Thiếp bạc mệnh Vũ Linh Diêm Nguồn Convert: Poisonic tangthuvien.vn Nguồn edit: Cung Quảng Hằng Số Chương: 110 Lịch post: 2 ngày/1 chương Edit: @vivanxinh + @Lục Nặc Beta: Cindy Văn án: Ở Kinh thành ai ai cũng biết, trang chủ Thiên Trọng tơ Tạ Trường Đình có số khắc phu. Chỉ trong hai năm, nàng khắc chết ba nam nhân. Lại từng bước thăng tiến, yên ổn chốn quan trường. Vàng ngọc phồn hoa, cẩm tú mãn đường, nhưng có ai biết, tay của nàng dính đầy máu tươi. Nếu có người hỏi nàng về cái chết oan uổng của tướng công cùng hai tình nhân, nàng cũng chỉ là cười bỏ qua, —— "Thiếp bạc mệnh." P. S: Thiếp là cổ đại cách xưng hô của nữ nhân thời cổ đại, nữ chính phải thiếp của ai. Thiếp bạc mệnh, nghe câu vừa nhẫn nhục chịu đựng cho số phận của mình. Thiếp bạc mệnh, mệnh số của thiếp mỏng, duyên số của thiếp tròn nên thiếp bạc mệnh. Nhưng, có mấy ai hiểu, bên trong câu nhẫn cam chịu đó là mỹ nhân lòng dạ hiểm sâu, vì báo phù cho phu quân khuất nên tay nàng dính đầy máu tươi, dần dần, giết người trở thành thói quen, thói quen khó bỏ. Chỉ có hiểu, biết.... Nàng, như con bệnh quẩn quanh trong trạng thái trả thù ko dứt ra được, , là thuốc trị bệnh cho nàng. Chỉ có tình bền bỉ của mới có thể đưa nữ nhân rắn rết như nàng quay trở lại con người bình thường. Nay thiếp ko còn bạc mệnh nữa, vì có chàng... Mục Lục C1 C2 C3 C4 C5 C6 C7 C8 C9 C10 C11 C12 C13 C14 C15 C16 C17 C18 C19 C20 C21 C22 C23 C24 C25 C26 C27 C28 C29 C30 C31 C32 C33 C34 C35 C36 C37 C38 C39 C40 .....
@DangThuy chỉnh sửa lại cho dề nhìn 1 phần cũng là văn án ngắn gọn súc tích nên hơi khó hiểu nhé nàng
Chương 1 : Linh đường – Xuân thành tơ lụa mãn đường. Edit: vivanxinh Beta: Cindy Thành Trường An giữa trưa, nắng trưa trải dài khắp ngõ hẻm, tiếng trẻ con cười đùa vui vẻ, đuổi theo nhau đến tường Phù phủ. Ngăn cách bởi bức tường, nhưng trong phủ chỉ thấy hương khói lượn lờ, tiếng khóc thảm thiết. Trong linh đường, những bóng người mập mờ lắc lư. Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài dường như thể xuyên qua lớp màn mỏng để chiếu sáng vào trong. “ Giờ nào ?” Tổng quan gia Phù phủ, An Phúc đứng trước cửa, hỏi sai vặt bên cạnh. Người nọ cũng biết trả lời. An Phúc dõi mắtra xa, đường phố u tối, như ngọc lưu ly lấp lánh, làm chói mắt. “Chờ chút ”, thào .Rốt cuộc, tiếng bánh xe lộc cộc đường từ xa vọng tới. Tiếng chuông đung đưa réo rắt vang động giữa buổi trưa vắng lặng, khiến khung cảnh xung quanh lập tức sống động. Chiếc xe ngựa dừng trước phủ Phù, công tử trẻ tuổi bước xuống. An Phúc vội vàng tiến ra đón : “ Hôm qua nghe tướng quân đến kinh thành, trời tối muộn, kịp đến đón ngài. ngờ hôm nay ngài tới rồi.” miệng chào hỏi ân cần, nhưng trong lòng lại thở dài nhõm. Bởi vì lão gia Phù Tuấn Thần qua đời ba ngày, trong phủ có chủ nhân nên có vài việc lộn xộn. Tang hoàn toàn dựa vào nhóm nữ quyến và hạ nhân làm qua loa. Tuy bây giờ còn điều gì hỗn loạn, nhưng An Phúc cảm thấy mình lực bất tòng tâm. Phù Tuấn Thần tại Trường An có họ hàng thân thiết, chỉ có duy nhất vị này là Ninh Sóc tướng quân, tính ra cũng là biểu huynh đệ. Cha mẹ hai bên quan hệ thân thiết do họ hàng khá xa. Vì mấy năm nay hai người đều làm quan nên cũng có phần giao tình. Sau đó vị Ninh Sóc tướng quân được cử biên giới vài năm, từ đó còn qua lại. May mà Triều đình ra chiếu thư rút quân khỏi biên cương, Ninh Sóc tướng quân mới thu quân trở về kinh. Mới đuổi kịp tang lễ của Phù phủ. Trước cổng phủ, khắp nơi treo từng tầng từng lớp vải đen, bên trong chữ “Điện” cực lớn. Trong phủ, vú già dẫn tân khách phúng viếng. Giữa nội viện thấp thoáng nghe thấy tiếng khóc bi thương. Phù Chỉ dõi mắt nhìn vào linh đường, chỉ thấy màn đen kịt. vóc người thon dài, mày kiếm mắt sáng, khóe miệng thường hơi mím lại. Tướng mạo giống người chinh chiến sa trường, chỉ khi cúi đầu, đuôi lông mày tự giác lộ tia lạnh lùng. bước qua cửa, theo An Phúc tiến vào bên trong phủ. “Đưa tang chính xác là ngày nào?” “Dạ, mời thiền sư của Tuệ Thông Tự xem cho, là đầu tháng tám.” An Phúc vừa đáp, vừa đưa tới hướng linh đường, “Tướng quân rời thành lâu, chắc cũng phải ba năm rồi? Lão phu nhân trong nhà mỗi khi gửi thư đến, vẫn thường hỏi đến ngài. ngài ở bên ngoài mình, mẫu thân của ngài cũng vẫn cùng bà nhắc đến ngài. Còn hỏi đến khi nào hôn của ngài có tin tức, các phu nhân trong nhà cùng nhau lên kinh thành để gặp phu nhân của tướng quân.” An Phúc là tổng quản của phủ, cũng là loại người thông minh lanh lợi. Thực ra biên quan ba năm, làm sao có thể có tin tức gì. Bất quá chỉ là tìm chút lời thân thiết. Lại vừa lau bên khóe mắt, vừa giận dữ : “Lão gia bình thường cũng thường ngóng trông chiếu chỉ lui quân biên giới, bảo ngài cần phải ở biên quan chịu khổ như vậy. Ai ngờ mới có mấy ngày, lúc ngài hồi kinh lão gia lại trở lại…” Phù Chỉ nghe xong, bùi ngùi thở dài. Sắc mặt buồn bã : “Đúng là mấy năm nay xa nhà,ở bên ngoài, chỉ có Tuấn Thuần coi ta như huynh đệ ruột thịt.” Nghe vậy, An Phúc thở phào nhõm. là “huynh đệ ruột thịt” như vậy tang trong phủ thể trông nom. Kỳ thực An Phúc cảm thấy có chút xin lỗi với người ta, việc phức tạp như vậy, biểu huynh đệ, mà huynh đệ ruột thịt cũng có khi chẳng thấy mặt. suy nghĩ, lại nghe hỏi : “ Mà Tuấn Thần còn trẻ. Ba năm trước ta rời kinh, thấy huynh ấy có bệnh tật gì, sao có thể đột nhiên…” đến chuyện này, An Phúc lắc đầu liên tục: “Đừng nữa. Nếu là nhiễm bệnh mà thôi. Đằng này là ngồi xe ngựa rơi từ vách núi xuống, khi chúng tôi tìm thấy… bộ dáng rất thảm thương, dámnhìn đến. Lão gia đúng là phúc mỏng mệnh bạc, tuổi còn trẻ mà rồi, có mụn con, kịp lưu lại câu nào phải …” Tới trước vong linh, An Phúc liên miên liền thấp giọng xuống. Người mất, có những thứ này cũng là phí công. Phù Chỉ ngừng , sải bước tiến vào linh đường. Nơi này ánh sáng mờ mịt, căng hết mắt cũng chỉ trông thấy xa xa chiếc đèn chong bên quan tài. Ngay bên cạnh đế đèn, lờ mờ có người bóng quỳ. Nghe thấy tiếng bước chân,nàng chậm rãi quay ra. Ánh đèn chiếu sáng bên mặt nàng, ngũ quan mơ hồ , chỉ có thể nhìn ra vẻ trẻ tuổi, nhưng vô cùng tái nhợt, khiến người ta kinh hãi. Thân thể nàng khuất bên ngoài vầng sáng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân hình gầy yếu. Nàng mặc đồ tang màu trắng thuần quỳ ở chỗ này, lưng vẫn thẳng tắp. Hiển nhiên là nàng khóc rất lâu, mí mắt hơi sưng. Ngước mắt lên, hai đạo ánh mắt giao nhau giữa trung. Nàng sửa sang trang phục, đứng dậy tới trước mặt Phù Chỉ. Sau khi đánh giá lượt, liền cúi chào: “ Ngài chính là Phù tướng quân. Thiếp thân Tạ thị, lần đầu gặp tướng quân.” Thanh nàng khàn khàn. Khi cúi đầu hành lễ, lọn tóc lướt cần cổ trắng tuyết, sau cổ áo tang. Phù Chỉ ngẩn ra, vội kêu nàng dậy. Ba năm trước, khi rời , Phù Tuấn Thần còn chưa thành thân, trong ba năm nghe có tin tức gì từ kinh thành, hiểu lai lịch vị Tạ thị này là gì. liếc mắt sang An Phúc, An Phúc hiểu ý, vội cười : “Tạ phu nhân trông giữ chỗ này lâu, cũng nên nghỉ, đừng khóc mà ảnh hưởng sức khỏe. Mau mời bên này. Chu Hạm…” Nha hoàn tên Chu Hạm lập tức tiến lên, đỡ lấy cánh tay nàng. Nàng thoáng lung lay cái, đem nửa người dựa vào nha hoàn, lại đưa mắt nhìn Phù Chỉ, giọng , “Phù tướng quân, vậy thiếp thân cáo lui.” “Phu nhân cần đa lễ.” cũng thuận theo gọi nàng là phu nhân. Khi người ra khỏi linh đường, bóng dáng thướt tha khuất xa, mới cau mày hỏi An Phúc, “Đây là phu nhân của Tuấn Thần?” Nóithật, vị biểu huynh này của thanh danh tốt. Trước kia chơi bời lêu lổng, chuyện gì dám làm, câu lan trong viện thành khách quen, đến nỗi lên đến chức quan ngũ phẩm, hôn vẫn chậm chạp có tin tức. Những gia đình môn đăng hậu đối, người nào muốn đem con gả cho . Bây giờ lại nghiêm chỉnh cưới vị phu nhân, khiến có chút kinh ngạc. An Phúc lắc đầu, thở dài : “ phải. Trong hai ngày này, mọi chuyện trong phủ đều là Tạ phu nhân lo liệu, người xử lý chu toàn trước sau, làm mất mặt lão gia. cho cùng… nàng cũng là người đáng thương.” Phù Chỉ ba năm nay ở trong kinh, nên hoàn toàn nghe tới vị Tạ thị kì lạ này. “…Nàng vốn được hứa hôn cho họ Thẩm, phu gia là học tròThừa Tướng,cũng là cuộc hôn nhân tốt. Nhưng ai ngờ hai năm trước Thẩm đại nhân bị liên quan tới vụ án Minh Đường, vụ đại án, liên lụy hơn mười mạng người. Thẩm đại nhân cũng ở trong đó, Tạ phu nhân trẻ tuổi thủ tiết góa chồng trước khi cưới.” Phù Chỉ vì Phù Tuấn Thuần cắt đoạn sáp ong, cúi đầu lạy, sau đó theo An Phúc bước ra ngoài. thản nhiên : “Chưa bước vào cửa khắc chết phu quân, mệnh của nàng quả là cứng rắn.” “Tướng quân đừng như vậy!” An Phúc đồng ý, “Tạ phu nhân là người tốt, chỉ là phúc khí quá mỏng. Thẩm đại nhân vừa , sản nghiệp Thẩmgia còn lại đều là do nàng tay chống đỡ. Kiêu ngạo mà , hội xuân hàng năm trong cung, vải vóc đều do cửa hàng của nàng đưa vào. Nhưng người như vậy mà đường nhân duyên lạitrắc trở. Thái thường chưởng ấn Trác – Trác đại nhân, có thể ngài nghe đến – Trác đại nhân với Thẩm đại nhân là đồng hương. Sau khi Thẩm đại nhân mất, Trác đại nhân thường xuyên chiếu cố chuyện làm ăn trong tiệm giúp nàng. Thường xuyên qua lại, hai người đều trẻ tuổi, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Nhưng đến hai tháng, Trác đại nhân cũng bị người tố giác có liên quan tới vụ án Minh Đường, trong phút chốc cũng mất tính mạng.” “Sau đó chính là lão gia nhà ta.” An Phúc thở dài hơi, . “Lão gia nhà ta chuyện khác khó mà , nhưng quan trường người luôn hiểu được đạo lý giữ mình trong sạch. Trước kia ngài quả thực có chút hoang đường, nhưng từ khi có Tạ phu nhân bên cạnh, lão gia cũng bớt phóng túng rất nhiều. Hai người đáng lẽ cứ như vậy bình an mà sống, ngờ người tính bằng trời tính, mấy ngày trước hai người cùng nhau ra ngoài, lại xảy ra việc này…” Phù Chỉ hơi rũ mắt xuống, bỗng nhiên hỏi: “ vậy hai người bọn họ cùng nhau ngã khỏi xe ngựa, rơi xuống sườn núi, nàng ấy sao lại có việc gì?” “Lúc ấy là lão gia lái xe, Tạ phu nhân ngồi ở trong buồng xe. Lúc rơi xuống vực, toa xe rơi vỡ tan nhưng bên trong có đệm nên người mới có việc gì.” An Phúc chợt nhớ tới tình hình lúc đó, sắc mặt lộ vẻ bithương, “Khi tìm thấy Tạ phu nhân hôn mê, nhưng dưới càng xe lộ ra bàn tay nắm lấy lão gia. tay toàn máu là máu, sớm cứng lạnh nhưng gỡ thế nào cũng ra…” Phù Chỉ đáp tiếng, đáy lòng cảm thấy có chút khác thường. nữ nhân có thể dây dưa cùng ba mệnh qua triều đình, trước khắc chết phu quân, sau lại khắc chết hai tình nhân, mà vẫn được người nhắc tới khen dứt lời, thể là cực kì bản lĩnh. An Phúc còn muốn chiêu đãi tân khách đến phúng viếng, bởi vậy vài câu, liền dặn nha hoàn thu xếp chỗ nghỉ ngơi trong phủ cho Phù Chỉ. Phù Tuấn Thần có thể xem như đột tử, triều đình thương xót, ban cho cỗ kiệu tam đẳng, cùng số lễ vật. Phủ đệ của vốn to, lại chưa bao giờ xảy ra tang , các loại mai táng, vật bồi táng xếp đống khắp nơi. Đến cả trong phòng cũng giống như vậy, lại tránh né đồ vật khó khăn, khó tránh có cảm giác dở khóc dở cười. “Phu nhân, đêm nay việc túc trực linh cữu, ta với Bích Hà thay người. Người cố gắng ngủ giấc ngon .” Chu Hạm đỡ Tạ Trường Đình về Quỳnh Hoa các, với nàng. Hôm qua Tạ Trường Đình túc trực trong linh đường cả đêm. Mặc dù là tháng tư, nhưng đêm khuya vẫn lạnh run người. Người chết khí nặng, lại là ban đêm, ai cũng đều chịu khổ sở. Tạ Trường Đình sắc mặt tái nhợt, nhìn Chu Hạm cảm kích cười: “ đa tạ muội, bây giờ ta quả thực khó chống đỡ nổi nữa.” “ có gì đâu ạ.” Chu Hạm an ủi nàng, “Người đừng để tâm. Giờ Phù tướng quân đến, mọi chuyện trong phủ người cần quan tâm nữa. Cố gắng nghỉ ngơi cho tốt là được!” Nàng mệt mỏi, Chu Hạm nhìn ra sắc mặt nàng tốt, trấn an vài câu liền rời . Tạ Đình Trường im lặng đứng bên cửa sổ trong chốc lát, dõi mắt về hướng linh đường, biết suy nghĩ gì. Quỳnh Hoa các nằm bên trong Tây Nam giác, ngăn cách với bên ngoài bởi dòng nước. Đứng lầu, vừa hay có thể trông thấy linh đường mơ hồ trong đêm đen. Trở lại phòng, nàng thay đổi xiêm y, gỡ tóc nằm xuống. Dù là ban ngày, nàng vẫn ngủ an ổn. Mỗi khi nhắm mắt lại, nàng đều nhìn thấy nơi sơn cốc yên tĩnh, dưới càng xe vụn nát, cánh tay đầm đìa máu tươi. Phù Tuấn Thần nhìn nàng, mắt mở lớn, hề nhúc nhích, chính là nhìn nàng. Nàng run run trèo qua, cắn chặt răng, dùng hết khí lực toàn thân, buộc bản thân cầm tay . Huyết dịch của dính dớp, đặc sệt lạnh lẽo, theo cổ tay nàng chảy xuống. Giật mình tỉnh dậy, người đầy mồ hôi lạnh như đổ bệnh, Tạ Đình Trường ngồi dậy, dồn dập thở hổn hển mấy hơi. Đành rời khỏi giường, nàng phát ra bên của sổ, màn đêm còn chưa buông xuống, giờ mới là chạng vạng. Bên ngoài cửa khe khẽ có tiếng động, tiểu nha hoàn của Quỳnh hoa các ở bên ngoài gọi nàng: “Phu nhân dậy chưa? Phù tướng quân tới, ở dưới lầu chờ, muốn gặp người chút.”