1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      Ta đây rồi. Hehe. Tỷ thông minh quá mất. Biết khoe ra ưu điểm là tự tin của mình. Rất ngưỡng mộ bình tĩnh của tỷ ấy..thanks haru nhiều nhé.
      _haru_ thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 59: Công chúa Hòa Khương
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_
      Ở thời đại này, người biết chữ rất ít, mà người khôn khéo càng ít, những người này lại ít khi đem trí tuệ của mình biểu thành tác phong cá nhân. Do đó, rất ít người nhìn thấy người có chút hài hước giống Vệ Lạc. Nếu thực hiếm thấy, Thái Sử công cũng chỉ vì những người này đơn độc viết cuốn truyện ký(1).

      (1)Là cuốn Sử kí Tư Mã Thiên: được viết từ năm 109 TCN đến 91 TCN, ghi lại lịch sử Trung Quốc từ thời Hoàng Đế thần thoại cho tới thời Tư Mã Thiên sống. Vì là văn bản lịch sử Trung Quốc có hệ thống đầu tiên, nó ảnh hưởng cực lớn tới việc chép sử và văn chương Trung Quốc sau này (search wiki để biết thêm chi tiết :">)

      Trong tiếng cười lớn, ánh mắt mọi người nhìn Vệ Lạc cũng khác , nhóm quý nữ rỉ tai thầm, đánh giá nàng ngớt, các quý nhân quyền cao chức trọng ngồi ở phía trước, cũng có mấy người nhìn thẳng đánh giá nàng.

      tới hồi, quý nhân phất phất tay, quay qua người chủ trì mập mạp rằng: “Kẻ này được! Lưu."

      Người chủ vội vã đáp: “Vâng.”

      Đáp xong, ông ta phất phất tay, ý bảo Vệ Lạc đứng sang bên.

      Vệ Lạc đến lúc này mới thở dài hơi, nàng vừa mới nhấc chân lên, liền cảm giác cơn mệt mỏi vô lực, hít sâu hơi, mới khiến bản thân vững vàng tránh sang bên. Mãi đến lúc đứng vững, nàng mới phát mình toát mồ hôi ước đẫm.

      Từ sau khi đến thế giới này, Vệ Lạc phát tuyến mồ hôi của mình đặc biệt phát triển, mỗi lần bị kinh sợ liền tuôn như mưa. Nàng có chút hoài nghi nếu cứ tiếp tục như vậy, trái tim nàng cũng khoẻ y hệt tên đồ tể giết heo chớp mắt.

      Vệ Lạc vừa lui, tới việc sắp xếp nhóm tạp dịch. Những nam nhân cường tráng như thế này, nhiều quý tộc cảm thấy hiếm lạ, vẫn là mấy quân sĩ tới mang toàn bộ họ , chắc là chuẩn bị đưa ra chiến trường.

      Sau khi xử lý xong nhóm tạp dịch, tiếp theo là xử lý các đồng nam xử nữ còn sót lại, các quý nhân ai hứng thú, cuối cùng chủ mập mạp phất phất tay, sai người dẫn xuống. Vệ Lạc thính tai, nghe được ông ta thầm, “Điều dưỡng mấy ngày, có thể bán cho các thương nhân.”

      Bất tri bất giác, giữa sân chỉ còn lại mình Vệ Lạc.

      Thực tế, Vệ Lạc có chút kỳ quái, bản thân chẳng qua tự giễu phen, mặc ai cũng có thể mang , cần phải làm khó dễ thế này sao?

      Nàng cúi đầu, vô cùng nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng thấp thoáng có giọng truyền đến, “Kẻ này rất được! bằng tặng cho Quân Hầu để mua vui?”

      Tặng cho Tấn Hầu? Làm lộng thần cho ông ta? Vệ Lạc khỏi nhíu mày, tỉ mỉ suy nghĩ việc này là có lợi hay có hại.

      Đúng lúc này, giọng nữ khàn khàn có chút the thé, tựa lưỡi dao mài đá vang lên, “Tiểu nhi này quy về ta .”

      Lời vừa dứt, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại.

      Vệ Lạc cũng ngẩng đầu nhìn về phía người vừa .

      phụ nhân vô cùng to béo, nhưng chỉ cao thước rưỡi, Vệ Lạc nhìn thể tích núi thịt kia, ước chừng ít hơn trăm sáu mươi cân đâu.

      Thông thường, người to béo đều mang tướng Phật, mặt mũi hiền lành. Phụ nhân này lại như thế, khuôn mặt nung núc thịt mỡ, mọc ra cặp mắt hẹp thành đường, khi đôi mắt nhìn về phía Vệ Lạc, biết tại sao khiến nàng rùng mình cái.

      Hơn nữa, phụ nhân mập như thế, mà môi y thị lại rất mỏng, hầu như có môi , nếu dường như chỉ là đường môi, gây cho người ta cảm giác mạnh mẽ về tàn bạo và độc ác.

      Vệ Lạc vừa nhìn thoáng qua, trong lòng liền cảm thấy bất an.

      Nàng vội vàng xoay qua nhìn mọi người, phát tất cả các quý nhân khác đều lên tiếng, mấy quý nhân vừa rồi có thiện ý với nàng, đối diện với ánh mắt nàng lại càng mang theo thương hại và đồng tình.

      Lòng Vệ Lạc trầm xuống.

      Sau khi phụ nhân kia câu nọ, quay đầu nhìn chủ mập mạp sau lưng Vệ Lạc. Vệ Lạc vừa thấy ông ta định mở miệng đáp lời, lòng căng thẳng, cũng quản nhiều liền tiến lên bước, chắp tay trước ngực cười với phụ nhân kia, chuẩn bị mở miệng.

      Miệng của nàng vừa định mở, phụ nhân u tàn bạo quét qua Vệ Lạc, khiến lời nàng vừa đến khóe miệng rụt lại.

      Phụ nhân nhìn chằm chằm Vệ Lạc như nhìn heo chó, nhếch mép, khàn khàn the thé : “Tiểu nhi, phủ công chúa Hoà Khương ta có quy củ. Điều thứ nhất, được ta cho phép, thể lên tiếng.” đến đây, y thị dán mắt vào thân thể bé của Vệ Lạc, u , “Thiếp xưa nay chán ghét nhất hạng người cười đến tự cao tự đại, biết cao thấp!”

      Y thị hề che giấu chán ghét và thống hận với Vệ Lạc.

      Vệ Lạc kinh sợ.

      Nàng ngơ ngác nhìn công chúa Hoà Khương, suy nghĩ chuyển nhanh.

      Công chúa Hoà Khương tiếp tục khàn khàn the thé : “Người đê tiện như ngươi, có thể vào phủ của ta thực là ơn trời. Từ hôm nay trở , ngươi bất cứ lúc nào cũng phải lấy lòng ta. Ta cho ngươi mở miệng, ngươi phải khiến ta cười ngay mới được."

      Sắc mặt Vệ Lạc trắng nhợt, vẻ mặt vẫn nhẫn, thành rốt cuộc ra mấy phần giận dữ.

      Công chúa Hoà Khương thấy nàng bộ muốn phẫn nộ phất áo mà , khỏi cực kỳ hưng phấn. Cái mũi cao to đầy đặn của y thị bắt đầu phập phồng thở, còn vươn cái lưỡi to dầy liếm liếm môi, bộ dạng kia, tựa như Vệ Lạc đối diện là bữa ăn ngon, bữa ăn ngay tức khắc muốn chạy .

      Biểu của y thị thực quá hưng phấn, hoàn toàn nóng lòng muốn Vệ Lạc lập tức nổi giận. Vệ Lạc cả kinh, sắc mặt có chút xanh chậm rãi hòa hoãn.

      Công chúa Hoà Khương thấy nàng còn có thể kiểm soát bản thân, hiển nhiên càng cảm thấy hứng thú, y thị híp cặp mắt vốn chỉ là đường kẻ, xuyên qua tầng tầng lớp lớp thịt, nhìn chằm chằm Vệ Lạc như rắn, : “Thiếp xem ra , ngươi cũng có thể làm tửu khí (đồ đựng rượu).”

      Hai chữ ‘tửu khí’ của y thị vừa vang lên, đám quý nữ phía trước và sau lưng y thị đều đồng loạt lộ ra vẻ mặt chán ghét. Vệ Lạc còn kỳ quái công chúa Hòa Khương hăng hái bừng bừng bổ sung thêm: “Đối với nô lệ phạm tội, thiếp rất thích bổ đầu chúng làm tửu khí! Tiểu nhi có thể đắc dụng đây.”

      Dùng đầu người làm tửu khí?

      Dùng đầu người làm tửu khí!

      Chớp mắt, Vệ Lạc hiểu .

      Nàng cắn răng, hít sâu hai lần, đại não hoạt động với tốc độ chưa từng có. ràng, nếu bước vào phủ của công chúa Hòa Khương, nàng chỉ có con đường chết.

      Nàng phải nghĩ cách cứu chính mình, nhất định phải nhanh nghĩ cách, ngay lập tức!

      Trong lúc Vệ Lạc vừa vội vừa hoảng, chủ mập mạp kia chấp tay cười nịnh nọt : “Được!”

      “Chậm -- ”

      Chữ 'được' của ông ta vừa ra khỏi miệng, Vệ Lạc cao giọng quát dài. Nàng lần thứ hai tiến lên bước, dưới ánh đuốc cháy hừng hực, lặng lẽ nhìn công chúa Hoà Khương, hai tay chấp lại, lanh lảnh : “Hồi bẩm công chúa, tiểu nhân thực là người trong phủ công tử Kính Lăng, trước khi tới đây, mới vừa được ngài phong làm sai vặt bên người. Lại do vài sai sót bị kẻ xấu hãm hại, lôi vào chuyện của Mi cơ."

      Nàng lanh lảnh hơi ngừng tới đây, nhếch hàm răng trắng nở nụ cười, “Vì là ý của công chúa, muốn tiểu nhân vào phủ, nên đến báo trước với công tử mới đúng.”

      Lời Vệ Lạc vô cùng vang dội, vô cùng có lý chẳng sợ. Nàng biết, nếu vào phủ công chúa Hòa Khương, sống bằng chết, tại chỉ có công tử Kính Lăng là cọng rơm nàng bắt được, nàng còn cách nào khác, dù chết cũng phải đánh cuộc.

      Vệ Lạc lời vừa ra, công chúa Hoà Khương nhắm lại hai mắt, trong con mắt hầu như nhìn tới được kia, bắn ra ánh sáng xanh lục hiểm.

      Vệ Lạc nhượng bộ chút nào nhìn y thị, cũng nhúc nhích.

      Giằng co được lúc, công chúa Hoà Khương bỗng dưng ngửa đầu cười.

      Tiếng cười của y thị khàn khàn đứt quãng, chẳng khác gì đao cà vách đá, lại như gõ vào chiêng vỡ, khó nghe cực điểm.

      Nhưng làm cho Vệ Lạc hoảng loạn chính là, tiếng cười của y thị chứa đắc ý, nực cười.

      Công chúa Hòa Khương cười lớn khằng khặc, trong quảng trường to lớn, ngoại trừ tiếng cười của y thị chỉ còn tiếng gió, tiếng ngọn đuốc cháy. Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Vệ Lạc khác nào nhìn người sắp chết.

      Lòng Vệ Lạc trầm xuống.

      Công chúa Hòa Khương cười to lúc, chậm rãi ngừng cười, y thị phập phồng cánh mũi, chậm rãi : “Kính Lăng là ai cơ chứ? Người ở đây ai dám vào trong phủ bắt ngươi, ắt là ngươi bị vứt bỏ! Tiểu nhi to gan, dám lấy Kính Lăng lừa ta?”

      Y thị tới đây, lại đưa đầu lưỡi đỏ đầy đặn liếm môi cái, trong đôi mắt đánh giá Vệ Lạc mang theo vẻ hưng phấn đắc ý vô cùng.

      Trong ánh mắt hết sức tuyệt vọng và sắc mặt xám xịt của Vệ Lạc, y thị khô khốc : “Tiểu nhi sợ ta đến vậy? Rất tốt, rất tốt!”

      “Người đâu!”

      “Dạ -- "

      “Xích thằng bé này mang về phủ.”

      “Dạ”

      Từ trong góc tối, hai kiếm sư ra, bọn họ nhanh chân tới chỗ Vệ Lạc.

      Vệ Lạc cầm thanh kiếm gỗ trong tay áo chặt, nàng hít sâu hơi, thầm suy nghĩ: kẻ như thế cho mình cơ hội lần thứ hai, mình vẫn nên tự vẫn !

      Nàng nắm chuôi kiếm gỗ, vẫn rất ổn định, rất ổn định, chưa bao giờ ổn định như vậy.

      Trong nháy mắt, hai kiếm khách tới trước người Vệ Lạc, bọn họ cùng lúc đưa tay chụp vào bờ vai của nàng.

      Ánh mắt công chúa Hòa Khương tựa rắn độc hưng phấn cực điểm. Y thị ngừng dùng cái lưỡi đỏ đầy đặn liếm môi.

      Hô hấp Vệ Lạc chậm lại, nàng từ từ rút kiếm gỗ từ trong tay áo ra.

      Ngay lúc tiếng gió cũng ngừng, mọi người tiếng động, tiếng hô to vang dội bỗng dưng phá tan bầu trời đêm, “Công tử Kính Lăng đến -- "

      Công tử Kính Lăng đến!

      Vệ Lạc thoắt quay đầu nhìn về phía chiếc xe ngựa chầm chậm chạy vào quảng trường, hề chớp mắt.

      Trước giờ nàng chưa từng hay, bản thân có ngày ao ước người xuất đến vậy!

      Nàng nghĩ cũng dám nghĩ, rằng có khắc bản thân nghe được tên của công tử Kính Lăng, lại vô cùng cảm động, thoải mái và chờ mong đến thế.


      ====

      @lyly : chương mới nha XD
      @Winter : đâu bỏ bê đâu mà, đều đặn 2d/1c :">


      Nhiều lúc tag tên mấy bạn có dấu khổ sợ dễ sợ, xem forum mình cũng có BBCode, tag cái này ghi bằng BBCode được nhỉ? :yoyo20:
      Last edited: 30/3/15
      Nhã Tịnh, hondat, lâm lang10 others thích bài này.

    3. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      úi, tiết mục hùng cứu mỹ nhân này hình như xưa rồi, sao bà tác giả nào cũng dùng lại thế??? Mặc dù đúng là có kích thích :yoyo36: dự là KL bảo vệ chị, rồi chị lại về phủ KL à????
      Mặc dù đều đặn 2 ngày 1 chg, nhưng k hiểu sao tôi có cảm giác là 1 tuần mới có 1 chương ý :yoyo49:
      _haru_ thích bài này.

    4. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      Ây gu. hùng cứu mỹ nhân nha. Đọc đoạn tả công chúa kia mà ta thấy tởm quá. May mà chị ko về tay mụ ấy. Ko cũng mệt đấy. Hehe. Hồi hộp chờ phản ứng của công tử KL. Thanks nhé.
      _haru_ thích bài này.

    5. Hình Ưu

      Hình Ưu Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      65
      Lúc đầu nhìn lướt qua tên chương thấy thành 'công chúa khoa trương' hết hồn, đọc hết thấy bả khoa trương (nhất là phần tả bề ngoài).

      KL khong phải là đến để đưa ng` về chứ, nếu như vậy , tương lai chị chắc khỏi hành tẩu giang hồ rồi ^^
      thanks haru
      _haru_ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :