ .

      A Nan liếc nàng cái, có lên tiếng. Loại chuyện mất mặt bị trượng phu mới cưới hù dọa té xuống giường này, có người biết là được, thể để cho người thứ hai biết.

      Chờ lau sạch thân thể, A Nan được dìu đỡ của Như Thúy, Như Lam, nằm dài giường.

      Lúc này, nha hoàn hồi môn khác của A Nan là Như Bích vén rèm tiến đến, mặt có chút cổ quái.

      "Tiểu thư, nô tỳ trở lại!" Như Bích hướng A Nan thi lễ cái.

      Như Thúy dùng vẻ mặt hưng phấn mà hỏi, "Như Bích tỷ tỷ, sao rồi, bên ngoài có tin tức gì rồi? Phủ Túc Vương nước sâu hay sâu?"

      Như Bích ngày thường ngọt ngào động lòng người, miệng cũng ngọt, là người thu thập tin tức linh thông, ở giữa đám nha hoàn và gia nhân là người hòa đồng cởi mở, tin tức gì chỉ cần nàng ra tay, cũng có thể thăm dò được, đương gia chủ mẫu thích nhất là loại nha hoàn như thế này, cũng là nha hoàn do thừa tướng phu nhân muốn giúp A Nan đứng vững chân ở phủ Túc Vương đặc biệt đưa tới. A Nan cảm thấy Như Bích là nhân tài, là mật thám thâm niên, là nhân tài dù ở bất cứ nơi. Nàng muốn đứng vững chân ở phủ Túc Vương, hiểu tình huống Túc Vương phủ, còn phải cậy vào nha hoàn như thế này.

      A Nan cũng mở to hai mắt nhìn Như Bích, vẻ mặt đầy chờ mong, hi vọng tin tức của Như Bích đủ tiêu chuẩn. Bất quá vẻ mặt của Như Bích có chút cổ quái, làm cho lòng của nàng có chút thấp thỏm.

      Vì có thể sống tốt ở cái thế giới này, A Nan định ra sẵn mục tiêu trước đây rất lâu, làm nữ nhân cổ đại đúng tiêu chuẩn, từ con đến thê tử, rồi đến mẫu thân, sau đó lại đến mẹ chồng, vô luận thân phận chuyển biến như thế nào, nàng đều kiên trì theo dòng chảy của cuộc sống, tấm gương mà A Nan học tập chính là thừa tướng phu nhân.

      Tin tức mà Như Bích mang về có từ bên ngoài, cũng có trong Vương phủ.

      Khi A Nan nghe được Như Bích , bởi vì phủ Túc Vương sáng sớm liền tiến vào cung thỉnh y nữ, làm cho rất nhiều người bên ngoài vương phủ cho rằng A Nan là tân nương may mắn vượt qua hôn lễ nhưng thể sống nổi qua đêm động phòng hoa chúc, trong lòng tất cả mọi người chân tướng bên ngoài, Túc vương phi mới nhậm chức chết rồi, cho dù chết, chắc cũng ngam ngáp với chút hơi tàn.

      tại bắt đầu từ sáng sớm, trong tất cả các sòng bạc, tỉ lệ đặt cược A Nan chết hay giảm hẳn xuống, rất nhiều người xoa tay, nghểnh cổ ngắm nhìn, ngóng trông Túc vương phi khi nào chết, để cho bọn họ thu được khoản lợi nhuận...

      A Nan dở khóc dở cười, mà mặt mũi Như Thúy tràn đầy mất hứng, pi pô la hét rằng A Nan hãy cố mà sống thêm mấy ngày nữa, để cái đám mê bài bạc đó phá sản hết ….

      A Nan 囧 nghiêm mặt, nghẹn lại gì.

      Sau đó là tin tức của Túc Vương phủ.

      Trong Phủ Túc Vương tình đoán mò như bên ngoài, dù sao Túc Vương cũng là người nghiêm túc như vậy, đối với bọn thị vệ, gia nhân trong vương phủ cầu thập phần nghiêm khắc, có ai dám đặt câu hỏi về sinh mạng của A Nan kết thúc như thế nào, ngược lại lòng hy vọng A Nan có thể sống lâu chút, dù sao Túc Vương phủ có nữ chủ nhân mới được xem như vương phủ nghiêm chỉnh, mặc ai nhìn ngó bàn luận họ cũng chẳng để tâm. Như Bích đem tin tức nàng dò thăm từ sáng sớm, còn có tầng lớp quản lí, thói quen của gia nhân trong nhà thu thập từ trước toàn bộ báo cáo hết với A Nan, để cho A Nan có chuẩn bị tâm lý.

      Cuối cùng, Như Bích để sát vào tai A Nan, đè nặng thanh ấp a ấp úng : "... Tiểu thư, nghe , vương gia thích gần gũi với người khác..."

      A Nan gật đầu, rất hiểu : "Em vương gia sao ~" Nghe hoàng cung là địa phương ngấm ngầm xấu xa nhiều nhất, việc hắc ám nhất từ xưa đến nay, Túc Vương lại lớn lên trong hoàng cung, hơn nữa thân phận cao quý, cùng thích gần gũi người khác cũng là bình thường.

      Bất quá, Như Bích muốn biểu đạt phải là ý này, thấy tiểu thư nhà nàng hiểu lầm, chỉ có thể cho ràng chút: "Tiểu thư, nô tỳ nghe Vương gia... Có bệnh thích sạch , chỉ thích đến gần người khác, ngay cả thái hậu cũng thích bà ấy đến gần..."

      Mặt A Nan trong nháy mắt

      có chút trốn rỗngg, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm Như Bích.

      Như Bích vội vàng quỳ xuống dập đầu : " Xin tiểu thư yên tâm, đây là nô tỳ tốn rất nhiều tâm tư mới tra ra được, có ai biết."

      Như Thúy cũng quỳ xuống, giọng : "Tiểu thư, Như Thúy nghe thấy gì hết ạ."

      A Nan kéo kéo chăn mền đắp ở người, sau đó ra hiệu cho hai nha hoàn đứng dậy.

      A Nan bảo hai nha hoàn rời , tự mình kéo chăn trùm kín đầu, bởi vì đầu có chút đau, bực bội chịu nổi, khỏi cắn cắn chăn lên án bạn vương gia nào đó: Ngươi đó, nếu có bệnh thích sạch , sau còn lăn lăn giường với nàng làm gì, biết xâm hại thiếu nữ vị thành niên là phạm pháp sao?

      Quan trọng nhất là, nếu như thích người khác đến gần, vậy sau này nàng làm sao có thể làm được hiền thê lương mẫu đúng tiêu chuẩn, an bài tiểu thiếp cho đây?
      Nhok_Njco, minhminhanhngoc, inbeibe11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :