1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh hào môn: Làm con dâu cả thật là khó! - Ân Ngận Trạch (Q2-C7) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10:

      Bóng đêm mùa xuân rất đẹp.

      Gió đêm nhàng thổi.

      Vườn hoa sau của Cố gia rất yên tĩnh tĩnh đến mức có thể nghe thấy thanh gió phất qua mặt.

      Cố Tử Tuấn liên tục nhìn Kiều Tịch Hoàn, lẳng lặng nhìn , thanh u ám, chậm rãi :

      “Chị thay đổi”

      phải lâu rồi gặp, cũng phải thời gian 3 năm quá dài, mà là này thay đổi.

      có chỗ nào khác, là dung mạo, hay dáng người, hay cảm giác ?!

      chau mày, suy nghĩ sâu xa.

      “Trong tù bị người ta hành hạ quá mức,… Có khả năng nơi này xảy ra vấn đề”. Kiều Tịch Hoàn mím môi, chỉ đầu của mình.

      “Ai đánh?”

      báo thù cho tôi sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi, khóe môi nhếch lên.

      “Đâu có, tôi bảo người đó cũng đánh cho tôi trận, bởi vì biến thành thông minh mà”

      “….”Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt

      nữa, tôi vào phòng khách đây, nếu … tai vách mạch rừng”

      “Này, chị muốn?” Cố Tử Tuấn hỏi .

      ” Kiều Tịch Hoàn đứng dậy : “Chuẩn bị làm vợ đảm, mẹ hiền”

      “Kiều Tịch Hoàn” Cố Tử Tuấn nhìn theo bóng lưng của :

      “Làm dâu cả khó!”

      Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.

      Làm sao phải chứ?.

      vào đại sảnh, vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ.

      Kiều Tịch Hoàn tùy tiện cầm lấy ly rượu nhấp 2 hớp…

      Khóe miệng mím môi, mỉm cười.

      Trước đây, Hoắc Tiểu Khê có sở thích gì đặc biệt, là rượu ngon, hai là Tề Lăng Phong.

      Mỗi lần như vậy, Tề Lăng Phong đều cau mày, nghiêm trang :

      phải là đồ ăn thức uống”

      Bây giờ nghĩ lại, ta quả thực phải là đồ ăn, thức uống!.

      Thờ ơ uống ngụm, tâm trạng của mới điều hòa chút.

      Trong đại sảnh, mỗi người đều có trò giải trí của riêng mình.

      Kiều Tịch Hoàn về phía Cố Diệu và Tề Tuệ Phân, lẳng lặng đứng bên cạnh bà

      nghĩ, muốn lấy lòng người, cần phải làm ràng như thế này.

      Nếu , làm sao người ta thấy được thành ý của mình?.

      “Cháu của em, vì sao vẫn chưa tới?.” Cố Diệu nhìn về phía những khách mời trong phòng, hỏi Tề Tuệ Phân.

      “Lăng Phong có chút việc bận. Buổi chiều nó còn gọi điện cho em, chúc sinh nhật vui vẻ”. Tề Tuệ Phân vội vàng giải thích.

      “Hừ” Cố Diệu hừ lạnh, trong giọng tỏ ý vui:

      “Cánh mọc cứng cáp rồi, hơi có triển vọng chút tỏ vẻ cao cao tại thượng tự cho mình là đúng”

      “Sao lại như thế chứ?. Nó bận rộn mà”

      “Cháu của em, em hơn ai hết”. Cố Diệu hung hăng .

      Tề Tuệ Phân còn muốn gì, khách kính rượu tới bên này.

      Trong nháy mắt, hai người khôi phục lại dáng vẻ thân thiết, vừa chuyện vui vẻ với khách, vừa cùng nhau đến chỗ khác.

      Kiều Tịch Hoàn đứng lại tại chỗ, đột nhiên suy nghĩ đến chuyện.

      Hồi đó, khi quen biết Tề Lăng Phong, ta mình là trẻ mồ côi, hai bàn tay trắng.

      Nhưng bây giờ, giá trị con người của Tề Lăng Phong thể so sánh với Cố thị, nhưng hoàn toàn thua kém bao nhiêu, thậm chí phương diện tài sản chỉ có hơn chứ kém, nhưng mà căn cơ và bối cảnh vẫn mỏng hơn chút…

      cắn môi, cố gắng để mình biểu lộ cảm xúc ra.

      “Ôi, đây phải là Kiều Tịch Hoàn sao?.” Phía sau, đột nhiên có giọng nữ vang lên.

      quay đầu nhìn ta, trang điểm đẹp đẽ, cả người mặc lễ phục màu đỏ rực, khóe miệng cười đến mức giả tao.

      Là ai?!. Hẳn phải là nhân vật quan trọng.

      nhận ra tôi sao, tôi là Lê Hoan”

      “Nơi này của tôi từng bị thương…” Kiều Tịch Hoàn chỉ chỉ đầu của mình.

      “Quả nhiên Ngôn Hân Đồng dối, Kiều Tịch Hoàn trở nên thông minh, biết cách giả ngây giả ngô rồi”. Lê Hoan có chút khoa trương .

      Kiều Tịch Hoàn cau mày.

      “Tin hay là tùy , tôi còn có việc, cứ tự nhiên.” Đối với những nhân vật quan trọng, Kiều Tịch Hoàn có hứng thú.

      “Này” Lê Hoan bỗng giữ chặt tay .

      “Thế nào, bây giờ còn dám uy hiếp tôi ?!” Ánh mắt tà ác của Lê Hoan hung hăng nhìn .

      Kiều Tịch Hoàn mím môi.

      Lê Hoan cười nham hiểm, gằn từng tiếng : “ tội phạm giết người còn ở đây giễu võ dương oai!. Cũng nhìn lại mình xem có làm mất mặt người khác hay ?. Tôi rất hoài nghi vì sao Cố gia còn có thể thu nhận . À, đúng rồi, bởi vì gả cho đại thiếu gia nhà họ Cố, đại thiếu gia là ai a?. Là đại thiếu tàn tật trong xã hội thượng lưu, nửa người dưới tàn tật, hạ thể còn bị liệt, …”

      “Bốp”.

      cái tát hung hăng đánh vào mặt của Lê Hoan.

      khuôn mặt trắng nõn, trong nháy mắt trở nên sưng đỏ mảng.

      Lê Hoan tựa hồ tin mình bị người khác tát vào mặt, bụm mặt tức giận ngút trời nhưng vẫn thốt ra được chữ.

      Trái lại, trong đại sảnh, tầm mắt của mọi người đổ dồn về phía bên này, nháy mắt cả hội trường đều an tĩnh lại.

      giây, hai giây, hốc mắt Kiều Tịch Hoàn bỗng đỏ lên, khóc lên.

      Người bị đánh còn chưa khóc, đánh người lại khóc

      Mọi người dường như đều sửng sờ…

      Lê Hoan càng cả kinh, nên lời…

      “Sao lại thế này?” Tề Tuệ Phân tới, phong độ của quý phụ nhân, cảm giác áp bách mạnh mẽ.

      Kiều Tịch Hoàn khóc đến vành mắt đỏ hoe, : “Mẹ, con phải cố ý đánh ấy, nhưng mà ấy sỉ nhục Tử Thần, ấy Tử Thần tàn tật, là chuyện chê cười trong giới thượng lưu, ấy còn , Tử Thần bất lực….Con thực nhịn được, liền, liền…”

      “Kiều Tịch Hoàn, cần ngậm máu phun người” Lê Hoan có chút hoảng hốt, vội vàng giải thích.

      “Tôi dối, tôi thề, nếu như tôi sai, ra đường bị xe đụng chết. Mẹ, con biết chúng ta là chủ nhân, nên khiêm tốn, nhưng mà, con bị chọc tức, ràng Tử Thần phải như ta …” Kiều Tịch Hoàn khóc lóc kể lể.

      Lê Hoan nhìn hai bên chút, nhìn những ánh mắt khinh miệt trong đại sảnh, thần sắc hoảng hốt:

      “Tôi như vậy, là Kiều Tịch Hoàn hãm hại tôi”

      “Vậy thề, nếu như ra đường bị xe đụng chết, giống như Hoắc Tiểu Khê lần trước vậy, thi thể đều tan rã”. Kiều Tịch Hoàn dùng giọng điệu nhàng, nhưng lại mang khí thế bức người.

      Lê Hoan cắn môi, ra chữ.

      cố của Hoắc Tiểu Khê, toàn bộ Thượng Hải ai biết, hình ảnh ở trường… vô cùng thê thảm…

      Lê Hoan bỗng nhiên im lặng, mọi người vừa nhìn qua hiểu ngay.

      Sắc mặt Tề Tuệ Phân trầm xuống: “Lê tiểu thư, tôi nể tình là con của Lê lão gia cho nên muốn so đo với , tốt nhất nên tự mình biết mình, xấu sau lưng người khác, hình như phải là hành vi của thục nụ nên có, đêm nay cha mẹ có ở đây, về , tôi chuyện với cha mẹ sau”

      “Dì à, con…”

      “Nơi này tạm thời hoan nghênh ”. Tề Tuệ Phân ra lệnh đuổi khách ràng.

      Vành mắt của Lê Hoan đỏ lên.

      Bị người khác đuổi trước mặt mọi người, là tiểu thư trong giới thượng lưu, là ai cũng thể chấp nhận được.

      Lê Hoan khóc lóc chạy ra ngoài.

      ngại quá, chỉ là chút cố thôi, quấy rầy đến nhã hứng của mọi người, xin lỗi. Nào, mời mọi người tiếp tục” Tề Tuệ Phân cười, khéo léo chào hỏi.

      Nhà giàu có, đều là những người khéo léo.

      lát sau, cả đại sảnh khôi phục lại vẻ yên tĩnh

      Tề Tuệ Phân dẫn theo Kiều Tịch Hoàn đến chỗ Ngôn Hân Đồng cách đó xa:

      “Lê Hoan là do con mời tới?”

      “Con…” Ngôn Hân Đồng nên lời.

      Thậm chí màn vừa rồi, cũng là do cố ý châm ngòi để Lê Hoan làm.

      “Sau này, đừng có giao thiệp với những đám bạn đó, hạ thấp thân phận”. Tề Tuệ Phân hung hăng .

      “Mẹ, về sau con chú ý”. Ngôn Hân Đồng ngoan ngoãn gật đầu.

      Ánh mắt ác ý lại nhìn về phía Kiều Tịch Hoàn, trong ánh mắt lên tia sắc bén.

      Kiều Tịch Hoàn, đêm nay bởi vì , mà tôi bị chỉ trích trước mặt Tề Tuệ Phân 2 lần!

      nhớ kỹ đó cho tôi!

      Kiều Tịch Hoàn tựa hồ cũng để ý, cười hết sức đúng mực!

      Có lẽ, cũng còn lần thứ 3 nữa chừng ?!

      Bạn nghĩ sao?

      *Hết chương 10*
      Last edited by a moderator: 28/3/15
      Chris, My Lam Lam, kim tuyền6 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11:

      Edit: An

      Nhạc đệm nho vừa qua, Tề Tuệ Phân rời khỏi, bình tĩnh tự nhiên tiếp đón các khách mời khác.

      Kiều Tịch Hoàn mím môi cũng chuẩn bị rời , Ngôn Hân Đồng gọi lại:

      “Đợi chút”

      Kiều Tịch Hoàn ngước mắt nhìn ta.

      Ngôn Hân Đồng từng bước từng bước tới gần , hung hăng nhìn gằn từng chữ :

      “Kiều Tịch Hoàn, tôi biết 3 năm sau có phải trở nên thông minh hay , cũng biết sau lưng có ai giúp hay , tôi cho biết, đừng muốn đấu với tôi, vì phải là đối thủ của tôi”.

      Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên, mặt lộ ra nụ cười vô tội:

      “Em dâu, chị biết em cái gì, chúng ta là người nhà, vì sao muốn đấu với nhau?!”

      “Đừng giả vờ giả vịt ở trước mặt tôi”. Ngôn Hân Đồng hừ lạnh.

      “Chị có giả vờ, phải em có hiểu lầm gì với chị chứ?” Kiều Tịch Hoàn nhìn ta, tựa hồ có chút khó tin khi bị hiểu lầm như vậy.

      có hiểu lầm, Kiều Tịch Hoàn tôi cho biết, đời này đừng nghĩ leo lên đầu tôi ngồi, gả cho người đàn ông nào quyết định vận mệnh ấy của ”. Giọng điệu của Ngôn Hân Đồng lạnh như băng, sau khi bỏ lại câu kia, xoay người rời .

      Kiều Tịch Hoàn mím môi, khóe miệng bình tĩnh nhếch lên

      Chẳng qua là.

      Trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng “rẹt”

      Ngôn Hân Đồng cả người ngẩn ra, nháy mắt cảm thấy trước ngực mình hơi lạnh, cúi đầu nhìn xuống, lễ phục màu đen trượt xuống ngực chút, áo ngực màu da , dáng vẻ hết sức mất mặt.

      Trong đại sảnh bỗng nhiên xôn xao hẳn lên.

      Ngôn Hân Đồng dùng sức kéo lễ phục màu đen của mình, dùng sức cái lại nghe tiếng “rẹt” vạt áo dưới cũng bị xé rách, quần lót như như , hết sức thảm hại.

      !.

      Sắc mặt của ta hết đỏ lại hồng, trong nháy mắt lại trở nên trắng bệch.

      Ngôn Hân Đồng khi nào lại trở nên mất mặt như vậy, chuyện này so với chết càng khó hơn, giờ phút này thậm chí muốn đào cái lỗ để chui xuống.

      Bên tai vang lên rất nhiều thanh, cảm thấy rất nhiều ánh mắt trào phúng nhìn về phía mình, phảng phất giống như đèn pha, chiếu rọi dáng vẻ quẫn bách của sót lại thứ gì, muốn đâm đầu chết ngay cho rồi.

      “Kiều Tịch Hoàn” Ngôn Hân Đồng thét chói tai.

      ta quay đầu nhìn giày cao gót của Kiều Tịch Hoàn vẫn còn giẫm váy áo của mình.

      “Chị…”

      Kiều Tịch Hoàn cực kỳ vô thố: “Vừa nãy khi em xoay người muốn rời , chị muốn giải thích chị có nhắm vào em gì cả, cho dù chồng của chị bằng chồng của em, chị cũng có ghen tị với em, chị cảm thấy Tử Thần rất tốt, nhưng mà em quá nhanh, chị cẩn thận cho nên mới giẫm lên váy của em…”

      “Kiều Tịch Hoàn, cố tình, cố tình”. Ngôn Hân Đồng chịu nổi nữa rồi!

      muốn giết người phụ nữ này!.

      Thậm chí trong khoảnh khắc đánh mất lý trí.

      “Còn chưa đủ mất mặt sao. Lập tức trở về phòng cho mẹ!” Tề Tuệ Phân lửa giận ngút trời, tiêu sái tới.

      Sắc mặt của Cố Diệu trong nháy mắt trở nên khó coi.

      “Mẹ…”

      “Còn mau” Sắc mặt của Tề Tuệ Phân lạnh hơn, ngữ điệu cũng trở nên nghiêm khắc.

      Ngôn Hân Đồng cắn môi, ôm lấy những mảnh vải còn sót lại người mình chạy lên lầu hai, nước mắt ngừng rơi, hận đến muốn đòi mạng, nhưng mà thể làm gì được, hận, hận!

      Những người khác lắc lắc đầu, tỏ ý sao cả.

      Nhưng mà bí mật thể , bữa tiệc tối này của Cố gia, luôn có cố diễn ra liên tục.

      Cẩn thận ngẫm lại, dường như đều có liên quan đến con dâu trưởng của nhà họ Cố.

      Dâu trưởng của Cố gia, là người con dâu ngu ngốc trong truyền thuyết của giới thượng lưu, từ khi nào trở nên thông minh như vậy, khiến người ta gặp lần khó quên!

      Tất cả đều khôi phục lại trật tự ngay ngắn.

      “Con theo mẹ qua đây”. Tề Tuệ Phân chợt với Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt rất lạnh.

      Trong đôi mắt của Kiều Tịch Hoàn lên tia giảo hoạt, rất ngoan ngoãn gật đầu: Dạ, mẹ”

      Hai người vào góc khuất trong phòng khách, để cho người khác chú ý.

      “Đêm nay, sao lại thế này?” Tề Tuệ Phân lạnh lùng hỏi.

      “Mẹ, mẹ cũng hiểu lầm con sao?” Kiều Tịch Hoàn nhìn bà.

      Tề Tuệ Phân cau mày.

      “Sau khi từ nhà giam trở về, con biết mình có rất nhiều chuyện thi phi cũng như tai tiếng tốt, ngồi tù 3 năm con nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, trước đó vài ngày, con bị phạm nhân ngủ chung giường đánh bị thương ở đầu, tìm được đường sống trong cõi chết, phải khâu 3 mũi, miệng vết thương vẫn còn, nhưng nó làm thức tỉnh con. Bây giờ con có thể trở về ngôi nhà ấm áp như vậy, con muốn chung sống hạnh phúc với Tử Thần và hiếu thuận với bố mẹ”

      Kiều Tịch Hoàn xong, rất chân thành tiếp: “ vất vả mới khiến Tử Thần đối với con có chút thay đổi, những người khác vừa xấu Tử Thần, con nhịn được….Nhưng con cố ý gây chuyện với em dâu”.

      Tề Tuệ Phân nhìn Kiều Tịch Hoàn, tướng mạo vẫn giống như trước đây, nhưng bà lại cảm thấy từ đầu đến chân đều thay đổi.

      Bà im lặng : “Mẹ có hiểu lầm con, chẳng qua là muốn chuyện ràng, nếu con làm gì, mẹ cũng vô cớ trách phạt con được, lần sau con nên cẩn thận chút”

      Giọng của bà ràng dịu dàng hơn rất nhiều.

      Kiều Tịch Hoàn ngoan ngoãn cười, gật đầu.

      Tề Tuệ Phân phải là người tốt tính như vậy, trong lòng bà ta nghĩ cái gì, bà ta có tin vào lời của Kiều Tịch Hoàn hay quan trọng, chỉ cần để cho Tề Tuệ Phân hiểu Cố Tử Thần đối với Kiều Tịch Hoàn khác biệt, Kiều Tịch Hoàn có thể bảo vệ mặt mũi của Cố Tử Thần ở khắp nơi, là được rồi.
      Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Tề Tuệ Phân rời , đưa mắt tìm kiếm hình ảnh của Cố Tử Thần.

      Cố Tử Thần biết khi nào còn ở đại sảnh, kỳ thực thời gian ta ở phòng khách rất ít. Trái lại Cố Tử Tuấn vẫn đứng cách đó xa, ý vị thâm trường nhìn .

      Nhìn , nhìn , cẩn thận nhìn lọt con mắt của ra.

      Đêm, dần dần trở nên sâu hơn.

      Khách khứa về hết.

      Kiều Tịch Hoàn, Cố Diệu và Tề Tuệ Phân cùng tiễn khách ra về.

      Ngôn Hân Đồng trở về phòng, cũng ló mặt ra, nghe người hầu ta vẫn khóc ở trong phòng.

      Chỉ là, Ngôn Hân Đồng luôn luôn cảm thấy ưu việt hơn người, hôm nay bị mất mặt như thế, chắc chắn tiếp nhận được.


      Phòng khách an tĩnh lại, Cố Diệu rất mệt mỏi, Tề Tuệ Phân cũng trở về phòng.

      Nhìn bọn họ rời khỏi, Kiều Tịch Hoàn cũng lê thân thể mệt mỏi về phòng, trong phòng khách chỉ còn lại người hầu lau chùi quét dọn.

      trở về phòng của mình mệt đến mức muốn nhấc chân nữa, nhưng thể tẩy trang.

      Cố nén giữ vững tinh thần, cầm lấy quần áo rồi mở cánh cửa phòng thông với gian phòng bên kia ra.

      Cửa phòng bị khóa!.

      Mày của Kiều Tịch Hoàn nhíu lại, Cố đại thiếu này lại muốn giở trò gì đây?
      Chris, My Lam Lam, minhminhle3 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12:

      Đêm rất sâu rồi.

      Kiều Tịch Hoàn muốn đánh thức mọi người trong nhà dậy.

      Thế nhưng…

      chịu nổi tật xấu của Cố Tử Thần, rang ta biết phòng có toilet lại khóa cửa phòng lại, tính tình của bỗng ương bướng lên

      “Cộc, cộc”

      mạnh mẽ gõ cửa phòng

      cũng tin, Cố Tử Thần có thể ngủ được khi ồn ào như vậy

      cắn môi, hung hăng gõ ít nhất cũng 5 phút, Cố Tử Thần đầu tóc rối bời ngồi ở xe lăn, sắc mặt kém đến mức muốn đòi mạng người khác, trong ánh mắt cơ hồ toát ra lửa giận, dáng vẻ như muốn thiêu chết .

      Kiều Tịch Hoàn cũng gì, hai lời, vượt qua , thẳng vào trong toilet.

      Nếu như phải tường được cách rất tốt, có lẽ tiếng gõ của đánh thức mọi người trong nhà.

      vào phòng tắm, đóng cửa phòng lại, bắt đầu tẩy trang.

      Kéo dài suốt tiếng đồng hồ, Kiều Tịch Hoàn mới chậm rãi mở cửa phòng tắm ra.

      Cố Tử Thần giờ phút này vẫn chưa nằm giường mà tỉnh táo ngồi ở xe lăn, mắt lạnh nhìn nhất cử nhất động của .

      “Xong rồi?.” Mày của căng thẳng, môi mỏng khẽ nhúc nhích.

      Mặc dù tính tình của người đàn ông này rất xấu, nhưng hiểu sao lại cảm thấy làn môi của ta rất gợi cảm.

      Khuôn mặt hiểu sao hơi đỏ lên, bỗng nhiên nghĩ đến nụ hôn tối hôm nay.

      tự giác cắn cắn môi, nhướng mày: “Nếu , còn chờ đợi cái gì?”

      Sắc mặt của Cố Tử Thần lạnh hơn.

      “Đêm nay, nụ hôn ấy… như thế nào?” Khóe miệng của Kiều Tịch Hoàn nhếch lên, cố tình
      Sắc mặt Cố Tử Thần càng trầm, nếu như tỉ mỉ quan sát, thấy bên tai có chút ửng đỏ.

      “Hay là?. Hai chúng ta lần đầu tiên thân thiết?” Kiều Tịch Hoàn như phát bí mật động trời, tin được hỏi.

      Ý là, Kiều Tịch Hoàn gả cho Cố Tử Thần nhiều năm như vậy, cũng chạm qua người đàn ông này?.

      Chỗ ấy đụng, phải còn có những chỗ khác sao?.

      “Kiều Tịch Hoàn, bị người ta đập hỏng đầu rồi sao?” Cố Tử Thần hung hăng nhìn .

      Người đàn ông này hiếm khi câu hoàn chỉnh như thế, cho nên Kiều Tịch Hoàn trả lời hết sức nghiêm túc:

      “Đúng, bị đập rất nghiêm trọng, cho nên vẫn còn tụ máu bầm chưa tan hết, ảnh hưởng đến thần kinh, vì thế có số chuyện tôi cũng nhớ lắm. nhưng mà bác sĩ có lẽ chờ máu bầm chậm rãi tan hết có thể khôi phục lại bình thường”

      “Được rồi, tôi muốn ngủ”. Cố Tử Thần hình như có hứng thú với chuyện của .

      Kiều Tịch Hoàn cảm thấy người đàn ông này hiểu phong tình, quả thực đưa mặt dựa vào cái mông ta mất rồi.

      xoay người định rời khỏi, bỗng nhiên như chợt nhớ tới cái gì đó, nhanh chân chạy về phòng của mình lấy đồ, rồi trở về phòng của Cố Tử Thần.

      Cố Tử Thần muốn lên giường ngủ, nhưng nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn quay lại sắc mặt trở nên rất khó coi.

      Kiều Tịch Hoàn cũng quan tâm đến nét mặt của Cố Tử Thần, dù sao cũng quen với tính tình kì lạ của ta rồi, vì thế trực tiếp nằm lên giường của Cố Tử Thần, rồi nhắm mắt lại ngủ.

      Thời gian trôi qua giây, hai giây, ba giây….

      “Kiều, Tịch, Hoàn” Cố Tử Thần gằn từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi giận dữ.

      Kiều Tịch Hoàn cảm thấy nếu như nhát gan chút nhất định bị thanh trầm giống như tiếng phát ra từ địa ngục này dọa chết mất.

      cau mày, mở to mắt, có vẻ như chút để ý :

      “Có chuyện gì?”

      đừng được đằng chân lại lân đằng đầu”. Đối với bình tĩnh của Kiều Tịch Hoàn, Cố Tử Thần nổi trận lôi đinh .

      Đương nhiên với điều kiện tiên quyết là ấy có thể đập !.

      “Chúng ta phải là vợ chồng sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi .

      Cố Tử Thần nhíu mày.

      “Vợ chồng với nhau phải nên ngủ chung cái giường sao?” Kiều Tịch Hoàn tiếp tục hỏi, còn rang rành mạch như thể đương nhiên.

      Mày của Cố Tử Thần càng nhíu chặt hơn.

      cần mắc cỡ, nào, lên đây, ngủ ở đây nè”. Kiều Tịch Hoàn vỗ vỗ vị trí bên người mình, ngáp cái to, xoay người tiếp tục ngủ.

      Cố Tử Thần xiết chặt ngón tay, hung hăng nhìn người phụ nữ chiếm giường của .

      Sau khi Kiều Tịch Hoàn xoay người len lén lấy bình tinh dầu ra nhìn chút, có số nhiệm vụ nên làm vẫn phải làm.

      Khóe miệng của cười tà ác, đem chai tinh dầu cất dưới gối của mình rồi tiếp ngủ.

      Bóng đêm càng lúc càng sâu.

      Cố Tử Thần trèo lên giường lúc nào cũng có ấn tượng, nghĩ lúc ấy chắc là ngủ như chết, ngày mệt mỏi thế này, sức khỏe của Kiều Tịch Hoàn tốt lắm, như vậy là cực hạn rồi.

      hơi giật giật thân thể, màn đêm ngoài cửa sổ vẫn đen nhánh, xuyên thấu qua màn cửa sổ, tựa hồ có thể nhìn thấy ánh đèn đường thấp thoáng chiếu vào trong phòng.

      nhàng lấy di động của mình ra nhìn thời gian.

      Rạng sáng 4h30.

      Người bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, tồi, thời gian ở trong ngục luyện thành thói quen nửa đêm tỉnh lại lần, nếu bị ai đó làm ngạt chết cũng biết.

      hơi ngồi thẳng người, tìm chai tinh dầu để ở bên, ngón tay mảnh khảnh bắt đầu dò tìm đến hạ thân của người bên cạnh.

      Chết tiệt!.

      Tay dừng lại ở mép của đũng quần, làm thế nào cũng sờ tiếp xuống được.

      rất sợ tay của mình bị Cố Tử Thần phế mất, đêm nay chỉ muốn hôn ta cái mà nét của ta như muốn giết chết . Nếu như chạm vào nơi trong sạch của ta, cảm thấy ở cổ đột nhiên lạnh lẽo, phát ra cảm giac rung mình.

      Chần chừ như vậy khoảng 5 phút, cũng có lẽ là 10 phút, có bản lĩnh để ước lượng thời gian của mình trong đêm tối thế này, chỉ cảm thấy tim mình đập bình bịch, nhảy lên ngừng, hẳn khác với cảm giác làm ăn trộm cho lắm.

      cắn môi, nhắm mắt lại, quyết định phóng tay lần.

      Tay vừa mới đụng tới nơi mềm mại, mạnh chút, bị đôi tay hung hăng nắm lấy, lực độ đến dọa người, thậm chí có sức để phản kháng.

      muốn làm gì?” Trong bong đêm vang lên giọng lạnh lung, trầm thấp

      Mẹ nó!.

      Đây là tiết tấu trong phim ma sao?. dọa chết khiếp mà!

      Kiều Tịch Hoàn hít sâu hơi, cố gắng khống chế nhịp tim đập điên cuồng của mình, lúc sau mới mở miệng :

      “Mẹ tôi dung tinh dầu xoa bóp giúp

      cần”. Cố Tử Thần hung hăng .

      Cho dù ở trong bong đêm, nhưng Kiều Tịch Hoàn dường như cũng có thể cảm thấy ánh sáng sắc bén và khiếp người trong đôi mắt đen kịt của Cố Tử Thần, thậm chí trong lúc lơ đãng còn có chút cảm giác hít thở thông.

      “Có lẽ cần chứ?” Kiều Tịch Hoàn khóe miệng nhếch lên, mặt dày mày dạn .
      Last edited by a moderator: 30/3/15
      Chris, My Lam Lam, kim tuyền5 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13:

      “Tôi cần” Cố Tử Thần gầm lên: “Kiều Tịch Hoàn, muốn tôi bao nhiêu lần?”

      Kiều Tịch Hoàn cảm thấy năng lực của quả thực rất lớn, có thể chọc giận Cố đại thiếu thành như vậy!

      Nhưng mà, làm sao bây giờ?.

      Càng nhìn thấy ta tức giận, càng cảm thấy thích!

      Cho nên, đôi mắt chớp chớp, khóe miệng cong lên nụ cười quyến rũ: “Mẹ giao nhiệm vụ cho tôi, nếu như tôi hoàn thành, tôi thực rất thảm?”

      “Rất thảm?!” ta dường như phát ra tiếng hừ lạnh trong mũi: “Trước đây Kiều Tịch Hoàn rất thảm rồi, còn Kiều Tịch Hoàn bây giờ…”

      Cố Tử Thần nhìn , giống như đánh giá!

      tại, Kiều Tịch Hoàn rốt cuộc là ai?.

      “Đừng những lời lộn xộn nữa, chúng ta bắt đầu làm việc chính ” Kiều Tịch Hoàn mở đèn thủy tinh treo trong phòng, trong nháy mắt cả căn phòng sáng hẳn lên.

      Ban nãy, biết có phải nhìn nhầm hay , nhưng ánh mắt của Cố Tử Thần khiến lòng run lên.

      Người đàn ông này, nhất định phải đề phòng.

      Cho nên thông minh, nhất thời di chuyển tầm mắt.

      Cố Tử Thần ngẩn ra, lớn tiếng uy hiếp: “Kiều Tịch Hoàn, dám đụng vào tôi thử xem”

      “Thử thử”.

      Kiều Tịch Hoàn chút do dự, lập tức kéo đũng quần của Cố Tử Thần.

      Cố Tử Thần đẩy ra.

      Kiều Tịch Hoàn đột nhiên kéo mạnh, Cố Tử Thần ra sức ngăn cản, sắc mặt của trở nên đen thui rồi, dưới giằng co mãnh liệt của hai người, chỉ nghe “rẹt” tiếng, đũng quần bị rách làm hai.

      Kiều Tịch Hoàn trợn mắt há hốc mồm nhìn miếng vải tay mình, tối hôm nay có duyên chuyên làm rách vải của người khác!

      Sắc mặt của Cố Tử Thần thể dùng từ khó coi để hình dung, quần của bị rách, nhưng vẫn còn chiếc quần tam giác màu đen, Kiều Tịch Hoàn nhìn chỗ ấy, có loại cảm xúc hận thể xé nát cái quần ấy ngay lập tức.

      nghĩ cũng đừng nghĩ”. Cố Tử Thần nghiến răng nghiến lợi .

      “Tôi nghĩ..”

      Còn chưa xong, Kiều Tịch Hoàn cảm thấy có sức mạnh đẩy ra, cả người hoàn toàn mất khống chế, bật ngã xuống dươi giường, trong giây ấy, Kiều Tịch Hoàn cũng quan tâm mình có thể với lấy thứ gì, chỉ lờ quờ bắt lấy người Cố Tử Thần, thầm nghĩ nếu có chết cùng chết!

      Vì thế sau trận leng keng, leng keng, hai người đều cùng nhau ngã khỏi giường, vang lên thanh hết sức dữ dội, Kiều Tịch Hoàn còn hết sức “may mắn” được Cố Tử Thần đè dưới thân, mà dấu tay của mình….

      Hả?!

      Có cần chính xác như vậy ?

      cúi đầu, mà Cố Tử Thần cũng cúi đầu.

      “A” Kiều Tịch Hoàn thét chói tai.

      cảm thấy tay mình sắp đứt rồi!

      Cố Tử Thần nắm ngón tay, cả người tựa hồ đều tốt, màng nhĩ sắp bị làm hỏng rồi.

      “Đây phải là kết cục mà muốn sao?. la cái gì?” Cố Tử Thần chịu được, lớn tiếng quát mắng.

      Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.

      Đúng a!.

      phải muốn làm chuyện này sao?.

      Mắt xoay chuyển 2 vòng, cảm thấy não của mình đúng là bị chập mạch rồi!.

      Khi mím môi muốn đẩy Cố Tử Thần ra, cửa phòng đột nhiên bị đẩy vào.

      Hai người quay đầu, nhìn thấy Tiểu Linh đứng ở ngoài cửa, giờ phút này Tiểu Linh tựa hồ cũng sợ ngây người, miệng mở rộng nhìn hình ảnh trước mắt mình.

      “Các người, các người làm gì?” Tiểu Linh tin nhìn bọn họ.

      Ở trong mắt của người khác, Cố Tử Thần đè Kiều Tịch Hoàn ở dưới thân, mà bàn tay đặt ở chỗ ấy của , khỏi cần phải suy nghĩ cũng biết, dáng vẻ ấy bị hiểu lầm đến mức nào!.

      trễ thế này, còn ầm ĩ cái gì?” Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên giọng nữ nghiêm khắc

      Tề Tuệ Phân khoác áo, vui đến.

      Tề Tuệ Phân đột nhiên ngẩn ra, bà cho rằng mắt của mình bị mờ nên ngừng dụi dụi mắt.

      “Mẹ, chúng con, chúng con… xoa tinh dầu” Kiều Tịch Hoàn vội vã buông tay, giật giật cơ thể.

      Cố Tử Thần này tí nào, cả người ta đè lên người , khiến thể nhúc nhích.

      Xoa tinh dầu?!

      như vậy phải càng thăng thêm khí ám muội sao?.

      Lỗ tai của Cố Tử Thần trong lúc lơ đãng, phiếm hồng.

      “Vậy…Các con cứ tiếp tục, tiếp tục , tại vì động tĩnh hơi lớn …. sao, người trẻ tuổi thích là được rồi”

      Tề Tuệ Phân tựa hồ phản ứng kịp, huých Tiểu Linh cái:

      “Đứng lỳ ở đây làm gì, thấy đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân bận việc sao?. Còn ?”

      “Làm việc” cái gì?

      Chẳng qua, nhìn thấy đôi mắt cam lòng của Tiểu Linh, lúc rời , thậm chí trong đôi mắt ấy toát lên ánh nhìn ác độc.

      Người này…

      “Còn đứng dậy?!” suy tư, bỗng nhiên bên tai vang lên giọng hết sức lãnh khốc.

      Kiều Tịch Hoàn hoàng hồn, nhìn Cố Tử Thần đè người mình: “ đứng dậy, làm sao tôi đứng dậy được?”

      Sắc mặt của Cố Tử Thần càng đen hơn.

      Lại chọc đến chỗ đau của mỗ đại thiếu rồi.

      Kiều Tịch Hoàn cam chịu số phận đẩy Cố Tử Thần ra, cả người ngồi dưới đất thở hổn hển hồi lâu, mới đứng lên kéo cánh tay Cố Tử Thần:

      “Tôi đỡ đứng dậy”

      cần. trở về phòng của mình ”.

      ” Kiều Tịch Hoàn mực chắc chắn: “Tôi muốn ngủ với

      Kiều Tịch Hoàn cảm thấy tại sao mình có thể những lời như thế, biết liêm sỉ!

      Nghĩ lại, dù sao mỗ đại thiếu cũng được!.

      Sau khi trải qua đêm nay, càng thêm khẳng định!

      biết, với vóc người của Kiều Tịch Hoàn dùng đủ mọi động tác khiêu khích như thế nhưng người đàn ông ấy vẫn có động tĩnh gì, ta bị đồng tính, hai là ta chính là Liễu Hạ Huệ.

      “Kiều Tịch Hoàn, lá gan của cũng đủ lớn rồi nhỉ?” Cố Tử Thần hung hăng .

      “Bản thân tôi có bản lĩnh gì, chỉ có gan lớn thôi” Kiều Tịch Hoàn đắc ý hả hê.

      Mày của Cố Tử Thần căng thẳng.

      “Cho nên, tôi muốn nhớ lại hồi ức 3 năm trước bị ức hiếp như thế nào, nhưng mà Cố Tử Thần, tôi muốn cho biết, bắt đầu từ hôm nay, và người nhà của cho tôi bước vào cánh cửa này, nơi này chính là nhà của tôi, tôi chính là dâu trưởng của nhà này”

      Thanh của mỗ nữ ngừng truyền vào tai của Cố Tử Thần, cứ quanh quẩn ở đó thôi!

      Rất nhiều năm sau, nhớ lại, nếu như lúc đó có thể hiểu được lời , chắc sau đó cũng xảy ra nhiều chuyện thăng trầm như vậy!

      *Hết chương 13*

      *3 năm trước tôi có bị oan hay ?. Em dâu phải là người nhất sao?*
      (Trích chương 14: Làm con dâu cả khó- Ân Ngận Trạch)
      Last edited by a moderator: 1/4/15
      Chris, My Lam Lam, minhminhle4 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14:

      Hôm sau

      Kiều Tịch Hoàn mắt còn ngái ngủ, mờ mịt tiêu sái ra khỏi phòng.

      Cố Tử Thần, người đàn ông này phiền phức, buổi sáng mỗi khi rời giường đều phải phát hỏa trận, nếu như sống chung với người này cả đời, chọc bản thân tức chết mới là lạ.

      Chỉ có điều, nghĩ, mình có khả năng sống với người này cả đời!

      mấp máy môi, hành lang lại đụng phải khỉ con.

      Đôi mắt của Kiều Tịch Hoàn dừng lại chút, nhìn khỉ con đeo cặp lưng tựa hồ là muốn học, thời điểm nhìn thấy rât lễ phép dừng lại, khom lưng cúi đầu: “Chào mẹ”

      Kiều Tịch Hoàn nhìn khỉ con, đây là tính cách mà đứa trẻ 5 tuổi nên có sao?.

      “Con học sớm như vậy sao?”

      “Dạ”

      “Vì sao?. Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt có vẻ như còn ngủ” Khi vừa mới ngang phòng của 2 đứa nó, còn nghe người hầu tân tình khuyên bảo dỗ dành 2 tiểu tổ tông.

      “Bọn họ có thể dậy trễ chút, bởi vì bọn họ ngồi xe đến trường, còn con phải bộ”

      “Cái gì?” Kiều Tịch Hoàn nhịn được gầm tiếng.

      Khỉ con mờ mịt nhìn , tựa hồ như chợt ngẩn ra.

      “Khỉ con”

      “Con phải gọi là khỉ con” Khỉ con ủy khuất nhìn , nổi lên dũng khí ngắt lời .

      “Cố Tiểu Lộ”

      “Con phải tên Cố Tiểu Lộ” Khỉ con nhìn , khuôn mặt gầy, cặp mắt long lanh sáng ngời.

      “Cố Minh Lộ” Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt nhìn thằng bé

      “Có con” Cố Minh Lộ nhìn , nhìn kỹ ràng rất đáng .

      Chỉ hơi gầy chút con chút, đen chút.

      “Bây giờ mẹ nghiêm túc hỏi con, vì sao con phải bộ, mà em trai và em con được ngồi xe?”

      “Bởi vì…” Cố Minh Lộ suy nghĩ lâu: “Cố Minh Lý muốn ngồi chung xe với con”

      “Cho nên con muốn bộ?” Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng cười.

      Được lắm!

      Cảm giác này càng lúc càng khó chịu!

      nhìn Cố Minh Lộ: “Chờ mẹ vài phút, mẹ đích thân đưa con đến trường”

      cần, tự mình con cũng được”

      “Khỉ con” Giọng của Kiều Tịch Hoàn cao hơn chút.

      Cố Minh Lộ nhìn , ủy ủy khuất khuất : “Tên con là Cố Minh Lộ”

      “Mẹ quản tên con là gì, con đứng đợi đó cho mẹ” Kiều Tịch Hoàn bỏ lại câu, rồi trở về phòng của mình

      tìm bộ quần áo ra ngoài, sau đó nhanh chóng vọt thay đồ, rồi vọt vào trong toilet chuẩn bị rửa mặt.

      Được rồi, lần này là lỗi của .

      nhìn gương mặt xanh mét của người đàn ông ngồi ở bồn cầu, giải thích : “Tôi vội ra ngoài”

      Cố Tử Thần dường như quen với hành động tập kích bất ngờ của Kiều Tịch Hoàn, vì thế ngoại trừ vẻ mặt khó coi cũng gì thêm.

      Cho nên, Kiều Tịch Hoàn cũng quan tâm có phải Cố Tử Thần mắng thầm mình hay , vội vàng rửa mặt, rồi trang điểm , thời điểm ra ngoài còn quay đầu với Cố Tử Thần:

      táo bón luôn

      Mày của Cố Tử Thần nhíu lại

      “Con trai của bị người ta khi dễ, mà còn ngồi đó có tâm trạng cầu. ăn cứt

      Ném lại câu, Kiều Tịch Hoàn thở phì phò ra khỏi cửa.

      Cố Tử Thần ngồi ở bồn cầu, nét mặt tại khác gì bắt phải ăn cứt!. Kiều Tịch Hoàn, này đâu chỉ khác so với 3 năm trước, giống như thoát thai hóa cốt rồi!.

      ….

      Kiều Tịch Hoàn nắm tay khỉ con xuống lầu.

      “Tiểu Linh, trong nhà còn có lái xe ?” Kiều Tịch Hoàn lập tức hỏi người hầu Tiểu Linh còn dọn dẹp.

      Tiểu Linh nhìn Kiều Tịch Hoàn, trong lòng toàn là ghen tị và hận

      Nhưng ở ngoài mặt, là người hầu, cho nên cung kính : “Có, nhưng mà chuẩn bị đưa tôn đại thiếu gia và tôn nhị tiểu thư * học”

      *: Chỉ 2 đứa con của Ngôn Hân Đồng (là cháu nội trưởng trong nhà)

      “Ở đâu?” Kiều Tịch Hoàn hỏi

      “Lúc này chắc chờ ở cổng” Tiểu Linh nhìn đồng hồ cổ,

      Vừa dứt lời, Kiều Tịch Hoàn nắm tay khỉ con ra cửa lớn, ở ngoài cửa đậu chiếc xe hơi màu đen.

      Lái xe nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn và Cố Minh Lộ ra cửa, cũng có xuống xe, tự nhiên ngồi xe, bắt chéo 2 chân nghe ca nhạc.

      Đôi mắt của Kiều Tịch Hoàn híp lại, gõ gõ cửa xe.

      Lái xe chút để ý, kéo cửa xe xuống: “Có chuyện gì?”

      Giọng diệu tựa hồ còn có chút kiên nhẫn.

      Được!

      Xem ra cái gọi là dâu trưởng nhà giàu có, chỉ hữu danh vô thực mà thôi!.

      “Xuống xe” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng .

      “Làm gì?” Kiều Tịch Hoàn vẫn thờ ơ như cũ.

      “Làm gì?!. Tôi gọi ông xuống xe còn phải cần có lý do sao?” Mày của nhíu lại

      Lái xe ngẩn ra.

      Tuy rằng biết đại thiếu phu nhân vừa mới ra tù, nhưng mà những người lái xe như bọn họ bí mật với nhau, trước đây bị người khác bắt gặp, bây giờ có bí mật, cho nên phải chịu người khác khi dễ thôi!.

      “Tôi đếm đến ba, , hai…”

      Lái xe mở cửa xe, xuống xe, sau đó nhìn Kiều Tịch Hoàn.

      “Con tôi muốn học, bây giờ ông đưa nó ”. Kiều Tịch Hoàn dặn dò.

      “Xe này của tôi là dùng để đưa Tôn đại thiếu gia và Tôn nhị tiểu thư…”

      “Ý ông là muốn tôi tự mình lái xe phải ?” Kiều Tịch Hoàn hỏi ông ta.

      “Tôi muốn xin ý kiến của nhị thiếu phu nhân” Lái xe nóng nảy .

      Dù sao mọi chuyện ở Cố gia đều do nhị thiếu phu nhân quyết định, cho nên ông cần sợ đại thiếu phu nhân.

      A!

      Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn bỗng nhiên nở nụ cười: “Được, ông xin ý kiến , sẵn tiện sau khi gọi điện thoại xong, hãy dọn đồ biến mất luôn”.

      “Tuy rằng là đại thiếu phu nhân nhưng mà thể đạo lý…”

      “Cho nên, ông cứ thử xem” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.

      Lái xe nhìn Kiều Tịch Hoàn, mặc dù trong khoảnh khắc ông hơi khiếp đảm nhưng vẫn móc điện thoại ra gọi.

      bao lâu, Ngôn Hân Đồng ra cửa, vẻ mặt đầy tức giận.

      Khỉ con nhìn Ngôn Hân Đồng, tự giác trốn ở phía sau của Kiều Tịch Hoàn.

      Sợ sao?.

      Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nhìn Ngôn Hân Đồng.

      “Kiều Tịch Hoàn, chị muốn đối đầu với tôi khắp nơi phải ?”

      “Em dâu, em chưa tỉnh ngủ sao?. Tối qua chắc là khóc đến đau lòng nhỉ?. Hôm nay đầu còn minh mẫn nữa?. Tôi đối địch với khi nào?” Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên, mang theo ý cười châm chọc.

      Sắc mặt Ngôn Hân Đồng thoáng cái thay đổi.

      Chuyện tối hôm qua, cả đời này đều nuốt trôi!

      “Kiều Tịch Hoàn, đừng tỏ ra đắc ý ở trước mặt tôi, tính toán cái gì, chỉ là tội phạm giết người…” Ngôn Hân Đồng chửi ầm lên.

      “Tôi có phải là tội phạm giết người hay , chuyện này phải hiểu hơn ai hết sao?.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, lạnh lùng uy hiếp.

      Ngôn Hân Đồng hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn : “Tôi biết gì?”

      đương nhiên biết, chỉ là muốn thừa nhận mà thôi”.

      “Kiều Tịch Hoàn, đừng hòng đổi trắng thay đen”. Ngôn Hân Đồng rống giận:

      “Đừng tưởng rằng gả cho con cả của Cố gia là có thể giễu võ dương oai, cho rằng mình là dâu trưởng của Cố gia sao, cho biết Kiều Tịch Hoàn, xem lại mình gả cho người đàn ông như thế nào, là người tàn phế, người tàn phế đàn ông ra đàn ông, cảm thấy buồn, tôi cũng cảm thấy đau lòng thay cho …”

      “Bốp” cái bạt tai hung hăng tát xuống.

      Kiều Tịch Hoàn có rat ay.

      Bởi vì biết cần ra tay, cũng có người đến giáo huấn ta.

      Cho nên khi nhìn thấy Tề Tuệ Phân ra từ biệt thự, cố ý kích thích Ngôn Hân Đồng…

      Chờ thu hoạch trò hay thôi!.
      Chris, My Lam Lam, kim tuyền3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :