Vì một chữ "yêu" - ivy_139 [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ivy_139

      ivy_139 New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      8
      ~Chương 2:
      “Để người, ta chỉ cần chữ Duyên.Nhưng để tiếp tục người, ta cần phải cố gắng”~

      [​IMG]

      < P1 >

      Nếu ai từng qua Thái Bình Quốc, chắc chắn điều làm họ lưu luyến nhất khi nghĩ về đất nước này chính là màn đêm.

      Màn đêm ở đây quạnh và lạnh lẽo như ở Tây Lương quốc, cũng náo nhiệt và ồn ào như Vĩnh Xuân Thiên quốc, ở đây, màn đêm đến cách lặng lẽ , yên bình và ấm áp.

      Bầu trời về đêm bao giờ cũng được điểm tô bởi các vì sao sáng, và ánh trăng huyền ảo bất kể thời gian nào trong năm.

      Dân gian thường rằng, Thái Bình quốc chính là quốc gia sáng nhất, được các vị thần ưu ái nhất ở Huyễn Thiên này.

      Ngay cả màu đen tối tăm của ban đêm cũng thể làm mờ ánh sáng đó, mà ngược lại càng làm nó nổi bật hơn.


      Nhưng điểm nổi bật đó cũng chính là căn nguyên của bao sóng gió về sau của đất nước thái bình này...

      Chỉ là, ngay tại giờ khắc này, ai biết được điều đó. Họ vẫn hòa mình vào màn đêm yên tĩnh ấy, và thỏa mãn với đất nước được thiên nhiên ưu ái này. Kể cả Thiên Y cũng vậy, chỉ là tâm hồn nàng được thanh tịnh như thế.

      Trong lòng nàng giờ đây là mớ hoảng loạng.

      Hai ngày sau khi Tuyết Y báo tin tuyển tú nữ cho nàng hay, Huyện lệnh đại nhân cử người đến họa chân dung và cũng quên lấy bức tranh thêu của nàng.



      Hai ngày trước, nàng từng nghĩ qua về chuyện chấp nhận lời cầu thân để thoái thác tham gia việc tuyển tú nữ. Nhưng nếu nàng làm vậy, có thay đổi được gì đâu, dù chọn con đường nào, nàng cũng thể gả cho nam nhân mà mình .

      Bởi vì, Người nam nhân kia có khả năng cầu thân với nàng, Thiên Y sớm biết, trong lòng , luôn thủy chung thương người, mà người kia, tuyệt phải nàng.


      Tình của nàng cũng giống như màn đêm đen kia vậy, nó đến cách lặng lẽ và nhàng, đến khi nàng chợt phát ra, bao trùm toàn gian, thời gian, muốn chối bỏ, muốn phủ nhận cũng thể được. Chỉ là , màn đêm đó lại đến cùng với những ngôi sao sáng, và ánh trăng mờ ảo, nó chỉ màu đen thuần túy, làm nàng tìm được lối ra, chỉ còn biết đơn mình trong màn đêm ấy.


      Nàng tự hỏi, đến bao giờ mặt trời mọc, ban ngày đến, đến bao giờ, màn đêm ấy biến mất ...

      Có lẽ,

      Vào cung làm tú nữ cũng là chuyện tốt, nàng có thể rời xa nơi này, rời xa người nam nhân làm nàng đau lòng kia.

      Có lẽ,

      Nàng tìm thấy ánh mặt trời của mình ở nơi kinh thành xa xôi kia...


      suy nghĩ miên man, bỗng cửa sổ chợt mở, mang theo luồng gió từ ngoài thổi vào, thấy thế Thiên Y nhàng bước đến. Nàng biết là ai, đến vào lúc nửa đêm như thế này, chỉ có người thôi. Môi khẽ nở nụ cười, nàng giọng :

      - Sư phụ, người đến tìm con có việc sao?

      - Ta nghe hôm nay tên huyện lệnh đến họa chân dung của con. _ Bạch Thư Kì nhảy qua bệ cửa sổ, đến gần Thiên Y hỏi.

      - Ân.

      - Con cũng muốn vào cung, tranh sủng nam nhân với các nữ nhân khác sao?_ Bạch Thư Kì nhíu mày, kì nàng ta tin đồ đệ của mình là người có dã tâm như vậy. Nhưng nếu , tại sao lại đồng ý để người ta họa hình.

      - Con, con cũng muốn. Nhưng mà muốn cũng được. Chỉ khi có hôn ước, mới có thể từ chối việc này.


      Nghe đến đây, Bạch thư Kì lại bước đến bước, đứng trước mặt Thiên Y, nhìn vào mắt nàng lâu như muốn tìm ra gì đó, rồi thở dài:

      - Thiên Nhi, vào cung phải chuyện đùa. Với thân phận và tài năng của con, khó để tìm phu quân tốt. Đừng với ta, ở trấn Vĩnh An này có người nào con nhìn vừa ý. _ Nàng biết trong lòng của Thiên Y có hình bóng của ai, chỉ là người kia cùng Thiên Y là thể. Đối với nữ đồ đệ này, Bạch thư Kì coi nàng như hà nhi của mình, hết lòng quan tâm, hết lòng thương.Nàng hi vọng Thiên Nhi nam nhân mà đưa ra lựa chọn ngu ngốc, để đau khổ đời.

      - Sư phụ, con...

      - Nếu mẫu thân của con còn sống, nàng ta nhất định để chuyện này xảy ra. Thiên Nhi, con có biết tại sao phụ mẫu của con lại chọn trấn Vĩnh An để sinh các con ra ?_ Mẫu thân của Thiên Y là Bạch Tuyết Hà, vốn là tỷ muội tốt của Bạch Thư Kỳ, đây cũng là nguyên nhân chính khiến nàng thương Thiên Y như con ruột của mình.

      - Con biết.

      - Trấn Vĩnh An cũng giống như tên của nó, luôn luôn an bình. Nàng ấy từng bảo ta, phải tìm cho các con người phu quân tốt, phải để các con tránh xa thị phi cuộc đời, tránh xa... haizz.. Nàng ấy luôn hi vọng, ba người nữ nhi của mình cuộc sống bình an, giản dị và hạnh phúc. Chứ phải là quý phi, hay nương nương thâm độc chốn cung đình kia. Càng phải nữ nhân vì tình mà hành động dại dột...

      - Sư phụ,... con xin lỗi...- khóe mắt bỗng cay cay, những giọt lệ thi nhau chảy xuống, Thiên Y bỗng thấy mình vô dụng, và bất hiếu. Mấy ngày trước, phụ thân nàng cũng từng đến gặp nàng, qua lời của ông, nàng biết phụ thân cũng muốn nàng nhập cung. Nhưng ông nàng, nên cũng tôn trọng quyết định của nàng, để nàng tự định đoạt.

      Giờ đây, nghe sư phụ như thế, nàng lại càng thấy có lỗi và ân hận. Nàng muốn rời xa , thoát khỏi màn đêm kia, nhưng tuyệt muốn để phụ thân, sư phụ đau lòng hay để người mẫu thân khuất thất vọng.

      Liệu giờ đây hối hận có quá muộn màng ?

      Nhìn Thiên Y khóc đến sưng mắt, thành lời, Bạch Thư Kì biết, nàng đoán đúng. Chung quy Thiên Nhi cũng muốn tiến cung, hành động như vậy có lẽ chỉ muốn trốn tránh , muốn rời xa người kia mà thôi.

      - Được rồi. Đừng khóc nữa. Cũng phải thể giải quyết.

      - Sư phụ, có thể giải quyết sao?

      - Đương nhiên.Chuyện này để ta. Con cần lo nữa...ta..._ bạch Thư Kì vốn muốn tiếp chợt nghe thanh quen thuộc. hay, có chuyện xảy ra rồi. thanh này chỉ phát ra khi trong giáo gặp chuyện lớn mà thôi, nó là loại khí công, chỉ những người có võ công cao cường mới nghe được.

      Bạch Thư Kì nhíu mày, quay sang Thiên Y :

      - Bây giờ ta có chuyện phải . Chuyện của con ta giải quyết. cần lo.

      rồi, nàng phóng nhanh đến cửa sổ ,muốn dùng khinh công bay , nhưng chợt nhớ điều gì đó, nên quay lại :

      - Khi ta về, đưa con gặp người.

      - Ân._ Thiên Y vốn mừng thầm vì sư phụ giúp tay, nên cũng chú ý nhiều đến câu đó, vội vàng vâng dạ.

      Lần này, bạch Thư Kì .

      Chỉ là nàng ta biết, lần này ngăn cản Thiên Y nhập cung, tránh được mối họa này lại gián tiếp đưa đến mối họa khác.

      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    2. ivy_139

      ivy_139 New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      8
      < P2 >

      ~~~~~~ tháng sau~~~~~~~~~~

      - Tỷ tỷ, tỷ muốn Phước Ân tự sao? – lúc nãy vừa thấy Tiểu chuẩn bị xe ngựa, Tuyết Y còn thắc mắc chuẩn bị cho ai thấy tỷ tỷ đến rồi. Mà mỗi lần tỷ tỷ xuất môn phải gặp sư phụ cũng là cúng quan ở Phước Ân tự . Sư phụ giờ có ở trấn Vĩnh An chỉ có thể là vế sau thôi.

      - Ừ. Muội có muốn cùng ?

      - Thôi. Muội còn phải ra cửa tiệm nữa. mà theo muội thấy tỷ nên miếu Nguyệt lão có hay hơn ? Tốt nhất là xin người ấy cho đức lang quân của tỷ mau mau xuất , nếu , muội chỉ e là tóc của phụ thân từ muối tiêu thành muối trắng đó .- Tuyết Y nửa đùa nửa .


      biết nhờ có sư phụ giúp mà bức họa của tỷ tỷ khi vào cung trở thành bức họa và bức tranh thêu của Mai Mộc Y_ nhị tiểu thư của Mai gia, khá nổi tiếng về cầm kì thi họa nhưng nét mặt lại luôn ưu sầu, ảm đạm vì thế tuy 17 tuổi nhưng lại chưa có ai đến cầu thân. Ai cũng sợ đem nữ nhân biết cười nhập môn mang đến xui xẻo, may. Nhưng ngạc nhiên thay, hoàng thượng lại nhìn trúng nữ nhân biết cười ấy, thậm chí nàng ấy còn trở thành người duy nhất của trấn Vĩnh An được chọn. Việc này gây xôn xao ít trong trấn gần đây. ra, bản thân tri huyện Mạc Cảnh Du cũng thấy bất thường, ràng chỉ đưa bức họa của Lục Thiên Y đến kinh thành, sao bây giờ lại thành Mai Mộc Y. Nhưng mà có cố điều tra cũng tìm ra manh mối, bọn quan sai đưa hình còn họ luôn mang bức họa trong người suốt đường . Thực ra, khi gần đến kinh thành họ từng chuyện với 2 người áo trắng, nhưng họ với Mạc Cảnh Du điều này ra. Vì hai người quan sai cho rằng đó chỉ là chuyện bình thường. Nhưng chính chuyện bình thường ấy làm ra chuyện bất thường.

      Điều tra mãi cũng biết được nguyên nhân, nay Mai Mộc Y lại được chính hoàng thượng chọn lựa, Mạc Cảnh Du đành tương kế tựu kế, bỏ qua chuyện này. Đồng thời, công bố ra ngoài rằng cho họa hình của cả 2 vị tiểu thư, đến phút cuối mới quyết định chọn Mai Mộc Y tham gia. Về phần gia đình Mai gia , đương nhiên là đồng ý, Mai Mộc Y ở trong trấn vốn rất khó tìm phu quân, họ còn tính nhờ bà mai ở kinh thành làm mối cho nàng, nay lại bất ngờ được hoàng thượng thích, quả muốn còn được nữa là.

      Chuyện tuyển tú nữ tạm kết thúc ở đó. Nhưng cũng qua chuyện này, Lục lão gia lại trở nên lo lắng về chuyện thành thân của nữ nhi. Ông thậm chí nhờ bà mai đến để giới thiệu các chàng trai trong ngoài trấn Vĩnh An cho nàng.

      - Tỷ cũng muốn phụ thân vì tỷ mà lo lắng như thế. Nếu trong những người phụ thân chọn, tỷ thấy hợp. Có lẽ tỷ ...- có lẽ tỷ buông tay.

      - Sao hôm nay tỷ dễ dàng đồng ý thế. Dù muội hiểu tại sao phụ thân lại làm thế, cũng rất đồng cảm với người, nhưng , muội hi vọng tỷ hạnh phúc... chứ phải tự ép mình như thế

      - phải là tỷ tự ép buộc bản thân đâu. Cũng trễ rồi, tỷ phải đây.- Nàng hiểu cả phụ thân và Tuyết Y đều muốn nàng vui vẻ, hạnh phúc, cũng chính vì vậy nàng mới muốn buông bỏ tình cảm kia. Nhưng lại thấy rất khó khăn...

      - ân, tạm biệt tỷ.


      “ Rồi ngày tỷ cũng quên được thôi. xứng với tình của tỷ... “


      ^^^^^ Phước Ân tự ^^^^^^^


      Phước Ân tự là ngôi chùa cổ nhất ở trấn Vĩnh An. Xung quanh tự là bóng cây râm mát, hai cây bồ đề cao to đứng sừng sững ở giữa sân, phía sau còn có rừng trúc xanh mát. Thiên Y từng nghe , Phước ân tự được xây dựng từ 100 năm trước, nó từng bị hư hại nhiều vì thời gian và bão táp. Nhưng sau đó, khi đất nước phồn thịnh, hoàng thượng bắt đầu trùng tu những ngôi chùa cổ khắp đất nước, trong đó có Phước Ân tự.

      Người dân trấn Vĩnh An mỗi khi có dịp lễ, đều đến ngôi tự này để cúng bái. Đối với họ, Phước Ân tự là nơi thiêng liêng nhưng lại gần gũi, thân quen.

      Đối với Thiên Y cũng vậy, nàng rất hay đến cúng quan , cầu mong bình an cho tất cả những người nàng quí.

      Trụ trì ở đây là người rất uyên thâm, am hiểu tường tận chuyện đời, từng qua rất nhiều nơi, nhưng cuối cùng lại chọn ở lại trấn Vĩnh An, bỏ qua thế tục.

      Thiên Y từng nhiều lần cùng ông đàm đạo. Có lần, nàng từng hỏi tại sao trụ trì lại chọn ở lại Vĩnh An trấn, trụ trì chỉ mỉm cười ông chờ người.

      Nàng từng tò mò đó là ai, nhưng ông chỉ : “thiên cơ thể tiết lộ”.

      - Tiểu thư, biết trụ trì chuyện cùng với ai mà lâu quá nhỉ?- Tiểu Anh_ nha hoàn thân cận của Thiên Y lên tiếng. Nàng cùng tiểu thư chờ gần 10 khắc rồi.

      - Tỷ làm sao biết được.- Thiên Y khẽ cười, đưa mắt qua nhìn hồ sen bên cạnh. – Tiểu , muội tam muội học vẽ tranh sao?

      - Ân. Tiểu Vy tam tiểu thư tập luyện rất nhiều ạ... nhưng mà...

      - Nhưng mà, vẫn chưa vẽ được..

      - Tiểu thư, muội có ý đó. Chỉ là...

      - Ta biết mà. Tam muội vốn khiếu hội họa.

      Mạn Y giỏi cầm kì thi họa, điều này hầu như ai cũng biết. Chỉ là, trước giờ vì thân thể mang bệnh, mạn Y rất ít khi chịu học thứ gì. Bây giờ, muội ấy thích hội họa, lại còn chăm chỉ học như thế, quả rất đáng mừng.


      Từ xa xa,Thiên Y nhìn thấy chú tiểu thân hình cao, hơi gầy đến góc đình nơi nàng ngồi. Khi đến gần, nàng mới phát đây là chú tiểu hay cùng với trụ trì, có khuôn mặt rất phúc hậu. Thấy Thiên Y, chú tiểu lên tiếng:

      - Lục thí chủ, trụ trì , ngài ở sân sau tự chờ thí chủ.

      - Ân. Đa tạ người đến thông báo.

      Chú tiểu thông báo xong rời , sau đó Thiên y cũng nhanh chóng đến sân tự gặp trụ trì.

      Ở cạnh hàng trúc xanh rì, có cái bàn gỗ và hai cái ghế đặt ở đó. Khi Thiên Y đến , chỉ còn trụ trì ngồi đó, bàn có ấm trà và tách trà. Dưới đất có tách trà vỡ. Có lẽ, vị thí chủ kia chỉ vừa .

      Trụ trì mặc chiếc áo cà sa màu vàng, hơi cũ. Khuôn mặt luôn điềm tĩnh và ôn hòa. Ngay lần đầu gặp, Thiên Y nghĩ trụ trì khoảng 60 tuổi, nhưng qua nhiều lần tiếp xúc, nàng nghĩ có thể ngài ấy gần 80.

      Thiên Y bước đến gần chiếc bàn, khi vị trụ trì ngẩng đầu lên, nàng chắp hai tay lại chào. Trụ trì cũng đứng lên, chắp hai tay lại, rồi :

      - Lục thí chủ, lâu gặp.

      - Ân. Trụ trì, lâu gặp.

      - Lục thí chủ có phải có chuyện muốn hỏi bần tăng ?

      - Ân. Tiểu nữ lại làm phiền trụ trì nữa rồi.

      - Giúp đỡ người khác, đó là chuyện bần tăng nên làm.

      - Vậy... tiểu nữ xin , tiểu nữ hiểu tình duyên là gì? Rất muốn buông bỏ nó nhưng lại thể buông bỏ được. Trụ trì, tiểu nữ có làm sai ?

      - Lục thí chủ, trước tiên, thí chủ hãy cầm tách trà này lên.

      Thiên Y có chút khó hiểu nhưng sau đó nhanh chóng làm theo. Nàng cầm tách trà rỗng nâng lên.

      Sau đó, vị trụ trì cầm bình trà lên, từ từ rót vào tách trà. Mới đầu vẫn có gì, tuy nước trà nóng nhưng Thiên Y vẫn còn chịu được. Dần dần, nước trà dâng lên cao nhưng trụ trì vần dừng lại, nước trà nóng hổi tràn ra ngoài, làm tay của Thiên Y đau rát, nhưng vẫn buông tay, nàng đổi tách trà từ tay này qua tay kia để giảm bớt độ nóng. lúc sau, nước trà dần dần nguội . Thiên Y thổi thổi nước trà rồi mới uống ngụm, nước trà ấm và thơm lan truyền trong khoan miệng tạo cảm giác thư thái khác thường.

      Lúc này, trụ trì mới lên tiếng:

      - Lục thí chủ, tách trà nóng này cũng giống như tình cảm của người vậy. Cứ đau là buông thí chủ có thể bỏ lỡ những thứ tốt đẹp hơn sau đó.

      ( đây là câu của sư thầy trong truyện ngắn đăng mạng, trong truyện, nhân vật buông tay là nam, nhưng ở đây là nữ. Vì theo mình nghĩ, người phụ nữ tuy yếu đuối, nhưng nếu họ quyết tâm, họ có thể chịu đựng được nỗi đau mà tình mang lại như người đàn ông. Ngược lại, có đôi khi, người đàn ông thể kiên trì bằng phụ nữ).

      - Trụ trì, đa tạ người.

      Thiên Y hiểu ý của trụ trì. Chỉ là trong lòng lại có chút do dự...

      Nàng cúi đầu nhìn xuống mảnh vỡ của tách trà đất. Trong lòng chợt suy nghĩ, chẳng lẽ, người lúc nãy cũng hỏi câu hỏi đó và cầm tách trà tương tự như nàng sao. Nhưng lẽ, người đó buông tay...

      Trụ trì nhìn Thiên y, nhưng lại như biết nàng nghĩ gì, ông :

      - Vừa nãy, thí chủ ấy buông tay. Nhưng vạn vật đều khác biệt, khác biệt đó nằm ở bản thân mỗi người.

      Thiên Y ngẩng đầu lên nhìn trụ trì, như hiểu thêm gì đó. Mỗi con người trong những hoàn cảnh giống nhau có cách phản ứng khác nhau, cũng chính điều đó dẫn đến số phận khác nhau.

      Nàng thể so sánh, bởi nàng và người kia hoàn toàn giống nhau...

      Có những chuyện nàng phải cố gắng đến cùng, mới có thể biết kết quả là như thế nào.

      Và tình là những chuyện như thế...

      Thiên Y rất cảm kích trước chỉ dạy của sư thầy, chỉ là hiểu sao, nàng lại mơ hồ cảm giác, trụ trì biết trước nàng đến, hỏi câu hỏi này...

      Đến khi ra về, trụ trì có đưa cho nàng mẫu giấy, dặn nàng lên xe hãy đọc và suy nghĩ. Trong mẫu giấy ghi dòng chữ:

      Để người, ta cần chữ Duyên, nhưng để tiếp tục người, ta cần cố gắng”

      ( Đây cũng là câu trong truyện của sư thầy ở )

      Vài ngày sau đó, Thiên Y như nhận được thử thách bắt buộc nàng phải quyết định.

      Nàng nhận được lời cầu thân từ người nam nhân mà nàng hằng ...
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    3. ivy_139

      ivy_139 New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      8
      ~ Chương 3: Hàn Mạc Kì


      [​IMG]

      Trong căn biệt thự màu trắng tinh khiết, chàng trai tựa lưng vào ghế sô pha. Chàng trai ấy mặc chiếc áo sơ mi màu trắng gài nút, đến cả chiếc quần jeans cũng là màu trắng, đôi môi khẽ mím lại, trán cũng khẽ nhăn như suy nghĩ gì đó. Nghe thấy tiếng bước chân vào, mở miệng :

      - Có tin tức gì chưa?

      - Vẫn chưa. Tôi cho người tìm khắp Việt Nam, thậm chí là ở Singapore nhưng cũng có tin tức gì cả. _ giọng chậm rãi vang lên_ Cũng 6 năm rồi, cậu nên chấp nhận hơn.

      Đáp lại lời ấy chỉ là yên lặng đến lạ thường. Hàn Tín bước đến, ngồi đối diện với người chiến hữu vào sinh ra tử cùng mình mười mấy năm nay. biết tại sao Mạc Kì lại cố chấp như vậy, dù ấy mất tích 6 năm trời, dù cậu ta chịu ít tổn thương chỉ vì có được manh mối để tìm ta. Đôi mắt cậu ta chẳng phải là minh chứng hay sao. Lần trước, vì bị tên Tiêu Hổ lừa, tưởng rằng bắt cóc ấy, Mạc Kì màng hiểm nguy, lao đến sào huyệt của . Cuối cùng sao, người muốn tìm lại tìm được, ngược lại, đôi mắt còn vì thế mà bị thương nặng.

      Nếu nhờ quen với Jack, bác sĩ nổi tiếng về mắt của , chắc chắn Hàn Mạc Kì trở thành người mù từ lâu rồi.

      Chịu được im lặng của tên cố chấp kia, Hàn Tín lớn giọng :

      - ấy chết rồi. Cậu chấp nhận được ? Đừng hành động ngu ngốc như thế này nữa_ Lần trước khi ấy bị ngã xuống núi, bọn họ cho người lùng sục khắp chân núi. Nhưng đến thi thể cũng tìm thấy. Cũng có thể cái xác bị thú dữ ăn mất. Nhưng lúc đó, Mạc Kì như phát điên, ấy vẫn còn sống, khăng khăng cho rằng bọn Tiêu Báo tìm thấy ấy trước và mang . Địa bàn hoạt động của Tiêu Báo là ở Việt Nam và Singapore, nên cho tìm kiếm khắp hai quốc gia này. Nhưng vẫn thu được kết quả gì.

      Cho đến hai năm trước, khi bọn họ tiêu diệt được băng đảng của Tiêu Báo, bắt được tên Tiêu Báo khốn kiếp ấy, lại khăng khăng rằng mình giam giữ ấy. Dù có chết, cũng thừa nhận.

      Lúc đó, Mạc Kì dần chấp nhận này, cũng ngừng tìm kiếm vô vọng rồi. ngờ, tên Tiêu Hổ_anh em của Tiêu Báo lại lợi dụng điểm này để gài bẫy Mạc Kì dẫn đến kết cục này.

      lúc trước, khi Mạc Kì nhận nuôi ta. từng kịch liệt phản đối, dù làm như vậy có chút vô lương tâm. Nhưng là người trong giới hắc đạo, lại mang theo mình điểm yếu như vậy, sớm muộn cũng bị tiêu diệt.

      - Mạc Kì, cậu có nghe tôi ?

      - Im . Cậu ồn ào quá, tôi muốn nghe gì nữa hết. .- Mạc kì đưa tay gác lên trán, mệt mỏi, mệt mỏi rồi.

      - Được rồi. Nghỉ ngơi . Mai Jack đến tháo băng cho cậu._ Hàn Tín đứng dậy, thở dài cái rồi xoay người rời . chỉ có thời gian mới có thể làm lành vết thương của cậu ấy.


      Nghe tiếng đóng cửa, Hàn Mạc Kì đứng lên, tay chống gậy, dò tìm đường ra ban công. Mắt của tuy được điều trị tốt, nhưng vẫn phải chờ đến 2 tháng mới có thể tháo băng và hồi phục lại bình thường. Nhưng đó cũng phải là trở ngại gì với , bởi lẽ, là sát thủ chuyên nghiệp, từ lâu rất quen với bóng tối.


      Ở ngoài ban công, từng luồng gió mát thi nhau thổi vào người , khí trong lành, xa xa còn có tiếng sóng biển đập vào bờ. Cả khung trời êm ái là vậy, yên ả là vậy, nhưng lại chán ghét vô cùng. thà sống trong tiếng đạn nổ, tiếng dao búa va vào nhau, tiếng máu chảy, chứ tuyệt nhiên muốn gian như thế này.

      Bởi lẽ, chỉ có những thanh ghê rợn kia mới làm thôi suy nghĩ, mới làm thôi hoài niệm.


      6 năm, 6 năm trời sống trong ân hận, trong tuyệt vọng và đau khổ...

      Trong mỗi giấc mơ, lần ,rồi lại lần nhìn thấy cảnh đổ máu kia, cảnh vô tình bóp cò giết chết đôi vợ chồng kia...nhìn thấy ánh mắt ánh mắt cầu xin của họ...

      xoay người, điên cuồng đấm vào bức tường phía sau, cho đến khi đôi bàn tay đẫm máu cũng ngừng lại.

      Máu sao? Có là gì chứ?

      là cầm thú, là tên sát nhân đáng bị nguyền rủa...

      tự mắng bản thân như thế, tự hành hạ bản thân như thế, nhưng vẫn thấy đủ... vẫn đủ cho tội lỗi mình gây ra...

      Hàn Mạc Kì gục mặt xuống đất, tay ôm đầu, dòng lệ từ khóe mắt ngừng tuôn xuống, miệng ngừng lẩm bẩm:

      “ Tuyết Nhi, xin lỗi... xin lỗi...”

      ~~~~~~~~~~~~~~~~ s2~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


      Hàn Mạc Kì. cái tên mà trong giới sát thủ ai biết. là người Việt gốc Hoa, có đôi mắt đen tuyệt đẹp. Từ khi 18 tuổi, bắt đầu giết người kiếm tiền. ai biết thuộc băng nhóm nào, cũng ai biết xuất thân ra sao. Có người là con trai của trùm mafia ở đông nam á, có người nhi được ông ta nuôi dưỡng và huấn luyện, nhưng tất cả chỉ là nghe .

      luôn hành mình, độc lai độc vãng, nhưng mọi người biết trợ thủ rất cừ khôi_ Hàn Tín.

      Tên Hàn Tín này cực kì bí , luôn mình trong bóng tối nhưng những khi Hàn Mạc Kì rơi vào đường cùng, nhất định xuất .

      Số người mà hai người họ giết nhiều vô số kể. Vì tiền có, vì ngẫu hứng có,... nhưng ai biết, bản thân hai người có 1 nguyên tắc riêng: Tuyệt giết những người có trong hắc đạo.

      “Sát thủ máu lạnh, tuyệt tình tàn nhẫn” là 8 từ mô tả Hàn mạc Kì , nhưng có ai biết, phía sau tấm mặt nạ vô tình ấy, là trái tim bị thương tổn vì quá khứ...
      Last edited: 16/5/15

    4. ivy_139

      ivy_139 New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      8
      Chương 3:
      ~Tình , hóa ra lại bế tắc như thế?



      Vừa muốn chiếm hữu, vừa muốn độc bá.~

      [​IMG]



      Lúc này ở Thái Bình quốc là mùa thu.


      Bầu trời lúc ban chiều nhuộm màu vàng nhàng mà ấm áp. Hàng liễu xanh tươi ngã mình bên bờ hồ, bóng của nó chiếu rợp cả khoảng lớn mặt nước trong xanh. Làn gió thu thỉnh thoảng lướt qua, khiến cả hàng liễu khẽ chuyển động, rung mình trong gió.


      gian và cả thời gian đều hài hòa, thích hợp để người lòng đầy tâm ôn lại những hồi ức qua.


      Lục Thiên Y thân y phục màu lam, đứng dưới gốc cây liễu, đôi mắt nhìn mặt hồ trước mặt cách mông lung.


      - Ca ca, Thiên Nhi cũng muốn bơi, ca dạy cho Thiên Nhi học bơi . _ Lục Thiên Y lúc đó mới 7 tuổi, vẫn còn là bé với khuôn mặt tròn trịa và trắng trẻo.


      - cần. Muội ngốc như thế học cũng được đâu_ Tiêu Tuấn 10 tuổi khẽ nhe hàm răng, cười trêu chọc. xong lại vung tay, bơi tiếp vòng trước mặt Thiên Y.


      - Thiên Nhi có ngốc. Phụ thân Thiên Nhi rất thông minh. Ca ca chỉ cần dạy, Thiên Nhi biết ngay mà_ Tiểu Thiên y cam tâm, chạy đến sát bờ sông, ngồi chồm hỏm xuống. Lúc nào ca ca cũng nàng ngốc, nhưng ràng đâu phải, nàng biết nhiều thứ làm nha, biết đọc chữ nè, biết viết chữ nè, hôm nọ nàng còn vẽ được hình con rùa nữa chứ. ràng nàng rất thông minh mà.


      - Muội học bơi làm gì chứ?_ Tiêu Tuấn bơi đến gần bờ, lấy tay vuốt nước mặt, tò mò hỏi Thiên Y.


      - Ừm, tại vì ai cũng biết bơi cả. Đại Ngưu, Đại Kim rồi còn Tiểu Hinh cũng biết nữa. Chỉ có muội là biết thôi. Còn nữa, tiểu Hinh , nếu biết bơi, sau này té xuống nước, bị ma da dưới nước bắt chân, ngoi lên được. _ Thiên Y vừa , mắt vừa liếc nhìn mặt hồ xung quanh.


      - Ha..ha... muội đúng là ngốc, thế mà cũng tin._ Tiêu Tuấn ngửa miệng ra cười, ràng là lũ nhóc con này nghe người lớn hù dọa rồi như thế mà. trước giờ đều tin cái gì mà ma quỷ cái gì mà thần thánh nha, đều là dọa người thôi.


      - Thiên Nhi ngốc mà, ... có ma da mà..._ thiên Y chu môi lên , khóe mắt cũng hơi đọng nước, chỉ trực trào tràn ra.


      Tiêu Tuấn thấy thế cũng hơi hoảng, hay trêu chọc nàng, nhưng vẫn sợ nhất là khi thấy nàng khóc. Liền giọng :


      - Thôi được rồi muội ngốc. Rất thông minh, còn nữa có ma da có ma da... Được rồi... đừng khóc nữa.


      Nghe thế, Tiểu Thiên Y cứ tưởng là tin , lấy tay quệt giọt nước mắt khóe mi, vui mừng :


      - Vậy ca dạy bơi cho Thiên Nhi phải ?


      - cần đâu. Nếu muội té xuống nước, ca cứu muội, để cho ma da bắt chân muội đâu.


      - ?


      - . Ta là nam tử háng đại trượng phu sao gạt muội được. Chẳng phải muội chiều còn phải về luyện chữ sao? Sao về ?


      - Nhém chút muội quên. Nếu phụ thân về mà phát muội chưa luyện chữ, nhất đinh tức giận. Muội phải đây.


      xong nàng nhất váy lên tính chạy , nhưng như nhớ ra điều gì đó, lại ngồi xuống, giơ ngón út lên muốn Tiêu Tuấn ngoéo tay hứa. Tiêu Tuấn thấy vậy, chỉ cười khổ rồi cũng giơ ngón tay út của mình lên ngoéo tay với nàng.


      Đối với Tiêu Tuấn mà , có lẽ đó chỉ là lời suông, nhưng với tiểu Thiên Y 7 tuổi mà , đó là lời hứa trân quý nhất.




      Tình cảm của nàng dành cho tiêu Tuấn phải sớm chiều, mà được tích góp từ năm này qua tháng nọ suốt mười năm. Từ tình cảm huynh muội đơn thuần dần dần lớn lên, trở thành tình cảm nam nữ.




      Lúc Thiên Y còn , phụ thân nàng Lục quan Nhiên chỉ mới bắt đầu nghiệp, cho nên cả gia đình vẫn chưa khá giả là bao. Họ sống trong căn nhà gần ngoại ô trấn Vĩnh An. Gần đó, có rất nhiều hộ gia đình khác, nông dân có, buôn bán có, trí thức cũng có,... ban ngày, các bậc phụ mẫu thường bận rộn với công việc mưu sinh của mình, cho nên, họ thường hay để bọn chơi cùng nhau.

      Lúc đó, Thiên Y 7 tuổi, Tuyết Y 5 tuổi, còn Mạn Y mới 4 tuổi. Do mạn Y thể trạng suy nhược, thường hay bị bệnh nên dù còn khó khăn, Lục Quan Nhiên vẫn thuê bảo mẫu về chăm sóc . Còn Thiên Y và Tuyết Y lẽo đẽo theo Tiêu Tuấn chơi. đúng hơn là Thiên Y. Trong đám vẫn có những đứa tuổi như Tuyết Y nên thường chỉ chơi với họ.


      Mặc dù tiêu Tuấn hay trêu chọc Thiên Y, nàng ngốc, nhưng những lúc nàng bị mấy đứa trẻ khác ức hiếp, cũng chính là người đứng ra bảo vệ nàng.


      Những trò chơi, cuộc cãi vã, hay cuộc đánh nhau của bọn trẻ con cứ thế tiếp diễn, tiếp diễn suốt 8 năm trời.


      Thiên Y cứ nghĩ nàng cứ như thế mãi, cùng Tiêu Tuấn, chơi trò chơi, lâu lâu lại vào rừng bắt đom đóm, khi có ai bắt nạt hô to gọi tên Tiêu Tuấn...


      Nhưng định mệnh luôn có những khúc ngoặt.


      Lúc nàng 15 tuổi cũng là lúc Lục Quan Nhiên làm ăn phát đạt, ông quyết định dọn nhà vào trong thị trấn để tiện cho việc buôn bán.


      Khi nghe tin này, Thiên Y khóc rống trận , kì nàng biết cái ý nghĩa của việc chia ly, nàng chỉ có cảm giác mình sắp mất cái gì đó rất quan trọng.


      Và thời gian chứng minh rằng nàng đúng.


      Nàng đánh mất người rất quan trọng với tuổi thơ của mình_ Tiêu Tuấn.




      Ba năm sau đó đủ làm cho người ta quên những kí ức đậm sâu của tuổi thơ, nhưng lại đủ để tạo ra những kỉ niệm mới, những tình cảm mới, cũng đủ để tạo ra khoảng cách giữa hai con người tưởng chừng rất thân thiết, gắn bó.




      Thiên Y biết chuyện diễn ra lúc nào, như thế nào, chỉ biết sau đó Tiêu Tuấn phải lòng vị tiểu thư xinh đẹp động lòng người tên là La Tĩnh Hoa. Với tài mạo tuấn tú hào hoa, rất nhanh sau đó, Tiêu Tuấn vượt qua rất nhiều công tử khác, giành được chú ý của La Tĩnh Hoa. Mọi người trong trấn còn hữu ý khen họ là cặp trai tài sắc, xứng lứa vừa đôi của Vĩnh An trấn.




      Đương nhiên, tình cảm thầm kín như giọt sương sớm trong sương mù của Thiên Y cũng được chôn kín từ đây. Chỉ là nàng quên rằng, khi mặt trời lên cao, ánh nắng lan tỏa khắp nơi, sương mù kia sớm tan, giọt sương kia sớm bị phát . Có thể được che đậy mãi, lúc nào đó nó cũng bị phát thôi, họa chăng là sớm hay muộn.




      Bất kì ai cũng vậy, cho dù ở trong thực như thế nào, vẫn có thể tưởng tượng ra viễn cảnh tốt đẹp, xa vời, vẫn hi vọng kì tích nhoi xuất . Giống như Thiên Y vậy. Dù biết người nam nhân có thể có tam thê tứ thiếp, tam phòng lục viện, chỉ cần bản thân nhẫn nhịn chút, chịu đựng chút là có thể ở cùng người nam nhân ấy, cùng với những nữ nhân khác chia sẻ phu quân, nhưng nàng lại cam lòng. Nàng lại tham lam, tham lam tình trọn vẹn và duy nhất, giống như tình của phụ mẫu. Dù rằng dương cách biệt, nhưng suốt mười mấy năm trời, phụ thân vẫn thủy chung với bà, lời oán trách cũng lúc nào thôi nhớ về bà. Những khi nhìn thấy người ôm vò rượu uống say rồi gọi tên mẫu thân, trong lòng nàng lại dâng lên cảm xúc lẫn lộn. Ngưỡng mộ lại đan xen khát khao.Đó cũng chính là lí do khiến nàng muốn che đậy tình cảm của mình, nhất là với Tiêu Tuấn. Bởi vì nàng biết, điều duy nhất Tiêu Tuấn thể cho nàng, chính là tình trọn vẹn, vĩnh hằng và thủy chung.


      ~Tình , hóa ra lại bế tắc như thế?


      Vừa muốn chiếm hữu, vừa muốn độc bá.~

    5. ivy_139

      ivy_139 New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      8
      Chương 4: Định mệnh bắt đầu (I)

      [​IMG]



      Nhìn thấy Thiên Y đứng thẫn thờ cạnh bờ hồ, Tuyết Y cũng đoán được nàng nghĩ về chuyện gì. tâm mà , đồng ý hôn này chút nào. Tên Tiêu Tuấn kia mặc dù gia đình cũng khá giả, vẻ ngoài cũng tạm chấp nhận được nhưng vừa nhìn biết là người giảo hoạt, mưu tính rồi. Lục Tuyết Y , từng sống 24 năm cuộc đời, lại cộng thêm 6 năm sống lại này, ừm, cũng có 30 năm trải nghiệm, chậc chậc, chưa từng nghĩ mình lại già như thế đấy. Nhưng đây phải chuyện chính, cái chính là gặp qua rất nhiều loại người, và qua kinh nghiệm xương máu của 30 năm cuộc đời kia tên Tiêu Tuấn này thuộc loại thể tin tưởng được.


      Chỉ có phụ thân trọng tình nghĩa, muốn kết thông gia với lão cố nhân, và tỷ tỷ bị làm u mê trong suốt thời gian tuổi thơ kia mới nhìn ra được thôi.




      bước đến gần Thiên Y, lên tiếng phá vỡ bầu khí yên tĩnh:


      - Tỷ tỷ.


      Nghe tiếng gọi, Thiên Y quay đầu lại, thấy người đến là Tuyết Y vội lau giọt lệ khóe mi rồi :


      - Tuyết Y là muội à…


      - Tỷ tỷ, tên… Tiêu công tử vừa sai người đưa bức thư cho tỷ._ Tuyết Y giả vờ như thấy nàng khóc, tỷ tỷ trước giờ luôn kín miệng, dù có hỏi chắc chắn tỷ cũng . Nghĩ vậy, nhiều, trực tiếp đưa bức thư của Tiêu Tuấn cho Thiên Y.


      - Ừ…- Thiên Y cầm bức thư, lật ra rồi rất nhanh đọc xong bức thư. ra trong thư viết rất ngắn gọn:


      “ Tối nay, gặp nhau ở Cầu Liễu Minh, gặp về.


      Tiêu Tuấn”


      - Tỷ tỷ, trong thư viết gì thế?_ Tuyết Y tò mò hỏi.


      - Huynh ấy muốn tối nay gặp ta.


      - Vậy tỷ ?


      - . Ta cũng có chuyện muốn với huynh ấy._ Tối nay nàng muốn hỏi chuyện, nếu là vậy, nàng buông tay, hôn này nàng cũng muốn tiếp tục. xong Thiên Y cất bước về phía phòng ngủ, thấy vậy Tuyết Y lại co chân đuổi theo, hỏi:


      - Tỷ muốn chuyện gì? Chuyện thành thân?


      - Có thể.


      - Tỷ, tỷ nghĩ thông suốt rồi sao?


      - Cứ cho là vậy .


      Nghe vậy, Tuyết Y cũng đuổi theo nữa, thầm nghĩ người đời rất đúng nha, con phức tạp . Dù nàng là con , vẫn thể đoán được họ nghĩ gì. Vừa rồi tỷ ấy mới rơi lệ đau khổ, thế mà bây giờ lại có thể dứt khoác như thế, khó hiểu.


      Bỗng nhiên, từ trong bóng cây to ở gần đó xuất bạch y nam tử thân hình cao lớn, tiến đến gần Tuyết Y.


      -Chủ tử, vậy có cần tiếp tục điều tra ?


      - Cần. Dù sao ta cũng muốn biết nguyên nhân cầu thân tỷ tỷ._ Tuyết Y nhìn người trước mặt, trầm giọng . nghĩ Tiêu Tuấn vì nên mới đến cầu thân, chắc chắn có mục đích khác. Nếu muốn lợi dụng tỷ tỷ, nhất định tha cho ta.






      điều Tuyết Y biết, Thiên Y mặc dù rất Tiêu Tuấn, nhưng nàng lại hiểu , trong lòng Tiêu Tuấn vốn dĩ có mình, hơn nữa, thứ tình cảm mà có thể cho nàng càng phải thứ Thiên Y muốn. Cho nên hết lần này đến lần khác nàng đều muốn từ bỏ. Chỉ là, có thể từ bỏ, có nghĩa là đau khổ.


      ~~~ Cầu Liễu Minh ~~~~




      Từ xa , Thiên Y nhìn thấy Tiêu Tuấn đứng cầu, khi đến gần chân cầu, nàng bảo Tiểu đứng đợi rồi mình lên. ở Thái Bình quốc, người dân rất thích dạo phố ban đêm, cho nên, cầu bây giờ cũng có ít người qua lại. Thiên Y tách khỏi dòng người, đến gần thành cầu, đên nơi Tiêu Tuấn đứng.


      - Muội đến rồi. _ Tiêu Tuấn vừa thấy nàng đến, liền nở nụ cười .


      - Ân. Huynh đến lâu chưa?


      - Ta cũng chỉ mới đến thôi. , ta dẫn muội chèo thuyền._ vương tay nắm lấy tay nàng kéo . Thiên Y cũng từ chối. Chờ sau khi lên thuyền, nàng mới mở miệng :


      - Huynh có chuyện gì muốn với muội sao?


      Tiêu Tuấn đảo mắt nhìn xung quanh, như tìm kiếm ai đó, nghe Thiên Y hỏi mới giật mình trả lời:


      - Ta chỉ muốn dẫn muội chơi thôi. lâu rồi chúng ta chơi với nhau.


      - Vậy sao? Nhưng muội có chuyện muốn hỏi huynh?_ Thiên Y mím môi.


      - Chuyện gì? Muội hỏi .


      - Tại sao huynh lại cầu thân muội? Chẳng phải huynh thích La nương sao?_ Thiên Y ngẩng mặt, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Tuấn. Nàng muốn câu trả lời, câu trả lời chân . Nhưng Tiêu Tuấn rất nhanh tránh ánh mắt của nàng, ấp úng :


      - Ta… đương nhiên là bởi vì… ta thích muội. Thiên Y chúng ta cùng nhau lớn lên, muội quên rồi sao?


      - Muội quên._ “Người quên là huynh”.._ Vậy huynh có hứa nếu thành thân với muội, sau này bao giờ lập thiếp?


      - Sao?? Thiên Nhi, như thế có quá đáng ? Muội là chính thê rồi còn muốn gì nữa?_Tiêu Tuấn có chút bất ngờ, thành thân với nàng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. cũng thích Thiên Y, nhưng so với La Tĩnh Hoa, vẫn nghiêng về ấy hơn. Nếu thể lập thiếp, phải ăn sao với Tĩnh Hoa chứ? Khó khăn lắm mới thuyết phục được nàng chấp nhận làm thiếp mà…


      - Huynh đồng ý?


      - Đương nhiên. Thiên Nhi, muội nên hiểu ở Thái Bình quốc, chuyện tam thê tứ thiếp là bình thường. Muội có quyền ép buộc ta.


      - Muội biết.. Muội muốn vào bờ?_ Thiên Y rũ mắt, nàng sớm biết trước kết quả, nhưng dù vậy, vẫn tránh được thất vọng trong lòng.


      - Thiên Nhi…_ Tiêu Tuấn muốn gì đó, nhưng lại thể thành lời, nhìn nàng đau buồn như thế, đành lòng. cầm mái chèo, bơi thuyền vào gần bờ, vừa muốn lên tiếng an ủi nàng Thiên Y lên tiếng trước:


      - Huynh còn nhớ , huynh muội cần học bơi, nếu ngã xuống nước, huynh cứu muội.._Thiên Y chậm rãi , từng dòng kí ức như ra trước mặt.


      - Đương nhiên nhớ. Lúc đó muội còn rất ngốc nha, chỉ biết theo ta thôi.


      - Phải, muội từng ngốc nghếch nghĩ là ỷ lại vào huynh mãi mãi, nhưng bây giờ muội cần nữa… nếu ngã xuống nước muội cần huynh cứu đâu, muội học bơi, học cách mạnh mẽ, quên huynh.


      - Thiên Nhi, muội gì vậy? Ta…


      "Tuấn ca, thà rằng huynh giống như trước kia, lúc thấy phiền, huynh phiền, khi thấy muội ngốc, huynh thẳng thừng muội là ngốc nha đầu, chứ phải luôn lời dối lòng như bây giờ."


      Nàng đứng lên , rời khỏi thuyền vào bờ.


      Nhưng Thiên Y vừa được mấy bước thấy cảm giác đau đớn ở cổ, sau đó trước mắt như tối sầm…


      Tiêu Tuấn đứng thuyền nhìn mọi chuyện xảy ra, nhìn đám hắc y nhân xuất , dung gậy đánh bất tỉnh nàng rồi sau đó mang nàng . Đôi mắt thoáng vẻ ưu buồn, khẽ mím môi thầm: “ Thiên Nhi, xin lỗi”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :