1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 300, lại trúng gió

      "Tam đệ muội, tiểu Chanh này đúng là nhìn ra, ai dạy dỗ cho vậy? Ta thích. Ngươi giận nàng chứ."

      "Tướng công biết tính ta mềm yếu, ăn thiệt lần, cho nên việc này đều giao cho tiểu Chanh xử lý, hoàn hảo tính nàng lợi hại, bằng , hôm nay ta còn biết thế nào mới xong việc đây? Ta cảm ơn nàng còn kịp, làm sao có thể trách nàng đây? Trước đó ta cũng với nàng, nếu ta mềm lòng, bảo nàng nhắc nhở ta." Dương thị có chút xấu hổ, ra, nàng cũng thống hận cá tính mềm yếu của mình, nhưng vừa thấy người khác kể khổ với nàng, nàng liền chịu nổi, hận thể cứ mình có thể là giúp người ta.

      Tử Tình thấy, lại là bánh bao, cực phẩm này chỗ nào có, bánh bao cũng là chỗ nào cũng có, đương nhiên hai người này là giúp đỡ lẫn nhau rồi, cũng biết là cực phẩm có trước hay là bánh bao có trước? Đoán chừng truy cứu tiếp, chính là vấn đề gà đẻ trứng hay trứng nở ra gà, có đáp án.

      Dương thị so với Thẩm thị mà , vẫn là hạnh phúc hơn, gia bà thương, trượng phu chiều, nha hoàn cũng biết che chở, này nếu đổi thành nhân vật Thẩm thị năm đó, chỉ sợ bị Điền thị bọn họ bắt nạt đến chút cặn bã cũng thừa lại.

      "Tam tẩu chính là tính tình thiện lương này, bao nhiêu lần, phải rút ra bài học từ nhà ta, ngươi xem cha mẹ ta bây giờ cứng rắn, nhà đại ta cũng dám nữa tới cửa đây thôi, còn có bà ta, cũng lại khóc than nữa, khóc cũng là vô ích, cha ta cho nàng bạc nữa, ăn cái gì, đều là Thạch bà bà quản lý tốt cho nàng rồi. Còn có, ngươi xem đại cha ta, trăm chuyện theo, lần theo, nhận cha ta rồi, nhận quá tốt, chúng ta tổn thất cái gì? Ngươi xem di nương ngươi, cho hai mươi lượng bạc, lần này cho, lại lôi chuyện cũ. Muốn ta , dứt khoát lần cũng cho, trực tiếp chặt đứt suy nghĩ của nàng, ngươi lại nợ nàng. Chuyện thế hệ trước chừng còn như thế nào đấy?" Tử Vũ .

      Tử Tình nhìn thoáng qua Tử Vũ, tính cách của Tử Vũ tính so với Tử Tình trước kia, mạnh mẽ hơn rất nhiều. Thấy Thẩm thị và Tử Tình ăn phải nhiều lần thiệt thòi như vậy, cũng hiểu được làm sao bảo vệ mình, xem ra, gả đến Hạ gia, cũng cần quan tâm cho nàng.

      Tử Tình cùng mọi người đùa lát, lo cho mấy đứa trong nhà, dặn Tử Vũ vài câu rồi về nhà.

      Ba ngày sau Lâm Khang Bình trở về từ Hoa Liên. Ngân phiếu mang cũng có hao hụt, ý của Tử Phúc, trong lòng cũng biết, cũng biết là bạc trong tay đủ dùng hay là cảm thấy cần phải chuẩn bị, Tử Tình cũng hỏi ra ràng.

      Tử Tình trở về gặp Thẩm thị. Thẩm thị mệt nằm nghiêng giường, Tử Vũ giúp nàng bóp chân, vài ngày nay ở Xương châu, lôi kéo Lưu thị tư vấn giúp nàng, cuối cùng đặt mua đồ đạc sai biệt lắm. Còn lại chính là những món gia cụ lớn, Thẩm thị phái người mai mối thỉnh kỳ, hai nhà thỏa thuận ngày mười sáu tháng mười thành thân.

      "Nương, ngươi thấy đại ca, đại ca bận ?"

      "Cày bừa vụ xuân. Sao có thể bận? Đại ca ngươi muốn ra ngoài tuần tra, nghe đại tẩu ngươi , trong nha môn có chuyện gì, đại ca ngươi liền cải trang ra ngoài, vài thôn gần thị trấn, mười phần có sáu phần đều biết đại ca ngươi. Ai cũng nghĩ tới chính là Huyện thái gia? Nghe còn vì thế mà phá được mấy vụ án lớn đầu đuôi." Thẩm thị đến con lớn nhất, lập tức lên tinh thần rồi, cũng cảm thấy mỏi mệt nữa.

      Xem ra, Tử Phúc là muốn bằng thực lực của chính mình lên, chẳng qua là, biết thế đạo này có thể thông hay ? Thời điểm mấu chốt, Phó gia có thể mượn chút lực bên hay ?

      Lúc này, chỉ thấy Thạch bà tử vội vàng chạy tới, thấy Thẩm thị ở nhà, vội : "Hoàn hảo phu nhân ở nhà. Lão thái thái xảy ra chuyện. Đại nãi nãi hôm nay tới, khóc lóc kể lể với lão gia tử bọn họ, hình như là chuyện của Nhị nữ nhi, bị chú rể mới đánh cho đứa cũng bị mất, lão thái thái trong cơn tức giận, lại hôn mê bất tỉnh, lão gia mời đại phu rồi."

      Tử Tình nhìn thoáng qua Thẩm thị, Thẩm thị : "Ngươi chuyến tới phòng cũ bên kia, lại chuyện xảy ra với đại phòng tiếng, còn có, chuyến tới nhà tiểu nãi nãi, mời hai người bọn họ đến."

      Thạch bà tử đáp ứng, Thẩm thị hỏi Tử Tình: "Ta phải qua chuyến, còn ngươi?"

      "Ta , từ sau khi Khang Bình thu thập Nhị Mao và Ngũ Mao, bà nhìn ta và Khang Bình tựa như kẻ thù, ta để ngột ngạt, có việc gì sai người tới tiếng. Đây cũng phải là cho hai bên vui vẻ sao?"

      "Đúng rồi, khoảng thời gian trước bà ngươi bị bệnh hồi, vẫn là liên quan đến đại ngươi, nam nhân nhà Hoa Quế đánh bạc bị thua, về nhà lấy Hoa Quế trút cơn giận, đại ngươi trở về khóc lóc kể lể với bà ngươi. nghĩ tới lần này lại náo lớn."

      " có người với ta việc này. Ba ngày nay hai bận giày vò, a công bà cũng là người hơn sáu mươi tuổi, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, vẫn là để cha ta ràng. Đừng đến lúc đó oán trách chúng ta hết lòng." Tử Tình .

      "Đúng vậy, vừa vặn ta trước thương lượng với cha ngươi." Thẩm thị xong liền dẫn theo A Lan .

      Học đường bên kia, tìm Chu đại phu tới rồi, chẳng qua, Chu đại phu này phải là lão Chu đại phu kia, lão Chu đại phu mùa xuân năm trước rồi, bây giờ quan tâm làm gì nhi tử của đều gọi là Chu đại phu.

      Điền thị còn chưa tỉnh lại, khi mấy người Tăng Thụy Khánh và Chu thị, Thu Ngọc và Chú Vân Giang đến, Xuân Ngọc ghé vào trước giường Điền thị khóc nức nở, Thu Ngọc vào cửa thấy dáng vẻ của nàng, nhíu nhíu mày, : "Đại tỷ, dáng vẻ này của ngươi là làm cho ai xem? Phàm là ngươi có chút lương tâm, ngươi cũng ba ngày hai bận chạy tới khiến cha mẹ thêm phiền muộn, về sau, ngươi vẫn là ít làm trò mới tốt."

      Xuân Ngọc nghe xong cũng dám cãi lại, chẳng qua là tiếng khóc nức nở lớn hơn chút, chỉ trong chốc lát, chỉ thấy Tam bà bà, Tứ bà bà còn có Đại Điền thị cùng với hai đệ đệ cùng cha khác mẹ của Điền thị đều mời tới, đều là Tăng Thụy Tường sai mấy đứa trong học đường giúp mời người, Tăng Thụy Tường trải qua chuyện Tăng Thụy Khánh lần đó, cảm thấy vẫn là phải mời mọi người đến làm chứng, phân chia trách nhiệm tốt hơn, cái tội bất hiếu này, vẫn là giữ cho Xuân Ngọc . cũng muốn gánh cái oan uổng này.

      Hai vị cữu lão gia nghe xong Thạch bà tử kể lại, còn có lão gia tử, đến lúc này, cũng muốn giấu diếm cái gì thay Xuân Ngọc, chỉ là trách mình biết cách dạy con .

      "Vốn, chuyện nhà ngươi có nhiều cái hợp lý lắm, trách nhiệm cả nhà đè cả người Nhị cháu ngoại trai. Chúng ta sớm muốn tới cửa chút, nhưng là, các ngươi ai cũng để ý thể diện, chuyện trong nhà đều che đậy, nhưng cái này che đậy được sao? Chỉ bằng cái chỗ to bằng bàn tay này, nhà ai có gió thổi cỏ lay, đến nửa ngày, cả trấn cũng đều biết đến rồi." Tiểu cữu lão gia .

      "Ừm, lại

      chuyện Đại cháu ngoại trai náo loạn ở học đường năm trước, nghe chính là mời lão nhân trong thông xem xét quyết định cho rồi, Đại cháu ngoại trai và Nhị cháu ngoại trai còn liên quan. ra phải chúng ta ngươi, Đại cháu ngoại trai, ngươi đúng là hồ đồ, huynh đệ tốt như vậy cần, để cho người ta cười rụng răng, chút trách nhiệm lão đại cũng có. Chuyện trong quá khứ , việc hôm nay, ngươi làm sao bây giờ ? Ngươi là trưởng tử.” Đại cữu lão gia hỏi Tăng Thị Khánh.

      Tăng Thị Khánh nghe xong hai vị cữu lão gia khen Tăng Thị Tường, trong lòng được tữ nhiên, sai đó ai cũng chút, trong lòng lại bốc hỏa, nghe hỏi làm sao bây giờ, : “Loại chuyện này cũng phải là hai lần, muốn ta , nương ta phải thương nàng sao? Để nàng ở đây phụng dưỡng nương ta, chờ nương ta khỏe mạnh về, mặt khác, bạc xem bệnh bốc thuốc, cũng để nàng trả, bẳng , về sau nàng còn nhớ lâu được.”

      Xuân Ngọc nghe thấy cái này, vội đến trước mặt hai vị cữu lão gia, thút tha thút thít : “Hai vị cậu, ta thực phải cầu khẩn, nữ nhi nhà ai có khổ sở phài là về nhà mẹ để kể lể? Ta phải là cũng bị làm cho có cách nào khác sao? Hai vị ca ca ai cũng cho ta vào cửa, ta chỉ có thể tìm tới cha ta nương ta, trong lòng ta cũng khổ đó, hu hu, sau này ta cũng dám nữa, ta thề sau này bao giờ nữa, cầu các vị trưởng bối khoan thứ, phải biết rằng, nằm ở giường cũng là mẹ ruột ta đấy, ta cũng đau lòng mà. Hu hu, ta chẳng lẽ mong nương ta sống lâu trăm tuổi sao?”

      Lão gia tử nghe xong: “Hãy để cho nàng xa chút, có lẽ chúng ta còn có thể sống thêm hai năm.”

      Thu Ngọc nghe xong lời của lão gia tử, thở dài, : “Hay là chờ nương ta tỉnh, ta đón ở vài ngày, chờ khỏe lại rồi sau.”

      Tăng Thị Khánh thấy Thu Ngọc như vậy, suy nghĩ chút, : “Hay là tới nhà ta , bằng , mọi người lại muốn mắng ta bất hiếu, có trách nhiệm của trường tử.”

      “Hay là nương các ngươi tỉnh lại rồi sau.” Tam bà bà .

      Tăng Thị Tường vẫn chuyện, ra, muốn đón Điền thị đến nhà, bằng vào Điền thị bất công thành như vậy, cho dù làm cái gì, Điền thị cũng vừa lòng, còn bằng làm, cần biết dùng thêm bao nhiêu lượng bạc, mua cái nhắm mắt làm ngơ. Thẩm thị tất nhiên biết suy nghĩ trong lòng Tăng Thị Tường, đó củng là suy nghĩ trong lòng nàng, cuộc sống trong nhà càng ngày càng tốt hơn, Tử Hỉ cũng phải đón dâu, cần gì phải rước pho tượng ôn thần vào nhà, làm cả nhà có nổi chút yên tĩnh.

      Vài vị trưởng bối thấy Tăng Thị Tường chuyện, đều biết đến nguyên do, trong lòng hai vị cữu lão gia tuy có chút thất vọng, chẳng qua, vẫn chưa gì.

      Trong lòng lão gia tử là muốn theo con thứ hai, chẳng qua, cũng biết, bọn họ nếu , làm xáo trộn cuộc sống tốt đẹp của lão Nhị, cho nên, lần này cũng đề cập tới đến nhà Tăng Thị Tường.

      Trong quá trình chờ đợi, cuối cùng Điền thị cũng tình lại, lần này tượng trúng gió nghiêm trọng hơn lần trước, khóe miệng mặc dù hở ra, cũng thể được ra lời. Hơn nửa có nửa người thể động đậy. Đại phu , loại chuyện này vốn chính là lần nặng hơn lần, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, nên lại chịu cái gì kích thích lớn nữa, bằng , về sau có thể tỉnh lại hay cũng rất khó .

      Thu Ngọc tiến lên hỏi: “ Nương, người theo ta đến ở vài ngày, nếu nguyện ý, ngươi liền động đầu ngón tay cái.”

      “Vẫn là trước hết nên hoạt động chờ khôi phục lại . Mấy ngày nay, người đến bồi nàng nhiều hơn là được.” Chu đại phu , cùng thôn với Thu Ngọc, hai bên quen thuộc chút.

      Chu thị nghe xong lời này, trong lòng vui vẻ, nàng cũng muốn hầu hạ bệnh nhân, nhưng từ sau lnầ bị đánh đó, Tăng Thị Khánh cho nàng tùy ý mở miệng chuyện ờ trước mặt người khác, cho nên, vừa rồi đúng là sốt ruột chết nàng rồi.

      Hai vị cậu thương lượng chút, : “Nếu chúng ta hôm nay tối đây rồi, có mấy lời, người ngoài dễ hỏi, chúng ta là cậu các ngươi, cnầ đề ý nét mặc già nua, hỏi lần, chuyện dưỡng lão này, các ngươi đến cùng là định thế nào rồi? bằng thừa dịp hôm nay chúng ta ở đây, lấy quy định định ra đây.”

      Nghe thời gian này, Tăng Thị Khánh là năm hai thạch gạo hai lượng bạc, còn lại đều là Tăng Thị Tường gánh vác, hai vị cữu lão gia lắc đầu.
      Last edited: 21/3/15
      huyendo thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 301, Người tới cửa xin ăn

      "Muốn ta , nếu lúc trước các ngươi định là hai thạch gạo và ba lượng bạc, đại cháu ngoại trai, điều kiện bây giờ của ngươi mặc dù kém chút, cũng thiếu hai lượng bạc. Chẳng qua, chúng ta muốn là, về sau, các ngươi cũng nên bỏ thêm chút tấm lòng cho hai lão nhân, nhị cháu ngoại trai cũng dính dáng đến ngươi bao nhiêu lượng bạc, tóm lại các ngươi thể vừa ra tiền cũng ra sức chứ? bằng về sau cứ như vậy, khi hai vị lão nhân thể động đậy nổi, đại cháu ngoại trai, đây là trách nhiệm của ngươi rồi, bạc lão nhị có thể lấy ra nhiều chút, nhưng ngươi là trưởng tử, sức này phải do ngươi lấy ra, ngươi có đồng ý hay ?" Đại cữu lão gia hỏi.

      Lời này thực đến trong tâm khảm Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, mà khoảng thời gian trước Tăng Thụy Khánh bởi vì chuyện Tử Toàn mà có chút nghĩ lại, cũng phải người ngu dốt như Xuân Ngọc, tốt xấu cũng làm văn thư ở quan nha hai mươi năm, sao có thể chút kiến thức cũng có? Mấy ngày đó chẳng qua là bị Tăng Thụy Tường làm cho thẹn quá thành giận, chuyện qua suy nghĩ, chuyện này qua thoáng, cũng có chút hối hận. Giờ phút này, nghe xong lời của hai vị cữu lão gia, vội : "Nên vậy, liền theo hai vị cậu."

      "Vì sau này các ngươi ít liên quan đến nhau, hôm nay dứt khoát viết văn thư luôn, đại cháu ngoại trai, phải chúng ta tin ngươi, mà là trước đây ngươi từng đổi ý rồi." Tiểu cữu lão gia .

      Tăng Thụy Khánh nghe xong chỉ phải nhận, nếu gây lộn với hai vị cữu lão gia, cũng tốt, cậu khác mẫu thân, bọn họ cũng giấu giếm cho như lão gia tử và Điền thị, giúp đỡ để giữ được thanh danh.

      Học đường ngay ở bên cạnh, giấy bút đều là có sẵn, văn thư này rất nhanh lập xong, điều ba phần, trong tay cữu lão gia có phần, đại ý chính là bây giờ Tăng Thụy Tường ra bạc nhiều hơn phụng dưỡng lão nhân, chờ tay chân lão nhân bất tiện, hoặc thể động đậy, đưa đến tổ trạch bên kia, do Tăng Thụy Khánh phụng dưỡng.

      Về phần Xuân Ngọc, trước đuổi trở về, về sau, trừ lễ mừng năm mới, được về nhà mẹ đẻ.

      Thẩm thị và Tăng Thụy Tường cuối cùng cũng thở phảo nhõm, Tử Tình nghe . Cũng : "Vẫn là như vậy tốt. Ta thà rằng tiêu tiền mua cái thanh tĩnh ."

      Bằng vào tính tình kia của Điền thị, ai theo nàng giày vò chứ? Chẳng qua lời này, Tử Tình ra trước mặt Tăng Thụy Tường.

      Ngày hôm đó, Lâm An trở về vui mừng lộ nét mặt, là năm nay Khang trang lúa mạch tăng sản lượng rồi, đoán chừng năm ngoái giống lúa mạch chọn tốt. Sản lượng tăng thêm thành (10%), Tử Tình tính toán, mẫu được hai trăm hai mươi cân, đạt tới tiêu chuẩn ruộng cạn bình thường rồi. Chẳng qua. mảnh mới mua kia còn kém chút, là năm đầu tiên trồng lúa mạch, mới khoảng trăm bảy mươi cân. Hoàn hảo, cần nộp thuế.

      "Phần sản lượng tăng thêm này đủ cho chúng ta nộp thuế rồi, lúa mạch này, Phó đại nhân định toàn bộ, muốn mì sợi và bột mì. Nhiều hơn bán cho người môi giới văn tiền cân, lấy ra bạc đắp tân phòng trong trang. Gia mà biết được, chắc là rất vui mừng." Lâm An cười . Lâm Khang Bình ra khỏi nhà Việt Thành rồi.

      "Tình huống hai nhà kia thế nào?" Tử Tình hỏi.

      "Cao hơn bình quân chút, mẫu cũng hơn bốn năm cân, giống lúa mạch năm nay ta cho bọn họ chọn lựa kỹ càng." Lâm An .

      Sau khi Lâm An xuống, chỉ lát, Tiểu Phấn tới , Lâm Hưng ở cửa viện cầu kiến, có hai người ăn xin. Nhìn rất thê thảm, hỏi ý của chủ tử.

      "Còn hỏi cái gì? Bảo phòng ăn cho bát canh nóng cơm nóng ăn, còn có, có quần áo cũ, nhặt lấy hai bộ đưa cho bọn họ, lại cho bọn họ xâu tiền."

      Lâm Hưng ra ngoài hồi lâu, lại tới, : "Chủ tử, bọn họ thấy đồ và tiền của chủ tử cho. Dập đầu lạy ba cái. Hỏi có thể ở lại hay , thưởng bọn họ chén cơm ăn. Bọn họ rất đáng thương, lão a công này lớn tuổi rồi, tay đại thúc kia còn bị phế, là trước kia làm việc ở trong mỏ quặng gì đó, nghĩ tới là, tay bị bỏng hỏng, bị trả về nhà, cũng có cách nào khác, tiền mỏ quặng bồi thường bị phụ nhân nhà cuỗm mất chạy trốn, bọn họ , có thể trông cửa cho chúng ta, cần tiền công, chỉ cần ăn ở là được."

      Tử Tình nghe mơ hồ, hỏi: "Đến cùng là mấy người? Bọn họ có quan hệ gì?"

      "Là hai cha con, đều là xuống từ mỏ quặng, cũng biết trồng trọt, lớn được sáu mươi tuổi, người trẻ hơn cũng hơn bốn mươi rồi, trong nhà cũng có ai, nhìn rất đáng thương."

      Mỏ đồng, trong lòng Tử Tình xẹt qua suy nghĩ gì đó, còn chưa kịp nghĩ tiếp, Tiểu Phấn Tiểu Lam ở bên nghe xong cũng nước mắt rưng rưng cầu tình giúp hai người kia.

      Tử Tình suy nghĩ chút, : "Mang bọn họ mang vào, ở trong sân, ta hỏi mấy câu cách rèm cửa."

      Lâm Hưng nghe xong vội chạy dẫn hai người kia tới, Tử Tình nhìn qua khe hở rèm cửa, chỉ nhìn thấy hai cặp chân to đen sì, chân chỉ có đôi giày rơm nhìn còn màu sắc. Hai người quỳ gối ngoài mành, : "Đa tạ chủ nhân thưởng bát cơm nóng ăn, hai người chúng ta rất lâu rồi chưa từng ăn thứ tốt như vậy. Quý phủ vừa thấy chính là nhà lương thiện, chúng ta là cùng đường rồi, nếu khó xử mà , nghĩ ở quý phủ tìm chút việc làm, trông cửa lớn hoặc hoặc nuôi chút gà vịt vẫn là có thể, chúng ta chỉ cầu cái ấm no mà thôi." chuyện là lão nhân lớn tuổi hơn, nghe giọng điệu chuyện còn là người từng đọc sách.

      "Nghe các ngươi đều là xuống từ mỏ đồng, muốn hỏi chút các ngươi ở mỏ đồng nào? Còn có, các ngươi ở mỏ đồng làm loại công việc gì?"

      "Chúng ta xuống từ mỏ đồng Viên Châu, cha ta từng là đảo mỏ, sau này theo sư phụ học, làm tuyển quặng. Ta là luyện đồng, tay trái của ta cẩn thận bị nhúng vào đảm thủy hỏng rồi, quản lý mỏ thấy cha ta lớn tuổi, mà ta cũng làm được việc, liền cho năm mươi lượng bạc về quê dưỡng lão, ai biết, hôm nay rơi xuống tình cảnh như vậy." chuyện chắc là nhi tử, cũng là phúc hậu, có dùng ác ngôn mắng người phụ nhân cuỗm bạc chạy trốn.

      người tuyển quặng, còn có thể đào mỏ, người luyện đồng, đảm thủy, Tử Tình cẩn thận nhớ lại hóa học từng học, cổ đại hình như có hai loại phương pháp luyện đồng, loại là dùng than cực nóng khử đồng ô xít, loại là dùng sắt khử đồng sunfat, đúng rồi, cái này hình như chính là đảm thủy gì đó, cụ thể Tử Tình cũng nhớ .

      Nhưng là lại nhớ , Tử Tình cũng biết, đời sau ở gần đây còn có mỏ đồng lộ thiên rất lớn, Tử Tình từng vào đó thực tập, quan trọng chỉ là quặng đồng, mà là bã đồng sau khi luyện xong, đen tuyền, hàm lượng kim loại cũng là tương đối cao. Chẳng qua là, biết này triều đại có giới hạn với khai thác khoáng sản hay ?

      chuyện tiếp với nhau, Tử Tình biết hai người đến đây họ Tiền, người hàng năm làm việc ở mỏ, việc đồng áng cơ bản biết, hơn nữa tay cũng tiện, có nhà nào nguyện ý thuê bọn họ, đành phải xin ăn để sống.

      "Tiền tiên sinh, ta muốn hỏi chút, khu vực khai thác mỏ chỗ các ngươi, mỏ là sở hữu tư

      nhân sao? Đồng các ngươi luyện được, đều bán đâu?”

      dám nhận, mỏ này hình như nghe là mấy người kết phường. về phần đồ bán nơi nào chúng ta đúng là biết, chúng ta chỉ là người làm công, chỗ nào có thể hỏi thăm việc này?” Lão Tiền tiên sinh .

      Tử Tình thấy hỏi nữa cũng có ích gì, sai Lâm An đưa bọn họ đến Khang trang, biết cái khác, nuôi vịt vẫn là có thể, muốn để cho bọn họ ăn cơm trắng, chỉ sợ trong lòng bọn họ cũng dễ chịu.

      Vừa đưa bọn họ , Thẩm thị đến, hỏi: “Vừa mới thấy Lâm An dẫn theo hai người ăn mày ra ngoài, sao lại có ăn mày tới chỗ ngươi?”

      Tử Tình kể lại, Thẩm thị : “ đúng là rất đáng thương, coi như làm việc thiện , con người nếu làm việc thiện, ông trời sớm hãy muốn trừng phạt. Nhà đại nương chính là ví dụ tốt nhất, cả đời tính kế người khác, trái lại cuối cùng đều bị người khác tính kế.”

      “Như thế nào, bà ta có thể chuyện chưa?” Nghe ngày hôm sau Điền thị bị trúng gió, Tử Tình và Thẩm thị định thăm, chẳng qua, lão thái thái thấy các nàng có tâm tình tốt, đại khái còn trách Tử Tình đưa tay kéo bọn họ lần.

      Còn chưa có đâu, là ngày thứ sáu rồi. Mấy ngày nay Thẩm thị cũng chán ngán, mọi người đều biết Điền thị bị bệnh, dù muốn thế nào, mỗi ngày Thẩm thị vẫn phải là tới ân cần thăm hỏi lần, ra vẻ vẫn phải làm, mỗi ngày nhiều học sinh qua lại như vậy, cổ đại nhân cũng có gì giải trí, chính là những thứ bát quái nhà Đông dài nhà Tây ngắn này.

      “Đại nương ta cũng mỗi ngày tới sao?” Tử Tình hỏi.

      “À, ta còn quên mất, ngươi việc này có lạ , đại nương ngươi còn chủ động chào hỏi với ta, lau nước mắt , chuyện Tử Toàn ngã bị thương lần đó, là nàng đúng, thấy đứa bị thương, vừa tức lại đau lòng, biết mình những cái gì, bảo ta đừng so đo với nàng.”

      Tử Tình vừa nghe cũng cảm thấy thích hợp, chẳng lẽ là Tăng Thị Khánh đổi ý, nàng tất nhiên biết mấy lời của Tử Toàn, đúng là khiến Tăng Thị Khánh suy tính lại quan hệ cùng Tăng Thị Tường, hơn nữa, nghe Tử Hỉ tìm lão bà là tiểu thư quan gia, nhạc phụ là Phó đại nhân trong thành An châu, Tăng Thị Khánh tất nhiên biết Phó đại nhân là ai, đó là người bình thường có ngửa cả cổ muốn nịnh bợ còn nịnh bợ đến, người ta căn bản là để vào mắt, phu gia tương lai của Tử Vũ cũng là huyện thừa. Sớm biết như thế, lúc trước mềm mấy câu với lão Nhị, tốt hơn bây giờ nhiều, bạc bớt được, người cũng đắc tội rồi.

      Tăng Thị Khánh hối hận hối hận, nhưng bảo bỏ thể diện đến cầu Tăng Thị Tường, trước mắt vẫn làm được, dù sao thói quen lâu ngày nhiều năm như vậy phải chốc là có thể sửa được. Cho nên, sai Chu thị đến thử Thẩm thị chút. Nữ nhân vẫn là dễ khơi thông hơn chút, nữ nhân có thể ăn vạ.

      “Vậy nương cái gì?”

      “Ta có thể cái gì, cũng đoạn giao rồi còn so đo cái gì? Ta so đo với ai chứ? Ta là cho nàng ta sắc mặt tốt.”

      Tử Tình cũng lo lắng Thẩm thị mềm lòng, dù sao phải là người thân của nàng. Tính tình của Thẩm thị có chút trong cứng ngoài mềm, trước khi ở riêng còn có cách nào, chỉ có thể nhịn. Sau khi ở riêng liền nhìn ra nàng có chút thay đổi, nữ nhân thà rằng ở nhà chịu khổ cùng đám đứa , lên núi hái củi xuống ruộng làm việc nhà nông, cũng nguyện ý cầu lão gia tử bọn họ giúp đỡ. Điền thị thích cái gì , về mặt kinh tề tự mình làm chủ, chỉ làm phần việc mình phải làm. Cũng biết Tăng Thị Khánh muốn mấy lời dễ nghe xin lỗi Tăng Thị Tường, Tăng Thị Tường có thể cứng rắn nhẫn tâm từ chối ?

      “Ta nghe tiểu cố ngươi , đại cha ngươi hình như thay đổi ít, chắc là có liên quan đến Tử Toàn, là bên ngoài có người bậy bạ cha mẹ nó với Tử Toàn, Tử Toàn đến đứa bạn chơi cùng cũng có.” Thẩm thị thấy Tử Tình suy nghĩ, liền còn thêm.

      ra là thế. Nhưng sớm biết như thế cần chi lúc đầu đây.

      Ps: Giải thích chút tại sao Tử Tình cái gì cũng biết:

      Thứ nhất, xuất thân của Tử Tình là ở nông thôn, việc làm nông cũng chỉ biết và tiếp xúc qua thôi, kiểu như thỉnh thoảng giúp mẹ việc nhà ý, cũng tinh thông nhưng biết cách làm nên nghĩ ra cái gì thường phải tìm người giỏi chuyên môn và thí nghiệp, nàng chỉ ra phương pháp thôi

      Thứ hai, học lên chuyên ngành của nàng là hóa học, bởi vậy mấy việc như quặng đồng, thủy tinh, xà phòng, thuốc nổ nàng cũng biết, nhưng cũng như kiểu sv như mình, chỉ biết phương pháp và chưa tự làm bao giờ, toàn phải tìm người từng làm và thí nghiệm theo phương pháp của mình thôi.
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      Nhược Vân, Ngọc Tuyếthuyendo thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 302, cầu tử

      Vì thân thể Điền thị còn chưa khôi phục, mặc dù có thể mở miệng chuyện, nửa người kia cũng có cảm giác rồi, nhưng vẫn chưa thể rời giường , đến cơm cũng là để cho người ta bón, cho nên, Đoan Ngọ năm nay, lão gia tử và Điền thị chỉ có thể trôi qua mình ở học đường, Tăng Thụy Tường dẫn theo Thẩm thị tự mình tặng nhiều đồ ăn qua.

      Thăm xong Điền thị trở về, trong lòng Thẩm thị có chút buồn phiền hốt hoảng, bèn tìm đến Tử Tình trò chuyện. Nghe Thẩm thị , tính khí của Điền thị càng ngày càng quái dị, người khác khó có thể đến gần, thường thường nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, nhìn chút liền rơi lệ đầy mặt, bây giờ cũng chỉ có Thu Ngọc có thể tới gần nàng chuyện mấy câu.

      "Người về già trở thành tình cảnh như thế, nhìn có chút xót xa." Thẩm thị , chẳng qua tới lui, muốn Thẩm thị bỏ xuống ân oán phụng dưỡng Điền thị, Thẩm thị vẫn là làm được.

      "Mộc Mộc bọn họ phải là nghỉ phép về nhà sao? Mộc Mộc là tay bà nuôi lớn, để Mộc Mộc thăm nàng nhiều chút , có lẽ có thể tốt nhanh hơn chút." Tử Tình . Trong số đời thứ ba, tình cảm của Điền thị đối với Mộc Mộc là sâu nhất.

      "Ngươi ta còn quên mất, nghe Thạch bà tử , bà ngươi kéo tay Mộc Mộc khóc lâu, hàm hàm hồ hồ nửa ngày, cũng biết Mộc Mộc nghe có hiểu hay , Mộc Mộc đứa này cũng hiểu chuyện, ở cùng bà ngươi cả đêm đấy."

      Tử Tình vừa định mở miệng chuyện, Lâm Khang Bình từ Khang trang trở lại, Thẩm thị cũng trở về nhà, Lâm Khang Bình thuận miệng hỏi vài câu chuyện phụ tử lão Tiền, Tử Tình chỉ là thấy hai người đáng thương mới giữ lại, cũng nhiều lời khác, Tử Tình cũng chưa làm theo suy nghĩ của mình.

      "Nương, ngươi nhìn ta nè, Thanh tỷ tỷ nhất định phải bôi rượu hùng hoàng lên mặt ta, ta cần." Thư Duệ đột nhiên thoáng cái chạy vào, cái trán. Chỗ tay và chân đều bị bôi lên hùng hoàng màu vỏ quýt, trước ngực treo cái túi ngũ thải ti Tử Tình đích thân làm, bên trong có quả trứng vịt to, còn rất dễ thương. Khiến Tử Tình bỗng chốc nhớ lại tết Đoan Ngọ đầu tiên lúc mình mới tới. Cũng là treo quả trứng gà trứng vịt chạy ra bên ngoài tìm các bạn chơi.

      Thư Ngạn theo sau Thư Duệ cũng lung la lung lay chạy vào, Tử Tình ôm cổ Thư Ngạn, ôm Thư Duệ vào bên cạnh. Hỏi: "Vì sao cần chứ? Đứa khác đều như vậy, ngươi muốn tìm bọn họ chơi sao?"

      Thư Duệ lớn rồi, có đôi khi Tử Tình phân phó Lâm Hưng dẫn vào trong thôn tìm tiểu hài tử cùng tuổi chơi, có mấy tiểu đường đệ Tăng gia che chở, khẳng định cũng ăn phải cái đau khổ gì, có khi cũng đưa tới trong trang, tìm mấy đứa con biểu ca chơi. Bọn ở cùng nhau cũng có thể tìm được niềm vui thú của mình.

      Thư Duệ nghe xong chớp chớp mắt, hỏi: "Trước kia ta cũng như vậy sao? Sao ta nhớ ?"

      "Khi đó ngươi còn , ngươi xem đệ đệ ngươi cũng phải bôi lên sao? Nương phải từng với ngươi, hôm nay ăn tết, ăn tết đều có chú trọng. Nghe lời, chơi ."

      Thư Duệ vừa nghe có thể chơi, cũng rối rắm khuân mặt của mình nữa, lôi kéo Thư Ngạn bước .

      Bị Thư Duệ quấy rầy chút, Tử Tình cũng quên mất muốn cái gì với Lâm Khang Bình rồi, ngơ ngác nhìn Lâm Khang Bình, ngược lại chọc cười Lâm Khang Bình, : "Nghĩ cái gì vậy?"

      "Vừa rồi ta muốn cùng ngươi cái gì, bị con quấy rầy chút. Vậy mà quên mất. Ngươi trở về từ trong trang, trong trang có việc gì chứ?"

      "Hôm nay ăn tết, cho bọn họ nghỉ ngày, mấy ngày nay vội trồng ngô, lại vội thu lúa duẩn, mọi người cũng quả là mệt muốn chết rồi. Tiền lời lúa duẩn kia còn cao hơn lúa nước. Hơn hai mươi mẫu lúa duẩn này, quý thu được hơn hai vạn cân, bán hơn trăm lượng bạc, Khang trang tại nuôi sống những người này bọn họ, hàng năm còn có thể dư ra ngàn lượng bạc, cái này cũng tệ."

      "Sau này, chờ cá trong đập chứa nước trưởng thành, còn có thể tốt hơn chút." Hoạt động của Khang trang tiến vào vòng tuần hoàn tốt, bắt đầu thấy tiền lời rồi, trong lòng Tử Tình cũng nhàng thở ra, chủ yếu là nuôi nhiều người, áp lực trong lòng cũng lớn, vạn nhất xây dựng trụ cột tốt, thua lỗ bù tiền vào, Tử Tình cũng bù nổi, của cải của hai người cũng mỏng.

      "Đúng rồi, ta có chuyện gì muốn cùng ngươi, cuối cùng nghĩ ra, hình như nghe Bảo Phúc biểu ca , muốn mua phòng ở có sân ở thành An Châu, muốn đón Tam cữu ta về, số tuổi bà ngoại ta cũng lớn, Tam cữu ta cũng muốn bay nhảy bên ngoài mãi, trước kia là vì điều kiện kém, muốn kiếm ăn, vài năm nay biểu ca ta cũng đặt mua vài mẫu ruộng đất."

      "Ta biết, chẳng qua, lần này ta gặp được Tam cữu ngươi, Tam cữu ngươi mới buồn cười, nghĩ tới nhi tử hợp ý nhất còn muốn mua phòng dưỡng lão cho , lúc đó nước mắt liền chảy ra, nhất là Tam cữu nương ngươi, cũng cho Tam cữu ngươi trận oán trách. Vấn đề bây giờ là, đại biểu ca ngươi là nha dịch, đến bên này, chỉ sợ còn tìm được việc làm thích hợp ngay."

      "Cái này tìm gặp Phó đại nhân được sao? Nha dịch cũng phải là nghề tốt lành nghiêm chỉnh gì? Đúng rồi, ngươi ta còn quên mất, nha dịch là dân đen sao?"

      "Phương diện này cũng chia vài loại, biểu ca ngươi phải, là khố đinh, phải là cái loại hỗn tạp đầu đường này. Ta để Lâm Phúc ăn tết xong dẫn theo biểu ca ngươi vào trong thành tìm phòng ở, có Lâm Phúc ở đó, lo chịu thiệt."

      "Vậy ngày mai ngươi đón bà ngoại ta đến, lão nhân gia nàng mà biết, nhất định vui mừng."

      Lâm Khang Bình gật đầu đáp ứng. Hai vợ chồng còn số việc nhà khác.

      Sáng sớm hôm sau, Lâm Khang Bình quả thực tự mình đón Hà thị đến, Thẩm thị thấy cười : " muốn qua tết đón nương đó, công việc của tiểu Tứ cũng chuẩn bị hòm hòm rồi."

      "Bà ngoại cũng gần nửa năm rồi, ta cũng nhớ bà ngoại." Tử Vũ kéo cánh tay Hà thị làm nũng.

      Nhiều năm như vậy, Hà thị cũng quen cuộc sống bên này, chẳng qua, mừng năm mới lễ tết thông thường vẫn là về nhà nhi tử, ở cổ đại này vẫn là chú trọng.

      Hà thị cười tủm tỉm vỗ tay Tử Vũ, : "Bà ngoại cũng nhớ Vũ nhi nhà chúng ta, muốn chờ xem Vũ nhi nhà chúng ta xuất giá, bà ngoại cảm thấy mỹ mãn rồi."

      "Bà ngoại, lão nhân gia ngươi lại chê cười ta." Tử Vũ dậm chân cái.

      , Trần thị tiến vào : "Ta vừa rồi từ bên ngoài vào, thấy đại nương cãi nhau cùng người khác đường đấy."

      " thể chứ, tốt lành, bởi vì sao thế?" Thẩm thị hỏi.

      "Nghe là trâu nhà đại nương ăn dây khoai lang nhà người ta, đại nương thừa nhận, hai nhà mắng nhau, ngay tại cửa thôn kia. Hai người đều nhảy chân lên để mắng nhau, ông trời của ta, ta mới biết được ra đại nương mạnh mẽ như vậy." Trần thị .

      Tử Vũ nghe xong muốn xem náo nhiệt, bị Tăng Thụy Tường và Thẩm thị quát ở lại, "Chuyện của nàng, liên quan đến chúng ta, bớt gặp ."

      "Chỉ vì chút dây khoai lang này, hai nhà chửi nhau? Đại nương ta cũng quá mạnh chút." Tử Tình thở dài.

      "Người nọ có là đại nương cố ý giở trò xấu, mắng đại nương lương tâm hỏng rồi, đến bố chồng mẹ chồng mình cũng có thể hạ quyết tâm đuổi quan tâm, còn có cái gì làm được?" Trần thị .

      "Bà ngoại, hôm nay muốn ăn cái gì, ra, ta sai người chuẩn bị." Tử Tình thấy Tăng Thụy Tường và Thẩm thị muốn nhắc tới đề tài vừa rồi, vội thay đổi giọng điệu hỏi.

      "Khoan hãy , năm trước ở chỗ ngươi ăn xong mấy con lươn và ba ba kia, mùa đông này cũng chưa cảm thấy thoải mái, trận phong hàn cũng có, bằng, lại tìm chút lươn cá đến đây , con ba ba dễ tìm ?"

      "Chỉ cần bà ngoại muốn ăn, có cũng phải biến ra." Lâm Khang Bình cười .

      "Vậy tỷ phu, ta muốn ăn thịt rồng bay trời?" Tử Vũ .

      "Cái này tỷ phu ngươi có thể dễ dàng biến ra cho ngươi." Trần thị cười .

      " thành vấn đề, lát nữa ta sai người bắt mấy con rắn về, cũng kém nhiều lắm." Lâm Khang Bình cười .

      Tử Vũ vừa nghe, sắc mặt cũng thay đổi, "Á, ta sợ, bà ngoại, nghe nổi cả da gà."

      "Tỷ phu ngươi chọc ngươi chơi đấy, xem ta mắng ?" Hà thị vỗ tay Tử Vũ dỗ .

      Lâm Khang Bình thấy Hà thị nhìn về phía , vội : "Bà ngoại, bà ngoại, ta sai lầm rồi, ta bắt lươn cá cho lão nhân gia ngươi đây."

      Mọi người cười vang, cũng quên mất chuyện Chu thị cãi nhau.

      Phòng ở của Thẩm Bảo Phúc rất nhanh định xong, cách nhà Tử Lộc tương đối gần, là viện hai gian, bên trong còn có hai gốc cây sơn trà, Thẩm Bảo Phúc rất vừa lòng, đối phương chào giá hai trăm lượng, cuối cùng tốn trăm tám mươi lượng bạc thành giao.

      Sau khi phòng ở lại thay đổi lần nữa, Thẩm Bảo Phúc dự tính đón Hà thị và Thẩm thị nhìn cái trước, đặt mua mấy thứ gia cụ, rồi đưa tin cho Thẩm Kiến Nhân, Thẩm Tân Phúc thấy Thẩm Bảo Phúc ở trong thành đặt mua phòng ở, cũng có chút động tâm, chẳng qua, bạc trong tay dư dả, giống Thẩm Bảo Phúc theo Lâm Khang Bình thời gian dài, trong tay tích luỹ cũng theo buôn bán mấy lần.

      Hai vợ chồng Thẩm Kiến Nhân chuyển về trước, đón Hà thị tới bảo dưỡng tuổi thọ, thỉnh thoảng cả nhà cũng trở về nhà Thẩm thị bên này ở hai ngày, Thẩm thị tất nhiên vui vẻ.

      được mấy ngày, bắt đầu nghỉ thu hoạch vụ hè, Tử Thọ và Tử Hỉ đều trở lại, mùa thu năm nay muốn thi hương, ba người Tử Lộc Tử Thọ Tử Hỉ, cộng thêm hai người Tử Quân Tử Tân, còn có Hạ Cam Vĩnh, là đọc sách hai năm, cũng phải thử xem. Nhân số Tăng gia đúng ít.

      Phó gia sai người tặng chút đồ giải nhiệt, còn có sách luận đề mục bao năm qua, Tử Lộc dẫn theo mấy người bọn họ, ban ngày ở đảo ở Tình viên như trước, cùng tham thảo học vấn. Thỉnh thoảng, Tử Hỉ cũng theo Lâm Khang Bình đến Khang trang xem chút, hiểu biết chút tri thức nông nghiệp, coi như thay đổi đầu óc.

      Ngày hôm đó, Tử Tình cùng Tử Hỉ thảo luận chút chuyện nhà, ý tưởng về Khang trang, nguồn gốc, suy nghĩ vân vân, Thẩm thị cười hì hì cầm bao đồ tới, là Tử Phúc mang giùm cho mấy người Tử Hỉ bộ sách tư liệu.

      "Đại ca ngươi gởi thư, là đại tẩu ngươi lại có, a di đà phật, ngày mai vừa vặn mười lăm, ta muốn chuyến tới Thanh Nguyên sơn, cầu tự cho đại tẩu ngươi, ta xem nếu thai này là nữ oa, ta, đến chính nàng cũng muốn sụp đổ mất."

      "Nương, sao ngươi cũng cầu cho ta nữ oa? Ta muốn sinh nữ oa, cần sinh tiếp nữa." Tử Tình vội .

      "Bồ tát còn bận rộn bao nhiêu là việc? Cũng phải quan tâm chỉ nhà chúng ta, chúng sinh trong thiên hạ có rất nhiều , ta cũng thể quá tham, ngươi biết đủ . Sinh nhi sinh nữ đều là duyên phận, ta chẳng qua là cầu nguyện vọng cho đại tẩu ngươi mà thôi." Thẩm thị nghiêm nghị .

      Tử Tình nghe xong đành phải khẽ dẩu miệng, Tử Hỉ thấy cười : "Đại tỷ, ngươi phải là thường khuyên đại tẩu, vẫn sinh tiếp, sinh mười đứa tám đứa, tin sinh ra được nữ oa."

      Tử Tình vừa nghe bèn nhéo cánh tay Tử Hỉ mắng: "Mỏ quả đen rách nát gì thế, thực sinh mười đứa tám đứa ta thành cái gì?"

      "Đại tỷ, đây chính là chính ngươi , ta cũng , nữ nhân này đều là đồ khẩu thị tâm phi, chuyện mình muốn, khuyên người khác cũng là ra vẻ." Tử Hỉ xong chạy nhanh như chớp.

      ----hết 302---

      By Trạch Mỗ
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      Ngọc Tuyết, huyendoNhược Vân thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 303, thi Hương

      mùa hè này, Tử Tình theo Thẩm thị, đều vây quanh mấy người Tử Lộc phục vụ, áp lực trong lòng Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cũng lớn, lại dám biểu lộ ra ngoài, bởi vì bọn họ biết, tâm tư mấy người Tử Lộc còn nặng hơn bọn họ.

      Khoan hãy , trong mấy người này Tử Hỉ và Hạ Cam Vĩnh nhất, nhưng tâm tình Tử Hỉ tốt nhất, cũng do đọc sách ở Cò Trắng thư viện bốn năm, mấy người khác đều ở châu học. Tử Hỉ thường xuyên giúp bọn họ sửa chữa sách luận, Tử Tình gặp hoặc cười chỉ điểm văn chương, hoặc tùy ý hạ văn chương, mấy người Tử Lộc đối với , là có vài phần kính phục, vậy Tử Hỉ vẫn là có vài phần tài học thực .

      Tăng Thụy Tường cũng mỗi ngày tới chuyến, dù sao số tuổi của bày ra đây, kinh nghiệm phong phú hơn nhiều, cũng có thể đưa ra ít đề nghị đúng trọng tâm. Lúc này Tử Tình đặc biệt hối hận, vào năm thứ hai kiếm được bạc, cũng nhất định vào năm thứ hai ở riêng, cổ vũ Tăng Thụy Tường thi Hương, bằng , luôn là tiếc nuối khắc sâu nhất trong lòng .

      Lần thi Hương này, vì người nhiều, Lâm Khang Bình phân phó Lâm An tự mình đưa bọn họ , Hạ gia cũng có xe ngựa của mình, xuất môn ngày này, trong thôn rất nhiều người đến tiễn đưa, dù sao, Đông Đường thôn có năm tú tài thi, còn đều là cửa Tăng thị, cũng là chuyện chưa từng có, này ở cả trong trấn cũng là oanh động. Chẳng qua là cứ như vậy, mấy người Tử Lộc áp lực quả là lớn hơn nữa.

      Sau khi Tử Lộc bọn họ , Thẩm thị ăn ngon ngủ yên, riêng gì Thẩm thị, tâm tư Trần thị cũng nặng, Tử Lộc đây là lần thi Hương cuối cùng của , nếu trúng, định vào thành An Châu mở tiểu quán dạy học.

      Hạ thái thái cũng là người ngồi yên, mời Thẩm thị An châu, Thẩm thị được, bèn ba ngày hai lượt chạy đến nông thôn. Hai người cũng có đề tài chung, nhóm dưa và trái cây đầu tiên của Tăng gia đưa ra ngoài, tựa như dưa hấu, cam, quả đào gì đó đều phải đưa cho Hạ gia và Phó gia nếm thức ăn tươi, Hạ thái thái đối với Thẩm thị. Cũng chân thành hơn trước kia.

      Ngày hôm đó, Tử Tình ở thư phòng cộng sổ sách tháng này, tiểu Lam tiến vào : "Chủ tử. Tiểu nãi nãi đến."

      Tử Tình thầm nghĩ, Thu Ngọc cũng là mấy hôm có tới, khi thân thể Điền thị tốt hơn chút, chuyển đến nhà Thu Ngọc ở hơn tháng, sau này, lại dẫn theo Thạch bà tử đến nhà Hạ Ngọc ở, bây giờ còn chưa trở về.

      "Tiểu . Ngươi cũng là mấy hôm chưa thấy tới, có việc gì sao?"

      " có việc gì, ngươi cũng đến thăm tiểu ngươi, tiểu biết ngươi bận, bèn đến thăm ngươi chút." Thu Ngọc cười .

      "Bà khá hơn chút nào ? Có khi nào trở về hay ?"

      "Tốt vẫn như vậy. Có thể so với trước kia? Bây giờ phải chống gậy. Trước khi Tử Hỉ thành thân hẳn là về ? Ngươi này đều biến thành chuyện hỏng bét gì? Bà ngươi cũng là có kiến thức, cả đời chỉ biết lý ngang bướng, ai khuyên cũng nghe vào, còn có rất buồn cười đấy, lại còn lôi kéo tay Mộc Mộc, cầu Mộc Mộc sau này phát đạt, chiếu cố Tử Toàn chút. Còn có đại ngươi kia, cũng xin Mộc Mộc trông nom."

      Tử Tình nghe xong cười : "Đó là cũng phải, Mộc Mộc cũng là tay bà nuôi lớn. Bà còn chờ mượn ánh sáng của Mộc Mộc đấy."

      "Mượn ánh sáng gì chứ? Tôn tử có sẵn cầu? Nhưng là a công ngươi, cả đời này, nuôi dưỡng năm người con, nghĩ tới, bây giờ năm người con này tan tác thành như vậy, thành người xa lạ. Cũng là thành người qua đường. Tính cách a công ngươi lại hay mạnh, trước kia vẫn hay khoác hai nhi tử có tiền đồ, kết quả là, ai cũng nhận ai? Có thể mượn ánh sáng của ai? Aiz, cục diện rối rắm này, cũng biết nên trách ai?"

      "Ta cũng biết nên trách ai, cha mẹ ta làm người hiền lành nhiều năm như vậy, cuối cùng còn phải bị thương thương tích đầy mình, phàm là a công bà có thể lần công bằng chút, lo lắng cho cha mẹ ta hơn chút, hôm nay cũng phải kết cục này."

      "Nhà ngươi bây giờ là cái gì cũng lo, Tử Hỉ và Tử Vũ cũng có cửa hôn tốt, cha ngươi ở trong trấn cũng có danh vọng, ta còn nghe , có người muốn đề cử cha ngươi làm Đình trưởng gì đó, cha ngươi từ chối, là muốn lòng giáo thư dục nhân (*), đứa mấy thôn xung quanh đều đưa đến học đường của cha ngươi."

      (*) Giáo thư dục nhân: là chỉ thầy giáo quan tâm quý học sinh, truyền thụ kiến thức chuyên nghiệp đồng thời tự mình lấy đạo đức, hành vi, sức hấp dẫn, lời và việc làm đều mẫu mực, hướng dẫn học sinh tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống của mình, theo đuổi giá trị có trong nhân sinh, tự mình đắp nặn nhân cách hoàn mỹ.

      "Phải ? Sao ta chưa nghe qua? Nương ta cũng có nhắc đến với ta." Việc này Tử Tình đúng là chưa từng nghe qua, chẳng qua, lấy thái độ làm người của Tăng Thụy Tường, nghĩ đến cũng đáp ứng, mọi người đề cử , vậy cũng là cảm thấy Tăng gia cửa cao, tương lai chuyện làm việc dễ dàng chút.

      " đến nương ngươi, ta mới từ chỗ nương ngươi tới, nương ngươi cùng gia bà Tử Vũ chuyện đấy. ra, ta thích gia bà Tử Vũ mấy, cảm thấy dáng điệu lớn, đối với ta đều hờ hững, chẳng qua, nhìn ra được, đối với Tử Vũ cũng là lòng thích."

      cần Thu Ngọc, Hạ thái thái biết thân phận Lâm Khang Bình là bạch đinh (chỉ thứ dân trong xã hội phong kiến), đối với Tử Tình cũng nhiệt tình chân thành giống như mấy ngày đầu, biến hóa này tuy rằng rất , Tử Tình vẫn có thể cảm giác được. Nhưng là đối với Trần thị và Dương thị thân thiện hơn. Tử Tình biết khoảng thời gian này nàng thường đến, cũng lười tới tự tìm phiền phức.

      "Người ta là quan thái thái, tất nhiên phải có vài phần tự cao tự đại, nàng, trong thôn nầng dâu nhà lí chính đều cảm thấy cao hơn người ta bậc, ta dùng cơm cùng nàng hai lần, có thể coi là lĩnh giáo." Tử Tình nhớ tới Chu gia nàng dâu có chút ương ngạnh kia, nở nụ cười.

      "Cho nên, Mộc Mộc nhà ta tương lai có tiền đồ, ta mới có thể tìm cho Uyển Tình và Như Tình cửa hôn tốt. Đúng rồi, đến cái này, Tử nhi sinh nữ nhi, ngươi biết ? Khoan hãy , nàng cũng coi như có mệnh tốt, nếu phải Nhị ngươi, chỉ sợ, có thể sống sót hay còn chưa biết được. Con người tiểu tử này cũng tệ, lúc ta đưa bà ngươi đến, người ta còn đặc biệt đến thăm hỏi. Nghe hai người bọn họ góp tiền chuẩn bị xây phòng mới, ngươi biết, hai người có thể chịu khổ, Tử nhi trồng nhiều rau, có việc gì còn chọn vào trong trấn bán, tiểu tử kia theo sư phụ bắt đầu làm việc, liền vội xuống ruộng làm việc, hai người cùng nghĩ hướng, cuộc sống có thể phát đạt? Người này, mệnh có được hay được vẫn là thứ yếu, phúc hậu phúc bạc đều trong suy nghĩ của mình."

      Đúng vậy, chịu khó, người chịu trả giá sớm muộn gì cũng có phúc báo, tham lam lười biếng, mặc dù có nền móng tốt, cũng là giữ được. Chuyện thế gian, luôn là nhân quả tuần hoàn, phúc hậu phúc bạc đều ở ý niệm của mình, nghĩ tới Thu Ngọc còn ra câu có triết lý như vậy, có thể thấy được nàng là lòng hiểu được.

      "Ta đúng là biết, cũng ai đưa tin cho chúng ta, ngày nào đó ngươi , mang giúp ta phần lễ ."

      "Ta cũng là lần đó đưa bà ngươi mới biết được sinh rồi, nhị ngươi muốn phiền hà chúng ta, dù sao Tử Hỉ thành thân, bọn họ phải tới, bằng đến lúc đó ngươi bù phần cũng là được rồi."

      Tử Tình nghe xong cũng gật đầu, Thu Ngọc lại ngồi lúc, cũng liền cáo từ, Tử Tình còn có chút buồn bực, lần này Thu Ngọc đến sao nhắc tới chuyện hai nhà Xuân Ngọc và Chu thị? Tử Tình tất nhiên biết, Thu Ngọc cũng là chán mấy chuyện thối nát này rồi, nhớ tới liền buồn phiền, nàng lại giống Tử Tình, có thể đếm xỉa đến, hai nhà có chuyện gì, đều là tìm nàng, nàng bây giờ, cũng cảm nhận được khó khăn năm đó của Tăng Thụy Tường và Thẩm thị rồi.

      Sau khi Thu Ngọc cáo từ, tiểu Thanh tiến vào , Lâm An có việc cầu kiến.

      Tử Tình đến phòng, Lâm An thấy Tử Tình vội cúi đầu : "Nãi nãi, có việc, cầu nãi nãi xét cho chủ ý, biết nãi nãi còn nhớ lần trước hai cha con nhà kia ? Chính là tới cửa để ăn xin kia đấy?"

      "À, ngươi , ta đúng quên mất bọn họ, xảy ra chuyện gì?"

      "Triệu bà bà châm tuyến phòng nhìn trúng Tiền đại thúc, nhưng là, Tiền đại thúc muốn bởi vì tay mình tàn phế mà liên lụy Triệu bà bà. Triệu bà bà muốn ta cầu chủ tử thành toàn cho nàng."

      "Triệu bà bà gì chứ, về sau gọi là thím Triệu , cái này dưa hái ép cũng ngọt, biết họ Tiền, có ý này hay ?" Tử Tình là có chút khó xử.

      "Theo trong trang người ta , thời điểm hai người nhà này vào trang, bất kể cái gì cũng có, Triệu bà bà, à, đúng, thím Triệu, suốt đêm làm quần áo giày tất, còn có, kim may của thím Triệu, đâm vào cái gì, đều là Tiền đại thúc giúp đỡ sửa chữa lại, đừng nhìn chỉ có bàn tay, còn rất khéo léo. Hẳn là có chút ý tứ ?"

      "Thím Triệu, lúc trước muốn tác hợp nàng cùng đốc công kia, phải nàng muốn gả sao? Sao mới mấy tháng, muốn gả cho họ Tiền này rồi? Chẳng lẽ là đồng tình?" Nhưng là vì đồng tình mà sinh cũng phải có, lại , bằng tuổi này rồi, chỉ muốn tìm người thuận mắt sưởi ấm nửa đời sau của mình ?

      Tử Tình suy nghĩ chút, : "Việc này còn phải cần họ Tiền gật đầu, ngươi giải thích kỹ quy định mới trong trang cho lần, thành thân rồi, bọn họ có thể được chia ra phòng riêng, còn có, bọn họ nuôi vịt và ngỗng, có thể lấy ra phần, lo nuôi sống cả nhà. Tự thím Triệu còn có phần tiền công đó, năm nay mới hơn ba mươi tuổi, chừng còn có thể sinh đứa trẻ cho Tiền gia đấy? chẳng lẽ nguyện ý Tiền gia có hậu, ngươi liền lời này cho , là ý của ta."

      Lâm An nghe xong gật đầu ra ngoài.

      những cái này, lại mấy người Tử Lộc bọn họ đến Xương châu, Tử Phúc sớm sai người giúp bọn họ thuê phòng ở xong rồi, chuẩn bị xong tất cả, sau khi biết bọn họ đến, Tử Phúc còn đặc biệt chuyến đến Xương châu, dặn bọn họ vài câu, lại chia xẻ kinh nghiệm thi của .

      Tâm tình Tử Lộc khẩn trương nhất, vừa thu xếp xong muốn đọc sách, bị Tử Hỉ kéo ra ngoài vòng vo ngày, vừa vừa khuyên nhủ: "Nhị ca, sách này ngươi đọc rất nhiều năm, trong lòng sớm có sẵn, thiếu mấy ngày nay, mấu chốt là có tâm tình tốt, tâm tình tốt rồi, suy nghĩ mới có thể thông thuận, suy nghĩ thông thuận, mới có thể viết ra ào ào, văn chương mới trúc trắc."

      Đáng tiếc, lại dễ dàng mà làm khó, Tử Hỉ thấy ra sức khuyên rồi, Tử Lộc ngược lại trong lòng càng phiền chán lợi hại, dứt khoát đành phải mặc kệ .

      Tới cuối cuộc thi đầu tiên, mấy người giống như hư thoát, sắc mặt Tử Lộc trắng bệch chút, cảm giác thời gian sau đó có đoạn trống rỗng, cuối cùng phần kinh nghĩa (*) biết đều viết những cái gì, xem ra cuộc thi lần này, hi vọng của mình lại thất bại rồi, chẳng qua, Tử Lộc là người hiểu chuyện, sợ ảnh hưởng đến tâm tình người khác, ra.

      (*) Kinh nghĩa: phần văn thể quan trọng trong khoa cử cổ đại

      Từ cuộc thi sau cùng ra ngoài, Tử Phúc ở bên ngoài đón bọn họ, Tử Lộc thấy Tử Phúc liền ôm khóc : "Đại ca, ta lại được, đại ca, ta lại thi hỏng rồi."

      "Nhị đệ, đừng khóc, sao đâu, lần này được, ta còn có lần sau, nghe đại ca , ta về nhà trước ." Tử Phúc vỗ sau lưng Tử Lộc, nửa kéo nửa dìu vào xe ngựa.

      --- ------ ----hết 303---- ----

      By Trạch Mỗ
      Last edited by a moderator: 21/10/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 304, Phó phu nhân tới cửa

      Tử Phúc chờ Tử Lộc khóc đủ, đưa tới chiếc khăn, : "Nhị đệ, cái này mất mặt, có người thi cả đời, cũng là tú tài, còn có người, thi tú tài thi mười năm tám năm, cái này cũng mới mẻ gì, ngươi còn trẻ tuổi là tú tài, dễ dàng rồi."

      Tử Quân và Tử Tân cũng đều : "Chúng ta cũng khẳng định qua được, nhị ca yên tâm, có chúng ta cùng đấy."

      "Chuyện bây giờ khó mà nha, ai dám khẳng định mình có thể qua? Cùng lắm vẫn thi lại là được, được, đổi con đường khác, làm gì phải cần con đường u ám? Ta mà trúng, lại thi lần, còn trúng, ta liền theo tỷ phu làm buôn bán, kiếm nhiều tiền, mua đất, làm đại địa chủ tiêu dao." Tử Hỉ .

      "Thôi , ngươi phải làm đại địa chủ, chúng ta càng có hi vọng rồi, vẫn là sớm tính toán thôi." Tử Quân .

      "Ta xem cũng phải, ta chuẩn bị theo nhạc phụ ta học y, về sau, tranh thủ làm danh y, các ngươi có bệnh ta bao tất." Tử Tân cười .

      "A phi, ngươi mới có bệnh đấy, ta tốt nhất cả đời cần tìm ngươi." Tử Hỉ và Tử Thọ đồng thời .

      khí trong xe thoải mái hơn nhiều, thực ra, những người này, đúng là dám ôm hi vọng có thể qua, thi cử nhân cũng như thi tú tài, có người thi cả đời, vẫn có thi đậu.

      Sau bữa cơm chiều, Tử Phúc dẫn bọn họ trèo lên tháp, xem đèn thuyền chài, Tử Phúc : "Nhớ được lần trước khi đến, Tình nhi kể chuyện Trương Kế, thư sinh bởi vì thi rớt mà ưu sầu khó có thể giãi bày, bởi vậy viết xuống thiên cổ danh ngôn, truyền lưu sử sách, bằng mấy người các ngươi cũng ngắm trăng hoài cảm, xem có thể viết ra chút gì ."

      "Ta làm trò cười cho người trong nghề đâu, đầu óc đều bị bát cổ (*) lấp đầy, lúc này còn lát bật ra câu đấy." Tử Quân cười .

      (*) Bát cổ: rỗng tuếch; bát cổ; cứng nhắc; sáo mòn; rập khuôn; lặp lại y như đúc. (Nguyên là chỉ thể loại văn trong khoa cử thời Minh -Thanh, quy định về phân đoạn rất nghiêm ngặt, nội dung rỗng tuếch, hình thức cứng nhắc, gò bó tư tưởng con người. Gồm 4 đoạn, mỗi đoạn 2 vế, tất cả có 8 vế) Ý lối hành văn hoặc cách chuyện rỗng tuếch, cứng nhắc.

      "Ai mà vậy? Muốn ta . Vẫn là sớm về nhà ngủ mới là đúng, ngày mai ai cũng cần gọi ta dậy." Tử Hỉ .

      Tử Phúc nghe xong đành phải dẫn bọn họ về nhà nghỉ ngơi, đúng là suy nghĩ có chút chu toàn.

      Ngày hôm sau Tử Phúc đặc biệt tìm thời gian chuyện lâu cùng Tử Lộc, Tử Lộc tỏ vẻ tham gia thi cử. muốn suy xét kỹ tương lai của , muốn lãng phí thời gian lần ba năm tra tấn nữa.

      "Nếu ngươi tâm ý quyết, đại ca cũng khuyên ngươi nữa. Có lẽ ngươi thay đổi cách sống, kinh nghiệm giống nhau, về sau có ý tưởng khác cũng nhất định, năm ấy ta thi Hội thất bại, cha để ta theo muội phu du lịch, đúng là tăng ít kiến thức, bằng. Ngươi cũng xuất môn chút, hoặc là, ngươi nguyện ý vào nha môn làm nhân viên văn thư ? Cái đó đại ca hẳn là có thể có cách giúp ngươi chút." Tử Phúc .

      "Ta nghỉ ngơi hai tháng trước , cẩn thận suy nghĩ, ra. Ta càng thích tự mình mở cái quán, tự tại chút, ta là người thích bị quản thúc." Tử Lộc suy nghĩ chút , ra Tử Lộc là thích giao tiếp cùng người trong quan trường, cảm thấy mình chỉ là tú tài, nhờ Tử Phúc mới có thể tìm phần việc làm, trong lòng nhiều ít có chút tự ti, còn bằng tự mở quán, trong thành An châu có sẵn phòng ở. thích cuộc sống thoải mái chút.

      Tử Phúc nghe xong cũng khuyên nữa, cá tính Tử Lộc đơn giản thuần lương, cũng thích hợp ngươi lừa ta gạt, đấu đến đấu trong nha môn, Tử Phúc đứng dậy ra cửa, quay đầu với Tử Lộc: "Nếu ngươi có ý tưởng gì mới. cho đại ca chút, nhớ kỹ, chúng ta là huynh đệ, là người nhà."

      Tử Lộc gật đầu xác nhận.

      Bên này trong nhà khó khăn lắm mới trông thấy bọn Tử Lộc về nhà, Thẩm thị cũng dám hỏi nhiều, nhưng là Tử Lộc rất sáng khoái với Thẩm thị: "Nương, đừng ôm hi vọng với ta, ta khẳng định trúng."

      "Phi phi, nơi nào nguyền rủa mình trước như vậy, giám khảo người ta còn chưa có nhìn bài kiểm tra của ngươi đâu, ngươi xác định hình phạt trước cho mình rồi, nghe lời nương, mệt mỏi nhiều ngày như vậy, ngủ giấc tốt , chuyện sau này về sau lại ." Thẩm thị .

      "Chính là thế, nhị ca, văn chương này nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí ( có chương giải thích rồi nha), chừng giám khảo liền thích ngươi làm đó, trong này nơi nào có chuẩn mực?" Tử Tình khuyên nhủ.

      "Vẫn là tỷ ta rất đúng, Khổng Tử vĩ đại hay vĩ đại? Chẳng lẽ quan điểm của ông ta liền đúng hết sao? Phải được mọi người trong thiên hạ tán thành sao? Nhị ca, lạc quan chút, ta ngủ đây." Tử Hỉ xong, rồi vào nhà.

      Tử Tình thấy vậy cũng cùng Lâm Khang Bình cáo từ.

      Ngày hôm sau, Tử Tình vừa tiễn bước Lâm Khang Bình đến trong trang, lại ngáp mấy cái liền. Tiền thợ đồng vẫn là đồng ý cùng Triệu bà tử thành thân, hơn nữa trong trang còn có đôi trẻ tuổi, đều định vào hai mươi sáu tháng tám thành thân, Lâm Khang Bình nhanh chân đến xem chuẩn bị như thế nào, Tử Tình vừa muốn trở về phòng nghỉ ngơi lần nữa, Thẩm thị tìm đến, ra là Phó gia phu nhân đưa bái thiếp cho Thẩm thị, muốn đến nhà thăm hỏi, đại khái là muốn thương nghị hôn của Tử Hỉ, mặt khác nghe người ta chút, đồ cưới là dựa theo kích thước phòng ở mà chuẩn bị, Phó phu nhân phỏng chừng cũng là có ý này.

      "Nương, ngươi cảm thấy Phó phu nhân và Hạ thái thái người nào dễ ở chung hơn?" Tử Tình đột nhiên hỏi, thực ra, Tử Tình cảm thấy Phó phu nhân làm người rộng lượng hơn chút, ít nhất lần đó Tử Tình tới cửa cầu kiến biểu rất hiền hoà.

      "Cái này giống nhau, trước thành thân, tư thái nhà tất nhiên là cao hơn chút, sau thành thân, tư thái nhà trai cao hơn, nhà sợ đối phương làm khó dễ nữ nhi của mình, tư thái thấp chút sao được?" Thẩm thị .

      ra là có chuyện như vậy, nhưng là, có Tử Phúc ở đó, tương lai Tử Vũ hẳn là cũng phải chịu tức giận, Tử Tình cũng liền buông xuống rối rắm trong lòng.

      "Ngày mai ngươi về nhà sớm, giúp người tiếp khách, Phó phu nhân biết tiếng địa phương, ta cũng biết tiếng quan thoại, lần trước tới nhà nàng, chuyện chính là bằng đoán theo khoa tay múa chân, đến cái này, ta còn phát sầu, nàng dâu mới này vào cửa, ta cùng nàng khơi thông thế nào? Chẳng lẽ bên cạnh còn phải có người truyền lời?" Thẩm thị .

      Tử Tình có thế này mới nhớ, cái này đúng là vấn đề, bà tức này ngôn ngữ khơi thông, ông gà bà vịt, còn dễ dàng xảy ra hiểu lầm.

      "Nương, bây giờ hối hận cũng muộn, Phó phu nhân biết thổ ngữ, có nghĩa là nữ nhi nàng biết?" Vấn đề này đúng bị mọi người xem , Tử Tình đối với cuộc sống sau này cũng là có nhiều phần mong đợi hơn.

      Lúc Phó phu nhân đến, Tử Tình đùa cùng mấy người Tử Lộc, về vấn đề khơi thông ngôn ngữ của bà tức tương lai.

      Phó phu nhân chỉ dẫn theo bên người bà tử và nha hoàn, ở chính đường ngồi xuống, Tử Tình tự mình rót trà, : "Ngại quá, phu nhân, ở địa phương nông thôn cũng có chia ra nội viện ngoại viện gì, đành phải chấp nhận chút."

      "Ngươi đứa này, cũng phải người ngoài, còn mở miệng tiếng phu nhân, như người ngoài, bằng, gọi ta là thím thôi." Phó phu nhân .

      "Vâng, thím, cung kính bằng tuân mệnh." Tử Tình hành lễ cười .

      "Ta cũng thích cái vẻ nhanh nhẹn như ngươi này." Phó phu nhân cười , ngược lại nhìn về phía Tử Vũ, : "Đây là Tử Vũ , vậy thông gia tẩu tử hồi còn trẻ chính là mỹ nhân rồi, hai nữ oa này đều giống ngươi, là xinh đẹp, hơn hai đứa kia nhà ta nhiều lắm."

      "Thông gia là khách khí rồi, ta thấy đứa nhà ngươi cũng tệ." Thẩm thị , Thẩm thị tuy biết , nghe vẫn là hiểu chút, dù sao Tăng Thụy Tường ở học đường dạy học, bọn ở nhà đọc sách, đều là quan thoại.

      "Tẩu tử, còn quên mất, năm trước hai hài tử ở chỗ ngươi này, quấy rầy nhiều, vẫn muốn tới cửa để tạ ơn, hôm nay cuối cùng cũng tới rồi."

      Phó phu nhân mặc dù biết thổ ngữ, chẳng qua, ở An châu nhiều năm, nghe vẫn là có thể nghe ra đại khái, bởi vậy Tử Tình suy đoán, Phó gia đại tiểu thư hẳn là cũng kém bao nhiêu ?

      Lúc này, Trần thị và Dương thị dắt tay nhau đến, sau khi quỳ gối hành lễ, Phó phu nhân nghe là hai chị em dâu, cười : " ta còn tưởng rằng là hai tỷ muội đó? Tình cảm tốt, chờ nữ nhi ta vào cửa rồi, còn hi vọng các ngươi chiếu cố nhiều chút, nàng hiểu chuyện lắm, từ bị ta chiều hư rồi."

      "Phu nhân chê cười rồi, chúng ta xuất thân ở nông thôn nhà nghèo, cũng có kiến thức gì, còn muốn đệ muội tương lai tha thứ cho chúng ta hơn chút, đừng chê chúng ta thô tục mới được." Trần thị .

      "Cái gì mà nhà nghèo nhà giàu, chúng ta cũng chẳng qua ra sớm hơn nhà ngươi vài năm thôi. chừng vài năm nữa, các ngươi nha, cũng mạnh hơn chúng ta."

      Tử Tình thấy Phó phu nhân đánh giá chút bố cục phòng ở, liền : "Thím, bằng xem tân phòng của Tử Hỉ , ngay tại trong vườn."

      "Tốt, vừa vặn hôm nay đến đây." Phó phu nhân xong rồi đứng dậy, cùng Thẩm thị song song, mấy người Tử Tình theo sau, Tử Lộc Tử Thọ ở lại. Phó phu nhân cũng là nghĩ tới, Tăng gia cho bốn nhi tử phân ra ở riêng, vừa lòng gật gật đầu, gia cụ tân phòng, thuần màu gỗ lim, cũng là vào mắt phu nhân, bố cục phòng ở mặc dù lớn, khó được là mình sân, chức năng đầy đủ hết. Nhà nông dân, cái này tệ, hơn nữa, Tử Hỉ có khả năng làm việc ở nhà.

      chuyến này, Phó phu nhân xem như buông xuống nửa tâm, Tử Tình thấy ma ma khẽ gật gật đầu với Phó phu nhân, có lẽ hạch toán xong rồi, Phó phu nhân kéo tay Tử Tình cười : "Suốt ngày nghe hai ma vương nhà ta , vườn nhà ngươi lớn như thế nào, chơi vui như thế nào, hôm nay tới, bằng cũng dẫn tới tới mở mang kiến thức chút?"

      "Thím đùa, ở địa phương nông thôn, cái khác có, chính là núi hoang đất hoang có nhiều chút. Vườn nhà chúng ta lớn, cũng chỉ là trồng chút rau xanh, thoát được thói quen của nông dân, thím cũng đừng chê cười ta." Tử Tình xong cũng dẫn đường, dẫn theo mọi người từ đại môn đến Tình viên.

      "Tình viên, tên này cũng đặt hay, hai ý nghĩa." Phó phu nhân thấy bảng hiệu cổng vườn, cười .

      Vừa vào cổng vườn, bên tay trái kia là mảnh rừng đào bắt đầu có lá rụng, đập vào mắt hồ sen vẫn còn mảng xanh biếc, thỉnh thoảng còn có thể tìm được hai đoá hoa nở muộn, Phó phu nhân thở dài: "Đáng tiếc muộn mấy ngày, nghĩ đến nhà ngươi còn có mảng hồ sen lớn như vậy, bố cục vườn này quả nhiên tầm thường. Hẳn là tốn ít tâm tư ?"

      "Cái này ta đúng là biết, ban đầu xây phòng khi ta còn chưa có thành thân, nương ta cho ta vào." Tử Tình .

      Xuyên qua cầu nổi, ở đảo ngồi tạm lát, rồi vào nhà giữa, Phó phu nhân hỏi: "Vừa rồi muốn hỏi vấn đề, phòng ở nhà các ngươi, tại sao bố cục tứ hợp viện phương Bắc?"

      "Lúc trước cũng là mò mẫm xây, cảm thấy bố cục này lấy ánh sáng tốt, sáng." Thẩm thị .

      Phó phu nhân thấy các loại bài trí trong phòng, thầm lấy làm lạ, chỉ nhìn ra của cải của Tử Tình giàu có, cũng nhìn ra thưởng thức của Tử Tình tầm thường, đối với cửa hôn nhân này cũng càng ngày càng vừa lòng, đương nhiên, nếu lần này Tử Hỉ có thể trúng cử tốt, Phó phu nhân thầm nghĩ.

      Lúc này, A Lan tới , Hạ thái thái đến.

      ---Hết 304---

      By Trạch Mỗ
      Last edited by a moderator: 21/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :