1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi thứ nữ tâm kế - Tô Tiểu Lương (90.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      TRỌNG SINH CHI THỨ NỮ TÂM KẾ - TÔ TIỂU LƯƠNG ( CĐ + GIA ĐẤU + ĐIỀN VĂN )


      Giới thiệu: Nàng là thứ nữ nổi bật nhất của tam phòng Cố gia, vốn tưởng làm con thừa tự cho phòng lớn cuộc sống khá hơn, ngờ bị hãm sâu vào vũng bùn
      Cuối cùng thành thiếp thất của tỷ phu lại còn bị vu hãm mang thai nghiệt chủng của người khác, đành nhảy sông Đường để bày tỏ trong sạch.
      Lần nữa trọng sinh, nàng Cố Ngâm Hoan chính là từ bỏ sủng ái đó, đồng dạng đòi lại nợ cũ, có thù tất báo.

      Nội dung: báo thù rửa hận, trọng sinh

      Biên tập đánh giá: kiếp trước nàng là thứ nữ của tam phòng, theo thứ tỷ, bị người hãm hại cuối cùng phải làm thiếp thất. Mọi đau khổ từ lúc nhảy sông biến mất, kiếp này nàng thận trọng từ thứ nữ nho đến Cố gia đích tôn nữ. Vì mẫu thân mưu tính, cẩn thận hiến kế, cùng huynh đệ dắt tay bảo vệ tộc, lần nữa bảo trụ được cục diện. Mùa xuân ấm áp, dưới tàn hoa đào gặp được người đó, có phải hay là phu quân đời này của nàng ?. Bài này là đề tài trọng sinh, tình tiết lôi cuối, cảnh ngoạn mục, có lên có xuống, có kịch tính xung đột, ngôn từ tỉ mỉ miêu tả, nho thứ nữ trọng sinh nỗ lực ngừng đấu tranh nhằm chiến thắng tình cảnh nguy hiểm, cùng tiểu Bá Vương phát triển loạt chuyện xưa ấm áp. Tình tiết chậm rãi, quá trình nữ chính trưởng thành có vẻ dài nhưng ảnh hưởng để phát triển của câu chuyện, mọi người cùng đón chờ.​
      Dion, Phong Vũ Yên, Nhược Vân7 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 1:

      Giữa trưa hè, trong Trúc Thanh uyển hết sức náo nhiệt ( phòng của thất tiểu thư thứ xuất của Tam phòng của Cố gia) có thể nghe thấy tiếng cười rộn rã truyền đến, nương theo trong sân ngọn cây chim chóc nghỉ lại có phen phong vận khác.

      Chếch theo hướng bắc, trong gian phòng, bốn cửa sổ mở ra, bốn phía gió nóng, nhìn khoảng bảy tám tuổi giống nha hoàn tận tâm tận lực cầm lấy cây quạt quạt cho nằm ghế, tay kia nâng má, giống như ngủ mất. nằm ghế có gương mặt còn con nít nhưng khả ái, có thể thấy vẻ mặt vui, lông mày khẽ cau, lông mi khẽ run.

      Đột nhiên cách đó xa có tiếng kêu a, tay nha hoàn khẽ buông lỏng, cây quạt đánh rơi người , nha hoàn kia vội nhặt cây quạt lên, chỉ e đánh thức người ngủ, thân thể hướng về phía cửa sổ mở nhìn qua, thanh kia lại gần hơn.

      “Ta Ngũ muội còn ngủ, tỷ tỷ khăng khăng tin”. Nương theo thanh nũng nịu kia là mặc áo màu xanh như nước hồ xuất trước mặt nha hoàn. Nha hoan đáy mắt thoáng lên nỗi sợ hãi, vừa muốn quay đầu nhắc tiểu thư nhà mình đột nhiên bắt gặp đôi mắt ánh lên bình tĩnh.

      biết từ lúc nào, Cố Ngâm Hoan mở mắt, yên lặng nằm ghế dựa, nhìn nha hoàn này với thần sắc lạnh nhạt.

      Có thể lòng nàng lại nổi lên từng đợt sóng như sóng biển, nàng là chưa tỉnh ngủ, tại sao bên cạnh mình lại nhiều hơn nha hoàn mà với trang phục phải là của phủ tướng quân.

      Bên ngoài truyền đến hồi thanh, Cố Ngâm Hoan ngước mắt nhìn cửa số, ánh mắt nàng lướt hòn non bộ trong ao, ràng là cuối mùa thua, nhưng thế nào lại ngủ nóng như mùa hạ. kịp đợi nàng phản ứng, cửa phòng liền bị mở. Cố Ngâm Phương trước trông thấy hai mắt mở to nhìn cửa của Cố Ngâm Hoan khoé miệng giương cao lên tia khinh thường, gương mặt xinh đẹp chuyển sang làm nũng “ Tam tỷ ngươi xem, ta đúng , Ngũ muội quả còn ngủ đây”.

      Cố Ngâm Hoan nhìn hai người chuyện với nhau trước mắt mình, hai tay nắm chặt khắc chế bản thân lên tiếng, vì sao nàng lại nhìn thấy Tam tỷ cùng Tứ tỷ của nhiều năm trước.

      “Ngũ muội, đây là như thế nào lại nhìn chúng ta chằm chằm, chẳng lẽ còn chưa tỉnh” Cố Ngâm Hoạ cười điềm tĩnh, bàn tay nhàng phủ lên trán của nàng. Cố Ngâm Hoan thân thể lui về sau, khẽ co rụt lại “ có gì đáng ngại đâu Tam tỷ, vừa mới phát được trong buồng ngủ nóng, lúc này mới đầu giấc ngủ trưa” Cố Ngâm Hoan nghe chính mình trong cổ họng phát ra thanh non nớt dễ nghe. Trong trí nhớ duy nhất còn dư lại, đó là thanh như bà lão, khàn khàn trầm thấp kinh khủng.

      “Buổi sáng còn thấy Hạ ma ma sai người đến đưa chậu băng, chẳng lẽ có đưa đến cho phòng Ngũ muội” Cố Ngâm Hoan nhìn về phía nh đứng bên, Nhĩ Đồng lập Tức quỳ xuống đất, nơm nớp lo sợ mà mở miệng “Hạ mama , phòng tiểu thư hướng bắc, mùa hè phải nóng nhất, nên liền mang cho phòng phía nam của Đại tiểu thư”. về sau thanh càng thấp.

      Mặt của Cố Ngâm Phương thoáng lên tia mất tự nhiên, lập Tức ho tiếng “ đại tỷ vốn sợ nóng, phòng còn hướng nam nên cần cũng biết để hai chậu băng cũng có gì”. Cố Ngâm Hoan hít sâu hơi, hồi lâu mới thở bình thường chút, từ từ ghế nằm đứng lên, giọng “ Nhĩ Đồng, còn quỳ làm gì, Tam tỷ, Tứ tỷ đến đây còn chuẩn bị trà lạnh mang đến”

      “Các tỷ ngồi , Ngâm Hoan rửa mặt” cho đến khi dùng nước mát rửa mặt nhiều lần, Cố Ngâm Hoan chống hai tay nhìn xem bóng dáng chính mình trong chậu nước . Đó là gương mặt con nít gần sáu tuổi, mặt có chút thịt, lờ mờ có thể thấy vài phần tương tự Cố THừA VŨ, đôi môi run lên nhè tiết lộ tâm tình của nàng. Gương mặt kia lên nét thể tin được, tầm mắt rơi vào bàn tay bé còn đặt giá, nàng đây là đại nạn chết, lại trở về lúc rồi?

      Vậy xem như giấc mộng bình thường , Cố Ngâm Hoan trong đầu lên suy nghĩ ấy. Nàng vốn là nữ nhi thứ xuất, tại Tam phòng của Cố gia, thân phận di nương nàng là hèn mọn nhất, mà nàng sinh ra tựa như tên của nàng, lúc phụ thân nàng Cố ThừA Vũ nhất thời say rượu, ôm nhầm di nương nàng, nhất thời tham hoan mà có nàng.

      Bởi vì thân phận di nương nàng thấp kém, tính tình lại nhát gan, coi như là được chải tóc, nâng lên thân phận cũng mang lại cho nàng cái gì. phải có câu thứ nữ được sủng ái ngay cả nha hoàn cũng bằng sao.

      Nàng ngay cả nha hoàn bên lão phu nhân cũng bằng, cho nên nàng mới có lựa chọn mà cùng đại tỷ phòng lớn kia, rồi có tôn nghiêm làm thiếp thất tỷ phu, cuối cùng còn chọn cách nhảy xuống hồ nước để chứng tỏ trong sạch

      Cái cảm giác ràng như vậy khiến người ta hít thở thông, nước lạnh thấu xương xuyên qua từng lớp từng lớp y phục chui vào cơ thể nàng, khắp cơ thể là cái lạnh thấu xương đau đớn, cổ họng thể phát ra chút thanh nào, ấn tượng duy nhất là đau nhức, miệng đầy nước ngừng rót vào, sặc khó có thể hô hấp, đau nhức đến mức nàng có thể tưởng tượng khắc kia trước khi chết, vẻ mặt của nàng cỡ nào dữ tợn. Cuối cùng vẫn bỏ qua giãy giụa mà từ từ chìm xuống

      Giọt nước từ trán rơi xuống theo sống mũi, Cố Ngâm Hoan lấy tay đặt lên tim, ràng là nàng chết nay nàng lại sống lại mang theo ký ức của quá khứ, vậy có tính là sống tạm bợ dưới mí mắt của Diêm Vương .

      Thẳng đến khi bên ngoài truyền đến thanh của Cố Ngâm Phương, Cố Ngâm Hoan cầm lấy khăn gấm kệ lau khô mặt, lần nữa nhìn thoáng bản thân trong chậu cho đến khi mặt nước tĩnh, mới đứng vững người, khẽ ngẩng đầu ra ngoài
      Nhĩ Đông chuẩn bị xong trà, trong phòng nàng Trúc thanh viện bất cứ cái gì cũng kém hơn so với các tỷ muội nàng. Cố gia nương, lúc tròn năm tuổi vào Cố gia nữ hậu đường, sống mình. Cố gia khuyến khích các tỷ muội thường xuyên thăm hỏi nhau, chính là muốn bồi dưỡng các nàng thành nhóm tiểu thư Lâm An thành.

      Quả thấy được Cố Ngâm Phương nhíu mày, Cố Ngâm Hoan nhấp miếng trà “ trà ta đây tự nhiên so ra kém với Tứ tỷ, nghe phụ thân lần trước ra ngoài có mang về loại trà ngon, tỷ tỷ cũng được chút. Hôm nào qua bên Tứ tỷ nếm thử, Tứ tỷ đừng có ghét bỏ ta a”.

      Cố Ngâm Phương sững sờ, từ khi nào Ngũ muội chuyện nặng như vậy, đợi nàng đáp lời, Cố Ngâm Hoạ bên cũng cười “ bên kia của Tứ muội có thể chỉ chừng này thứ đồ tốt”. Ngâm Hoan yên lặng cười, nhìn xem nét quẫn bách thoáng mặt Cố Ngâm Phương, làm trong những nữ nhi mà phụ thân thương , Cố gia Tam phòng có dòng chính nữ, cuộc sống của các nàng có thể xem là giống dòng chính tiểu thư.
      Dion, Phong Vũ Yên, huyendo6 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 1: tt
      Hẹn ước mấy ngày nữa phòng Cố Ngâm Phương, sau khi tiễn các nàng, Cố Ngâm Hoan ngồi giường , nhìn chằm chằm bàn trà chưa kịp dọn đến xuất thần.

      “Tiểu thư, nếu ngài muốn trực tiếp cự tuyệt , có Tam Tiểu thư ở đây, Tứ Tiểu thư có làm khó dễ ngài”. Nhĩ đông tới, chứng kiến bộ dáng xuất thần của nàng, cho rằng nàng lo nghĩ việc này nên lên tiếng .

      Ngâm Hoan nhìn nàng thu thập cái bàn xong, rồi nhìn chính mình đôi bàn tay , ai tin nàng tỉnh lại có thêm mấy chục năm kí ức đâu. “Nhĩ đông, tại Trúc thanh viện này kêu Tam Tiểu thư, Tứ Tiểu thư, ra khỏi cái nhà này đừng quên, đó là Cố gia Ngũ Tiểu thư, Lục Tiểu thư”. Nhĩ Đông nhìn thấy mặt Tiểu thư nhà mình tia sợ hãi nào mà ngược lại xuất tia lãnh ý, giật mình vội gật gật đầu ”Vâng”.

      "Những người còn lại đây đâu, nhũ nương cùng Cúc tú đâu rồi” quan sát xong căn phòng, Ngâm Hoan thở dài hơi. Năm đó chính mình ở trong viện này cuộc sống trải quan thuận lợi, vì sao còn có thể tin các nàng, là khi vẫn bị khi dễ quen, dám cãi lời cũng có quyền cãi lời phụ thân và ý mẫu thân.

      Nàng đời này quên người nhìn từ lầu các bên kia hòn non bộ, Cố Ngâm Sương mang lục giáp ( loại váy áo) đứng ở nơi đó, nhìn qua cứ như xem vở tuồng.

      “Vương ma ma thay Tiểu thư đem năm lượng y phường, Cúc Tú nàng…”Nhĩ Đông cúi đầu tiếp Ngâm Hoan xoa lên cái hộp bàn trang điểm, mặt có cái khoá , bên trong là chi phí hằng tháng của Cố Ngâm Hoan nàng, hai lượng bạc.

      “Ngươi cần thay nàng tốt”. Ngâm Hoan quay đầu lại xem nàng, trong phòng nàng tổng cộng liền hai nha hoàn, bà nhũ nương, chăm sóc nàng từ lúc còn đến giờ. Nhĩ Đông là từ phu nhân đưa xuống, mà Cúc Tú là nha hoàn bên cạnh Tiền di nương, cháu của Quan ma ma có tầng này quan hệ, chính là thân phận của Nhĩ Đông so với Cúc Tú cao hơn chút, kiếp trước nàng đúng là bị nha hoàn này phản bộ ít.

      “Nàng như thế nào, trong lòng ta tự , di nương bên kia chắc tỉnh, chúng ta qua đó ”. Tự định giá chút, Nhâm Hoan mở hộp kia ra, đem tất cả tiền bên trong bỏ vào túi tiền cất trong ngực, mang theo Nhĩ Đồng ra khỏi phòng.

      Viện này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, sau bảy tuổi nàng có về lại đây nhưng từng viên gạch mái ngói cũng như phảng phất vài chục năm giấc mộng kia thôi, cơn ác mộng, sau khi tỉnh chuyện gì nên mất mất.

      Từ Trúc thanh uyển ra phải qua phong thanh viện mới đến Chu di nương viện, mẫu thân chỉ có con trai, thành thân nhiều năm mới sinh hạ được đứa con trai nên ôm trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, làm cho mình ở trong phong thanh viên, bên cạnh còn có mười tám nha hoàn, bà tử coi chừng.

      Nhâm Hoan rất chậm, vòng quanh hòn đá nhở đường , Nhĩ Đồng sợ nàng phơi nắng, tay mở dù che đỉnh đầu nàng, tay kia quên quạt gió cho nàng.

      Đột nhiên bên góc tường kia truyền đến hồi thanh run rẩy, Nhâm Hoan dừng bước, ngẩng đầu lên, dọc theo tường toát ra cái đầu , đầu còn treo hai nhánh cây cỏ, hài tử khoẻ mạnh kháu khỉnh nằm ở đó, cố gắng leo lên muốn đem thân mình vượt qua.

      “Lục thiếu gia” Nhĩ Đồng hoảng sợ hô to tiếng, bị Cố Dật Triết liếc nhanh trừng lại, ấp úng dám tiếp, sau đó trong sân liền truyền đến tiếng vài nha hoàn lo lắng quát tháo, Cố Dật Triết rụt rụt thân thể hướng cái cây bên góc tường kia trốn chút, vừa cố gắng che dấu thân thể mình vừa quên trừng mắt Nhâm Hoan “Các người còn ở lại chỗ này làm gì, còn mau ”,

      đó mát mẻ sao” Nhâm Hoan cười đứng ở đó, cũng có rời , chỉ là nhìn hỏi ”cao như vậy ngươi thế nào leo lên”

      Cố Dật Triết thấy nàng có hô to gọi , sắc mặt cũng khá hơn chút, đỏ mặt, hai tay chống tiếp tục leo lên chút, rốt cuộc ngồi tường dọc phía , cao nhìn xuống nàng cho ngươi biết, ngươi cũng trèo lên được”
      Trí nhớ mơ hồ dần ràng, Nhâm Hoan nhìn đắc ý bộ dáng, kiếp trước nàng cũng gặp màn này nhưng là bởi vì nàng sợ Cố Dật Triết nên nhiều với liền tìm Chu di nương kia.

      “Ai tổ tông của ta a, ngài trèo cao như vậy làm gì, ngài mau xuống đây”. Bên trong tường có tiếng rít gào, rất nhanh có người mang thang đến, Cố Dật Triết vừa ngồi xong lập tức run run chống tay lên thân cây muốn đứng lên, Nhâm Hoan trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ kiếp trước Cố Dật Triết chính là chỗ này từ tường rớt xuống sao.

      Đảo mắt chứng kiến nhũ nương Cố Dật Triết, Dung ma ma bóng dáng xuất ở đầu tường, còn có mấy nha hoàn từ trong viện ra bên ngoài,chứng kiến nh cũng gì, chỉ đứng đó cầu xin Cố Dật Triết đừng cử động.

      “Các người tránh ra, ai ta bò được, nhanh gọi Ngũ ca đến, ta bò lên rồi, thua ta”. Cố Dật Triết vung tay lên muốn đuổi các nàng, đem thân thể dựa vào nhánh cây rung động khiến tim Dung ma ma đập nhanh, cho nha hoàn ở dưới cái sắc mặt, sau đó từ phía sau Cố Dật Triết lặng lẽ nhấc cái thang cuốn.

      “Hảo hảo hảo, để nô tỳ mời Ngũ thiếu gia, Tiểu tổ tông người trăm ngàn đừng lộn xộn, đứng ở đó đừng cử động a”. Đây bất quá là lúc ngủ trưa, chính mình thay Lục thiếu gia xem thử điểm tâm xong chưa, vừa mới trở lại phát vài nha hoàn quỳ mặt đất khóc sướt mướt vốn là thiếu gia ngủ tốt, chỉ là vừa chớp mắt thấy tăm hơi.

      “Cút, các người xa chút cho ta”. Cố Dật Triết xem mấy nha hoàn đững ở dưới tường, nắm lá cây phía trước mặt ném xuống phía nha hoàn, rồi tiếp tục bò phía bức tường đầy rêu, hơi chút cẩn thận là có thể té xuống dưới. Nhâm Hoan nhìn hai chân của ngày càng hướng ra ngoài, mà sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

      Vài nha hoàn bị quát lớn, hoảng sợ lui về phía sau mấy bước, Cố Dật Triết hướng về phòng lớn bên kia, thấy người cần thấy xuất đối với Dung ma ma hô to “Ngươi gạt ta, Ngũ ca đâu, như thế nào còn có đến”. mặt còn bước chân tường thong thả khiến mọi người chứng kiến mà hoảng sợ trong lòng.
      Đột nhiên sau lưng truyền đến hồi thanh run rẩy, Cố Dật Triết vừa quay đầu lại, chứng kiến đứa nha hoàn bò lên cây muốn ôm lấy , chân trái lui về sau bước, chân đạp vào khí.

      “A” bất quá là chuyện xảy ra trong nháy mắt, Phương thị vừa vặn chạy tới trơ mắt nhìn con mình từ bức tường cao như vậy rơi xuống, trước mắt lập tức mê mang, suýt nữa ngất.

      “Tiểu thư”, Nhĩ Đồng kinh hô tiếng, đạo bóng dáng rất nhanh vọt tới góc tường, hướng theo bóng dáng rơi xuống. Bốn phía thét chói tai, Nhâm Hoan kêu tiếng đau đớn, trong miệng cổ ngai ngái, sau lưng nặng giống như bị tảng đá lớn chèn ép mà đau nhức.
      Dion, Phong Vũ Yên, huyendo7 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 2.1:

      Bên tai truyền đến tiếng Cố Dật Triết sợ hãi mà khóc, biết ai đem nàng đỡ lên, Nhĩ Đồng từ trong tay ngưới khác nhận lấy Ngâm Hoan, nước mắt rơi ngừng, hướng Ngâm Hoan khóc “ Tiểu thư, ngài sao chứ”

      Ngâm Hoan khiến cho Nhĩ Đồng lui về sau chút, Phương thị ôm Cố Dật Triết mặt trắng bệt, sờ soạng nhi tử thấy chỉ là dập đầu, lòng bàn tay bị thương chút, vội phân phó Dung ma ma đem về viện của chính mình, quay đầu lại hình thoáng nh trong lòng Nhĩ Đồng, phân phó ” Thanh nha, mang Thất Tiểu thư về Trúc thanh viện, chiếu cố nàng cẩn thận”.

      Dung ma ma ôm chặt Cố Dật Triết bị kinh hãi về phía viện Phương thị, mọi người vội vàng giải tán, nha hoàn lưu lại nội viện, chỉ có nha hoàn lúc đầu muốn giữ chặt Cố Dật Triết mà kịp, bị hoảng sợ mà quỳ gối trong Phong thanh nội viện, khóc sụt sùi dám nhúc nhích.

      “Thất Tiểu thư, Thanh nha cõng người về”,Ngâm Hoan thu hồi tầm mắt, hơi nhích người chút lại cảm thấy sau lưng đau dữ dội, nhìn xem Thanh nha ngồi xổm, Ngâm Hoan chần chờ chút cuối cùng cũng trèo lên lưng thanh nha, hé miệng ” Phiền toái thanh nha tỷ tỷ”,

      Thanh nha đứng lên, mặt có chút động, thân thể của Thất tiểu thư có nặng bằng Lục thiếu gia, Ngâm Hoan nằm lưng nàng, mỗi khi nhún cái cơ thể nàng cảm thấy đau, thân thể nàng như vậy chút cũng chịu được, trong nháy mắt nước mắt liền tụ tập trong hốc mắt, Ngâm Hoan lặng lẽ lấy tay lau cái, vậy cũng là cái gì so với cổ họng nóng như lửa đốt.

      Vừa rồi Cố Ngâm Phương tại cửa viện đụng phải Ngâm Hoan các nàng, chứng kiến sắt mặt tái nhợt của Ngâm Hoan nằm lưng thanh nha, sau lưng còn Nhĩ Đồng theo, liền mở miệng hỏi “Ngâm Hoan đây là thế nào”.

      “Tiểu thư cẩn thận vấp ngã, phu nhân phân phó ta mang nàng trở lại” giọng thanh nha bình thản , cõng Ngâm Hoan hướng phòng nàng đến, Nhĩ Đồng nhanh chóng đuổi kịp cúi đầu lên tiếng.

      mặt Cố Ngâm Phương thoáng lên chút giận, khiển trách “ muốn hả” giậm chân xoay người mang theo nha hoàn ra khỏi viện.

      Thanh nha đem Ngâm Hoan nằm sấp giường, tiếp nhận cái nệm từ tay Nhĩ Đồng, đặt dưới vai nàng, nhìn chung quanh bốn phía cái, vòng qua bình phong thấy được chậu băng bên góc tường, thanh nha thu hồi tầm mắt với Nhĩ Đồng “ ngươi ở đây coi chừng, ta mời đại phu”.

      Chờ thanh nha Nhĩ Đồng mới dám lên tiếng, đến bên giường thay Ngâm Hoan đem túi tiền trước ngực lấy ra, vừa nhìn phân lượng, liền đoán được cơ hồ là hơn phân nửa trong hộp kia.

      “Tiểu thư, nếu là đem cái này cho di nương, ngài làm sao bây giờ”, Ngâm Hoan nằm sấp thể động đậy, thấy nét mặt đau long của nàng liền cười cười “Tiểu thư trong ăn mặc đều được cấp, bên kia của di nương tiêu tiền nhiều hơn”.

      Nhĩ Đồng khép mở miệng, gì thêm, cầm lấy khăn ra ngoài thấm chút nước đến, thay nàng lau trán đầy mồ hôi, Ngâm Hoan biết Nhĩ Đồng cũng nỡ bỏ số bạc kia, những tiểu thư khác còn có thể từ chỗ di nương nhận ít thứ tốt, mà nàng lại đem bạc chính mình cho di nương, di nương được sủng ái cũng giống như vô hình thôi. Nhĩ Đồng cùng nàng tiếp xúc nhiều sau lại bị Cố Ngâm Phương chọn làm nha hoàn, con người mà, luôn muốn hướng tới cuộc sống tốt hơn mà nàng lại chẳng thể giúp được gì.

      Thanh nha rất nhanh mang đại phu tới, xem mạch rồi lại nhìn qua vết thương, Trần đại phu thấy Ngâm Hoan cắn răng lên tiếng, thu hồi cánh tay đặt lưng, từ trong hòm thuốc xuất ra chai dầu thuốc “ Sai người mỗi ngày mát xa lưng cho nàng chút”

      Thanh nha theo Trần đại phu ra ngoài lấy thuốc, Ngâm Hoan nghe vị thuốc trong bình kia, nhíu nhíu mày, đầu tựa vào đệm, Nhĩ Đồng bên cười ”Tiểu thư, thuốc này phải uống, ngài sợ cái gì a”.

      Coi như là trọng sinh mấy lần, nàng cũng chỉ biết là thích vị thuốc nồng đậm kia, Ngâm Hoan nghe tiếng cười của nàng, hơi nghiêng người, đau đến nhe răng nhếch miệng.

      Từ lúc tỉnh dậy tới giờ bất quá hai canh giờ, Ngâm Hoan thở dài nhìn nữ nhân ngồi đầu giường cầm khăn thêu khóc sụt sùi “Di nương a, ta sao”

      Chu di nương ngẩng đầu nhìn nàng cái, hai mắt phím hồng “Ngươi còn đau , di nương lấy thuốc xoa cho ngươi”. Chu di nương khóc đến hoa lê đẫm mưa (khóc như hoa lê rụng trong mưa), bộ dáng có vài phần làm người ta thương tiếc, điều này làm cho phụ thân uống rượu sai ai cũng ôm, hết lần này đến lần khác Chu di nương bị chấn kinh hoảng sợ, nếu xét về dung mạo, nàng như thế nào lại kém Tiền di nương được.

      cần, vừa rồi Nhĩ Đồng mới xoa lần rồi, đại phu bôi thuốc nhanh tốt, ngài đừng lo lắng”. Chu di nương nhìn gương mặt non nớt của nàng nước mắt càng rơi mãnh liệt, từ lúc bắt đầu sinh đứa bé này, chính mình có thể vì nàng làm cái gì, lão gia tới viện nàng suốt năm chỉ có thể tính đầu ngón tay, nàng tình nguyện trở lại bên phu nhân cũng tốt hơn là như vậy.

      “Tốt, ta lo lắng, lo lắng”. Chu di nương lau khô nước mắt, nhìn cái ra ngoài cửa sổ, sắc trời tối dần, Nhĩ Đồng phòng bếp mang về hộp cơm, nàng quay đầu lại nhàng sờ tóc Ngâm Hoan “Ngươi cao thêm rồi, di nương làm cho ngươi bộ quần áo, ngài mai sai Hiểu Xuân đưa tới cho ngươi”.

      Ngâm Hoan gật gật đầu, chờ Nhĩ Đồng về, nàng mới rời , Nhĩ Đồng đem thức ăn lại bên giường, gương mặt lên mừng rỡ “Tiểu thư, hôm nay lúc nô tỳ phòng bếp, Tần bà tử phu nhân phân phó làm cái này cho tiểu thư”.

      Trở mình, Ngâm Hoan nhìn chén súp trong lồng cơm, từ rất xa cũng có thể nghe thấy mùi thơm, Nhĩ Đồng bên cạnh vui vẻ giới thiệu “Ta nghe Nam tỷ phòng bếp , đây đều là đồ bổ cho thân thể, tiểu thư ngài uống nhiều chút”. Nhĩ Đồng bưng chén lên bờ môi nhàng thổi, lúc này mới đút cho nàng.

      Ngâm Hoan uống súp được nấu kĩ, khuôn mặt nhắng yên lặng, nàng cứu con trai của mẫu thân, những chén súp thuốc này chỉ là đền bù tổn thất thôi, chứ người làm chủ mẫu chỉ cho những thứ này.
      Dion, Phong Vũ Yên, huyendo5 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 2.2: Tỷ muội tốt

      Ăn cơm rồi lại uống chén thuốc, Ngâm Hoan súc miệng ước chừng năm sáu lần, nằm xuống, chịu đựng trận thoải mái từ phía sau, nhìn góc giường chằm chằm, nàng nhẩm tính thời gian, còn hai tháng nữa là tin dữ Trần quốc công chết trận sa trường truyền đến Lâm An, rất nhanh thôi, Cố gia vì Mộc thị chọn đứa bé làm con thừa tự.

      Trong ấn tượng của nàng, An phu nhân Mộc thị là nữ nhân mà nét vui mừng bao giờ mặt, từ lúc biết tin người kia chết đến lúc chung thân thủ tiết, cho dù có sóng lớn như thế nào trong việc nàng những năm trước, nàng thuỷ chung cũng thấy An phu nhân lộ chút kích động mặt. Tại Cố phủ, cho dù là Cố quốc công chết, nàng con nối dõi, nhưng địa vị cũng bất phàm như cũ, ai dám coi thường nàng.

      Cái dạng chuyện tình gì mới có thể làm cho nàng động dung đây, Ngâm Hoan tập trung trí nhớ lại trong đầu, trong lúc hỗn loạn mà ngủ, đêm vô mộng.

      Buổi sáng khi nàng tỉnh lại thấy Thanh Nha ở đó, thay nàng mang thuốc sắc đến bàn, thấy nàng tỉnh, muốn giúp nàng nghiên người súc miệng.

      “Thanh Nha tỷ tỷ, để Nhĩ Đồng giúp ta là được rồi”. Tay nàng dừng lại, Thanh Nha tiện đà nâng nàng từ giường, giọng “Phu nhân phái ta đến đây chiếu cố Thất tiểu thư, Thất tiểu thư cần đa lễ”.

      Bất quá trong mắt Thanh Nha Thất tiểu thư là đứa bé nhát gan mới sáu bảy tuổi, vậy mà chính đứa bé đó, tại thời điểm Lục thiếu gia rớt xuống lại xông lên phía trước ngăn cản khiến chính mình còn bị thương .

      Súc miệng sau khi ăn điểm tâm rồi, Thanh Nha tự mình giúp nàng uống thuốc, vết thương ngày hôm qua còn mới bằng hôm nay, sau lưng là mảng tím bầm kinh người, Thanh Nha tay xoa dầu thuốc còn thỉnh thoảng quan sát ánh mắt của nàng. Ngâm Hoan cắn môi lên tiếng, hai tay níu lấy tấm đệm, nhịn đỏ cả mặt.

      Cửa truyền tới thanh của Nhĩ Đồng, hồi lại có tiếng bước chân tới, Cố Ngâm Sương cùng Cố Ngâm Phương tiến đến, sau lưng còn có Cố Ngâm Liên, Thanh Nha vừa vặn giúp Ngâm Hoan thay y phục xong liền rời khỏi đó. Ba người đứng ở bình phong gần đó nhìn Ngâm Hoan giường, hồi, Cố Ngâm Sương lên tiếng “Ngày hôm qua nghe muội muội vì cứu tiểu đệ nên bị thương, vốn đinh tới thăm ngươi sớm chút nhưng di nương sắc trời tối, nên mới kéo cho tới bây giờ”.

      Ngâm Hoan vốn là nằm sấp, mặt từ từ giơ lên, thanh này nàng quá quen thuộc, cần xem mặt nàng đều nhớ , giống như di nương nàng, mềm mại mang theo chút nhè uyển chuyển, thập phần lọt tai cho dù gương mặt nàng có dữ tợn ra sao thanh kia vẫn thay đổi.

      Trước mắt nàng là hình dáng Cố Ngâm Sương năm tám tuổi, có chút cao, nhìn nàng giống Tiền di nương hơn Cố Ngâm Phương, cũng là nữ nhi được phụ thân thích nhất, giơ tay phất chân đều có tư thái của tiểu thư khuê tú.

      Khó trách năm đó Mộc thị nhìn Cố gia nữ nhi này nhiều như vậy, cuối cùng cũng tuyển nàng, Ngâm Hoan miễn cưỡng xem các nàng “Tỷ tỷ, có phần quan tâm này của ngươi, ta thoả mãn”.

      Cố Ngâm Sương hơi ngẩn người ra, lập tức cười vui mừng, từ trong ngực lấy ra cái bình sứ “Đây là thời điểm cậu bán hàng đầu năm bên ngoài sai người mang đến cho ta, là thuốc trị thương thượng hạng, hai ngày bôi lần, rất nhanh tốt, đầu xuân Ngâm Phương bị trật chân cũng là bôi cái này”.

      Ngâm Hoan vừa chuẩn bị , sắc mặt Cố Ngâm Phương liền thay đổi, phải là vì cứu cái tiểu đệ thôi sao, nếu là nàng nàng nhất định làm tốt hơn Ngâm Hoan, dựa vào cái gì mà Liên tỷ tỷ mang đồ đến thăm nàng còn tốt như vậy
      “Tỷ, ta xem Ngâm Hoan tổn thương cũng phải phi thường nặng, hôm trước nha đầu Yên nhi bên người còn bị lộng thương đấy, Ngâm Hoan còn có đại phu kê đơn thuốc, bằng cái này để cho ta ”. Cố Ngâm Phương nghĩ nàng cũng dám mở miệng cái gì, trực tiếp hướng Cố Ngâm Sương thầm “Chân của ta còn chưa khỏi hoàn toàn, tỷ tỷ sao ngươi lại tặng cho nàng”.

      “Nếu Lục tỷ cần vậy cầm , ta đây có Trần đại phu kê đơn thuốc, cũng rất tốt”, Ngâm Hoan mở miệng , đối với Thanh Nha ở bên bình phong “Thanh Nha tỷ tỷ, Nhĩ Đông vừa ra ngoài rồi, phiền ngươi châm trà cho các tỷ tỷ, làm phiền rồi”.

      Những lời này ra, làm cho sắc mặt Cố Ngâm Sương thay đổi, nàng bất động thanh sắc từ trong tay Cố Ngâm Phương đem bình dược lấy lại, bỏ vào giường của Ngâm Hoan bên cạnh cái ghế “Này đương nhiên lưu lại cho muộn, Phương nhi giỡn”.

      Ngâm Hoan cũng có ngăn cản, chỉ là mặt thoáng tia khó xử nhìn Cố Ngâm Phương, rụt rè “nhưng Lục tỷ tỷ phải , bên người nàng, Yên tỷ tỷ bị thương còn muốn dung đấy, ta còn thuốc Trần đại phu kê, cái này cho Lục tỷ tốt rồi”

      Thanh Nha nghe lời non nớt của nàng, hơi nhíu long mày, thất tiểu thư này tại Trúc Thanh viện cũng sống dễ dàng a.

      “Ngươi đừng nghe nàng bậy, nàng cùng ngươi giỡn đấy, cầm lấy” Cố Ngâm Sương trực tiếp cầm bình dược nhét vào tay Ngâm Hoan, vừa ngẩng đầu liền có thể chứng kiến tia lung túng xẹt qua đáy mắt, trước mặt nha hoàn của mẫu thân, Cố Ngâm Phương nàng có thể thực mất mặt.

      “Đúng vậy, Ngâm Phương nàng chỉ là giỡn, thất muội ngươi chớ để ý nha”. Cố Ngâm Hoạ thấy khí có chút ngượng ngùng mới cười mà hoà giải, nhàng kéo Cố Ngâm Phương chút, nàng mới tình nguyện mà gật đầu.

      Thanh Nha từ trong tay Ngâm Hoan cầm lấy cái bình kia để lên mâm, “Nhị tiểu thư, bên này thỉnh, người chờ nô tỳ lát, nô tỳ cấp người châm trà”.

      cần, cần đâu Thanh Nha tỷ tỷ, chúng ta ở lát liền , quấy rầy muội muội nghỉ ngơi”. Cố Ngâm Sương giữ chặt Thanh Nha để nàng , quay đầu hướng Ngâm Hoan cười “Chúng ta nữ đường, thay muội xin nghỉ, ngươi nghỉ ngơi tốt ”.

      “Vậy làm phiền tỷ tỷ” Ngâm Hoan cười đưa mắt nhìn các nàng rời , lập tức che dấu khuôn mặt tươi cười, nhìn thoáng qua bình dược kia, khoé miệng giương cao thoáng tia khinh thường, đây là vội vàng chiếm danh tiếng tỷ muội tốt, tương thân tương ái a.

      Bàn tay thoáng nắm chặt rồi lại mở, lập lại nhiều lần mới có đối với Cố Ngâm Sương vừa rồi hành động cái gì.

      Cũng lâu lắm bên ngoài lại vang tiếng bước chân dồn dập, sau đó truyền đến thanh khuyên nhủ của Dung ma ma, rất nhanh bên cạnh bình phong xuất bóng dáng, Cố Dật Triết, vừa nhìn Ngâm Hoan nằm nơi đó, lăn lông lốc đến bò lên giường nàng, tầm mắt rơi vào lưng nàng, nghĩ ngợi nhiều liền đưa tay nắm, lập tức làm cho Ngâm Hoan đau đến rơi lệ, đau đến câu cũng nên lời.

      Tác giả có lời muốn : là thiên hô vạn hoán mới viết được chương , viết đối thoại của tỷ muội, quả là phải có kỹ thuật, gào khóc gào khóc, cái này Cố Ngâm Sương đúng là đại boss, phiền não nên lời.

      Lời của editor: là rất dài a, phút ham hố sảy chân, 5 quyển lận, còn phải lấp dài dài muahaha…………..
      Dion, Phong Vũ Yên, huyendo6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :