1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thứ Nữ Xinh Đẹp - Ngã Cật Nguyên Bảo (Chương 48) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29: Người của Lục gia đến

      [​IMG]

      Trong lòng Cẩn Nương vừa động, hỏi: "Có chuyện gì vui mừng ngươi mau , nữa chừng như thế khiến mọi người tò mò quá".

      "Đúng rồi, Lập Xuân tỷ tỷ mau mau a". Tâm tình Đào rất tốt.

      Lập Xuân cười : "Xem tiểu thư kìa, nô tỳ là người như vậy sao. Vừa rồi Đàm tổng quản có cho người đến báo, ngày mai có người của Lục gia đến thăm tiểu thư. Nô tỳ nghe được tin tức, nên trước tiên liền đến bẩm báo cho người".

      "Có ?". Cẩn Nương kích động mãnh liệt đứng lên: "Ngày mai có người đến thăm ta?"

      " mà tiểu thư, nô tỳ biết người nghe xong tin này nhất định là cao hứng".

      Dĩ nhiên Cẩn Nương cao hứng rồi. Theo quy củ Vương phủ, người nhà mẹ đẻ muốn đến thăm cũng phải dễ dàng, trừ phi là người nhà của Vương phi. Đầu tiên phải đưa bái thiếp cho gia đinh gác cổng, Vương phủ có người quản việc này. Sau đó, Đằng tổng quản bẩm báo Vương phi hoặc là Vương gia để được chấp thuận người thân mới vào được nhưng cũng thể lập tức vào, bình thường hôm nay đệ thiếp ngày mai mới vào phủ. Tuy nhiên số lượng cũng hạn chế. Cụ thể như thế nào, Cẩn Nương lắm. Nàng vốn tưởng rằng muốn gặp người nhà ngàn vạn khó khăn, nghĩ tới nhanh như vậy có thể gặp, điều này làm cho nàng như thế nào mà thích.

      "Mau thưởng cho Lập Xuân, ngươi vất vả rồi".

      "Đa tạ tiểu thư." Lập Xuân cười tủm tỉm lui ra.

      Lệ Chi thất vọng, ra phải Vương gia ban cho tiểu thư danh phận. Ai.... Việc này biết đến khi nào mới có kết quả nhưng Lục gia có người đến thăm cũng coi như là chuyện vui.

      _______________________________

      Hôm sau, người đến là Cung ma ma thân cận của Tần phu nhân, nàng mang theo hai tiểu nha đầu cùng. Đến khi bước chân vào Trầm Hương viện, nhìn thấy Cẩn Nương rồi tâm tình khẩn trương mới hạ xuống, "Lão nô bái kiến Tam tiểu thư, Tam tiểu thư vẫn khỏe chứ? Lão phu nhân, lão gia và Đại phu nhân, còn có các chủ tử khác đều nhớ thương Tam tiểu thư nhiều lắm. "

      Cẩn Nương thấy Cung ma ma, ánh mắt có chút chua xót, nhanh chóng nâng Cung ma ma đứng lên: "Ma ma ngồi , ta khỏe lắm. Ma ma với mọi người cần lo lắng cho ta, ở đây ai cũng đối xử với ta rất tốt"

      Ánh mắt Cung ma ma cũng đỏ hồng, "Thấy được Tam tiểu thư thế này, trong lòng lão nô liền an tâm". Đánh giá bốn phía phen, sân viện lớn như vậy, còn người hầu hạ nhiều như thế cũng tin tưởng Cẩn Nương sai,"Sau khi lão nô trở về cũng có thể giao phó tốt cho các vị chủ tử. Mấy ngày nay lão gia và Đại phu nhân cứ lo lắng Tam tiểu thư chịu ủy khuất".

      Cẩn Nương lắc đầu cười : "Ta bị ủy khuất gì đâu, phụ thân và Đại nương suy nghĩ nhiều rồi. Ma ma nhớ khuyên bảo họ giúp ta".

      "Lão nô hiểu mà, Tam tiểu thư yên tâm". Cung ma ma cẩn thận đánh giá Cẩn Nương, thấy khí sắc Cẩn Nương lại nhìn thần thái chút, Cung ma ma nhất thời kích động giọng hỏi: "Vương gia có đến nơi này ?"

      Cẩn Nương đỏ mặt lên tiếng, Lệ Chi giọng trả lời: "Ma ma yên tâm, Vương gia liên tục đến đây ba hôm rồi. Vương gia đối với tiểu thư rất là luyến tiếc". Lệ Chi trái lương tâm chính mình , lại cảm thấy bực bội. Nếu Vương gia biết luyến tiếc lưu lại người tiểu thư nhiều dấu vết như vậy, xanh xanh tím tím, cho tới bây giờ còn chưa có hoàn toàn biến mất.

      Cung ma ma nghe xong, vỗ đùi cười : "Tốt quá, tiểu thư có phúc".

      Cẩn Nương cười cười, nghĩ dây dưa đề tài này nữa, vì thế ngược lại hỏi tình của Lục gia: "Ma ma, chuyện của phụ thân..."

      "Tiểu thư yên tâm, tiểu thư vào Vương phủ bất quá chỉ mới ba ngày, lão gia liền thoát khỏi khó khăn rồi. Vốn việc này lão gia chúng ta có quan hệ gì mà, chỉ là hai vị trong ngục kia vận khí được tốt như vậy". Cung ma ma thở dài, có chút nghĩ mà sợ. Nếu Cẩn Nương vào Vương phủ, chừng Lục gia bị tịch thu nhà cửa.

      Cẩn Nương vội vàng hỏi: "Như thế nào? Hai vị đại nhân có phán quyết gì rồi sao?".

      Cung ma ma gật đầu, "Đúng vậy, hôm qua có ý chỉ. Hai vị đại nhân kia bị phán trảm đầu, lập tức hành quyết, gia sản bị tịch biên, già trẻ trai trong nhà đều phải lưu đày ba ngàn dặm. Là ba ngàn dặm a, biết có còn mạng đến chổ đó . Hơn nữa lại là nơi chướng khí đầy ải như Quỳnh Châu, chỉ sợ còn sống đến đó, tính mạng cũng bảo đảm.

      Cẩn Nương há hốc mồm, tuy rằng kiếp trước biết việc này nhưng sau khi vào Hàn gia, nàng cũng có nghe người ta qua. Án phạt giống nhau nhưng thời gian trùng khớp, khoảng tháng sau Hình bộ mới đưa ra mức án, Hoàng đế phê chuẩn rồi mới được chấp hành. Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì Hàn gia có năng lực như Ngũ Vương gia hay sao? Bởi vậy thời gian án kiện cũng càng dài?

      Cẩn Nương suy nghĩ thông, tuy chỉ khác biệt về thời gian chút nhưng rất nhiều chuyện lại bất đồng. Cẩn Nương và Cung ma ma cùng nhau cảm thán vài câu. Lệ Chi ở bên giọng : "May mắn Lục gia có việc gì, tiểu thư cũng có thể yên tâm"

      Cẩn Nương gật đầu, đúng là có thể yên tâm. Cung ma ma có chút thâm ý nhìn Cẩn Nương, "Tam tiểu thư phải ủy khuất rồi, lão gia và Đại phu nhân đều ghi tạc trong lòng. Thời điểm lão nô đến, phu nhân có cho lão nô truyền lời đến tiểu thư câu, Lục gia chúng ta mặc dù ở kinh thành chỉ là tiểu hộ nhưng chỉ cần Tam tiểu thư mở miệng, chắc chắn làm được cho người bất cứ việc gì".

      Cẩn Nương thầm than tiếng: "Đại nương có lòng, xin ma ma trở về lại, lúc trước là do ta lựa chọn cho nên cũng oán trách ai hết. Ta chỉ hy vọng Lục gia dưới bình an, phụ thân ở quan trường cũng có thể thuận lợi, như thế uổng công tâm ý của ta".

      "Lão nô nhất định truyền lời lại".

      Nhắc đến Lục gia, Cẩn Nương chợt nghĩ đến hôn với Chúc gia, "Ma ma, biết hôn kỳ của Đại ca và tiểu thư Chúc gia được định vào ngày nào? Đại ca còn đến thăm viếng Chúc lão gia thường xuyên ?"

      Cung ma ma lắc đầu, "Mấy ngày nay Chúc gia cũng bận rộn, nghe sức khỏe Chúc lão gia tốt lắm, Chúc phu nhân và Chúc tiểu thư phải bên cạnh chăm sóc"

      Nghe Cung ma ma , Cẩn Nương cũng liền nghĩ tới. Chúc lão gia bình thường rất khỏe, lại có danh y điều dưỡng, căn bản thể có việc gì. Nếu nàng đoán lầm bệnh của ông ta cũng đến nổi nào. Do Chúc gia cố ý khoa trương lên, chính là muốn kéo dài hôn , sau cùng giải trừ hôn ước. Nhưng mà Lục gia bình an vượt qua cửa ải, lại thêm kiếp này bị Hàn Thịnh lừa gạt, tất nhiên bị xuống dốc. lý nào Chúc gia còn muốn từ hôn? Hay là bên trong còn có duyên cớ khác?

      Trong lòng Cẩn Nương biết việc này thể thẳng ra, chỉ có thể căn dặn Cung ma ma phen để bà trở về truyền lời cho Lục Khả Tín, cứ chăm chỉ đọc sách, khi nào có thời gian mới thăm viếng Chúc gia.

      "Tam tiểu thư yên tâm , đại thiếu gia so với lúc trước rất dụng tâm đọc sách".

      Cẩn Nương vui mừng, đại ca khiến nàng thất vọng, nhất định có ngày đề tên bảng vàng. có Hàn gia áp bức, nàng tin tưởng Lục gia càng ngày càng tốt.
      Aliren, linhdiep17, bornthisway0110915 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30: Định danh phận

      [​IMG]


      "Tiểu thư, tiểu thư... có hỉ đến ...". Lập Xuân và Lập Hạ đều lớn tiếng kêu to, nhất thời toàn bộ Trầm Hương viện đều xao động cả lên.

      Cung ma ma lộ ra tia kinh ngạc, sau đó nhìn Cẩn Nương, "Tam tiểu thư?"

      "Để nô tỳ xem". Lệ Chi hành động nhanh nhất, lời vừa ra người đến ngoài cửa.

      Lập Xuân và Lập Hạ còn ở bên ngoài kêu, thanh cũng càng ngày càng gần, "Tiểu thư, Vương gia cho người đến phủ nội vụ thỉnh phong cấp bậc cho người rồi".

      Tuy rằng Cung ma ma nghe nhưng cũng biết là chuyện lớn. Cẩn Nương quan tâm đến Cung ma ma, vội bước nhanh tới cửa nhưng lập tức ngừng cước bộ. Lấy lại sắc mặt bình tĩnh, bộ dáng trầm ổn, lần nữa trở lại vị trí ngồi.

      Cung ma ma nhìn thấy kinh ngạc thôi, nghĩ tới mới ngắn ngủi mấy ngày, thần thái Cẩn Nương thay đổi rất nhiều. Đối mặt với tình lớn như vậy, thế nhưng nàng lại trấn định vô cùng. Giờ phút này Cung ma ma cảm giác được tương lai của Cẩn Nương chừng vinh quang vô hạn.

      Lệ Chi cùng Lập Xuân và Lập Hạ, ý mừng đầy mặt tiến vào, "Tiểu thư, danh phận của người được định".

      Cẩn Nương mỉm cười khẽ gật đầu, "Lập Xuân, ngươi tới xem tình là như thế nào?"

      "Hồi bẩm tiểu thư, nô tỳ là từ Tiểu Thuận Tử bên người Cố công công biết được tin tức. Cố công công đến phủ nội vụ thỉnh phong, rất nhanh thôi tiểu thư có danh phận". Lập Xuân cười đến ngừng lại được. Cẩn Nương tốt các nàng làm nô tỳ cũng tốt theo, còn ngược lại các nàng chỉ có thể thảm hại hơn mà thôi.

      "Các ngươi có biết là cấp bậc gì ? Chuyện này xác định rồi sao?" Sắc mặt Cẩn Nương bình tĩnh hỏi, nội tâm sớm kích động thôi. Quả nhiên suy đoán của nàng sai, Vương gia và Vương phi an bài nàng thế này, có khả năng cho nàng danh phận.

      "Hồi bẩm tiểu thư, Tiểu Thuận Tử là cấp bậc lục phẩm, chúc mừng tiểu thư." Sắc mặt Lập Xuân kích động đến đỏ lên, cám ơn trời đất, cuối cùng cũng có tin tốt.

      Hai mắt Lệ Chi đỏ hồng nhìn Cẩn Nương, nàng là cao hứng, tốt rồi, cuối cùng tiểu thư được danh phận. Cẩn Nương nở nụ cười, sai, nàng tưởng rằng chính mình chỉ là cấp bậc di nương hoặc là thất, bát phẩm gì đấy nhưng nghĩ tới là lục phẩm tài tử.

      Rốt cục Cung ma ma hiểu ra, cười lớn tiếng, mặt kích động, "Tam tiểu thư, là đại hỉ a. Nếu lão gia và Đại phu nhân biết việc này nhất định cao hứng thôi".

      "Cung ma ma đúng, việc này khiến mọi người vui lắm". Cẩn Nương cười, phân phó Lập Xuân và Lập Hạ, "Hôm nay các ngươi vất vả quá, Lệ Chi mau phân phát bạc cho mọi người . Mỗi người đều có phần nhưng Lập Xuân và Lập Hạ phải là phần nhiều nhất".

      "Nô tỳ tạ ơn tiểu thư." Lập Xuân và Lập Hạ cao hứng vô cùng.

      Lúc này Lệ Chi lấy tiền thưởng, giống như những lần trước đau lòng vì bạc càng ít mà lần này lại vui vẻ khôn cùng. An bài mọi việc hoàn tất, Cung ma ma mới có cơ hội hỏi Cẩn Nương: "Tam tiểu thư, lão nô có chút hiểu. Nghe bọn nha đầu trước tiên phủ nội vụ thỉnh phong, phải là trong cung sắc phong sao?"

      "Ma ma hiểu cũng bình thường thôi, ta cũng là đến Vương phủ mới biết được quy củ ở đây". Cẩn Nương cười, sau đó cẩn thận cho Cung ma ma trình tự cấp bậc trong Vương phủ.

      Cấp bậc của nữ nhân ở Vương phủ và trong cung hoàn toàn bất đồng, dưới tam phẩm cần xin chỉ thị trong cung, cách khác chỉ cần có Vương gia chấp thuận đến phủ nội vụ thỉnh phong, sau đó phủ nội vụ kiểm tra thực hư phen. Bình thường hai ngày hoàn tất, như vậy cấp bậc được định và được nhận con dấu Hòa Ngọc. Con dấu đó do phủ nội vụ chế tạo, xem như tượng trưng cho thân phận.

      Còn từ tam phẩm trở lên, quy tắc phiền toái rất nhiều. Cần Vương gia đích thân viết bản tấu thỉnh phong đưa qua phủ nội vụ, phủ nội vụ giao đến trong cung. Hoàng Thượng hoặc là hoàng hậu phê chuẩn mới có thể hữu hiệu, sau cùng trong cung phái người chính thức sắc phong. Ban tặng ngọc điệp, triều phục để tượng trưng thân phận. Quá trình này phải được thông qua người trong cung nên thời gian hiển nhiên cũng dài hơn, giống như Cẩn Nương thỉnh phong, khoảngchừng ngày mai liền có kết quả.

      Cung ma ma nghe xong giải thích, nhất thời hiểu được: "Tiểu thư có phúc, nay người có danh phận xem như có thể đứng vững ở Vương phủ. Tương lai hạ sinh hài tử, cả đời cần lo gì nữa".

      Cẩn Nương cười cười "Ma ma đúng".

      Cung ma ma vui mừng nhìn Cẩn Nương, là hiếm thấy. Tiến vào Vương phủ hơn mười ngày mà có danh phận, bởi vậy mới biết Vương gia coi trọng Cẩn Nương như thế nào. Trong lòng mọi người yên tâm hơn rất nhiều, Cung ma ma muốn hồi phủ báo tin, liền vội vàng cáo từ rời .

      Mà chuyện thỉnh phong của Cẩn Nương, đến ngày thứ ba rốt cục có kết quả. Cố Trung đích thân mang theo lễ vật đến, Cẩn Nương cung kính quỳ tiếp nhận con dấu thuộc về mình. Về phần triều phục, còn lại là do Vương phủ chuẩn bị.

      Cẩn Nương lĩnh nhận xong, mới đứng lên. Cố Trung cười ha hả tiến lên, "Chúc mừng Lục tài tử".

      "Vất vả công công tự mình chuyến, Lệ Chi. . ." Cẩn Nương tiếp nhận hà bao từ chổ Lệ Chi, hai tay dâng lên: " chút tâm ý của ta, xin công công vui lòng nhận cho".

      Cố Trung tiếp nhận hà bao, nhất thời vẻ mặt tươi cười. Sờ vào hà bao, liền biết bên trong nhất định là ngân phiếu, ít nhất cũng trăm lượng bạc. Lục tài tử này làm người ra tay cũng hào phóng, sớm nghe gia cảnh Lục gia tệ, xem ra quả nhiên là chính xác.

      "Lục tài tử khách khí quá". Cố Trung cầm danh mục lễ vật chỉ vào đồ đạc tay bọn nha đầu ở phía sau, "Đây là Vương gia và Vương phi ban cho, Lục tài tử kiểm tra lại ".

      "Đa tạ Cố công công." Đem danh mục lễ vật giao cho Lệ Chi, để Lệ Chi xử lí.

      Lúc này Cẩn Nương rót trà mời Cố Trung, cũng chối từ, tiếp đó cùng Cẩn Nương hàn huyên vài câu. Thấy chỗ Lệ Chi bận rộn, thế này mới xin cáo từ. Cẩn Nương cũng dám giữ lại, đích thân tiễn bọn họ ra cửa viện.

      Trở lại đại sảnh, liền hỏi Lệ Chi, "Mấy nha đầu cùng Cố công công đến, ngươi có chiếu cố tốt ?"

      "Hồi bẩm tài tử, đều phân thưởng hết rồi".

      Cẩn Nương cười cười, "Làm tốt lắm, sau này ngươi vẫn gọi ta tiểu thư là được rồi"

      "Nô tỳ xin nghe tiểu thư."

      "Lục tài tử, gia đinh ngoài cổng đến báo Lục gia cho người mang lễ vật đến". Vẻ mặt Lập Hạ cười tươi đến bẩm báo.
      Aliren, linhdiep17, bornthisway0110916 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31: Đưa bạc

      [​IMG]



      Ba ngày trước, Cung ma ma mang theo tin tức tốt trở về Lục gia. Sau khi Tần phu nhân biết được, phản ứng đầu tiên chính là tin. Tuy rằng bộ dạng Cẩn Nương tốt, dung mạo, khí chất đều tệ nhưng so với các tiểu thư khác Cẩn Nương lại thể sánh bằng, nhất là Vương phủ, lại là nơi thiếu mỹ nhân. Vì vậy Tần phu nhân nhiều lần xác nhận cùng Cung ma ma, lại nghe đến trình tự sắc phong như thế nào, Tần phu nhân mới tin tưởng. Nàng bổng nhiên cảm thán, ngờ Cẩn Nương còn có phúc khí này. Vừa mới tiến Vương phủ liền có cấp bậc, là ngoài dự đoán của mọi người.

      Tần phu nhân mang theo Cung ma ma gặp Lão phu nhân, đem việc này bẩm báo cho lão nhân gia biết. Lục lão phu nhân lại thấy như là chuyện hiển nhiên, vui tươi hớn hở. Tần phu nhân còn tưởng rằng Lão phu nhân liệu như thần, kết quả vừa thấy căn bản phải. Lục lão phu nhân kiến thức hữu hạn, nghe Cẩn Nương được phong làm tài tử, cũng chỉ cho là người bình thường hầu hạ Vương gia, tất nhiên được nâng làm di nương.

      Chuyện Cẩn Nương được sắc phong lục phẩm, trong thời gian nhanh nhất truyền khắp Lục gia. Sau khi Mật Quất biết được tin, hung hăng khóc nháo hồi với Phương ma ma: “Mẫu thân, lúc trước người lôi kéo ta để ta cùng tiểu thư vào Vương phủ. Nay tiểu thư được thể diện, chúng ta lại . . . Mẫu thân, người đúng là hồ đồ mà.”

      Lòng Phương ma ma tràn đầy tư vị, đối với thái độ bất mãn của Mật Quất, thanh lạnh lùng : “Khóc, chỉ biết khóc. Ngươi như thế nào nghĩ đến Tam tiểu thư vì cái gì cần ngươi theo cùng? ràng chính là ngươi làm sai chuyện gì, tiểu thư mới thích ngươi. Ngay cả lão nương ta đều bị ngươi liên lụy”.

      Mật Quất khóc thê thảm, khóc cho vận mệnh chính mình, khóc vì Cẩn Nương niệm tình cũ. Nhưng mà nàng khóc đến mù hai mắt cũng là vô dụng.

      Lục Trường Trung trở lại trong phủ nghe Tần phu nhân đến chuyện của Cẩn Nương vô cùng vui vẻ. Sau khi cao hứng qua , gọi Cung ma ma tới, cẩn thận hỏi, trầm ngâm lát mới với Tần phu nhân: “Nha đầu Cẩn Nương kia chừng có thể có chút tạo hóa. Nếu như thế, tương lai Lục gia chúng ta nhất định tồi, Tín nhi cũng có trợ giúp. Phu nhân mau chuẩn bị đưa bạc vào thêm cho Cẩn Nương. Ở Vương phủ chi tiêu lại nhiều, tay ít bạc quá sợ là chống đỡ được bao lâu”.

      Tần phu nhân nghe việc đưa bạc, hơi hơi nhíu mày: “Lão gia, trước kia vì chuyện của lão gia, chúng ta tiêu phí khá nhiều. Nhị đệ gữi thư , chỗ của thúc ấy cũng xoay sở kịp, chúng ta đợi ba tháng. Đến lúc đó thúc ấy cho quản gia mang bạc vào kinh, trong tay Cẩn Nương cũng còn ít, có thể chống đỡ thêm mấy tháng. bằng chờ Nhị đệ đem tới mới đưa cho Cẩn Nương có được ?”.

      Quả nhiên Lục Trường Trung vui, hỏi: “Sổ sách chúng ta còn bao nhiêu?”

      nhiều đâu.” Dừng chút, lặng lẽ số lượng.

      Lục Trường Trung khẽ nhíu mày, quả nhiên nhiều, vì thế : “ tình cũng thể như vậy được. Phu nhân chỉ nghĩ đến nhà chúng ta dư dả bao nhiêu, lại nghĩ rằng Cẩn Nương được phân vị mà nhà mẹ đẻ nàng lại bày tỏ chút gì, những người ở Vương phủ nhìn Cẩn Nương như thế nào? Người bên ngoài nghĩ Lục gia chúng ta ra sao? Chỉ sợ Lục gia cấp bậc lễ nghĩa cũng đều hiểu. Bất luận thế nào, phu nhân cũng phải cho Cẩn Nương bạc . Ừm…Cứ đưa ngàn lượng, mặt khác đưa thêm dược liệu và tơ lụa nữa. Tóm lại thể diện của Cẩn Nương, cũng là phúc khí Lục gia”.

      Tần phu nhân nghĩ rằng ngàn lượng cũng tính nhiều, thấy chủ ý Lục Trường Trung định. Cũng làm trái ý tứ nữa, gật đầu, “Lão gia phải, là thiếp sai sót. Thể diện Tam nha đầu cũng là phúc khí của Lục gia. Thiếp phân phó người xử lý, chỉ là hôm nay Cung ma ma mới đên Vương phủ, vài ngày lại nữa, sợ là Vương phủ đáp ứng”.

      sao, phu nhân cứ chuẩn bị cho tốt. Ta cho người với An tổng quản câu, thời điểm đưa đến Vương phủ, an bài người giao tận tay Cẩn Nương”.

      _________________________________

      Cẩn Nương nhìn rương lớn trước mặt, trong đầu liền thấy kỳ quái, biết nhà mẹ đẻ đưa thứ gì đến đây? Lập Hạ và Lập Xuân biết điều, đợi Cẩn Nương mở miệng liền lui ra ngoài. Cẩn Nương ra hiệu Lệ Chi mở ra, bên trong đều là dược liệu, còn có vải vóc tơ lụa. Phía dưới còn có hộp gỗ, Lệ Chi liền lấy giao cho Cẩn Nương

      Hộp gỗ khóa lại, Cẩn Nương mở ra, ở là thư Lục Trường Trung viết, phía dưới lại là mấy tấm ngân phiếu. Cẩn Nương đếm, tổng cộng ngàn lượng. Trong lòng Cẩn Nương hiểu được liền mở thư xem. Trong thư Lục Trường Trung rằng mọi người trong phủ rất quan tâm nàng, đều hy vọng nàng tốt. Biết được nàng được phong tài tử đều cao hứng thay . Cuối cùng căn dặn Cẩn Nương bất cứ việc gì đều phải cẩn thận, cân nhắc trước sau. Cuối cùng mới cho Cẩn Nương ít ngân phiếu, nếu đủ cho người đưa đến thêm.

      Cẩn Nương gấp thư lại, trong lòng cảm thấy phức tạp. Đối với Lục Trường Trung, nàng cũng có chút oán hận. Nếu Lục Trường Trung làm việc cẩn thận, quan hệ chốn quan trường tốt, cũng bị người ta đẩy ra làm kẻ chết thay. Nàng cũng phải hy sinh chính mình cả hai kiếp, chỉ vì tìm lối thoát cho ông ấy. Hy sinh để bảo trụ Lục gia, nghe giống như là vĩ đại nhưng lại có người hỏi đến tâm tư nàng câu.

      Nay tình định, oán hận cũng còn như trước nữa. Lần đầu tiên nhận thư của phụ thân mình, cái loại tâm tình này rất khó hình dung. hoàn toàn vui sướng, lại có chút ủy khuất nhưng cũng biết làm sao, phức tạp.

      “Tiểu thư làm sao vậy?”. Lệ Chi thấy vẻ mặt Cẩn Nương bất thường, lo lắng hỏi.

      Đào nghe được Lệ Chi hỏi, ngẩng đầu nhìn Cẩn Nương, “Tiểu thư, trong thư viết cái gì vậy?”

      Cẩn Nương lắc đầu, “ có việc gì, ta chỉ là có chút nhớ nhà.”

      ra là việc này, nô tỳ cũng vậy, rất nhớ mấy hảo tỷ muội trong phủ. Bất quá cũng may là tiểu thư có danh phận, người cũng đừng thương tâm. Về sau thời gian trôi qua nhanh lắm, chừng có cơ hội về phủ sao”. Lệ Chi cười khuyên giải

      Cẩn Nương gật đầu, Lệ Chi sai. Nếu cấp bậc của nàng cao, dĩ nhiên cũng có cơ hội về nhà mẹ đẻ.

      Lệ Chi nghĩ đến việc khác, “Tiểu thư, Quế ma ma có với nô tỳ nhắc nhở tiểu thư, hôm nay Vương gia chỉ sợ đến đây. Tiểu thư chuẩn bị cho tốt nhưng cũng đừng chậm trễ Vương gia”.

      Cẩn Nương đem thư tín cất , lại đưa ngân phiếu giao cho Lệ Chi giữ, sau đó : “Việc này ta cũng có nghĩ đến nhưng vẫn là muốn Quế ma ma nhắc nhở nhiều chút”.

      “Tiểu thư có muốn nô tỳ chải cho người kiểu tóc khác ? Nô tỳ mới theo Quế ma ma học được hai kiểu, nhân dịp này muốn khoe khoang trước mặt tiểu thư”. Đào cười hì hì, nàng lúc nào cũng lạc quan so với Lệ Chi rất nhiều.

      “Được, hôm nay xem tay nghề Đào đến đâu rồi. Nếu đẹp ta nhất định thưởng cho, còn ngươi phải chịu phạt đó”. Tâm tình Cẩn Nương cũng tốt lên

      “Tiểu thư yên tâm , khiến tiểu thư thất vọng đâu. “
      Aliren, linhdiep17, trangtrongnuoc3 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32: Triền miên

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      Y phục Cẩn Nương bị vứt bỏ mặt đất, người lúc này chỉ mặc tầng sa mỏng, đây là Đào đặc biệt làm cho nàng. Cẩn Nương nghĩ đến Ngũ vương gia buổi tối đến, cho nên liền mặc vào. Bên trong cũng có mặc yếm, thân thể như như , làm cho người khác mơ màng, nhất là cặp chân dài. Ngũ vương gia nhìn thấy chỉ cảm giác lửa nóng hừng hực.

      tay kéo Cẩn Nương vào lòng, ở môi nàng vội hôn xuống, “Hôm nay có hài lòng ?”. Vừa tay còn lại đưa vào bên trong áo.

      Cẩn Nương khẽ gật đầu, “Thần thiếp vui lắm, đa tạ vương gia mến.”

      “Vui là tốt rồi, cần phải như thế. Bổn vương chưa bao giờ bạc đãi nữ nhân.”

      Ngũ vương gia ôm lấy thắt lưng Cẩn Nương, cả người nàng run lên, tựa hồ toàn thân đều rung động. Cẩn Nương chôn ở trong lòng Vương gia, hai tay đánh bạo ôm lấy Ngũ vương gia, giọng : “Vương gia, thần thiếp rất cao hứng”.

      “Hử? nghe chút”. Ngũ vương gia tỏ ra hiểu.

      “Trước đó thần thiếp vẫn rất sợ… sợ bản thân danh phận, ngày nào đó chỉ có thể lui vào góc, từ từ già rồi chết . Hôm nay thấy ngọc bội và con dấu kia, thần thiếp rất vui mừng. Thần thiếp rất cảm kích Vương gia”. Lời này Cẩn Nương suy nghĩ rất lâu, rốt cục nàng cũng ra trước mặt Vương gia. Nàng dám nhìn biểu tình của , sợ tính toán của mình sai rồi, nghe xong mất hứng. Hơn nữa điểm chết người là thân thể của nàng, bàn tay nàng bán đứng nội tâm của mình, ngừng run rẩy, thân thể cũng căng thẳng theo.

      Ngũ vương gia lên tiếng, nâng mặt của Cẩn Nương lên, hung hăng hôn nàng, khiến nàng triệt để lâm vào cuồng phong bão táp, hoàn toàn chống lại được chỉ có thể thuận theo. ôm lấy eo nàng, Cẩn Nương ngượng ngùng lộ ra vẻ hưởng thụ, Ngũ vương gia cực kỳ bộ dáng này của nàng. Hai tay ngừng nghỉ chút nào, tựa hồ muốn thấy nhiều biểu tình phong phú hơn mặt nàng. Cả người Cẩn Nương run rẩy, chỉ cảm thấy mỗi tấc da thịt như thiêu đốt. Nàng rất hưởng thụ loại tư vị này, nàng chưa từng hiểu thế nhưng nàng cảm thấy như vậy cũng tốt, lo lắng Ngũ vương gia ghét bỏ nàng.

      Cẩn Nương đúng là mâu thuẫn như vậy, lý trí và tình cảm cứ nắm kéo nàng. Ngay từ đầu lý trí còn có thể vững chắc thế nhưng dục vọng triệt để chinh phục lý trí, khiến nàng hoàn toàn rơi vào tay giặc.

      Đây là buổi tối điên cuồng nhưng cũng là buổi tối ăn ý nhất. Tuy rằng Cẩn Nương và Ngũ vương gia chỉ chung chăn gối bốn đêm thế nhưng Cẩn Nương phối hợp giống như những lần trước mà lại chết cảm giác này.

      Xong chuyện, Cẩn Nương hiếm khi có bất tỉnh, bất quá người vẫn như cũ đầy dấu xanh tím. Nàng thầm suy nghĩ, nếu như đổi lại thời gian mới vừa vào phủ, ắt chịu nổi mà bất tỉnh. Thế nhưng lúc này đây nàng lại chống đỡ nổi. Chẳng lẽ bởi vì quen thuộc? Hay là bởi vì thân thể của nàng thích ứng loại trình độ giày vò này?

      Nước nóng được đặt ở tịnh phòng sát vách, Cẩn Nương thấy Ngũ vương gia đứng dậy cũng vội vàng theo, “Vương gia, để thần thiếp hầu hạ người”.

      Ngũ vương gia hài lòng nhìn Cẩn Nương, nâng cằm của nàng lên, : “Nhưng nàng có còn đau ?”

      Đầu tiên là Cẩn Nương gật đầu, ngay sau đó lắc đầu. Vẻ mặt Ngũ vương gia còn ngờ vực: “Hôm nay là hiếm thấy, vậy mà nàng có ngất

      Vành tai của Cẩn Nương đỏ hết lên, nàng cúi đầu, yếu ớt : “Đều là do Vương gia thương tiếc, trong lòng thần thiếp rất cảm kích”

      Ngũ vương gia tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, “Nàng còn có khí lực như thế, vậy hầu hạ bổn vương tắm rửa ”.

      “Dạ, Vương gia.”

      Cẩn Nương nhanh chóng đứng dậy mặc y phục vào, thời điểm xuống giường cước bộ ràng lảo đảo chút, chỉ cảm thấy dưới chân có nửa điểm khí lực. Lấy lại bình tĩnh, lát sau cảm thấy có chút sức lực, lúc này mới vội vàng vào tịnh phòng hầu hạ Ngũ vương gia tắm rửa. Lúc này cái gì cũng có mặc, đứng ở bên cạnh thùng nước.

      Lần đầu Cẩn Nương nhìn thấy rệt thân thể của nam nhân sợ đến vội vã nhắm mắt lại. Chợt nghe được tiếng cười khẽ, đó là Vương gia cười nhạo nàng sao?

      “Thế nào? thấy bổn vương sợ sao?”. Ngũ vương gia rất khách khí khiêu khích Cẩn Nương “Mở mắt nhìn bổn vương. “

      Cẩn Nương mở mắt ra, tay của Ngũ vương gia trượt xung quanh mí mắt Cẩn Nương, than : “Đôi mắt này đúng là đẹp ”.

      Cẩn Nương khẩn trương biết nên cái gì. Đây là lần đầu tiên nàng hầu hạ người khác tắm rửa, khó tránh khỏi chân tay vụng về. Chẳng qua nhìn vẻ mặt Ngũ vương gia cũng trách tội. Đến lúc lau phía sau lưng, Cẩn Nương buộc phải tiến sát vào, thế nhưng có chút khó khăn vì thùng nước quá lớn, Ngũ vương gia lại dựa lưng vào cạnh thùng, khi Cẩn Nương đối mặt như vậy dĩ nhiên là tay đủ dài. Ngũ vương gia mở mắt nhìn nàng, “ vào!”

      Cẩn Nương vô cùng kinh ngạc, vào trong thùng nước sao?

      Ngũ vương gia cau mày, “Đừng để bổn vương lần thứ hai “

      Trong lòng run sợ, Cẩn Nương e dè bước vào thùng. Thời điểm nửa người còn ở phía ngoài thùng nước, Ngũ vương gia đưa tay kéo nàng vào trong lòng, Cẩn Nương a tiếng, bọt nước văng khắp nơi, y phục nàng ướt đẫm dính vào ở người, vóc người lộ thể nghi ngờ. Dáng vẻ như vậy càng làm cho Ngũ vương gia mê muội. Nhất thời Cẩn Nương phát giác đúng, thân thể Ngũ vương gia biến hóa, nàng cảm thụ vô cùng ràng.

      Cẩn Nương có chút sợ, tuy rằng nàng có cảm nhận được vui sướng thế nhưng đêm nay lăn qua lăn lại nhiều lần, thân thể vẫn còn khó chịu. Cẩn Nương cảm thấy bất luận như thế nào nàng có biện pháp chịu đựng thêm lần nữa nhưng nam nhân này vừa biến hóa ràng như vậy hô hấp đều dồn dập lên.

      Cẩn Nương khiếp sợ, khẩn cầu : “Vương gia cho thần thiếp vòng ra sau lưng để lau”.

      cần, bổn vương có chuyện trọng yếu hơn muốn làm”

      A —— y phục Cẩn Nương trong nháy mắt bị kéo ra, Cẩn Nương gắt gao che ngực muốn kêu to cuối cùng lại hóa thành từng tiếng than .

      Đêm này vẫn còn rất dài…
      Aliren, linhdiep17, Mizuki3 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33: Lãnh khốc

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      Ở trong nước giằng co hồi, Cẩn Nương vô cùng kinh ngạc vậy mà bản thân lại có bất tỉnh. Bất quá cả người chút khí lực nào, đến mức ngón tay động cũng cảm thấy mệt mỏi, giờ khắc này mong muốn duy nhất của nàng là nằm ngủ giấc tốt. Thế nhưng trong phòng chỉ có nàng và Vương gia, nàng dám để giúp đở nàng trở lại giường, chỉ mong Ngũ vương gia sớm chút nàng mới có thể gọi người vào.

      Ngũ vương gia ra khỏi thùng nước, lúc này mới liếc nhìn bộ dáng đáng thương của Cẩn Nương nằm úp sấp thùng nước. Liền nhướng mày, muốn gọi người tiến đến nhưng do dự chút, lại dứt khoát tiến lên ôm lấy nàng trở về phòng ngủ. Quá trình này rất ngắn thế nhưng Cẩn Nương cũng chấn động đến nổi cả người có phản ứng nào, cứ ngây ngốc cho đến khi bị vứt xuống giường.

      ” Vương gia…”. Cẩn Nương do dự nhìn
      ,
      Ánh mắt của Ngũ vương gia rất sâu thẳm nhưng đồng dạng cũng sắc bén. Từ trong đôi mắt kia Cẩn Nương nhìn thấy chút tình cảm nào, chỉ cảm thấy băng lãnh. Là loại cường đại, làm cho người khác rét lạnh, nhắc nhở nàng nên vọng tưởng chuyện mới vừa rồi xảy ra lần nữa, cứ như là giấc mộng.

      Trong nháy mắt Cẩn Nương cúi đầu, ánh mắt có chút ủy khuất buồn bã. Cũng may nàng vốn chưa hề ôm ấp hy vọng nào nên hiển nhiên cũng chưa đến việc thất vọng. Sau khi chỉnh đốn lại tâm trạng của mình, lúc này mới ngẩng đầu lên, ràng Ngũ vương gia ngủ lại ở đây nên nàng kéo sợi dây ở đầu giường. Bên ngoài hành lang liền vang lên vài tiếng chuông thanh thúy, ra sợi dây này gắn liền với cái chuông treo ở bên ngoài, thuận tiện để các chủ tử gọi người vào hầu hạ.

      Cẩn Nương vội vàng lui vào trong chăn, bởi vì nàng còn chưa có mặc y phục. Cố Trung vội vàng mang theo hai người vào, đầu cũng ngẩng chút, chưa từng nhìn Cẩn Nương ở giường, trực tiếp đến hầu hạ Ngũ vương gia thay y phục.

      Đây là lần đầu tiên Cẩn Nương thấy Ngũ vương gia mặc y phục, mấy lần trước bởi vì bất tỉnh nên bỏ lỡ. Lúc này đây Cẩn Nương muốn xem cho tốt. Thế nhưng nàng dám to gan nhìn chỉ có thể len lén mà thôi. Ngũ vương gia nghiêm mặt có vẻ giận mà uy. Cẩn Nương suy đoán tâm tình của hẳn là tệ lắm, dù sao đêm nay cũng thỏa mãn. Cẩn Nương ngây ngốc nghĩ Ngũ vương gia bên kia mặc xong. Lúc ra cửa quay đầu lại nhìn Cẩn Nương, khiến cho nàng chẳng biết nên phản ứng làm sao.

      “Nghỉ ngơi cho tốt”. Dừng chút quan sát bài biện trong phòng lại tiếp, “Có gì cần cứ với Cố Trung”. Dứt lời cũng quay đầu lại nhanh ra khỏi phòng.

      Cố Trung ở phía sau, hơi cung kính khom người đối với Cẩn Nương giọng : “Lục tài tử có gì cần cứ dặn dò Tiểu thuận tử tiếng, hoặc là tìm Vạn quản gia”.

      “Đa tạ Cố công công.”

      Nàng là xấu hổ mà, làm sao lại gặp phải tình hình như vậy, cả người trần trụi núp ở ở trong chăn, trong phòng ngoại trừ nam nhân còn có người khác bên ngoài. Tuy rằng mấy người Cố Trung đều là thái giám thế nhưng đó cũng là nam nhân a. Bị người nhìn như vậy còn chuyện với nàng nữa, trong lúc nhất thời Cẩn Nương làm sao thích ứng cho được. Dĩ nhiên là ngây ngốc, có chút mơ hồ, chưa kịp hoàn hồn lại

      Ngũ vương gia vừa Lệ Chi và Lập Hạ liền tiến đến hầu hạ. Cẩn Nương thấy Lập Hạ cũng có chút kỳ quái. Bởi vì cho tới nay nàng cũng có cho Lập Hạ và Lập Xuân ở gần bên người, ngay cả phòng ngủ cũng để hai người vào. Hôm nay Lệ Chi thế nào lại to gan như vậy, thế nhưng đem người khác dẫn vào đây.

      Lệ Chi biết Cẩn Nương suy nghĩ gì nên bên hầu hạ Cẩn Nương mặc y phục, bên giải thích , “Tiểu thư, hôm qua Đào canh giữ ban đêm, mà ban ngày lại bận rộn từ sáng đến tối, bởi vậy quá mệt mỏi nên ngủ.” Dừng chút lại nhìn Lập Hạ bên cạnh : “Lập Xuân và Lập Hạ đều có khả năng, việc này làm cũng dễ dàng hơn. Bởi vậy nô tỳ cả gan để Lập Hạ cùng vào hầu hạ.”

      Cẩn Nương ngẫm lại mọi chuyện trong phòng trước nay đều dựa vào Lệ Chi và Đào, thời gian dài khẳng định là được. Vì thế nên an bài cả bốn người là thỏa đáng nhất, mọi người cũng có thể luân phiên nghỉ ngơi, để tránh cả ngày đều mệt mỏi, chịu nổi. Hơn nữa Lập Xuân và Lập Hạ đều là nha hoàn nhất đẳng, theo lý nên ở bên người nàng hầu hạ. Nếu nàng cứ cần các nàng, ngược lại dễ sinh ra thị phi đáng.

      Trong lòng Cẩn Nương muốn, kiếp trước được giáo huấn quá mức khắc sâu nên nàng dễ tin tưởng ai được nữa. Thế nhưng tạm thời lúc này cứ như vậy , cho nên liền căn dặn, “Lệ Chi, ngươi đúng. Đúng là trước nay ta hồ đồ.” Nhìn Lập Hạ có chút khẩn trương bên cạnh, mới từ tốn : “Lập Hạ, ngươi và Lập Xuân, Lệ Chi còn có Đào thương lượng phen. Sau đó chuyện gác vào ban đêm các ngươi thay phiên với nhau thực ”.

      “Đa tạ tài tử, tài tử yên tâm, nô tỳ và Lập Xuân nhất định hầu hạ tốt, làm người thất vọng.” Lập Hạ nở nụ cười, có thể bước vào phòng ngủ hầu hạ Cẩn Nương đại biểu cho địa vị các nàng ngày vững hơn Tuy rằng so ra kém Lệ Chi và Đào nhưng lại có thể ngăn chặn miệng của tất cả mọi người. Xem sau này còn có ai dám nàng và Lập Xuân nhàn hạ.

      Lệ Chi nhìn người Cẩn Nương đầy dấu xanh tím liền đau lòng hỏi: “Tiểu thư, người đau nhiều ?”

      Cẩn Nương lắc đầu, “Chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi, ta muốn ngủ lát”.

      “Vậy tiểu thư ngủ . Nô tỳ trông chừng cho người”. Lệ Chi quay đầu lại liếc nhìn Lập Hạ.

      Lập Hạ biết chừng mực, cúi người : “Tài tử, nô tỳ cáo lui trước. Tài tử nghỉ ngơi cho khỏe”.

      Chờ sau khi trong phòng chỉ còn lại chủ tớ hai người, Cẩn Nương liền : “Lệ Chi, mau lên giường ngủ cùng ta”.

      “Tiểu thư, việc này được”.

      “Có gì mà được. Trước đây ở Lục gia, chúng ta cũng bình thường như vậy mà”. Cẩn Nương di chuyển vào bên trong, nhường ra chỗ. Vỗ vào chổ đó, ý bảo Lệ Chi nhanh lên giường

      Lệ Chi cởi áo ngoài, vội leo lên. Cẩn Nương lập tức liền dựa vào người Lệ Chi, “Có ngươi cùng ta ngủ là tốt”.

      Lệ Chi giọng nở nụ cười, kết quả vừa nhìn thấy vết tích người Cẩn Nương, lại đau lòng ngồi dậy “Tiểu thư, Vương gia xuống tay cũng biết thương tiếc gì hết, làm sao mà chẳng đau lòng chút nào vậy?!”. Thân thể Cẩn Nương còn chưa có hoàn toàn trưởng thành, sao chịu được hành hạ như thế.

      Lệ Chi nàng cũng phát ra, người đúng là khó chịu , Cẩn Nương hơi nhíu mày: “ sao cả. Về sau có chuyện gì, ngươi xem hôm nay ta cũng chưa từng bất tỉnh mà.”

      “Tiểu thư, lần sau người với Vương gia chút, để cho ngài ấy nhàng với người hơn”. Lệ Chi đưa ra chủ ý

      Cẩn Nương lắc đầu, cười : “Yên tâm , sao mà”.

      Cùng Ngũ vương gia chuyện đó, Cẩn Nương cảm thấy đây là điều có khả năng. Đừng xem Ngũ vương gia bên ngoài nhân hậu, ngày thường chuyện cũng là vẻ mặt ôn hoà thế nhưng thực chất bên trong vốn là bá đạo, ngang ngược nhất là ở giường, tuyệt đối cho phép bất cứ ai cãi lời chút nào.

      Nghe Cẩn Nương như vậy, Lệ Chi chỉ biết chuyện này phải đùa. Trong lòng nhịn được thở dài, mà thôi…tốt xấu gì tiểu thư của nàng cũng có phẩm cấp, ngày mai còn thỉnh an Vương phi, lại phải ứng phó những người khác nữa, tốt nhất lúc này nên thảo luận những chuyện phiền lòng như thế. Có lẽ xét theo phương diện tốt mà bất kể thế nào trong lòng Vương gia nhớ được tiểu thư.

      Cẩn Nương sớm buồn ngủ nên nhắm mắt lại “Lệ Chi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Chúng ta ngủ sớm chút.”

      “Được, tiểu thư mau ngủ . cần phải để ý đến nô tỳ.”
      Aliren, linhdiep17, trangtrongnuoc5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :