Bộ này bên DĐLQĐ được bạn MDL edit đến chương 25 rồi. Truyện có sẵn mà bạn còn làm nữa phí công lắm Hay là hai bạn hợp tác với nhau ?
@anny.thuy : hì hì cám ơn bạn góp ý. ra m cũng ko biết là bên đó edit. Mãi đến khi bắt đầu edit mới biết. Nhưng nhỡ đào rồi, mà đây cũng là bộ m thích nữa. Mình edit theo sở thích thôi mà b.
Chương 13: Tình giống như cuộc truy đuổi Editor: Natalie Phạm Mặc Khiêm Nhân đứng trước cửa sổ to sát đất, ánh nắng mặt trời vào buổi sáng chiếu lên mặt thảm làm bằng nhung dưới chân , giống như ánh sáng dìu dịu. đứng bên trong vầng sáng đó, đeo cái kính có khung màu vàng, bên cởi trần để lộ ra làn da trắng bệch nhưng cơ thể cường tráng có tý thịt thừa nào, bên dưới mặc chiếc quần tây màu đen. tay Mặc Khiêm Nhân cầm bức hình chụp Mộc Như Lam. Trong nhay mắt Lục Tử Mạnh cảm thấy người bạn tốt của mình phải tra án mà chăm chú ngắm hình người , phải nhà tâm lý học tội phạm nổi tiếng khắp thế giới và cũng phải bác sĩ tâm lý trong nhà tù có các tù nhân biến thái ở California, mà có chút đam mê hơi quái lạ! Mặc Khiêm Nhân hơi nghiêng đầu nhìn Lục Tử Mạnh, vẻ mặt hơi tái nhợt của dưới ánh mặt trời dường như được phủ thêm tầng viền vàng, xem ra rất dễ nhìn. Cho dù là làm bạn tốt nhiều năm, bước chân Lục Tử Mạnh thể dừng lại. “ biết gõ cửa à?”, Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng hỏi. nhiệt tình của Lục Tử Mạnh lập tức bị dập tắt, lườm cái có chút khó chịu , “Tình tình cậu trước sau vẫn như , lịch tẹo nào cả.” “Với cậu cần gì phải lịch chứ”Mặc Khiêm Nhân xong nhìn thấy Lục Tử Mạnh tới trước giường đưa tay chạm bức ảnh giường, lông mày nhất thời nhíu lại nhưng rất khó nhận ra, “ được chạm vào!” Lục Tử Mạnh bị dọa đến nỗi cánh tay cứng đờ lại, cúi người hỏi , “Sao thế? mặt bức ảnh này có dấu vẫn tay quan trọng cần phải kiểm tra sao?” “ chung cậu đừng chạm vào”, Mặc Khiêm Nhân cảnh cáo , trở lại giường thu dọn từng cái ảnh. Lục Tử Mạnh đứng bên nhìn, thấy cái gì đó ngạc nhiên liền kêu to lên, “Trời! Sao cậu tại có cả bức ảnh hồi bé của ấy vậy?!” Mặc Khiêm Nhân phớt lờ , Lục Tử Mạnh sờ mũi cái rồi , “Ra ngoài chơi ?” “ rảnh.” “Này!”Lục Tử Mạnh mất hết cả hứng. “Tôi đâu có tới đây để đùa?” Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt , thu dọn bức ảnh xong cất chúng vào cái túi trong suốt. “Nhưng vụ án này cậu có chứng cứ ràng phải sao?”, Lục Tử Mạnh liếc mắt, “Mộc Như Lam là người giỏi về nhiều mặt, kết thù oán với ai, cũng làm chuyện gì bất hợp pháp cả, làm sao cậu có thể nghi ngờ ấy? Chuyện Kim Mạt Lỵ…” “Tôi bảo ta có liên quan đến vụ mất tích của Kim Mạt Lỵ sao?”, Mặc Khiêm Nhân tháo kính xuống, từ trong túi lấy ra cái áo sơ mi trắng rồi mặc vào, động tác lưu loát tao nhã, mùi bạc hà nhàn nhạt tươi mát từ trong áo tạo thành mùi mát mẻ trong khí. “Lần này cậu tới đây phải vì vụ mất tích của Kim Mạt Lỵ sao?”, Lục Tử Mạnh kinh ngạc, cứ cho rằng ta từ bên kia trở về vì vụ mất tích của Kim Mạt Lỵ. Mặc Khiêm Nhân liếc cái như thể hỏi câu hỏi rất ngu ngốc. Lòng hiếu kỳ của Lục Tử Mạnh dâng trào, quấn quít hỏi cho bằng được, dù ai nghe tên học học sinh giỏi toàn diện nổi tiếng trong giới giáo dục cả nước lại bị bác sĩ tâm lý tội phạm hoài nghi đều cảm thấy khó mà tin được hơn nữa kinh ngạc vạn phần được ? Nếu hỏi lý do tại sao nhất định ngủ được! Lục Tử Mạnh theo Mặc Khiêm Nhân đến bàn ăn sáng. Giờ này hai người lớn tuổi của Lục gia ở nhà, nên chỉ còn lại hai người bọn họ. “Năm năm trước, ở thành phố K cũng xảy ra vụ án bắt cóc”, Mặc Khiêm Nhân bên đem trứng muối vào bát cháo thịt nạc bên trong có hành lá, bên thản nhiên “Năm tên tội phạm chia nhau phục sẵn ở bốn địa điểm để bắt cóc bốn đứa trẻ, y đồ vơ vét tài sản.” Lục Tử Mạnh gật đầu, việc này vẫn còn nhớ , năm tên tội phạm đo gan to bằng trời, bắt cóc đứa đủ kinh động lòng người, đây bắt cóc đến 4 đứa trẻ. “Những đứa trẻ bị bắt khi ấy có Mộc Như Lam, Kim Mạt Lỵ, Tiếu Tĩnh, Lý Nhã Lan, trong đó Tiếu Tĩnh cùng Lý Nhã Lan bị giết bởi vì trong nhà có tiền.” Lục Tử Mạnh nghe xong liền mờ mịt, “Sao tôi tìm mãi ra trọng điểm?” “Sau đó năm tên đó chính bị tòa kết án tử hình, nhưng bốn tên tòng phạm vì đủ mười sáu tuổi cộng thêm trực tiếp giết người nên được quan tòa xử , tên được miễn tội, ba tên còn lại ở tù hai năm”, sau khi Mặc Khiêm Nhân chọn xong bát cháo có hành, bắt đầu chọn bánh rán bên trong có hạt đậu, Lục Tử Mạnh thấy thế khóe miệng hơi run run, người này nghĩ mình còn trẻ con chắc, từng này tuổi rồi mà vẫn còn kén ăn! “Mà người bị mất tích hai năm trước, chính là ba tên tòng phạm được ra tù.” Lục Tử Mạnh giật mình, sau đó liền phản ứng lại, “Quả có khả năng trùng hợp như vậy… Nhưng nếu là trả thù tình nghi lớn nhất chính là người nhà của hai con tin bị giết chứ?” “Năm năm trước hai gia đình đó chuyển tới nơi cách thành phố K mười vạn tám ngàn dặm. Tôi từng gặp bọn họ, họ biết hung thủ bắt cóc con mình là ai cả”, Mặc Khiêm Nhân dừng chút, lấy hạt đậu cuối cùng ra khỏi chiếc bánh, “Họ hề dối.” “Nhưng cậu cũng thể vì ….. cái này mà Mộc Như Lam đấy chứ? Tôi hoàn toàn nghĩ ra ấy có liên quan gì đến chuyện này, hơn nữa, tại ấy mới 16 tuổi, hai năm trước mới 14 tuổi, bé mới14 tuổi tiểu có thể làm cái gì? Hơn nữa ba tội phạm bắt cóc kia còn hơn ấy đến mấy tuổi, cậu cho rằng đây là diễn phim đấy chứ?" “Sai”, Mặc Khiêm Nhân nhìn , đôi mắt xinh đẹp nhìn , chăm chú đến nỗi khiến người ta phải sợ, “Suy nghĩ của tên tội phạm biến thái đều có thể trở thành bộ phim kinh dị. Trong khi Edmund-Kemper đến gặp bác sĩ tâm lý và họ kết luận tâm lý ta bình thường, thế nhưng trong cốp đằng sau xe máy của ta gắn hai viện đạn, vừa giết chết.” “Đừng, đừng đùa”, Lục Tử Mạnh nặng nề nuốt nước bọt, nhưng vẫn tò mò liền hỏi, “Edmund-Kemper là ai?” Mặc Khiêm Nhân tao nhã húp ngụm cháo, “Nhân vật chính trong phim The Texas Chainsaw Massacre, được lấy cảm hứng từ tên tội phạm có . ta là thiên tài có IQ 136, dùng trí thông mình của mình để đánh lừa mọi người. Sau khi ta bị bắt, người bạn làm cảnh sát đánh giá về ta là: ấy là người thành thẳng thắn, tính cách khá nhạy cảm, có khiếu hài hước. Dù cho bầu khí hay người khác gì, tôi đều thích ở bênh ta”, đôi mắt lạnh lùng như thể nhìn thấu tất cả mọi thứ nhìn về phía Lục Tử Mạnh. Trong nháy mắt Lục Tử Mạnh bị dọa sợ đến mức buồn nôn. … Hôm nay là thứ bảy, nhưng vì thứ hai là kỉ niệm ngày thành lập trường nên các lớp chưa chuẩn bị xong vẫn phải đến trường, tóm lại chỉ thiếu có vào lớp tại vì Thứ bảy và chủ nhật là ngày nghỉ để chơi nên phần lớn đều làm xong sớm. Chỉ có hội trưởng hội học sinh Mộc Như Lam phải ở lại vì còn rất nhiều việc cần xử lý vì vậy từ sớm có mặt ở trường. Vào buổi trưa, Mộc Như Sâm lo lắng xông vào văn phòng hội trưởng, hai tay chống bàn, nghiêm túc nhìn Mộc Như Lam, “Chị, làm sao bây giờ? Ngày mai là sinh nhật Chu Nhã Nhã, em còn chưa chuẩn bị gì cả!” Mộc Như Lam ngạc nhiên, sau đó tươi cười “Vậy em muốn thế nào?” Mộc Như Sâm lập tức làm nũng, “Chị, chiều nay cùng em ra ngoài chọn quà , nhé, chị~” “ hết cách với em”, lắc đầu cái, nở nụ cười ấm áp dịu dàng. khi dọn dẹp đồ bàn, Mộc Như Sâm nằm nhoài bàn bên chăm chú nhìn Mộc Như Lam, ánh mắt có chút si mê, mãi đến khi Mộc Như Lam gọi tiếng cậu mới hoàn hồn, vui vẻ nắm chặt bàn tay Mộc Như Lam, “ thôi, dạo phố với em, lâu lắm rồi chơi cùng chị rồi!” sau khi Mộc Như Lam trở thành hội trưởng hội học sinh, đều chơi với cậu. Mộc Như Lam gõ đầu cậu, “Chơi cái gì mà chơi, tập trung làm chuyện chính .” “Chuyện chính nào?”, Mộc Như Sâm ôm đầu, chơi cùng chị nhà mình mới là chuyện chính! “Chọn quà chứ sao, phải em muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã sao?” “A, có chứ!”, Lúc này Mộc Như Sâm mới nhớ tới, mỹ thiếu niên cũng chú ý tới tại sao mình lại quên mất Chu Nhã Nhã, sau đó bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng quà gì để ấy cảm động mà đồng ý trở thành bạn của cậu.
Chương 14: Đây là thiên sứ Editor: Natalie Pham Lúc nào vào hôm thứ bảy cũng đông người đị lại, đường dành cho người bộ, người đến người chen chúc nhau vô cùng nhộn nhịp, Mộc Như Sâm sợ lạc mất Mộc Như Lam, nắm chặt lấy tay . Khuôn mặt hai người vô cùng xinh đẹp lại có khí chất bất đồng với người khác, nên những người đường nhịn được liếc nhìn, trong lòng nghĩ, đây đúng là cặp rất đẹp đôi. Vì muốn chọn quà sinh nhật, vì lẽ đó căn bản đều đến các cửa hàng bán quà tặng, đường Mộc Như Sâm quên mất mục đích đến đây vì vậy kéo Mộc Như Lam hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, cái này phải, kéo kéo, liền kéo Mộc Như Lam vào cửa hàng bán quần áo, thẳng đến chỗ Ma-na-canh mặc bộ quần áo trê người, hào hứng chỉ vào : "Chị! Bộ này nhất định rất hợp với chị!" Mộc Như Lam bất đắc dĩ nhìn giá tiền ghi nhã mác, ba ngàn tám trăm á, tuy nhà bọn họ coi giá này chưa phải là đắt, nhưng bọn họ vẫn là học sinh, tiền tiêu vặt cũng có hạn, hơn nữa vẫn còn nhiều quần áo, chưa có ý định mua. "Chị, chị thử , nhất là rất đẹp!" Mộc Như Sâm như con cún con, hai mắt trong suốt nhìn , ý tứ mười phần là lấy lòng, hết sức đáng , nhân viên cửa hàng đứng bên kia nhìn thấy đều che miệng cười, đúng là đôi tình nhân đáng . Mộc Như Lam còn cách nào khác đành gật đầu, đưa tay muốn lấy bộ quần áo kia, nhưng bất ngờ có cánh tay nhanh hơn bước. "Nhã nhã, bộ quần áo này rất hợp với cậu đó!" cầm bộ quần áo vui vẻ phất tay cười với khác cách đó xa. Mộc Như Sâm vừa thấy, liền cau mày lại, "Này! làm cái gì đấy? Chúng tôi nhìn thấy bộ quần này trước mà!" Dường như lúc này bé kia mới phát Mộc Như Lam và Mộc Như Sâm, hơi ngạc nhiên, "Đây phải là Mộc Như Sâm mấy ngày trước còn muốn theo đuổi Nhã Nhã nhà chúng tôi đấy sao?" ta nhìn qua Mộc Như Lam, hoài nghi châm biếm : "Mới chớp mắt chạy mua quần áo với người con khác rồi? Chà chà, Nhã Nhã, cậu nhìn xem, tớ người con trài này có gì tốt đẹp mà, dáng dấp nhìn có vẻ được, ra chính là mặt người dạ thú đó, chịu được cám dỗ của hồ ly tinh." Hiển nhiên bé kia biết Mộc Như Lam, phải cứ là học sinh của học viện Lưu Tư Lan biết Mộc Như Sâm, vì khi Mộc Như Sâm với Chu Nhã Nhã muốn theo đuổi ấy, ta bắt gặp được nên mới biết cậu ta thích Nhã Nhã. Mộc Như Sâm biết người con này là ai, nhìn thấy Chu Nhã Nhã và người con này dám mắng Mộc Như Lam, cậu phớt lờ Chu Nhã Nhã lúc, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm nhìn kiêu căng trước mặt, " muốn chết à?" "Cậu. . ." "Tả tả." giọng lạnh lùng có chút tức giận ngắt lời An Tả Tả, Chu Nhã Nhã tới, 15 tuổi, dáng dấp có chút thành thục, khí thế cũng được, có cảm giác thuần khiết như ngọc. Khóe miệng Mộc Như Lam nở nụ cười bé thể nhận ra, vẫn vẻ ấm áp sạch như cũ, nhìn Chu Nhã Nhã tới trước mặt , nhàn nhạt nhìn qua Mộc Như Sâm chút, sau đó dừng lại người , ánh mắt có chút sắc bén, tựa hồ có chút thích, bất quá nhờ được dạy bảo khá tốt nên ta có biểu ra ngoài, "Chị là Mộc học tỷ đúng ạ? Em rất xin lỗi, bạn em chưa bao giờ gặp chị, nên có chút hiểu lầm." Vâng, lời này có chút mùi vị khiêu khích và khinh thường, ta trong bóng tối cười nhạo tự cho là đúng sao? Quả thực, ba chữ "Mộc Như Lam" này chỉ cần đánh vào máy tính đều có thể tìm ra, xuất hàng đống tin tức có liên quan, bất quá phải ai cũng quan tâm đến . Nụ cười Mộc Như Lam vẫn như cũ và lắc đầu, phảng phất nghe ra ý tứ trong lời của ta " sao, Em chính là Chu Nhã Nhã sao? Chị hay nghe Sâm kể về em." " sao?" Chu Nhã Nhã làm như để ý, nhưng khóe mắt nhìn lướt qua người thiếu niên khoang tay có chút thiếu kiên nhẫn bên cạnh, cũng vì chuyện lúc này mà tức giận đến nỗi khiến hai má có chút hồng, lại cho rằng cậu xấu hổ. An Tả Tả nghĩ đến điều gì đó, kinh ngạc lên tiếng, "Chẳng nhẽ chị chính là Mộc Như Lam?" Vì bảo vệ an toàn của Mộc Như Lam, mặc dù internet có rất nhiều thông tin về , nhưng lại có bất kỳ bức ảnh nào cả. Đuôi lông mày của Mộc Như Lam khẽ nhíu lại, " biết em đến Mộc Như Lam nào nhưng dù là Mộc Như Lam nào tên chị là Mộc Như Lam." Ngay lập tức An Tả Tả thay đổi nét mặt, có chút kích động sùng bái, " nghĩ tới là chị! Em chào chị ạ, tên em là An Tả Tả, em là học sinh trong trường hâm hộ chị lâu. . ." Chu Nhã Nhã nhìn bạn mình vừa mới mắng người khác để lấy công bằng cho mình nhưng trong chớp mắt hâm mộ người kia, nhất thời cau mày, càng thích Mộc Như Lam hơn, nhìn Mộc Như Sâm chút, xoay người, " thôi." "Ai? Ôi chao. . . tạm biệt chị! . . . Nhã Nhã chờ tớ với. . ." Mộc Như Lam nhìn Chu Nhã Nhã rời khỏi cửa hàng và vào ánh nắng, đôi mắt đen phản chiếu bóng dáng ta, sáng sủa, thế nhưng lại tĩnh mịch, vẫn mỉm cười ấm áp trong suốt như thiên sứ. Chu Nhã Nhã à, là cánh tay phải đắc lực của Bạch Tố Tình, cũng chính là nguyên nhân khiến Mộc Như Sâm bắt đầu thấy vừa mắt, nhìn có vẻ trong sáng như ngọc, ra người này. . . Cũng là người có tâm lý biến thái đó. Nghiêng đầu nhìn Mộc Như Sâm bên lựa chọn quần áo, đưa tay đánh cậu cái, "Làm gì vậy? Vừa rồi Chu Nhã Nhã lại đây sao em chuyện với ấy." Mộc Như Sâm quệt mồm ôm đầu, " cái gì?" Đột nhiên thấy cái gì đó, lấy bộ quần áo, vô cùng vui vẻ : "Chị, chị mặc cái này chắc chắn là rất đẹp đó! Á. . . Cái này cũng đẹp. . . Á, cái này cũng đẹp. . . Chờ chút." Có bao nhiêu tiền tiêu vặt mà cậu tiết kiệm được, bắt đầu bỏ ra tiêu xài. . . . . . dạo cả buổi chiều chọn được món đồ ưng ý nào, ngược lại Mộc Như Sâm mua cho Mộc Như Lam mấy bộ quần áo. Mộc Như Lam và Mộc Như Sâm có chút mệt nên ngồi sát cửa sổ trong nhà hàng ăn nhanh, Mộc Như Sâm ngồi đối diện Mộc Như Lam cười hì hì nhìn chị lau mồ hôi cho cậu, hai chiếc răng khểnh đáng lộ ra, tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Mộc Như Lam mềm lòng, cười tươi hơn chút, "Cười vui vẻ như vậy, hôm nay ra ngoài mua quà tặng còn chưa chọn được đâu đấy." Sau khi Mộc Như Lam nhắc nhở Mộc Như Sâm, nhớ lúc Chu Nhã Nhã mới tới, hé ra gương mặt đau khổ, "Chọn đồ để tặng cho con khó như vậy sao?" Mộc Như Lam suy nghĩ chút, "Bằng em đem bộ quần áo trong tiệm bán quần áo khi nãy tặng cho ấy?" Mộc Như Sâm nghe xong, lập tức nhảy lên, " được, chị mặc bộ đó là đẹp nhất." Trong mắt Mộc Như Sâm, Mộc Như Lam mặc cái gì cũng đẹp hơn người khác. "À. . . Bằng chị giúp em chọn nhé sau đó em cầm đưa cho ấy được ?" "Cái gì? ta dựa vào cái gì được nhận đồ mà chị vất vả chọn được? ! được được, đó là của em!" Mộc Như Lam biết làm gì, đưa tay cưng chiều bóp mũi cậu ta, "Này, đó phải là bạn mà em muốn theo đuổi sao? Suốt ngày chị chị, bám đuôi à?" Mộc Như Sâm rất hưởng thụ bàn tay Mộc Như Lam véo bên má của cậu, " có bạn nào quan trọng bằng chị cả?" Chị là quan trọng nhất. " sao?" "Tất nhiện rồi!" Mộc Như Lam nở nụ cười ấm áp, sao? Chị là quan trọng nhất à? người em trai đáng như vậy, trong lòng và trong đầu chỉ có mỗi chị đúng là người em trai dễ thương mà, nghĩ đến kiếp trước của Mộc Như Sâm, ánh mắt bỗng lạnh như dao, vô tình làm đau lòng , Chu Nhã Nhã ... gần ... như là , hai chính là hai, mỗi lần nghĩ tới khiến máu sôi trào muốn biến bọn họ thành xác ướp. . . Có điều, được sống lại, nếu như đưa thù hận của kiếp trước báo lại cho kiếp này, có vẻ như được thích hợp cho lắm phải? Nhìn người em trai đáng như con cún, nếu như đưa tay ra cho cậu ta, nhất định liếm bàn tay cái chứ? Vì lẽ đó, em trai dễ thương, bị chị biến thái dạy dỗ thành chú cún ngoan ngoãn, nếu có ngày vẫn cắn chị đáng của cậu, dùng phương pháp biến thái nhất để biến cậu thành xác ướp, như vậy, cậu vĩnh viễn cắn , mãi mãi ở bên cạnh . Mộc Như Lam nhu hòa cười, vài tia nắng xuyên qua cửa kính chiếu mặt đất, nhàng chiếu lên gò má , vầng sáng ôn nhu bao lấy , mấy người khách xung quanh đó thi thoảng quay đầu nhìn , bé trai đáng kéo tay mẹ cậu , "Mẹ nhìn thiên sứ kìa."