1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

THÁNG TƯ VÀ THÁNG NĂM - XUÂN THẬP TAM THIẾU (5.3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 4: THÁNG 9 - CÓ LẼ LÀ TRÒ ĐÙA DAI

      CHƯƠNG 4.1:

      Editor: Jenny

      Beta: Song Tử


      như vậy. . . . . ." Tử Mặc đứng đắn nghiêng đầu, vẻ mặt ngây ngô, "Viên Tổ Vân hóa ra là cấp của cậu à?"


      ". . . . . ." Thế Vân cắn răng, ra lời.



      "Vậy phiền phức rồi . . . . . ." Tử Mặc thở dài.


      Thế Vân nhìn nhìn ly rượu tay, tâm tình cáu kỉnh vô cớ, ngay cả Tử Mặc là người ngốc nghếch như thế mà cũng hiểu được tình phiền phức, vậy việc này đúng là…….rắc rối to rồi.


      "Vậy .."Tử Mặc giọng vẫn ngây ngô, "Về sau khi đánh mạt chược cậu chỉ có thể cùng phe với . . . . . . cách khác, cậu phải kiêng nể chút. . . . . . Dù sao cũng là sếp của cậu mà."


      ". . . . . ." ra, phiền phức ấy chính là lúc đánh mạt chược à. . . .


      cầm trong đống lộn xộn bàn chai rượu, sau đó giơ lên uống ừng ực, lại bị Tử Mặc giữ lấy cánh tay.


      "Uống ít chút. . . . . . Lần này phải là rượu công ty tặng, là tớ tự mua." Tử Mặc vẻ mặt nghiêm túc.


      ". . . . . . Thi Tử Mặc, cậu tha cho tớ ." than vãn.


      "Tại sao các luôn phải nhằm vào Viên Tổ Vân thế," Hạng Tự từ phòng bếp tới chỗ Tử Mặc, cầm trong tay cái ly uống rượu với chậu nước đá, "Tôi cảm thấy loại người như ta cũng tệ mà."


      "Tôi có nhằm vào ta. . . . . ." khuôn mặt nhắn hiền lành của Tử Mặc có đôi mắt mơ màng.


      "Tôi cũng có. . . . . ." Thế Vân vội vàng phụ họa.


      Hạng Tự đem chậu nước đá đổ hết vào thùng inox, chớp hàng mi nhìn hai người, bỗng nhiên lắc đầu: " Bản lĩnh đứng đầu của phụ nữ các chính là “Con vịt chết vì mạnh miệng”


      "Nhưng Viên Tổ Vân người này. . . . . thực rất nham hiểm . . . . ." Thế Vân thầm ,lại nghĩ tới cảnh tượng ta vươn đầu lưỡi liếm , khiến khẽ run run cái.


      Lúc lấy lại tinh thần, Tử Mặc cùng Hạng Tự đều giơ ly rượu vẻ mặt chú ý nhìn , cười tươi, làm bộ như có việc gì xảy ra tiếp tục uống rượu.


      Có lẽ bởi vì uống nhiều quá, sáng sớm hôm sau khi Thế Vân mở mắt, chiếc đồng hồ báo thức tủ phía đầu giường lặng im, kim đồng hồ chỉ ở vị trí số "8", cố gắng mở to hai mắt, kim phút dài từ mơ hồ trở nên ràng, khi đó thể tin được hai mắt của mình -- có phải nó chỉ ở số "45"?


      Thế là sau tuần, lần đầu tiên Thế Vân đến muộn, hơn nữa rất muộn, ước chừng đến bốn mươi phút.



      Hơi thở như nhũn ra, vào văn phòng, tới vị trí của mình, vừa ngồi xuống lát, bỗng nhiên nhớ tới cái gì liền bật dậy: “ có nên đến xem Viên Tổ Vân có trong văn phòng hay ? !"


      vội vàng lao , từ xa, thấy Viên Tổ Vân vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở trước cửa văn phòng, giống như có chuyện gì đó hài lòng.


      Vì cái gì chứ? Chắc phải vì rồi . . . . .


      " trễ. . . . . ." Viên Tổ Vân mặc chiếc áo sơmi, vòng tay trước ngực vẻ mặt lạnh hơn cả nhiệt độ của tháng chín .


      "À, thực xin lỗi." Thế Vân cúi đầu đến chỗ ngồi, ngồi xuống.


      "Mười giờ họp, thông báo hết rồi, sao chép tài liệu tôi để bàn của , tài liệu màu vàng ở trong nữa, in ra toàn bộ, mang đến phòng họp để chỗ máy chiếu trước giờ họp cho tôi. PPT ở trong máy tính của tôi, nhớ lấy qua luôn" Viên Tổ Vân rất nhanh, xong khóe miệng vô thức nhếch lên.


      "Ôi." Làm thư ký cho ta rất vất vả, bỗng nhiên có chút xúc động, nhất định phải mua chiếc bút ghi , thu toàn bộ lời căn dặn của ta vào.Nhưng mà, cái nhếch môi kia là có ý gì đây?


      Viên Tổ Vân quay về văn phòng, sau đó lại quay ngược trở lại ném mấy gói cà phê hòa tan lên bàn .


      "?" cho nên trừng mắt nhìn.


      "Mặt của nhìn qua giống như là 8 giờ 45 mới rời khỏi giường vậy." xong, ta trở về phòng, cuối cùng cũng ra nữa.


      ". . . . . ." Thế Vân nhàng hít hơi sâu, sờ sờ mặt mình, mặt có là khắc “Tôi 8 giờ 45 mới rời khỏi giường" sao?


      thể nào!


      Vì thế, cả buổi sáng, bị vấn đề này làm cho rối tung lên, luôn muốn tìm thứ gì đó để nhìn mặt mình, như là bức vách bằng thủy tinh, mặt bàn, hay bức tường có in hoa văn đá cẩm thạch . . . . . .vân vân. Soi vào gương mặt 29 tuổi của , chỉ thấy ngoài đôi mắt thâm quầng lờ đờ mệt mỏi ra, chẳng còn thấy thứ gì khác nữa.


      chồng tài liệu "chình ình” trước mặt . mở mắt to, khuôn mặt mếu máo, ra lời.


      "Cuộc họp đến đây kết thúc." Viên Tổ mặt lạnh như băng tuyên bố.


      ta thu dọn các loại dây điện của máy chiếu, có lẽ do điều hòa trong phòng họp đủ lạnh, ta sắn tay áo lên lộ ra đôi cánh tay rám nắng rắn chắc nhưng gương mặt lại hề bị rám nắng, khó hiểu.


      " đúng là mất tập trung, từ lúc tôi đến chuyến xem kho hàng ở Thái Lan như lạc vào cõi tiên rồi, giờ vẫn còn mất tập trung sao."


      Tự nhiên Thế Vân nhớ lại cuộc họp lúc nãy -- giống như là. . . . . . Bị ta trúng rồi.


      "Có đôi khi tôi biết nên bất đắc dĩ hay là khâm phục --"


      "?"


      "—Đối với bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào đều có được bản lĩnh này ."


      Thế Vân há mồm muốn cái gì đó, nhưng ta cầm tài liệu rời khỏi phòng. .


      Người biết nên bất đắc dĩ hay là nên khâm phục phải là mới đùng -- với loại người như ta, bất kể là lúc nào ở đâu cũng xấu xa.


      Tan sở, vừa lúc Viên Tổ Vân ra, Thế Vân cũng vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về, mới vừa đứng lên điện thoại bàn reo lên. Tiếng chuông kia dường như bị chỉnh qua rất lớn, dồn dập liên hồi vang lên, những đồng nghiệp khác khỏi nghi hoặc nhìn .

      chần chừ nhận điện thoại, đầu kia là giọng ràng của Viên Tổ Vân: "Tôi đặt chỗ ở nhà hàng rồi"

      "... ... hả?" nghĩ thầm, ta phải gọi nhầm số đó chứ.

      " còn nợ tôi bữa cơm" giọng của ta tràn ngập ý đùa cợt.

      "Là do chứ tôi đâu đồng ý đâu" xong, định dập máy.

      "Xem ra hôm nay phải tăng ca rồi, tôi còn nhiều tài liệu muốn nhờ đánh máy giúp" Viên Tổ Vân uy hiếp .


      "...... . . .. . ." lời nào, muốn tranh cãi với ta.
      .

      "Tôi đặt chỗ lúc 7 giờ rồi, đến - chỗ cũ" Giọng điệu của Viên Tổ Vân thản nhiên.

      Thế Vân thảy điện thoại xuống, chỗ cũ gì chứ.

      đeo túi lên vai, cùng các đồng nghiệp lục tục ra về thang máy xuống lầu, sau khi tạm biệt với họ con đường phía sau kí túc xá, rồi dọc theo con đường đó khoảng 20 phút, đến ngã 3 phía nam, xa xa nhìn thấy bảng hiệu màu vàng.

      Theo như lời Viên Tổ Vân đó là bảng hiệu của "chỗ cũ".

      Lúc trước biết Tử Mặc vì sao lại muốn ăn ở nhà hàng này, ngừng suy nghĩ, nếu đến đây, gặp lại Viên Tổ Vân, như thế bọn họ lúc này phải chăng vẫn là nhưng người bạn rất bình thường. Gật đầu chào nhau như những người bạn học cũ?, Có lẽ là thế....


      Nhưng có lẽ, có số việc nhất định phải diễn ra như thế.


      bỗng nhiên bừng tỉnh, nhà hàng xuất trước mặt, biết vì cái gì mà lại suy nghĩ như vậy. Hai người họ - và Viên Tổ Vân - phải từ đầu có bất kỳ quan hệ gì sao?


      Viên Tổ Vân tiếng động, xuất trước mặt , rất im lặng, rất tự nhiên, giống như ta ở đây tự bao giờ.

      " gọi món ?" Viên Tổ Vân bỏ menu xuống, nhìn .

      ngây ngô lắc đầu.

      Viên Tổ Vân vẻ mặt thay đổi : " đúng là chẳng tập trung chút nào cả"

      xong, Viên Tổ Vân gọi phục vụ đến, gọi thức ăn. lật qua lật lại xem menu, mà lật thẳng đến trang, chỉ ngón tay vào những món trong đó, hình như rất quen thuộc nơi này.


      " thường xuyên tới đây ăn cơm lắm à?" Đợi phục vụ rời khỏi, Thế Vân nhịn được liền hỏi.

      "Lúc nào nghĩ ra được ăn món gì đến chỗ này" Viên Tổ Vân trả lời.

      "Trường hợp nào mới gọi là " biết ăn cái gì" của vậy?" nhìn , nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp ở đây.

      Viên Tổ Vân nheo mắt lại nhìn , suy nghĩ chốc lát, "Tôi....bản thân tôi cũng xác định được trường hợp gì nữa".

      " vậy, hôm nay cũng xác định được sao?" vừa hỏi, vừa nhìn Ý ở phía đằng kia tới.


      Viên Tổ Vân cười cười, nét mặt có chút lạnh lùng: "Đương nhiên, tôi đâu có xác định được là có đến hay "


      ràng, lúc ta "uy hiếp" , lời còn đanh thép như vậy.


      "Vì sao muốn tôi làm thư ký cho ?" nhìn thẳng vào Viên Tổ Vân, muốn xem ta khéo léo che đậy ý nghĩ gì trong ánh mắt.


      "Mặc kệ tin hay , phải là tôi đề xuất." Viên Tổ Vân lấy gói thuốc lá trong túi ra, cầm điều thuốc châm lửa.

      Thế Vân gì thêm nữa, chỉ im lặng chờ thức ăn được đem lên, càng ngày càng thể hiểu được suy nghĩ của ta.

      Phải chăng, có lẽ từ trước đến giờ chưa từng hiểu được .

      "Còn giận ?" Viên Tổ Vân đột nhiên hỏi.

      quay đầu chỗ khác, vẫn im lặng gì.

      "Vì sao lại giận? Vì làm thư ký của tôi sao? hay là . . . . . . " Viên Tổ Vân hạ giọng ngập ngừng, rồi nữa, giọng điệu đo có chút u buồn.

      vẫn im lặng, cương quyết quay lại nhìn , vẻ mặt hơi chút khó chịu.

      "Được rồi, . . . .Xem như tôi thua, tối nay tôi mời, được ?" Viên Tổ Vân giơ tay ra hiệu, nét mặt giống như đứa trẻ giận dỗi.

      Thế Vân bất giác nhạt nhẽo “hừ” tiếng. Khi thanh phát ra từ khoang mũi làm cho có chút hối hận, vì thanh đó như là tiếng làm nũng vậy.

      " như thế, tôi coi như giận nhá." tựa lưng vào ghế, gương mặt tựa như cười, nhìn . Giống như .......người đàn ông này có thể dễ dàng tha thứ cho bất cứ chuyện gì.

      vẫn im lăng, nét mặt bình thường nhưng có phần được tự nhiên.

      "Ô, sớm biết thế, gọi nhiều đồ ăn như vậy rồi"

      Thế Vân rất muốn cười, nhưng ngại, đành kiềm chế lại. vô tình nhìn hộp tăm bàn, đó là hộp đựng tăm làm bằng sứ trắng hình con thỏ, đầu con thỏ có cái lỗ , nơi những chiếc tăm được lấy ra. cảm thấy khó chịu, những chiếc tăm........chạy đâu hết rồi.

      "Cười cái nào" Viên Tổ Vân

      ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn .

      Viên Tổ Vân vươn tay đến véo mặt , tay rất thô ráp, có lẽ do trước kia chơi bóng rổ mà ra, chỗ véo , có chút đau nhói, đau nhói khác thường. Giống như phải véo má , mà là lòng vậy.

      bỗng nhớ đến nhiều năm trước, lúc trời vừa chập tối, bầu trời cũng như hôm nay, tối mịt ánh sáng, có người ở dưới ánh đèn đường, vỗ vào vai , khuôn mặt gượng gạo : "này, cậu như thế, tớ coi như cậu giận nhá"

      Giọng của người đó xác định được, giọng của thanh niên ngông cuồng, tự tại nhưng cũng có chút ngờ vực, bất an, giọng ấy, từng câu, từng câu vang lên trong đầu , đột nhiên có loại hạnh phúc. – hạnh phúc kể xiết

      Ánh sáng đèn đường chiếu xuống khuôn mặt , tuy ràng, nhưng đường nét rất thân thuộc, còn dù như thế nào cũng thể thay đổi được thói quen mím môi.

      biết là do nghĩ đến điều gì, hay là bởi vì bị Viên Tổ Vân véo má , gượng gạo nhếch miệng lên.

      buông tay ra, nhìn , vẻ mặt bất đắc dĩ : "Quên , sau này nên tức giận nhiều hơn, khi tức giận khuôn mặt trông đẹp hơn đấy."

      Buổi tối cuối tuần, Tử Mặc lần đầu tiên hẹn Thế Vân quán bar. dựa theo địa chỉ Tử Mặc gửi tìm đến đó, đó là con đường yên tĩnh gần Hành Sơn, tấm biển trước cửa quán bar hề có đèn neon lập lòe cũng có vẻ lén lút, chỉ có bóng đèn im lặng tỏa ra ánh sáng màu vàng, giống như là căn nhà bình thường ven đường mà thôi.

      Thế Vân đẩy cửa vào, đỉnh đầu có tiếng chuông phát ra thanh thanh thúy, trong nháy mắt, dường như trở lại những quán bar truyền thống ở Luân Đôn đường Wardour Street[1], nhưng...lại có chút giống. Đối diện với cửa lớn là loạt quầy bar dài, dọc theo bức tường bày đầy bàn tròn và ghế cao, tường treo chiếc TV LCD —— cuối cùng cũng biết khác nhau giữa hai nơi chính là giá trị xa xỉ của chiếc tivi này.

      [1] Wardour street : là đường phố ở Soho , London. Nó là con đường chiều từ phía nam tới phía bắc từ Quảng trường Leicester , qua Chinatown , Shaftesbury Avenue đến đường Oxford

      Quán bar tryền thống đường Wardour Street có rất ít TV, cho dù có, cũng bị đặt trơ trọi bừa bãi ở nơi thấy được trong góc tường, mọi người bình thường xem, giống nơi này, mọi người đều cùng nhìn về hướng —— giống như những người hâm mộ bóng đá điên cuồng thường tụ tập ở những quán bar gần giao lộ Piccadilly Circus[2].

      [2] Piccadilly Circus, London là nơi giao nhau của những cung đường nổi tiếng ở London

      Tử Mặc mặc áo sơmi kẻ sọc và quần bò từ xa nhìn lại khác gì con trai, ấy vểnh vểnh chân, tươi cười thân thiết với người đàn ông ngồi cùng ấy, nhìn thấy đến liền vẫy vẫy tay, quay đầu cùng người đàn ông kia câu gì đó. Thế Vân qua, khỏi cảm thấy khuôn mặt của người đàn ông đó rất quen thuộc.

      "Cậu đến rồi, " giọng của Tử Mặc nhất quán cứng ngắc, "Đây là, Hạng Phong —— là của Hạng Tự."

      Thế Vân bỗng nhiên tỉnh ngộ nhìn ta, gật đầu.

      "Xin chào, " ta có niềm nở vươn tay, cũng mang theo ánh mắt xét đoán, mà là thân thiết nâng tay giơ cốc bia lên giống như bạn bè cũ hỏi, "Có muốn uống ly ?"

      suy nghĩ vài giây sau đó hào phóng gật gật đầu: "Được."

      "Chúng tớ thường xuyên tới đây để xem bóng đá." Tử Mặc nhìn chằm chằm vào tivi, trong khi nhét củ lạc vào miệng.

      Trong TV là đám đàn ông Thế Vân biết, mồ hôi chảy như mưa nhưng vẫn chạy băng băng, giành giật, xô đẩy, gào thét—— nga, có lẽ gào thét là những người xung quanh xem đá bóng này.

      ngồi vào chiếc ghế trước quầy bar, ly bia lập tức được đẩy đến trước mặt cùng ly bia trong tay Hạng Phong tỉ lệ sai biệt lắm, giơ lên muốn uống, bị Hạng Phong bên cạnh Tử Mặc cản lại ta thân thiết : " cần uống quá nhanh, loại bia này mặc dù có hàm lượng cồn cao, uống nhiều cũng bị say."

      giơ ly bia, giương miệng, xấu hổ cười cười, sau đó nhấp ngụm .

      ta làm sao có thể biết khát muốn hơi uống hết ly bia chứ? Là trực giác của nhà văn trinh thám sao?

      Hạng Phong cùng bartender vài câu, bartender hiểu ý gật gật đầu, cầm ly nước lạnh đưa tới trước mặt Thế Vân.

      lại lần nữa xấu hổ cười cái, khách khí uống hết cốc nước vào dạ dày, cảm giác mát mẻ thỏa mãn cuối cùng cũng giảm bớt cơn khát của .

      "Cám ơn." Uống xong rồi, mới nhớ tới lời cảm ơn, có chút ngượng ngùng.

      Hạng Phong lơ đễnh nhún nhún vai, quay đầu cùng Tử Mặc xem bóng đá, lúc hưng phấn hai người còn cùng với những người khác trong quán cùng nhau hét lớn. Thế Vân quay về quầy bar, ngụm rồi ngụm uống ly bia trước mặt, mỉm cười suy nghĩ, đây mới là Tử Mặc thích nhìn thấy là người vui vẻ hạnh phúc có tâm .

      Các cầu thủ màn hình đều là vẻ mặt nghiêm túc, mọi người ngồi trước TV vẻ mặt cũng nghiêm túc kém, bởi vì đá phạt đền .

      Tử Mặc lẩm bẩm : " xem có thể ghi bàn hay ?"

      Hạng Phong nghĩ nghĩ, : "Có thể ."

      Vừa mới xong, quả bóng bay lên chạm vào xà ngang rơi xuống lăn ra ngoài biên.

      "A..." Tử Mặc bi ai kêu lên, cầm lấy cánh tay của Hạng Phong dùng sức giật, " Miệng của đúng là quạ đen mà —— "

      Tay của Tử Mặc bỗng nhiên bị nắm lấy, kinh ngạc ra lời.

      Thế Vân vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hạng Tự biết khi nào vào đứng bên cạnh bọn họ, vẻ mặt đương nhiên chút thay đổi : "Đừng động tay động chân ."

      xong, ta đến đứng giữa Tử Mặc và Hạng Phong, gọi bartender muốn ly bia giống như bọn họ.

      Hạng Phong để bụng dia chuyển sang chỗ khác, : "Sai đến trễ vậy?"

      "Hôm nay đối thủ rất lợi hại..." Hạng Tự vừa vừa châm thuốc.

      "Đừng hút." Tử Mặc nhíu mày, ý bảo Thế Vân ở đây.

      Hạng Tự nhún nhún vai, đem điều thuốc để cạnh gạt tàn, vẫy vẫy tay với Thế Vân: " cũng thích xem bóng đá sao?"

      Thế Vân lắc đầu: "Làm sao có thể, là Tử Mặc hẹn tôi đến, tôi vốn tưởng là có ban nhạc ở quán bar chứ."

      "Chính là, hiểu vì sao bọn họ thích tới nơi này xem bóng đá, ở nhà xem phải cũng giống nhau sao." xong, Hạng Tử liếc mắt nhìn chằm chằm Tử Mặc.

      " giống nhau, " giọng bướng bỉnh của Tử Mặc vang lên, " khí giống nhau."

      Thế Vân uống ngụm bia, vẫn hiểu được Tử mặc vì sao hẹn mình đến đây.

      "Nga, đúng rồi, " Tử Mặc giống như bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, từ ghế cao xuống, đến trước mặt Hạng Phong lôi kéo ta ngồi vào bên cạnh Thế Vân sau đó quay về chỗ cũ ngồi xuống, "Hai người vừa mới làm quen nên chuyện nhiều hơn... Ha ha."

      Mặc dù tiếng cười cuối cùng của ấy rất thà chất phác, ba người còn lại giống như là bị sét đánh cùng nhau há mồm nhìn Tử Mặc, biết nên cái gì cho tốt.

      Hạng Tự là người đầu tiên cười rộ lên, ta liếc mắt nhìn Hạng Phong cái, thực thức thời cắn môi, quay đầu sang chỗ khác.

      Hạng Phong quay đầu nhìn Thế Vân, nâng tay giơ ly rượu, thân thiết mà bất đắc dĩ : "Tôi nghĩ chúng ta đều muốn thành đôi ly trà đâu."

      Thế Vân cũng nhìn Hạng Phong, cười cười: "Nhà văn trinh thám đều ăn sắc bén như vậy sao?"

      "Ân..." Hạng Phong gật gật đầu, "Có muốn xem ngòi bút của nhà văn chính thám sắc bén như thế nào ."

      "A..." bật cười, học ta gật đầu, giơ ly bia trong tay của mình lên, " vui khi được quen biết , nếu bận tâm đưa tôi mấy cuốn sách viết —— tốt nhất là những cuốn sách có văn phong sắc bén."

      " thành vấn đề." Hạng Tử hiểu ý nở nụ cười, sau đó cùng chạm cốc.

      "Tán gẫu cũng tệ lắm nga..." giọng cứng ngắc của Tử Mặc hiếm khi hàm chứa ý cười, giống như là vừa làm xong việc tốt to lớn .

      Ba người còn lại trao đổi ánh mắt bất đắc dĩ, quyết định xem tồn tại của Tử Mặc .
      Last edited by a moderator: 24/3/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 4.2

      Editor: Song Tử

      Tuần thứ hai của tháng Chín, Thế Vân trở nên có chút phiền chán bất an, từ chỗ ngồi lặng lẽ liếc mắt nhìn Viên Tổ Vân cái, tập trung tinh thần nhìn vào máy tính, sườn mặt có biểu tình giống như tràn ngập tâm .

      bỗng nhiên cảm thấy hai người bọn họ giống như là hai con cá xuất bên dưới mặt hồ đóng băng, giãy dụa , nhưng hề có sống.

      biết vì sao muốn dẫn về nhà, cũng biết mình vì sao muốn cùng , mặc dù về cơ bản có gì xảy ra... nhưng mối quan hệ của bọn họ trở nên rất kỳ lạ - vô cùng kỳ lạ.

      Ở trước mặt đồng nghiệp, bọn họ rất ít khi chuyện, đúng phải là cấp và cấp dưới. Nhưng chuyện riêng tư phía sau, có lẽ ai cũng biết bọn họ từng cùng nhau xem phim, ăn cơm, giống như là bạn bè nhiều năm. Nhưng mà thực tế, Thế Vân nghĩ bọn họ cũng phải là bạn tốt thậm chí ngay cả bạn bè cũng phải. Bọn họ chỉ là hai người quen biết nhau mà thôi, trước đây chưa từng thân thiết, sau này cũng như thế—— như vậy bọn họ rốt cuộc là cái gì đây?

      Chơi trò mập mờ sao?

      cảm thấy đau đầu, đau như sắp nổ tung.

      hộp thuốc bỗng chốc được quăng vào bàn làm việc của , kinh ngạc nhìn hộp thuốc kia, mặt viết "Aspirin" .

      Viên Tổ Vân có nhìn , vẫn nhìn màn hình máy tính, nhưng bàn tay trái ban đầu vốn nhấp chuột, lúc này lại cầm trong tay ly trà.

      Thế Vân dưới đáy lòng thở dài nuốt viên thuốc vào, Viên Tổ Vân như vậy đến tột cùng là nên cảm ơn hay vẫn là chán ghét chứ?

      Kiểm tra thi lái đường ngày đó, Thế Vân giả ốm xin nghỉ ngày, rốt cục thuận lợi thông qua .

      Buổi tối, đúng hẹn lại đến phòng khám của Tương Bách Liệt, ta lấy từ giá sách phía dưới ra hộp sữa đặt ở bàn trà, tươi cười khả cúc : " Thời tiết tuy rằng vẫn rất nóng, nhưng phụ nữ thích hợp uống đồ lạnh."

      Thế Vân thở dài, nhìn vách tường hơi hơi ố vàng: "Làm bạn của nhất định rất hạnh phúc."

      Tương Bách Liệt nhún vai: "Những người bạn trước của tôi cũng nghĩ giống như vậy ."

      Thế Vân nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bật cười : "Cũng đúng. Cái này gọi là này nhất thời. Bác sĩ đối với bệnh nhân ôn nhu săn sóc cũng nhất định có thể lấy thái độ giống vậy đối với bạn ."

      Tương Bách Liệt mím môi, từ chối cho ý kiến, có lẽ, chính ta cũng biết đáp án. Tương Bách Liệt ngồi vào trước bàn làm việc, thận trọng mở laptop bắt đầu đánh máy, bên cạnh là lịch để bàn bị đặt phía dưới chồng sách giáo khoa. Hôm nay Tương Bách Liệt dường như đặc biệt nghiêm túc cũng chuyện tán gẫu dư thừa, mà là vẻ mặt bình tĩnh nhìn chờ đợi mọi thứ bắt đầu.

      "Sau đó có lần, tôi lại mơ thấy Thế Phân, " lần đầu tiên Thế Vân tự giác bắt đầu kể ra tâm của mình, "Nhưng mà còn chưa kịp cùng chị ấy chuyện, giấc mơ bắt đầu thay đổi, tôi bị đưa đến nơi khác... Sau đó, liền quên."

      " có nhớ ấy ?" Tương Bách Liệt đột nhiên hỏi, giọng trước sau bình tĩnh tự nhiên, nhưng ánh mắt cũng rất bén nhọn.

      "Nhớ.." dừng chút, mới , " Vài năm đầu, chỉ cần làm việc gì nhớ đến chị ấy. Những năm gần đây, dường như từ từ quen dần, nhưng có đôi khi nhắm mắt lại, gương mặt của chị ấy vẫn xuất ở trước mắt tôi."

      " ấy thay đổi sao?"

      "?"

      "Tôi là , ấy xuất trong đầu hình dáng có thay đổi ?"

      "..." Thế Vân bắt buộc bản thân nhớ lại, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi, " biết."

      " biết?"

      "Tôi nhìn thấy ... Thường thường chính là hình dáng, hoặc chỉ là khuôn mặt, chưa từng chú ý cái khác."

      "Ân..." Tương Bách Liệt tay chống cằm, ánh mắt rời rạc, biết có phải suy nghĩ ý nghĩa trong lời của hay .

      "Tương bác sĩ," lần đầu tiên gọi ta như vậy, " xem tôi còn có thể cứu chữa được ?"

      Tương Bách Liệt vốn thất thần bỗng nhiên nhìn ánh mắt của , : ", cho tới bây giờ có yếu đuối giống như trong tưởng tượng của vậy, với tôi là muốn tôi cứu , nhưng mà tôi cứu cũng nhanh bằng chính tự cứu lấy mình."

      "..." Thế Vân kinh ngạc , ra lời.

      Tương Bách Liệt mỉm cười: "Những lời này lần đầu tiên gặp mặt tôi muốn với rồi."

      "..."

      " Thời điểm nhìn thấy , tôi cũng có chút kinh ngạc, bởi vì tính cách của kiên cường như vậy, tuyệt đối phải là người luôn cảm thấy hoang mang. Nhưng mà sau khi nghe xong câu chuyện của , tôi cảm thấy cần giúp đỡ, chính là bất luận giúp đỡ cái gì đều hữu dụng bằng nội tâm cực kỳ kiên cường của —— cho nên, cần phải tin tưởng chính bản thân mình, tôi có lẽ chỉ là người râu ria mà thôi."

      Thế Vân nhìn Tương Bách Liệt, lâu gì,khuôn mặt phía sau bàn làm việc kia luôn luôn ôn nhu lúc này vẫn lộ vẻ nghiêm túc, khỏi cười rộ lên: "Cám ơn ."

      "?"

      "Cám ơn hẹn gặp tôi hôm nay."

      "..."

      "Cám ơn hôm nay đặc biệt với tôi như vậy."

      "..." Tương Bách Liệt cắn môi, có chút vô thố.

      "Kỳ tôi vốn nghĩ mình tốt lắm, muốn quên ngày hôm nay ." nhìn nhìn lịch bàn bị đặt ở dưới sách giáo khoa, biết ta cố ý , cố ý cho biết hôm nay là ngày —— 11 tháng 9.

      "Ân..."

      "Trong vài năm qua, tôi cũng làm như vậy, hẹn bạn bè dạo phố, ăn cơm, uống rượu, trong nhà ai muốn nhắc tới ngày này, nếu may mắn, có thể ngủ cả ngày, thời điểm thức dậy, là ngày hôm sau . Tôi giả vờ mình chưa bao giờ trải qua ngày này, giả vờ năm mình chỉ có 364 ngày."

      "..."

      "Nhưng mà biết vì sao, " cúi đầu nhìn tay của mình, "Vừa rồi tôi bỗng nhiên ý thức được, giả vờ như thế này khiến tôi bắt đầu sợ hãi và hoảng hốt nó vẫn ở trong lòng tôi. Giống như tính cách của tôi rất kiên cường, cho nên tôi muốn nhìn thấy yếu đuối của mình, luôn vô tình cậy mạnh, muốn cho bản thân mình cảm thấy tốt hơn, tất cả mọi thứ đều có gì ghê gớm..."

      "Thế Vân..." Tương Bách Liệt nhìn ánh mắt của , giống như hàm chứa đau lòng, có lẽ, lúc này mỗi người nhìn đều cảm thấy đau lòng.

      "Nhưng đó chỉ là lừa mình dối người, " giọng của bình tĩnh như vậy, giống như phải là , "Lần đầu tiên tôi tới tìm , cũng trông cậy có thể giúp tôi, hoặc là giống như Tử Mặc , tôi chỉ là muốn tìm người xa lạ kể ra chuyện của chính mình.Tôi như vậy... biết có nhìn ra ? Có lẽ sớm nhìn ra, chỉ là mà thôi —— phải sao?"

      Tương Bách Liệt trả lời, đáp lại chỉ là nụ cười dịu dàng.

      " cũng biết tôi cũng phải lòng muốn nhận được giúp đỡ của , nhưng vẫn vươn tay ra giúp tôi—— đối với tôi như vậy, tôi muốn ... Cám ơn." nghẹn ngào, chỉ lần này thôi muốn thử thổ lộ nỗi khổ chất chứa trong lòng với người xa lạ, trong khi vô thức trở thành bạn bè.

      " có gì." Tương Bách Liệt vẫn mỉm cười, nhàng lắc lắc đầu.

      "Nếu có thể, " còn , " có thể tiếp tục giúp tôi ——tôi tuy rằng kiên cường, nhưng có đôi khi cũng thực yếu đuối."

      "Được." Vẻ mặt của Tương Bách Liệt hề nghiêm túc, hề là bác sĩ lo lắng bệnh nhân, mà là tràn đầy tình bạn bè.

      Tám năm Thế Vân lần đầu tiên hề sợ hãi này ngày —— , có lẽ vẫn có chút sợ hãi, nhưng ít nhất, có can đảm để đối mặt với sợ hãi của mình, cũng đối mặt với con người của mình.

      Buổi tối chủ nhật, Thế Vân về nhà cùng mẹ ăn bữa cơm.

      Mẹ vừa đưa cho đĩa rau, vừa bình tĩnh mấy ngày hôm trước đến trước mộ của Thế Phân bái tế, ngôi mộ được người quản lý chăm sóc rất cẩn thận, nơi nơi điểm nhang muỗi, trừ bỏ cỏ dại ở ngoài, trong mộ rất sạch .

      nghe gật gật đầu, thậm chí hoài nghi, cha mẹ có thể cho rằng lạnh lùng hay , bởi vì chưa từng đến thăm mộ của Thế Phân—— nhưng mà cho rằng đó căn bản phải là mộ của Thế Phân.

      Gương mặt của giống hệt như Thế Phân người chết trong vụ nổ, thời điểm cha mẹ làm thủ tục, căn bản thể phân biệt được đâu là thi thể của con bọn họ, cho nên suy nghĩ kỳ lạ: hộp tro cốt, có thể phải là tro cốt của Thế Phân?

      Nhưng cho dù như thế nào, ra của Thế Phân là thể chối cãi, muốn thừa nhận đây là tro cốt của Thế Phân, nhưng thể thừa nhận thực này. cũng đến nghĩa trang để thăm mộ Thế Phân, lần cũng có, có phải ở trong tiềm thức của còn có ít trở ngại gì đó?

      "Đúng rồi, " mẹ , " Khi mẹ đến có gặp mấy người bạn học cũ trước kia của Thế Phân, bọn họ liếc mắt cái liền nhận ra mẹ, nhưng mà mẹ chỉ nhớ người tên là Lương Kiến Phi, còn có họ Lâm biết gọi là gì."

      "Lâm Bảo Thục." Thế Vân vừa ăn đồ ăn trong bát vừa . Bọn họ là bạn thân của Thế Phân hồi cấp hai, sau khi đến mất liên lạc với bọn họ.

      "Nga, đúng đúng, " mẹ bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Trong lễ truy điệu bé đó hình như có tới, cho nên mẹ thể nhớ tên của ấy."

      "Bởi vì khi đó ấy học ở nước chưa trở về."

      "Con biết , Lương Kiến Phi ly hôn ." Mẹ buông chiếc đũa, biết là cảm thán hau là ăn xong rồi.

      "..." Thế Vân cũng có tỏ ra rất kinh ngạc, gì, cái gì cũng . Thời gian tám năm, có lẽ rất nhiều người, rất nhiều chuyện thay đổi. Vài năm trước qua nhiều người nghe được tin Lương Kiến Phi kết hôn, còn tưởng rằng người bạn của chị cuộc sống rất hạnh phúc—— chẳng qua chỉ có mọi người là nghĩ như vậy, ai cũng muốn nhìn thấy kết hợp hạnh phúc, chẳng ai muôn nhìn thấy bi thương chia lìa.

      "Cho nên có đôi khi nghĩ lại, giục con kết hôn là đúng, nếu biến thành tốt...Vội vàng kết hôn rồi lại ly hôn, ngược lại càng có lời." Mẹ lại bắt đầu lảm nhảm.

      Thế Vân cười khổ, có thúc giục sao? Hôn nhân có thể tính toán sao cho có lợi sao?

      nữa, còn nghiêm túc lắng nghe mẹ cho hết, sâu lý giải loại cảm giác ai có chuyện để dốc bầu tâm , cho nên mỗi lần cùng cha mẹ gặp mặt đều đặc biệt nhu thuận, điều có thể làm ... Chỉ sợ cũng chỉ có việc này thôi.

      Ăn cơm xong rửa sạch bát đĩa, bồi mẹ xem tivi trong chốc lát, Thế Vân mới rời . Thời điểm rời khỏi mẹ đưa tới cửa trong ánh mắt có chút lo lắng, giống như trước kia mỗi lần đưa ra sân bay.

      Nếu lúc trước có thể nhìn thấy ánh mắt như vậy, còn có thể ầm ỹ nháo loạn muốn chuyển ra ngoài sống hay ?

      biết, biết...

      ngước lên nhìn bầu trời đêm đầu thu, có đôi khi, cũng hoang mang, cũng tự hỏi chính mình: "Rốt cuộc làm như vậy, có đúng hay ?"

      Nhưng thể tìm thấy câu trả lời hoặc căn bản là có đáp án. Có thể hay giống như Tương Bách Liệt , điều có thể làm chính là tin tưởng bản thân mình mà thôi.

      Di động bỗng nhiên vang lên, nhìn màn hình phát sáng, mặt chuỗi con số, nhưng là biết đó là ai.

      "Xin chào?" Giọng của Viên Tổ Vân vang lên trong điện thoại giống như bình thường.

      "Ân." cắn môi, biết nên tiếp điện thoại của như thế nào.

      " ở đâu?" Viên Tổ Vân luôn rất trực tiếp giống như rất quen thuộc với .

      " đường về nhà."

      "Tôi mua vé 40 phút sau chiếu, cho nửa giờ để tới." Viên Tổ Vân thậm chí cho biết rốt cuộc là rạp chiếu phim nào, liền cắt điện thoại.

      Thế Vân nhìn màn hình di động, đột nhiên rất muốn mắng chửi người. Nhưng có chỉ là đến ven đường vẫy xe taxi, điểm đến là rạp chiếu phim mà bọn họ từng . vì sao mình lại muốn , có lẽ, chính là đành lòng cự tuyệt mà thôi.

      " đến muộn 2 phút so với thời gian tôi quy định." Viên Tổ Vân bên nhìn đồng hồ cổ tay, bên đem bỏng ngô nhét vào trong tay .

      "Tôi nghĩ bây giờ phải là sếp của tôi nữa, chúng ta cũng phải họp." trừng mắt.

      " tranh luận chết sao?" Viên Vân Tổ cười khổ.

      Thế Vân nhận bỏng, lại liếc mắt lườm cái: " chừng là thế —— "

      cũng chưa hết khỏi sửng sốt, bởi vì Viên Tổ Vân bỗng nhiên giận tái mặt, trong ánh mắt mang theo chút bi thương lướt qua: "Đừng hươu vượn!"

      Thế Vân được tự nhiên kéo kéo tóc, vui vẻ : "Vào thôi, sắp bắt đầu rồi..."

      Viên Tổ vân gật gật đầu, gì nữa xoay người phía trước , cả người mỗi dây thần kinh đều căng cứng, bàn tay nắm chặt vé xem phim cũng cứng đờ. Thế Vân cúi đầu theo sau, bỗng nhiên có ham muốn đưa tay ôm chặt Viên Tổ Vân.

      Nhưng mà vì sao chứ? thể nghĩ, có lẽ là vì, muốn xóa tan nỗi bi thương trong đôi mắt của ...

      Bọn họ mới tiến vào rạp chiếu phim, đèn liền tắt, trong bóng tối, Viên Tổ Vân dừng bước, vươn tay nắm vai của để ở phía trước.

      : " Hàng thứ 3 phía trước... phải ở đây, phía trước hàng nữa, đếm thêm hai hàng nữa a?"

      chỗ ngồi bên cạnh có người nhìn nghe thấy cười rộ lên, Thế Vân có chút quẫn bách, phát tay của Viên Tổ Vân vẫn còn đặt vai mình: "Tôi làm sao mà biết hàng thứ ba ở đâu mà bắt đầu đếm, sớm biết vậy dẫn đường là tốt rồi , tại sao lại cho tôi lên trước..."

      " được, " bọn họ tìm được chỗ ngồi ngồi xuống, Viên Tổ Vân nhấc chân, nhìn màn hình, cũng có nhìn , " tìm thấy làm sao bây giờ."

      nhờ màn hình lớn phát ra ánh sáng, kinh ngạc nhìn sườn mặt của , bỗng nhiên rất muốn khóc.

      Thậm chí nước trong hốc mắt bắt đầu trào ra, chỉ cần chớp mắt cái rơi xuống.

      cố sức chịu đựng, cho đến khi nước mắt dần dần biến mất.

      để ý nhìn lướt qua : "Làm sao vậy?"

      lắc đầu, làm cho mình nhìn qua thực bình tĩnh.

      Phim bắt đầu chiếu, cũng phải là phim hài, tất cả mội người đều ngẩng đầu nhìn màn hình lớn, mặt có biểu tình.

      nghĩ: " may mắn bằng biết phải giả vờ như thế nào để hé ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ ...."

    3. fuckingbicth

      fuckingbicth New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      Thanks bạn edit truyện.nhưng mà chưa đc thuần Việt lắm bạn ạ.mình chỉ góp ý vậy thôi vì vs ai ko quen đọc convert thấy hơi gượng.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 4.3

      Buổi tối hôm nay về nhà, Thế Vân nằm trằn trọc thể vào giấc ngủ, đến tủ lạnh lấy hộp sữa, đổ sữa vào cốc thủy tinh sau đó bỏ vào lò vi sóng hâm nóng. phút sau lò vi sóng "Đinh" tiếng, lấy ly ra sữa sờ có chút ấm chậm rãi uống hết.

      Tương Bách Liệt , trước khi ngủ uống cốc sữa nóng có tác dụng an thần —— nhưng mà vì sao uống hết ba cốc sữa nhưng ngoài việc liên tục vệ sinh, còn tác dụng nào khác.

      nhìn đồng hồ tường, hai giờ sáng, nếu ngủ sáng thứ Hai làm phải mang theo đôi mắt gấu trúc đến công ty. muốn như vậy, ít nhất muốn để Viên Tổ Vân nhìn thấy như vậy.

      lơ đễnh uống hết cốc sữa, sau đó phiền chán đến trước máy tính, dung tay gõ vài cái, màn hình liền sáng. Lên mạng vào trang web dành cho du học sinh, nơi đó có thể có những thứ mà cần.

      "Xin chào tất cả mọi người ngồi nghe radio, đây là Newyork trong chương trình tiếng Trung radio của Thư Lộ. Nhiệt độ của New york hôm nay vẫn rất cao, chúng tôi có hai vị đồng nghiệp—— ân... Thân hình so với người bình thường cao hơn gấp mấy lần dạo gần đây bắt đầu trở nên buồn bã phờ phạc, khí này vẫn tiếp tục lan tràn ra toàn bộ văn phòng, thậm chí có vài đồng nghiệp vô lương tâm cùng nhau bay đến đảo Greenland[1] nghỉ phép, vì thế từ hôm nay trở Thư Lộ bề bộn rất nhiều việc, thể làm thêm giờ. Nhưng mà xét thấy, ở đây có tỷ lệ thất nghiệp rất cao giống như nước Mĩ, bởi vậy Thư Lộ suy nghĩ trước sau vẫn là dám tùy ý bãi công."

      [1]Greenland: Đảo băng Greenland là quốc gia tự trị thuộc Vương quốc Đan Mạch. Greenland là hòn đảo lớn nhất thế giới. Đây cũng là nơi có vườn quốc gia lớn nhất thế giới. Khoảng 81% diện tích bề mặt Greenland bị băng bao phủ, được gọi là mũi băng Greenland, trọng lượng của băng nén vùng đất trung tâm lục địa hình thành nên lòng chảo nằm thấp hơn 300 m [1.000 ft] dưới mực nước biển.

      Trong hậu trường phòng thu truyền đến tiếng huýt sáo, đánh trống cùng với thanh vang dội của tiếng còi, là trực tiếp "Diễn tấu" hay là thu trước đó rồi, nhưng mà chung cũng khá hài hước.

      "Nga, được rồi, tuần bận rộn hết sức sắp bắt đầu, các chương trình trong tuần sắp tới có khả năng làm mọi người cảm thấy buồn, bởi vì ngày hôm qua Newyork nghênh đón ngày buồn nhất năm nay—— ngày 11 tháng 9. Có lẽ trong ngày này toàn thế giới cực kỳ đau buồn và thương tiếc, rất nhiều người trong ngày này mất cha mẹ, con cái, người , bạn bè, đồng nghiệp... bọn họ mất người thân và tình quan trọng trong cuộc đời mình, nhưng mà tôi hy vọng có ai phải đau khổ, sống cuộc sống nhiệt tình thương và khát khao.

      "Thực ra... Thư Lộ coi như là tự mình trải qua ngày vô cùng đau thương này, cực kỳ may mắn là, tôi mất người tôi thương, ngược lại chúng ta trải qua ngày này càng đoàn kết hơn. Trong lúc chờ đợi tin tức hai mươi tư giờ, tôi cũng có thể cảm nhận được những bất an và khổ sở, sau này mỗi khi tham gia hoạt động để kỷ niệm ngày này đều tự với mình hãy quý trọng tất cả những gì ta có. Cho nên dù bạn từng trải qua ngày này hay chưa, nếu đau đớn, khổ sở, cũng sao, chính là phải nhớ sau khi trải qua ngày này, mang theo tất cả những hoài niệm và hạnh phúc để tiếp tục bước .

      "Trong ngày đặc biệt này, Thư Lộ muốn gửi đến mọi người bài hát 《Close to you》do Karen Anne Carpenter biểu diễn , để tưởng niệm những người thân của chúng ta..."

      Loa máy tính phát ra giai điệu cùng với tiếng hát quen thuộc, đó là... bài hát Thế Phân thích nhất.

      Di động đặt bên cạnh gối truyền đến từng trận thanh báo có tin nhắn, Thế Vân với tay qua lấy, bình thường trước khi ngủ tắt máy, nhưng mà tối hôm nay có thể quên .

      "02: 12: 49: ngủ?"

      nhìn chằm chằm màn hình, hiển thị người gửi là chuỗi các con số, nhưng biết đó là số điện thoại của ai.

      ở phía trước cửa sổ lại lại, do dự trong chốc lát, mới hồi : "02: 20: 32: ngủ còn làm gì chứ."

      "02: 21: 01: ngủ?"

      "02: 21: 58: ân!" dấu chấm than này rất lâu mới tìm được.

      "02: 22: 45: vậy hát bài cho tôi nghe ."

      "02: 23: 32: ngủ hát thế nào?"

      "02: 25: 05: bên ngủ bên hát ."

      "02: 28: 44: lúc ngủ tôi hát..."

      Thế Vân đến trước máy tính, tắt các tập tin ghi , quay về nằm giường. Mặc dù ngủ được, nhưng dường như bỗng nhiên an tâm hơn, nếu lại biến thành "Gấu mèo" , như vậy cũng chỉ có mình biến thành ?

      "02: 29: 11: chừng nào hát vậy?"

      Thế Vân thở dài bất lực nhìn lên trần nhà.

      "02: 31: 04: anhh thực là nhàm chán, sáng mai còn có buổi họp, ngủ sớm chút ."

      "02: 32: 20: nhưng mà ngủ được —— phải cũng ngủ được đó sao?"

      "02: 35: 03: tôi vừa rồi cũng qua —— tôi ngủ!"

      5 phút trôi qua mà thấy Viên Tổ Vân hồi lại, ta làm gì, cười sao? Hay là quyết định quấy rầy "giấc ngủ" của nữa?

      Ngay sau đó, điện thoại của lại vang lên: "02: 42: 00: được rồi, ngủ sao, mà làm sao ngủ được vậy? Đếm số sao? Nhưng mà tôi nhớ chỉ có thể đếm tới hai a..."

      "02: 44: 10: biết vì sao, mỗi lần chuyện với nhiều hơn 5 phút tôi lại có cảm giác kích động muốn giết người."

      "02: 44: 50: ra đối với tôi có kích động a?"

      "02: 45: 00: ..."

      Viên Tổ Vân lại cách lâu có hồi lại, cho đến khi Thế Vân nghĩ xong những lời vô nghĩa lúc định ngủ bỗng nhiên lại gửi đến tin nhắn: "03: 01: 23: tôi có thể hỏi câu , vì sao lại quay về?"

      yên lặng nhìn màn hình di động, ấn nút tắt, sau đó dùng tay nhét điện thoại vào dưới gối chùm kín chăn ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Thế Vân xuyên qua tường kính của thang máy trợn mắt lên nhìn về phía sau thấy gương mặt chút thay đổi của Viên Tổ Vân, bỗng nhiên rất muốn cười to, sau đó giống như trong phim truyền hình nam nhân vật chính giàu có quát to tiếng ——Yeah! Panda!

      "Di, Thế Vân, " Carol bị đám đông ép vào bên trong lúc nhìn thấy mững rỡ , " lâu thấy kể từ khi bị điều làm trợ lý cho người đàn ông đáng sợ kia..."

      Thế Vân ngẩn người lát sau mới phản ứng lại: "Carol có nhìn thấy Viên Tổ Vân đứng ở phía sau a."

      theo phản xạ nhìn vẻ mặt của ở trong gương, bên lông mày đứng thẳng.

      "Uh, " nảy ra ý nghĩ đùa giỡn, " có biện pháp..."

      "Nghe thường xuyên phải tăng ca?" Carol vẻ mặt đồng tình.

      "Ân..." Thế Vân gật đầu.

      "Nghe thường xuyên thời gian ăn cơm trưa?"

      "Ân..." càng bất đắc dĩ gật gật đầu.

      "Nghe ta động tí là nổi giận?"

      "Ân!" dùng sức gật đầu.

      "Ai... ta quả thực phải người." Carol tổng kết.

      Thế Vân xuyên qua gương nhìn gương mặt gấu mèo dần dần trở nên xanh mét, nhịn cười, trong lòng có niềm vui sướng thành lời.

      Thang máy vừa đến tầng ba mươi, vội vàng kéo Carol mù mịt mạch chạy như điên vào văn phòng, vừa đem túi sách bỏ vào ngăn tủ, Viên Tổ Vân thong thả bước vào.

      " pha giúp tôi ly cà phê." Viên Tổ Vân đá vào chân để ở bên ngoài bàn, khiến nghiến răng nghiến lợi.

      Thế Vân vội vàng cho chân vào, cau mày trừng mắt nhìn liếc mắt cái, sau đó đứng dậy giúp pha cà phê —— hình như đây là lần đầu tiên Viên Tổ Vân sai khiến , ta thân là "sếp" thói hư tật xấu rốt cục nhịn được lòi ra.

      đổ đầy nước sôi vào ly cà phê sau đó bỏ chiếc thìa vào trong, ly nước trong suốt lập tức biến thành màu nâu nhạt cũng có khuấy đều lên, bỗng nhiên phát mình cũng có lúc xấu xa như vậy—— vậy phải tận lực làm thư ký khiến sếp hài lòng.

      Thế Vân đem miếng đệm ly đặt ở bàn của Viên Tổ Vân, nhìn nhìn ly cà phê lại quay sang nhìn , trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi.

      vẻ mặt vô tội bĩu môi, nghĩ thầm vẻ mặt bây giờ của nhất định thực đáng đánh , xoay người rời khỏi bỗng nhiên có người giống như lốc xoáy vọt vào văn phòng .

      "Viên Tổ Vân..."

      Thế Vân tập trung nhìn ra là bạn đồng nghiệp sắp lấy chồng ở Italy mà Carol kể lúc trước, khuôn mặt xinh xắn trắng nõn lúc này có phẫn nộ khó thành lời, vẻ mặt đó chỉ có khi phụ nữ đối mặt với người đàn ông mình .

      Thế Vân có cảm giác mách bảo mình phải , đó lại chút nào để ý, ánh mắt của của ấy chỉ thẳng tắp nhìn chằm chằm Viên Tổ Vân:

      "Những gì sao?"

      Viên Tổ Vân nhíu nhíu mày: "Cái gì?"

      lấy di động ra ở trước mặt Viên Tổ Vân quơ quơ: " ‘Chúc hạnh phúc’ ."

      Nam nhân vật chính kinh ngạc gật gật đầu, giống như biết mình làm sai việc gì, chẳng lẽ chúc phúc cũng khiến người khác oán hận?

      Thế Vân cười khổ, quên ban đầu mình phải rời khỏi đây, Viên Tổ Vân rốt cuộc là giả ngu hay biết thế giới này có số việc, chúc phúc khiến người khác sinh ra oán hận. Đó là vì người ta trao tình cho bạn, bạn dù người ta cũng nên chúc người ta hạnh phúc. Cho dù bạn lòng chúc người đó tìm được hạnh phúc, nhưng đối với họ mà đó chính là bạn gián tiếp với họ, bạn và họ có khả năng đến với nhau .

      cắn môi có thể nhìn ra được ấy rất buồn, Thế Vân nhìn sườn mặt của ấy cũng nhịn được cảm thấy đau lòng. Bỗng nhiên nhớ tới câu: làm người vì sao quá cố chấp?

      yên lặng nhìn nam chính vẻ mặt , có lẽ là hạ quyết tâm. ấy gật gật đầu, nhàng câu: " Được, tạm biệt..."

      Ngay tại lúc Thế Vân nghĩ sắp xoay người rời ,đột nhiên ấy cầm lấy ly cà phê bàn hắt vào Viên Tổ Vân.

      Sau khi việc xảy ra, Thế Vân nghĩ đó rốt cuộc là loại tình cảm như thế nào? sao? Hay là cũng trộn lẫn với oán hân ? Phụ nữ và hận có thể rất đơn giản, cũng có thể rất phức tạp, có thể trong nháy mắt bùng nổ, cũng có thể trong nháy mắt biến mất. Phụ nữ loài sinh vật kỳ lạ có lẽ thế giới này, ngoại trừ chính bản thân mình cồn sinh vật nào khác có thể lý giải được họ. Nhưng trong nháy mắt khi ly cà phê nóng bỏng được hắt ra Thế Vân cũng có nghĩ nhiều như vậy, gần như kịp suy nghĩ, do dự xông lên che ở phía trước Viên Tổ Vân.

      Vì sao chứ?

      Có lẽ ở trong lòng cười khổ, ly cà phê nóng hổi đó là báo ứng trò đùa dai của . quả nhiên là người thích hợp chơi trò đùa dai.

      Đau đớn kịch liệt thiêu đốt làn da của , lưng, đùi, trán, nhất là toàn bộ cánh tay tay trái chỉ cảm thấy đau đến chảy nước mắt. Nhưng khóc, cho dù kia khóc, cho dù ánh mắt hoảng hốt Viên Tổ Vân như là lo lắng chô, nhưng khóc. Tại thời điểm đó, nghĩ tới hình ảnh chiếc máy bay và rơi thẳng xuống mặt đất, từng trải qua đau đớn, biết đau hơn bao nhiêu lần so với loại đau đớn vì vết bỏng này?

      bỗng nhiên cảm thấy mình bị bế bổng lên cao, vượt qua các đồng nghiệp kinh ngạc, vượt qua thang máy, xe taxi, cho đến khi đến thế giới màu trắng rực rỡ nàng nghĩ đó là bệnh viện.

      " Cởi quần áo ra." Y tá cầm thuốc mỡ cùng ít dụng cụ kéo rèm lên vào.

      Viên Tổ Vân dùng tay giúp cởi cúc áo len mặc ở bên ngoài, cẩn thận đem cánh tay của rút ra, suy nghĩ có chút xuất thần tưởng, may mắn bên trong mặc là áo sơmi có tay, nếu là áo có tay có khả năng cầu đem tay áo cắt ?

      Y tá thừa dịp Viên Tổ Vân giúp cởi cúc áo, trước tiên bôi thuốc lên cái trán của , khiến cho đau tới mức nhe răng trợn mắt.

      " cho rằng mình rất hùng sao?" Viên Tổ Vân nhíu mày, trầm thấp .

      chưa bao giờ trông thấy Viên Tổ Vân như vậy, giống như tức giận, vui, nhưng mà —— người nên tức giận hẳn là mới phải ?

      " báo đáp ân nhân cứu mạng của mình như thế này sao?" trừng .

      "..." Ang nhìn , rất lâu thốt ra tiếng nào, trong ánh mắt có loại cảm xúc tên là đau đớn, "Về sau đừng làm loại chuyện ngu xuẩn như thế này nữa..."

      gần như nghĩ rằng, trong khoảnh khắc, Viên Tổ Vân kiềm chế được dang tay muốn ôm lấy , nhưng rốt cuộc, cảm giác lạ lùng "Nghĩ đến" cuối cùng vẫn biến thành thực.

      " nghĩ rằng tôi muốn—— ah..." thanh cuối cùng kia là tiếng thét chói tai từ trong miệng của phát ra, bởi vì y tá bỗng nhiên ở cánh tay bị phỏng của bắt đầu bôi thuốc mỡ.

      Viên Tổ Vân an vị ở phía sau , đưa bàn tay vòng quanh eo , tựa vào trong lòng , thậm chí có thể ngửi được người hỗn hợp mồ hôi và cà phê cùng với hương vị của thuốc lá. Nhưng mà có lẽ,mùi hương cà phê phải là của , mà là của .

      Thế Vân rốt cục nhịn được khóc, đây là loại cảm xúc có chút phức tạp. phần là vì đau đớn về da thịt, phần khác là vì... Có người nhìn thấy bạn đau đớn cũng đau đớn giống như bạn, giống như bản thân khóc cũng thực xin lỗi.

      "Thực mất mặt..." thấp giọng quát lớn , nhưng ánh mắt lại hoàn toàn phải như vậy.

      muốn lau những giọt nước mắt má, nhưng có người giúp gạt , đó là ngón tay của Viên Tổ Vân thô ráp lại mang theo dịu dàng, cùng biểu cảm hung ác gương mặt hoàn toàn đúng phù hợp.

      yên lặng nhìn quên tất cả những niềm vuo, cũng quên tất cả những đau đớn có thể nhớ, chính là rất nhiều năm trước, khi vẫn còn là thiếu niên, khuôn mặt bướng bỉnh nhưng rất ấm áp.

      Giọng bình tĩnh của y tá bỗng nhiên vang lên: "Còn có chỗ nào bị phỏng ?"

      Viên Tổ Vân chỉ chỉ thắt lưng và chân của Thế Vân: "Nơi này, còn có nơi này."

      "Nga, " Y tá chớp mắt , "Đem quần áo cởi ra ."

      A? ...

      Thế Vân lập tức phục hồi lại tinh thần, nhìn Viên Tổ Vân lần đầu tiên mặt xuất vết đỏ ửng khả nghi.

      "Tôi ra ngoài." Viên Tổ Vân tình nguyện đứng dậy rồi ra ngoài. Nhưng có thể nhìn thấy chiếc quần màu đen cùng với đôi giày da của ở bên dưới bức mành, bởi vì đứng ở bên ngoài giống như là ... Thủ vệ.

      Y tá bĩu môi, bên chờ Thế Vân cởi quần áo vừa : "Bạn trai của rụt rè đấy..."

      Thế Vân ngừng tay ngạc nhiên nhìn y tá: " ta... phải bạn trai của tôi..."

      " ta theo đuổi sao?" Y tá biết Viên Tổ Vân còn đứng ở cửa, cho nên bắt đầu bát quái.

      " có, " Thế Vân xua tay, "Tuyệt đối có..."

      "Nga..." Y tá bắt đầu giúp bôi thuốc, "Hay là theo đuổi ta?"

      "A..." muốn phủ nhận nhưng mà cảm giác đau đớn truyền đến làm cho thể hút ngụm khí lạnh.

      rũ mắt xuống nhìn đôi giày da đen bóng chân của Viên Tổ Vân chuyển động, mặc dù nhìn thấy khuôn mặt của , nhưng có thể khẳng định tên kia chắc chắn cười.

      "..." Tuần cuối cùng của tháng Chín , khi Tương Bách Liệt nhìn thấy cánh tay bị băng bó toàn bộ của Thế Vân kinh ngạc ra lời.

      Thế Vân bất đắc dĩ mỉm cười, cũng muốn biến mình thành người bị thương nặng như thế chính là sếp của kiên trì muốn làm như vậy, cuối cùng y tá chỉ có thể mang theo vẻ mặt ghét bỏ cộng thêm bát quái giúp băng bó cho tốt, nhưng may mắn nhất là ông sếp với tính cách ác liệt thế nhưng lại cho phép nghỉ ốm tuần, hơn nữa sắp tới được nghỉ lễ ngày quốc khánh thoáng cái có hai tuần nghỉ ngơi thoải mái.

      "Chỉ là bị thương mà thôi."

      "Nga..." Tương Bách Liệt do dự gật đầu, từ trong tủ lạnh lấy ra hai lon bia, "Trong thời gian trấn thương, ưu đãi đặc biệt."

      xong, ta dùng giẻ để bên cạnh giúp lau khô lon bia sau đó mở ra đưa cho .

      Thế Vân nhận lấy, mỉm cười cảm ơn, uống từng ngụm cảm thấy hương vị đắng chát của bia biết vì sao có chút ngọt ngào.

      "Vì sao tôi cảm thấy tâm tình của dường như tốt lắm?" Tương Bách Liệt ngồi vào chiếc ghế cũ mở laptop ra bắt đầu viết.

      "Bởi vì tôi sắp có kỳ nghỉ dài, tuy rằng chỉ có nửa tháng."

      " chơi sao?"

      "Bị như thế này làm sao mà ." giơ cánh tay bị thương ra.

      Tương Bách Liệt gật gật đầu: " thích du lịch sao?"

      nhìn Tương Bách Liệt, cảm thấy trong lúc chuyện bọn họ càng ngày càng giống bác sĩ và bệnh nhân, mà có chút giống như những người bạn mạng vô tình gặp gỡ chuyện.

      "Có thể coi là như vậy, chỉ là cơ hội chơi nhiều lắm."

      "Tôi trước kia cũng là người rất thích du lịch, "Tương Bách Liệt tiếp tục , "Có lẽ là bắt đầu từ năm mười tám tuổi, hàng năm nghỉ hè đều chơi khắp nơi, người ba lô liền xuất phát, ở đường có thể gặp được đủ mọi loại người, số có thể trở thành bạn bè, số khác có thể được coi là ác mộng, nhưng mà tôi rất thích cảm giác này, như thể bạn bao giờ biết điều gì xảy ra ngày mai, bao giờ biết ngày mai mình như thê nào."

      Thế Vân mỉm cười, cho Tương Bách Liệt biết bản thân cũng từng rất hâm mộ cuộc sống như vậy, giống như mỗi ngày, mỗi việc, mỗi người đều tràn ngập hy vọng như vậy, mọi thứ đều tốt đẹp, tất cả vẫn tiếp tục cho dù hôm nay hay là ngày mai.
      "Nhưng mà khi tuổi lớn hơn, cảm giác này càng ngày càng trở nên , tôi mới từ từ phát lang thang ngừng trong cuộc sống chẳng những cho ta thấy hy vọng, ngược lại làm cho lòng ta sợ hãi e ngại. Những gương mặt quen biết khi chung đường dần dần trở nên mơ hồ, khi màn đêm buông xuống tôi bắt đầu nhớ những ngày còn , nhớ tới cuộc sống trong thị trấn với những người dân mộc mạc chất phát, dường như cuối cùng tôi cũng hiểu ra... Mọi người trong trấn này vì sao lại tự nguyện sống cuộc sống bình thản như thế."

      Thế Vân nhìn Tương Bách Liệt nhớ lại những gương mặt xưa và những chuyện qua, khỏi xúc động, ánh mắt của ta thường thường tràn ngập sức quyến rũ, kia hẳn là loại... Trí tuệ sức quyến rũ.

      "Tôi nghĩ, có lẽ trong chúng ta phải ai cũng biết ngay từ đầu mình muốn gì, nhưng mà ít nhất chúng ta ngừng để tay lên ngực tự hỏi, quá trình này ra cũng thể là 'Đau khổ' —— hoàn toàn phải, " Tương Bách Liệt tươi cười khả cúc, "Có thể có ngày nào đó khi tôi quay đầu lại nhìn mình trước kia, kinh ngạc khi thấy mình dường như dành rất nhiều thời gian để làm những việc hoàn toàn vô nghĩa , nhưng tôi cũng hối hận, tuyệt đối , bởi vì nếu mình chưa làm những việc trong quá khứ có bản thân của hôm nay, cũng có tương lai của chính mình."

      "..."

      "Cho nên Thế Vân, " Tương Bách Liệt tiếp tục , "Tôi rất muốn biết, ở bên ngoài phiêu bạc lâu như vậy, đến tột cùng là vì cái gì mới hạ quyết tâm quay trở về ?"

      Thế Vân cười khổ chút, có lập tức trả lời. Trong vòng vài ngày ngắn ngủi đây là lần thứ hai bị hỏi câu hỏi như vậy, nhưng mà có lẽ, còn có người thứ 3 cũng hỏi câu hỏi tương tự như vậy.

      Đó là bí mật của riêng , việc đó, được chôn giấu ở sâu bên trong đáy lòng của .
      Last edited by a moderator: 30/3/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 5: Tháng mười – Kẹo hay là giấy gói kẹo

      【 Tương Bách Liệt: "Chẳng lẽ cảm thấy sao, cùng với tất mọi người quan tâm, thương Thế Phân, nhưng từ giây phút ấy ra , đối với mọi người mà ngay cả thời gian cũng ngừng trôi."

      "Từ thời điểm đó, cự tuyệt lớn lên, thân thể của thay đổi nhưng nội tâm vẫn còn vướng mắc, vẫn mới hai mươi tuổi, vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc Thế Phân còn sống. Có lẽ đối với những người khác mà , giống như về người bạn của Thế Phân, là như nhau . Trái Đất mỗi ngày đều chuyển động, nhưng thời gian của hai người, vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc đau đớn đó, làm sao cũng chịu đuổi kịp bước chân của những người khác."

      "Nhưng, người bạn của Thế Phân đúng, cho dù ấy còn cũng hy vọng tất cả mọi người đều sống tốt, nhất là . Tôi nghĩ chừng chính ấy hy vọng như vậy, hy vọng mọi người có thể thay ấy cười, thay ấy rơi lệ, thay ấy thương, quan trọng nhất là, thay ấy trưởng thành. Cho nên khi phát bản thân mình thay đổi, hoặc là , tự mình phát mong muốn thay đổi của bản thân,rất tốt, cực kỳ tốt ."】

      Mặc dù ở Luân Đôn bảy năm, nhiệt độ khí của tháng mười đối với Viên Thế Vân mà , vẫn là hơi lạnh. người mặc áo lông mẹ gửi bạn bè mang sang, vốn là cần, nhưng mà bà vẫn khăng khăng làm theo ý mình mua cái áo này, bây giờ cái áo này là trang phục thể thiếu trong mùa đông của .

      học đại học ở Bloomsbury, có thể coi là khu phố trung tâm của khu vực, sau khi tốt nghiệp may mắn tìm được công việc trong thư viện gần đó, liền dọn ra khỏi ký túc xá, thuê căn phòng ở gần đó.

      Công việc ở thư viện đơn giản mà nhàm chán, nhưng có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, luôn tranh thủ thời gian rảnh rỗi lẻn vào trường sân khấu điện ảnh nổi tiếng gần đó, nghe các giáo viên giảng bài, sinh viên luyện tập biểu diễn, giống như trước kia mỗi ngày đều đến trường. tưởng rằng mình sống im lặng như vậy cái gì cũng cần phải suy nghĩ.

      Bên dưới căn phòng thuê có nhà hàng Trung Quốc rất lớn, ông chủ là người Quảng Đông, khuôn mặt luôn luôn tươi cười nghênh đón mọi người, chỉ là rất ít khi vào thăm, thứ nhất là vì khẩu vị khác nhau, hai là giá cả phải là rẻ, nhưng có rất đông người dân địa phương và khách du lịch ở Luân Đôn thường xuyên đến đây, nếu phải thời tiết tháng mười rất lạnh, chừng ông chủ còn có thể bày ở bên ngoài vỉa hè ít bàn ghế.

      Đêm Giáng sinh năm nay ban đầu cũng có người bạn cùng quê rủ chơi, nhưng khéo léo từ chối , bởi vì nhận lời giúp đồng nghiệp người trực ban đêm nay. Ngày này cũng chỉ là ngày bình thường đối với mà thôi, vì sao giúp những người muốn được chơi chứ, nhưng so với chơi đêm Giáng sinh, cảm thấy làm bạn với sông Thames trong ngày cuối cùng đếm ngược đón năm mới có khí hơn nhiều.

      Năm nay ở Luân Đôn từ tuần trước tuyết bắt đầu rơi, tuyết rơi rất dày giẫm lên có chút ẩm ướt trơn trượt, số khách sạn cao cấp cũng như trước đây dựng tượng băng trước cửa đón chào du khách, chỉ là biết vì sao tượng băng năm nay cảm thấy càng ngày càng thiếu sinh động. Các trung tâm mua sắm cũng sớm trang trí làm mới tủ kính bày hàng, trang trí đa số là màu đỏ, màu trắng và màu xanh lá cây, nhưng mà thích nhất vẫn là trung tâm mua sắm Fortnum & Mason[1] nổi tiếng lâu đời gần đường Piccadilly[2], mỗi lần ngang qua tủ kính nơi đó đều thể ngờ được lại đẹp như thế, làm cho người ta rất muốn cứ như vậy lẳng lặng thưởng thức hoặc là mơ màng.

      [1] Fortnum & Mason: được coi là trong những trung tâm mua sắm lâu đời nhất của xứ sở xương mù. Với hơn 300 năm lịch sử, Fortnum & Mason được xem là biểu tượng của phong cách .

      [2] Piccadilly: là nơi giao nhau của những cung đường nổi tiếng ở London.
      Thư viện đêm Giáng sinh đóng cửa lúc 5h, mãi đến 8h30p Thế Vân mới từ thư viện về nhà.Ngoài các nhà hàng lớn phố, các cửa hàng khác hầu như đều đóng cửa, suy nghĩ chút quyết định trở về ăn mì ăn liền, còn lại nửa con gà nướng ngày hôm qua cũng đủ rồi.

      ngang nhà hàng Trung Quốc ở tầng dưới, theo thường lệ nhìn vào bên trong, kinh ngạc phát , ngoài người Châu Á vậy mà cũng có hai bàn là người phương tây, thời điểm này phải bọn họ đều ở nhà ăn cơm với gia đình sao?

      Khi qua cửa của nhà hàng bỗng nhiên dừng bước, kinh ngạc nhìn người ngồi bên cửa sổ, trong lòng trào lên cảm giác vui sướng khi gặp lại người bạn lâu gặp.

      Lương Kiến Phi kinh ngạc đứng lên, cũng kinh ngạc nhìn , lát sau, ấy bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến hốc mắt cũng đỏ lên.

      Hai người ôm nhau lúc ở lối vào nhà hàng, dường như cũng thể tin được hai người đứng trước mặt nhau ở chỗ này.

      "Thế Vân, " Lương Kiến Phi nghẹn ngào , "Tớ nghĩ tới... có thể gặp được cậu ở đây, vừa rồi tớ còn với đồng nghiệp, tớ có người chị em tốt cũng ở ngay gần đây."

      "Vì sao cậu sang đây mà gọi điện thoại cho tớ chứ, cậu có thể hỏi mẹ tớ số điện thoại của tớ a." cầm lấy cánh tay của ấy, đáy lòng có loại may mắn khó có thể thành lời.

      "Tớ sang đây rất vội vàng, sau đó đến Luân Đôn rồi mới nhớ tới cậu cũng ở đây mới nhớ lúc ở nhà tớ vội quá quên mang theo số điện thoại của cậu, may mắn là đồng nghiệp của tớ hôm nay mời mọi người đến nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng ở đây ăn cơm, bằng ..."

      "Tớ sống ở đây ngay lầu thôi, cậu ăn tối xong có thể tới tìm tớ." Thế Vân nhìn mấy người trong nhà hàng thấy bọn họ nghi hoặc nhìn hai người.

      ", tớ ăn nữa, bây giờ tớ cùng cậu, cậu chờ tớ chút." xong, Lương Kiến Phi trở lại chỗ ngồi của mình cầm lấy ba lô, với mấy người ngồi cùng bàn mấy câu liền ra .

      Thế Vân nhìn theo bóng dáng Lương Kiến Phi thấy ấy vẫn cao gầy như xưa, mỉm cười cách vô thức, đây có tính là món quà ngày Giáng sinh ?

      Khi cánh cửa mở ra, Thế Vân thoáng nhàng thở ra, bởi vì phòng nhìn qua cũng bừa bãi cho lắm, ít nhất có thể mời khách đến thăm. đem khăn tắm sáng sớm tiện tay quăng sô pha bỏ vào trong phòng tắm, bắt đầu đun nước bếp.

      "Cậu biết , " Lương Kiến Phi nhìn quanh bốn phía, "Tớ tại làm việc ở Thái Lan."

      "Nga, " Thế Vân dừng chút, " Tình hình nơi đó gần đây rất nguy hiểm."

      " Thời điểm tháng tám, tháng chín có chút, bây giờ sao, nhưng mà nơi tớ làm việc phải ở Băng Cốc, dường như ngoại trừ thủ đô ra Thái Lan vẫn là quốc gia lười biếng, so với trước kia chút thay đôi cũng có."

      "Đúng rồi, " pha trà dường như nhớ tới cái gì liền hỏi, "Cậu làm việc ở Thái Lan, Trì Thiếu Vũ làm sao bây giờ?"

      Lương Kiến Phi dịu dàng cười cười: "Chúng tớ ly hôn."

      Thế Vân kinh ngạc nhìn người bạn trước đây, trong khoảng thời gian ngắn có chút hoảng hốt, biết nên cái gì cho tốt.

      "Giật mình sao, " Lương Kiến Phi nhún vai, "Ban đầu bản thân tớ cũng có chút giật mình, nhưng mà bây giờ tớ cảm thấy... đó nên là lựa chọn của tớ."

      Thế Vân đem cốc trà ngon để trước mặt , rất muốn hỏi vì sao lại ly hôn, chỉ là lời đến bên miệng lại thu trở về, bởi vì với mỗi đôi khi chia tay, luôn có đủ loại lý do, người ngoài căn bản thể hiểu được, cũng cần phải tìm hiểu.

      "Là vì, " Lương Kiến Phi vẻ mặt bình tĩnh, giống như là kể chuyện của người khác chứ phải của mình, " rất lăng nhăng, luôn vòng quanh giữa tớ và những người phụ nữ khác... Tớ rốt cuộc chịu được nữa."

      Thế Vân bất đắc dĩ mỉm cười, nụ cười này phải là trào phúng, cũng phải thương hại, chỉ đơn thuần là bất đắc dĩ, Lương Kiến Phi nhất định có thể hiểu được nụ cười này, bởi vì của gương mặt của ấy cũng mang theo chút bất đắc dĩ. Mặc dù trải qua đau thương, chính là bình thản chết lặng, nhưng dù sao ấy cũng chỉ là người phụ nữ bình thường trong lòng nhất định bị tổn thương rất lớn, cho dù tương lai có ngày ấy tìm được hạnh phúc khác, nhưng nỗi đau vẫn là vết sẹo khắc sâu trong lòng ấy.

      "Như vậy đó, chút về cậu ." Lương Kiến Phi .

      "Tớ? Tớ bây giờ làm việc trong thư viện gần đây, buồn chán nhưng nhàn nhã, sống cuộc sống đơn giản." Thế Vân ngồi vào sô pha, tay đặt thành ghế, cẩn thận nhìn trước mắt—— hoặc là , người phụ nữ trước mắt.

      Đúng vậy, bọn họ đều hai mươi tám tuổi, thể được gọi là nữa.

      "Có bạn trai ?" Lương Kiến Phi luôn rất trực tiếp.

      " có." mỉm cười phủ nhận.

      "Làm sao có thể!" Đối phương dường như tin.

      " ." gật gật đầu.

      " ai theo đuổi cậu sao?"

      Thế Vân nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Có lẽ có, nhưng tớ nhớ ."

      "Nga... Lại , theo tớ được biết, Thạch Thụ Thần vẫn độc thân." Thời điểm Lương Kiến Phi cười rộ lên, gương mặt có vết lõm sâu, Thế Vân vẫn biết cái đó gọi là gì, chẳng lẽ là má lúm đồng tiền sao?

      lập tức khoát tay: "Please, chúng tớ chỉ là bạn tốt mà thôi."

      "Nga? Nhưng mà tớ nhớ Thế Phân từng với tớ cậu ấy đối với cậu có tình cảm..."

      xong câu đó, hai người đều ngẩn người, ngay từ đầu họ tránh nhắc tới “người đó”, rốt cục liền tự nhiên như vậy hề báo trước xuất .

      Đúng vậy, Thế Phân... Chị ấy lâu có trong xuất cuộc sống của bọn họ. Khi chị ấy ra cũng mang theo điều gì đó?

      Lương Kiến Phi sờ môi: "Thực xin lỗi, tớ phải cố ý..."

      " sao." Thế Vân mỉm cười ngăn cản lời xin lỗi của ấy, thực tế ấy cần phải xin lỗi.

      "Trong phút kia khi vừa nhìn thấy cậu, tớ thậm chí còn nhầm tưởng cậu là ấy, tớ mới biết mình có bao nhiêu thương nhớ ấy." Lương Kiến Phi đùa nghịch ngón tay của mình, giống như bé tuổi teen .

      "Đúng vậy, " Thế Vân hít sâu hơi, "Có đôi khi quay người lại, giống như chị ấy đứng phía sau tớ..."

      nhớ bao lâu rồi chưa cùng người khác chuyện về người chị khuất của mình, có lẽ rất lâu rất lâu rồi. Đến Luân Đôn bảy năm, mới chỉ về nước có lần khi tốt nghiệp đại học, sau này đều là mẹ sang thăm , mẹ luôn cố ý vô tình nhắc tới Thế Phân, giống như Thế Phân chưa bao giờ chết, chỉ là tạm thời xa thời gian mà thôi.

      "Tớ năm nay khi về nhà ăn tết, còn thăm mộ ấy nữa." Lương Kiến Phi uống ngụm trà, thản nhiên .

      "Vậy à, cám ơn."

      "Nếu ấy mất, cậu đoán xem hai người ai kết hôn trước?"

      Thế Vân kinh ngạc trừng mắt to, nghĩ nghĩ: "Chắc là chị ấy...Chị ấy chủ động lại nhiệt tình như thế."

      "Cậu biết , " Lương Kiến Phi dùng giọng điệu lạnh nhạt , "Tớ và Lâm Bảo Thục từng hoài nghi ấy , nhưng mà cuối cùng nghi vấn này lại trở thành câu hỏi mãi mãi bao giờ có lời giải..."

      Thế Vân mỉm cười chút gì, câu hỏi sinh ra mỗi khi có ai đó ra , cũng thường hay suy nghĩ nếu Thế Phân còn sống, ra sao, bọn họ như thế nào...

      Nhưng mà, đây là câu hỏi mãi mãi có lời giải. Bởi vì Thế Phân chết, rốt cuộc cũng thể thay đổi được ấy.

      Đây là đêm Giáng sinh Thế Vân vui vẻ nhất từ khi đến Luân Đôn, và Lương Kiến Phi rất nhiều chuyện trước kia, về cuộc sống trong trường học, về bạn học, về mấy năm nay, đương nhiên, còn có Thế Phân. biết mình thế nhưng có thể thản nhiên về Thế Phân như thế, mặc dù ban đầu mỗi lần đến chuyện này đều luôn tự chủ được run rẩy.

      Từ khi nào bắt đầu thay đổi, ngay cả chính cũng cảm thấy mình có chút... Xa lạ ?

      Trước khi , Thế Vân đưa Lương Kiến Phi xuống dưới lầu vẫy xe taxi, đứng ở góc đường dưới ánh đèn, Lương Kiến Phi nhìn nở nụ cười ấm áp:

      "Thế Vân, hôm nay có thể gặp được cậu là quá tốt..."

      "..."

      ấy nghẹn ngào, nhưng tươi cười vẫn như trước: "Hôm nay tớ bỗng nhiên cảm thấy, mặc dù Thế Phân rồi, nhưng cậu còn sống là tốt rồi. Chúng ta đều phải chấp nhận thực này, sau đó vui vẻ sống tiếp, bởi vì, ấy là người có tính cách thoải mái, nhiệt tình như thế... Nhất định ấy cũng hy vọng chúng ta có thể sống tốt."

      Thế Vân mắt ngấn lệ, thể nổi lời, chỉ có thể mỉm cười gật đầu vẫy tay, nhìn Lương Kiến Phi ngồi xe taxi rời cho đến khi còn nhìn thấy bóng dáng của chiếc taxi màu vàng.

      Đợi cho tất cả mọi thứ đều trở lại bình thường, mới phát mình ngay cả câu "Tạm biệt" cũng chưa kịp .

      Nhưng mà, mỉm cười suy nghĩ, chưa kịp cũng sao, hai người nhất định gặp lại a.

      phải sao?

      "Cho nên sau khi gặp lại người bạn học cũ của chị , đó là nguyên nhân hạ quyết tâm trở về sao?" Tương Bách Liệt hai tay ôm đầu tựa lưng vào ghế dựa, vẻ mặt thư giãn nhìn Thế Vân.

      Thế Vân nghiêng đầu suy nghĩ: "Có thể xem là như thế, tôi chỉ là... Từ sau khi nhìn thấy ấy, bỗng nhiên rất muốn gặp lại những người khác. Vô cùng mãnh liệt ... Nhất định phải làm như vậy."

      Tương Bách Liệt cười rộ lên, biết là cười ngây thơ, hay là cười cái tính hay thay đổi thất thường của .

      "Trước khi gặp lại ấy, tôi và cuộc sống trước kia gần như đoạn tuyệt, tôi chỉ mực muốn quên bản thân trước kia, muốn được trải qua... cuộc sống đơn giản, cho nên tôi cũng an tâm trải qua cuộc sống như vậy." , giống như nhân vật chính trong câu này phải là , mà là những người khác.

      "Nhưng sau khi gặp lại ấy, bỗng nhiên những kỷ niệm của gia đình lại lên, tình bạn và quá khứ qua, muốn che giấu những nhớ nhung, đột nhiên lại bị đào lên." Tương Bách Liệt tiếp lời của phân tích .

      "Có lẽ vậy, " Thế Vân cười khổ, "Có lẽ tôi bỗng nhiên ý thức được mình thay đổi, hoặc là ... Tôi muốn thay đổi."

      "Điều đó rất tốt." Tương Bách Liệt bỗng nhiên .

      "..." nhìn ta, ra lời.

      " Thay đổi này rất là tốt."

      "?"

      "Chẳng lẽ cảm thấy sao, cùng với tất cả mọi người quan tâm, thương Thế Phân, nhưng từ giây phút ấy ra , đối với mọi người mà ngay cả thời gian cũng ngừng trôi." Gương mặt Tương Bách Liệt ấm áp như vậy, làm cho người ta tự chủ được bình tĩnh trở lại.

      "..."

      "Từ thời điểm đó, cự tuyệt lớn lên, thân thể của thay đổi nhưng nội tâm vẫn còn vướng mắc, vẫn mới hai mươi tuổi, vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc Thế Phân còn sống. Có lẽ đối với những người khác mà , giống như người bạn của Thế Phân , là như nhau . Trái Đất mỗi ngày đều chuyển động, nhưng thời gian của hai người, vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc đau đớn đó, làm sao cũng chịu đuổi kịp bước chân của những người khác."

      ra lời, có lẽ Tương Bách Liệt đúng. Có lẽ, ở thời điểm chịu nhiều đau khổ và đả kích đó, liền đóng cửa trái tim, bao giờ nguyện ý mở nó ra lần nữa.

      "Nhưng, người bạn của Thế Phân đúng, cho dù ấy còn, cũng hy vọng tất cả mọi người đều sống tốt, nhất là . Tôi nghĩ chừng chính ấy cũng hy vọng như vậy, hy vọng mọi người có thể thay ấy cười, thay ấy rơi lệ, thay ấy thương, quan trọng nhất là, thay ấy trưởng thành. Cho nên khi phát bản thân mình thay đổi, hoặc là , tự mình phát mong muốn thay đổi của bản thân,rất tốt, cực kỳ tốt ." Tương Bách Liệt còn uể oải như trước nữa, hai khửu tay chống mặt bàn giống như là cổ vũ Thế Vân.

      " vậy chăng?" cười khổ, chính là này tươi cười này cũng đau khổ như thế.

      " ." Tương Bách Liệt gật đầu khẳng định.

      "Như vậy..." nở nụ cười đơn thuần, "Tôi an tâm rồi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :