1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống đoàn tụ sum vầy sau khi trọng sinh - Nhược Nhan (c62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: Buôn bán lời chút tiền.

      Ngày mai là ngày mười tám tháng chạp, số dương tam cửu, gió Bắc nên ngoài gào thét, bông tuyết bay tán loạn, trong phòng mọi người ngồi sưởi ấm . Thủy U hàn ngồi kháng được đốt nóng, đầu dùng khăn bố cột lên, bên ngoài mặc thêm lớp áo bông, chân cũng mang tất , cả người bị vùi vào trong chăn bông chặt. Ăn xong chén canh trứng nấu đường đỏ, theo thói quen cầm chiếc khăn tay lên lau miệng. Cuộc sống như thế qua bốn mươi mốt ngày, ngày mai nàng là có thể tự do, Thủy U hàn tự cổ vũ mình.

      sai, Thủy U Hàn ở cữ, đặc biệt truyền thống, có tắm rửa, uống nước cũng có xuống giường, càng thể ra ngoài hóng gió khi còn trong tháng. Thủy U Hàn cảm thấy mình muốn mốc meo, mấy ngày qua nàng biết có bao nhiêu lần cầu xin, nhủ mẫu mới bằng lòng cho nàng dùng lá ngải ngâm nước lau người lần, còn tóc tuyệt đối được gội. Cũng may bây giờ là mùa đông, nếu Thủy U hàn cảm thấy chính mình bốc mùi.

      Sinh ra đứa trẻ, những ngày qua ba người các nàng cũng vui vẻ lên rất nhiều. Mấy ngày này, tuy chỉ được nằm kháng, trừ ăn và ngủ, hầu như tất cả thời gian nàng đều chơi cùng bảo bảo, việc hay duy nhất mà cả nàng và nhủ mẫu muốn làm là chăm sóc bảo bảo. Tiểu Hồng sau khi làm hết mấy chuyện vặt vãnh trong sân, còn hái nấm và mầm đậu phụ đầu tiên đem bán.

      Quản nhà Âu Dương giúp chuyển hàng, sau đó đem đến mấy tửu lâu và nhà giàu ở thành Tể Thủy bán. Lúc quản trở về bàn giao sổ sách. còn mang về thông tin, có vài nhà sớm đặt tiền cọc, hẹn trước năm mới giao thêm đợt hàng nữa.

      Thủy U hàn vừa nhìn rau non ước chừng khoảng năm, sáu trăm cân, bởi vì mùa đông rau quả khá khan hiếm, quản nhà Âu dương rất có óc làm ăn, giúp đỡ bán cho cái giá tốt. Thủy U hàn lấy ra hai mươi lượng bạc cho quản đây là tiền công cho ông và hỏa kế. Quản lúc đầu dám nhận, chủ tử nhà ông dặn dò, đây là làm việc cho nhà mình, đâu thể nhận tiền của các nàng được, cùng nhủ mẫu đưa đẩy cả nửa ngày, nhủ mẫu giảng cho ông ta nghe đạo lý “ để cho người ta làm công” , tiền này chính là tiền công cho khổ cực của ông, Âu dương đại phu dù có biết cũng trách, quản lúc ấy mới dám nhận tiền.

      Mắt thấy đợt rau đầu tiên có thể thu hoạch, tính toán sơ bộ cũng đến hai, ba trăm lượng tiền lời. Tất cả bạc đều giao cho nhủ mẫu cất giữ, lưu lại khi cần, cũng đủ cho năm mới sung túc.

      Hôm nay tuyết lớn, nhủ mẫu và tiểu Hồng cũng ngồi kháng cùng thủy U Hàn, trong tay cầm châm tuyến, thỉnh thoảng còn tán gẫu mấy câu. Thủy U Hàn thầm tính toán xem năm mới cần dùng bao nhiêu tiền, liền nghe thấy tiếng khóc của Kỳ bảo bối. Thủy U hàn vội bế Kỳ bảo bối lên, sáng sớm này vừa uống xong sữa dê, hẳn bây giờ còn chưa đói, vội xốc chăn lên, quả nhiên, “Lại tiểu, cục cưng à!”

      Thủy U Hàn tay chân nhanh nhẹn lột tả ra, dùng khăn lục ngâm nước ấm, lau khô cái mông của cục cưng, cái mông trắng hồng lại nhiều thịt, Thủy U hàn nhịn được cúi đầu cắn cái. Lấy cái tả dính ướt làm cho cục cưng thoải mái ra, cục cưng hề khóc nháo, chỉ là liên tục đạp đạp cái chân béo của mình, mắt đen Thủy U hàn chuyển động. Cạnh bên, nhủ mẫu đưa cái tả sạch đến, Thủy U hàn nhanh tay mặc vào cho cục cưng, lại sờ nệm giường, may mắn là có bị ướt. nhàng đặt cục cưng nằm xuống, đắp kín chăn cho cục cưng. Tiểu Hồng dừng công việc trong tay, đem cái tả dính nước tiểu và phân giặt.

      Ở thời đại này có quần tả lót, chỉ có thể dùng tả bằng khăn . Thủy U Hàn rất nhức đầu về cái vấn đề vệ sinh. Tuy rằng nàng chuẩn bị rất là nhiều tã, có thể chỉ cần dùng qua lần nhưng thục hợp với phong tục ở đây. Nhưng mà cũng thể ủy khuất cục cưng, thủy U hàn cũng giống nhủ mẫu, tả dơ sau khi lấy ra phải đem giặt sạch, còn phải dùng nước nóng để tiêu độc, sau đó đem phơi nắng, mới có thể sử dụng lại.

      Nhủ mẫu lại thương Kỳ cục cưng, đương nhiên cần phải , bà ngoại nhà ai lại đau ngoại tôn? Tiểu Hồng cũng vô cùng thích cục cưng, biết mình tuổi vẫn còn , hơn nữa chỉ là hài tử lớn, muốn ôm cục cưng, lại sợ ôm tốt làm cho cục cưng bị thương, Thủy U Hàn phát mỗi lần tiểu Hồng nhìn Kỳ cục cưng hai mắt đều phát sáng như sao trời, nhịn được muốn cười.

      Cục cưng dễ thương như vậy ai mà thích? Thủy U hàn bây giờ là bà mẹ tiêu chuẩn, trong mắt mình có ai có bộ dạng tốt hơn như cục cưng nhà mình. Nhưng Kỳ bảo bối cũng rất ngoan, Thủy U hàn biện giải cho mình. Bởi vì đây là lần đầu mang thai nên nàng có sữa, mặc dù có biện pháp giúp nàng có sữa, nhưng với hoàn cảnh bây giờ thể sử dụng được, Thủy U hàn thể làm gì khác hơn là ngoan tâm, xin lỗi cục cưng, chỉ đành tự tay đút sữa cho con. Cho nên cục ưng từ sau khi sinh ra đến giờ đều uống sữa dê. cục cưng nhu thuận là vì mỗi lần đút sữa đều há miệng ra rất to, điểm cũng kén chọn, hơn nữa biình thường ngoại trừ khi đói và tiểu hầu như chỉ cần ăn no là cục cưng ít khóc nháo.

      Nhủ mẫu cục ưng rất là thương mẹ mình. Thủy U hàn đồng ý, chỉ vì nàng cho rằng cục cưng nhu thuận như vậy chính là công lao lớn của nàng. Phải biết rằng trong lúc nàng mang thai, cho đến khi sinh xong đều duy trì tâm tình vui vẻ, hơn nữa vừa dùng món ngon điều trị vừa dùng rèn luyện sức khỏe, đem thân thể dưỡng tốt, vì thế thân thể cục cưng cũng tốt, đương nhiên vô cớ khóc nhè. Thủy U hàn hận thể cho tất cả các bà mẹ thiên hạ biết, trong lúc mang thai phải nghìn vạn lần chú ý đến tâm tình, tâm sinh lý đều phải tốt, như vậy cục cưng sinh ra rất khỏe mạnh, mình cũng cần lo lắng nhiều.

      “Thủy Thiên Kỳ, Kỳ bảo bối, Kỳ cục cưng.” Thủy U hàn đem cục cưng bế lên vui đùa.
      Nhủ mẫu em ở bên thở dài. Nên tới cũng phải tới, Thủy U hàn nhớ lại, ngày đó khi nhủ mẫu nghe nàng gọi cục cưng theo họ mình, mấy ngày qua đối với mình muốn lại thôi, bằng bây giờ nên đem chuyện này ra lần.

      “Nhủ mẫu, người có biết tại sao con muốn cục cưng theo họ con ?”

      Nhủ mẫu nhìn Thủy U hàn chút: “Tiểu thư, người muốn thuyết phục ta, ta cũng biết, chỉ là đứa trẻ này cùng họ với phụ thân nó, sợ rằng người ta đem chuyện này ra sau lưng để bàn luận.”

      “Nhủ mẫu, cho dù cục cưng mang họ Sở sao, hay là Sở gia muốn nhận lại nó, nhưng họ chấp nhận con ư? Rất có thể bọn họ nhận lại cục cưng, còn chúng ta còn cơ hội gặp lại cục cưng nữa. mà cục cưng nếu có mẹ ruột chăm sóc biến thành cái bộ dạng gì, nhủ mẫu nhớ lại con khi còn bé xem. Người hay cục cưng chính là trưởng tôn của Sở gia, có người bạc đãi nó, nhưng nhủ mẫu có nghĩ đến vì cái thân phận là trưởng tôn đầu tiên của Sở phủ mà bị người ta tập kích , chẳng lẽ Triệu nương sau này thể sinh dưỡng được? Nhị phòng có nam tôn? Cục cưng ở đó có biết bao nguy hiểm. Nhủ mẫu, khi ta suy nghĩ đến điều này tâm đều như bị đao đâm qua. Nếu còn trở lại, Sở gia dù có chấp nhận ta ta cũng giống như hoàng liên ở trong nước mặc người ta giãy dụa. Hơn nữa, có khả năng sở gia chịu thu dưỡng chúng ta, hơn nữa người hại ta cũng đến hại cục cưng.”

      Nhủ mẫu Trầm mặc.

      Thủy U hàn biết những lời này bà hiểu, chỉ là đây chính là xã hội phong kiến, nhủ mẫu từ chịu giáo dục nghiêm khắc, để cho bà nghĩ rằng mặc dù Sở gia tiếp nhận các nàng nhưng vì cục cưng là trưởng tôn Sơ gia, hẳn được. Vì đây là xã hội nam quyền ăn sâu vào gốc rễ của từng người.

      mang họ Sở, chính là chứng minh cục cưng và sở gia có mối liên quan gì với nhau, có nuôi dưỡng cũng tranh đoạt tài sản và tước vị của ai. Ta muốn người nhà chúng ta bình an sống ở nơi này là được. phải là trưởng tôn Sở gia, chỉ là đứa trẻ bình dân, Kỳ bảo bối tuy được hưởng thụ những thứ tốt nhất, nhưng nhủ mẫu, nam nhân vốn nên tự mình cố gắng, có bản lĩnh bước vào con đường làm quan, nếu như có, sống thanh bần vui đời đạo hạnh, làm nông dân cũng được. Hơn nữa nhủ mẫu hãy yên tâm, ta có khả năng lo cái ăn cái mặc cho bảo bối, cho dù trưởng thành cũng có thể trở thành tiểu phú hộ. Đến lúc đó, chúng ta đều già, cục cưng cũng cưới vợ, sinh cho chúng ta đám bảo bảo, mỗi ngày vây quanh chúng ta, cho dù cho con làm thần tiên con cũng thay đổi quyết định.”

      Nhủ mẫu cười đến toét miệng, xem ra đều thể thay đổi được, nhìn chằm chằm cục cưng khò khè ngủ cả nửa ngày. Thủy U hàn chỉ đành cười thầm, chỉ sợ bây giờ nhủ mẫu nghĩ đến chuyện có tằng tử tằng tôn [cháu cố, cháu chắt] để ẳm bồng. Đương nhiên, nàng cũng quên chính mình là người khởi xướng.
      Last edited by a moderator: 30/3/15
      betrang, Nhiên Nhiên, Nhược Vân8 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Thẩm Cửu Lang (thượng).

      “Ở vùng núi Ha-i-ti bên kia, có nhóm lam tinh linh, chúng nó hoạt bát lại thông minh… Cùng đánh bại Gargamel, … Ta là con chim nho , sao lại bay cũng bay cao… , … Hân hoan, lười biếng…”

      Giai điệu này rất là quen thuộc, sai, Thủy U Hàn rốt cuộc được tắm rửa. Dùng những vật tự nhiên ô nhiễm môi trường nhưng cũng rất dễ tìm như lá ngải, để gội đầu và tắm. Nàng nhớ đến xà phòng ở đại quá, Thủy U hàn bắt chước tiếng gào thét của giáo chủ thầm kêu trong lòng.

      Ngồi ở trong mộc bồn lớn, dùng dây mướp khô tẩy thân thể, dáng người khôi phục giống như cũ. Thủy u Hàn giống như hoa thủy tiên ở giữa rừng hoa. Nàng nhớ lại lúc còn ở cữ mình chỉ cho nhủ mẫu cách chưng cất được hai vò rượu gạo lớn, rồi lại đem rượu gạo đun nóng lên, phần bốc hơi đa phần là cồn, còn lại phần nước kia là để dùng trong tháng. Lúc ở cữ, những loại nước khác giọt cũng có uống qua. Đương nhiên trừ thuốc bổ, sữa đậu nành, sữa dê cũng tính là nước. Mặc khác, để cho chế độ dinh dưỡng được cân đối, sức ăn vừa phải, nên dùng gà ô mà Âu Dương tặng cho nấu thành canh gà, mặc dù hơi buồn nôn nhưng cũng đem những chất dư thừa trong cơ thể thải ra hết.

      Ban đầu, nhủ mẫu định bổ càng nhiều càng tốt. Nhưng Thủy U hàn kiên quyết phản đối nhủ mẫu đem mình nuôi thành con heo mập. Mỗi loại thuốc bổ đều làm rất nhiều, nên nàng, nhủ mẫu và tiểu Hồng cùng nhau ăn, mọi người cùng bổ. tháng sau, nhủ mẫu và tiểu Hồng cũng mập mạp, đầy đặn hơn, khí sắc cũng tốt, đây mới là bộ dạng củ người có phúc khí sao.

      Tắm rửa xong, thay bộ đồ mới, Thủy U Hàn đứng trước gương đồng lớn xoay vòng, từ nhìn xuống, từ trái sang phải, thắt lưng thon gọn, tới trước hai bước. Tốt, hơi có chút phong vị của mỹ nhân, hoàn toàn nhìn ra là sản phụ mới ra tháng.
      Nhủ mẫu đứng bên cạnh giúp nàng thu dọn: “Tiểu thư và phu nhân rất giống nhau, trước đây phu nhân sau khi sinh hạ tiểu thư, cũng mới ra tháng, vóc người khôi phục lại như cũ. Chỉ là phu nhân lúc đó có làm nhiều việc giống như tiểu thư, mệt mỏi như vậy, vẫn có vóc dáng tốt như tiểu thư đấy thôi.”

      Nha, nguyên lai còn có nhân tố di truyền ở đây. Thủy U Hàn có điểm mừng rỡ, vậy sau này cần nghĩ nhiều biện pháp hành hạ mình vẫn có vóc dáng tốt. Nhưng lại có chút thất vọng, lẽ nào phải là do phương pháp ở cữ và tập luyện theo khoa học nên mới có thể nhanh chóng thu gọn lại vóc người. Nghĩ ngĩ lại, Thủy U Hàn thể nhịn cười được, hẳn là do buôn bán kiếm được ít tiền, áp lực , lại có thêm cục cưng nên tâm tình mới tốt, mới nhàm chán làm những việc này. Hay là bây giờ nên vạch ra dự định kế hoạch tương lai .

      nghĩ ngợi, tiểu Hồng vén rèm cửa bước vào: “Tiểu thư, Âu Dương đại phu tới, còn dẫn theo vị công tử rất trẻ, là muốn mua rau của chúng ta. Hải bá bảo họ chờ ở chính sảnh ở ngoại viện.”

      Muốn mua rau, trực tiếp nhờ quản đến là được, người này là ai mà có thể khiến cho Âu Dương đại ca tự mình dẫn đến.

      “Nhủ mẫu ở trong phòng chăm sóc cho Kỳ bảo bối , tiểu Hồng theo ta ra ngoài gặp họ nào.”

      Thủy U hàn đến chính sảnh, quả nhiên thấy Âu Dương và vị công tử trẻ tuổi ngồi ở đó trò chuyện, hai người họ thấy Thủy U Hàn đến, đều đứng dậy.

      “Tiểu Hàn, vị này chính là Thẩm Kiều, là bạn tốt của huynh, Cửu công tử của Thẩm gia ở Bồng Lai. Tử Thuyền, vị này là Thủy phu nhân.” Âu Dương giới thiệu hai người với nhau.

      Thẩm Cửu công tử khom người hành lễ với Thủy U hàn, Thủy U Hàn dịu dàng thi lễ đáp lại.

      “Thẩm Kiều gặp qua Thủy phu nhân. Nghe Phác Y huynh qua lại rất tôn trọng phu nhân, là nữ kiệt, hôm nay vừa gặp, quả nhiên bất phàm.”

      “Thẩm công tử đùa, ta nghe đến đại danh của công tử, công tử lại hàn xá đến đây, vinh dự cho kẻ hèn này.”

      Ba người phân chủ khách ngồi xuống, Thủy U hàn bảo tiểu Hồng dâng Hồng trà , “Khí trời còn lạnh, ly trà này mời Âu Dương đại ca và Thẩm công tử dùng để khu trừ hàn khí.”

      Mượn cớ uống trà, Thủy U Hàn lén lén quan sát vị Thẩm cửu công tử này, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng miệng rộng , cử chỉ tiêu sái, là nam tử thập phần tuấn lãng, tuổi xấp xỉ gần Âu Dương.

      Thủy U Hàn len lén quan sát Thẩm Kiều, mà Thẩm Kiều cũng rất lớn mật quan sát Thủy U hàn. Âu Dương ho cái, buông ly trà xuống, quay sang nhìn Thủy U Hàn rằng: “Tiểu Hàn, Tử Thuyền đến thành Tể Thủy để mau đồ Tết, thấy có rau xanh còn tươi, cũng muốn mua ít. Đáng tiếc những phần rau này là do nhà người ta mua về để ăn, còn dư lại chút nào cho . nghe được là do quản nhà huynh bán rau, còn tưởng rằng là nhà huynh trồng, nên mới chạy đến tìm huynh. Huynh có rau bán cho , mà rau này là do nhà muội trồng, huynh định phái quản đến đây mau dùm cho . lại nghe, muốn đến đây nhìn chút, huynh khước từ nhưng lại chẳng thể làm gì khác hơn là đến đây quấy rầy muội.”

      Thẩm Kiều cũng đặt ly trà xuống, mới với Âu Dương: “Là do quản nhà huynh bán rau, nên ta tưởng là do nhà huynh trồng, mới tìm huynh. Đến mới biết là do nhà huynh thay người ta bán, đương nhiên hẳn là có giao tình với nhau, ta đương nhiên đến bái phỏng.”

      Thủy U hàn cười : “Ta mới tới nơi này, do quen với cuộc sống ở đây nên mới ngã bệnh, do cơ duyên nêm mới quen biết với Âu Dương đại ca. Thẩm công tử là bạn tri kỷ của đại ca, hẳn là bạn rất thân. Âu Dương đại ca muốn mời công tử đến đây chắc là do nhà ta toàn là nữ nhân, lại hợp với quy cũ, lại sợ nhà ta khó xử. Tuy ta là nữ tử, nhưng cũng cảm ơn đại ca nhận người ngu dốt như ta làm muội muội.”

      “Âu Dương xem bệnh cho nhiều người, cũng chưa bao giờ thấy nhận người bệnh nào làm muội tử. Ngày hôm nay nhìn thấy Thủy phu nhân, quả nhiên là mỹ nhân tuyệt sắc, ánh mắt Âu Dương tốt a.”

      Thủy U Hàn liếc Âu Dương cái, thấy xấu hổ liền mở miệng : “Thẩm công tử quá khen. Thường ngày nghe đại ca nhắc tới Thẩm công tử, đều là khen dứt miệng, Thẩm công tử có tài buôn bán, gan dạ sáng suốt hơn người, nghĩa hiệp hào phóng . Nhưng cũng chưa tả tướng mạo của Thẩm công tử ra sao, vậy phải là vì tướng mạo của Thẩm công tử mới chịu kết giao, đương nhiên là do tâm đầu ý hợp. Âu Dương đại ca lương y như từ mẫu, lại là người thấy người khác gặp nạn mà vươn dù giúp đỡ, ta nghĩ Thẩm công tử cũng phải là loại người nông cạn.”

      Thẩm Kiều nghe Thủy U Hàn xong, thu lại nét cười mặt, đứng dậy thi lễ với Thủy U Hàn cái, mới ngồi xuống tiếp: “Thủy phu nhân đúng. Thẩm mỗ mỗi lần gặp Âu Dương quen dùng lễ tiết, nếu có mạo phạm Thủy phu nhân địa, thỉnh Thủy phu nhân nể mặt Âu Dương thứ lỗi cho Thẩm mỗ.”

      Sắc mặt Âu Dương lúc này mới hào hoãn, Thủy U Hàn cũng mỉm cười, cũng lại đề tài này. Ba người chuyện với nhau hồi, Thẩm Kiều mới nhắc đến chuyện muốn mua rau.

      “Thủy phu nhân coi như là kỳ nhân, mùa đông rét như vầy lại có thể trồng ra mầm đậu và nấm. Nếu như phu nhân đồng ý, có thể cho ta nghe chút .”

      “Kỳ nhân gì chứ, hồi Thẩm công tử thấy biết, rất đơn giản. Mùa đông thể trồng được rau xanh phải là do trời lạnh sao. Ta chỉ đem phòng trồng rau làm ấm như mùa xuân thôi, có đúng trồng được rau xanh hay , ta chỉ lấy nấm và mầm đậu ra dùng thử, ngờ lại thành công, chắc là do vận khí tốt.”

      Gì? Chỉ đơn giản như vậy? Thủy U hàn có thể đọc được mấy chữ này mặt Thẩm Kiều.

      Đương nhiên chỉ đơn giản như vậy, bằng Thủy U Hàn cũng chuẩn bị nấm và mầm đậu làm chi.

      “Thẩm công tử theo ta nhìn chút là biết.” Thủy U Hàn đứng lên. Kỹ thuật này vốn rất đơn giản có phức tạp gì, nàng cũng muốn chiếm giữ làm của riêng, vốn dự định là truyền cách làm này cho các hương thân quanh đây, thêm Thẩm công tử cũng sao.
      chau007153, betrang, Nhiên Nhiên6 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Thẩm Cửu Lang (hạ).

      Thẩm Kiều và Âu Dương theo chủ tớ Thủy U Hàn đến phòng ươm, Âu Dương sớm xem qua, cũng có ngạc nhiên. Thẩm Kiều nhìn thấy rương nấm và mầm đậu rất là hiếu kỳ, nhưng cũng nhìn ra được đặc biệt của phòng ươm này, phải chỉ cần có độ ấm và nước thôi sao.

      Thẩm Kiều thầm nghĩ, sinh ý nhà chủ yếu là đường thủy, hằng năm vận chuyển rau xanh từ phía nam về để mừng năm mới, thế nhưng thời gian vận chuyển dài, lại rất khó giữ tươi, cho nên rau xanh cũng vì thế mà rất quý giá, lượng rau đưa đến càng ít hơn. Nhà như vậy chi đến các đại hộ giàu có khác.

      Thẩm gia là đại gia tộc, nên lượng rau xanh cần rất là lớn. Thẩm Kiều vừa mở miệng toàn bộ mua. Thủy U hàn liền mời và âu Dương quay về tiền viện uống trà, ăn điểm tâm. Còn bảo tiểu Hồng tiếp đãi người phụ trách vận chuyển mà họ mang tới, ngoại trừ phần của người đặt cọc, phần của nàng và Âu Dương dùng để ăn, còn lại đều chuyển đến Thẩm gia.

      Mắt thấy sắc trời dần tối, âu dương vài lần muốn đứng lên cáo từ, đều bị Thẩm Kiều ngăn cản, Âu dương lộ vẻ bất đắc dĩ. Cuối cùng vẫn là Thủy U Hàn khuyên: “Sắc trời còn sớm, nếu như Thẩm công tử ngại, xin mời nán lại dùng ít cơm rau dưa nhà ta.”

      Thẩm Kiều nhất thời mặt mày rạng rỡ: “Vậy ta đây khách khí. Thủy phu nhân cứ gọi là Thẩm Cửu là được rồi, hoặc gọi là Tử Thuyền cũng được.”

      Thủy U Hàn mời Âu Dương cùng Thẩm Kiều ngồi lại, còn nàng và tiểu Hồng chuẩn bị cơm tối. Thủy U hàn nghĩ nếu muốn xào rau còn phải chờ nhặt rau, vẫn là ăn lẩu hay hơn. Vốn là buổi tối hôm nay ba người các nàng định ăn lẩu, nước nóng cũng chuẩn bị xong rồi. Thủy u hàn bắt đầu rửa rau, nấm và mầm đậu cần phải , khoai tây cắt thành lát mỏng, bún làm mềm, huyết vịt và đậu phụ cắt thành khối, bao tử heo cắt , cải trắng tách ra bỏ lên đĩa . Mặt khác còn chuẩn bị đường, tỏi, muối, mề gà, bốn món nguội để khai vị. Đương nhiên là thể thiếu tương mè, rau hẹ, dầu vừng, hạt tiêu, nước mắm tỏi gừng. Âu Dương phái quản vào thôn mua con dê giết, Thủy U Hàn còn chọn phần mềm nhất cắt ra, thơn nữa còn có đĩa cánh gà, đĩa cá trắm đen, Thủy U Hàn nhìn thấy mọi thứ được chuẩn bị rất tốt. Lại đem phần thịt dê còn dư cái nấu canh thịt dê, cái xào, cuối cùng là làm ít bánh, rồi nhờ Hải bá dẫn Âu Dương và Thẩm Kiều đến cùng nhau ăn cơm.

      Bên này tiểu Hồng để nồi lẩu lên lò than, hai bên chính sảnh còn có kháng được đốt lên, hai người đem nồi lẩu đặt lên bàn, mời Âu Dương và Thẩm Kiều ngồi xuống, Thủy U hàn đứng ở bên bồi theo.

      Chờ Thủy U hàn hướng dẫn ăn xong, Âu Dương và Thẩm Kiều cũng bắt đầu cầm đũa, ban đầu hơi chần chừ nếm thử nhưng càng về sau hai người quét đũa như gió, thịt dê vừa mới bỏ vào nồi lẩu,vừa chín tái, cũng bị hai người họ dùng đũa tranh nhau gắp, chấm chút gia vị rồi bỏ vào bụng. Thủy U hàn bất giác sững sờ, cái tình cảnh này làm cho nàng nhớ đến kiếp trước cùng các đồng trong công ty ăn liên hoan, cũng giống như vậy, bất luận là nam hay nữ khi đối diện với nồi lẩu liền trở về làm người nguyên thủy, để bỏ được nhiều miếng thịt vào bụng hận thể dùng tất cả binh pháp Tôn Tử. như vậy, Thủy U hàn cũng khách khí, liền thi triển mò kim đáy biển đại pháp được luyện nhiều năm, liên tiếp đem thịt nằm trong nồi lẩu bỏ vào trong chén của mình. Lần này đến phiên Âu Dương và Thẩm Kiều sững sờ.

      Đương nhiên, chờ hai người họ phục hồi tinh thần thịt trong nồi lẩu vào bụng Thủy U hàn rồi. Thủy U Hàn cầm khăn lụa nhã nhặn lau khóe miệng, nhìn cả hai cười, an ủi : “Thịt còn rất nhiều, vội, từ từ ăn.”

      lát sau, ba người đều cười to. Tiếp theo, bầu khí càng thêm hòa hợp. Ba người vừa ăn vừa chuyện, Thủy U hàn thế mới biết, nguyên lai hai người kia quen biết nhau cũng là liên quan đến bệnh.

      Năm đó, mẫu thân Âu Dương còn tại thế là thánh thủ trong giới bà đỡ, Thẩm gia có con gả khó sinh, mời danh y khắp thành, đều thúc thủ vô sách, cuối cùng có người đề nghị mời mẫu thân của Âu Dương, quả nhiên thánh thủ vừa đến hài nhi cũng ra đời, mẫu tử đều bình an. Vài chục năm sau, ái thiếp của Thẩm nhị gia cũng khó sinh, Thẩm gia liền nghĩ đến mẫu thân của Âu Dương nhưng lúc này bà qua đời, đến Âu Dương gia mời người chỉ còn vị công tử, Thẩm gia liền lâm vào tuyệt vọng nên đem Âu Dương bắt lại, lại thấy Thẩm nhị gia rất thương ái thiếp này mà bỏ qua lệ cũ, cho Âu Dương vào phòng sinh, sau hai khắc ái thiếp này sinh ra đứa con trai, mẫu tử bình an. Thẩm gia là nhớ kỹ nhân tình này. Duyên phận hay như thế nắm lấy sao được, từ đó về sau Thẩm gia cửu công tử và Âu Dương trở thành bạn chi giao.

      “Trù nghệ của Thủy phu nhân quả nhiên rất là cao siêu, hôm nay ta đúng là có lộc ăn, phải ăn no mới được.” Thẩm Kiều gắp cánh gà bỏ vào trong chén mình.

      Thủy U Hàn liếc nhìn Âu Dương cái, Âu dương có chút xấu hổ. Thừ dịp Thẩm Kiều chuyên tâm hưởng thụ cánh gà, liền ghé sát vào tai Thủy U hàn : “Ta có chừng mực, lung tung.” Thủy U hàn hiểu là đến chuyện của Kỳ bảo bối. Nàng đương nhiên biết Âu Dương phải là người nhiều chuyện, có thể thể , đương nhiên có chừng mực. Nhưng mà, cảm tình của cả hai đúng là rất tốt.

      Thủy U Hàn cũng gắp cánh gà bỏ vào chén của Âu Dương , chính mình ăn nấm và đậu hũ.

      “Chỉ là mấy món ăn dân dã , Thẩm gia sinh ý là hải sản, thường ngày có thể ăn nhiều món ăn ngon, sao có thể đem mấy món ăn như thế nào bò vào mắt.”

      “Mấy món kia ta đều ăn muốn ngán. Nếu phu nhân thích, hôm nào đó ta đem đến cho phu nhân.” Thẩm Kiều gắp thêm miếng thịt dê bỏ vào trong miệng.

      Thủy U Hàn chỉ cười, hé ra hàm răng trắng. Kỳ thực trong lòng muốn nhảy cẩng lên. Hải sâm a, cá muối a, cá nhám a, vi cá a, cá hố, cá thu, cá hoa, tôm he. thể nhớ nổi nữa, Thủy U Hàn lại cầm đũa gắp miếng đậu phụ.

      tốt, vậy ngươi nhớ kỹ phải đem nhiều cho ta đấy.” Mình tại sao lại đem lời trong lòng ra, Thủy U hàn thầm phỉ nhổ chính mình, ôi chao? Sai, phải là nàng . Nguyên lai là Âu Dương ở bên cạnh nàng .

      Thủy U Hàn tiếp tục im lặng, thuận tay gắp thêm cánh gà bỏ vào chén của Âu Dương.
      “Được, chờ ta trở lại, phái người đem nhiều đến. Phu nhân thích ăn cái gì, hãy cho ta biết.”

      Mấy thứ quý nhất các ngươi đâu có bán toàn giữ lại cho mình , vậy đem hết mấy thứ đó đến đây , phải đồ tốt nhất cũng sao, chỉ cần là hải sản ta đều thích.

      “Ngươi cứ đem thứ tốt nhất đến đây là được rồi, ngươi hỏi như vậy là có thành ý đấy.” tự hỏi Âu Dương đại ca sao lại biết suy nghĩ trong lòng nàng vậy chứ. Âu Dương đại ca, huynh quả là tri kỷ của muội mà.

      Thủy U hàn gì tiếp tục gắp thêm cánh gà bỏ vào chén của Âu dương.
      “Tôts, vậy mỗi thứ ta đều đem đến ít. Ai nha? Sao lại hết cánh gà rồi, vừa nãy ta thấy còn vài miếng trong nồi mà.”

      Thủy U Hàn vội vàng đem đại đĩa cánh gà bỏ hết vào trong nồi lẩu “ phải còn rất nhiều đây sao, Thẩm cửu công tử mời dùng.”

      Ăn hết cả nồi lẩu, mọi người đều cảm thấy người ấm dần lên, Thẩm Kiều cảm thấy mỹ mãn cáo từ rời , Âu Dương săn sóc để lại gã sai vặt phụ giúp tiểu Hồng dọn dẹp, rồi cũng cáo từ rời .

      Lại có thêm khoản tiền vào túi, còn có hải sản mỹ vị xa sắp đến đây, thủy U Hàn vô cùng cao hứng quay về phòng nhìn Kỳ bảo bối.
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      betrang, Nhiên Nhiên, Nhược Vân7 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: Mọi người đều sống tốt mới là thực tốt.

      Hai mươi tháng chạp, quản Âu Dương gia đến lấy hàng chuyến rồi , đem rau chuyển đến các hộ ở thành Tể Thủy đặt trước đó, Thủy U Hàn và tiểu Hồng dọn dẹp lại Phòng ươm, dự định trồng thêm đợt nữa nên giữ lại vài gốc để đầu xuân năm sau bán. Phỏng chừng giá thành lúc đó hạ xuống, nhưng thu nhập cũng .

      đời có tường nào gió lọt qua , bên này Thủy U Hàn bán rau, xe ngựa lui tới, người trong thôn cũng nắm được tin. Có người đến tìm Hải bá để hỏi thăm, đều bị ông vài ba câu đuổi . Sau khi Thủy U hàn biết, liền tìm Hải bá đến thương lượng.

      “Hải bá, có người tìm đến bá hỏi chuyện về rau sao? Là những ai vậy, Hải bá có ý tưởng gì ?” Thủy U Hàn và Hải bá hàn huyên vài câu, sau đó vào thẳng vấn đề.

      “Là mấy hương thân trong thôn đến hỏi, bọn họ thấy người bán rau được tiền, có phần tham lam. Mong là phu nhân để trong lòng, ở đâu ta dám chứ, nhưng những người trong thôn là người quen của ta, ta đảm bảo có cớ gì xảy ra đâu.”

      “Như vậy cũng tốt, nhưng mà ta và hương thân ở đây sống cùng thôn, tuy rằng lui tới nhiều lắm, nhưng ta biết người dân ở đây rất thuần phác. Chuyện của Vương đại phu nhân lần trước cũng là do họ quản mệt mỏi báo tin. Ta vẫn chưa có cơ hội báo đáp, mà Hải bá sinh sống ở đây từ hẳn là luôn mong cuộc sống của người dân trong thôn tốt hơn. Ta dự định đem phương pháp trồng rau vào màu đông cho họ, cũng để cho họ có thể giống ta thu được khoản tiền bằng năm làm việc. Hải bá, ông thấy thế nào?”

      Hải bá đầu tiên là sửng sốt, lát mới : “Phu nhân đúng là người lương thiện. Chỉ là, phu nhân nghĩ kĩ chưa? Công việc này kiếm được ít tiền, phu nhân bỏ được mà truyền lại cho người khác?”

      “Có cái gì luyến tiếc. Lẽ nào Hải bá nghĩ ta là loại người tham tiền? Trong thôn đều là người họ Vương, Hải bá hãy chọn mấy nhà trung hậu, thành , cần cù chịu khó cho ta, rồi dẫn họ đến phòng ươm của ta nhìn thử, cũng để cho tiểu Hồng dạy họ phải làm như thế nào. Còn về phần sau này họ có làm việc này hay cũng để họ tự quyết định. Ta thấy nhà Xuân sinh cũng tệ lắm, Hải bá nên gọi họ đến. Còn có vị Bành nương tử kia, người rất cực khổ rồi, cũng mời đến .”

      Hải bá vâng lệnh, lui xuống an bài.

      Ngày hôm sau, ăn xong điểm tâm, quả nhiên Hải bá vâng lệnh dẫn nắm, sáu người đến gặp Thủy U Hàn. Có nhà Xuân Sinh, còn có hai vợ chồng nhanh nhẹn, liếc nhìn qua mọi người nhưng vẫn thấy Bành nương tử đâu.

      Hải bá dẫn họ đến gặp Thủy U Hàn. Sau khi ra mắt, Thủy U hàn liền đem phương pháp trồng rau vụ đông lần cho họ nghe, tất cả mọi người đều rất cảm kích. Cuối cùng Thủy U Hàn mới : “Ta đem phương pháp trồng rau vụ đông này như thế nào cho mọi người nghe, cần lưu ý những điều gì ta tuyệt giấu. Nếu mọi người có nghi vấn hỏi, chẳng qua sư phụ nhận vào cửa, thành công là ở mỗi người. Ta cũng vì toàn gia mình mà nỗ lực phấn đấu nên dám kể công. Về phần dạy cho mọi người phương pháp này, hẳn có nhà làm, nhà làm nhưng quyết định là thuộc về nhà đó. đời này việc buôn bán phải là lỗ, hoa mầu hằng năm chỉ có thể thu hoạch vụ đúng . Mọi người biết, nên ngày hôm nay ta liền cho mọi người nghe. Bây giờ hãy để tiểu Hồng dẫn mọi người đến phòng ươm, vừa nhìn vừa .”

      Mọi người liên tục vâng dạ, rồi theo tiểu Hồng đến phòng ươm. Thủy U hàn ở ngay tiền thính uống trà, qua nửa ngày, mọi người đến cáo từ. Thủy U hàn thấy mặt mỗi người đều mang nét mặt vui mừng, cũng rất hài lòng.

      Nguyên lai những người này còn mang theo lễ vật, có trứng gà, có gà vịt sống, cũng có nhà tặng nàng vải dệt thủ công. Thủy U Hàn vốn có ý định nhận.

      năm này, chủ tớ ba người bọn ta ở đây làm phiền mọi người chiếu cố, trong lòng ta đều ghi nhớ. Việc ngày hôm nay chỉ là chút hồi báo của ta. Sao ta có thể nhận quà của mọi người.”

      lão nhân nhìn qua chừng năm , sáu mươi tuổi tiến lên phía trước thi lễ với Thủy U hàn, còn thêm: “Phu nhân tâm địa tốt, còn phóng khóang đem phương pháp kiếm tiền này dạy cho chúng tôi, chúng tôi luôn cầu chúc cho phu nhân . Ở nông thôn có vật gì tốt, những thứ này đều là đồ do nhà làm ra, đây cũng là thêm chút rau dưa cho năm mới đầy sung túc , phu nhân nghìn vạn lần đừng ghét bỏ.”

      Vợ Xuân Sinh cũng ở bên cạnh hát đệm: “Phu nhân người quá khách khí rồi. Gì mà chiếu cố, hương thân hương lý, nhà ai có việc gì bọn ta cũng chê cười. Mấy thứ này phu nhân nhận cho. Lời tam thúc công chính là lời trong lòng bọn ta. Nếu người chịu nhận, chính là ngại quà của bọn ta quá .”

      Bọn họ bao giờ chịu nhận lộc như vậy cả, cũng tốt, nhận những món quà này cũng là làm cho họ cảm thấy yên lòng. quyết định, Thủy U Hàn cười tươi nhận lấy quà tặng. Sau đó bảo tiểu Hồng chuẩn bị bốn món điểm tâm, gồm hữu tát kỳ mã, bánh trứng, đậu phộng mè đường, mứt hoa quả, gói tặng cho mỗi nhà bao lớn, lại tặng thêm mội xâu tiền, là tiền mừng tuổi cho bọn trẻ. Đương nhiên mọi người đều đưa đẩy chịu nhận, nhưng sau cũng vui vẻ mang đồ về nhà.

      Thủy U Hàn bảo tiểu Hồng gọi vợ Xuân sinh lại, là vì có lời muốn hỏi.

      Vợ Xuân Sinh theo tiểu Hồng quay trở lại, rồi hành lễ với Thủy U hàn. Thủy U Hàn mời nàng ta ngồi xuống, bảo tiểu Hồng bưng trà bánh lên, mới mở miệng rằng: “Sao hôm nay Bành nương tử lại đến, ta dặn Hải bá là phải gọi nàng ấy đến mà.”
      “Phu nhân, người còn biết? Bành nương tử trở về Bành gia. Hôm nay có ở trong thôn.”

      “Nha, Bành tú tài hối hận nên mới nên mới đem Bành nương tử về nhà?” có khả năng , ta phải vừa mới cưới vợ mới sao?

      “Ai, nhắc đến mới đúng là nghiệp chướng mà. Bành tú tài mà hối hận mới lạ đấy, vừa mới cưới vợ mới sớm quên mất người cũ rồi. Đừng đến người cũ, ngay cả cốt nhục của mình cũng ném ra sau ót. Thứ nữ theo Bành nương tử sống tạm bên ngoài cũng đâu có quan tâm. Nhưng mà trưởng nữ của ta vẫn còn ở trong nhà, năm nay mới có sáu tuổi. Từ lúc Bành nương tử bị đuổi ra khỏi nhà, tú tài cho con bé người mẹ kế, con bé đến bữa cơm no cũng chưa từng ăn. Đánh chửi càng thường xuyên hơn, còn bé gầy đến nỗi còn da bọc xương. Chịu quá nhiều uất ức, con bé liền chạy đến chỗ mẹ ruột. Bành nương tử vừa thương vừa xót lấy ít thức ăn cho nó, lần hai lần, bị mẹ kế nhìn thấy, nên ăn phải ít đánh chửi. người và mặt của nó đều có vài vết bầm tím xanh, mấy người hàng xóm bọn ta nhìn được, cũng khuyên vài câu, bị con ác phú đó mắng chửi trận phải lui vào trong nhà. Ác phụ là mình dạy dỗ con , liên quan gì đến bọn ta. Bảo bọn ta nên bắt chó cày, xen vào chuyện của người khác. Phu nhân, người thấy chứ, nương trong trấn này so với người nhà quê bọn ta còn mạnh mẽ hơn biết bao nhiêu lần? Còn chưa đến, mấy lời mắng nhiếc, bọn ta còn học được nữa là.”

      “Nàng ta đối xử với trưởng nữ như thế, Bành tú tài cũng quản? Chẳng lẽ cả ông bà nội của bé cũng quản sao?”

      “Bành tú tài trước đây ở trước mặt Bành nương tử , hai là hai, nhưng đối với người vợ mới cưới này giống như là chuột thấy mèo. Đừng là can thiệp vào, còn giúp vợ mới cưới nhà mình khi dễ con . Còn với hai ông bà kia trừ mỗi ngày ăn cũng uống, nghĩ đến chuyện khác. Chỉ ngại con bé tuổi còn , thể làm việc nuôi sống mình , sao mà dám nhảy vào giúp được.”

      “Nếu như vậy, sao Bành nương tử lại còn trở về Bành gia?”

      “Bành nương tử thấy con lớn sống rất được khổ, người thành cũng có ba phần tính nóng, nên tìm Bành tú tài, bảo nể tình con bé là ruột thịt của mà chiếu cố vài phần. Bành tú tài để ý tới, nàng ấy là hạ đuông phụ, có liên quan gì đến con bé đâu, con bé tự nhiên có mẫu thân dạy dỗ. Sau đó vợ mới cưới ra, mắng Bành nương tử biết liêm sỉ rồi đem nàng ấy đuổi ra ngoài.”

      Vợ Xuân sinh dừng lại câu chuyện, rồi uống nước trà ừng ực, Thủy U Hàn liền bào tiểu Hồng nhanh chóng mang nước lên, thầm , vợ Xuân Sinh đúng là có ăng khiếu là thuyết thư tiên sinh (người kể chuyện trong các tửu lâu), khiến cho người ta phải lo lắng khi nghe, dừng ở chỗ mà người ta muốn nghe nhất, sau đó lại phân tích lại cho người ta nghe lần nữa.

      Vợ Xuân Sinh thấy mặt Thủy U Hàn và tiểu Hồng đều mong đợi , ngượng ngùng nở nụ cười cười.

      “Phu nhân nhất định là hiểu, người Bành gia đối đãi với bành nương tử như thế mà sao ấy vẫn còn quay về. Lại đến, là do nương tử bành gia mới cưới về hai tháng trước, nàng ta vốn quen cuộc sống ở nông thôn này, tại cái gì cũng đều có làm. Đối với cha mẹ bành tú tài cũng chăm sóc, cả bành tú tài cũng cần phải đến. Bành lão nương liền nhớ đến Bành nương tử trước đây dù có sinh non cũng đều phục vụ người trong nhà chu đáo. nên bà ta liền thuyết phục Bành tú tài đem Bành nương tử về.”

      “Bành tú tài đáp ứng sao? Vợ mới của cũng đồng ý? Vậy Bành nương tử trở về với thân phận gì, nàng ấy tại sao lại chấp nhận .” Thủy U hàn liên tiếp đặt ra câu hỏi.

      “Lúc đầu bành tú tài và tân nương tử đều đáp ứng. Bành lão nương , Bành nương tử là người rất bản lĩnh, vừa biết làm việc nhà, lại có thể dệt vải thêu hoa, có thể kiếm cho nhà chút ít tiền. Cuối cùng tân nương tử đó cũng động tâm, nhưng muốn Bành nương tử phải đáp ứng điều kiện của mình, mới bằng lòng cho bành nương tử quay về.”

      “Nha? Lại còn có chuyện này?” Tân nương tử này đơn giản a.

      “Thứ nhất, bành nương tử phải ký khế ước bán thân cho nàng ta, còn phải ký văn tự bán đứt luôn con của mình làm nha hao2n cho nàng nàng ta mới bằng lòng cho vào cửa. Thứ hai, ngày thường nàng ta muốn gì cũng đều phải làm, hơn nữa được đòi tiền công. Thứ ba, Bành nương tử được cùng Bành tú tài có bất kỳ liên quan gì nữa, bằng mặc cho nàng ta đánh chết. Ba điều Bành nương tử đáp ứng, nàng ta mới cho về.”

      “Bành nương tử có đáp ứng ?” Tiểu Hồng ở bên nghe cũng nổi nữa.
      Vợ Xuân sinh nhìn thoáng qua tiểu Hồng: “Ai, ngươi tuổi còn , hiểu được tâm tư của người mẹ trong thiên hạ. Bành nương tử cũng đưa ra điều kiện, muốn Bành tú tài cũng phải đón nhị Ny về và phải coi đó là nữ nhi của mình, điều kiện gì nàng ấy cũng đáp ứng, cứ như vậy mà ký khế ước bán thân với người ta, trở về Bành gia. Ngày năm tháng chạp, Bành gia chuyển đến thành Tể Thủy rồi.”

      Vợ Xuân Sinh xong, gương mặt bất đắc dĩ: “Nếu như còn trong thôn, có chuyện gì, mọi người còn có thể giúp đỡ. Đằng này, nàng ấy rồi, cuộc sống khẳng định nhiều khó khăn, ta cũng đau thay cho nàng ấy. Ngày đó tiễn nàng ấy, ta cũng mắng nàng làm sao mà ngu đến vậy. vậy còn cười với ta, là muốn hai đứa con mình đều có đầy đủ cha mẹ, nàng cũng có thể ở bên cạnh chăm sóc con lớn, nàng ăn bao nhiêu khổ cũng đều được.”

      “Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ!” Thủy U Hàn cảm khái, đương nhiên nàng cũng đồng ý cách làm này của Bành nương tử, , đây chẳng khác nào đẩy mình và hai con vào miệng sói, bây giờ cả ba đều . Kỳ thực bành nương tử có thể đem con lớn về bên mình để chăm sóc mà, quay về Bành gia chẳng khác nào còn ngại con mình còn chưa ăn đủ cái khổ. Thế nhưng, nữ nhân ở thời đại này trời sanh đều có suy nghĩ như vậy, nam nhân chính là trời của các nàng, cho dù hôm nay thể nhờ cậy được, ngược lại còn muốn các nàng phải chèo chống, cũng giống như vậy. Cho dù vợ Xuân Sinh cũng bắt đắc dĩ mà tán thành cho hi sinh này.

      Bầu khí quá mức nặng nề, phòng ba nữ nhân đều ở đây lặng yên suy nghĩ. Cuối cùng vẫn là Thủy U Hàn mở miệng: “Vợ Xuân Sinh, lần trước chuyện của Vương đại phu nhân, nhờ có ngươi hỗ trợ truyền tin, ta chỗ này xin cám ơn.”

      Vợ Xuân Sinh vội vàng đáp lễ: “Phu nhân, người đừng khách khí. Đây chỉ là việc , người vẫn còn nhớ sao. Đều là hàng xóm với nhau, việc ấy có là gì đâu. Thế nhưng chuyện ngày đó làm cho người sợ hãi à?”

      Thủy U Hàn thấy vợ xuân sinh đầy quan tâm, cũng khó che đậy được đôi mắt bát quái của mình . khỏi cười.

      “Sao có thể chứ, vì chuyện đó mà ta sợ đến mức nằm kháng mấy tháng đó, bây giờ nhớ đến bộ dáng vác chày gỗ kia, tim ta muốn nhảy ra ngoài. Vợ Xuân Sinh, ta chỉ muốn sống cuộc sống đơn giản, biết rằng vị Vương đại phu nhân này, chuyện gì xảy ra, cũng biết đấy?”

      Vợ xuân sinh cười cười, “Chuyện của nàng ta, cả thôn này ai mà biết. Vương đại phu nhân này ỷ vào nhà mẹ đẻ nên tính tình…”

      Vợ Xuân sinh lại bắt đầu tiếp, chỉ thấy Hải bá từ bên ngoài vội vã đến, thi lễ với thủy U Hàn rằng: “Phu nhân, vợ Đông thúc tới, muốn gặp người. Ta để cho nàng ta chờ ở bên ngoài , phu nhân người xem có muốn gặp ?”

      Ông trời, vừa mới nhắc mà người đến. Thủy u hàn nhìn tiểu Hồng, lại nhìn vợ Xuân Sinh, sau đó đảo mắt nhìn Hải bá, thấy vẻ mặt ông tràn đầy bất đắc dĩ. Vị Vương gia phu nhân này, nàng có nên gặp ?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23: Gặp lại Vương gia phu nhân.

      Thủy U Hàn do dự có nên gặp Vương gia phu nhân hay , chợt nghe nội viện vang lên tiếng nũng nịu: “Ai ô ô, đúng là Hầu gia thiếu phu nhân, cao giá nha. Ta đây từ xa đến những lại phải đứng ngoài cửa chờ đến nửa ngày, đứng đến chân đều mỏi.”

      Thủy U Hàn tâm trầm xuống, cái thanh này nàng nhớ , vải là Thái thị - Vương gia phu nhân còn có thể là ai.

      Hải bá cũng thay đổi sắc mặt, đợi Thủy U Hàn lên tiếng liền ra ngoài đón.

      “Vợ Vương Đông, phải cho các người ở ngoài chờ ư, tại sao ngươi lại vào được. Chuyện lần trước, là ta nể mặt Đông thúc, cùng ngươi so đo, ngươi cũng nên thu liễm lại. những thứ khác, nhưng ngươi cũng nên nghĩ đến thể diện của Đông thúc.”

      “A Hải đại ca sao lại như vậy. Còn nhắc lại chuyện cũ làm gì, nha đầu Lan Nhi kia phải bị phạt hay sao? Nếu A Hải đại ca, hoặc là vị phu nhân trong phòng kia thấy chưa đủ, ta đem Lan Nhi đến, muốn đánh muốn phạt đều tùy các ngươi, các ngươi muốn đánh nàng dậy nổi cũng được.”

      Hai người đứng bên ngoài phòng chuyện, bên trong phòng tự nhiên nghe ràng. Xem ra vị Vương gia phu nhân này phải thấy Thủy U Hàn bên trong, nàng liền vọng ra: “Bên ngoài là ai vậy? Hải bá vẫn nên thỉnh vào phòng rồi hãy chuyện.”

      Chỉ nghe bên ngoài có người đắc ý hừ tiếng, tiểu nha đầu vén mành, Thái thị thoải mái thẳng tiến vào. theo phía sau chính là Thái bà tử, còn nha đầu vén mành chính là Lan Nhi. Xem ra đây chính là đội hình bộ ba chày gỗ chính quy. Thủy U Hàn đánh giá cao thấp Thái thị, thấy nàng trang phục so với lần trước càng thêm đẹp đẽ, nhất là đóa mẫu đơn to gấp đôi đầu, phảng phất giống với trào lưu thời của nữ quyến Hầu phủ trong kinh thành.

      Lại nhìn Thái bà tử, tựa hồ càng thêm phúc hậu chút. thân áo vải bông màu đỏ. đầu là cây trâm vàng chói lọi. Lan Nhi vẫn là thân áo xanh, đầu chỉ có trâm bạc kiểu cũ, trông khác gì với các nha hoàn bình thường.
      Nhìn ba người này cầm theo chày gỗ, lại thấy trong tay Thái bà tử cầm khối vật liệu may mặc, đặt hai bao vải, Thủy U Hàn thở dài hơi.

      Con dâu Xuân Sinh từ chỗ ngồi đứng lên, hướng Thủy U Hàn cáo từ. Thủy U Hàn nghĩ cả nhà Vương gia này từ trong kinh thành trở về, chắc là biết chút chuyện, con dâu Xuân Sinh cũng tiện nghe nên nàng cũng lưu khách. Con dâu Xuân Sinh đến trước mặt Thái thị, quỳ gối hành lễ rồi cáo từ. Thái thị hừ tiếng, để ý đến.

      Trong phòng chỉ còn bộ ba chày gỗ nhưng cầm chày gỗ, còn có chủ tớ ba người Thủy U Hàn. Tiểu Hồng khẩn trương, bưng ấm trà che chở trước người Thủy U Hàn. Bỗng nhiên rèm cửa nhấc lên, nguyên lai là Hải bá từ bên ngoài bước vào, xem ra cũng là lo lắng.

      “Vương gia phu nhân ngồi , đường xa lại phiền toái các người đến thăm ta, làm ta ngại.” Rồi hướng Hải bá đứng ở cửa: “Hải bá cũng ngồi xuống dùng trà , chúng ta người nhà, cần nghi thức xã giao.” Hải bá nghe xong, do dự hồi, vẫn là : “Đa tạ phu nhân, ta đứng bên ngoài phòng, phu nhân có việc liền kêu ta tiếng.” xong cũng lui ra ngoài. Thái thị khẽ hừ tiếng.

      Thủy U Hàn gặp Lan Nhi khoanh tay đứng bên, liền đối với Thái thị cười cười: “Lan Nhi theo đến đây, ngươi cũng cực khổ, phu nhân cũng bằng cho nàng ngồi xuống nghỉ chút.”

      Thái thi nhìn lướt qua Thủy U Hàn: “Thủy phu nhân đừng vì nàng là tiểu nha đầu mà khách khí, nàng thường ngày trừ việc ăn mặc, cũng có làm việc gì khác, vất vả cũng tới phiên nàng.” xong liếc mắt trừng Lan Nhi cái.

      Lan Nhi co rúm lại chút. Thủy U Hàn cũng thêm gì nữa, liền phân phó tiểu Hồng dâng trà, cười : “Vương gia phu nhân thỉnh dùng trà, lần trước ngươi gấp, ngay cả chén nước cũng uống qua. Lần này xin mời nếm thử trà thô ở nông thôn.”

      Thái thị tiếp nhận chung trà, cố ý để lộ đôi vòng tay sáng lòe lòe bằng vàng ròng. Thủy U Hàn xem thấy vòng tay này nặng trịch, mỗi chiếc chắc cũng cỡ ba lượng. Nàng đoán được ý tứ của Thái thị, chỉ là làm như thấy, cúi đầu chuyên tâm uống trà, chờ thái thị mở miệng.

      Thái thị thấy Thủy U Hàn nửa ngày đến tiếp lời, đành nấp ngụm trà, rồi : “Chuyện lần trước, phu nhân xin đừng trách móc, là ta bị tiện tỳ trong nhà xúi giục. Cũng do phu nhân đến đây báo cho ta tiếng, để cho ta mất cấp bậc lễ nghi.”
      Thủy U Hàn cười ha ha hai tiếng, chỉ : “Chuyện quá khứ, cần nhắc lại.”

      Thái thị thấy Thủy U Hàn chịu nhiều, cảm thấy có chút sảng khoái, liền tiếp: “Trước đây mấy ngày, ta theo lão gia chuyến đến kinh thành, mang theo thổ sản cấp cho Hầu phủ, cũng thấy qua các vị thiếu gia cùng thiếu phu nhân. Hầu gia phu nhân đều xem chúng ta là người trong nhà mà chiêu đãi, các thiếu gia cùng thiếu phu nhân cũng thập phần quan tâm đến chúng ta, còn tặng ta nhiều thứ. Phu nhân xem đôi vòng tay này, còn đóa hoa lụa đầu này, đều là đại thiếu phu nhân của quý phủ đưa. Nhị thiếu phu nhân còn tặng ta nhiều quần áo, đều là đồ hiếm thấy. Hai vị phu nhân này, là giống như thiên tiên. So với số người, đúng là trời dưới đất a.” xong cố ý dùng ánh mắt quét đến cao thấp người Thủy U Hàn, ý tứ rất ràng.

      Lão phu nhân cùng thị tì hai năm trước giao chưởng quản trong phủ lại cho thiếu phu nhân. Đại thiếu phu nhân nhất định là Triệu Hân Nhã. Như vây, Hầu phủ bây giờ là do Triệu Hân Nhã quản gia?

      “Vương gia phu nhân, những nhân vật như vậy trong Hầu phủ mà ngươi cũng gặp mặt được, là có thể diện a.” Thủy U Hàn giả bộ vẻ mặt khát khao hâm mộ.

      “Đó là đương nhiên. Lão phu nhân còn cùng chúng ta bàn chuyện nhà hết nửa ngày, lại còn dặn Nguyệt nương tự mình tiễn chúng ta ra khỏi phủ. Ta ở trong phủ hai ngày, còn có đại thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân, ngay cả thiên kim Hầu phủ đều mời ta chuyện, tặng ta này nọ, trở về ước chừng còn phải kéo thêm xe ngựa. Tam tiểu thư cùng các vị thiếu phu nhân còn nhờ ta mang đồ cho ngươi.”

      “Ta đây cũng nhớ các nàng, biết các nàng cùng ngươi những gì?” Thủy U Hàn cũng rất tò mò, các nàng chắc lời gì hay, nhưng bất quá chắc đến kiện kia.

      “Đại thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân, còn có Tam tiểu thư, đều là người có hảo tâm. Đều nhớ thương bệnh của ngươi, còn hỏi ta ngươi tại thế nào, có phải còn bệnh hay , sắc mặt có tốt , mập hay gầy, hằng ngày sống như thế nào.”

      “Vậy, Vương gia phu nhân trả lời nhu thế nào?”

      “Ta đây còn có thể cái gì, chỗ ngươi ngươi muốn đến cũng dễ dàng gì.” xong còn nghiêng qua liếc mắt nhìn Hải bá, “Ta làm sao mà biết được chuyện gì, bất quá ta chỉ gặp qua ngươi lần, mặc quần áo vải bông, còn xuống ruộng trồng rau. Các thiếu phu nhân nghe xong đều cao hứng.”

      Nhất định là nghe mình mặc vải thô, xuống ruộng làm việc nên mới cao hứng như vậy a. Thái thị này, tại sao chuyện ta ho ra máu? Xem ra việc mình giả bộ bệnh thất bại a, bằng các nàng làm thế nào lại dám đến gặp mình, Thủy U Hàn oán niệm mà nghĩ.

      “Còn có Thanh di nương cố ý tìm ta hỏi thăm ngươi, cũng muốn ta đem đồ tốt cho ngươi.”

      “Thanh di nương, người nào là Thanh di nương, là di nương của ai?”

      “Mệt cho ngươi từng làm chủ tử của người ta, bây giờ người ta ở trong phủ trèo lên cành cao. Là nha đầu hồi môn của ngươi ngươi còn biết. Thanh di nương là di nương chi thứ hai, ăn mặc tiêu dùng so với mấy thái gia phu nhân trong huyện chúng ta còn mạnh hơn rất nhiều. Đáng tiếc là ngươi hưởng được. Thanh di nương phi thường nhớ ngươi, bằng làm sao để ta mang vài thứ đến cho ngươi.”

      xong liền để cho Thái bà tử đem đồ vật lên, Thái thị vuốt ve cuộn vải dệt : “Cuộn vải hoa xanh này là gấm Bát Đoàn y, nghe là lão phu nhân được thưởng, vốn chỉ có người trong cung mới được hưởng. Thanh di nương cũng hào phóng tặng cho ngươi. Mặt khác còn hai bao đồ này, ta cũng chưa có mở ra, biết bên trong là cái gì. Đều là tặng cho ngươi.”

      Thủy U Hàn cho tiểu Hồng tiến lên nhận đồ vật, nhưng Thái bà tử kia cầm lấy cuộn vải buông tay.

      “Vải sa tanh này chỉ có quý nhân trong cung dùng, thị trường muốn mua cũng có. Phu nhân chúng ta tiết kiệm lắm mới làm được cái váy, bay giờ còn thiếu kiện áo nhưng lại mua được vải dệt đồng dạng. Thủy phu nhân, ngươi ở nông thôn, mặc cái này cũng rất phí.”

      Cái này gọi là cái gì, hai người kia làm việc cũng quá để ý thể diện. Thủy U Hàn giả vờ như nghe thấy Thái bà tử , còn dặn tiểu Hồng: “Tiểu Hồng, còn mau đem đồ vật nhận lấy, xem thái ma ma cầm nửa ngày đều mỏi muốn chết rồi.”

      “Ai u, nha đầu chết tiệt nhà ngươi, ngươi đây là rắp tâm muốn hại chết ta sao?” Nguyên lai là Thái thị đột nhiên xoay người, Lan Nhi phía sau nàng kịp né tránh bị Thái thị đụng trúng, nàng liền phác tác.

      “Lan Nhi gục đầu xuống, lui đến bên, Thái thị cũng buông tha nàng, lại bước qua, vươn tay kéo tóc Lan Nhi, tay kia ba ba tát cho Lan Nhi mấy cái.”

      Thủy U Hàn làm sao mà nhìn được chuyện đó, vội vàng đứng lên kêu Thái thị dừng tay lại. Thái thị nghe, tay nàng càng thêm dùng sức, bên còn mắng to: “Đều là tiện tỳ nhà ngươi, có ý tốt, lần trước xúi giục ta tới nơi này tìm phiền toái, khiến lão gia ở nhà phiền chán ta, bây giờ trong này lại để ta mất mặt. Đều là bởi vì ngươi, trong lòng Thủy phu nhân mới oán hận ta.”

      Thủy U Hàn khó hiểu, chuyện này đến cùng là thế nào a, nàng chỉ biểu có chút trì độn, chút oán vũng chưa biểu lộ ra đừng chi là đến hận. Lại quay đầu xem Thái bà tử che chở khối vải trong tay, cái này tựa hồ Thái thị rất thích.

      “Vương gia phu nhân mau dừng tay, chuyện quá khứ cần nhắc lại, ta để trong lòng. Lần này phiền ngươi đến thăm, chỗ ta cũng có cái gì vừa mắt ngươi. Khối vải này cũng được lắm, ta liền mượn hoa hiến phật, để ngươi mang trở về làm kiện quần áo thế nào.”

      “Hừ, nể mặt phân lượng Thủy phu nhân, hôm nay trước hết bỏ qua cho ngươi, còn mau qua cám ơn Thủy phu nhân.” Thái thị thế nhưng thực ngừng tay. Thái bà tử bên đem hai cái bọc giao cho tiểu Hồng còn sững sờ, còn bản thân ôm cuộn vải trở lại bên người Thái thị.

      Lan Nhi liền tiến lại, hướng Thủy U Hàn quỳ gối tạ lễ: “Đa tạ phu nhân ghi hận Lan Nhi, cầu tình giúp Lan Nhi.”

      Thủy U Hàn nhìn Lan Nhi tóc đều bị trảo rối tung, mặt cũng sưng thành mảng, cảm thấy thập phần đáng thương. Vừa rồi nàng bị đánh thế nhưng chút cũng né tránh, cũng kêu khóc, lại nhớ tới thân thế của nàng, trong lòng khỏi thương tiếc. Nàng liền để tiểu Hồng mang nàng ta sang phòng bên cạnh rửa mặt chải đầu.

      Vương gia phu nhân muốn: “Cái tính khác gì di nương chết của nó, cả người lúc nào cũng đằng đằng khí, ban nãy còn muốn ngáng chân cho ta chết. Thủy phu nhân đừng quan tâm tới nàng, nha đầu kia ba ngày đánh liền muốn nhảy lên đầu người khác mà lật mái nhà. Lão gia nhà ta thèm quan tâm, ta đành phải làm ác nhân quản giáo nàng cho tốt. Mặc kệ mấy kẻ tiểu nhân ta ác độc, ta
      đây đều là vì muốn tốt cho nàng.”

      “Vương gia phu nhân rất đúng, chỉ là nếu Lan Nhi cứ như vậy ra ngoài, bị người ta nhìn thấy, người biết còn rằng nàng ta gây lỗi, người biết còn tưởng rằng người đối đãi với nàng tốt. Huống hồ cho nàng chải lại đầu tóc cũng tốn thời gian nhiều, hơn nữa lại làm cho mọi người có thêm vài phần thể diện đúng ?”

      Thủy U Hàn cười mời Thái thị dùng chút trà bánh. lát sau, Thái thị dần mất bình tĩnh, liền với Thái bà tử: “Ngươi kêu nha đầu kia ra, chúng ta phải , nào lại có chuyện chủ tử lại đợi nha đầu như vậy.”

      Thái bà tử nghe vậy muốn cất bước , Lan Nhi cùng tiểu Hồng từ trong phòng ra, tóc tai được chải lại gọn gàng.

      Thái thị đứng lên với Thủy U Hàn: “Ta đây cũng cả ngày, trong nhà còn có việc, có rất nhiều thân thích cùng bằng hữu đến bái phỏng ta. Ta thể trì hoãn thêm.”

      “Thủy U Hàn cũng đứng lên: “Vậy lưu ngươi lại nữa. Thỉnh Hải bá giúp ta tiến khách.”

      Thái thị dẫn theo Thái bà tử cùng Lan Nhi xuất môn trở về. Lan Nhi trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu nhìn thoáng qua Thủy U Hàn cùng tiểu Hồng, ánh mắt phức tạp, tựa hồ có chút hâm mộ, còn có chút khinh thường.

      Thấy bọn họ xa, Thủy U Hàn lại ngồi xuống, chợt nhớ đến hai cái bọc vải Thái thị mang đến.

      “Tiểu Hồng, em đem hai cái bao kia mở ra xem xem là gì?”

      Tiểu Hồng theo lời nàng tiến lên mở bọc vải ra, kinh hô lên tiếng. Thủy U Hàn nhìn vào, thấy đoàn màu đen thùi, như là đám sợi bông bị mốc, quản nó là cái gì liền bưng kín mũi miệng lại, trong lòng ngừng do dự.

      “Đem cái bọc còn lại mở ra nhìn cái. Cẩn thận chút, đừng để dính vào tay.”
      Bao kia được mở xong mới nhìn ra được, hẳn là tổ yến bị vỡ cùng mốc meo.

      “Tiểu Hồng, đem hai cái bọc đó buộc lại, lại lấy thêm đồ bao kín lại phía bên ngoài. Em tìm nơi vắng vẻ đào cái hố, nhớ đào sâu chút, đừng để chó mèo có thể bươi ra được. Còn có phải cách xa nguồn nước.” Thủy U Hàn tỉ mỉ căn dặn.

      “Còn có, đừng chạm tới đồ vật bên trong, sau đó rửa tay sạch nhiều lần. Quần áo chúng ta mặc hôm nay cũng phải đổi .” Nhìn tiểu Hồng mang hai bao đồ ra khỏi phòng, Thủy U Hàn lại dặn dò thêm hai câu. Tiểu Hồng gật đầu nhớ kỹ.

      Thủy U Hàn trong lòng thầm nhắc nhở khi về phòng phải hung hăng rửa tay vài lần, lại cảm thấy lo lắng, thiêu hủy quần áo mặc hôm nay, toàn thân dưới tóc tai đều tắm lại sạch rồi mới đổi thân quần áo mới. Lúc này tiểu Hồng về đến, Thủy U Hàn cũng cho nàng tắm rửa, xong xuôi mới gặp nhủ mẫu cùng Kỳ nhi. Nhủ mẫu bên khâu nội y, Kỳ nhi bên cạnh ngủ say.

      Thủy U Hàn đem chuyện hôm nay cho nhủ mẫu. Nhắc đến chuyện Bành nương tử, hai người lại thổn thức phen, còn đến chuyện Vương gia phu nhân ghé thăm này nọ, sắc mặt hai người đều trở nên ngưng trọng.

      “Chuyện này rất là quái dị, làm cho người ta cảm thấy mờ mịt. Nhủ mẫu, người cảm thấy chuyện này như thế nào.” Thủy U Hàn hỏi nhủ mẫu.

      “Ta cũng . Phải chăng đây là đồ Thanh nhi nha đầu kia đem đến để trào phúng tiểu thư?”

      “Trào phúng lo, ta chỉ lo cái kia có hay có độc, kêu tiểu Hồng chôn rồi.” Kỳ nàng là hoài nghi vật kia có mang bệnh khuẩn, đưa đến là để hại nàng.
      Nàng bây giờ rất thu liễm, xem bộ dạng của Thái thị, chắc là biết đến chuyện của Kỳ nhi. Nàng tại bất quá chỉ là người bị chồng ruồng bỏ, chỉ còn chờ từ thư đến tay mọi chuyện hết thảy đều kết thúc. Chẳng lẽ còn có người đối với nàng lo lắng, chịu buông tha nàng, nhất định phải trảm thảo trừ căn? Xem ra phải chờ lúc Âu dương đến đây, lại để cho xem hai cái bao kia rốt cuộc là cái gì, Thủy U trong lòng thầm nghĩ.

      Chỉ là nàng vô luận như thế nào cũng nghĩ đến, thứ nàng chờ phải là Âu Dương Phác Y, mà là hồi tai họa ngập đầu.
      --- ------ ------ ------ ------ ------
      chau007153, Nhiên Nhiên, linhdiep174 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :