Mê Cưới - Cận Lê Mộ (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaongoc.vthv

      thaongoc.vthv Active Member

      Bài viết:
      176
      Được thích:
      164
      Đọc mà thể nhịn cười...ha...ha....hay và vui vẻ dễ thương quá....Thanks bạn
      lynnnng thích bài này.

    2. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit Lynnng

      CHƯƠNG 10

      Hứa Mịch nghe Du Ninh Trạch xong, lòng đầy căm phẫn với Đường Tri Ngôn, “ thế còn nghe được. giống như người nào đấy! Bọn em chuyện vui vẻ như vậy, ta thế nhưng lại cảm thấy đau đầu, ràng ở đấy đả kích bọn em mà. Tâm linh của bọn em bị tổn thương nghiêm trọng. Em vất vả đến Hong Kong chuyến, ta cho em cảm nhận được gió xuân ấm áp thôi , lại còn chiêu đãi em mùa đông giá lạnh.”

      Trương Mộng tiếp, “Lại còn là loại tàn nhẫn như gió thu cuốn hết lá vàng .”

      Đường Tri Ngôn: “…”

      Phương Diệc Mông: “Đúng vậy.”

      Ánh mắt Đường Tri Ngôn hơi liếc, Phương Diệc Mông lập tức quay đầu , gắp đậu hũ trong bát nhét vào miệng Trương Mộng, “Mộng nhi ~ đậu hũ rất mềm a, cậu nếm thử xem”

      Trương Mộng đẩy tay Phương Diệc Mông ra, khinh bỉ, “Xem cái bộ dạng tiền đồ của cậu kìa.”

      Đường Tri Ngôn đưa mọi người đến sân bay. Phương Diệc Mông muốn chờ ở ngoài sân bay, được vào.

      Đường Tri Ngôn ngồi ở trong xe, nhìn Phương Diệc Mông vào cửa sân bay cùng Hứa Mịch. Phương Diệc Mông là mẹ của hai đứa bé, mà vẫn ngây thơ như vậy. Đường Tri Ngôn cười cười, ừ, hình như gần đây mình quá nghiêm khắc rồi.

      Hứa Mịch đưa giấy tờ cho Du Ninh Trạch, để Du Ninh Trạch làm thủ tục đăng ký cho .

      “Ai, mình này, Phương Diệc Mông, hôm nay cậu là phát ra lương tâm sao, còn biết tiễn mình lên máy bay. Trước kia sống chết cũng chịu tiễn mình”

      “Ai bảo lần này cậu vội như vậy. Ba người chúng ta còn chưa chơi đủ cậu rồi!” Phương Diệc Mông rất muốn lau nước mắt, “Mang thai phải việc con người nên làm a, mình lần này bị Đường Tri Ngôn quản nghiêm. Mỗi ngày trôi qua nước sôi lửa bỏng, được làm cái này được làm cái kia. Cuối cùng cũng sinh đứa , ta còn muốn can thiệp chuyện này chuyện kia. Vất vả lắm các cậu mới đến đây, có thể vui vẻ được thời gian, kết quả cậu lại nhanh như vậy”

      “Ngày mai Trương Mộng cũng phải . Các cậu rồi, mình cũng còn hy vọng. được chơi.”

      Trương Mộng nhịn được mà đánh Phương Diệc Mông, “Cậu phải là kết hôn sao. Ông đây khi kết hôn cũng thảm như cậu a. được tự do.”

      “Mẹ chồng mình thích mình ra ngoài làm việc, cũng thích mình ra ngoài. Trừ khi là Đường Tri Ngôn đưa mình ra ngoài, còn bà ấy đều mình. Bây giờ còn tốt, mình sinh đứa xong rồi còn được tự do chút. Lúc mình mang thai, trừ bỏ định kỳ được bảo mẫu đưa ra công viên tản bộ, còn những lúc khác mẹ chồng mình đều bắt mình phải ở trong nhà cho ra ngoài. Di động và máy tính cũng được dùng.” Phương Diệc Mông đến đây, mắt cũng đỏ lên.

      Sau khi Phương Diệc Mông kết hôn, định cư ở Hong Kong, Hứa Mịch cũng ít gặp , chỉ thỉnh thoảng chuyện điện thoại. Phương Diệc Mông cũng gì về mẹ chồng. Đây là lần đầu tiên Hứa Mịch nghe thấy Phương Diệc Mông có cảm tình tốt với mẹ chồng.

      Phương Diệc Mông cảm tính đến nhanh, Trương Mộng cũng ngây ra lúc, “Mẹ nó. Còn cho cậu làm?”

      Hứa Mịch cũng giật mình, tuy rằng biết cuộc sống hào môn dễ dàng, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, “Đường Tri Ngôn cũng dung túng mẹ ta sao?” Lúc trước khi Đường Tri Ngôn cùng Phương Diệc Mông kết hôn, mẹ Đường Tri Ngôn cũng đồng ý. Nhưng mà cuối cùng cũng đồng ý, nghĩ rằng mẹ Đường Tri Ngôn chấp nhận Phương Diệc Mông rồi.

      ấy cũng đồng ý với mẹ ấy. Mình cảm thấy mình thân người chiến đấu dũng”

      Hứa Mịch cùng Trương Mộng liếc nhau, nhăn mày mở miệng hỏi, “Vì sao trước kia cậu với bọn mình. Chẳng lẽ chúng mình còn có chuyện muốn giấu nhau. Cậu vui lập tức thẳng với bọn mình a.”

      “Bởi vì bà ấy là mẹ của Đường Tri Ngôn. Mình cảm thấy ở sau lưng bà ấy như vậy tốt. Gần đây bà ấy càng ngày càng quá đáng, mình chịu nổi. Đặc biệt là thời gian mình mang thai, ngay cả điện thoại, máy tính cũng tịch thu. Bà ấy còn ám chỉ mình, bảo mình luôn ở nhà trông con, đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài làm. Bà ấy nhà họ Đường thiếu chút tiền lương đấy của mình. Mình tức chết mất. Sau đó sinh đứa xong, Đường Tri Ngô còn quản mình chết khiếp, việc này quản việc kia cũng quản, hơi quá đáng.” Phương Diệc Mông còn chưa dứt lời, càng càng cảm thấy ủy khuất, cuối cùng là vừa vừa khóc.

      Hứa Mịch cùng Trương Mộng bị Phương Diệc Mông khóc dọa rồi. Phương Diệc Mông luôn thích chơi đùa, Hứa Mịch biết khi ấy kết hôn rồi còn được thoải mái như khi độc thân nữa. Nhưng cũng khổ đến mức như vậy . Hơn nữa theo lý mà , cho dù Đường Tri Ngôn quản Phương Diệc Mông, nhưng cũng phải có hạn độ chứ.

      Hứa Mịch biết nguyên nhân cụ thế, tạm thời cũng chỉ có thể an ủi, “Nhất định là cậu làm tốt ở chỗ nào nên Đường Tri Ngôn mới như vậy, cho dù mẹ chồng cậu có vẻ khó tính, nhưng mình tin tưởng cách Đường Tri Ngôn làm người. Còn mẹ chồng cậu, cậu cứ ràng với Đường Tri Ngôn.”

      “Gần đây ấy luôn phạt mình. Mình dám chuyện với ấy.” Hai mắt Phương Diệc Mông đẫm lệ.

      thể chỉ vì ta phạt cậu mà cậu chuyện với ta. Cậu chuyện làm sao cậu có thể biết ta nghĩ gì?” Hứa Mịch nhịn tính tình xuống, kiên nhẫn .

      “Dù sao mình cũng biết ấy nghĩ gì. Cậu hiểu!” Phương Diệc Mông quay đầu sang bên.

      Phương Diệc Mông vẫn giấu chuyện của ấy với các , đến bây giờ mới , Hứa Mịch trong lòng vốn hơi tức giận, bây giờ thấy Phương Diệc Mông lại để tâm vào chuyện vụn vặt mà nghe khuyên bảo, Hứa Mịch nhịn được tức giận, quát, “ ta có việc gì tự nhiên phạt cậu sao. Cậu chuyện, được thôi, trực tiếp bỏ ta đổi người khác làm chồng phải là được sao. Mẹ nhà câu, trước kia phải cái gì cũng với ta sao? Bây giờ kết hôn rồi ngược lại dám? Chỉ biết khóc khóc khóc, cậu ở đây khóc có tác dụng à? ta chính là bị cậu chiều hư rồi mới như thế. Đàn ông là thể chiều! Cậu dám phải , mình giúp cậu.”

      “Còn nữa, cậu thân mình đến Hong Kong lập gia đình, quen ai, trong cuộc sống gặp khó khăn là chuyện bình thường. bây giờ nhịn được nữa mới khóc? Bọn mình là ai? Tình cảm bao nhiêu năm, cậu thấy trong lòng thoải mái nên với bọn mình, cậu thế nhưng ngược lại, cái gì cũng với bọn mình. Tuy rằng mình luôn nhịn lại , nhưng mà trong lòng mình vẫn cảm thấy cậu có Đường Tri Ngôn rồi quên mất sư tồn tại của bọn mình cho nên mới ngàn năm mới tìm bọn mình lần. Cậu là đồ lương tâm!”

      Phương Diệc Mông bĩu môi, mắt đỏ trừng Hứa Mịch, lời nào. Sau lúc lâu mới than thở: “Làm gì mà tận ngàn năm”

      “Mình dùng phương pháp cường điệu hóa được sao!” Hứa Mịch gào lên, tức làm gì được.

      Phương Diệc Mông giọng , “Được, cậu gì cũng được”

      “Được rồi” Trương Mộng kéo Hứa Mịch ra, “Hai người các cậu có thôi . Chỗ này là nơi công cộng, chú ý chút

      “Cậu ấy chính là thiếu bị mắng” Hứa Mịch vừa mắng hết, nháy mắt thấy tâm tình tốt hơn.

      Hứa Mịch nhìn Du Ninh Trạch đứng cách đấy xa, lại quay lại nhìn Phương Diệc Mông, “Cậu về suy nghĩ kĩ cho mình, sau đấy gọi điện thoại nguyên nhân cho mình biết.”

      “Còn cậu,” Hứa Mịch quay sang Trương Mộng, “Cậu buổi tối khuyên bảo cho cậu ấy khôn ra cho mình.”

      là làm cho người ta bớt lo được. Mình đây. Khi nào về gọi điện.” Hứa Mịch thở dài, giống như trước kia vươn tay an ủi Phương Diệc Mông, xoa xoa đầu . Tuy rằng Hứa Mịch còn ít tuổi hơn Phương Diệc Mông, nhưng mà chín chắn hơn Phương Diệc Mông. Nhiều lúc, Phương Diệc Mông còn bị cùng Trương Mộng quất roi dạy dỗ.

      Lúc này Phương Diệc Mông cũng nhìn thấy Du Ninh Trạch đứng cách đó xa, với Hứa Mịch trong giọng còn nức nở, “A Mịch, nếu ta bắt nạt cậu, cậu nhớ đến Hong Kong, mình bảo vệ cậu.”

      Hứa Mịch vẫn biết tính tình của mình tốt, nếu gặp phải chuyện tức giận, là khống chế được tính tình của mình. Nhiều năm qua, ra rất nhiều lúc đều là Phương Diệc Mông cùng Trương Mộng chịu tính cách của .

      Phương Diệc Mông cũng là người vô tâm vô phế. ràng vừa rồi Hứa Mịch còn quát mắng , bây giờ lại giống như cái gì cũng quên chỉ nhớ quan tâm Hứa Mịch. Hứa Mịch ôm Phương Diệc Mông “Được rồi, mình biết rồi. Vừa rồi mình nên nổi nóng như vậy.”

      sao, cậu cũng chỉ là muốn tốt cho mình. Đánh là thương mắng là ! Mình biết là cậu rất mình.” Phương Diệc Mông cười tủm tỉm.

      Hứa Mịch véo mặt Phương Diệc Mông cái, khinh thường , “Hừ, lại bắt đầu biết xấu hổ. Cậu vẫn là nghĩ xem tí nữa ra ngoài giải thích với Đường Tri Ngôn tại sao mắt cậu lại đỏ .”

      “Trương Mộng, Phương Diệc Mông ngu ngốc này giao cho cậu. Đừng quá nhớ mình”

      Hứa Mịch đến bên người Du Ninh Trạch, kéo đến chỗ kiểm an, “ nhanh, còn thời gian.”

      đến cửa kiểm an, Hứa Mịch lấy giấy tờ trong tay Du Ninh Trạch, “Được rồi, cũng về . là hạnh phúc, đây là lần đầu tiên em lên máy bay có nhiều người tiễn như vậy.”

      Du Ninh Trạch đứng thẳng trước mặt Hứa Mịch, cầm túi trong tay đưa cho Hứa Mịch, mím môi, lúm đồng tiên nơi khóe miệng như như , “Vào , khi nào đến nơi gọi điện cho

      “Du Ninh Trạch, đột nhiên em muốn nữa. Vô cùng vô cùng muốn .”

      “Vậy cần .”

      “Nhưng mà nếu , ngày mai em kịp làm, sau đấy em bị tổng giám cầm chổi đuổi đánh, sau đó mất bát cơm, rồi lưu lạc đầu đường, cuối cùng chịu các loại thê thảm.”

      sao, nuôi em.” Du Ninh Trạch nhàng .

      “Ai, quên . Nhận mệnh. Em đây. Đầu năm nay có miếng cơm ăn đến miệng cũng dễ dàng.” Hứa Mịch gục đầu xuống, chùng bả vai, xám xịt vào kiểm an.

      Kiểm an xong, Hứa Mịch đứng ở bên trong vẫy tay với Du Ninh Trạch, “Bye bye”

      Du Ninh Trạch vẫn đứng ở cửa nhìn Hứa Mịch, tận đến khi thấy bóng dáng của nữa. lương tâm. Sao lại thoải mái như vậy, cũng ôm cái. Vừa rồi nên tự mình ôm cái, bây giờ người rồi, hối hận cũng vô dụng. được, đợi sau khi về nhất định phải chuyện ảnh hưởng xấu của việc hai người ở riêng.

      Phải dạy dỗ cẩn thận! Du Ninh Trạch quyết định xong, cũng xoay người rời .
      A fang, Haruka.Me0, Juuni10 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Xé tem đêm khuya :v
      lynnnng thích bài này.

    4. thaongoc.vthv

      thaongoc.vthv Active Member

      Bài viết:
      176
      Được thích:
      164
      Ngưỡng mộ tình bạn của 3 nàng này quá....Bạn cũng trông mong Du Ninh Trạch dạy dỗ vợ như thế nào? Hay là chưa kịp dạy bị vợ "dạy" lại rồi...Hắc...hắc...
      lynnnng thích bài này.

    5. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit : Lynnnng

      CHƯƠNG 11

      Lúc về Trương Mộng cùng Phương Diệc Mông ngồi ở ghế sau, Du Ninh Trạch ngồi ghế cùng Đường Tri Ngôn chuyện. Đường Tri Ngôn thỉnh thoảng từ kính nhìn người phụ nữ mắt sưng đỏ lại tỏ ra có việc gì nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Đưa Trương Mộng cùng Du Ninh Trạch đến khách sạn sau, trong xe chỉ còn Phương Diệc Mông cùng Đường Tri Ngôn. Vừa rồi lúc Trương Mộng xuống xe, Phương Diệc Mông sống chết muốn xuống cùng, đêm nay ngủ cùng Trương Mộng. Trương Mộng ghét bỏ : “Hai đứa bé ở nhà có việc gì sao?” Phương Diệc Mông đành phải từ bỏ.

      “Ngồi lên đằng trước” Thanh trầm thấp của Đường Tri Ngôn từ bên ghế lái xe truyền đến.

      Phương Diệc Mông ngồi tại chỗ, kiên cường : “Em muốn ngồi đằng sau”

      Về đến Đường gia là 11h đêm. Phương Diệc Mông bỏ lại Đường Tri Ngôn đằng sau , vào phòng con trai . Trong phòng bảo mẫu con chưa ngủ, nhìn thấy Phương Diệc Mông vào, lập tức đứng lên, “Bà ba”

      Phương Diệc Mông che ngón tay lên miệng, ý bảo mẫu xuống. đến bên giường con trai nhìn thấy bé ngủ say, trong lòng thấy vô cùng mềm mại.

      Đứa bé tháng tuổi còn chưa lớn, giống như khỉ con. Tuy đây là con trai mình, nhưng Phương Diệc Mông vẫn cảm thấy con trai mình bây giờ nhìn rất xấu. nhớ lúc đứa mới được sinh ra câu rất xấu, kết quả bị Đường Tri Ngôn mắng. Mẹ chồng thể đứa bé như vậy, nếu về sau lớn lên đẹp. ra rất muốn phản bác. Nhưng mà vẫn nhịn lại. Năm đó lúc tự sinh bé đầu lòng còn xấu ít lần, nhưng mà bây giờ phải là lớn thàng đứa bé đáng sao. chừng càng sau này càng đẹp trai đâu.

      vươn ngón tay chọc chọc mặt con trai , ừ, thực mềm. Tiểu hỗn đản, xấu giống như ba ba con trước đây.

      ra khỏi phòng con trai , lại vào phòng con lớn Đường Phương Tranh.

      Bình thường chín giờ, tiểu Phương Tranh ngủ. Kết quả vừa vào, nhìn thấy tiểu Phương Tranh ngồi giường chơi ipad.

      Tiểu Phương Tranh nghe thấy tiếng động ngẩng đầu, nhìn thấy Phương Diệc Mông, cậu bé nhanh chóng giấu ipad vào trong chăn, chớp mắt chột dạ nhìn Phương Diệc Mông: “Ma ma”

      Phương Diệc Mông đến trước giường, vươn tay lấy ra ipad giấu trong chăn, vui: “Tranh Tranh, mẹ với con thế nào. Buổi tối chín giờ phải ngủ. Bây giờ là mấy giờ rồi, còn trộm chơi điện tử”

      Tiểu Phương Tranh chu miệng, chuyển chuyển tròng mắt, đứng lên ôm Phương Diệc Mông, ngữ khí vô cùng chân thành: “Ma ma, con sai rồi. Tại con ngủ được, cho nên mới chơi tí”

      Phương Diệc Mông tin, mới bé như vậy, biết ngủ được? Nhưng mà tiểu Phương Tranh đầu tóc dưa hấu, mắt tỏ ngập nước đáng thương nhìn , lại mềm lòng. vươn tay véo mặt con trai, nhịn được hôn lên hai má, : “Sau này trước khi ngủ thu ipad”

      Tiểu Phương Tranh vừa nghe thấy thế, mặt lập tức xị xuống, ôm Phương Diệc Mông làm nũng, “Đừng mà. Sau này con nhất định ngủ đúng giờ.”

      “Làm nũng cũng được. Nếu mẹ cho ba ba con”

      Vừa nghe thấy muốn cho Đường Tri Ngôn, tiểu Phương Tranh lập tức im lặng.

      “Nằm lui sang chút, đêm nay mẹ ngủ với con.” Phương Diệc Mông bò lên giường, đẩy tiểu Phương Tranh. mới cần ngủ cùng Đường Tri Ngôn đồ lợn chết kia.

      “Quá tuyệt vời!” Tiểu Phương Tranh nhảy lên ôm ma ma hôn mấy cái. Từ khi ma ma kết hôn với ba ba, ma ma cũng còn ngủ cùng cậu nữa.

      Đáng tiếc tiểu Phương Tranh chưa vui mừng được bao lâu, ba ba tới ôm mama . Tiểu Phương Tranh cố gắng cướp lại mama, chẳng qua thực lực cách quá xa, cuối cùng tiểu Phương Tranh chỉ có thể trơ mắt nhìn ba ba cướp ma ma .

      Phương Diệc Mông tựa vào vai rộng dày của Đường Tri Ngôn, hơi ngẩng đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc cằm tinh xảo, môi đẹp của , cảm thấy mình có cốt khí, đối mặt với sắc đẹp, lại bị dụ dỗ. Trước kia cũng là bị khuôn mặt này lừa gạt, mới trầm luân. Người đàn ông này vô hại giống như bề ngoài.

      Đường Tri Ngôn ôm Phương Diệc Mông để lên giường, Phương Diệc Mông rời khỏi vòng ôm của Đường Tri Ngôn, lập tức lăn về bên kia giường, cảnh giác nhìn .

      Đường Tri Ngôn nới lỏng caravat cổ, nhìn thấy bộ dạng này của Phương Diệc Mông, bật cười, đôi mắt dưới ánh đèn vô cùng sáng, “Phương Diệc Mông, em có phải là càng sống càng lùi lại? muốn làm gì với em, em còn có thể ngồi ở đấy?”

      Phương Diệc Mông trừng mắt nhìn Đường Tri Ngôn, “ cần lo! Em chính là càng sống càng lùi lại! còn quản em nữa, em trốn nhà .”

      Đường Tri Ngôn cười lạnh, “Em cứ thử , muốn nhìn xem em có thể ra khỏi cửa lớn Đường gia hay .”

      Lời này ràng kích thích đến Phương Diệc Mông, đột nhiên nhớ ra lâu mình chưa ra khỏi cửa lớn Đường gia. nghĩ đến mấy ngày nay bị ủy khuất, hơn nữa bây giờ Đường Tri Ngôn lại lời lạnh lùng, vừa khóc vừa , “ cũng bắt nạt em. Em đều như thế, còn mắng em. Em cố gắng làm tốt hơn, các người còn hài lòng. Ô ô ô ô.”

      Đường Tri Ngôn rất lâu rồi chưa nhìn thấy Phương Diệc Mông khóc thảm thiết như thế, nước mắt ào ào rơi ra, tuy rằng biết bản thân làm gì sai, nhưng mà nhìn thấy Phương Diệc Mông như vậy, Đường Tri Ngôn bỗng nhiên cảm thấy bản thân làm chuyện tội ác tày trời.

      đến bên người Phương Diệc Mông ôm lấy , vỗ vỗ lưng , an ủi, “Được rồi, đừng khóc. lớn như vậy, còn khóc nhè.”

      “Đều tại .” Phương Diệc Mông khàn khàn , còn đem nước mắt nước mũi lau hết lên âu phục Đường Tri Ngôn.

      “Ừ, đều tại .”

      “Vừa rồi còn dọa em.”

      “Đúng, là sai rồi”

      còn cho em ra khỏi Đường gia.”

      “Được, thu lại câu kia.”



      … … … …

      Hôm nay công ty có lô dược phẩm xuất kho, lô hàng đó là do Hứa Mịch quản lý, phải đến nhà máy chế thuốc ở ngoại thành giám sát thủ tục.

      Bên kia chín giờ là xuất hàng, phải đến nhà máy chế thuốc trước chín giờ. Từ nhà đến nhà máy chế thuốc mất nửa tiếng. 6 rưỡi sáng dậy. 7h Hà Thăng đứng dưới nhà đợi .

      Lên xe cùng trợ lý của mình Hà Thăng chào hỏi, liền chỉnh ghế ngồi thấp xuống, nửa nằm nửa ngồi ngủ bù.

      Hứa Mịch ngồi ở ghế phó lái ngủ say, thẳng đến khi trợ lý Hà Thăng đẩy , mới mơ màng mở mắt.

      Hà Thăng nghiêng đầu nhìn Hứa Mịch, đưa chai nước cho , “Hứa tổng, sắp đến. uống nước cho tỉnh.”

      Hứa Mịch day day thái dương thanh hơi khàn, “Ừ”

      Ngủ trong xe vô cùng khổ, thấy đau hết cả người, càng ngủ đầu càng đau. Buổi sáng lúc tỉnh dậy thấy cả người nhức mỏi. Tối hôm qua hơn 1h mới ngủ, lại ngủ ngon, đêm mơ mộng linh tinh. Buổi sáng dậy nhớ được mình mơ thấy gì.

      Hà Thăng theo làm việc với Hứa Mịch nửa năm, Hứa Mịch là việc quyết đoán, đối với người khác cũng thân thiện, vô cùng thích vị sếp này. Qua nửa năm hai người làm việc cùng với nhau cũng vui vẻ.

      từ kính nhìn qua Hứa Mịch, thấy dưới mắt quầng thâm đậm màu, mặt mũi lại hốc hác. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Mịch như vậy, “Hứa tổng, thấy khỏe sao?”

      Hứa Mịch vặn nắp chai nước ra, uống ngụm, thấy cổ họng đỡ hơn, “Chắc là tối qua bị cảm lạnh, cho nên hơi đau đầu.”

      “Đợi giao hàng xong, xin phép về nhà nghỉ ngơi .” Hà Thăng có chút lo lắng.

      “Tôi cũng muốn. Nhưng mà ở công ty tôi còn đống việc chưa xử lý xong.” Hứa Mịch duỗi người, nở nụ cười, “ có việc gì, qua lúc được rồi. Chắc tại tôi ngủ nhiều, cho nên choáng đầu.”

      Thời tiết tháng Ba vẫn hơi lạnh. Hôm nay lại có mưa , từng cơn gió lạnh thổi qua, vừa xuống xe Hứa Mịch lạnh run cả người.

      Hứa Mịch kiểm tra lô hàng đấy xong, mới bảo người quản lý nhà máy đóng hộp. Thịnh Thái tài đại khí thô, cần số lượng dược phẩm rất lớn, hơn nữa lại là lần đầu tiên công ty hợp tác cùng Thịnh Thái, cho nên vô cùng xem trọng lần giao hàng dược phẩm đợt này.

      Thịnh Thái cần gấp lô dược phẩm này, hơn nữa với số lượng khổng lồ, cho nên trong nhà máy đẩy nhanh tốc độ sản xuất cũng vô cùng bận rộn. Lập tức muốn giao hàng, còn ít thủ tục chưa xong, Hứa Mịch luôn tại trong kho hàng nhà máy giám sát, nhìn từng thùng từng thùng hàng hóa được chuyển lên xe container, bảo đảm có sai sót gì.

      Sau đấy Hứa Mịch lại xung quanh xem xét ít quá trình sản xuất hàng hóa khác.

      Giữa trưa, Hứa Mịch ăn cơm trong nhà ăn của nhà máy. Nhà ăn của nhà máy công ty chế dược đồ ăn cũng được, hình thức cũng tốt. Nhà ăn còn có chỗ chuyên cho lãnh đạo công ty dùng.

      Hà Thăng thấy sắc mặt Hứa Mịch tái nhợt, cố ý lấy cho ít canh hầm. Nhưng mà hôm nay Hứa Mịch có chút khẩu vị gì, uống được hai thìa canh rồi thôi.

      Hà Thăng trêu , “Hứa tổng, ăn gì là muốn đắc đạo thành tiên sao.”

      Hứa Mịch lấy giấy ăn lau miệng, nửa nửa giả , “Đúng vậy, giảm béo thôi.” Vừa mới phát mình có giọng mũi, chắc là bị cảm rồi.

      Buổi chiều lúc về công ty, Hứa Mịch vô cùng chóng mặt, hơn nữa bụng cũng hơi đau.

      “Hà Thăng, bệnh viện.”

      “Vâng.”

      Đến bệnh viện Hà Thăng thấy Hứa Mịch đường cũng nghiêng ngả. nhanh chân đỡ lấy Hứa Mịch, nâng ngồi lên ghế, đăng ký giúp .

      Bác dĩ chẩn đoán là bị cảm sốt . Nhưng mà chưa kê đơn thuốc cho Hứa Mịch, mà bảo phụ khoa khám.

      Bị bác sĩ như vậy, Hứa Mịch mới nhớ đến dì cả mẹ chậm nhiều ngày. kinh nguyệt vẫn đều, cho nên cũng để ý lắm.

      Hứa Mịch choáng váng đầu nặng trịch, được Hà Thăng đỡ đến phụ khoa.
      A fang, Juuni, linhdiep175 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :